Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn] Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp - Quân Mai Tuyền Hạ

[Hoàn] Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp - Quân Mai Tuyền Hạ
69. Vạn nhân mê (24)


Editor: Diệp Hạ (@dphh___)Cả một khoảng thời gian này, ban ngày thì Tạ Quan Sư ru rú trong phòng nửa bước không ra, trừ đả tọa thì là ngẩn ngơ.Tới buổi tối, thân thể giao cho Tần Dung, Tần Dung mới có thể ra cửa làm một vài chuyện, bao gồm lên trấn trên mua một ít thứ linh tinh như bùa chú và khẩu quyết lạ lạ để nghiên cứu.Thứ nhất là Tần Dung không muốn y ra ngoài, thứ hai là, y cũng sợ sau khi ra ngoài, bởi vì hiệu quả vạn nhân mê mà cành mẹ đẻ cành con.Đến chạng vạng, Tạ Quan Sư mở cửa, gọi gã sai vặt ở khách điếm giúp mình lấy một xô nước đến.Vốn dĩ Tần Dung đang yên lặng tu luyện trong thân thể mình, bỗng nhiên nghe thấy Tạ Quan Sư nói muốn tắm gội, lập tức sửng sốt.

Từ khi hắn bắt đầu dùng chung thân thể với công tử tới nay, mấy chuyện tắm gội đều là để đến tối tắt nến mới làm, thật sự không ngờ đến chuyện, lỡ như công tử muốn tắm rửa thì sẽ thế nào."

Đúng rồi, lấy thêm giúp ta một mảnh vải sạch sẽ nữa, ta muốn lau người."

Tạ Quan Sư nói với gã sai vặt.Lau, lau người.

Vành tai Tần Dung lập tức đỏ bừng."

Được, khách quan chờ một lát."

Gã sai vặt đứng ở cửa đáp lời, tầm mắt lại còn dính chặt trên mặt Tạ Quan Sư -- hoặc là nói, trên mặt Tần Dung -- gã không hề biết gian phòng này lại có thiếu niên đẹp như vậy!Mấy ngày trước thấy người này thường ra ngoài vào buổi tối, chẳng qua thì cũng tuấn mỹ hơn người bình thường chút ít mà thôi, nhưng không biết vì sao, ban ngày nhìn lại cảm thấy không rời mắt được.Đặc biệt là vành tai ửng đỏ kia, làm trong nét anh tuấn thêm vài phần ái muội không rõ.

Không chỉ như vậy, đôi mắt kia cũng trở nên khác biệt, khi nhìn lướt qua, thật giống như có mị lực mê hoặc nhân tâm, cướp cả hồn phách người ta đi.Gã sai vặt nào có tự chủ, không khỏi ngơ ngác nhìn nửa ngày.Tần Dung cũng chú ý đến ánh mắt của gã sai vặt, tự nhiên lòng thấy hơi cộm cộm khó chịu.

Tuy rằng gương mặt này vẫn là của hắn, thế nhưng người dùng gương mặt này bây giờ là công tử.

Cho nên, người gã sai vặt mơ ước là công tử.Hắn bỗng nhiên thấy hơi bực bội, màu đỏ bên tai cũng rút đi.Tạ Quan Sư như không phát hiện ra, cười cười nói với gã sai vặt: "Phiền ngươi nhanh một chút."

"Vâng vâng."

Y cười làm gã sai vặt trở nên lắp bắp lùi lại, không cẩn thận đụng vào cây cột phía sau, suýt nữa ngã chổng vó.Sau khi gã sai vặt đi, Tạ Quan Sư trở lại trong phòng.Y có thể cảm nhận được sự bất an của hồn phách Tần Dung trong cơ thể.

Không biết có phải là do xài chung thân thể hay không, mấy ngày nay y thỉnh thoảng có thể cảm nhận được một chút tâm trạng của Tần Dung, nhưng mà cũng chỉ là một chút mà thôi.Mà Tần Dung nếu có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của y, chắc chắn quyền thao túng thân thể lớn hơn y.Hai ngày trước, Tần Dung còn bất cẩn bài trừ y ra khỏi thân thể, vô thức đoạt lại quyền khống chế.

Đợi đến khi Tần Dung phát hiện ra, lại vội vàng thu hồn phách của y vào.Say chuyện này, ban ngày Tần Dung không dám thả lỏng nữa, sợ mình lại bất cẩn bài trừ Tạ Quan Sư khỏi thân thể.Tạ Quan Sư ngồi vào bàn, nói: "Lúc nãy ta có tu luyện một lát, cảm thấy cả người đầy mồ hôi hơi khó chịu, muốn tắm gội, ngươi sẽ không để ý chứ?"

Không quá vài giây, tay phải y động đậy, cầm cây bút trên bàn, viết: "Không ngại."

Cảnh này ở trong mắt người ngoài chắc chắn sẽ rất quỷ quái, sao lại có người tự nói chuyện với bản thân.Thế nhưng đây là phương pháp mà mấy ngày nay Tần Dung nghiên cứu ra.Khi hồn phách của một người chiếm cứ thân thể, chỉ cần thả lỏng thân thể thì sẽ có thể để người khác xâm chiếm, khống chế một bộ phận của thân thể để làm một vài chuyện.Cứ như vậy, miễn cưỡng cũng có thể xem như hai người cùng xuất hiện.Tuy rằng viết hai chữ "Không ngại", thế nhưng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên là Tần Dung tưởng tượng đến cảnh mình được Tạ Quan Sư tắm rửa cho, trong lòng e lệ vô cùng.

Tuy rằng e lệ, nhưng chuyện tốt như thế này, sao hắn lại......

Vì thế cố nén e lệ, viết xuống hai chữ này.Tạ Quan Sư cười cười, nói: "Vậy là tốt rồi."

