Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.

[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 9


Edit:Xíu.Đàn ông già trẻ Chu gia hai vai gánh bông vải, đi bảy tám dặm đường đến bắc đường tập, rồi đi hơn trăm dặm ngồi thuyền đến lâm cửu khúc giang.

Ở đây tàu hàng, thương thuyền lui tới nên sở hữu hàng hoá rất nhiều, bởi vậy bến đò Thượng Ngư Long rất hỗn tạp, ồn ào, náo nhịp.Chu Lai Thuỷ cùng huynh đệ Chu gia ở bến đò đem đặt đòn gánh xuống, lúc đang đợi thuyền thì gặp được không ít hương thân cùng thôn đi phía sau, đều gánh bông vải cùng đi trấn Nguyên Xương, các hương thân này thấy người nhà Chu gia thì thân thiết cười nói trò chuyện, đoàn người cùng giúp đỡ nhau nâng đỡ đòn gánh bông vải lên thuyền.Con thuyền chậm rãi xuôi chèo, dọc đường đi các hương thân nói giỡn không ngừng, Chương Vân ngồi tựa vào bên người Chu Lai Thuỷ, tuỳ ý nghe đoàn người nói chuyện, nhìn ra xa bờ sông thưởng thức phong cảnh tự nhiên, từng cơn gió phảng phất đi qua thực có chút thoải mái, vui thích.Chờ thuyền đi vào đậu bờ đê trấn Nguyên Xương, các hương thân lại giúp đỡ nhau nâng gánh bông vải xuống thuyền đi lên bờ, Chu Lai Thuỷ mấy ngày trước đã đến đây một chuyến, bởi vậy rất quen thuộc đường, vừa lên bờ thì các hương thân liền đi theo ông.Chu Lai Thuỷ phân phó Chương Vân theo sát sau ông, đi ước chừng tầm thời gian uống chén trà nhỏ thì đến nơi, ở xa có thể thấy phía trước người đến người đi tấp nập, mọi người nhanh bước chân đi qua thì thấy hàng dài đội ngũ người bán bông.Chương Vân đi phía sau ông ngoại dừng lại ngồi nghỉ, nhìn phía trước thấy đội ngũ hàng dài, một bên là tốp người gánh bông vải nghỉ ngơi, với những chiếc sọt đầy tràn bông vải xếp chật kín dưới đất, lại đi thêm một đoạn phía trước sẽ thấy những đòn cân tầm bảy tám thước được các công nhân làm thuê giúp nâng đỡ cân bông vải, có người giám sát ghi chép con số, bàn dài cho mọi người đăng ký danh sách, chờ nhóm người nông dân đăng ký cân xong thì đi đến bàn lĩnh tiền tại chỗ, đương nhiên không thể thiếu quan sai, nha dịch canh gác, còn có một bộ phận nha dịch đi tuần giám sát trong ngoài.

Ở trong đó còn có một chiếc bàn khắc hoa dài ngồi đó là quan sai đầu đội ô sa quan viên thảnh thơi uống trà tán gẫu.Chương Vân chỉ tuỳ ý nhìn qua một chút rồi thu hồi ánh mắt tò mò, lại nhìn thấy bên trên treo bảng mộc thanh thư"Diệt tạo cục thu miên tại chỗ", trong lòng Chương Vân nhất thời sáng tỏ, nguyên lai bông vải đều được triều đình thu mua, chẳng trách quan viên trên dưới cấu kết với nhau khó trách miên giới ngày càng sa sút.

Cục diện chính quyền làm việc mờ ám thế này thì những tiểu nông dân như Chương Vân trong lòng thầm mắng vài câu rồi thôi chứ cũng không thay đổi được gì.Chương Vân trong lòng nói thầm một hồi, lại nhìn đằng trước nhóm người hoạt động rất nhanh, mắt thấy cũng sắp đến phiên Chu gia rồi đột nhiên phát sinh việc khác, nàng ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy không biết từ khi nào phía trước có một đội quan sai đi tới, đứng đầu là quan viên ước chừng năm mươi tuổi mặt lạnh bình tĩnh đi vào, nhìn phong thái rất uy nghiêm.Người nhà Chu gia cùng Chương Vân cách đám người trò chuyện với quan viên một khoảng, chỉ nghe loáng thoáng thấy vị quan viên hướng người nông dân trồng bông hỏi cái gì, cũng nghe không rõ ràng, chỉ nghe thấy tiếng nghị luận tốt, tốt, rất nhỏ.Quan viên đi vào trong bàn cùng mấy giám sát, quan sai thảo luận ước chừng tầm hai khắc, đám người nông dân trồng bông xếp hàng phía dưới xôn xao, trong lòng bất an không thôi, không biết tình huống trước mắt là cái gì, có ảnh hưởng tới giá tiền, số lượng thu mua bông vải hay không.Bất quá đáp án rất nhanh được công bố, cũng là một tin vui, vị giám sát quan viên thông báo năm nay bông vải chưa tách hạt một lượng năm trăm văn tiền , bông vải đã tách hạt là hai lượng tám trăm văn tiền, thông báo vừa tuyên xong thì nhóm người nông dân reo hò, kích động vui mừng không thôi, người Chu gia cũng không ngoại lệ, Chương Vân cũng cao hứng vui vẻ tươi cười.Trong không khí vui vẻ, quá trình cân bông lại bắt đầu triển khai với khí thế hừng hực, rất nhanh đến phiên người nhà Chu gia đến cân bông vải, hai mươi tư cái sọt chất đầy bông vải đã tách hạt , sau khi đăng ký cân xong được nhiều hơn tám trăm cân, vốn xuống dưới hoạch toán có thể được hai mươi hai lượng bốn trăm văn tiền, nào đâu biết rằng thừa nhiều ra số lẻ nên được cấp hai mươi hai lượng năm trăm văn tiền.Người Chu gia cầm bạc tràn ngập phấn khởi, " Cha, giờ này còn sớm, chúng ta đi dạo đường trấn đi".

Chu Bình vẻ mặt tươi cười mở miệng nói."

Tam đệ, có phải nàng dâu phân phó cho đệ mua vải may quần áo mới a".

Chu Sơn chính là yêu thích đùa vui, hôm nay gặp được việc vui, càng hưng trí mở miệng trêu ghẹo.Chu Bình cười vò đầu nói:" Nhị ca, có phải huynh nằm sấp ở cửa sổ nhà chúng ta nghe lén hay không".Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người cười vang, phía sau các hương thân cũng đi đến trước mặt bọn họ cười nói, trong đám người có người trẻ tầm hơn hai mươi tuổi nhảy ra kéo bả vải Chu Bình cười nói:"Bình tử, đừng để ý đến hắn, việc này có gì mà phải ngại, ta đi cùng ngươi, nàng dâu ta cũng phân phó sau khi được lĩnh tiền thì mua nguyên liệu, chúng ta đi sớm về sớm, đừng trì hoãn làm tốn thời gian".

Nói xong liền kéo Chu Bình rời đi.Các hương thân lại được một trận cười vang, bất quá cười cũng đã cười, cũng có nhiều người phải đi mua cái này cái nọ nên tách ra từng tốp trên đoạn đường."

Lão đại, lão nhị các ngươi cũng mang bọn trẻ đi dạo đi, muốn mua gì thì mua rồi trở về, ta không giống bọn trẻ các con, phía trước có quán trà của lão vương ta vào ngồi uống một ngụm trà, đợi các con về sang bên quán tìm ta là được".

Chu Lai Thuỷ phân phó vài câu với con trai xong cùng vài lão nhân gia trong thôn đi vào quán trà lão vương bên kia ngồi.Chương Vân tự nhiên là đi theo đại cữu, nhị cữu, các biểu ca, đoàn người đi hướng đường Tả bình trấn đi dạo.Tả bình phố là ngã tư náo nhiệt nhất của trấn Xương Nguyên, bên này sở dĩ náo nhiệt là ở đây có chợ, hôm nay vừa khéo là mồng mười ngày họp chợ, người Chu gia chọn ngày này nghĩ cũng nhân cơ hội đi dạo, chọn mua ít đồ dùng hằng ngày trở về.Chương Vân hồi nhỏ ở nông thôn, cũng đã đi theo bà, mẹ đi chợ phiên, chợ náo nhiệt nàng tự nhiên cũng hiểu được, hôm nay lại được đi dạo chợ, phá lệ có cảm giác thân thiết lạ thường.Chương Vân đi theo các cữu, nhóm biểu ca nhốn nháo xuyên qua đám người, trong lòng thầm nghĩ thật không thể xem thường thời cổ đại, một đường đi xem đến nay có rất nhiều người nông dân bán rau dưa, trái cây, lương thực dư, còn có trứng gà, vịt nhà, các món ăn dưới sông, trên núi đều có hết.

Có dầu cải, thịt khô, đa số là hàng thổ sản đầy màu sắc của người nông dân.Các quán tiểu thương cũng khá nhiều, có thể thấy được có bán vải dệt, giấy vẽ, trang sức nhỏ, bình, bàn dụng cụ, hương, nến, còn có các gánh hàng rong, rao bán khăn hoa, son phấn, sạp bán nặn các hình người, động vật, cũng có bà mang theo rổ bán giầy thêu tự làm, hương túi, hầu bao khá tinh xảo, nhiều nhất là các mặt quán trà, quán đồ ăn vặt.Đại cữu, nhị cữu một đường phân phó bảo Chương Vân cứ việc chọn mua đồ, nhưng nàng phần lớn là tiến lên nhòm ngó các mặt hàng của tiểu sạp có gì mới không, chứ cũng không mua gì, bất quá một đường đi ăn không ít đồ ăn vặt, ăn đến miêng đầy dầu mỡ, bụng nhỏ chống đỡ tròn xoe.Một đường đi xuống, nhóm biểu ca giống nhau cũng không mua gì, còn đại cữu, nhị cữu chủ yếu mua vật dụng hàng ngày tỷ như chén sứ, cây kéo, hương nến....

Đặc biệt đại cữu còn mua cho đại cữu mẫu một chiếc lược, nhị cữu cũng mua trâm cài mang về để tạo niềm vui bất ngờ cho các nàng dâu.Thời điểm bọn họ mua đồ, Chương Vân phát hiện có bán bột đánh răng, hỏi thăm giá thì một hộp nhỏ cư nhiên hết tám mươi văn tiền, nàng có chút tắc lưỡi cảm thấy rất đắt, quý, nhưng đại cữu nhị cữu thấy nàng thích, gì cũng chưa nói tranh nhau mua cho nàng.Mắt thấy các cữu tranh nhau trả tiền, Chương Vân vội nói không cần phải mua đâu, nhưng cuối cùng đại cữu cũng kiên quyết mua cho nàng, nghĩ sau này có bột đánh răng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.Đi dạo chợ thời gian không sai biệt lắm, nên mua gì cơ bản cũng mua cả rồi, đại cữu lên tiếng nói, "Vừa rồi ta có thấy bán mầm mống, ta qua bên kia nhìn một cái, xem có loại lương thực đồ ăn gì mới không mua một chút rồi trở về".Nhị cữu lập tức đồng ý, đoàn người liền tiến đến sạp bán mầm mống, đến trước sạp, người đứng người ngồi chọn xe mầm mống, Chương Vân cũng đến sạp xem xem các loại mầm mống, sạp bán đa dạng các loại giống, chủ sạp là lão nhân thân thiện đón tiếp bọn họ," Đều đến xem đi, ta cũng không phải ba hoa chứ ta bán mầm mống hai mươi mấy năm rồi nên có đầy đủ, đa dạng các loại mầm mống".Chương Vân nhất thời cũng hưng trí, trong lòng thầm nghĩ xem có thể hay không giúp đại cữu chọn mầm giống hữu ích, mặc kệ là loại nào, chỉ cần người nông dân trồng là đem đến lợi ích rồi.Nhân cơ hội các cữa chọn mầm mống, Chương Vân liền hỏi đông hỏi tây , cơ hồ đem các loại mầm mống trong sạp đều hỏi hết một lần, lão nhân có thể thấy nàng còn nhỏ nên cũng không thấy phiền nhất thời trả lời hết cho nàng, nhưng hỏi một vòng trên dưới nàng có chút thất vọng, chỉ thấy có các loại mầm mống cơ bản, không có loại nào mới mẻ lạ lẫm cả nên cũng không có mấy giá trị.Bởi vậy Chương Vân không khỏi có chút mất hứng, liền hỏi ông lão:" Chỗ người không có loại mầm mống đặc biệt hiếm lạ nào sao ạ".Lão nhân có chút ngoài ý muốn nhìn Chương Vân, suy nghĩ một hồi liền đứng dậy đi đến chỗ góc đem bao bố đến chỗ nàng mở ra rồi nói:" Tiểu cô nương muốn hiếm lạ, ta thực có giống này, hai tháng trước có một gã du tăng mang đến, ta cũng chỉ được một bao nhỏ này, nghe du tăng kia nói đó là mọi rơ, kêu hạt mắt phượng liên, hiếm lạ chính là không hiểu có tác dụng gì, tiểu cô nương ngươi có cần không".Lão nhân nói xong cười tủm tỉm nhìn Chương Vân, trong lòng lão lúc đầu chỉ muốn khoe khoang một chút cũng không nghĩ tới có thể bán được, cũng không biết có tác dụng gì nên cũng không có người nguyện ý mua, nào đâu biết tiểu cô nương này không một hai lời đòi mua, :" cái này ta muốn, bao nhiêu tiền".Lần này lão nhân trố mắt một hồi, bất quá người làm ăn buôn bán tự nhiên linh động, có người mua tự nhiên sẽ vui vẻ, liền lấy hai mươi đồng tiền một bao nhỏ.Đại cữu, nhị cữu cũng không hỏi Chương Vân nhiều, thấy tiểu cô nương thích cái mới liền trả tiền cầm bao nhỏ mầm mống, mua mầm mống xong đoàn người lại đi về phía quán trà lão vương tìm Chu Lai Thuỷ , rồi chờ đợi Chu Bình ở bến bờ rồi một đại gia đình lên thuyền một đường trở về.*Mắt phượng liên còn gọi là quả/hạt mắt phượng( nhờ các bạn edit khác mà giờ mình mới biết được nên sửa lại các chương có liên quan 😀)

Quả này có giá trị y dược tốt Phần hạt này chính là bộ phận có thể ăn được của quả mắt phượng.

