- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 411,673
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Hoàn Thành] Dành Dành Chớm Hạ (2023)
Chương 60: Cầu hôn (Kết)
Chương 60: Cầu hôn (Kết)
Tôi trang điểm xong, thay bộ váy dài màu trắng, kèm thêm ống tay lụa phồng mới mua, để tham dự buổi họp báo ra mắt phim.
Sau khi ghé mua một giỏ hoa, tôi mới đi đến rạp phim.
Nhìn dòng người tấp nập đi vào bên trong, lòng tôi trào dâng cảm xúc tự hào khó tả.
Tôi bước vào trong theo sự hướng dẫn của nhân viên, ngồi xuống vị trí ở giữa, đảo mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Nhìn tin nhắn cho cậu vẫn chưa được hồi đáp, tôi bỏ điện thoại xuống, tự dặn lòng là cậu đang bận chuẩn bị cho buổi lễ, nhưng trong lòng không tránh khỏi nhen nhóm chút cảm giác hụt hẫng.Bộ phim cậu dành cả tâm huyết, dành hơn một năm để hoàn thành, cuối cùng cũng được lên sóng.
Thật ra tôi biết đối với Việt Anh ý nghĩa của bộ phim này không chỉ nằm ở doanh thu, mà là ý tưởng cậu đã ấp ủ mấy năm trời.
Là tình cảm mười hai năm qua được cất ở một góc nhỏ trong trái tim, là những sự trùng hợp như được ông trời sắp đặt từ trước.Đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt, màn hình lớn phía trước sáng lên, tiếng xì xào của mọi người xung quanh nhỏ dần.
Bộ phim bắt đầu với hình ảnh một cậu học sinh ngồi trên ghế đá ở góc trường, vẽ vời linh tinh, nhưng cả khung cảnh lại chỉ có gam màu đen trắng.
Tiếng xột xoạt trong phim vang vọng trong căn phòng kín khiến chúng tôi như bị đưa vào câu chuyện ấy, trở thành một phần trong bộ phim.
Có thể là áng mây trên cao, hoặc là chú chim đậu trên cành, quan sát từng tình tiết của câu chuyện.Lúc nhân vật nữ chính xuất hiện ở cổng trường, thì màu sắc tươi sáng bắt đầu phủ lên cả khung hình.
Cô bé mặc bộ đồng phục, tóc được bện sang hai bên, buộc thêm chiếc nơ hồng xinh xắn.
Khung cảnh chuyển xuống đôi chân tung tăng nhảy trên sân trường, đôi tất kẻ hồng và đôi giày tím mận khiến cho bộ trang phục của con bé càng thêm đặc biệt.Đoạn đầu phim kết thúc ở đoạn cô bạn nữ chính quay người rời đi, để lại cho cậu bạn lời hứa hẹn và những cảm xúc rung động khác lạ.
Nhạc phim vang lên kèm theo dòng chữ "Dành dành chớm hạ" được viết bằng phông chữ viết tay mềm mại."
Dành tặng cho ánh nắng đầu mùa hạ của tôi đóa dành dành đẹp nhất, chúc em sẽ luôn rực rỡ theo cách riêng."
Tôi ngồi ở đó, chăm chú xem lại câu chuyện của chúng tôi được gửi gắm qua những nét vẽ và những màu sắc rực rỡ thêm lần nữa.
Lần này là từ góc nhìn của cậu.Cuối cùng tôi cũng được nhìn những điều mà cậu ấy đã trải qua, những điều trong ánh mắt cậu ấy mà tôi chưa bao giờ hiểu hết.
Bộ phim nhẹ nhàng và ngọt ngào kết thúc với một cái kết viên mãn, nhưng nước mắt tôi lại giàn giụa, ướt đẫm hai gò má.
Những cảm xúc dạt dào trào dâng trong lòng khiến tôi không thể kiềm chế được.- Cảm ơn mọi người đã đến tham dự để tham dự buổi ra mắt phim ngày hôm nay của mình.
- Việt Anh xuất hiện dưới ánh đèn, bộ vest chỉnh tề trên người cậu khiến tôi tưởng bản thân thật sự đã trở về cái ngày mình chạy đi trong màn đêm để mua đồ ăn đến cho cậu ấy.