Lát sau, gã sai vặt nâng thùng gỗ đi vào.

Nước nóng hôi hổi chiếm hơn nửa thùng gỗ, có vẻ nhiều hơn nóng hơn nhưng khách nhân khác, chắc hẳn là vừa đun xong.Gã buông thùng gỗ và khăn vải xuống, sau đó lại nấn ná tìm cách ở lại nói mấy câu với Tạ Quan Sư rồi mới rời đi.Thật ra Tạ Quan Sư không quan tâm lắm, nhưng hồn phách Tần Dung đã cuộn tròn lại, sắp bốc khói luôn rồi.Cố tình lúc này hắn lại không có thật thể, không thể ngăn trước mặt công tử, chắn đi ánh mắt nóng bỏng của gã sai vặt.Nói làm là làm ngay, Tạ Quan Sư nhanh chóng cởi quần áo ra.Khác với Thẩm Nghi Hoàn y phục trên người toàn là vải quý, Tần Dung nghèo hơn nhiều, nửa năm mặc đi mặc lại mấy bộ, may may vá vá, nếu không phải nhìn thần thái anh tuấn sáng láng, chắc người ta sẽ nghĩ hắn là người xin cơm.Khi cởi đến quần, ngón tay y khựng lại một chút, sau đó mới thong thả tháo lưng quần, cởi quần ra, động tác rất nghiêm trang, biểu cảm trên mặt cũng không có gì dao động.Nhưng từ cổ, vành tai, đến hết cả gương mặt đều đỏ bừng.

Đó là phản ứng sinh lý của Tần Dung.Đối với Tần Dung mà nói, đây quả thật là tra tấn!

Thật giống như công tử đang lột từng món đồ trên người hắn vậy.

Hơn nữa thi thoảng ngón tay còn xẹt qua cổ và dưới đùi.Hắn sống đến tuổi này, ngay cả nữ nhân xinh đẹp cũng chưa thấy qua mấy người, cũng không thân cận với ai, vậy nên cũng chưa từng trải qua chuyện kích thích như vậy.Buổi tối ở sơn động ngày đó, hắn thức tỉnh huyết mạch, tuy rằng cả người khô nóng, dục vọng ngẩng đầu, thế nhưng lúc ấy đã hoàn toàn mất đi lý trí, gần như không nhận thức được gì, đâu giống như bây giờ, tận mắt nhìn thấy công tử cởi quần áo cho mình --Nếu lúc này hắn có thật thể, chắc là cả người cũng đỏ bừng, huyết mạch sôi sục.Tạ Quan Sư vừa cởi quần áo vừa nhìn một đường lông tơ trên người dựng đứng, những nơi bị y chạm qua đều dần ửng đỏ.Đương nhiên y sẽ làm bộ không chú ý, ném quần áo qua một bên rồi trần trụi bước vào thùng gỗ, khoanh chân ngồi xuống.Nước ấm dâng lên đến eo, Tạ Quan Sư có thể cảm nhận được, Tần Dung cũng có thể cảm nhận được.Tạ Quan Sư lấy mảnh vải tẩm nước, vắt khô, còn cố ý nói với Tần Dung: "Ta muốn lau, ngươi yên tâm, ta sẽ nhắm mắt lại, không nhìn gì hết."

Tất nhiên là không có câu trả lời, hơn nữa Tần Dung đã xấu hổ đến nỗi không mở mắt được rồi.Tuy nói là đều là nam nhân, bị người ta thấy cơ thể cũng không sao.

Nhưng hắn nảy sinh tâm tư với Tạ Quan Sư rồi, tất nhiên không thể xem Tạ Quan Sư là nam nhân bình thường.

Lúc trước khi công tử chưa chết, chỉ được công tử nhìn một cái thôi mà đáy lòng hắn đã lăn lộn vui mừng khôn xiết nửa ngày, càng đừng nói là được lau người như thế này.Tạ Quan Sư nhắm mắt lại, cầm mảnh vải cọ một đường từ trên cổ dọc theo đường cong xương quai xanh, lau đi hết những bọt nước trên ngực và lưng.Chỉ lau lướt qua bằng một vảnh vải thấm nước ấm, thế nhưng chẳng hiểu sao da thịt lại đỏ ửng lên.

Giống như giấy Tuyên Thành dính nước, cảm giác tê tái dần tràn lan.Tần Dung cảm thấy da đầu tê dại, dường như những nơi bị lau qua đều có dòng điện xuất hiện.Nếu hắn có thật thể, chắc chắn lúc này sẽ nhũn cả người, phục dưới thân công tử không thể động đậy.Tạ Quan Sư không ngờ Tần Dung lại mẫn cảm đến vậy, vì thế định thử tiếp, đưa mảnh vải đến bên hông, rồi đi xuống --Không đợi y chạm vào nơi đó, nửa người dưới ở dưới nước của Tần Dung đã ngẩng đầu, kích cỡ cũng khá khả quan.Tạ Quan Sư: "......"

Y không mở mắt cũng có thể cảm nhận được, không nói đến Tần Dung, y thân là người đùa giỡn cũng sắp không chịu nổi nữa.Nhưng âm thanh nhắc nhở của 502 vang lên bên tai, nói độ hảo cảm độ đã dâng lên, làm y quyết tâm dù thế nào cũng phải tiếp tục đi xuống, dù sao đùa giỡn một chút cũng sẽ không chết người.Người y nóng lên, đó là phản ứng sinh lý của Tần Dung.

Hẳn là khát vọng và dục chiếm hữu đang trào dâng trong lòng cũng là của Tần Dung.

