Lãng Mạn [Hoàn]Thầy nghĩ trò bị ngáo bả mất rồi! - Trang Sơ

[Hoàn]Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi! - Trang Sơ
32:"Số hiệu 1801, mã tội danh của cậu là B."


Nhóc Túc về trường tham dự bế giảng xong xuôi rồi lại gấp rút quay lại ôn luyện.

Nhóc đã nói trước với bố Trúc là nếu đỗ đại học thì nhóc sẽ sống chung với anh Hiếu luôn.

Cũng từ đây, ông chú già cũng biết được mối quan hệ của hai người mất rồi.Thôi kệ đi.Bước ra khỏi phòng thi, chưa gì nhóc Túc đã thấy anh Hiếu đang ngồi ghế đá chờ nhóc.

May mắn thế nào cả hai lại trùng mã đề.

"Em thấy đề Toán năm nay thế nào?"

Nhét máy tính với bút viết vào balo của anh Hiếu, nhóc Túc thở dài ngao ngán.

"Đề dễ hơn năm ngoái nhưng có câu cuối phân loại vận dụng cao em không làm được nên khoanh lụi..."

"Em khoanh gì?"

"Only C 👌."

Anh Hiếu đột nhiên vỗ tay làm nhóc Túc hết cả hồn.

"Em khoanh đúng rồi đấy.

Anh làm câu đó mất có 5 phút thôi, tại năm anh thi cũng có 1 câu dạng y hệt như vậy."

Chỉ chờ có thế, nhóc Túc vui sướng nhảy cẫng lên.

Như vậy là nhóc đã full điểm môn Toán rồi!!

Đúng 50/50 câu luôn!!!

Dù chỉ là ăn may nhưng nhóc vẫn cảm thấy nể phục bản thân vô cùng.Sang hôm sau, vừa kết thúc bài thi tổ hợp một cái là cặp Hiếu Túc hất mặt mặc kệ đời.

Hai bố cứ thế xách quần đi ăn bánh chuối trong khi các thí sinh khác thì đang ôm nhau khóc một dòng sông.

"Ôi mày ơi, bạn Túc kia cùng phòng với tao."

"Đẹp trai vãi.

Phải tao chắc tao bỏ thi ngồi ngắm hết giờ mẹ mất."

"Mày không biết đâu, trước khi phát đề tao run quá đánh rơi cục tẩy.

Rồi cậu ấy nhặt cho tao!!

Còn chúc thi tốt cơ!!"

Cậu Túc bận đắm chìm trong bánh chuối nên không để ý nhưng Khắc Hiếu thì để ý vô cùng.

Lườm nguýt mấy đứa nhóc đang bàn tán về người iu của mình, hắn kéo ghế ngồi gần cậu Túc hơn thì cậu Túc lại xua tay đuổi hắn tránh xa ra vì nóng thấy mẹ nè.Hắn định bức xúc thì cậu Túc lại đặt ngón trỏ lên môi hắn chặn lại, cậu ấy rút điện thoại ra nhấn nghe cuộc gọi đến.

"Vâng, con vừa thi xong.

Con đang ăn với anh Hiếu rồi, bố cứ ăn cơm trước đi."

"À, con không là thủ khoa của trường thì cũng là thủ khoa cả nước thôi bố ạ."

"Anh Hiếu cũng làm bài tốt lắm, xứng đáng là á khoa đứng sau con bố ạ."

Trong lúc cậu Túc nói chuyện điện thoại, Khắc Hiếu bắt đầu quay ngang quay dọc mà lia cặp mắt chó săn ra xung quanh để diệt sạch đám vi khuẩn đang có ý định đeo bám cậu Túc.

Gì đâu, cậu Túc nhà hắn vừa đẹp trai chân dài vừa học giỏi lại nhà giàu.

Hắn mà không canh chừng cẩn thận thì mất như chơi.Ngó thấy thằng nhóc nào đó đang đến gần, hắn lập tức thủ sẵn tư thế sẵn sàng chiến đấu ngay và luôn.Nào ngờ cậu nhóc đó lại lúi húi lục cặp ra đưa cho hắn cây bút bi bằng cả hai tay.

"Anh ơi, anh để quên bút trên bàn ạ."

"À..."

Hóa ra là người thi cùng phòng, theo hắn đến tận đây để trả bút thì cũng quá có tâm rồi.

"Phiền cậu quá.

Cám ơ--" "Cám ơn cậu nhé" - Anh Túc một tay cầm điện thoại, tay kia vươn ra cầm lấy chiếc bút bi từ tay cậu ta.

"Ừm.

Không có gì."

Nhỉnh môi nặn ra nụ cười từ thiện, nhóc Túc kéo ghế ngồi gần anh Hiếu rồi nghiêng đầu dựa lên vai ảnh.

Đôi mắt đen của nhóc tràn đầy kiêu hãnh mà liếc xéo thằng ranh láo lếu đó.

Giọng nhóc như ngân cao hơn mà nói.

"Cậu không biết đâu, chứ, sáng nay anh ấy còn mặc ngược quần sịp nữa cơ.

Cứ để tớ phải mặc lại cho anh ấy thôi."

- Cười cười hôn chụt lên má anh Hiếu một cái.

- "Anh làm phiền một mình em là được rồi đừng làm phiền thêm ai khác, anh hiểu hong?"

Khắc Hiếu còn chưa nói gì thì cậu nhóc cùng phòng thi đã xoay người bỏ đi mất rồi.Haiz.Bảo đàn bà con gái ghen vào thành chúa rắc rối đã đành, nay cậu Túc nhà hắn cũng chẳng khác là bao.

Chuyện bé tí ti thế thôi mà cũng xe ra to mới chịu được.Đóng cửa phòng lại, cậu Túc ngồi vắt chéo chân lên ghế mà nhìn hắn.

"Có cái bút cũng quên, mốt anh định để người ta cầm cả sịp đến tận nhà mình trả đấy à?"

"Em hâm à."

"Vâng, tôi hâm."

Khắc Hiếu định nói gì đó rồi lại nuốt xuống.

Hắn biết nếu hắn nói ra thì cả hai sẽ cãi nhau to mất thôi.

Mà hắn thì không thích cãi nhau với cậu Túc chút nào.

"Thôi mà, anh xin lỗi..."

"Hứ."

Hắn đi ra sau ghế định ôm cổ cậu Túc nào ngờ cậu Túc đột nhiên xoay ghế lại và đạp cho hắn một cái rõ đau.

"Anh nói thật đi!

Anh với cậu ta là sao?"

"Anh thề anh còn chẳng biết cậu ta là ai cơ!"

"Thế mà."

- Nhóc Túc lôi ra mảnh giấy mỏng được cuốn quanh thân bút.

- "Người ta hẹn anh tối nay gặp mặt đây này!"

Khắc Hiếu nhìn mảnh giấy ấy mà ấm ức không thôi.

"Anh xin thề, anh không hề tiếp xúc với cậu ta trước đó!!"

"Người ta có cả số điện thoại của anh đây này!

Còn bảo số cũ của cậu ta mất rồi anh nhớ gọi số này nhé!"

Hùng hổ lao tới muốn giật lấy mảnh giấy quái đản kia thì cậu Túc lại vo tròn nó lại rồi ném đi.

Khắc Hiếu thấy vậy thì trầm giọng nói.

"Túc, nếu em đùa anh thì em dừng lại đi.

Chuyện này không hay ho đâu."

Nhóc Túc ném cây bút bi đã bị tháo rời các bộ phận xuống nền nhà rồi nói.

"Tôi đùa anh làm cái gì?

Tự đi mà nhìn."

Nhìn những con chữ viết trên tờ giấy, Khắc Hiếu còn chẳng tin nồi vào mắt mình.[Anh còn nhớ em không?

Em là Hoàng trước ở cạnh nhà anh nè.

Anh còn dùng số xxxxxxxxxx không?

Hay anh gọi cho em vào số này đi xxxxxxxx]

[HAL]Hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi đọc được dòng kí tên HAL ở cuối.HAL, Hoàng Anh Lê.

Cậu ta có số hiệu 7331, rõ ràng là người cùng băng đảng với nhau.

Rõ ràng là Boss đã cử cậu ta đến đây để phá rối cậu Túc và hắn.

Tức là Boss không muốn chấp nhận mối quan hệ này.

Tức là bằng mọi cách, Boss sẽ ra sức chia rẽ hai người.Như vậy thì hắn biết phải làm sao?

Đến tối, Khắc Hiếu kiểm tra lại tư trang một chút rồi quay vào phòng nói nhỏ.

"Túc, anh có việc cần ra ngoài, em cứ ngủ trước nhé."

"Anh cút luôn đi!"

Khắc Hiếu bước ra khỏi nhà, mắt nhìn rõ thấy tia laser đỏ từ xa đang ngắm về phía hắn, chỉ có một tia được phóng ra để cảnh cáo hắn chứ hắn không thể biết rõ đang có bao nhiêu kẻ vây quanh đây.

Chẳng thể làm gì hơn, hắn giơ tay lên ra hiệu đầu hàng.

"Số hiệu 1801, mã tội danh của cậu là B*.

Ngay lập tức trở về nhận hình thức kỉ luật."

"Đã biết."_________________________Gã Huỳnh nghĩ, gã không cần phải nói nhiều.

Một điều bất di bất dịch khắc sâu trong tâm tưởng của gã cùng anh em trong băng đảng này, rằng hai chữ "phản bội" không được phép hiện hữu trước mắt gã.Tuyệt đối không được phép.

"Boss, số hiệu 1801 đã có mặt."___________________*B: BetrayalSơ: Ố la la lại cta lại sắp hết truyện huhu. 😭😭
 
[Hoàn]Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi! - Trang Sơ
33[18+] Em muốn cho đến khi nào có chó con mới thôi.


Đã 11h đêm rồi mà anh Hiếu vẫn chưa về khiến nhóc Túc lo lắng không thôi.Tay cầm điện thoại, nhóc sốt sắng mở danh bạ lên định nhấn gọi rồi lại thôi.

Cứ mặc thời gian trôi qua buồn tẻ như vậy thêm lúc nữa, nhóc Túc đứng dậy tính đi ra ngoài thì anh Hiếu đã trở về.

Nhìn từ trên xuống dưới thấy anh Hiếu vẫn lành lặn, nhóc Túc nhẹ nhõm thở phào rồi hỏi.

"Anh đi đâu?"

"Tôi đi đâu không phải chuyện của cậu, thưa cậu."

Đột nhiên xưng hô xa cách như vậy khiến Anh Túc ngây cả người.

Nhóc không nghĩ là anh Hiếu đang dỗi nhóc nên mới ăn nói như vậy, nhóc nghĩ chắc chắn là ông chú già đã làm gì anh ấy rồi.Anh Hiếu định đi qua nhóc thì bị nhóc nắm cổ tay níu lại.

"Ông chú già đã làm gì anh rồi?"

Những ngón tay bị anh Hiếu lần lượt gỡ ra nhanh gọn, anh ấy không trả lời nhóc.

Anh ấy chỉ nhàn nhạt nói.

"Cậu thu dọn đồ đạc để tôi đưa cậu về, thưa cậu."

"Không!"

Định níu tay anh Hiếu lần nữa thì anh Hiếu lại vô cảm hất tay nhóc ra.

"Anh nói đi!

Ông chú già đang ép anh đúng không!"

"Không, những gì tôi đang làm là lựa chọn của tôi, thưa cậu."

Hấp tấp chạy tới ôm chặt eo anh Hiếu từ sau, tim nhóc Túc đập loạn lên vì hoảng sợ.

"Lựa chọn gì?

Anh muốn chúng ta chấm dứt sao!"

Khắc Hiếu muốn gỡ mười ngón tay thon mảnh đang đan lại thật chặt của cậu Túc nhưng không nổi.

Hắn càng cố gỡ thì tay cậu Túc càng siết chặt hơn, hắn sợ nếu hắn mạnh tay thì cậu Túc sẽ bị thương.

Song, hắn cứ mặc cậu Túc ôm mình như vậy rồi trả lời nhẹ tênh.

"Vâng, thưa cậu."

"Sao có thể?"

- Nhóc Túc gồng lên kiềm chế sự run rẩy ở đôi bàn tay.

- "Sao có thể nói chấm dứt là chấm dứt?

Những gì chúng ta đã có với nhau, anh muốn phủi hết tất cả luôn sao?

Anh làm được không?"

"Tôi làm được, thưa cậu."

"Anh nói dối!

Cả hai chúng ta đều không làm được!!"

Như nghĩ ra điều gì đó, nhóc Túc rời một tay ra để nhấn điện thoại, thấy vậy, Khắc Hiếu vội vàng giật lấy ném nó đi.

Không đợi cậu Túc nhặt điện thoại lên, hắn sừng sổ túm cổ áo cậu Túc mà gằn giọng.

"Để tôi nhắc cậu nhớ lần nữa: Những gì tôi đang làm là sự lựa chọn của chính tôi.

Xin cậu đừng làm phiền đến Boss."

"Anh thôi đi.

Rõ ràng là ông ch--" "Cậu câm mồm cho tôi!"

- Khắc Hiếu lâu lắm rồi mới nặng lời với cậu Túc như vậy.

Hắn thấy áy náy cùng đau lòng, song, hắn cố gạt thứ cảm xúc đó ra để nói tiếp.

"Boss cho tôi hai lựa chọn, một là sống tiếp nhưng không được xuất hiện trong tầm mắt cậu Túc.

Hai là sống bên cậu nhưng sống một đời sống thực vật.

Cậu xem, tôi nên lựa chọn cái nào?"

"Nhưng r--"Không để cậu Túc nói tiếp, Khắc Hiếu đã nói thêm.

"Tôi yêu cậu, vâng, tôi rất yêu cậu.

NHƯNG TÔI YÊU BẢN THÂN TÔI HƠN."

Anh Hiếu đã nói đến đây thì Anh Túc cũng chẳng thể thốt lên được điều gì.

Đó giờ nhóc chỉ đơn giản nghĩ là, à, đối phó với ông chú già thì dễ không ấy mà.

Chỉ cần nhóc thích thì ông chú già sao mà cấm được.

Hơn nữa anh Hiếu lại yêu nhóc đến vậy, chẳng có lí nào để hai người không đến được với nhau.Nhưng nhóc không ngờ đến việc ông chú già lại dồn anh Hiếu đến đường cùng.

Bắt anh ấy phải từ bỏ và bắt nhóc phải ngoan ngoãn chấp nhận.

"Tôi hiểu rồi."

Anh Túc gạt đi nước mắt mới chớm hoen bên khóe mắt rồi dứt khoát thu dọn sạch sẽ đồ đạc của mình.Ngồi trong xe, cứ chốc chốc nhóc Túc lại khóc nấc lên một tiếng.

Nhóc cố gắng kìm đi tiếng nấc nhưng càng cố gắng thì tiếng nấc lại càng vang lên rõ ràng.

