Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta

Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta
Chương 130: Chương 130



Ngày đẹp trời, gió nhẹ mát mẻ, là ngày thích hợp để về nhà.

Thương Lâm cũng không phải người gốc Nghê Châu, chỉ là lúc trước học đại học ở Nghê Châu, sau khi tốt nghiệp mới ở lại nơi này công tác. Nhà cô ở thành phố nhỏ Quảng Xuyên, nằm phía tây Nghê Châu, cách nhau năm trăm km, đi xe hơn hai giờ đồng hồ là tới.

Bọn họ xuất phát lúc tám giờ sáng, thuận lợi đến nơi trước mười giờ ba mươi. Xe chạy đến cửa khu nhà, bác trực cổng ước chừng cũng đã ngoài năm mươi, nhưng mắt tinh tai tính, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe có giá trị xa xỉ của Dịch Dương lái. Điều đầu tiên bác nghĩ đến không phải là chiếc xe này quý giá bao nhiêu, mà phán đoán rằng chiếc xe này không phải của chủ hộ nào đó trong khu này.

Nhưng ông bác không bị tiền bạc làm cám dỗ giơ cuốn vở trong tay lên, hết sức lạnh nhạt. “Phiền lòng qua đây đăng kí, bằng không không cho vào trong.”

Thương Lâm từ phía cửa sổ bên ghế phụ vươn đầu ra, cười hì hì nói: “Ông nội Trần, chào ông, cháu là Thương Lâm!”

Ông Trần nhìn thấy cô thì mắt ngay lập tức sáng lên, giọng đều đều cất cao. “Ôi là Tiểu Lâm Lâm à! Hôm nay không phải ngày lễ ngày tết, sao lại chạy về đây? Không đi làm hay sao?” Ánh mắt liếc đến người đàn ông trầm mặc không nói ngồi ở chỗ ghế lái, lập tức ngầm hiểu. “A, hiểu rồi, nguyên lai là mang con rể về gặp mẹ vợ tương lai! Đây đúng là chuyện vui, ba mẹ cháu nhất định là rất vui mừng!”

Ông Trần này coi như là nhìn Thương Lâm lớn lên, bị ông trêu ghẹo như vậy cô liền xấu hổ. “Ông lại trêu cháu nữa rồi! Lần trước không phải ông nói anh Trần ngày 1 tháng 10 kết hôn hay sao? Đến lúc đó đừng quên gửi thiếp mời cho cháu nha! Ai da, ba mẹ còn đang chờ, cháu đi vào trước đây!”

Ông Trần cười tủm tỉm cho qua, Thương Lâm nhìn tòa nhà ngày càng gần, tim càng tăng tốc đập thình thịch.

Dịch Dương vừa lái xe vừa cầm lấy tay cô, lập tức nhíu mày. “Sao lại như thế, không thoải mái?”

“Không…”

Đầu anh lóe lên một ý nghĩ. “Không phải là khẩn trương quá thành như vậy chứ??” Khóe môi anh cong lên. “Là tới gặp bố mẹ vợ, chứ đâu phải gặp bố mẹ chồng, vội vàng đến mức căng thẳng như vậy.”

Thương Lâm trừng mắt liếc anh một cái. “Phiền c.h.ế.t đi được!” Cô nhìn ra ghế sau: “Đồ đạc mọi thứ mang theo đầy đủ chưa? Thuốc lá, rượu, hoa quả, còn có thuốc bổ, những thứ này đều chuẩn bị đầy đủ… Chắc là không để quên ở đâu chứ?”

Dịch Dương dừng xe lại, quay sang tháo dây an toàn cho cô. “Chỉ cần ở đây không có tập tục con rể tới nhà phải mang theo heo lễ thì hẳn là đều mang đủ.”

Ngón tay thon dài thả dây an toàn màu đen ra, hai màu sắc hoàn toàn đối lập. Anh cùng cô mặt đối mặt, ngay cả hơi thở đều có thể nghe thấy rõ ràng. Thương Lâm vẫn chờ anh ấn cái nút xuống, ai ngờ anh vẫn duy trì tư thế này không động đậy.

“Làm cái…”

Môi bị anh hôn nhẹ, sau đó anh ra vẻ nghiêm trang đạo mạo mà ngồi lại chỗ, mỉm cười nói: “Phục vụ chu đáo chứ?”

Thương Lâm che môi lại, lập tức vươn đến kính chiếu hậu nhìn. “Đáng ghét! Đang ở dưới nhà, nếu son môi dây ra bị mẹ biết được thì phải làm sao bây giờ!”

Cô còn oán giận, Dịch Dương đã mở cửa đi ra ngoài, sau đó vòng qua đây giúp cô mở cửa xe, đồng thời rất ga lăng mà đem tay phải để phía trên khung cửa. “Hoàng hậu nương nương, xin mời xuống xe.”

Thương lâm xác định son môi không có vấn đề, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn chằm chằm túi xách vẻ mặt nghiêm túc “Để bản cung suy nghĩ thêm chút đã…”

Dịch Dương không nói gì trong phút chốc, tầm mắt đảo qua bóng người phía trước, mặt không chút thay đổi nói “…Hoàng hậu nương nương, Quốc trượng và phu nhân tới.”

Quốc trượng? Phu nhân?

Thương Lâm cả người rùng mình, ngẩng đầu nhìn quả nhiên thấy ngoài cửa có có hai người nam nữ trung niên, đang dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.

Má ơi! Đúng là ba mẹ của cô thật!

