- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #161
[Hoàn]Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay
Chương 160: Vân Hi tiên tử
Chương 160: Vân Hi tiên tử
Lam Túc ôm Lâm Khinh lên, khí thế tràn ra, người xung quanh lập tức dạt về đằng sau, hoảng sợ hét lên."
Đại...
đại năng."
Nhìn chằm chằm vào máu tươi đang tràn ra liên tục, lòng đau đớn, hắn quay sang nhìn Tiêu Cảnh với đôi mắt lạnh lẽo."
Truyền tống trận ở đâu?
Đưa ta đến đó."
Tiêu Cảnh nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Lam Túc, vô thức cúi đầu, gần như không dám phản kháng.
"Các hạ đi theo ta."
Tiêu Nam thấy vậy lập tức chạy theo.
Còn đám người Tiêu gia không một ai phát ra tiếng nào, đến khi Lam Túc khuất bóng mới ngã ngồi xuống đất."
Là ai vậy, khí thế thật mạnh?"
"Đại năng đại thừa kỳ, không ngờ đời ta lại vinh dự được tận mắt diện kiến một lần."
"Ngươi nói có thật không?
Sao nghe nói trên đại lục chỉ có mười người đạt cảnh giới này?
Người này còn trẻ như vậy, chẳng lý nào không có tiếng tăm gì?"
Lúc này thúc thúc của Tiêu Nam mới lên tiếng."
Các ngươi nói xem, đạo lữ của hắn uống rượu của chúng ta mới hộc máu, liệu hắn có tính lên đầu chúng ta không?"
Mọi người lúc này đều câm như hến, không một ai dám trả lời.Bây giờ chỉ còn cách cầu trời cho vị kia không bị làm sao thôi.
Tiêu gia chúng ta năm nay bị tai tinh chiếu đến hay sao ấy, hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác.Đúng lúc này bên ngoài có hạ nhân chạy vào."
Cấp báo cấp báo, có người Vân gia đến gây sự!"
Xong đời rồi.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.Lam Túc đi gần như lướt trên mặt đất.
Tu vi của Tiêu Cảnh tiếp cận Hợp thể kỳ phải cố gắng hết sức để chạy trước.
Lúc đến cửa cấm địa, Tiêu Cảnh chưa kịp lấy thẻ bài ra, Lam Túc đã phóng ra một quang tráo rồi bế Lâm Khinh tiến vào trong.Tiêu Cảnh và Tiêu Nam thấy vậy hoảng sợ định can ngăn nhưng lại thấy lôi đình không có tác dụng gì với hắn nên vội ngậm miệng lại, quay qua nhìn nhau."
Con nghĩ là cha vẫn nên mở cấm địa thì hơn."
Tiêu Cảnh đồng ý, tay không chậm trễ mà rút thẻ bài ra áp vào.Bên trong Lam Túc đi đến truyền tống trận, hắn muốn quay trở lại Ma linh giới để tìm Lý Hạo Dương.
Độc Hủ thi tán này cách giải đã thất truyền, chỉ có thể gặp người chế độc mới có hi vọng.Lúc phát hiện truyền tống trận không khởi động được, Lam Túc điên tiết gầm lên, hắn suy sụp quỳ xuống sau đó liên tục lấy ra đan dược đút Lâm Khinh mà máu tươi vẫn không ngừng chảy.
Cuối cùng hắn phải cưỡng ép đẩy linh khí vào người y thì mới đỡ hơn một chút."
Lâm Khinh, Lâm Khinh, đệ có nghe ta nói không?"
Lam Túc tuyệt vọng lay người dậy, chỉ có lay người tỉnh lại mới vào được không gian, hắn tin Phương lão sẽ có cách.Tiêu Nam và phụ thân bây giờ mới chạy đến nơi, thấy bộ dạng của Lam Túc thì sợ hãi nhưng mà dù sao bằng hữu gặp nạn không thể làm ngơ, hắn vội vã hỏi."
Lam ca, Lâm Khinh làm sao vậy?"
Lam ca quay sang nhìn Tiêu Nam, cau mày lại, sau khi tin chắc hắn không thể hại Lâm Khinh được mới bớt đi phòng bị."
Hủ thi tán, Lâm Khinh bị trúng Hủ thi tán.
Đáng lẽ ra độc này ba mươi ngày mới phát, nhưng có lẽ uống rượu vào độc sẽ phát nhanh hơn."
"Hủ thi tán..."
Tiêu Cảnh lẩm bẩm chán rồi mới dò xét nói."
Đạo hữu.
Ta chưa từng nghe tên độc này, nhưng ta biết Vân gia đảo bên có một vị thần y tên là Vân Hi, tu vi nàng cao tuyệt, được gọi là quỷ thần y.
