Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.

[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 116


Edit: Xíu
Ngày hôm sau, Lí chính mang theo người đến để đi đo đất giao cho nhà Chương gia, còn về giấy khế đất cũng phải chạy đi thêm vài lần nữa, những chuyện linh tinh lặt vặt này muốn xong phải mất mấy ngày, đến lúc đó nhà Chương gia mới chân chính sở hữu ba mẫu đất này.Chương Vân tranh thủ chưa khai khẩn đất ruộng nước, việc trọng nhà cũng không thật sự bận rộn, nên đem chuyện của đại ca trước tiên giải quyết cho xong, vì vậy đến buổi trưa liền đi ra ngoài, đi ra bờ sông Thanh Lĩnh gặp Thường Mãn, ngày hôm qua hai người bọn họ đã hẹn trước cùng nhau đi tìm Phong Tử.Từ sau khi từ chối cửa hôn sự, Chương Vân rất ít gặp Phong Tử, trong ngày thường phần lớn đều tránh chạm mặt nhau, bây giờ lại đi tìm hắn nên có chút ngại ngùng, cũng sợ Phong Tử sẽ cảm thấy đường đột, vì thế liền bảo Thường Mãn gọi hắn ra, còn bản thân nàng thì đợi bên bờ sông Thanh Lĩnh.Phong Tử và Thường Mãn trước đây quan hệ khá tốt, nên khi Thường Mãn hẹn hắn ra, hắn cũng không nghĩ gì trực trực tiếp đi theo, nhưng chờ đến bờ sông Thanh Lĩnh nhìn thấy Chương Vân mới cảm thấy ngạc nhiên, ngoài ý muốn.

Từ xa đã nhìn thấy Thường Mãn dẫn theo Phong Tử đi lại, Chương Vân liền cất bước tới, Phong Tử nhìn thấy nàng liền dừng lại."

Có thể để ta một mình nói chuyện với Phong Tử được không".

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt của Phong Tử, Chương Vân liền quay đầu nói nhỏ với Thường Mãn.Cho dù trong lòng Thường Mãn có một ngàn vạn lần không muốn, cũng không thể không đồng ý với Chương Vân, hắn chỉ có thể tức giận gật đầu rồi xoay người bước sang một bên, nhưng cũng không đi xa, chính là lùi lại một đoạn khoảng cách đứng nhìn rõ hai người.

Chương Vân biết hắn lo lắng nên cũng không quá để ý đến hành động của hắn, mà chỉ ngước mắt nhìn Phong Tử đang im lặng không lên tiếng, trầm ngâm một chút rồi mới mở miệng:"Hôm nay hẹn ngươi ra ngoài có chút đột ngột, trước đó có điều gì khiến ngươi không vừa lòng, ta tại đây nói một tiếng xin lỗi, hy họng ngươi đừng để trong lòng".Phong Tử tính tình khá ngại ngùng nhút nhát, lúc này đối mặt với Chương Vân, nghe xong lời nàng xin lỗi, lại càng bối rối không biết làm như thế nào, một lúc sau mới lắc đầu nhỏ giọng nói:"Ngươi không có lỗi gì với ta nên không cần phải xin lỗi".Nhìn thấy hắn vẫn nguyện ý ở lại nói chuyện với mình, Chương Vân nhẹ nhõm rất nhiều, khóe miệng khẽ giãn ra, thấp giọng nói: "Không cần biết ai đúng ai sai, mọi chuyện đều đã đi qua, ta chỉ muốn hai nhà chúng ta đừng để có khúc mắc trong lòng với nhau".Thời gian từ đó đến nay, người trong hai nhà không ra mặt biểu lộ gì, hôm nay Chương Vân đột nhiên có hành động này, Phong Tử cảm thấy an tâm phần nào, nhưng cũng không tránh khỏi có chút kỳ lạ, nghe xong lời nàng nói liền gật đầu, đem ánh mắt tò mò nhìn qua.Chương Vân thấy đã nói rõ chuyện của mình rồi, và cũng đã đến lúc nói ra mục đích ngày hôm nay,"Hôm nay ta tới tìm ngươi, không riêng gì đem chuyện khúc mắc của hai gia đình cởi bỏ, mà ta còn có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ ".Lời này vừa nói ra, Phong Tử càng thêm thấy kỳ lạ,"Chuyện gì vậy?".Chương Vân lúc này đem sự tình nói rõ một năm một mười cho Phong Tử nghe, nàng cảm thấy sẽ rất hữu ích hơn khi nói rõ mọi chuyện."

Trình Tử thích Hoa nhi nhà chúng ta?

Chuyện này là thật sao?".

Phong Tử hiển nhiên không ngờ tới nên sau khi biết rất kinh ngạc."

Ừm, trong lòng đại ca của ta luôn luôn nhớ thương muội muội của ngươi, vì thế, nếu có thể, ta mong ngươi thể hiện thái độ ở trước mặt cha nương mình, đem chuyện khúc mắc của hai gia đình buông bỏ xuống, để giúp cho đại ca của ta cùng muội muội của ngươi có một lần cơ hội, cho dù chuyện của hai người không thành đi chăng nữa thì ít nhất hai nhà chúng ta cũng có thể khôi phục lại như xưa, không cần trở nên xa cách nhau".

Chương Vân đem hết ý tứ trong lòng mình nói ra.Nói xong một chuyện lớn như vậy, Chương Vân liền im miệng, bình tĩnh chờ hắn trả lời, nhưng mà nhất thời Phong Tử không tiêu hoá được, nên cúi đầu xuống suy nghĩ trong lòng, cho nên lúc này cả hai người đều im lặng.Chương Vân cũng không có thúc giục, mà chỉ yên lặng chờ đợi cho hắn suy nghĩ rõ ràng, dù sao chuyện này cũng xảy ra đột ngột nên phải cho hắn thời gian tiêu hoá suy nghĩ.Hai người cứ đứng lặng lẽ như vậy, rơi vào mắt của Thường Mãn cách đó không xa cũng rất sốt ruột, hắn một lòng mong chờ hai người họ sẽ nhanh kết thúc cuộc trò chuyện đi, nhưng bây giờ thấy không có ai mở miệng nói chuyện, mà lại không giống như bộ dạng nói xong, làm hại hắn sốt ruột cứ đi qua đi lại, bất giác đã đi gần về phía bọn họ.

Thời gian trôi qua một chút, rốt cuộc Phong Tử cũng ngẩng đầu lên, giống như đã quyết định sắp xếp mọi chuyện, gật đầu với Chương Vân:"Ta lớn lên cùng với Trình Tử, biết hắn là một người đáng tin cậy, Hoa nhi có thể gả cho Chương Trình ta cũng rất yên tâm, sau khi trở về ta sẽ nói rõ chuyện với cha nương".

Sau khi nghe câu trả lời của hắn, cuối cùng tim của Chương Vân đã hạ xuống, nàng phần nào đã nắm chắc chắn về gia đình của mình, giờ chỉ cần gỡ bỏ được khúc mặc ở nhà Lí gia nữa là cửa hôn sự này sẽ có cơ hội, hiện giờ việc nàng có thể làm đã làm, còn về sau đó có thành công hay không thì phải phụ thuộc vào vận khí của Chương Trình..

"Ta thay mặt đại ca, cám ơn ngươi rất nhiều".

