Tâm Linh Hoán đổi linh hồn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
391535921-256-k413752.jpg

Hoán Đổi Linh Hồn
Tác giả: LngThm569
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hoán đổi linh hồn

Thể loại: xuyên không, hắc bang, tâm linh huyền bí

Tóm tắt:
Hoàng Hải Vân, bác sĩ khám nghiệm tử thi, vô tình sở hữu 1 chiếc USB rất quan trọng.

Cũng vì chiếc USB này mà cô gặp rắc rối với 2 trai đẹp: 1 tên luật sư cực kỳ hiểm độc, 1 tên có diện mạo như thiên sứ.

Hôm ấy cũng là ngày cuối cùng cô được ở trong thân xác hoa khôi cục an ninh.

Sau đó cô xuyên không, lại vào chính thân xác của tên nhóc có vẻ đẹp như thiên sứ, con trai của ông trùm mafia...

Và mối nghiệt duyên bắt đầu...

"Chị đã là người của tôi rồi.

Tôi sẽ bảo vệ chị, bảo vệ cả thể xác của chị."
*Truyện thuộc sở hữu của mình, vui lòng không reup khi chưa được phép* Tags: gáingoanhoánđổilinhhồnmafiangọttraihugaingoantraihưtsukytâmlinh​
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chapter 1: Thiên sứ giữ lòng thành phố


Hoàng Hải Vân vừa mới cởi bỏ áo blouse để chuẩn bị ra về thì lại có tử thi được đưa đến.

Dạo gần đây chẳng có ngày nào được nhàn rỗi cả.

Ngày nào cũng có án mạng.

Mà nạn nhân đều là nam giới, mất gì không mất, lại mất đúng "2 hòn ngọc quý".

Trên mặt kẻ nào kẻ nấy đều đang nở 1 nụ cười dâm dê đê tiện.

Cô cảm thấy nghi ngờ về thiên đạo của nghề nghiệp mình đang làm, tại sao 1 bác sĩ giám định tử thi như cô lại phải đi xăm soi vùng thân dưới của đàn ông?

Nếu cô đoán không lầm thì nạn nhân bị phụ nữ trả thù, hoặc 1 tên bất lực nào đó muốn bồi bổ dương khí ám hại.

Chẳng lẽ cô phải trở thành 1 bác sĩ biến thái theo tên tội phạm siêu cấp biến thái ấy sao?Lần này nạn nhân được đưa đến có diện mạo khá cương trực, cũng không nở 1 nụ cười nào cả.

Cô cảm thấy vững lòng lắm lắm.

Khám nghiệm sơ bộ thì thấy ngọc quý vẫn còn đủ cả.

Người này chết do bị 1 viên đạn găm trúng đầu.

Cô xem film chụp x quang thì thấy trong cơ thể hắn có dị vật, liền vội vã phẫu thuật để lấy ra.Lấy được dị vật ra ngoài thì cũng đã muộn, cô vội vã thay đồ rồi ra về.

Nếu cứ ở mãi nhà xác, không sớm thì muộn cô cũng biến thành tử thi biết đi lại thôi.Đầu thu, tiết trời khô hanh lành lạnh khiến cô cảm thấy muốn ăn vặt.

Lững thững đi bộ đến siêu thị gần đó mua đồ, cô cảm thấy cuộc sống còn chút ít thi vị.

Đường phố đã lên đèn, vài ba cô gái đi cùng nhau vừa cười vừa nói.

Cô lại cảm thấy buồn bã vì mình chẳng có cô bạn gái nào.

Họ đều sợ mùi tử thi ám trên cơ thể cô, thực ra cô ngửi hoài cũng đâu có thấy.

Dòng suy tưởng của cô bị cắt khi bắt gặp 1 thiếu niên đang đứng chăm chú nhìn lên màn hình lớn giữa trung tâm thành phố.

Trên màn hình đang phát chương trình về 1 luật sư trẻ tuổi.

Không ngờ trên đời còn có 1 tiểu mỹ nhân có nét đẹp trong sáng thế này.

Đôi mắt cậu ta trong veo, làn da trắng mịn không tì vết, đôi môi khép hờ lạnh nhạt, sống mũi thẳng tắp, mái tóc mượt mà, mềm mại thỉnh thoảng lại bị gió hất lên để lộ đôi lông mày rậm, hơi cong và vầng trán đầy nét thông minh.

Form người rắn rỏi nhưng khá thanh thoát, được bọc trong 1 chiếc quần jean màu đen và chiếc áo kaki đơn giản màu đen.

Cậu ta đứng im, không 1 cử động, giống như 1 kiệt tác được trạm trổ hoàn hảo không tìm nổi 1 tì vết.

Gương mặt tĩnh như nước, phong thái lạnh như băng khiến cậu ta giống 1 thiên sứ từ đâu rơi xuống trung tâm thành phố.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 2: Vì sao sáng nhất cục an ninh


Hoàng Hải Vân lắc đầu ái ngại, cảm thấy lo lắng cho cậu ta.

Thành phố này gần đây rất loạn, thường xuyên xảy ra án mạng, mà nạn nhân đều là nam giới.

Sao cậu ta lại 1 thân 1 mình đứng ngắm trai thế kia?

Đúng là người xuất hiện trên màn hình lớn, xét về nhâm phẩm, tài năng và ngoại hình đều xuất chúng.

Nhưng mà cậu ta nhìn trẻ măng vậy, có lẽ còn chưa đủ tuổi, có cần nhìn 1 cách đắm đuối như thế không?

Cô toan lại gần cậu thiếu niên nọ thì bị kéo đi, áp sát vào tường.

Chưa kịp tri hô thì người nọ đã lên tiếng:- Hoàng Hải Vân, em đừng có mà đụng vào cậu ta.Hoàng Hải Vân mở to mắt nhìn đối phương.

Ra là Vũ Phi Toàn, vì sao sáng nhất, bông hoa đẹp nhất của cục an ninh.

Anh ta nổi tiếng bởi vì nhan sắc và cả tài năng.

Nhiệm vụ nào đến tay anh ta cũng được hoàn thành xuất sắc.

Thế nên tuổi còn rất trẻ anh ta đã giữ 1 vị trí then chốt trong ngành.

Hóa ra tương truyền là có thật, trai càng đẹp thì càng gay, mà trai càng gay thì càng đẹp.

Cô lên giọng giáo huấn:- Anh có thích thì cũng nên thích thanh niên.

Cậu ấy còn bé thế, anh muốn tù mọt gông à?Vũ Phi Toàn chưa kịp thanh minh thì bên cạnh thiếu niên nọ xuất hiện 1 gã đàn ông, nhìn gã như thể ma men bợm nhậu.

Gã đưa tay lên sờ vào mặt cậu thiếu niên rồi cười dâm đãng:-Thật không ngờ trên đời này lại có 1 tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy.

Anh nuôi em được không?Nghe xong tự nhiên toàn thân Hoàng Hải Vân nổi da gà.

Nếu là cô, tin chắc sẽ lên gối 1 phát vào giữa 2 chân gã.

Có điều thiếu niên nọ vẫn đứng bất động nhìn lên màn hình lớn.

Hoàng Hải Vân không rõ mình có nhìn nhầm không, nhưng mà trong 1 chốc, đôi mắt cậu ta chuyển sang sắc lạnh lẽo, là ánh mắt của ác quỷ.

Hoàng Hải Vân dụi mắt nhìn cho kỹ hơn, thì lại không thấy gì lạ nữa.