“Ba mẹ, chúng ta ở đây làm gì vậy? Chị con đâu? Lúc nãy trong điện thoại chị nói lát nữa sẽ đến mà?”

Thương Lâm nuốt nước miếng, chậm rãi bước từ trên xe xuống, sau đó từng bước một đi tới trước mặt ba người kia. “Ba, mẹ, Diểu Diểu, con về rồi đây…”

Trời ơi, bọn họ ra đây từ khi nào? Có nhìn thấy cô và Dịch Dương vừa mới làm chuyện đó không!

Dù sao cũng là người lớn tuổi, gặp phải việc gì cũng không giống người trẻ biểu hiện trên mặt. Mẹ Thương nháy nháy con mắt, tạm đem cảnh con gái mình bị hôn ra khỏi đầu, lúc này mới tươi cười. “Đã về rồi? Về là tốt rồi, mẹ làm một mâm cơm con thích, chờ con về!” Giống như vô tình mà nhìn ra phía sau cô. “Vị này chính là?”

Thương Lâm kéo lấy cánh tay Dịch Dương, trịnh trọng giới thiệu. “Đây là bạn trai con, Dịch Dương. Lần này là đặc biệt dẫn anh ấy về nhà gặp mọi người.”

Hai vị trưởng bối liếc nhau, nét mặt như đã dự liệu trước. Xác định quan hệ là tốt rồi, kế tiếp nên quan sát thật tốt. Bà Thương nghĩ trước đó không lâu bà bạn ở sân khiêu vũ còn than phiền với cô, con gái đến ba mươi tuổi rồi còn không chịu gả, không biết phải đợi tới khi nào. Bản thân nghe xong lời nói của chị ấy mà bắt đầu lo lắng con gái nhà mình, ai biết mới qua một đêm cô liền mang theo một chàng trai tốt như vậy về nhà, thật sự là tạo cho bà một bất ngờ lớn!

Cứ theo đà này, lẫn sau khiêu vũ cũng nhất định phải kiếm vị trí đầu tiên mới được.

Bà đang nghĩ ngợi thế, còn Thương Diểu Diểu đứng một bên không dời mắt mà nhìn chằm chằm Dịch Dương thật lâu, rốt cuộc giọng điệu như mộng du nói: “Anh rể thật sự là… Rất đẹp trai!”

Thương Lâm: “….Quá khen!”

Con rể đến chơi, trên bàn cơm tự nhiên có điểm thay đổi khác biệt. Thêm nữa Thương Lâm thường tranh thủ thời gian nghỉ cuối tuần hai ngày để về nhà, bà Thương cũng không cảm thấy con gái bao lâu không gặp, sức lực đều dùng để đối phó với Dịch Dương.

Thương Lâm ở bên cạnh nghe mẹ tra hỏi từng câu sắc bén, tròng mắt đều trừng lớn. Thương Diểu Diểu nhìn thấy bộ dáng thật không đành lòng của cô, đặc biệt săn sóc mà gắp cho cô miếng lạp xưởng, hạ giọng nói: “Đừng kinh ngạc như vậy. Phụ nữ chính là như thế, cả đời uy phong nhất chính là lúc tra hỏi con rể tương lai, nếu không sao lại nói đáng sợ nhất là mẹ vợ chứ!”

Thương Lâm hung dữ mà cắn miếng lạp xưởng. “Mẹ sắp hỏi đến tổ tông mười tám đời, vậy thích hợp sao?”

“Có cái gì không thích hợp? Đều tiến dần từng bước, muốn làm con rể nhà họ Thương, không hỏi rõ ràng sao được?” Thương Diểu Diểu vẻ mặt khinh bỉ. “Thật là cô gái hướng ngoại, còn chưa có đi lấy chồng mà đã bắt đầu hướng về chồng rồi!”

Thương Lâm trừng mắt liếc cô một cái, buồn bực tiếp tục ăn. Thương Diểu Diểu đảo mắt, một chủ đề lại được thốt ra. “Ê, nói là chồng mà cũng không phản bác lại, như thế, hai người đã… Xác định?”

Bàn ăn cũng không lớn, tuy rằng tình hình chiến đấu giữa mẹ và Dịch Dương như lửa, nhưng mà giọng của các cô vẫn bị nghe được. Ánh mắt của bà Thương đột nhiên trở nên lợi hại, đề tài trực tiếp đi vào giai đoạn sau: “Tiểu Dịch a, nói cô nghe chút, con cùng Thương Lâm tiến triển đến giai đoạn nào rồi? Dự định kết hôn?”

Dịch Dương sớm đã có chuẩn bị, vô cùng bình tĩnh. “Phải, kỳ thật trước đó không lâu cháu đã cầu hôn Lâm Lâm, cô ấy cũng đồng ý rồi. Lần này chính là đặc biết theo cô ấy trở về, mong được dì và chú đồng ý.”

“Cầu hôn?” Thương Diểu Diểu kinh hô một tiếng, lập tức bắt lấy tay phải của cô. “Nhẫn đâu? Cầu hôn rồi vậy nhẫn đâu? Đừng nói là anh rể không tặng nha! Chị, đừng giấu, mau lấy ra xem nào!”

Thương Lâm vốn lo lắng vừa gặp mặt mà đã để ba mẹ phát hiện ra nhẫn thì sẽ bị kích động quá lớn, cho nên tháo ra cất trong túi, lúc này bị em gái phát hiện nên đành lấy ra. “Nhẫn đây, có gì đẹp đâu!”