Ấm ức nhưng không thể thốt thành lời để đau đớn cứ thế chất chứa ứ nghẹn trong lòng, Anh Túc chật vật ho sặc lên vài tiếng rồi hướng đôi mắt đỏ ngàu của mình mà nhìn gương mặt vô cảm của người ngồi bên.Cảm thấy bản thân lúc này quá mức thảm hại, Anh Túc vội ngồi thẳng dậy rồi hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh.

Lặng đi một lúc, nhóc Túc hỏi.

"Anh có hối hận không?"

"Không."

"Nói dối."

Lại thêm một khoảng lặng nữa để câu hỏi cuối được vang lên khe khẽ.

"Anh còn thương em không?"

Khắc Hiếu cho xe đỗ lại ven đường vắng vẻ rồi tháo dây an toàn vướng víu ra, hắn nhoài người tới hôn lên môi cậu Túc.

Cái hôn vội vã dồn dập khiến Anh Túc không thể bật thêm tiếng khóc nào nữa.Chiếc hôn hòa quyện ngọt ngào cùng cay đắng dễ dàng nhấn chìm lí trí cả hai.

Để đến khi nhận ra thứ kia của anh Hiếu cộm lên cứng ngắc, Anh Túc vừa thở hổn hển vừa ghé tai anh ấy nói nhỏ.

"Có nhà nghỉ...

Ở gần đây..."

Qua một tiếng nữa là cả hai sẽ bước sang ngày mai nhưng cả một tiếng ngắn ngủi này lại như dài đằng đẵng thâu dài suốt mấy đêm.Anh Túc cởi xuống chiếc quần lót trắng để lộ ra cả cặp giò tuyết trắng dài thẳng tắp.

Gương mặt đẹp đẽ với đôi má ửng hồng ngượng ngùng, đôi mắt đen hoen chút lệ ướt lại càng ướt át đến mê hoặc.

"Anh có muốn không?"

Hơi thở nam tính của Khắc Hiếu phả cứ lên tai nhóc, yết hầu trượt xuống theo ngụm nuốt khan đầy thèm khát.

"Anh muốn."

Vồ tới ôm lấy thân thể trần truồng mảnh mai của cậu Túc, lưỡi hắn nóng rực liếm lấy xương quai xanh gồ lên tinh tế kia rồi tham lam rê xuống phía dưới.

Hắn cúi đầu ngậm lấy cậu Túc nhỏ đáng yêu, cố gắng mút thật sâu thứ đáng yêu đó rồi từ từ vòng tay ra sau trượt ngón trỏ vào trong nơi tư mật của cậu.Bị kích thích mạnh như vậy, Anh Túc tê dại ưỡn cong cả người, miệng nhóc bật ra tiếng rê rỉ khe khẽ.Cảm nhận thật rõ ràng ngón tay thô ráp của anh ấy đang ở sâu trong cửa sau của mình, nhóc muốn bảo anh ấy từ từ nhưng một chút lí trí còn lại đã bị cái miệng hư đốn của anh ấy cuỗm mất.

"Anh Hiếu...

Em sắp...

Em sắp."

Ra ngay trong khoang miệng của anh Hiếu, nhóc Túc mềm nhũn cả người mà khuỵu gối xuống kề cằm lên vai anh ấy.

Nhưng chưa nghỉ ngơi thêm được bao lâu thì anh Hiếu lại đè nhóc nằm xuống.

Hai chân bị anh Hiếu banh ra, với đôi bàn tay nhơ nhớp đầy chất lỏng, anh Hiếu không nói thêm lời nào mà cho cả ba ngón tay vào miệng dưới của nhóc.Bị tấn công bất ngờ, Anh Túc thất thố kêu lên một tiếng, song, vì chỗ đó đã được nới rộng một chút nên ba ngón dù khá lớn nhưng không quá đau.

"Anh đã nghĩ kĩ chưa!

Em sẽ có thai đó!!"

Vừa hôn lên trán cậu Túc, hắn vừa đưa đẩy ngón tay ra vào.

"Chỉ cần em không ngại chăm anh suốt quãng đời còn lại...

Anh muốn được làm bố của các con."

Cuối cùng cũng đến công đoạn quan trọng nhất, hắn nôn nóng rút tay ra để dịch lỏng cứ thế tràn ra ngoài cửa hậu của cậu Túc rồi ngay lập tức thế vào chỗ trống đó thứ thô to của mình.

"Ah!...

Nó...

Nó nóng quá...

Em sợ!!"

"Đừng sợ, anh thương, anh sẽ làm chậm thôi."

Chầm chậm tiến sâu vào trong, hắn kiên nhẫn từng chút một để bên trong cậu Túc kịp thích ứng với kích cỡ của hắn.

"Đau...

Đau lắm anh ơi..."

Cậu Túc căng thẳng quá, khiến nơi cửa hậu cứ căng lại ép chặt dương vật của hắn.

Hắn khó di chuyển mà cậu Túc lại càng đau.

"Nào, ngoan."

Hắn kéo cậu Túc ngồi dậy tính hôn cậu ấy thì lại vô tình khiến thứ kia của hắn thúc sâu vào tận cùng của cậu Túc.Báo hại cậu Túc đau đến ứa nước mắt, đôi môi cứ thế mếu máo khóc nhè như trẻ con.Trời ơi.Hắn muốn đi tù.Đan những ngón tay vào kẽ tay cậu Túc, hắn luôn miệng yêu thương động viên cậu Túc thả lỏng để mình thuận lợi tiến vào.

Sau khi nói mỏi miệng thì cậu Túc mới chịu quàng tay qua vai hắn.Cậu Túc thử một lần chơi lớn tự thân vận động nhấp mông liên tục khiến hắn sướng muốn điên luôn.

"Để anh."

Đặt cậu Túc nằm lại, hắn ra sức đâm thật sâu dương vật của mình để cho cặp mông cậu Túc cứ thế nây nẩy va vào hông hắn, lại thêm nơi đó ướt át dâm đãng đang càng ngày dễ ra vào hơn.

Chúng phát ra những âm thanh tiếp xúc da thịt đầy dâm dục ái muội.Sau khi trải qua hai hiệp dài, hắn vật vã nằm úp mặt vào ngực cậu Túc, để cậu Túc vuốt ve những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của mình.

"Em muốn nữa.

Em muốn cho đến khi nào có chó con mới thôi."

Nói rồi cậu Túc nắm lấy thứ kia của hắn, giành quyền chủ động nhét nó vào lỗ nhỏ của mình.

"Em không cho phép anh bỏ hai mẹ con em.

EM KHÔNG CHO PHÉP."

Lần nữa bừng lên lửa tình, Khắc Hiếu vội vã gật đầu răm rắp._____________________Sơ: Nghe dân tình mỉa mai Sơ toàn cho ăn Hài nên lần này chơi sương sương 😂 Nóng quá cháy cmn nhà.
 
[Hoàn]Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi! - Trang Sơ
34[Vui nhẹ]: Đàm Anh Nhã, bố con là một người vô cùng tuyệt vời.


"Anh Hiếu."

"Ừm."

Nhóc Túc rúc sâu vào lòng anh Hiếu hơn, sống mũi của nhóc lười biếng dụi dụi lên cổ của ảnh.

"Em mệt quá."

Khắc Hiếu đưa tay qua xoa xoa phần eo của cậu Túc, xoa được một lúc lại mò mẫm sờ sẫm cái bụng của cậu.Hôn hôn lên má cậu Túc, hắn nuốt khan một ngụm rồi hỏi nhỏ.

"Chỗ này...

Sẽ có...

Phải không?"

Gật khẽ một cái để xác nhận, Anh Túc chầm chậm mở mắt nhìn anh Hiếu.

Trùng hợp thay anh Hiếu cũng đang say đắm nhìn nhóc.

Tròng mắt của họ lưu giữ trọn vẹn hình bóng của nhau.Hôn phớt một cái lên môi cậu Túc, Khắc Hiếu mỉm cười hỏi thêm lần nữa.

"Bé con tên gì thì đẹp em nhỉ?"

"Họ Đàm thì..."

- Anh Túc suy tư một chút rồi nói tiếp.

- "Cũng không biết là gái hay trai nữa.

Ừm, em chịu thôi.

Anh nghĩ đi."

Khắc Hiếu cũng bắt đầu suy tư.

"À.

Anh nghĩ ra rồi!"

"Nói thử?"

"Vì cả hai bố mẹ đều là thủ khoa nên, Đàm Thủ Khoa là quá chuẩn!"

"..."

- Anh Túc dở khóc dở cười đấm yêu một cái lên ngực anh Hiếu.

- "Chẳng bằng anh đặt luôn là Đàm Bánh Chuối cho nhanh."

"Đàm Chó Con thì sao?"

"Sao cũng được.

Mốt giáo viên lại hỏi "Ai là phụ huynh của em Chó Con" thì đẹp mặt anh lắm đấy."

"..."

Haiz, vẫn nên đặt một cái tên nghiêm túc mới được.

"Đàm Nghiêm Khoa nha.

Nghiêm trong "nghiêm túc", Khoa trong "thủ khoa" nha!"

Đỡ trán, nhóc Túc cảm thấy anh Hiếu đang có chấp niệm vô cùng sâu sắc với cái danh thủ khoa.

Chắc kiếp trước trượt thủ khoa nên kiếp này mới thành ra như vậy.

"Nhỡ đâu nó không được thủ khoa thì sao?"

"Thì Đàm Á Khoa!"

"Em sắp nhai đầu anh đến nơi rồi đấy."

Nhìn đồng hồ đã bảy rưỡi sáng, Anh Túc tính ngồi dậy thì phần eo đau nhức lại bắt đầu biểu tình, chưa kể phía sau có vẻ đang bị sưng lên mất rồi.

Khắc Hiếu nhận ra điều đó nên nhẹ nhàng để cậu Túc nằm lại lên giường.

"Em cứ nằm nghỉ đi, anh đi mua đồ ăn sáng với thuốc bôi nha."

"Ừm."

Điện thoại của Khắc Hiếu reo lên dữ dội ngay lúc hắn đang đứng đợi chủ quán thêm gia vị cho cháo.

Nhìn lướt qua dòng tin nhắn đến, hắn cho tắt nguồn điện thoại ngay sau đó.Nghĩ nghĩ một chút, hắn hỏi chủ quân.

"Có thai thì ăn được hành tăm không nhỉ?"

Bà chủ quán nhìn chàng trai có vẻ ngoài khá điển trai, ước tầm 25, 26 mà ngây ngô hỏi như vậy thì bật cười.

"Được chứ.

Chỉ kiêng hành tây thôi."

"Ăn cháo gì mới tốt nhỉ?"

"Vợ cậu thích cháo gì?"

"Vợ cháu..."

- Khắc Hiếu nghĩ ngay đến cậu Túc, chẳng biết như thế nào, hắn thấy ngại quá.

- "Cháu không biết.

Em ấy toàn ăn bánh chuối, ít ăn cháo lắm."

"..."

- Đùa nhau à?

Hai vợ chồng tụi bây rảnh ha, chắc hôm nào cũng dung dăng dung dẻ đi ăn bánh chuối ha.

Ăn thay cơm luôn ha.

"Cháo gà nha cô.

Cháu vừa hỏi em ấy rồi."

"Ừm.

Vậy cũng tốt."

Haiz, chắc chắn là cặp vợ chồng son rồi.

Cô vợ cũng sướng quá chứ nị, vớ được ông chồng hơi ngốc một tí nhưng bù lại được cái quan tâm yêu chiều hết mực.

Vì lúc mua xong, chàng trai này còn nán lại hỏi bằng được cách làm cháo cho người có thai với trẻ sơ sinh cơ mà.Nhưng vừa học hỏi xong, chàng trai này lại bị hai người đàn ông cao lớn giữ lại.Không biết họ đang nói gì, chỉ biết chàng trai sau khi nghe họ nói xong thì xuống sắc hẳn.

Chẳng còn vẻ ngây ngô dễ thương như vừa rồi nữa.Rồi chàng trai đó cúi đầu nhìn chỗ cháo mình mới mua, đôi môi lại mỉm cười tươi tỉnh lên một chút.Có lẽ chàng trai này đang cố gắng vực lên khi nghĩ về vợ con.

Chà.

Sau cùng thì gia đình vẫn luôn là điểm tựa vững chắc nhất của một người đàn ông.Đợi đến lúc anh Hiếu quay trở lại thì Anh Túc đã thay quần áo, đánh răng, skincare xong xuôi.

Nhóc hỏi tại sao đi lâu thế thì Khắc Hiếu thành thật trả lời rằng mình còn lì lợm ở lại hỏi công thức làm cháo ngon cho người mang thai nữa.

"Anh hâm à.

Tụi mình mới chịch nhau hôm qua, còn chưa biế--" - Anh Túc kịp mím môi lại không nói tiếp vế sau nữa.

- "Mà sao anh mua có mỗi một phần thế này?"

"Anh không thích ăn cháo mấy, mua cho mình em thôi."

- Hắn cẩn thận gỡ các tầng của cặp lồng đựng cháo ra.

- "Anh sợ em chờ lâu quá nên không mua đồ ăn sáng cho mình nữa."

Nhóc Túc lặng thinh nhìn anh Hiếu loay hoay một hồi, chóp mũi từ khi nào đã đỏ lên vì xúc động.Bọn họ còn chưa cưới xin gì cả, nhóc còn chẳng biết mình sẽ có thai hay không nhưng anh Hiếu từ đầu đến cuối vẫn cưng chiều nhóc nhiều như thế.

Giờ trong đầu anh ấy còn mặc định là bọn họ chắc chắn sẽ có con nữa cơ.Nhóc không muốn nghĩ đến điều sắp xảy đến với anh ấy, nhưng nhóc càng né tránh thì điều đó lại càng hiện ra rõ ràng.

Nãy nhóc đứng trên ban công, mắt nhìn rõ thấy người của ông chú già đang cản đường anh Hiếu.

Có lẽ là chúng muốn biết sự lựa chọn cuối cùng của anh ấy là gì để dễ dàng xử lí.Vậy sự lựa chọn của anh ấy sẽ là?

"Ăn xong em rảnh không?"

Há miệng ngậm lấy thìa cháo âm ấm được đưa đến, nhóc Túc lắc đầu.

"Thế đi với anh chút nhé?"

"Đi đâu?"

"Anh tính tranh thủ mua quần áo cho bé con nè.

Cả đồ chơi nữa!"

Giấu sâu nỗi buồn xuống đáy mắt, Anh Túc cũng ra vẻ hào hứng mà gật đầu đồng ý.Quá rõ ràng rồi.

Anh Hiếu đã chọn ở bên nhóc Túc, chọn quãng đời còn lại của mình là người thực vật vô tri, vô giác.

Vậy chẳng khác nào bảo anh Hiếu chết đi cho rồi.Bởi vì thời gian anh Hiếu bên nhóc không còn nhiều nên anh ấy đang cố làm những điều cơ bản nhất của một người bố.Không, nhóc sẽ cố gắng không khóc ngay lúc này để anh ấy không cần phải nghĩ nhiều.

Nhóc xem như ngày mai sẽ không đến để ngày hôm nay dài vô tận.

"Em ngồi được xe máy không?"

"Được chứ."

