Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.

[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 66


Edit: Xíu Chương Hữu Khánh tất nhiên là đồng ý, sau khi ăn cơm chiều xong liền bắt tay vào làm, đem cành lá hương bồ đến ngồi ở trước cửa nhà chính, thừa dịp sắc trời còn chưa có đen tối mịt thì bắt đầu chậm rãi đan giỏ.Chương Hữu Khánh luôn quen tay đan với những thanh tre cứng chắc, nhưng với cành lá hương bồ này thì nó rất mềm dẻo, nên làm hơi có chút không thuận tay, đan có chút chậm chạp, phải mất ba bốn ngày tranh thủ thời gian sau buổi cơm chiều mới đan xong một chiếc giỏ từ cành lá hương bồ.

Mấy ngày nay, sau khi Chương Vân giúp Chu thị dọn dẹp xong, liền ngồi trên băng ghế dài trước mặt cha nhìn cha đan giỏ rồi giúp đỡ một tay, rốt cuộc cuối cùng cũng hoàn thành, Chương Hữu Khánh cắt bỏ những đoạn cành lá hương bồ dư thừa xong gọi Chương Vân đến đưa cho nàng."

Vân nhi, được rồi".

Chương Vân cầm lên nhìn chiếc giỏ hương bồ lên, tổng thể nhìn không được đẹp, còn hơi cong cong xiên vẹo một chút, một số chỗ thì bị xẹp xuống, trông không được cứng thành khuôn hình tí nào.Chương Hữu Khánh vừa thu dọn đồ trên mặt đất, vừa nói:" Vân nhi, sao con lại nghĩ tới dùng thứ này để đan bện vậy, cha thấy nó không được vững chắc cho lắm, với lại còn hơi mềm, so với giỏ tre thì kém hơn nhiều".

Chương Vân nhìn thứ trong tay xiêu xiêu, vẹo vẹo, quả thật là không được, đương nhiên nàng cũng biết chuyện này không liên quan đến cành lá hương bồ, mà bởi vì cha nàng không biết cách đan bện cái này thế nào, việc này đã có chút khó khăn rồi.

Ngày hôm sau, Chương Vân thừa dịp lúc Chu thị trở về từ dưới đồng ruộng:" Nương, người có biết trong thôn chúng ta có ai giỏi đan lát không?".

Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ đến việc này, nàng muốn tìm một người có tay nghề đan lát giỏi, để thử xem có thể đan bện ra được cái giỏ thành hình hay không, nếu không có ai thì việc này chỉ có thể từ bỏ.Chu thị đang giúp nhào bột, chuẩn bị làm bánh nướng áp chảo, nghe Chương Vân hỏi như vậy, không chút nghĩ ngợi liền thản nhiên nói:" Nếu nói người đan bện này nọ giỏi, thì đương nhiên nhà Thiết Mộc, nhà mẹ đẻ nàng chính là chuyên môn đan bện đồ để bán, các cửa hàng đều cố ý chạy tới nhà nàng để thu mua đồ, tay nghề thủ công vô cùng tốt".

Nhà Thiết Mộc....Cũng chính là nương Thường Mãn, Chương Vân trong lòng động đậy, nghĩ sao mà khéo như vậy, giờ làm thế nào có thể đến nhà Thường Mãn đây, chưa kể cha nương nhà người ta có khi còn không vui khi thấy nàng nữa , rồi lỡ đến khả năng gặp Thường Mãn, nàng liền cảm thấy không được tự nhiên.

Chương Vân không hỏi thêm câu nào nữa, đem chuyện này để trong lòng, sau khi ăn cơm tối xong trở về phòng nằm trong ổ chăn trên giường suy nghĩ lung tung, sợ rằng gặp phải Thường Mãn, rồi có khả năng đem vấn đề kiếm tiền này bỏ qua, dường như cũng không đáng giá lắm, chẳng lẽ cả đời này nàng còn có thể không gặp Thường Mãn, tất cả mọi người đều ở chung trong một cái thôn, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó chạm mặt nhau, cho nên dù có muốn trốn tránh cũng không được.Sau khi suy nghĩ như vậy, Chương Vân liền dứt bỏ những cố ki, băn khoăn trong lòng mình lại, quyết định đi một chuyến Thường gia, xem có thể nhờ được nương Thường Mãn giúp đỡ đan bện cành lá hương bồ được hay không, nếu có thể đan thành sản phẩm, thì còn phải cầu nhà người ta chỉ dạy một chút bí quyết mới được .Trong lòng đã quyết định, sáng sớm hôm sau, Chương Vân xách giỏ lên lưng đi đến phương hướng nhà Thường gia, nhưng Chương Vân không định tiến vào nhà Thường gia như thế này, tóm lại vẫn tránh Thường Mãn một chút thì tốt hơn, vì vậy nàng đi tìm Thường Quyên giúp đỡ.

Khi đến nhà Thường Quyên, cha nương của Thường Quyên đã đi xuống ruộng làm việc, còn Thường Đông thì không biết đi chơi ở đâu, trong nhà chỉ còn lại một mình Thường Quyên, nhìn thấy Chương Vân đi tới đây, Thường Quyên có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có hỏi gì, liền lôi kéo nàng vào trong phòng, hai người ngồi trên giường nói chuyện."

Cái gì, ngươi muốn ta giúp tìm nhị bá mẫu, còn phải thừa dịp Mãn tử ca không ở nhà, ngươi cứ như vậy không muốn gặp hắn sao?"

Thường Quyên vẫn là đau lòng Thường Mãn, nghĩ Chương Vân thật nhẫn tâm, ngay cả mặt cũng không muốn gặp.Chương Vân nghe nói như vậy, không khỏi rũ hai tròng mắt xuống, chân nhẹ nhàng chà chà dưới đất, thấp giọng nói:"Ngươi cảm thấy, hắn gặp mặt ta thì có thay đổi được gì, ta đây là vì tốt cho hắn mà thôi".

Thường Quyên trong lòng không khỏi bực mình, thật muốn đi đến bắt lấy tay Chương Vân, hung hăng lắc thật mạnh, để cho nàng tỉnh táo hơn, có thể thấy rõ được Mãn tử ca có bao nhiêu quan tâm đến nàng.Khó chịu thì khó chịu, nhưng ai bảo Chương Vân là tỷ muội tốt nhất của nàng, Thường Quyên cuối cùng cũng đồng ý, lập tức đứng dậy:"Ngươi ngồi ở đây chờ đi, ta sang cách vách nhìn, xem nhị bá mẫu có ở nhà hay không".Chương Vân đang muốn dặn dò thêm một tiếng, thì thì Thường Quyên quay đầu lại nói:"Yên tâm đi, ta sẽ nhìn xem Mãn tử ca có ở đó hay không, không cho các ngươi chạm mặt là được".

Nói xong liền chạy ra ngoài, Chương Vân có thế này mới an tâm ngồi chờ.Thường Quyên đi một hồi liền trở về, chạy vào trong phòng:"Vân nhi, nhị bá mẫu vừa lúc ở nhà, Mãn tử ca đã đi xuống ruộng rồi, ngươi nếu muốn đi thì đi nhanh thôi".

Chương Vân vội từ trên giường nhảy xuống, lôi kéo Thường Quyên chạy ra sân, đi sang nhà Thường Mãn ở bên cạnh.Trước khi Chương Vân xuyên qua đến đây thì cũng đã đi theo Chương Trình đến nhà Thường Mãn vài lần, còn với nàng thì cũng là lần đầu tiên đến đây, nhà Thường Mãn và nhà Thường Quyên giống nhau, bên ngoài được bao quanh bởi những bức tường đất, so với hàng rào nhà nàng tốt hơn, có thể ngăn chút gió mưa, đi lên mấy bước, liền thấy cửa sân đang rộng mở, Thường Quyên cùng Chương Vân trực tiếp đi vào.Sau khi bước vào sân, liền nhìn thấy có ba gian phòng phôi đất, cộng thêm một gian phòng chính, tường ngoài đã được chỉnh sửa qua nên trông bằng phẳng và chắc chắn, không giống như nhà của nàng, lớp đất vàng trên tường có chút bong tróc ra từng mảng, cả sân rộng thoáng hơn Chương gia một chút, góc xó còn có cây đào, chờ đến lúc hoa đào nở rộ, thì trong sân này thật sự rất đẹp mắt.Chương Vân đi vào thoáng liếc mắt nhìn quanh trong sân một cái, Thường Quyên thì lớn tiếng gọi:"Nhị bá mẫu".

"Ai, Tiểu Quyên à, ta đang ở trong phòng bếp nấu bữa sáng, cháu đi đến phòng đây ngồi đi".

Trong phòng bếp truyền ra một tiếng gọi, Thường Quyên nhìn Chương Vân, thấy nàng gật đầu, hai người cùng nhau bước đi vào phòng bếp.Sau khi hai người bước vào, chỉ thấy nương Thường Mãn Thiệu thị đang đứng bên bếp lò, đang bận rộn nấu hai nồi trên bếp một lúc, một nồi đang khuấy cháo bột ngô, nồi còn lại nấu bánh bột ngô, nghe thấy tiếng bước chân của hai người, liền quay đầu lại nhìn xem.Nhìn thấy Chương Vân, Thiệu thị có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ sửng sốt một chút, liền cười nói:"Là Vân nhi à, Tiểu Quyên sao cháu không nói sớm là Vân nhi cũng tới đây, cháu xem trong tay ta lúc này cũng không rảnh, trong bếp lại nhiều khói lửa nóng, nên cháu đưa Vân nhi đi lên nhà chính ngồi đi, ta cái này cũng sắp xong rồi".

Thiệu thị nhìn rất thoải mái, thấy Chương Vân cũng không xấu hổ, ngại ngùng, giống như trước khi chưa bao giờ Chương gia bọn họ từ chối cầu thân, Chương Vân ban đầu có chút lo lắng về điểm này, thì lúc này tất cả đều biến thành hư tro, không có chuyện gì cả, trên mặt liền nở nụ cười:"Thím, không có gì ạ, cháu ở nhà hơn phân nửa thời gian là ở trong phòng bếp, sao có thể ngại khói lửa ạ".

Chương Vân vừa nói xong, Thường Quyên liền chạy đến trước bếp lò cười nói:"Nhị bá mẫu, cái khác cháu không thể giúp, nhưng giúp người nhóm lửa thì cháu làm được".

Nói xong liền ngồi xổm xuống để giúp đỡ nhóm lửa.Thiệu thị cũng không quá khách sao, chỉ cười trêu:"Tiểu Quyên chính là đau nhị bá mẫu a, nếu nương cháu thấy, chỉ sợ sẽ ghen tị cho coi".

Thường Quyên bị lời nói này chọc cười thích thú, Chương Vân cũng đi giúp một tay, cầm lấy băng ghế đặt xuống ngồi bên cạnh Thường Quyên, nghiêng người thoáng đánh giá Thiệu thị.

Thiệu thị nhìn qua chính là người lanh lẹ, đầu tóc chải gọn gàng không rối, quần áo mặc trên người dù chất liệu vải không tốt nhưng rất sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái, toàn thân rất giản dị, cả người trông tràn đầy năng lượng, làm việc cũng lưu loát gọn gàng.

Không lâu sau đã đem cháo ngô nấu xong, một nồi khác bánh bột ngô cũng nướng xong, bỏ đầy trong cái bát lớn.Nhìn thấy Thiệu thị hết bận rộn ở trên bếp rồi, Chương Vân cùng Thường Quyên vội đứng dậy, Thiệu thị cởi tạp dề ra, rửa sạch tay, liền cười nói:"Đều đi lên nhà chính ngồi đi ".

Chương Vân và Thường Quyên đi theo sau Thiệu thị vào nhà chính, Thiệu thị mời hai người ngồi trên ghế rồi mở miệng:" Vân nhi, có chuyện gì cần tìm thím vậy?.

Thiệu thị tự nhiên biết rõ, từ sau khi chuyện đó xảy ra, Chương Vân liền không qua lại đến nhà nữa, mà lúc này lại lôi kéo Thường Quyên cùng đi qua, tất nhiên là có chuyện, cho nên nàng liền trực tiếp hỏi.

Chương Vân biết người nông dân đều bận bịu, Thiệu thị vừa nấu bữa sáng xong, đương nhiên là phải đưa đi cho người nhà làm ở dưới ruộng ăn, vì vậy nàng cũng không quanh co lòng vòng, miễn cho để lãng phí thời gian nhà người ta, liền mở miệng nói:"Thím, là như vậy, cháu nghe nương cháu kể, người đan bện vô cùng tốt, là một tay nghề thủ công được tổ truyền truyền lại"."

Hữu Khánh tẩu tử khen ta quá rồi, từ sau khi lấy chồng gả đến trong thôn thì cũng không có làm nhiều cái này, chủ yếu là đan bện một số đồ đạc trong nhà cần dùng thôi, nếu có đồ tốt hơn thì đưa đến cửa hàng để bán, nhưng từ sau khi sinh Thường Phú, vì phải chăm sóc hắn nên cũng lâu rồi ta không có động tay vào làm, cho nên nào còn tay nghề nữa".

Thiệu thị cười khoát tay.Chương Vân nghe vậy thì có chút do dự, sau đó nghĩ lại, dù sao cũng đã đến rồi, thử xem cũng được, tốt hơn là cứ từ bỏ như vậy, nghĩ vậy Chương Vân liền nói: "Thím khách khí rồi, tay nghề thứ này, sao nói đánh mất liền đánh mất được, cháu lần này đến đây là muốn thím giúp đỡ một việc , giúp đỡ cháu đan bện một vài thứ".

"Vậy đến cũng không khó, cháu muốn đan bện cái gì thì cứ nói với ta, dù sao cũng chưa nói tay nghề, nhưng đan bện một số thứ trong nhà dùng thì vẫn có thể được".

Thiệu thị cũng không từ chối, sảng khoái đáp ứng.

Chương Vân nghe vậy liền vội vàng đứng dậy: "Thím, xin người chờ một chút, đồ cháu mang đến vẫn để ở sân nhà của Tiểu Quyên, cháu sẽ đi đến lấy cho thím nhìn xem, xem có thể đan bện được không".

Sau khi nghe Thiệu thị đồng ý, Chương Vân bỏ chạy đi ra ngoài và mang theo chiếc giỏ đặt trong sân nhà Thường Quyên đi lại"Thím, là những thứ này, cháu muốn dùng cỏ khô này, xem có thể đan bện thành giỏ, rổ rá được hay không".

Chương Vân đem giỏ đặt bên chân Thiệu thị, xoay người lấy một ít cành lá hương bồ ở trong tay, nói chuyện liền đưa cho Thiệu thị xem.Thiệu thị cầm cành lá hương bồ xem xét, Chương Vân lại mở miệng nói tiếp:"Đây là loại cỏ dại ở bên ao hồ, sông suối, người đừng nhìn nó chỉ là cỏ dại, nhưng nó thật sự rất dai, không tin người giật nhẹ thử xem".

Thiệu thị nghe Chương Vân nói xong, liền cầm một cành lá hương bồ lên dùng tay kéo qua, quả thật nó rất dẻo dai, trong lòng không khỏi cân nhắc, loại cỏ dại này phải đan bện như thế nào mới tốt được.

"Thím, nói thật không dối gạt người, trong lòng cháu có tính toán, là thử xem loại có này có thể đan bện các đồ dùng sử dụng trong nhà được hay không, nếu thật sự có thể đan bện ra được sản phẩm, liền chuẩn bị đi tìm lí chính, đem loại cỏ này trồng lên sau đó đan thành các sản phẩm gia cụ đem đi bán, nếu chúng ta có thể thành công đi theo cách này, như vậy trong thôn cũng có thêm cơ hội kiếm tiền".

Chương Vân trong lòng đã sớm có ý định như vậy, cũng không muốn giấu diếm, vì chuyện nhỏ này mà có thể làm lên cả công việc lớn, mà nghĩ lại, nếu con đường này thành công thì phải mở rộng quy mô, như vậy mới phát triển toàn diện được.

"Hoá ra ngươi còn có ý nghĩ này, chuyện tốt như vậy, sao không nói trước với ta".

Thường Quyên vừa nghe xong, liền bật dậy khỏi băng ghế, vừa hưng phấn lại vừa oán trách.

Chương Vân đến cũng không phải muốn gạt Thường Quyên, chính là trước tiên không biết cành lá hương bồ có thể đan bện thành công hay không, nàng không muốn quá nhiều người biết, miễn cho đến lúc làm không được, ngược lại hoạ lại rơi xuống từ miệng.

Thiệu thị cười tủm tỉm nhìn Chương Vân:"Năm cũ nhà các ngươi đem phương thức chiết dầu của tổ tiên nói ra, đã giúp cho thôn chúng ta việc đại sự rồi, hiện giờ ngươi lại tìm ra được cách mới, nếu có thể thành công thì người trong thôn chúng ta đều cảm động, biết ơn tới nhà các ngươi rất nhiều".

"Thím, sao lại nói vậy được, nhà chúng ta cũng là một thành phần trong thôn mà, nếu mọi gia đình trong thôn đều trôi qua những ngày tháng tốt lành thì chúng ta cũng vui mừng chung thay".

Chương Vân khiêm tốn nói vài câu, nụ cười trên mặt Thiệu thị càng sâu.

"Được rồi, chuyện tốt như vậy, ta có thể ra được một phần sức lực thì đó quả thật là niềm vinh hạnh, thím sẽ cố gắng đam bện thật tốt, nếu ta không thể làm được thì sẽ đưa đến cho cha ta để họ thử xem sao, nếu có tin tức tốt thì sẽ lập tức báo ngay cho cháu".

Thiệu thị đứng dậy vui vẻ nhận lấy.

Chương Vân vội vàng cảm ơn, nghĩ Thiệu thị cũng bận nên không có ý định ở lại quấy rầy nữa, cùng Thường Quyên cáo từ, Thiệu thị còn cố ý tiễn họ đi ra ngoài sân, trước khi đi, Chương Vân hơi ngượng ngùng nói:"Thím, việc này không biết có thể thành công hay không, nên thím trước có thể hay không đừng nói cho người khác biết được không ạ?".

"Thím biết rồi, yên tâm đi, ta sẽ không nói ra ngoài đâu".

Thiệu thị lập tức đồng ý, Chương Vân lúc này mới yên tâm, sau khi chào tạm biệt Thường Quyên, Thiệu thị, liền chạy đi trở về nhà.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 67


Edit: Xíu Chương Vân trở về nhà, bận rộn với công việc trong ngày, đợi đến chiều tối, lúc mọi người Chương gia trở về thì nàng đã nấu xong cơm, cả nhà cùng nhau ngồi quây quần bên bàn trong nhà chính ăm cơm chiều, Chương Vân liền đem chuyện hôm nay nói ra cho mọi người cùng nghe."

Sao con không bàn bạc với cha nương một chút, một mình đi Thường gia, con liền đi như vậy cũng không tránh khỏi cảm giác xấu hổ".

Chu thị vừa nghe Chương Vân tự mình chạy đến Thường gia, không khỏi lo lắng vội vã nói, nghĩ rằng lỡ như nhà Thiết Mộc thấy con gái rồi không cho sắc mặt tốt thì rất là lúng túng, ngại ngùng."

Nương, người xem lại con cũng không việc gì, Thường thím rất thoải mái, còn đồng ý giúp đỡ nữa".

Chương Vân thấy nương lo lắng như vậy, vội vàng an ủi.Lúc này, Chương Trình cũng bắt đầu nói:"Vân nhi, trong lòng muội có ý định này, sao không nói chuyện trước với người nhà, ngược lại đi nói với người ngoài biết trước".

Trong lời nói của Chương Trình có chút không vui, hắn nghĩ lo cho gia đình mình trước, ngược lại nói cho Thường gia biết chuyện trước, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.Chương Vân cũng không cố ý giấu diếm, chỉ là nghĩ chuyện giao phó xong rồi nói cho người nhà biết, miễn cho bọn họ khỏi lo lắng, thấy đại ca có chút không vui, vội cười lấy lòng:"Người khác sao có thể so với người trong nhà được chứ, lúc này muội cũng không còn cách nào khác, cầu nhà người ta giúp đỡ, dù sao cũng phải đem sự tình nói ra rõ ràng, như vậy người ta mới đáp ứng, đại ca, ca cũng đừng trách muội".

Người trong nhà đâu có thực sự cùng nàng so đo, sau khi bị Chương Vân dỗ vài câu, Chương Trình cũng không nhắc lại việc này nữa, ngược lại, người một nhà lại tán gẫu nói về cành lá hương bồ.