Chiếc hộp nhung màu xanh mở ra, bên trong là vải gấm màu đen bao bọc quanh chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Thương Diểu Diểu chỉ liếc mắt là nhìn ra được kích cỡ viên kim cương, liền giả vờ ôm ngực. “Đây… đây… đây chẳng lẽ là kim cương trứng chim bồ câu trong truyền thuyết?!”

“Coi Sắc giới nhiều quá rồi hả? Làm gì lớn như vậy!” Thương Lâm đeo nhẫn vào ngón giữa, sau đó bày ra cho mọi người xem. “Đều là anh ấy chọn, lúc đầu không đeo là vì con không muốn gây bất ngờ.”

Thương Diểu Diểu cầm tay cô đánh giá. “Quả hơi nhỏ so với kim cương trứng bồ câu, nhưng mà nhìn màu sắc này thì… Là Ruy sao?”

“Là kim cương màu hồng.” Dịch Dương thản nhiên nói, ánh mắt chuyển hướng sang Thương Lâm thì thêm vài phần trưng cầu ý kiến. “Đây là nhẫn đính hôn. Nếu thích, đến lúc kết hôn sẽ chọn kim cương trứng bồ câu?”

Thương Diểu Diểu bị ba chữ “kim cương hồng” làm cho kinh sợ, lại bị sự quan tâm của “anh rể” đối với chị gái k*ch th*ch mạnh, trong một lúc lâm vào sự im lặng kì lạ.

Ông Thương thấy ba người phụ nữ không nói chuyện, lúc này mới dùng đũa gắp cho Dịch Dương một miếng thịt lợn chua ngọt, cười ha hả nói: “Tiểu Dịch a, nếm thử tay nghề của chú. Lâm Lâm thích ăn món này nhất, xem có hợp khẩu vị không?”

Dịch Dương nhìn một chút miếng thịt lợn trong bát, bỗng nhiên mỉm cười. “Lâm Lâm từng nói sau này nếu đến nhà cô ấy, chuyện nhất định phải làm là nếm thử món thịt lợn chua ngọt do bố cô ấy làm. Ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được ăn. Chút nữa nếu chú có thời gian, có thể dạy cháu cách làm không? Nếu không sau này kết hôn, cả ngày cô ấy sẽ nghĩ đến món thịt lợn chua ngọt của bố, một lòng một dạ chạy trở về đây mất.”

Lời này gây lực sát thương thật lớn, dĩ nhiên khiến Thương Diểu Diểu có vẻ mặt không thể nào chịu nổi nữa, đến ngay cả bà Thương cũng kinh ngạc mà nhìn Dịch Dương, hoàn toàn không dự đoán được người xuất thân không tầm thường như anh mà lại có thể nói ra những lời này.

Thương Lâm lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong chốc lát còn không nhớ ra mình có nói những lời này lúc nào, cho đến khi Dịch Dương chuyển tầm mắt sang phía cô, một ý nghĩ đột nhiên chợt lóe lên.

Là lúc bọn họ vừa mới đến Hạ Đinh. Cô và Dịch Dương ở trong phòng tha hồ tưởng tượng trở lại cuộc sống hiện đại, lúc ấy cô hào hừng tràn trề nói: “Nói anh nghe, ba em rất tốt, vừa hiền lành vừa đáng tin, còn là một đầu bếp giỏi. Em từng đem ông làm tiêu chuẩn tìm bạn trai. À đúng rồi, anh nhất định phải nếm thử món thịt lợn chua ngọt của ông, ngon gần chết, đảm bảo ăn một lần sẽ không thể quên được…”

Anh liền hỏi: “Anh không biết nấu ăn, cũng không dịu dàng, chẳng lẽ em không thất vọng?”

Cô hếch cằm lên. “Thất vọng chứ, cho nên sau này trở về phải học nấu ăn với ba, nếu không đừng mơ bước chân vào cửa nhà họ Thương!”

Thấy bộ dáng hung hăng của cô, anh không để ý, ghé sát vào thấp giọng nói: “Được, đến lúc đó anh nhất định học được, không để bà lớn em thất vọng.”

Chuyện lâu như vậy, anh vẫn còn nhớ rõ.

Trên bàn cơm bày đầy món ăn ngon, nhưng cô lại chỉ ngơ ngác mà nhìn người đàn ông ngồi đối diện, đến khi giọng nói của Thương Diểu Diểu vang lên, nghiêm túc nói: “Đã như vậy, chúng ta nên bàn xem khi nào thì bắt đầu việc đại sự này đi.”

***

Cơm trưa ăn xong, Thương Lâm cùng em gái đi rửa chén như thường lệ. Trước bồn rửa chén, Thương Diểu Diểu vô cùng xúc động mà nói với Thương Lâm: “Chúng ta là chị em, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi không thấy, chị đắc đạo thành tiên rồi!”

Thương Lâm liếc mắt. “Từ ngữ phong phú ghê nhỉ? Học cấp ba mà cả ngày chỉ đọc tiểu thuyết? Cẩn thận chị nói với mẹ để mẹ trừng trị!”

Thương Diểu Diểu cau mặt nhăn mũi. “Đừng tưởng rằng được gả cho nhà giàu có là hay!” Cô bé đổi sắc mặt. “Bất kể như thế nào, chúng ta cũng là chị em m.á.u mủ tình thâm, sau này nếu có anh chàng nào đẹp trai nhớ để ý thay em một chút. Qua năm sáu năm nữa, cũng đến độ tuổi kết hôn, chuẩn bị sớm cho tốt.”