Đan điền vỡ nát của Ngâm tiểu thư cũng là do nàng chữa."
Lam Túc nghe vậy như bắt được tia sáng mong manh trong đêm đen, ôm người đứng bật dậy."
Vậy đưa ta đến Vân gia."
Tiêu Cảnh toát mồ hôi.
Lão biết Vân gia khó chơi, nhưng vị trước mặt này còn khó chơi hơn."
Được, đạo hữu hãy đi theo ta."
Lúc này ở sảnh chính đám người Vân gia và Tiêu gia đang gương cung bạt kiếm, bốn tên trông giống như đồ tể, thân cao lực lưỡng, trên người mặc y phục màu vàng đồng điệu đang chỉ tay mắng người."
Ta đã hạn cho các ngươi hai mươi ngày để giao ra công thức ủ linh tửu, bây giờ đã hai lăm ngày, một là giao ra, hai là ta sẽ đập nát chỗ này.
Các ngươi nên nhớ là vị hôn thê của Tiêu thiếu gia còn đang ở trong tay chúng ta, muốn nàng ta lành lặn thì biết điều chút."
Đám người Tiêu gia cũng khá sợ hãi, nhưng nhìn thấy tu vi bọn đồ tể này mới chỉ Nguyên Anh kỳ nên cũng gân cổ cãi lại."
Đám chó săn của Hải Sa môn cũng dám to mồm à?
Hôm trước đã thương lượng xong xuôi rồi hôm nay lại đến nữa.
Hải Sa môn cho các ngươi thiên tài địa bảo gì mà các ngươi phải nghe răm rắp vậy?"
Vài tên đồ tể lực lưỡng này chỉ là tay sai nghe lời, nghe mỉa mai đó cũng vờ như không thấy, khoanh tay đứng giữa nhà."
Đừng nói nhiều nữa, giao linh tửu ra, nếu không hôm nay chẳng yên với Vân gia chúng ta đâu."
"Ngươi là người Vân gia?"
Đột nhiên một giọng nói mang theo đạo vận vang lên, trấn cho mấy tên đồ tể run lên, miệng hộc máu, ngước lên nhìn người vừa nói."
Là ai?"
Chỉ thấy từ ngoài vào một nam nhân cao lớn mặc y phục màu đen.
Nguyên thần hắn khoá chặt nơi này, không cho ai cử động nổi.Lam Túc ôm Lâm Khinh một thân máu tươi tiến vào, linh lực khoá trụ một tên đứng gần nhất, lặp lại lần nữa."
Ngươi là người Vân gia?"
"Đúng...
đúng vậy.
Ta là người Vân gia... ngươi... ngươi là ai?"
Tên này mới đầu còn cố gắng chiếm thế thượng phong, nhưng càng nói lại càng mất khí thế, đến từ cuối gần như lí nhí trong cổ họng.
Lam Túc không để ý, linh khí trước mặt hoá thành thực thể nhấc cổ gã nhấc lên."
Đưa ta đi gặp Vân Hi!"
Một câu ra lệnh, không cho bọn đồ tể thương lượng gì.Mấy tên đồ tể nhìn nhau, biết gặp được thứ dữ rồi, nhưng mà bọn họ đâu đã nhìn thấy Vân Hi bao giờ, giờ muốn dẫn đi thế nào.
Một chút do dự cũng làm Lam Túc cau mày, hắn định giết gà doạ khỉ, linh khí càng siết chặt cổ tên kia.Đúng lúc này người trong lòng cử động.
Lam Túc vội vàng nhìn xuống."
Lâm Khinh, đệ sao rồi?"
Lâm Khinh cảm thấy đan điền của mình đảo lộn, vừa mở mắt ra đã bị khí thế của Lam Túc doạ sợ, ho khù khụ từng cơn."
Lam Túc, ta khó chịu."
Lam Túc thật sự hốt hoảng, nhìn đôi mắt hồng hồng, làn da tái nhợt mà tim đau nhói, người ngày thường hắn nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan thế mà bây giờ trông yếu ớt mong manh.
Lam Túc cố hạ thấp giọng xuống hết mức có thể.
"Đệ cố chịu một chút, ta sẽ tìm cách lấy Hủ thi tán ra."
Lâm Khinh cố hết sức cầm tay Lam Túc.
Máu nhanh chóng nhiễm đỏ tay nam nhân, nhưng y mệt đến mức không thể tự niệm một đạo thanh thuỷ quyết cho mình được, mà ngay cả Lam Túc cũng quên luôn điều đó."
Huynh nhớ phải bình tĩnh, yên tâm ta không chết được đâu."
Lam Túc siết chặt tay Lâm Khinh, "Đệ đừng nói nữa, giữ sức đi."
