Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

[BOT] Mê Truyện Dịch
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 40


Sau khi nghe Trần Tây Lệ nói vậy, Thẩm Sở Sở ngây người một chút, hỏi lại: "Tham gia một cái hay hai ba cái, trong đó có vấn đề gì sao?"

Thẩm Sở Sở thực ra có chút không hiểu lắm cách làm của Trần Tây Lệ, không chỉ là công ty cạnh tranh với công ty bên ngoài, nội bộ công ty cũng sẽ có cạnh tranh.

Giống như cô là người dưới tay Trần Tây Lệ, lại có sự kiên trì của Thường đạo diễn, hẳn là Trần Tây Lệ nên đáp ứng mới phải.

Trong chuyện này chắc là có gì đó mà cô không biết.Trần Tây Lệ chậm rãi nói: "Trong đó tất nhiên là có vấn đề rồi.

Làm một người mới chỉ quay được vài cái quảng cáo, hơn nữa còn chưa có bộ phim nào được phát hành, tham gia quá nhiều chương trình tạp kỹ sẽ làm hỏng hình tượng tốt của cô.

Nếu như cô là diễn viên chính còn dễ nói, nhưng mà làm một nữ thứ ba, trong phim chỉ là nhân vật thứ năm thứ sáu, độ hiện diện quá cao có lúc lại là một loại lãng phí.

Rất nhiều người có thể sẽ nghĩ là cô dựa vào cách không chính đáng, chỉ cần có người hoài nghi cô, danh tiếng của cô cả đời này cũng không tẩy sạch được, cô giải thích cũng là sai, không giải thích cũng vẫn sai."

Trần Tây Lệ nói xong, Thẩm Sở Sở liền hiểu được.

Từ lúc nhập giới, cô liền dưỡng thành thói quen lướt Weibo mỗi ngày.

Những đạo lý Trần Tây Lệ nói này cô đều hiểu, có một số minh tinh thường xuyên lên hot search đích thực sẽ gây ra phản cảm cho người qua đường, mà những người mới không nổi tiếng, tự mình lại không có tác phẩm gì, không có thực lực lại thường xuyên nổi lên cũng sẽ khiến cho người ta suy đoán linh tinh."

Vâng, vậy em nghe chị."

Đáp án này nằm trong dự liệu của Trần Tây Lệ, cô gật đầu, nói: "Ừ, vốn dĩ chị cho là có thể tranh thủ cho em chương trình tạp kỹ của đài Z đã là rất không tồi rồi, nhưng bởi vì mối quan hệ với Thường đạo diễn, em có thể lên đài S còn tốt hơn.

Tham gia một chương trình này cũng đủ để cho em được công khai rồi."

"Cám ơn Trần tổng giám."

Trần Tây Lệ cười nói: "Gọi là chị Trần là được rồi.

Đúng rồi, gần đây chị sắp xếp cho em một giáo viên, chuyên môn hướng dẫn cho em một số viêc phải chú ý lúc tham gia chương trình tạp kỹ.

Đây tất nhiên là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt người dân cả nước, tốt nhất là đừng xuất hiện sai sót gì.

Còn nữa, em về nhà cũng cần phải rèn luyện thêm thân thể, trong chương trình tạp kỹ khó tránh khỏi sẽ có hạng mục vận động, yếu ớt quá cũng không hay lắm."

"...Được."

Đối với Thẩm Sở Sở mà nói, vận động chính là một việc vô cùng đau khổ.

May là mấy ngày này có dì cả hộ thân, có thể chậm vài ngày.

Cứ thế, Thẩm Sở Sở một bên học lớp biểu diễn, một bên học lớp tạp kỹ, còn phải rèn luyện thân thể.

Vào ngày được nghỉ, cô dẫn theo Vương Thiến đến phòng kinh doanh.Từ lúc kiếm được một trăm nghìn tệ đầu tiên, Thẩm Sở Sở liền có kế hoạch mua nhà, cô đã tìm hiểu trên mạng khá nhiều khu.

Nhưng nói tới đi xem thực thế thì đây là lần đầu tiên.

Chủ yếu là vì tính chất công việc của cô, bình thường quá bận rộn, căn bản là không có nhiều thời gian dư giả, lần trước quay "Tiêu Dịch" đã lấy được thù lao, lại thêm vào tiền xem bói cho người ta trên Taobao, thì đã có không ít tiền.

Hơn nữa cô thường ngày cũng không tiêu nhiều, số tiền này liền tích lại.Cô chắc là phải nhanh chóng đi xem nhà mới được, nếu không một thời gian nữa số tiền này của cô có đến thanh toán cũng thanh toán không xong.Sau khi tìm kiếm vài căn, Thẩm Sở Sở vẫn là tương đối thích căn hộ cao cấp mà hiện tại có thể mang đồ đến ở ngay, rộng hơn 80 mét vuông.

Có một căn nhà thuộc về chính mình đối với một người ngoại tỉnh mà nói thật sự là rất cần thiết, còn có ý nghĩa rất trọng đại.

Hơn nữa, Thẩm Sở Sở cũng không yêu cầu gì đối với thiết kế của căn nhà, nếu có người có thể cung cấp căn đã thiết kế tốt, cô sẽ bớt được không ít tâm lực.Chỉ là, nếu là căn hộ này thì đắt hơn rất nhiều so với những căn phòng thô hay là phòng chưa hoàn thiện kia.

Tiền trên tay cô còn không đủ thanh toán.

Quả nhiên là nghiệm chứng lời nói của nhà thơ vĩ đại kia, "Kinh thành cư, bất thái dịch". (Mua nhà ở kinh thành không phải là dễ.)"Này cô, cô thật sự có thể suy nghĩ một chút, loại hình căn hộ ở đây của chung tôi là một thang hai hộ, môi trường trong tiểu khu rất tốt, hơn nữa biện pháp bảo vệ rất tốt.

Rất nhiều minh tinh, thương nhân đều sống trong tiểu khu này của chúng tôi.

Tỷ lệ vào ở bây giờ đã đạt tới 80 phần trăm rồi, cô còn do dự lâu chút có khả năng là không còn nữa.

Như tầng 26 này, nếu như không phải là người mua rút lui thì thật sự là không có tầng tốt như thế này đâu."

Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, cô cũng biết là nhà ở đây tốt chứ, cô cũng muốn mua mà."

Nếu không thì tôi đưa cô qua xem rồi cô quyết định nhé?"

Thẩm Sở Sở quyết ý, nói: "Được."

Nếu muốn xem thì tất nhiên là sẽ xem tầng mà bản thân có vẻ thích rồi, sau khi đến tầng 26, mở cửa ra, nhân viên bán hàng nói: "Cô Thẩm, cô xem, bên trong còn mới nguyên, người chủ trước đến chìa khóa còn chưa đến lấy đã trực tiếp rút lui, chỉ nói là di cư qua Mỹ.

Cô có thể yên tâm, đây tuyệt đối không phải là phòng đã có người ở."

Thẩm Sở Sở nhìn vào trang trí xa hoa mà khiêm tốn, thật sự là càng nhìn càng hài lòng!

Hơn nữa đứng ở ban công còn có thể nhìn thấy hồ nước bên dưới, gió thổi tới mang theo không khí trong lành sảng khoái.

Căn nhà như thế này thực sự là khả ngộ bất khả cầu, cô đều đang nghĩ xem có nên hỏi cha mẹ mượn chút tiền, rồi mượn bạn học chút tiền để thanh toán hay không đây.

Dù sao cô bây giờ có nguồn thu nhập ổn định, hơn nữa nếu cô nhận phim cũng có thể kiếm được một ít tiền.Cứ nghĩ như vậy, Thẩm Sở Sở có chút không nỡ mà đi ra ngoài.Kết quả là vừa mới ra khỏi cửa, Thẩm Sở Sở liền nhìn thấy ở đối diện có một người quen thuộc đi tới."

Hàn tổng?"

Hàn Hành Ngạn từ khi nhận được căn nhà ở đây, chỉ mới ở đây một buổi tối mấy hôm trước, chỉ là hôm đó đi vội đã để sót một tài liệu ở đây.

Vì thế hôm nay tranh thủ thời gian buổi trưa đến tìm.

Không nghĩ tới vừa mới đi ra thì gặp Thẩm Sở Sở."

Cô Thẩm."

Nhân viên bán hàng thấy Thẩm Sở Sở và chủ nhà ở đây có quen biết, cảm thấy bản thân hôm nay khả năng có thể bán được hàng càng cao, vì thế nói: "Cô Thẩm, cô xem, bạn cô cũng sống ở đây, cô có thể hỏi anh ấy cảm giác về căn nhà.

Nhà ở đây tuyệt đối là đáng giá tiền đó.

Hơn nữa sống cùng một chỗ với người quen thì càng thêm tiện lợi."

Thẩm Sở Sở nghe lời này thì hơi có chút xấu hổ, cô và Hàn tổng sao mà có thể là bạn bè được hả?

Hàn tổng là ân nhân của cô mới đúng, hai người bọn họ căn bản chính là không phải người cùng một thế giới.

Cô hơi cười cười, không nói gì.Hàn Hành Ngạn nghe được chuyện, nhìn qua Thẩm Sở Sở, hỏi: "Cô Thẩm muốn mua nhà ở đây à?"

Thẩm Sở Sở gật đầu, nói: "Vâng.

Là có dự định này ạ."

Hàn Hành Ngạn hơi gật đầu, không nói thêm gì nữa.Tiếp theo đó, sau khi vào thang máy, mấy người đều im lặng.

