Buổi chiều ở khu nội trú vô cùng yên tĩnh, Trần Điền Điền và Tề Ngang ngồi trên chiếc ghế bên ngoài.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ngón tay nắm chặt lấy tay anh.Cũng không dám hỏi tình trạng sức khỏe hiện tại của dì Cận ra sao, chỉ lặng lẽ trao đi sự đồng hành nhỏ bé của mình, mong rằng anh có thể nhận được đôi chút an ủi trong đêm tối giá lạnh.Tề Ngang cũng chỉ nghiêng đầu tựa lên vai cô, chẳng nói lời nào.Thời gian trong hành lang tĩnh lặng mơ hồ như chậm lại và kéo dài ra, tâm trạng của anh rõ ràng cũng bình ổn hơn nhờ có cô gái bên cạnhChừng chưa đến một tiếng sau, Lục Minh từ trong đi ra, nhìn thấy Trần Điền Điền thì vẫn có chút ngạc nhiên."
Điền Điền, sao lại đến đây?
Sao không vào trong?"
Trần Điền Điền ngẩng đầu, ngoan ngoãn lễ phép nói: "Không quấy rầy dì nghỉ ngơi nữa, lát nữa cháu còn phải về nhà làm bài tập ạ."
"Đã ăn cơm chưa?"
Lúc này Tề Ngang mới bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn sang Trần Điền Điền, môi vẫn mím chặt, đôi mắt như thấm mực, trông thật trống rỗng.Anh kéo Trần Điền Điền đi thẳng ra ngoài, lời của cô còn chưa nói xong.Xuống lầu, Trần Điền Điền sánh bước bên cạnh anh, đối diện với gió chiều, anh chẳng nói gì mà cứ đi thẳng về phía trước, Trần Điền Điền mới không nhịn được hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Ăn cơm."
Anh buông giọng.Trần Điền Điền hỏi anh: "Anh ăn cơm chưa?"
Tề Ngang lắc đầu, nói là chưa ăn.Hai người cùng đến một quán mì gần đó, hơi nóng bốc lên, ngồi ở vị trí gần cửa ăn xong bát mì.Sau khi Tề Ngang ăn xong, Trần Điền Điền mới chỉ ăn chưa đến một nửa.Anh ngẩng đầu, nhìn cô gái đối diện đang ăn từng miếng, vươn tay qua chiếc bàn nhỏ, muốn giúp cô lau khóe miệng.Trần Điền Điền nhận lấy tờ giấy, tùy ý lau một cái rồi lại cúi đầu ăn ngấu nghiến.Miếng nhỏ nhưng cứ cố nhét vào, trông như đã đói mấy ngày liền.Tề Ngang nhịn không được bật cười: "Em vội gì thế, coi chừng nghẹn."
Trần Điền Điền cúi đầu, không lên tiếng, lại nghe anh nói: "Không vội, em ăn từ từ thôi, anh đưa em về."
Trần Điền Điền không ăn nổi nữa, đặt đũa xuống nói: "Không cần đâu, anh về bệnh viện đi, muộn rồi."
"Chính vì muộn rồi nên mới không để em tự về.
Ăn không hết à?"
"Ừm."
"Đưa anh."
Ở quán này, ăn không hết sẽ bị ông chủ lườm cho đấy.Trần Điền Điền đẩy cho anh, mắt dán vào dáng vẻ ăn cơm của Tề Ngang, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.Trên đường về, Trần Điền Điền buồn bã cúi đầu đi bên cạnh anh, Tề Ngang nắm lấy cặp sách của cô, cánh tay phải quàng qua cô, trong con ngõ tối và kín đáo ấy, giọng anh đã thoải mái hơn nhiều so với lúc trước."
Suy nghĩ gì thế?"
Trần Điền Điền nghiêng đầu, nói: "Tề Ngang, em cảm thấy mình thật vô dụng.
Trước kia mỗi khi em buồn thì anh luôn an ủi được em, nhưng em không biết mình có thể làm gì để khiến anh vui một chút."
Tề Ngang khẽ cười, họ đã gần tới cửa nhà cô, nhưng hai người lại núp dưới một cây long não ở góc ngõ."
Hôn anh một cái đi."
Thật ra anh còn chưa nói hết lời, Trần Điền Điền đã kiễng chân hôn anh một cái.Tề Ngang sững lại, cúi đầu, cũng chạm nhẹ vào môi cô."
Trần Điền Điền."
Trần Điền Điền khẽ "hửm" một tiếng.Tề Ngang liền ôm chầm lấy cô, khẽ lắc đầu không nói gì, ôm một lúc rồi mới buông ra.Đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô, nói:"Vào nhà đi."
Trần Điền Điền gật đầu rồi nói: "Vậy ngày mai em đến bệnh viện tìm anh cùng ăn cơm được không?"
Cô lại nhỏ giọng: "Em muốn ăn pizza ở Pizza Hut."
Tề Ngang đồng ý.Cận Minh Châu nằm viện suốt ba tháng trời, Tề Ngang gần như ở hẳn trong bệnh viện, bình thường việc đọc sách đều thực hiện ở trường.Bác sĩ bảo phải từ từ tĩnh dưỡng, anh bèn ở bên cạnh chăm sóc, cho dù Cận Minh Châu nhiều lần bảo anh quay về trường để tiếp tục học, anh cũng luôn coi như không nghe thấy.Việc học hằng ngày của Trần Điền Điền rất bận, sau giờ học cô mới đến bệnh viện gặp Tề Ngang.Thậm chí có một tháng, vì kỳ thi và chuyện Chung Chi muốn ly hôn, Trần Điền Điền chỉ gặp Tề Ngang được bốn lần.Dù có gặp nhau thì cũng chỉ là Trần Điền Điền trò chuyện với Cận Minh Châu, nói cười vài câu rồi trong khóe mắt lại thấy Tề Ngang lặng lẽ ngồi đó, trong lòng cô có chút khó chịu.Cô không biết khi nào mẹ Cận mới có thể khỏe lại, cũng cảm thấy Tề Ngang như thế này có phần quá mức sa sút.Vào mùa đông, Trần Điền Điền tan học thì đến bệnh viện thăm anh, buổi tối thức khuya làm đề thi thử đến tận hơn một giờ sáng, vì quá mệt mà gục xuống bàn ngủ quên.Mãi đến sáng hôm sau, Chung Chi vừa tan ca về thấy đôi dép của cô đặt ở cửa, mới lấy làm lạ, cao giọng gọi cô mấy tiếng."
Điền Điền?
Hôm nay tụi con không phải thi sao?
Kì thi bị hủy rồi à?"
