Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 231


Chương 231Bạch Nghị bị mất mặt mũi, nên liền nhanh chóng rời đi.Hà Tĩnh Nguyệt đi theo Diệp Thạch, nhìn Diệp Thạch đang chăm chỉ lao động, do dự một chút rồi nói: “Diệp Thạch, lời Bạch Cẩm Nhạc nói, ngươi chớ để trong lòng, là nàng nói hưu nói vượn thôi.”

Diệp Thạch tập trung tinh thần thu trận pháp, không để ý nói: “Không sao cả, nàng cũng không có nói sai, ta đúng là rất nghèo.”

Người Trung Châu có tính bài ngoại rất cao, với lại nước ngoài so với Trung Châu thì đúng thật là rất cằn cỗi, khó trách người Trung Châu lại có cảm giác ưu việt như vậy.Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch: “Bây giờ ngươi chính là trận pháp sư thất cấp, về sau sẽ càng ngày càng có tiền, Bạch Cẩm Nhạc cũng chỉ là ỷ vào có một nghĩa phụ mà thôi.”

Diệp Thạch hơi dừng một chút, có hơi nghi hoặc hỏi: “Tại sao Bạch Thần Tinh lại thu Bạch Cẩm Nhạc làm nghĩa nữ vậy?”

Hà Tĩnh Nguyệt bĩu môi nói: “Là do Bạch Cẩm Nhạc cứng rắn dán lên.

Bạch Thần Tinh từ hơn hai mười năm trước bị Hạ Nhược Tuyết từ hôn mà chịu kích thích, sau đó không gần nam sắc cũng không gần nữ sắc, tộc nhánh của Bạch gia vì muốn có quan hệ với Bạch Thần Tinh nên kiên quyết đưa Bạch Cẩm Nhạc cho Bạch Thần Tinh làm nghĩa nữ, nghe nói Bạch Thần Tinh kỳ thật rất không muốn thu Bạch Cẩm Nhạc làm nghĩa nữ.”

Nhưng, nếu Bạch Cẩm Nhạc đã treo tên tuổi là nghĩa nữ của Bạch Thần Tinh, vậy nàng chính là người của Bạch Thần Tinh, thế nên nếu gây chuyện với nàng, đó cũng tương đương với việc đánh mặt Bạch Thần Tinh.“Hình như ta chưa từng gây chuyện với nàng ta mà nhỉ?”

Diệp Thạch nhíu mày nói.“Đại khái là vì Bạch Nghị đi.

Bạch Cẩm Nhạc thích Bạch Nghị, ngươi lại làm Bạch Nghị mất hết mặt mũi.

Nãy nàng đả kích ngươi, chính là để lấy lòng Bạch Nghị đấy.”

Hà Tĩnh Nguyệt nói.Diệp Thạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.“Trang Du không có ánh mắt, Bạch Cẩm Nhạc cũng không có ánh mắt gì, không phải chỉ là một tên Bạch Nghị thôi sao?

Có gì đặc biệt hơn người sao?

Nam nhân bên người Trang Du thay đổi một tên lại một tên, nhưng tất cả đều là phế vật cả, những tên đó á hả, ngay cả xách giày cho Mộ Thần cũng không xứng!”

Diệp Thạch châm chọc khiêu khích mà nói.Hà Tĩnh Nguyệt: “…”

Mộ Thần đến tột cùng là nhân vật tài ba nào vậy!

Mỗi lần nhắc tới người này thì Diệp Thạch lại đặc biệt phấn khởi.“Tên Bạch Nghị kia đi làm nhiệm vụ còn mang theo hai kẻ kéo chân sau, chỉ biết hưởng phúc trái ôm phải ấp, khó trách trận pháp thuật không ra làm sao, người như thế vậy mà lại là người trẻ tuổi đứng đầu Bạch gia, ta thấy kỳ thật Bạch gia cũng không ra làm sao.”

Diệp Thạch lắc lắc đầu.Hà Tĩnh Nguyệt: “…”

Nếu Bạch Nghị không ra làm sao, vậy Hà Tĩnh Nguyệt nàng là cái gì đây?

Nàng ngay cả phế vật cũng không bằng đúng không.… …“Ngụy tiền bối, Diệp Thạch và Hà Tĩnh Nguyệt đã rời đi, trận pháp bên ngoài cũng đã bị Diệp Thạch thu sạch sẽ.”

Một nữ tu nói với Ngụy Đông.“Trận pháp kia không có tác dụng với chúng ta, nếu y đã thu rồi thì thôi, thế nhưng không nghĩ tới tốc độ y thu trận pháp lại nhanh như vậy.”

Ngụy Đông cảm thán.“Ta còn tưởng rằng nhữmg tu sĩ có trận pháp thuật cường hãn đều đã bị Bạch gia chiêu mộ hết rồi, không nghĩ tới trận pháp tháp lại còn có một người mạnh như vậy.”

Nữ tu ban đầu khinh thường Diệp Thạch nhịn không được mà nói.“Diệp Thạch kia còn nhỏ tuổi hơn Bạch Nghị đó, ấy vậy mà trận pháp thuật lại trên Bạch Nghị không ít.”

“Thực lực Diệp Thạch cũng không tồi, nghe nói y lớn lên ở nước ngoài tài nguyên cằn cỗi.

Ở nước ngoài mà còn có thể bằng cái tuổi này tu luyện tới cảnh giới võ hoàng, vậy nếu y ở trong đây, tiền đồ của y càng không thể đo lường nổi.”

“Ngụy huynh, nguyện đánh cuộc thì chịu thua, ích lợi lần này ngươi lấy hơn ta hai phần.”

Cố Hiến mang vài người đi tới nói.Ngụy Đông chắp tay với Cố Hiến: “Như vậy, đa tạ Cố huynh.”

Cố Hiến nhìn Ngụy Đông, ánh mắt có vài phần phức tạp, Ngụy Đông lần này kiếm lớn.

Cố Hiến hắn phải tốn số tiền lớn mới mời được Bạch Nghị tới đây.Nhưng, Ngụy Đông thì sao?

Chỉ tốn một triệu nguyên thạch trung phẩm, chỉ MỘT TRIỆU NGUYÊN THẠCH TRUNG PHẨM đã có thể mời một tu luyện giả thực lực cao cường như Diệp Thạch, đây tuyệt đối là kiếm lớn.Thuê tu luyện giả của trận pháp tháp quả nhiên rẻ hơn Bạch gia.Cố Hiến nhẹ hít một hơi, tuy rằng Bạch Nghị không có giúp đỡ được cái gì, nhưng hắn vẫn phải theo quy củ mà đưa cho Bạch Nghị một phần hậu lễ.Thanh danh Bạch Nghị cực lớn, nhưng không nghĩ tới Bạch Nghị lại bị thất bại bởi một song nhi.… …“Các ngươi trở lại rồi?

Sao nhanh vậy, là không giải quyết được sao?”

Hà Hiền nhìn thấy Hà Tĩnh Nguyệt trở về quá nhanh, nhăn chặt mày, sắc mặt có chút tối tăm.“Đã giải quyết rồi ạ.”

Hà Tĩnh Nguyệt vui vẻ tươi cười nói.Hà Hiền ngoài ý muốn: “Giải quyết rồi?”

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu, “Con đã sớm đoán được, nếu ở nước ngoài mà không có Linh Văn Nhãn, trận pháp thuật của y sẽ không có khả năng tới một bước này.”

“Phẩm cấp Linh Văn Nhãn của y nhất định không thấp.”

Hà Tĩnh Nguyệt nói.Hà Tĩnh Nguyệt vui vẻ kể chuyến phá trận pháp lần này cho Hà Hiền một lần.“Trận pháp thuật của Diệp Thạch thế mà lại ở trên Bạch Nghị?”

Vẻ mặt Hà Hiền tràn đầy kinh ngạc.Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy ạ!

Con cũng rất bất ngờ.”

Bạch Nghị nói phải cần hai tháng, Diệp Thạch lại chỉ dùng không đến một canh giờ.“Y giờ là người trận pháp tháp, lại từng có xung đột với Bạch Nghị, mà Bạch gia lại còn buông tha việc mời chào y, như vậy thực lực của y càng mạnh thì càng tốt.”

Hà Hiền nói.Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu, trận pháp tháp xuống dốc đã lâu, trận pháp sư của trận pháp tháp khi đi ra ngoài đều thấp hơn trận pháp sư Bạch gia một đầu, chuyện Diệp Thạch lần này không thể nghi ngờ là mang lại cho trận pháp tháp không ít thể diện.“Trong tu luyện có rất nhiều tri thức thô thiển mà y không hiểu, nhưng không ngờ y lại hiểu trận pháp làm nứt, cũng không biết là từ nơi nào học được.”

Hà Hiền lắc đầu nói.Hà Tĩnh Nguyệt không để tâm, nói: “Có lẽ là ở nước ngoài cũng có trận pháp sư truyền thừa.”

Hà Hiền: “Cũng có thể.”… …Diệp Thạch đứng trong phòng, một đám Thôn Thiên Phong vây quanh y ong ong bay loạn, nguyên thạch bên người Diệp Thạch nhanh chóng ít đi.Diệp Thạch đau đầu nhìn một phòng Thôn Thiên Phong, “Tụi bây ăn ít một chút được không!

Tụi bây ăn nhiều thế thì khi nào ta mới kiếm đủ nguyên thạch tìm Mộ Thần bây giờ!”

“Ăn ăn…”

Ý niệm từ Thôn Thiên Phong chạy vào thức hải Diệp Thạch.“Ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi!”

Diệp Thạch có chút bất đắc dĩ thở dài.Trong đàn Thôn Thiên Phong đã có mấy con Thôn Thiên Phong ăn no rồi kết thành kén, chỉ đợi chúng nó phá kén xong thì chính là yêu trùng lục cấp.“Ăn nhiều, kiếm nhiều.”

Một đạo ý niệm mơ hồ truyền vào thức hải Diệp Thạch, khóe miệng Diệp Thạch kéo lên một độ cong, giật mình nhớ tới Mộ Thần thường xuyên nói, “Cứ xài đi, xài nhiều mới kiếm nhiều.”

Diệp Thạch nhìn một phòng Thôn Thiên Phong, đôi mắt hiện lên vài tia sáng.“Ăn đi ăn đi, ăn no thì nên làm việc đấy.”

Ở cái địa phương không quen này một mình, thứ mình có thể toàn tâm tín nhiệm dựa vào cũng chỉ có đàn Thôn Thiên Phong này.Diệp Thạch nhìn núi nguyên thạch càng ngày càng ít, cắn cắn môi.Y từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái hộp, một cái lệnh bài lẳng lặng nằm trong hộp.Diệp Thạch vuốt ve lệnh bài, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định.… …Diệp Thạch đi ra trận pháp tháp, vòng vòng chuyển chuyển bỏ qua mấy người đi theo, khoát lên một thân hắc bào ngăn cách dò xét, đi vào Vấn Tiên Các.Vấn Tiên Các là Bách Hiểu Đường ở Trung Châu, có thể cung cấp cho tu luyện giả các loại tin tức.Diệp Thạch được một nữ tử diện mạo thanh lệ dẫn vào một căn phòng tối, trong căn phòng là một lão giả diện mạo xấu xí đang ngồi.“Đạo hữu muốn hỏi chuyện gì?”