- Thế cho mình hỏi.
- Một cậu bạn ngồi ngay đằng trước tôi giơ tay lên, mái tóc nhuộm màu đỏ rượu, mờ mờ qua ánh đèn sân khấu - Ý tưởng bộ phim này đến từ đâu thế?
Giọng cậu bạn này khiến tôi ngờ ngợ, nghiêng người nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra đó là cậu bạn Hoàng Phạm, bên cạnh còn có anh Hiếu, Vân Trang và cả Thùy Dương.
Tôi vỗ nhẹ vai hai đứa nó, cúi người thì thầm hỏi:- Hai đứa mày đến từ khi nào đấy?- Đến từ lâu rồi.
- Thùy Dương ngoái đầu ra sau nhìn tôi, vỗ nhẹ vào tay để ra hiệu - Thôi tập trung xem người ta phát biểu đi.Nói xong cả hai đứa nó lại quay lên phía sân khấu.
Tôi khẽ nhíu mày, nhiều nghi vấn dấy lên trong lòng nhưng bị tôi gạt sang một bên, tiếp tục quan sát cậu trai đang đứng trên sân khấu.- Thật ra bộ phim này dựa trên câu chuyện có thật của tôi và cô ấy.
Vào một ngày cuối xuân đầu hạ, cô ấy bước đến cuộc đời tôi như ánh dương rực rỡ, soi sáng và cứu rỗi cuộc sống u buồn của tôi.
Sự hồn nhiên hay những câu an ủi vô tư của cô bé ấy chính là động lực để tôi cố gắng đi được đến ngày hôm nay.
- Ánh mắt long lanh của cậu bạn hướng về phía tôi, đôi mắt rưng rưng ấy dường như chứa đựng vô vàn cảm xúc - Và tôi đã thương thầm cô ấy kể từ lúc chỉ biết tên và hình bóng mơ hồ lúc nhỏ.Tôi mỉm cười đáp lại ánh mắt của cậu, dòng cảm xúc ồ ạt khiến mặt hồ trong lòng tôi xáo động mãnh liệt, khóe môi cũng bị xô đến nỗi cong lên, hoàn toàn không kiểm soát được.
Niềm hạnh phúc bao trùm lấy không gian, khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhòe, dường như chỉ còn lại ánh mắt cậu ấp đang ôm lấy hồn tôi.- Sáu năm sau đó, tôi may mắn được gặp lại cô ấy, ban đầu chỉ dám đứng từ xa để dõi theo.
Nhưng như một định mệnh đã được sắp đặt từ trước, cô ấy biết đến sự tồn tại của tôi, thật may mắn vì cô ấy cũng thích tôi.
- Cậu luống cuống đổi tay cầm mic, giọng khẽ run run - Lần nào tôi kiếm cớ để gặp, dù ngớ ngẩn đến đâu thì cô ấy cũng đồng ý.
Cô ấy lúc nào cũng vậy, luôn đưa bàn tay nhỏ ấy ra, kéo tôi ra khỏi vực sâu đen tối, luôn cho tôi niềm tin khi chính tôi còn chẳng tin vào bản thân mình, luôn là chỗ dựa và là người lau nước mắt cho tôi.Đèn trong rạp bừng sáng, nhạc bắt đầu nổi lên.
Tôi ngạc nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, đầu óc trống rỗng, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn những gương mặt quen thuộc ở xung quanh, tôi càng ngỡ ngàng hơn.
Mẹ tôi, bố tôi, Duy, còn có cả mấy đứa trong đội tuyển và mấy đứa bạn học cùng, tất cả đều có mặt tại đây một cách kỳ lạ.- Khánh Hạ!
- Tiếng gọi của cậu kéo tầm mắt tôi quay lại phía sân khấu, trên tay cậu xuất hiện một bó hoa dành dành trắng muốt, mỉm cười nhìn về phía tôi.Tôi chưa kịp phản ứng gì thì đã bị kéo đứng dậy, đeo thêm khăn voan lên tóc và đẩy xuống sân khấu, tôi ngơ ngác tiến về phía cậu trong trạng thái đầu óc trống rỗng, mọi thứ trước mắt cứ nửa thực nửa mơ khiến chính tôi cũng không phân biệt được.- Cảm ơn em đã đến, đã thích anh, đã trở thành đóa hoa của riêng mình anh.