Vừa cài quai mũ cho cậu Túc, hắn vừa hỏi.

"Em nghĩ xem có nên mua thêm cái đai không nhỉ?

Cái mà người ta hay dùng để giữ con đằng sau lưng khi đi xe máy ấy."

"Mua làm gì.

Có em ngồi sau ôm con mà."

"Nhưng có lúc em bận mà.

Anh sẽ đèo con đi chơi công viên nè."

Anh Túc định nói "Nhà mình đi ô tô được mà" rồi lại thôi.

"Thế tí mua luôn một thể."

"Ukiiiii."

Ngồi đằng sau, nhóc Túc vòng tay qua ôm chặt lấy eo anh Hiếu.

Đôi mắt đen ảm đạm nhìn mọi vật xung quanh đang dần nhòe đi bởi nước mắt của mình.Đàm Anh Nhã, bố con là một người vô cùng tuyệt vời.___________________Sơ: Ngoài kia bao la sóng gió, đừng quên tên Ser 😭😭
 
[Hoàn]Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi! - Trang Sơ
35: Bố thương hai mẹ con rất nhiều.


"Màu hồng phấn á?"

"Ừ.

Hồng xinh xẻo mà.

Anh nghĩ Chó Con của chúng ta sẽ bánh bèo như em á."

"Em đâu có bánh bèo."

Nhìn đôi vớ màu hồng phấn bé xíu xiu trong tay anh Hiếu, nhóc Túc lại liên tưởng đến cảnh anh ấy ẵm bé con khóc nhè trên tay mà loay hoay xỏ vớ cho nó.Sau khi đã mua một lô một lốc quần áo trẻ sơ sinh đủ mọi kiểu dáng, nhóc Túc với anh Hiếu lại lang thang sang khu đồ chơi.

"Cái gì ngộ chưa nè."

- Anh Hiếu vô tư cầm lên mô hình siêu nhân Sịp Đỏ.

"Ngộ gì cơ?"

"Em xem nhá."

Nói rồi anh Hiếu nhấn vào nút đỏ phía sau lưng của siêu nhân.

Ngay lập tức, chiếc sịp đỏ phát sáng biến hóa đủ thứ màu.

Chưa kể con siêu nhân này còn reo ầm lên cái câu thoại biến thái kiểu "Kẻ ác sẽ dùng nắm đấm!

Chỉ có những siêu nhân lương thiện sẽ dùng chính chiếc sịp để thuần hóa mọi người!!!"

Ủa.Rồi sao?

Anh Hiếu muốn mua thứ thổ tả này về làm gì??

"Anh tin rằng với món đồ chơi này, Chó Con của chúng ta sẽ trở thành con người của chính nghĩa!"

"???"

"Em không biết chứ hồi bé anh là fan bự của si--" "Còn em là anti bự của thằng siêu nhân biến thái này đó!!"

Thật ra nhóc Túc đã từng rất si mê thằng Sịp Đỏ đó!!

Cho đến khi ông chú già xuất hiện và năm nào cũng như năm nào, ổng không tặng nhóc mô hình siêu nhân sịp đỏ là ổng không chịu được.

Riết rồi nhóc quay sang ghét luôn thằng Sịp Đỏ!Lát sau nhóc thấy anh Hiếu đang bấm bấm cái máy gì đó.

"Cái gì đấy?"

"À."

- Anh Hiếu giơ lên chỉ chỉ vào hình con chó to đùng ở giữa màn hình.

- "Máy phiên dịch tiếng chó đó em."

"Thứ điên này!"

- Anh Túc đánh một cái lên vai anh Hiếu.

- "Con của chúng mình tên Nhã!

Đàm Anh Nhã!

Gọi nó là Chó Con không có nghĩa nó là con chó nha!"

"Ơ em!"

- Khắc Hiếu oan ức giải thích.

- "Chúng mình sẽ nuôi thêm con chó Shiba nữa mà!!

Anh đâu có nói là dùng cho con chúng mình đâu!"

"À."

"Có em mới là người coi nó là con chó ý.

Suy bụng ta ra bụng người."

Đánh thêm cái nữa, nhóc Túc nhặt tạm mấy món đồ linh tinh rồi kéo tay anh Hiếu ra quầy thanh toán ngay và luôn.

Tránh cho việc anh Hiếu sa đà vào mấy thứ xàm chó vừa tố tiền, vừa tốn thời gian.Trời đã ngả sang trưa, cả hai lại khệ nệ bê một đống đồ về nhà để chuẩn bị cơm nước.Trong lúc anh Hiếu đang xào rau, nhóc Túc lại buồn chán đi đến ôm lấy eo anh ấy từ sau.

"Em buồn ngủ à?"

"Ừm."

"Thế ngủ đi, xong xuôi anh gọi em dậy ăn."

Bướng bỉnh lắc đầu, nhóc Túc cứ nũng nịu ôm eo anh Hiếu mãi thôi.

"Anh Hiếu à."

- Nhóc gọi khẽ.Vặn nhỏ lửa, một tay dùng đũa đảo rau tay kia Khắc Hiếu chầm chậm miết miết mu bàn tay của cậu Túc.

"Anh đây."

"Em nghĩ rồi, con chúng mình sẽ tên Nhã, Đàm Anh Nhã."

Hắn chẳng nghĩ ngợi gì mà gật đầu răm rắp.

"Anh trong "tinh anh" còn Nhã trong "nhã nhặn" à?"

"Ừm.

Còn Đàm là họ của anh."

Hắn đảo thêm chút nữa rồi tắt bếp.

Từ từ gỡ tay cậu Túc ra, hắn xoay người lại để cậu Túc ngả đầu dựa vào lòng hắn.

"Anh nghĩ là bé con sẽ đẹp như em đấy.

Mong sao tính nó giống anh một chút chứ."

- Hắn ôm lấy cậu Túc rồi kề cằm lên vai cậu.

- "Chứ giống hệt cái nết ngáo ngáo của em thì gay go lắm."

"Hứ."

- Anh Túc thụi nhẹ một cái vào bụng hắn.

- "Chứ giống cái thứ vô tâm lạnh lùng như anh thì tốt lắm hả!!"

Miết miết cằm, Khắc Hiếu ngây thơ lắc đầu.

"Anh có vô tâm lạnh lùng bao giờ đâu.

Anh thương em còn không hết mà."

Anh Túc bĩu môi khinh bỉ.

"Tui còn nhớ như in cái hồi anh luôn mồm gọi tui là "cậu Túc" nhá rồi còn lạnh nhạt tui các thứ các th--" "Suỵt suỵt!!"

Khắc Hiếu vội che miệng cậu Túc lại, hắn lo lắng xoa xoa cái bụng của cậu một chút rồi làm vẻ mặt ấm ức như đúng rồi.

"Em nói thế nhỡ đâu bé Nhã nghe được thì sao!

Không được đâu, nó mà biết bố Hiếu từng khốn nạn như thế thì chết dở!!"

"Thì nó là sự thậ--" "Suỵtttttt!!"

Trông anh Hiếu hoảng hốt chưa kìa, gớm, đứa bé còn chưa biết có được thụ tinh thành công hay không mà đã bày đặt lỡ nó nghe thấy như đúng rồi.

Xem ra anh Hiếu còn cuồng bé con hơn cả nhóc nữa.

Lại nghĩ đến việc bé Nhã sẽ chào đời một ngày nào đó, khi ấy anh Hiếu sẽ vui mừng phát điên mất thôi.Ăn trưa xong xuôi, anh Hiếu định đưa nhóc đi đông đi tây mà nhóc lại lười lết thân đi lắm.

Nên thôi, hai đứa lại lên giường ôm nhau ngủ trưa.Anh Hiếu thích ôm nhóc Túc từ sau để tay của ảnh dễ dàng sờ nắn cái bụng của nhóc.

Những ngón tay thô ráp cứ chà lên phần da mềm mềm khiến nhóc nhột gần chết.

"Anh hâm à!

Để yên cho em ngủ!"

"Anh xin lỗi."

Khắc Hiếu xị cái mặt cún ra, chẳng muốn rút tay về một chút nào hết.

Nhưng vì cậu Túc muốn ngủ nên hắn đành phải ngoan ngoãn rời tay ra.

Song, năm phút sau, hắn lại ngứa đòn mò mẫm cái bụng của cậu Túc.

"Trời ạ."

"Anh xin lỗi mà."

- Hắn ghé tai cậu Túc, cố hạ giọng nũng nịu một chút để tỏ vẻ đáng thương.

- "Em cứ ngủ đi, anh sờ chút thôi."

Anh Túc thôi không nói nữa, nhóc nhìn đồng hồ một chút rồi chầm chậm nhắm mắt lại.

Dù người ngợm đang mệt lả ra nhưng nhóc Túc không tài nào ngủ nổi.

Từng giây từng phút trôi qua khiến nỗi lo lắng sợ hãi trong nhóc càng dâng cao.Sợ nhất là khi ngủ say một giấc để rồi tỉnh dậy lại không thấy anh Hiếu đâu nữa.

Chỉ nghĩ đến thôi mà lòng nhóc đã thắt lại đau lắm rồi.Cứ nhắm mắt giả vờ ngủ như vậy được một lúc thì nhóc cảm nhận được anh Hiếu đang chuyển sang nằm ghé tai lên bụng nhóc, còn nghe được cả tiếng anh Hiếu thì thầm to nhỏ.

"Nhã à, là bố đây."

"Bố là Đàm Khắc Hiếu, giới tính nam, chiều cao: Một mét tám tư, cân nặng 71 kg.

Nghề nghiệp chưa rõ ràng, nhưng từ lâu bố đã luôn muốn trở thành lập trình viên tài giỏi."

"Tính cách của bố, ừm, giờ bố chẳng rõ nữa.

Nếu tính từ trước khi gặp mẹ con thì bố khá là kiệm lời và lãnh đạm, có chút toan tính nữa.

Nhưng sau này, bố cảm thấy bản thân mình sống có trách nhiệm hơn rất nhiều.

Đặc biệt, bố biết yêu thương một người hơn cả mạng sống của mình là như nào."

"Nhã à, bố muốn con biết nhiều thêm về bố nữa.

Bố mong sau này, dù không còn ở bên con nữa nhưng hình ảnh của bố sẽ còn lưu lại trong tâm trí con qua lời kể của mẹ."

Lặng đi một lúc, Khắc Hiếu xúc động ghé chóp mũi nóng bừng chạm lên bụng Anh Túc mà cọ cọ.

"Bố thương hai mẹ con rất nhiều.

Hai người là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của bố."

"Bố xin lỗi, bố xin lỗi."

"Nhã à, bố mong con trở thành một người mạnh mẽ kiên cường hơn bất cứ ai để thay bố chăm sóc bảo vệ mẹ con.

Đây là việc đầu tiên bố nhờ con và cũng là việc cuối cùng trong cuộc đời bố."

Hít sâu một hơi, Khắc Hiếu gạt đi nước mắt đang giàn dụa mặn đắng của mình.

"Bố thật sự...

Muốn việc đầu tiên bố nhờ con phải là lấy hộ bố cái điều khiển hoặc là báo với mẹ con rằng bố sẽ về sớm để ăn cơm nhà."

"Nhưng..."

Hắn khóc rất nhiều nhưng không khóc thành tiếng, chưa bao giờ hắn khao khát được sống đến như vậy.Khi mà Boss cho hắn tận 3 lựa chọn:+ Ở bên cậu Túc và chọn cách sống thực vật để bảo toàn tuyệt đối bí mật tổ chức.+ Rời xa cậu Túc và chấp nhận sống như một con người mới không còn bất kì kí ức nào nữa bằng phương pháp tẩy não.+ Chấp nhận tẩy não để được ở bên cậu Túc như một người bình thường nhưng toàn bộ anh em đã giúp đỡ hắn đều sẽ bị thanh trừng.Hắn không muốn trở thành gánh nặng cho cậu Túc nên không thể chọn cách 1, cũng không thể chọn cách 3 khi mà anh em đã cùng hắn kề vai sát cánh sẽ bị liên lụy.Hắn đã định chọn cách thứ 2.Thế mà.Cậu Túc lại để lại cho hắn bé Nhã khiến hắn không thể nào chấp nhận lựa chọn đó được.

Nếu như chỉ có mình cậu Túc thì hắn sẽ quên đi để cậu ấy có cuộc sống mới.

Nhưng đằng này hắn còn được thăng thẳng lên chức bố mất rồi.Vì muốn sống mà chấp nhận quên đi trách nhiệm của người chồng, người bố thì hắn quá là đáng chết.

Do vậy nên, những gì hắn có thể làm là cố gắng khắc thật sâu những kí ức cuối cùng này trong tim mình.

Dù hắn vô tri vô giác, song, trái tim hắn vẫn còn đập, những hình ảnh quý giá vẫn còn đó.Nằm thêm ba mươi phút nữa, hắn khẽ hôn lên bụng cậu Túc rồi ngồi dậy hôn lên trán cậu.

Gấp rút sửa sang lại áo quần rồi dứt khoát bước khỏi nhà.Đến lời chào tạm biệt hắn cũng không kịp nói, hắn cứ vậy mà ra đi vội vã để lại một người ôm trọn nỗi mất mát mà lệ rơi vỡ òa trong đau đớn.Mùa thu tháng 7, lá vàng xác xơ buồn tênh tản mạn bên hè phố.

Những kỉ niệm đẹp cứ thế phai nhòa theo màu lá, tiếng ve của mùa hạ còn lưu lại sầu não vang lên thê lương đến lạ.Rồi thu sẽ qua, đông sẽ đến, xuân sẽ về, hạ lại ghé thăm.

Và khi đó, một sinh mệnh mới sẽ cất tiếng khóc đầu tiên của mình để đón chào một tương lai rộng mở của nó.

"1801, cậu nhìn gì vậy?"

"À, lát nữa cậu mua mấy cái bánh chuối rồi giúp tôi chuyển cho cậu Túc nhá."

"Ừ.

Cậu tranh thủ ngủ chút đi.

Chuyến này đi xa lắm đấy."_______________ _________Sơ: Sơ đi học thêm nha

Lát về rep sau nè
 
[Hoàn]Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi! - Trang Sơ
36: Bố nghèo lắm, mẹ con vừa trấn lột tiền lương của bố mất rồi


Bé trai với nước da trắng hồng hào đáng yêu nghiêm chỉnh đứng thẳng dậy.

Cái miệng be bé hô thật to.

"Các bạn đứng!"

Cả lớp đồng thanh nói.

"Chúng em chào cô ạ, tớ chào các bạn tớ về."

Đợi các bạn ra khỏi lớp xong xuôi thì bé trai ấy mới khom người, cẩn thận nhìn xem trong ngăn bàn bạn nào còn đồ dùng thì thu dọn lại giúp bạn.

Vẫn chưa hết việc, bé con còn phải nhặt giấy rác quanh chỗ ngồi của mình nữa.Ngay cửa lớp, một người đàn ông trung niên ăn vận áo vest quần tây chỉnh chu đang buồn chán khoanh tay đứng nhìn.