Chỉ là y không nghe được nữa, ý thức cứ mông lung rồi biến thành một màu đen kịt.Thấy Lâm Khinh ngất tiếp, Tiêu Cảnh vội vàng nói."
Đạo hữu, Vân gia rất gần đây, chỉ cách có một hòn đảo.
Chúng ta phi hành cũng chỉ mất nửa canh giờ."
"Vậy chúng ta đi, lôi bọn chúng đi theo."
Dứt lời phi kiếm liền bay ra rồi phóng lớn, phi kiếm giống hắc vụ vô cùng nhưng mà khí tức lại không hề giống, có phần trong trẻo hơn.
Lam Túc dẫn đầu bế Lâm Khinh leo lên.Tiêu Nam không nghĩ ngợi gì lập tức chạy theo.
"Ta đi với."
Lam Túc im lặng, Tiêu Nam tự cho là hắn đồng ý cùng Tiêu Cảnh đứng sát mép đằng sau.
Bốn tên đồ tể bị linh lực trói gô vào vứt ngay cạnh chân hắn.
Người cầm dây trói là vị thúc thúc của Tiêu Nam cũng đứng đằng sau.Phi kiếm dù sao cũng rất lớn, nhiều người đứng lên cũng không ảnh hưởng, nhanh chóng hoá thành một tia sáng bay lên bầu trời.Lúc này người ở dưới mới hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm.Tìm Vân gia cũng được.
Chỉ cần không ở Tiêu gia, có khi nguy cơ của bọn họ sẽ tiện tay được giải trừ cũng nên.Vân gia cũng giống như Tiêu gia, là một hòn đảo biệt lập nhưng lại khá gần Hải sa môn.
Nhìn chung hòn đảo đầy màu xanh này neo khá nhiều tàu thuyền, chứng tỏ nơi này có cả thường dân sinh sống.Quả nhiên, ở bến cảng nhìn xuống là thường dân đang đi lại tấp nập, dường như không hề liên quan đến tiên nhân, mặc dù thấy phi kiếm bay qua cũng không hề tò mò.Lam Túc đứng ở trên phi kiếm, nghiêm túc quan sát Vân đảo.
Chỉ thấy nơi này có một hộ sơn đại trận khá tồi tàn, dường như sắp hết hiệu lực.Sau khi dùng nguyên thần dò xét, Lam Túc nắm ngay được tình hình bên trong.Cả một Vân gia cũng chỉ có một người có tu vi hợp thể kỳ, hơn nữa linh lực của người này hỗn độn như tẩu hoả nhập ma.Là một nữ tử tóc màu bạch kim.Lam Túc không xuống dưới, dùng thuật khuếch âm hét lớn."
Lam Túc Thiên Huyền tông xin được diện kiến Vân Hi tiên tử."
Khí thế trong giọng nói khá lớn cho nên hắn không dám thả linh lực.
Thế mà đám người đứng dưới vẫn ngã ngửa ra sau..
Bây giờ vị thúc thúc của Tiêu Nam mới nhớ ra, ánh mắt trợn trừng nhìn bóng lưng Lam Túc.
Lam Túc của Thiên huyền tông, tu vi đại thừa kỳ, chẳng phải chính là vị đó đó hay sao?
Ai thì không biết chứ lão rất hay lên đất liền, hiển nhiên đã được nghe nhiều lần truyền thuyết về vị tông chủ thần bí này, lần gần đây nhất là vị tông chủ họ Lam thần bí này đột nhiên có một vị đạo lữ là nam nhân, hơn nữa vị đạo lữ này còn bị Ma linh giới bắt đi.
Tại sao bây giờ họ lại xuất hiện ở đây.
Bên dưới vang lên một trận ồn ào làm gián đoạn mạch suy nghĩ của lão, liếc mắt nhìn xuống, thấy trận thế bên dưới mà hết hồn.
"Là kẻ nào ngang nhiên xông vào đại trận của chúng ta."
Bên dưới là gia chủ Vân gia.
Vân Ích Tiên, lão năm nay đã gần bảy trăm tuổi, tu vi ngang ngửa với Tiêu Cảnh, vừa liếc mắt đã nhìn thấy lão Tiêu trên phi kiếm, tưởng rằng lão đến gây sự.
"Tiêu Cảnh lão già rụt cổ kia?
Cớ gì không xuống đây?
Lão làm gì trên đó?"
Lam Túc đứng ở đây hiển nhiên Tiêu Cảnh không dám nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh.
Mà Lam Túc không thèm liếc mắt đến Vân Ích Tiên, chỉ nhìn chăm chăm vào nữ nhân tu vi Hợp thể kỳ đang ngồi khoanh chân ở trên trên núi.
"Vân Hi tiên tử.