Cảm ơn em đã dạy anh cách yêu thương một người, và cho anh cảm giác được yêu thương.
- Anh rưng rưng nhìn tôi, nước mắt ngập tràn trong đôi mắt ấy khiến trái tim tôi khẽ rung lên - Xin lỗi vì đã không thể ở bên và bảo vệ em suốt sáu năm qua.
- Buổi ra mắt phim là sao?
- Tôi bĩu môi nhìn cậu, giọt nước mắt cũng khẽ lăn xuống gò má - Việt Anh lừa em à?- Anh dùng mười hai năm để chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
Khánh Hạ à, anh không còn là cậu nhóc nhát gan trước kia nữa rồi, anh đã trưởng thành, đã đủ khả năng để lo lắng, chăm sóc và bảo vệ cho em suốt phần đời còn lại.
- Cậu đột nhiên quỳ một chân xuống, lấy ra một hộp nhẫn, nhưng vì một tay bận cầm hoa nên luống cuống quay qua quay lại, tìm cách mở cái hộp ra.Dáng vẻ luống cuống của cậu khiến bầu không khí thoải mái hơn hẳn, tôi phì cười, vội vàng lau nước mắt trên mặt, đón lấy bó hoa trên tay cậu.- Cho anh cơ hội nắm tay em đi đến cuối cuộc đời và trở thành gia đình của em được không?
- Việt Anh mở hộp ra, chiếc nhẫn lấp lánh bên trong hộp dường như bị mờ nhòe bởi lớp nước mắt nóng hổi.- Đồng ý đi!
Hôn nhau đi!
- Tiếng đám đông bên dưới bắt đầu vang lên, khiến tôi càng xúc động hơn.Tôi ngẩng đầu, mong nước mắt sẽ nhanh khô để nhìn khung cảnh lúc này rõ hơn.
Ánh đèn chiếu xuống sân khấu sáng rực, nụ cười của mọi người khiến cho cả căn phòng ngập tràn hạnh phúc.
Tôi liếc nhìn sang phía bố và mẹ, hai người rưng rưng hướng về phía tôi, khẽ gật đầu.- Đeo cho em đi.
- Tôi chìa bàn tay mình ra cho cậu.Việt Anh nhìn tôi, khóe môi tức khắc cong lên, giọt nước khẽ lăn khỏi hốc mắt.
Cậu nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi và đeo nhẫn lên.
Chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay khiến tay tôi trở nên đẹp lạ thường.
Cậu vui mừng đứng dậy ôm chầm lấy người con gái trước mặt, cả người run nhẹ vì xúc động.
Tiếng vỗ tay hò reo của mọi người vang lên, khiến bầu không khí dần trở nên náo nhiệt.Tôi đáp lại cái ôm của cậu, liếc mắt nhìn bó hoa to trên tay, mùi hương dịu dàng của hoa dành dành khẽ lan tỏa vào không gian, giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt bị gió thổi lạnh buốt, nhưng nhanh chóng được hơi ấm của cậu bạn bao trùm.
Tôi ghé vào tai Việt Anh, khẽ thì thầm:- Em thương Việt Anh.
Pháo hoa giấy bắn lên khiến khung cảnh trước mắt tôi trở nên lung linh đến lạ, tiếng hò reo của mọi người, tiếng sụt sịt của cậu nhóc đang ôm tôi, tiếng nhạc tình yêu trong phòng khiến khoảnh khắc này trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.Duyên phận là một cái gì đó rất khó nói, mười hai năm trước chúng tôi gặp nhau, sáu năm trước chúng tôi bỏ lỡ nhau và giờ đây gặp lại nhau ở phiên bản hoàn thiện hơn.
Từ hai cô cậu học sinh ôm trong tim cảm giác rung động nhen nhóm, đến người thương, người bạn đời đồng hành cùng nhau trong những chặng đường sắp tới.
Đóa hoa dành dành buổi chớm hạ đã nở rộ, thơm ngát và rực rỡ.Hết.Thái Nguyên, ngày 11 tháng 3 năm 2025