Gã nhìn đồng hồ thêm chút nữa rồi cất tiếng gọi.

"Nhã ơi."

"Dạ!"

Bé con nghe thấy giọng ông An thì bất ngờ lắm.

Nó vội vàng xếp sách vở vào cặp rồi chạy lon ton ra chỗ ông An.

"Hôm nay là...

Hôm nay là thứ tư!

Là ông Trúc đón cháu cơ mà!!"

Gã đàn ông trung niên ngồi xổm xuống cho bằng với bé con rồi vươn vòng tay rộng lớn ra để ôm trọn lấy thiên thần bé nhỏ.

Bế nhóc con lên, vừa đi gã vừa cọ cọ chỗ râu lởm chởm của mình lên cái má phúng phính của bé Nhã.

"Thế Nhã không quý ông An à?"

"Hong quý!!

Cháu hong quý ông An râu riaaaaaaa!!"

- Bé con cố gắng dùng bàn tay bé xíu của mình để đẩy bản mặt của ông An ra.

- "Cháu quý ông Trúc đẹp trai sạch sẽ cơ!"

Nếu đã như vậy, gã sẽ cọ má nó nhiều hơn nữa.

"Hư này, hư này."

"Aaaaaaaa!!!"

Dòm 101 biểu cảm tấu hài của bé Nhã khi bị cọ râu lên má khiến gã buồn cười chết đi được.

Thứ gì đâu, giống nhóc Túc đặc sệt từ cái mặt đến tính cách.Haiz, mà cũng tội bé Nhã, mẹ nó, nhóc Túc đấy, từ khi đầu quân cho lão Ngọc là cứ bận việc suốt thôi.

Riết rồi việc đón con của nó lại đùn đẩy hết sang gã với thầy Trúc.Đưa bé con đến bệnh viện, dắt nó đến phòng bệnh đặc biệt không được đánh số, gã để nó tự nhấn vân tay để mở cửa đi vào.

Trước khi khép cửa, bé con ngoan ngoãn cúi đầu chào.

"Cháu chào ông."

"Ừ."

Không nán lại thêm giây nào, gã lập tức rời đi. ___________________________Nhấn vân tay lên máy cảm biến để mở cửa phòng bệnh, Anh Túc bước từng bước thật khẽ để không đánh thức Anh Nhã đang nằm ngoan trên chiếc giường trắng tinh.

Hai tay của nó ôm thật chặt cánh tay bất động của anh Hiếu.

Anh Túc đã thử gỡ ra một lần, ai dè bé con tưởng có kẻ ác xuất hiện nên cạp luôn cho cậu một nhát.Đặt cặp tài liệu lên bàn, Anh Túc mệt mỏi ngồi lên mép giường.

Xoa xoa thái dương một lát, cậu cúi đầu hôn lên trán anh Hiếu.

"Em về rồi, hôm nay hơi mệt một chút vì lão sếp.

Lão ấy giao cho em phải nhanh chóng đưa ra chiến lược tăng thị phần cho công ty trong quý tới.

Trong kh--" - Thôi không nói thêm nữa, Anh Túc lại thở dài thêm cái nữa.Cởi bỏ đôi giày da sáng bóng ra, Anh Túc cũng ngả mình nằm xuống bên cạnh Khắc Hiếu.

Thành ra hai tay của anh Hiếu đều bị hai mẹ con Anh Túc, Anh Nhã ôm khư khư như của báu.

Ấy vậy mà, anh Hiếu lại chẳng hề hay biết.

Chẳng hề hay biết.Suốt bảy năm nay, anh ấy vẫn không hề hay biết một điều gì hết.

Bảy năm ròng rã nằm liệt trên giường bệnh, cứ tựa như linh hồn anh ấy đã biến mất, chỉ để lại nơi này cái xác rỗng tuếch, vô tri, vô giác.Là bảy năm Anh Túc ở bên anh Hiếu nhưng vẫn luôn bị cô đơn tủi hờn bủa vây lấy.

Và nếu như không có Anh Nhã, cậu tử hỏi rằng mình có thể gắng gượng đến ngày hôm nay hay không?

"Anh Hiếu..."

Nhìn gương mặt góc cạnh với sống mũi cao thẳng đã giữ nguyên trạng thái ngủ say như vậy từ lâu, Anh Túc vẫn không giấu nổi đau đớn mà bật khóc.

Run run đặt tay lên ngực Khắc Hiếu, để cảm nhận được rằng trái tim anh ấy vẫn đang đập, cậu mới nhẹ nhõm thở phào.

"Em nhớ anh.

Em nhớ anh nhiều lắm."

Kể từ dạo đó đến nay, cứ giấc mơ nào mà có sự hiện diện của anh Hiếu ở bên yêu thương cậu thì giấc mơ đó chính là ác mộng.

Bởi khi tỉnh dậy, Anh Túc phải đối mặt với sự thật rằng đó chỉ là giấc mộng mà thôi, điều này lại càng khiến cậu đau đớn hơn nữa.Nếu như cuộc đời là một bộ phim, cậu chỉ mong nó sẽ có plot twist.

Đó là khi anh Hiếu một ngày nào đó đột nhiên tỉnh dậy, anh ấy sẽ lại sống khỏe mạnh bên cậu và Anh Nhã.

Thế nhưng...

Đã bảy năm rồi, cậu còn phải chờ đến bao giờ thì phép màu đó mới xuất hiện?

Thêm 7 năm hay 70 năm nữa?Cậu có thể tiếp tục chờ anh ấy được nữa không?

Vì người chờ đợi vẫn luôn là người đau khổ nhất, anh Hiếu liệu có thấu đượu nỗi khổ đó mà tỉnh dậy??Cố vùng vẫy khỏi mớ suy nghĩ rắc rối, Anh Túc hít sâu một hơi lấy tinh thần rồi ngủ thiếp đi.Lại nữa rồi.Ác mộng lại xuất hiện.

"Hai người về rồi à?

Rửa tay sạch sẽ đi, bố nấu cơm xong rồi."

"Hả??

Gì cơ!!

Anh xem với!"

Anh Hiếu bận tạp dề màu hồng hình con thỏ, tay cầm chảo rán lăng xăng chạy tới để nhìn bảng điểm của bé Nhã.

"Bé Nhã lại đứng nhất lớp à.

Chán nhờ."

"Đâu.

Ý anh là con nhà mình cứ giỏi hết phần thiên hạ thế này thì người ta ghét nó mất thôi."

"Nào Nhã, con thích gì để bố thưởng nào??"

"Dẹp nhá, con chưa đủ tuổi để sờ vào chỗ skincare của mẹ con đâu."

"Dẹp dẹp.

Bố sẽ mua cho con siêu phẩm máy tính cầm tay casio bản mới nhất!"

"Macbook á?

Thôi, bố nghèo lắm, mẹ con vừa trấn lột tiền lương của bố mất rồi.

Au au!!"

"Mẹ mẹ!

MẸ!!"

Giật mình tỉnh giấc, Anh Túc ngồi dậy lau đi vầng trán đẫm mồ hôi lạnh của mình.

"Mẹ không sao."

- Anh Túc xua tay nói.

"Mẹ ơi!!

Có chuyện rồi!!"

"Chuyện gì?"

"Cụ Điệp...

Cụ Điệp..."

Anh Nhã sợ hãi đến độ lắp bắp không thành lời, nó đưa điện thoại cho cậu rồi chỉ vào cuộc gọi đến cách đây 5 phút của ông chú già.

"Ông An bảo là...

Cụ Điệp lại..."

Nghe đến đây, Anh Túc vội nhấn gọi lại rồi gấp gáp đi ra ngoài phòng bệnh.Dạo gần đây sức khỏe ông Điệp rất yếu, hôm kia mới xuất viện thì hôm nay lại nhập viện.

Điều này khiến ai nấy trong gia đình cũng lo lắng không thôi, nhất là ông Hùng.

Ông ấy còn lên tận phòng giám đốc dọa đánh sập bệnh viện nếu sức khỏe ông Điệp không khá lên.Trong lúc Anh Túc vội chạy sang khối nhà bệnh viện đối diện mà quên đóng cửa lại, một người đàn ông cao dong dỏng với chiếc áo blouse trắng đã lẻn vào phòng bệnh.Anh ta nhìn đứa bé với đôi mắt bồ câu đen láy cùng nước da trắng sứ rồi mỉm môi cười nhẹ.

"Chú Tùng!!"

- Anh Nhã ngạc nhiên reo lên.

"Ố la la, bé Nhã hôm nay vẫn cute quá ta."

Lại nhìn người đàn ông đang nằm bất động trên giường, anh ta cưởi khẩy lấy một cái.______________________Sơ: 😂 Sơ đi tắm nha.

Viết nãy h k kịp tắmmm
 
[Hoàn]Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi! - Trang Sơ
37: BOSS CAY KHÔNG? LÀM GÌ ĐƯỢC NHAU KHÔNG??


Chú Tùng cao ơi là cao nhưng gầy lắm, nhưng dáng vóc ấy lại rất lí tưởng để mặc áo blouse trắng.

Đã thế, làn da chú ấy cũng trăng trắng cứ thiếu sức sống thế nào ấy.

Bù lại, chú ấy là người hay cười nên sự nhợt nhạt ấy luôn được nét rạng ngời tươi tắn trên môi che đi.Bé Nhã nhớ lần đầu được gặp chú Tùng là khi nhóc tò mò kéo tấm rèm che luôn phủ kín cửa sổ lên.

Khi đó, mở ra trước mắt nhóc là thảm cỏ xanh mướt với những khóm hoa đủ sắc đẹp tuyệt.Giữa những sắc màu tươi tắn ấy, chợt xuất hiện một màu trắng muốt.

Nhưng nhóc vừa chớp mắt một cái thì sắc trắng ấy lại biến mất tiêu.

"Ố la la."

"Ối mẹ ơi!!!"

Khi đó, chú Tùng đột ngột nấp đi rồi òa lên dọa nhóc một phát đứng tim.Cách một tấm kính trong suốt, nhóc không nghe được chú Tùng nói gì cả, chỉ thấy chú ấy lúi húi viết gì đó lên giấy rồi giơ lên.[Bé có biết chú là ai không?]Bé Nhã suy nghĩ một chút rồi hà hơi lên tấm kính, ngón tay tính viết câu trả lời lên đó thì chú Tùng đã lắc đầu luôn.[Không phải bác sĩ đâu, chú là Bụt đấy]Bé có bị đần mới đi tin ông chú lạ hoắc đó.[Không tin phải không?

Vậy để chú chứng minh cho cháu thấy]Lê Vũ Nhật Tùng thích thú dòm cái bản mặt đần thối của bé con.

Bé nó suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu nguây nguẩy, nó nghiêm túc viết lại lời mẹ nó dặn là không được tiếp xúc nhiều với người lạ.[Đợi chú chút]Lát sau, chú Tùng quay lại với một đống chai lọ thủy tinh lỉnh kỉnh.

Chú cẩn thận bày biện các đồ dùng thí nghiệm ra bàn rồi ra hiệu cho bé Nhã chú ý nhìn.

Oa, từ lọ nước màu trắng trong suốt, chú ấy đã biến nó thành màu tím đậm trong chốc lát.

Bé còn chưa kịp vỗ tay thì chú ấy đã nhỏ thêm chút nước gì đó khiến màu hồng đó chuyển sang màu tím luôn!

Nhỏ thêm giọt nữa rồi lắc nhẹ!

Lọ nước lại trở thành màu trong suốt như ban đầu![Chưa hết nha]Bùm, lọ nước ấy có thể bốc khói trắng được lun!

Sao lại có thể vi diệu như vậy nhỉ???

Chẳng lẽ chú ấy là Bụt thật??

Bụt thương bố của bé ngủ mãi không tỉnh nên xuống đây giúp bé??[Cháu có muốn chú hóa phép giúp bố cháu tỉnh dậy không?]Trời ạ, chú ấy có thể đọc được ý nghĩ của bé luôn ư??

Thiếu chút nữa là nhóc sẽ reo lên "Cháu muốn!!", mau mà nhóc kịp kìm lại được mà gật đầu răm rắp. [Vậy cháu ra mở cửa đi, chú mang nước thần đến luôn nà]Không còn tấm kính ngăn cản nữa, bé Nhã được tiếp xúc với chú cự li cực gần.

Chú ấy vừa đẹp lại vừa sạch sẽ, người chú ấy còn tỏa ra hương thơm dìu dịu.

Rồi bé con sực tỉnh, nó nhớ lại những lời mẹ dặn rất kĩ trước đó.

Tuyệt đối không được để người lạ nào bước vào căn phòng này...Hic.Nhưng chú Tùng đẹp trai lắm, chú ấy không phải người xấu đâu...

"Nước gì thế ạ?"

- Bé con tò mò nhìn ly nước màu trắng ngà trên tay chú Tùng.

"Nhìn chú nhé."

Nhật Tùng ngồi bên mép giường, cúi người xuống một chút để môi mình gần chạm đến vành tai của Khắc Hiếu.

Khẽ thầm thì điều gì đó.Xong, anh ta đặt cốc nước lên bàn, vẫy tay gọi bé con đến gần đây.

"Thơm không?"

"Dạ có."

Ngay khi môi Anh Nhã vừa chạm đến thành cốc thì một bàn tay to lớn đã bất ngờ vươn tới gạt văng cốc nước ra khỏi tay bé con.

Một tiếng vỡ choang thật lớn, bé Nhã chưa kịp hiểu gì thì đã bị ai đó vồ lấy ôm chặt vào lòng.Bé Nhã tái xanh mặt vì sợ hãi, nó chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa.

Chẳng biết người đang ôm chặt nó lúc này là ai.

Chỉ biết vòng tay người đó mạnh mẽ ấm áp quá.

"Đã bảo rồi, bé Híu không qua mắt được lão đâu nha."

Sững sờ một hồi, Anh Nhã sợ sệt quay lại nhìn người đang ôm chặt lấy mình.

Để rồi, bé con vỡ òa trong hạnh phúc khi thấy người bố luôn nằm bất động như cái xác vô hồn nay đã tỉnh lại.

"BỐ!!!"

Khắc Hiếu xoa đầu bé con rồi lia về phía Nhật Tùng cái nhìn căm ghét từ đôi mắt nâu sậm của mình.

Đôi môi khô khốc của hắn lúc này mới hé mở để thoát ra thanh âm trầm khản có sức vang cả căn phòng.

"Lê Vũ Nhật Tùng!"

Mọi chuyện xảy ra không nằm ngoài dự tính của mình khiến cho Nhật Tùng cảm thấy phấn khích lắm.

Anh ta liếc mắt nhìn cốc sữa đậu nành đã vỡ toang ra nền nhà rồi kéo môi cười khẽ.