Chương Vân tươi cười thoải mái, nhìn hắn hơi gật đầu cảm ơn.

Nhìn nụ cười của Chương Vân, Phong Tử trong lòng có chút chua xót, nhưng lại thoải mái hơn nhiều, khúc mắc bấy lâu nay trong lòng rốt cuộc cũng được gỡ ra, khóe miệng cũng không tự giác mà nở nụ cười mỉm. .Hình ảnh này lại làm cho Thường Mãn cảm thấy rất chói mắt, vừa nhìn thấy chân hắn liền cảm thấy nặng nề hơn một chút, đi thẳng về phía bọn họ.Bước chân của Thường Mãn giẫm lên bãi đá, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, lập tức truyền vào trong tai của Chương Vân và Phong Tử.

Phong Tử quay đầu lại nhìn, thì thấy vẻ mặt không vui của Thường Mãn, cùng với biểu cảm vừa rồi của Chương Vân, trong lòng hắn chợt sáng tỏ, quay đầu cười nhạt, nói: "Ngươi vì Mãn tử mà từ chối ta sao?

"Chương Vân ngẩn người, chờ phản ứng lại thì đã không kịp trả lời, Thường Mãn sải bước đến, nắm chặt tay nàng, bỏ lại một câu,"Chuyện đã nói xong rồi, chúng ta đi trước".

Rồi trực tiếp kéo nàng đi trở về.

Sau khi bị Thường Mãn lôi kéo đi vài bước, Chương Vân mới quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Hết thảy mọi chuyện xin nhờ ngươi."

Sau khi nhìn thấy Phong Tử gật đầu, nàng mới yên tâm bước đi cùng Thường Mãn .Chờ đến khi hai người bước đi trên con đường nhỏ về nhà, Chương Vân đột nhiên dừng lại, dùng sức hất tay hắn ra, mặt nghiêm nghị nói:"Ngươi sao có thể như vậy, thật là kiêu ngạo quá đáng ".

Trước mặt Phong Tử, nàng không muốn làm mất mặt mũi của Thường Mãn, nhưng đến chỗ không có người, nàng phải chấn chỉnh lại hắn, nếu không thì sau này nàng sẽ bị kiểm soát không còn được tự do.Nhìn thấy khuôn mặt đen kịt cùng bộ dạng tức giận của Chương Vân, Thường Mãn vừa rồi đang còn khí thế, lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, thấp giọng nói:"Ta xin lỗi, nàng đừng tức giận nhé".

Vừa nói chuyện, vừa lấy tay ra ôm lấy nàng.Nhưng mà Chương Vân đẩy ra, không cho hắn ôm, xoay người quay lưng về phía hắn, lúc này thì Thường Mãn rất lo lắng, cả người nhào tới, miệng liên tục cầu xin, năm nỉ."

Xin lỗi mà, nhìn thấy nàng cười với Phong Từ, trong đầu ta liền bốc hoả, chứ ta không cố ý làm vậy đâu"."

Nàng tha thứ cho ta được không, lần sau ta sẽ không tái phạm nữa"."

Vân nhi, ta thật sự không dám nữa, nàng đừng bơ ta mà".Thường Mãn không ngừng nói nhiều lời nịnh bợ, cầu xin, Chương Vân nhìn bộ dạng đó của hắn, đã sớm không còn tức giận nữa, nhưng lại không thể để cho hắn thấy mình dễ dàng tha thứ như vậy được, nên luôn giả bộ không chịu để ý đến hắn, cuối cùng hắn hứa lần nữa không dám tái phạm nàng mới quay người lại, mang theo vẻ trách giận nói:"Là chính chàng nói đó, nếu còn lần sau cưỡng ép ta nữa thì ta sẽ không tha thứ cho đâu".

Nghe ra được ý tứ tha thứ trong lời nói của Chương Vân, Thường Mãn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại nhìn bộ dạng của nàng giống như tức giận, giống như làm nũng như thế, nào đâu có thể chịu được, một tay ôm lấy nàng, trên mặt tươi cười nói:"Thực sự là Vân nhi tốt của ta".

"Chàng điên rồi, phía trước là nhà của ta, còn không mau buông tay ra ".

Chương Vân đột nhiên dùng hai tay đánh hắn, nhỏ giọng mắng, nhưng trong lòng đang nhảy vang tưng bừng, cùng với đó là khoé miệng tươi cười không che giấu được.

Cảm giác tuyệt vời khi được ôm người mình yêu trong lòng khiến cho Thường Mãn không muốn rời, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng buông tay, hắn không thể làm quá mức bình thường, kẻo cho người ngoài nhìn thấy lại bàn tán sau lưng.Sau khi buông tay, Chương Vâm xoay người chạy nhanh như một con thỏ, thấy nàng đi rồi, Thường Mãn phải đè nén dục vọng trong lòng xuống, hai mắt dán chặt vào bóng lưng nhỏ bé của nàng, cho đến khi biến mất ở cổng sân mới thẫn thờ xoay người rời đi".Sau khi nói xong chuyện với Phong Tử, Chương Vân liền chuẩn bị nói cho người trong nhà mình biết, cho nên bào ban đêm nàng kéo Chu thị đi vào phòng mình, đem suy nghĩ của đại ca cùng với lời nói với Phong Tử đều nói ra hết.Đối với chuyện này, cũng làm cho Chu thị kinh ngạc ngoài ý muốn, mãi tới khi Chương Vân nói xong, nàng mới phản ứng lại,"Thì ra trong lòng Trình Tử cất giấu suy nghĩ này, ta làm nương nhưng không biết được, may mắn mà hắn còn có người muội muội như con quan tâm để ý đến, bằng không thì cứ mơ hồ thành thân thì sẽ làm hại cả đời hắn sống không được vui".."

Nương, nương đừng nói như vậy, tất cả là do con mà nên, nếu không thì đại ca cũng cưới được người con gái mà mình thích rồi, thật may là giờ vẫn chưa muộn, con đã tự ý đi tìm Phong Tử nói chuyện, nương, người sẽ không trách con chứ".

Chương Vân nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Chu thị, nhất thời cảm thấy không ổn nên vội vàng vươn tay ôm lấy Chu thị làm nũng an ủi.Nhìn thấy con gái sốt sắng muốn an ủi mình, Chu thị cười dịu dàng nói:"Nha đầu ngốc, con đây là đang suy nghĩ vì Trình Tử, ta làn sao có thể trách con được, nương nhất định sẽ cố gắng hoàn thành mong muốn của Trình Tử, cũng không làm uổng phí công tâm ý của con đâu".

