Tâm Linh Hoán đổi linh hồn

Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 20: Kẻ chế tạo robot


Thằng nhóc ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh nhìn cũng ngơ ngác không kém.

Rồi đột nhiên trong mắt lộ hung quang, vừa xót xa vừa giận dữ:- Con robot đó đánh nhẹ vậy cũng khiến cậu chấn thương sọ não mất trí nhớ rồi ư?Hoàng Hải Vân liền bối rối, giải thích:- Không phải.

Là mấy hôm trước bị ám sát mà mất trí nhớ.Thằng nhóc chăm chú nhìn cô, định hỏi thêm nhưng lại thôi.

Sau khi ngẫm nghĩ 1 hồi, nó liền trả lời:- Tôi là Tống Thanh Phong.

Còn đây là trung tâm P&R, gia sản của gia đình cậu.

Là 1 nơi chế tạo robot từ cơ thể người.- Chế tạo robot từ cơ thể người?- Cậu chủ Trần đột nhiên trở nên ngây ngốc thế này, thật sự dễ thương lắm.Vừa nói Tống Thanh Phong vừa ghé sát mặt gần cô, dùng tay tỉ mỉ dán miếng urgo vào vết thương vừa sát trùng xong.

Xong xuôi Tống Thanh Phong đứng dậy, nói:- Chuyện thì nhiều lắm, để sau này kể đi.

Tống Thanh Phong có ý định rời đi, liền bị cô níu tay giữ lại:- Định đi đâu?

Tôi đi theo cậu, vừa đi vừa kể cho tôi.Tống Thanh Phong nhìn cô bằng ánh nhìn có đôi phần lưỡng lự, rồi cười thoải mái:- Quần áo trong tủ.

Tôi đợi ở ngoài.Bây giờ Hoàng Hải Vân mới nhìn lại mình.

Áo bám đầy bụi đất, quần thì bị rạch te tua.

Nếu ai không biết sẽ tưởng cô với thằng nhóc này mới có 1 màn SM ra trò.

Cô lại gần tủ, lấy 1 bộ quần áo mặc tạm.

Hai người này cũng chu đáo đấy chứ, căn phòng dành cho cô thứ gì cũng đủ.

Xong xuôi cô ra khỏi phòng, đi theo Tống Thanh Phong đến 1 gian phòng cũng là gam màu trắng muốt, giống bệnh viện, giống nhà xác, cũng giống 1 phòng thí nghiệm.

Cô lại gần nơi Trần Anh Hùng đang đứng.

Trần Anh Hùng đang đứng cạnh 1 chiếc giường giống như giường phẫu thuật.

Trên giường cũng có 1 người nằm bất động.

Cô vốn dĩ cũng chẳng sợ xác người, nên cũng không lưỡng lự lại gần hơn để nhìn cho kỹ.

Có điều, khi nhìn thấy dung mạo người nằm trên giường cô lại bị giật mình.

Dung nhan này hơn 20 năm qua cô đều nhìn thấy trong gương, chính là bản thân cô trước đây.

Không hiểu, 2 người này lấy thể xác cô để làm gì.Hoàng Hải Vân liền hỏi:- Cô gái này đã chết rồi, đáng lẽ phải được hỏa thiêu.

Tại sao lại nằm đây?Tống Thanh Phong liền bảo:- Cậu không thấy cô ta là mĩ nhân hiếm có hay sao?

Nếu bị hỏa thiêu thì rất phí phạm.

Bọn tôi lần này vào thành phố, thật ra định đến viếng cậu, sau lại biết cậu không chết.

Liền đổi mục tiêu thành: ăn cắp xác cô ta.

May sao trên đường lại cứu được Trần thiếu gia suýt chết đuối.

Hoàng Hải Vân hỏi với âm điệu nửa tò mò nửa như muốn cà khịa:- Vậy 2 người định làm gì?