Cả nhà đến cùng cũng không xem trọng cành lá hương bồ, cảm thấy không có khả thi đan bện ra đồ vật tốt, hưng Chương Ván muốn thử xem, cũng không ngại, ai cũng không có ý phản đối.Được sự đồng ý của gia đình, Chương Vân liền yên tâm chờ đợi tin tức của Thường gia, thẳng qua đến bốn năm ngày sau vẫn không có tin tức gì từ Thường gia truyền đến, Chương Vân muốn đi hỏi một chút nhưng lại sợ gặp phải Thường Mãn, cũng ngại ngùng làm phiền Thường Quyên nên chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục chờ đợi.Nhưng trong nháy mắt, đã ba ngày nữa trôi qua, Chương Vân không thể đợi được nữa, nghĩ đến lần trước canh giờ này Thường Mãn đã đi xuống ruộng, nên liền cố ý đi vào giờ này chạy đến Thường gia, hẳn là sẽ không đụng gặp phải Thường Mãn đâu.Khi đến bên ngoài sân Thường gia, Chương Vân đứng ở trên bậc thềm nhìn vào bên trong, thấy trong sân im ắng, không một bóng người, lúc này càng thêm yên tâm nhấc chân đi vào, ở trong sân kêu lên:"Thím, có ở nhà không"."

Ai, ở nhà đây, ai vậy?".

Trong phòng bếp vang lên giọng nói, theo sau đó là Thiệu thị bước ra, thấy là Chương Vân vội cười đi lên chào hỏi:"Vân nhi đến à, là tới hỏi chuyện đan giỏ đúng không".

"Đúng vậy thím, thật xin lỗi, cháu cũng không phải là muốn thúc giục người, chỉ là nhiều ngày trôi qua như vậy mà chưa có tin tức gì nên cháu liền đi qua xem".

Chương Vân khách khí nói vài câu, cũng không thể làm cho người ta cảm thấy mình tới để thúc giục họ làm."

Thật ngại quá, lẽ ra nên đến sớm nhà cháu để thông báo một tiếng mới đúng, cũng là tại ta lười, trong nhà bận rộn nhiều việc liền không muốn đi ra ngoài".

Thiệu thị vội cười nói.

Chương Vân nghe vậy, vội vàng xua tay:"Thím bận bịu việc trong nhà, mà cháu còn đến nhờ người giúp đỡ, là cháu phải xin lỗi mới đúng"."

Thôi chúng ta đừng khách sáo nữa, chuyện là như vậy, cháu đưa cành cỏ cho ta, ta ở nhà hai ngày nghiên cứu nhưng cảm thấy không chắc chắn, nên nghĩ mang về nhà mẹ đẻ, nhờ cha ta bọn họ giúp đỡ thở xem, Mãn tử mang đi theo, không biết đã xảy ra chuyện gì mà đến hôm nay còn chưa thấy trở về".

Thiệu thị đem sự tình nguyên do lần lượt nói ra cho Chương Vân biết.Chương Vân nghe vậy, nghĩ hôm nay sẽ không nhận được kết quả, liền không chậm trễ nữa, cùng Thiệu thị khách khí nói vài câu, liền chuẩn bị đi trở về.Vừa mới nói lời cáo từ, Chương Vân quay người lại, chỉ thấy Thường Mãn đang đi tới hướng vào trong sân, trên lưng đeo một cái sọt, trong tay còn cầm theo một cái giỏ đan bằng tre trúc."

Mãn tử, con đã trở lại, vừa vặn Vân nhi đến để hỏi tin tức, nên con mau đưa đồ cho nàng nhìn một cái".

Thiệu thị liếc mắt một cái liền nhận ra bóng người con trai đang đi tới, vội vàng lớn tiếng gọi.Thường Mãn xách giỏ trong tay, khi bước lên bậc thang còn chưa kịp nhìn qua trong sân, nghe thấy Thiệu thị nói như vậy, bước chân đột nhiên dừng lại, cúi đầu xuống, sau một lúc ngừng lại, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chương Vân vội vàng đưa mắt sang một bên, không dám nhìn hắn đối diện, luôn cảm giác rất xấu hổ, muốn rời đi càng sớm càng tốt, nhưng chuyện đan cành lá hương bồ còn chưa có hỏi đâu, lại không tốt cứ như vậy rời đi, cho nên chỉ có thể tận lực kiên trì đứng trong sân, chờ Thường Mãn đi lại.Thường Mãn đem ánh mắt nhìn ở trên người Chương Vân một hồi, sau đó đi lên bậc thang bước vào trong sân, liền đi thẳng đến trước mặt Chương Vân, đem cái giỏ cành lá hương bồ trong tay đưa cho nàng, cái gì cũng không nói.

Chương Vân nhanh chóng nhận lấy, hai mắt rũ xuống nhìn giỏ cành lá hương bồ trong tay, miễn cho gặp phải ánh mắt của Thường Mãn, càng thêm xấu hổ.,Chương Vân chỉ nhìn lướt qua, liền thấy chiếc giỏ hương bồ trên tay mình được đan ra hình dạng rất tinh xảo, nó cũng giống với hàng mẫu nàng từng thấy qua trong cuộc phỏng vấn, đã có bảy, tám phần tương tự rồi, trong lòng không khỏi vui mừng, trên khuôn mặt liền xuất hiện nụ cười tươi."

Thím, cái này được rồi, cái giỏ này vừa chắc chắn vừa nhẹ, nhìn cũng không sai biệt lắm, người nhìn xem một cái xem có phải hay không".

Chương Vân cười, vội đem chiếc giỏ cành lá hương bồ cho Thiệu thị xem.Thiệu thị sau khi cẩn thận nhìn kỹ xem xét, không khỏi có chút nghi hoặc, ngẩng đầu lên nhìn Thường Mãn:"Mãn tử, cái giỏ này nhìn thế nào cũng không giống với tay nghề của ông ngoại con, động tác trên tay của ông ngoại con ở chỗ góc này lỏng hơn, không giống như cái giỏ này".

Thường Mãn đứng ở một bên, lặng lẽ đem chiếc sọt trên người xuống, nghe Thiệu thị hỏi như vậy, liền thuận tay đem chiếc sọt qua cho nàng, thấp giọng nói:"Dạ, cái này không phải là ông ngoại làm, mà là ông chú đan"."

Ông chú à?

Lão nhân gia người không phải đi Thường Châu sao?

Thời điểm nào đã trở lại?".

Thiệu thị vừa nghe càng thêm không hiểu, theo nàng biết, ông chú lão nhân gia người vài năm trước đã được cháu trai ở Thường Châu đón đi, thế nào đột nhiên lại trở lại, nàng một điểm cũng không biết về việc này.Thường Mãn hơi khẽ lắc đầu:" Nương, đừng hỏi nữa, trong sọt còn có mấy thứ đây".

Thường Mãn có vẻ như không muốn nhắc đến đề tài này, chỉ tay về phía sọt rồi quay đầu bước đi vào phòng, cũng không quay đầu lại nhìn."

Mãn tử, có phải con đi Thường Châu hay không?".

Thiệu thị thấy con trai bước nhanh đi vào liền cất cao giọng hỏi, nhưng Thường Mãn không trả lời, đi thẳng vào phòng.Thiệu thị thấy con trai vào phòng, mới quay đầu lại, miệng lẩm bẩm:"Thảo nào nhiều ngày như vậy mới trở về".

Nói xong mới bừng tỉnh, vội vàng lấy đồ trong sọt ra đưa cho Chương Vân xem.Chương Vân nhìn thấy Thường Mãn vào nhà,thoáng yên tâm hơn một chút, vội vàng cầm lấy đồ trong tay Thiệu thị đưa qua xem xét, hóa ra là ba cái rổ lớn nhỏ khác nhau, đồ thủ công tốt đến mức không còn gì để nói, nếu tất cả đều được đan bện theo cách này, thì việc tiêu thụ hẳn sẽ không có vấn đề gì."

Ông chú này của ta, tay nghề thủ công thì không có gì để nói, ông nội ta, cha ta bọn họ đều đi theo ông chú học được, cháu trai của ông hiện giờ đang làm sinh ý ở Thường Châu, nghe người ta nói của hàng rất lớn làm ăn tốt, cũng có mấy cửa hàng trong nhà nên ông chú ta xem như đi hưởng phúc tuổi già của cháu trai rồi".

Thiệu thị liên miên lải nhải nói ra.Chương Vân vừa nghe thì nghĩ, lão tiền bối có tay nghề thủ công như thế này thì không còn gì để nói, chính là ông chú trong miệng Thiệu thị hình như không sống ở đây, nói như vậy thì làm thế nào để học hỏi được bí quyết đan bện cành lá hương bồ đây".

Nghĩ đến đây, Chương Vân không khỏi nói: "Thím à, tay nghề thủ công của lão nhân gia đương nhiên là tốt, nhưng nếu chúng ta muốn đan bện ra đồ để bán, thì dù sao cũng phải biết cách đan mới được, không biết lão nhân gia người có thể tới đây một chuyến hay không, đem phương pháp dạy cho chúng ta được hay không?".Thiệu thị vừa nghe xong thực sự có chút khó xử, Thường Châu xa như vậy, sao có thể đến đây được, đang mở miệng định nói gì thì trong phòng đột nhiên truyền ra giọng nói:"Ông chú đã dạy cho con rồi, lúc sau con sẽ dạy lại cho nương".

Nàng lập tức hiểu ngay ý tứ trong lời nói của Thường Mãn, nói đúng ra là đến lúc đó nàng có thể trực tiếp đến học hỏi Thiệu thị, không cần Thường Mãn tự tay dạy lại, cứ như vậy thì nàng có thể tránh hắn khỏi xấu hổ, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn.Chương Vân cũng không biết nên cảm ơn Thường Mãn như thế nào, do dự một lúc vẫn là không nói gì, trực tiếp đổi thành cám ơn Thiệu thị, Thiệu thị vội vàng nói đây là làm việc cho thôn, điểu này nên như vậy.Chương Vân đã có được tin tức, liền chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nghĩ tới điều gì đó:"Thím, cháu đối với đan bện này một điểm cũng không hiểu, có thể làm phiền toái thím bớt chút thời gian, đến nhà cháu đem phương pháp đan cái này dạy lại cho ông nội và cha cháu hay không, bọn họ đối về nghề thủ công này cũng có năng lực"."

Được rồi, chờ khi rảnh rỗi, ta sẽ tới nhà cháu".Thiệu thị không nói hai lời liền đồng ý, Chương Vân lại cảm tạ một phen rồi cáo từ rời đi.Nghe được bước chân Chương Vân rời đi biến mất, Thường Mãn mới từ sau cửa bước ra ngoài, đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm con đường mòn trước cửa, nơi đó đã không còn có bóng dáng của Chương Vân nữa.Thiệu thị vừa mới bước vào phòng bếp, nghĩ muốn đưa sọt, rổ cành lá hương bồ chi Chương Vân, nên vội vàng chạy ta xem có gọi được nàng lại hay không, thì vừa ra phòng bếp đã thấy con trai đứng ở trước cửa, si ngốc nhìn con đường bên ngoài, trong lòng liền minh bạch, dù sao cũng là con trai mình đẻ ra, nào có thể không hiểu được chứ.Chần chừ một lúc, Thiệu thị bước đi đến chỗ Thường Mãn, chờ khi đi đến trước mặt hắn Thường Mãn mới hoàn hồn lại, thấy nương đang nhìn mình, hắn vội vàng đưa mắt sang một bên nói: "Cha ở dưới ruộng sợ là quá bận rộn, nên giờ con đi ra đồng giúp đỡ đây".

Nói xong, hắn tiến lên một bước, chuẩn bị đi ra ngoài.Thiệu thị giữ chặt Thường Mãn nói: " Ở trước mặt nương còn xấu hổ cái gì".

Thiệu thị cũng quay đầu nhìn về phía ngoài sân, khẽ thở dài: "Vân nhi là một cô nương tốt, là nhà chúng ta không có phúc khí, nhưng......".Thiệu thị quay đầu lại lần nữa, nhìn con trái nói tiếp:"Con cũng đừng nản lòng, Vân nhi hiện giờ cũng không gả cho nhà khác, vẫn là còn có cơ hội".

Nói xong liền vỗ vỗ bả vai con trai rồi quay người đi vào phòng bếp.

Thường Mãn nhìn theo bóng lưng của nương, rồi nhìn lại con đường bên ngoài sân, hít sâu một hơi, sải bước ra ngoài, đi đến mảnh đất của nhà mình.Khi Chương Vân trở về nhà, liền bắt đầu bận rộn với công việc ở nhà, nghĩ đến sự thành công của đồ dùng cành lá hương bồ, trong lòng rất vui vẻ, công việc đang làm trên tay cũng trở nên thoải mái dễ dàng hơn.Đợi đến chiều tối, mọi người Chương gia mới từ ruộng đất trở về, Chương Vân đem thức ăn bưng lên bàn trước sảnh nhà chính, người một nhà ngồi ăn cơm, Chương Vân liền đem chuyện cành lá hương bồ đan bện thành đồ dùng kể cho gia đình nghe, còn có mấy ngày tới đây Thiệu thị sẽ tới để dạy lại cho cha cùng ông nội cách đan bằng cành hương bồ.Người Chương gia vừa nghe vậy cũng có chút vui mừng, nhưng đối với chuyện Thiệu thị đi lại đây chỉ dạy còn có chút khó xử, nhưng ngẫm lại nhà người ta không điều kiện đến chỉ dạy lại kỹ năng tay nghề ra, còn có gì không tốt nữa mà không vừa lòng, nghĩ như vậy nên tâm lí người Chương gia hơi buông lỏng ra.Người một nhà đang nói chuyện, Chương Vân đột nhiên hỏi:"Cha, nương, Thường Châu ở đâu ạ?"."

Thường Châu?

Sao lại hỏi về Thường Châu, chúng ta là huyện Xương Lại thuộc quyền quản lý của Thường Châu, muốn hỏi ở đâu thì ta cũng chưa đi qua, chỉ biết là nó ở rất xa".

Chương Hữu Khánh thấy con gái hỏi về Thường Châu, hơi có phần kinh ngạc, suy nghĩ một chút liền trả lời vài câu."

Nhắc đến Thường Châu, ta khi còn trẻ có đi qua, đến đó một lần, nếu muốn đến Thường Châu thì trên đường đi phải đổi thuyền nhiều lần, từ trăm dặm đường đến Xương Nguyên trấn rồi lại đi huyện, ở bến tàu đợi thuyền, có một con thuyền rất lớn đi Thường Châu, dù sao muốn đi Thường Châu cũng phải mất mấy ngày đường mới đến nơi".

Chương Liên Căn ở một bên lầm bầm nói, nhớ tới chuyến đi này lúc còn trẻ, không hỏi có chút hoài niệm, đối với người nông dân, chắc cả đời cũng không thấy ra khỏi thị trấn, lão có một lần đi như vậy, cũng có thể coi là may mắn.Nghe Chương Liên Căn nói lời này xong, đôi đũa trên tay Chương Vân không khỏi dừng lại một chút, hoá ra Thường Châu lại xa đến thế, nói như vậy, Thường Mãn vì nàng mà bỏ công chạy một quãng đường dài.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 68


Edit: Xíu Hiện giờ đã là tháng hai, qua mấy ngày nữa là gần đến ngày thanh minh, cây hương bồ là loại sau khi thanh minh qua đi sẽ phải tiến hành gieo trồng, rồi lại tiếp tục đi qua ba, bốn tháng liền có thể tiến hành cắt lấy lứa đầu tiên, cây hương bồ sinh trưởng rất nhanh, nếu sinh trưởng phát triển ổn định thì qua hai ba tháng tiếp lại có thể cắt lấy một lần nữa.Trước khi gieo trồng cây hương bồ, còn phải ủ phân, phải mất hơn mười ngày mới được , vì vậy người Chương gia sau khi thương lượng xong liền bắt tay vào hành động, Chương Hữu Khánh cùng Chương Trình mang theo cái giỏ, cái rổ đan bằng cành lá hương bồ, còn có một chút đồ ăn ngọn non hương bồ xào chín đi đến nhà lí chính, đem chuyện gieo trồng cành lá hương bồ nói cho ông biết.Tiếp theo chính là chờ xem ý tứ của lí chính, nếu ông đồng ý, ủng hộ nhiệt tình thì có thể mở rộng quy mô nuôi trồng, còn nếu có thái độ chần chừ, chờ đợi không mấy ý muốn làm thì Chương gia tỏ ý tứ muốn nhận thầu cái ao, thí nghiệm trước, nói như vậy sau này cắt lấy, đan bện tiêu thụ sản phẩm thì của nhà mình gánh vác hết, nếu tiêu thụ tốt sẽ trả một năm tiền thuê ao, nếu tiêu thụ không tốt thì hạt sen, củ sen, hạt ấu, củ ấu này đó, tất cả Chương gia đều lấy ra phân cho trong thôn, nói như vậy, đối với người trong thôn mà nói, vẫn như thường có củ sen, hạt sen, củ ấu, hạt ấu, không có hao tổn cái gì cả.Chương Hữu Khánh với Chương Trình tính toán như vậy nên sau khi sáng sớm thức dậy liền đi nhà lí chính, còn Chương Liên Căn mang theo Chu thị đi xuống ruộng, Chương Vân ở nhà dọn dẹp rồi chờ đợi tin tức của cha cùng đại ca.

Lúc chiều muộn người Chương gia trở về mang theo tin vui, Chương Trình vừa vào sân liền vọt vào phòng bếp, cười reo lên:"Vân nhi, tin tức tốt, hôm nay ta và cha cùng đi tìm lí chính, lí chính đã gật đầu đồng ý rồi".

Chương Vân nghe vậy đương nhiên là rất vui mừng, một tay vừa xào rau vừa hỏi:"Lí chính đến cùng là nói như thế nào?".

Chương Trình múc nước vào trong chậu gỗ, ngồi xổm xuống bên cạnh rửa tay, vừa cười nói:"Khi chúng ta vừa mới bắt đầu nói thì lí chính còn có chút do dự, kết quả nhờ bát đồ ăn mà muội bảo cha mang đi, lí chính mới nếm thử,cha nói với ông nếu cây hương bồ đan bện sọt, rổ bán không được thì cũng có thể để lại cho nhà mình dùng, hay là để nấu đồ ăn, tuyệt đối sẽ không vô ích, lí chính vừa nghe xong liền lập tức đồng ý".Chương Vân đứng bên bếp vui vẻ gật đầu, đó là suy nghĩ lúc đầu của nàng, trồng cây hương bồ không tốn nhiều chi phí, nhiều nhất chỉ tốn một chút công lao động, nhưng nó có rất nhiều hữu ích, suy bụng ta ra bụng người, nàng cảm thấy đây là một việc tốt, lí chính đương nhiên cũng hiểu được điều đó, đặc biệt là đối với người nông dân mà nói, trên bàn ăn có thêm một bát đồ ăn thì cũng tốt, củ sen, hạt sen, củ ấu này đó...bao gồm cả làm việc dưới ruộng, không phải đều vì ăn cơm, thêm bát đồ ăn, ăn nó cái bụng thôi sao, cho nên nàng tính đến mang theo đồ ăn đi, lí chính bảo đảm sẽ đồng ý.Chương Vân tự trong lòng mình rất vui sướng, Chương Trình ở một bên rửa tay xong đem nước đổ đi, quay đầu lại cao hứng kể:" Lí chính nói muốn đem tất cả ao trong thôn để trồng cây hương bồ, ông còn nói, nếu sau này những cái giỏ, rổ này mà bán được thì sang năm sẽ đào thêm mấy cái ao để trồng".

Lí chính thôn Đồn Điền lại một lần nữa không làm Chương Vân thất vọng, đây mới là một cán bộ thôn có thái độ nhân phẩm tốt, sẵn sàng lắng nghe, suy nghĩ vì người dân, nếu cảm thấy một cách hướng phát triển thì không ngại mở rộng phát huy, có một lí chính như vậy, sẽ không sợ rằng trong thôn không thể tìm ra cách làm giàu.

Vào buổi chiều tối hai ngày sau, lí chính đã mời các trưởng lão trông thôn đến để bàn bạc chuyện này, và nhận được sự đồng ý ủng hộ của mọi người, chuyện trồng cây hương bồ này liền được quyết định xuống dưới.

Sau khi sự tình được quyết định xong, hôm sau Thường Hướng Dương liền triệu tập nam đinh trai tráng trong thôn, đem chuyện này công bố ra bên ngoài, cũng thương lượng tốt, một hộ sẽ điều động ra một lao động để tiến hành là đất trong ao, ủ phân, đợi đến trong tháng ba là có thể đem cây hương bồ trồng xuống, cũng thuận tiện trồng sen trong ao luôn.