Thương Lâm đang muốn vẫy nước vào vẻ mặt này của cô, cửa phòng bếp đột nhiên loáng thoáng có bóng người. Hai người nhìn lại, hóa ra là Dịch Dương đang đi đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có cần phải tức c.h.ế.t người thế không? Anh chỉ mang dép lê thôi mà cũng toát lên vẻ tao nhã, khiến cái phòng bếp này như trở thành sân khấu. Thương Diểu Diểu biết điều mà rụt cổ lại. “Em đi xem mẹ đang làm gì, hai người cứ làm tiếp đi!”

Cô đi ra ngoài, Dịch Dương chậm rãi đi đến phía sau Thương Lâm, áp sát lưng rồi ôm lấy cô, tay cũng với tới bồn cái chén. Thương Lâm trốn tránh, cười mắng: “Đừng giỡn! Nước văng đầy ra, chút nữa phải dọn dẹp trên sàn nữa đấy!”

“Dọn dẹp thì dọn dẹp, em nghĩ anh không biết làm à?”

Thương Lâm hoài nghi “Biết làm? Đường đường là đại thiếu gia, chẳng lẽ lại rửa chén?”

Ánh mắt Dịch Dương giống như xem thường. “Lúc đi bộ đội.”

Thương Lâm sửng sốt, tiếp đó xấu hổ. “Đúng rồi, quên mất. Vậy thì giao cho anh, đến đây, mặc kệ anh.” Nói xong, quả thực đem găng tay cao su cởi ra.

Cô muốn cho anh mang vào, anh lại nhìn chằm chằm vào bao tay màu hồng rồi nhíu chân mày, ném thẳng sang một bên. Ngón tay thong dài cầm lấy cái bát, động tác của anh nhanh nhẹn lưu loát, rất nhanh liền đem tất cả bát rửa qua một lần.

Đang chuẩn bị xả nước rửa sạch, cô gái bên cạnh lại lấy hai tay nâng má, vẻ mặt mê muội mà nhìn anh. “Bệ hạ, sao ngài làm cái gì cũng đều mê người như vậy? Xem rửa chén, thật muốn biến thành cái bát ở trong tay, vậy mới cảm thấy thỏa mãn được!”

Dịch Dương nhướng mày, trực giác này cho biết cô gái này cố ý mỉa mai anh. Nhưng mà nhận thua trước sự khiêu khích của người khác không phải là phong cách của anh. Anh tươi cười, xoay người qua, nhìn cô đầy vẻ thâm tình: “Muốn biến thành cái bát trong tay anh? Rất dễ. Lúc nào đó chúng ta sẽ tắm uyên ương, anh nhất định khiến em sạch sẽ hơn cái chén bát này gấp trăm lần.”

Thương Lâm: “…Được lắm, coi như anh giỏi!”
 
Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta
Chương 131: Chương 131 (Hoàn)



Chiều ngày hôm đó Thương Lâm tính kéo Dịch Dương la cà khắp chốn đi mua sắm nhưng lại bị anh từ chối. Đúng lúc hôm nay là cuối tuần, ba Thương Lâm không đi làm, Dịch Dương tỏ ý thật lòng mong muốn được học nấu ăn với ông.

Thương Lâm lấm la lấm lét vịn vào khung cửa phòng bếp nhìn lén, chỉ thấy hai người đàn ông hòa hợp đứng trước gian bếp. Dịch Dương phụ trách chặt sườn heo, d.a.o thái thịt lóe lên tia sáng lạnh lẽo được anh dùng như một loại binh khí, nhanh chóng chặt, cắt nguyên liệu nấu ăn đâu vào đó. Lúc đầu ông Thương bị tài nghệ của anh làm cho kinh ngạc, chờ anh làm xong xem xét qua, phần sườn heo được chặt thành từng miếng vừa vặn, cứ như dùng thước để đo lường, không nhịn được bèn tán thưởng. “Kĩ thuật dùng d.a.o của Tiểu Dịch không tồi! Trước kia đã từng học nấu ăn rồi à?”

Dịch Dương khiêm tốn. “Dạ cháu chưa học nấu ăn bao giờ, nhưng có luyện tập cách sử dụng dao. Bác Thương đừng khen cháu quá, kĩ thuật dùng d.a.o của bác mới thật sự là đáng khen ngợi, bác phải chỉ bảo nhiều cho cháu mới được!”

“Ha ha, hiếm khi cháu thích, nhất định! Nhất định!”

Thương Lâm chun mũi, biết ngay là trận địa của ba cô sẽ bị thất thủ mà. Suốt cuộc đời ba cô thích nhất là nấu ăn, đáng tiếc phụ nữ con gái trong nhà cô cũng không ai thích thú gì với việc này, nhiều năm qua không có khán giả cổ vũ, bây giờ khó khăn lắm mới có được một cổ động viên đến nhà, làm sao mà không lập tức trở thành tri âm được chứ!

Nhìn sườn mặt Dịch Dương mỉm cười, Thương Lâm có cảm giác là lạ. So với bất kì ai thì cô hiểu rõ anh là một người đàn ông miệng lưỡi độc địa, thâm hiểm đến mức nào. Nhưng sau khi đến nhà cô, sao thái độ lại nhiệt tình, chu đáo đến khác thường, khi nói chuyện nụ cười luôn thường trực, người đối diện trong lòng cũng thấy ấm áp, thoải mái.