Cứu cô ta sống lại đem về làm vợ à?
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 21: Bản thể gốc hôn mê


Trần Anh Hùng quay sang nhìn cô rồi lại quay sang nhìn Tống Thanh Phong:- Cậu ấy bị mất trí nhớ?Tống Thanh Phong liền vỗ vai Trần Anh Hùng và cười:- Chắc là bị đoạt xác rồi, trí nhớ mất hết, tâm hồn cũng khác hẳn.

Hoàng Hải Vân khẽ rùng mình.

Không hiểu Tống Thanh Phong đang nói đùa hay nói thật.

Câu chuyện đoạt xác, xuyên không, tử thần nhúng tay, là những chuyện hoang đường, không thể nào có người tin là thật.

Vậy mà Tống Thanh Phong lại nói như 1 chuyện rất hiển nhiên.

Trần Anh Hùng quay sang mắng nhẹ:- Đừng đùa nữa.

Tống Thanh Phong vẫn tiếp tục cợt nhả:- Thôi nào.

Đùa chút mới vui chứ.

Ở với đám robot chẳng biết cười đùa đã chán quá rồi.Nói xong, Tống Thanh Phong liền quay qua giải thích với cô:- Chúng tôi đều là những kẻ ham mê chế tạo robot, chính là để giúp con người trường sinh.

Dung mạo đẹp thế này chính là thứ mà tôi muốn bảo tồn.

Có điều cái xác này tuy đã chết nhưng không bị thối rữa, giống như 1 người bị hôn mê vậy.

Linh thức của cô ấy có lẽ vẫn còn sống.Hoàng Hải Vân chột dạ.

Linh thức của cô ấy đang đứng trước mặt các người đây.

Nếu như 2 người này quả thực có tài đến vậy, không chừng có thể trả linh hồn cô về cơ thể cũ.

Bây giờ cô rất muốn được trở về với cơ thể mình, chứ không muốn ở trong thể xác thằng nhóc phức tạp này nữa.

Cô liền hỏi:- Nếu linh hồn cô ấy còn sống, có cách nào hồi sinh không?Tống Thanh Phong cắn môi 1 lúc rồi nghiêm túc nói:- Con người bất lực trước điều gì?

Thời gian và cái chết.

Khao khát lớn nhất của con người là gì?

Chính là bất tử.

Có 2 trường phái khoa học hiện đại nghiên cứu về điều này và đạt được kết quả không nhỏ.

Trường phái thứ nhất là luyện chế con người thành robot, chính là trường phái của chúng ta.

Giữ được cơ thể trường tồn nhưng không có linh hồn.

Trường phái thứ 2 là dùng linh thức đoạt xác.

Giữ được linh hồn trường tồn nhưng không giữ được thể xác.

Phương pháp thứ nhất không có hiệu quả với cô gái này.

Nếu muốn cô ấy sống lại thì chỉ còn cách thứ 2 là bắt linh thức nhập xác.

Hoàng Hải Vân càng nghe càng cảm thấy mơ hồ.

Làm thế nào để có thể tách linh hồn cô ra, rồi cho nhập thể xác cũ được.

Con người thật sự có thể làm được việc đó sao.

Cô buột miệng:- Không thể nào.

Sao có thể làm được chuyện đó.Tống Thanh Phong lại gần cái xác, vén sợi tóc lòa xòa trên trán cô gái và cười:- Trước đây con người cũng không thể bay, nhưng sau này bay từ vùng đất này sang vùng đất khác rất dễ dàng.

Thế thì có điều gì là con người không thể làm được?

Chỉ cần có khát vọng thôi.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 22: Khao khát trở về với thể xác cũ


Nói cũng đúng, con người chính là không có giới hạn.

Hi vọng trong lòng Hoàng Hải Vân bùng lên dữ dội.

Cô liền hỏi:- Vậy chỉ cần tìm gặp người sở hữu phương pháp thứ 2 là được đúng không?Tống Thanh Phong kéo tấm vải trắng lên che mặt cái xác, len lén nhìn sang phía Trần Anh Hùng, rồi ra hiệu cho cô đi ra ngoài:- Bỏ đi.