Đạo lữ của ta bị thương rất nặng.
Cứu một mạng người bằng xây bảy toà thành, nếu y được cứu.
Vân gia về sau ta sẽ nâng đỡ."
Tiêu Cảnh nghe nói như vậy thì tái mét mặt, định đứng ra, Tiêu Nam bên cạnh giật ống tay áo lão, nhất thời lão mới nhớ ra nhi tử nhà mình là bằng hữu vị đang nằm kia.
Chắc sẽ không liên luỵ gì đến gia tộc đâu nhỉ.
Lam Túc chờ đợi một chén trà, đến khi cảm thấy mất kiên nhẫn mới nhăn mi lại.
Nếu không phải còn việc nhờ vả người ta, hắn sao lại nhún nhường thế này.
Một Vân gia chứ mười Vân gia cũng không đủ để hắn diệt.
Đúng lúc hắn sắp bộc phát khí thế.
Người bên dưới chợt mở mắt, tiếp theo một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Giọng nói này tuy không lớn nhưng vang vọng khắp ngọn núi, bình bình thản thản, không có độ ấm.
"Mời các hạ đến nhà làm khách."
Lam Túc thở ra một hơi, điều khiển phi kiếm đi xuống, người bên dưới tự khắc giãn ra thành một vòng tròn.
Ngay lúc này.
Giọng nói lại vang lên, lúc trước ở trên không nhận ra, ở dưới mới thấy dư vị quanh quẩn khắp dãy núi.
"Mời các hạ mang người bệnh đến chỗ tiểu nữ."
Lam Túc bế Lâm Khinh định bước đi, nghĩ ngợi điều gì lại bộc phát khí thế, quay lại nói với ba người đằng sau.
"Các ngươi đứng đợi ở đây!"
"Đạo hữu cứ đi đi, đừng lo cho bọn ta."
Tiêu Cảnh cố tỏ ra thân thiện mà vẫy tay.
Lam Túc dứt khoát nhảy một bước, một bước này tuy nhẹ tựa lông hồng nhưng có thể đi xa mười thước.
Lúc này Vân gia gia chủ mới nuốt nước bọt nói.
"Đó là ai?
Tại sao lại động lòng trắc ẩn của Vân Hi tiên tử?"
Đúng vậy.
Vân Hi tiên tử là quỷ thần y, y thuật thần sầu, nhưng mà nàng chữa bệnh tuỳ theo cảm xúc.
Chỉ hợp mắt mới chữa, còn tu vi cao tuyệt ra sao cũng mặc kệ.
Ngay cả Ngâm Thiên Dự hồi trước cũng là vậy.
Tiêu gia vừa đến Vân Hi đã cho mời người vào.
"Hừ.
Vân Hi tiên tử mà biết lũ con cháu khốn nạn của người còn lấy cớ chữa bệnh chèn ép gia tộc người khác thì không biết giấu mặt vào đâu.
Ngươi tự lo cho mình đi, đừng xen vào việc của người khác nữa."
Không ngờ lão nói câu này xong mặt mo của Vân gia gia chủ không cãi lại được câu nào.
Kỳ thực lão cũng có chỗ khó xử.
Vân gia chuyên về dược liệu, nào có cần công thức ủ rượu làm gì, nhưng mà lệnh của Hải sa môn bọn họ làm sao dám trái cơ chứ.
Nói đi thì cũng phải nói lại, Hải Sa môn bảo kê Vân gia, Vân gia làm con chó cụp đuôi chạy theo, đây là lựa chọn của bọn họ, còn trách móc được gì.
Ài.
Nếu Vân Hi tiên tử khôi phục lại thì tốt rồi.
Lam Túc đi thẳng hướng Vân Hi tiên tử ở, đó là một ngọn núi cao thẳng tắp, gần như không liên quan đến bên dưới chân núi.
Trên núi có một căn nhà nhỏ, một nữ nhân tóc búi cao đang ngồi sắp xếp dược liệu.
Lam Túc dù không để ý đến ai nhưng bản lĩnh nhớ người rất tốt, chỉ liếc cái là nhận ra nữ nhân đó là Ngâm Thiên Dự.
Ngâm Thiên Dự nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn lên, hơi căng thẳng nói.
"Lam Túc, hoá ra chính là huynh à?
Ta còn tưởng đâu mình nghe nhầm."
Lam Túc không có thời gian tâm sự, chỉ ậm ờ, "Vân Hi tiên tử bên trong à?
Ta vào trước.
Người quan trọng hơn."
Ngâm Thiên Dự cũng tò mò không rõ đạo lữ của Lam Túc là ai, nhìn quần áo nhuộm đầy máu, cổ chân trắng nõn lộ ra sau lớp y phục, nàng thầm nghĩ chắc là một mỹ nữ nào đó.