Nếu như vừa nãy chỉ có mình Thẩm Sở Sở bối rối thì bây giờ đã biến thành cả nhóm người đều bối rối.

Đến người nhân viên bán hàng biết ăn nói cũng im lặng.Chờ ra khỏi khu nhà, nhân viên bán hàng muốn lái xe điện chở họ về nơi bán nhà, Hàn Hành Ngạn lại mở lời: "Cô Thẩm, trước hãy chờ một chút."

Thẩm Sở Sở đang định dẫn theo Vương Thiến rời đi, nghe thế tạm dừng bước, nghi hoặc nhìn vào Hàn Hành Ngạn.Nhân viên bán hàng thức thời nói: "Vậy cô và anh đây cứ làm việc, tôi đi trước.

Cô Thẩm nếu như có ý định có thể tùy thời liên lạc với tôi, chỉ là cô phải suy nghĩ nhanh lên, nếu không căn phòng ở đây sẽ được bán đi mất."

Thẩm Sở Sở gật đầu, nói: "Ừm, được, cám ơn."

Chờ sau khi nhân viên bán hàng đi khỏi, Hàn Hành Ngạn nói: "Cô Thẩm, môi trường ở đây cũng khá ổn.

Nếu cô muốn mua nhà ở đây có thể nói với tôi một tiếng, tôi quen với Lâm tổng, có thể giảm giá đấy."

Thẩm Sở Sở không ngờ là Hàn Hành Ngạn gọi cô lại vì nói chuyện này, cô kinh hỉ nhìn Hàn Hành Ngạn mà hỏi: "Có thể giảm bao nhiêu phần trăm?"

Hàn Hành Ngạn nhìn vào biểu cảm chân thành của Thẩm Sở Sở, tự nhiên lại bị kẹt lại.

Có thể giảm mấy phần... anh cũng không biết.

Chỉ là thấy biểu cảm khao khát của cô, anh tùy tiện nói ra một con số: "Chắc là khoảng trên dưới 20 phần trăm."

Thẩm Sở Sở nghe được con số này cằm cũng sắp rơi xuống luôn, 20%?

Không phải là đùa cô đấy chứ.

Nếu là giá nội bộ có thể giảm 5% thậm chí là 1% đã rất là không tồi rồi.

Anh thế mà lại nói là 20%.Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Thẩm Sở Sở, Hàn Hành Ngạn bỗng cảm thấy mình hình như nói sai rồi.

Anh chưa từng mua nhà, căn nhà này cũng là bạn tặng cho, vì vậy cụ thể anh cũng không rõ lắm.

Chỉ là 20% rốt cuộc là đã báo cao hay là báo thấp nhỉ?Thẩm Sở Sở bình phục lại tâm tình, rồi nói: "Xem ra quan hệ giữa Hàn tổng và Lâm tổng rất là tốt."

Hàn Hành Ngạn gật đầu nói: "Ừm, cũng tạm được."

Thực ra là bạn bè cùng nhau lớn lên.Nói thật, chiết khấu mà Hàn Hành Ngạn nhắc đến làm cho Thẩm Sở Sở vô cùng động tâm.

Cơ mà chiết khấu hình như quá nhiều rồi, làm cho người ta cảm thấy...

ừm, nhận cũng ngại.

Dù sao thì bọn họ cũng không phải bạn bè có quan hệ đặc biệt tốt, phần lợi như vậy cô vẫn là không nên chiếm.Nghĩ tới đây, Thẩm Sở Sở cười nói từ chối: "Hàn tổng, đa tạ rồi, tôi vẫn nên xem tiếp đã."

Hàn Hành Ngạn thấy dáng vẻ này của Thẩm Sở Sở, cũng biết là phần chiết khấu mình vừa nói hình như là quá cao rồi, thành ra lại phản tác dụng.

Anh ngẫm nghĩ, nói: "Cô Thẩm, cô không cần phải như vậy, phòng ở đây có rất nhiều căn được mua để bán lại.

Cho dù giảm 20%, anh ấy cũng là kiếm được lời rồi.

Thực ra khi bán được khoảng ⅓ ra ngoài, nhà đầu tư đã có thể bắt đầu có lợi nhuận.

Anh ta giờ đã kiếm được đầy bồn đầy bát rồi.

Cô Thẩm không cần phải tiết kiệm tiền cho người như vậy."

Thẩm Sở Sở cảm thấy Hàn Hành Ngạn thật biết cách nói chuyện, mỗi chữ đều nói trúng tim cô, cô vốn là rất muốn mua, nghe xong cũng bắt đầu bị dao động.

Chỉ là..."

Nhưng mà, nếu vậy Hàn tổng không phải là nợ nhà đầu tư một nhân tình sao?"

Hàn Hành Ngạn nghe được lời này trong mắt dấy lên ý cười, nói: "Sẽ không, anh ta vốn là nợ tôi một cái nhân tình."

Thẩm Sở Sở cắn cắn môi, ngại ngùng nói: "Vậy tôi không phải là lại nợ ngài một phần nhân tình nữa sao, tôi dường như luôn nợ anh vậy."

Trên mặt Hàn Hành Ngạn mang theo ý cười, nói: "Sao lại thế, cô Thẩm không phải đã báo ơn tôi một triệu tệ rồi sao."
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 41


Nghe được mấy từ một triệu tệ, Thẩm Sở Sở vội vàng giải thích: "Đó là vì báo đáp ân tình của ngài trước đó nên mới đưa a."

Hàn Hành Ngạn nhìn vào Thẩm Sở Sở, nói: "Vì thế cô không hề nợ tôi gì cả."

Thấy dáng vẻ Hàn Hành Ngạn có mang chút ý cười, Thẩm Sở Sở hơi đỏ mặt, cúi đầu ngại ngùng nói: "Nhưng nếu tôi mua nhà thì lại không đủ một triệu để trả cho ngài."

Nếu như là được giảm 20%, nói thật, số tiền còn lại liền không đủ một triệu nữa, cô dường như càng ngày càng nợ nhiều.

Hàn Hành Ngạn lần này thật sự là cười ra tiếng rồi, nói: "Cô Thẩm lần này nếu như đưa cho tôi một triệu, Lâm tổng khẳng đinh sẽ tức đến hôn mê.

Nhà mà anh ta bán đều không kiếm được bao nhiêu tiền, ngược lại khiến cho tôi làm người trung gian kiếm được một triệu."

Thấy dáng vẻ ngây ngốc của Thẩm Sở Sở, Hàn Hành Ngạn nói: "Cô Thẩm đây là muốn hại tôi làm người bất nghĩa à."

Thẩm Sở Sở có chút hấp tấp nói: "Hàn tổng, tôi không phải có ý đó."

Hàn Hành Ngạn thấy Thẩm Sở Sở lo lắng, nói: "Ừm, tôi biết."

Nói xong, nghe thấy điện thoại rung trong áo, Hàn Hành Ngạn giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, nói: "Cô Thẩm, tôi còn có việc, đi trước đã.

Sau này chuyện cụ thể tôi để cho thư ký Vương liên hệ với cô."

Thẩm Sở Sở vốn là muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Hàn Hành Ngạn dáng vẻ gấp gáp như vậy, chỉ có thể nói: "A, đa tạ Hàn tổng."

Hàn Hành Ngạn gật đầu, quay người rời khỏi.

Sau khi đến công ty, thư ký Vương bước nhanh tới đón, báo cáo lại công việc cho Hàn Hành Ngạn.

Nói xong, thư ký Vương cảm thấy sếp mình hôm nay hình như có chút không giống lắm.

Tuy là trên mặt vẫn là cùng một loại biểu tình, nhưng anh vẫn có thể từ trong nhìn ra được thứ gì đó khang khác.

Hôm nay sếp tâm tình vô cùng tốt sao?

Chở thư ký Vương đi ra ngoài rồi, Hàn Hành Ngạn gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại vừa thông, Hàn Hành Ngạn còn chưa nói gì, đối phương liền blah blah nói vài câu: "Ai dô, hôm nay là ngày tốt gì thế, Hàn tổng ngày đi vạn dặm của chúng ta thế mà lại có thời gian gọi điện cho tôi cơ, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây?"

"Tôi muốn một căn phòng ở khu căn hộ Lê viên, giảm hai mươi phần trăm"
Đối phương vừa nghe lời này, không thể tin nổi mà hét lên: "Giảm hai mươi phần trăm?

Không đúng, tôi không phải là đưa cậu một căn sao, cậu không phải là không thích mà?"

"Trên hợp đồng giảm hai mươi phần trăm, phần tiền còn lại tôi sẽ đưa cậu."

Câu này vừa nói, đối phương không chỉ là không tin nổi, thậm chí bắt đầu xù lông: "Hàn Hành Ngạn, tên đại gia nhà ngươi, ai thiếu cậu hai đồng tiền này chứ, cậu đây là cố ý chơi bẩn tôi hả?"

"Không đúng, trọng điểm là ai muốn mua nhà?"

Hàn Hành Ngạn không trả lời vấn đề này, mà nói: "Cậu nếu đồng ý rồi, chuyện này chứ thế nhé."

"Muốn tôi đồng ý, được thôi, cậu nói cho tôi là ai muốn mua.

Tôi cho không cậu cũng được."

Đối phương rẻ tiền nói.

Hàn Hành Ngạn im lặng một lát, nói: "Một người bạn."

"Bạn như thế nào?

Tôi có biết không?"

Hàn Hành Ngạn ngừng lại, ngẫm nghĩ một lúc, trả lời: "Bây giờ không biết, sau này có thể sẽ biết."