Có lẽ buổi tối thiếu ánh sáng khiến cô nhìn nhầm chăng.Lát sau cậu ta bỏ đi, gã bợm nhậu lạch bà lạch bạch chạy theo.

Đồ cóc ghẻ còn định sơ múi thiên nga.

Tự nhiên cô cảm thấy khinh ghét trong lòng.

Hoàng Hải Vân toan chạy theo bảo vệ mỹ nhân thì Phi Toàn ngăn lại:- Cậu ta không phải thiếu niên đâu, đã 18 tuổi rồi.

Những cái xác gần đây đều có chung hung thủ.

Anh đã điều tra theo dấu vết để lại.

Rất có thể hung thủ là cậu ta.Cô nghe anh ta nói 1 lèo, vừa hiểu vừa như không hiểu.

Một lát sau mới có thể mở miệng hỏi lại:- Cậu ấy... giết người ư?
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 3: Luật sư ác quỷ


Vũ Phi Toàn không do dự gật đầu ngay:- Em nên về sớm đi, đừng lo chuyện bao đồng.Nói xong anh ta quay lưng rời đi.

Nhìn từ đằng sau dáng vẻ ấy cũng đẹp mê hồn.

Thân thủ nhanh nhẹn, động tác dứt khoát.

Không hổ danh là nhân vật xuất sắc nhất ngành an ninh, cũng là người mà Hoàng Hải Vân thầm thương trộm nhớ.Chuyện bao đồng ư?

Vũ Phi Toàn là nhân viên an ninh có thể lo.

Cô cũng là nhân viên an ninh, cớ gì lại không thể lo chuyện này.

Cảm thấy bị anh ta coi thường, Hoàng Hải Vân cảm thấy không vui trong lòng.

Nhưng mà cũng có thể anh ta nói vậy vì lo cho cô.

Thôi thì cũng kệ, cả ngày phải khám nghiệm tử thi cũng khiến cô quá mệt rồi.

Cô quay lưng ghé vào siêu thị mua đồ ăn vặt rồi đi ra.

Lững thững bước trên vỉa hè, không ngờ cô lại bị kéo đi.

Lần này thì vừa bị bịt miệng vừa bị bịt mắt.

Đến khi vào sâu trong hẻm, cô mới nhìn thấy ánh sáng từ ngọn đèn đường hắt lại.Càng không ngờ xuất hiện trước mắt cô lại là vị luật sư nổi tiếng vừa chình ình trên màn hình lớn.

Bên cạnh anh ta là 2 tên cao to đen hôi, thật lòng mà nói thì không hôi, mấy tên này đều dùng nước hoa cao cấp.

Cô ngán ngẩm thở dài, lôi chiếc thẻ nhân viên anh ninh ra:- Tôi là Hoàng Hải Vân, bác sĩ khám nghiệm tử thi.

Gần đây thường xuyên phải check phần thân dưới đàn ông.

Chắc không phạm pháp đến nỗi luật sư Nguyễn phải hỏi thăm chứ?Gương mặt người này vẫn tĩnh lặng, khóe miệng nhếch lên 1 chút đầy vẻ tự tin:- Hôm nay có 1 nạn nhân được chuyển đến chỗ cô.

Sau khi khám nghiệm cô có phát hiện ra điều gì lạ không?Cô đăm chiêu suy nghĩ, một hồi cũng không hiểu tại sao cô lại gặp đủ chuyện phiền phức này.

Cô trả lời qua loa cho xong chuyện:- Nạn nhân đúng là rất lạ.

Anh ta còn nguyên vẹn không mất viên nào.Người này nhíu mày, giơ họng súng đặt vào thái dương của cô, khiến túi đồ ăn vặt trên tay cô rơi xuống đất.

Hắn ôn tồn hỏi:- Cô có tìm thấy chiếc usb nào không?Hoàng Hải Vân run rẩy suy nghĩ mãi.

USB mà tên này đang tìm không lẽ là dị vật không rõ hình dáng cô vừa lôi ra từ thi thể nạn nhân.

Cô nuốt khan 1 cái, mở túi xách, lôi ra 1 chiếc usb rồi bảo:- Anh tìm thứ này à?

Bây giờ thì thả tôi ra được chưa?Hắn ta vội vàng cầm lấy chiếc usb như thể sợ cô rụt lại.

Vừa lúc đó cũng có tiếng bước chân tiến lại gần.

Cô liếc mắt về phía đầu hẻm.

Là cậu thiếu niên ban nãy, cậu ta tiến về phía cô, bước chân nhanh nhẹ như 1 đợt gió thu, nhẹ nhàng mà lãnh lẽo.

Nhân ảnh cậu ta loang loáng dưới trăng càng trở nên đẹp ma mị.

Tại sao cô lại đụng trúng lũ trai đẹp khát máu thế này.Mà biết đâu cậu ta đến để cứu cô.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 4: Bất tỉnh nhân sự


Nhận được chiếc usb mà tên luật sư vẫn không tha cho cô.

Bản chất thật của hắn ta khác xa so với hình ảnh của hắn ta tạo dựng trên truyền thông.

Nếu đã dám làm đến mức này rồi, không chừng hắn ta sẽ chọn cách giết người diệt khẩu.

Họng súng lại dí sát đầu cô hơn nữa:- Cô hãy nói to đi, cô là người cầm chiếc usb.Hoàng Hải Vân nghe được tiếng cách, súng đã lên đạn, chỉ chờ găm vào sọ cô.

Cô kinh sợ nhưng vẫn hỏi lại:- Nói xong tôi cũng chết phải không?Hắn ta thản nhiên đáp:- Kẻ đang lại gần chúng ta chính là kẻ cuồng sát.

Những nạn nhân gần đây đều là do cậu ta giết.

Cô chỉ cần xác nhận đang cầm chiếc usb để cậu ta tiến lại gần cô.

Ngay lập tức nhân viên của tôi sẽ nhắm cậu ta mà bắn.

Cậu ta là kẻ đáng chết, cô cũng không cần áy náy.

Xong việc tôi thả cô đi.Họng súng lại dí sát thái dương của cô hơn, làm cô cảm thấy phần thái dương lõm xuống, đau muốn chết.

Chỉ hi vọng tên luật sư này sẽ không giết người bảo vệ pháp luật là cô, cô nuốt khan 1 cái rồi nói to:- Tôi giữ chiếc usb mà cậu đang tìm.Cùng lúc phía sau cậu ta xuất hiện 1 đám người mặc đồ đen.

Tên luật sư ác quỷ vội vàng cất súng, lùi ra xa:- Em trai, em đã đến rồi thì tùy ý em xử lý cô ta.Cậu thiếu niên nọ rảo bước lại gần cô, đi bộ mà nhanh như chạy.

Phải nói là thân thủ của cậu ta nhẹ như gió vậy.

Khi cậu ta đứng cạnh cô, cô mới cảm nhận được cậu ta không hề trẻ con như khuôn mặt, chiều cao của cậu ta hơn hẳn cô.

Cậu ta đứng ngắm nghía cô 1 lúc rồi ra lệnh cho lũ đàn em phía sau không được bước đến:- Không được làm chị ấy đau.Nói xong cậu ta đưa bàn tay nổi đầy gân xanh với những ngón tay búp măng chạm vào mặt cô, say sưa ngắm nhìn:- Chị có gương mặt đẹp quá.

Đúng sở thích của tôi.Hoàng Hải Vân cảm thấy khinh ghét trong lòng.

Thằng ranh này mới nứt mắt ra đã giở trò trêu chọc con gái nhà lành rồi.