Bởi vì Tần Dung chiếm thế thượng phong, cho nên dẫn tới việc y cũng bị ảnh hưởng.Nhân bầu không khí ái muội này, Tạ Quan Sư đang suy nghĩ xem phải làm gì để kích thích Tần Dung một trận, tăng độ hảo cảm.

Nhưng vẫn chưa phản ứng lại đã cảm thấy đầu hơi choáng váng, ngay sau đó, y mất đi quyền khống chế thân thể.Tần Dung nằm cạnh thau tắm, khóe mắt đuôi lông mày đỏ bừng như vừa xông hơi.

Trong đôi mắt tràn ngập dục vọng mãnh liệt, cùng với đó là nan giải khi không chiếm được.Hắn đưa tay xuống dưới thân, lẩm bẩm nói: "Công tử......"

Bỗng nhiên nhớ ra có lẽ công tử sẽ nghe thấy, hắn vội nuốt nửa câu sau vào trong cổ họng, ép mình mím môi lại.Hắn rất muốn có được một người, nhưng hắn lại không biết phải làm như thế nào mới có được.Lúc nào hắn cũng cảm thấy mình không xứng, nhưng dù thế vẫn không thể buông tay, vì vậy chỉ có thể ngụy trang thành một hạ nhân, chỉ cần được đi theo người này cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.Nhưng chỉ có chính hắn biết, thứ hắn muốn, không chỉ có như vậy.Cho nên hắn mới đưa hồn phách người này vào trong thân thể mình, cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu tâm tư dơ bẩn, cứ như vậy, hắn có thể trở thành vật chứa hồn phách người này, người này sẽ không bỏ hắn đi.Không rời khỏi hắn, chỉ có thể sống chết cùng hắn mà thôi.Nằm cạnh thùng gỗ bình tĩnh lại một lúc lâu, đôi mắt Tần Dung dần thanh tỉnh.Mấy tối này lúc hắn ra ngoài cũng có hỏi thăm, một tháng qua Thẩm Nghi Hoàn vẫn không xuống núi, điều đó có nghĩa gì, có nghĩa là Thẩm Nghi Hoàn vẫn luôn ở cạnh thi thể của công tử.Chắc chắn Thẩm Nghi Hoàn sẽ không để công tử chết đi như vậy, hắn sẽ bảo tồn thi thể công tử thật tốt, chờ bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, chiêu hồn.Nếu chiêu hồn thành công, công tử trở lại trong chính thân thể y, y sẽ lựa chọn ai?Tần Dung không thể chắc chắn thứ gì, càng sợ hãi đáp án đó.

Cho nên đối với hắn mà nói, tốt nhất là phải hủy diệt thi thể công tử trước khi Thẩm Nghi Hoàn chiêu hồn, hoặc là, đưa hồn phách công tử đi thật xa.Cái trước, chắc chắn hắn không thể làm được, mà cái sau......
 
[Hoàn] Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp - Quân Mai Tuyền Hạ
70. Vạn nhân mê (25)


Editor: Diệp Hạ (@dphh___)Sáng hôm sau, Tạ Quan Sư phát hiện ra gã sai vặt hay nhìn mình đã biến mất, tuy rằng không muốn đổ chuyện này lên người Tần Dung, nhưng y rất hoài nghi là do Tần Dung 80 điểm hắc hoá xử lý.Tần Dung đã có bản lĩnh xử lý người trong âm thầm, tuy rằng là vai chính thế giới này, đương nhiên hắn sẽ không tùy tiện giết người, nhưng đưa một gã sai vặt đến nơi khác thì hoàn toàn có thể.Đồng thời trên mặt bàn trước gương đồng cũng có thêm một tờ giấy Tần Dung lưu lại, nói sau này việc nặng như múc nước cứ để hắn làm là được, không mong Tạ Quan Sư tiếp xúc với người khác quá nhiều, tránh bại lộ việc hai người dùng chung một thân thể.Hiển nhiên đây chỉ là một cái cớ, sự thật là dục chiếm hữu làm Tần Dung không muốn để người khác nhìn thấy Tạ Quan Sư.Chẳng qua phương thức biểu đạt của hắn uyển chuyển hơn Thẩm Nghi Hoàn mà thôi.Tạ Quan Sư cầm tờ giấy, đang cân nhắc kế tiếp nên làm như thế nào để lấy chút độ hảo cảm cuối cùng, sau đó rời khỏi thế giới này, lại bỗng nhiên cảm thấy linh khí trong phạm vi mười mấy dặm gần mình dao động -- lúc này y đang dùng thân thể Tần Dung, tu vi có cảnh giới cao hơn lúc trước, cho nên cũng có thể cảm nhận được những động tĩnh từ nơi khá xa.Mà tu sĩ tầm thường tuyệt đối không thể gây ra dao động như thế này được, mà như là......Đuôi lông mày y nhảy nhảy, bỗng nhiên có dự cảm xấu.502 nhắc nhở bên tai y:【Hôm nay đúng là ngày thứ bảy bảy bốn chín hồn phách cậu rút khỏi xác Thẩm Nghi Đăng, làn sóng linh khí này hẳn là do Thẩm Nghi Hoàn đang chiêu hồn tạo nên.】Tạ Quan Sư cảm thấy không ổn lắm.

Hôm đó, sau khi Tần Dung mang theo hồn phách của y xuống núi, lập tức cưỡi ngựa chạy đi không ngừng nghỉ, mang y đến trấn Bạch Mã, nơi này cách Thẩm Nghi Hoàn rất xa, tu sĩ có cường đại đi nữa thì cũng không thể chiêu hồn mới phải.Trừ phi trong một tháng rưỡi này, tu vi Thẩm Nghi Hoàn lại đột phá một cảnh giới mới.502 nói:【Có lẽ là có liên quan đến sợi xích trói giữ linh hồn của cậu lúc trước, vốn dĩ lúc ấy hắn muốn giam giữ hồn phách của cậu, mặc dù thân thể bị hủy diệt, hồn phách cũng sẽ trở lại nơi đó.