Lão giả thản nhiên hỏi.Diệp Thạch do dự một chút, lấy ra lệnh bài trong nhẫn không gian, đẩy qua, “Ta muốn biết, chủ nhân của miếng lệnh bài này là ai.”

Lão giả cầm lấy lệnh bài Diệp Thạch đưa tới, vuốt phẳng một chút rồi nói: “Bạch gia thế hệ thứ hai trăm ba mươi sáu đều là dùng lệnh bài thân phận chế theo loại này, người có được loại lệnh bài này đều là dòng chính trong Bạch gia, hẳn là có hơn một trăm người.”

Diệp Thạch nhăn chặt mày, y thế nào cũng thật không ngờ lại có người nhiều như vậy, Bạch gia đúng là đại gia tộc mà!“Ước chừng hai mươi năm trước, người có khả năng rời khỏi Trung Châu có bao nhiêu?”

Diệp Thạch hỏi.Lão giả có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Thạch liếc mắt một cái, nói: “Hẳn là có sáu người.”

Diệp Thạch gật đầu nói: “Có thể viết cho ta một phần danh sách giới thiệu vắn tắt về những người đó không?”

“Có thể, một trăm ngàn nguyên thạch trung phẩm.”

Lão giả thản nhiên ra giá.Diệp Thạch gật đầu, lấy ra một tấm thẻ nguyên thạch, lão giả tiếp nhận thẻ nguyên thạch Diệp Thạch đưa tới, mặt không đổi sắc chuyển nguyên thạch qua.Diệp Thạch lấy được danh sách liền thu lại lệnh bài thân phận, sau đó ly khai.… …“Diệp Thạch, ngươi đi đâu vậy?!”

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn thấy Diệp Thạch, nhất thời thở ra một hơi.“Ta ra ngoài đi vòng vòng.”

Diệp Thạch nói.Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu nói: “Ngươi muốn đi ra ngoài thì tốt nhất nên tìm người đi cùng, ngươi vừa mới đắc tội Bạch Nghị, nói không chừng Bạch gia sẽ đối phó ngươi đấy.”

Diệp Thạch nhíu mày không hiểu: “Tại sao Bạch gia lại đối phó ta?”

“Rừng lớn thì loài chim nào cũng có, mà Bạch Nghị là thiên tài trong đám đồng lứa Bạch gia, lúc này ngươi đắc tội hắn, không chừng đang có bao nhiêu người muốn giáo huấn ngươi để lấy lòng Bạch Nghị đâu.”

Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ nói.Diệp Thạch: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn theo bóng dáng Diệp Thạch, đôi mắt hiện lên vẻ ưu sầu.Ông nội đã phái người bảo hộ Diệp Thạch, thế nhưng Diệp Thạch đi ra ngoài một lần lại tránh thoát những người đó, Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch, cảm thấy tựa hồ Diệp Thạch đang cất dấu bí mật gì.Hà Tĩnh Nguyệt lắc lắc đầu, đã là một tu luyện giả thì đều sẽ có bí mật của mình, nhìn chằm chằm quá cũng không tốt.Diệp Thạch đi vào phòng, mở ra tờ giấy trong nhẫn không gian, trên tờ giấy có sáu cái tên, mà đứng đầu chính là Bạch Thần Tinh mà Diệp Thạch nghe như sấm bên tai.Diệp Thạch nhíu mày, Bạch Thần Tinh là tiểu thúc của Bạch Nghị, từng giúp đỡ Trang Du tẩy tinh phạt tủy trở thành võ vương cửu tinh, cũng là nghĩa phụ của Bạch Cẩm Nhạc đã khinh thường mình, Diệp Thạch do dự một chút, gạch bỏ cái tên Bạch Thần Tinh.Người thứ hai trên danh sách là một tu luyện giả hơn hai trăm tuổi của Bạch gia, Diệp Thạch nhăn chặt mày, lại gạch, quá già rồi, người có thể khiến cho mẫu phụ khuynh tình sẽ không phải là một lão nhân già hơn cả ông ngoại đâu, tuy rằng không chừng người này có một khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng đó cũng là treo đầu dê bán thịt chó.Người thứ ba trên danh sách là ba mươi tuổi, quá nhỏ, mẫu phụ sẽ không thích người trẻ như vậy.Diệp Thạch một đường gạch gạch, chợt phát hiện trong những người trên danh sách, vậy mà ai cũng không phù hợp.Diệp Thạch suy sụp cắn cán bút, một người cũng không phù hợp, chẳng lẽ một trăm ngàn nguyên thạch trung phẩm cứ như vậy mà như nước đổ ra ngoài sao.Diệp Thạch nhìn danh sách, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.

Năm đó y vốn không gọi là Diệp Thạch, tên ban đầu của y là Diệp Diên Tinh.

Bạch Thần Tinh, Diệp Diên Tinh, hai cái tên này có liên quan gì với nhau sao?“Diệp Thạch, ngươi ở đâu?”

Giọng nói Hà Tĩnh Nguyệt vang lên bên tai Diệp Thạch.Diệp Thạch nhanh chóng thu lại tờ giấy trên tay, để vào nhẫn không gian, nói vọng ra: “Ta ở đây, có chuyện gì hả?”
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 232


Chương 232Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch, giơ lên bức thư trên tay, cười nói: “Có một nhiệm vụ không tồi, hai triệu nguyên thạch trung phẩm, có tiếp không?”

Diệp Thạch nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: “Có chuyện tốt như vậy sao?

Có nguy hiểm không?”

Hai triệu nguyên thạch cũng không phải là số lượng nhỏ, đủ để y làm năm sáu cái nhiệm vụ.“Không nguy hiểm lắm đâu, yên tâm, ta biết ngươi sợ chết, ta đều chọn nhiệm vụ an toàn cho ngươi đó.”

Hà Tĩnh Nguyệt có chút oán trách liếc nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói.Diệp Thạch cái gì cũng tốt, chỉ là rất sợ chết, hơn nữa còn sợ chết có tiếng.Những người khác dù sợ chết cũng sẽ không nói thẳng ra như Diệp Thạch, còn Diệp Thạch lại thường hay lấy chuyện sợ chết treo ở bên miệng, có không biết bao nhiêu người trong tối ngoài sáng chê cười Diệp Thạch đâu, nhưng Diệp Thạch không để trong lòng chút nào.Diệp Thạch gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Vốn nhiệm vụ như vậy không tới phiên chúng ta, thế nhưng lần trước ngươi đả bại Bạch Nghị, hiện tại thanh danh lên cao, cho nên có rất nhiều người tìm tới cửa.”

Hà Tĩnh Nguyệt vui mừng nói.

Bạch Nghị chính là thiên tài trẻ tuổi của Bạch gia đó!

Trên đời này có gì thượng vị nhanh hơn chuyện đạp thiên tài xuống đây.Diệp Thạch nghiêng đầu có chút không hiểu: “Chuyện ta đả bại Bạch Nghị đã truyền ra?”

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Đúng!”

Kỳ thật việc này trận pháp tháp không có lộ ra, nhưng ở Trung Châu có biết bao nhiêu người tai thính mắt tinh, việc này căn bản giấu không được.Bạch Nghị là thiếu niên ưu tú nhất thế hệ Bạch gia hiện tại, có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, tin tức Bạch Nghị bại bởi Diệp Thạch liền nhanh chóng bị truyền ra, việc này ồn ào như vậy, tựa hồ có người trong Bạch gia đang trợ giúp.Bạch gia là một gốc cây có bộ rễ sâu, cành lá cũng sum suê, thế nhưng sum suê quá mức cũng khó tránh khỏi nảy sinh sâu mọt.“Lần này những người tìm tới cửa chỉ mời chúng ta sao?

Có phải lại là mời hai nhóm người không?

Ta không muốn chạm trán với Bạch Nghị hoài đâu.”

Diệp Thạch nhíu mày kháng cự.“Quả thật là mời hai nhóm người, nhóm người còn lại là Hạ Nhược Tuyết của Hạ gia, không phải người Bạch gia.”

Hà Tĩnh Nguyệt nói.“Hạ Nhược Tuyết?

Tên này có chút quen tai.”

Diệp Thạch lẩm bẩm.“Ngươi quên rồi à, nàng ta ban đầu là vị hôn thê của Bạch Thần Tinh ấy!”

Hà Tĩnh Nguyệt nhiều chuyện nói.Diệp Thạch nhớ ra, nói: “Thì ra là nàng ta!”

Nghe được tên Bạch Thần Tinh, sắc mặt Diệp Thạch không nhịn được mà có chút khác thường.Hà Tĩnh Nguyệt nhún vai: “Bạch Thần Tinh vẫn không nói cưới nên Hạ Nhược Tuyết vẫn chưa gả, thật không biết hai người này đang không được tự nhiên chuyện gì.”

Diệp Thạch không để ý nói: “Không phải là ta đã sớm nói qua nguyên nhân rồi sao.”

Là Bạch Thần Tinh không ‘cứng’ được đó!

Cho dù Bạch Thần Tinh anh minh thần võ, thực lực hùng hậu thì thế nào, thân có bệnh-không-tiện-nói-ra thì dù có uy phong hơn thì cũng không có tác dụng.Nghe được lời Diệp Thạch nói, sắc mặt Hà Tĩnh Nguyệt liền vặn vẹo một trận, “Diệp Thạch, lời này không nên nói lung tung!”

Diệp Thạch nhún vai không để ý: “Ở đây không có ai nên ta mới nói mà.”… …“A Nghị.”

Bạch Ly Phong gọi lại Bạch Nghị.Bạch Nghị dừng bước, quay người nhìn người phía sau.Bạch Ly Phong là anh trai cùng cha khác mẹ của Bạch Thần Tinh, thiên phú trên trận pháp thuật cũng rất cao, đáng tiếc là ở thế hệ Bạch Ly Phong lại có Bạch Thần Tinh, những người khác đều bị ảm đạm trước Bạch Thần Tinh.“Ly Phong thúc thúc, ngài có việc?”

Bạch Nghị dừng bước lại hỏi.“A Nghị, ta nghe nói lần này con phá trận lại bại bởi một trận pháp sư quê mùa tới từ nước ngoài của trận pháp tháp?”

Bạch Ly Phong hỏi.Sắc mặt Bạch Nghị thay đổi, trước đó trong gia tộc còn có người đề nghị mời chào Diệp Thạch, nhưng lúc ấy lại bị hắn bác bỏ, hiện giờ cái người bị hắn cự tuyệt ngoài cửa lại triệt để nghiền áp hắn.