Chương Vân trước đó đã bảo Chương Trình nói qua cho lí chính biết, nói rằng cây hương bồ nên được đào lên và trồng cùng trong một ngày, và tốt hơn hết là nên trồng xem canh, trồng ba hàng bụi mỗi lần, để chừa lại một khoảng đất trống để trồng một hàng củ sen, như vậy thì hai loại đều phát triển không ảnh hưởng lẫn nhau, có thể phát triển bình thường mà không bị tổn hại gì.

Sau đó, những người dân ở thôn Đồn Điền, ngoại trừ một số ít lao động ở bên ngoài thì hầu như đều rút ra một nhân thủ, mọi người bắt tay vào chuẩn bị đất, phân bón cho năm, sáu ao bùn trong thôn, với khí thế ngất trời.Các nhóm nam đinh đang hăng say làm việc thì các nữ nhân cũng không lạc hậu tụt lại phía sau, ban đầu Thiệu thị đồng ý đến dạy cho Chương Liên Căn với Chương Hữu Khánh, nhưng sau đó liền chuyển biến mở rộng toàn thôn, Chương Vân cùng Thiệu thị đã thảo luận qua, nhờ nàng chỉ dạy thôn phụ trong thôn cách đan bện như thế nào, như vậy thì năng lực, nhân thủ lao động trong thôn được mở rộng, có thể bước đầu tiến tới hình thành nên sản nghiệp hoá với quy mô lớn.

Thiệu thị đã hứa đồng ý, cũng giúp đỡ kêu gọi các nàng dâu, nhóm bà tử trong thôn, sau bữa ăn cơm chiều tối thì sẽ mang băng ghế nhỏ đến nhà mình, tập trung ở cánh đồng lúa mạch.

Chu thị đem tất cả cành lá hương bồ trong nhà có đưa ra, nhờ Thiệu thị lấy cành lá hương bồ này đan làm ngay tại chỗ cho mọi người được biết.

Lúc này đã bước sang tháng ba, canh giờ trời tối dần dần được chậm lại, sẽ luôn có khoảng một canh giờ từ sau bữa cơm chiều tối, toàn thôn các nàng dâu lớn nhỏ, nhóm bà tử tranh thủ canh giờ này tập trung, cùng nhau học cách đan bệnh cành lá hương bồ, mỗi dngày sau bữa ăn cơm chiều thì có thể nhìn thấy tốp ba, tốp năm những nữ nhân cầm băng ghế đi theo từng nhóm nói cười, trò chuyện vui vẻ.Đảo mắt đã đến ngày mồng sáu tháng ba, đó là ngày tết Hàn Thực, tết Hàn Thực diễn ra trước Thanh Minh hai ngày, vào hai ngày này không được nổi lửa ăn đồ ăn nóng, mà chỉ có thể ăn cơm nguội, các đồ ăn nguội, vì vậy trước đó phải chuẩn bị tốt đồ ăn cho hai ngày này.

Tết Hàn Thực và tết Thanh Minh có mối liên hệ với nhau, nên mỗi gia đình đều chuẩn bị đồ ăn, trái cây, tiền giấy, nguyên bảo, hương nến để đi tảo mộ, chuyện học đan bện trên cánh đồng lúa mạch tạm dừng sau hai ngày, để các nàng dâu, nhóm bà tử có thời gian làm việc nhà.Ngày hôm nay, sau khi cơm nước xong xuôi, Chu thị liền bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn chiên rán để nguội cho tết Hàn Thực, tiết Thanh Minh tảo mộ phải làm hoa quả nên Chương Vân ở bên cạnh giúp đỡ một tay.

Chu thị múc bột mì, hòa với nước, đập trứng vào, rắc thêm chút muối, dùng tay trộn đều bột mì rồi nhào nặn bột mì thành một khối bột mềm, mịn, rồi dùng khăn ẩm phủ lên cho bột nghỉ một lúc.

Sau đó lấy một cái thớt gỗ phết một tầng dầu , cho bột mì lên thớt, lại phết thêm một lớp dầu lên bột rồi xoa thành từng dải dài như chiếc đũa, xếp thành từng lớp vào chậu, từng lớp từng lớp đều phải thoa lên một lớp dầu từ đầu đến cuối.Chu thị bên này đang xoa xoa nặn bột mì, liền kêu: "Vân nhi, đến lúc bắc chảo dầu được rồi, nương làm một chút nữa là xong thôi, lát nữa là có thể chiên".

Chương Vân vội vàng đáp ứng, mở nắp ra rồi đổ dầu vào nồi, đổ dầu gần non nửa nồi rồi cho thêm củi vào bếp lò đun cho dầu nóng lên."

Nương, dầu nóng rồi".

Chương Vân thấy hơi nóng trong nồi toả ra, nhìn ngó một cái thấy dầu nóng không sai biệt lắm liền gọi Chu thị.Chu thị bên kia cũng làm xong rồi, liền bưng lấy chậu gỗ đi lại đặt ở trên bếp, tay trái cầm một đầu sợi bột mì bỏ vào miệng nồi, tay phải cầm mì, khoanh tròn, cầm lấy một đôi đũa, giữ chặt bột sợi mì đã được bọc, dùng hai tay giữ hai đầu và kéo ra, sau đó cho vào chảo dầu, khi thấy dầu nóng, lập tức xoay vặn một đầu bột mì lại, rồi rút đũa ra, sợi bột mì ở trong chảo dầu chiên lên thành hình, khi chín vàng thì vớt ra.Nhìn thấy những miếng bánh răng nguội lấy ra khỏi chảo dầu bỏ vào bát, mùi thơm tỏa ra, Chương Vân nhịn không được cầm một miếng cho vào miệng, chỉ cảm thấy vị mặn, giòn xốp, thơm, ăn rất là ngon, không khỏi cười nói:" Nương, con có thể lấy miếng bánh này cho Hưng Tử ăn hay không, hắn khẳng định sẽ thích ăn"."

Lấy một ít thôi, thứ này ăn rất nóng, không thể ăn nhiều, hơn nữa còn phải giữ lại cho nguội để làm bữa ăn cho hai ngày sau".

Chu thị biết con gái rất thượng đệ đệ, nên cũng không đồng ý, chỉ bảo nàng lấy một ít đi."

Dạ".

Chương Vân vội vàng đáp ứng, cầm lấy cái bát nhỏ, lấy hai cái thanh bánh dài bỏ vào bát, chạy ra ngoài sân, đi đến bên vũng ao bùn, liền tìm thấy Chương Hưng đang chơi đùa ở đó."

Hưng Tử, mau rửa sạch tay đi, tỷ có đồ ăn ngon cho đệ đây".

Chương Vân chạy tới sau lưng Chương Hưng, túm lấy hắn, vội vàng kéo hắn đi rửa tay trong ao rồi mới đưa bát cho hắn."

Nha, đại tỷ, chiên bánh hàn thực a".

Chương Hưng nhìn thức ăn thơm vàng trong bát, hai mắt lập tức cười biến thành hình trăng lưỡi liềm, đưa tay cầm một miếng bỏ vào miệng, ăn giòn giòn, cứ nói là ngon.Nhìn thấy Chương Hưng được ăn say sưa như vậy, những đứa trẻ khác đang chơi đùa bên bờ ao lần lượt ào ào xông tới, Chương Vân nhìn trong bát chỉ còn hơn mười khối bánh, mà người lại nhiều như vậy chia không đủ nên liền lấy tay bẻ đôi khối bánh ra:"Các ngươi đều đi rửa tay đi, sau khi rửa tay xong thì mỗi đứa đều có phần, không cần phải gấp gáp".

Nhóm bọn nhỏ vừa nghe nói như vậy, liền ngồi xuống bên ao rửa tay, từ trong nhóm trẻ con chui ra một bóng dáng người lẻn đến bên cạnh Chương Vân, nàng nhìn lên, hoá ra là Cẩu Tử."

Vân nhi tỷ tỷ, đã lâu rồi đệ không tới nhà tỷ chơi".

Cẩu Tử ngẩng mặt lên cười nhìn Chương Vân nói, Chương Vân đưa tay ra bóp nhéo khuôn mặt của hắn, thừa dịp những đứa trẻ khác không chú ý, từ trong bát lấy ra hai miếng bánh nhét vào trong túi hắn rồi mở miệng nói nhỏ:"Hai cái này cho đệ, cất giữ về nhà ăn, cũng đừng cho mấy đứa khác nhìn thấy".

Cẩu Tử thấy Chương Vân đối tốt với hắn như vậy, không khỏi vui mừng nở hoa, vội dùng sức gật đầu, Chương Vân vỗ xuống mông hắn thúc giục:"Còn không mau đi rửa tay đi, đợi bị ăn hết sạch thì đừng có khóc nhè nhé".

"Dạ".

Cẩu Tử nhanh chân chạy tói bờ ao, chen người vào trong đám bọn nhỏ khác ngồi xổm rửa tay, chờ bọn nhỏ rửa tay xong đều vây quanh đi lại, Chương Vân đem bánh phát cho từng đứa trẻ một, lũ trẻ vội vã bỏ vào trong miệng cắn lên ăn một cách ngon lành, thơm ngào ngạt, miệng còn cười ha ha rất vui vẻ."

Này, Vân nhi, trong nhà là đồ ăn ngon, sao không cho chúng ta nếm thử vậy".

Chương Vân đang cười nhìn bọn trẻ ăn thì phía sau có tiếng gọi, nàng xoay người lại vừa thấy hoá ra là Thường Minh đang ủ phân trong ao.Mấy ngày nay, các nam nhi trong thôn sau khi cơm nước xong thì sẽ đi đến ao bùn để giúp đỡ ủ phân, trước đó đã làm xong bốn, năm cái ao bùn rồi, hôm nay chỉ còn lại cái cuối cùng, cũng là cái gần với nhà Chương Vân nhất.Thấy Thường Minh gọi như vậy, những nam nhi khác cuốn cao ống quần đang đứng trong vũng bùn xúc phân xuống ao, tất cả đều cười, ào ào reo lên:"Đúng nha, tại sao chúng ta lại không có".

Chương thấy bọn họ đều đang trêu chọc chính mình, không khỏi tức giận đáp lại: "Các ngươi lớn như vậy, còn muốn ăn đồ ăn của bọn nhỏ ăn, có thấy xấu hổ hay không".

Nói xong cúi người nhìn bọn nhỏ đối diện hỏi: "Các ngươi nói đi, bọn họ xấu hổ hay không xấu hổ a?".Nhóm bọn nhỏ cũng hiểu được đạo lý, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, nên khi nghe Chương Vân nói như vậy , tất cả đều ào ào gật đầu, lè lưỡi, nhìn những nam nhi lớn tuổi hơn bọn họ nhiều đang đứng làm việc dưới ao, cùng nhau hét lên:"Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ".Chương Vân nhìn thấy tình cảnh này rất thích thú cười khúc khích, khanh khách không ngừng, mấy nam nhi ở dưới ao cũng cười ha ha theo, lúc này Thường Minh cười xong liền đi xuống ao, thì phía sau hắn là Thường Mãn cũng xuất lộ ra, Chương Vân một chút gặp hắn mắt đối diện.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 69


Edit: XíuChương Vân di chuyển ánh mắt sang một bên, hoán gọi:"Hưng Tử, đừng chơi quá muộn, về nhà sớm một chút".

Thấy Chương Hưng đồng ý, liền cầm bát xoay người chạy đi trở về.Tết Hàn Thực qua đi chính là tiết Thanh Minh, hàng năm vào tiết Thanh Minh việc tế tổ, tảo mộ là một sự kiện trọng đại lớn, đợi đến ngày này thì Chương gia cha con ông cháu mang theo đồ Chu thị đã chuẩn bị, đi đến phần mộ tổ tiên để tế báo, tảo mộ, mà Chu thị cùng Chương Vân không thể đi theo, theo phong tục thì nữ nhân không được tham gia vào việc tảo mộ.Tuy nhiên, vào ngày này nữ nhân có thể đi dạo chơi, nhưng mùa này thì việc nhà cửa, ruộng đất đều rất bận rộn, nên các nàng dâu, bà tử cũng không có thời gian mà đi chơi, vẫn như cũ lo liệu làm việc trong nhà, việc dưới ruộng đất, Chu thị cũng không ngoại lệ.

Đợi đến khi cha con ông cháu Chương gia từ ngoài mộ tổ tiên trở về, lại được lí chính triệu tập cùng nhau đi lên núi Thanh Truân Lĩnh, từ xưa tiết Thanh Minh được cho là nhiều tài bội thu, trên cả ý nghĩa truyền thống, vì vậy lí chính liền chọn vào ngày này, kéo đàn ông già trẻ trong thôn đi Thanh Truân Lĩnh đem cây giống hoa trà trồng vào đất canh tác mới.Tiết Thanh Minh bận rộn đã đi qua, các nhóm nàng dâu, bà tử lại khôi phục lại việc đi cánh đồng lúa mạch để học đan bện cành lá hương bồ, mấy chỗ đất đai cũng đã làm xong, nhưng mỗi nhà đều rút ra một nam đinh lao động, phải mất thời gian bốn, năm ngày lao động mới di chuyển hết cây giống hoa trà vào đất trồng mới.

Sau khi di chuyển xong cây giống hoa trà, mọi người lại trở về nhà ra đồng bận rộn làm việc trong ruộng đất, nhưng chỉ mười ngày sau, lao động từng nhà lại được xuất ra, bắt tay vào đào cây giống hương bồ, tiến hành trồng, còn có trồng xen lẫn chúng với hạt sen, chồi sen.Đồn Điền thôn tính có khoảng hơn một trăm hộ gia đình, nhà nào cũng huy động ra nhân lực, cho nên cũng có hơn một trăm người lao động, vì thế lí chính đã chia người lao động này thành mấy nhóm làm trong năm , sáu cái ao cùng tiến hành trồng một lúc.Cây hương bồ mọc ở tất cả các bờ ao, còn một số ở sông Thanh Lĩnh, vì vậy, mọi người đều lấy cây giống tại chỗ, đóng cọc các mối nối củ sen đã được chọn lọc và ươm mầm trong ao bùn, hai mươi người được phân công xuống ao cũng được phân chia công việc, một nửa đào cây giống hương bồ bên ao, một nửa đứng trong ao, nhận cây giống hương bồ đã đào lên rồi trồng xuống, lấy chồi hạt sen đã nảy mầm cũng trồng chúng cùng nhau gieo vào chỗ trống.Mặc dù có nhiều lao động, nhưng phải chia đều ra các ao để trồng nên cũng phải mất ba ngày mới gieo trồng xong hết tất cả các ao bùn trong thôn.

Sau khi trồng xong trong ao bùn, việc như vậy vẫn chưa kết thúc, sau này phải làm cỏ, vun xới và quản lý nước, tất cả những việc này làm được tốt thì cây hương bồ sẽ lớn nhanh, có thể hái lần đầu tiên trong hai hoặc ba tháng sau, hoạt động ngắt hái cũng phải được lên lịch trước, nên sau khi trồng xong, lí chính gọi mọi người đến và phân chia các công việc như làm cỏ, vun xới, quản lý nước, ngắt hái để họ tiến hành một cách có trật tự.Nhóm nam đinh hăng say làm việc, thì các nữ nhân cũng chăm chỉ học hành, trong lúc nhất thời, toàn bộ người dân thôn Đồn Điền đều có vẻ bận rộn nhưng lại nhiệt tình mười phần nhiệt huyết.Chương Vân không có đi học cách đan bện cành lá hương bồ, cũng không phải là nàng muốn lười biếng, mà nàng còn việc quan trọng hơn phải làm, đó là chuyện nuôi dưỡng tôm cá trên ruộng lúa.Những ngày này, thôn Đồn Điền nhộn nhịp khắp nơi, ngày tháng trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã là cuối tháng ba, cốc vũ đã qua đi, mắt thấy lập hạ cũng sắp đến, mỗi năm lập hạ kết thúc thì việc ươm mạ cấy lúa nước xuống ruộng cũng bắt đầu, đến lúc đó cũng là thời điểm để nuôi dưỡng tôm cá dưới ruộng.

Trong khoảng thời gian này, công việc trong đất đai, ao hồ, nhà cửa, hai tiết qua đi rất bận rộn, Chương Vân cũng quá bận với công việc xoay vòng, nên không tìm được thời gian để đi gặp Hồng Thành cùng thảo luận về việc nuôi tôm cá trong ruộng lúa.

Trước đó vài ngày, Hồng Thành đi theo Lâm đại phu vào trong thôn khám bệnh, có gặp qua một lần, hỏi qua hắn chuyện trồng lúa thì biết được sau tiết Thanh Minh, hắn đã đem hạt lúc phơi nắng, ngâm nước rồi gieo xuống ruộng mạ, hiện giờ chỉ chờ cây mạ mọc lên rồi đợi lập hạ qua đi là có thể cấy mạ. ,Có lẽ là đang bận ở ruộng mạ, nên mấy ngày nay, mỗi lần Lâm đại phu lắc chuông đi vào thôn đều không thấy Hồng Thành đi theo sau, Chương Vân muốn tìm hắn thương lượng, nhưng đều không có cơ hội, vì vậy, khi lần trước gặp Lâm đại phu liền hỏi ông đường đi đến thôn của Hồng Thành, chuẩn bị bớt chút thời gian đi đến thôn tìm hắn.Vào ngày ngày, sau khi Chương Vân đem bữa sáng đi ra đồng, bèo tây cho heo ăn đã được cắt hôm trước, gà, lợn ăn xong xuôi thì liền đi ra ngoài đi đến thôn Hồng Thành đang sống.Bách Đường thôn các Đồn Điền thôn không xa, Chương Vân đi bộ suốt quãng đường, không mất đến hai khắc chung thì liền thấy được cửa thôn Bách Đường, sau kho vào thôn, hơi nghe ngóng, hỏi thăm tin tức một chút đã tìm thấy nhà của Hồng Thành.Theo lời lão nhân gia chỉ đường mà Chương Vân hỏi thăm, thì nhà Hồng Thành ở phía đông thôn, trước sân có một cây hoè cổ thụ, nàng liền đi theo hướng này tìm kiếm, rất nhanh thấy được cây hoè cổ thụ, trên cây cành lá sum suê, có một ít cành lá lòi ra sân hàng rào bên cạnh.Chương Vân vừa nhìn đã nghĩ hẳn là ở nơi đây, nên nhanh chân hơn đi về phía trước, đi đến bên ngoài sân hàng rào liếc nhìn vào trong , liền thấy có một gian nhà phôi đất mỗi bên đông tây, chính giữa là gian nhà chính, mặt khác còn có một gia , hẳn là nhà bếp.Thoáng đánh giá một cái, trong viện không gặp thấy một bóng người, Chương Vân cũng không dám tuỳ ý xông vào, liền đứng ở bên ngoài lớn tiếng gọi:"Xin hỏi, tiểu đại phu có ở nhà không?".Trong sân một mảnh yên tĩnh, Chương Vân nhịn không được cất cao giọng gọi lại một lần nữa, lúc này mới nhìn thấy có một bóng người từ trong bếp bước ra, chậm rãi đi về phía trước, đến trước sân liền đứng yên.Chương Vân nhìn lên thấy một bà lão trạc sáu mươi, tóc đã bạc một nửa, mặt mày phong trần, trên người mặc bộ quần áo đã được giặt và vá lại màu trắng, lúc này mới đánh mắt lên nhìn về hướng nàng.Trước đây, có nghe Lâm đại phu nói qua, rằng cha nương của Hồng Thành đã qua đời, nên hắn sống với ông bà nội, như vậy xem ra bà lão trước mặt này hẳn chính là bà nội của Hồng Thành .Chương Vân nhìn bộ dáng của bà nội Hồng Thành, có vẻ tai mắt có chút không tiện nên đi lên phía trước vài bước, cao giọng hỏi:" Bà nội Hồng, xin hỏi tiểu đại phu có ở nhà không ạ?".

Bà nội Hồng lúc này mới nghe rõ lời nói của Chương Vân, vội nhếch môi nở nụ cười, duỗi tay ra lôi kéo tay Chương Vân, liền xoay người đi về phía trước, miệng nói:"Cháu tìm Thành nhi sao, hắn đi ra ruộng rồi, cô nương, đến, đến, đến, vào nhà chính ngồi đi".Lão nhân gia lôi kéo nàng đi vào nhà chính, Chương Vân cũng ngại ngùng chối đẩy, chỉ có thể ngoan ngoãn chậm rãi đi theo sau, lúc nay nàng mới phát hiện ra, bà nội Hồng chân đi hơi khập khiễng, , kiễng chân bước đi càng lúc chậm hơn, nên Chương Vân vội đưa tay còn lại ra đỡ bà bước vào nhà chính."

Cô nương, lại đây, ngồi đây đi, cô nương ngồi đây ta đi pha chút nước đường uống".

Hầu hết người dân không có khả năng uống trà lắm, vì vậy chiêu đãi khách nói chung là nước sôi để nguội, nước sôi nóng, hoặc cho thêm vào bên trong một thìa đường hoà tan coi như là tốt lắm rồi.