"Ố la la hóa ra bé Híu vẫn còn nhớ đến ta."________________________________Bảy năm trước.Ngắm nhìn tấm ảnh cậu Túc lần cuối, Khắc Hiếu hít vào hơi sâu để kìm nén xúc động rồi giao nộp nó cho người bên cạnh.Cánh cửa sắt nặng nề được mở ra từ từ, Khắc Hiếu đi vào trong rồi ngồi xuống chiếc ghế sắt được đặt ngay giữa căn phòng trống trải với bốn bước tường đều treo vải trắng với hàng ngàn nét chữ được viết bằng máu.Đây là phòng chuyên dùng để hành quyết những kẻ dám cả gan phản bội băng đảng.Gã Huỳnh đứng nhìn lên hàng ngàn con chữ ấy một hồi rồi mới quay mặt lại nói với hắn.

"Đây là lựa chọn cuối cùng của cậu, hửm?"

"Vâng, thưa Boss."

Gật khẽ, gã đặt con dao nhỏ có chuôi bạc sáng loáng vào tay Khắc Hiếu.

"Viết đi."

Nhận lấy dao, Khắc Hiếu bước đến tấm vải trắng to bản được treo trên tường kia.

Dứt khóa cứa một đoạn ở đầu ngón tay, hắn không nghĩ ngợi gì nhiều, ngay lập tức viết lên dòng chữ đã khắc sâu trong lòng hắn.[Lã Anh Túc]Tấm vải này là để ghi lại những lời sám hối của kẻ tội đồ, nay, hắn lại ghi tên cậu Túc lên đó.

"To gan."

- Gã Huỳnh gằn giọng xuống khi thấy tên con trai của mình trên đó.

"Đó là những gì tôi có thể nghĩ được lúc này, thưa Boss."

Vươn tay bóp cổ thằng nhãi ranh ngay trước mặt mình, ánh mắt sắc lẻm của gã Huỳnh như muốn cắt đứt sinh mệnh sống của nó ngay lúc này.

Xong, một cuộc gọi đến của vợ gã lại chen ngang ngay lúc này.Nếu là số máy khác thì gã sẽ bỏ bơ ngay lập tức, nay, là vợ gã gọi mới chết dở.

"Có chuyện gì vậy?"

- Một tay bóp cổ Khắc Hiếu, tay kia gã nghe điện thoại.

"Ông chú già!!"

Là nhóc Túc đang cầm máy của vợ gã.

"Tôi biết ông sẽ chẳng dễ dàng gì mà tha cho anh ấy!!

Nếu như anh ấy có m--"Gã buông tay khỏi cổ Khắc Hiếu, tông giọng âm trầm của gã như lạnh thêm mấy phần.

"Lã Anh Túc."

- Gã muốn gầm lên rồi lại thôi, gã bình tĩnh nói tiếp.

- "Băng đảng của bố duy trì vị thế đến ngày hôm nay không hề dễ dàng chút nào.

Bố chỉ đang làm những gì trong điều luật băng đảng quy định mà thôi."

"Tôi biết chứ!!

Nhưng riêng anh ấy!

Chỉ riêng anh ấy thôi, xin ông chú đừng..."

Gã nghe cái giọng yếu ớt nhu nhược này của cậu con trai mà phát ngán.

"Lã Anh Túc.

Đừng để bố phải nói nhiều."

Lặng một lúc, gã định tắt máy thì Anh Túc đã vội nói.

"Anh ấy...

Anh ấy là...

Bố của cháu nội ông đấy!!"

Tựa như sét đánh ngang tai, gã Huỳnh quắc mắt lườm chết mẹ cái thằng nhãi ranh đang thở lấy thở để kia.

"Thế nên là, ông không đự--"Tắt máy, gã quẳng điện thoại sang một bên rồi túm cổ Khắc Hiếu, dùng sức mạnh kinh hồn của mình để áp đảo nó dính tường luôn.Khắc Hiếu cắn môi dưới để không bật ra tiếng kêu đau, hắn mới ngước lên nhìn thôi mà đã bị gương mặt quỷ dữ của Boss dọa cho đứng tim.Hắn đã tự chuẩn bị tâm lí 7769 lần cho cơn thịnh nộ này rồi!!

Ai ngờ thực tế còn ghê rợn hơn hắn nghĩ!!Amen amen, kèo này có khi cơ hội làm người sống thực vật còn không có!!Song, chẳng biết thế nào, hắn túm ngược lại cổ áo của Boss, dồn hết sức đẩy ngược Boss lên tường.

"BOSS!

TÔI THẬT SỰ YÊU CẬU TÚC.

TÔI KHÔNG MONG BOSS SẼ ỦNG HỘ, NHƯNG TÔI CHỈ MUỐN BOSS HIỂU RẰNG TÌNH YÊU CỦA TÔI VÀ CẬU TÚC LÀ BẤT DIỆT.

THƯA BOSS!"

"THẰNG NHÃI NÀY!"

Vì một giây chủ quan nên mới bị nhãi ranh áp đảo ngược lại như thế này, gã Huỳnh lập tức áp đảo ngược lại nó rồi rút ngay ra con dao gấp đâm rách tấm vải trắng đằng sau lưng Khắc Hiếu.

"NGON THÌ NHẮC LẠI XEM?"

Khắc Hiếu đã xác định rằng mình chẳng còn gì để mất nữa, nên, hắn càng xấc láo hơn.

"TÔI YÊU CẬU TÚC, TÔI CHỊCH CẬU ẤY!

TÔI CHỊCH CẬU ẤY SUỐT ĐÊM HÔM QUA, CHỊCH CẬU ẤY CÓ THAI LUÔN!

HAHAHAHA!!

BOSS CAY KHÔNG?

LÀM GÌ ĐƯỢC NHAU KHÔNG??"

"MẢ CHA MÀY!"

- Gã Huỳnh rống lên.

"NGẦU VÃI!

ĐƯỢC LẮM, VẬY MỚI XỨNG ĐÁNG LÀM CON RỂ CỦA ÔNG ĐÂY!"

"..."

Rồi sau đó Boss quyết định...

Để chương sau hé lộ tiếp.______Sơ: Ahuhuhuhu Sơ nhớ các tình iu quạ đi 😭😭😭😭😭😭
 
[Hoàn]Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi! - Trang Sơ
38(16+): "Vất vả cho em rồi, anh xin lỗi."


"Không thể, thưa Boss."

Khắc Hiếu không ngờ rằng Boss Huỳnh lại sẵn sàng phá vỡ luật lệ băng đảng để bảo vệ tính mạng của hắn.

Dù cảm kích vô cùng nhưng hắn không thể chấp nhận điều này được, vì khi Boss tha cho hắn cũng là khi chính Boss cũng phạm phải trọng tội.

Mức trừng phạt nhẹ nhất dành cho Boss là cái chết của Boss, nặng nhất là toàn bộ thân nhân của Boss.Không được, người mắc tội chỉ có hắn thôi.

Chỉ tại hắn dù biết rõ ra sai trái nhưng hắn vẫn làm, hắn thề sống thề chết rằng sẽ không giấu diếm bất cứ điều gì.

Ấy mà, chuyện hắn lấp liếm đi đã nhiều đến độ hắn chẳng nhớ nổi.

Là hắn đã phản bội niềm tin của Boss.Khắc Hiếu đang định lao tới ngăn cản quyết định của Boss Huỳnh thì bị cái kéo môi cười trừ của gã chặn lại.

"Cậu đừng hiểu lầm.

Tôi làm điều này không vì cậu."

Gã Huỳnh loay hoay tìm thứ gì đó trong hộc bàn làm việc của mình.

Lục lọi mãi mới lôi ra tấm ảnh nhỏ đã hoen ố rồi đưa tấm ảnh đó cho Khắc Hiếu.Gã chỉ chỉ vào bé trai hai má phúng phính đáng yêu với bộ đồ khủng long xanh trong đó.Khắc Hiếu ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh ấy một hồi lâu rồi mới dám thốt lên.

"Cậu Túc đáng yêu quá!"

"Túc nào?

Bố vợ mày đấy.

Tao đấy."

"..."

Bảo sao hắn thấy đứa bé trong đó dù nước da, màu mắt, mái tóc giống cậu Túc lắm nhưng cứ là lạ.

Ai dè lại là Boss thuở đang tập ăn cơm bằng đũa....

Khắc Hiếu chán sống mới dám nói rằng cho tiền hắn cũng chẳng tin đây là Boss ngầu lòi đang đứng ngay trước mặt hắn đâu!Ơ mà.

Boss đang có ý gì vậy??

"Tôi làm điều này vì cháu tôi, cậu hiểu không?

Tôi e sợ nhóc Túc nghĩ quẩn đòi tự sát theo cậu, lại không muốn cháu tôi trở thành đứa mồ côi cả bố lẫn mẹ."

"Vâng..."

- Nội tâm: Vậy tấm ảnh này liên quan gì ạ?

"Cháu tôi nếu là trai, chắc chắn sẽ đẹp trai như tôi hồi bé vậy.

Tôi nhìn mà thấy thương nó quá."

"..."

- Nội tâm Khắc Hiếu: Còn lâu.

Con trai tui phải đẹp trai giống tui chứ!!!Trời ạ.

Vợ Boss bảo Boss ngáo chó cũng chẳng sai tẹo nào đâu.Sau đó, Boss quyết định để Khắc Hiếu giả vờ sống đời sống thực vật trong vòng 10 năm.

Chuyện này ngoài Boss và hắn ra, tuyệt đối không được để ai phát hiện.Bằng việc bố trí riêng cho hắn một phòng bệnh cao cấp với độ bảo mật tuyệt đối, thêm việc chỉ cho cậu Túc ở bên hắn không quá sáu tiếng một ngày.

Cứ thế, hắn đã trải qua cuộc sống như vậy suốt bảy năm trời ròng rã.Chỉ không ngờ, mọi việc vẫn không thể qua khỏi mắt lão Tùng.

Giờ đây, lão chỉ cần tuồn bí mật này ra là cả Boss và hắn đều gặp nguy hiểm.

"À, yên tâm đi, lão không rảnh đi mách lẻo với ai đâu."

- Nhật Tùng nắn nắn cái má phúng phính của bé con đang ngồi trong lòng mình.

- "Lão cũng có tuổi rồi, tích đức từ giờ là vừa."

Một kẻ đã ba mươi như hắn thật không muốn nghe điều đó từ một đứa đang độ hai lăm tuổi xanh.

"Thôi xin, bao giờ cái mặt ông già hẳn thì hãng thốt ra mấy câu như thế."

"Ố na na."

Khắc Hiếu chống cằm nhìn bé con nhà mình vừa quấn quít bên lão Tùng vừa khúc khích cười vang mà thấy khó hiểu ghê.

Hắn chẳng hiểu tại sao cái người cà lơ phất phơ như lão lại có thể dễ dàng thu hút người khác như thế.

Già trẻ lớn bé, không tha một ai.Haiz, dòm cái mặt bé Nhã kìa, trông có khác gì cái vẻ si mê trai đẹp hồi bé của mẹ nó không chứ.

"Hải Điệp ấy."

- Lão Tùng đột nhiên nói.

"Hử?"

"Sao hôm nọ vừa ra viện mà hôm nay lại vào viện?"

Bệnh tình thân mẫu của Boss đều được giữ kín, chỉ có thân nhân cùng những bác sĩ được đặc cách chữa trị mới được biết.

Cũng từ đây, lão Tùng mới đem bí mật của hắn ra để bắt hắn tiết lộ.

"Xơ vữa mạch máu.

Mới đây lại có biểu hiện nhồi máu cơ tim."

- Hắn nghe được cậu Túc thủ thỉ như vậy.

"Ừm."

Nét mặt của lão Tùng khi nghe được tin này vẫn bình thường, duy chỉ có tiếng "Ừm" cùng tiếng thở ra sau đó lại nặng nề vô cùng.

Hắn lờ mờ đoán ra được mục đích lão từ viện nghiên cứu y học nước Mỹ xa xôi quay về bệnh viện này nhằm mục đích gì.

Nhiều khi hắn muốn bảo lão ta từ bỏ đi rồi lại thôi.Sợ lão tự ái tuồn tin ra ngoài thì bỏ mẹ.

"Thui chú đi nha, Nhã nhớ phải giữ bí mật đó, mẹ cháu mà biết là bố cháu không tỉnh lại được nữa đâu."

"Dạ!"

"Bé Híu nằm ngoan nha.

Bé Nhã cũng ngoan nha."

"Dạ!

Chú cũng đi ngoan nha!"

Khi Nhật Tùng đã rời đi, Khắc Hiếu mới nhìn sang màn hình hiển thị đối diện.

Hắn thấy cậu Túc đang đi từ cầu thang bộ tầng 2 đến đây nên phải gấp rút nằm xuống giả vờ bất động.

Bé con thấy bố giả vờ ngủ cũng thích thú leo lên ngủ theo.Cạch tiếng cửa mở, Anh Túc bước vào để lần nữa thấy cảnh hai bố con nằm ngoan trên giường.

"Nhã Nhã."

- Cậu lay lay bé con dậy.

- "Dậy nhanh để còn về nhà nào."

"Nhưng con thích ở lại với bố cơ..."

"Bướng nào.

Về mau."

Ngặt nỗi ông chú già chỉ cho phép Anh Túc cạnh anh Hiếu sáu tiếng một ngày, nên, buổi sáng cậu chỉ dành từ một đến hai tiếng để bên anh ấy thôi.

Phần thời gian còn lại sẽ để buổi tối.

"Hic."

- Bé con tiếc nuối buông tay bố Hiếu ra.

- "Con về nha, bố nằm ngoan nha."

"..."

- Ngoan cái gì mà ngoan, chẳng biết bé con học đâu ra kiểu ăn nói như này nữa.Trước khi ra về, cậu khom người hôn nhẹ lên môi anh Hiếu một cái rồi ghé tai anh ấy mà nói rằng tối nay cậu sẽ lại qua đây.____________Tối đến, sau khi gửi bé Nhã sang nhà bố Trúc để ngủ, Anh Túc mới cho xe chạy đến bệnh viện để thăm anh Hiếu.

Đêm nay, cậu sẽ làm một chuyện táo bạo mà lâu rồi cậu chưa làm.Đó chính là.

"Anh Hiếu..."

Điều may mắn nhất là dù não bộ có rơi vào đời sống thực vậy thì phần thân dưới của anh Hiếu vẫn có thể sống đời sống động vật.

Bằng chứng là cái ấy của anh Hiếu vẫn luôn sung sức mỗi khi được cậu chạm vào.

May lắm đó, nếu chỗ này của anh ấy mà liệt nốt chắc cậu cô đơn vắng vẻ mà tự tử quá.Tiếng thở dốc gợi dục cứ thế chậm rãi vang lên mỗi khi Anh Túc tự thân vận động nhấp mông xuống.

"Anh Hiếu.

Anh ơi...

A...

Ah."

Thật sự luôn á, cái loại vận động người lớn như vậy mà phải làm một mình khiến Anh Túc vô cùng chật vật.Mải đắm chìm trong khoái cảm nên Anh Túc một chút cũng không biết rằng người đàn ông của mình cũng đang ngứa ngáy chật vật muốn chết.

Hai tay hắn siết thành nắm đấm, gồng mãi mới có thể ngăn ý định ngồi phắt dậy đè cậu Túc xuống.Hic.

Còn gì khó chịu hơn việc phải ngăn đi dục vọng đang sôi trào của mình?