Là do hắn quá coi thường Diệp Thạch, người này mặc dù là tới từ nước ngoài, thế nhưng xác thực không đơn giản.Bạch Nghị đen mặt, cạnh tranh ở Bạch gia thập phần kịch liệt, có vài huynh đệ cùng thế hệ nhìn hắn không vừa mắt đã lâu, luôn chờ hắn làm ra chuyện sai lầm, chuyện Diệp Thạch truyền nhanh như vậy chính là bút tích từ mấy huynh đệ của hắn.Bạch Nghị gật đầu nói: “Lúc trước là con coi thường Diệp Thạch, không nghĩ tới một tu luyện giả nước ngoài như y lại có được Linh Văn Nhãn.”

Đôi mắt Bạch Ly Phong lập tức sang lên, “Linh Văn Nhãn?”

Bạch Nghị gật đầu trả lời: “Vâng!”

“Phẩm cấp gì?”

Bạch Ly Phong hỏi.“Phẩm cấp chắc là không thấp, trận pháp kia con nhìn không ra vấn đề nhưng y chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra.”

Bạch Nghị thản nhiên nói.Ánh mắt Bạch Nghị lạnh băng, trận pháp sư có được Linh Văn Nhãn ở Trung Châu cũng không ít, nhưng những trận pháp sư này đều chỉ có được Linh Văn Nhãn hạ phẩm, mà hai con mắt này của hắn chính là Linh Văn Nhãn thượng phẩm, Bạch Thần Tinh thì có được Linh Văn Nhãn cực phẩm, không biết Linh Văn Nhãn của Diệp Thạch có cấp bậc gì, không phải là cực phẩm đó chứ?Bạch Ly Phong híp mắt, đôi mắt hiện lên vẻ tham lam.Bạch Nghị nhìn sắc mặt Bạch Ly Phong, cười lạnh, Bạch Ly Phong phi thường ghen tị với Bạch Thần Tinh, cho rằng bản thân hắn sở dĩ bại bởi Bạch Thần Tinh là vì thua ở một đôi mắt, Bạch Ly Phong luôn nghiên cứu thuật đổi mắt, mấy năm nay, người có được Linh Văn Nhãn chết trên tay Bạch Ly Phong đã có ba, bốn.“A Nghị, thắng bại là chuyện thường, con còn trẻ, loại chuyện này đừng để trong lòng.”

Bạch Ly Phong ôn hoà trấn an.“Con biết rồi.”

Bạch Nghị đáp.Bạch Nghị nhìn theo bóng dáng Bạch Ly Phong, khóe miệng kéo lên một độ cong thản nhiên.… …“Nghe nói A Nghị bại bởi tu luyện giả nước ngoài kia?”

Bạch Thần Tinh hứng thú đánh giá Bạch Cẩm Nhạc và Trang Du.Bạch Cẩm Nhạc hơi nhăn mày, gật đầu nói: “Vâng, đúng vậy.”

Bạch Nghị thực có thể nói là thất bại thảm hại, Bạch Cẩm Nhạc chưa từng thấy qua Bạch Nghị thua thảm như thế, cũng do bản lĩnh Diệp Thạch quá khoa trương, y còn trẻ mà đã nắm giữ trận pháp làm nứt, trận pháp làm nứt là một trận pháp thuật cao cấp, cũng không biết là Diệp Thạch từ đâu học được.Bạch Thần Tinh nâng cằm nói: “Xem ra người nọ cũng có chút bản lĩnh.”

“Là do thiên phú tốt thôi, y có được Linh Văn Nhãn.”

Trang Du siết chặt tay nói.Lúc phá trận, hắn vốn đang muốn khuyên nhủ Diệp Thạch đừng có không biết lượng sức, nào biết trận pháp thuật của Diệp Thạch lại cao đến nước này.Trang Du cúi đầu, hắn thật sự không rõ, rõ ràng hắn tới Trung Châu trước Diệp Thạch hai năm, lại còn trải qua tẩy tinh phạt tủy, thế mà vẫn cứ kém Diệp Thạch.

Chẳng lẽ đời này hắn đã định trước là sống dưới bóng ma của Diệp Thạch sao?Bạch Thần Tinh híp mắt: “Linh Văn Nhãn?

Không ngờ y lại có thứ này.”

Tâm tình Bạch Thần Tinh nhất thời có chút cổ quái.“Gia tộc của Diệp Thạch là gia tộc trận pháp sao?”

Bạch Thần Tinh hỏi.Trang Du lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là một tiểu gia tộc ở nước ngoài ngay cả tên cũng không biết, thực lực mạnh nhất trong gia tộc cũng chỉ là võ sư, phụ thân Diệp Thạch là một dân cờ bạc nghiện rượu, mẫu phụ của y chỉ là một tiểu thiếp không được sủng ái, cũng rất khó tu luyện, đã qua đời nhiều năm.”

Bạch Thần Tinh nhăn chặt mày: “Dân cờ bạc, nghiện rượu?”

Trang Du gật đầu kể: “Sau khi Diệp Thạch trở thành võ linh thì phụ thân y liền đến tìm, nhưng Diệp Thạch lục thân không nhận, làm hại phụ thân y tức giận, bắt đầu nghiện đánh bài, sau đó phụ thân y bị người ta đuổi theo đánh gãy chân, Diệp Thạch đều không có hỏi đến, Diệp Thạch có một em gái học chung học viện, em gái y gặp khó khan nhưng y chưa bao giờ hỗ trợ, chỉ bỏ đá xuống giếng.”

“Ngay cả phụ thân cũng không nhận, xem ra nhân phẩm tên Diệp Thạch này thật sự có vấn đề!”

Bạch Cẩm Nhạc tràn đầy ghét bỏ nói.Trang Du gật đầu, nghiêm túc nói: “Phải đó!”

Bạch Thần Tinh ngồi một bên nghe Trang Du và Bạch Cẩm Nhạc ngươi một lời ta một lời, không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.… …“A Nghị lại tới à?”

Bạch Huy đi vào căn viện của Bạch Thần Tinh, hỏi.Bạch Thần Tinh gật đầu lên tiếng, “Vâng.”

“Lần này A Nghị thua trên tay Diệp Thạch, có vẻ như đã chịu đả kích không nhỏ.”

Bạch Huy nói.Bạch Thần Tinh thản nhiên nói: “Bị một chút mệt là chuyện tốt đối với người luôn thuận buồm xuôi gió như nó, con chỉ là có chút kinh ngạc, không ngờ người tên là Diệp Thạch kia lại có thể thắng A Nghị.”

“Tuy rằng A Nghị có tư chất không tồi, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, con là thúc thúc của nó, nên chỉ điểm nó một chút.”

Bạch Huy nói.Bạch Thần Tinh gật đầu, thản nhiên đáp ứng: “Con biết rồi.”

“A Nghị đều rất thân cận với Trang Du và Cẩm Nhạc, con thấy ai thích hợp với nó hơn?”

Bạch Huy hỏi.Bạch Thần Tinh thản nhiên nói: “Đấy là hôn lễ của Bạch Nghị, tất nhiên phải hỏi nó.”

Bạch Huy thở dài: “A Nghị cũng sắp thành thân rồi, còn con cứ tính sống một mình như vậy sao?”

Bạch Thần Tinh không để ý trả lời: “Một mình như vầy cũng không có gì không tốt.”

Bạch Huy: “…Hạ gia phái người qua đây.”

Bạch Thần Tinh híp mắt nghĩ cuối cùng phụ thân cũng nói tới đề tài chính.

Hắn hơi có chút không vui nói: “Bọn họ tới làm gì?”

“Đến để giải thích.

Hạ Nhược Tuyết nói chuyện năm đó là quyết định của gia tộc nàng, lúc đó nàng không hề biết, chờ tới lúc nàng biết được thì, đã chậm.”

Bạch Huy nói.Bạch Thần Tinh cười lạnh một tiếng: “Vậy sao.”

Bạch Huy bất đắc dĩ nhìn Bạch Thần Tinh: “Thần Tinh, nếu như con không bỏ xuống nàng được, vậy thì tha thứ cho nàng đi, cần gì phải như vầy.”

Bạch Thần Tinh nhíu mày lại, có chút phiền chán nói: “Phụ thân, con đã nói rồi, con và Hạ Nhược Tuyết đã sớm không còn chuyện gì.

Chẳng lẽ Hạ gia cho rằng mấy chục năm nay con sống một mình là đang thủ thân vì Hạ Nhược Tuyết?

Bọn họ suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Bạch Huy nhíu mày nói: “Đã như thế, vậy vì sao mấy chục năm nay con…”

Bạch Thần Tinh có chút phiền muộn nói: “Phụ thân, vấn đề này, con không muốn nói nhiều.”

Bạch Huy nhìn Bạch Thần Tinh, khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Rốt cuộc là con muốn thế nào đây.”

Bạch Thần Tinh nằm trên xích đu, ánh mắt rỗng tuếch, muốn thế nào, muốn thế nào…Hắn rời đi ba năm, người hắn yêu lại thành thê tử người khác, còn có thai nữa.Nếu, nếu hắn có thể trở về sớm một chút, có phải là tất cả sẽ không trở nên như vậy không?Quá muộn, hết thảy đều quá muộn …Chuyện trên đời này thay đổi trong nháy mắt, ai có thể chân chính chờ người nào một đời một kiếp đâu?“Thần Tinh.”

Bạch Huy do dự gọi một tiếng.“Sao ạ?”

Bạch Thần Tinh hồi thần, hỏi.“Về quyển trận pháp thư của gia tộc ấy, con thật sự không nhớ đã để chỗ nào sao?”

Bạch Huy hỏi.Bạch Thần Tinh lắc đầu: “Con quên rồi.”

Bạch Huy nhìn Bạch Thần Tinh, muốn hỏi thêm, nhưng lại thấy Bạch Thần Tinh đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.Bạch Huy thở dài: “Đã như vậy thì quên đi.”

Bạch Huy bất đắc dĩ bước ra ngoài.

Đôi mắt Bạch Thần Tinh đột nhiên mở ra, trong ánh mắt hiện lên vẻ hối hận, thống hận, tiếc nuối, cuối cùng trở nên yên lặng.… …Lúc Hà Tĩnh Nguyệt mang theo Diệp Thạch cùng xuất hiện thì Hạ Nhược Tuyết đã đến, trên mặt Hạ Nhược Tuyết bao một miếng lụa mỏng.Diệp Thạch đánh giá Hạ Nhược Tuyết, âm thầm bĩu môi, thấy lụa che mặt của Hạ Nhược Tuyết mỏng như cánh ve, che cũng như không che, đúng là làm điều thừa.“Đúng là một mỹ nhân.”

Diệp Thạch nói thầm.Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Đúng thế, là một đại mỹ nhân.”