Cô mở miệng định mắng, nhưng không ngờ có 1 loạt tiếng nổ rất to.

Là tiếng sét kèm theo tiếng súng.

Theo phản xạ tự nhiên, cô ôm lấy thằng nhóc tránh né.

Nhưng mà không ngờ, cô còn chậm hơn nó 1 chút.

Nó dùng toàn bộ cơ thể to lớn, ôm lấy cô bay người tránh luồng đạn.

Cô cũng không hiểu nổi, tại sao nó lại cứu cô.

Thật không ngờ, giữa lằn ranh giới của sự sống và cái chết, lại có 1 người xả thân cứu cô.

Và người đó lại là 1 người xa lạ.Cả 2 cứ thế ngã xuống mặt đường, cú ngã rất mạnh khiến đầu đập xuống đất, tê dại đi.

Và cô không biết gì nữa.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chapter 5: Bất ngờ xuyên không


Hoàng Hải Vân cựa mình tỉnh dậy, đầu óc rối bời.

Chắc là tối hôm qua mệt quá nên cô leo lên giường nằm ngủ, do oán khí quá nặng nên mới gặp ác mộng.

Có điều tại sao bên tai cô chỉ toàn tiếng khóc lóc thảm thiết thế này?

Cô ngồi dậy nhìn quanh.

Khắp gian phòng đều là đàn ông mặc vest đen đang quỳ gối, một vài người đang khóc lóc rất thê lương.

Nhưng tiếng khóc thảm thiết nhất là của 1 phụ nữ bên cạnh giường, người này có ngoại hình rất đẹp, gương mặt thanh tú, cằm V line, mắt to lông mi dài, bờ môi cong gợi cảm, dáng vẻ thì mỏng manh, yếu đuối khiến đàn ông thoạt nhìn đã muốn che chở.

Bộ đồ trắng thê lương như tang phục cũng không thể làm lu mờ nhan sắc của cô ta.

Ngoại hình cô ta lại rất giống với thằng nhóc tối hôm qua cô gặp.

Cô đứng dậy, nhìn họ bằng ánh mắt ngơ ngác, rồi buột miệng hỏi:

- Các người là ai?

Đây là đâu?

Bố mẹ tôi đâu?

Ngay lập tức tiếng khóc im bặt, trên mặt ai nấy đều bàng hoàng, thất kinh nhìn cô như xác ướp sống lại.

Người phụ nữ nín khóc, sau 1 thoáng bàng hoàng liền đứng dậy ôm hôn, sờ nắn cơ thể cô:

- Ngọc Linh.

Con tỉnh rồi sao?

Ơn trời!

Cục cưng của mẹ.

Hoàng Hải Vân nhột chịu không nổi, theo phản xạ tự nhiên hất tay người phụ nữ này ra, lùi vài bước, thế nào lại ngã xuống giường.

Chắc vừa tụt huyết áp rồi.

Trong phòng xôn xao tiếng bàn tán: "Không xong rồi, cậu chủ bị mất trí nhớ".

"Phải có cách chữa trị chứ"."

Tỉnh lại là tốt rồi, chỉ sợ cậu ấy không qua khỏi thì lấy ai nối dõi", ...

Cô nghe 1 hồi mà đầu óc quay mòng mòng.

Họ gọi cô là "cậu chủ".

Cô cố ý nhéo lên đùi vài cái xem có phải đang mơ không thì cảm thấy đau thấu trời xanh.

Cô liền đứng dậy, lại gần chiếc gương trong phòng.

Không ngờ, hình ảnh phản chiếu trong gương lại là thằng nhóc tối hôm qua.

Không lẽ chuyện hôm qua không phải ác mộng, và chuyện hôm nay cũng không phải ác mộng.

Cô đã xuyên không vào thể xác thằng nhóc đó thật sao?

Lát sau 1 bác sĩ bước vào, cẩn thận đo nhịp tim, nhịp thở rồi tươi cười bảo:

- Đúng là 1 kỳ tích.

Cậu ấy đã sống lại.

Người phụ nữ nọ vẫn đứng sững như trời trồng, lo lắng nhìn cô:

- Nhưng nó không nhớ gì cả.

Chẳng lẽ mất trí nhớ rồi sao?

Vị bác sĩ cất đồ nghề vào cặp:

- Lúc ở bệnh viện chúng tôi cũng không tìm được vết thương nào trên cơ thể cậu ấy.

Không rõ vì sao cậu ấy lại ngừng thở, tim cũng ngừng đập.

Bây giờ cũng không hiểu tại sao cậu ấy tỉnh lại.

Chuyện cậu ấy bị mất trí nhớ, y học cũng khó mà giải thích được.

Có lẽ phải theo dõi và chữa trị dần dần.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chapter 6: Gia đình bất ổn


Một lát sau thì một người khác vội vã bước vào.

Chẳng khó để nhận ra, đó chính là tên luật sư ác quỷ, Nguyễn Thế Anh.

Khác với hình ảnh cô nhìn thấy trong đêm nọ, lần này hắn xuất hiện với chiếc sơ mi trắng đóng thùng đầy vẻ thư sinh, lịch lãm.

Gương mặt cũng rất đỗi dịu dàng.

Nụ cười thì vô cùng hiền lành, thân thiện.

Đôi mắt có nét buồn thênh thênh, cực kỳ thu hút.

Đây chính là bộ mặt hắn vẫn thường chưng ra trước công chúng.

Cô hoảng hồn lùi thêm 1 chút.Vừa nhìn thấy cô, hắn lại gần, dịu dàng xoa đầu cô:

- Ngọc Linh, anh lo cho em quá.

Không sao là tốt rồi.

Cô đơ ra mất mấy giây, suýt nữa bị đánh lừa bởi gương mặt hiền lành này.

Nhưng khi kịp định thần lại, cô cúi người, lách sang bên 1 chút, tránh không cho bàn tay ấy làm bẩn đầu mình, rồi theo bản năng mà cảm thán:

- Tôi đói.

Chỉ với 1 câu nói thoát ra từ miệng ngọc, tất thảy mọi người đều đứng dậy, bắt đầu chuẩn bị yến tiệc linh đình.

Ngồi cạnh cô trên bàn ăn là người phụ nữ xinh đẹp và tên luật sư ác quỷ.

Cô ấy không ngừng gắp thức ăn cho cô, gắp xong 1 món là lại nói 1 câu:

- Con trai, con ăn thêm thịt cho săn chắc, ăn thêm rau cho da đẹp,...

Nguyễn Thế Anh thỉnh thoảng lại cười hiền lành:

- Mẹ chiều hư em ấy mất.

Hoàng Hải Vân tròn mắt ngạc nhiên.

Cô này nhìn trẻ măng ra mà đã có con trai lớn đùng thế kia sao?

Thật không thể nào tin nổi.Chỉ ít phút sau năng lượng đã được nạp đủ, cô lãnh đạm nhìn bao quát khắp bàn ăn.

Trên bàn ăn toàn là sơn hào hải vị, chỉ có 1 món rất ư tầm thường.

Đấy là món trứng vịt lộn.

Món này được đặt ngay trước mặt cô.Nguyễn Thế Anh điềm đạm bỏ vỏ quả trứng, rồi cho trứng vào 1 chiếc bát nhỏ, đưa cho cô:- Em trai.

Ăn nhiều vào mới nhanh khỏe được.Hoàng Hải Vân nhìn lom lom vào bát trứng vịt lộn, thoáng cảm thấy nghi ngờ.