Hàn Hành Ngạn đã nói thế rồi, đối phương ngược lại không tò mò nữa, nói: "Ài, uổng công tôi còn bát quái một trận, thế mà lại là đáp án như vậy, nếu là đáp án đó, thật là chả vui gì.

Được rồi được rồi, ai thèm quen biết mấy tên bạn làm ăn của cậu.

Đồng ý cậu rồi đấy, cùng không cần cậu bù phần thiếu, một chút tiền này tôi vẫn là xuất ra được.

Lại nói, bạn cậu cũng là bạn tôi."

Hàn Hành Ngạn vốn đã không định trả ít tiền đó cho đối phương rồi, dù sao có lúc giữa bạn bè với nhau tính toán quá rõ ràng cũng sẽ tổn thương tình cảm.

Nhưng nghe được câu cuối cùng, anh quyết định vẫn là phải trả số tiền này."

"Không cần.

Trong mấy ngày này làm xong đi nhé, tôi để cho thư ký liên lạc với cậu."

Đối phương nghe thấy lời này, bị nghẹn một chút, nói: "Hàn Hành Ngạn, cậu thật là... hừ hừ, được, cứ thế đi."

Sau khi ngắt điện thoại, Hàn Hành Ngạn liền gọi thư ký Vương vào, phân phó anh ta theo dõi chuyện này.

Lúc Thẩm Sở Sở về đến nhà, chỉ làm một việc, đó chính là mang tất cả số tiền của mình ra đếm, sau đó lại tính số tiền cần thanh toán.

Cuối cùng, cô phát hiện tiền trong tay mình đại khái là đủ rồi!

Tiếp đó, cô liền yên tâm chờ thư ký Vương liên hệ.

Không ngờ, ngày hôm sau trong công ty lại xảy ra chút chuyện.

Thẩm Sở Sở ở trong nhà vệ sinh của công ty nghe thấy có người nói bộ điện ảnh quốc tế của Quách Tân muốn ngâm nước nóng liền ngây người, buổi chiều lúc gặp Trần Tây Lệ thuận miệng hỏi một câu.

Kết quả sắc mặt Trần Tây Lệ có chút nghiêm trọng: "Trong này đích thực là xảy ra chút vấn đề."

"Chẳng lẽ là cạnh tranh ác ý, bị người ta chặn đường sao?"

Trần Tây Lệ lắc đầu, cau mày nói: "Không phải thế, trong nước dám chống lại công ty chúng ta thật là không có mấy người.

Họ cũng tranh không nổi.

Là Quách Tân tự mình nói ra không muốn quay nữa."

Trần Tây Lệ cũng là phiền không chịu được, Quách Tân không dễ gì có được tài nguyên tốt như vậy, đây không chỉ đối với Quách Tân, cho dù là đối với công ty mà nói cũng là một đại hỉ sự.

Mấy ngày trước lúc gặp Quách Tân, cô ấy còn rất nhiệt tình với chuyện này, kết quả tối hôm qua, cô ấy bỗng nhiên lại nói không muốn quay nữa.

Điều này khiến cho mọi người đều có chút trở tay không kịp.

Chỉ vài ngày nữa là chính thức ký hợp đồng đó!

Họ đi đâu tìm một người tương tự như Quách Tân chứ, hơn nữa còn phải khiến cho đại đạo diễn hài lòng mới được.

Tài nguyên tốt như thế nếu như rơi vào công ty khác, công ty các cô cũng không cam tâm.

Hiện tại, cấp cao của công ty đều đang thay phiên nhau thuyết phục Quách Tân, làm cho cô ấy suy nghĩ lại, đừng có làm ra quyết định táo bạo như vậy.

Thẩm Sở Sở nghe được giải thích từ Trần Tây Lệ cũng có chút ngoài ý muốn, cô nhớ là hôm đó nhìn thấy Quách Tân, nhắc tới bản thân sắp đi nước ngoài quay phim mới, rõ ràng là một bộ dáng vô hướng ngoại.

Chẳng lẽ trong đây xuất hiện điều gì sai sót?

Ra khỏi phòng làm việc của Trần Tây Lệ, Thẩm Sở Sở chuẩn bị đi thang máy xuống.

Kết quả, lúc thang máy dừng ở tầng này, người vừa thảo luận đúng lúc đứng ở bên trong.

Thẩm Sở Sở động tác tạm dừng, nói: "Chị Tân."

Quách Tân cười một cái, nói: "Còn không mau vào."

"Vâng."

Sau khi Thẩm Sở Sở vào, cửa thang máy liền dần đàn khép lại.

Dùng dư quang lặng lẽ nhìn Quách Tân một cái, thấy cô ấy không hề suy sụp hay bi thương như trong tưởng tượng.

Quách Tân đúng lúc nhìn thấy ánh mắt phức tạp đang nhìn cô của Thẩm Sở Sở, cười cười, nói: "Có biết Thường đạo diễn từng có một năm bỏ lỡ một cơ hội không?

Vốn là tượng vàng năm đó phải là của Thường đạo diễn, chỉ là lúc quay hậu kỳ, chị Tôn bị bệnh.

Thường đạo diễn bất kể tác phẩm cần phải hoàn thành, từ nước ngoài vội vàng trở về, ở bệnh viện bồi chị Tôn làm phẫu thuật, chờ chị Tôn xuất viện rồi, điện ảnh đã quay xong.

Mà cuối cùng, tổng đạo diễn của điện ảnh đổi thành tên của một người khác.

Năm đó, đạo diễn kia giành được giải thưởng."

Thẩm Sở Sở vẫn là lần đầu tiên nghe được chuyện này, cô nhìn chằm chằm vào Quách Tân.

Một là vì chuyện này, hai là vì nguyên nhân mà Quách Tân nói những lời đó.

"Sau đó, mọi người đều thay Thường đạo diễn cảm thấy không đáng.

Tôi lúc đó cũng từng hỏi riêng Thường đạo diễn có hối hận không.

Kết quả, trên mặt Thường đạo diễn lại không có chút biểu cảm tiếc nuối nào, mà là vẻ mặt nhẹ nhõm, nói: "Cũng may là lúc đó tôi trở lại, nếu không có thể sẽ mất đi điều quan trọng nhất."

Thấy thang máy đã đến tầng một, Quách Tân đeo kính râm lên, nói: "Vì thế a, có những lúc người ngoài cảm thấy lựa chọn của cô quá ngu ngốc.

Nhưng trong lòng cô biết, điều gì mới là quan trọng nhất đối với cô."

Nhìn vào bóng lưng Quách Tân rời đi, thẳng lưng sải bước, Thẩm Sở Sở như có điều suy ngẫm.

Lại qua một này nữa, thư ký Vương gọi điện báo Thẩm Sở Sở đi tới văn phòng mua bán nhà đất.

Thẩm Sở Sở hôm đó xin nghỉ ở công ty, mang theo tiền của mình, cùng với tất cả tài sản, kích động đi đến nơi bán nhà.

Cũng may Thẩm Sở Sở mang theo tấm thẻ ngân hàng có tròn 200 nghìn tệ của mình theo, nếu không thì thật sự là bối rồi.

Chờ tất cả thủ tục làm xong, tất cả chỗ cần ký tên đều ký xong, nụ cười trên mặt Thẩm Sở Sở liền dừng cũng không dừng được.

Cô bây giờ tuy là đã nghèo đến mức không còn nổi một nghìn tệ, nhưng cô có nhà rồi!

Tiền còn có thể kiếm tiếp mà!

Cô chọn là khoản vay hoàn trả trong 20 năm, tuy rằng mỗi tháng phải trả mấy chục nghìn tệ, nhưng đây đối với cô mà nói, không có áp lực mấy.

Sau khi ra khỏi cửa, Thẩm Sở Sở cảm thấy hoa như càng thêm đỏ, cỏ càng thêm xanh, liền tới những năm tháng xám xịt ở đế đô lúc này xem ra cũng thật đẹp.

Cô quay đầu nhìn thư ký Vương, cười nói: "Thư ký Vương, hay là tôi mời anh ăn cơm nhé, hôm nay thật là phiền anh rồi."

Thư ký Vương vừa nghe lời này, lập tức nói: "Đa tạ cô Thẩm , tôi cũng không làm cái gì, đều là sếp phân phó tốt, cô nếu như muốn cảm ơn thì liền cảm ơn sếp chúng tôi đi."

Đùa sao, anh đâu dám dùng cơm với bạn gái hư hư thực thực của sếp, anh là chê mạng mình quá dài hay sao?

Thẩm Sở Sở hạ mắt trầm tư một lát, nói: "Ồ, là phải cảm ơn Hàn tổng chứ.

Đúng rồi, anh có biết khẩu vị của Hàn tổng không?"

Thư ký Vương cười nói: "Sếp chúng tôi đối với đồ ăn không mấy kén chọn, chỉ là, anh ấy có vẻ thích chỗ sạch sẽ và yên tĩnh."

Thẩm Sở Sở to gan hỏi thêm: "Chỉ đơn giản thế thôi sao, anh ấy không có mấy chỗ hay đến gì đó sao?"

Thư ký Vương lắc đầu, nói: "Không có đâu, sếp tôi thường là không thích ăn ở ngoài.

Trừ khi có xã giao.

Nếu như không có thì anh ấy thích ăn cơm ở nhà."

Thẩm Sở Sở gật gật đầu, nói: "Ồ, như thế à, đa tạ thư ký Vương nhé."

Thư ký Vương nói: "Không có gì, những thủ tục phía sau nếu như cần phải xử lý tôi lúc đó sẽ lại gọi cho cô."