Chuyện này không được đâu.Hoàng Hải Vân vội vàng đi theo để thuyết phục.

Có điều bỗng nhiên cô thấy hoa mắt chóng mặt đứng cũng không vững nữa.

Cô loạng choạng suýt ngã thì 1 bàn tay đỡ lấy cô, là bàn tay vững chãi của Trần Anh Hùng:- Đói rồi phải không?Nói xong anh ta cúi xuống lại bế cô lên.

Đến bàn ăn thì Trần Anh Hùng nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế.

Bàn ăn cũng chỉ có 3 người, thức ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn.

Lúc này cô mới nhận ra bụng mình rất đói, đói đến mức người ngợm mềm nhũn.

Cô run rẩy cầm đũa, cảm thấy cầm đũa cũng khó khăn.

Thấy vậy Tống Thanh Phong liền gọi:- Nhiễu Hân, mang thìa đến đây.

Ngay sau đó 1 cô gái, nhìn thoáng qua cũng cảm thấy rất quen, mang thìa đặt lên bàn rồi lặng lẽ lui xuống.

Hoàng Hải Vân cứ nhìn theo cô ta đi khỏi, cố nhớ lại xem cô ta là ai, tại sao lại cảm thấy quen thuộc đến vậy.

Cô đột nhiên nhớ ra:- Nhiễu Hân, ca sĩ làm mưa làm gió showbit 3 năm trước.

Đột ngột tự tử chết.

Sao lại ở đây?Tống Thanh Phong bắt đầu đụng đũa:- Cô ta chết rồi.

Đó chỉ là robot thôi.Hoàng Hải Vân nuốt khan cái nữa, e dè hỏi:- Đám người đuổi theo tôi lúc sáng cũng là robot?Tống Thanh Phong gật đầu, tiếp tục tập trung vào bữa ăn.

Hoàng Hải Vân nhìn 2 người ngồi cùng bàn bằng ánh mắt dò xét.- Vậy còn 2 người?

Nãy giờ Trần Anh Hùng cứ ngồi nhìn cô, im lặng quan sát.

Lúc này mới từ tốn đáp:- Chỉ có 3 chúng ta là người thôi.

Còn lại trên đảo này toàn robot.

Mau ăn đi.Hoàng Hải Vân cầm thìa lên xúc cơm.

Có điều cảm thấy đôi tay cô cũng không nghe lệnh nữa, nhấc lên nửa chừng lại buông xuống.

Trần Anh Hùng liền kéo ghế lại gần, rồi cầm thìa, múc từng thìa từng thìa cơm đưa vào miệng cô.

Lúc này Hoàng Hải Vân mới để ý bàn tay người này cũng rất đẹp.

Mới được vài thìa thì Tống Thanh Phong liền buông đũa, kéo ghế lại gần cô:- Anh ăn đi.

Việc này để em làm.Nói xong Tống Thanh Phong liền cầm lấy chiếc thìa và bón cho cô từng thìa cơm.Trần Anh Hùng thấy vậy liền kéo ghế trở về chỗ cũ, lắc đầu mỉm cười rồi bắt đầu thưởng thức bữa ăn.Không hiểu sao, sau khi ăn no cơ thể Hoàng Hải Vân vẫn rất yếu.

Nói sao nhỉ, cơ thể này, bất kỳ ai muốn hãm hiếp cũng không có sức chống cự.

Giống như là chuẩn bị chết lần nữa vậy.

Lúc này cô mới nhận ra, cơ thể cô yếu không phải vì đói, mà là vì linh hồn đang yếu đi.