Ngăn đi việc muốn tự thân mình chịch cậu Túc tơi bời??Là bảy năm, bảy năm ròng rã hắn chịu đựng việc như vậy đó!!!!

Khổ hạnh này nếu phải trải thêm ba năm nữa!!

Có khi hắn tu thành chánh quả má nó luôn!!

"Ah ah...

Em sắp..."

Luôn như thế, sau khi chạm đến đỉnh khoái cảm, cậu Túc sẽ mệt nhoài nằm ngủ gục lên người hắn.

Ngủ một cách say sưa chẳng biết trời đất mây trăng gì hết.Kể cả khi hắn làm hiệp hai trong lúc cậu Túc ngủ thì cậu ấy vẫn chẳng hay biết gì.

Lại còn nghĩ đó chỉ là giấc mơ.Nhưng như vậy cũng tốt, Khắc Hiếu mới có thể ôm siết cậu Túc vào lòng mà không sợ bị phát hiện.

Có thể ngọt ngào thủ thỉ bên tai cậu, có thể yêu thương hôn lên bờ môi yêu kiều ấy.

"Vất vả cho em rồi, anh xin lỗi."

Nghĩ đi nghĩ lại, Khắc Hiếu vẫn thấy lựa chọn của mình là đứng đắn.

Nếu năm đó hắn tham sống sợ chết mà bỏ mặc cậu Túc thì sao hắn có thể có được một người vợ tuyệt vời đến vậy.Vừa đẹp, vừa tài giỏi lại chung thủy.

Bảy năm qua dù chẳng theo dõi cậu Túc nhưng hắn biết hắn vẫn luôn là số một trong tim cậu.Hôn hôn lên gáy cậu Túc, ngón tay hắn nhẹ nhàng đâm vào bên trong cửa sau của cậu.

"Túc, em ráng chờ anh nhé, ba năm nữa thôi..."

Cả khi đang say ngủ, cậu Túc vẫn có thể cảm nhận được lời hứa hẹn đó mà sụt sịt gật đầu thật khẽ.

"Vâng, em vẫn luôn chờ anh."_________________________Sơ: Huhuhu 🙁( Sơ nhớ các tình iu quá huhuhu
 
[Hoàn]Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi! - Trang Sơ
39: "Không phải mơ, Túc à. Anh đây."


Còn một năm nữa thôi.

"Bố ơi, bố ơi!!"

Chẳng biết chuyện gì đã khiến bé con gấp gáp đến độ ôm cả cặp sách bổ nhào lên người Khắc Hiếu.

"Bình tĩnh nào.

Con có chuyện gì?"

Cứ như ông cụ non, bé con ra hiệu "Để từ từ con kể cho" rồi vơ lấy cốc nước bên cạnh, tu ừng ực một hơi.Hắn cũng không quá tò mò, chắc mẩm nó lại kể mấy chuyện tầm phào trên lớp ấy mà.

Nên là, hắn cứ nhàn nhã vừa nhấp trà vừa đọc báo.

"Bố ơi."

Hắn quay sang nhìn bé Nhã.

"Tối qua con thấy một chú lạ hoắc đưa mẹ về nhà mình!!"

"..."

May cho bé con là hắn kịp dùng một tay bụm miệng lại trước khi phun thẳng ngụm trà vào mặt nó.

Theo đó, tờ báo phẳng phiu bị nhàu nát một góc vì những ngón tay đang siết chặt của hắn.

"Bố ơi?"

Khắc Hiếu xoa đầu bé con, chậm rãi nói.

"Đồng nghiệp của mẹ con thôi, con cuống lên làm gì?"

Nhìn bố Hiếu vẫn bình thản uống trà đọc báo sau khi nghe được tin này, bé Nhã phải òa lên ngưỡng mộ mãi không thôi!!

Bố Hiếu ngầu quá đi!!

Cứ như người khác mà nghe tin vợ mình như vậy thì đã cuống cuồng ghen lồng ghen lộn lên rồi!!Chắc hẳn bố Hiếu của bé Nhã đang có một trái tim sắt đá kiên cường vô cùng.

Mà cũng phải, bố Hiếu thông minh điềm đạm đến vậy, sao có thể lưu tâm cái tin nhảm nhí này được.Haiz, xem ra bé con đã thất bại trong việc tìm kiếm thêm một khía cạnh khác về bố.

Nhưng bé chưa vội bỏ cuộc đâu, để lần tới bé sẽ chém ra tin sốt dẻo hơn!!!Trước khi đi về, bé Nhã còn nán lại hỏi bố Hiếu một câu.

"Bố không sợ mẹ bỏ bố theo trai à?"

Bố Hiếu vẫn mỉm môi cười khẽ rồi lắc đầu.

"Bố tin mẹ con."

"Vâng, con chào bố."

Để đến khi bé Nhã đóng cửa lại, Khắc Hiếu mới bắt đầu nhăn đôi mày lại mà suy ngẫm.

Đúng rồi, cả tối qua cậu Túc không hề đến đây thăm hắn trong khi cậu ấy luôn đều đặn đến đây.Nào nào nào, chắc là bận bàn việc với đồng nghiệp thôi.Bàn việc miệt mài tới độ không thể dành một giây một phút nào đến đây thăm hắn?Nào nào nào, cậu Túc chắc chắn sẽ không dây dưa với thằng nào ngoài hắn.

Hắn tin cậu Túc.Nhưng mà...Đã chín năm rồi...

Chín năm cậu Túc phải sống trong chờ đợi.

Có thể nào cậu ấy đã mệt mỏi muốn từ bỏ lắm rồi?Sẽ không đâu.Nhưng mà...Trong khi bố Hiếu đang vò đầu bứt tai, day dứt khốn đốn thì bé Nhã lại vô tư ngồi ăn cơm nói chuyện với mẹ.

"Mẹ ơi mẹ, mẹ đã từng để ý đến ai ngoài bố chưa?"

Anh Túc đang ăn cơm mà nghe được bé con hỏi câu này thì suýt sặc.Trời ạ, thằng nhóc này, lớn thêm được hai tuổi là cái gì cũng biết, mà toàn biết mấy thứ linh ta linh tinh là giỏi.

Cái tội xem phim tình cảm sướt mướt cho lắm vào.

"Không, mẹ chỉ có mình bố Hiếu thôi."

Cái mặt bánh bao lại xị ra.

"Sao bố mẹ yêu lâu thế nhỉ...

Chẳng bù cho con, hôm nay con mới chia tay."

"..."

- Suýt sặc cơm lần nữa.

- "Cái gì cơ?"

"Bạn ấy nói chúng con không hợp, không iu nhau được nữa."

"..."

"Con là lớp trưởng, bạn ấy là quản ca.

Thân phận khác biệt...

Hức."

"..."

Anh Túc câm nín thật sự.

Cậu chẳng hiểu nổi lũ nít ranh ngày nay đang chứa cái gì trong đầu nữa.

Trời ơi, bé Nhã đang lớp 3 thôi, iu với đương cái gì??!

Còn có vụ chia tay chia chân luôn??Lại còn đi so sánh thứ "tình iu" nhăng cuội của nó với tình yêu chân chính của cậu với anh Hiếu mới buồn cười.Đợi bé Nhã lớn hơn, kiểu gì cậu cũng lôi chuyện này ra trêu nó cho xem.

"Mà mẹ đỡ hơn chưa?"

"Đỡ rồi, chắc chiều nay mẹ vẫn đi làm.

Tối con qua nhà ông bà ngủ nhé."

Cũng vì hôm qua Anh Túc bị ốm nên mới không đến thăm anh Hiếu được.

Không biết anh ấy có giận cậu hay không?

Haiz, giá mà anh ấy có thể giận cậu...Thấy màn hình sáng lên tin nhắn đến, Anh Túc chán chẳng thèm nhìn.Tin nhắn ấy dễ dàng lọt vào đôi mắt nai tròn xoe của bé con.

"Ai đấy mẹ?"

"Ruồi nhặng ấy, Nhã rep hộ mẹ nhé.

Mẹ đi WC đã."

Chỉ chờ có thế, Anh Nhã cầm lấy ấn gọi luôn cho người đó.

"Túc à, không biết tối nay cậu rảnh không?

Tôi muố--" "Không rảnh.

Mẹ cháu tối nay bận yêu thương bố cháu."

"À...

Cháu là?"

"Là sản phẩm được làm ra từ tình yêu to bự của bố mẹ cháu.

Thôi, chú lượn đi cho nước nó trong."

Rồi bé Nhã gửi ngay cho kẻ đó tấm ảnh chụp ngón giữa hồng hào xinh xinh của bé, xong, dứt khoát đá số máy này vào danh sách chặn của mẹ.Ngay gần đó, Anh Túc thấy một màn như vậy thì che miệng cười khẽ.

Từ bé con, cậu có thể mường tượng ra cảnh anh Hiếu nghênh ngang cầm điện thoại của cậu để xử lí lũ người không biết điều kia.

Chắc hẳn giọng điệu sẽ không khác bé Nhã là bao.Lại nhớ về chính bản thân mình ngày bé cũng bảo vệ bố Trúc dữ dội như thế.

Haiz sớm biết người bố trời đánh của mình là ông chú già An Ngáo thì ngày đó Anh Túc sẽ khuyên bố Trúc lấy chồng khác càng sớm càng tốt!!!

"Mẹ đi làm, lát nữa ông An qua đón con đi học nhé."

"Vâng, iu mẹ!"

__________________________Đến tối, tôi lại đến thăm anh Hiếu.

"Em xin lỗi, hôm qua e--"Chợt có cuộc gọi đến cắt ngang lời tôi định nói, tôi đành trượt ngón tay nhấn nghe.

"Túc à, anh thật sự không bận tâm về việc em có con riêng đâu.

Anh ch--"Tôi định tắt máy thì bất ngờ bị ai đó cướp mất điện thoại.

"Tôi là chồng của Lã Anh Túc đây, cậu có bận tâm về tôi không?"

Như chết lặng, tôi cứ trơ mắt ra nhìn anh Hiếu một tay ôm eo mình, tay kia cầm điện thoại của mình.

"Anh...

Anh..."

- Môi tôi run run.Chẳng thể tin vào mắt mình, từ khi nào lệ đã rơi lã chã, tôi cứ kệ vậy mà ngơ ngác nhìn anh mãi thôi.

Tôi chợt hoảng sợ khi cảm nhận được bàn tay thô ráp ấm áp của anh đang áp lên má mình.

Khẽ gỡ những ngón tay đang ôm siết eo mình ra, tôi toan muốn bỏ chạy.

Tôi phải nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ quái quỷ này.Nào ngờ, giấc mơ này quá chân thật, thật đến độ tôi cảm thấy đau khi vòng tay quá mạnh mẽ của anh Hiếu đang giam hãm eo tôi.

"Em định đi đâu?"

Tôi không rảnh để trả lời anh Hiếu trong giấc mơ của mình nên cứ lạnh mặt gỡ tay anh ấy ra.Nào, nào ngờ, đến cả cảm giác bị đè cứng trên giường cũng quá đỗi chân thật rồi!!!!Xem, gương mặt đẹp trai nam tính đậm mùi dâm uy của anh ấy khi tàn bạo cởi quần áo tôi ra, quá sắc nét!

Nhất là đôi mắt nâu sậm kia, khi giận dữ nheo lại nhìn tôi.

Quá gây nứng!!!Tôi chưa bao giờ mơ ra được giấc mơ kích thích như vậy!!!

"Anh Hiếu..."

- Tôi vô thức gọi.

"Anh đây."

- Anh Hiếu dừng lại hôn lên trán tôi.

- "Anh xin lỗi, anh lại dọa em sợ rồi."

Cả chất giọng ấm áp dịu dàng này nữa, chắc tôi sẽ chết chìm trong giấc mơ này mất thôi.Nước mắt chưa kịp khô lại tuôn ra.

"Em lại mơ thấy anh rồi...

Anh Hiếu, em lại mơ thấy anh rồi!"

"Không phải mơ."

Đôi môi mỏng của anh ấy chạm khẽ lên môi tôi, lưỡi anh ấy nhẹ nhàng len vào trong khoang miệng tôi.

Anh trao cho tôi cái hôn chậm rãi mà ngọt ngào tuyệt đối.

Tay anh Hiếu áp lên gáy tôi, để tôi nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

"Không phải mơ, Túc à.

Anh đây."

Ngón tay tôi run run chạm lên gò má anh Hiếu, cảm nhận được hơi ấm chân thật, lại chạm lên ngực anh ấy, cảm nhận nhịp đập dồn dập cùng hơi thở gấp gáp.Tâm trí tôi mịt mờ không chấp nhận được sự thật này.

Miệng tôi mấp máy, tôi đấu tranh tư tưởng hồi lâu để mạnh dạn thốt lên.

"Mày là ai?

Ai cho phép mày cosplay anh Hiếu của taooooi!!!!"

"..."

------------ -----------------------Sơ: 🙁 Nhớ gì như nỗi nhớ các tình iu huhuhu
 
[Hoàn]Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi! - Trang Sơ
40[Sến sml]:"Chồng cuối cùng về với em rồi, em hạnh phúc lắm."


Người vừa bị tôi mắng thẳng mặt là "Cosplay anh Hiếu" nghe vậy thì ngẩn ra một lúc.

Lúc sau lại buông tôi ra rồi ôm bụng bật cười khùng khục.

"Anh lạy em.

Gần chục năm rồi đấy...

Mà sao em vẫn...

Hahaha."

Tôi ngồi dậy, ngơ ngơ ngác ngác không hiểu gì.

Cứ vậy chống cằm đợi chờ người kia cười xong rồi mới hỏi lại.

"Anh là ai?"

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, người nọ vươn tay tới kéo tôi ngã vào cái ôm của hắn lần nữa.

Cả người tôi dán lên người hắn, cái ôm chặt quá, cứ thế vây hãm lấy tôi, để hương vị, hơi ấm quen thuộc của anh Hiếu khỏa lấp khoang mũi tôi.

Như bị những thứ ấy thôi miên, tôi vô thức ôm chặt lấy eo hắn, run run vùi đầu vào lòng hắn.Bàn tay thô ráp kia lại dịu dàng vuốt ve những lọn tọn tóc ngắn ngủn sau gáy tôi.Hắn thì thầm bên tai tôi.

"Có ai đáng thương như anh không?

Vừa tỉnh dậy thì bắt được cảnh vợ gọi điện cho trai lạ, còn chưa kịp phân minh thì đã bị vợ chụp cho cái tội cosplay chính mình."

- Lại bắt đầu cười cười.

- "Em đúng là...

Haiz, luôn có thể làm anh cạn lời bất cứ lúc nào."

Những lời ấy, giọng điệu ấy, quá chân thực, quá thân quen lại càng làm tôi sợ hãi.

Dẫu trái tim trong lồng ngực đã bối rối loạn nhịp, nhưng tôi vẫn nén nó lại để lạnh giọng hỏi.

"Anh là ai."

Cánh tay của hắn rời eo tôi ra rồi khoan thai dang thật rộng.