Nếu không phải sau đó hắn lại hắn mềm lòng thả cậu ra, chắc giờ hồn phách của cậu cũng không ở trên tay Tần Dung đâu.】Tạ Quan Sư:【May là thả, bằng không cậu nghĩ xem tụ hồn thuật của Tần Dung và hồn liên của hắn cái nào lợi hại hơn?

Nếu hai người đồng thời thi pháp, chắc chắn tôi sẽ bị xé rách, còn hoàn thành nhiệm vụ cái rắm nữa.】Không thể nghi ngờ, với độ điên cuồng của Tần Dung và Thẩm Nghi Hoàn, tuyệt đối không thể có chuyện một bên buông tay, đến lúc đó người gặp nạn chính là y.502:【......

Có lý, vậy giờ làm sao đây?】Tạ Quan Sư:【Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai......】Theo trận dao động linh khí cách ngàn dặm ngoài kia, y cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, như là có gì đó trong đầu muốn nổ tung.

Có lẽ là nghe thấy chiêu hồn khúc, hồn phách của y có xúc động muốn thoát khỏi thân thể Tần Dung.Cùng lúc đó, dường như làn sóng linh khí đó đang bay nhanh về hướng này -- chắc hẳn là Thẩm Nghi Hoàn đã phát hiện ra vị trí hồn phách của y.Việc này không nên chậm trễ, nơi này không thể ở được nữa.Tạ Quan Sư đi đến mép giường muốn thu thập đồ vật, nhưng hồn phách bị triệu hoán quá mãnh liệt, đầu đau đớn từng đợt, vì thế lập tức lảo đảo đặt mông ngồi xuống giường.Bỗng nhiên ý thức y bắt đầu mê man, dường như là Tần Dung đang vội vàng muốn ra.Có vẻ Tần Dung cũng đã nhận thấy động tĩnh của Thẩm Nghi Hoàn.Tạ Quan Sư không giãy giụa được nữa, dứt khoát nhắm mắt, trả thân thể lại cho hắn.......Vốn dĩ Tần Dung định tìm một cơ hội đề nghị công tử rời khỏi nơi này, tìm chỗ núi sâu không có người để cư trú......Thậm chí hắn đã nghĩ kỹ lý do cả rồi, bây giờ hai người cứ như vậy chung quy cũng không phải kế lâu dài, vẫn nên tìm nơi không người để dưỡng hồn phách trước, sau đó lại tìm cơ hội đoạt thể xác về --Nhưng không thể ngờ Thẩm Nghi Hoàn lại nhanh đến như vậy.Tần Dung hoảng hốt vô cùng, lập tức cưỡng ép đoạt lại thân thể, thay thế Tạ Quan Sư.

Hắn để hồn phách của Tạ Quan Sư tạm thời ngủ đông, sau đó tức tốc rời khỏi trấn Bạch Mã.Nhưng hắn có thể cảm nhận được Thẩm Nghi Hoàn ở phía sau đuổi theo càng lúc càng nhanh.

Hắn ngày đêm không nghỉ, Thẩm Nghi Hoàn cũng không hề chợp mắt một phút nào.Hai người một truy một trốn suốt bảy ngày.Vết thương của Tần Dung do Thẩm Nghi Hoàn gây ra hơn một tháng trước vẫn chưa ổn hoàn toàn, động tác mạnh như vậy hao phí lượng lớn tu vi, làm hắn gần như kiệt sức.

Hắn đoán Thẩm Nghi Hoàn cũng không khá hơn là bao, nhất định cũng là nỏ mạnh hết đà.

Nhưng lúc công tử tự bạo đã chủ động đưa tu vi của mình cho hắn, nói cách khác, trên người hắn có tu vi của hai người......Khi đó mình và hắn lưỡng bại câu thương, lúc này mình trọng thương trong người, không chắc có thể địch nổi hắn.Tần Dung không dám mạo hiểm dừng lại, cũng không dám thả lỏng, sợ không cẩn thận bị Thẩm Nghi Hoàn đuổi kịp, hồn phách của công tử sẽ bị cướp đi.Chẳng qua --Cứ chạy trốn như vậy không phải cách, hai người thực lực ngang nhau, cứ tiếp tục thì sớm hay muộn cũng sẽ tiêu hao hết chân khí, dầu cạn đèn tắt.Trán Tần Dung phủ đầy mồ hôi, nhìn con đường phía trước, biểu tình căng chặt.Khi tụ hồn, đưa Tạ Quan Sư vào thân thể chính mình, hắn cũng đã nghĩ đến một ngày như vậy.Nếu hồn phách công tử ở trong thân thể của tu sĩ bình thường khác, chỉ sợ là sẽ không thể chịu nổi nửa khúc chiêu hồn của Thẩm Nghi Hoàn.

Bởi thế, đặt trong thân thể hắn, chính hắn mới có thể cố gắng ngăn cản.Nhưng hồn phách là của công tử, cuối cùng sẽ về nơi nào thì vẫn phải xem ý của chính y......Nếu y muốn trở lại bên cạnh Thẩm Nghi Hoàn, vậy dù hắn có ngăn cản cũng không thể ngăn được hồn phách của y chủ động thoát khỏi.