Có thể do cô vừa gặp lại thể xác mình, lại thêm khao khát muốn về lại xác cũ khiến linh hồn lung lay, khiến cho cơ thể cô trở nên yếu nhợt.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 23: Mớ bòng bong


Hoàng Hải Vân cố gắng ăn cơm để sinh tồn, không quên hỏi 2 người đang ngồi ăn cơm với mình:- Lúc nãy 2 cậu cứu được tôi, có nhìn thấy Thế Anh không?Trần Anh Hùng liền lên tiếng:- Bọn tôi vớt được cả 2, nhưng mà cậu cả thì chưa tỉnh vì còn bị trúng đạn khá nặng.Ngồi ở đây, thật sự cô có cảm giác hồn sắp lìa khỏi xác rồi.

Cơ thể yếu nhợt đến nỗi thở còn khó khăn.

Cô liền bảo:- Đưa tôi đến chỗ anh ấy.

Vốn dĩ cô là bác sĩ khám nghiệm tử thi, thì cũng là 1 bác sĩ.

Cô vẫn có kiến thức y học để có thể cứu chữa cho anh ta.

Mà tại sao cô cứ nhất định phải cứu kẻ đó nhỉ?

Có lẽ là khi xem được đoạn băng ký ức của hắn, cô đã có cảm giác thương xót.Nguyễn Thế Anh nằm trong 1 căn phòng cực kỳ sang trọng và sạch sẽ.

Hoàng Hải Vân lại gần khám cho anh ta.

Trình độ của Phi Toàn cao thật, bắn 1 người đang nhảy ra khỏi xe mà cũng bắn trúng ngực, suýt nữa thì trúng tim.

Hoàng Hải Vân cảm thấy rùng mình, cũng may mà người trúng đạn không phải là cô.

Sau khi khám xong, Hoàng Hải Vân nhận ra trình độ y học của 2 người kia thật sự không tồi.

Vết thương đang dần lành lại.

Có vẻ viên đạn đã được phẫu thuật lấy ra rồi.

Thấy vậy, Hoàng Hải Vân cũng yên tâm, liền bảo 2 người kia đưa mình đi thăm quan khắp đảo.

Hòn đảo này, ngoại trừ những chỗ có thể xuống biển đều có chốt chặn, thì những chỗ khác đều rất đẹp và yên bình.

Quang cảnh trên đảo hoang sơ hùng vĩ, bầu không khí trong lành hiếm có.

Nếu như có thể đến đây an dưỡng tuổi già cũng là chuyện tốt.

Vẫn còn đang lâng lâng mơ màng với cảm xúc lạc vào chốn tiên cảnh, thì Hoàng Hải Vân bị đánh thức bởi tiếng ồn của con người.

Trước mắt cô, 1 đám người đang quần thảo trên bãi cỏ rộng mênh mông.

Thấy cô ngơ ngác ngạc nhiên, Trần Anh Hùng liền bảo:- Cậu có lẽ đã quên rồi.

Tôi nhắc lại cho cậu vậy.

Đây là những robot có thân thủ mạnh nhất được lựa chọn ra để làm vệ sĩ cho cậu.

Họ đang luyện tập để sắp tới cùng cậu đi trả thù.

Hoàng Hải Vân nhíu mày nhạc nhiên:- Trả thù?Trần Anh Hùng nói tiếp:- Đúng vậy.

Thế giới ngầm đáng lẽ được chia làm 2 thế lực, ngầm thỏa thuận nước sông không phạm nước giếng, là nhà họ Trần và nhà họ Đinh.

Chỉ có điều, nhà họ Đinh đã âm thầm vi phạm và ám sát ông chủ.

Chính vì vậy, cậu đào tạo đám vệ sĩ sát thủ này để trả thù.

Nếu tôi đoán không nhầm thì buổi tối cậu bị ám sát, cũng là nhà họ Đinh ám sát.

Ra ngoài này, cơ thể Hoàng Hải Vân đã bớt yếu, nhưng nghe được những chuyện phức tạp này, cô lại càng cảm thấy đau đầu hơn.

Hoàng Hải Vân liền bảo:- Tạm thời biết vậy đã.

Tôi bây giờ rất yếu.