Tốt nhất là không nên ăn thứ gì hắn đưa cho.

Không khéo hắn bỏ độc trong trứng rồi cũng nên.

Cô đẩy bát trứng về phía hắn:- Mỗi tuần chỉ nên ăn 2 quả trứng vịt lộn, ăn nhiều hơn cơ thể sẽ lão hóa.

Tuần này em đã ăn rồi thì không thể ăn nữa.Tất cả mọi người đều nhìn cô lạ lẫm, cô cũng nhìn lại họ bằng con mắt ngây thơ vô số tội.

Chẳng lẽ cô nói gì sai sao?

Người phụ nữ xinh đẹp vội vàng xoa đầu cô:- Không ngờ con trai mẹ lại biết giữ gìn sức khỏe như vậy.

Trước giờ ngày nào cũng đòi ăn 1 quả, ai khuyên cũng không chịu nghe.Cô cười ngốc nghếch, lén nhìn sang phía tên luật sư ác quỷ, thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên 1 chút.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 7: Anh em cây khế


Cô bèn tỏ vẻ ngơ ngác nhìn sang phía người phụ nữ xinh đẹp hỏi:- Mẹ ơi, con quên hết quá khứ rồi.

Mẹ có thể nói cho con biết tất cả không mẹ?

Con là ai?

Người phụ nữ này ngừng ăn, đôi mắt bắt đầu đượm nét đau thương.Tàn tiệc thì cũng đã muộn.

Người phụ nữ cầm lấy tay cô, dẫn đi khắp nơi, giới thiệu cách bài trí của tòa nhà.

Đồng thời cũng nói cho cô nghe toàn bộ lý lịch của thằng nhóc và nói cả về người chồng đã chết của cô ta.

Hoàng Hải Vân nghe xong thì đầu óc càng cảm thấy nặng nề hơn.

Xuyên không vào đâu không xuyên, lại xuyên vào 1 thằng nhóc là con trai ôm trùm mafia.Thằng nhóc và tên luật sư cũng không phải anh em ruột.

Hắn chỉ là con nuôi trong gia đình này, nhưng lại được cha thằng nhóc yêu thương như con ruột.Đi mãi đi mãi mà cũng không hết tầng 1.

Qủa nhiên là tài phiệt, ông trùm bất động sản nức danh cả nước, chỉ 1 viên gạch cũng khiến cho người ta có cảm giác bên dưới là tiền.

Cô uể oải thở dài:- Con mệt rồi.

Muốn về ngủ.Người phụ nữ trẻ liền ôm lấy gương mặt cô, thơm lấy thơm để, vừa ôm hôn vừa dặn dò:- Mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi.

Nhưng vẫn phải nhắc lại.

Anh trai của con không phải là người đơn giản.

Với kẻ khác đề phòng 1 thì với hắn phải đề phòng 10.

Ngày mai mẹ phải bay sang Mỹ rồi.

Con ở nhà phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.Cô gật đầu cái rụp, khiến cho người phụ nữ này nhìn cô ngơ ngác.

Rồi cô ta mỉm cười hôn cô lần nữa:- Thật không ngờ con trai của mẹ càng ngày càng hiểu biết.

Trước đây có nói con cũng không chịu tin.Thật ra nếu là trước kia thì cô cũng không tin vị luật sư nổi tiếng lại là người có 1 bộ mặt nham hiểm.

Nhưng đêm qua, cô đã tự mình kiểm chứng rồi, không thể không tin.

Lúc đó, nếu cô không đưa ra chiếc usb, thể nào cũng bị anh ta bắn nát óc.

Cũng không biết chiếc usb đó chứa bí mật gì mà lại khiến hắn phải dùng mọi thủ đoạn đoạt về.

Lúc đó, cô đã đưa cho hắn 1 chiếc usb, có điều bên trong chứa toàn gay video.

Nếu hắn biết mình bị lừa, không khéo sẽ xé xác cô ra mất.

Lát sau cô được đưa đến 1 căn phòng lớn, cực kỳ sạch sẽ và sang trọng chỉ với gam màu đen trắng.

Cô cầm rèm cửa giật giật cũng không thấy có tí bụi nào.

Cô ngồi lên giường, kiểm tra chăn nệm.

Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười nói:- Anh trai con là 1 kẻ cuồng sạch sẽ đến mức biến thái.

Đấy là điều duy nhất mẹ cảm thấy an ủi khi con phải ngủ chung phòng với hắn.Hoàng Hải Vân hoảng hốt níu níu lấy cánh tay áo của người phụ nữ xinh đẹp: - Con ngủ với mẹ được không?Người phụ nữ này dùng 2 bàn tay áp vào má cô, dỗ dành:- Trước khi qua đời, cha con đã để lại di chúc yêu cầu con với anh con phải sống hòa thuận, yêu thương nhau.

Người nào không làm đúng sẽ mất quyền thừa kế.

Trước khi kết hôn, 2 anh em phải ngủ chung.Cô nuốt khan 1 cái, không hỏi cũng không níu kéo nữa.

Nếu là vậy, hắn sẽ không dám giết cô đâu.

Cô nằm xuống giường thả mình thư giãn, cô mệt đến mức chẳng buồn đi tắm.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 8: Bị lộ rồi sao?


Hoàng Hải Vân mới nằm được 1 lúc, đang thiu thiu ngủ thì có tiếng cửa mở.

Cùng lúc đó, có tiếng chân bước vào phòng, và có tiếng chốt cửa.

Cô cảm thấy bất an bèn ngồi dậy:- Anh.Tên luật sư ác quỷ lao đến giường như hổ vồ mồi, giữ lấy vai cô đè xuống rồi ngồi trên bụng cô.

Chẳng phải đây là cảnh thường thấy trong yaoi hay sao?

Thằng nhóc sắp sửa bị rape rồi.

Thối tha thật, cứ tưởng việc này chỉ có trong truyện.

Trong lòng Hoàng Hải Vân tràn lên cảm giác tội nghiệp cho thằng nhóc, ra ngoài thì bị thả dê, về nhà lại bị anh mình lạm dụng.

Vốn dĩ là 1 người bảo vệ pháp luật, nhưng lúc này, cô cảm thấy lũ khốn nạn đó bị cắt cũng không oan.

Cô định tri hô thì hắn đã đe dọa:- Cửa ở đây đều cách âm, có tri hô cũng không ai nghe được đâu.Nếu đã không thể chống lại, vậy thì cứ hưởng thụ thôi.

Đằng nào thì đây cũng có phải thể xác của cô đâu.

Cô nhắm mắt, hơi thở đều đều, chờ đợi.

Một tay hắn giữ 2 tay cô đặt lên đầu, 1 tay còn lại sờ lên má cô, hắn rờ khắp mặt rồi véo véo.

Cô đau đến mức nhăn nhúm cả mặt mày, liền mắng hắn:- Đồ khốn.

Ngươi làm gì thì làm đi để ta còn đi ngủ.Mặt hắn đần ra 1 chút rồi cũng quay trở lại trạng thái ban đầu.

Hắn đặt bàn tay lạnh lẽo vào cổ cô rồi hỏi:- Nói mau.

Ngươi là ai?Ánh mắt của hắn không phải là ánh mắt buồn thênh thênh nữa, mà là ánh mắt sắc lạnh cô được nhìn thấy trong đêm ấy.

Cô nuốt khan:-Ta là Trần Ngọc Linh.

Ai cũng nói vậy mà.Hắn xiết cổ cô càng lúc càng mạnh:- Trần Ngọc Linh bình thường người lạ đụng chạm cũng không tránh né.