Đôi mắt nhắm lại để cánh môi kéo lên đầy tự tin.

"Tự em xác nhận đi."

Ngón tay tôi run run chầm chậm đan vào kẽ tay của hắn, xác nhận rằng đôi bàn tay này là của anh Hiếu không sai vào đâu được.

Là đôi bàn tay mà hằng đêm tôi vẫn nắm chặt không buông.

Cẩn thận nhìn bốn con số xăm ở lòng bàn tay hắn, xác nhận không lệch lấy một li.

Tôi nghiêng đầu, khẽ áp môi mình lên khuôn môi khô mỏng của hắn.

Để xác nhận cái hôn vẫn vừa vặn vẹn nguyên.

Kế tiếp, tôi quàng tay ôm lấy cổ hắn.Chỉ còn một điều cuối để xác nhận.

"Con chúng ta tên gì?"

"Nếu anh không nhầm thì, bé tên là Đàm Chó Con?

Hừmmmm.

Hay là Đàm Thủ Khoa nhỉ?

À!

Nhớ rồi, Đàm Anh Nhã!

Đàm là họ của anh, Anh trong "tinh anh" còn N--" Anh Hiếu phải ngưng lại vì nhìn thấy tôi bật khóc.Cứ như dỗ dành con nít, ảnh xoa xoa đầu tôi.

"Nè Thỏ Ngáo, em khóc nhiều quá."

"Ừ đấy, thì sao."

Tôi vừa đưa tay lên tính dụi mắt thì anh Hiếu lập tức giữ cổ tay tôi lại, khẽ khàng đặt cái hôn lên đuôi mắt tôi.

Nhẹ liếm đi giọt nước mắt mới chớm tràn ra.

"Túc à..."

"Vâng."

"Anh xin lỗi.

Anh xin lỗi em."

Tôi lắc lắc đầu, bảo anh ấy không phải xin lỗi đâu.

"Bắt em chờ đợi ngần ấy năm là lỗi của anh.

Anh..."

"Là em tự nguyện chờ anh.

Anh Hiếu à, không chỉ mười năm đâu, năm mươi hay một trăm năm, chỉ cần."

- Tôi cầm tay anh Hiếu mà đặt lên ngực mình.

- "Chỉ cần trái tim em còn đập, em vẫn sẽ cố gắng chờ anh."

Cắn môi dưới, tôi thấy nhói lòng một chút khi nghĩ về những ngày tháng qua.

"Em xin lỗi, nói thật, đã có vài giây em nghĩ là em sẽ từ bỏ.

Không phải là em có người khác, mà là em thấy nản lắm rồi.

Cứ nghĩ đến khoảng thời gian chúng ta từng bên nhau nói cười hạnh phúc ra sao rồi lại nhìn anh nằm bất động...

Đau lắm.

Chưa kể đêm nào em cũng..."

"Phải kể đến cái hồi em sinh bé Nhã ấy.

Nhìn đâu cũng thấy người ta được chồng ở bên chăm sóc còn mình thì không.

Người ta chỉ đau chút thôi mà chồng người ta đã lo lắng gọi bác sĩ rối rít.

Còn em đau đến mấy em vẫn phải cắn răng mà chịu.

Em có gọi anh đấy, nhưng em chỉ lẩm bẩm trong miệng thôi.

Vì em biết, có gọi, anh cũng không thể đến..."

"Anh biết không?

Nhã đến tuổi đi học, ngày nào nó cũng về nhà than vãn với em về việc bạn bè nó khoe bố quá nhiều.

Em mới bảo "Con thấy tủi thân lắm đúng không?" thì nó lại cúi đầu bảo "Không đâu, con cũng có bố Hiếu mà".

Nói thế nhưng đến tối, em thấy nó vừa học bài vừa khóc, biết nó nói dối cũng tệ lắm.

Y như anh."

Định kể tiếp nhưng chóp mũi tôi lại cay nghẹt, đôi mắt lại đầm đẫm nước mắt.

Vừa hé môi thì tiếng nấc nghẹn ấm ức bật ra, tôi khổ sở ôm mặt khóc nức nở.Anh Hiếu lặng thinh một hồi rồi cúi đầu dụi mũi vào ngực tội.

"Em đánh anh đi.

Xin em."

"Sao mà em đánh anh được."

"Đánh được, đánh chết thằng khốn nạn như anh, đánh chết cái thằng vô tích sự như anh."

- Anh Hiếu đột nhiên xuống giường, khom người quỳ hai đầu gối xuống.

- "Em đánh anh đi."

Đi đến, tôi cũng quỳ xuống mà ôm anh Hiếu.

"Anh xin lỗi, anh yêu em, anh rất yêu em.

Anh yêu em.

Anh tệ quá, anh không xứng làm chồng em, làm bố Nhã.

Anh tệ lắm."

"Thôi nào..."

"Anh xin em, em đánh anh được không?

Đánh anh đi!"

Nước mắt anh Hiếu thấm ướt vai áo tôi, người anh ấy cũng run lên bần bật.

Những nắm tay siết chặt kia chỉ dám đặt lên nền đá lạnh lẽo mà không dám ôm tôi.Đến lượt tôi vỗ vỗ lưng anh ấy để dỗ dành.

"Anh Hiếu à."

"Anh đây."

"Anh còn thương em không?"

"Anh vẫn rất thương em."

"Như vậy là đủ rồi, em không dám cầu mong gì thêm."

- Tôi quệt ngón cái lau đi nước mắt lăn trên gò má anh Hiếu.

- "Chỉ cần anh ở bên hôn lên trán em, nói thương em mỗi ngày là em mãn nguyện lắm rồi."

Anh Hiếu nuốt khan một ngụm để yết hầu đẩy xuống, anh ấy hôn lên cổ tôi, hôn lên má tôi, hôn lên trán tôi.

Rồi ngập ngừng nói nhỏ.

"Vợ...

Vợ à."

"Vâng."

"Anh thương vợ nhiều lắm.

Vợ có thương anh không?"

Nghe anh ấy nũng nịu sến sẩm như vậy, tm tôi râm ran nhộn nhạo, lòng tôi ngọt lịm.

"Em cũng thương chồng nhiều lắm."

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt nâu của anh Hiếu, thấy yêu thương đong đầy trong ánh mắt anh.

Lỡ sánh một chút, anh Hiếu chợt ôm tôi ngã lên giường lần nữa.

Nôn nóng muốn cởi từng nút áo còn sót lại của tôi nhưng phải cố nén lại vì không muốn làm tôi sợ.

"Ơ hay."

"Sao vậy?"

"Anh phải trừng phạt em như vừa nãy đi chứ???

Không là em chuẩn bị theo trai bây gi--"Lời chưa nói xong thì đã bị cái hôn vồ vập như hổ đói của ảnh lấp kín.

Đêm ấy, tôi thoải mái đắm chìm trong từng nhịp khoái cảm anh Hiếu mang lại.

Tôi thoải mái cất lên tiếng rên rỉ đã giữ chặt trong cõi lòng bao lâu nay.

Tôi thoải mái trao cho anh ấy toàn bộ cơ thể mĩ miều này.Lại trao cho anh ấy toàn bộ trái tim này.Khi đã nằm gọn trong lòng anh Hiếu, tôi thẹn thùng đấm nhẹ lên ngực ảnh.

"Chồng cuối cùng về với em rồi, em hạnh phúc lắm."

"Ừm.

Vậy mình làm tiếp hiệp nữa để ăn mừng nhé?"

Sờ thấy phía sau sắp sưng lên đến nơi, tôi phồng má quay đi.

"Thôi, anh biến đi."____________________Sơ: Sơ nghĩ là truyện cũng sắp end r đó....

Sơ buồn huhu Sơ k nỡ xa các tình iuuuu
 
[Hoàn]Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi! - Trang Sơ
41: Chỉ một năm nữa thôi, cậu sẽ nhận lại tất cả.


Từ sau khi biết anh Hiếu đã tỉnh lại, Anh Túc vui mừng không kể xiết, bụng định báo tin mừng cho bé Nhã.Cứ nghĩ đến cảnh bé con ngơ ngác rồi khóc òa lên ôm lấy bố Hiếu là Anh Túc lại thấy lòng mình nhộn nhạo hết lên.

Chà, không biết phải mở lời như thế nào n-- "Gì cơ bố?

Từ giờ con không phải giấu mẹ nữa à?"

"Ừ, mẹ con cũng biết rồi."

Gì đây.Hóa ra là bé Nhã còn biết trước cả cậu???

Nghĩa là sao??

Nghĩa là anh Hiếu đã tỉnh dậy từ lâu rồi?Nghĩa là đó giờ anh ấy chỉ giả vờ sống thực vật thôi?

"Đàm Khắc Hiếu!"

Một giọng nói đầy giận dữ đột nhiên vang lên khiến hai bố con Hiếu Nhã giật bắn.

"Anh giỏi lắm!

Cả nhóc con kia nữa!

Giờ cũng biết cấu kết lừa gạt tôi rồi!"

Khắc Hiếu để bé con núp sau lưng mình, nhanh nhẹn đỡ lấy chiếc cặp da đựng đầy tài liệu đang phi đến.

Hắn vừa đặt cặp sang một bên, thì đã bị Anh Túc đánh dúi dụi lên người.

"Em bình tĩnh, nghe anh giải thích."

- Vừa giữ tay cậu lại, hắn vừa nhỏ giọng nhắc đứa con thơ đằng sau.

- "Con sang phòng bệnh cụ Điệp đi, để bố mẹ nói chuyện."

"Vâng."

- Bé con rón rén bò ra, nhìn sắc mặt đen kịt của mẹ mà rùng cả mình.

- "Mẹ đánh bố nhẹ thôi mẹ nhé, kẻo đau tay hic!"

Khắc Hiếu nội tâm: Nhóc con ăn hại!!

Σ(▼□▼メ) Phải bảo mẹ đừng đánh bố chứ!!!Bé Nhã vừa ra ngoài thì Anh Túc đã đè ngã hắn nằm xuống giường, hai tay nắm chặt lấy bà vai hắn.

"Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi!"

"Túc..."

Hắn vòng tay qua giữ lấy eo của cậu Túc rồi từ từ ngồi dậy, lưng dựa lên thành giường.Để cậu Túc cúi xuống vùi đầu vào lòng mình, Khắc Hiếu khẽ khàng luồn những ngón tay qua mái tóc đen của cậu, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu.

"Em nín khóc được không?

Anh sẽ nói em nghe."

Anh Túc nhắm nghiền đôi mắt mới chớm đỏ của mình, cổ họng nghẹn lại vì ấm ức.

Cậu bướng bỉnh lắc đầu rồi há miệng cạp một nhát thật sâu lên vả vai khắc Hiếu.Cứ nghĩ đến bao năm tháng mình đã chờ đợi trong tuyệt vọng để rồi nhận ra tất cả chỉ là lừa đôi, Anh Túc chỉ muốn nghẹn uất cắn lưỡi chết đi cho rồi.

"Mọi chuyện anh làm đều là theo chỉ thị của Boss.

Anh chỉ là muốn được ở bên em mà thôi..."

Ngồi thẳng dậy, Anh Túc thương thương xoa xoa vết cắn mình vừa để lại.

"Ông chú già đó dồn anh đến đường cùng rồi lại bắt anh phải giả sống thực vật?"

"Em đừng nói vậy...

Là Boss đã cứu giúp anh."

Rồi hắn chậm rãi sự tình năm đó cho cậu Túc nghe, mong cậu có thể xóa bỏ hiểu lầm bao lâu nay đối với Boss.

Hắn biết kể từ khi hình phạt dành cho hắn được thực thi, tình cảm cậu Túc dành cho Boss đã lạnh nhạt không ít.Hắn nhớ cậu đã từng uống rượu đến say mèm rồi cãi tay đôi với Boss.

Nhớ cậu đã từng ôm chặt thân thể cứng ngắc của hắn trên giường bệnh mà gào lên.

"Ông ác lắm ông biết không!

Nếu ông không phải bố tôi...

Không phải bố tôi thì tôi đã..."

Khi đó hắn rất muốn bật dậy để ngăn cậu Túc chửi rủa Boss, nhưng lại không thể.

Mà Boss ngoài chịu đựng ra, cũng không nói gì hết.Ai cũng nghĩ con người Boss lạnh lùng vô cảm, nhưng thực chất đâu phải vậy.

Người đàn ông đó vẫn luôn chan chứa yêu thương, luôn là người hi sinh cho gia đình nhiều nhất.

"Túc, anh còn một năm nữa thôi, từ giờ cho đến lúc đó, em cố gắng đừng để Boss phát hiện ra thay đổi ở em."

"Ừm.

Em hiểu rồi."

Chợt có tin nhắn từ cụ Hùng, Anh Túc bảo anh Hiếu ở lại rồi bước nhanh chân đến phòng bệnh của cụ Điệp.

Vì nội dung tin nhắn là việc cụ Hùng nhờ cậu qua xem bác sĩ mới được điều đến trị bệnh là ai.Cửa phòng bệnh hé một khe nhỏ, Anh Túc định mở cửa vào thì nghe thấy một giọng nói vô cùng quen tai.

"Ông vẫn khỏe, cháu xem sắp đến giờ cơm trưa rồi, mau về bên mẹ Túc đi."

"Dạ!

Cháu chào cụ Điệp, chú Tùng!"

Lê Vũ Nhật Tùng?Bác sĩ mới?Không bước vào, nấp đi chỗ khác chờ bé Nhã rời đi rồi mới quay lại ghé tai gần cửa nghe ngóng.

"Thằng bé có vẻ quý cậu quá nhỉ?

Cậu trò chuyện với nó từ trước rồi à?"

- Ông Điệp nói.

"À...

Vâng."

- Nhật Tùng ngập ngừng gật đầu.

"Mà cậu cũng tài thật đấy chứ, trẻ như vậy mà đã được điều đến đảm nhiệm vai trò này rồi.

Không bù cho thằng An ngáo nhà tôi, hồi nó tầm tuổi cậu, nó..."

Lặng lẽ bước vào, Anh Túc vờ như không quen biết Nhật Tùng mà đi tới ngồi bên giường bệnh của ông Điệp.

"Ông thấy đỡ hơn chưa?

Ông Hùng lo lắng cho ông lắm, bảo cháu qua đây xem sao."

"Khá hơn rồi."

- Ông Điệp xoa xoa mu bàn tay của Anh Túc, mắt hướng về phía cậu bác sĩ trẻ kia, rồi nói tiếp.

- "Cậu ấy được điều từ Mỹ về đây, phương pháp của cậu ấy tân tiến hơn bác sĩ ở đây nhiều.

Ông cũng yên tâm."

Quay lại nhìn lão Tùng đang thản nhiên ngồi ngọt táo, Anh Túc thầm chửi lão cáo già này đang có âm mưu gì, tại sao lại trùng hợp được điều đến đây thế?Một miếng táo được lão cắm tăm đưa đến, Anh Túc tính đẩy ra, ai ngờ miếng táo ấy được đưa thẳng đến tay ông Điệp.

"Túc nhỉ?