Không muốn nghĩ nhiều.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 24: Bản thể gốc sống lại


Chương 24: Bản thể gốc sống lạiBuổi tối hôm ấy, Hoàng Hải Vân trằn trọc mãi không ngủ nổi, liền lật chăn ngồi dậy sang phòng bên cạnh.

Càng lúc cô càng khao khát trở về với thể xác cũ hơn.

Tuy rằng công việc ở nhà xác hơi buồn, nhưng ít ra còn hơn bây giờ.

Cô ngồi thừ ra nhìn thể xác mình nằm đó, như đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Cô run rẩy đưa tay sờ lên mặt mình.

Càng ở gần thể xác cũ thì cô càng cảm thấy mình yếu hơn.

Nhưng biết đâu, cô ở gần thể xác cũ, lại có thể khiến cho linh hồn mình quay lại với bản thể gốc.

Cô cúi xuống, dùng hết sức lực nâng thể xác mình lên, và ôm lấy.

Cô ôm rất lâu, vẫn không có hiện tượng gì xảy ra.

Chỉ cảm thấy cơ thể mình xuống sức rất nhanh.

Không chừng linh hồn của cô sắp rời khỏi xác thằng nhóc mà trở về với bản thể gốc.

Nhưng mà càng lúc cô càng mệt, mệt đến nỗi không ôm nổi bản thể gốc nữa, liền nhẹ nhàng đặt xuống.

Cô cúi xuống nhìn mà nước mắt của cô tuôn rơi lã chã.

Cùng lúc đó, có 1 bàn tay đưa lên lau nước mắt cho cô:- Sao tôi lại khóc thế này?Hoàng Hải Vân giật thót mình ngã ra phía sau.

Không ngờ rằng sức lực của cô cùng 1 lúc lấy lại toàn bộ.

Cơ thể này có phản xạ nhanh nhẹn hiếm có.

Cô trơ mắt nhìn bản thể gốc chống tay ngồi dậy.

Bản thể gốc lại gần cô, nhìn cô chằm chằm rồi nói:- Không phải, chỉ là 1 người giống tôi.Nói xong, cơ thể ấy liền đứng dậy bước ra trước gương nhìn chằm chằm:- Thế này là thế nào?Cùng lúc đó, bản thể gốc cũng cởi bỏ chiếc váy xuống và ngắm mình nguyên vẹn trong gương:- Không lẽ ta đã bị đoạt xác, gán linh hồn vào thể xác khác.

Hoặc là đã bị luyện thành robot rồi.

Ngắm nghía 1 lúc, bản thể gốc lại nói tiếp:- Gương mặt đã đẹp như vậy.

Cơ thể còn đẹp hơn.Qua tất cả thông tin đã nghe được, Hoàng Hải Vân đã khẳng định được, người ở trong xác của cô chính là Trần Ngọc Linh.

Nghĩa là 2 người đã xuyên không đổi linh hồn cho nhau.

Cô vội vàng đứng dậy, kéo váy lên che cho bản thể gốc và bảo:- Cậu hãy tôn trọng cơ thể tôi.

Không được nhìn nó khỏa thân.

Trần Ngọc Linh quay sang nhìn cô rồi bảo:- Nghĩa là sao?

Tôi với chị...

đã đổi linh hồn với nhau?Không ngờ cậu ta nhanh hiểu vấn đề như vậy.

Khi hiểu rồi lại có thể bình tĩnh đối diện như vậy.

Hoàng Hải Vân gật đầu:- Đúng rồi.

Bây giờ chúng ta phải làm quen với cuộc sống của đối phương.

Chúng ta cần có những cam kết.Trần Ngọc Linh ngạc nhiên hỏi lại:- Cam kết?Và rất nhanh, cậu ta gạt phắt đi:- Không cần đâu.

Thích làm gì thì làm thôi.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 25: Đêm hoan ái


Thích làm gì thì làm ư.