Nhưng nếu y chọn ở lại cạnh hắn......Tần Dung không biết cái thứ hai có khả năng hay không, hắn chỉ cảm thấy, so với Thẩm Nghi Hoàn, cơ hội công tử chọn hắn rất xa vời.Không nói đến Thẩm Nghi Hoàn đã sống nương tựa cùng công tử nhiều năm, chỉ nói đến việc công tử tùnh nguyện chết vì cứu Thẩm Nghi Hoàn, gút mắt khắc sâu này làm hắn không thể chắc chắn.Huống hồ công tử trở lại bên Thẩm Nghi Hoàn cũng có thể trở lại trong chính thân thể y......

Mặc dù sau này không còn tu vi, nhưng vậy cũng tốt hơn dùng chung một thân thể với hắn hay chiếm thân thể của tu sĩ khác.Tần Dung không có chút tự tin nào.Cho nên hắn chạy suốt bảy ngày cũng không dám thả Tạ Quan Sư ra.Hắn sợ một khi thả người này ra, y sẽ chọn rời đi.......Tần Dung đi liên tiếp 10 ngày không ngủ không nghỉ, mặc dù tu vi thâm hậu thì thân thể cũng không thể chống được.

Ngay lúc hắn không chịu được nữa, Tạ Quan Sư sẽ chớp cơ hội ra ngoài.Mà phía sau, Thẩm Nghi Hoàn như không biết sống chết, cắn chặt bám theo không bỏ......."

Ngươi cứ tiếp tục như vậy nữa sẽ hao hết tu vi mà chết."

Rốt cuộc Tạ Quan Sư cũng không nhịn nổi nữa, thừa dịp tinh thần Tần Dung đang mỏi mệt mà chui ra.Tần Dung không dừng lại, gượng cười: "Sẽ không."

Tạ Quan Sư cố nén đau đớn khi hồn phách bị hai bên lôi kéo, chiêu hồn khúc của Thẩm Nghi Hoàn càng thổi càng mãnh liệt, đau đớn nơi đầu y càng rõ ràng.Trước giờ Thẩm Nghi Hoàn chưa từng dùng chiêu hồn thuật, sau khi Tạ Quan Sư chết mới dùng trăm phương nghìn kế để có được thuật pháp này, muốn thừa dịp hồn phách của y chưa đến âm tào địa phủ mà đoạt lại.Nếu biết nó sẽ làm ca ca thống khổ như vậy, có lẽ Thẩm Nghi Hoàn sẽ không làm đến thế.Tần Dung nhận thấy Tạ Quan Sư hơi lạ, không khỏi nín thở hỏi: "Công tử, ngươi làm sao vậy?"

Hồn phách Tạ Quan Sư lại đau nhức thêm, không trả lời.Lúc này Tần Dung mới nhận ra gì đó, bỗng nhiên dừng bước.Hắn dùng thân thể mình giam giữ hồn phách Tạ Quan Sư, nhưng cố tình Thẩm Nghi Hoàn lại cứ thổi chiêu hồn khúc liên miên không dứt.

Điều này làm Tạ Quan Sư vừa bị xiềng xích trói chặt lại vừa bị người khác mạnh mẽ lôi kéo --Rất đau.Dường như Tần Dung cũng cảm nhận được giày vò mà lúc này Tạ Quan Sư phải chịu.Hắn đứng im một lúc lâu, không đi tiếp nữa.

Biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, đôi mắt đen nhánh chứa muôn vàn cảm xúc, làm người ta không thể nắm lấy."

Sao ngươi lại không đi nữa?"

Tạ Quan Sư nóng vội hỏi.Tần Dung an tĩnh, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Công tử, không bằng, ta đưa ngươi trở về?"

Tạ Quan Sư ngẩn ra.

Y đã đi qua nhiều thế giới như vậy, đối tượng công lược nào cũng có dục chiếm hữu kinh người, cho nên y cho rằng Tần Dung cũng sẽ bất chấp để đưa mình đi.Huống hồ, nói thật, tuy rằng cảm giác khi hồn phách bị xé rách rất thống khổ, nhưng trên thực tế nó lại không tạo ra ảnh hưởng gì với hồn phách của y, dù sao thì y cũng không phải là người của thế giới này.Chẳng qua Tần Dung không biết điều này, Tần Dung cho rằng sẽ gây tổn thương đến hồn phách của y.Tạ Quan Sư do dự, hỏi: "Không phải ngươi nói phải rời khỏi trấn Bạch Mã, tìm nơi không người cư trú sau đó nghĩ cách đoạt lại thân thể giúp ta sao?

Tại sao lại đột nhiên quyết định thả ta đi?"

Tần Dung không trả lời, đột nhiên thấy xoang mũi hơi chua xót.
 
[Hoàn] Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp - Quân Mai Tuyền Hạ
71. Vạn nhân mê (Hoàn)


Editor: toicungkhongngodentruonghopnayNếu không phải sợ làm hồn phách Tạ Quan Sư tổn thương, thì cho dù hắn chết cũng sẽ không buông tay.

Nhưng hôm nay, nếu hắn cứ đi theo dục vọng của mình, vậy sẽ vi phạm ý định đi theo công tử lúc đầu.Lúc trước hắn nói, đến chết cũng sẽ bảo hộ người này khỏi những thương tổn.Nếu Tạ Quan Sư quyết định trở về, hắn cũng không có tư cách nói gì, cùng lắm thì sau này không thể nhìn thấy công tử mà thôi.Nhưng dù như vậy, hắn cũng sẽ không chết.Trời cao đường xa, tương lai còn dài, hắn sẽ không nhường cho Thẩm Nghi Hoàn.Tần Dung im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Công tử kêu ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, hết thảy đều nghe theo công tử."

Tạ Quan Sư thấy gương mặt hắn tái nhợt vì tiêu hao sức lực thời gian dài, lúc này thoạt nhìn an tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn ẩn chứa không cam và đau đớn.