"À, được."

Làm xong chuyện ở đây, thư ký Vương liền quay lại công ty, đến công ty bào lại chuyện hôm nay cho Hàn Hành Ngạn.

Nói xong đầu đuôi, thư ký Vương lại nói thêm một câu: "Cô Thẩm dường như muốn mời ngài dùng bữa, chỉ là, trên người cô ấy giống như là không còn bao nhiêu tiền."

Cây bút trong tay Hàn Hành Ngạn ngừng lại, gật đầu, nói: "Ừm, biết rồi.

Cậu ra ngoài trước đi."

"Dạ thưa sếp."
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 42


Nhà Quách Tân
"Tân Tân, cơ hội lần này đối với em mà nói là không dễ có, em không cần phải vì chuyện đó mà từ chối đâu."

Tôn Huy đau lòng mà nhìn Quách Tân nói.

Quách Tân cười đáp: "Không, em cảm thấy chuyện đó quan trọng hơn so với quay phim, quan trọng hơn so với sự nghiệp của em.

Em không hi vọng khiến cho chuyện trước đây ảnh hưởng tới cuộc sống bây giờ của chúng mình."

Tôn Huy thở ra một hơi, nhìn Quách Tân mà nói: "Tân Tân, anh trước đây cũng... nếu không chúng mình cùng nhau nói thẳng, anh không nhẫn tâm mà nhìn em như vậy.

Hơn nữa, chuyện này cũng trách anh, nếu không phải..."

Quách Tân lắc đầu, nói: "Huy ca, đừng nói nữa, chuyện này em đã quyết định rồi.

Nếu cô ấy nghĩ là nó quan trọng, còn không từ thủ đoạn muốn lấy được, vậy thì nhường cô ấy là được.

Huống hồ, đạo diễn có thuê cô ấy không còn chưa biết được."

Chờ đến ngày ký hợp đồng, công ty vẫn không thể thuyết phục được Quách Tân thay đổi chủ ý, mà mấy người công ty đưa ra đối phương đều không thực sự hài lòng.

Sau đó nghe nói là bọn họ bắt đầu xem xét nữ diễn viên của công ty khác.

Đối với chuyện này, Bit Media chỉ đành để con vịt đã chín này bay mất, cũng không có biện pháp tốt hơn.

Gần đây, công ty luôn bị bao phủ trong tầng khí áp thấp.

Thẩm Sở Sở cũng cần đi đài S quay tiết mục rồi.

Lần này cô đi cùng Thường đạo diễn, trước đó đã nhận thân rồi, vì vậy nhìn thấy Thường đạo diễn, Thẩm Sở Sở liền gọi: "Ba"
"Chà, đừng căng thẳng, cứ coi như khán giả bên dưới không tồn tại là được."

"Dạ, con thử xem."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Sở Sở chính thức ra mắt người dân cả nước, đối với cô mà nói, ý nghĩa vô cùng to lớn.

Liệu có thể đạt được một khởi đầu tốt hay không, có thể có duyên với khán giả không thì phải xem biểu hiện lần này của cô như thế nào rồi.

Cô nhất định phải biểu hiện thật tốt, tuy là cho dù biểu hiện kém công ty cũng có thể vãn hồi được, nhưng cô vẫn muốn biểu hiện tốt một chút, để mọi người vừa bắt đầu liền có một ấn tượng tốt với cô.

Mang theo tâm tình căng thẳng thêm chút kích động, Thẩm Sở Sở đi từ trong hậu đài ra phía trước.

Tuy rằng nể mặt Thường đạo diễn, người dẫn chương trình sẽ tương đối chăm sóc cô, nhưng không ngờ bọn họ thân thiện hơn hẳn so với tưởng tượng, điều này khiến cho Thẩm Sở Sở vô cùng yên tâm.

"Sở Sở, cô vì sao lại tên là Sở Sở vậy, là vì từ lúc sinh ra cô chú đã dự cảm được cô sau này sẽ sở sở động nhân như ngày hôm nay sao?"

Thẩm Sở Sở cười giải thích: "Về vấn đề này, nhà chúng tôi có đến hai bản, bản của cha tôi đích thực là như vậy.

Chỉ là mẹ tôi có cách nhìn khác, bà ấy nói tôi là bà ấy cực khổ sinh ra, vì vậy phải mang họ của bà ấy.

Hơn nữa bà cảm thấy công lao của mình rất lớn, vì thế phải gọi hai lần."

Thẩm Sở Sở nói xong mấy lời này, mọi người đều rất nể mặt mà cười lên.

Mở đầu liền có được hiệu quả vô cùng tốt, Thẩm Sở Sở cũng hơi hơi thở phào.

Các mục tiếp sau đó, dưới sự chăm sóc của Thường đạo diễn và người dẫn chương trình, Thẩm Sở Sở đều rất thuận lợi tiến hành.

Chờ đến khi tiết mục cuối cùng cũng kết thúc, lưng của Thẩm Sở Sở đã ướt đẫm.

Người dẫn chương trình thấy biểu tình nhẹ nhõm của Thẩm Sở Sở, cười cồ vũ: "Sở Sở, biểu hiện của em hôm nay rất tốt, chờ đến lúc tiết mục phát sóng khẳng định sẽ hấp dẫn fan hâm mộ.

Tiếp tục cố gắng nhé, rất xem trọng em."

Thẩm Sở Sở mím môi cảm tạ: "Cám ơn chị Lý."

Chờ hôm sau về Đế đô, Thẩm Sở Sở lại đi hoàn thiện thủ tục nhà cửa, đây là bước cuối cùng rồi.

Sau khi làm xong vụ này, căn nhà đó chính là thuộc về Thẩm Sở Sở rồi.

Chờ lúc đi ra cùng với thư ký Vương, Thẩm Sở Sở hỏi về hành trình của Hàn Hành Ngạn.

Lúc biết được Hàn Hành Ngạn buổi tối có gia yến, Thẩm Sở Sở định là tối mai mời anh ăn cơm.

Bận rộn một ngày, nhưng nghĩ tới sau này có thể chuyển tới căn nhà mới của bản thân, Thẩm Sở Sở lại một chút cũng không cảm thấy bận.

Quay về căn phòng công ty thuê cho, Thẩm Sở Sở hưng trí bừng bừng thu thập đồ đạc với Vương Thiến.

Đến tối lúc đi ngủ, Thẩm Sở Sở ngẫm nghĩ, vẫn là quyết định trước tiên gửi cho Hàn Hành Ngạn một tin nhắn.
{Thẩm Sở Sở}: Chào ngài Hàn tổng, tôi là Thẩm Sở Sở.

Không biết tối mai ngài có thời gian không, tôi muốn mời ngài ăn một bữa để cảm ơn sự giúp đỡ của ngài.

Hàn Hành Ngạn nhìn vào đoạn tin nhắn mình đã chờ rất nhiều ngày mới tới, trong lòng có cảm giác nói không rõ nhìn không thấy.

Trương Đằng dựa vào phía sau sô pha, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh họ lúc nhìn vào điện thoại, tò mò hỏi: "Anh họ, màn hình điện thoại của anh đều tắt rồi, sao mà cứ nhìn mãi thế.

Nếu không biết, còn cho là anh đang cân nhắc đại kế sự nghiệp gì."

Hàn Hành Ngạn nghiêng đầu nhìn Trương Đằng một cái, mặt không biểu tình nói: "Anh nghe nói hôm qua em nửa cuối ngày không đến công ty, em đi làm gì vậy?"

Trương Đằng vừa nghe câu này, lập tức ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nói: "Không phải chứ, anh họ, chuyện này cũng có người mách cho anh!

Em còn cho là em thành thành thật thật ở công ty anh làm việc, mọi người đều sẽ chiếu cố em cơ, không ngờ báo cáo nhỏ cũng trực tiếp gửi tới chỗ anh.

Em còn cho là em sẽ có đặc quyền gì đó, như thế này, còn không bằng tự mình đi thương trường làm nhân viên bán hàng."

Hàn Hành Ngạn không đồng ý mà nói: "Không cần biết em là làm nhân viên bán hàng hay là đi làm ở công ty, quy củ vẫn phải có."

Trương Đằng nghe được anh họ nhà mình lại lải nhải với anh, vội vàng nói: "Anh họ, em hôm đó thật sự không phải là cố ý không đến đâu.

Cũng trùng hợp, trưa hôm đó lúc ra ngoài ăn cơm gặp một tai nạn xe, cô gái bị xe điện đụng phải là một khách hàng mà em biết từ hồi bán thiết bị thể hình trên thương trường.

Em thấy cô ấy ngã trong vũng máu, không nhân tâm rời đi nên đi theo xe cứu hộ đến bệnh viện."

Hàn Hành Ngạn gật đầu, nói: "Ừ, chuyện này em làm đúng.

Chỉ là lần sau nhớ phải nói rõ cho quản lý của em."

Trương Đằng gật đầu, nói: "Vâng, em biết rồi, em cũng không nghĩ tới sẽ có người báo với anh.

Ài, nhưng chuyện này cũng là do em làm không đúng, em không nên vì quản lý không hỏi thì liền không nói cho người ta, cũng tại em."

"Ừ, biết là được.

Làm việc ở công ty, vẫn phải dựa vào thực lực, người không có thực lực sẽ bị loại trừ.

Quản lý của các cậu có ấn tượng cũng khá tốt với em, chính em bình thường cũng phải chú ý hơn một chút."

Trương Đằng cung kính nói: "Dạ, được ạ, anh họ, em nhớ rồi."