Cậu ta đang ở trong thể xác của cô, nếu cậu ta phạm tội, chẳng phải cô sẽ phải chịu nỗi oan không bao giờ rửa sạch được hay sao.Không để Trần Ngọc Linh kịp đi khỏi, Hoàng Hải Vân chạy ra phía cửa, chốt cửa lại rồi bảo:- Không được đi.

Chúng ta cần nói chuyện.Sau 1 thoáng ngạc nhiên, Trần Ngọc Linh tự gạt bỏ chiếc váy xuống khỏi thân, chậm rãi tiến lại gần cô rồi nói:- Tôi hiểu ý chị rồi.

Chị muốn chúng ta "nói chuyện" phải không?Nói xong, liền đưa tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trên người Hoàng Hải Vân.

Hoàng Hải Vân khóc còn không ra nước mắt, vội vàng gạt tay Trần Ngọc Linh ra và né sang chỗ khác.

- Đồ biến thái.

Chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng.Trần Ngọc Linh thấy vậy, liền kiên nhẫn ngồi xuống ghế:- Được rồi nói đi.Hoàng Hải Vân ngồi trên giường bệnh, chậm rãi nói:- Tôi cũng không muốn ở trong thể xác của cậu, rất bất tiện.

Chúng ta cần tìm cách để hoán đổi về như cũ.

Trần Ngọc Linh gật đầu:- Cũng được.Hoàng Hải Vân nói tiếp:- Nhưng trước khi về được như cũ, tôi muốn cậu cam kết với tôi vài việc.Trần Ngọc Linh mỉm cười:- Muốn tôi cam kết không giết người đúng không?Không ngờ Trần Ngọc Linh lại hiểu lòng người khác đến vậy.

Hoàng Hải Vân gật đầu như bổ củi:- Đúng rồi.

Trần Ngọc Linh giơ bàn tay lên phía trước ngắm nghía.

Đúng là 1 bàn tay bội phần đẹp đẽ, bàn tay này mà nhuốm máu thì cũng đáng tiếc.

Trần Ngọc Linh cười bảo:- Nhưng mà, đổi lại tôi cũng phải được lợi ích nào đó chứ.Nghe được câu này Hoàng Hải Vân cảm thấy bất an không ít.

Cậu ta muốn cô cho lại cậu ta lợi ích gì?Dòng suy nghĩ chưa dứt thì cậu ta tiến lại giường, ôm chằm lấy cô rồi nói:- Dễ thôi.

Không bắt chị làm gì.

Chỉ cần nằm xuống hưởng thụ là được.

Tôi sẽ làm hết.

Hoàng Hải Vân định né, nhưng nghĩ kỹ lại thì, thà làm với cậu ta còn hơn là để cậu ta mang thân xác của cô đi làm với 1 tên lưu manh giẻ rách nào đó.

Bây giờ, 2 người đang ở thể xác đối phương, chuyện đụng chạm và ngắm nhìn thể xác đối phương cũng không thể tránh khỏi.

Chỉ còn thiếu chuyện đó là chưa làm.

Chiều cậu ta, chỉ cần cậu ta cam kết không giết người là được rồi.

Cậu ta xé áo cô ra vứt xuống đất, rồi nhiệt tình hôn lên gáy, lên yết hầu, rồi đưa tay mát xa cả cậu bé, khiến cho cơ thể Hoàng Hải Vân run lên từng hồi.

Tuy vậy, lý trí của cô vẫn còn tỉnh táo, cô liền bảo:- Hứa với tôi.

Không được mang thân thể tôi đi làm việc này với người khác.Ánh mắt cậu ta hoàn toàn thay đổi, trở nên mơ màng hơn, hơi thở cũng gấp gáp hơn, tiếng nói thốt ra đứng quãng:- Dĩ... nhiên... rồi.

Nói xong, liền ngồi trên người cô, đưa cậu bé, đút vào miệng hoa, rồi nhún lên nhún xuống.