Chung Chi đổi sang công việc mới, thường xuyên phải trực đêm, Trần Điền Điền rất hiểu chuyện, hầu như chẳng cần bà phải bận tâm.Bước vào thư phòng, thấy Trần Điền Điền đang gục trên bàn ngủ, bà vội vàng đi tới, đưa tay sờ trán cô, nóng hừng hực.Chung Chi bế cô đến bệnh viện gần đó, phải truyền dịch, nằm trên giường bệnh rất rất lâu.Ngoài cửa sổ bắt đầu rơi tuyết, Chung Chi nhìn chằm chằm ra bên ngoài, chợt nhớ đến hôm trời mưa, Trần Điền Điền cũng nằm viện như thế này.
Khi đó bà đã nói gì?Toàn thân Chung Chi rùng mình, chợt cảm thấy con người của mình lúc đó thật xa lạ, như thể chẳng phải là bà.Trần Điền Điền nằm viện hai ngày mới xuất viện, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là trả lời tin nhắn của Tề Ngang, không nói với anh chuyện mình bị bệnh, chỉ bịa rằng vì thi cử quá mệt nên không đến bệnh viện tìm anh nữa.Khi trở lại trường học thì đã là thứ hai tuần sau.Điểm số lần lượt được công bố, bảng xếp hạng toàn thành phố cũng được dán ở dưới lầu trường Thất Trung, để tất cả học sinh có một sự định vị rõ ràng cho bản thân.Lần này vẫn là kỳ thi liên trường, Trần Điền Điền chen qua đám đông chật chội để xem, hạng nhất toàn thành phố đã bị thay thế bởi một cái tên xa lạ khác, lần này Tề Ngang không tham gia kỳ thi.Cô đứng bên cạnh, thoáng ngẩn ra mà nghĩ, suốt hai tháng nay anh đâu có đi học, làm sao có thể đặc biệt đến tham dự kỳ thi thử liên trường này.Người đến xem bảng điểm quá nhiều, Trần Điền Điền bị kẹt lại trong từng lớp từng lớp sóng người, không thoát ra được, buộc phải nghe mấy lời bàn tán bên cạnh."
Lần này hạng nhất mà lại không phải là Tề Ngang, không phải hạng nhất thì thôi đi, vậy mà cậu ấy còn chẳng lọt top 3???"
"Tớ đứng đây cả nửa ngày rồi cũng không thấy tên Tề Ngang, cậu ấy không đến dự thi mà?
Nghe nói hai tháng gần đây cậu ấy không tới trường, giáo viên chủ nhiệm còn gọi điện bảo cậu ấy đến thi, có lẽ là muốn để cậu ấy nhìn thấy kết quả mà tỉnh ngộ một chút."
"Cậu ấy thi hay không thì có gì khác biệt đâu, chắc là chuẩn bị đi du học rồi.
Nếu không thì sao có thể ngang nhiên như thế, nghe nói mấy tháng trước cậu ấy đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học New York rồi đó."
"Ừ nhỉ, với cái nền tảng như vậy thì cần gì phải lo lắng."
Trần Điền Điền bị chắn lại, buộc phải nghe trọn mấy lời bát quái đó, trong đầu rối như tơ vò.Vậy là anh không định thi vào Đại học Nghi sao?Trần Điền Điền từng nghe bác sĩ nói bệnh của dì Cận chỉ cần kiểm soát tốt thì sẽ không sao, chỉ là Tề Ngang không yên lòng nên thà bỏ cả chương trình học lớp 12 quan trọng như vậy để ở lại bệnh viện chăm sóc.Anh vốn là người tỉnh táo nhất, rõ ràng nhất về mục tiêu của mình, lúc này anh hoàn toàn không bị nao núng.Trần Điền Điền bỗng thấy có chút nản lòng, uổng công mỗi tối cô mất ngủ còn nghĩ ngợi liệu anh có định học lại hay không.Kết quả là anh đã sớm sắp xếp xong cả rồi.Vậy thì tại sao lại không nói với cô chứ?Trần Điền Điền không hiểu, cũng không muốn nghĩ linh tinh thêm nữa.Thế nhưng cô vẫn không kiềm chế nổi, trong giờ học, khi giáo viên tiếng Anh gọi học sinh trả lời câu hỏi bằng tiếng Anh, cô thậm chí còn chẳng nghe rõ thầy đã hỏi gì.Tan học, Trần Điền Điền cầm điện thoại tìm kiếm xem học ở Đại học New York mất mấy năm, rồi lại nghĩ anh có định học cao học không?
Nếu có, e rằng họ sẽ phải xa cách rất nhiều năm.Cô chợt khựng lại, là xa cách sao?Hay là sau khi kỳ thi đại học kết thúc thì giữa họ cũng coi như chấm dứt?Lúc này cô đã không phân biệt nổi rốt cuộc bọn họ có thật sự đang yêu nhau, hay chỉ giống như bọn trẻ con chơi trò gia đình thử cho biết.Hôm đó cô vẫn đến bệnh viện.Trần Điền Điền còn chưa kịp đẩy cửa phòng bệnh thì đã nhận được cuộc gọi của Chung Chi.Giọng bà ấy rất vội, chắc là nhân lúc đi xã giao đã gọi cho cô cuộc điện thoại này.Trần Điền Điền đứng ở cửa nhận điện thoại."
Điền Điền, lát nữa con đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa đi, bác sĩ nói phải kiểm tra ổn chưa rồi mới ngừng thuốc.
Mẹ thấy trên bàn con còn thuốc cảm mà chẳng chịu uống cho đàng hoàng, nếu không thì bảo bác sĩ kê cho ít thuốc uống, hiệu quả có kém hơn một chút cũng không sao."
Thuốc viên thật sự đắng quá mà.Trần Điền Điền đáp: "Vâng, được ạ, mẹ cứ bận đi, nhớ đừng quên ăn cơm."
"Được."
Cô nói xong, xoay người lại thì va phải Tề Ngang đang đứng ở cạnh cửa phòng bệnh mở sẵn.Anh bây giờ đã cao tới 1m87, mỗi lần Trần Điền Điền đều phải ngẩng đầu mới nhìn được anh.Lúc này đứng ngay trước mặt, giống như một bức tường cao ngất, không thể nhìn thấu, cũng chẳng thể vượt qua."
Cậu bị cảm à?
Từ khi nào vậy?"
Trên người cậu con trai vẫn mặc một chiếc áo phao đen, mắt cụp xuống, mày nhíu lại, giọng trầm xuống đôi chút.Trần Điền Điền định qua loa cho xong nhưng Tề Ngang lại không chịu buông, cứ phải hỏi cho rõ ràng.Cô đành phải thành thật kể hết, nói xong còn khẽ kéo tay áo Tề Ngang: "Em không cẩn thận thôi mà, bài tập thật sự nhiều quá, em viết không kịp hết."
"Điền Điền?"
Trong phòng bệnh, Cận Minh Châu nghe thấy tiếng bèn gọi cô một tiếng.