Có lời nói này của Chu thị, Chương Ván rốt cuộc cũng cản thấy an tâm nhẹ nhõm.Trong mấy ngày kế tiếp, ba cha con ông cháu Chương Hữu Khánh, Chương Liên Căn, Chương Trình đều bận rộn chuyện mua đất, còn Chu thị tập trung lo chuyện hôn nhân của Chương Trình, đợi đến tháng hai, cuối cùng cũng có tin vui truyền đến, nhà Lí gia đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Chương cho Chương Trình.Chương Vân khi biết tin vui này, nhất thời vui mừng khôn xiết, lập tức chạy tới trước mặt chúc mừng Chương Trình, điều này làm cho hắn một chàng trai phải đỏ mặt tía tai, nhưng Chương Vân vẫn có thể nhìn ra trong nội tâm của hắn phát ra niềm vui mừng, hạnh phúc.Đang lúc cả nhà họ Chương đang chìm đắm trong không khí vui mừng, thù cũng có một sự kiện vui mừng khác truyền đến.Ngày thứ hai sau khi nhà Lí gia đồng ý cầu hôn, nhà Thường gia cũng long trọng đến cửa thăm nhà, thậm chí còn manh theo cả bà mai mối, chính thức đến cầu hôn nhà Chương gia.Chương Vân hiểu được rằng Thương Mãn luôn luôn sốt ruột, muốn nhanh chóng cưới nàng vào cửa, nhưng không ngờ hắn lại hành động nhanh như vậy, việc hôn nhân đại ca vừa định xuống, hắn liền tới nhà cầu hôn, trong khi nàng chưa chuẩn bị tâm lý thì đã thấy bà mối đến nhà, thực sự ngơ ngác như con nai tơ va chạm hoảng loạn thật sự.Cô nương trong nhà không thể can dự vào chuyện cầu hôn, cho nên Chương Vân đành phải trốn ở trong phòng riêng, trong lòng vừa lo lắng vừa ngọt ngào chờ đợi.Kết quả tất nhiên là trong dự đoán mong đợi, nhà họ Chương đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Thường, người hai nhà chính thức xác nhận mối quan hệ thông gia.Sau khi biết được chuyện từ trong miệng của Chu thị, đêm đó Chương Vân trằn trọc không ngủ ngủ được, một đêm nằm miên man suy nghĩ, trong lòng không biết nói rõ nên lời là cái tư vị gì, như vị ngọt ngào nồng nàn xen lẫn cảm giác trống vắng, nghĩ nhớ tới người trong nhà là cảm thấy rất luyến tiếc.Loại tâm trạng phức tạp này duy trì trong mấy ngày, cho đến khi bắt đầu việc khai khẩn ruộng lúa, thay vào đó là sự bận rộn lu bu mới từ từ bình phục trở lại.Bây giờ, Thường Mãn nghiễm nhiên lấy tư cách con rể xuất hiện, cùng nhau giúp đỡ gia đình Chương gia khai khẩn ruộng lúa, làm cho Chương Vân mỗi khi thấy hắn vừa vui lại vừa khó xử.

Hơn nữa còn bị Thường Quyên, Thường Trụ trêu chọc, nên càng thêm xấu hổ.Ruộng nước còn chưa khai khẩn cải tạo xong, thì dưới ruộng đất khác lại bận rộn, cả hai đầu đều vội vàng lu bu như vậy, nên chuyện ngày thành thân đã bị trì hoãn xuống.Chương Vân cũng không vội, nghĩ một năm chỉ có cuối tháng bảy và tháng tám là sẽ nhàn nhã hơn một một chút, lúc này đã xác định đại ca sẽ thành thân vào tháng bảy, cho nên trong nhà tập trung chuẩn bị hôn sự cho đại ca, còn nàng thì chắc không thể lo được một lúc, vì thế xác định ngày thành thân của nàng tầm đến sang năm, từ đó nàng có thể tận hưởng cuộc sống độc thân thêm một năm nữa.Chương Vân âm thầm đem suy nghĩ này tiết lộ ra cho Thường Mãn biết, đột nhiên làm hắn thêm sốt ruột, hôm đó liền lôi kéo cha nương đi tính ngày, nói là càng sớm càng tốt, kết quả là không tới ba ngày, hai nhà liền đem ngày thành hôn định xuống, Thường Mãn liền đề nghị hạ xuống nữa, cho nên bọn họ quyết định ngày thàng thân là ngày hai mươi tháng bảy, cùng một ngày với Chương Trình.Sau khi định ngày xong, cả trái tim luôn treo lơ lửng của Thường Mãn mới an tâm rơi xuống, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, phấn khởi chờ ngày thành thân đến.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 117


Edit: Xíu
Tất cả người nhà Chương gia, cùng với hai cha con Thường Mãn, Thường Thiết Mộc, và mấy người bọn Thường Xuyên, Thường Minh, Thường Lượng, Thường Trụ, mọi người cùng nhau bận rộn lục đục hơn mười ngày, cuối cùng cũng đem ba mẫu ruộng nước ở bên bờ sông Thanh Lĩnh khai khẩn cải tạo xong.Sau khi khai khẩn ruộng nước xong, còn phải tiếp tục làm đất, bón phân, vì dù sao cũng là đất mới, nên phải làm màu mỡ đất một thời gian mới có thể gieo cấy được, vì để đảm bảo có thể gieo cấy vào tháng tư, tất cả mọi người trong nhà đều xuất lực cùng nhau làm việc, mãi cho tới năm, sáu ngày sau bàn tay mới được nghỉ ngơi.Thu hoạch ở ruộng đất mới khai khẩn nhất định không khả quan, nhà họ Chương đã chuẩn bị tinh thần cho việc này, chỉ cần không mất mùa là được, vì chủ yếu vẫn là dựa vào nuôi tôm cá trong ba mẫu ruộng đất mới, chỉ như vậy cũng có thể kiếm được bảy tám lạng bạc, là đã hài lòng rồi.Chờ khi đã làm xong ruộng nước bên này thì đã vào tháng ba, đất nhà họ Chương cũng bước vào vụ xuân, cho nên trong nhà đàn ông lớn nhỏ đi từ sáng sớm đến tối muộn mới về, để bón phân, làm cỏ, tưới tiêu giữ ẩm này nọ phải làm cho ổn thoả.Vào tháng 3 khi đất trời vào xuân ấm áp, không chỉ riêng gia đình Chương gia bận rộn mà tất cả những người dân trong thôn Đồn Điền đều đang chăm chỉ cần cù trồng trọt, gieo trồng một năm vào mùa xuân.

Mà lúc này, Lí chính càng vì thôn làm giàu, đi đầu dẫn mọi người tranh thủ xuống đất, buổi tối khi xong việc, mọi người vác nông cụ đi đào ao bùn.Lúc cúng tế vào ngày tết, ông đã thông báo kế hoạch của mình, trong năm nay thôn sẽ có hai sự kiện trọng đại phải cùng nhau nỗ lực làm, một là đảm bảo sự phát triển tốt của cây dầu trà, hai là đào thêm ao bùn mới để trồng nhiều hơn cây hương bồ Đối với hai việc này, tất cả người dân trong thôn Đồn Điền đều rất ủng hộ, vì vậy, đến lúc trồng cây hương bồ, cả thôn sẽ cùng nhau chung sức để giúp thôn đào ao.Lí chính biết là không thể làm trong một lần sớm chiều có thể xong, nên năm nay trước tiên để mọi người đào hai ao bùn để trồng cây hương bồ cùng cây hoa sen, những ao bùn ban đầu không cần gieo trồng cái khác mà vẫn gieo trồng thêm bổ sung cây hương bồ, vì loại cây này sinh trưởng được trong vài năm mới lụi tàn.