Tính bài ngoại của Bạch gia rất nghiêm trọng, Bạch Thần Tinh năm đó kinh thải tuyệt diễm, nếu không phải là Hạ Nhược Tuyết đủ ưu tú, thì cũng sẽ không trở thành vị hôn thê của Bạch Thần Tinh, chỉ tiếc…Bởi vì trong lòng có một chút suy đoán về Bạch Thần Tinh, nên Diệp Thạch nhịn không được đánh giá Hạ Nhược Tuyết thêm vài lần.Hạ Nhược Tuyết lạnh lùng liếc Diệp Thạch một cái, đôi mắt tràn ngập khinh thường và chán ghét, ánh mắt nhìn Diệp Thạch như đang nhìn một con gián xấu xí ghê tởm.“Đừng nhìn loạn.”

Hà Tĩnh Nguyệt kéo tay Diệp Thạch đi qua một bên nói nhỏ.Diệp Thạch khó hiểu: “Tại sao?”

“Hạ Nhược Tuyết rất ghét song nhi.”

Hà Tĩnh Nguyệt nói.Diệp Thạch nhăn mày hỏi: “Vì sao chứ?”

Hà Tĩnh Nguyệt lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Hà Tĩnh Nguyệt thầm đánh giá Hạ Nhược Tuyết, trong lòng hơi có chút khinh thường, hôn ước của Hạ Nhược Tuyết và Bạch Thần Tinh đã sớm bị giải trừ, nhưng Hạ Nhược Tuyết lại vẫn luôn tự đeo cho mình cái danh ‘vị hôn thê của Bạch Thần Tinh’.Diệp Thạch cúi đầu nghĩ, nhìn thoáng qua thì thấy xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ thì đúng là vẻ mặt khắc phu, người này đợi mười mấy năm nhưng Bạch Thần Tinh vẫn không cưới, chờ thêm mấy trăm năm thì phỏng chừng Bạch Thần Tinh vẫn cũng sẽ không cưới nàng ta, chờ nàng ta biến thành lão thái bà, vậy không chỉ Bạch Thần Tinh không muốn cưới nàng ta, những nam nhân khác cũng sẽ không ai muốn cưới nàng ta.
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 233


Chương 233“A Phượng, ngươi trừ mời ta ra còn mời người của trận pháp tháp?

Ngươi đây là không tin tưởng ta sao?”

Hạ Nhược Tuyết cau mày, thần sắc không vui hỏi.Ô Phượng lúng túng cười: “Đương nhiên là không phải, chỉ là nhiều thêm một người thì dễ nắm chắc hơn.”

Bây giờ Diệp Thạch rất được hoan nghênh, bởi vì thực lực Diệp Thạch hơi kém, mà những tu luyện giả mời trận pháp sư đều chỉ hy vọng trận pháp sư giúp mình phá trận pháp bên ngoài bí cảnh, còn chuyện sau đó, người bình thường đều không muốn trận pháp sư nhúng tay vào.Nếu như trận pháp sư có thực lực quá cao thì sẽ dễ có khả năng dưới lợi ích kếch xù mà phản bội, nhưng Diệp Thạch có thực lực kém, trận pháp thuật lại cao, quả thật đấy đúng là trận pháp sư mà mọi người thích nhất, huống chi rất dễ mời Diệp Thạch, vì y thích nguyên thạch.

Có rất nhiều trận pháp sư cảm thấy hứng thú với thiên tài địa bảo hơn, còn nhu cầu với nguyên thạch cũng không lớn.“Tên kia còn trẻ như vậy thì có thể giúp được cái gì?”

Hạ Nhược Tuyết không để bụng nói.Ô Phượng thầm nghĩ, có chí không tại năm cao a!

Dù sao Diệp Thạch cũng là người từng phá qua trận pháp mà Bạch Nghị phá không được.“Y còn trẻ, hiểu ít, Nhược Tuyết, có gì ngươi nhắc nhở y một chút.”

Ô Phượng trưng ra khuôn mặt tươi cười nói.Hạ Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, nói thầm: “Thứ bất nam bất nữ như thế, nhìn là khó chịu.”

Lời Hạ Nhược Tuyết truyền vào trong tai Diệp Thạch, Diệp Thạch trừng mắt nghiến răng.“Lão bà gả không ra.”

Diệp Thạch căm giận nói thầm.Hà Tĩnh Nguyệt: “…”

Vẫn còn quá trẻ, quá thiếu kiên nhẫn.Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết hung ác trừng Diệp Thạch, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận: “Ngươi nói cái gì?!”

Hạ Nhược Tuyết đợi Bạch Thần Tinh nhiều năm như vậy nhưng Bạch Thần Tinh lại không có nói muốn kết hôn với nàng, đây chính là nghịch lân không thể chạm đến của Hạ Nhược Tuyết.Diệp Thạch nghiến răng không nói.“Thôi thôi Nhược Tuyết, cần gì phải tức giận với con nít chứ?

Coi như là cho ta mặt mũi đi.”

Ô Phượng mở miệng, giữ chặt Hạ Nhược Tuyết lại.Hạ Nhược Tuyết cắn chặt răng, nhìn Ô Phượng nói: “Được rồi, nể mặt ngươi, ta không so đo với y.”

Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch không nói gì, âm thầm thở ra một hơi, Hạ Nhược Tuyết là võ tông nhị tinh, nếu như người này nổi giận, bọn họ không thể kháng cự nổi đâu!Hạ Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng.“A Phượng, đi thôi, không phải là ngươi đang vội sao?”

Hạ Nhược Tuyết thản nhiên nói.Ô Phượng gật đầu, thả ra một chiếc phi thuyền, tiếp đó nói với mọi người: “Mọi người lên đây đi.”

Hạ Nhược Tuyết trừng mắt với Diệp Thạch, dẫn đầu đi lên phi thuyền.Diệp Thạch chắp tay sau lưng, đối với việc bị Hạ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm cũng không để bụng, lững thững đi theo, nhiệm vụ giống như vầy không có thường xuyên, lợi nhuận của nhiệm vụ này rất lớn, chỉ cần có thể kiếm đủ nguyên thạch, bị người trừng cũng không sao.Diệp Thạch vừa lên phi thuyền thì lập tức ngây ngẩn cả người, trên phi thuyền có hòn non bộ, có đình đài lầu các, quả thật không kịp nhìn.Trên phi thuyền còn bố trí nơi luyện đan thất, luyện khí thất, trên đây thậm chí còn có một hồ linh tuyền.Diệp Thạch chưa từng nhìn thấy phi thuyền như vậy, y nhìn loạn chung quanh, đôi mắt tràn đầy tò mò và sợ hãi than.Hạ Nhược Tuyết thấy bộ dáng này của Diệp Thạch, đôi mắt hiện lên vẻ khinh thường nồng đậm, “Tên quê mùa không có kiến thức!”

Diệp Thạch trừng mắt nhìn Hạ Nhược Tuyết, nghiến răng nghiến lợi.Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch như vậy thì cười cười, kéo Diệp Thạch lại nói: “Diệp Thạch, ngươi đừng để ý tới lời Hạ Nhược Tuyết nói, anh hùng không hỏi xuất xứ.”

Diệp Thạch: “Ta biết.”

“Ở nước ngoài không có phi thuyền như này sao?”

Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch đã tỉnh táo lại, cười hỏi.“Phi thuyền ở nước ngoài không có cấp bậc cao như vầy, cũng không xa hoa như vầy.”

Diệp Thạch nói.Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Là như vậy à.”

Diệp Thạch nghe nói linh tuyền trên phi thuyền có thể tắm tùy ý, căn cứ theo nguyên tắc không uổng phí mà đi tắm linh tuyền, mà hành động của Diệp Thạch lại làm cho Hạ Nhược Tuyết xem thường một trận.… …“A Phượng, sao ngươi lại tìm một tên nhóc như vậy?”

Hạ Nhược Tuyết và Ô Phượng là bạn tốt, quan hệ của hai người rất tốt, ở trước mặt Ô Phượng, Hạ Nhược Tuyết nói chuyện rất thẳng.Ô Phượng cười cười không để bụng: “Cũng rẻ mà.”

“Bao nhiêu?”

Hạ Nhược Tuyết hỏi.“Hai triệu nguyên thạch trung phẩm.”

Ô Phượng thản nhiên nói.Hạ Nhược Tuyết bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật đúng là tài đại khí thô, hai triệu nguyên thạch trung phẩm còn cảm thấy rẻ, mời một tên nhóc như vậy, sợ là ngươi sắp chịu thiệt rồi.”

Ô Phượng cười: “Y còn trẻ, sau này vẫn có thể mạnh hơn, giao hảo trước cũng không phải chuyện xấu gì.”

Hạ Nhược Tuyết không cho là đúng: “Ngươi thật coi trọng y.”

“Cũng bình thường thôi.”

Ô Phượng uống một ngụm trà.Ô Phượng am hiểu nhìn khí huyết của con người, ở trong mắt nàng, không ngờ huyết khí của Diệp Thạch lại mạnh mẽ hơn người mang huyết mạch Phượng Hoàng như nàng, thế nên Ô Phượng rất là xem trọng Diệp Thạch, nhưng, thấy Hạ Nhược Tuyết có khúc mắc với Diệp Thạch rất sâu, Ô Phượng đơn giản dời đi đề tài khác, “Chuyện ngươi và Bạch Thần Tinh thế nào rồi?”

Ô Phượng và Hạ Nhược Tuyết là bạn tốt, cũng là bạn tốt với Bạch Thần Tinh, ba người còn từng ra ngoài du lịch với nhau.Hạ Nhược Tuyết thở dài một hơi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy cô đơn, “Hắn vẫn không chịu tha thứ cho ta.”

Ô Phượng nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Về chuyện năm đó, rốt cuộc thì hắn còn muốn rối rắm bao lâu đây?!

Bạch Thần Tinh trước kia cũng không phải là người không rõ ràng như vậy mà!”

Hạ Nhược Tuyết mím môi, hôn ước giữa Hạ gia và Bạch gia đã giải trừ, những năm qua, nàng luôn có ý muốn chữa trị quan hệ với Bạch Thần Tinh, đáng tiếc Bạch Thần Tinh lại luôn là thái độ cự người ngàn dặm.Nàng không danh không phận chờ đợi Bạch Thần Tinh nhiều năm, cũng chờ tới tâm lực sắp mệt nhọc quá độ, không biết có bao nhiêu người ở Trung Châu đang chờ xem chuyện cười của nàng đâu.Hạ Nhược Tuyết cắn môi, có chút bất đắc dĩ nói: “Vốn là ta phải xin lỗi hắn.”

Mặc dù nàng hơi kém Bạch Thần Tinh trong quá khứ một chút, nhưng cũng không quá kém, thế nhưng Bạch Thần Tinh hiện tại lại quá ưu tú, nàng đã có chút không xứng với hắn.Thái độ của Bạch Thần Tinh mấy năm nay quá lãnh đạm, Hạ Nhược Tuyết cũng không phải là chưa từng nghĩ tới việc tìm nam nhân khác gả cho, nhưng nàng lại không cam lòng, những nam nhân khác khi so sánh với Bạch Thần Tinh đều kém quá xa.“Chuyện lúc trước tuy rằng ngươi…

Nhưng mà một nam nhân như Bạch Thần Tinh cũng quá keo kiệt.”