Trong phút chốc, cả 2 đều không chịu được mà rên lên từng hồi, mồ hôi túa ra như tắm.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 26: Làm sao để hoán đổi trở lại


Sáng hôm sau, cả 2 thức giấc không có mảnh vải che thân.

Sau 1 giấc ngủ dài mà cô vẫn còn thấy mệt.

Đêm qua, cậu ta làm liên tục mấy lần, thật sự khiến cô không thể nào tưởng tượng nổi.

Cơ thể cậu ta chịu được thì dễ hiểu, cô cũng không ngờ cơ thể gốc của cô cũng tràn trề sức xuân mà chiều theo tới cùng.Trước đó, Hoàng Hải Vân rất ngại nhìn vào cậu bé trên cơ thể mình, cũng ngại đụng chạm vào.

Nhưng mà đêm qua, đã làm từ A đến Z rồi.

Từ bây giờ cũng có thể sống chung với cơ thể này.

Mà Trần Ngọc Linh cũng vậy, đã làm chuyện đó rồi, cũng dễ chấp nhận để cậu ta ngắm nhìn cơ thể gốc của cô mỗi ngày.Hoàng Hải Vân toan đứng dậy thì bị Trần Ngọc Linh ôm chầm lấy:- Lần đầu tiên của chị đúng không?

Thật sự là rất đau.Hoàng Hải Vân gỡ tay cậu ta ra rồi đứng dậy:- Cậu cũng thật biến thái, có thể làm chuyện đó với chính cơ thể mình.Trần Ngọc Linh sờ lên chiếc ga giường trắng tinh còn dính máu, mỉm cười:- Nhắm mắt lại thì còn biết cơ thể ai với ai đâu.

Chỉ còn hoan lạc bất tận.Hoàng Hải Vân cảm thấy nóng bừng cả mặt.

Thằng nhãi này, mới 18 tuổi thôi, mà đã biến thái như vậy.

Hoàng Hải Vân liền cầm chiếc váy lên đưa cho cậu ta mặc, không quên về phòng tắm táp rồi lấy bộ khác mặc vào.

Xong xuôi, cô với cậu ta cũng đến phòng ăn.

Trần Anh Hùng với Tống Thanh Phong thấy vậy đều tròn mắt ngạc nhiên.

Trần Ngọc Linh ngồi ngay trên chiếc ghế chủ nhân, khiến cho Trần Anh Hùng nhíu mày tức giận:- Cô là khách, cũng nên giữ lễ.

Mời ngồi sang chỗ này.

- Nói xong, anh ta chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

Trần Ngọc Linh liền bảo:- Trần Anh Hùng, tôi mới thật sự là Trần Ngọc Linh.

Cả 2 người họ nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Hoàng Hải Vân dò xét.

Cô khẽ gật đầu:- Tôi là Hoàng Hải Vân đang trong thể xác Trần Ngọc Linh.

Rất muốn 2 người tìm cách giúp chúng tôi trở về thể xác cũ.Nếu nói chuyện này với 1 người bình thường thì họ sẽ cho là chuyện hoang đường, nhưng 2 người này lại tin ngay.

Tống Thanh Phong liền bảo:- Vậy cậu hãy kể cho tôi hoàn cảnh xuyên không của 2 người xem nào.Trần Ngọc Linh nheo mắt nhớ lại:- Có tiếng sét, tiếng súng, tôi ôm lấy chị ấy tránh né.

Đập đầu xuống đường.

Và bây giờ ở đây.Tống Thanh Phong suy nghĩ 1 lúc rồi cười tinh nghịch:- Tôi thấy có khi là vấn đề ở đoạn ôm.

Hay là 2 người thử làm chuyện đó với nhau đi.

Biết đâu, khi 2 cơ thể không còn khoảng cách nào nữa, thì linh hồn cũng được giao thoa.Ngữ điệu của cậu ta như thể muốn trêu ghẹo.

Vậy mà Trần Ngọc Linh lại nghiêm túc trả lời:- Đã làm rồi...

đêm qua.
 
Back
Top Bottom