Sau trận bận rộn này, ngày đã đến cuối tháng ba, người nhà họ Chương cũng chưa được nghỉ ngơi một hơi, đã phải bắt tay vào ươm mạ, cây mạ non phải hơn một tháng mới có thể cấy xuống ruộng nước được.Ngày thường người nông dân luôn luôn bận rộn, trong nháy mắt đã tới lúc nhổ cây mạ lúa non cấy xuống đất, thì Chương Vân lại vội vàng đi đánh bắt tôm cá con giống.Đã có kinh nghiệm của năm ngoái, cộng với việc đến buổi tối Thường Mãn đi giúp đỡ, Thiệu thị còn giúp làm thêm nhiều lồng vọng tôm, nên hai người cùng làm, mỗi ngày bắt được rất nhiều tôm cá các loại khác nhau.Chính là cái gọi nam nữ cùng phối hợp, nên làm việc cũng không thấy mệt mỏi, mặc dù mỗi ngày Thường Mãn làm việc dưới ruộng đất đều rất mệt nhọc, nhưng đến đêm đi đánh bắt tôm cá, hắn lại không thấy mệt mỏi chút nào, đêm đến có vợ tương lai ngồi bên cạnh, mặc kệ là nói chuyện hay làm việc thì họ đều cảm thấy đó là một loại hưởng thụ, đợi đến khi đêm muộn dừng nghỉ tay, trong lòng lại cảm thấy mất mát hụt hững.Khi cá tôm bắt được gần đủ thì cũng là lúc xuống ruộng cấy mạ, già trẻ lớn bé nhà Chương gia cởi giày rơm ra, xắn ống quần lên rồi xuống ruộng cấy lúa, mà Thường Mãn mỗi ngày sau khi bận hết việc của nhà mình thì thì lại chạy đến giúp đỡ cùng nhau cấy mạ.

Sau khi trong nhà có thêm ba mẫu ruộng nước, thì mọi người không còn thời gian rảnh rỗi, vừa cấy mạ xuống ruộng ,bắt đầu đến thời điểm thu hoạch lúa mì, người nhà họ Chương lại chạy ra đồng gặt lúa mì, sau đó phơi khô, tuốt hạt, vội vội vàng vàng làm cho xong tất cả mọi việc.Lúa mì đã gặt thì phải trồng ngô, năm nào cũng vậy nên năm nay cũng không ngoại lệ, trước khi trồng ngô, quan dịch lại đến thu thuế nửa đầu năm, vì thế từng xe từng xe lúa mì được nha dịch chở đi lên trấn trên.Bằng cách này, Đồn Điền thôn đã hoàn thành thuế ngũ cốc trong nửa năm đầu, người dân trong thôn còn chưa kịp thở phào, thì cành lá hương bồ trong ao đã lớn dài, đến lúc cần phải thu hoạch .Khi người dân xuống ao cắt gặt cành lá hương bồ đã vào ngày tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng bức, vào đầu mùa hạ này, nhà họ Chương không riêng gì bận rộn cắt, đan bện cành lá hương bồ, mà còn phải chuẩn bị công việc cưới hỏi, cưới gả cho Chương Trình và Chương Vân.Sau khi cắt xong cành lá hương bồ, thì Chương gia, Lí gia, Thường gia đều bỏ hết mọi việc qua một bên vì phải bận rộn việc thành thân của con cái.Tuy rằng hai huynh muội cùng thành thân một ngày, nhưng Chương Trình dù sao cũng là đại ca, vì vậy trước tiên cùng nhà Lí gia thu xếp các loại lễ tiết trước, như nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, rồi yêu cầu một loạt nghi thức tam thư lục lễ, lục lễ xong rồi mới đến lượt Thường gia.Đến cuối tháng 6, nhà họ Chương và nhà họ Lí đã làm xong mọi nghi thức thoả đáng, chỉ còn đợi ngày 20/7 đón dâu là hai người bái đường thành thân.Nhà họ Chương năm trước buôn bán lời kiếm được không ít tiền bạc, cho nên khi đón dâu tất nhiên phải làm việc thoả đáng mặt mũi, vì vậy, ngoài sính lễ hạng nhất ra còn đưa ra tám lượng bạc, trang sức đi qua, quần áo, đồ ăn, bên cạnh đó sắm sửa rất nhiều đồ gia dụng mới trong phòng, ở nông thôn, như thế này được coi là rất có thể diện, nở mày nở mặt rồi.Nào đâu biết rằng, khi đến lượt nhà Thường gia đưa sính lễ qua, so với Chương gia còn phong phú, nhiều hơn một chút, đây cũng được coi là thực hiện lời hứa của Thường Mãn với Chương Vân, nhìn Thường gia có tâm ý như vậy, người Chương gia tất nhiên là rất vui mừng, nhưng Chương gia cũng không ham sính lấy cả, mà phần lớn bỏ vào trong của hồi môn quay trở về.Mặc dù Chương Vân rất bận rộn chuyện thành thân của mình, nhưng việc thành thân của đại ca nàng cũng bỏ ra không ít sực lực, đi theo Chu thị giúp đỡ dọn dẹp phòng gạch mới, trang trí trong phòng thay đổi mới hoàn toàn nhìn rất có không khí vui mừng việc hỉ, người nhà Chương gia tất cả đều rất vui mừng khôn xiết, còn Chương Vân thì tự đáy lòng thầm chúc phúc cho đại ca.Phòng ở mới nhà Chương gia được trang trí tầm bảy tám canh giờ, trong những ngày lặng lẽ bước sang tháng bảy.

Mà lúc này thì tất cả người dân trong thôn đã đan bện đồ dùng cành lá hương bồ xong, hơn nữa, dưới sự hướng dẫn của Thường Mãn, mọi người đều biết nhuộm sắc màu lên đồ dùng cành lá hương bồ.Mặc dù bây giờ đã vào tháng bảy, và cũng sắp đến gần ngày thành thân, nhưng Thường Mãn lại phải mang theo nhóm các chàng trai trong thôn đưa đồ dùng cành lá hương bồ nhuộm sắc, một lần nữa lên đường đặt chân đến Thường Châu.Mắt thấy sắp đến ngày lấy người trong lòng rồi mà lúc này phải chia xa tách ra, tròn lòng Thường Mãn thật sự hông muốn chút nào, cho nên trước ngày đi Thường Châu liền lôi kéo Chương Vân đi đến ngôi nhà cỏ tranh nhỏ trên núi, hai người lưu luyến triền miên nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với nhau, nhưng dù có không muốn tách ra như thế nào đi chăng nữa thì vì cuộc sống sau này, Thường Mãn vẫn phải lên đường cùng với mọi người.Khi Thường Mãn rời đi, đã căn dặn Chương Vân yên tâm ở nhà chờ hắn, hắn sẽ sớm quay trở về, nàng nhất nhất đồng ý, nhưng quả thật nàng thực sự không có thời gian rảnh để nghĩ về điều đó, ngày gả đi thực sự rất vội, bận rộn, cả nhà cũng không ai có thời gian được rảnh rỗi.Đối với Chương Vân mà nói, mọi thứ khác đều rất tốt, chính là các cô nương trước khi thành thân thì đều phải tự may giá ý cho mình, mà nàng cũng đã nỗ lực đi theo Chu thị học tập, nhưng thành quả thật sự không tốt, xem ra việc may vá quần áo và khâu giày này đó với nàng hoàn toàn không phù hợp, cho nên không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ nương giúp đỡ, còn nàng làm được một số thứ, đặc biệt là đôi giày mới chuẩn bị đưa cho Thường Mãn, tất cả đều từ một tay nàng khâu từng đương chỉ một, mất rất nhiều công sức mới làm xong.Mấy ngày nay bận rộn chuẩn bi cho ngày thành thân, đến lúc Thường Mãn trở về thì đã là ngày mười hai tháng bảy, cũng sắp đến ngày thành hôn rồi, mà hắn thật sự không rảnh, sau ngày trở về chạy đến báo bình an, rồi cùng Chương Vân hội ngộ nhung nhớ lại những ngày đi xa xong thì trở về nhà chuẩn bị việc thành thân.Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến ngày 19 tháng 7, ngày mai sẽ là ngày trọng đại của nhà họ Chương, tổ chức thành thân vừa cưới con dâu, vừa gả con gái trong cùng một ngày.Mấy ngày nay, người đến chúc mừng nối liền không dứt, mà cũng có rất nhiều người đi lại giúp đỡ, cho nên ban đêm hôm nay, công việc bên ngoài bàn giao lại cho mọi người làm hỗ trợ, còn Chu thị thì đi vào phòng Chương Vân từ sớm."