Hàn Hành Ngạn gật đầu, rời ánh mắt khỏi người Trương Đằng.

Sau đó, lại mở màn hình điện thoại lên lần nữa.

Sau khi mở khóa, trên màn hình hiển thị vẫn là đoạn tin nhắn Thẩm Sở Sở gửi đến trước đó.

Anh còn đang do dự rốt cuộc có nên trả lời hay không, hay là nói, trả lời nội dung gì.

Trương Đằng nhìn thấy anh họ nhà mình dáng vẻ rối rắm, càng nhìn càng thấy không đúng, hóng hớt hỏi: "Anh họ, anh không phải là thật sự có cô gái mình thích rồi chứ?"

Hàn Hành Ngạn nhàn nhạt lườm cậu ta một cái.

Trương Đằng càng thêm cảm thấy suy đoán của mình là đúng, ranh mãnh nói: "Anh, không phải là bị em đoán trúng chứ?

Em nói chứ, anh cũng nên yêu đương đi thôi, mẹ em còn ngày ngày muốn giới thiệu cho anh một cô bạn gái kìa, anh cũng phải cẩn thận chút nha, đến lúc đó đừng trách em không nhắc anh trước."

Hàn Hành Ngạn nghe thế, cất điện thoại đi, đứng thẳng dậy, lành lạnh nói: "Trước tiên hãy lo cho mình đi đã."

Trương Đằng nhìn vào người anh họ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nhàm chán như vậy, thực là cảm thấy tâm đắc một trận.

Lúc nhỏ học tốt hơn anh coi như thôi đi, lớn rồi còn muốn quản anh, thật sự là không được tự do.

Chẳng qua, nghĩ tới dáng vẻ nói chuyện yêu đương của người anh họ luôn rất thành thục ổn trọng này, thật sự là làm cho người ta háo hức mong chờ!

Anh họ anh cứ như là một tăng nhân khổ hạnh, lúc đi học anh không chỉ một lần từng nhìn thấy anh họ mình từ chối lời tỏ tình của các cô gái.

Đâu chỉ từ chối người ta, nếu như con gái mà chạm vào anh ta một chút, kiện đồ đó khẳng định sẽ không bao giờ mặc nữa.

Do vậy, trong những năm tháng cậu còn mông lung chưa biết tình yêu là thứ gì, điều khiến anh hiếu kỳ nhất không phải là thư tình mà các cô gái đưa cho anh họ rốt cuộc viết cái gì, mà là anh họ đến cùng có bao nhiêu bộ đồng phục!

Hàn Hành Ngạn tất nhiên là không biết lỗ hổng trong đầu đứa em họ của mình.

Anh đến thư phòng bắt đầu xử lý công việc của công ty, chờ hoàn thành xong, nhìn vào cổ tay, đã hơn mười hai giờ rồi.

Anh nhéo nhéo mi tâm, nhận thấy hiệu quả làm việc của mình hôm nay giảm rất nhiều.

Sau khi tắt đèn, quay lại phòng ngủ của mình.

Lúc tắm, Hàn Hành Ngạn nghe tiếng nước chảy ào ào, đột nhiên nghĩ thông một việc.

Tắm xong, Hàn Hành Ngạn một bên lau tóc một bên gửi một tin nhắn trả lời Thẩm Sở Sở: "Có rảnh."

Thẩm Sở Sở sau khi gửi đi tin nhắn, liền vô cùng không yên lòng mà chờ trả lời từ Hàn Hành Ngạn.

Kết quả trái đợi phải đợi đều đợi không được câu trả lời của Hàn Hành Ngạn, mơ mơ hồ hồ mà ôm điện thoại ngủ mất.

Chờ đến sáng hôm sau tỉnh lại, mới nhìn thấy đáp án của Hàn Hành Ngạn.

Cô ngẫm nghĩ, trả lời lại: "Ngài sau bảy giờ có thời gian không?

Đến lúc đó tôi sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho ngài."

Hàn Hành Ngạn gần như là trả lời ngay lập tức: "Được."

Nhìn thấy tin nhắn Hàn Hành Ngạn gửi qua, Thẩm Sở Sở tâm trạng rất là tốt mà rời giường đi rửa mặt.

Hôm nay cô phải chuyển nhà, còn có rất nhiều việc phải làm.

Trong lúc Thẩm Sở Sở đang đi rửa mặt, Vương Thiến cũng đã tới.

Hai người cùng nhau đem đồ đạc sắp xếp lại một chút, sau đó gọi một chiếc xe đem tất cả đồ đạc đều chuyển đi.

Bên phía nhà mới, tất cả đồ gia dụng và đồ điện đều có sẵn.

Một số người không thích có thể tự mình đổi đồ mới, nhưng chỗ tiền nãy đã được tính trong giá nhà rồi.

Vì thế ngay cả không dùng đến, cũng sẽ không được trừ tiền.

Thẩm Sở Sở tự mình cũng không phải là người đại phú đại quý, đối với những thứ này cũng chẳng kén chọn gì.

Ngược lại còn cảm thấy đồ gia dụng ở đây so với những gì cô dùng trước đây đều tốt hơn nhiều.

Bản thân cô cũng không quá coi trọng mấy thứ này, vì thế rất là hài lòng.

Cô trừ mua một ít chăn gối, xoong nồi bát đĩa mấy thứ đồ dùng hằng ngày, cái khác thì gì cũng không phải mua.

Cứ dọn dẹp tới 5 giờ chiều, mới đem tất cả mọi thứ sắp xếp ổn thỏa.

Tuy là đồ của cô nhìn thì không nhiều lắm, nhưng lúc sắp xếp vẫn là khá rắc rối.

Thẩm Sở Sở nhanh chóng tắm rửa thay quần áo đi tới nhà hàng đã hẹn trước.

Lúc đến nơi, Thẩm Sở Sở phát hiện Hàn Hành Ngạn đã ngồi ở trên ghế chờ cô rồi, trong lòng cô lộp bộp một chút, vội vàng nhìn đồng hồ.

May quá, cô còn tưởng là mình đến muộn chứ.

Mời người ta ăn cơm mà đến muộn, thật không phải là một việc lịch sự cho lắm.

Cô tăng nhanh tốc độ, đi tới trước mặt Hàn Hành Ngạn, cười nói: "Hàn tổng, ngại quá, tôi đến muộn."

Tuy không hề đến muộn, nhưng đến muộn so với khách, Thẩm Sở Sở cảm thấy mình vẫn nên nói một tiếng xin lỗi.

Hàn Hành Ngạn lúc này nhìn nụ cười như hoa của Thẩm Sở Sở, nhẹ ho một tiếng, nói: "Không đâu, là tôi đến hơi sớm."
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 43


Trong lúc dùng bữa, Thẩm Sở Sở liền phát hiện, lễ nghi trên bàn ăn của Hàn Hành Ngạn hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta không soi ra được tẹo lỗi nào.

Tay cầm dao dĩa vừa thon vừa dài, dường như thứ cầm trong tay không phải là dao dĩa mà là một tác phẩm nghệ thuật.

Còn cô thì sau khi làm việc cả ngày, bữa trưa chỉ ăn một bát mì úp, sớm đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.

Vì thế, sau khi cứ lặng lẽ quan sát Hàn Hành Ngạn hai mươi phút, cô như là càng nhìn càng đói.

Rốt cuộc, cô không kiên trì nổi nữa, tăng tốc độ ăn.

Trời đất bao la, vẫn là lấp đầy bụng quan trọng nhất.

Sau đó, Hàn Hành Ngạn đã ăn được kha khá liền nhìn sang Thẩm Sở Sở ở phía đối diện giống như một con chuột nhỏ vậy, từng thìa từng thìa một nhồi thức ăn vào miệng, hai má phồng lên, nhìn thật đáng yêu.

Trọng điểm là, anh cứ nhìn mãi, không biết vì sao, lại cảm thấy có chút đói.

Vì thế lại gọi nhân viên phục vụ tới, gọi thêm hai món ăn và một phần tráng miệng.

Thẩm Sở Sở thấy thế, tốc độ nhai chậm lại, chờ lúc phục vụ rời đi, hơi đỏ mặt nhìn vào Hàn Hành Ngạn nói: "Tôi có phải là ăn nhiều quá không."

Hàn Hành Ngạn lắc đầu, nói: "Không phải, là tôi ăn chưa no."

Nói xong, thấy ánh mắt Thẩm Sở Sở hơi có chút xấu hổ, anh lại hối hận.

Quả nhiên, liền nghe thấy Thẩm Sở Sở nói: "Xin lỗi Hàn tổng, tôi nên gọi nhiều hơn chút."

"Không đâu, là tôi ăn trưa quá ít thôi."

Chờ ăn xong món chính và dùng một chút đồ uống, Thẩm Sở Sở mới nhận ra là mình hôm nay ăn hơi nhiều.

Bụng đã phồng lên rồi.

Nghĩ tới Trần Tây Lệ nói đã nhận cho cô một bộ phim, cô lại cảm thấy mình quá tham ăn rồi, không biết phải mất bao lâu mới có thể giảm được lượng calo đã ăn vào hôm nay.

Khi Thẩm Sở Sở nghĩ tới đi trả tiền, lại bị người ta cho biết tiền đã được thanh toán rồi, cô kinh ngạc nhìn sang Hàn Hành Ngạn.

Hàn Hành Ngạn đứng thẳng người dậy, nói: "Làm gì có chuyện để cho phụ nữ trả tiền."

Thẩm Sở Sở cả mặt bối rối, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Hàn Hành Ngạn.