"Bà nội Hồng, đừng khách sáo, cháu không khát".

Chương Vân thầm nghĩ sớm một chút tìm được Hồng Thành để bàn chuyện nuôi dưỡng trong ruộng lúa, lúc này có thể thấy được bà nội Hồng đang vui vẻ nhiệt tình như vậy , thật sự không mở miệng được, chỉ có thể nói hai ba câu khách sáo, chuẩn bị ngồi một lúc rồi hỏi phương hướng ruộng lúa của nhà , xong đi tìm Hồng Thành."

Tiểu cô nương đều thích ăn đồ ngọt, ta đi làm ngay".

Lỗ tai bà nội Hồng có chút không linh, Chương Vân sau khi nói xong lời này, nàng vẫn là mình quyết định, cười xoay người chuẩn bị đi ra khỏi nhà chính.Chương Vân nhìn thấy bà nội Hồng bước đi có chút khó khăn, không thể ngồi yên được, vì vậy nàng vội vàng đi lên đỡ bà, vượt qua ngưỡng cửa rời khỏi nhà chính:" Cô nương, ngôi đi, ta có thể tự đi".

Bà nội Hồng vội đẩy tay, cười khoát tay cho nàng đi vào ngồi, Chương Vân thấy bà nội Hồng đi trên mặt đất bằng phẳng coi như vững chắc, cũng liền theo lời đi vào nhà chính.Ngồi ở trong nhà nhìn xung quanh ,bốn vách tường ở nhà chính đều trống không, ngoài trừ bộ bàn ghế còn có bài vị lưu niệm, hầu như không có thứ gì, nhìn ra sân thấy ba bốn con gà đang ung dung đi tới đi lui, cũng không nhìn thấy chuồng heo hay gì cả.

Chương Vân thoáng nhìn qua vài lần rồi thu hồi ánh mắt lại, thành thật ngồi xuống trên băng ghế, một lát sau, bà nội Hồng cầm một bát lớn đi tới trước cửa nhà chính, Chương Vân vội vàng đứng lên, cầm lấy bát to, đỡ bà vượt qua ngưỡng cửa tiến vào."

Cô nương ngồi, ngồi đi, uống chút nước đường đi."

Giọng của bà nội Hồng hiền từ, Chương Vân ngồi trở lại băng ghế, cầm lấy cái bát to trong tay, chỉ thấy trong bát có một nửa bát nước đường, nhưng lại dùng bát lớn như vậy, thật hơi kỳ lạ, ngẫm lại mới biết là bà nội Hồng sợ đi lại lắc lư làm đổ nước đường.Đây cũng là ý tốt của lão nhân gia, Chương Vân cũng không tốt uổng phí nên liền cầm bát lên nhẹ nhàng uống vào miệng, trong nước có vị ngọt nhàn nhạt, uống vào rất sảng khoái.Nhìn thấy Chương Vân uống nước đường, bà nội Hồng cười hề hề , nổi lên thiếu mấy cây răng trong miệng,:"Cô nương, nhìn không giống như người trong thôn, ta dường như cũng chưa thấy cô nương"."

Dạ, cháu ở thôn Đồn Điền cách vách bên cạnh, không phải là người ở thôn này ạ".

Chương Vân vội trả lời, sau đó bà nội Hồng lảm nhảm hỏi rất nhiều câu hỏi, Chương Vân cảm thấy như đang tra hộ khẩu của nhà mình, nhưng lão nhân gia lớn tuổi phần lớn yêu thích lải nhải nói chuyện, nàng cũng không tốt không trả lời, bỏ về, chỉ có thể hỏi gì đáp nấy thôi.

Sau một hồi trò chuyện, bà nội Hồng hít một hơi rồi dừng lại, Chương Vân nhìn thấy cơ hội, vội vàng nói: "Bà nội Hồng, kỳ thực cháu đến tìm tiểu đại phu, có chút việc gấp, bà có thể nói cho cháu biết ruộng lúa của nhà bà ở đâu được không ạ?".Chương Vân nói lời này rất lớn, sợ bà nội Hồng nghe không rõ, trái lại chính mình tự nói chuyện, không biết khi nào mới có thể hỏi lại.Lần này bà nội Hồng rốt cuộc nghe rõ ràng, vừa nghe thấy có chuyện gấp, vội vàng đứng lên:
"Cô nương , có chuyện gấp à, vậy cháu mau cùng ta đi qua ruộng tìm Thành nhi".

Nói xong liền đứng dậy muốn đi."

Bà nội Hồng, người cứ nói cho cháu biết ở đâu là được rồi, bà không cần phải đi thêm một chuyến nữa."

Chân bà không thuận tiện như vậy , Chương Vân rất xấu hổ để bà mang theo mình, chỉ muốn biết đại khái vị trí ở đâu, để nàng có thể đi tìm."

Cô nương, đi theo ta, đừng lo lắng, không còn xa lắm đâu, sẽ đến ngay thôi".

Bà nội Hồng dường như không nghe thấy lời của Chương Vân nữa, bà kiễng chân lên, vượt qua ngưỡng cửa, ra hiệu cho Chương Vân đi theo bà.Chương Vân thấy vậy liền nghĩ, chân bà nôi Hồng khập khiễng như vậy, không biết đi đến lúc nào mới tới, liền tiến lên nắm tay bà, hai người rời sân đi về phía ruộng lúa.Chương Vân đi theo bà nội Hồng, một đường được đưa đến tận bên ngoài thôn, trước mặt là một vùng đất rộng vô tận, lúc này đây vừa vặn là mùa hoa cải nở rộ, nhiều người đã trồng chúng trên ruộng đất của nhà họ, liếc mắt nhìn qua một bên là thấy một màu xanh của lúa mạch non, cùng với những bông hoa cải dầu vàng tươi xen kẽ vàng xanh khiến cho lòng người thật sảng khoái.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 70


Edit: Xíu "Thành nhi".

Chương Vân đỡ bà nội Hồng lúc này đi bộ trên những bờ ruộng , từ xa đã nhìn thấy ruộng lúa nhà mình, bà nội Hồng liền gọi lên.Chương Vân nhìn về phía trước, chỉ thấy trên cánh đồng lúa, Hồng Thành đang quay lưng lại với bọn họ, xắn quần, cúi người nhổ cỏ dại trong ruộng, cả một mảnh ruộng lúa xanh tươi mơn mởn, tất cả dải dài đều đang mọc lên phát triển rất tốt, điều này thật đáng mừng, Hồng Thành nghe được tiếng gọi vội đứng thẳng thắt lưng quay đầu nhìn lại."

Thành nhi, có vị cô nương này đến tìm cháu, nói là có việc gấp".

Bà nội Hồng còn chưa đi đến trước mặt hắn đã gấp giọng nói lên.

Hồng Thành vừa nhìn thấy bà nội Hồng liền vội vàng lội ra mép ruộng, một bước sải dài đi lên bờ ruộng, tiến đến đỡ lấy bà nội, có chút lo lắng hét lên:"Bà nội, sao bà lại ra đây, trên bờ ruộng bùn đất rất trơn, nếu không may trượt chân xuống thì phải làm sao".

"Không có việc gì, ta cả đời đi trên bờ ruộng dốc, làm sao có thể trượt chân được, nha, chính là vị cô nương này đang tìm cháu đấy".

Bà nội Hồng cười cười chỉ vào Chương Vân.

Hồng Thành đang lo lắng lúc này mới nhìn Chương Vân gật đầu chào hỏi:"Chương cô nương, ngươi tìm ta có việc gì?".

Chương Vân đang định mở miệng thì từ trong ruộng truyền đến một tiếng quát:"Lão bà tử, bà sao lại chạy loạn ra đây".

Chương Vân theo tiếng vọng nhìn qua, chỉ thấy một lão nhân gia hơn sáu mươi tuổi, cũng kéo ống quần lội về phía bên này, lão nhân gia nhìn dáng người gầy guộc nhưng giọng lại rất vang.Chương Vân nhìn thấy ông lão vài bước đã lên bờ, nghiêm mặt đi bước tới trước mặt bà nội Hồng, tựa hồ như muốn trách cứ, nàng vội mở miệng:"Ông nội Hồng, người đừng trách bà nội Hồng, bà là vì mang cháu đến đây để tìm tiểu đại phu ".

"Cô nương, sao lại không hiểu chuyện như vậy, không thấy chân cẳng lão bà tử không tốt sao".

Ông nội Hồng sắc mặt vẫn nghiêm nghị, thay vào đó là chỉ trích ngược lại Chương Vân, Chương Vân không biết nên nói cái gì lúc này nữa thì Hồng Thành vội Bà lmở miệng giải vây:"Ông ơi, không có việc gì, giờ cháu sẽ đưa bà nội trở về, xong lát sau sẽ quay lại ruộng".

Hồng Thành vừa nói vừa nhìn Chương Vân, hai mắt nhìn thẳng ra đường, ra hiệu ý bảo nàng đi đến, Chương Vân mặc dù cảm thấy có chút không lễ phép, nhưng nhìn sắc mặt tối sầm của ông nội Hồng liền thuận theo ý của Hồng Thành đi đến đỡ bà nội Hồng đi trở về."

Lão già, ta làm bánh gạo hấp nhân ngọt**, xong sẽ mang đi lại cho ngươi ăn".

Bà nội Hồng vừa đi, còn không quên quay đầu lại hét lên, ông nội Hồng vội khoát tay:"Trở về đi, về đi, đừng đi ra nữa, cứ để Thành nhi mang đi là được".

Lúc này Hồng Thành cũng từ phía sau theo đến, nghe ông nội nói vậy liền đồng ý, rồi đi lên đỡ bà nội cùng nhau hướng trở về nhà.*** Nguyên liệu chính được sử dụng khi làm bánh gồm bột nếp (gạo) và vỏ bánh bằng bột năng.

Nhân bên trong rất phong phú, đa dạng như nhân óc chó, nhân mè, nhân hạt dưa, khoai mỡ và các nguyên liệu tự nhiên bổ dưỡng khác.

Kết cấu dẻo và mềm, vị ngọt, màu trắng, thường được trang trí. với bánh ngọt táo gai đỏ, đẹp.

Nó được đặt tên là bánh gạo hấp nhân ngọt với lớp bột mỏng trên da và một vết lõm ở phía trên.

Bà nội Hồng một đường đi cứ lẩm bẩm nói chuyện mãi cho đến khi vào sân mới dừng lại, quay dang nhìn Chương Vân, kéo tay nàng vỗ nhẹ:"Cô nương, cháu cùng Thành nhi ngồi ở nhà chính đi, ta còn phải xuống bếp hấp bánh gạo nhân ngọt, rồi còn phải canh lửa, đợi làm xong sẽ lấy ra vài cái cho cô nương nếm thử".

Nhìn bà nội Hồng nhiệt tình, niềm nở như vậy, Chương Vân không thể không tốt mà từ chối, bản thân chỉ tính ở lại một hồi, bàn xong công việc rồi sẽ đi nên chỉ có thể nhẹ giọng đáp ứng, bà nội Hồng cười xoay người, khoát tay:"Thành nhi, mau dẫn cô nương vào nhà chính ngồi đi".

"Bà nội, cháu trước đỡ bà tiến vào phòng bếp".

Hồng Thành nói chuyện rồi quay đầu nhìn về phía Chương Vân:"Chương cô nương, cô nương vào nhà chính ngồi xuống trước đi, ta sẽ quay lại ngay".

Hồng Thành đỡ bà nội Hồng đi vào hướng phòng bếp, bà nội Hồng cứ nói không cần, bảo hắn đi bồi cùng Chương Vân, Hồng Thành cũng không biết nên nói gì với bà, đành thấp giọng dỗ dành bà đi vào phòng bếp.Vừa bước chân trước vào phòng bếp, bà nội Hồng cười tủm tỉm lôi kéo Hồng Thành: "Thành nhi, bà nội nhìn cô nương này không tệ, có thể đã hứa hôn cho nhà khác chưa?".Hồng Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cả khuôn mặt của hắn đều đỏ bừng lên, cuống quýt nói:"Bà nội, bà nói gì vậy, để cho cô nương nghe thấy không tốt lắm đâu".

"Sợ cái gì?

Không phải chỉ có hai chúng ta thôi sao, lại nói, cháu năm nay mười sáu rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện lấy vợ, bà nội vẫn đang chờ để ôm chắt trai đây, cháu vẫn còn như vậy thì khi nào mới có hi vọng đây a".

Mắt thấy bà nội lại nhắc tới chuyện này, Hồng Thành vội vàng chạy đi, đem một cái băng ghế qua, đỡ bà ngồi xuống trước bếp lò, bỏ lại một câu đi nhà chính, rồi liền đi ra phòng bếp.Hồng Thành chạy ra khỏi phòng bếp, sờ sờ mặt của mình, cảm giác có chút hơi nóng, vội vàng đi tới bồn nước lớn bên bếp, dùng nước rửa mặt, rửa tay chân, buông ống quần xuống, sửa sang lại một chút quần áo, sau khi lau khô nước trên mặt của mình, mới xoay người hướng nhà chính đi đến."

Chương cô nương, có chuyện gì vậy?".

Chương Vân ngồi ở nhà chính một hồi, Hồng Thành bước nhanh vào nhà chính, liền thấy chiếc quần xắn gấu của hắn đã được buông xuống, bùn đất trên chân cũng được rửa sạch sẽ, nói thật, vừa nhìn thấy bộ dáng Hồng Thành làm việc ngoài đồng, nàng thực sự có chút không thích ứng được, cảm giác hình tượng tiểu đại phu của hắn cùng với người nông dân làm việc dưới ruộng, tổng thể không có liên hệ giống nhau.

"Ta thấy mấy ngày nay không thấy ngươi đi cùng Lâm đại phu, nghĩ rằng ngươi đang bận rộn việc ngoài ruộng, nên ta tự chạy qua đây, muốn nhìn xem cây mạ lúa nước lớn lên như thế nào, còn muốn hỏi một chút, ngươi chuẩn bị khi nào thì đem cây lúa mạ non chuyển cấy dưới ruộng nước?".

Thấy Hồng Thành đi vào nhà chính, Chương Vân vội đem ý định của bản thân đến đây nói rõ ra, nàng cũng không muốn làm chậm trễ công việc của nhà người khác.Hồng Thành nghe xong lời này, ngồi xuống băng ghế đối diện với Chương Vân, nghiêm túc nói: "Mạ ươm ở trong ruộng dù sao cũng phải mất một tháng, ta gieo hạt giống vào ngày mồng mười, như vậy đến tầm mồng mười tháng sau là có chuyển chúng xuống cấy trong ruộng nước".

"Chờ sau khi cấy mạ xuống ruộng thì cũng phải thả tôm cá bột xuống ruộng, vậy chúng ta phải thương lượng một cái ngày, xem ngày nào thuận lợi ta sẽ đem tôm, cá giống đi lại thả vào ruộng lúa".

Chương Vân cùng hắn thương lượng chọn ngày để thả cá tôm giống."

Sau khi cây lúa được gieo trồng, sẽ không bận rộn cho đến khi thu hoạch lúa mì.

Vẫn còn hơn mười ngày rảnh rỗi ở giữa."

Hồng Thành nói rõ."

Vậy thì ấn định vào ngày thứ mười hai, nếu thời tiết xấu mà mưa hay gì đó, thì chậm lại một ngày, ngươi thấy có được không ?".

Chương Vân nghe vậy vội vàng cười nói ngày đó, Hồng Thành liền đồng ý ngay."

Tuy nhiên, muốn nuôi tôm cá mà nói, như vậy ở trong ruộng lúa phải đào rãnh, ngươi phải đào rãnh bên hông rộng hơn một chút, cho nên trước ngày mồng mười, ta sẽ mang đại ca bọn họ đến đi đào mấy rãnh trong ruộng lúa, đem ruộng lúa chỉnh sửa một chút, chờ chỉnh sửa xong ngươi có thể cấy lúa xuống và thả tôm cá nuôi dưới rãnh đào".

Chương Vân giải thích một số vấn đề liên quan đến nuôi tôm cá trên ruộng lúa.Hồng Thành liền đồng ý, hai người lại thảo luận một chút về những việc vặt vãnh, sau đó Chương Vân đứng dậy: "Tiểu đại phu, việc liền định xong như vậy rồi, ta đi về trước đây".

"Cô nương không ở lại nếm thử một chút bánh gạo hấp của bà nội ta sao?".

Hồng Thành vội vàng đứng dậy, buột miệng hỏi.Chương Vân nghĩ đến lão bà rất nhiệt tình thì có chút xấu hổ, nhưng trong nhà còn có việc, cũng thật sự bận rộn, không thể lưu lại được, đành lên tiếng:"Thực xin lỗi, trong nhà thật sự rất vội, nên không ở lại lâu được, ngươi nói một tiếng cáo từ với bà nội Hồng giúp ta".

"Được rồi, ta đưa ngươi ra cửa thôn, thuận đường đi xuống ruộng luôn".

Hồng Thành gật đầu, sau đó chạy đi ra nhà chính, đi vào phòng bếp thông báo một tiếng cho bà nội."

Cô nương, sao lại đi rồi, bánh gạo hấp sắp xong rồi, ở lại một lát rồi mang theo vài cái đi trên đường ăn".

Bà nội Hồng vừa nghe Chương Vân phải đi, vội vàng kiễng chân bước ra khỏi phòng bếp, Hồng Thành theo ở phía sau lo lắng vội la lên:"Bà nội, đừng nóng vội, đi chậm một chút ".Bà nội Hồng bước chân cũng không chậm lại, đi thẳng tới chỗ Chương Vân đang đứng ở trong sân, Chương Vân nhìn lên, lúc này là đi không được rồi, vội đi lại nghênh đón, lại sợ bà nội Hồng lại nói lẩm bẩm nữa,liền cười nói:"Bà nội Hồng, đừng nóng vội, cháu sẽ ở lại nếm thử tay nghề của bà trước khi đi được không ạ".

Bà nội Hồng lúc này mới nở nụ cười, quay đầu giận trừng mắt nhìn Hồng Thành:"Cô nương rõ ràng là chưa nói phải đi, ở đó mà nói lung tung".

Hồng Thành cũng không biết nên nói cái gì, nhìn bà nội cười hi hi rồi vươn tay gãi gãi đầu."

Tiểu tử ngốc."

Bà nội Hồng cười nói rồi nắm tay Chương Vân trở lại nhà chính , bảo Hồng Thành ở lại bồi nàng, còn mình thì tự đi ra ngoài vào phòng bếp."

Thực xin lỗi, vì bà của ta mà làm trì hoãn mất thời gian của ngươi".

Lúc này không còn việc quan trọng để thương lượng, nên Hồng Thành ngược lại có chút câu nệ, cũng không ngồi xuống, đứng đó thấp giọng nói."

Bà nội Hồng có ý tốt, thuận theo một chút ý của lão nhân gia cũng không có việc gì, tiểu đại phu không cần phải băn khoăn".

Chương Vân cười nói.Sau lời này hai người ngừng nói chuyện, Hồng Thành không biết phải nói gì, cảm giác bối rối, tay chân không được tự nhiên, cổ, tai nóng ran, mắt cũng không dám nhìn Chương Vân, yết hầu trở nên khô khốc, không mở miệng được.Trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng, Chương Vân thoạt đầu nhìn không có cảm giác gì, nhưng Hồng Thành luôn đứng yên, mặt quay sang một bên, hồi lâu không có lên tiếng, liền cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nghĩ rằng nên tìm một cái gì đó để nói chuyện mới được."

Tiểu đại phu, ngươi đừng trách ta mạo muội, chân của bà nội Hồng....".

Chương Vân vừa rồi trong lòng đang nghĩ đến chuyện này, nên hơi tò mò hỏi ra, nhưng khi hỏi ra rồi thì lại cảm thấy như vậy thật không lịch sự, vì thế liền dừng lại.Hồng Thành nghe vậy, trên mặt thoáng hiện ra một tia u sầu, hai mắt rũ xuống, khẽ thở dài nói:"Đã nhiều năm rồi, ngay cả sư phụ cũng không có cách nào trị được".