Một chải vợ chồng hoà thuận, hai chải tóc bạc mi tề, ba chải con cháu đầy đàn".

Chương Vân ngồi bên bàn, tóc đen xoã xuống.

Theo tục lệ, Chu thị lấy lược gỗ chải tóc, trong miệng nói những lời tốt lành, tràn ngập lời chúc phúc cho con gái.Cửa ra vào trong phòng dán tràn ngập chữ phúc màu đỏ song hỉ, dưới ngọn đèn dầu sáng rực trên bàn chiếu sáng càng thêm rạng rỡ, Chu thị trong miệng lẩm bẩm nói một phen, chờ đến khi nói xong thì cảm giác trống vắng trong lòng nổi lên, đánh thẳng vài trong tim, đau lòng làm cho nước mắt giàn giụa tràn qua khoé mi.Chương Vân cảm thấy phía sau không có động tĩnh gì, nên quay đầu nhìn lên, thì thấy Chu thị hai mắt đỏ hoe, vội vàng đứng dậy, vươn tay ôm eo nàng, mặt dựa vào người, lẩm bẩm nói: "Nương, con biết nương không nỡ xa con, nhưng đừng lo lắng, nương cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ sống vui vẻ hạnh phúc".

Nói xong lời này, trong lòng Chương Vân lại suy nghĩ miên man, nhịn không được cũng khóc theo."

Ừm, nương yên tâm, Mãn Tử đối xử tốt với con, chúng ta đều thấy ở trong mắt, vợ chồng Thiết Mộc cũng thật sự thích con, sau khi gả qua, con sẽ có cuộc sống tốt thôi".

Chu thị dịu dàng vuốt ve mái tóc đen của nàng, nghĩ đến như vậy, trong lòng liền thấy nhẹ nhõm, vui mừng hơn nhiều.Hai mẹ con tình cảm nói chuyện một lúc, sau đó Chu thị để nàng ngồi xuống, rồi đặt y lễ lên đầu nàng, chờ sau khi hoàn thành hết thảy mọi nghi thức thì Chương Trình mới dám bước vào, hai huynh muội ngồi xuống tâm sự, cùng chúc mừng nhau, mãi đến khi đêm khuya mới lưu luyến tạm biệt rồi đi nghỉ.Ngày hôm sau, cả nhà Chương gia đều dậy từ sáng sớm trước bình minh, vì ngày này là bận rộn mở việc vui, mà Chương Vân là cô nương sắp gả nên không giúp được gì, chỉ có thể thành thật ngồi xuống để Chu thị và các nàng dâu đến giúp đỡ trang điểm, mặc giá y, chờ sau khi tất cả mọi thứ đều ổn thoả, nàng lại tiếp tục ngồi chờ, chờ đợi chú rể đi đến đón tân nương.Thường Mãn cũng không để nàng đợi lâu, từ sáng sớm đã mặc áo đỏ hỉ cưỡi xe trâu đi lại, các nàng dâu trong phòng bắt đầu vội vàng trùm khăn voan đỏ lên cho nàng, rồi đỡ nàng từng bước đi ra sân, bước lên ngồi trên xe trâu.Trên đầu Chương Vân trùm một chiếc khăn voan đỏ, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được rõ sự tồn tại của Thường Mãn, bên người luôn quanh quẩn hơi thở của hắn, cùng nàng đi cả quảng đường đến nhà Thường gia.Thường gia không có xây nhà mới thành thân như Chương gia, nhưng tân phòng của bọn họ cũng được sửa sang lại từ phòng cũ, khi Chương Vân được dìu vào phòng mới ngồi xuống giường, có thể ngửi thấy mùi vị của đồ mới.Chương Vân ngồi ở trong phòng nới mấy canh giờ, làm cho toàn thân cứng đờ, cũng may là trong thời gian này, Thường Mãn đã bảo Thường Quyên đi vào đưa rất nhiều đồ ăn cho nàng, bằng không thì nàng đã mệt lử rồi, hơn nữa vào những ngày mùa nóng như vậy, chiếc khăn voan đỏ trên đầu làm nàng cảm thấy nóng đến chóng mặt, vì thế nàng cứ mơ màng đi bái đường như thế này.

Sau khi bái đường, Chương Vân lại một lần nữa trở về phòng ngồi trên giường, chờ đợi xong tiệc mừng kết thúc, tiệc mừng cưới vẫn luôn kéo dài mãi, trong sân có tiếng cười nói ồn ào, tiếng chúc mừng, mời rượu không ngừng truyền đến vào tai nàng, làm cho nàng cũng cảm nhận được không khí vui mừng vào lúc này.

So với sự náo nhiệt ở bên ngoài, căn phòng có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, ngoại trừ một ít khoảng trống dưới khăn voan trùm đầu, Chương Vân không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh sáng của ngọn nến đỏ đang cháy, chỉ cảm thấy những gì trước mắt là một mảng đỏ rực, ban đầu nàng vẫn còn lo lắng khẩn trương, nhưng sau khi chờ đợi thời gian khá lâu thì nàng đã dần dần thả lỏng xuống.Tuy nhiên, tâm trạng thả lỏng này lại không được duy trì lâu, vì ngoài sân tiếng nói cười ngày càng nhỏ thì trong lòng nàng lại trở nên căng thẳng, hồi hộp.

Quả nhiên, không bao lâu sau bên tai nàng truyền đến tiếng đóng cửa, hai tay đột nhiên xoắn vào nhau, hô hấp dồn dập không đều.Khăn trùm đầu nhanh chóng được vén lên, trước mắt Chương Vân đột nhiên sáng rõ, không khí mới tràn vào, làm tan đi không ít không khí oi bức biến mất.Vì vậy mà trong người cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cảm xúc lại càng thêm khẩn trương , tim đập rất nhanh, khi ngẩng đầu lên có thể thấy được sắc mặt đỏ bừng, có chút say của Thường Mãn.Thường Mãn ánh mắt trực tiếp nhìn nàng, men say trong mắt đột nhiên dày hơn một chút, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, cả trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thật vất vả mới nhịn xúc động xuống được, vươn tay cầm rượu hợp cẩn trên bàn, cùng nàng giao bôi ẩm hạ.Cũng không biết là bởi vì nồng tình, hay là vì uống rượu, mà khuôn mặt của Chương Vân bỗng nhiên bay lên những rặng mây đỏ, Thường Mãn nhìn nàng thanh tú yêu kiều như thế này, nào có thể đè nén nhịn xuống được, vội đặt chén xuống, nắm lấy tay ôm nàng vào lòng."