Sau đó mới trả thù.

Đối với anh trai và mẹ thì lại càng không né tránh.

Còn ngươi thì tránh né ta.Bàn tay hắn xiết trên cổ cô khiến cô đau thấu trời xanh, cô không kiềm chế được liền chửi rủa:- Khốn kiếp.

Buông ta ra.

Ngươi là cầm thú.

Ngay cả em trai mình cũng muốn giết chết sao?

Ta quên hết quá khứ rồi, thói quen thế nào làm sao mà nhớ được.Bàn tay hắn càng bóp mạnh hơn, hắn tiếp tục nói:- Trần Ngọc Linh bình thường rất thích trứng, không lý nào quả trứng đặt ngay trước mặt lại chẳng ngó ngàng.

Đã vậy còn từ chối quả trứng do ta đưa.

Lúc ấy ngươi có nhớ ngươi đã nói gì không?Hoàng Hải Vân thất kinh nhận ra mình đã sơ hở.

Hắn là luật sư, lại còn là 1 luật sư xuất sắc, không lý nào không phát hiện ra được.

Sau này nhất định phải cẩn thận hơn.- Ngươi đã nói: "Tuần này em đã ăn rồi".

Cả tuần vừa rồi Trần Ngọc Linh không ăn 1 quả trứng nào cả, đơn giản vì loại trứng sạch được nuôi ấp dành riêng cho cậu ta khi vận chuyển đã gặp rủi ro.

Làm gì có chuyện "tuần này đã ăn".

Thêm nữa, ngươi mất trí nhớ, làm sao nhớ được trong tuần đã ăn trứng.

Hửm.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 9: Chơi đùa với sói


Thật không ngờ cô lại bị hắn gài.

Hắn đã sớm nghi ngờ khi cô vừa tỉnh dậy khỏi giường bệnh, sau đó bèn dùng trứng gài cô.

Vẫn biết hắn là kẻ ác độc, không ngờ hắn còn là kẻ thông minh nham hiểm.

Trí tuệ này nếu dùng để làm việc tốt, giúp ích cho đời thì tốt biết bao.

Thật đáng tiếc.Cô thiếu dưỡng khí, không còn cả sức để chửi.

Câu nói phát ra chỉ còn ú ớ yếu ớt:-Nếu...ngươi...ư..giết...ư...ta...ngươi... sẽ mất...ư... quyền thừa kế...Bàn tay hắn lỏng dần rồi buông ra.

Cô ngồi dậy thoi thóp thở.

Trong đầu cô lúc này chỉ có 1 nguyện vọng, đó là chạy trốn khỏi ngôi nhà đầy nguy hiểm này.Đột nhiên hắn quay sang vuốt má cô, vẫn là ánh mắt dịu dàng của người anh thương em hết mực:- Dĩ nhiên là anh yêu thương em rồi.

Chỉ là anh đề phòng có kẻ nào đó cải trang em, hoặc cũng có thể là phẫu thuật để giả mạo em.Lúc này cô mới nhận ra, điểm yếu của hắn chính là quyền thừa kế.

Kể cả cô không phải Trần Ngọc Linh, nếu trong thân xác này mà chết, và còn tìm được chứng cứ cái chết liên quan đến hắn, hắn sẽ mất sạch quyền thừa kế.

Rút cuộc thì cô cũng tìm thấy bùa hộ mạng của mình.

Cô nằm xuống giường, an nhiên kéo chăn lên phủ kín mặt.

Rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.Đến nửa đêm, cô bỗng cảm thấy bụng dạ nặng nề.

Cô mót đi tè.

Cô ôm lấy bụng, lật chăn đứng dậy, vặn tay nắm cửa.

Cô chột dạ nhớ ra ta đang ở trong cơ thể thằng nhóc.

Nếu đi vệ sinh, kiểu gì cũng phải đụng chạm vào chỗ tế nhị.

Cô là bác sĩ pháp y, chuyện đụng chạm cô làm không ít.

Có điều đây là 1 cơ thể sống.

Thêm nữa, cô không muốn trở thành kẻ biến thái cơ hội, lợi dụng lúc này để đụng chạm thiếu niên.Thấy có tiếng động, Nguyễn Thế Anh cũng ngồi dậy, hỏi:- Có chuyện gì thế?Trong đầu cô hiện lên 1 suy nghĩ quỷ dị.

Hắn ta là 1 kẻ cuồng sạch sẽ, vậy thì dễ rồi.

Cô lại gần giường, 1 tay ôm bụng, 1 tay túm lấy áo hắn lay lay:- Em buồn tè.Cô lỡ miệng mất rồi.

Dùng từ tè có vẻ hơi nữ tính quá thì phải.

Lẽ ra nên nói là em muốn đi vệ sinh.

Nguyễn Thế Anh cau mày, hất tay cô ra, rồi lấy tay kia phủi phủi chỗ cô chạm vào:- Thế thì đi mau đi.Nói xong hắn thản nhiên nằm xuống giường.

Cô vẫn không chịu thua, tiếp tục lay hắn:- Anh giúp em đi.Dưới ánh đèn ngủ, cô thấy khóe miệng hắn giật giật.

Hắn cố giữ bình tĩnh hỏi lại:- Giúp thế nào?Cô càng tỏ vẻ đau khổ:- Kể từ lúc chết đi sống lại, em rất sợ đụng vào phần thân dưới.

Lúc xuống địa ngục, những kẻ bị em hại mất thân dưới, bu lại muốn hành hạ em.

Đến giờ em vẫn còn bị ám ảnh.Hắn mặc kệ cô lay thế nào cũng quyết tâm giả điếc.

Cô liền nằm gục xuống giường ôm bụng rên la thảm thiết.- Em không chịu được nữa rồi.

Nếu giường có mùi, anh cũng không nên trách em.Đột nhiên hắn đứng phắt dậy, nhấc bổng cô lên, bế đến nhà vệ sinh.

Sau khi đã vào wc, hắn định quay ra ngoài thì cô ngăn lại:- Làm ơn giúp em.

Trên cổ em vẫn còn dấu tay, ngày mai em sẽ không nói cho ai biết là mình bị bóp cổ.Cô để ý thấy trong mắt hắn có 1 luồng sát khí, nhưng lập tức dịu lại ngay.

Hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng kéo khóa quần giúp cô.

Đồng thời, hắn lấy ra 1 hộp găng tay cao su, đeo 1 cái vào tay và giúp cô đi tè.

Hoàng Hải Vân thấy vậy mới nghĩ ra, đúng là còn cách này có thể dùng được.

Đằng nào sau này cũng phải sống chung với cơ thể này, mọi chuyện cũng phải tự làm.Hoàng Hải Vân rụt rè bảo:- Anh cho em hộp đó đi.Nguyễn Thế Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc rồi cũng đưa cho cô và ra ngoài.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chapter 10: Người ở bất đắc dĩ


Sáng hôm sau, Hoàng Hải Vân uể oải tỉnh dậy, vừa mở mắt ra cô đã bị choáng trước gương mặt đang cúi xuống cười rất tươi với cô.

Đó chính là nụ cười hiền khô của Nguyễn Thế Anh.

Hắn đã thức dậy tự bao giờ, ăn vận bảnh bao lịch lãm lắm.

Hắn cúi xuống hôn lên trán cô, xém chút nữa thì cô né tránh.

Nhưng chợt nhớ ra thân phận của cô hiện tại đang là em trai hắn, cô đành trố mắt nhìn.