Ai dè lúc Lam Túc bế người đó sượt qua, mái tóc Lâm Khinh trượt xuống, cả khuôn mặt lộ ra, dù đầy máu nhưng mà nhìn phát có thể nhận ra là ai.
Ngâm Thiên Dự trợn trừng mắt.
Đây...
đây chẳng phải là Lâm Khinh hay sao?
Chưa kịp xác nhận lại đã thấy bóng lưng của Lam Túc khuất sau cánh cửa.
Vân Hi tiên tử đã chờ sẵn bên trong.
Không ngờ nàng trông cũng khá trẻ, nhìn qua tầm ba mươi tuổi, khí tức trên người hỗn loạn, mái tóc, màu môi hay đôi lông mày đều trắng toát, nhìn qua còn khá giống bạch phát ma nữ.
Nàng đang ngồi trên giường, đôi mắt lim dim khép hờ, xung quanh căn phòng không có gì ngoài hai cái giường, chẳng giống phòng nữ nhi thường tình.
Lam Túc nhìn khí tức của nàng thì hơi nhướng mày.
Người mà đến bệnh của mình còn chẳng chữa được thì liệu có thể chữa cho người khác không?
Hắn trong lòng còn hoài nghi nhưng hắn vẫn nhanh chân lấy ra thảm lông trong nhẫn trải ra rồi đem Lâm Khinh đặt lên chiếc giường đá duy nhất trên phòng.
Vân Hi tiên tử cúi đầu nhìn chăm chú, sau đó cầm lấy tay Lâm Khinh rồi bắt mạch, từng tia sáng màu xanh từ đầu ngón tay nàng liên tiếp chui vào cơ thể của y.
Mi Lam Túc khẽ nhăn lại nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
Vân Hi tiên tử trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên phun một ngụm máu ra.
Lam Túc hoảng hồn lao tới.
"Sao vậy?
Có vấn đề gì?"
Hiển nhiên hắn chẳng lo lắng gì Vân Hi mà tâm tư dành hết cho người trên giường rồi, hắn luống cuống kiểm tra Lâm Khinh, sau khi thấy y không sao thì mới đứng dậy.
Vân Hi không lau máu, điềm nhiên đáp.
"May mắn y vừa phát bệnh.
Hủ thi tán này còn thiếu một vị thuốc, nếu phát bệnh thì thuốc tiên cũng không cứu được."
"Kể cả người chế thuốc cũng không cứu nổi?"
Vân Hi khẳng định.
"Phải."
Tâm tình Lam Túc hạ thấp đến cực điểm, điều này nghĩa là gì? có phải ngay từ đầu Lý Hạo Dương đã muốn y chết rồi không?
Hắn quay sang nhìn Vân Hi, ánh mắt có ý tứ cầu xin.
"Vậy ngươi cứu được không?"
Vân Hi vẫn lạnh nhạt nói, cứ như sinh tử của người trước mặt chả là gì.
"Ta cùng lắm chỉ giữ được cho y khỏi chết trong vòng một trăm ngày.
Một trăm ngày này ngươi phải tìm một loại thực vật không có linh lực tên là Thảo hồng bì để cho y ăn.
Chỉ cần ăn nó là độc tố tự giải.
Thảo hồng bì, hiển nhiên là Lam Túc chưa nghe thấy bao giờ.
"Thuốc đó ở đâu có?"
Vân Hi tiên tử trầm ngâm nói.
"Năm xưa trong một bí cảnh ta nhặt được một cuốn thư tịch về y dược, trong đó là hàng vạn căn bệnh và cách chữa trên đời.
Nhưng hay thay đều không chữa bằng đan dược."
Nàng trầm ngâm nhớ lại.
"Thảo Hồng bì là ta thấy đề tên như vậy, cũng nhìn hình dáng của nó nhưng mà năm ngàn năm qua ta cũng chưa từng thấy bao giờ."
Nàng nhìn Lam Túc, như để khẳng định mà bổ sung.
"Trong thư tịch còn rất nhiều loại thuốc không tên mà ta chưa từng nhìn thấy, có thể Nhật Nguyệt đại lục không có."
Nói xong nàng phẩy tay, một cuốn thư tịch dày cộp hiện ra, tự động chạy về trang có chữ 'Thảo hồng bì.'
"Là ngôn ngữ của Nhật Nguyệt đại lục?"
"Là... nhưng ta cũng không dám khẳng định."
Lam Túc thở dài, nhìn kỹ hình dáng loại cỏ kia rồi đóng thư tịch lại, đoạn nói:
"Thôi vậy, tiên tử cố hết sức để cứu y đi.
Một trăm ngày này ta sẽ gắng sức đi kiếm thảo dược."