Nhìn vẻ mặt đầy mất mát của Hồng Thành, Chương Vân liền cảm thấy chính mình quá nhiều lời, tự dưng lại chọc cho người ta nghĩ lại đến chuyện buồn,:"Là ta lắm miệng, ngươi đừng buồn, nhưng ta có biết một cách, có thể bổ sung khí huyết, giảm đau, chính là đem muối rang nóng lên rồi bọc vào một miếng vải đem chườm để trên chân, cách này tốt lắm, ngươi có thể thử xem".Chương Vân vội đem phương pháp rang muối chườm nóng lên chân đã từng áp dụng nói ra, lúc đó mẹ của nàng chân cẳng cũng đau nhức, nên ba đã dùng cách này làm chườm trên chân mẹ, hiệu quả thật sự rất tốt.Chương Vân chỉ muốn bù đắp lại một chút, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, mới nhớ tới Hồng Thành học y, cho dù trước mắt y thuật của hắn chưa sâu, nhưng có một đại phu giỏi như Lâm đại phu là sư phụ bên người, nơi nào còn dùng đến chủ ý của nàng, lại nói đây chỉ là một bài thuốc dân gian, cũng không biết có đúng bệnh không mà lại nói ra ngoài miệng, thực sự có chút lỗ mãng."

Thực xin lỗi, ta đây là đang ở trước mặt quan công đùa giỡn đại đao, có Lâm đại phu, còn có ngươi ở bên cạnh, vậy không cần thiết phải dùng phương pháp địa phương này, cứ coi như ta chưa nói gì".

Chương Vân vội vàng giải thích một phen, chủ cảm thấy bản thân mình thực xấu hổ.Hồng Thành nhìn biểu cảm vẻ mặt xấu hỏi của nàng, không biết vì sao, cảm xúc cơ chút thất lạc vừa rồi bỗng chốc tốt lên hơn, khoé miệng lộ ra nụ cười:"Không có việc gì, Chương cô nương cũng vì ý tốt với bà nội của ta, ta sao có thể trách móc được".Mặc dù Hồng Thành đã nói như vậy, nhưng Chương Vân vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, đang không biết phải nói gì thì từ bên ngoài nhà chính vang lên tiếng gọi:" Cô nương, đến, đến, đến, nếm thử bánh gạo hấp nhân ngọt của ta làm đi".

Lúc này bà nội Hồng bưng theo một bát to đi vào, bên trong đó xếp rất nhiều bánh gạo hấp chồng lên nhau, tràn đầy một bát lớn.***bánh gạo hấp nhân ngọt.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 71


Edit: Xíu Bà nội Hồng nhiệt tình chiêu đãi như vậy, Chương Vân ở lại ăn mấy cái, sau từ lúc đi ra từ Bạch Đường thôn, chỉ cảm thấy bụng no trướng, nhìn lên sắc trời một cái thì thấy đã qua buổi trưa, vội gia tăng bước chân chạy nhanh đi về nhà.Sau khi trở về nhà và dọn dẹp từ trong ra ngoài xong, Chương Vân liền đi vào phòng bếp vo gạo, rửa rau củ, chuẩn bị nấu cơm chiều.

Đợi đến chiều muộn người Chương gia từ ruộng đất trở về, thì đồ ăn đã được nấu xong ổn thoả hết rồi.Vào lúc cả gia đình ngồi xuống ăn cơm chiều, Chương Vân đem chuyện đi qua Bách Đường thôn nói cho mọi người trong nhà nghe," Đại ca, qua vài ngày nữa, ca giúp đỡ đi đào mấy mương rãnh đi, chúng ta mượn ruộng nước nhà người ta nuôi tôm cá, thì dù sao cũng phải làm một chút việc, ca nói đúng không"."

Ừ, đến lúc đó hẹn với mấy người Trụ Tử bọn họ, nhiều người thì có thể làm việc nhanh xong hơn".

Chương Trình miệng lập tức đồng ý.Nghe được đại ca đồng ý, Chương Vân liền đem vấn đề nạy đặt xuống không đề cập nữa, quay đầu nhìn về phía Chương Hữu Khánh: "Cha, cha có thể làm võng lưới đánh tôm cá bằng tre trúc được không?Mấy ngày nay, chúng ta phải đến sông Thanh Lĩnh bắt tôm cá con "."

Võng tôm ta chưa có làm qua, không biết có thể đan tốt hay không, ngày mai ta sẽ đi chặt cây tre trúc về thử đan xem sao".

Chương Hữu Khánh nghĩ bản thân mình trước đó chưa có làm qua nên không chắc chắn lắm.Chu thị ở một bên đặt đũa xuống, bắt đầu nói:"Ta thấy Thường Mãn dùng túi võng lưới đánh tôm cá, ước chừng là do nương hắn đan bện lên, nếu không ngày mai khi ta cánh đồng lúa mạch, thuận tiện xin học hỏi qua nhà Thiết Mộc"."

Cứ vậy đi".

Chương Hữu Khánh gật đầu đồng ý, việc này cả nhà đã quyết định xong.

Hôm sau cơm nước chiều xong xuôi, Chương Hữu Khánh liền đi lên Thanh Truân Lĩnh chặt cây tre trúc kéo trở về nhà, Chu thị đi cánh đồng lúa mạch học đan bện cành lá hương bồ, thuận tiện hỏi một chút phương pháp đan võng lưới tôm cá.Dưới sự hướng dẫn của Thiệu thị, Chương Hữu Khánh tranh thủ thời gian sau mỗi buổi ăn cơm chiều xong để đan lưới võng đánh tôm cá, sau hai ngày thì đã đan hoàn thành sản phẩm, Chương Trình liền mang theo đòn gánh với hai thùng chậu gỗ cùng lưới đánh tôm cá, đi ra bờ sông Thanh Lĩnh, Chương Vân cũng đi theo, còn Chương Hưng tự nhiên đi theo phía sau như một cái đuôi.Bây giờ là đầu tháng tư, có thể nói là ngày xuân hoa nở ấm áp, sau bữa cơm chiều, mặt trời dần dần lặn về phía tây, nhưng mặt trời lặn vẫn còn lấp lánh ánh nắng tà dương nhiễm đầy bầu trời, ba huynh muội Chương một đường đi đến bờ sông Thanh Lĩnh, từ xa chỉ thấy đến một vành đai ngọc bích Thanh Lĩnh Hà, trong ánh hoàng hôn, cả dòng sông lung linh, tỏa sáng khiến người ta không thể mở mắt.Chương Hưng nhìn cảnh sắc chói mắt như vậy, hơn nữa trên bãi đá bên sông có mấy đứa nhỏ đang vui đùa rượt đuổi theo nhau, nhất thời cao hứng nhảy dựng lên, chạy thẳng ra bờ sông."

Hưng Tử, chạy cẩn thận, đừng để ngã xuống sông."

Chương Vân vội vàng cao giọng gọi một tiếng, Chương Hưng vừa chạy vừa xua tay, trong nháy mắt đã lao vọt vào trong nhóm trẻ nhỏ bắt đầu nô đùa, ầm ĩ cả lên.Chương Vân mỉm cười nhìn theo, chậm rãi đi tới bãi đá, cùng Chương Trình tìm nơi nước sông tương đối nhẹ nhàng, đem đòn gánh đặt xuống, hai thùng gỗ đều múc nửa thùng nước rồi đặt bên cạnh chân, sau đó, Chương Trình đem võng tôm đặt dưới nước sông, từ từ kéo căng về phía trước, đợi một lúc sau cho lắng xuống nước chờ tôm cá va vào bên trong, trên tay liền có chút cảm giác lay động thì lập tức cầm túi lưới nhấc lên.Thấy Chương Trình nhấc võng tôm lên, Chương Vân hưng phấn nghiêng người nhìn vào, chỉ thấy một vài con cá nhỏ nằm trong võng tôm vẫy nước:"Đại ca, mau, mau, bỏ chúng vài thùng nước đi".

Chương Vân sợ cá nhỏ ở ngoài nước lâu sẽ nhanh chết nên liềm thúc giục Chương Trình đem cá nhỏ bỏ vào thùng nước.Chương Trình trước đây chưa từng đánh tôm ca nên trên tay khó tránh khỏi có chút không quen, mãi đến khi vầng trăng khuyết lấp ló trên bầu trời, họ mới làm thành công được năm, sáu tấm lưới, ước chừng là có hơn một chục con cá nhỏ và hơn 20 con tôm sông, thu hoạch quả thật không nhiều lắm."

Đại ca, trời tối rồi, chúng ta vẫn là trở về thôi, ngày mai lại đến bắt sau".

Thấy Chương Trình không quá cam tâm, vẫn luôn muốn mua nhiều hơn một chút, nhưng lưới tôm hết lần này tới lần khác phóng xuống, trên trời càng ngày càng tối, tỷ lệ thành công thấp hơn, về sau mọi nỗ lực đó đều vô ích, Chương Vân không thể không lên tiếng thuyết phục.Thẳng đến khi võng tôm một lần nữa đưa lên khỏi mặt nước mà cũng không thu hoạch được gì, Chương Trình có chút chán nản thở ra, nhìn xem bốn phía, bóng tối vô tình đã bao trùm lên cả cánh đồng, những nhóm nàng dâu, bà tử ra rửa bát, giặt giũ quần áo đều đã đi trở về, nhóm trẻ nhỏ cũng lần lượt bị gọi về, bây giờ ở bờ sông Thanh Lĩnh này cơ hồ chỉ còn lại ba huynh muội bọn họ, dưới tình huống này, Chương Trình cũng chỉ có thể từ bỏ, thu võng tôm lại, đặt hai thùng gỗ vào hai đầu đòn gánh, đặt lên bờ vai, nhanh chân trở về nhà.Sau khi trở về nhà, Chương Vân vội vàng đổ đầy nước vào trong thùng gỗ lớn, cũng cho một ít thực vật thủy sinh bắt được dưới sông bỏ vào đó, cho cá vào thùng lớn hơn, lại thêm thực vật thủy sinh vào, như vậy có thể làm chậm lại tiêu thụ oxy của cá và làm cho cá sống lâu hơn.Sau khi đổ hết cá vào thùng gỗ , Chương Vân đặt thùng gỗ lên trên giá ngoài bếp, để ban đêm nhiệt độ xuống thấp sẽ làm giảm nhiệt độ nước và giảm tiêu thụ oxy.Sau khi sắp đặt thùng gỗ vào vị trí xong, Chương Vân quay đầu lại, nhìn thấy Chương Trình đang ngồi xổm bên cửa, cúi đầu lật võng tôm trong tay, cẩn thận suy nghĩ."

Đại ca, đừng nghĩ nữa , sớm nghỉ ngơi đi."

Sau một ngày mệt mỏi, Chương Vân cũng có chút buồn ngủ, nói xong ngáp một cái, Chương Hưng sớm đã bị nàng thúc giục rửa mặt, trở về phòng nghỉ ngơi.Chương Trình miệng ậm ừ, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật võng lưới tôm lên, miệng lẩm bẩm: "Làm sao có khả năng để kham nổi đây."

"Được rồi, nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nữa".

Chương Vân vội vàng nắm lấy cánh tay của đại ca, cứng rắn kéo ra khỏi phòng bếp, nếu như nàng không tới đây ,chỉ sợ đại ca ngồi đây không biết suy nghĩ đến canh giờ nào nữa.Bị Chương Vân lôi kéo đi như vậy, Chương Trình không còn cách nào khác, chỉ có thể đặt võng tôm xuống, đi theo ra khỏi phòng bếp, dùng nước còn lại trong xô rửa tay chân, lau mặt, rồi quay trở lại trong phòng .Ngày hôm sau, ba huynh muội đi dạo trên hoàng hôn, lại đến bờ sông Thanh Lĩnh, trải qua một ngày suy nghĩ, Chương Trình đã có tiến bộ, nhưng cũng chỉ là so với ngày hôm qua hơn một chút, xác xuất thành công vẫn không cao.

Khi trời tối xuống, nhìn mấy con tôm cá ít ỏi trong thùng, Chương Trình thật buồn rầu.

"Rõ ràng trong sông có nhiều tôm cá như vậy, mà không biết đi đến đâu, đánh mãi cũng không được mấy con".

Chương Trình có chút chán nản, cáu kỉnh đập võng tôm xuống nước, phịch một tiếng nước bắn tung toé khắp nơi, nổi lên mấy quả bóng nước.

Chương Vân nhìn tôm cá trong thùng nước, sau đó nhìn về phía đại ca, trong lòng thầm nghĩ, xem ra việc đánh bắt tôm cá này cũng phải có kỹ thuật, không phải ai cũng có thể làm được.Ban đầu, nàng muốn chọn một số lượng lớn cá trắm cỏ từ đàn cá bột, và chọn ít cá mè, cá trích nuôi dưỡng cùng nhau, đây là những loài cá được nhiều người cùng nuôi nhất ở trong thôn của bà nội, trước kia vào thời điểm chơi trò chuyện với bà, có nghe họ tán gẫu nói qua vài câu rằng sản lượng cá trắm cỏ là lớn nhất, việc nuôi cá mè và cá trích là có lợi nhất cho sự phát triển của cá trắm cỏ.Chương Vân lòng đầy ắp những dự định, nhưng lại không ngờ rằng ở cửa thứ nhất bắt cá bột lại gặp trở ngại như vậy.

Nhiêu đây còn không có được mấy con, nơi nào còn có thể chọn lựa, trong lòng nàng cũng có chút phiền muộn, nhưng cũng không thể trách đại ca được, ngược lại khuyên nhủ, dần dần sẽ tốt hơn thôi.Qua đi cố gắng thử lại một ngày, nhưng tình hình vẫn không khá hơn, mà thời gian lại không chờ đợi người , mắt thấy đã gần đến ngày mồng mười,sẽ cấy lúa , dưới ruộng lúa có thể bắt đầu việc đào mương rãnh rồi, dưới tình huống nêu không còn cách nào khác thì chỉ có thể bao nhiêu thả bấy nhiêu thôi.Sau bữa cơm chiều này ăn xong, Chương Trình lại mang theo võng tôm, thùng gỗ, đòn gánh chuẩn bị đi đến bờ sông Thanh Lĩnh, Chương Vân đi theo đến bên ngoài sân hàng rào, vừa đi vừa hỏi: "Đại ca, mấy người Trụ Tử bọn họ, ca đã hỏi qua chưa, ngày mai đã là mồng bảy rồi, nếu muộn, nếu muộn thì không kịp cấy lúa vào ngày mồng mười đâu"."

Đều đã nói hết rồi, ngày mai sẽ cùng ta đi Bách Đường thôn, Trụ Tử còn tìm đến Thường Minh, Thường Lượng, mặt khác ta còn tìm thêm Đại Ngưu, Phong Tử, Đinh Tử cùng đệ đệ của hắn, hơn nữa còn có tiểu đại phu, chín người cùng làm, ta nghĩ khoảng trong hai ngày đảm bảo là xong".

Chương Trình đem chuyện ngày mai, chuẩn bị ổn thoả nói ra..Chương Vân vừa nghe liền cảm thấy an tâm,: "Vậy thì đại ca, hôm nay đi đánh bắt là được rồi, ngày mai không cần đâu, bằng không ca ban ngày ở ngoài ruộng làm việc mệt mỏi rồi mà buổi chiều tối còn đi đánh bắt tôm cá nữa thì muội sợ sức khoẻ đại ca không chịu được đâu".

Chương Trình vừa định nói gì đó thì một người từ ngoài hàng rào chạy vào, mắt thấy sắp đụng phải Chương Trình, may mà Chương Trình di chuyển nhanh chóng, nhảy sang một bên, có thế này hai người mới không đụng húc vào nhau.Mặc dù không đụng trúng người nhưng nước văng tung toé, vì người chạy vào mang theo một thùng đầy nước, như vậy vào thời điểm sắp đụng phải nhau nước trong thùng liền bắn tung toé bay ra khắp nơi."

A, nhanh, nhanh, nhặt nhanh lên, Trình Tử ca, ngươi đừng giẫm lên nha."

Giọng nói nâng cao đột nhiên vang lên, khiến Chương Trình và Chương Vân có thế này mới hoàn hồn nhìn lại, hóa ra là Thường Quyên chạy vào, mà trên tay nàng là thùng nước, nước văng ra, không chỉ là nước, mà còn có một vài con cá nhỏ cũng bay lên và rơi xuống đất.Những con cá nhỏ thả mình trên mặt đất bùn khô, chỉ sau hai ba lần nhảy đã không còn đủ sức, bụng phình to, chỉ sợ lại không xuống nước một lần nữa thì chúng sẽ không trụ được bao lâu.

Nhìn thấy tình huống này, Chương Vân nhất thời phản ứng lại, ngồi xổm người xuống duỗi tay ra nhặt lên, trong miệng kêu to: "Đại ca, mau nhặt lên, nếu không cá nhỏ sẽ chết."

Tiếng kêu gọi này, Chương Trình mới hậu tri hậu giác hồi thần lại, vội cũng đi theo nhặt con cá nhỏ rơi xuống đất, Thường Quyên xách một cái thùng nước kéo đến trước mặt hai người, bọn họ nhặt lên liền bỏ vào thùng, mặc dù chỉ có năm sáu con cá, nhưng trên người cá trơn trượt, cộng con cá nhỏ vẫn còn sống, hễ gặp ai đụng vào là chúng sẽ nhảy đạp lên, nên nhất thời bắt không cầm được một lúc là tuột xuống, phải mất một lúc mới nhặt xong mấy con cá.Sau khi nhặt xong con cá nhỏ, Chương Trình đứng dậy lau trán, vội vàng bắt được như vậy, đầu đầy mồ hôi, Chương Vân cũng không khá hơn là bao, trên tay đầy mùi tanh của cá."

Tiểu Quyên, sao ngươi lại mang theo thùng cá đến đây?".

Chương Vân không cẩn thận bị dính đầy tay, nhìn vào chiếc thùng nước trong tay Thường Quyên, chỉ thấy bên trong có rất nhiều con cá nhỏ đang chi chít bơi lội, còn có thể nhìn thấy tôm con xen lẫn ở giữa.Chương Vân vừa hỏi như vậy, Thường Quyên mới nhớ ra chuyện chính, vội vàng đưa thùng nước cho Chương Vân:"Cái này là đưa cho ngươi, ngày mai ta sẽ nói đến, ngươi cùng Trình Tử ca cũng không cần phải đi bắt tôm cá giống nữa ".

Lời này khiến Chương Vân sửng sốt, không phản ứng lại một lúc, Thường Quyên thấy nàng thất thần bất động như vậy, liền tiến tới, đưa thùng nước vào trong tay nàng, cũng không chờ huynh muội bọn họ hỏi, vội xoay người chạy ra bên ngoài, tiếp theo đó là lời của nàng theo trong gió truyền lại:"Vân nhi, Trình Tử ca, ta đi trước, tối ngày mai ta sẽ đưa lại đây".Chương Vân cúi đầu nhìn xuống cá tôm trong thùng nước, trong lòng bất giác vừa động, bùm bùm mấy cái, nghĩ tới điều gì, liền nhét thùng nước vào trong tay đại ca, chạy ra bên ngoài muốn đuổi theo Thường Quyên, nhưng khi chạy ra bên ngoài, nhìn lên trên con đường nhỏ phía trước, không còn thấy bóng dáng Thường Quyên đâu nữa.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 72


Edit: Xíu Nhìn trên con đường nhỏ không thấy bóng dáng Thường Quyên đâu, Chương Vân thoáng sửng sốt một hồi rồi mới xoay người chậm rãi đi trở về."

Vân nhi, có chuyện gì vậy?".

Chương Trình thấy Chương Vân quay trở về liền hỏi một tiếng."

Không có việc gì, chính là có chút chuyện muốn nói với Thường Quyên, chạy đi lại nhìn đã không thấy nàng".

Chương Vân cười lắc đầu, cầm lấy thùng nước trong tay Chương Trình, đi vào phòng bếp, nhìn nhìn thấy không có chỗ lớn hơn, liền đặt thùng nước xuống, tháo bồn tắm rửa ra rồi đổ thùng nước cá bột, tôm con cùng đổ vào, cũng theo như thùng gỗ ban đầu, thả chút sinh vật thuỷ sinh, bèo tây vào."

Đại ca, tới giúp một tay, đem chuyển cái thùng gỗ lớn này ra sân."

Sau khi nhìn thấy Chương Trình đem đặt thùng gỗ, đòn gánh, võng tôm trở lại, Chương Vân liền cao giọng gọi hắn qua, hai người cùng nhau nhấc cái thùng ra ngoài, đặt nó ở bên ngoài tường góc bếp, như vậy sẽ có mái hiên che chắn, hoàng hôn không chiếu vài trên mặt nước, nhiệt độ sẽ không tăng nhiều, đợi đến ban đêm nhiệt độ nước sẽ giảm xuống.Sau khi làm xong mọi việc trong tay, sắc trời dần dần tối, cả nhà đều súc miệng rửa mặt đi nghỉ ngơi, Chương Vân trở lại trong phòng ngồi xuống bên cạnh giường.Trong phòng không có đèn dầu, nhìn rất mờ mịt, Chương Vân ngồi bên giường một lúc, trong đầu không khỏi nghĩ đến thùng cá tôm mà Thường Quyên đưa đến, khi đó nàng vừa nảy ra ý định, vốn muốn hỏi Thường Quyên một chút, tôm cá này từ đâu mà đến, tiếc rằng Thường Quyên bỏ chạy rất nhanh, cũng không hỏi được gì, lúc trong tay đang còn bận việc thì không có cảm giác gì, nhưng lúc này ngồi xuống rảnh rỗi lại suy nghĩ miên man, yên lặng suy nghĩ một lúc liền đứng dậy, đẩy cửa chạy ra ngoài sân.Chương Vân vừa rời khỏi sân hàng rào, đi bộ chậm rãi dọc đường theo đến bờ sông Thanh Lĩnh.