Trần Điền Điền như tìm được cớ để thoát thân, nhanh chóng bước vào trong.Tề Ngang nghiêng đầu liếc cô một cái, mím môi rồi đi ra ngoài mua bữa tối.Cận Minh Châu nắm lấy tay Trần Điền Điền, dịu giọng nói: "Điền Điền, cháu giúp dì khuyên Tiểu Ngang một chút, bảo nó về trường đi học.
Các con bây giờ đã lên lớp mười hai rồi, rất quan trọng đấy."
Cả giáo viên chủ nhiệm cũng đã nhắn tin cho bà."
Bác sĩ đều nói dì không sao, dì cũng chẳng hiểu nó lo lắng cái gì."
Cận Minh Châu không hề chớp mắt mà nói dối.Bà có nói thế nào thì Lục Minh cũng không chịu đi, ít nhất phải để Tề Ngang quay về trường học.Trần Điền Điền vẫn còn hơi mơ hồ: "Nhưng mà Tề Ngang chắc chắn sẽ không yên tâm, cậu ấy sẽ chẳng nghe lời cháu đâu."
Hơn nữa, chuyện như thế này, cô có gì mà đủ tư cách khuyên nhủ chứ.Cô lại có thể khuyên thế nào đây?
Nếu người nằm viện là mẹ mình, cô cũng sẽ chọn ở lại bệnh viện chăm sóc.Cận Minh Châu xoa xoa đầu Trần Điền Điền, khóe mắt mang theo ý cười: "Trước đây dì còn nghĩ để Tiểu Ngang chăm sóc cháu nhiều hơn, xem ra bây giờ lại phải nhờ cháu chăm sóc nó rồi."
Trần Điền Điền không biết Cận Minh Châu có phát hiện ra điều gì không nhưng vành tai bỗng dưng lại hơi ửng đỏ."
Dì ơi, dì sẽ mau chóng khỏe lại đúng không ạ?"
Cận Minh Châu gật đầu, còn chạm nhẹ vào ấn đường của cô: "Tất nhiên rồi, dì còn muốn sống thật lâu nữa chứ.
Sớm biết Tiểu Ngang lo lắng như vậy thì dì đã không nên quay về rồi."
Tề Ngang bước vào, nhìn hai người một cái rồi ngồi xuống ghế, cầm quả táo gọt vỏ."
Đang nói gì vậy?"
Giọng anh nhàn nhạt.Cận Minh Châu nằm trên giường bệnh, tựa vào gối, nghiêng đầu cười nói: "Nói xem sau này Tiểu y nhà chúng ta sẽ cưới một cô gái thế nào để làm con dâu cho mẹ đây."
Ngón tay Tề Ngang khựng lại, ngẩng đầu nhìn Trần Điền Điền trước rồi lại nhìn bà."
Vậy người bên cạnh mẹ thì sao?"
Cận Minh Châu thoáng sửng sốt, sau đó lại giả vờ như không hay biết: "Bên cạnh?
Ý con là Điền Điền à?"
Trần Điền Điền ngẩng đầu liếc Tề Ngang một cái, không chỉ vành tai đỏ lên, tim cũng loạn nhịp, vội vàng mở miệng: "Anh ấy nói đùa thôi ạ!"
Tề Ngang đưa quả táo trong tay cho Trần Điền Điền, cô theo phản xạ đón lấy, một giây sau lại ngẩn người định đưa cho Cận Minh Châu.Lại nghe Tề Ngang nhàn nhạt nói: "Mẹ không ăn táo."
Chỉ có Trần Điền Điền thích táo.Cô cúi đầu, ôm lấy mà cắn một miếng: "...Ò."
Cận Minh Châu không nhịn được bật cười.Ra khỏi bệnh viện, đêm xuống se lạnh, hai người đút tay vào túi, sóng vai đi ra ngoài.Đi đến cổng bệnh viện, Trần Điền Điền vẫy tay với anh: "Em đi đây, anh đừng tiễn nữa."
Trong lòng cô có chút muốn nói lại thôi.Thật ra cô rất muốn hỏi rốt cuộc Tề Ngang còn muốn thi vào Đại học Nghi không.Cô không biết ở bệnh viện có làm lỡ việc học của anh không, nhưng khi nghe ở trường nói anh đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học New York, cô không thể giả vờ như chưa từng nghe thấy.Cô chợt nhớ đến một câu từng rất nổi ở trên mạng.Chẳng lẽ có thể ngăn cản anh đi đến một nơi cao hơn sao."
Trần Điền Điền, xin lỗi."
Giọng điệu của anh rất bình thản, "
Sau này em không cần đến bệnh viện nữa."
Bất ngờ nghe những lời này, dây thần kinh trong lòng Trần Điền Điền chợt căng đứt, tim nhói lên như bị kim đâm.Cô cúi đầu xuống, lần đầu tiên có chút chật vật muốn trốn đi."
À."
"Không sao.....vốn dĩ cũng không phải thật lòng."
Hai người họ chỉ là quen thuộc, chỉ là đơn thuần tò mò.Chỉ là hai đứa trẻ vụng dại lén nếm thử trái cấm mà thôi."
Tề Ngang, chúng ta vẫn là bạn bè chứ."
"Cái gì mà không phải thật lòng?"
Hai câu nói đồng thời va vào nhau.Trần Điền Điền ngẩng đầu, hừ một tiếng."
Anh đúng là người thay đổi thất thường."
Rõ ràng, chính anh đã nói muốn yêu đương cơ mà.Tề Ngang gõ nhẹ vào đầu cô, chẳng hiểu gì cả: "Em nói gì thế, vừa nãy anh chỉ thuận miệng nói với mẹ thôi, em coi như chưa nghe thấy là được."
"Đợi đến khi chúng ta tốt nghiệp rồi hãy nói, anh không hề đùa cợt."
Anh đột nhiên cảm thấy câu nói vừa rồi của mình thật thất lễ.Trần Điền Điền ngẩn ra: "Hả?"
Tề Ngang nhìn cô: "Hả cái gì mà hả, đừng tới bệnh viện nữa, quầng thâm mắt của em sắp rớt xuống đất rồi, thức đêm học bài không mệt sao?"
"Còn nữa."
Anh đưa tay, hai ngón tay thon dài kẹp lấy má cô, giọng nghiêm túc: "Bị cảm sao không nói cho anh biết, còn lừa anh là vì quá mệt nên muốn đi ngủ sớm."
"Nghỉ ngơi cho tử tế đi, mệt thì ngủ, đừng gục trên bàn mà ngủ nữa.
Không có anh trông chừng thì em chẳng lo được cho mình à."
"Chẳng phải em rất bận à?"
Trần Điền Điền cúi đầu, mắt cay xè: "Với lại, dù mệt cũng phải học chứ, đã nói sẽ thi vào Đại học Nghi mà?"
"Anh còn định thi nữa không?"