Có thể thấy rõ ràng hắn không muốn thả người đi, nhưng hắn không thể quyết định.Từ khi Tạ Quan Sư tiến vào thế giới này đến nay, thật ra thời gian ở cùng Tần Dung cũng không nhiều, y cho rằng, tuy Tần Dung không cố chấp điên cuồng như Thẩm Nghi Hoàn nhưng cũng bướng bỉnh vô cùng.

Cho nên giờ hắn chọn buông tay làm Tạ Quan Sư hơi kinh ngạc.Y thử hỏi: "

Sau này thì sao, ngươi có tính toán gì không?"

Tần Dung nói: "Công tử yên tâm, sau này ta vẫn sẽ luôn bảo hộ người, chỉ cần người cần."

Tạ Quan Sư nói: "Nếu là bởi vì chuyện ở sơn động ngày đó, thật ra cũng không cần......"

Vẫn chưa nói dứt câu đã bị Tần Dung ngắt ngang: "Công tử."

Như là hơi khó mở miệng, Tần Dung một tay đỡ thân cây, ngón tay ấn mạnh như muốn khảm nhập vào thân cây, sắc mặt cũng hơi khác thường: "Không phải bởi vì chuyện ngày đó.

Ngày đó, thật ra, sau đó ta......"

Hắn dừng một chút mới gian nan nói tiếp: "Tuy rằng ta hoàn toàn không biết gì về chuyện đó cả, thế nhưng ta cũng không phải tiểu tử mười mấy tuổi đầu.

Khi ở trên xe ngựa, ta thừa dịp công tử ngủ mà kiểm tra thân thể ngươi, nhưng lại không hề thấy chút dấu vết nào cho thấy ngươi bị ta xâm chiếm......

Công tử.... lừa ta?"

Tạ Quan Sư: "......"

Mất hết mặt mũi, may là giờ y không có thật thể, chỉ có hồn phách không thể nhìn thấy, nếu không chắc chắn phải đào lỗ chui xuống rồi.Tạ Quan Sư khụ khụ hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Vậy chắc là ta hiểu lầm......"

Tính tình Tần Dung rất tốt, cứ vậy gật đầu thuận theo.Ban đầu, đúng thật là hắn nảy sinh tình cảm với công tử bởi vì đêm đó, hắn cho rằng mình có lỗi với công tử, muốn lấy mạng trả lại.Nhưng sau đó, hắn lại phát hiện hình như không phải như vậy, nếu chỉ đơn giản là lòng áy náy thì hắn sẽ không có tâm tư ganh đua cao thấp với Vương Bất Dịch, thậm chí ghen ghét với cả hạt gạo dính ở khoé môi y.Có lẽ hắn cũng hiểu y nghĩ gì, lúc ấy y đã gần như mất hết tu vi, rất khó tự bảo vệ mình, nếu có thể dùng cách này lừa hắn lưu lại bên cạnh, thề sống chết đi theo, vậy cũng có thể xem là một kế rất tốt.Vốn dĩ người này là ma tu mà người người nghe tiếng đã sợ vỡ mật, tâm cơ mưu kế tuyệt đối phải có, không thể nào vô cớ để một người vô dụng ở bên cạnh mình.

Y đối tốt với hắn, nhất định là có dụng ý khác.Nhưng Tần Dung cũng không muốn muốn vạch trần.Hắn thuận theo tâm tư của y, ở bên cạnh y, thề chết bảo hộ y.Đó là âm mưu của hắn.Chẳng qua, hắn không ngờ mình lại càng lún càng sâu............Hai người cùng cảm nhận được chiêu hồn khúc càng lúc càng lớn, Thẩm Nghi Hoàn cách đây càng lúc càng gần.

Theo làn sóng linh khí kịch liệt, cây cối xung quanh bắt đầu bị ăn mòn, trở nên vặn vẹo quỷ dị.

Có thể thấy tu vi của Thẩm Nghi Hoàn lại tiến bộ vượt bậc thêm nữa.Cảm xúc trong mắt Tần Dung dần biến mất."

Công tử, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, ngươi muốn trở về không?"

Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, chờ một đáp án.Tuy rằng hắn chỉ cần buông khống chế của thân thể đối với hồn phách Tạ Quan Sư là có thể thả y ra, Tạ Quan Sư không cần làm gì hết, mà hồn phách cũng sẽ bị Thẩm Nghi Hoàn chiêu đi ngay lập tức.Nhưng hắn vẫn giãy giụa như hấp hối, vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn có được một câu trả lời cuối cùng.Hắn cứ đứng yên như thế, lại nói chuyện với không khí, dù cho ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy quái dị.Tạ Quan Sư không nói gì, hắn cảm thấy như trên đỉnh đầu mình xuất hiện một thanh đao đang chờ rơi xuống."

Chắc là không đi."

Tạ Quan Sư bỗng nhiên nói: "Ta cũng chán thân thể đó rồi, phong cảnh ở tòa núi đó cũng xem nhiều đến phát ghét, ta muốn đi nhìn xem những nơi khác."

Tần Dung như ngừng thở, suýt nữa không thể hiểu ý của Tạ Quan Sư."

Công tử, ý của ngươi là...... muốn đi theo ta sao?"

Hắn kích động nói, như là sợ người này hối hận, lại vội vàng bổ sung: "Ta sẽ đưa ngươi đi né tránh hắn, dù hắn thần thông quảng đại cũng không thể tìm thấy chúng ta."

Tạ Quan Sư hỏi: "Đi đâu?"

Tần Dung nhấp nhấp môi: "Trời đất bao la, đi đâu cũng được."

Hắn ngừng thở chờ đáp án của Tạ Quan Sư.Chốc lát sau --"Được."