Bạn có thể luộc, nướng, hấp hoặc ngào đường loại hạt này làm thức ăn.

Hạt sau khi lột vỏ sẽ để lộ ra phần nhân bên trong trắng mịn, vị giống như hạt dẻ, hơi ngọt và mọng nước.

Đây là 1 trong những nguyên liệu đặc biệt trong các món ăn nổi tiếng của Quảng Đông, Trung Quốc.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 10.1


Edit: Xíu Chu Lai Thuỷ lên thuyền sau đó đến trước mặt các con hưng phấn mà nói lên: " Các người có biết hay không, ta vừa ở quán lão vương nghe được tin gì?"."

Gì", Chu Bình hỏi trước tiên, Chu Dân, Chu Sơn đứng lên đem các sọt không xếp chồng lên nhau tránh chiếm chỗ trên thuyền, vừa chuẩn bị sắp xếp nghe thế cũng ngồi xuống quay đầu về phía cha.Chu Lai Thuỷ mặt đầy rạng rỡ vội nói: " Chúng ta sau này sẽ có ngày lành, các ngươi hôm nay ở đằng trước nhìn thấy ai ?".

Chu Lai Thuỷ ngữ khí có chút kích động, khiến cho các hương thân trên thuyền đều túm lại một chỗ giương lỗ tai lắng nghe."

Thuỷ thúc thúc, đến cùng là ai?

Người mau nói cho mọi người nghe một chút đi".Có người gấp gáp không chịu nổi liền đứng dậy thúc dục hỏi.Chu Lai Thuỷ cười haha một trận, cao hứng hơn mười phần, thấy mọi người đều nóng nảy cũng không trì hoãn nữa, một hơi nói ra:" Đó là huyện lệnh mới của trấn chúng ta tên là Trịnh Thành Hàn, nghe lão vương nói Trịnh đại nhân lúc đầu là huyện lệnh chỗ khác, ngài là một trong ít đại thanh quan, dân chúng nói đến ngài là đều muốn quỳ xuống dập đầu cho người, hiện giờ triều đình đem người phái đến huyện chúng ta, đây không phải là phúc phận chúng ta tu mấy đời mới có được hay sao".Mọi người trên thuyền lúc này đều ồ lên, mặc kệ có phải thôn dân hạ hoè hay không tất cả đều thấu đầu nghị luận, lão hán ở cuối thuyền uống trà lập tức tức nói:" Lão ca nói đúng a, người dân chúng ta sợ nhất là gặp phải bọn quan tham, lão quan trước của chúng ta hắn ở đây ba năm không biết vơ vét của chúng ta bao nhiêu, trước khi đi còn muốn lấy thêm của người dân trồng bông chúng ta, may mà có Trịnh đại nhân đến kịp thời đem giá bông vải tăng lên một chút, có thể thấy được năm rồi tham không thiếu đồng nào, thật khổ cho người dân chúng ta ".

Lời lão hán vừa nói ra dường như có chút thổn thức, lúc này Chu Lai Thuỷ mới mở miệng nói:" Cái này tốt lắm, tham quan đi rồi, nay gặp được vị quan thanh liêm, người nông dân chúng ta sau này khẳng định ứng với câu ngạn ngữ mè vừng nơ hoa liên tiếp cao"."

Đúng, đúng, nói đúng".

Chu Lai Thuỷ nói lời này khiến cho trên thuyền một mảnh phụ hoạ, nhất thời toàn cảnh nở nụ cười, Chương Vân an toạ nghe mọi người nghị luận, trong đầu chỉ cảm thấy sau này sẽ có ngày tốt lên chăng.Hôm nay có được tin tức tốt nên tất cả mọi người đều phấn khởi vô cùng, một đường về hơn trăm dặm cười, nói chuyện trên trời dưới đất mãi đến Hạ Hoè thôn.Phía trước đã thấy bóng nhà, đoàn người vội nhanh bước chân rảo bước đi, mọi người phấn khích tập trụng tại nhà chính Chu Dân, Chu Lai Thuỷ đem tin tức bán bông vải hôm nay và chuyện quan thanh liêm nhậm chức một mười nói ra."

Nha, chúng ta gặp được đại vận tốt, việc vui liên tiếp, lão già, chúng ta mau thắp nén hương cúng bái tổ tiên, cảm ơn tổ tiên đã che chở cho chúng ta".

Lí thị sau khi nghe xong, mừng đến không ngồi yên, đứng dậy chạy vội vào bếp chuẩn bị chuyện dâng hương.Trần thị, Trương thị, Mã thị cũng giống nhau, người người lộ sắc mặt vui mừng, vừa nghe mẹ chồng nói như vậy tất cả đều đi theo giúp một tay, Chu Lai Thuỷ lúc này lại reo lên, " Lão bà tử, việc vui lớn như vậy tất nhiên là phải dâng hương cám ơn tổ tiên, nhưng trong lòng ta nghĩ kĩ, chúng ta liên tục may mắn như vậy là nhờ phúc của Vân nhi, nàng thật đúng là cái phúc mệnh vượng, từ khi nàng đến đây thì chúng ta việc vui không ngừng, các ngươi nói đúng không".Lí thị vội dừng chân quay người lại, lớn tiếng nói:" Ngươi xem ta hồ đồ, đúng ,đúng chính là có chuyện như vậy,Vân nhi chính là phúc tinh nhà chúng ta".

Nói xong liền kéo Chương Vân đi vào nhà, cao hứng như can tâm bảo bối.Chương Vân cái này thật sự không biết phải làm sao với sự nhiệt tình như lửa của mọi người, người Chu gia vây quanh, bảy tám miệng tấm tắc khen nàng, cho dù nàng là người miệng rộng chỉ sợ cũng không ứng phó được trận này.Đến giờ cơm chiều, Chu gia lại tổ chức hai bàn tiệc rượu phong phú cho tất cả thoải mái ăn uống một chút, Chương Vân đêm nay thoái thác không được, bị kéo đến ngồi ở vị trí chính, tuy rằng không được tự nhiên nhưng vẫn bị không khí vui sướng lây nhiễm của mọi người, cả đêm chưa ngừng tiếng cười nói.Đợi đến lúc cơm rượu no say, các nam nhân trong nhà đều say khướt tự giác đi về nhà của mình, Chu Lai Thuỷ uống đến vẻ mặt đỏ bừng, hơi có chút nghiêng ngả chao đảo, may mà chưa có ngã bổ xuống đất, chính là vẻ mặt hưng phấn nhất thời chưa qua được, về phòng lôi kéo Lí thị nói nhỏ không dứt, bất quá do uống nhiều nên nói gì nghe không rõ.Lí thị trong lòng cũng cao hứng không thôi, thấy ông chồng còn không muốn ngủ, liền ngồi xếp bằng trên kháng nói chuyện.

" Lão già, năm ngoái chúng ta cấp cho lão tam nhà mới, lão nhị bên kia cũng là năm trước nựa, còn chúng ta bên này là phòng ốc cha mẹ để lại, phòng nhà chính hàng năm đều phải tu sửa, chúng ta sống cũng gần đất xa trời rồi, bằng không tu sửa lại mới, cũng không thể bạc đãi nhà lão đại được, ngươi xem hôm nay chúng ta có chút tiền, có phải nên cấp cho nhà lão đại cái phòng mới, làm cho bọn chúng cái phòng ở rộng rãi một chút".

Việc này ở trong tâm Lí thị rất lâu, nghĩ đến lãi nhị, lão tam đều có sân nhà mới, chỉ cần có năng lực là có thể có cuộc sống tốt hơn, nên vẫn lo mong nhà lão đại có được cái nhà ổn định.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 10.2


Edit: Xíu Chu Lai Thuỷ nghe xong lời nói này, thoáng nghiêng đầu nhìn về phía Lí thị, đột nhiên cười nói, "Muốn làm thì làm, cấp cho lão đại cái phòng mới cũng được".

Lí thị trong lòng vui mừng, sau ngẫm lại, lại có chút chần chừ nói:" Được rồi, cứ như vậy đi, chúng ta tích góp từng chút bạc, chỉ sợ làm cái phòng mới vét hết tất cả bạc, trong người không có tiền nếu có việc gì cần gấp thì phải làm sao".Chu Lai Thuỷ liên tục xua tay, lắc nhẹ đầu nói:
"Tưởng chuyện gì lớn, nếu có chuyện thì các con sẽ giúp thôi, nay bông vải tăng giá lại có thanh quan Trịnh đại nhân, còn sầu cái gì, nếu hết sạch tiền thì chịu khó trồng nhiều bông vải chút, chờ sang năm thu hoạch không phải lại có bạc sao".Chu Lai Thuỷ nói đến hai mắt toả sáng, lời này cũng nói đến giống tâm trạng của Lí thị, tức thời liền vỗ kháng nói: " Vậy định như thế đi, tìm một ngày ta nói với bọn lão nhị, lão tam, ta tin tưởng bọn nó cũng tán thành".Hai lão nhân gia nhất thời vui vẻ bàn bạc trên kháng, vòng quanh chuyện phòng ở rồi đến chuyện bông vải, nói mãi tới khuya muộn mới đi ngủ.Bên này Chương Vân trong phòng cũng không ngủ được, trong đầu hưng phấn không thôi, chỉ vì được bao hạt mắt phượng , nàng hiểu được là thức ăn gia súc, nàng từ nhỏ sinh ra ở nông thôn, các nhà đều dùng cái này để nuôi heo, hơn nữa thứ này sinh sôu nảy nở rất nhanh, có thể nói là rất có lợi cho kinh tế, có cái này liền không sầu lo chuyện heo ăn không no rồi.Chương Vân càng nghĩ càng phấn khởi, thật hận không thể lập tức đi về đem hạt mắt phượng về nhà nuôi heo.Niềm vui, ý chí sôi sục dâng trào, cho dù muốn áp xuống cũng không được, đêm đó nàng quyết định chờ ngày mai sáng lên sẽ nói với ông bà ngoại nhờ đại cữu đưa nàng về nhà.Chương Vân thật vất vả mới ngủ được, cho nên hôm sau liền thức dậy muộn, đợi đến lúc nàng rời khỏi kháng người trong nhà đã bận rộn làm việc, đại cữu, đại cữu mẫu, ông ngoại đều xuống ruộng làm đất để chuẩn bị trồng lúa mạch, mà bà ngoại cùng Chu Lan cũng không rảnh rỗi, Chương Vân từ trong phòng đi ra thì thấy hai người đang khiêng sọt hạt bông."

Bà ngoại, biểu tỷ các ngươi đây là muốn làm gì?".

Chương Vân tiến lên vài bước tới trước mặt các nàng hỏi."

Vân nhi, chúng ta khiêng hạt bông ra sau ao để ủ phân, trộn chung phân tro để ủ thời gian tạo phì nhiêu sau này dùng bón ruộng".

"Việc này không cần cháu làm, có ta cùng biểu tỷ ngươi lá đủ rồi, sáng sớm hôm nay đại cữu mẫu có làm bánh rán áp chảo còn để trong nồi, tranh thủ còn nóng thì cháu mau đi ăn đi".

Lí thị nói rõ cho nàng biết.Chương Vân vừa nghe xong liền ngăn lại:" Bà ngoại hạt bông này còn có rất nhiều tác dụng, làm như vậy thì quá lãng phí".Lí thị, Chu Lan vội dừng bước, đem sọt trong tay đặt xuống đất, "Hạt bông chúng ta thường dùng như vậy, chẳng lẽ còn có cách dùng khác sao?".

Lí thị hơi có chút ngạc nhiên hỏi, bất quá trên mặt đã lộ ra hơi chút ý cười, hiện giờ bà rất tin tưởng lời nói của cháu gái ngoại này, nàng nói có chỗ hữu dụng thì tất có chỗ hữu dụng.Chương Vân cúi đầu lấy hạt bông nắm trong tay, trong lòng hồi tưởng lại một chút, nàng nhớ được hồi nhỏ ông bà nội đem hạt bông đến xưởng ép dầu, còn lại cặn bã thì lấy cho heo, gà ăn, khi đó có người chạy đi hỏi bác sĩ, nghe bác sĩ thú y nói muốn cho heo, gà ăn thì phải nấu chung với nước mới được, nhưng không thể cho ăn quá nhiều.Chương Vân thấy hạt bông có rất nhiều tác dụng, nếu chỉ lấy ủ phân thì quá đáng tiếc, vì thế liền cười nói:" Lần đó cháu gặp hương nhân bên ngoài, cũng có nói qua rồi, hạt bông có thể ép dầu, cặn bã thừa có thể lấy cho heo, gà ăn, lấy làm phân ủ, như vậy sẽ không lãng phí"."