Sao lại giống chồng hôn vợ mỗi sáng thế này.

Cô muốn ói mà không dám ói.- Hôm nay chúng ta sẽ cùng tham gia buổi lễ từ thiện của tập đoàn.

Em dậy chuẩn bị đi.

Hắn đứng dậy toan ra ngoài thì cô kéo áo hắn giữ lại:

- Em muốn đi tắm.

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt đăm chiêu.

Nhưng khóe miệng vẫn cố gắng mỉm cười hiền lành:

- Vậy thì đi đi.

Dĩ nhiên cô muốn tắm cũng không cần xin ý kiến hắn.

Có điều cô không thể tự tắm được.

Đây không phải cơ thể của cô, cô còn chưa biết phải sống chung với nó như thế nào.

Cô nhất quyết không buông tha cho hắn.

- Em không thể tự đi vệ sinh.

Và càng không thể tự tắm.

Nguyễn Thế Anh dùng tay còn lại, gỡ từng ngón tay cô đang bám vào áo hắn:

- Anh sẽ gọi người làm.

Hắn gỡ xong 1 tay, cô nhanh chóng dùng cả 2 tay bám chặt áo hắn:

- Không.

Em không tin ai cả.

Em chỉ tin anh thôi.

Ngộ nhỡ chúng tiếp cận để lấy mạng em thì sao?

Anh không nhớ em đã bị ám sát hay sao?Cô nhớ lại loạt đạn đêm đó, vẫn thấy rùng mình sợ hãi.

Trước đến nay cô làm ở cục an ninh, chỉ đơn thuần là kiểm tra xác chết, cho nên chắc chắn không có kẻ thù.

Vậy mà tự nhiên lại có 1 loạt đạn bắn về phía cô.

Có lẽ khi ấy, chúng muốn ám sát thằng nhóc chứ không phải muốn ám sát cô.

Mà kẻ đã ra tay là ai nhỉ?

Cũng không phải là cô tin Nguyễn Thế Anh.

Chẳng qua hắn là người duy nhất trong nhà này không thể tự tay giết cô được.

Với lại cô muốn hắn phải hầu hạ cô.

Cô để ý thấy sắc mặt hắn tối dần, nhưng nhanh chóng dịu lại ngay.

Hắn cười dịu dàng:

-Thôi được.

Cô thả mình vào nước ấm hưởng thụ.

Còn hắn nhẹ nhàng kỳ cọ giúp cô.

Nếu không phải đêm đó đã nhìn thấy nụ cười hiểm độc của hắn, nếu không phải hắn đã chĩa súng vào đầu cô, thì cô sẽ nghĩ rằng hắn là người anh trai tốt nhất trên đời.

Thật ra thì sống như thế này cũng có chút thoải mái.

Xong xuôi, hắn lau người và mặc quần áo giúp cô.

Hoàng Hải Vân cũng không quên ngắm nhìn cơ thể trong gương.

Thằng nhóc này sở hữu 1 cơ thể hoàn mỹ hiếm có thật.

Cô là bác sĩ khám nghiệm tử thi, đã từng nhìn qua vô số thi thể, nhưng chưa có cơ thể nào đẹp như thế này.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 11: Ngửi thấy mùi sát thủ


Hoàng Hải Vân cùng Nguyễn Thế Anh đến 1 cô nhi viện lớn làm lễ khai trương.

Ở đây mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, chỉ chờ sự có mặt của 2 thiếu gia là cô và hắn.

Hắn chậm rãi lên bục phát biểu, còn cô thật ra chỉ đến với tư cách làm bình hoa trang trí thôi.

Trước khi hắn bắt đầu đọc diễn văn, cô cùng hắn cúi xuống chào tất cả mọi người tham dự.

Sau đó cô xuống dưới ngồi, còn hắn đứng trên bục diễn thuyết.

Với hắn mà nói, việc xuất hiện trước công chúng đã quá quen thuộc rồi.

Cô nhìn quanh quất khắp nơi bằng ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa ngỡ ngàng.Tiềm lực tài chính của tập đoàn họ Trần lớn thật, có thể xây 1 cô nhi viện hoành tráng cỡ này với mục đích làm từ thiện.

Có lẽ bố thằng nhóc hồi còn sống làm nhiều việc tội lỗi quá, đến khi chết bắt con mình làm từ thiện để mong được thanh thản và giảm oán nghiệt cho con.

Thật ra chuyện đó cũng chẳng liên quan đến cô.

Lúc này cô cần về nhà thăm bố mẹ, tìm cách báo cho họ là cô vẫn còn sống.

Cô đứng dậy giả vờ đi vệ sinh, cũng không quên để ý thái độ của Nguyến Thế Anh.

Cô cảm nhận rõ hắn một mặt đọc diễn văn cực kỳ tự nhiên, mặt khác vẫn để ý đến cô.

Tốt nhất nên tranh thủ cơ hội chuồn cho lẹ, chứ đợi hắn đọc xong diễn văn thì hỏng bét.Cô chuồn qua cửa sau, lấm lét tìm đường thoát thân.

Cô vòng ra phía sau tòa nhà, vật liệu xây dựng để ngổn ngang nên không có người qua lại.

Toan phi thân qua đống đổ nát để chạy ra ngoài thì cô ngửi thấy mùi thuốc lá, nên vội vàng ẩn nấp.

Một lát sau, 1 người đàn ông trung niên, gương mặt dữ tợn, nhưng nhìn khỏe mạnh và đôi mắt tinh anh lắm xuất hiện.

Chắc chắn đã từng được rèn luyện qua quân đội hoặc tổ chức ngầm nào đó.

Ông ta đang cầm 1 thanh dài, được bọc bởi 1 tấm vải đen cũ kỹ.

Cô giật mình hoảng sợ vì ngửi được mùi thuốc súng, bèn nấp kỹ hơn.

Nếu không nhầm thì đây là súng bắn tỉa đời mới nhất được nhập khẩu từ US về, 1 số nạn nhân gần đây cũng bị ám sát bởi loại súng này.

Nếu trúng 1 phát đạn không chết cũng khó có thể làm người đàng hoàng.

Tại sao cô lại biết ư?

Cô là bác sĩ pháp y, dĩ nhiên vốn kiến thức về súng ống cũng không ít, thêm nữa tên nhóc này có vẻ rất nhạy cảm với mùi.

Chắc hẳn bình sinh nó cũng là 1 đứa trẻ ưa sạch sẽ.

Cô còn chưa suy nghĩ xong, ông ta đã vác thanh dài đó đi mất.

Cô vội vã bám theo vì linh cảm sắp có người bị ám sát.

Ông ta nấp vào 1 vườn cây gần đó rồi chọn cho mình tầm ngắm thích hợp.

Lát sau thì súng đã lên đạn.

Vị trí ngắm bắn lại là vị trí đang diễn thuyết.

Từ vị trí ngắm bắn + hướng nòng súng, cô có thể khẳng định viên đạn sẽ găm vào não Nguyễn Thế Anh.

Thấy chết mà không cứu quả thực không phải phong cách của cô.

Nhưng mà tên khốn đó cũng đáng chết.

Hắn là con người đạo đức giả, cộng thêm hắn đã từng muốn giết cô.

Muốn sống yên ổn tốt nhất là nên mặc kệ cho hắn chết.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 12: Lại đi cứu kẻ đáng chết


Cô quay lưng bỏ đi.

Có điều chưa đi được bao xa cô lại do dự.

Là 1 nhân viên an ninh, cô biết rõ tài năng của hắn.