Trước đây cũng có lần như vậy, Thương Lâm cũng cảm thấy kì lạ nhưng hôm nay cô cũng đã hiểu được. Như lần đầu tiên khi cô và anh quyết định ở bên nhau, vì không để cô phát hiện ra chuyện đêm đó, anh cực kì dịu dàng săn sóc cô. Bây giờ vì để giành được tình cảm người nhà cô, anh cố gắng thu bớt tính tình của mình, cố gắng cư xử tốt hơn.

Không thể không thừa nhận, nhìn anh cố gắng như vậy, tâm trạng Thương Lâm cảm thấy rất tốt. Còn mong sao đến tối nhanh nhanh để có thể ăn món sườn xào chua ngọt anh làm, quả thật cô vui đến muốn nhảy cẫng lên!

***

Tối hôm đó khi ngồi vào bàn cơm, bỗng có thêm một tiết mục. Ông Thương nghiêm túc nhìn Thương Lâm, bắt cô đoán món nào là Dịch Dương làm, món nào là của ông làm.

“Ba mệt nhọc làm nhiều món cho con bao năm nay, bây giờ chính là lúc để thử thách lương tâm con đấy. Nếu đoán sai, tối nay con khỏi phải dùng bữa.”

Thương Lâm che ngực, vẻ mặt không thể tin được. “Ba có phải là ba thân yêu của con không vậy? Sao ba nỡ lòng nào bỏ đói con!”

“Không có gì là không nỡ.” Ông Thương bình tĩnh cười. “Tiểu Dịch nói đúng, người không có lương tâm không xứng ngồi đối diện ăn cơm với ba. Con mà đoán không ra thì mau mau bưng bát ra phòng bếp ăn đi.”

Thương Diểu Diểu vui sướng khi thấy chị gặp họa. “Tiếc là trong nhà không nuôi chó, nếu không lúc chị vào phòng bếp còn có người bầu bạn. Haiz.”

Không ngờ lại là do Dịch Dương xúi bậy! Thương Lâm liếc xéo một cái, ý đồ dùng ánh mắt khiến Dịch Dương phải cảm thấy áy náy. Nhưng cô đã xem nhẹ trình độ da mặt dày của anh, đối phương vẫn thong dong, từ tốn nhìn đáp lại. “Đừng như vậy, anh sẽ không giúp em ăn gian đâu.”

Ai cần anh giúp ăn gian!

Thương Lâm oán hận cầm lấy đôi đũa, dáng vẻ cân nhắc trước hai đĩa sườn xào chua ngọt. Chắc là… cũng không khó lắm đâu? Dịch Dương chỉ là người mới học làm, làm sao có thể làm giống với ba cô được? Cô cứ chọn dĩa nào khó ăn hơn là được!

“Đúng rồi, quên nói với con. Tiểu Dịch đã vất vả cả buổi chiều, món sườn xào chua ngọt trên bàn là kết quả sau ba lần nó làm thử. Ba đã nếm thử, hoàn toàn thừa kế bí kiếp chân truyền của ba con đấy!”

Đôi đũa rơi xuống bàn ăn, Thương Lâm nản lòng nhắm mắt, bắt đầu tự hỏi không biết cái tên Dịch Dương này có bùa mê thuốc lú gì không. Nhìn cô bị ba ruồng rẫy thì vui lắm sao? Làm sao lại có thể vui vẻ được?

Cô cam chịu cầm đũa lên, thở dài. “Được rồi, con đoán là được chứ gì.”

Trước tiên nếm thử đĩa bên trái trước, sau đó lại sang đĩa bên phải. Cô đau khổ phát hiện, thật sự là không có khác nhau gì nhiều mà! Híp mắt lại quét tới quét lui trên bàn ăn, cô bỗng nhớ tới cuộc nói chuyện buổi chiều mình nghe được. Sao lại có thể quên được, kĩ thuật dùng d.a.o của Dịch Dương điêu luyện như vậy, cứ nhìn đĩa sườn nào có phần sườn được cắt vuông vức, vừa miệng từng miếng là biết liền!

Giả bộ như đang hồi tưởng lại mùi vị hai đĩa sườn, cô tính toán sẵn, chỉ vào đĩa bên phải nói: “Quả thật hai đĩa rất giống nhau, nhưng dù giống nhau con gái hiếu thảo đây đương nhiên vẫn có thể nhận ra, đĩa này mới chính là đĩa tay nghề ba thân yêu của con làm ra!”

Dịch Dương cùng ông Thương nhìn nhau cười. Thương Lâm có cảm giác kì quái, cảm thấy lúc này hai người bọn họ bỗng nhiên có một sự ăn ý nào đó, cứ như tâm linh tương thông…

Tri kỉ, trọn đời chỉ có một…

Cô kịp lúc ngăn cản cái đầu sắp phát nổ của mình. Thật đáng sợ! Cực kì đáng sợ! Ông chồng với ba cô, cặp đôi này chặt đứt đường lui của cô rồi!

“Tiếc quá, em đoán sai rồi. Đĩa bên phải là anh làm, đĩa bên trái mới đúng là của bác trai làm.”

Thương Lâm không tin được. “Ba em làm sao có thể chặt được những miếng sườn vuông vức như vậy?!”

Dịch Dương, người lần đầu tiên nấu ăn, trầm mặc một lát. “Anh biết em sẽ đoán như vậy nên trước khi nấu anh với ba em đã đổi phần sườn với nhau. Nào, ngoan, mau bưng bát vào phòng bếp ăn đi em.”