Thật sự ư, chúng ta có mấy sọt hạt bông, nếu đi ép dầu thì được bao nhiêu là dầu, sau này dầu ăn trong nhà sẽ không bị thiếu nữa".

Chu Lan bỗng chốc giữ chặt tay Chương Vân, cao hứng kêu lên, đồ ăn nấu qua dầu sẽ ngon hơn rất nhiều so với không có dầu, bất quá dầu ăn rất quý, nhà bình thường cũng không dám bỏ ra dùng nhiều, nếu hạt bông có thể ép dầu thì nay không lo có dầu ăn rồi.Chương Vân vội vàng ngăn lại nói:" Dầu này không thể ăn, một năm ăn vài lần thì không có việc gì, ăn nhiều bị bệnh không tốt cho sức khỏe, dầu này để thắp đèn dầu".

Nàng hồi nhỏ không hiểu được, sau này lớn lên đọc qua tin tức báo chí mới biết được, ăn dầu ép từ hạt bông thì sẽ bị vô sinh, hơn nữa ăn nhiều sẽ bị nhiễm bệnh có hại cho thân thể, cho nên người nông dân sẽ ép dầu làm dầu thắp thì không can chi.Chu Lan nghe xong sửng sốt một hồi, biết không thể ăn được có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng Lí thị vui mừng quá độ vội hỏi:
"Có thể làm dầu thắp cũng tốt, nếu Vân nhi không nói thì chỉ có thể làm ủ phân, còn hạt bông này trước hết cất đi, lúc nào có thời gian rảnh thì đem đi ép làm dầu thắp".Chu Lan lúc này gật gật đầu, lại cùng Lí thị đem hạt bông chuyển vào hầm cất, Chương Vân rửa mặt xong cũng đi theo sau để nói cặn kẽ làm thế nào để cho heo, gà ăn được, chờ chuyển xong hết vào hầm mới tiến vào bếp ăn cháo cùng bánh áp chảo.Nhân nói chuyện hạt bông, Chương Vân lại ở nhiều thêm một ngày, đợi đến chạng vạng tối, tất cả người Chu gia mới từ ruộng đất trở về, nàng cũng không phiền nà giải thích cặn kẽ một lần nựa cho mọi người biết, Chu gia lại một phen vui mừng.Đến lúc ăn cơm chiều, Chương Vân mới nói nàng muốn ngày mai trở về nhà, vừa dứt lời thì bà ngoại vội nói:" Chờ mọi người làm xong chăn đệm cho tốt, Vân nhi ở lại thêm hai ngày, đến lúc đó đại cữu đưa cháu về nhà cùng chăn bông , đệm giường luôn, đỡ phải đi một chuyến nữa".Bà ngoại đã nói như vậy, nàng cũng không cố ý muốn đi, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, lại ở nhiều thêm hai ngày chờ lão lý trong thôn làm tốt đem chăn bông tới, trong thời gian này nhà bà ngoại chuẩn bị dỡ làm nhà mới, trong đầu lại một trận vui mừng.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 11.1


Edit: Xíu Lão lí đem chăn bông đến sau ngày thứ hai, hôm sau Chương Vân dậy thật sớm vì hôm qua đã nói đại cữu sẽ đưa nàng về nhà.Sáng sớm Lí thị dùng vải thô bao bọc chăn bông rồi dùng dây thừng cột chặt, lại gói thêm một bao đậu phộng, một bao táo hái sau viện nhà, người trong thôn còn đưa đến một chút cá ướp mặn, bao lớn bao nhỏ đủng đỉnh treo đầy hai đầu đòn gánh, cái này cũng chưa tính, đợi đến khi Chương Vân thu thập xong từ trong phòng đi ra thì Lí thị còn bưng một giỏ trúc đi tới."

Vân nhi, cái này cũng cầm về".

Lí thị đi đến trước mặt Chương Vân chỉ tay lên giỏ trúc, Chương Vân hướng bên trong nhìn thì thấy mười mấy hai mươi con gà con, mặt khác còn có một lọ sành bên trên có nắp đậy, không biết bên trong là cái gì.Lí thị lôi kéo Chương Vân đi ra ngoài cổng, đại cữu Chu Dân cùng gánh đồ đã đứng đợi ở đây, vừa đi Lí thị vừa phân phó nói:" Vân nhi, trong này có hơn chục quả trứng gà, mọi người đưa cho con, về bảo nương nấu bồi bổ thân thể, còn có trong bình này có tuyết hồng mới muối, về nói nương phải để mấy ngày nựa mới lấy ăn được".

Lí thị vừa dặn dò xong, lấy trong rổ trúc một bao bố nhỏ đưa cho nàng, "Trong này có mấy khối đường mạch nha, ông ngoại con mua cho Hưng Tử, Trình Tử nếm chút"."

Dạ, bà ngoại, cháu biết rồi".

Chương Vân liên tục gật đầu, phía trước Chu Dân lại nở nụ cười:" Nương nhà nhị muội cũng không xa, nếu người muốn thì con đưa người đi một chuyến".Lí thị biết con cười mình dài dòng, liền liếc mắt hắn một cái rồi nói :" Ngươi thì hiểu được cái gì, nhà muội tử ngươi cũng không rảnh rỗi, Vân nhi cũng khó mới tới được một chuyến, liền không cho ta nói chuyện với ngoại tôn nữ nhiều một chút".Chu Dân lúc này liền cười nói:" Đi, đi, đi, nương muốn nói bao lâu thì nương cứ nói".Lúc này Lí thị cũng nở nụ cười, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, nên cũng không nói nữa để hai người đi, đem giỏ trúc cho Chu Dân nói:" Được rồi, không nói nựa, đi nhanh đi, trên đường nhớ chú ý ".Chương Vân lúc này nói lời cáo biệt với bà ngoại rồi đi theo phía sau đại cữu Chu Dân, đi ra cửa thôn không bao lâu, đại cữu mang theo nàng đi hướng bờ ruộng, nói đi xuyên qua ruộng thì sẽ nhanh hơn một đoạn đường.Một đường đi men theo bờ ruộng đi tới, doc đường gặp chào hỏi rất nhiều hương thân, Chu Dân vội vàng đáp lại, Chương Vân nhìn xung quanh ruộng đất nay mùa thu hoạch bông vải cơ hồ đều ngắt xong, người nông dân vội vàng chặt cây bông, con có nhiều gia đình khác thì bẻ ngô, chặt cây thu dọn gọn gàng.Hai người xuyên qua các bờ ruộng, lại đi thêm một đoạn đường dài thì bắt đầu thấp thoáng thấy đồn điền cửa thôn hiện ra.Chu Dân gánh một gánh bao lớn bao nhỏ đi trên đường, dẫn tới sự chú ý của nhiều hương thân, các cô nương ngày thường có hay lui tới chạy đến trước mặt nàng tán gẫu, nông dân mọi người đều ngay thẳng, nói vài câu liền hỏi mấy thứ này ở đâu đến, Chương Vân cười nói chuyện cùng các nàng, thấy các nàng hỏi thì nói nhà bà ngoại đưa tới.Chương Vân đi tới gần chân núi Thanh Truân Lĩnh, bên này cách ruộng đất có chút xa nên vào trong thôn không có nhiều người lắm, nên quanh cảnh một mảnh thanh tịnh.

Đợi đến khi Chương Vân vòng qua Thanh Lĩnh Hà, các cô nương cũng chầm chậm tan tác đi, lại đi thêm vài bước, xa xa có thể nhìn thấy cổng nhà mình hiện lên."

A Phân, ta đem khuê nữ của ngươi đã trở lại".

Chu Dân đến ngoài cổng thì nhìn thấy Chu thị đang quét rác trong sân liền lên tiếng gọi lên.

Chu thị ngẩng đầu nhìn lên, đem chổi trúc dựa vào tường đất rồi cười đi ra đón:" Đại ca, sao ngươi lại đưa nhiều đồ như vậy, lần nào đến cũng vậy, ta còn không biết xấu hổ mà nhận lấy".

Chu Dân đi vào hướng nhà chính một bên nói:" Muội tử có gì mà phải ngượng ngùng, lại nói bên trong có rất nhiều đồ nương đưa đến, ngươi cũng không thể từ chối ý tốt của nương".

Sải bước tới phía sau nhà chính, Chu Dân đặt đòn gánh xuống, đặt giỏ trúc lên bàn , Chu thị nắm tay Chương Vân theo sau đi vào, "Đại ca nói với nương, lần sau đừng như vậy nựa, nếu còn đưa nhiều đồ thế này muội cũng không dám về nhà mẹ đẻ đâu".

Chu thị nói chuyện vừa nhìn về phía đòn gánh, lấy tay sờ qua liền biết bên trong là chăn bông, nhìn đến hai đầu bộ dáng thật dày vội la lên:" Nha, cái này cho bốn giường, thu hoạch xong thì đem bán lấy tiền đi, sao lại đưa tới nhiều như vậy".

Chu Dân lấy khăn lau mặt, ngồi xuống băng ghế cười nói, " Năm rồi ngươi không lấy nên năm nay đưa tới cho ngươi luôn, năm nay thu hoạch tốt, ngươi cũng đừng chối đẩy nựa, nhà chúng ta năm nay tiền thu bông vải nhiều hơn mọi năm, cái này còn có không ít công lao của Vân nhi".

"Cái này cùng Vân nhi có liên quan gì đâu?".

Chu thị nghe xong cũng không hiểu, quay đầu tìm con gái,
Chương Vân thừa dịp bọn họ nói chuyện đi về phòng ngủ cất đồ rồi đi xuống phòng bếp rót mấy chén nước sôi để nguội bưng lên nhà chính, vừa vặn Chu thị tìm nàng, vừa nàng tiến vào vội hỏi:" Vân nhi, vừa rồi đại cữu nói có công lao của con, đây là có chuyện gì?".

Chương Vân nhất thời không biết nhất thời nên nói như thế nào, đem bát nước cho đại cữu uống rồi mở miệng giải thích, đem chuyện hạt bông phát sinh rồi chuyện làm dụng cụ tách hạt làm bông nói ra cho Chu thị biết, khiến nàng nhất thời kinh ngạc không thôi, nhưng nhiều hơn là vui mừng thay nhà mẹ đẻ.

"Vân nhi, chuyện con gặp ngoại hương nhân kia, tới bây giờ nương chưa thấy con nhắc tới ".

Chu thị cao hứng rất nhiều, liền lôi kéo khuê nữ vội hỏi.

Chương Vân mỉm cười nói:" Con gặp lúc đi chơi, cũng không để trong lòng nên quên không nói với nương, nếu không phải là lần này đi tới nhà bà ngoại nhìn thấy bông vải, con cũng không nhớ chuyện này đâu".
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 11.2


Edit: Xíu.Một bên Chu Dân ngồi một mình uống hết ấm nước sôi nguội rồi lấy mu bàn tay lau khoé miệng, cười nói:" Cha nói Vân nhi nhà chúng ta là phúc tinh, thực nói không sai, chỉ là một chuyển nhỏ mà giúp gia đình chúng ta thành một việc lớn".

Nghe nhà mẹ đẻ cứ thế khen con gái của mình, Chu thị trên mặt cười đến nở hoa nhưng miệng lại nói:" Đừng cứ khen nàng, đại ca ở lại ăn cơm nước xong rồi đi về, ta bây giờ đi làm ngay"."

Đừng, bây giờ cũng không phải canh giờ ăn cơm, ngươi cũng không bận việc, vẫn là ngồi xuống nói chuyện với ta đi, ta ngồi một lát liền trở về nhà".

Chu Dân vội đứng dậy ngăn cản, nhường nàng ngồi xuống một bên.Chu thị thấy đại ca luôn ngăn cản, mà cũng không đi được, liền gọi Chương Vân nói:" Vân nhi, con đi nấu vài cái trứng gà đến đây, đại ca, cơm huynh không chịu ăn vậy ăn chút trứng gà đi".Chu Dân còn định đứng dậy ngăn cản nhưng Chương Vân đã chạy ra nhà chính đi vào phòng bếp rồi.