Hôm nay là ngày mồng sáu, vầng trăng khuyết trên bầu trời lúc này nhàn nhạt như nước, gần như biến mất, ban đêm cũng không có nhiều sao, mặt đất lầy lội của con đường nhỏ trông rất u ám lạ thường , may mà đường không quá xa, hơn nữa nàng mỗi ngày đi lại cắt bèo tây cho heo cũng đã quen với con đường này rồi, dù trời đen tối vẫn thuận lợi đi đến bờ sông Thanh Lĩnh.Chương Vân chậm rãi đi trên bãi đá, bụi cỏ cao nửa người bên cạnh bị gió thổi vù vù, tiếng nước sông chảy xuôi cũng rất rõ trong bóng tối, mặt sông sáng lên ánh sáng lạnh lẽo và gió trên sông thổi thẳng tới, nàng nhịn không được co rụt cổ lại, đưa hai tay ôm ngực, xoa xoa cánh tay, đi về phía trước.Trên chân dẫm lên bãi đá khẽ phát ra tiếng động cách cách, gió thổi mãnh liệt bụi cỏ làm cho ánh sáng lập loè, Chương Vân trong lòng thật sự là có hô sợ, đi được một hồi liền có ý nghĩ muốn quay đầu lại, đang chuẩn bị định dừng bước chân lại thì thấy phía trước có ngọn lửa hiện ra trước mặt.Ánh lửa không ngừng đung đưa trong gió, ánh sáng và bóng tối cũng theo đó mà rung chuyển, dưới ánh sáng nhập nhoè đó hiện ra một bóng người, Chương Vân trừng mắt to nhìn kỹ, mơ hồ nhận ra được đó là bóng người đang ngồi xổmSau khi nhìn rõ bóng dáng đó, Chương Vân do dự không biết có nên đi về phía trước hay không, nàng chạy ra ngoài là vì muốn chứng minh suy nghĩ của mình, nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng, nàng có chút sợ hãi xác nhận lại.Nếu thật sự là hắn thì sao ....Ngay lúc Chương Vân do dự muốn tiến lên hay không, thì bóng người đó đứng lên, ánh lửa di chuyển hướng tới bờ sông, chỉ chốc lát sau tiếng nước rào rào vang lên một mảnh, bóng người kia cũng bắt đầu bận rộn công việc.Một lúc sau, bóng người quay lại, ngọn lửa cũng theo đó mà tuôn ra, khuôn mặt của Thường Mãn hiện ra dưới ngọn lửa, nó lọt vào trong mắt Chương Vân.Khi Thường Mãn quay đầu lại, cũng nhìn thấy Chương Vân đứng ở cách đó không xa, mặc dù màn đêm bao trùm, nhưng hắn nhận ra bóng dáng nhỏ nhắn vừa đập vào mắt, cả người đều sững sờHóa ra thật sự là hắn, Chương Vân lúc này mới cảm thấy bản thân mình quá bốc đồng, tại sao lại chạy tới đây làm chi, giờ biến thành tiến thoái lưỡng nan như vậy, trực tiếp rời đi, thì có vẻ rất đả thương người rồi, mà đi lên lại không biết nói gì mới tốt, chỉ đứng như trời chồng vậy thật xấu hổ, không khỏi hơi cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy không yên, bất an, tựa hồ như nói không lên lời cảm giác này là gì, cứ như có một điểm hoảng sợ bắt đầu hình thành so với ý định ban đầu.Sau khi ánh mắt Chương Vân hơi cúi xuống, ánh sáng từ phía đối diện chiếu vào người nàng, giọng nói của Thường Mãn có vẻ hơi trầm thấp,"Là ...Vân nhi sao?".Yên lặng giữa hai người bị phá vỡ, Chương Vân lại không thể không đáp lại, chỉ có thể nhẹ giọng "Ừ" một tiếng rồi ngước mắt lên."

Lúc này sao ngươi có thể ra ngoài một mình, ở đây có gió lớn, ngươi vẫn là mau trở về đi thôi".

Thường Mãn trong giọng nói có chút lo lắng, bước chân di chuyển vài cái, tựa hồ có chút do dự, cuối cùng vẫn bước lên về phía trước đi tới chỗ Chương Vân, vươn tay đưa cây đuốc qua:"Này, cho ngươi, mau trở về đi".Ngọn lửa múa theo gió soi sáng hai người, cũng chiếu sáng cái lồng tre trúc trong tay Thường Mãn, Chương Vân vừa vặn buông mắt xuống liền nhìn thấy cái lồng, có thế này mới nhớ tới, cũng chưa nói gì, liền ngước mắt lên nhìn hắn:"Cảm ơn ngươi đưa tôm cá".Thường Mãn lại trầm mặc một chút, chính là đem lồng tre trong tay dời về phía sau, để người mình che dấu nó lại, ngọn đuốc trong tay càng hướng gần về phía người nàng hơn.Chương Vân không cầm cây đuốc, mà chỉ nhẹ giọng nói: "Có thể cho ta nhìn xem cái lồng kia được không?".Thường Mãn thoáng mất tự nhiên, giật giật cánh tay, chậm rãi đem cái lồng từ phía sau đưa ra cho Chương Vân.Chương Vân cầm theo ánh sáng cây đuốc mà Thường Mãn mang đến, cẩn thận nhìn chiếc lồng tre trong tay hắn, làm như một cái chuông nhỏ, đỉnh nhỏ, đáy to, và bề mặt được làm bằng nan tre, dày đặc, nàng không thể nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ cảm thấy cầm trên tay, có tiếng rung mạnh nhưng tôm cá bên trong không thể rơi ra ngoài.Chương Vân nhìn xong, đưa cái lồng tre lại cho Thường Mãn, do dự một lúc, vẫn mở miệng hỏi: "Phỏng chừng ngươi cũng biết, đại ca của ta bắt không được bao nhiêu tôm cá, không biết ngươi có thể dạy ta hay không cách dùng loại lồng võng này như thế nào?".

Dựa vào Chương Trình bắt tôm cá, còn không biết đến lúc nào mới đủ để nuôi dưỡng trong ruộng lúa, nếu không tìm biện pháp khác, chỉ sợ ruộng lúa nhà mình còn lâu mới đủ tôm cá, mặc kệ như thế nào, ở phương diện bắt tôm cá, Thường Mãn cũng có kinh nghiệm nhiều hơn."

Đi thôi."

Thường Mãn miệng đồng ý câu, rồi cầm lại ngọn đuốc chiếu sáng,"Thùng nước ở bên kia, ngươi theo ta đi qua, ta sẽ làm cho ngươi xem".

Chương Vân gật đầu rồi đi về phía trước, Thường Mãn nghiêng ngọn đuốc về lên trước để chiếu sáng con đường dưới chân nàng, cùng đi theo bước chân nàng đến thùng nước bên bờ sông.Khi đến thùng nước, Thường Mãn đưa cây đuốc tới, lần này Chương Vân cầm lên, cầm soi sáng cúi xuống sát cho hắn thấy cái thùng, nàng liền ngồi xổm xuống, chiếu đuốc về phía cái lồng.Thường Mãn lật ngược lồng lên một chút, để cho đầu phía dưới tiếp xúc với ánh lửa, Chương Vân phát hiện đáy lồng vốn là trũng vào trong, bên dưới đan những sợi tre mảnh như sợi chỉ, có chút thưa thớt như là đan, để cho sợi tre có độ đàn hồi nhất định, tay của Thường Mãn đưa vào lỗ nhỏ bên dưới, lỗ thủng đột ngột mở ra, đủ để nắm cả bàn tay hắn vào trong, bàn tay khẽ di chuyển vào bên trong, sau đó rút ra túm lấy lớp vải bố đến, sau khi lật tấm vải bổ ra, toàn bộ tôm cá trong đó đập mạnh rơi vào thùng, có chừng hơn hàng chục con.Thường Mãn giật vỗ đập nhẹ vài cái, xác định tôm cá đã rơi xuống, liền từ trong thùng bên cạnh nhặt bọc nhỏ lá sen từ dưới đất lên, mở lá sen ra, bên trong là những con giun đất xoắn lại, Thường Mãn thấp giọng nói:"Cái này hẳn ngươi đã thấy qua, trong nhà ở dưới bùn đống củi, dưới đống cỏ khô, bên cạnh ao phân bón, hẳn là có thể lấy được không ít".Chương Vân gật đầu đồng ý, hai mắt mở to theo dõi động tác tiếp theo của Thường Mãn, chỉ thấy hắn nắm lên mấy con giun đất, rồi cầm lồng lên, sờ vào cái túi nhỏ bên cạnh tấm vải bố đã lấy quay ra, và cho giun đất vào trong túi.Chương Vân nhìn kỹ thì thấy túi vải bố có miệng túi khá sâu, hơn nữa miệng túi hướng lên trên, sau khi bỏ vào thì giun đất sẽ không thể ngoi lên hoặc rơi xuống nước, thiết kế này là rất dễ sử dụng.Trong khi nàng còn đang suy nghĩ về chiếc túi, Thường Mãn đã đặt lại miếng vải bố từ miệng nhỏ bên dưới trở lại lồng tre, sau đó nhìn Chương Vân vẫy tay: "Đi theo ta".

Chương Vân theo lời đi qua, rồi dơ ngọn đuốc lên cao để chiếu sáng.Thường Mãn đi về phía trước hai ba bước, chuẩn bị đi xuống sông thì dừng lại, ngồi xổm nhặt cây trúc dưới chân, Chương Vân cũng ngồi xổm xuống, đem cây đuốc chiếu lên, chỉ thấy hắn đang cầm cây sào tre trong tay, đó là một loại đoạn tre bình thường, nhưng được buộc bằng một sợi dây mảnh, sợi bện rất dài, và cột tre cũng dài.Chương Vân đang băn khoăn không biết phải làm gì với cái này, thì Thường Mãn đã đem cái lồng đặt xuống dưới một lúc rồi nhấc gần hết chiếc cọc tre đang chìm dưới sông lên, lập tức có một tiếng va chạm rào rào vang lên, Chương Vân thấy có hai chiếc lồng khác đang treo trên cây tre, giống hệt như cái mà nàng đã thấy.Thường Mãn cũng không nói chuyện, mà kéo cái cọc tre lại, đem cái đỉnh đầu lên phía trước mặt, thấy sợi dây gai mảnh được buộc chặt ở đầu này, hắn lấy tay cởi nút thắt của sợi dây gai mỏng và đem sợi dây gai thừng thắt vào cổ hai chiếc lồng được tháo xuống, lấy cái ban đầu kia đã bỏ tốt con giun đất lấy đi lại, rồi lấy đầu sợi dây gai mảnh luồn qua khe giữa cây tre và ở phía đầu chiếc lồng tre, sau khi các nút thắt được buộc chặt, cọc tre có thể căng ra phía trước để dìm lồng tre xuống sông.(Cái đoạn này mọi người đọc có hiểu không, có thể hình dung ra được nhưng mà để nói cụ thể chi tiết mình diễn tả hơi lủng củng, mọi người thông cảm nhé)Mặt khác cá và tôm trong hai lồng tre khác được Thường Mãn lấy ra thả vào thùng nước, sau ba lồng đánh xuống dưới, thì trong thùng nước đã có nửa thùng tôm cá.Chương Vân nhìn nhớ lại toàn bộ quá trình, chỉ cảm thấy phương pháp này thật sự rất hữu dụng, tôm cá không chịu được mồi nên đều chui vào, vào được, nhưng khi ra thì bị chặn lại bởi dây tre nhỏ đã được đóng lại, nên không thể đi ra được nữa."

Ngươi....có thể dạy người nhà ta đan làm cái lồng này được không?".Chương Vân suy nghĩ một hồi lâu, nhưng vẫn là mở miệng, nàng cũng biết mình hơi quá đáng, nhưng để kiếm đủ tốt số con cá và tôm cần nuôi, nàng chỉ có thể mặt dày, không biết xấu hổ lần này mở miệng.Thường Mãn đang cúi đầu muốn nhét một con giun đất vào trong túi, nghe thấy nàng hỏi như vậy, ngẩng đầu lại nhìn nàng, chỉ liếc mắt một cái liền rũ xuống, thấp giọng trả lời:"Ngươi có thể lấy hết những thứ này đi, ta ngày thường không dùng tới, chỉ dùng võng lưới đánh tôm thôi".Nói xong, hắn ném lại con giun đất vào trong lá sen, đưa cái lồng cho Chương Vân.Chương Vân cũng không biết nên nói cái gì, do dự một hồi, vươn tay cầm lấy, rất nhanh ba cái lồng tre cùng thùng tôm, cá bột đều nằm trong tay Chương Vân."

Chờ ta dùng xong sẽ trả lại cho ngươi".

Mãi hồi lâu, Chương Vân mới nặn ra một câu như vậy, sau đó vội vàng xoay người bước đi, thật sự cảm thấy có chút xấu hổ lại có chút luống cuống.Chương Vân bước nhanh trên bãi đá, phía sau là ngọn lửa, nhưng vẫn chiếu sáng từ xa, giống như hình với bóng.*Edit đến chương này, thực sự mình rất thích tính cách của nam chính, luôn luôn làm việc, quan tâm đến nữ chính trong im lặng, cho dù bị từ chối, lạnh nhạt
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 73


Edit: Xíu Chương Vân dưới ánh lửa chiếu sáng đã về tới bên ngoài sân hàng rào, bước chân dừng lại ở trước cửa sân, hơi quay đầu nhìn về bóng người cầm cây đuốc kia nhẹ giọng nói:"Ta về nhà rồi, ngươi cũng trở về đi....".

Nói xong xoay người đi vào, đem lồng tre và thùng nước trong tay đặt vào phòng bếp.

Sau khi đặt đồ trong tay xuống, Chương Vân chậm rãi đi tới cửa phòng bếp nhìn ra ngoài sân hàng rào, ánh lửa phản chiếu trên con đường nhỏ chập chờn, cho thấy hắn vẫn chưa rời đi.Chương Vân tựa vào bên cạnh, nhìn ánh sáng và bóng đen đung đưa trên mặt đất bùn, một lúc lâu sau mới dần biến mất, khắp nơi lại tối sầm như cũ, nàng cụp mắt xuống, im lặng một lúc lâu mới chậm rãi đi ra ngoài phòng bếp, trở lại phòng để đi ngủ.Một đêm này, Chương Vân không biết thế nào mà ngủ không an ổn, luôn mơ thấy những giấc mơ rời rạc, ngày hôm sau khi gà gáy, Chương Vân tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên người có chút đau nhức, đầu cũng có chút nặng nề.Chương Vân ngồi trên giường, nhìn chằm chằm ánh ban mai xuyên vào qua giấy cửa sổ ngây người một hồi, cảm thấy trên người khá hơn liền mặc quần áo vào leo xuống giường, vừa đẩy cửa ra chợt nghe thấy Chương Trình gọi:" Vân nhi, dậy rồi, sao đột nhiên có nhiều hơn một thùng tôm cá trong phòng bếp vậy, muội có biết nó từ đâu đến không?".Chương Vân không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể chuyển hướng chú ý:"Đại ca, không phải nói hẹn bọn Trụ Tử rồi sao, thế nào mà bây giờ còn chưa thấy bóng dáng ở đâu, các ngươi muốn đi Bách Đường thôn, vẫn là nên đi sớm một chút đi".

"Ừ, nương đang làm bánh nướng áp chảo, nói làm xong bảo ta gói lại đưa đi vài chiếc, đến bên kia nếu đói bụng thì cũng có thể ăn cùng mọi người cho no bụng".

Chương Trình cũng không truy vấn đến cùng nữa, chỉ nói sang chuyện khác.Chương Vân nghĩ có thể đem lời nói chuyển hướng là được rồi, nhưng vừa nghe đại ca nói xong, liền đi tới phòng bếp, đến gần bên người Chương Trình, lại nghe hắn hỏi:"Vậy muội có định đi qua không?".

Ban đầu Chương Vân vốn định đi cùng qua bên đó, như vậy nàng có thể ở ngoài ruộng chỉ dẫn cách đào mương rãnh như thế nào, nhưng khi tối hôm qua có được chiếc lồng tre kia, nàng đã có kế hoạch khác, muốn đi đến bờ sông Thanh Lĩnh, lại bắt một ít tôm cá bột trở về, như vậy cả hai bên đều tiến hành, sau khi cấy lúa xong là sẽ có đủ cá, tôm giống đưa vào ruộng."

Đại ca, muội cũng không đào được rãnh nên sẽ không đi đâu".

Mặc dù Chương Vân không chuẩn bị đi, nhưng vẫn phải nói rõ với Chương Trình về một số yêu cầu đối với việc đào rãnh đào mương, vì vậy, thừa dịp trong khi Chu thị vẫn đang còn làm bánh nướng áp chảo, đại ca còn chưa xuất phát đi ra ngoài, liền lôi kéo thảo luận một lúc, sau khi nhìn thấy đại ca nhớ hết từng vấn đề rồi, lúc này mới cảm thấy an tâm.Hai huynh muội ngồi xổm bên hiên trong góc tường phòng bếp nói chuyện, Chu thị làm bánh xong từ trong bếp đi ra, liền nhìn thấy bọn họ liền cười nói: "Hai người các con sao lại ngồi xổm ở đây làm chi, Trình Tử đừng nói chuyện nữa, con không phải nói là hẹn bọn Trình Tử ở cửa thôn sao, bánh bột ngô đã nướng xong rồi, nương gói lại cho con một ít để con mang theo".

"Dạ".

Chương Trình vội vàng đứng lên, đi vào phòng bếp đáp ứng, cầm lấy gói lá sen Chu thị đưa cho, bỏ chạy ra ngoài sân hàng rào, hướng cửa thôn đi tới.Chương Vân nhìn thấy đại ca rời đi, liền xoay người đi vào phòng bếp, hai mẹ con vội vàng ăn sáng, nàng giúp đỡ Chu thị xong rồi đưa đồ ăn sáng ra đồng.Sau khi thu dọn phòng bếp xong, Chương Vân đi ra mảnh đất trồng rau, lúc này đã trồng khoai lang và đậu xuống đất, rất nhiều loại rau khác cũng lên mầm xanh, đợi đến khi thời tiết ấm lên một chút thì mảnh đất trồng rau mày sẽ có rất nhiều loại đồ ăn thu hoạch được.

Chương Vân ở một bên chăm sóc rau củ một bên lấy một chiếc cuốc nhỏ, đào vài cuốc trên một bãi đất bùn lầy, thật phát hiện ra rất nhiều con giun đất xoắn.Đem giun đất bọc vào từng gói lá sen nhỏ xong, Chương Vân liền đi ra khỏi mảnh đất trồng rau, thuận đường hái một ít lá rau, băm nhỏ cho gà ăn, sau đó lấy lồng tre bỏ vào sọt, còn tìm kiếm lấy một sợi dây gai dài mỏng ra, cho vào trong túi lá sen, đeo sọt vào trên lưng, rồi cầm thùng nước đi ra ngoài, trong lòng tính toán khi đặt lồng tre xuống sông để dụ tôm cá, thì thuận tiện cắt bèo tây cho heo, như vậy là một lúc hai việc không có bị trễ nải.Chương Vân mới vừa đi ra khỏi sân, liền liếc nhìn góc tường rào của mình, thấy một cái cột tre dài có buộc một sợi dây gai mỏng dài dựa vào tường.