Vân Hi tiên tử nhìn rõ ưu sầu trong mắt hắn, khoé miệng nhếch lên tự giễu.
"Được.
Nhưng ngươi nên giữ lời hứa.
Bảo vệ Vân gia an toàn.
Ta chỉ cần lời hứa đó có giá trị một trăm năm."
Lam Túc dứt khoát đồng ý.
"Được, nhưng ta chỉ hứa bảo vệ các ngươi còn mạng, còn chuyện khác ta không quan tâm."
Vân Hi cười gượng, nàng cảm thấy sinh mệnh của mình đang trôi đi dần dần, nàng được giải thoát nhưng còn cơ nghiệp của huynh trưởng để lại, nàng sợ mình chết đi rồi sẽ có một đám người đến chia năm xẻ bảy Vân gia.
Dù đã dựa dẫm Hải sa môn nhưng nàng vẫn cảm thấy không ổn.
Phàn Lữ không phải là người tốt, từ lâu đã mong muốn y thuật của nàng.
"Được.
Ta đồng ý.
Giờ bế y đi theo ta."
Dứt lời Vân Hi liền quay người ấn một cái chốt phía hông căn phòng mở ra, nàng dẫn đầu chui vào.
Lam Túc bế Lâm Khinh vào theo.
Đi đến một căn phòng giống phòng tắm.
Lam Túc nghe theo chỉ đạo để Lâm Khinh nằm gối vào đùi mình giữa một cái ao cạn, Vân Hi nhìn thấy vậy liền lấy ra một khay kim có bảy bảy bốn mươi chín cái, linh lực màu xanh liên tiếp phóng từ ngón tay ra sau đó bọc kín từng cây kim.
Bảy cây kim như có linh tính, cắm thẳng vào đỉnh đầu Lâm Khinh, Lam Túc tinh ý nhìn thấy mày y hơi nhăn.
Hẳn là đau lắm.
Dưới khay còn bốn mươi hai cây kim nữa.Vân Hi tập trung cao độ, quát.
"Nâng y dậy!"
Lam Túc lập tức nghe theo, sốc nách Lâm Khinh để y ngồi xếp bằng giữa ao cạn.
Bảy cây kim tiếp theo nhanh chóng đến cắm vào đằng sau đầu y.
Mỗi cây kim cắm xuống Lam Túc lại có cảm giác như kim đó cắm vào chính mình, đau đớn, khổ sở và bất lực.
Vân Hi không dừng tay, mặt nàng càng thêm trắng bệch, nếp nhăn cũng nhiều đi một chút.
"Cởi y phục ra."
Lam Túc giật mình nhưng nhìn đến tròng mắt trong vắt của Vân Hi tiên tử, hắn không chần chờ nữa, lập tức phanh y phục của Lâm Khinh ra, chỉ để lại tiết khố.
Vải lụa tràn xuống mặt hồ, thân thể xích loã không che đậy hiện ra.
Cơ thể trắng nõn vẫn còn nguyên dấu vết hoan ái lúc nãy để lại.
Lam Túc nhìn thấy lại có ảo giác như y vẫn đang khoẻ mạnh tươi cười với mình.
Vân Hi liếc qua những dấu vết mập mờ trên người Lâm Khinh, khẽ đỏ mặt nhưng vẫn trấn định điều khiển kim.
Cuối cùng ba mươi lăm cây kim chia đều đâm đầy lưng Lâm Khinh, Vân Hi niệm pháp quyết, một chiếc lọ từ trên tay bay ra, mùi thảo dược thơm ngào ngạt khắp phòng.
Nàng niệm pháp quyết, dòng nước từ tay chảy xuống mặt ao cạn nhanh chóng làm ngập thân thể Lâm Khinh.
Tiếp theo nàng đổ lọ dược liệu lúc nãy vào hồ, hồ nước lập tức bốc khói nghi ngút.
Lâm Khinh nửa tỉnh nửa mê dần dần toát mồ hôi, y đau đớn đến mức mặt co rút lại, mới đầu còn xếp bằng được.
Về sau lung lay như muốn đổ.
"Cố định y lại."
Lam Túc vừa nghe Vân Hi chỉ đạo lập tức làm theo, dùng linh lực giữ thăng bằng cho Lâm Khinh.
Đau...
đau đến xé ruột xé gan, Lâm Khinh cảm giác như mình bị nghiền nát, xong rồi lại tái tạo, lại nghiền nát, trong vô thức y mơ màng vận chuyển công pháp Thái Dương bất phá thức, quả nhiên lộ tuyến giống nhau.
Công pháp Thái dương bất phá thức Lâm Khinh mới chỉ dám thử thức thứ nhất đã gần đi đời nhà ma.