Lấy hai cái trứng gà trong bình ra, rồi đem nồi ra múc nước, Chu thị thường nấu trứng gà với nước, nàng lại nghĩ tới hồi nhỏ thường ăn trúng gà với nước tương, so với nấu bình thường thì ăn ngon hơn, hơn nữa cũng đơn giản, nấu nước nóng lên sau đó đánh trứng gà đổ vào, lại bỏ thêm nước tương cùng dầu ăn, chỉ cần vài phút là có một bát canh trứng, rải thêm một chút hành lá xắt nhỏ khiến hương vị thơm ngon hơn.Chương Vân làm hai ba động tác là nấu xong một bát canh trứng, điều đáng tiếc duy nhất là trong nhà không có bao nhiêu dầu ăn, nàng không dám bỏ nhiều, chỉ bỏ một chút lên phi với hành cho nó dậy mùi thơm.Bưng trứng gà nước tương đi lên đặt xuống bên trên bàn, Chu Dân liền bị hấp dẫn hương thơm, Chương Vân mang theo đôi đũa đưa qua cười nói:
" Đại cữu, cháu nấu xong rồi, người đừng khách khí, mau ăn một chút đi".Chu Dân chưa ăn qua kiểu nấu trứng gà này bao giờ, hương thơm vấn vương trên mũi, cũng không chống đỡ được liền cầm đũa bưng bát lên ăn, miệng luôn luôn khen ngon, nói nàng tâm tư khéo léo, nấu trứng gà so với người khác ăn ngon hơn.Chu thị lại một trận vui vẻ, Chương Vân sau đó chạy về phòng bếp múc nước rửa sạch nồi, bát đũa, chờ dọn dẹp xong nàng liền đi ra mảnh đất trồng rau, nhiều ngày như vậy không ở nhà, nàng muốn nhìn chút đất trồng rau nay ra sao rồi, lần này nàng theo đại cữu, nhị cữu mua được một ít loại mầm mống mới, chuẩn bị ngày mai lấy ra một ít gieo trồng trên đất.Đến phía sau đất trồng rau, nhìn thấy hàng giá cà tím phát triển rất tốt, cải bó xôi cũng rất cao, trước đó khi cải tạo đất trồng rau vẫn là một mảnh đen nhánh, không phân biệt được loại nào.Chương Vân ngồi ở đất trồng rau bắt đầu nhổ chút cỏ dại, mãi cho đến khi ngoài cổng có một thân ảnh đột nhiên chạy vào trong viện đi đến đất trồng rau.Chờ đến khi thân ảnh đến gần phía trước, Chương Vân mới đột nhiên phát hiện, giật nảy mình đứng lên vội lui về phía sau, ôm tay ngang trước ngực nhìn lại mới thấy là Thường Mãn.Nàng kinh hồn chưa kịp phản ứng thì Thường Mãn liền gấp giọng hỏi:" Vân Nhi, Thiết Toả có đến đây tìm ngươi không?".Chương Vân lúc này thực sự mơ màng kỳ diệu, tìm Thiết Toả làm sao lại đến nhà nàng, còn từ ngoài cổng chạy vào có chút doạ người, nàng thực bực mình, ngữ khí cũng không tốt đứng lên nói:
"Ngươi tìm lầm người rồi, cái này phải đi hỏi nương Thiết Toả đi"."

Thiết Toả nếu tới tìm ngươi, ngươi đừng để ý đến hắn".

Thường Mãn cũng không trách nàng giọng nói không tốt, chính là vừa vội thanh minh nói một câu.Chương Vân không khỏi liếc hắn một cái, đang định mờ miệng thì ngoài cổng vang lên tiếng gọi:" Nương Trình Tử có ở nhà không?".Vừa nghe thấy tiếng gọi, Thường Mãn vội lẻn đến phía trước Chương Vân, thân thủ liền lôi kéo nàng tránh sang một bên, cũng vội đem nàng đấy đến chỗ góc khuất, bản thân cũng đến phía trước ngăn trở nàng đi ra.Chương Vân sức lực thật sự không bằng Thường Mãn, nhưng trong lúc hắn không chú ý nàng cuống quýt đá mấy cái vào chân hắn, cũng khiến hắn đau nhăn đến nhăn mày lại."

Chạy đến nhà ta chơi cũng không biết xấu hổ à, không nghĩ đến ta bị lời đàm tiếu, còn không mau đi đi ".

Chương Vân chân vừa đá, miệng cũng không ngừng quát lớn nói.Thường Mãn có chút nóng nảy, lấy tay che miệng nàng lại, thấp giọng nói:" Ngươi nếu muốn cho mọi người nhìn thấy, ta đây cũng không trốn tránh, bây giờ từ sân cửa trước nhà ngươi đi ra, ta cũng không nói là gì nhưng chỉ sợ ngươi để ý".

Chương Vân không muốn người trong nhà suy nghĩ mấy lời đồn đãi quấy nhiễu, chỉ có thể chậm rãi an tĩnh lại, trừng to mắt xem Thường Mãn , Thường Mãn lại chưa nói gì, chỉ dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh phía trước, đợi đến khi xác định người đã tiến vào trong nhà, lập tức khoát tay xoay người bỏ chạy đi ra ngoài cổng, đảo mắt cũng không thấy bóng người đâu.Sự tình đột phát khiến Chương Vân không hiểu nổi, cũng không còn tâm tư ở bãi đất trồng rau nựa, xoay người đi ra sau nhà, vừa vòng qua phòng bếp chỉ thấy nương Thiết Toả là Đỗ thị vội vàng từ nhà chính đi ra, miệng còn nói:" Nếu Thiết Toả không ở đây, vậy nương Trình Tử, ta cũng nên đi về nhà ".Đỗ thị nghênh diện nhìn thấy Chương Vân, thoáng sửng sốt, cũng không nói gì liền đi ra ngoài cổng.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 12.1


Edit: Xíu Chu thị trong nhà còn có khách nên không đưa tiễn nương Thiết Toả, chỉ đứng ở cửa phòng nhìn ra, nhìn thấy Chương Vân liền vẫy tay kêu nàng đi qua, lôi kéo vào nhà chính ngồi xuống, tiếp tục cùng Chu Dân nói chuyện tán gẫu.Chương Vân không đem chuyện vừa rồi nói ra, chỉ ngồi một bên nghe huynh muội Chu thị tán gẫu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền cười nói:" Nương , con nghe bà ngoại nói chuẩn bị giúp nhà đại cữa xây phòng ở mới"."

Nha, thật sự, đại ca sao ngươi không nói sớm ".

Việc này Chu thị càng thêm cao hứng, Chu Dân ha ha cười nói;" Vừa rồi chỉ lo nói chuyện khác, cũng quên mất chuyện này, việc này còn chưa có làm đâu, chờ xong lúa mạch khi đó hết bận rồi mới bắt đầu làm, dù sao cũng phải tới tháng sáu mới hoàn thành"."

Vừa vặn đến lúc đó dưới ruộng đất nhà ta cũng rảnh, để Hữu Khánh, Trình Tử đi qua hỗ trợ, làm phòng ốc không thể thiếu nhân thủ được".

Ở nông thôn làm phòng ốc là một sự kiện lớn nhất, năm trước khi nhà tam đệ Chu Bình làm phòng ở, bọn họ cũng đi qua hỗ trợ, không nghĩ tới mới cách một năm nhà đại ca lại làm phòng ở mới, nhà mẹ đẻ ngày qua càng thịnh vượng, Chu thị trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ."

Được", Chu Dân sảng khoái đáp ứng, nhắc tới chuyện vui vẻ, huynh muội càng thích thú không ngừng, vòng quanh chuyện phòng ở, lại hàn huyên một hồi, cho tới khi Chu Dân chợt nhớ cha phân phó hắn đi sớm trở về sớm chút nên chỉ có thể cáo từ.Chu Dân còn chưa đứng dậy, ngoài cổng lại vang lên tiếng gọi," Hữu Khánh tẩu" vừa dứt lời người bên ngoài đã đi vào nhà chính."

Nhà Đại Mậu, ngươi đến, mau vào ngồi".

Chu thị nhìn lên, nguyên lai là Phùng thị vợ của Vương Đại Mậu, mỉm cười mời nàng tiến vào.Phùng thị cũng không khách khí, cầm giỏ trúc trong tay đi vào nhà chính, thấy Chu Dân liền cười nói:"Nha, đại cữu bọn nhỏ ở đây a".

Nhà Vương Đại Mậu cùng Chương gia rất gần, từ ngoài cổng đi phía trước vài bước là có thể thấy, ngày thường hai nhà cũng hay lui tới, Phùng thị cũng đã gặp qua Chu Dân vài lần cho nên cũng không xa lạ.Chu Dân khách khí trả lời rồi đứng dậy cáo từ đi ra ngoài, Chu thị mang đòn gánh, giỏ trúc trên bàn đưa cho Chương Vân, bảo nàng đem đồ trong giỏ trúc cất trong bếp rồi đưa giỏ trúc cho Chu Dân mang về.Chương Vân sau khi rời khỏi đây, Chu thị liền tiếp đón Phùng thị, Phùng thị đến đây cũng tự nhiên như ở nhà, sớm ngồi xuống đem châm tuyến trong rổ ra chuẩn bị vừa nói chuyện, vừa may giày."

Hữu Khánh tẩu tử, ta vừa biết được một tin tức, ngươi nghe xong đừng nổi giận".

Phùng thị nhìn Chu thị rồi nói ra."

Có chuyện gì?".

Chu thị hỏi."

Ta nghe nói hôm nay đại cô Thiết Toả, dẫn theo chất nữ nhà chồng đến xem tướng Thiết Toả, nào đâu biết rằng Thiết Toả chạy trốn đi, làm nương Thiết Toả đi tìm trong thôn mãi bây giờ chưa thấy người đâu".

Phùng thị thẳng tính liền nói ra hết, một điềm che giấu cũng không có.Chu thị sắc mặt lập tức khó coi, không đợi nàng nói chuyện, Chu Dân đã mở miệng trước:" Gì?

Trịnh gia đây là có ý tứ gì, xem Vân nhi nhà chúng ta là gì, khó trách vừa rồi nương Thiết Toả cũng không dám liếc mắt ta một cái, nguyên lai là lần này đuối lí, không được ta phải đi tìm Hữu Khánh ngay, cùng hắn đi Trịnh gia nói chuyện".Chu Dân để đòn gánh trong tay xuống đi ra ngoài, Chu thị định đi theo nhưng lại sợ Chương Vân nghe được tin tức sẽ khó chịu nên ở lại xem nàng.Phùng thị lúc này cũng đứng lên, thấy Chu Dân đi ra ngoài, cũng không biết nói gì liền cáo từ vội vàng ra khỏi Chương gia.Bất quá Chu Dân lại không đi ra ngoài, hắn vừa bước ra khỏi nhà chính đã bị Chương Vân đứng ở ngoài ngăn cản, thấy Phùng thị rời đi phía sau liền kéo Chu Dân vào nhà."

Vân nhi, cháu đừng ngăn cản ta, ta muốn đi tìm cha cháu".

Chu Dân gặp Chương Vân dám đưa hắn vào lại nhà chính liền có chút nóng này."

Đại cữu, nếu người cùng cha con đi tìm tới cửa thì chỉ có mất mặt thôi, người nghe cháu nói một câu, đừng đi".

Chương Vân vội nói ngăn cản.Chu thị thấy con gái đã hiểu được chuyện này, vội đi qua dắt tay Chương Vân an ủi nói:" Vân nhi, việc này chỉ nghe Đại Mậu thím nói như vậy, không nhất định là sự thật".Chương Vân quay đầu nhìn Chu thị mỉm cười, "Thật sự cũng không có quan hệ, nương người yên tâm, con một chút cũng không thấy khó chịu".

Chu Dân, Chu thị thấy mặt nàng mỉm cười, nhìn thực không có chút giống bộ dạng khổ sở, hai người nhất thời có chút ngây người, Chương Vân một tay nắm tay Chu thị, một tay lôi kéo cánh tay Chu Dân vào nhà chính cho bọn họ ngồi xuống rồi mở miệng nói:" Nương, đại cữu, năm đó bà nội cùng bà nội Thiết Toả có quan hệ tốt, nên thuận miệng nói định thân cho bọn con, hiện giờ thì hai bà đều đã mất, hai nhà lại không thật sự định qua lại, chúng ta cũng đừng tưởng thật, nhà Thiết Toả nếu cần cưới vợ cho Thiết Toả, chúng ta liền cao hứng chúc mừng đi, như vậy người khác ngược lại không nói được gì".Chương Vân trấn tịnh nói một phen tự nhiên, Chu thị nhìn nàng một hồi lâu, mới chậm rãi yên tâm, Chu Dân thì đứng lên cười nói:" Chúng ta sống bằng từng này tuổi rồi còn không nhìn thông suốt bằng Vân nhi, được, bọn họ lỡ mất Vân nhi là tổn thất của bọn họ, khuê nữ tốt như vậy sợ gì không kén được rể tốt, A Phân ngươi cũng đừng lo lắng, ta trở về nói với chị dâu ngươi, còn có nương các nàng, sẽ lưu ý tìm kiếm người tốt cho Vân nhi"."

Đại cữu, cháu còn nhỏ mà".