Ô Phượng nói.Hạ Nhược Tuyết cắn chặt răng, khổ sở nói: “Cũng không thể trách hắn.”

Ô Phượng nhìn bộ dáng này của Hạ Nhược Tuyết, thở dài, “Lần sau mà ta gặp Bạch Thần Tinh thì sẽ giúp ngươi khuyên nhủ hắn.”

Trên mặt Hạ Nhược Tuyết nhất thời hiện lên vẻ cảm kích, “Cám ơn ngươi.”

Ô Phượng lắc lắc đầu: “Nhược Tuyết, ngươi không cần khách khí, hai ngươi đều là bằng hữu của ta, chuyện các ngươi thành như bây giờ, trong lòng ta cũng không chịu nổi.”

Hạ Nhược Tuyết cúi đầu, Ô Phượng xuất thân từ Phượng Tộc, bộ tộc này đã có trong lịch sử từ rất lâu, nghe nói người trong bộ tộc có huyết mạch Phượng Hoàng, huyết mạch của Ô Phượng rất thuần khiết, có địa vị cực cao ở Ô gia, nếu Ô Phượng ra mặt, có lẽ thái độ của Bạch Thần Tinh với mình sẽ chút thay đổi.… …Phi thuyền bay khoảng mười lăm ngày thì ngừng lại tại giữa một mảnh núi non trùng điệp.Diệp Thạch quan sát những ngọn núi liên miên phập phồng này, trong mắt hiện lên vài phần tò mò.“Đi thôi.”

Ô Phượng cùng mọi người bay xuống dưới.“Chính là nơi này.”

Ô Phượng chỉ vào một trận pháp nói.“Thiên tinh bắc đẩu Thanh Cương Trận.”

Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết hiện lên dị sắc.Ô Phượng gật đầu: “Đúng thế.

Nhược Tuyết, ngươi thật lợi hại, chỉ liếc mắt một cái mà đã nhận ra trận pháp này, trận pháp sư của Ô gia ta phải tìm đọc không ít điển tịch mới biết được tên của trận pháp này đấy.”

Hạ Nhược Tuyết nhíu mày có chút bất mãn: “Trước khi đến ngươi cũng không có nói đây là thượng cổ trận pháp thất cấp mà!”

Ô Phượng chỉ nói: “Là ta tin tưởng năng lực của Nhược Tuyết ngươi nha!”

“Thượng cổ trận pháp là gì thế?”

Diệp Thạch nhỏ giọng hỏi Hà Tĩnh Nguyệt.Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, Diệp Thạch quả thật thiếu rất nhiều thường thức.“Đấy chính là trận pháp lưu lại từ thời thượng cổ, ví dụ dù đều là trận pháp thất cấp, nhưng nếu là trận pháp từ thượng cổ được lưu truyền tới nay, vậy độ khó khi phá trận sẽ cao hơn rất nhiều.”

Hà Tĩnh Nguyệt giải thích với Diệp Thạch.Hạ Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thạch, tức giận nói: “Ngươi vậy mà ngay cả thượng cổ trận pháp là gì cũng không biết, rốt cuộc thì ngươi làm thế nào trở thành trận pháp sư vậy!”

Diệp Thạch nhíu mày, y không hiểu thượng cổ trận pháp thì làm sao?

Lão bà Hạ Nhược Tuyết này thật đúng là phiền!Hà Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng, nàng biết mà, hai triệu nguyên thạch trung phẩm không phải là số lượng nhỏ, dù Ô gia tài đại khí thô thì cũng không nên tùy tay liền hứa trả nhiều nguyên thạch như thế, thì ra là thượng cổ trận pháp, phá giải thượng cổ trận pháp thất cấp hạ phẩm khó khăn hơn trận pháp thất cấp cao cấp phổ thông nhiều.“Thượng cổ trận pháp rất khó phá hả?”

Diệp Thạch có chút không hiểu.“Thượng cổ trận pháp thập phần huyền bí, số lượng lưu truyền tới nay còn lại rất ít, rất khó phá.”

Hà Tĩnh Nguyệt kiên nhẫn trả lời.Diệp Thạch gật đầu, lên tiếng, “A.”

Trong mắt Diệp Thạch hiện lên vài phần nghi ngờ, trên quyển sách trận pháp trong tay y có ghi lại Thiên tinh bắc đẩu Thanh Cương Trận, cũng có ghi lại phương pháp phá trận, lại còn không chỉ một loại, có tới vài loại lận.Quyển sách trận pháp trên tay mình đến tột cùng có vị trí gì trong Bạch gia?!… …“Trận này ta phá không được, nếu như là hắn ra tay, trái lại dễ như trở bàn tay.”

Hạ Nhược Tuyết cắn răng, sắc mặt có chút khó coi nói.Nghe thấy Hạ Nhược Tuyết nhắc tới ‘người kia’, sắc mặt Ô Phượng nhất thời thay đổi.Ô Phượng bất đắc dĩ thở dài, “Trận pháp thuật của hắn như thế nào, ta tất nhiên là biết rõ, nhưng xưa đâu bằng nay, hiện giờ thân phận của hắn rất đặc biệt, cũng không dễ mời.”

Giá trị con người của trận pháp sư bát cấp không phải là trận pháp sư thất cấp có thể sánh bằng.Khi Bạch Thần Tinh bị thương năm đó, thực lực xuống dốc không phanh, sau này khôi phục lại tư chất, người liền btrở nên kỳ kỳ lạ lạ, tuy họ đã từng là bạn tốt, nhưng Ô Phượng cũng không dám trêu chọc Bạch Thần Tinh.Diệp Thạch nghe hai người nói chuyện, đoán ra ‘người kia’ mà bọn họ nói tới chính là ‘Bạch Thần Tinh’, từ thần sắc hai người toát ra mà xem, Diệp Thạch cảm thấy Bạch Thần Tinh có vẻ thật sự là một đại nhân vật rất rất mạnh.Tâm tình Diệp Thạch nhất thời có chút phức tạp, Bạch Thần Tinh thật sự là… phụ thân của y sao?Nếu là vậy, vậy tại sao hắn lại không cần mẫu phụ?

Hắn sẽ thích y sao?Hạ Nhược Tuyết nhìn đại trận nói: “Thanh Cương Trận có thể hóa giải tất cả công kích, nếu ngươi tìm được một võ tôn liên tục công kích thì có lẽ có hy vọng phá trận.”

Ô Phượng cười khổ, võ tôn nào dễ tìm được như vậy, những nhân vật võ tôn, phần lớn đều là một phương tung hoành, phủ lãm thiên hạ.“Để ta thử xem được không?”

Diệp Thạch lên tiếng.Nếu như không phá trận được, vậy sợ rằng y chỉ có thể lấy một phần trong hai triệu nguyên thạch trung phẩm, mà một chuyến đi này qua lại đã tốn không ít thời gian, Diệp Thạch cũng không muốn cứ như vậy mà đi một chuyến uổng công.“Ngươi có thể phá trận?”

Ô Phượng có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thạch.Bản lĩnh của Hạ Nhược Tuyết thì Ô Phượng cũng biết, nếu ngay cả nàng cũng không phá được, vậy trên đời này sợ là không có mấy trận pháp sư thất cấp có thể phá.Diệp Thạch hơi ngại ngùng gãi đầu, nói: “Có thể thử một lần, nhưng mà ta không có gì nắm chắc.”

Hạ Nhược Tuyết nhíu mày nhìn Diệp Thạch, hừ lạnh nói: “Thượng cổ trận pháp cũng không dễ phá đâu, ngươi coi chừng bị trận pháp phản phệ.”

Diệp Thạch nhíu mày, lạnh lùng nói: “Làm phiền Hạ tiểu thư quan tâm, bản lĩnh tự bảo vệ mình, ta vẫn có.”

Diệp Thạch âm thầm nghiến răng, đến Trung Châu, tựa hồ y vẫn luôn bị người ta coi thường, rốt cuộc thì người Trung Châu có gì khiến họ kiêu ngạo?

Tài nguyên dư thừa như vậy mà thực lực lại yếu như thế.Hạ Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.Ô Phượng đánh giá Diệp Thạch, tuy rằng Hạ Nhược Tuyết nhìn Diệp Thạch không vừa mắt, nhưng Ô Phượng lại cảm thấy Diệp Thạch không tồi, rất muốn dìu dắt một phần.Hai mắt Diệp Thạch sáng lên ánh xanh, Ô Phượng nhìn hai mắt Diệp Thạch, hơi hơi nheo mắt lại, Linh Văn Nhãn cũng có phân chia phẩm cấp, trong mắt Diệp Thạch phiếm ra ánh sáng xanh, không ngờ lại giống nhau không khác gì Linh Văn Nhãn của Bạch Thần Tinh.Linh Văn Nhãn của Bạch Thần Tinh là cực phẩm, cả Trung Châu cũng chỉ có Linh Văn Nhãn của Bạch Thần Tinh có phẩm chất cực phẩm, chẳng lẽ Linh Văn Nhãn của Diệp Thạch có cùng phẩm cấp với của Bạch Thần Tinh?Ô Phượng híp mắt, tuy nói Linh Văn Nhãn là xuất hiện ngẫu nhiên, nhưng Linh Văn Nhãn có phẩm chất cao như vậy, hẳn là chỉ có ở những trận pháp thế gia mới có thể xuất hiện.
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 234


Chương 234Diệp Thạch nhanh chóng động tay, thảy ra một đám trận kỳ, chúng nó nhanh chóng kết thành những trận pháp nhỏ.“Bạo!”

Diệp Thạch nhẹ quát một tiếng, tiếng nổ liên tiếp vang lên.“Liên Hoàn Phá Pháp!”

Ô Phượng kinh ngạc nhìn Diệp Thạch, trong mắt đầy là khiếp sợ.Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc nồng đậm, ngay cả thượng cổ trận pháp là gì Diệp Thạch cũng không biết, vậy mà lại hiểu được pháp quyết phá trận Liên Hoàn Phá Pháp.“Sao ngươi lại biết Liên Hoàn Phá Pháp?”

Sắc mặt Hạ Nhược Tuyết âm trầm, hỏi.“Mắc mớ gì tới ngươi!”

Diệp Thạch không kiên nhẫn nói.“Biết điều chút đi, ngươi nên nói cho ta biết là tại sao.”

Uy áp võ tông trên người Hạ Nhược Tuyết tản ra, Diệp Thạch bị áp chế có chút thở không nổi.Mặt Diệp Thạch đỏ lên, siết chặt tay, khuôn mặt hiện lên vẻ không cam lòng.“Ta học được từ trong bí cảnh.”

Diệp Thạch cắn răng nói.Hạ Nhược Tuyết hoài nghi quan sát Diệp Thạch.“Ngươi nói láo!

Là ngươi học trộm trận pháp từ Bạch gia đúng không!”