Cho đến khi ngồi vào xe của Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở vẫn còn đang lưỡng lự, nói: "Hàn tổng, ngài giúp tôi, lại mời tôi ăn cơm, cái này cũng quá là cho qua được."

Hàn Hành Ngạn lại giống như đang chờ câu này của Thẩm Sở Sở vậy, nói: "Không quan trọng, cô có thể lại mời lại mà."

Thẩm Sở Sở liền ngơ ngác, nhìn vào dáng vẻ nghiêm túc lái xe của Hàn Hành Ngạn, cả nửa ngày mới hồi thần, nói: "...Được.

Cơ mà, nói như vậy hình như là phải mời hai bữa mới đủ.

Trả lại ngài một bữa, lại mời một bữa."

Hàn Hành Ngạn thuận theo ý người mà nói: "Ừm, vậy thì mời hai bữa."

Thẩm Sở Sở cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng nghĩ tới lời này là tự mình nói ra, chỉ có thể nói: "A, được.

Chờ ngài có thời gian tôi sẽ mời."

Hàn Hành Ngạn nghe thế khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Thẩm Sở Sở ngồi tại ghế ảo não một lúc, nhìn thấy phương hướng lộ trình của Hàn Hành Ngạn, lúc này mới nghĩ ra mà nhắc anh: "Hàn tổng, tôi không ở chỗ kia nữa, tôi hôm nay chuyển tới khu Lê viên rồi.

Hay là ngài cho tôi xuống ở giao lộ phía trước tôi tự về."

Hàn Hành Ngạn trong lòng chấn động, nói: "Ồ?

Thế sao, khéo vậy, tôi hôm nay cũng ở bên đó, vừa lúc cùng đi."

"A?"

Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, phía Lê viên hình như cách Tập đoàn Hàn thị hơi xa.

Cô nhớ lần trước Hàn Hành Ngạn nói nơi bản thân sống nằm ngay gần khu nhà cô ở trước đây.

Đối mặt với chất vấn của Thẩm Sở Sở, Hàn Hạnh Ngạn lại không giải thích thêm gì.

Chỉ là, lúc thấy Thẩm Sở Sở không ngừng động tác xoa bụng, hỏi: "Cô Thẩm, có cần dừng xe đi mua chút thuốc không?"

Bàn tay đang xoa bụng của Thẩm Sở Sở ngừng lại, ngại ngùng cười nói: "Không, không cần đâu, tôi lát nữa đi lại liền ổn thôi."

Ăn đến mức như thế này vẫn là không cần để cho Hàn tổng cao lãnh biết được.

"Ừ."

Hàn Hành Ngạn vẻ mặt nhàn nhạt như đã hiểu rõ đáp lời.

Thẩm Sở Sở nhìn thấy biểu cảm của Hàn Hành Ngạn, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Nhìn là biết, Hàn tổng khẳng định đã đoán được lý do cô xoa bụng rồi.

Nửa tiếng sau, hai người đến được khu căn hộ Lê viên.

Hàn Hành Ngạn vửa định dừng xe ở hầm để xe, Thẩm Sở Sở liền nói: "Hàn tổng, ngài cho tôi xuống trước đi, tôi đi dạo.

Lát nữa lên sau."

Hàn Hành Ngạn cho xe dừng ở bên đường, nói: "Mạo muội hỏi một câu, cô Thẩm là có chuyện gì muốn đi làm sao?"

Thẩm Sở Sở nghĩ trong lòng, chuyện cô ăn nhiều Hàn Hành Ngạn cũng đã biết rồi, cũng chẳng có gì mà phải giấu nữa.

Cho nên đã vỡ rồi cho vỡ luôn, nói: "Tôi hôm nay ăn nhiều quá, muốn đi tản bộ."

Hàn Hành Ngạn nghe xong lại khởi động xe, nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."

Nói vậy, xe liền bị dừng ở bãi đỗ xe ngầm.

Hàn Hành Ngạn đem xe dừng vào chỗ đỗ, tháo dây an toàn, nhìn thấy Thẩm Sở Sở có chút ngốc lăng, nói: "Không phải nói là muốn đi tản bộ sao, sao vậy, không muốn đi nữa?"

Thẩm Sở Sở quay đầu, tâm tình phức tạp mà nhìn vào Hàn Hành Ngạn, nói: "Đi."

Sau đó, hai người liền đi quanh tiểu khu.

Thẩm Sở Sở cả quá trình đều cúi đầu, không biết đang nghĩ những gì.

Lúc này, đột nhiên có một lực đạo kéo cô một cái, sau đó một giọng nói truyền tới: "Nhìn đường."

Thẩm Sở Sở lần đầu tiên tiếp xúc Hàn Hành Ngạn ở cự ly gần như vậy, chóp mũi thoảng qua một mùi hương tươi mát truyền tới.

Mùi vị này thậm chí có chút quen thuộc...

Còn không chờ Thẩm Sở Sở nghĩ ra đã từng ngửi được ở đâu, thì Hàn Hành Ngạn liền buông cổ tay Thẩm Sở Sở ra, nói: "Nhìn cẩn thận chút, trước mặt có một tảng đá lớn."

Thẩm Sở Sở thuận theo ánh mắt của Hàn Hành Ngạn nhìn qua, chỉ thấy ở trên mặt đất thực là có một tảng đá to, mà cô bất tri bất giác suýt chút nữa thì đã dẫm lên cỏ rồi.

Nghĩ tới mình làm ra chuyện ngu ngốc, mặt Thẩm Sở Sở hơi đỏ lên, nói: "Cảm ơn."

Hàn Hành Ngạn định nói cảm ơn cái gì, thì lúc này, một giọng nữ kiều mỵ truyền tới.

"Hàn tổng?

Thật khéo, thế mà có thể gặp được ngài ở đây."

Hàn Hành Ngạn quay đầu qua, nhìn người đi tới, cau mày, sau đó lành lạnh gật đầu: "Ừm."

Thẩm Sở Sở cũng nhìn sang người vừa nói, cô liếc mắt liền nhận ra là ai.

Đây không phải là lưu lượng tiểu hoa gần đây đang hot Tần Dĩnh Nhiên sao, hóa ra cô ấy cũng sống ở trong tiểu khu này.

Chỉ là họ tuy là cùng ở trong giới giải trí, lại chưa từng cùng tham gia hoạt động cùng nhau hay là gặp mặt ở trường hợp công khai nào.

Đối phương hẳn là không biết có nhân vật như cô.

Vì vậy, tình hình bây giờ rất là xấu hổ.

Rốt cuộc có cần chủ động chào một tiếng không.

"Đi thôi, đi phía trước dạo."

Hàn Hành Ngạn thay Thẩm Sở Sở quyết định, sau đó dẫn trước rời khỏi chỗ này.

Thẩm Sở Sở nhìn thấy Tần Dĩnh Nhiên bộ dạng bối rối, cúi đầu theo sau Hàn Hành Ngạn đi mất.

Cô vừa nãy còn định chào một câu, nhưng nghĩ tới Tần Dĩnh Nhiên chắc chắn là không hi vọng người khác nhìn thấy dáng vẻ bối rối của mình, vì thế vẫn là quyết định cúi đầu giả làm đà điểu.

Tần Dĩnh Nhiên hiện tại không nhận ra cô, không có nghĩa là sau này sẽ không nhận ra.

Nhỡ mà ngày nào đó nghĩ tới lần gặp mặt như vậy, thế không phải là sẽ kết thù sao.

Sau khi đi xa rồi, Thẩm Sở Sở mới thở phào một hơi.

Lúc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo dường như được bao phủ lên một tầng sáng, Thẩm Sở Sở cảm thấy mình nhất định là đầu óc hôn mê rồi, hoặc là bị sắc đẹp mê hoặc, vì thế mới đồng ý cùng đi tản bộ với anh ta.

Đây không phải là mỗi phút mỗi giây đều muốn để lộ chính mình sao?

Sau này cô còn muốn hòa vào làng giải trí nè, nhỡ mà bị người ta chụp được ảnh cô và Hàn Hành Ngạn đi cùng nhau vậy không phải là sẽ có rất nhiều scandal sẽ truyền ra sao?

Cô vốn là không muốn được nổi tiếng bằng cách đó đâu, vì vậy sau này vẫn là cố gắng tránh đi.

Sự xuất hiện của Tần Dĩnh Nhiên hôm nay cũng coi như là cho cô một lời nhắc nhở.

Khi còn chưa nổi tiếng thì thế nào cũng được, nhỡ mà ngày nào đó nổi tiếng rồi, những thứ này chính là chứng cứ rành rành.

Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở nói: "Hàn tổng, chúng ta về thôi, bụng tôi không khó chịu nữa rồi."

Hàn Hành Ngạn nghiêng đầu nhìn Thẩm Sở Sở một cái, có chút tiếc nuối nhưng vẫn gật đầu đáp: "Được."

Lúc đến tầng 26, hai người tạm biệt, một trái một phải trở về nhà mình.

Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Sở Sở cảm thấy mình triệt để được giải phóng, đi cùng với một người có khí tràng lớn như vậy, thật sự là một loại dày vò, tiểu nhân vật như cô sắp tắc thở rồi.

Khi đi tắm, Thẩm Sở Sở vẫn đang suy nghĩ, Hàn Hành Ngạn gần đây cứ như là biến thành một người khác vậy, đặc biệt là hôm nay.

Có chút hành vi khiến cho người ta cảm thấy sờ không tới đầu.

Cứ có cảm giác anh ta giống như có chuyện muốn hỏi cô nhưng lại không tiện mở miệng, một người chủ tịch của công ty lớn lại có chuyện gì cần từ cô sao?