Chương Vân giả bộ xấu hổ, giận kêu lên một tiếng xoay người chạy ra khỏi nhà chính, thì phía sau đầu truyền đến tiếng cười của hai người trong nhà, sau khi chạy ra khỏi nhà chính Chương Vân mới thở ra, muốn giả bộ bộ dạng thẹn thùng thật không dễ dàng, liền đi về hướng phòng ngủ của mình.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 12.2


Edit: Xíu Bị Chương Vân nói một phen như vây, Chu Dân cũng không bốc hoả, liền cầm đòn gánh, giỏ trúc bước đi, Chu thị đưa tiễn đại ca ra ngoài, nhìn người đi thật xa mới xoay người đi vào nhà, đi tới phòng ở của Chương Vân xem xét vài lần, nhưng ngẫm lại cũng không đi vào, miễn cho con gái suy nghĩ, quay đầu trở về nhà chính đem đồ Chu Dân đưa đến cất đặt thoả đáng.Chuyện nhà Thiết Toả rất nhanh được truyền ra, Chương gia già trẻ lúc từ ruộng đất trở về đã biết được chuyện này, Chương Liên Căn tự nhiên có chút phát hoả, mắng Trịnh gia không biết tốt xấu, nếu không phải Chu thị đem lời Chương Vân giảng giải nói ra, thì hắn đã sớm xông ra ngoài sân, nhưng vẫn phải mắng một hồi cho đỡ tức mới dừng lại nghỉ.Những người khác trong Chương gia thực sự rất căm tức, chính là Chương Liên Căn đã bốc hoả rồi nên bọn họ chỉ có thể nghẹn đầy bụng khí, đứng một bên không dám hé răng, miễn lửa cháy lại đổ thêm dầu.Đến giờ cơm chiều, người một nhà ngồi vây quanh bàn, một đám sắc mặt không vui, một bựa cơm mọi người đều ăn không có tư vị gì, chỉ có Chương Vân ngược lại không không thèm để ý, nhẹ nhàng ăn cháo ngô kèm hạt tiêu lấy ở nhà bà ngoại, mặn nhạt kết hợp, hương vị cực ngon, so với ngày thường còn ăn nhiều hơn một bát.Cả gia đình thấy Chương Vân thật sự không có việc gì mới chậm rãi thu sự tức giận, cũng không vẽ rắn thêm chân nói một chút an ủi, cơm nước xong liền tự đi về phòng ngủ.Chương Vân ở lại giúp Chu thị dọn dẹp bát đũa, lại bị nàng đuổi ra phòng bếp, chỉ nói nàng đi từ nhà bà ngoại trở về chạy nhiều trên đường như vậy cũng mệt mỏi, bảo nàng về phòng ngủ sớm đi.Chương Vân nghe lời Chu thị trở về phòng, nhưng không có đi ngủ, mà thừa dịp trời còn sáng chưa có đen tối lấy mầm mống từ nhà bà ngoại đem ra, còn có bao hạt mắt phượng kia nựa.

Từ nhà bà ngoại trở về Chương Vân mang về các loại mầm mống như rau dền, rau cần, cà rốt, còn có ngò cùng tuyết hồng, nàng dùng mấy tấm vải lẻ bọc lại từng giống mầm mống riêng lẻ, rồi dùng dây cột lại khỏi đổ ra ngoài.

Trong các mầm mống giống mới lấy về này, thì cà rốt, rau cần, rau dền, ba loại giống này bây giờ không thể trồng được, nàng nghĩ đem ba loại giống này cho cha cất trữ sang năm lấy ra gieo trồng.

Bây giờ chỉ trồng được ngò, tuyết hồng, phải nhanh gieo trồng chỗ đất mới trồng rau, nơi đó nay được cải tạo tốt hơn rồi.

Chương Vân nắm trong tay bao mầm giống hạt mắt phượng , trong lòng thầm nghĩ phải tìm nơi thích hợp để trồng vì hạt mắt phượng liên sống ở ven đường, Thanh Lĩnh Hà này nàng cũng không quá lo lắng vì sự sinh sôi nảy nở quá nhanh, không giống như ở hiện đại lo lắng tắc đường

Chương Vân cầm các loại giống trong tay, thoải mái mặc sức tưởng tượng, suy nghĩ không chú ý tới Chương Trình không một tiếng động đi tới đứng ở trước cửa phòng nàng.

Chương Trình đứng ở ngoài cửa xem tiểu muội một hồi, thấy miệng nàng khẽ nhếch môi cười, một chút bộ dáng u buồn đều không có, ban đầu còn lo lắng muội ấy ở trên bàn cơm giả vờ thản nhiên, lúc này mới xác định muội ấy thật không để ý chuyện Thiết Toả, bởi vậy cuối cùng cũng yên tâm, khoé miệng cũng gợi lên ý cười, yên lặng xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đại ca, có chuyện gì sao?".

Chương Vân phục hồi tinh thần lại, vừa vặn thấy Chương Trình xoay người đi, liền đứng dậy chạy tới cửa kêu lên.

Chương Trình quay lại nhìn nàng cười nói:" Không có chuyện gì, chỉ đến xem muội một chút, muội đi đường một ngày mệt mỏi rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi".

"Dạ".

Chương Vân lên tiếng, nhìn Chương Trình một hồi rồi mới mở miệng:" Đại ca, huynh không cần lo lắng, muội thực không có việc gì, bây giờ muội chỉ muốn nghĩ cách làm sao để trong nhà ngày càng tốt lên, cha, nương, ông nội cùng chúng ta có thể trôi qua những ngày tốt, chuyện cưới gả trước hết không cần nhắc, hiện tại tâm tư muội cũng không rảnh nghĩ chuyện này".

Nghe xong lời Chương Vân nói, Chương Trình không khỏi cảm thấy hổ thẹn, đứng ở trước mặt thân ảnh nhỏ nhẹn, toàn thân toả ánh sáng, không phải là nhóm cô nương mặc quần áo hoa, cũng không biết có phải là do duyên cớ quần áo, lúc này nàng một điểm cũng không giống các tiểu cô nương ngây thơ, ngược lại thành thục trưởng thành đến lạ.

Chương Trình chưa từng gặp qua cảm giác này, cách xa nhau ngắn ngủi mấy ngày thấy bản thân muội muội trưởng thành hơn, hắn có chút vui mừng, lại có chút xót xa, gánh nặng trong nhà này hẳn là do đại ca hắn gánh vác, muội muội hắn nên vô tư vô lo mới tốt.

"Được, Vân nhi, muội nói rất đúng, nhưng việc này nên là của đại ca, muội thông suốt phóng khoáng là tốt rồi, huynh sẽ cố gắng sức lực tốt".

Chương Trình trầm giọng nói lời này, bình tĩnh xem Chương Vân.

Chương Vân thấy không khí không biết từ khi nào trở nên ngưng trọng, liền cười nhảy đến bên người kéo cánh tay đại ca nói: "Đương nhiên là dựa vào đại ca rồi, muội chính là dựa ở vào nhà ở vài năm, huynh cũng không nên đến trước mặt cha mẹ vạch trần muôi a".

Vẻ mặt hoạt bát còn nói lời làm nũng, khiến Chương Trình nở nụ cười, sủng nịnh sờ đầu nàng, nói: "Đã biết, lúc này mới giống tiểu cô nương".

Chương Vân ha ha cười, lôi kéo đại ca đi về phía phòng ngủ của cha, nương miệng nói:" Hôm nay đại cữa đưa đến 4 cái chăn bông, huynh mau cùng muội đi nhìn một cái, chắc là đẹp và ấm áp lắm, mùa đông năm nay chúng ta không phải dùng mấy cái chăn bông cũ cứng như đá nựa".

Chương Trình thấy nàng vui mừng, lại có chăn bông mới quả thực vui vẻ, liền đi theo nàng một đường chạy vào đông phòng.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 13


Edit: Xíu Đêm đó Chu thị đem chăn bông cũ ở các phòng ngủ lấy ra, chuẩn bị trời sáng đem ra sân phơi, chờ mùa đông sẽ làm thành nệm trải lót trên giường, như vậy so với vừa rồi có thêm một lớp , cũng ấm áp hơn.Mấy cái chăn bông mới thì vợ chồng Chu thị ở cùng Chương Hưng trong phòng có giường rộng nhất một cái, Chương Trình ở cùng ông nội một phòng nằm chung giường một cái, riêng Chương Vân một mình một phòng một cái, còn thừa một cái chăn bông Chu thị cất trong hòm xiểng, nghĩ đến khi trong nhà có khách nhân thì lấy ra dùng.

Buổi tối Chương Vân nằm trên giường, cảm giác chăn bông mới ngửi thật dễ chịu, không có mùi ẩm mốc như chiếc chăn cũ kia, hơn nữa chăn cũng mới tinh, lúc nương mở bao bố lấy chăn bông ra làm nàng kinh ngạc một phen, chăn bông hoàn chỉnh được khâu khi nào nàng thật sự không biết.Chu thị lại cười nói:" Chắc bà ngoại cùng đại cữu mẫu các nàng khâu suốt đêm nhường cho chúng ta dùng trước".

Chương Vân lúc này mới hậu tri hậu giác lại, xem ra mọi người rất để tâm trong lòng nên mới làm những điều này, thực sự khiến cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.Đắp tấm chăn bông mới thơm tho ấm áp, Chương Vân phá lệ ngủ đến ngọt ngào, chờ hôm sau tỉnh dậy so với ngày thường trễ hơn một chút, nàng ngồi dậy ra khỏi chăn, đứng dậy mặc quần áo, thu thập giường chiếu xong rồi cầm chậu gõ cùng khăn bố đi ra khỏi phòng.Trong nhà lúc này không một bóng người, ông nội, cha, Trình Tử bọn họ khẳng định là đi ra ruộng, Chương Vân nhìn xung quanh một vòng không biết nương đi đâu, đang định đi về phía phòng bếp tìm thì thấy Chu thị ở ngoài cổng đi vào, trên vai gánh hai thùng gỗ nước.Chương Vân vội vàng đi lên trợ giúp thì Chu thị xua tay lại nói:" Hai thùng gỗ nước này mới lấy từ sông Thanh Lĩnh nên vẫn đang còn rất lạnh, con sang bên thùng nước kia múc nước tẩy rửa đi, nước bên kia đang còn, so với nước bên này ấm hơn".

Chu thị vừa nói chuyện vừa đi vào phòng bếp đặt gánh nước xuống ngồi nghỉ ngơi.Đợi đến khi Chương Vân múc nước ở trong lu chứa nước xong thì Chu thị đem hai thùng nước mới đổ vào lu, rồi lại lấy đòn gánh, thùng gỗ đi ra bờ sông Thanh Lĩnh gánh nước về cho đến khi đổ đầy lu chứa nước mới dừng lại.

Chu thị không cho Chương Vân giúp đỡ lấy nước, nàng liền nhặt cỏ tranh, nhóm lửa chuẩn bị nấu ăn sáng.Đem gạo cao lương bỏ trong nồi nấu cháo xong Chương Vân đi đến tủ chén lấy hũ đậu đũa muối ra, lấy đũa gắp ra một ít vào bát rồi đậy nắp bình lại cất vào tủ chén, thuận tiện mở bình tuyết hống muối đem ở nhà bà ngoại về xem đã chín chưa, nàng lấy nhúm ra nếm thử, cảm giác còn chưa được ngon, phải chừng chờ hai ba ngày nữa mới ăn ngon được.Chương Vân một lòng nghĩ chờ tuyết hống chín thấm kỹ, nấu với hạt hoa tiêu ăn thật ngon miệng, đáng tiếc còn phải chờ vài ngày nựa, chỉ có thể đem đậu đũa muối cắt nhỏ rồi lấy một ít hạt hoa tiêu đem về từ nhà bà ngoại, trộn lên cùng đậu đũa chua xem ra cũng không tệ.Chu thị gánh nước xong thì Chương Vân cũng nấu xong điểm tâm sáng, Chu thị ngồi trên băng ghế gần lu chứa nước bưng bát lên ăn, nàng gắp đậu đũa muối chua trộn ăn liền luôn miệng khen ăn ngon.Chương Vân cười nói:" Nương, sau này chúng ta cũng muối chút hoa hạt tiêu đi, để nấu đồ ăn, trộn rau ăn cũng ngon"."

Được, chờ khoảng thời gian nương liền gieo ít hạt hoa tiêu, con thích ăn thì sau này có rồi muối nhiều chút".

Chu thị cười đáp ứng.Chương Vân thích ăn lạt, thanh đạm, nghe được điều này rất là vui mừng, đợi ăn xong một chén cháo cao lương liền đứng dậy đi rửa bát đĩa, miệng thuận nói:" Nương, con thấy nhà đại cữa có giếng nước, ngày thường múc nước so với ra sông thuận tiện hơn, nhà chúng ta sao không đào một cái giếng, nương cũng đỡ vất vả hơn"."

Thì cũng biết là vậy nhưng việc này cũng khó, lại nói nhà chúng ta tính cả ông nội con chỉ có ba người lao động cường tráng, căn bản không đủ người làm, nếu tìm người hỗ trợ lại mất tiền công, còn nếu làm một ngày giúp đỡ không lấy tiền công thì phải nấu cơm bao ăn cả ngày, nhà chúng ta vẫn còn khoản nợ mà chưa tính hiện tại cũng chưa đủ để sinh hoạt, cho nên nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện".