Lần này chơi lớn dám thử khiêu chiến thức thứ hai: phá nhục thể.
Lam Túc nhìn da thịt của Lâm Khinh biến chuyển, đưa linh lực vào dò xét mới biết công pháp tự vận chuyển. nguyên thần xông vào thức hải mạnh mẽ cắt đứt ý niệm đó của y.
Lâm Khinh kêu lên đau đớn, ao nước sôi lên sùng sục, từ lỗ kim tràn ra chất lỏng màu đen.
Vân Hi vung tay lên, bốn mươi chín cái kim từ trên người Lâm Khinh bị rút ra, an vị trong khay.
"Chất độc hiện tại đã bị ta trục ra rồi, chỉ còn gốc rễ của nó bắt buộc phải có Thảo hồng bì thì mới chữa khỏi.
Ngươi xem mà làm."
Nàng cầm khay lên, nói xong quay đầu đi thẳng, lúc ra còn tiện thể đóng cửa lại.
Lam Túc không để ý, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Khinh, thấy y bị đau đớn dày vò mà nôn nóng đi qua đi lại, đến lúc chất lỏng màu đen trên người y bị triệt tiêu, da dẻ hồng hào trở lại thì mới thở phào.
Một trăm ngày.
Ta nhất định sẽ tìm cách cứu đệ.
Đến lúc mặt nước hết sôi, dược liệu bị Lâm Khinh hút hết vào người, y bất ngờ mở mắt ra, đôi mắt hạnh trong veo nhìn thẳng về phía trước.
Dường như Lâm Khinh đang phân biệt xem mình ở chỗ nào, biếng nhác nhìn lên, đến khi nhìn thấy Lam Túc thì mới cười thật tươi, giơ hai tay ra.
"Ta đã không sao rồi vậy mà mặt huynh vẫn còn bí xị thế?"
Lam Túc mỉm cười, cúi xuống bế y lên, hôn xuống cái miệng nhỏ.
"Đúng vậy, chúc mừng đệ khỏi bệnh."
Trong con ngươi của hắn loé lên một tia dị sắc, sau đó liền bị sủng nịnh thay thế.
Hôn nhau một lúc, cơ thể Lâm Khinh lại có phản ứng, nhưng mà nơi đây là nơi nào chứ, y luống cuống đẩy nam nhân ra, ngang nhiên sai bảo.
"Huynh mặc y phục cho ta đi."
Lam Túc sủng nịnh: "Tuân lệnh phu nhân."
Lúc hai người đi ra khỏi cánh cửa,Vân Hi tiên tử không còn ở trong phòng, bọn họ lại tiếp tục đi ra ngoài, thấy nàng cùng một nữ nhân nữa đang điềm nhiên pha linh trà ở bàn đá ngoài gốc cây.
Mùi linh trà bốc lên thơm phức.
Trong làn sương khói lan toả là cảnh tượng đẹp đẽ.
Nữ nhân chính là Ngâm Thiên Dự, nhìn thấy Lâm Khinh thì đứng bật dậy, hớn hở reo lên, "Lâm Khinh, lại đây."
Nhưng đến khi nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của hai người, nàng le lưỡi ngồi xuống.
Lâm Khinh không để ý, khàn giọng nói:
"Xin chào, đã lâu không gặp."
Lam Túc tự nhiên dắt người đến trước mặt Vân Hi tiên tử.
"Cảm ơn ngươi Vân Hi tiên tử.
Ân tình này ta nhất định sẽ báo đáp."
Vân Hi tiên tử cười mỉm, bên ngoài thì nhìn qua vẫn bình thường nhưng khí tức bên trong càng thêm hỗn độn.
"Mọi người ngồi xuống thong thả uống chén Linh trà đã.
Thiên Dự, rót trà mời mọi người đi con."
Ngâm Thiên Dự ngoan ngoãn làm theo.
Lam Túc ngồi xuống, còn Lâm Khinh thì đứng ngơ ra đó, hắn đành phải kéo người ngồi lên đùi mình.
"Đệ làm sao vậy?"
"Vân Hi...
Vân Hi.
Rõ ràng là ta nghe thấy cái tên của tiên tử ở đâu đó rồi...
Là ở đâu nhỉ?"
Tiêu Nam nhắc tới chăng?
Không phải.
Vậy ở đâu chứ?
Lâm Khinh vò đầu bứt tai, cầm lấy chén linh trà uống một hớp rõ lớn.
Y bỏ qua, quay người nhìn thẳng vào nàng.
"Cảm ơn Vân Hi tiên tử đã giúp đỡ."
"Không có gì, ta cũng phải nhờ đến Lam công tử đấy thôi."
"Dù sao ta cũng sẽ nhớ đến..."