Hắn đã minh oan cho rất nhiều người vô tội là thật.

Có lẽ cô nên cứu hắn.

Nếu tiếp tục do dự, e là hắn sẽ bị đạn găm trúng sọ mất.

Cô vội vàng chạy về phía hội trường la lớn:-Thế Anh, dưới chân có phân.Đối với kẻ ưa sạch sẽ như hắn, súng kề đầu vẫn còn thể bình thản.

Nhưng phân kề đầu thì chắc chắn hắn sẽ phát hoảng.Cũng không ngoài dự đoán, hắn nhảy tưng tưng ra khỏi bục với tư thế vô cùng mất mặt.

Chương trình này được ghi hình trực tiếp, để xem sau này còn em nào thần tượng hắn nữa không.

Tên sát thủ vừa bóp cò cũng là lúc hắn nhảy tưng tưng ra khỏi bục.

May phước cho 18 đời nhà hắn, viên đạn sượt qua tóc hắn, găm vào tường.

Ngay lập tức hắn nhảy sang nấp sau chiếc cột.Còn cô, dĩ nhiên cũng nên tìm cách chuồn thôi.

Nhỡ tên sát thủ điên hết, quay sang bắn cô cho hả dạ thì toi đời.

Có điều sau khi bắn trượt mục tiêu, hắn ta liền vác súng bỏ đi, cô mới ngoảnh trước ngoảnh sau đã không nhìn thấy đâu nữa.

Kinh thật.

Có lẽ khi tiếng súng nổ, cả hội trường trở nên náo loạn, hắn đã thừa cơ thoát thân.

Cô cũng nên nhân cơ hội này chuồn thôi.Có điều chưa kịp tẩu thoát, cô đã nghe được tiếng nói ở sau lưng:

- Em muốn đi đâu?

Cô giật mình, quay lại đối mặt với hắn và chối bay chối biến:

- Em đi tè.Hắn nhìn cô dò xét:- Chẳng phải em không thể tự đi vệ sinh sao?

Hãy để anh giúp em.Mặt Hoàng Hải Vân dài ra đầy vẻ khổ sở.

Hắn muốn giúp cô hay muốn cầm tù cô?

Nếu không đến thăm bố mẹ, cô không thể nào yên tâm được.

Trót tự mình cầm tù mình rồi, cô cũng chẳng còn cách nào khác, đành thở dài đáp:

- Thật ra em muốn đến thăm gia đình cô gái hôm trước.

Không biết cô ấy có an toàn không.Nguyễn Thế Anh nhớ lại chiếc usb toàn gay video thì mặt chuyển hẳn sang sắc tái dại.

Buổi tối hôm đó, sau khi loạt đạn nổ ra, mục tiêu đã phi thân thoát chết và đều ngất xỉu.

Cùng lúc đó thì đám cận vệ của Trần Ngọc Linh tiến đến ôm cậu ta đến bệnh viện.

Vũ Phi Toàn cũng xuất hiện đưa Hoàng Hải Vân đi.

Bây giờ, cũng nên đến hỏi thăm Hoàng Hải Vân xem chiếc usb đang được cất ở đâu.

Nguyễn Thế Anh dịu dàng gật đầu:- Để anh đưa đi.Hoàng Hải Vân cũng không ngờ Nguyễn Thế Anh lại nhanh chóng gật đầu đồng ý và đưa cô đi.

Thú thực cô cũng không ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng đến thế.

Rút cuộc thì hắn đang toan tính điều gì?
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 13: Đám tang chính mình


Ngôi nhà của cô cũng chỉ là 1 ngôi nhà bình thường ở ngoại thành, không giàu không nghèo, rất yên bình và đầm ấm.

Cha mẹ cô đều là bác sĩ, nhưng dĩ nhiên không phải trong ngành an ninh.Vừa bước vào cổng cô đã cảm thấy khó chịu trước không khí tang thương này.

Nhà của cô đang tổ chức 1 đám tang.

Chẳng lẽ, người chết chính là cô, Hoàng Hải Vân.

Cô vội vã bước vào trong nhà.

Rất đông người thân và bạn bè đều đến.

Cô cứ tưởng rằng cô không có đứa bạn gái nào.

Không ngờ những người bạn trước đây của cô đều đến cả.

Có vài người còn khóc vì cô.

Cô lại gần 1 người trong số đó.

Người bạn ấy tên là Phạm Thu Thảo.

Cô học cùng cô ấy từ cấp 1 đến cấp 3, rất thân thiết với nhau, thậm chí còn chia nhau 1 mẩu bánh mỳ.

Sau này có chút xích mích mà cô với cô ấy không qua lại với nhau nữa.

Cô ấy là người bạn khiến cô cảm thấy nuối tiếc nhất.

Thu Thảo tính tình cứng rắn, trước nỗi đau cũng không rơi lệ.

Ấy vậy mà lần này đôi mắt lại đỏ hoe vì cô.

Cô cầm khăn giấy đưa cho cô ấy.

Cô ấy nhìn cô do dự rồi cũng đưa tay đón nhận.

Sau đó cô ấy còn quay sang nhìn Nguyễn Thế Anh và khẽ gật đầu chào.Cô tiếp tục tiến vào trong, là phòng của cô.

Tiếng khóc khiến trái tim cô nhói lên từng hồi.

Mẹ cô ngồi cạnh giường khóc ngất.

Cô rất muốn lại gần ôm lấy mẹ nhưng thân phận bây giờ của cô không được.

Lại thêm có Nguyễn Thế Anh kè kè bên cạnh, nếu cô để lộ ra cô không phải em trai hắn, mà là Hoàng Hải Vân đã chết, thế nào hắn cũng băm vằm cô.

Đứng cạnh giường là Vũ Phi Toàn và bố.

Cô thật không ngờ đến khi chết rồi lại được anh ấy quan tâm thế này.Cô nhìn người con gái nằm bất động trên giường.

Thần sắc nhợt nhạt, cơ thể mong manh như sương gió, cảm giác như chạm vào là sẽ tan biến, nhưng dung nhan vẫn muôn phần xinh đẹp.

Cô yêu gương mặt này, yêu thân hình này biết bao.

Hơn 20 năm trời gắn bó, đến bây giờ phải chia xa, cảm giác chua xót cứ trào dâng trong lòng cô.

Cô đưa ngón tay toan chạm vào gương mặt xinh đẹp ấy lần cuối thì nghe được tiếng cách bên tai.Vũ Phi Toàn đang chĩa thẳng súng vào thái dương cô.

Anh ấy vốn dĩ coi luật pháp là nguyên tắc sống, cả đời chưa từng phạm.

Cô ngạc nhiên nhưng không hề run sợ:- Anh làm vậy là phạm pháp.Phi Toàn vẫn kiên định chĩa súng vào đầu cô:- Pháp luật?

Là ta không muốn phạm.

Chứ Vũ Phi Toàn ta 1 khi đã muốn phạm thì không kẻ nào ngăn được.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 14: Vũ Phi Toàn thay đổi


Chương 14: Vũ Phi Toàn thay đổiCô quay sang nhìn anh ta, phát hiện đôi mắt chỉ còn thần sắc lạnh lùng và đau thương.

Phi Toàn tại sao bỗng dưng trở nên xa lạ và đáng sợ thế này.

Phải chăng bản chất của anh ta vốn dĩ như vậy, chỉ có đối xử với cô là khác.

Hay cái chết của cô đã làm cho anh ta thay đổi?Cô nuốt khan.