Cô biết lúc này hỏi chuyện này là không biết điều nhưng vẫn thuận miệng bật ra."
Thi chứ."
Tề Ngang nghe ra tâm trạng Trần Điền Điền có chút trầm xuống, bèn đưa tay xoa mái tóc cô.
Tóc cô đã dài hơn trước, không còn cắt ngắn nữa mà để đến ngang vai.
Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến Tề Ngang chẳng nỡ rời đi."
Em lại đang suy nghĩ lung tung gì vậy?"
Từ trước tới nay cô luôn là người có gì nói nấy, Tề Ngang cũng chưa từng nghĩ nhiều.
Không biết từ khi nào, cô cũng bắt đầu lẫn lộn thêm cả cảm xúc vào lời nói.Tề Ngang thoáng sững lại.Cúi mắt xuống, dưới ánh đèn đường mờ ảo, anh nhìn cô gái vẫn mặc bộ đồng phục rộng thùng thình.
Cô cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống vai, vài sợi tóc mái rẽ đôi che khuất một phần ánh mắt.Quả thật đã có dáng vẻ của một học sinh ngoan, trầm tĩnh, cả người dường như lắng xuống, không còn hoạt bát như trước nữa.Là vì thích sao?Cảm xúc khi thích một người vốn dĩ luôn phức tạp.Khóe môi Tề Ngang không kìm được mà khẽ cong lên.
Anh đặt tay lên vai cô, kéo cô vào áp sát ngực mình rồi đưa tay nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên người cô, chậm rãi móc lấy ngón út của cô, cùng cô móc ngoéo."
Đã nói rồi mà, làm sao anh thi trượt được chứ."
Ánh mắt thoáng qua, Trần Điền Điền nhìn ngón tay đang móc vào nhau, rõ ràng cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay anh truyền sang.Cô hậm hực đáp một tiếng "ừm", tâm trạng lại dần trở nên nhẹ nhõm như trước.Cô gãi gãi đầu, chu môi nói: "Em còn tưởng anh không thi nữa, chuẩn bị đi du học rồi."
Tề Ngang không chịu buông tay, ngược lại còn nắm chặt lấy tay cô.
Như vô số buổi chiều khác, chàng trai mặc chiếc áo khoác thường ngày, khoác một bên vai chiếc cặp màu hồng, nắm tay cô gái mặc đồng phục bên cạnh, chậm rãi bước dọc theo vỉa hè.Nghe vậy, anh khẽ nhíu mày: "Du học gì chứ."
"Có người nói vậy thôi."
"Nhảm nhí, anh chưa từng nộp đơn, cũng chưa từng nhận được gì cả.
Anh chỉ thích Bình Nghi thôi."
Thích nơi nào có em.Cho dù Trần Điền Điền không ở bên anh, anh cũng sẽ không ra nước ngoài.
Ở lại trong nước, ít nhất còn có thể nhìn thấy cô, dõi theo từng bước của cô."
Ừm."
Mãi đến lúc này, Tề Ngang mới chậm rãi nhớ lại câu "xin lỗi" mà mình vừa nói lúc nãy cùng với câu trả lời của Trần Điền Điền, bất chợt kết nối mọi thứ lại với nhau.Anh dùng khe ngón tay cái và ngón trỏ bóp lấy má Trần Điền Điền, lần đầu tiên đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm cô: "Vậy nên em vừa rồi tưởng anh muốn chia tay——em đang nghĩ cái gì thế hả Trần Điền Điền, học nhiều đến ngốc luôn rồi sao."
Hai má Trần Điền Điền bị bóp đến méo xệch, cô bĩu môi, đôi mắt ướt ướt yếu ớt nhìn anh."
Anh cũng không nói với em....em cũng đâu biết anh đang nghĩ gì.
Nhỡ đâu anh thật sự muốn đi thì sao."
Tề Ngang buông tay ra, cúi đầu xuống, bất ngờ hôn chặt lấy cô.
Đôi môi anh cắn mút dữ dội, ngón tay cũng ấn mạnh vào lưng cô, kéo cô ép sát vào ngực mình.Trần Điền Điền khẽ rên một tiếng, khóe mắt đã bị kích đến ầng ậc nước.Cô vô thức níu chặt tay áo anh, trong nụ hôn ấy lại được an ủi, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên đáp lại, bị anh dẫn dắt, Trần Điền Điền cũng không tự chủ mà quấn quít đáp trả.
Răng cô vô tình va vào môi anh, cô nghe thấy chàng trai khẽ rên một tiếng, âm thanh khàn đục ấy quét qua tai khiến tim cô gần như không chịu nổi.Khi buông ra, đôi môi Trần Điền Điền vẫn còn tê tê ngứa ngáy.Ánh mắt cô rơi xuống bờ môi anh đã bị cắn đến rách da, gương mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống."
Một lát nữa mà dì thấy thì sao."
Rồi cô lại hung hăng bổ sung: "Không được nói là em cắn đấy!"
Tề Ngang đưa tay chạm vào môi mình, bỏng rát đau nhói."
Ngay cả hôn cũng không biết."
Trần Điền Điền quay đầu đi, rồi lại ôm chặt lấy Tề Ngang."
Tề Ngang, em thích anh."
Tề Ngang sững người một thoáng.Sau đó lại cảm thấy chuyện này cũng rất hợp với tính cách của Trần Điền Điền, thích thì nói thích, chưa bao giờ giấu giếm."
Bây giờ mới thích sao?"
Trần Điền Điền lắc đầu, lẳng lặng ôm anh, nói: "Em cũng không biết có phải là thích không, chắc là vậy.
Không biết từ lúc nào, em muốn anh luôn ở bên cạnh, muốn chiếm lấy tất cả của anh, không muốn anh rời khỏi tầm mắt em, không muốn anh buồn, muốn được lại gần anh hơn một chút, muốn dù em từ nhỏ đến lớn luôn bướng bỉnh thì vẫn có người cưng chiều, có người gánh lấy cho em."
"Thích anh hôn em."
Cô nói.Tề Ngang cúi đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ lên trán cô."
Anh cũng rất thích em, Trần Điền Điền."
"Xin lỗi, anh đã không chăm sóc tốt cho em, em sốt phải nhập viện mà anh còn chẳng hay biết."
Trần Điền Điền quay đầu sang chỗ khác: "Em cũng đã là một đứa trẻ biết điều rồi mà."
"Đừng biết điều."
Lời đáp của Tề Ngang không hề mang chút bông đùa nào, ngược lại ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói cũng thật bình thản."
Ở bên anh, anh vẫn thích em cứ bướng bỉnh một chút."
Tề Ngang đưa chiếc cặp trong tay cho cô: "Mau về đi, lát nữa anh sẽ nhắn tin cho em."
Rồi anh nói tiếp: "Bác sĩ bảo tình hình của mẹ anh đã khá hơn nhiều, tuần sau anh sẽ trở lại trường."