Thương Lâm… Có thể đừng đùa giỡn cô đến vậy không. TT_TT

***

Tuy nói vậy nhưng rốt cuộc hai người vẫn không nỡ, trêu đùa cô một lúc thì gọi cô trở lại bàn ăn. Thương Lâm ấm ức ăn cơm nước xong, lại một mình đi rửa chén, bóng lưng vô cùng thảm thương.

Sau đó lại xem TV nói chuyện một lúc rồi đi tắm rửa, xong cũng đã đến thời gian đi ngủ.

Trong nhà chỉ có ba phòng ngủ, ba mẹ cô một phòng, Thương Lâm với em gái Thương Diểu Diểu mỗi người một phòng, bây giờ Dịch Dương đến đây, Thương Lâm đành phải nhường phòng ngủ của mình, sau đó chạy đến phòng Diểu Diểu ngủ với em.

Trước sự sắp xếp như vậy, Thương Diểu Diểu tỏ ra cực kì oán giận. “Vì sao không cho anh rể ngủ phòng của em rồi em sang ngủ phòng chị?”

Thương Lâm hừ một tiếng khinh thường. “Định giật chồng chị thì cũng đừng có biểu hiện rõ ràng như vậy. Để anh ấy ngủ ở phòng em, ba mẹ là người đầu tiên tống hai người ra khỏi nhà!”

Thương Diểu Diểu không nghe quay đầu đi. “Không vui gì cả! Còn tưởng rằng có thể cùng anh rể đẹp trai ngủ chung giường! Mai em sẽ đi thu ra giường của chị, giấu sau này dùng!”

“Em mê trai đủ chưa vậy? Có cần chị sưu tập mấy thứ ảnh vứt đi cho em không!”

“Hay quá hay quá!” Thương Diểu Diểu hai mắt sáng rực, giống như đói khát lâu năm.

Thương Lâm chịu thua, sau đó giơ ngón tay cái trước cô em gái của mình. “Em giỏi.”

Cô đương nhiên là giỏi rồi!

Thương Diểu Diểu đắc ý hừ một tiếng, rốt cuộc buông tha cho người đàn ông của chị gái. “Vậy hôn lễ của chị tính sao, chị định đi đâu hưởng tuần trăng mật chưa?”

“Anh ấy còn một vài giấy tờ chưa bàn giao xong, tạm thời chưa thể xuất ngoại. Nhưng tuần trăng mật của chị với anh ấy chắc cũng là chuyện của một năm sau, không vội.”

“Không thể xuất ngoại? Rốt cuộc anh rể làm nghề gì vậy, chú bộ đội?”

“Trước kia thì phải.” Thương Lâm đáp ngắn gọn.

“Vậy à.” Thương Diểu Diểu ngước mặt lên. “Em thấy anh rể không phải là người thường đâu nha, chị nhớ coi chừng anh rể cho kĩ, coi chừng anh ấy lăng nhăng. Nhưng mà quả thật trông anh rể rất quan tâm đến chị, còn theo ba mình học nấu ăn nữa chứ, ngay cả mẹ cũng chưa từng làm thế. Thật là kì quái mà, chị từ đầu đến chân cũng không có chỗ nào đặc biệt, sao có thể câu được một anh chàng cực phẩm như vậy nhỉ? Chị mau mau truyền kinh nghiệm cho em đi, hạnh phúc của em dựa cả vào chị đấy!”

Thương Lâm yên lặng một lát, vẻ mặt trịnh trọng rút ra quyển “Bộ bộ kinh tâm” trên giá sách. “Xin mời đọc và nghiên cứu quyển sách này, sẽ giúp rất nhiều cho đại sự chung thân của em đấy!”

Thương Diểu Diểu: “…Bảo em về triều Thanh như nữ chính! Chị rủa em!”

Đang nói chuyện cười đùa, của phòng có người đẩy vào, bà Thương khoác một chiếc áo mỏng nhẹ nhàng đi vào. “Sao hai đứa còn chưa ngủ?”

“Mẹ, sao mẹ lại vào đây?” Thương Lâm đi lại ôm lấy cánh tay bà. “Mẹ có gì muốn nói với con sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thế mà chị cũng không hiểu sao? Con rể đã tới nhà, một người mẹ bình thường đều sẽ nói chuyện, tâm sự với con gái một chút.” Thương Diểu Diểu tỏ ra như người sành sõi. “Em kéo dài thời gian không ngủ chính là chờ đến lúc này đây!”

Bà Thương cười cười liếc Thương Diểu Diểu một cái. “Con cũng thông minh gớm.” Bà kéo tay Thương Lâm lại ngồi xuống giường. “Mẹ có chuyện muốn hỏi con.”

Thương Lâm hiểu ra. “Về Dịch Dương ạ?”

“Ừ.” Bà Thương gật đầu. “Ban ngày mẹ đã cẩn thận quan sát thằng bé, nó là một đứa tốt, lễ phép, có gia giáo, rất khiêm nhường, lịch sự với mẹ và ba con, con chọn người tốt lắm. Mẹ càng nhìn thằng bé càng thấy thích, con quyết định chọn nó rồi đúng không?”

Bị mẹ hỏi như vậy, Thương Lâm có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu. “Dạ, con đã quyết định chọn anh ấy.”