Tạ Quan Sư nói.Hốc mắt Tần Dung đỏ lên, cuối cùng thanh đao treo trên đỉnh đầu cũng biến mất, bả vai như mất hết sức lực.Công tử đồng ý rồi......Hắn không thể ngờ rằng, giữa mình và Thẩm Nghi Hoàn, công tử lại chọn mình.Thế mà lại chọn hắn rồi, cuối cùng cũng chọn hắn rồi.Bỏ qua tất cả những chuyện trước kia, đó đều là chuyện quá khứ rồi, từ nay về sau, trời đất bao la, hắn có thể đi cùng công tử.

Mặc cho là Thẩm Nghi Hoàn hay là người nào khác, hắn tuyệt đối sẽ không để họ tới gần một bước.Việc này không nên chậm trễ, tim Tần Dung đập kịch liệt, vui sướng dâng nên muốn nổ tung đầu.

Khàn giọng nói: "Chúng ta đi ngay thôi, công tử cố chịu một chút, rời khỏi phạm vi chiêu hồn của hắn thì sẽ không đau nữa."

Thiếu niên đã không còn là thiếu niên nửa năm trước, lúc này hắn ngự kiếm phi hành, thoắt cái xẹt qua ngàn dặm sông núi, bằng với cước trình của một người bình thường.

Giờ hắn đã cường đại đến mức có thể bảo hộ chính mình, hơn nữa, trong tình huống nguy cấp, hắn cũng có thể bảo hộ được người trong lòng của mình.Hắn thật sự rất vui, cứ tủm tỉm cười mãi.

"Được thôi."

Tạ Quan Sư lại nói.Tần Dung liều lĩnh phung phí chân khí trong cơ thể, phát huy bản lĩnh của mình đến mức lớn nhất -- nhất định phải mang công tử rời đi!【Ting!

Độ nảo cảm của đối tượng công lược chủ chốt đã đạt tới 100, nhiệm vụ hoàn thành, đạt được 10000 tích phân, bắt đầu rời khỏi thế giới này, xin chuẩn bị -- ba -- hai -- một!】Tuy rằng Tạ Quan Sư đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi nghe thấy thanh âm vẫn hơi ngẩn ra.

Y muốn nói với Tần Dung thêm vài câu nữa, thế nhưng đầu óc lại trống rỗng ngay lập tức, ngay cả một câu cuối cùng cũng không thể nói.Khi Tần Dung vẫn chưa nhận ra, y đã biến mất."

Công tử, chúng ta đi đâu trước nhỉ?

Bây giờ chúng ta đang ở phía bắc, không bằng xuống phía nam nhé?"

Không ai trả lời.Tần Dung cho rằng Tạ Quan Sư đang nghe, vì vậy lại vui vẻ nói tiếp: "Bên đó khí hậu ấm áp, linh khí cũng dư thừa, tuy rằng nhiều tu sĩ, nhưng không ai đáng ngại, chúng ta đến đó nhé?

Hẳn là có thể trợ giúp khôi phục hồn phách của ngươi sớm một chút."

Vẫn không có ai trả lời, trong không khí trống rỗng chỉ có tiếng nói của một mình hắn, thêm vào đó là tiếng gió thổi qua từng tán cây và vách đá, dường như giữa trời đất bao la chỉ còn lại một mình hắn.Tần Dung nhận ra điều kỳ lạ, hắn ngừng lại, đứng trên ngọn cây, mờ mịt gọi: "Công tử?"
 
[Hoàn] Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp - Quân Mai Tuyền Hạ
72. Kết thúc


Editor: cac-ban-khong-nham-dau-het-that-roi-doChờ đến khi Tạ Quan Sư tỉnh lại lần nữa, trước mắt đã là một mảnh trắng xoá.

Nhiệm vụ hoàn thành, y lại trở về thế giới chủ.502 nói:【Bụp bụp bụp.

Chúc mừng anh Tạ, lần này xem như là lần hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi nhất!

Ít nhiều cũng nhờ sự giúp đỡ của công năng vạn nhân mê.】Tạ Quan Sư tức giận nói:【Cũng là lần nhiệm vụ thống khổ nhất đó có được không, hệ thống cái gì chứ, ngay cả công năng phong bế cảm giác đau cũng không miễn phí được.】Nỗi thống khổ khi hồn phách bị xé rách không hề thua gì cảm giác bị viên đạn xuyên qua thân thể, giờ đã về đến thế giới chủ rồi mà đầu y vẫn còn hơi ê ẩm.502 tự biết mình đuối lý, không dám nói gì.【Đúng rồi, nhiệm vụ tiếp theo là gì?】 Tạ Quan Sư bật dậy khỏi giường, chuẩn bị khiêu chiến tiếp.502 nói:【Hết rồi, anh Tạ, đây là nhiệm vụ cuối cùng.

Chúc mừng, cậu có thể thực hiện nguyện vọng ban đầu của mình rồi.】Nhiệm vụ cuối cùng?Nguyện vọng ban đầu?Tạ Quan Sư đứng trong căn phòng màu trắng trống rỗng, cảm thấy hơi mờ mịt.Y đã không nhớ rốt cuộc mình đã đi qua bao nhiêu thế giới.Ban đầu là làm pháo hôi, vai ác, ngày ngày bị người ta vả mặt, lúc sắp chết lặng thì được thăng chức, bắt đầu đi vào trong các thế giới tìm những người xuyên việt, xách bọn họ ra ngoài, rồi sau đó lại khiêu chiến một ít vai thân thế bi thảm, trải qua biết bao thăng trầm, suy cho cùng thì nhiệm vụ cũng là thay vai chính chịu tội......Sau đó lại từ từ thăng chứ.....【Cậu có nhớ tôi đã đi qua tổng cộng bao nhiêu thế giới không?】 Tạ Quan Sư hỏi, y đã không còn nhớ rồi.502 tính tính:【Nếu cũng tính cả những vai pháo hôi diễn ba ngày là xong thì chúng ta đã đi qua tổng cộng 999 thế giới.】Bảo sao, nếu tính thì cũng đã được mấy trăm năm, ký ức Tạ Quan Sư như một tấm ván bị cọ rửa không ngừng, đến thế giới mới, y sẽ bắt buộc phải làm mình quên đi những thông tin của thế giới trước, nếu không sớm hay muộn gì cũng sẽ phát điên.502 hỏi:【Cậu còn nhớ lý do mà ban đầu mình từ bỏ mạng sống báo danh làm người xuyên việt không?