Anh đút tay vào túi, vừa đối diện vừa lùi về phía sau, trên mặt mang theo nụ cười: "Trần Điền Điền, kỳ thi thử lần tới, bảng vàng gặp lại nhé."
Anh quay lưng lại, vẫy vẫy tay.Ánh sáng theo đường vai anh mà chiếu ngược tới, khiến cả người nam sinh ấy như đang bừng sáng lên....Cơ thể của Cận Minh Châu sau tuần đó quả thực đã khá hơn nhiều, lại nằm viện thêm chừng hơn một tháng thì chuyển về sống ở biệt thự tại Bình Nghi.Vốn dĩ bà muốn trở về Tây Thành, nhưng Lục Minh nói rằng điều kiện y tế ở Tây Thành không bằng Bình Nghi, hơn nữa ở đây có người chăm sóc, mọi thứ đều thuận tiện hơn.Tề Ngang cũng đồng ý với sự sắp xếp này, vả lại bình thường Trần Điền Điền vốn ở Bình Nghi, vậy thì anh lại càng chẳng có lý do gì để quay về Tây Thành nữa.Tề Ngang trở lại trường học, lúc này chỉ còn khoảng hai tuần nữa là đến kỳ thi thử.
Anh thậm chí vẫn còn nhàn nhã sau giờ học đi đánh bóng rổ cùng bạn bè, tan học thì tiếp tục đi đón Trần Điền Điền về tiệm sách Tiểu Miêu.Anh cũng muốn thỉnh thoảng trêu chọc bạn gái một chút, đáng tiếc là người ta chẳng thèm để ý đến anh.Cô ra lệnh cấm cho anh, nếu lần này cô thi kém thì anh sẽ xong đời.Rồi lại nghiêm túc cầm bút, nghiêng đầu nhìn anh nói: "Nếu anh không thi được hạng nhất thì trước kỳ thi đại học sẽ không được hôn nữa."
"......??"
Tề Ngang lập tức cảm thấy nguy cơ bủa vây tứ phía.Anh vội vàng rút một quyển sách từ trên kệ xuống để đọc.Kỳ thi thử kết thúc, trong lòng Trần Điền Điền có chút căng thẳng.
Lần trước vì bị sốt nên cô đã không đi thi, lần này xem như là lần đầu tiên tham gia kỳ thi thử, cô nóng lòng muốn biết trình độ của mình ra sao.Trái lại, Tề Ngang thì lại thong thả ung dung, dường như chẳng hề lo lắng về thành tích của mình.Kết quả được giáo viên chủ nhiệm của các lớp công bố dưới dạng điện tử vào nhóm lớp và trang web chính thức của trường vào cuối tuần đó.Bảng xếp hạng toàn thành phố thì tạm thời chưa có, không biết có phải trường sợ làm ảnh hưởng đến sự tự tin của học sinh hay không, năm nay dường như cũng không định đăng tải trên trang web nữa.Kết quả là trang web của Nhất Trung lập tức bị đánh sập.Ai cũng biết vị học thần Tề Ngang lần này đã tham gia kỳ thi.
Người vốn luôn chiếm giữ hạng nhất, đã bỏ lỡ khoảng ba bốn tháng học, vậy mà mới đi học lại chưa lâu đã tham gia thi, tự nhiên khiến rất nhiều người quan tâm đến thành tích của anh, trong đó không thiếu những người chỉ đến hóng chuyện.Trần Điền Điền cầm điện thoại, mất một lúc lâu mới mở được trang web của Nhất Trung, nhìn thấy trong bảng điểm Tề Ngang vẫn đứng ở vị trí đầu tiên, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại chụp màn hình điểm số của anh rồi chạy sang trang web của các trường khác để so sánh từng cái một.
Cô loay hoay suốt gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới hoàn toàn thả lỏng.Anh vẫn đứng đầu.Đứng đầu toàn thành phố.Tề Ngang ngồi bên cạnh ăn kẹo, là kẹo Trần Điền Điền mua cho, nói rằng phải thi đỗ hạng nhất mới được ăn.Thấy cô căng thẳng như vậy, ngay cả điểm của mình cũng chưa xem mà lại đi so sánh điểm của anh trước, Tề Ngang liền không nhịn được mà bóc kẹo ra ăn luôn.Trần Điền Điền cũng chẳng bận tâm chuyện anh ăn trước, nhìn anh đầy ngạc nhiên vui mừng nói:
"Tề Ngang, anh giỏi quá, vẫn là hạng nhất đấy!"
Tề Ngang khẽ "ừm" một tiếng, trông thì lơ đãng mà lại đầy kiêu ngạo: "Không cần so cũng biết, bản thiếu gia chính là hạng nhất."
Bạn gái đã lên tiếng, ang mà đứng nhì thì thà đi chết còn hơn.Trần Điền Điền không hề che giấu sự khen ngợi của mình, còn giơ ngón cái với anh.Ngay giây tiếp theo, cô mới sực nhớ ra phải xem điểm của mình.Mở tệp điểm của lớp, từ đầu kéo xuống từng người một, đến vị trí thứ năm trong lớp thì nhìn thấy tên mình.Cô nở nụ cười, giơ tay làm dấu con số: "Em đứng thứ năm trong lớp rồi!
Tiến bộ rồi đó."
Vẫn còn hy vọng, hy vọng được đỗ vào Đại học Nghi.Tề Ngang gật gật đầu, lại nghe cô bạn gái nhỏ lẩm bẩm tính toán: "Còn chưa đầy nửa năm nữa, Tề Ngang, em nhất định sẽ đỗ vào Đại học Nghi."
Tề Ngang lại gật đầu.Ánh mắt rơi vào tia sáng trong đáy mắt cô, anh không kìm được cúi xuống hôn lên môi cô một cái.Giọng có chút khàn khàn."
Đoán xem ang vừa ăn kẹo vị gì."
Nói xong, đầu lưỡi đã khẽ cạy mở hàm răng của cô.Trần Điền Điền vốn đang co mình nằm trên ghế xích đu, bị anh chống tay lên thành ghế áp sát xuống, hoàn toàn không còn chỗ trốn, nụ hôn phủ xuống dồn dập như bão tố.Môi lưỡi quấn quýt, tựa như đang tham lam hút lấy mật ngọt, kiểu hôn vì yêu thích này khiến người ta nghiện.Trong thoáng chốc, cô rối loạn cả nhịp thở, quên mất phải hít oxy như thế nào, não cũng thiếu dưỡng khí, nhưng vẫn không buông ra, chỉ vòng tay ôm lấy eo anh, dán chặt vào nhau.Nụ hôn của Tề Ngang đột ngột dừng lại, hơi thở rối loạn, ngón tay vô thức siết lấy cổ tay mềm mại của cô, giọng nói mang theo tiếng thở dồn dập:"?