Khoan đã y nhớ ra rồi.
Lâm Khinh vuốt lên nhẫn trữ vật, liền lấy ra một viên đá tầm thường, nhưng trên đó có khắc một trữ niệm rất khéo léo rồi đưa cho Vân Hi.
"Tiên tử.
Có một người đã nhờ ta đưa cho tiên tử vật này."
Vân Hi vừa nhìn thấy hòn đá liền đứng bật dậy, môi run run, kích động giật lấy.
Sờ chất đá hơi thô ráp, chữ niệm chiếm hai phần ba bề mặt tảng đá.
Đúng là nó rồi.
Vân Hi chớp đôi mắt to, quay sang hỏi dồn dập.
"Ngươi... người nào đưa cho ngươi?
Tên hắn là gì?
Ngươi gặp ở đâu?"
Lâm Khinh không bất ngờ trước phản ứng lớn của nàng, lúng túng đáp.
"Người đó...
Vãn bối gặp người đó trong một bí cảnh thuộc về Thiên Huyền tông.
Lúc vãn bối đến người đó đã toạ hoá.
Một tia tàn niệm của vị tiền bối đó nhờ vả vãn bối."
Lâm Khinh nói rất cẩn trọng nhưng trong lòng không che giấu nổi sự chán ghét.
Vân Hi tiên tử thì đột nhiên cười lên khanh khách.
"Ha ha ha.
Chết rồi.
Chết rồi.
Là ông trời có mắt... ha ha ha."
Nàng cười gằn để phát tiết nỗi thù hận trong lòng, cười xong nước mắt lại tuôn ra.
Mọi người ở bên cạnh không ai nói gì.
Hẳn lại một câu chuyện xưa nữa...
Vân Hi cười xong đột nhiên hỏi:
"Ngươi còn nhớ hình dáng gã ta không?"
Lâm Khinh từ từ nhớ lại, y nói:
"Người đó rất tuấn tú, mặc y phục màu xanh giống như thư sinh, chỉ tiếc là bên má trái có một cái bớt lan ra từ tai trông giống hệt như rễ cây bò trên mặt."
"Vậy thì chắc chắn là gã rồi.
Gã chính là vị hôn phu của ta, là một nhân vật lớn thời bấy giờ.
Ta tin tưởng gã nhất mực, không ngờ gã lại đánh lén ta trong lúc tu luyện quan trọng nhất.
Tu vi của ta tán loạn, suýt nữa tẩu hoả nhập ma.
Hoá ra gã đã có âm mưu lấy cắp Mặc lưu ly của ta từ lâu."
"Mặc lưu ly?"
Phải.
Đó là một viên ngọc có từ thời viễn cổ.
Có tác dụng tụ tập linh khí.
Đặt nó ở đâu linh khí sẽ tràn về.
Rất có ích cho tu luyện.
Một viên ngọc lưu ly có thể khiến một dặm quanh nó tràn đầy linh khí.
Từ khi ngọc Mặc Lưu Ly bị đánh cắp.
Linh khí của vùng biển này loãng hẳn.
Lâm Khinh cố gắng nhớ lại xem hoàn cảnh lúc đó của mình là gì.
Y nghiêm trọng nói.
"Trong bí cảnh lúc đó có những bốn vùng cấm địa bị hút hết linh khí.
Vãn bối gặp vị tiền bối đó ở trong một cấm địa sa mạc, không những linh khí mà thần thức cũng không di chuyển được."
Lam Túc chợt nói:
"Vậy là đúng rồi.
Bởi vì bí cảnh có không gian biệt lập so với bên ngoài, thành ra linh khí bị hút rồi sẽ không phục hồi được như cũ.
Ta có cảm giác cả bốn cấm địa đó đều có kết giới ngăn linh khí tràn ra ngoài."
Lâm Khinh tiếp lời:
"Sau đó vì một lý do gì đó mà vị tiền bối đó đã bị nhốt luôn tại cấm địa gã tạo ra, cuối cùng cam chịu toạ hoá trong đó."
Y hình dung ngày hôm đó.
Miêu tả lại:
"Lúc ta đến đó thì vùng sa mạc không có linh khí.
Chỉ có một cái nắp quan tài trơ trọi, vãn bối lật lên xem thì phát hiện bên dưới tràn đầy Huyền âm chi khí.
Sau đó vãn bối gặp được vị tiền bối đó."
Lam Túc cau mày.
Hắn biết rõ cái gã đó chính là người có ý định đoạt xá Lâm Khinh, hắn khó chịu nói.
"Tiền bối cái gì?
Già mà không nên thân không xứng đáng được gọi tiền bối."
Lâm Khinh nhìn bản mặt cau có của hắn liền quay lại dỗ.
"Được được, không gọi."