Thật sự làm cho người ta khó hiểu."

Nchĩ trái nghĩ phải cũng nghĩ không thông, Thẩm Sở Sở quyết định không nghĩ tiếp nữa.

Dù sao bây giờ ở gần, hơn nữa Hàn tổng cũng giúp cô không ít việc, nhỡ mà có yêu cầu gì ở cô, cô cũng có thể đem ân tình hoàn trả.

Sau khi tắm xong, ra khỏi nhà tắm, Thẩm Sở Sở trở nên tươi sáng rộng mở, quan trọng là căn nhà thuộc về cô, cảm giác thoải mái trong lòng lại dấy lên.

Lúc này, cô mới bỗng nhiên nghĩ ra chuyện này còn chưa nhắc tới với bố mẹ cô.

Cô nghĩ ngợi một lát, sau đó cầm điện thoại tìm kiếm trong danh bạn, gọi một cuộc điện thoại cho mẹ mình.

Sở Quế Chi vừa nghe được nữ nhi nhà mình mua nhà ở Đế đô, kinh ngạc đến mức điều khiển từ xa cũng rơi xuống đất.

"Con nói gì cơ?

Con mua nhà ở Đế đô?

Con lấy đâu ra nhiều tiền thế, mẹ nghe nói nhà ở Đế đô rất đắt đó."

Thẩm Sở Sở đã nghĩ được cách nói từ lâu, đáp: "Mẹ, ngài quên rồi sao, còn không phải là quay một quảng cáo còn có mấy bộ phim sao, tất nhiên là kiếm được chút tiền rồi."

Sở Quế Chi có chút không tin lắm mà nói: "Nhưng mẹ nhớ là mấy quảng cáo trước đây của con chẳng kiếm được bao nhiêu tiền mà?"

Thẩm Sở Sở giải thích: "Mẹ, con đây không phải là đổi công ty rồi sao, liền cùng một công ty với Thường đạo diễn đó.

Gần đây cũng nhận được không ít phim, thù lao đóng phim cũng khá cao, vì thế liền tích tiền lại trả được khoản này."

Sở Quế Chi vừa nghe thế mới có chút yên tâm, nói: "Ừ, thế thì tốt.

Con bây giờ có phải không còn tiền không, có cần mẹ gửi cho con một ít không?"

Thấy cửa của mẹ mình qua rồi, Thẩm Sở Sở cười nói: "Mẹ, không cần đâu, con không thiếu tiền.

Công ty có nhận cho con mấy thông cáo.

Con qua một thời gian sẽ lại đi quay phim rồi."

Thẩm Minh Phúc trộm đi tới nói: "Sở Sở, con cũng đừng vất vả quá, nếu như mệt rồi thì về nhà nghỉ ngơi."

Thẩm Sở Sở nghe lời này trong lòng ấm áp, nói: "Dạ , con biết rồi cha.

Con không mệt.

Minh tinh kiếm tiền nhanh, cha và mẹ cũng vất vả, hai người mới cần nghỉ ngơi nhiều vào.

Hai người nếu như đồng ý thì đến Đế đô bên này cũng được, con gái dưỡng hai người."

Sở Quế Chi nói: "Thế thì thôi đi, quá là không tự do, đến người nói chuyện cũng không có.

Con tự chăm sóc tốt bản thân là được, nhớ là có thời gian thì gọi điện về nhà."

Sau khi cúp máy, Thẩm Sở Sở nằm lên sô pha, nhắm mắt lại xoa dịu tâm tình.

Sau đó mở Weibo ra xem.

Kết quả, vừa mở ra cô liền bị sốc.

Một bí mật mà Thẩm Sở Sở mấy hôm trước vừa phát hiện ra đột nhiên biến thành một vụ bê bối mà mọi người đều biết.

"Quách Tân kết hôn hai lần."
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 44


Thẩm Sở Sở theo hot tìm kiếm mà chọn vào xem, kết quả phát hiện trong đó tất cả đều đang mắng Quách Tân."

Quá kinh tởm rồi, lần đầu tiên phát hiện ra Quách Tân lại là người như vậy, người phụ nữ kết hôn lần hai dựa vào đâu mà lại cưới được Tôn ảnh đế của chúng tôi? [Phun]""Tò mò là Tôn ảnh đế có biết Quách Tân là người phụ nữ kết hôn lần hai không, hay là bị người phụ nữ như vậy lừa dối bao nhiêu năm qua, thật là tội nghiệp. @Tôn Huy""Thế mới nói, đừng có cưới nữ minh tinh trong làng giải trí, đều là mấy thứ loạn thất bát tao gì đó. [Mắng mỏ]"******Nhìn thấy bình luận như vậy, thực làm cho Thẩm Sở Sở có chút khó hiểu, cô chẳng qua chỉ là mất công phu đi ăn một bữa cơm, sao mà thế giới liền biến thành bộ dạng này.

Chẳng nhẽ là bị người ta tìm ra bằng chứng xác thực sao, hay là nói... thủy quân?"

Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở mở ra những gì được coi là chứng cứ ở một tài khoản quảng cáo xem.

Kết quả càng xem càng sốc, chứng cứ bên trong vô cùng toàn diện, từ ngày kết hôn lần đầu của Quách Tân, địa điểm kết hôn, đến thân phận người chồng trước, cần có đều có.

Thậm chí đến ảnh Quách Tân và chồng cũ cùng nhau đều có, hơn nữa còn có nhân viên kỹ thuật tới phân tích ảnh là thật, không phải dán vào.Những nội dung này Thẩm Sở Sở vừa nhìn liền biết là thật, vì nó giống y hệt như trên hệ thống nhân duyên của cô ấy.

Vì thế nên mới làm cho người ta sợ.Quách Tân lần này chọc phải ai vậy?Chuyện không ngờ được là, đống dưa này còn chưa xong, chính vào lúc Thẩm Sở Sở đang xem nội dung này, một chuyển biến mới xuất hiện.

Tôn Huy phát Weibo rồi.{Tôn Huy V}: Đa tạ sự quan tâm của mọi người, tôi và vợ cảm tình rất tốt.

Nếu chuyện quá khứ của cô ấy đã bị lôi ra, tôi cũng đem bí mật của mình nói ra vậy.

Tôi cũng từng ly hôn, không cần thương xót cho tôi đâu.

Còn nữa, người làm thì trời nhìn, những người mang ác ý cạnh tranh sẽ không được sống tốt đâu, chúc người cả đời đều không thể trở thành ngôi sao quốc tế. [Mỉm cười]Nhà Quách Tân."

Huy ca, anh vì sao phải phát Weibo như vậy?

Anh biết là anh đang làm gì không?

Bọn họ đem chuyện của em lộ ra cũng coi như thôi, anh sao lại đi lộ ra chuyện của chính mình chứ?"

Quách Tân lo lắng cầm điện thoại nhìn vào Tôn Huy.Trước đây Quách Tân chính là bị Trần Mộng nắm được nhược điểm, lấy chuyện cô kết hôn lần hai để uy hiếp cô, khiến cho cô rút khỏi cuộc cạnh tranh với đại chế tác quốc tế.

Nếu như không rút lui, sẽ đưa lên mạng công khai chuyện kết hôn lần hai, đến lúc đó, cũng có thể khiến cô không quay được đại chế tác.Quách Tân đối với bản thân bị mắng tới mức chẳng còn quá khó chịu nữa, vốn là sự thật, có tránh thế nào cũng không có tác dụng.

Chỉ là cô lo Tôn Huy sẽ liên lụy mà bị người mắng, bị người ta coi không ra gì.

Trong lòng cô một chút cũng không hi vọng Tôn Huy chịu tổn thương.

Không cần biết là tổn thương thân thể hay tổn hại danh dự.Tuy nhiên, không ngờ sau khi cô rút khỏi cạnh tranh, Trần Mộng cũng không thể như nguyện được tuyển.

Vì thế, trong lúc tâm lý mất cân bằng, chuyện này liền bị phơi bày.Quách Tân vừa rồi cũng gọi điện tra hỏi Trần Mộng rồi, nhưng lại nhận được sự phủ nhận của cô ta.Tôn Huy xoa xoa tóc của Quách Tân, cười nói: "Đây có là gì, dù sao cũng là sự thật.

Anh không nhân tâm nhìn người khác mắng em như vậy.

Ai cũng đều có quá khứ, em có anh cũng có.

Nếu như muốn mắng thì để cho họ mắng anh là được.

Lại nói, chuyện này vốn là Trần Mộng cố ý muốn hại em, anh sao có thể ngồi yên không quản."

Quách Tân hơi đỏ mắt nhìn vào Tôn Huy, nói: "Nhưng nếu như vậy, bọn có có khả năng sẽ đem anh cùng mắng."

Tôn Huy lại chẳng sao cả mà nói: "Không quan trọng, thích mắng thì cứ mắng đi.

Chúng ta chẳng làm gì sai, không thẹn với lương tâm."

Mắng anh dù sao vẫn tốt hơn là mắng vợ anh.Weibo của Tôn Huy chính là một tảng đá khuấy động hàng nghìn đợt sóng.Cư dân mạng nhìn thấy tin tức như vậy, nhanh chóng chạy tới vây xem."

Ông trời của tôi ơi, giới này sao mà loạn như vậy, đã nói là mối tình đầu của nhau đâu, đã nói là tình yêu hoàn mỹ thuần túy đâu?

Đây so với đôi vợ chồng bù trừ lẫn nhau Trần Tiêu và Dương Khải có gì khác đâu??