Vân nhi, cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi, cuối cùng cũng cưới được nàng, nàng là vợ của ta....".

Hai má Thường Mãn cọ áp sát vào tai nàng, miệng không ngừng lẩm bẩm, kích động trong lòng không nói nên lời.Đây không phải là lần đầu tiên được Thương Mãn ôm, nhưng mùi vị hôm nay đặc biệt khác biệt, Chương Vân chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, thứ duy nhất có thể cảm nhận được chính là nhiệt độ có thể của hắn rất nóng bỏng, với tràn đầy âu yếm thâm tình.Đôi môi nóng bỏng nhanh chóng bao phủ lên, trong sự quấn quít của môi lưỡi, không biết có phải bị rượu mạnh làm say không, mà cả người Chương Vân như hóa thành nước suối, chỉ có thể dựa vào cánh tay ôm chặt của hắn để chống đỡ.Khi đôi môi hổn hển hé mở, Chương Vân vốn đã chìm đắm trong tình yêu sâu đậm, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt híp lại nhìn hắn, mị hoặc khơi dậy dục vọng trong lòng hắn, cùng với tiếng thở dốc đầy khiêu gợi, hắn liền hôn lên đôi môi nóng bỏng của nàng, trên cổ nàng.Thường Mãn cảm thấy toàn thân nóng bừng, bứt rứt, tràn đầy yêu thích, nhu cầu dục vọng muốn trút bỏ, nhưng là hắn thật sự là không có kinh nghiệm, hơn nữa vừa lo lắng vừa sợ làm đau vợ bảo bối, cho nên khó tránh khỏi có chút luống cuống, cả người khẽ run.Chương Vân tuy rằng giống hắn không có kinh nghiệm, nhưng dù sao nàng sinh ra ở trong thời đại thông tin, sau khi cảm giác được hắn khẩn trương, luống cuống, thì đầu óc cuối cùng cùng cũng sáng tỏ, chậm rãi vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, còn tay khác thì ôm lấy cổ hắn, di chuyển đôi môi hôn trên môi hắn, rồi khẽ thì thào:"Ta thuộc về chàng, ta yêu chàng".Tình cảm nóng bỏng quấn quít lấy nhau, cùng với những lời nói thổ lộ này khiến trái tim của Thường Mãn như bị đánh mạnh, từ đáy lòng trào lên một cơn sốt, giọng nói khàn khàn truyền ra từ cổ họng: "Ta cũng yêu nàng, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau".Lúc này tình cảm sâu đậm giữa hai người đã quá mãnh liệt, dục vọng của họ đã lên đến đỉnh điểm, đôi tay run rẩy của Thường Mãn không thể chờ đợi được mà cởi cúc quần áo giá y của nàng, vén vạt áo giá y lên, đôi tay đi thẳng vào trong.Nhiệt độ hừng hực lên cao, khi đôi tay nóng bỏng nắm lấy đỉnh tuyết mềm mại, thì miệng nàng phát ra tiếng ưm, âm thanh yêu kiều ấy làm cho hắn mất hồn, chỉ cảm thấy một cỗ động tình truyền đến, mà không thể kiềm chế được nữa, vội đem nàng ép ở dưới thân.Những ngọn nến đỏ rồng phượng trong phòng "phách" một âm thanh vang lên, kèm với đó là ngọn lửa chiếu sáng đôi uyên ương màu đỏ rực rỡ rơi trên cái yếm.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 118 Kết thúc.


Edit: Xíu
"Bảo Bảo mau vào rửa tay, bánh cao hoa quế đã làm xong rồi ".

Chương Vân ôm con gái Niếp Niếp chưa đầy tuổi từ phòng bếp bước ra, cười cao giọng gọi con trai đanh chơi trong sân.Bé củ cải hai tuổi nghe được có đồ ăn ngon, ôm quả bóng tre trong tay, loạng choạng chạy đi tới bên người Chương Vân.Chương Vân một tay dắt hắn đi vào phòng bếp, đặt con gái trong tay ngồi xuống, rồi đi múc bưng nước đến cho cả hai anh em nhỏ rửa tay.Sau khi rửa tay, Chương Vân nhấc nắp nồi hấp ra, múc một bát cao hoa quế, đang chuẩn bị cho bọn nhỏ ăn, thì bên ngoài lại có tiếng gọi/"Vân nhi, ta đem Đại Tráng tới đây".Vừa nghe thấy cháu trai Chương Tráng đến, Chương Vân vội bưng bát bánh cao hoa quế, dắt con gái Niếp Niếp đi ra ngoài, còn Bảo Bảo không cần nàng dắt, với đôi chân ngắn cũn đã sớm chạy ra ngoài rồi."

Ca ca, đi chơi".

Bảo Bảo một bên chạy ra ngoài, một bên miệng la hét nói, thoáng chốc đã chạy đến chỗ Chương Tráng hơn hắn ba tháng tuổi, nắm lấy tay hắn đi qua, muốn cùng chơi với nhau."

Đại Tráng, mau, mau đến bên cô cô này, có bánh cao hoa quế ăn".

Chương Vân mỉm cười, vẫy tay bảo Đại Tráng đi lại gần ăn bánh, cũng cười chào Thường Quyên đã đưa hắn đến.Con trai luôn luôn nghịch ngợm, ham ăn, sau khi Đại Tráng cùng Bảo Bảo ăn hai miếng bánh cai hoa quế xong, tâm tư hai người đã chuyến đến đi chơi.

Chương Tráng cầm con châu chấu làm bằng tre trên tay ra, như hiến dâng vậy quý cho Bải Bảo xem, mà Bảo Bảo cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cái này, tất nhiên sẽ thích thú, miệng hét lên rằng nó muốn chơi, vì thế hai tiểu tử nhỏ liền dắt tay nhau sang một bên chơi."

Sao ngươi lại mang theo Đại Tráng đến đây?".

Chương Vân nhìn thấy hai đứa nhỏ đã chạy đi chơi, liền bảo Thường Quyên vào nhà chính ngồi, đem Niếp Niếp đặt ngồi trên đầu gối, rồi gắp miếng bánh cao hoa quế trong bát ở một bên ra đút cho bé ăn, một bên miệng hỏi về Thường Quyên."

Vốn là ta muốn tìm Hưng Tử nhà ngươi, nhờ hắn đọc hộ cho ta lá thư, ta chỉ đọc biết được một số chữ, còn có nhiều chữ không nhận ra được, cho nên sau khi đến thì mới biết hắn đã đi trên trấn cùng với phu tử, nói là đi đến y quán của tiểu đại phu, khi y quán khai trương vào tháng trước, chân của phu tử đau nhức không đi được, bây giờ đã tốt hơn rồi nên gọi Hưng Tử cùng đi chúc mừng".

Thường Quyên miệng nói chuyện, rồi đưa lá thư trong tay đi qua.."

Đông Tử nhà ngươi cũng không ở nhà sao?

Hắn cũng đã đọc sách ở học đường, ngươi có thể đưa cho hắn nhìn xem một cái coi".

Chương Vân cần lấy thư, miệng cười nói."