Em đang làm gì vậy."
Trần Điền Điền chớp chớp mắt, lí nhí nói: "Em muốn sờ cơ bụng của anh, có không?"
Tề Ngang lặng lẽ gạt tay cô ra, quay mặt đi nói: "Mùa hè thì có."
Trần Điền Điền "ồ" một tiếng.Rồi ngượng ngùng ngồi dậy, vuốt tóc, ánh mắt lướt nhanh xuống phía dưới của Tề Ngang.Tề Ngang lùi lại một bước, ánh mắt cô rõ ràng quá, lại không phải chỉ một lần mà là nhiều lần."
Em đang nhìn gì đó."
Anh nhịn không nổi.Trần Điền Điền có chút xấu hổ, lại khó mở miệng."
Anh không nhận ra sao?"
Tề Ngang nhíu mày: "Cái gì?"
"Quần thể thao màu xám anh mặc mềm quá, rõ ràng mà."
Trần Điền Điền nói không chớp mắt, rồi lại hỏi: "Anh... không cảm nhận ra à?
Thật hay giả vậy?"
Tề Ngang giả vờ chết: "......"
"Anh đi đây."
Giọng anh có chút nặng nề, quay người bước ra ngoài, còn quấn một chiếc áo mỏng quanh eo.Trần Điền Điền lại không chịu, nhắn tin trêu chọc anh: 【 Anh ngại rồi à?
Ối trời ơi, Ngang Ngang, em hiểu mà, đây đều là hiện tượng sinh lý bình thường, chúng ta học trên lớp sinh lý rồi mà. 】Các trường cấp ba ở Bình Nghi từ hai năm trước đã bắt đầu tổ chức tiết học sinh lý ngay từ năm lớp 10.Tề Ngang 【 Trần Điền Điền, bớt xem mấy thứ linh tinh đi. 】Thỉnh thoảng anh thoảng tò mò muốn biết Trần Điền Điền đọc truyện tranh gì.
Hồi cấp hai, cô thích những bộ truyện tranh kiểu Lọ Lem mơ mộng, lên cấp ba thì dường như đã bắt đầu khác đi.Chỉ mấy ngày trước, anh tiện tay mở một cuốn truyện tranh Nhật 《Thú Nhân và Hoa-chan》 mà cô, vài hình ảnh trong đó đã khiến anh chấn động không ít.Anh vốn chẳng bao giờ thích xem mấy loại phim kia, cho dù là khi hoóc-môn bùng nổ, lần đầu tuổi trẻ có xung động, cũng chỉ từng mơ thấy Trần Điền Điền hôn mình, thậm chí chỉ là cái chạm môi đơn giản mà thôi.Ngoài ra, anh rất hiếm khi tự giải quyết.Có lẽ vì vừa mới trưởng thành, dù biết nhưng cũng chẳng có bao nhiêu tò mò.Ngược lại, Trần Điền Điền thì trong đầu toàn là mớ tạp nham.Tề Ngang đi trên đường, trong đầu lại hiện ra cảnh vừa nãy Trần Điền Điền vén áo anh lên, đầu ngón tay mềm mại khẽ lướt qua da bụng làm mấy sợi lông tơ rung động, từng lớp từng lớp tê dại dồn thẳng lên tim.Thậm chí cảm giác ấy lại chợt rơi xuống, dừng lại tập trung ở một chỗ nào đó.Tất cả chỉ diễn ra trong vòng mười mấy giây.Anh đưa tay xoa trán, gạt bỏ những tạp niệm trong đầu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.Về đến nhà, anh gần như chạy thẳng vào phòng ngủ, tắm ngay một trận nước lạnh.Tháng sáu, chỉ còn cách kỳ thi đại học mấy ngày.Thành tích của Trần Điền Điền đã rất ổn định nhưng cô vẫn vô cùng căng thẳng, thường xuyên mất ngủ vào ban đêm, sáng hôm sau lại lết tới lớp với hai quầng thâm mắt để học thuộc bài.Cô không giống người khác, trước đây thành tích của cô thường lên xuống thất thường nên cô muốn bản thân ổn định thêm một chút.
Dù chỉ còn một tiếng trước kỳ thi, cô vẫn sẽ chọn ôn lại những bài văn mà mình cho là có khả năng xuất hiện trong đề, cho dù đã thuộc nằm lòng từ lâu.Mấy ngày đó, Tề Ngang quay về Hồng Kông một chuyến, bởi vì Cận Minh Châu chuẩn bị cùng Lục Minh đi đăng ký kết hôn.Đám cưới có lẽ sẽ được tổ chức sau khi anh thi xong.Mà việc họ đi đăng ký kết hôn, Tề Ngang cảm thấy có phần nguyên nhân xuất phát từ chính mình.Anh đi cùng Cận Minh Châu ăn cơm ở Tiêm Sa Chủy, trong bữa ăn bất chợt hỏi họ khi nào sẽ kết hôn.
Cận Minh Châu sững lại một chút, Lục Minh không có ở đó, bà bèn thuận miệng hỏi: "Sao tự dưng con lại hỏi vậy?"
Tề Ngang cúi đầu, vừa ăn vừa nói: "Sẽ có thêm một người chăm sóc mẹ, chú Lục rất tốt với mẹ, nhưng mà——"Anh ngừng một lát rồi tiếp tục: "Cũng không có lý do gì để được ông ấy chăm sóc không công.
Mẹ, mẹ thật sự thích ông ấy sao?"
Câu nói này như giáng cho Cận Minh Châu một đòn, bà hơi lúng túng cúi đầu xuống, đôi mắt cũng dần cay xè.Đúng lúc đó, Lục Minh mua nước trái cây trở về, vừa vặn thấy hốc mắt Cận Minh Châu hơi đỏ, ông cau mày nhìn sang Tề Ngang: "Sao thế?
Con lại chọc mẹ con giận à?"
Tề Ngang ăn xong, đứng dậy, nói: "Con no rồi, đi dạo một vòng, hai người cứ tận hưởng thời gian riêng đi nhé."
Nói xong liền rời đi.
Cận Minh Châu bỗng cảm thấy mặt hơi mất tự nhiên.
Bà biết Tề Ngang không có ý gì khác, anh luôn tôn trọng bề trên, cũng chính vì tôn trọng, anh mới cảm thấy có phần bất công với Lục Minh.
Họ có quyền gì mà nhận được quá nhiều điều tốt từ Lục Minh chứ.
Cả bữa ăn, Cận Minh Châu ăn mà tâm trí chẳng tập trung, Lục Minh hỏi bà cũng không đáp, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng ông hiểu Tề Ngang mà, tính cách anh tuyệt đối không thể làm Cận Minh Châu giận được.
Sắp kết thúc bữa tối, Cận Minh Châu bỗng ngẩng đầu hỏi ông: "Lục Minh, anh có muốn kết hôn với em không?