Lâu rồi không gặp em."

- Giọng Nhật Tùng hết sức êm tai.Buồn nôn.Anh Túc chưa nói gì thì ông Điệp đã ngạc nhiên lên tiếng.

"Ô, cậu còn biết cả nhóc Túc nữa à?

Trời ạ, cậu xem những người thân của tôi, có ai cậu biết nữa không?"

Nhật Tùng không trả lời, chỉ nghiêng đầu cười nhẹ, đôi mắt xám đen ôn hòa thêm một chút, vừa đủ thu trọn hình ảnh của người trước mặt vào trong mắt.

Hệt như ánh mắt tình tứ của một cụ ông đang nhìn người tình trăm năm của mình vậy.

Mà ông Điệp cũng nhìn lão ta một cách trìu mến mới chết dở.Một không khí ấm áp, dịu dàng đến lạ.Anh Túc ngồi chình ình ở giữa mà cứ như người vô hình, cậu xoa xoa mắt xem xem mình có nhìn nhầm hay không.

"Cháu đưa bé Nhã đi ăn trưa đã, có gì lát nữa ông Hùng sẽ đến đây đó."

"Ừ, cháu cứ đi trước đi."

Phải báo cáo cho ông Hùng mới được!!

Chứ tình hình gay go lắm rồi!!

"Đừng, tạm thời em đừng đả động đến lão Tùng."

- Khắc Hiếu sau khi nghe xong vội nói.

"Nhưng mà!"

"Nghe anh lần này được không?"

"Nhưng mà..."

Ôm cậu Túc vào lòng, nắm lấy nắm tay đang siết chặt của cậu, hắn cố gắng khuyên nhủ.

"Anh xin em, kiễn nhẫn thêm một năm nữa thôi."

Nội tâm Anh Túc tưởng như đã hóa biển dữ sôi trào, song, nghĩ đến hạnh phúc cho cả hai, cậu cố gắng buông xuôi xuống trả lại mặt hồ yên phẳng.Chỉ một năm nữa thôi, cậu sẽ nhận lại tất cả.__________________ ___________Sơ: Cố gắng hoàn trước tết hiccc
 
[Hoàn]Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi! - Trang Sơ
42 [END]: "Dạ, bố An."


Một năm sau.

"1801 không phải đã chết lâu rồi à?"

"Không, bị Boss hành quyết thừa sống thiếu chết rồi thành thực vật thôi."

"Cao số thật chứ, hắn lại tỉnh dậy đúng sau 10 năm, vậy là bị gạch sổ cũng như được xóa tội luôn?"

"Ừ, quả này là ông bà cụ tổ gánh còng lưng luôn."

"Cơ mà có lẽ nào..."

"Nghe đâu là...

Hắn với cậu Túc..."

2307 nghe tiếng xì xào sau lưng mình hồi lâu mà chưa thấy có dấu hiệu muốn dừng, lại còn càng lúc càng đưa mồm đi chơi xa nên đành trầm giọng nhắc nhở.

"Điều thứ 2.

MỒM."

"Dạ."

- Đám người ban nãy còn đang buôn dưa lê rôm rả ngay lập tức rùng mình cúi đầu ngậm chặt miệng.Ngay sau khi nghe được tiếng thông báo từ tai nghe của bộ đàm, 2307 nghiêm mặt chấn chỉnh lại tác phong của toàn bộ những người đang có mặt rồi ra hiệu cho hai gã cao to nhất đi lên kéo hai cánh cửa sắt lớn.Ánh sáng xuyên qua khe cửa đang hé mở vội vàng tràn vào không gian u tối bên trong rồi xâm chiếm hoàn toàn.

"Boss."

Boss Huỳnh - Người đàn ông thong dong sải bước ở lối đi chính giữa, dù hai bên là cả trăm tên đực rựa to lớn hầm hố nhưng vẫn không thể lấp nổi dáng vẻ ngạo nghễ, hiên ngang của gã.

Nếu không nhìn kĩ, sẽ chẳng ai nhận ra có cái gì đó sai sai, lệch lệch khi một tay gã cầm cặp da công sở, tay kia còn đang xách cái cặp siêu nhân gao của cháu trai.

"Không cần rườm rà đâu, nay tao đến báo ngắn gọn thôi.

Chúng mày cũng nắm được tình hình rồi."

"Vâng Boss."

"Từ ngày hôm nay 1801, mãn hạn 10 năm, gỡ bỏ lệnh, tất cả phạm vi."

"Đã rõ."

Đúng là chỉ đến thông báo ngắn gọn như vậy thôi, xong xuôi Boss rời đi nhanh như một cơn gió.

Mà cũng chẳng ai bất ngờ, tầm này chẳng cần đoán mò, ai cũng rõ là Boss chuẩn bị đưa bạn đời đi làm, cháu trai đi học ấy mà.

"Nhưng chúng mày cũng phải công nhận Boss nhà mình càng già càng chill đi, thế hệ lãnh đạo đời đầu có ai chill bằng ổng đâu."

"Ờ, vừa quản được việc trên dưới băng đảng vừa quán xuyến được việc nhà.

Chill Boss mạnh nhất lịch sử."

Haiz, cái lứa mới vào này tự do ngôn luận quá rồi nhỉ, cơ mà chúng nó cũng không nói sai, 2307 thôi cũng chẳng buồn nhắc làm gì.

Chỉ là, nay gã mới nhận ra đã 10 năm rồi không thấy mặt người đồng đội ngày đó, cũng nhanh thật.

Có lẽ vào ngày nghỉ phép 2307 sẽ qua thăm cậu ta một lát._______________________Sáu giờ chiều cùng ngày.

"Bố!!!"

"Chồng à."

Bệnh nhân Đàm Khắc Hiếu bước ra khỏi cổng bệnh viện mà tưởng đâu tù nhân mới bước ra khỏi trại giam, một tay hắn bế bé con, một tay được "vịu ơ" ôm chặt cứng.

"Ê, hai người thi nhau khóc cùng lúc làm tôi không biết phải dỗ ai trước nha.

Hay tôi khóc cùng nhé?"

- Hắn đã rơm rớm nước mắt nhưng vẫn cố chọc cậu Túc và bé Nhã.

Anh Túc dụi dụi đầu lên vai hắn vừa lau nước mắt vừa tranh thủ làm nũng.

"Chồng à, mình về nhà nhé."

"Ừ.

Về nhà mình thôi."

- Hắn mỉm cười hôn lên tóc cậu.Đã 10 năm rồi, 10 năm qua hắn không dưới trăm lần tưởng tượng về ngày hôm nay.

Khi ấy, chỉ nghĩ thôi hắn đã hạnh phúc lắm rồi mà nay thời khắc này đến rồi, hắn còn hạnh phúc gấp bội.

Lòng hắn vừa râm ran nhộn nhạo lại vừa thắt lại nghẹn ngào, hắn ban nãy tính sẽ cảm ơn hai người thật bài bản như đã tập luyện, nhưng cuối cùng lại xúc động chẳng nói ra nổi.Hạnh phúc quá.

Mười năm chờ đợi bỗng chẳng dài đến thế, mười năm là đáng giá.Cùng ngồi xế hộp như năm tháng đó, chỉ khác là người cầm lái chính là cậu Túc chứ không phải hắn.

Ai dám cho cái người mười năm không bước ra đường một lần lái xe hả trời.

"Boss về chưa nhỉ?"

- Hắn hỏi cậu.

"Boss nào trời.

Bố An!!!"....Hắn biết mình đã bị xóa sổ vĩnh viễn ra khỏi băng đảng, biết mình không còn là đàn em của Boss nữa, biết mình bây giờ đường đường chính chính là con rể của Boss nên coi Boss là bố vợ.

Ấy nhưng.

Gọi Boss là Bố An, nghe nó cứ....Khắm khắm thế nào ấy.

"Anh gọi Boss là bố Huỳnh được không em?"

"Bố Huỳnh là thằng nào trời."

"Bố vợ đại ca?"

"?"

Trời ơi, hắn đã định đến quỳ lạy cảm ơn Boss ngay sau khi ra khỏi bệnh viện nhưng mà đó là lúc hắn chưa tính đến thân phận mới của mình, giờ nghĩ mới thấy cấn cấn nè!!!

Tự nhiên thấy quay lại bệnh viện lánh nạn thêm 10 năm nữa còn dễ hơn gọi Boss là Bố đó!!!Khắc Hiếu còn đang lắp bắp lẩm bẩm tập tành xưng hô chưa xong thì bé Nhã đã reo lên.

"Ông An!!

Ông An!!"

Vừa mở cửa xe, bé Nhã đã phi vèo cái bay thẳng vào vòng tay rắn chắc già gân của Boss mặc cho hắn vẫn còn đang nép mình vào một góc chưa biết phải đối mặt với gã như nào.

"Anh."

- Bàn tay Anh Túc nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

- "Chồng à."

"Ừ."

Hắn hít một hơi sâu, cùng cậu Túc xuống xe đi tới gặp mặt Boss.Mạnh mẽ lên nào, năm xưa hắn còn cãi Boss như chém chả, còn gân cổ thách thức Boss cơ mà!!!!

Khí thế năm xưa không thể mất đi!!

"B....

B Bố."

"..."

- Gã Huỳnh nghe xong tự dưng thấy mình đã tổn thọ mất 10 năm, một cảm giác gớm ghiếc khiến gã phải gằn giọng ra lệnh.

- "Mồm."

"Vâng, Boss."

"Bố!!!"

- Anh Túc hết nhìn vẻ mặt khó ở của bố già lại nhìn cái dáng khúm núm của anh Hiếu - "Anh nữa!!

Boss cái gì!!!

Lại nào!"

Bố An, con cám ơn bố đã vì Trúc, vì bé Nhã mà giúp đỡ con, để con có thể ở đây, ở bên mọi người.

Nào, 1, 2, 3.

"B...

B...

Ọe."

- Cố quá thành quá cố.Thân sinh của cậu Túc - ngài Trúc mới cứ cười mãi thôi, giờ mới ra mặt giải vây cho hắn và Boss.

"Trước lạ sau quen, cứ từ từ thôi.

Vào nhà nào."

"Bỏ đi."

- Gã Huỳnh xua tay xoay người bỏ đi thật.Vào trong nhà, hắn nghe thấy tiếng TV bật âm lượng khá lớn ở phòng khách.

"Cụ Điệp!!"

"Suỵt, Nhã ngoan, ngồi bên này, cụ Hùng đang ngủ."

Chưa bao giờ Khắc Hiếu ngưng cảm thán tình yêu của hai ông cụ, tiếng TV bật rất to nhưng Boss tiền nhiệm - ông Hùng vẫn an nhiên gối đầu ngủ say trên đùi tri kỉ đời mình.

"Mấy đứa lên tầng ăn cơm trước đi, hai ông ăn trước rồi."

"Dạ vâng ạ."

May mắn là đầu năm nay bệnh tình cụ của cậu Túc - ông Điệp có chuyển biến tích cực nên có thể trở về nhà dưỡng bệnh mà không cần phụ thuộc vào máy móc ở viện nữa rồi.

Theo đó, Nhật Tùng cũng lặn mất tăm chẳng rõ đi đâu, loáng thoáng tin ngoài hành lang là lại đi nước ngoài tìm kiếm thêm kiến thức y học về loại bệnh cụ Điệp mắc phải.

Dẫu vậy nhưng tháng nào hắn ta cũng gửi về thư tay hỏi han cùng những món quà nhỏ đặc trưng của miền đất hắn đi qua cho ông Điệp.Mà, kệ đi.Trong không khí bữa cơm đoàn viên ấm cúng, gã Huỳnh đột nhiên thả giọng cắt ngang.

"Có dự tính gì?"

"Anh Hiếu những n--" Khắc Hiếu đặt tay lên đùi của Anh Túc, ý là hãy để hắn trả lời.

"Boss, nể tình những năm tôi đã theo Boss, hãy cho tôi được một lần cuối cùng dùng thân phận đàn em tạ tội với Boss."

- Nói rồi hắn bước ra khỏi bàn ăn, dứt khoát quỳ xuống trước mặt gã Huỳnh.

- "Xin hãy cho tôi dùng tính mạng này để đền đáp bằng cách ở bên bảo vệ gia đình mình."

"Được."

Gã Huỳnh cũng nghiêm túc gật khẽ.

"Đứng dậy."

- Gã Huỳnh rót đầy một bát rượu đưa cho hắn.

- "Uống.

Phạt mày."

"Vâng, Boss."

Uống cạn bát rượu đầy đó, tự nhiên gan của hắn lớn hơn hẳn.

"Và...

Cho phép con được coi bố là bố vợ của mình, là ông ngoại của bé Nhã."

"Tiếp.

Con rể."

- Gã lại rót đưa tới bát nữa.

"Dạ, bố An."

Anh Túc nhìn bố già mới đó còn cáu cáu kỉnh kỉnh mà giờ cơ mặt lại giãn ra bao nhiêu thì thấy mừng thay, cậu nhìn cảnh tượng trước mắt rồi lại nhìn bố Trúc đang gật đầu hài lòng với mình.Không chỉ riêng với người lớn, với bé Nhã, bé cũng cảm thấy khoảnh khắc này thật quý giá biết bao, đây là lần đầu tiên bé thấy bữa cơm nhà mình đông đủ ấm áp đến vậy.

"Con mời ông An, con mời ông Trúc, con mời mẹ Túc bố Hiếu, con cả nhà mình ăn cơm!!"

Suốt bữa cơm, họ nói chuyện với nhau, người này nói với người kia, người này nói với mọi người, có những câu chuyện đã qua vẫn còn nhắc lại, có những dự định tương lai còn ấp ủ.

Song, mọi thứ đang dần tạo nên sợi dây liên kết bền chặt giữa họ, vòng tròn bàn ăn ấy nay có thêm một người, lại rộng lớn hơn.____________________________[30/4/2019 - 4/2/2025] - KẾT THÚC TOÀN TRUYỆNSơ: Bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ, nay Sơ mới có dịp để ngồi lại viết hoàn chương truyện này cũng như khép lại toàn bộ cuốn truyện.

Ây za, cũng 5 6 năm ha, đến Sơ còn phải đọc lại mấy chap gần nhất để nhớ lại tuyến nhân vật cốt truyện nói rì các tình iu đã đợi chờ ngần ấy năm, chắc cũng quên kha khá rồi ấy.

Cũng qua nhiều năm nên giọng văn của Sơ cũng hơi lạ đi nhỉ, mà thôi cũng coi như 10 năm theo cốt truyện nên thay đổi cũng hợp ný nhờ 🫶🏻 Sơ rất vui và cũng rất trân trọng các tình iu đã chờ đợi Sơ đến ngày hôm nay, rất trân trọng.

Cảm ơn và tạm biệt, hẹn gặp lại các tình iu vào những tác phẩm tiếp theo của Sơ nhé.

Mãi thương ❤️P/s: Còn nhớ Sơ mõm tết sẽ hoàn thành em nó nhỉ, giờ cũng mới qua tết xíu thôi, đại đại đi = ))))
 
Back
Top Bottom