Hạ Nhược Tuyết hung dữ nói.“Hạ tiểu thư, ngươi không nên nói bậy!

Diệp Thạch là tới từ nước ngoài, sau khi y đến Trung Châu thì vẫn luôn ở trong trận pháp tháp, sao lại có thể nhấc lên quan hệ với Bạch gia được?”

Hà Tĩnh Nguyệt dựa vào lý lẽ cố gắng minh oan cho Diệp Thạch.

Học trộm công pháp của đại gia tộc là điều tối kỵ, nếu như Diệp Thạch bị trúng tội danh này, trận pháp tháp cũng không bảo đảm cho Diệp Thạch được.Ô Phượng như có điều suy nghĩ liếc nhìn Diệp Thạch, sau đó nói với Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, Liên Hoàn Phá Pháp là tuyệt học của Bạch gia, cho tới bây giờ đều vẫn bị Bạch gia trông coi rất nghiêm, chỉ chút thực lực ấy của Diệp Thạch thì làm sao có thể học trộm đồ trong Bạch gia được?!

Pháp quyết này hẳn là do y trùng hợp học được đâu đó.”

Hà Tĩnh Nguyệt cũng nói: “Đúng đó!

Tuy rằng Liên Hoàn Phá Pháp là tuyệt học của Bạch gia, thế nhưng cũng có mấy gia tộc khác biết loại pháp quyết này mà!”

Tuy thế, nhưng trừ Bạch gia ra, thì những gia tộc biết pháp quyết này đã từ từ xuống dốc, Liên Hoàn Phá Pháp cũng thất truyền.Hạ Nhược Tuyết cau mày nhìn Diệp Thạch, uy hiếp: “Ngươi cẩn thận một chút cho ta đấy.”

Diệp Thạch cắn răng, nhưng kiêng kị thực lực Hạ Nhược Tuyết, Diệp Thạch cũng không nói gì thêm.Hạ Nhược Tuyết thấy trận pháp đã bị Diệp Thạch phá, cảm thấy không còn thể diện, liền ngồi phi hành pháp khí rời đi.Diệp Thạch nhìn theo bóng dáng Hạ Nhược Tuyết, trong mắt là nồng đậm ý lạnh.Ô Phượng có chút áy náy nói với Diệp Thạch: “Xin lỗi, tính tình Nhược Tuyết có chút thẳng thắn.”

Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Không sao.”

Diệp Thạch tuy nói không sao, nhưng trong lòng lại khó chịu, coi như y thật sự trộm tuyệt học của Bạch gia thì sao, có liên quan tới họ Hạ à, Bạch Thần Tinh căn bản không cần nàng ta, nàng ta lại thật sự coi mình là người Bạch gia, quả thực không biết nói gì.Ô Phượng đánh giá Diệp Thạch một chút, cười ôn hòa: “Diệp Thạch, thực lực về trận pháp của ngươi thực sự rất mạnh nha!”

“Tiền bối quá khen.”

Diệp Thạch khiêm tốn nói.Ô Phượng cười nói: “Lúc trước bên ngoài có lời đồn rằng trận pháp thuật của ngươi vượt xa người mạnh nhất trong đám tiểu bối của Bạch gia là Bạch Nghị, khi ấy ta còn không tin, nhưng bây giờ thấy được, trận pháp thuật của ngươi quả nhiên mạnh hơn Bạch Nghị.”

“Tên Bạch Nghị kia chỉ biết quan hệ nam nữ loạn cả lên, như vậy thì trận pháp thuật sao có thể tốt được.”

Diệp Thạch bĩu môi nói, Diệp Thạch có thành kiến với Bạch Nghị rất sâu, thật sự không nói nên cái lời gì hay cho Bạch Nghị được.Hà Tĩnh Nguyệt: “…”

Ô Phượng cười: “Trận pháp thuật của ngươi trái lại rất có phong phạm của Bạch Thần Tinh, Liên Hoàn Phá Pháp rất khó khống chế, không cẩn thận thì ngược lại sẽ phản phệ người thi thuật, dẫu vậy, phá trận thuật này cũng là một loại mà Bạch Thần Tinh thích dùng nhất, có đôi khi, rõ ràng hắn có biết bao nhiêu loại thủ đoạn, nhưng lại chỉ thiên vị loại thủ đoạn nguy hiểm này.”

Sắc mặt Diệp Thạch có chút phức tạp: “Ta cũng không có bản lĩnh như Bạch Thần Tinh tiền bối, ta chỉ biết một loại phá trận thuật này, may mà có thể phá trận.”

Ô Phượng cười an ủi: “Biết được một loại là đã rất giỏi rồi đó, trận pháp thuật của Nhược Tuyết cũng hết sức xuất sắc, nhưng ngay cả vậy nàng cũng không có biện pháp phá trận đâu.”

Diệp Thạch híp mắt nghĩ thầm, trận pháp thuật của Hạ Nhược Tuyết đã không cao, tính tình lại còn thối như vậy, khó trách Bạch Thần Tinh không cần nàng ta.Diệp Thạch như có điều suy nghĩ nhìn Ô Phượng, hỏi: “Tiền bối, ngươi và Bạch Thần Tinh tiền bối rất thân?”

Ô Phượng gật đầu: “Bọn ta là bằng hữu.”

“Có phải là hắn rất thích cái người tên là Hạ Nhược Tuyết vừa rồi không?”

Diệp Thạch hỏi.Ô Phượng thở dài gật đầu: “Trước kia bọn họ là một đôi bích nhân, đáng tiếc…”

Diệp Thạch mím môi, trong lòng bỗng dưng rầu rĩ, nhưng Diệp Thạch cũng không biết mình đang bực bội gì.… …Ô Phượng đưa thêm một triệu nguyên thạch trung phẩm cho Diệp Thạch, Diệp Thạch cầm nguyên thạch, đi theo Hà Tĩnh Nguyệt về tới trận pháp tháp.Hà Hiền vừa nhìn thấy hai người: “Trở lại rồi?”

Diệp Thạch nhìn thấy Hà Hiền thì mong chờ hỏi: “Hội trưởng, đã có tin tức về Mộ Thần chưa?”

Hà Hiền lắc lắc đầu: “Không có.”

Diệp Thạch gục đầu xuống, giọng nói có chút thất hồn lạc phách: “Không có đạo lý!

Cũng đã hơn ba tháng rồi, Mộ Thần hẳn là đã sớm lại đây mới đúng chứ.”

Hà Hiền nghe thấy lời Diệp Thạch nói thầm, khóe miệng run run một chút.Hắn đã hỏi thăm, đã mấy ngàn năm đan tháp không có đan sư truyền tống tới đây, trưởng lão đan tháp nói, nguyên thạch thượng phẩm trong truyền tống trận của đan tháp ở nước ngoài đã sớm bị dùng sạch, do ở nước ngoài nên cũng không bổ sung được, mà theo lời Diệp Thạch nói, Mộ Thần kia trừ trận pháp thuật ra thì am hiểu nhất chính là luyện đan thuật.Hà Hiền nhẹ hít một hơi, ngay cả theo như Diệp Thạch nói là Mộ Thần thật sự có thể đi lên tầng thứ bảy của đan tháp, thì hắn cũng vẫn không thể truyền tống tới đây.Hà Hiền nhìn khuôn mặt tràn đầy chờ đợi của Diệp Thạch, cuối cùng cũng không có đem tin tức này nói cho Diệp Thạch.“Lần này ngươi vận dụng Liên Hoàn Phá Pháp để phá trận?”

Sắc mặt Hà Hiền ngưng trọng hỏi Diệp Thạch.Diệp Thạch gật đầu: “Phải.”

“Ông nội, sao ngài lại biết?”

Hà Tĩnh Nguyệt không hiểu mà hỏi.“Hạ Nhược Tuyết vừa rồi tới tìm Bạch gia, nói cho người của Bạch gia biết việc này, trong khoảng thời gian này các ngươi đừng đi ra ngoài, ít nhất đợi qua chuyện này đã.”

Hà Hiền hít nhẹ một hơi rồi nói.“Tại sao bây giờ không thể ra ngoài?

Liên Hoàn Phá Pháp có vấn đề gì hả?”

Diệp Thạch không hiểu.Hà Hiền liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, bất đắc dĩ giải thích: “Tuy trước kia Liên Hoàn Phá Pháp không chỉ có người Bạch gia biết, nhưng những gia tộc khác biết thuật pháp này đều đã xuống dốc hết, mà thuật pháp này cũng bị thất truyền, cho nên, bây giờ thuật pháp này tương đương với tuyệt học của Bạch gia, ở Bạch gia, chỉ có đệ tử dòng chính mới được học tập nó.”

“Ngươi nghĩ đi, thuật pháp mà chỉ có đệ tử dòng chính Bạch gia mới được học, vậy mà ngươi lại biết, người Bạch gia sẽ nghĩ thế nào?”

Diệp Thạch mím môi, hơi do dự hỏi: “Người Bạch gia sẽ không phải là đang… muốn giết ta chứ?”

“Cũng có khả năng này, nhưng chắc bọn họ sẽ không ra tay quá trắng trợn, ngươi bây giờ còn quá yếu.”

Hà Hiền nói với Diệp Thạch.Khuôn mặt Diệp Thạch hiện lên vẻ xấu hổ.

Quá yếu.

Y đúng là quá yếu.

Khi đối mặt với Hạ Nhược Tuyết có cấp bậc võ tông, y ngay cả một chút năng lực phản kích cũng không có.“Nữ nhân này bị gì thế!”

Hà Tĩnh Nguyệt bực mình lầm bầm.Hà Hiền lắc đầu: “Hạ Nhược Tuyết đã muốn gả cho Bạch Thần Tinh đến điên rồi, vừa mới biết được tin tức đã chạy tới nói cho Bạch gia.”

Diệp Thạch khó hiểu hỏi: “Hạ Nhược Tuyết nói cho Bạch gia biết thì có chỗ tốt gì sao?”

Hà Hiền nhún vai: “Cũng không có bao nhiêu chỗ tốt, có lẽ Bạch gia sẽ cảm kích vì nàng báo tin?

Nhưng mà Diệp Thạch à, gần đây ngươi đừng nên rời khỏi trận pháp tháp, ta nghe nói tựa hồ Bạch Ly Phong đang cảm thấy hứng thú với ngươi đấy.”

Diệp Thạch nhíu mày không hiểu: “Bạch Ly Phong là ai?

Ta từng đắc tội với hắn hả?”

Hà Hiền lắc đầu: “Bạch Ly Phong là anh trai cùng cha khác mẹ của Bạch Thần Tinh, tuy rằng Bạch Ly Phong không có Linh Văn Nhãn, nhưng lúc còn trẻ tuổi thì trận pháp thuật cũng là số một số hai trong Bạch gia, thế nhưng do thiên phú của Bạch Thần Tinh rất cao, trong thế hệ đó, người người đều bị Bạch Thần Tinh áp chế thở không nổi.”