Nếu anh muốn, chúng ta kết hôn nhé."
Lục Minh bỗng sững lại, niềm vui hiện ra rõ ràng trong ánh mắt: "Em nói thật sao?"
Nhìn thấy vẻ vui mừng của ông, Cận Minh Châu bỗng thấy nhẹ nhõm.
Sao bà lại phải cố giữ thái độ cứng nhắc chứ.
Bà gật đầu, nói: "Ừm, nhưng anh biết cơ thể em không tốt, cũng không biết còn được bao nhiêu ngày nữa, nhưng em muốn cùng anh trong thời gian còn lại này, yêu nhau thật trọn vẹn."
"Em... rất thích anh.
Trước đây luôn cảm thấy mình không xứng và cũng không dám tin, sau đó lại luôn nghĩ mình không đủ tư cách nên không dám nói là thích anh."
Bà không biết phải nói gì, chỉ mỉm cười nói: "Lục Minh, nếu thật sự có kiếp sau, em thật sự rất muốn vẫn được bên anh, dù anh giàu hay nghèo.
Anh là người duy nhất em thích trong đời này."
Với ba của Tề Ngang, bà chẳng có nền tảng tình cảm gì, hai năm đó cũng chỉ là sống chung cho qua ngày, bà cũng chưa từng trải qua hương vị của tình yêu.
Nhưng gặp Lục Minh, bà mới biết rằng cảm xúc thích một người có thể thay đổi chóng mặt đến nhường nào.
Chưa nói hết câu, Lục Minh vốn lịch lãm và luôn chú ý đến địa vị, bỗng ôm bà ngay tại nhà hàng ngoài trời rộng rãi.
Giọng ông run rẩy, không kìm được xúc động: "Anh sẽ đối xử thật tốt với em, thật đấy."
Cận Minh Châu khẽ cười, cũng chậm rãi ôm lại ông.
Ánh mắt bà vượt qua bờ vai người đàn ông, rơi xuống chiếc xe điện leng keng chạy ngang dưới phố.
Hôm nay không mưa, hoàng hôn trong buổi chiều tà rực rỡ lạ kì.
Thật muốn sống lâu thêm một chút, để có thể ở bên ông lâu thêm một chút.
Điều bà sợ chính là, nếu ông yêu quá sâu, đến lúc ấy liệu Lục Minh sẽ đi cùng bà không.
Họ làm thủ tục ở Hồng Kông, Tề Ngang cảm thấy mình có mặt ở đó không hay lắm nên đã đi một chuyến vào ngày hôm trước.
Khi trở về, anh thấy dáng vẻ bồn chồn của Trần Điền Điền, bèn bảo cô đến tiệm sách Tiểu Miêu.
Mấy ngày nay trường học rất thoải mái, các phòng học đều được dọn trống, dù sao cũng chỉ còn hai ba ngày nữa, toàn bộ học sinh đều được sắp xếp vào phòng tự học của trường để đọc sách.
Lúc cô nhận được tin nhắn của Tề Ngang thì đang lén trốn trong một phòng học không có người để học thuộc bài.
Cô lén lấy điện thoại ra chỉ để tra đề nhanh nhất.
7ang: 【 Qua đây. 】
Trần Điền Điền: 【 Làm gì, anh định dụ em trốn học à. 】
【 Đến tiệm sách tự học đi, dù sao cũng như nhau thôi. 】
Trần Điền Điền bật cười, không ngờ đến lúc sắp tốt nghiệp rồi, mình vẫn còn có thể nổi loạn một lần.
Cô trèo tường ra ngoài, đeo ba lô, thuê một chiếc xe đạp nhỏ ven đường, mười phút sau đã tới tiệm sách Tiểu Miêu.
Bước vào trong, cậu ấm đang luyện đề.
Trần Điền Điền ném balô xuống, nhìn anh: "Gọi em tới làm gì?"
Tề Ngang chậc một tiếng, kéo lấy tay cô: "Chẳng lẽ không được gọi em à?"
Trần Điền Điền kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục xem sách.
Một lúc sau, cô nghiêng đầu nhìn về phía Tề Ngang.
"Miệng em ngứa."
Tề Ngang khựng lại một chút, cúi đầu hôn một cái.
"......"
Khóe miệng Trần Điền Điền giật giật: "Em muốn học thuộc bài, anh ngồi đây làm đề lại ảnh hưởng đến anh."
Tề Ngang thản nhiên nói: "Anh đeo tai nghe."
Trần Điền Điền khẽ ừ một tiếng, lật sách lịch sử ra bắt đầu học thuộc.
Học được một lúc mới phát hiện Tề Ngang vốn dĩ chẳng hề đeo tai nghe, chỉ cúi đầu làm đề, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Cô cũng không để ý đến anh nữa, có lẽ học thuộc hơi hứng quá, mãi cho đến khi ngoài cửa sổ tối đen mới sực nhớ ra phải về.
"Ngày nay mẹ em trực ca ngày hay ca đêm?"
Trần Điền Điền thu dọn sách vở, liếc anh một cái: "Chắc là ca đêm, anh tìm mẹ em làm gì?"
"Không tìm."
Tề Ngang nắm lấy con gấu nhỏ miệng méo treo trên balô của cô, hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô nói: "Không phải em mất ngủ sao?
Hay là ngủ ở đây đi."
Trần Điền Điền nghi hoặc: "Ở đây em cũng ngủ không được mà, ừm, em chỉ là thấy phiền thôi.
Kỳ thi đại học chỉ có một lần, em sợ mình sẽ mắc lỗi.
Anh biết mà, kỳ thi vào cấp ba em thi cũng không tốt, cái đó gọi là gì nhỉ, di chứng đó."
Cô thật sự, thật sự không muốn học lại một năm nữa.
Nếu phải học lại, không có Tề Ngang ở bên, cô thậm chí cảm thấy thành tích còn có thể tệ hơn năm nay.
Tề Ngang lấy toàn bộ kết quả các kỳ thi năm cuối của cô ra cho cô xem, chỉ vào thứ hạng của cô.
"Điểm số và thứ hạng của em đều rất ổn định rồi, Điền Điền, em chỉ là tự nghĩ ngợi lung tung thôi.
Chỉ cần em phát huy bình thường——"
"Em chính là cảm thấy mình không thể phát huy bình thường được!
Anh có phiền không."
Trần Điền Điền có chút tức giận, quay đầu định bước ra ngoài.
Đi được hai bước, cô bỗng nhiên dừng lại, vai rũ xuống, gượng gạo quay lại xin lỗi anh.
"Xin lỗi... .em chỉ là thấy phiền lòng thôi."
Tề Ngang vẫy tay với cô, mặt không biểu cảm: "Lại đây."
Trần Điền Điền mím môi bước tới.