Đông Tử nhà ta quá lười học, may ra học được nửa thùng nước thôi, nào đâu có được giống như Hưng Tử nhà ngươi, khắc khổ, chịu khó học tập, ngay cả phu tử cũng phải khen hắn rất nhiều lần rồi".

Nhắc đến Chương Hưng, Thường Quyên miệng đầy khen ngợi.Chương Vân đương nhiên biết đệ đệ mình chăm chỉ chịu khó học hành như thế nào, cha nương và ông nội đều trông đợi vào hắn sẽ có tiền đồ, cho dù không dành được công danh thì chí ít sau này hắn cũng trở thành người có học vấn, ở phương diện này nàng rất đồng tình.Nghe được người khác khen đệ đệ của mình, nụ cười trên mặt Chương Vân nở càng thêm sâu, cầm lấy bức thư trong tay, liếc nhìn một cái rồi nói:"Là Ngô Húc Lãng viết thư gửi đến?"."

Ừm, buổi sáng vừa đưa tới".

Thường Quyên trả lời, khoé miệng nở nụ cười ngọt ngào, Chương Vân xem ở trong mắt, cũng không biết là nên vui hay nên buồn vì nàng nữa.Sau hai tháng nàng thành thân, thì Ngô Húc Lãng thi đậu tú tài, nhớ ngày đó, Thường Quyên vì hắn mà vui mừng không thôi, nhưng tròn lòng cũng rất buồn, khổ sở, cảm thấy bản thân càng ngày không xứng đôi với hắn, mà thời gian đã lâu như vậy rồi, nàng vẫn không thể buông bỏ được hắn, vì đoạn tình đơn phương này, nàng đã đấu tranh với gia đình, vì hắn còn học biết thêm chữ, để có can đảm giao tiếp thông tin với hắn, cứ như vậy mà đã ba năm, Chương Vân đã làm nương của hai đứa nhỏ, còn bọn họ vẫn như cũ, chưa có nở hoa kết trái ."

Ta sợ có chút nhận sai một số chữ, ngươi cũng học được nhiều ở chỗ Hưng Tử, mau nhìn một cái cho ta đi, để xem trong thư viết những gì".

Trong khi Chương Vân đang nhớ lại trước đây, thì Thường Quyên nhịn không được thúc giục nàng, lúc này nàng mới thu hồi hoài niệm lại, cầm lá thư lên đọc.Thư còn chưa có đọc xong, Chương Vân đã kích động cầm lấy tay Thường Quyên hét lớn:"Tiểu Quyên, lần này thi Hương yết bảng, Ngô Húc Lãng đã đậu tiến sĩ".Thường Quyên bị tin tức này là cho chấn động, choáng váng không biết phải nói như thế nào, nhưng Chương Vân kích động không chỉ có vậy, nàng lại nói tiếp:"Ngô Húc Lãng ở trong thư nói, hắn sẽ trở về để thay phu tử, sau này sẽ mãi dạy học trong học đường ở thôn chúng ta, chờ hắn sau khi trở về thì sẽ tới cửa cầu hôn, ngươi nghe thấy không, hắn nói đến nhà ngươi cầu hôn ngươi, muốn lấy ngươi làm vợ"."

Tên tiểu tử kia còn có lương tâm, Tiểu Quyên, muội cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi".

Thường Quyên còn chưa có phản ứng được lại, thì ngoài cửa đã có tiếng nói truyền vào, Chương Vân đảo mắt nhìn ra, thì thấy Thường Mãn đang kích động chạy vào nhà.Thường Mãn vừa bước vào, liền đi đến bên cạnh Chương Vân, vươn tay muốn ôm con gái vào lòng, nhưng lại bị nàng vỗ một cái:"Chưa rửa tay, không cho ôm".Trong lúc vợ chồng son liếc mắt đưa tình với nhau, Thường Quyên ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, chộp lấy thư trong tay Chương Vân rồi bỏ chạy ra ngoài nhà."

Tiểu Quyên, muội làm sao vậy, chạy đi đâu đây?".

Sự việc xảy ra đột ngột, Thường Mãn không chút suy nghĩ liền đuổi theo, miệng hét gọi."

Đừng đuổi theo, để nàng yên tĩnh một lúc đi, nàng ấy luôn cho rằng bản thân là yêu đơn phương, đột nhiên được đáp trả lại, làm sao có thể không bối, không có việc gì đâu, chờ đến khi nàng bĩnh tĩnh trở lại thì chỉ có vui vẻ, hạnh phúc ".

Chương Vân vội cao giọng nói, nghe xong lời này, Thường Mãn liền dừng chân lại."

Tiểu Quyên thật sự không dễ dàng gì, nàng dám chờ đợi ba năm, giờ thì tốt rồi, hai người cuối cùng cũng có thể tu thành chín quả".

Chương Vân bước ra khỏi nhà chính, đi đến bên người Thường Mãn, nhìn bóng lưng chạy đi của Thường Quyên, trong lòng dưng lên cỗ vui mừng, nhưng cũng thổn thức không thôi.Thường Mãn trong lòng cũng có cảm giác không nói nên lời, vươn tay ôm lấy eo nàng, nghiêng đầu nhìn nàng: " Muốn nói không dễ dàng, e rằng không có ai khó khăn hơn ta đâu, lúc trước nàng nhiều lần từ chối ta, tim như chết lặng vậy, trong lòng luôn luôn nghĩ tới nàng, ngay cả ban đêm cũng không ngủ được, rồi bản thân ta cũng không ngờ rằng cuối cùng mình cũng có thể cưới nàng về làm vợ".Những lời nói này khiến cho Chương Vân nhớ lại chuyện trước đây, nhớ tới hắn làm đủ mọi việc, bây giờ nhìn lại, Thường Mãn đối với nàng thật bướng bỉnh, điên cuồng, nếu không phải là hắn không chịu từ bỏ, e rằng nàng cũng không mở lòng với người này, suy cho cùng thì khoảng cách giữa hai thời đại là quá lớn, có thể vượt qua đó coi như là kỳ tích rồi."

Bây giờ không phải là đều đã đi qua sao".

Chương Vân bắt gặp ánh mắt của hắn, trong lòng ôm Niếp Niếp, nhẹ nhàng tựa đầu vào."

Ừm, tất cả đã đi qua, có nàng, có Bảo Bảo, Niếp Niếp, làm nhiều như thế đều đáng giá cả".

Thường Mãn vươn tay kéo nàng và đứa nhỏ ôm vào lòng, nhớ lại quá khứ, rồi so với hiện tại, chủ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.Hai người trong lòng tràn đầy dịu dàng nhu tình mà vật nhỏ ôm trong lòng lại vặn vẹo chuyển động, vươn tay sờ sờ trên mặt của Thường Mãn, sờ soạng hai cái, rồi tát vào mặt của hắn cái bốp, Chương Vân cùng Thường Mãn đột nhiên bật cười."

Đến đây, cha ôm".

Thường Mãn cười buông Chương Vân ra, vươn tay ra ôm Niếp Niếp, giơ nàng lên cao ngồi trên xổ mình, Niếp Niếp thấy thế thích thú cười khanh khách, tiếng cười ấy hấp dẫn hai đứa nhỏ Đại Tráng và Bảo Bảo đang chơi trong sân, rồi phi vèo cùng chạy đến."

Cha, chơi cưỡi ngựa."

"Dượng, con cũng muốn."