“Dần dà, tâm tính Bạch Ly Phong bắt đầu vặn vẹo, hắn bắt đầu nghiên cứu thuật đổi mắt.”

Sắc mặt Hà Hiền âm trầm kể.Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày: “Ông nội, sao con chưa từng nghe ngài kể tới?

Hắn ta thật sự dám làm thế?”

“Những người mà Bạch Ly Phong bắt đều là những tu sĩ không có chỗ dựa, thực lực cũng đều tương đối thấp.

Tuy nói ‘đi đêm nhiều thì sẽ có ngày gặp ma’, cuối cùng cũng sẽ có dấu vết để lại thôi, nhưng Bạch Ly Phong lại làm rất sạch sẽ, trong tay ta không có chứng cớ, mà hắn lại là người Bạch gia, đương nhiên không thể chỉ tội lung tung, nếu làm không tốt còn bị cắn ngược lại.”

Hà Hiền bất đắc dĩ nói.Diệp Thạch rũ mắt.

Bạch Nghị, Bạch Ly Phong, Bạch Cẩm Nhạc, Bạch Thần Tinh, từng người đều muốn đối nghịch với y, chắc kiếp trước y và Bạch gia có cừu oán đúng không.… …Linh Tháp Châu.Mộ Thần đứng ở minh văn tháp tầng thứ bảy, sắc mặt tối tăm khiến người ta vừa thấy liền mao cốt tủng nhiên*.*Mao cốt tủng nhiên: rùng rợn đến lông tóc dựng đứng, xương nhũn ra. (Theo Leo săn Sư Tử)“Không thể sử dụng?

Tại sao lại không thể?

Trận pháp này không có vấn đề!”

Mộ Thần âm trầm hỏi.Truyền tống trận trong trận pháp tháp thì không đủ nguyên thạch, truyền tống trận trong đan tháp thì không đủ nguyên thạch thượng phẩm, thế nên hắn lại đi qua phù tháp, kết quả truyền tống trận trong phù tháp lại bởi vì lâu năm ít tu sửa, nên đã bị hư.Tháp Linh của minh văn tháp có chút ngại ngùng nói: “Truyền tống trận ở bên này đúng là không có vấn đề gì, nhưng mà, truyền tống trận của bên kia lại có vấn đề, chỉ có trận pháp bên này tốt cũng không sử dụng được.”

Mộ Thần cắn răng, sắc mặt vô cùng tái nhợt.Mộ Thần siết chặt tay, lúc trước, khi hắn nhẫn tâm đưa Diệp Thạch truyền tống qua kia, hắn cho rằng dù gì cũng còn bốn tháp, cũng sẽ có một cái tháp có thể truyền tống được, không được bao lâu nữa là hắn có thể đi tới tìm Diệp Thạch rồi.

Kết quả, hắn tốn hơn ba tháng, lục tục đi lên tầng thứ bảy của đan tháp, phù tháp, minh văn tháp, thế nhưng, truyền tống trận trong ba tòa tháp lại đều liên tiếp bị đủ vấn đề.Chỉ còn một tòa luyện khí tháp cuối cùng, nếu như luyện khí tháp cũng xảy ra vấn đề thì sao?

Hắn nên làm gì đây?

Hắn phải làm sao mới có thể đi đến Trung Châu đây?Diệp Thạch sống ở Trung Châu thế nào?

Y có bị nguy hiểm không?

Y có lại xung đột với Trang Du không?

Y có chịu ủy khuất không?Nghĩ đến Diệp Thạch, Mộ Thần nhất thời lòng đau như cắt, người mà hắn vẫn luôn che chở trong lòng bàn tay lại bị hắn đưa đến Trung Châu, chiến đấu một mình như vặy, y có sợ hãi không?

Có cô đơn không?

Có nghĩ tới hắn không?

Bây giờ y sống có tốt không?Nếu biết vậy, nếu biết vậy…Mộ Thần xoay người đi ra khỏi minh văn tháp, bước về hướng có luyện khí tháp, bây giờ không phải là lúc để suy sút, chỉ còn lại một cái luyện khí tháp, dẫu cả năm cái tháp đều xảy ra vấn đề, hắn cũng phải nghĩ ra cách khác để nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Thạch!Thấy Mộ Thần bị truyền tống ra, sắc mặt mấy người chung quanh đều có chút cổ quái.“Sao Mộ Thần vẫn còn chưa bị truyền tống đi vậy?!

Rõ ràng thời gian hắn ở tầng thứ bảy dài vậy mà?”

“Hắn đã định trước là truyền tống không được.”

“Diệp Thạch đã rời đi lâu như vậy mà Mộ Thần vẫn còn ở đây, Mộ Thần bị từ bỏ rồi!”… …Mộ Thần cắn răng, đi về hướng có luyện khí tháp, bỏ lại đám người phía sau.
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 235


Chương 235Vẻ mặt Diệp Thạch tràn đầy hoài niệm chơi đùa con dao găm trên tay, con dao găm này tên là Long Tuyền, có xuất xứ từ trong tay một vị luyện khí sư ở Huyền Phong đế quốc.Nó chính là món quà mà năm đó Mộ Thần mua được trong buổi đấu giá, là vật mà Mộ Thần chính thức đưa cho y khi y mới chỉ gặp được Mộ Thần không lâu.Với ánh mắt hiện giờ của Diệp Thạch, con dao găm này dùng vật liệu không tốt, cũng đúc quá thô ráp, một chưởng là nát.Nhưng mà, bởi vì đây chính là món quà đầu tiên Mộ Thần đưa cho y, thế nên y vẫn luôn rất thận trọng trân quý.Diệp Thạch nhìn con dao găm trên tay, một màn quá khứ chung với Mộ Thần hiện lên trong đầu, nước mắt không kiềm được rơi ra khỏi hốc mắt.“Mộ Thần, ngươi đang ở đâu?

Bọn họ đều khi dễ Thạch Đầu.

Thạch Đầu rất nhớ ngươi.

Chừng nào ngươi mới tới tìm Thạch Đầu đây?”

Diệp Thạch lẩm bẩm, giọt lệ trong suốt rơi xuống trên thân dao găm.Diệp Thạch gục đầu xuống, nỗi tưởng niệm trong lòng càng ngày càng tăng.“Diệp Thạch.”

Một trận tiếng đập cửa vang lên.“Vào đi.”

Diệp Thạch vội vàng lau khô nước mắt.Hà Tĩnh Nguyệt đi vào mới phát hiện sắc mặt Diệp Thạch không đúng lắm, thế nhưng Hà Tĩnh Nguyệt cũng không có hỏi gì, “Diệp Thạch, ngươi cũng đã tới đây lâu rồi, có cần đan dược gì không?

Ở Trung Châu có rất nhiều luyện dược sư lợi hại, cũng có rất nhiều loại đan dược có thể trợ giúp tu luyện đó.”

Diệp Thạch lắc đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào: “Không cần, ta có rồi.”

Hà Tĩnh Nguyệt ngạc nhiên: “Ngươi có?”

Diệp Thạch gật đầu nói: “Ừ.

Mộ Thần đã sớm chuẩn bị tốt cho ta rồi.”

Diệp Thạch vung tay lên, hơn mười bình đan dược chợt xuất hiện ở trước mặt Hà Tĩnh Nguyệt.Tài nguyên ở Trung Châu phong phú hơn nhiều ở nước ngoài, mà Hà Tĩnh Nguyệt là cháu gái của tháp chủ trận pháp tháp, thân phận quý trọng, thế nên tất nhiên là sẽ không mơ tưởng tới đan dược của y, bởi vậy lúc Diệp Thạch lấy đan dược ra cũng không có gì cố kỵ.Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch lấy ra đan dược thì nhất thời kinh sợ, trong đám đan dược mà Diệp Thạch lấy ra có không ít chủng loại, tác dụng cũng khác nhau, đều là đan dược có ích cho võ hoàng, mà quan trọng nhất là, đám đan dược này vậy mà tất cả đều có phẩm chất cực phẩm!Diệp Thạch thế mà có nhiều đan dược như vậy, khó trách thực lực của y lại tăng lên nhanh vậy.Nếu ăn quá nhiều đan dược có phẩm chất kém thì sẽ hình thành đan độc trong cơ thể, còn đan dược cực phẩm thì sẽ không có loại băn khoăn này.

Thế nhưng, đan dược cực phẩm chỉ có những luyện dược sư thực lực cực kỳ cường hãn mới có thể luyện chế ra.“Những đan dược này là ngươi có được từ chỗ nào?”

Hà Tĩnh Nguyệt nhăn mày hỏi, số đan dược này, quả thật ngay cả chính nàng cũng không thể không động tâm!Đôi mắt Diệp Thạch vô cùng ôn nhu, “Mộ Thần đưa cho.”

Mộ Thần, lại là Mộ Thần.

Chẳng lẽ thực sự có người như vậy, đó không phải là do Diệp Thạch tưởng tượng ra sao?“Đan dược do Mộ Thần luyện chế ra đều là đan dược cực phẩm hả?”

Hà Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi.Diệp Thạch lắc đầu: “Đương nhiên không phải.

Mộ Thần tuy rất lợi hại, nhưng mà đan dược hắn luyện ra cũng có trung phẩm, thượng phẩm, còn đan dược cực phẩm thì ít hơn.

Nhưng Mộ Thần đối với ta rất tốt, trung phẩm và thượng phẩm đều bán đi, còn cực phẩm thì để cho ta.”

Hà Tĩnh Nguyệt cau mày, dựa theo lời Diệp Thạch nói thì Mộ Thần cũng bằng tuổi y, mà một luyện dược sư bằng tuổi Diệp Thạch lại có thể luyện chế ra nhiều loại đan dược lục cấp cực phẩm sao?

Đáng tiếc… dù luyện đan thuật của Mộ Thần cao tới đâu, hắn cũng không có khả năng thông qua đan tháp truyền tống tới đây.“Đan tháp vẫn chưa có người nào bị truyền tống qua sao?

Luyện đan thuật của Mộ Thần rõ ràng tốt như vậy mà.”

Diệp Thạch rối rắm nói.Hà Tĩnh Nguyệt nhìn vẻ mặt Diệp Thạch tràn đầy chờ đợi, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác áy náy.“Vẫn chưa có tin tức.”

Giọng nói Hà Tĩnh Nguyệt khô khốc.Diệp Thạch cúi đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng.… …Bạch gia.“Thần Tinh thiếu gia, Ô Phượng tiểu thư tới chơi.”

Một người hầu đi tới báo cáo.Bạch Thần Tinh nhướng mày, trong mắt xẹt qua một tia sáng, “Ô Phượng?

Cũng đã lâu chưa gặp nàng ta rồi, để cho nàng ta vào đi.”

Ô Phượng đi vào, cười nhìn Bạch Thần Tinh: “Đã lâu không gặp.”

Bạch Thần Tinh cũng cười: “Đúng là đã lâu không gặp.

Nghe nói ngươi lại khai quật một cái di tích, kiếm một số lớn hả?”