Tề Ngang đứng dậy ôm lấy cô, cằm tựa lên vai cô, nói: "Khóc một lúc đi."
Nước mắt Trần Điền Điền bị anh làm tuôn ra, ngón tay nắm chặt lấy áo anh, vẫn cố chấp nói: "Khóc cái gì chứ."
Khi nói câu này, giọng cô đã mang theo tiếng nức nở.
Nói xong thì cô không kìm nổi nữa.
Tuyến lệ mất kiểm soát, những giọt nước mắt từng chút một thấm ướt vải áo trước ngực anh.
"Tề Ngang, em mệt quá.
Mở mắt hay nhắm mắt em đều thấy toàn là đề thi.
Anh biết mà, em không thông minh lắm, chỉ có thể học thuộc lòng, nhưng em luôn cảm thấy vẫn còn rất nhiều thứ em không biết."
"Em sợ lắm."
Tề Ngang ôm lấy eo cô, ngón tay móc nhẹ dưới cằm, đầu ngón tay từng chút một lau khô nước mắt trên khuôn mặt cô.
"Sợ anh bỏ đi sao?"
Trần Điền Điền không muốn thừa nhận, nhưng động lực học tập chính của cô quả thực là Tề Ngang.
"Không đâu, Trần Điền Điền, sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ đính hôn trước."
Trần Điền Điền sững người, nước mắt vẫn còn vương trên má.
"Đí...
đính hôn?"
Tề Ngang gật đầu: "Ừm, anh sẽ nói với mẹ em, anh sẽ cố gắng để bà chấp nhận anh, anh cũng sẽ đối xử tốt với em."
"Bất kể em ở đâu, bất kể em thế nào, anh đều thích em, rất thích em."
"Nếu em sợ mình sẽ mắc lỗi, Trần Điền Điền, cuộc đời vốn dĩ là một quá trình không ngừng vấp ngã rồi lại không ngừng đứng dậy.
Không có ai có thể thuận buồm xuôi gió cả, nhưng chỉ cần em không phụ chính mình thì đã là rất rất giỏi rồi."
"Vừa nãy khi em đang học thuộc bài, anh liền cảm thấy bạn gái anh thật giỏi giang, thật lợi hại, vừa chăm chỉ vừa xuất sắc lại vừa dễ thương.
Hiền lành, nỗ lực và có chí tiến thủ.
Cô ấy nhất định phải có được tất cả những gì mình mong muốn, và anh nhất định phải cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất."
Tề Ngang mắt mỉm cười, hỏi: "Em tin anh chứ?"
Anh lại cúi xuống, hôn lên môi cô một cái.
"Em mãi mãi là của anh."
Trần Điền Điền cúi đầu, chớp mắt, không dám ngẩng lên nhìn anh.
"Em....không biết nói sao nữa, đầu óc rối bời hết cả."
"Vậy thì đi ngủ đi, đừng nghĩ gì cả."
Tề Ngang kéo cô vào một căn phòng trong phòng đọc sách, đó là phòng nghỉ, có một chiếc giường nhỏ.
Lúc bình thường rất mệt, cô thường nằm ở đây.
Bên cạnh giường còn có một khung cửa sổ, từ đó có thể nhìn ra một dãy dây leo xanh mướt bên ngoài, sắc xanh rực rỡ phản chiếu khắp ô kính.
Lúc này ngoài cửa sổ kính còn treo một chiếc chuông gió, gió khẽ thổi qua, vang lên âm thanh trong trẻo mà linh động.
Trần Điền Điền vẫn còn hơi do dự, nhưng rồi cởi giày và áo khoác, nằm xuống giường.
Cả hai đều mặc áo thun mỏng và quần dài, Trần Điền Điền ôm lấy anh, mặt áp vào nơi lồng ngực anh.
Lúc đầu cô vẫn còn hơi không quen, nhắm mắt lại, nhưng lạ là chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Thời gian trước thức đêm quá nhiều, lần này cô ngủ rất rất lâu mới tỉnh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã hơn chín giờ.
Cô mở mắt, rửa mặt xong rồi cùng Tề Ngang ra quán ăn sáng gần đó ăn sáng.
Cô sợ Chung Chi biết được sẽ không đồng ý nên giả vờ như ngày nào cũng về nhà ngủ, thật ra mỗi khi mẹ phải đi ca đêm, cô đều lén lút quấn quýt với Tề Ngang ở đây.
Nói là quấn quýt thì cũng không hẳn thích hợp,
dù sao hai người bọn họ chưa từng làm gì quá giới hạn.
Chỉ là vào đêm trước ngày thi đại học, không khí nóng nực, ngoài cửa sổ ve kêu không ngớt, thỉnh thoảng còn có tiếng xe cộ chạy ngang qua.
Trong căn phòng thuê tối mờ, trên chiếc giường gỗ nhỏ hẹp, Tề Ngang cúi đầu hôn cô.
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô gái trước mắt, mái tóc dài của cô như thác nước rối loạn tung xõa trên gối, hơi thở của chàng trai dần mất kiểm soát, từng nụ hôn rơi xuống cổ cô, để lại trên làn da mịn màng của cô những dấu hôn đỏ thẫm.
Anh bị tiếng còi xe ngoài cửa sổ làm cho bừng tỉnh, gần như hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn Trần Điền Điền trên giường với gương mặt đỏ bừng, mấp máy môi định nói gì đó.
Nhưng Trần Điền Điền lại ngồi dậy, ôm gối, co vai lại, khẽ khàng nói: "Ngày kia, chờ đến ngày kia... thi hai ngày thôi là sẽ tốt nghiệp rồi."
Tề Ngang tiến lại gần hai bước, cẳng chân chạm vào mép giường, gõ nhẹ vào trán cô.
"Đồ ngốc."
Cũng chẳng sợ bị thiệt.
Trần Điền Điền xoa chỗ vừa bị gõ, ngẩng đầu nói: "Anh sợ phải chịu trách nhiệm à."
Ánh mắt Tề Ngang hơi trầm xuống: "Không phải."
"Vậy thì là tư tưởng phong kiến rồi."
Trần Điền Điền vỗ vỗ mấy nếp nhăn trên quần áo, thản nhiên đứng dậy, lại vừa cười hì hì vừa trừng anh một cái, "Thế thì anh đừng có hôn nữa, kẻo lần sau lại cứng lên.
Ui cha, vậy thì lúc lên đại học cũng phải nhịn nhé."
Tề Ngang: "......"
Anh còn chưa kịp nói gì, Trần Điền Điền đã về nhà.
Hôm nay mẹ cô đặc biệt xin nghỉ để trở về, ngày mai sẽ đưa cô đến phòng thi.
Hai người không bốc thăm được cùng một điểm thi, ngày mai không thể ở bên nhau.
Ngày 9 tháng 6, gió mát trời trong nắng ấm.
Kỳ thi đại học kết thúc.
8305 words.