Chương Vân bỗng chốc dừng bước chân lại, đây không phải là ...Hắn khi nào thì đặt cái này ở trước cửa nhà nàng, tối hôm qua quay lại lấy, hay là sáng nay đưa qua.Vấn đề này, Chương Vân không có trả lời được, nên đành phải chậm rãi đi tới trước chỗ cột tre, vươn tay cầm lấy, hơi sửng sốt một hồi, sau đó liền mang theo đi về phía sông Thanh Lĩnh.Phương pháp dẫn dụ tôm cá trong lồng tre không khó, Chương Vân chỉ xem một lần vào tối hôm qua là biết được rồi, sau khi đến bờ sông Thanh Lĩnh, liền cho giun đất vào trong ba lồng tre, rồi ở phía trên sợi dây gai của sào tre đã dìm xuống sông.Mồi được thả xuống, tôm cá cũng không nhanh như vậy mà đi vào, Chương Vân đem thùng nước đặt bên cạnh sào tre, xoay người chạy tiến nhanh vào bụi cỏ , lấy cái sọt, cái liềm ra, cúi người cắt cỏ cho heo.Chương Vân nhanh chóng cắt đầy một cái sọt nhỏ bèo tây, sau đó bỏ cái liềm xuống, chạy lại sông nhấc sào tre lên, có nước bắn tung tóe, lồng tre phát ra tiếng đạp ầm ầm, cởi một lồng tre xuống, từ bên trong rút ra bao vải nhỏ, cá tôm lần lượt rơi vào thùng nước, trước đó trong thùng đã đổ hơn nửa thùng nước nên lúc này tôm cá rơi vào đó đều nhảy dậy lên, bơi nhộn nhịp.Sau khi lấy ba cái lồng tre ra, đã có hơn nửa thùng tôm cá, Chương Vân vội vàng đem giun đất bỏ vào trong túi, rồi bỏ lồng tre xuống sông, chờ đến khi lấy lên tiếp ba lồng tre thì tôm cá trong thùng cũng đã chen chúc nhau dày đặc.Chương Vân nhìn hai bên công việc làm đã xong, rồi lại treo ba cái lồng tre cùng lúc lên dây gai thừng, lưng đeo sọt, một tay xách thùng nước, một tay xách sào tre, cố hết sức tha trở về.Về đến nhà, Chương Vân đổ hết tôm cá từ trong thùng vào bồn tắm, bây giờ bên trong thùng có nửa thùng nước, và có chừng hàng trăm con cá, tôm giống.Sau khi Chương Vân cho cá vào trong bồn tắm, đem đồ này nọ bỏ hết mọi thứ sang một bên, rồi cho đám cỏ dại cắt được hôm nay vào trong thùng, liền ghé dựa vào thùng để nhìn vào bên trong, cá trong nước đập vẫy mạnh, nhảy lên rất hăng say, có rất nhiều cá bột như thế này, nàng có thể thấy được ngày tốt trước mắt đang đến gần.Chương Vân ban đầu muốn chia cá con thành các loại, chọn cá trắm cỏ, cá mè và cá trích, đáng tiếc ngoại trừ bỏ một số con cá hơi lớn một chút, còn lại thì cũng tầm tầm nhỏ không khác biệt lắm, trong nước lại một mảnh chi chít dày đặc cá như vậy, nàng thật sự không thể phân biệt được đâu là cá trắm cỏ, đâu là cá mè, cá trích.Nhìn cái bồn tắm hồi lâu, cuối cùng Chương Vân cũng chịu thua buông tha, nàng thật sự không thể phân biệt được, vẫn là nên đợi cha nương và ông nội sau khi trở về rồi để họ nhìn xem, chỉ đem có cá trắm cỏ, cá mè cá trích tuyển chọn đi ra ngoài, còn lại số cá không thích hợp nuôi dưỡng thì thả lại xuống sông để chúng phát triển tự nhiên.Chương Vân suy nghĩ xong, liền đứng thẳng dậy chuẩn bị đi làm thêm chuyện khác, vừa định quay đầu lại, thì trong bồn tắm một con cá lớn nhất đang ngoáy đuôi làm nước chảy rào rào tung toé ra, nàng vội quay đầu lại nhìn qua.Những con cá nhỏ khác thì Chương Vân có thể không phân biệt được, nhưng con cá lớn này nàng nhận ra nó là cá mè, xem chừng dài hơn một thước, cái đầu cồng kềnh gần như chiếm hết nửa thân người, cá mè ở nông thôn nàng gọi là cá mè hoa, lấy đầu cá nấu đậu phụ hay đầu cá kho tàu thì thật đúng là ngon tuyệt.Khi nghĩ đến món đậu phụ nấu đầu cá, Chương Vân thèm ăn ứa nước miếng ra, đây là món ăn yêu thích nhất của nàng, nhớ lại món súp đậm đà, đậu phụ trơn mượt, và đầu cá mềm thơm, khiến nàng không thể nhịn được, nhất định tối nay sẽ làm món này.Sau khi xem xét đến mục tiêu, Chương Vân bỗng chốc hưng phấn, đứng dậy, vội vàng cầm chậu gỗ đi lại, thò tay vào trong bồn tắm bắt con cá mè hoa ra, con cá này nó vòng vèo trốn thoát thật sự không dễ bắt được chút nào, Chương Vân mò mẫm hồi lâu, trên trán đều toát hết ra mồ hôi mới bắt được nó ra khỏi bồn tắm, bỏ vào trong chậu gỗ không.Chuyện khác Chương Vân có lẽ không dám khoe khoang, nhưng việc nấu đầu cá này thì nàng nấu rất ngon, ai bảo chính nàng thích ăn nó nhất chứ, sau kho đem cá mè ra, Chương Vân liền xắn tay áo lên bắt đầu làm cá, lưu loát chặt bỏ đầu cá, cạo vảy phần thân, sau khi moi hết nội tạng ra thì lấy muối tẩm ướp đều các mặt bên trong ngoài con cá, xong được treo lên dưới mái hiên, có thể để dành nấu ăn được khoảng hai ngày.Chương Vân nhanh chóng xử lý đầu cá xong thì đặt nó trong chậu gỗ, rồi rửa sạch mùi tanh cá trên tay, bắt đầu làm những việc khác trong nhà, chờ qua buổi trưa, khi mặt trời dần ngả về hướng tây thì nang mang theo một ít tiền đồng với một bát lớn đi ra sân, đi đến nhà đại bá Thiết Lực ở cửa thôn mua đậu phụ, chờ mua được đậu phụ về nhà là có thể chuẩn bị bắc bếp nấu đầu cá.Chương Vân đi bộ theo đường bên bờ sông Thanh Lĩnh, từ đây đến nhà đại bá Thiết Lực sẽ gần hơn.

Vòng qua một mảnh bụi cỏ, lại đi thêm vài bước trên đường là có thể mơ hồ thấy được sân nhà Thiết Lực đại bá."

Đại bá mẫu, vậy cháu về trước đây, Phú tử, mau, theo ta trở về".

Chương Vân vừa muốn đi ra khỏi bụi cỏ để đi đến bên sân nhà đại bá Thiết Lực thì liền nghe thấy tiếng gọi vang lên ở trước sân, giọng nói này khiến nàng bỗng chốc dừng bước chân lại, nàng có thể nghe ra được đây là giọng của Thường Mãn, hẳn là hắn tới đón Thường Phú trở về.Chương Vân thoáng nhích gần dựa vào trong bụi cỏ một hồi, cũng không có đi ra ngoài, nhìn qua kẽ hở trong bụi cỏ nhìn ra ngoài thì thấy Thường Mãn đang ôm Thương Phú, mỉm cười nói mấy câu với đại bá mẫu đang tiễn hắn ra ngoài, sau đó liền xoay người sải bước đi xa, chỉ trong chốc lát bóng lưng của hắn biến mất khỏi tầm mắt."

Phì" .

Chương Vân khẽ thở dài, nhìn phương hướng đi xa của Thường Mãn một hồi lâu, sau đó liền bước ra khỏi bụi cỏ, đi vào sân của nhà Thiết Lực đại bá.Dưới chân bước đi, nhưng trong đầu lại dấy lên một chút tâm sự, nàng cũng không biết vì sao bản thân mình lại trốn, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mà chỉ cần thấy Thường Mãn là trong lòng như bị cái gì đè nặng lên, khiến nàng có chút nghẹn kèm theo đó có sự rối bời, hoảng loạn, chỉ cần không phải đối mặt trực tiếp là nàng thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều..Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, mà Thường Mãn vì nàng đã làm rất nhiều chuyện, nàng vẫn thật tâm cảm kích hắn, sau khi mua đậu phụ trở về từ nhà Thiết Lực đại bá, Chương Vân đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu.Sau khi suy nghĩ xong, Chương Vân bắt tay nhóm lửa bếp, khi lửa bắt đầu cháy, liền đổ dầu vào chảo, thái đôi đầu cá rồi thả vào chảo dầu, hai mặt đều chiên hơi vàng nâu, sau đó cho nước và đậu phụ vào, đậy vung lại từ từ nấu chín.Chờ khi được đun sôi ở một mức độ nhiệt cố định thì món đầu cá đậu phụ có nước sốt đặc sệt màu trắng tươi trong nồi, Chương Vân liền đổ đầy đậu phụ đầu cá vào bát lớn, rắc hành lá thái mỏng trước đó lên đầu cá đậu phụ trong bát, ngoài ra còn rắc chút tiêu trên mặt, và đậu phụ đầu cá rất thơm ngon đậm đà đã được nấu xong.Nồi đậu phụ đầu cá này, Chương Vân cố ý nấu nhiều thêm một chút, sau khi bỏ đầy một bát lớn thì cũng còn hơn một nửa trong nồi, cũng cho vào một bát khác giữ lại cho gia đình ăn, còn bát này thì dùng vung đậy nắp kín lại, bỏ nó vào trong giỏ rồi đi ra ngoài.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 74


Edit: Xíu Chương Vân bưng theo rổ đi vào trong thôn, vòng qua mấy con đường nhỏ, một hồi liền tới trước cửa sân nhà Thường Mãn, vội dừng chân lại, trong đầu thoáng có chút do dự, bất quá chỉ do dư một lúc, liền cất bước chân trên bậc thềm sải bước vào trong sân.Vào sân, ngẩng đầu lên thì thấy Thường Phú đang ngồi dưới gốc cây đào nghịch bùn đất, ngoài ra không có bóng người nào khác, vì thế Chương Vân liền cao giọng lên gọi:"Thím, thím có ở nhà không?".Nghe được tiếng gọi, Thiệu thị vội từ trong phòng bếp chạy ra, vừa nhìn thấy là Chương Vân, trên mặt lập tức nở nụ cười, "Là Vân nhi sao, tìm thím có chuyện gì không?".

"Cũng không có chuyện gì lớn, nha, chính là đưa cái này qua, đây là tự tay cháu làm, đưa tới cho đại thúc và thím nếm thử, nếu ăn không ngon thì cũng đừng chê cười cháu nhé".

Chương Vân cười nhấc cái rổ trong tay đưa ra cho Thiệu thị.Thiệu thị cũng không khách sáo, liền vươn tay ra nhận, cười nói:"Cháu còn cố ý tặng đồ đi lại đây, thím thật ngại quá".

"Thím, thím giúp chúng ta nhiều như vậy, đưa chút đồ ăn này thì tính là gì".

Chương Vân vội cười trả lời, sau đó thoáng ngừng một chút rồi lại nói tiếp:"Lại nói, con cá này là do Thường Mãn bắt, cháu chỉ bỏ ra một chút củi lửa, dầu muối mà thôi, nếu thật sự tính công thì cũng không phải của một mình cháu".Thiệu thị ghe xong lời này, đến là sửng sốt, sau đó mới sực nhớ ra, chẳng trách ban đêm tối hôm qua con trai rất trễ mới trở về, hoá ra là có chuyện như vậy, trong lòng liền biết rõ ràng , nhưng không biểu hiện ra ngoài, chính là cười nói:"Lại nói, các đại trù ở nhà khác vẫn có thể kiếm tiền chút tiền vào việc nấu ăn này, chúng ta cũng đã được nếm thử tay nghề của Vân nhi rồi, sao có thể nói không công lao được chứ".Hai người tươi cười nói chuyện, Chương Vân lại nói: "Thím, trong nhà còn đang đợi nấu cơm tối, nên cháu không ở lại lâu được, liền phải đi đây.

""Xem ta dài dòng chưa, cháu đợi một lát, ta lấy nó ra rồi để cho cháu có thể lấy rổ, bát về luôn".

Thiệu thị nói xong liền đi vào phòng bếp, đem bát to trong rổ lấy ra, mở nắp vung lên thì thấy món súp đậu phụ đầu cá béo ngậy, mùi thơm xộc thẳng vào lỗ mũi, nhất thời trên mặt cười tươi như hoa, rất vừa lòng gật đầu.Thiệu thị lấy bát của chính mình, đổ canh đậu hũ đầu cá vào, rồi rửa sạch bát mà Chương Vân đã mang theo, xong đặt lại vào rổ, mang ra khỏi phòng bếp.Vừa ra khỏi phòng bếp, đã nhìn thấy Chương Vân đang ngồi xổm dưới gốc cây đào, Thường Phú đang nhìn lên nói chuyện với nàng, nói gì nghe cũng không rõ ràng nhưng thấy trên khuôn mặt Thường Phú tràn đầy tươi cười, Thiệu thị nhìn ở trong mắt, còn trong lòng không khỏi vui mừng, thầm nghĩ, một cô nương tốt như vậy, nhà ai nếu có thể cưới được trở về thì thật sự có phúc khí a.Thiệu thị dừng bước chân lại nhìn một hồi, Chương Vân lúc này quay đầu lại, thấy Thiệu thị đã ra khỏi bếp, vội vàng đứng dậy nói với Thường Phú: "Vậy đệ tự chơi đi, tỷ tỷ phải đi...."."

Tỷ tỷ, cái này tặng cho tỷ".

Thường Phú bỗng chốc cũng đứng dậy, giơ tay đưa ra như hiến vật quý trong tay cho Chương Vân, nàng nhìn xem, hoá ra là bông hoa đào từ trên cây rơi xuống, lúc này chính là bông hoa non mởn được mở ra trong tay nhỏ bé của tiểu oa nhi.Chương Vân cười nhận lấy, đem bông hoa đào đặt ở trên chóp mũi ngửi, mỉm cười:"Cảm ơn tiểu Phú cho tỷ tỷ hoa nha".

Trong lòng lại nói, mới nhỏ như vật mà đã biết tặng hoa rồi, lớn lên không biết sẽ làm bao nhiêu cô nương xiêu lòng đây, nghĩ đến đây, không khỏi bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều."

Là Vân nhi sao, hôm nay sao hiếm thấy vậy".

Chương Vân vừa vặn cười thì bên ngoài liền truyền đến tiếng nói, nàng quay đầu nhìn lại, thấy Thường Thiết Mộc đang vác cái cuốc đi vào trong sân, đi theo sau là Thường Mãn, hai chân hắn đứng trụ lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào nàng.Thường Mãn sững sờ nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, hoa đào hồng nở đầy cây phản chiếu lên nàng càng thêm xinh đẹp, thật sự là người so với hoa còn đẹp hơn, lúc này Chương Vân mới nhìn sang, hắn mới nhận ra chính mình đã thất thố, vội vàng đưa mắt tránh đi, nhưng tình cảm rung động trong lòng không sao dứt ra được.Thấy Thường Mãn tránh đi ánh mắt, Chương Vân mới cười đáp: "Thiết Mộc thúc, mấy ngày nay ít nhiều nhờ thím giúp đỡ chúng ta, nghĩ cũng không biết lấy gì cảm ơn, vừa khéo hôm nay nấu món ăn mới liền bưng tới cho Thiết Mộc thúc và thím nếm thử"."

Vẫn là Vân nhi tốt, còn nhớ thương đại thúc với thím, vậy chúng ta liền không khách khí, cùng nếm thử tay nghề của Vân nhi ".

Thường Thiết Mộc tính tình thẳng thắn, đem cái cuốc đặt dựa vào góc tường rồi mỉm cười nói."

Vốn là không nên khách sáo, Thiết Mộc thúc, thím, cháu phải về nhà nấu cơm tối đây, cháu đi trước".

Chương Vân thấy sắc trời không còn sớm, nếu ở lại nữa thì không đợi khi cơm tối nấu xong thì cha nương, ông nội đã trở về rồi.Thiệu thị nghe vậy thì đi qua, đem rổ trả lại cho Chương Vân, còn khách khí nói thêm vài câu, Chương Vân liền vội vàng đi ra khỏi sânThường Mãn luôn đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích bước chân, Chương Vân lần này chuẩn bị rời sân, vội vàng xê dịch vài bước sang bên cạnh, nhường đường đi ra khỏi cửa sân, lúc Chương Vân đi qua bên người hắn, thoáng dừng bước chân lại một chút rồi nhẹ giọng nói:"Cảm ơn cây sào trúc của ngươi".

Nói xong bỏ chạy ra ngoài sân, ra đường trở về nhà.Bóng dáng nhỏ nhắn đi càng lúc càng xa trong tầm mắt, Thường Mãn vẫn sững sờ đứng ở cổng sân, nhìn chằm chằm bóng dáng dần đi xa, Thường Thiết Mộc là đàn ông tính đơn giản nên không hiểu được loại tâm tư này, cầm cái cuốc đi về phía sau sân để, đi được vài bước liền thấy Thường Mãn không theo kịp, liền kêu:"Mãn tử, còn thất thần cái gì đấy, mau đi cất đồ rồi ăn cơm".

Thường Mãn miệng đáp ứng, chậm rãi xoay người, nhưng mặt không ngoảnh lại, hai mắt vẫn nhìn về phía xa xa, bước chân đi nửa bước liền dừng lại.Thiệu thị vốn định quay lại phòng bếp, nhìn thấy con trai như vậy, phụ nữ tâm tư tinh tế cẩn thận hơn, liền hiểu được con trai đang nghĩ gì, nên liền bước tới:" Đừng nhìn nữa, dù con có nhìn như thế nào đi nữa thì người cũng không quay lại".Thường Mãn nghe được giọng nói của nương, liền quay đầu lại nhìn nàng, Thiệu thị đưa tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay con trai,"Có đôi khi, con phải phóng to hai mắt lên, và cũng đừng gắt gao nhìn chằm chằm vào người ta, hãy chăm sóc bản thân mình cho tốt, có như thế, cô nương ngược lại sẽ thích, nương là người từng trải, con nghe nương một câu đi".

Thiệu thị nói xong xoay người đi vào bếp, Thường Mãn nhìn bóng lưng của nương, rồi quay đầu nhìn lại bóng lưng trên con đường nhỏ kia đã không thấy đâu, bất tri bất giác mày nhíu lại, rơi vào trầm tư.Ở bên kia, Chương Vân vội vã về nhà, vừa đổ đầy nước vo gạo vừa đặt bếp lên nấu thì người nhà Chương gia lớn nhỏ đã trở về.Cha nương, ông nội vừa chân trước về nhà, thì Chương Trình cũng đã trở lại, Chương Vân đem xào rau xanh cùng dưa chua, ăn kèm với canh đậu phụ đầu cá, sau khi mọi người rửa tay chân mặt mũi xong liền quây quần bên bàn ăn cơm.Vào bữa tối, Chương Vân hỏi mấy câu về việc đào mương, rãnh trong ruộng, Chương Trình liền thao thao bất diệt nói ra, sau đó quay đầu nhìn Chương Vân:"Tiểu đại phu còn hỏi về muội, hỏi muội vì sao không đi qua"."

Vậy đại ca nói như thế nào".

Chương Vân vội hỏi lại, sợ đại ca không trả lời không tốt, ngược lại khiến Hồng Thành không thoải mái, dù sao chuyện nuôi dưỡng này là chủ ý của nàng, thời điểm làm việc mà nàng lại không đi qua, có thể sẽ làm cho người ta cảm thấy không được thành ý."

Ta không trả lời ngay, chỉ nói rằng muội đang bận việc ở nhà, tiểu đại phu cũng không hỏi thêm chuyện khác."

Chương Trình lơ đễnh thuận miệng đáp.Chương Vân nghe từ trong lời đại ca nói không nghe được ý gì, nghĩ lại thì cá tôm giống hẳn cũng đủ rồi, đã là hợp tác thì bản thân phải xuất ra thành ý mới tốt,"Ngày mai, muội sẽ đi với các ngươi"."

Ừ, ngày mai làm nửa ngày việc nữa là chắc hẳn sẽ xong".

Chương Trình nói, sau khi ăn tối xong, Chương Vân không đi giúp đỡ Chu thị dọn dẹp mà thay vào đó là lôi kéo Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh đến trước bồn tắm."

Ông nội, cha , con muốn nuôi cá trắm cỏ, cá mè, cá trích, nhưng nhiều cá bột như thế này con không phân biệt được ra con nào là con nao, mọi người nhìn xem, có thể phân biệt được ra hay không".

Chương Vân chỉ đám cá bột đang bơi trong bồn tắm, chuyện phân biệt được cá con thật sự nhức đầu, mặc kệ như thế nào thì cũng phải cố gắng phân biệt chúng ra, chứ chẳng lẽ để vậy thả lung tung tất cả xuống, e rằng cơ hội sống sót sẽ rất nhỏ hơn nhiều."

Nếu thật sự muốn phân loại riêng, thì không phải là không được, nhưng sẽ tốn rất nhiều công phu, sao con không nuôi cả?".