Cả đời đen tối. [Tạm biệt]""Một năm tiết lộ hai đôi vợ chồng giả, năm nay hiệu suất của paparazzi tăng lên không nhỏ nha!

Nhanh đi xem xem đôi vợ chồng khác, nói không chừng cũng là giả đó! [Mỉm cười]""Đây là đem chúng tôi coi là đứa ngốc sao?

Thật sự là ngày của chó, hai đôi vợ chồng yêu thích đều là đang diễn [Nôn mửa]"******Đối với những bình luận như vậy, Tôn Huy và Quách Tân trong lòng đã dự đoán được, hai người ai cũng không tiếp tục xem Weibo nữa, mà đem công việc đều từ chối, không xem ti vi, không lên mạng, ở nhà yên tĩnh làm đồ tráng miệng.

Mặc cho bên ngoài mưa gió mịt mù, ta ở trong góc bình yên của mình.Chỉ là, chuyện này có thể phá hoại công ty của hai người.Bộ phận quan hệ công chúng của Bit Media toàn bộ xuất kích đến giải quyết chuyện này, dùng rất nhiều chuyện của ngôi sao để đem chuyện này áp xuống.

Đến Thẩm Sở Sở cũng bị kéo ra tạo sóng một lần.

Nội dung chiêu trò chính là bọn họ quay chương trình ở đài S.

Đưa ra trước một số chủ đề để thu hút ánh mắt của công chúng.Tuy nhiên, hiệu quả của việc này vô cùng thấp.Độ nổi tiếng của Quách Tân và Tôn Huy hai người này chính là cao hơn so với Trần Tiêu và Dương Khải không biết bao nhiêu, không cần biết là trong giới hay ngoài giới, người quan tâm đến hai người họ đều rất đông.Trừ một ít chuyện cũ của ảnh hậu Trần Mộng bị lôi ra phân tán một phần lực chú ý ra, những người khác đều không có hiệu quả gì.Lúc Thẩm Sở Sở đến công ty, Trần Tây Lệ cũng không có tâm tình nói chuyện về phim mới cho cô.

Tiện tay lấy ra một tài liệu trên bàn đưa cho cô, nói: "Là do công ty điện ảnh tỉnh D chế tác, phim của Điền đạo diễn, phim truyền hình.

Đây là tin tức tôi nhận được hai ngày trước, trước đây vốn cũng muốn cho em đi rèn luyện diễn xuất trong phim chính kịch, nhưng tài nguyên lại không tốt lắm."

Thẩm Sở Sở vừa nghe được công ty điện ảnh tỉnh D chế tác, lập tức sáng mắt.

Giống như một số công ty điện ảnh đại diện cho phim thần tượng, đại diện cho lưu lượng, đại diện cho chiêu trò.

Tên của công ty điện ảnh này đại biểu cho chất lượng, đại biểu cho có tâm, đại biểu cho diễn kỹ, đại biểu cho phái thực lực.

Không ngờ là cô còn có thể nhận được tài nguyên như thế này.Chỉ là, có được chọn hay không thì không nói trước được.

Tuy là trải qua rèn luyện dưới sự hướng dẫn của Thường đạo diễn hơn một tháng, một số luyện tập ở nhà gần đây, điểm diễn kỹ của cô đã đạt được 60 điểm rồi, thế nhưng, đối với công ty điện ảnh tỉnh D đại diện cho chất lượng mà nói, diễn kỹ của cô vẫn là không đủ để xem.Trần Tây Lệ dường như nhìn ra được sự lo lắng của Thẩm Sở Sở, cô nhéo mi tâm, nói: "Điền đạo diễn và Thường đạo diễn là bạn tốt nhiều năm, vì thế tất nhiên sẽ gửi cho cô lời mời tới thử kính, vậy thì em có khả năng sẽ được tuyển đó, chỉ là rốt cuộc là vai diễn nào thì cũng không dễ nói.

Trong đây có tất cả tư liệu về các vai nữ, em về nhà nghiền ngẫm một chút.

Đúng rồi, nhớ đọc cả nguyên tác một lần, tìm hiểu toàn diện."

Thẩm Sở Sở nghe được lời của Trần Tây Lệ, mím mím môi nói: "Dạ, em biết rồi, cảm ơn chị Trần nhắc nhở."

"Không cần cảm ơn, chị gần đây có chút bận, đến lúc đó có thể không có thời gian đưa em đi thử kính, em mấy ngày này theo giáo viên lớp biểu diễn học thêm nhiều chút.

Hoặc là có thể tìm Thường đạo diễn thảo luận một chút.

Em dù sao đã cứu Tôn tỷ, còn trở thành con gái nuôi của chị ấy, rất nhiều chuyện liền không cần phân ra quá rõ ràng.

Có lúc em càng như vậy, càng là làm tổn thương tình cảm.

Ở trong giới này, có thể lợi dụng được thì cố hết sức lợi dụng.

Đừng trái với lương tâm của mình là được."

Lời của Trần Tây Lệ khiến cho Thẩm Sở Sở cả người chấn động, không nghĩ tới tâm tư của bản thân sớm đã bị người ta nhìn ra.

Cô đích thực là không muốn lợi dụng ân tình này để cầu báo đáp.

Theo như cô thấy, người trong vòng này biết Thường đạo diễn là núi dựa của cô, đó đã là hồi báo tốt nhất cho cô rồi.

Cô cũng không dám đòi hỏi thêm gì nữa."

Đa tạ chị Trần đã nhắc."

"Ừ."

Trần Tây Lệ xoa huyệt thái dương, nhắm mắt.Thẩm Sở Sở thấy bộ dạng tiều tụy của Trần Tây Lệ, nhịn không được mà nói: "Chị Trần, chị cũng không cần phải quá lao tâm, chuyện của chị Tân khẳng định là rất nhanh sẽ qua đi thôi.

Chị ấy và Tôn Huy cũng không làm sai chuyện gì, chờ sau khi cư dân mạng phản ứng lại thì sẽ khiến cho chuyện mắng mỏ trên mạng dừng lại."

Trần Tây Lệ nghe thế, cười khổ một chút, nói: "Nếu như thật sự có thể giống như em nói thì tốt rồi.

Haiz, hi vọng có thể qua nhanh một chút.

Thật sự là thời buổi rối loạn mà."

Nói tới đây, Trần Tây Lệ nhìn Thẩm Sở Sở một cái, nhắc cô: "Em nếu như có yêu đương nhớ là phải nói cho chị.

Còn nữa, em và Hàn tổng khiêm tốn một chút, cô gắng ít xuất hiện ở các trường hợp công khai.

Chờ em có tác phẩm rồi mới có thể có tư bản để tùy hứng."

Thẩm Sở Sở bất thình lình nghe được tên của Hàn tổng, nghĩ tới từ lần đi dạo trước hai người liền chưa gặp lại, cô không biết vì sao lại có chút chột dạ.

Nhưng chuyện cần giải thích vẫn phải giải thích một chút: "Chị Trần, em và Hàn tổng thật sự không phải loại quan hệ mà chị tưởng tượng đâu."

Trần Tây Lệ vô cùng bình tĩnh mà nói: "Là quan hệ gì không quan trọng, quan trọng là người hâm mộ, cư dân mạng cảm thấy hai người là quan hệ gì."

Thẩm Sở Sở bị nghẹn lại một chút, bình tĩnh mà suy nghĩ lại, nói: "Dạ, được rồi, cảm ơn chị Trần đề tỉnh."

Lúc về nhà, Thẩm Sở Sở nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kính của phòng đối diện một hồi, sau đó quay đầu mở cửa nhà mình.Giống như Thẩm Sở Sở đã nói, tối hôm đó, chuyện của Quách Tân dần dần xuất hiện chuyển biến.Cư dân mạng sau khi bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút phản ứng quá đà.

Bọn họ lật lại những chuyện từ hồi Quách Tân và Tôn Huy xuất đạo đến nay, phát hiện được người ta căn bản là chưa từng nhận mình là mối tình đầu của nửa kia, cũng chưa từng nói bản thân trước giờ chưa từng kết hôn.

Tự suy ngẫm một chút, ai lại rảnh hơi đem chuyện mình hôn sự của mình lấy ra nói chứ, đặc biêt là ở nơi như giới giải trí.Vì thế, Quách Tân và Tôn Huy so với cặp đôi Trần Tiêu và Vương Khải tính chất vẫn là không giống nhau.Chỉ là, người hâm mộ cảm thấy bản thân bị lừa dối, lại thêm vào chuyện của Trần Tiêu và Vương Khải thời gian trước, vì thế khi bắt đầu có chút không được lý trí.

Chờ bọn họ dần dần thanh tỉnh, lý trí trở lại, rất nhiều người bắt đầu tự phát mà đưa lên Weibo một số đoạn văn dài.

Trừ xin lỗi, còn dùng một giọng văn rất bất đắc dĩ để nói về chuyện này.Công ty cũng không ngờ được chuyện sẽ phát triển thành tình huống như thế này, Quách Tân và Tôn Huy có độ danh tiếng quá cao, chỉ với việc công ty họ lớn như vậy cũng không thể khống chế được tình hình.

Lúc nghệ sĩ của công ty bị mắng họ không chế không được, bây giờ phát triển theo hướng tốt rồi họ cũng không xử lý nổi.Tuy nhiên, họ vẫn là nhanh chóng nắm chắc cơ hội để làm cho loại cảm giác này phóng đại lên.Đúng lúc mọi người cho rằng chuyện này sẽ sóng yên biển lặng, một bước ngoặt mới lại xuất hiện.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back