Hai tiểu tử này không cam tâm, cũng muốn chơi như vậy, nhưng Thường Mãn lại cười tránh thoát, chọc cho hai tiểu tử phía sau đuổi theo hắn, cứ như thế, một lớn hai nhỏ vui đùa ầm ĩ nhau trong sân.Chương Vân cười nhìn vài lần, rồi đi vào phòng bếp nấu cơm tối, cha nương chồng cũng chuẩn bị trở về rồi, nếu giờ không đi nấu sẽ làm chậm trễ bữa tối.Ở trong phòng bếp bận rộn một lúc thì Thường Thiết Mộc, Thiệu thị từ ngoài đồng trở về, thấy Thường Mãn ở trong sân.

Thường Thiết Mộc liền hỏi Thường Mãn tình hình ở ruộng lúa nước, hôm nay một mình Thường Mãn đi ruộng lúa nước bên kia làm việc.Trong ba năm qua, đồ dùng nhuộm màu cành lá hương bồ ở Đồn Điền thôn rất được ưu chuộng ở bên Thường Châu, cho nên các hộ gia đình trong thôn dựa vào cái này kiếm được không ít tiền.

Thường gia năm trước đã xây chuồng heo, nuôi heo, rồi cũng mua thêm được bốn mẫu ruộng nước, đầu năm nay trong sân cất xây dựng lên một ngôi nhà ngói mới để cho vợ chồng Thường Mãn ở, cuộc sống có thể nói là một năm so với một năm lại tốt hơn.Hai cha con đang nói chuyện ở ngoài sân, Thiệu thị đi vào phòng bếp phụ giúp, đợi đến khi Thường Phú ở bên ngoài trở về, Thiệu thị bảo hắn dẫn Chương Tráng trở về, miễn cho người Chương gia lại ngồi chờ hắn về mới ăn cơm.

Khi Thường Phú dẫn Chương Tráng quay lại trở về thì còn cầm thêm một bát thịt heo kho do Chu thị nấu, nói rằng để cho chúng ta thêm đồ ăn.Chương Vân cầm bát đặt lên bàn cơm, rồi những món ăn khác cũng được bưng lên bàn, sau đó cả nhà cùng nhau ngồi xuống quây quần ăn cơm tối.Sau bữa tối, Chương Vân dọn dẹp bát đũa, nồi chảo, còn Thường Mãn chơi cùng bọn nhỏ, Thường Phú đầu năm đã vào học đường, nên sau khi ăn tối xong thì cầm chậu cát ra tập viết chữ.

Bây giờ đã vào thu nên thời tiết trở nên mát mẻ hơn, vì thế Thường Thiết Mộc và Thiệu thị liền đi nghỉ sớm.Chờ sau khi Chương Vân thu dọn đồ đạc xong, cởi tạp dề, rửa mặt, bước ra phòng bếp, thì thấy Thường Phú vẫn đang còn luyện chữ, liền gọi bảo hắn đi nghỉ, hắn nghe lời buông đồ xuống, đi vào phòng bếp rửa mặt tay rồi về phòng đi ngủ.Chương Vân thấy Thường Phú dừng tay đi nghỉ, thì đi đến sân sau, đẩy cửa phòng ngói mới bước vào, vừa mở cửa ra liền thấy trong phòng tối om, không thắp đèn dầu sáng.

"Sao không thắp đèn dầu."

Chương Vân nương theo ánh trăng sáng từ ngoài cửa tràn vào, sờ lên bàn, muốn lấy đá lửa đốt đèn dầu, còn chưa kịp sờ đá lửa, chợt nghe tiếng cửa phòng khép lại, nàng vừa định lên tiếng thì sau lưng có một luồng gió đánh tới, kèm theo đó là một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng, nhấc cả người nàng lên khỏi mặt đất."

Mãn Tử, đừng làm loạn nữa, đừng đánh thức bọn nhỏ..."

Chương Vân giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thấp giọng kêu.Giọng còn chưa nói xong, thì toàn bộ cơ thể đã ngã nằm xuống giường, người ở phía sau nhào đến, đè lên người nàng.Chương Vân chuẩn bị giãy dụa, trên mặt đã tràn đầy nụ hôn của Thường Mãn, hơi thở ấm áp bên tai, thấp giọng lẩm bẩm: "Bảo Bảo, Niếp Niếp được cha nương ôm đi rồi, đêm nay sẽ không có ai ở đây".Nghe hắn nói như vậy, Chương Vân mới thở phào nhẹ nhõm, mà nàng đã sớm mất đi lý trí, nhiệt độ trên người sắp tan chảy mềm nhũn vì lưỡi của người nào đó hạ xuống, nhưng trên tay vẫn đẩy ra, miệng thở gấp nói:"Buông ra đi, ta không muốn nhanh như vậy lại mang thai nữa đâu".Nếu không phải là Thường Mãn đối với nàng vĩnh viễn không đủ dục vọng, thì nàng cũng không ba năm ôm hai đứa con, mà lúc này các con còn nhỏ, nàng thực sự không muốn mang thai lần nữa, đến lúc đó làm thế nào để chăm sóc được con đây."

Nàng còn nghĩ đến chuyện này, xem ra là ta làm việc còn chưa chăm chỉ nhỉ".

Thường Mãn âm thanh khàn khàn tràn nhập dục vọng nói bên tai nàng, rất nhanh quần áo trên người nàng được cởi bỏ, lửa nóng đôi môi phủ lên hai đỉnh đầu bông tuyết mềm mại, nhấm nháp, chà xát....đủ dạng các chiêu thức thực hiện trên người nàng, khiến nàng trâm luân thật sâu hoà cùng với hắn.Vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời ban đêm như ẩn như hiện xấu hổ phải trốn trong bóng tối, rất nhanh ánh sánh dần dần biến mất, chỉ còn lại một gian phòng xuân cảnh diễm lệ.

Đôi lời edit:
Vậy là hôm nay đã chính thức kết thúc truyện, cảm ơn mọi người đã ủng hộ theo dõi mình từ đầu truyện đến giờ, cảm ơn em tiêu dao, vy1509, hongnhampham, đặc biệt nàng Phoiphoi87 đã động viên, giúp đỡ góp ý với mình........Truyện mình làm còn nhiều thiếu sót, văn phong chưa hay, nhưng các nàng vẫn luôn theo dõi động viên mình từ đầu đến giờ.

Cảm ơn mọi người nhiều nhé, giờ đọc lại hơn chục chương đầu thấy thiếu sót, lủng củng nhiều quá, nên giờ mình tranh thủ sửa lại một chút trước khi mở hố mới, rất vui hẹn gặp lại mọi người ở các hố tiếp theo.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Thông báo nho nhỏ


Sắp tới mình sẽ làm thêm một bộ điền văn nữa là, "Nông Gia Ác Phụ" của tác giả Nam Đảo Anh Đào.

Mọi người nếu có hứng thú thì vào xem thử coi sao nhé.Với cho mình hỏi một tý, wattpad của các bạn dùng có bị nhảy thoát trang không.

Mình dùng trên điện thoại mà tầm 5 đến 10 phút là bị đơ rồi thoát mất trang, nếu đang edit là mất luôn cả bản thảo.

Mọi người biết có cách gì sửa chữa không chỉ mình với, đang làm bộ mới mà cứ bị mất không à.
 
Back
Top Bottom