Chương Hữu Khánh nhìn vào trong bồn tắm, trong đó có ít nhất hai trăm con cá con, nếu muốn phân loại ra, chỉ sợ mất mấy ngày làm mới xong được.Chương Vân không thể nói đây là nuôi cá khoa học, chỉ có thể nói hàm hồ:"Con nghe người ta nói ba loại cá này nuôi dưỡng là tốt nhất, lại càng có nhiều người mua, chúng ta muốn nuôi cá tôm, không phải chỉ để nuôi càng nhiều càng tốt, mà là đến lúc đó có thể bán được giá và kiếm được nhiều tiền hơn".Chương Hữu Khánh liếc nhìn nàng một cái, ngẫm lại lời con gái nói cũng đúng, nào có lao động không công có thể kiếm được tiền đâu, thật có chút rắc rối, nhưng xem ở vấn đề tiền bạc thì cũng phải làm mọi thứ.Đã nghĩ như vậy rồi nên Chương Hữu Khánh gật đầu đáp ứng, tranh thủ lúc trời còn tối, liền xắn tay áo lên, lấy một cái muỗng múc nước, Chương Vân cũng giúp lấy hai cái thùng gỗ nhỏ và hai cái chậu gỗ, để cho có thể tách riêng chúng tốt.Mặc dù Chương Trình không dễ nhận biết được, nhưng vẫn ngồi một bên để giúp đỡ, còn Chương Hưng thì ngồi xổm xuống nghịch nước, Chương Liên Căn di chuyển băng ghế đến ngồi trước bồn tắm, lấy thuốc ra châm lửa hút, có ông ngồi ở một bên, nếu Chương Hữu Khánh thật sự nhận không ra được thì sẽ đưa qua để ông nhìn xem, dù sao lão nhân gia ăn muối còn nhiều hơn người khác, tự nhiên so với người khác cũng có kiến thức hơn, thoáng cẩn thận nhìn qua cơ bản đều có thể nhận biết được.Chương Hữu Khánh kiên nhẫn vớt từng muỗng con cá ra khỏi bồn tắm, sau khi xác định cẩn thận, chúng được chia thành các thùng hoặc chậu chứa các loài cá khác nhau, thẳng đến khi trời tối quá nhìn không rõ mới dừng lại.Mọi người nghỉ ngơi tay, Chương Trình giúp dời cái bồn tắm lớn đến góc tường dưới mái hiên, Chương Vân đặt cái thùng và chậu gỗ bên cạnh giá, đếm số cá đã chia, hiện tại xác định được cá trắm cỏ có hơn 20 con, cá mè hoa hơn mười con, bảy tám con cá trích, còn lại là các loài cá khác, mà trong bồn tắm có hàng trăm con cá không phân biệt rõ, e rằng phải hai ngày nữa mới phân riêng ra xong được.Sau khi đặt bồn tắm, thùng gỗ, chậu gỗ vào vị trí, Chương Vân thừa dịp cha nương vào phòng, lôi kéo Chương Trình ra sân, nói nhỏ: "Đại ca, chúng ta cùng nhau đi ra sông bắt cá tôm về đi".Chương Vân nhận ra rằng sau khi tách riêng chia cá như thế này, cá trắm cỏ, cá mè, cá trích đều không đủ, nên phải nhanh chóng bắt thêm.Vào thời điểm ăn tối, Chương Vân đã nói ngày mai cùng đi theo đến Bách Đường thôn, nên ngày mai sẽ không có thời gian, vì vậy liền thừa dịp vào buổi tối này, dù sao cũng có lồng tre, bỏ hai ba chuyến cũng được khá nhiều.Chương Trình nghĩ đến kỹ năng bắt tôm cá của mình quá tệ, thật sự không cần phải đi nữa, trong lòng muốn từ chối, nhưng miệng lại nói:"Muội cũng không phải không biết, ta cả đêm cũng không bắt được mấy con, còn không bằng ở nhà nghỉ ngơi một chút cho khoẻ"."

Đại ca, ca đi theo muội là được, đảm bảo có thể bắt được nhiều tôm cá, thật sự, ca tin muội đi".

Có lồng trúc, Chương Vân tràn đầy tin tưởng, không cần đại ca cũng có thể bắt được, kéo đại ca đi chính là lúc ở bờ sông thấy rất vắng vẻ, quạnh quẽ, làm cho người ta có chút sợ hãi, nên muốn tìm một người đi cùng, vừa có người trò chuyện, vừa diết thời gian chờ đợi.Cứ như vậy, Chương Vân lôi kéo Chương Trình mang theo thùng nước sào tre, lồng tre, dây gai thừng một đường đi bờ sông Thanh Lĩnh.

Chờ đến khi nhìn thấy hiệu quả của lồng tre, Chương Trình cảm thấy rất kỳ diệu, cứ luôn miệng nói cái này tốt, còn khoa trương khoe khoang nữa.Lúc hai huynh muội trở về nhà, trên tay họ đầy một thùng cá tôm, Chương Vân bỏ tất cả vào trong bồn tắm, nhìn nhóm cá tôm khoẻ mạnh bơi đạp nước trong bồn này mà chỉ hy vọng lần này đám cá trắm, cá mè, cá trích nhiều hơn một chút, bằng không còn phải đi đánh bắt nữa mới được.
 
[Hoàn] Vượng Gia Tiểu Nông Nữ.
Chương 75


Edit: Xíu Hôm sau Chương Vân đi theo Chương Trình, và bọn Trụ Tử cùng đi đến Bách Đường thôn, sau khi vào trong thôn, bọn Chương Trình liền trực tiếp đi nhà Hồng Thành, ở bên ngoài cửa sân cao giọng gọi to:"Tiểu đại phu, chúng ta đến rồi"."

Bọn trẻ à, các cháu đến rồi, Thành nhi đã đi ra ruộng nước rồi".

Nghe được tiếng gọi, bà nội Hồng kiễng chân từ phòng bếp đi ra, từ xa nhìn thấy nhóm bọn trẻ hôm qua tới nhà, liền cười lên."

Bà nội Hồng".

Chương Vân từ trong đám người đi ra lễ phép chà bà.Bà nội Hồng nhìn về phía Chương Vân, lập tức nhận ra nàng, vội cười đi lại,"Cô nương, cháu cũng tới rồi, mau, mau vào nhà chính ngồi đi".

"Bà nội Hồng đừng khách khí, cháu cũng phải đi theo ra ruộng nước, đợi lát sau sẽ quay lại tới gặp bà".

Chương Vân tiến lên đỡ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà, cười nói.Bà nội Hồng khách khí giữ lại nàng nói mấy câu, Chương Vân nhất nhất khéo léo từ chối, sau đó cùng đi theo Chương Trình bọn họ đi ra ngoài thôn đến bên ruộng lúa.Những người này đã đến đây hôm qua, nên hôm nay quen thuộc đi bộ trên bờ ruộng đi đến, khi đến gần chỗ ruộng lúa của nhà Hồng gia liền lớn tiếng gọi:"Tiểu đại phu, chúng ta đến rồi"..Hồng Thành lúc này đang ở trong ruộng lúa, cúi người xuống kéo ống quần lên để đào mương rãnh, nghe được tiêng gọi, chính là đang đem một xẻng đất bùn bỏ lên trên bờ, liền dừng tay quay đầu nhìn lại.Nhìn thấy Chương Vân đang đi theo mọi người đến, Hồng Thành thoáng sửng sốt một chút, sau đó trên mặt nở nụ cười, thuận tay đẩy cái rặng đất sang một bên, liền nhảy ra khỏi mương."

Các người đến rồi, hầu hết công việc hôm qua đã được làm gần xong rồi, hôm nay hẳn là không mất nhiều canh giờ".

Hồng Thành vỗ nhẹ bùn đất trên tay và đi về phía họ.Chương Trình đi phía trước, mỉm cười nói: "Đúng vậy, hôm qua ta đã nói với Vân nhi, hôm nay chỉ cần nửa ngày canh giờ là sẽ xong".Nghe hắn nhắc tới Chương Vân, Hồng Thành thuận thế nhìn qua nàng, khóe miệng nhẹ nhàng khẽ nhếch cười lên: "Chương cô nương, ngươi cũng tới rồi".Chương Vân cười gật đầu, có chút xin lỗi: "Thực xin lỗi, hôm qua ta có chút việc, nên không đi lại được, mong tiểu đại phu đừng trách nhé".Hồng Thành nghe vậy vội giơ tay vẫy vẫy:"Ta sao có thể chứ, các ngươi nhiều người qua đây giúp ta đào mương rãnh, đắp ruộng như vậy, ta đa tạ còn không đủ nữa là , làm sao có thể nói cái gì mà trách móc chứ"."

Được rồi, chúng ta không cần khách sáo qua lại nữa, vẫn là đi làm việc thôi".

Thường Trụ ở một bên, thấy hai người cứ nói khách khí với nhau như vậy không khỏi cười nói, Hồng Thành nghe vậy vội gật đầu, xoay người đi đến một bên bờ ruộng, ôm đến một bó rơm khô, đặt trên mặt đất, nhìn Chương Vân cười nói:"Chương cô nương, ngươi ngồi đây đi".Chương Vân còn chưa kịp đáp lại thì từ trong ruộng nước truyền đến tiếng gọi,"Thành nhi, đừng chậm trễ nữa, nhanh chút xuống làm đi".

Chương Vân theo tiếng gọi nhìn lại, mới thấy ông nội Hồng đang đứng dưới ruộng, lúc này đang đào từng xẻng bùn lên.Nhìn thấy ông nội Hồng thúc giục, Chương Vân xấu hổ nói:"Tiểu đại phu, ngươi không cần để ý đến ta, mau đi xuống giúp đỡ ông nội Hồng đi".

Mấy tiểu tử Đồn Điền thôn, nghe được giọng thúc giục của ông nội Hồng, liền thắt lưng, xắn ống quần lên, một đám ào ào nhảy xuống ruộng nước, đi về hướng chỗ ông nội Hồng đang đứng.Thấy tất cả bọn họ đều đi xuống, Hồng Thành cũng không trì hoãn nữa, gật đầu với Chương Vân rồi cũng chạy xuống ruộng nước.

Mấy nam nhi phân tán ra từng mảng ở dưới ruộng, tay cầm xẻng, vác cuốc trên vai, cuốc xuống con mương chưa mở rộng, cuốc được vài cái thì đất liền đứng dậy, đợi khi cuốc được một ít đất, sau đó thay thế bằng xẻng, xúc đất đã lật đến thành mương để lấp lại, dùng mặt sau của xẻng gõ vài lần để nén chặt đất, và khi đất được đẩy lên và lấp đầy, là cũng hình thành một rãnh.

Chương Vân đứng trên bờ ruộng cũng không ngồi xuống đống rơm do Hồng Thành đặt ở đó, mà muốn đi vài bước để xem tình hình của những mương rãnh, lúc đầu nàng nói cho đại ca biết khoảng cách ngăn cách đại khái giữa các mương rãnh, còn có độ rộng sâu, như vậy với khoảng cách, độ rộng này có thể tiếp tục trồng được vài hàng lúa trên rãnh mương, phần đất lõm bên dưới là có thể làm không gian cho tôm cá tự do di chuyển.Sau khi đi bộ vài bước trên bờ ruộng, đại khái nhìn sơ qua những mương rãnh được hình thành trong ruộng lúa, hiện giờ các sườn mương rãnh ở phía ngoài cùng về cơ bản đã được lấp đầy hoàn chỉnh, nhưng không có ở giữa ruộng lúa, lại nhìn vào một cái mương nước sâu thì tốt hơn so ruộng bình thường, xem ra đã được mở rộng ra khá nhiều, thấy tình thế này nàng liền hài lòng.Chương Vân đang nhìn xung quanh, sau lưng truyền đến tiếng gọi: "Nhóm bọn trẻ, các ngươi làm việc thật hăng say".

Nghe thấy giọng nói này, Chương Vân quay đầu nhìn sang, liền thấy Lâm đại phu đang vác hòm thuốc trên lưng, sải bước trên bờ ruộng đi đến đây."

Lâm đại phu ".

Nhóm bọn trẻ ở dưới ruộng đang bận rộn cuốc đất, nghe thấy tiếng gọi liền dừng lại nhìn sang, mỉm cười chào hỏi, Chương Vân liền tiến lên nghênh đón."

Nha đầu, ngươi cũng tới rồi, nhìn xem, qua vài ngày nữa là ngươi có thể nuôi dưỡng tôm cá ở trong ruộng rồi".

Lâm đại phu thấy Chương Vân đi tới, liền vuốt chùm râu trắng cười nói.Trong khi nói chuyện, Chương Vân đã đến trước mặt Lâm đại phu, vội vàng cười đáp: "Đúng vậy, hôm nay ruộng lúa ở đây sẽ được chỉnh sửa chuẩn bị xong, chờ sau khi gieo mạ xuống là có thể thả tôm cá nuôi dưỡng rồi, nếu nuôi dưỡng tốt, qua vài tháng nữa là cháu có thể mời Lâm đại phu ăn cá kho tàu, uống canh cá"."

Được rồi, ta đây sẽ chờ ăn cá ngươi nấu, lão già ta ăn rất nhiều đó, vì vậy nha đầu ngươi nên nấu nhiều thêm vài món cho ta nếm thử".

Lâm đại phu nói xong còn bật cười ha ha, giọng nói rất vang vọng nên những lời này truyền đi khiến cho mấy tiểu tử đang ở dưới ruộng nghe được cũng nở nụ cười theo."

Lâm đại phu muốn ăn cá thật không dễ gì, hôm qua Vân nhi mới nấu canh đầu cá đậu phụ, hương vị thật sự rất ngon, chờ lần tới có cá, sẽ bảo nàng nấu cho người nếm thử, thử xem tay nghề của nàng có tốt hay không".

Cười xong, Chương Trình liền cao giọng góp vui.

Lâm đại phu liếc mắt cười nhìn Chương Vân:"Nha đầu không chỉ có đầu óc giỏi giang mà xem ra còn có tài nấu ăn ngon nữa, sau này nhà ai cưới được ngươi về làm vợ, thì thật đúng là tu luyện được phúc khí a".

Lời nói này khiến tất cả nam nhi ở đây đều nhìn Chương Vân, Hồng Thành đứng ở bên cạnh ông nội Hồng cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, thậm chí, ngay cả ông nội Hồng cũng khẽ liếc mắt nhìn nàng.Mặc dù Chương Vân không giống như những cô nương cổ đại khác, khi nói đến chuyện cưới xin, hôn nhân đều ngượng ngùng đỏ mặt tía tai, nhưng dù sao vẫn là tiểu cô nương, ở trước mặt nhiều nam nhi như vậy, lại nhắc tới việc này, cũng khó tránh khỏi hơi mất tự nhiên, nhịn không được vươn tay ra khẽ lắc cánh tay của Lâm đại phu:"Lâm đại phu, sao ở trước mặt nhiều người như vậy lại nói loại việc này, làm cho người ta thật sự xấu hổ"."

Ha ha, ha ha ha, trách ta không tốt, trách ta không tốt, về sau sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, ta rời đi trước, còn phải hướng vào trong thôn đi khám bệnh ".

Lâm đại phu cười nói xong, liền nhìn ông nội Hồng dưới ruộng, gật đầu, xoay người đi hướng dọc đường lúc đến, đi được vài bước thì lấy chiếc chuông đồng trên tay ra lắc lủng lẳng.Chỉ trong chốc lát, tiếng chuông của Lâm đại phu vang lên đã đi xa, và các nam nhi lại tiếp tục vùi đầu làm việc.Chương Vân bước tới chỗ Chương Trình, ngồi xổm xuống trên bờ ruộng nhìn bọn họ làm việc, nghe mấy người bàn tán xôn xao, thỉnh thoảng vẫy tay ra hiệu cho đại ca đưa lỗ tai đi tới, nói nhỏ bên tai, để nhờ đại ca truyền thông tin, dù sao nàng cũng là nữ nhi, ở một bên khua tay múa chân cũng không tốt lắm, hơn nữa, nhất là khi có ông nội Hồng ở đây, lại càng thêm không ổn, như vậy thông qua Chương Trình để nói ra thì tốt hơn nhiều.Dưới sự hướng dẫn vài lần của Chương Vân, các rãnh đất bên cạnh ruộng lúa đã được mở rộng, các rãnh đất trên ruộng đã được lấp lại từng cái một, sau buổi trưa, mọi công việc chuẩn bị đồng ruộng tất cả đã ổn thoả."

Được rồi, tất cả đều đã xong."

Chương Trình nhìn đống đất cao trên ruộng lúa, không khỏi mỉm cười thở dài.Nghe hắn nói như vậy, mấy người con trai khác cũng ào ào cười lên, trong tay bắt đầu thu dọn nông cụ."

Mấy tiểu tử các ngươi, thật sự là vất vả cho các ngươi rồi, đi, đi nhà chúng ta tẩy rửa, ngồi uống miếng nước, làm nửa ngày cũng đã đói bụng rồi, trong nhà lão bà tử đã là đồ ăn, mọi người đều đi ăn một chút cho no cái bụng".

Ông nội Hồng vừa nói chuyện, vừa trèo ra khỏi mương đất, nhìn vẫy tay ra hiệu cho đám con trai cầm cuốc bước lên bờ, cùng nhau một đường đi về phía thôn.Chương Trình vốn định làm xong liền trở về, nhưng thấy ông nội Hồng trực tiếp bước đi mà không quay đầu nhìn lại, có chút không cưỡng lại được, mấy người bọn họ cũng không tiện mở miệng từ chối, đành phải thu dọn cái cuốc, cái xẻng xong, cũng lần lượt bước lên bờ ruộng."

Thật xin lỗi, ông nội của ta tính tình nóng tính, nhưng các ngươi vội nửa ngày cũng mệt mỏi rồi, nên đi nhà ta ngồi nghỉ ăn một chút gì đi".

Hồng Thành cũng sải bước lên bờ ruộng, vội vàng giải thích cho ông nội, cũng nhiệt tình tiếp đón mời bọn họ về nhà ngồi.Chương Trình và bọn Thường Trụ cũng ngại ngùng mà từ chối, nên mọi người đều gật đầu, cùng nhau bước đi hướng Bách Đường thôn, Hồng Thành nhìn vè phía Chương Vân, đi vài bước đến bên cạnh người nàng:"Chương cô nương, ngươi cũng đi qua ngồi một lúc đi, từ lần trước ngươi đến, bà nội ta cứ nhắc tới ngươi mãi, ngươi đi, bà nhất định sẽ vui mừng"."

Ừ".

Chương Vân lập tức đồng ý, khẽ mỉm cười nhìn hắn, hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi theo những người con trai khác ở phía sau.Khi đến ngoài sân nhà Hồng gia, bà nội Hồng nhận được tin báo họ sắp đến, liền bước từ bếp ra tới cổng sân, với thân mình nhìn vọng ra ngoài."

Lão bà tử, đừng đứng ở cửa hóng gió, mấy đứa nhỏ lớn như vậy sẽ tự mình tới, không cần bà phải đón".

Ông nội Hồng đang đứng ngoài bếp lấy gáo nước rửa sạch bùn đất trên tay chân, thấy bà nội Hồng đứng ở kia luôn nhìn xung quanh nên đành gọi.Bà nội Hồng quay đầu nhìn lại, nói: "Ta cũng không có việc gì, nên đến đứng nhìn xem một chút thôi".

Tuy là nói như vậy, nhưng bà nội Hồng vẫn quay người bước hướng vào bên trong, đi vào phòng bếp lấy bát cho bánh nướng lần lượt bỏ vào, xong cho hành lá lên trên mặt bánh.Chương Trình và mấy người khác rất nhanh liền đi vào sân, bà nội Hồng nghe được động tĩnh, vội bưng bát đầy bánh bột ngô đi ra, nhưng lại bị ông nội Hồng đến cầm lấy, bưng bát đến nhà chính, vừa đi miệng vừa gọi:"Mấy đứa nhanh đi múc nước rửa tay chân, xong rồi vào ăn bánh bột ngô".Mấy người con trai sau khi ngửi thấy mùi thơm của bánh, đều mỉm cười hì hì chạy vọt đến bồn nước, múc nước rửa sạch tay chân, sau khi rửa xong cũng không kịp lau khô nước trên tay, liền chạy đi đến nhà chính cầm lấy bánh nướng do ông nội Hồng phân phát, cuộn lấy hành tây, ăn một cách ngon lành.Đợi đến khi mọi người ăn bánh bột ngô nướng xong, còn uống thêm một bát nước lớn, tất cả mới ào ào cùng đứng dậy cáo từ, Chương Vân vội ra hiệu cho Chương Trình, bảo đại ca nói với Hồng Thành ấn định thời gian ngày thả tôm cá xuống ruộng, sau đó mới rời khỏi sân, một đám người đi quay trở về thôn Đồn Điền.
 
Back
Top Bottom