Chu thị nhắc tới việc này liền nói rõ các vấn đề ra luôn cho nàng hiểu.Chương Vân ngẫm lại cũng đúng, trước kia bà nội bị bệnh nhiều năm, trong nhà có mượn tiền đi xem bệnh, đến nay vẫn chưa trả nợ xong, cho nên trong nhà có chuyện gì đều rất tiết kiệm, chỉ mong sớm trả hết nợ , nghĩ như vậy nên cũng không đề cập đến chuyện đào giếng nước nựa.Chu thị ăn xong điểm tâm liền lấy cháo cao lương, đậu đũa muối trộn đứng dậy đi đưa cho người nhà làm dưới ruộng ăn.Chu thị mang theo giỏ trúc đi xuống ruộng, còn Chương Vân ở nhà lấy mấy cái băng ghế dài ra xếp thành hàng để trong sân, rồi lấy mấy cái chăn bông cũ hôm qua thay ra đem phơi nắng.Xong việc Chương Vân đi vào phòng bếp, tối qua nàng đã đem mấy hạt giống như ngò, tuyết hống, hạt mắt phượng ngâm qua, sau đó bỏ trong bao tải ẩm để qua đêm tối cho hạt giống nảy mầm, hiện cũng qua được vài canh giờ nên nàng phải đi mở ra cho nó hả hơi, thuận tiện xem tình hình nảy mầm của hạt giống như thế nào.

Chương Vân ngồi xổm xuống chỗ góc tường trong bếp, đem bao tải xốc lên thì thấy bên trong hạt giống ngò, tuyết hống miệng hạt đã nứt ra có dấu hiệu nảy mầm, còn hạt mắt phượng cũng chưa có sự thay đổi nào.

Nàng cũng không gấp, sau khi mở bao ra cho mầm mống xả hơi xong liền gói trở lại, nhìn hạt ngò, tuyết hống hẳn là qua trưa giờ ngọ thì có thể gieo xuống đất được rồi, còn hạt mắt phượng thì phải chờ lâu hơn một chút.Sau khi xem qua mầm mống, Chương Vân liền bắt đầu vội vàng quét dọn nhà cửa, dùng cái xẻng xúc hốt phân gà trong sân đem đi ra phía sau nhà ủ, cái này sau để làm phân bón đất, thuận tiện hái chút rau dại trộn với thượng mạch cho gà ăn, nàng cũng lấy trứng gà đem về từ nhà bà ngoại bỏ vào ổ sọt có lớt rơm, lá cây cho gà mái ấp, làm sớm một chút thì sẽ nhanh cho ra những chú gà con.Loay xoay bận bịu việc trong nhà xong thì mặt trời cũng nhô lên cao, Chương Vân canh giờ cũng không sai biệt lắm, lại đi đến góc tường xốc mảnh vải lên thì thấy các mầm mống ngò, tuyết hống hoàn toàn nảy ra chút chồi, nàng cao hứng đến lấy rổ, cẩn thận đem mầm mống bỏ vào trong rổ, sau đó cầm rổ, cuốc, nửa thùng nước đi ra phía sau mảnh đất trồng rau.Hôm qua nàng đã hỏi qua cha biết được mảnh đất mới cải tạo phía đông đã trồng các loại rau cải, vì thế Chương Vân liền đi đến phía tây, đem rổ, tiểu băng ghế, thùng nước đặt xuống, ngồi xổm cầm cái cuốc cào cho nhỏ đất, đem các mầm mống gieo xuống , sau đó cẩn thận lấp kín đất lại rồi múc nước tưới lên, nhìn hạt giống đã trồng xong tâm tình Chương Vân rất vui ,thuận tiện ở đất trồng rau làm cỏ dại một hồi lâu.

Làm xong việc ở mảnh đất trồng rau, Chương Vân thuận tiện hái chút các loại đồ ăn, đi vòng ra phía phòng bếp xem sắc trời không sau biệt lắm gần đến giờ thân, nàng vội rửa rau, tẩy rửa sạch sẽ các loại, chuẩn bị sẵn sàng, đến khi mọi người đi làm dưới ruộng trở về là có thể bắt đầu nấu cơm chiều.Sau khi hết bận rộn trong phòng bếp, Chương Vân bưng tiểu băng ghế ra ngồi nghỉ dưới hiên nhà, nhìn hai con gà mái đang nằm ổ ấp con, trong lòng nghĩ không qua bao lâu nựa thì gà con ấp sẽ được nở ra, trên mặt không tự giác nở nụ cười.Chương Vân nhàn nhã xem gà mái ấp, không lâu lắm liền nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng vang, mọi người trong nhà từ ruộng đất đã trở về.Chương Hữu Khánh, Chương Trình cầm nông cụ đi vào nhà, Chu thị cầm giỏ trúc đi bên cạnh, phía sau là ông nội Chương Liên Căn vừa đi vừa cầm cây thuốc lá hút, nhìn quanh nhưng không thấy Chương Hưng, chắc có lẽ chạy đi chơi cùng mấy đứa nhỏ trong thôn rồi.Nàng đứng lên nghênh đón, nghe cha và đại ca đang nói chuyện trồng lúa mạch, Chu thị cười xen miệng nói:" Rốt cuộc cũng đem lúa mạch gieo xong, giờ chúng ta có thể nghỉ được một thời gian".Chương Hữu Khánh, Chương Trình cười phụ hoạ, một đường thu thập nông cụ, Chương Liên Căn lấy băng ghế ngồi xuống, hút thuốc xoành xoạch không rời, Chương Vân đi theo Chu thị vào phòng bếp cùng hỗ trợ bắt đầu nấu cơm, nhưng Chu thị lại bảo nàng đi nghỉ ngơi, không cần giúp đỡ.Ở trong bếp cũng không giúp được gì, Chương Vân liền đi chỗ bao tải, vội mở ra xem hạt mắt phượng hiện giờ như thế nào, nhưng khi xốc bao tải lên nhìn vào trong thì thấy mầm mống vẫn chưa nảy mầm, mà cũng không có biện pháp gì nên đành phải chờ đợi, chờ đợi qua hai ngày, đến ngày thứ ba Chương Vân phát hiện mầm mống mặc dù không nảy mầm nhưng miệng hạt đã tách ra, nàng lại chờ không được, nghĩ trước cứ gieo trồng trước một ít, nếu không được thì trong tay nàng vẫn còn ít hạt giống, đến khi đó lại nghĩ biện pháp ủ giống khác.Chương Vân mấy ngày nay bớt chút thời gian đi tìm đường, trong thôn đường thật đúng không ít, có ba bốn chỗ, còn có các kênh rạch, để cho thuận tiện nàng chọn chỗ gần nhà nhất một đoạn ven đường, đem mầm mống hạt mắt phượng rải xuống, say này mỗi ngày đều chạy tới xem, đi ba bốn ngày cũng chưa thấy mầm nhú chồi.Hôm nay trong nhà vừa hết việc, Chương Vân lại đi ra ven đường xem xét hồi lâu thì thấy cỏ dại mọc ven đường rậm rạp, che khuất hơn phân nửa tầm mắt nên nhìn không thấy rõ, nàng vội ngồi xuống vạch cỏ dại ngả sang hai bên rốt cuộc cũng nhìn rõ không phải hạt mắt phượng liên nảy mầm mà chỉ toàn là cỏ dại.Chương Vân không khỏi thất vọng, ảo não nhổ cỏ dại, cột bó ném sang bên, nàng vô tình nhìn thấy hình như đàng trước có giống cây hương bồ *nàng tò mò chạy đến nhìn kỹ thì đúng thật, trong lòng rất đỗi vui mừng.Cây hương bồ có thể làm đồ ăn, là món ăn rất tươi mới ngon miệng, hơn nữa không riêng gì người có thể ăn mà heo, trâu, gà cũng thích ăn, cây hương bồ có nhiều ở nông thôn nên rất nhiều gia đình hái cho gia súc, gia cầm ăn, lá cây nó rất dẻo, có thể lấy đan thành rổ, làm quạt hương bồ, giày rơm, nói chung nó có rất nhiều tác dụng hữu ích.Chương Vân ngồi xổm xuống bên đường hái cây hương bồ thì phát hiện có có bèo tây dưới kênh, cái này có thể làm đồ ăn cho gà, cho heo ăn, trong lòng lúc đầu còn nghĩ phải đi nhiều đường tìm xem nếu cây hương bồ ( cỏ nến ) mà không đủ, thì có thêm bèo tây nữa nên không lo không có gì cho heo ăn trong lúc chờ hạt mắt phượng mọc lên.Chương Vân cao hứng hái hết đoạn đường bên này bên kia cây hương bồ, nên không biết phía sau có người chạy tới trước mặt nàng kêu:"Vân nhi".Nàng ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Thiết Toả đang đứng trước mặt mình, trong lòng không khỏi bực mình, chậm rãi đứng lên.* Thuỷ ngọn nến còn gọi là cây hương bồ, cỏ nến, bồn bồn, thuỷ hương, bồ hoàng, cây đuôi mèo.

Bèo tây
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 14


Edit: Xíu"Vân nhi, người đừng tin lời nói của người trong thôn, ta sẽ không cưới người khác".

Thiết Toả vẻ mặt sốt ruột tiến về phía trước một bước, rất muốn Chương Vân nghe hắn giải thích.Chương Vân nhẹ nhàng dịch chuyển mấy bước sang bên cạnh, lên tiếng ngăn cản: "Ngươi đừng lại đây".Thiết Toả thấy nàng như vậy, trong lòng phiền muộn ủ rũ, vội la lên:" Vân nhi...

" ."

Ngươi hay là nghe ta nói đi".

Chương Vân mở miệng đánh gãy lời hắn nói, Thiết Toả muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không có lên tiếng, chỉ đứng im nhìn nàng."

Chuyện định thân hồi nhỏ ngươi đừng tin tưởng là thật, đừng vì chuyện này mà làm cha mẹ thương tâm, phá hỏng sự hoà thuận của gia đình, cũng làm cho ta khó xử".

Chương Vân lạnh nhạt đem lời nói rõ ràng.Thiết Toả lại coi như hiểu lầm, nhịn không được lại tiến về phía trước một bước vội nói:" Ta không cố ý làm ngươi khó xử, ngươi tin ta, vì ngươi, người nào ta cũng không xem tướng, cũng sẽ không lấy về nhà".Chương Vân nghe xong gần như sững sờ, xem ra không đem ra lời giải thích rõ ràng thì tên tiểu tử này sẽ không tỉnh ngộ được, nàng trầm mặt nói:" Trong nhà làm mai cho ngươi, ngươi chỉ cần xem xét nhân phẩm của đối phương, một điểm cũng không cần băn khoăn đến ta, thực sự mà nói chuyện định thân hồi nhỏ cho tới bây giờ ta chưa bao giờ coi là thật, ngay cả khi người nhà ngươi không cho ngươi cưới người khác ta cũng không lấy ngươi".Đem những lời này nói ra, trong lòng Chương Vân có chút lo lắng, sợ Thiết Toả chịu kích thích vạn nhất bất lợi cho bản thân, nghĩ vậy nàng vội lui ra sau mấy bước, cuống quýt nhìn về phía Thiết Toả , chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, dưới chân loảng choảng, loảng choảng vài bước mới ổn định, miệng ngập ngừng nói cái gì cũng nghe không rõ, đầu rũ xuống không dám nhìn nàng, sững sờ ổn định một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu, ưu thương nhìn nàng một cái, liền quay đầu lảo đảo chạy đi.Nhìn Thiết Toả đã đi xa, Chương Vân thở ra, thấy ngực có chút rầu rĩ, cũng không dễ chịu, không có chút hưng phấn như ban đầu, ngồi xổm xuống đem cây hương bồ cột lại ôm đem về nhà.Vừa đi qua sông Thanh Hà, bầu trời đổ mưa tí tách, Chương Vân vội tăng tốc bước chân chạy vào trong sân, ôm cây cỏ nến đi vào phòng bếp đặt xuống quay đầu lại nhìn bên ngoài, nước mưa đã chảy thành từng dòng, trong sân rất nhanh bị ướt hết.Mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, Chương Vân vội mở tủ chén Chương Vân vội vàng mở tủ, lấy ra một cái lá sen khô ở tầng dưới, dùng cái này làm mũ rơm, vội vàng che đầu chạy ra phía sau chất đống nông cụ, đống cỏ khô đi vào trong túp lều tranh lấy áo tơi mặc vào vội vàng trở ra sân trước, lấy hết đồ ăn phơi khô như rau, đậu trở về nhà chính, cất đi trên cái giá gỗ, rồi thu xếp các sàng gỗ, sau đó chạy đi đem Gà mái vội vã trở lại chuồng, đem chuồng gà dưới mái hiên để tránh mưa, ổ cỏ nơi ấp trứng cũng được lấy về làm chính.Sau khi thu dọn trong nhà thoả đáng, Chương Vân lau khuôn mặt ướt nhẹp, rồi chạy vào phòng cỏ tranh lấy hết áo tơi, mũ, buộc lại bằng dây thừng rồi chạy ra ngoài cổng đem đồ cho mọi người trong nhà đang ở dưới ruộng.Cơn mưa tầm tã đập vào mũ của Chương Vân khiến nước mưa từ vành mũ chảy xuống che khuất tầm nhìn, trong khi đó nàng lại mang theo áo tơi cồng kềnh, khó chịu, khiến cho việc đi lại rất bất tiện.

Chương Vân không thể đi nhanh được, ngược lại khiến nàng đi dẫm phải vũng nước bùn trượt chân té ngã xuống đất.Chương Vân vội vàng nâng tay chống đỡ bên cạnh vũng bùn đứng lên, chân tay đều dính đầy nước bùn, nàng cũng mặc kệ không để ý chạy ra khỏi đống bùn.