“Tuy thằng bé khá kiệm lời, nhưng mẹ vẫn nhìn ra được gia đình nó với nhà mình chênh lệch nhau rất lớn. Môn đăng hộ đối tuy là một câu nói cũ, nhưng nó vẫn là một đạo lí, mẹ lo con sau này sống không được vui vẻ…”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi.” Thương Lâm cầm tay bà. “Con tin anh ấy, cũng tin tưởng bản thân mình. Cho dù về sau gặp phải chuyện gì, chỉ cần ở bên anh ấy, con sẽ không phải lo sợ gì cả.”

Bà Thương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con gái, bỗng nhiên nở nụ cười. Bàn tay nhẹ vuốt tóc con, bà khẽ thở dài. “Chỉ mấy tháng không gặp mà con dường như đã trưởng thành lên rất nhiều. Mẹ nhìn con của bây giờ cảm thấy rất yên tâm.”

Thương Lâm nhào vào lòng mẹ. “Mẹ ơi, con với Dịch Dương nhất định sẽ sống tốt mà, con sẽ không để ba mẹ phải bận tâm, cũng sẽ không rời xa ba mẹ nữa đâu…”

“Con rời ba mẹ lúc nào vậy hả? À thì ra con cũng biết là mình về thăm nhà quá ít đấy nhỉ. Nếu đã như vậy, sau này còn nhớ về thăm nhà nhiều nhiều một chút, bất cứ lúc nào ba mẹ cũng là chỗ dựa vững chắc cho con, con nhớ chưa?”

Thương Lâm ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người mẹ, bỗng xúc động khóc. “Con sẽ nhớ, mãi mãi không bao giờ quên.”

***

Mấy ngày sau đó, Thương Lâm phụ trách làm hướng dẫn viên, kéo cả Dịch Dương đi khắp các con ngõ góc phố lớn nhỏ. Dịch Dương rất hứng thú đối với trường học trước đây của Thương Lâm, vì thế hai người họ đặc biệt dành ra một buổi chiều, đúng lúc gặp lại mấy người bạn cũ thời trung học, đi thăm trường cũ biến thành hoạt động tập thể. Mấy người bạn đó biết được anh chàng đẹp trai, cực phẩm trước mắt chính là chồng sắp cưới của Thương Lâm đều kính nể bật thẳng ngón tay cái đối với cô, cả đám con gái đều tán thưởng cô, còn nói lần sau có họp lớp nhất định phải dẫn bạn trai theo, vừa giúp mọi người được thưởng thức cái đẹp vừa k*ch th*ch hội độc thân mau chóng cố gắng thoát khỏi kiếp lẻ bóng đơn côi…

Thương Lâm phải nhận hết thảy mọi ánh mắt nóng rực suốt buổi liên hoan tối, lại vất vả đến phòng karaoke, đợi đến khi chia tay mọi người thì cũng đã hơn mười một giờ đêm. Hôm nay là rằm, vầng trăng tròn treo trên bầu trời cao cao, gió đêm thanh tĩnh phả vào mặt cảm giác rất thoải mái. Thương Lâm mặc váy trắng có thêu những họa tiết màu xanh nhạt đi phía trước, Dịch Dương hai tay đút vào túi quần, nhìn chăm chú mái tóc ngắn ngang tai của cô, dưới mái tóc ngắn là đôi tai trắng nõn, trong lòng anh bỗng thấy ngứa ngáy.

Mấy ngày này anh vẫn ngủ trong phòng của Thương Lâm, tuy được thay ga giường sạch sẽ nhưng anh vẫn cảm nhận được mùi hương còn lưu lại của cô, đi ngủ lại thành một sự tra tấn. Tối hôm qua chống trán ngồi trên giường tự suy xét chuyện nhân sinh, ánh mắt nhìn thấy tấm chăn có in hình gấu Winnie Pooh, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện khuôn mặt Thương Lâm, lập tức cơ thể cảm thấy khó chịu, bồn chồn.

Sau khi rầu rĩ nằm xuống, anh lấy tay che đi tầm mắt, bực mình vì bản thân không biết sao lại ở nhà cô lâu như vậy làm gì.

“Dịch Dương, anh đi nhanh lên, anh làm gì mà rề rà vậy!”

Cô gái chân đi đôi xăng đan cao gót, quay người lại nhìn anh, trên môi Dịch Dương nở nụ cười, đôi chân thẳng dài bước vài bước chạy đến.

“Có chuyện gì vậy?”

Thương Lâm vô cùng hứng khởi ôm lấy tay anh. “Đương nhiên là phải cũng nhau đi tản bộ, em không thích chúng mình người trước người sau đi cách xa nhau như vậy! Người yêu đẹp trai như vầy nhất định phải cẩn thận giữ chặt trong tay mới được!”

Anh sửa lại lời cô. “Là chồng sắp cưới.”

“Đúng đúng, là chồng sắp cưới.” Thương Lâm cười hì hì. “Vậy thưa chồng sắp cưới thân mến, vừa nãy em với mấy người bạn học đó, có phải anh thấy em là người xinh nhất trong đấy không?”

“Ừ, em đẹp nhất, chỉ thua cô bạn Đường Huyên của em chút chút.”

Thương Lâm biết anh cố ý chọc cô, hừ lạnh một tiếng. “Thì ra là anh nhớ đến Tiểu Huyên, cô ấy là hoa khôi lớp em đấy! Với lại bạn trai cô ấy cực kì đẹp trai, không hề thua kém gì anh đâu, vì thế anh đừng có mà tơ tưởng đến!”