Giờ cậu có thể thực hiện rồi.】Ký ức Tạ Quan Sư lại hơi mờ mịt.Y nhớ là mình muốn cứu sống một người, nhưng khi trải qua quá nhiều các thế giới, khuôn mặt của người này lại dần phai nhạt.

Chỉ là nguyện vọng muốn cứu sống người kia vẫn còn mãi, cứ cố chấp như đã khắc sâu vào trong trí nhớ.Y cảm thấy, có lẽ người này là người thân của mình, hoặc là người yêu.502 hỏi:【Đã chuẩn bị xong chưa?】Tạ Quan Sư hỏi:【Trở lại thế giới hiện thực sao?】502:【Ừm, tôi cũng nên đi tìm ký chủ đời kế tiếp của mình rồi.】Tạ Quan Sư:【Bắt đầu đi.】Y nhắm mắt lại, cảm thấy mình đã rời khỏi căn phòng màu trắng kia, sau đó lại đi vào một căn phòng màu trắng khác --Lúc đó Tạ Quan Sư đã nghĩ là mình vẫn chưa rời khỏi, chứ sao cả hai đều là phòng trắng chứ!

Y nhìn tới phát chán rồi!Nhưng không phải là căn phòng cũ.Y đang đứng trong một phòng bệnh, ở gần đó là một khoang vô khuẩn, bên trong có một người nằm.Tạ Quan Sư đi qua.Người nằm ở nơi đó là một người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng lại tái nhợt, như là đã ngủ thật lâu, thời gian không lưu lại dấu vết gì trên người hắn.Khi Tạ Quan Sư nhìn thấy hắn, vô thức ngừng thờ, hốc mắt cũng hơi đau xót -- đã rất lâu rồi, từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ đến nay, đây là lần đầu tiên y không thể khống chế cảm xúc của mình.Y cảm thấy người này vô cùng vô cùng quen thuộc.Ở nơi sâu nhất trong trí nhớ của y, có một đoạn ký ức liên quan đến người này, hai người rất gần gũi thân thiết.

Sau đó người này xảy ra chuyện, không thể tỉnh lại, vì thế y tự nguyện trói buộc với 502, hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, đổi lấy một nguyện vọng.Nguyện vọng khi đó là -- "Tôi muốn anh ấy tỉnh lại."

Mà cảm giác quen thuộc này không phải chỉ có đoạn ký ức kia, còn có những thứ khác.

Giống như ba thế giới công lược cuối cùng của y đều có liên quan đến người này.Tạ Quan Sư không nhịn được hỏi:【Ba thế giới cuối cùng tôi đến rốt cuộc là nơi nào?】502 vẫn còn ở đó, không vòng vo, dứt khoát trả lời: 【Là thế giới tinh thần của bạn trai cậu.

Trong ba thế giới đó, tất cả những đối tượng công lược đều là do hắn hóa thân, Phùng Bắc là lý trí và ngạo mạn, Chu Tuấn là dịu dàng và đố kỵ, Chung Tri là phần tình cảm thâm hậu nhất và nhiều nghi kị nhất, Tần Dung là ngây thơ và cố chấp, Thẩm Nghi Hoàn là cường đại và âm u......

Cậu làm tất cả những mặt âm u và quang minh của hắn yêu cậu lại một lần nữa, tình cảm mãnh liệt này sẽ làm hắn không màng tất cả, ngăn cản vận mệnh để tỉnh lại.】Tạ Quan Sư nhìn người trước mắt chăm chú.Hình như y đã nhớ ra rồi, lúc trước 502 đã nói với y, có lẽ phải hoàn thành mấy trăm nhiệm vụ có đơn giản có gian nan, phải kiên trì đến cùng mới có cơ hội thực hiện tâm nguyện.Mà người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ trước mắt này, là người yêu y.Đột nhiên ngón tay hắn giật giật, từ từ mở mắt, đôi mắt chứa đựng đầy cảm xúc và hết thảy ký ức đối diện với y.502 thì thầm:【Anh Tạ, cậu là người đầu hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, cũng là người đầu tiên thực hiện được nguyện vọng của mình.】Tác giả có lời muốn nói:Chào mọi người, văn xuyên nhanh cẩu huyết này đến đây coi như là xong rồi, vốn dĩ kế hoạch là viết 5 thế giới, tổng cộng 7 anh công.

Nhưng hai thế giới còn lại là giới giải trí và chủng điền, mà tôi lại cảm thấy không hấp dẫn người đọc lắm nên không viết, nếu sau này có cơ hội thì sẽ lại viết ở một quyển xuyên nhanh khác.Dù sao mỗi thế giới trong xuyên nhanh đều là độc lập, sẽ không ảnh hưởng đến nhau.(...

đã lược bớt....)Hoàn toàn văn_____Editor có lời muốn nói:Hmmm .......Sau gần 5 tháng lê lết thì cuối cùng mình cũng làm xong bộ này, giờ nhảy qua làm LXDP hén, hứa sẽ siêng năng(≧∇≦)
 
Back
Top Bottom