"Vân nhi, sao muội lại ngã như thế này, muội có sao không?".

Chương Vân vừa rút chân ra thì cách đó không xa có người chạy về phía nàng, đến gần liền lấy tay cầm áo tơi, mũ trong tay nàng, không đợi nàng mở miệng liền nói:" Đây là đưa cho cha ngươi cùng bọn Trình Tử, ngươi đưa cho ta, ta giúp ngươi đưa đi, ngươi mau về nhà đổi bộ quần áo khô đi, tránh bị cảm lạnh".Chương Vân nâng tay không dính nước bùn lên xoa xoa khuôn mặt ướt nước mưa, sau đó nhìn sang chỉ thấy được bóng lưng người nọ, mơ hồ có thể phân biệt là Thường Mãn, chỉ thấy hắn toàn thân không che chắn, quần áo đã bị nước mưa làm ướt hết, cứ như vậy liền mang theo áo tơi, mũ chạy nhanh chân đi.Hiện giờ có người giúp nàng đưa đi, Chương Vân cũng không trì hoãn, xoay người đi về nhà, vào nhà trước tiên cởi áo tơi ra thì liền cảm giác khí lãnh trong người, vội lấy chậu gỗ đứng ở ngoài hiên lấy chút nước mưa, dùng khăn bố lau tay, chân dính nước bùn đi, nước bùn được rửa sạch sẽ liền cởi y phục ẩm ướt ra lau khô rồi mặc y phục khô ráo sạch sẽ vào người.Như vậy vẫn chưa yên tâm, Chương Vân vội vàng đội mũ xuống bếp lấy củ gừng già trong tủ chén, thái mỏng, bỏ vào nồi nấu sôi bát canh gừng, đáng tiếc trong nhà không có đường đỏ, bằng không sẽ có trà gừng đường đỏ trị cảm lạnh hiệu quả tốt hơn.

Khi canh gừng đang được nấu thì Chương Vân thu mình ngồi bên cạnh bếp lò sưởi ấm, trên người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, vì thế nàng đút thêm một ít củi vào bếp để lửa cháy mạnh hơn, rồi ngồi nhìn ra bên ngoài xem người trong nhà đã trở về hay chưa.

Đợi đến khi nồi canh gừng bắt đầu sôi, ngoài trời mưa cũng nhỏ dần thì mọi người trong nhà đã trở về.

Sau khi người trong nhà trở về thì lại bắt đầu một trận rối ren, ào ào xối rửa tay chân, lau khô người, thay quần áo sạch, Chương Vân vội vàng đem canh gừng múc vào từng bát, để mỗi người trong nhà đều có thể uống hết một bát to.Canh gừng cay, cộng với thể chất tốt của người lao động cho nên mọi người Chương gia đều không ốm đau trong trận mưa này, bất quá mưa vẫn không có ngừng, ào ào trút xuống suốt ba ngày.

Thời gian này trừ bỏ Chương Hữu Khánh mỗi ngày mang áo tơi, đội mũ đi ra đồng xem tình hình của lúa mạch thì mọi người đều ở trong nhà.Không có xuống đất thì người trong nhà cũng không nhàn rỗi, mọi người ngồi trong nhà chính, tự tay lột vỏ lụa bắp ngô cột lại rồi treo lên sào, tường đất và dưới mái hiên nhà cho khô để dễ trẩy, nghiền nát hơn.

Còn Chương Vân thì thu thập cây hương bồ (cỏ nến)
tuốt hết lá trên thân cây, lấy phần trắng và mềm bên trong, có thể làm thành đồ ăn, phần còn lại dùng để cho heo, gà ăn, lá thì cất lại sau khi phơi khô, chuẩn bị đan một cái rổ.

Còn có nhiều phần ngọn lông xù của cây cỏ nến, phần này có thể hái xuống cho vào ruột gối.Người một nhà bận rộn tay, nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, đều đang nói chuyện tán gẫu , nhất thời ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài , thì thấy giờ mưa to gió nhỏ, sương mù rơi xuống đất.

Nước mưa rơi dưới mái hiên rả rích, nhỏ giọt xuống như một tấm rèm pha lê, ngắm cảnh mưa lại thêm cảm giác thoải mái giữa bộn bề bận rộn.Sau khi thu dọn xong cây cỏ nến trong tay xong, Chương Vân giúp bó lõi ngô, đem băng ghế kéo đến bên cạnh Chu thị, vừa buộc ngô vừa nói: "Nương, những cây cỏ nến này heo rất thích ăn, nhà chúng ta nuôi hai con heo con đi , vừa vặn ngay trước Tết Nguyên đán chưa tăng giá, chúng ta có thể tiết kiệm được vài đồng".Chu thị đầu cũng không ngẩng lên nói:" Trong nhà còn một ít tiền góp để dành, trong tháng chạp này phải trả cho Lâm đại phu, Lâm đại phu đã chiếu cố cho nhà ta nợ vài năm rồi, chúng ta cũng không thể không biết điều được, huống hồ gia đình Lâm đại phu cũng không khá giả gì".Lời này vừa nói ra, Chương Vân liền bị chặn miệng, mặc dù muốn nuôi lợn sớm hơn, giết mổ bán lấy tiền để gia đình có cuộc sống tốt hơn, nhưng trong gia đình không có tiền bắt heo con để nuôi, nàng chỉ có thể từ bỏ, nên xem ra con đường chăn nuôi lợn làm giàu tạm thời không khả thi nên phải nghĩ đến biện pháp khác càng sớm càng tốt.Chương Vân từ bỏ ý nghĩ nuôi heo, cây cỏ nến cũng không để lại, bởi vậy liên tục vài ngày đều chuẩn bị thức ăn cho gà mái, gà con ăn thoải mái.

Đợi đến nhiều ngày sau thì mưa rốt cục cũng tạnh, thời tiết trở nên lạnh hơn và mùa thu cũng đến rất gần.Khi dưới mái hiên giọt nước còn nhỏ giọt thì nhóm người trẻ tuổi liền không đợi được, Trụ Tử nhà Thường Tứ Lương, Xuyên Tử, còn có khuê nữ Tiểu Thuý một đường đến Chương gia, trên đường đi qua nhà Vương Đại Mậu còn kêu gọi bọn Xuân Hoa, Tú Hoa, cùng tam nhi tử, một đám người cầm rổ, cầm cuốc nhỏ nói nói, cười cười chạy vào sân."

Trình Tử ca, Hưng Tử, chúng ta muốn lên núi đào măng, các ngươi có muốn đi cùng không?".

Thường Trụ vừa tiến vào liền hét lên.Chương Trình, Chương Hưng đang ngồi trong nhà chính buộc bắp ngô, vừa nghe thấy tiếng gọi liền thả ngô xuống chạy đi ra ngoài.Chu thị ở trong phòng bếp cười đi ra ngoài, nói: "Mấy ngày nay trời mưa, hẳn là có rất nhiều măng.

Đây thật sự sẽ là thời điểm tốt để đào măng."

Mấy người trẻ tuổi nhìn thấy Chu thị vội gọi thím, trong các cô nương thì cô nương Xuân Hoa lớn nhất cười nói:" Thím, chúng ta cũng nghĩ như vậy, cho nên khi Tiểu Thuý gọi chúng ta liền đi theo".

"Là ngươi tham ăn, muốn ăn măng thôi".

Tiểu Thuý tuy tuổi nhỏ nhưng cũng nhanh mồm nhanh miệng, nghe Xuân Hoa nói xong liền khẽ cười nhạo nàng, khiến Xuân Hoa vươn tay nhéo cánh tay của nàng, Tiểu Thuý cười vội trốn phía sau đại ca Thường Trụ.

Chu thị ở một bên nở nụ cười ha ha, " Thật lâu cũng chưa được ăn măng, nay ta cũng thèm ăn, Trình Tử, Hưng Tử các con cũng đi cùng đi, lấy nhiều một chút về làm đồ ăn".

Chu thị nói tới đây còn không quên phân phó vài câu:" Các ngươi bây giờ đi đào còn được, qua vài ngày nựa sẽ không được đi đào, tục ngữ nói ' Mùa xuân chín măng chín, sau mua đông thang minh măng ra' , chờ thêm vài ngày nựa vào đông chí, măng trên núi phải lưu trữ đến sang năm".

Mấy đứa trẻ vội vàng đáp ứng, Chu thị giúp đỡ lấy giỏ trúc cùng cuốc nhỏ đưa cho Chương Trình rồi cùng dặn dò với mọi người:"Trời mới mưa, đường núi trơn trượt, các ngươi phải cẩn thận, biết không".

"Biết rồi, Thím".

Mọi người đều đáp ứng xong liền xoay người chuẩn bị đi ra khỏi sân, lúc này Chương Vân nghe thấy động tĩnh ở vườn rau phía sau cũng chạy tới, đến chỗ Chu thị nói:" Nương, con cũng muốn đi".

Chương Vân nói xong, một đám người dừng bước quay đầu nhìn nàng, vài người nhất thời không nói chuyện trong lòng tất cả đều nghĩ Chương Vân mới chỉ xảy ra chuyện ở Thanh Truẫn Lĩnh không lâu, nếu nàng đi theo, có phải hay không không tốt?.

Chương Trình trong lòng cũng nghĩ như vậy, đang định mở miệng khuyên can thì Chương Vân lại au một bước nói trước:" Ta không sao, chúng ta ở dưới chân núi Thanh Truân Lĩnh, ngày trước đều một ngày chạy mấy lần, các ngươi lần này không để ta đi, cũng không có lần sau, chẳng nhẽ cả đời ta đều không được đi núi Thanh Truân Lĩnh ".

Sau khi nói xong, Chương Vân quay đầu nhìn về phía Chu thị nói:" Nương, con thực sự không có việc gì, nương cứ để con đi ".

Chu thị thấy Chương Vân hai mắt mỉm cười, đến thực sự một tia khúc mắc cũng không có, ngẫm lại con gái nói cũng đúng, tránh được một lần, cũng không thể tránh được cả đời, nghĩ như vậy, trong lòng liền thả xuống, cười vỗ tay nàng, quay đầu nhìn Chương Trình nói:" Chăm sóc Vân nhi trên đường đi, trên đường cẩn thận một chút".

Chu thị đã mở miệng, Chương Trình cũng không phản đối, chỉ có thể đáp ứng, Chu thị vội đi vào phòng bếp lấy giỏ trúc ra đưa cho con gái.

Mọi người thấy Chương Vân trầm tĩnh, một điểm khổ sở cũng không có, Tiểu Thuý tức thời cười chạy đến lôi kéo tay Chương Vân nói:" Vân nhi tỷ, chúng ta cùng đi đi".

Xuân Hoa, Tú Hoa cùng mọi người cũng giống nhau, đều không có việc gì, cũng đi theo nở nụ cười, cũng hướng các nàng vẫy tay.

Chương Vân xách giỏ trúc đi theo đoàn người ra khỏi cổng sân, đi vòng qua hàng rào nhà mình, đi ra sau nhà, chẳng mấy chốc đã đến đường mòn lên núi.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 15


Edit: Xíu Mấy ngày trước Thanh Truân Lĩnh vẫn còn xanh tươi, sau một trận mưa thu, lá cây bụi và các loại cây trên núi dần chuyển sang màu vàng, một số biến thành màu đỏ, làm tâm trạng con người động lòng say đắm mùa thu tràn ngập sắc màu, chói mắt.Chương Vân đắm chìm trong khung cảnh mùa thu tuyệt đẹp một lúc lâu mới bị đánh thức bởi những cô nương phía trước, đi lên những con đường mòn trên núi đầy bùn, những con đường mòn như ruột cừu gần như bị bao phủ bởi cỏ dại và cây bụi.

Chương Trình cùng Thường Trụ hai nam nhân lớn đi phía trước giúp dọn sạch cỏ dại mọc xen hai bên, để người phía sau đi lại dễ dàng hơn.Vài cô gái tụ tập lại một chỗ, vừa đi vừa trò chuyện, họ vui vẻ như những chú chim bay ngang qua ngọn cây, bất quá phía trước mặt còn có đám con trai dù ở cùng thôn quan niệm nam nữ cũng không quá khắt khe, nhưng vẫn chú ý một đoạn khoảng cách chút để tránh những lời đàm tiếu.

Đoàn người đi có trật tự khoảng chừng hai khắc giờ thì tiến đến lưng chừng núi, trong rừng càng ngày càng nhiều tre xanh, theo hướng lũy tre xanh, rừng trúc thưa thớt dần dần xuất hiện.

Mọi người dừng lại nơi này, tản ra đi tìm măng dưới đất.Lúc này, Chương Trình cùng Thường Trụ bẻ gãy một vài cành trúc dày, ném cho từng người một, đồng thời hét lên: "Các người cắt cỏ cẩn thận, nếu thấy rắn thì đừng đập xuống đất, đừng đánh chúng, sử dụng nhẹ nhàng để xua đuổi rắn".Một đám trẻ con trong thôn có vẻ khá kinh nghiệm, đưa tay cầm lấy cành trúc, miệng đáp lại, Trương Vân cũng cầm lấy cành trúc, học hỏi Xuân Hoa và bọn họ, trước đó đánh vào đám cỏ dại và bụi rậm bên cạnh, không dám ngồi xổm, sau đó ngồi xuống hướng về phía đất bùn có đầu cong nhỏ đào, sau vài cuốc đã lộ ra gần hết đám măng đông dính bùn,to chừng như cổ tay.