“Xem ra anh không có số làm bạn trai của cô bạn đó của em rồi…”

Thương Lâm vốn định trừng mắt nhìn anh, nhưng biết cái người này muốn thấy cô tức giận, thay đổi sắc mặt liền cười rộ lên. “Không sao, so với TIểu Huyên em còn may mắn hơn. Câu được một chú rùa vàng như anh có lẽ chỉ mới hao tổn khoảng một nửa tổng số may mắn của em thôi!”

Cô lấy ngón trỏ nâng cằm Dịch Dương, dáng vẻ của một nữ lưu manh. Dịch Dương tùy ý để Thương Lâm làm, chờ cô cười đủ mới cầm lấy tay cô. “Em vui đến vậy sao?”

Thương Lâm cười khẽ chớp mắt. “Chẳng lẽ anh không vui?”

Dịch Dương không trả lời, Thương Lâm đi lên, nghiêng người ôm lấy thắt lưng anh. “Trông anh lạnh lùng chưa kìa. Nào, nói chuyện với em một chút, có chuyện gì…ừm khiến anh đặc biệt cảm thấy thích thú không? Cái anh cảm thấy cực kì thích ấy!”

Dịch Dương nắm lấy bả vai Thương Lâm nhìn xuống phía dưới, thân hình nhỏ bé của cô kề sát anh, đôi chân trắng nõn, ngón chân sáng hồng hào. Đôi mắt chợt sâu hun hút, anh nhẹ giọng nói. “Anh thích cái gì lẽ nào em không biết?”

Thương Lâm mất một lúc mới ý thức được người này dám đùa giỡn lưu manh ngay ngoài đường, cắn răng nói: “Câm miệng!”

Dịch Dương cười cười, dời tầm mắt. “Có.”

Anh chịu trả lời khiến Thương Lâm lấy lại tinh thần. “Cái gì vậy? Anh nói em nghe với.”

“Ngày đó ở biệt thự Loa Hải, khi anh tỉnh lại thấy em dựa vào người anh. Đó chính là chuyện anh cảm thấy thích nhất trên đời này.”

Thương Lâm sửng sốt. Giong nói anh thản nhiên, không chứa đừng nhiều cảm xúc, nhưng Thương Lâm lại nghe ra cảm xúc đảo lộn. Anh nắm tay cô, hai người dựa sát nhau, không lâu trước đó, họ vẫn bị thời không cách trở, vẫn nghĩ mãi mãi không thể nào gặp lại nhau.

Bây giờ nhớ lại chuyện xảy ra ngày đó trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, chỉ trong nháy mắt cô đã tưởng rằng sẽ thật sự mất đi Dịch Dương. Khi đó chìm đắm trong tuyệt vọng, hoảng sợ, lúc một lần nữa tìm thấy anh sự vui mừng, kích động tột bậc không thể nói thành lời. Anh nói không sai, mọi niềm vui trên đời này cũng không bằng khoảnh khắc đó, anh nằm trên giường, cơ thể gắn đủ loại máy móc, tay phải vuốt mái tóc cô, dịu dàng nói: “Vợ yêu à, anh về rồi đây.”

Xúc cảm ngày đó, cả đời này cô cũng sẽ không quên.

Chớp chớp mắt, Thương Lâm tay áp lên hai bên má, mỉm cười. “Anh đừng sợ, sau này em sẽ mãi luôn bên anh. Chúng ta sẽ không xa nhau.”

Anh thản nhiên chọc ghẹo cô. “Là em đang sợ thì có.”

Thương Lâm ảo não. “Anh phiền c.h.ế.t đi được, sao đột nhiên lại nói mấy chuyện này, anh không biết mình đang ở ngoài đường à! Đi mau đi mau, trễ thế này rồi nếu không về là ba mẹ sẽ lo lắng đấy!”

Cô kéo anh đi về phía trước, anh vẫn đứng im một chỗ. Thương Lâm sức không lại anh, chỉ có thể dừng lại. “Anh lại sao nữa vậy?”

Người đàn ông cao lớn đứng trong đêm tối, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, đứng trước mặt cô. “Thương Lâm.”

“Hử?”

“Anh yêu em.”

Thương Lâm sửng sốt. Dường như ánh trăng đêm nay rất sáng, bao bọc khắp người anh khiến cô ngẩn ngơ. Cô nhớ lại lúc mới gặp anh ở nhà Chu Tuấn, anh là một gã đẹp trai nhưng độc mồm độc miệng, vì thế mới dẫn đến hành động trả đũa kéo anh rơi từ trên lầu xuống. Nhớ tới lúc gặp lại nhau ở điện Tiêu Phòng, anh là vị vua cao cao tại thượng, trong lòng ghi hận nên trêu chọc cô. Lại nhớ tới trong lòng sông Tuy lạnh như băng, anh liều mạng muốn kéo cô lên bờ, mà cô nép trong vòng tay anh, chầm chậm nhắm mắt…

Đã có sự xa cách nên sinh mạng mới hồi sinh bây giờ chính là ân huệ ông trời ban cho, người đàn ông trước mặt cô chính là ân huệ của ông trời, cô chỉ mong mãi không phụ bạc nhau.

Bước lại gần, cô vươn tay ôm lấy anh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Một lát sau, mỉm cười, khiến anh nhớ lại lúc cùng cô ngắm mặt trời mọc, hoa xuân đua nở.

Cảnh đẹp như vậy, vừa thấy liền mãi khó quên.

“Em cũng yêu anh.”

—Toàn văn hoàn—
 
Back
Top Bottom