Ô Phượng thở dài, tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Chỉ nhỏ thôi, nào có nhiều như vậy được.

Vì cái di tích kia mà ta phải tổn thất tới mấy người đấy, tuy rằng bên ngoài di tích có bố trí trận pháp thượng cổ, nhưng đồ vật bên trong lại ít đến đáng thương, thiếu chút nữa là ta đã lỗ vốn rồi.”

“Nghe nói ngươi mời người mới của trận pháp tháp ra tay?

Sao ngươi không mời người Bạch gia?”

Bạch Thần Tinh vuốt ve chén trà trên tay, thản nhiên hỏi.Ô Phượng nhún vai nói: “Mời Diệp Thạch chỉ là nhân tiện mà thôi, không nghĩ tới y lại trở thành chủ lực.

Trước đó ta cho rằng Nhược Tuyết có thể phá trận, nào biết nàng lại không biết phá trận pháp thượng cổ thất cấp.”

Bạch Thần Tinh lẳng lặng tựa vào trên ghế, nghe thấy tên Hạ Nhược Tuyết, sắc mặt cũng không có chút biến hóa.Ô Phượng có chút oán trách liếc nhìn Bạch Thần Tinh, “Mời Diệp Thạch rất rẻ đó!

Giá trị con người của trận pháp sư Bạch gia các ngươi quá cao!

Số tiền ta kiếm được cũng không đủ trả thù lao cho bọn họ nữa.”

“Rất rẻ?

Rẻ cỡ nào?”

Bạch Thần Tinh hỏi.“Hai triệu nguyên thạch trung phẩm.”

Ô Phượng vươn ra hai ngón tay nói.Bạch Thần Tinh gật đầu, khẽ cười: “Chỉ tốn hai triệu nguyên thạch trung phẩm đã phá được một trận pháp thượng cổ thất cấp, đúng là rất rẻ.

Qua nhiều năm vậy rồi mà ngươi vẫn biết lừa con nít như ngày nào.”

Ô Phượng ngượng ngùng cười: “Ta có cho y thêm một triệu mà.

Lại nói, Diệp Thạch kia đúng là không tồi, dù là Bạch Nghị của Bạch gia các ngươi thì chỉ sợ cũng phải kém hơn vài phần.”

Bạch Thần Tinh nhíu mày ngoài ý muốn: “Ngươi đánh giá cao Diệp Thạch như vậy?”

“Huyết mạch của y có chút đặc biệt, sợ là cũng như ta, không phải là nhân loại thuần túy, ta vừa nhìn thấy y đã cảm thấy rất thân.”

Ô Phượng cười, thản nhiên nói.“Y có huyết mạch thượng cổ yêu thú?”

Bạch Thần Tinh nâng cằm, thuận miệng hỏi.Ô Phượng lắc đầu, chậm rãi nói: “Cũng không giống như là huyết mạch yêu thú, có chút giống huyết mạch Linh Tộc.”

“Cái chủng tộc Linh Tộc này rất là thần bí, nghe nói người bộ tộc này cũng không khác thường nhân, nhưng đứa nhỏ được sinh ra đều là nam hoặc là song nhi, chu kỳ mang thai cũng dài hơn thường nhân.”

“Tư chất của tộc nhân Linh Tộc rất dễ phân biệt, nghe nói có một loại tộc nhân thức tỉnh xong, có thể tính toán sinh mệnh, nghịch thiên cải mệnh.

Linh Tộc tuyệt tích đã lâu, Diệp Thạch có phải hay không ta cũng không xác định.”

Bạch Thần Tinh nhìn Ô Phượng: “Ngươi nói nhiều như vậy, đến tột cùng là muốn nói về điều gì?”

“Diệp Thạch là một song nhi đó nha!

Ngươi không đi khuyên nhủ đám người trẻ tuổi Bạch gia các ngươi theo đuổi y hả?

Nếu như bắt được y về, Bạch gia các ngươi liền kiếm lớn.”

Ô Phượng có chút bỡn cợt nói.Bạch Thần Tinh cười, tuỳ ý nói: “Cho dù muốn theo đuổi, cũng phải nhìn xem người ta có chấp nhận hay không.”

“Thế chuyện ngươi và Nhược Tuyết, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?”

Ô Phượng nhẫn nhẫn, rốt cục cũng mở miệng.Bạch Thần Tinh thản nhiên nói: “Chuyện của ta và Nhược Tuyết đã qua.”

“Nếu đã qua, thế nhiều năm nay ngươi vẫn luôn cô độc như vậy là vì sao?”

Ô Phượng nhíu mày hỏi.Bạch Thần Tinh lắc đầu: “Chuyện ta vẫn luôn độc thân không có một chút liên quan nào với nàng ta cả.

Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho nàng ta thì nên khuyên nàng đổi người khác đi.”

Ô Phượng nhăn chặt mày nhìn Bạch Thần Tinh, chung quy cũng không nói gì thêm.… …Bởi vì được Hà Hiền cảnh cáo, khoảng thời gian này Diệp Thạch vẫn luôn ở trong trận pháp tháp tu luyện tăng lên thực lực, thực lực Diệp Thạch nhanh chóng tăng lên tới cảnh giới võ hoàng tứ tinh.“Thực lực ngươi tiến bộ nhanh quá.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch, nhịn không được mà cảm thán.Bạch Nghị bây giờ là võ hoàng ngũ tinh, chiếu theo tiến độ của Diệp Thạch thì chắc hẳn có thể nhanh chóng bắt kịp Bạch Nghị, nếu như tu vi Diệp Thạch tăng lên trước Bạch Nghị, không biết sắc mặt Bạch Nghị sẽ là cái dạng gì.Diệp Thạch miễn cưỡng cười: “Ta muốn tăng thực lực nhanh hơn nữa, thực lực của ta càng mạnh thì mới có thể càng sớm tìm được Mộ Thần.”

Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Ngươi có muốn đi dạo xung quanh trận pháp tháp không?

Ngươi đã tới lâu như vậy mà vẫn chưa có đi dạo trận pháp tháp lần nào cả.”

Diệp Thạch gật đầu đồng ý: “Được!”

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy rằng thực lực trận pháp tháp theo không kịp Bạch gia một tay che trời, nhưng dù gì cũng là thế lực có võ tôn tọa trấn, không phải là những thế lực ở nước ngoài có thể sánh bằng.Ven đường đi Diệp Thạch gặp được rất nhiều trận pháp sư.“Đây là nơi treo giải thưởng của trận pháp tháp hả?”

Diệp Thạch đầy hưng trí hỏi.“Đúng vậy.”

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu.Đôi mắt Diệp Thạch đầy hứng thú loạn nhìn chung quanh, “Đó là cái gì?”

Nhìn thấy giải thưởng đứng đầu bảng, tim Diệp Thạch đập mạnh, sắc mặt lại duy trì vẻ bình tĩnh.“Là giải thưởng do Bạch gia treo – sách trận pháp tổ truyền của Bạch gia.”

Hà Tĩnh Nguyệt nói.“Quyển sách trận pháp tổ truyền đó rất lợi hại phải không?

Hình ảnh này nhìn có hơi rách rưới quá thì phải.”

Diệp Thạch hỏi.“Đương nhiên là lợi hại, truyền thuyết kể sách trận pháp bao hàm toàn diện về trận pháp thuật, ghi lại các loại tri thức trận pháp cao thâm, là sách thần đệ nhất của giới trận pháp, nhìn rách rưới như vậy là bởi vì bộ sách truyền thừa cần phải có huyết mạch Bạch gia mới mở ra được.”

Trong mắt Hà Tĩnh Nguyệt hiện lên vài phần sùng bái.“Người Bạch gia đều có thể mở ra sách này sao?”

Diệp Thạch tò mò hỏi.“Làm sao có thể, chỉ có huyết mạch Bạch gia tinh thuần nhất mới có thể mở ra được, còn ở trên tay người thường, nó chỉ là một quyển sách bình thường không có gì lạ, Bạch gia truyền thừa đến hiện tại, chỉ có một mình Bạch Thần Tinh mới có thể mở ra quyển sách này.”

Hà Tĩnh Nguyệt nói.Diệp Thạch bỗng nhiên siết chặt tay.

Bạch Thần Tinh, lại là Bạch Thần Tinh.“Chỉ có Bạch Thần Tinh có thể?

Vậy huyết mạch khác trong dòng chính Bạch gia thì sao?”

Diệp Thạch hỏi.Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói: “Nghe nói chỉ có mình Bạch Thần Tinh có thể mở, Bạch gia đã lưu chuyển hàng chục thế hệ, huyết mạch đã sớm không thuần như lúc trước, Bạch Thần Tinh phản tổ ra huyết mạch lão tổ Bạch gia mới may mắn mở ra quyển sách trận pháp kia.”

Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Mà sao sách kia lại bị mất?”

“Bị Bạch Thần Tinh làm mất.”

Hà Tĩnh Nguyệt nói.Diệp Thạch nhíu mày, có chút không hiểu: “Bị Bạch Thần Tinh làm mất?

Vậy hắn không đi tìm sao?”

Hà Tĩnh Nguyệt lắc đầu: “Không có, Bạch Thần Tinh này tuy thực lực cao cường, trận pháp thuật cũng cao cường, nhưng tính tình lại rất kỳ lạ.”

Diệp Thạch nhíu mày, nhìn giá giải thưởng ghi trên bảng là mười ngàn nguyên thạch thượng phẩm, cảm xúc nhịn không được có chút mênh mông.

Mười ngàn, nhiều nguyên thạch như vậy đúng là đủ cho mình quay về một chuyến đón Mộ Thần, thế nhưng…

Bạch gia chướng khí mù mịt, đám người kia sẽ không quỵt nợ chứ?Rốt cuộc thì sao quyển sách này lại rơi vào tay Diệp Tầm?

Theo lời Trần thúc kể thì mẫu phụ thật sự chưa từng đề cập tới quyển sách trận pháp này bao giờ, nói không chừng là cũng không biết có sách trận pháp tồn tại.

Vật mà mẫu phụ cũng không biết, vậy vì sao Diệp Tầm lại có được?

Sách này là từ trong tay Bạch Thần Tinh biết mất?

Thế sao Bạch Thần Tinh không đi tìm?Nhất mạch dòng chính Bạch gia chỉ có mình Bạch Thần Tinh có thể mở ra, nhưng máu của mình vậy mà cũng có thể mở ra.Diệp Thạch cắn chặt răng, trong lòng có loại xúc động muốn tìm Bạch Thần Tinh hỏi rõ ràng, nhưng chợt nghĩ tới Bạch Nghị nơi nơi giúp đỡ Trang Du đối phó mình, Bạch Cẩm Nhạc khinh thường mình, và Bạch Ly Phong mơ tưởng tới cặp mắt của mình, Diệp Thạch lại đánh một tiếng trống lui lại.

Đức hạnh người Bạch gia đều như thế kia, chắc Bạch Thần Tinh cũng không khá hơn chút nào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back