Chương Vân hào hứng vừa đào vừa kéo bùn, dưới sự nới lỏng, đám măng đông nhanh chóng được nhổ ra.

Những người khác hiển nhiên là thành thạo hơn Chương Vân, vừa nói vừa cười, đào cũng nhanh hơn nàng, nhưng nàng cũng không vội, nghe các nàng thì thào bên tai, trong tay đào cẩn thận, thưởng thức hương vị hoang dã tuyệt vời.Mấy người vây quanh một chỗ đào, nhanh chóng đào hết đống măng mùa đông trong bùn, thỉnh thoảng có người hét lên: "Bên này có nhiều quá, mau tới đây."

Rất nhanh vùng phụ cận gần đó phát hiện không ít măng mùa đông ở dưới bùn gần đó, mọi người cũng không còn tụ lại một chỗ, ào ào tản ra tứ phía , trong lúc đào măng cũng cách nhau một khoảng nhất định, để có thể nói chuyện cười cười.Chương Vân đào một chỗ xong, cũng chầm chậm dịch chuyển hướng sang bên cạnh Chương Trình, nàng thấy đại ca luôn luôn chăm sóc, chiếu cố suốt dọc đường , nàng liền lớn mật hơn bắt đầu đi sâu vào trong hơn.

Đi được vài bước vào trong, chỉ thấy mấy quả lưa thưa rơi xuống bùn đất, Chương Vân tiện tay cầm lên cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy quả có màu xanh pha vàng, đỉnh đầu hơi đỏ, bóng, hạt hơi nứt, có thể nhìn thấy được bên trong màu đen.Chương Vân lập tức dừng lại, cẩn thận xem xét trái cây trong tay, từ từ có ấn tượng về trái cây, nàng vội vàng đặt chiếc giỏ trúc và chiếc cuốc nhỏ đang mang theo xuống, bắt đầu bóc vỏ trái cây bên trong lộ ra màu đen cứng rắn xác , nàng ngồi xuống dùng cuốc nhỏ đập vỡ vỏ hạt, lấy nhân nâu bên trong ra nhẹ nhàng sờ thì ngón tay dính đầy dầu.Chương Vân đem hai đầu ngón tay đưa đến chóp mũi ngửi, trên đó có mùi dầu thơm nhẹ, trong lòng không khỏi vui mừng, đây không phải là quả hạt của hoa trà có thể ép lấy dầu hay sao.Một bên Chương Trình thấy nàng đang cầm mấy trái cây dưới đất trên tay liền đi đến bên người nói: "Vân nhi, trên núi có rất nhiều trái cây, nhưng trái này không ăn được, nếu muội muốn ăn trái cây thì nói ca sẽ hái cho muội một ít".Chương Vân vừa nghe, hưng phấn quay đầu hỏi:" Loại trái cây này trên núi rất nhiều?".

"Ừ, ở đây không có bao nhiêu, đi lên phía trên thì có rất nhiều nhưng không ai muốn quả này, nó không ngọt hay chua, và cũng không thể ăn được."

Chương Trình hướng lên núi chỉ, mà cũng không hiểu sao Chương Vân đối với quả này rất hứng thú.Chương Vân vội lôi kéo Chương Trình chạy lên trên, miệng thúc giục nói:" Đại ca, ngươi mau dẫn muội đi qua xem".Chương Trình bị Chương Vân kéo đi lảo đảo, xém chút nữa thì ngã sấp xuống đất, bất quá thấy nàng vội như vậy cũng không kịp hỏi gì, ổn định thân mình rồi mang theo nàng đi lên hướng trên.Đi lên trên một đoạn, quả thực càng ngày càng nhiều hạt quả hoa trà, Chương Vân ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy tầm mắt tất cả đều là cây hoa trà này bao phủ, có thể nhìn ra được bên trên khẳng định còn rất nhiều.

Sau khi chính mắt xác thực, Chương Vân dừng bước chân không đi lên trên nựa, ngược lại lôi kéo Chương Trình đi xuống dưới miệng vội nói:" Đại ca, nhanh đi tìm Hưng Tử, chúng ta về nhà lấy bao tải, trở lại hái trái cây này về ".

"Mấy quả này có tác dụng gì?

"Chương Trình nhìn thấy Chương Vân mặt đầy phấn khích, tuy rằng bước chân đuổi theo kịp nhưng trong lòng rất khó hiểu, không thể không hỏi.

Chương Vân nhất thời không biết dùng lí do gì để thoái thác, đành phải hàm hồ nói:" Muội cảm thấy hẳn là có thể ép dầu, chúng ta hái về thử xem, nếu không được thì chỉ mất tý sức lực, cũng không tổn thất gì".

Chương Trình kinh ngạc trước câu nói này, nhưng Chương Vân thúc giục hết lần này tới lần khác, cũng không dám chậm trễ nữa, sau khi tìm được Chương Hưng trong rừng trúc, cả ba vội vàng xuống núi.

Về đến nhà, Chương Vân đem tất cả rổ tre cùng cuốc nhỏ trong phòng bếp, lấy ra ba cái bao lớn, vội vàng nói xuống vài câu, liền lôi kéo Chương Trình cùng Chương Hưng lại lên núi, ở trên đường mòn gặp bọn Thường Trụ, Xuân Hoa lấy măng trên núi trở về, chỉ nói một câu lên núi hái quả, rồi lách người đi ngang qua.

Chương Trình, Chương Hưng đều không hiểu hành động của Chương Vân, chỉ có thể thấy được sự hưng phấn mười phần của nàng nên cũng đi theo, ba người đi đến trên sườn núi mắt thấy cây hoa trà liền đưng lại, Chương Vân hô một tiếng, hai người kia bắt đầu hái quả hoa trà.

Cây hoa trà thuộc loại cây nhỏ, cũng không cao, cao hơn một chút so với người lớn, cho nên đối với người mười sáu tuổi như Chương Trình hoàn toàn có thể hái được, Chương Vân phải dời một tảng đá lớn mới có thể giẫm chân lên mới hái được, mà Chương Hưng thì không biết làm gì , chỉ biết chờ đại ca, đại tỷ hái quả hoa trà ném xuống đất, sau đó hắn liền giúp đỡ nhặt cho vào bao tải.

Quả thật trên núi có rất nhiều cây hoa trà, cây nào cũng trĩu quả, hái được cũng nhanh , nhưng ba bao tải phải mất hơn một tiếng đồng hồ, đợi đến khi các bao tải đã đầy hết thì Chương Trình, Chương Vân mới dừng tay, ba người ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó Chương Trình mang theo hai cái túi, Chương Vân cùng Chương Hưng lôi kéo một bao quả hoa trà về nhà.

Sau khi kéo ba bao tải quả hoa trà vào sân, ba huynh muội đều mệt mỏi muốn chết, khi đặt ba bao tải vào đại sảnh nhà chính thì cả đám ngồi thở hổn hển.

Chu thị đang cắt cỏ nến trong sân, thấy ba huynh muội đem ba cái túi lớn trở về, tò mò đi theo vào đại sảnh nhà chính, mở bao ra thấy là quả hoa trà, không khỏi thắc mắc: "Các con hái quả này làm gì vậy, quả này cũng không ăn được, trong thôn chưa có người nào hái quả này.

"

Chương Trình quay đầu nhìn Chương Vân, trong lòng cũng nghi hoặc, liền mở miệng nói:" Vân nhi nói quả này có thể ép lấy dầu, Vân nhi sao muội lại nói như vậy?".

Chương Vân đang nghỉ ngơi, trong đầu đang nghĩ cách nên giải thích như thế nào, cũng không thể nói là do dầu thải tràn ngập, nàng lên mạng tra dầu ăn lành mạnh thì thấy có dầu trà, nàng mới biết đó là loại trà dầu ăn được rất tốt cho cơ thể con người, nó rất hữu ích và nàng cũng biết cách làm dầu trà.

Nàng tự nhiên không thể nói thật, nhất thời không tìm được lý do chính đáng nên không nói gì, chạy ra khỏi nhà chính, chọn một viên đá nhỏ ở góc sân, trở về, từ trong bao tải lấy quả hoa trà ra, lột vỏ trái trà ra lấy hạt ra, đặt hạt lên bàn gỗ, dùng đá đập vỡ, hạt và hạt quyện lại với nhau,trên bàn lập tức chảy ra rất nhiều dầu.

"Nương, đại ca, các người xem, thật sự là có rất nhiều dầu."

Chương Vân nhặt ra nhân hạt bị vỡ ra bóp bóp trên ngón tay còn dính vết dầu, nàng thả nhân hạt xuống, đưa ngón tay cho Chương Trình xem.

Chu thị dù sao cũng có kinh nghiệm sống, mỗi năm trong nhà đều phải ép một ít dầu hạt cải, những hạt cải dầu đó đều bị đập nát như thế này, nhưng không có nhiều dầu như quả hoa trà này, Chu thị sau một phen kinh ngạc, trên mặt lập tức hiện lên nét mặt tươi cười.

"Ừ, thật đúng là nhiều dầu, Vân nhi cả ngày thường theo đám người Trình Tử lên núi xuống ao, thích giở trò quái gở này nọ, mấy ngày trước bị ốm một hồi, giờ khoẻ rồi lại giống như trước , tính khí tinh linh mày mò không thay đổi, lần này thực sự tìm ra được thứ tốt ".

Chu miệng vui vẻ lẩm bẩm, liền ngồi xổm xuống lấy quả hoa trà.

Những lời này khiến Chương Vân thở phào nhẹ nhõm, ít nhất người nhà cũng không nghi ngờ điều gì, nhưng nàng vẫn không yên tâm, sau khi nghĩ lại, nàng nói: "Đây cũng không phải là con nghĩ ra, nương còn nhớ hay không con đã nói qua người ngoại nhân kia, con nghe ông nói ngoài hạt bông vải ép được dầu thì hạt của loại quả này cũng có thể ép được dầu, lúc đó ông ta mới miêu tả cho con nghe về hình dáng của quả này, ban đầu con cũng không để trong lòng, nhưng hôm nay đi lên núi nhìn thấy con mới đột nhiên nghĩ tới"

Vì người nhà không nghi ngờ gì nên nàng cứ nhẹ nhàng đẩy ra cho người ngoại nhân kia biết, tuy lời bào chữa này đầy sơ hở nhưng cũng may không ai có thể kiểm chứng, có người nghi ngờ cũng không tìm ra nguyên nhân sâu xa.

"Vân nhi, muội thật sự gặp được quý nhân, người ngoại nhân kia hẳn là rất có học thức."

Chương Trình nghe xong cũng tin tưởng không nghi ngờ, Chu thị đi lấy quả hoa trà, nói tiếp: "Có học thức là tốt, có thể biết nhiều chuyện trên trời dưới đất, không như chúng ta, chẳng biết gì ngoài việc làm ở dưới đất ".

Chương Trình đang nói chuyện, trong tay không khỏi dừng lại, cả người sững sờ một hồi, đối với người ngoại nhân hiểu biết rất hâm mộ, hắn nghĩ nếu một ngày nào đó có điều kiện hắn cũng có thể đọc sách biết chữ, có thể học được những thứ tốt, tuy nhiên hắn chỉ nghĩ một hồi rồi sớm bình tĩnh lại , nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình còn khó sống chứ đừng nói đến việc đi học, nên hắn chỉ có thể ôm tâm tư để trong lòng rồi thở dài.

Chương Vân và Chương Hưng không nghĩ nhiều, hai người đi theo để giúp Chu thị lấy quả cây trà đến, Chương Vân đã sớm nhớ lại quy trình sản xuất dầu trà, liền phân phó cho mọi người nhặt quả cây trà ra khỏi bao tải, để xếp vào góc phòng chính, cái này phải chất đống trong vài ngày để hạt chè chín tăng hàm lượng dầu, sau còn trải qua đoạn thời gian phơi nữa, nhất thời chưa dùng đến.

** Lảm nhảm một chút, lúc đầu mắt mờ sao nhìn từ 118 chương thành 43 chương, nghĩ ngắn vậy mình vừa tập edit là vừa, ai dè hôm nay xem lại tận 118 chương lận, ôi dài quá 😂

*Dầu sở thụ: quả hoa trà

Những quả màu đỏ này rất phổ biến ở nông thôn Trung Quốc, khi nở hoa sẽ trắng xóa một vùng, nó không phải là một loại trái cây để ăn mà người nông dân thường sử dụng để ép thành dầu.

Người ta gọi đó là "vàng lỏng", rất ít người biết đến loại quả này vì hầu hết chỉ sử dụng lá của nó.

Đó chính là quả của cây chè đắng, thường mọc hoang trên núi.

Quả hạt trà sau khi phơi khô

Dầu hạt trà tốt ngang ngửa dầu ô liu.

Quá trình chế biến cũng rất phức tạp và tốn thời gian.

1 giỏ hạt trà chỉ làm ra được 500ml dầu, thế nên nó được người ta ví như "vàng lỏng".

500ml dầu hạt trà có thể bán với giá hàng trăm đô la.
 
Back
Top Bottom