Vũ Phi Toàn rất nổi tiếng trong ngành 1 phần vì người cha đứng sau lưng đầy quyền lực.

Kể cả giết người đi chăng nữa cũng sẽ có cách bưng bít.

Nhưng thân phận hiện tại của cô là con trai của Trần Hùng, thế lực và tiền tài cũng không phải là nhỏ.

Nếu dám giết cô, anh ấy sẽ gặp không ít phiền toái.

Cô cũng không muốn gây phiền toái cho Phi Toàn, liền rụt tay lại.Cùng lúc đó, Thế Anh đến bên cạnh cô đưa tay chặn nòng súng và gạt nhẹ nó xuống:- Vũ Phi Toàn.

Cậu muốn làm gì cũng nên nể mặt cha tôi.Ngay lập tức nòng súng được chĩa thẳng vào trán Nguyễn Thế Anh.

Cô vẫn là đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Bình thường Vũ Phi Toàn vốn điềm đạm, làm gì cũng thận trọng, chứ không phải cuồng sát và hiếu chiến thế này.

Khóe miệng anh ta thốt ra âm thanh đủ nghe và cũng đủ để đe dọa đối phương:- Nguyễn Thế Anh.

Ngươi giỏi lắm, ăn xong cũng biết cẩn thận chùi mép.

Đợi đến khi hắn tỉnh lại, tội chứng của ngươi đầy đủ, ta sẽ tiễn ngươi 1 đoạn.

Hoặc cũng có thể tiễn ngươi luôn bây giờ nếu ngươi muốn.Chuyện Phi Toàn đang nói là sao nhỉ?

Chẳng lẽ, anh ấy đã bắt được sát thủ, và kẻ đó đang trong tình trạng hôn mê nên chưa khai thác được thông tin.

Nhưng anh ấy đang khẳng định kẻ chủ mưu đứng sau ám sát em trai mình, ám sát cô, chính là Nguyễn Thế Anh.

Nguyễn Thế Anh khẽ mỉm cười, không đáp cũng không chống trả.

Tên khốn, ngươi chết bởi tay ai cô cũng mặc xác, nhưng nhất định không được là Phi Toàn.Hoàng Hải Vân nhớ lại chuyện của trước đây.

Phi Toàn rất thường xuyên phải đến chỗ của cô.

Cô nhiều lần bâng quơ nhìn vào cái xác không hồn trên bàn phẫu thuật rồi gặng hỏi:- Nếu không may 1 ngày nào đó em chết, anh sẽ là người tìm ra hung thủ phải không?Anh ta cau mày đáp:- Nói bậy.Cô cười ngọt ngào:- Anh sẽ bằng mọi cách tìm ra hung thủ và đưa ra ánh sáng phải không?Anh ta không đáp, gương mặt phảng phất suy tư.Rồi có lần cô lại hỏi:- Anh ơi, em thấy cuộc sống mong manh lắm.

Hay mình yêu nhau đi, nhỡ đâu chết sớm thì không có gì luyến tiếc.Anh ta không đáp mà lảng sang chủ đề khác.Cô vốn hiểu rất rõ con người của anh ta, có thể gạt bỏ mọi thứ để hoàn thành nhiệm vụ.

Ngay cả tình riêng cũng hoàn toàn không xem trọng.

Người ganh ghét thì nói anh ta thành công vì có ô dù lớn, cô lại thấy anh ta thành công hoàn toàn nhờ thực lực.

Một con người đã thông minh xuất chúng, lại còn làm việc với quyết tâm cao, thì hẳn nhiên phải thành công rồi.

Và cô cũng hiểu rõ chuyện tình yêu nam nữ đối với anh ta mà nói không quan trọng.

Có điều lúc này cô lại có cảm giác, anh ta thực chất cũng có trái tim.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 15: Người bạn từng thân


Hoàng Hải Vân vội vã cầm tay Nguyễn Thế Anh kéo ra khỏi nhà.

Phi Toàn cũng không đuổi theo nữa.

Anh ta ngồi xuống cạnh giường, khắc khổ ôm ghì lấy cơ thể của cô.

Chứng kiến cảnh tượng đó, bỗng nhiên trái tim cô buốt nhói.

Lúc còn sống, tại sao anh ta chẳng bao giờ thể hiện tình cảm với cô.

Nhưng mà sau này, có lẽ phải nhờ cậy Phi Toàn chăm sóc cho bố mẹ cô rồi.

Cũng thật không ngờ anh ấy lại đối với cô có tình có nghĩa đến thế.Sắp chui vào xe thì Thu Thảo vội vã lại gần:- Khoan đi đã.Thu Thảo có đôi mắt rất đẹp, và càng đẹp hơn khi đôi mắt ấy chứa đựng tâm tư.

Cô nhìn vào đôi mắt ấy cũng đoán được Thu Thảo đang lo lắng chuyện gì đó.

Cô cười cởi mở:- Cậu...à...chị có chuyện gì cứ nói.Thu Thảo ngập ngừng 1 lúc rồi cũng nói ra:- Xin lỗi.

Có chuyện này tôi nghĩ nên cho cậu biết.Cô im lặng chờ đợi, rất muốn biết chuyện gì lại khiến Thu Thảo lo lắng đến vậy.- Thời gian sắp tới cậu nên làm nhiều việc thiện để giảm oán nghiệt.

Chuyện gì khiến cậu vui vẻ cũng nên làm hết đi.

Hãy sống sao cho có ý nghĩa nhất, sống như hôm nay là ngày cuối cùng được sống nhé.Nói xong, Thu Thảo toan quay vào trong thì cô kéo lại:- Chị muốn nói tôi sẽ chết trẻ phải không?Thu Thảo giật mình, có lẽ bởi vì cô nói ra chuyện sống chết của mình mà thản nhiên như không.

Cô mỉm cười bảo:- Đúng là sắp tới tôi muốn làm nhiều việc thiện.

Chị có thể giúp tôi phải không?Thu Thảo gật đầu, cô nhanh nhẹn rút chiếc điện thoại trong túi ra rồi nói:- Cho tôi xin số điện thoại được không?Thu Thảo đọc số điện thoại cho cô.

Thật ra không đọc cũng không sao, vì số điện thoại của Thu Thảo cô vẫn còn nhớ.

Không ngờ sau khi xuyên không, cô lại có thể kết bạn được với người bạn cũ.

Từ hồi còn bé, Thu Thảo đã lập dị ở điểm cô ấy hay nói những điều khiến người khác sợ hãi.

Chính vì thế cô ấy không có bạn.

Thân được với cô, cô ấy nâng niu, trận trọng, vì tình bạn đối với cô ấy rất quý giá.

Nhà xác cô còn không sợ thì sợ gì những chuyện cô ấy nói.

Cô ấy học yoga từ nhỏ, nên đối với cuộc sống cũng có những tư duy khác người.

Nghe cô ấy khoe thì cô ấy ngồi thiền nhiều, đã mở được con mắt âm đương.

Hồi trước cô ấy từng khoe cô ấy có khả năng nhìn được thời gian của người sắp chết.

Cũng vì mấy năm trước cô ấy dự báo về cái chết của cô mà khiến 2 người xích mích không nhìn mặt nhau.

Nghĩ lại có lẽ là lỗi của cô.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 16: Lại bị truy sát


Còn điều cô ấy nói về thằng nhóc này, cô ấy nói cũng chẳng sai, số mệnh thằng nhóc này vốn đã định sẵn là chết trẻ.

Nó chết rồi còn đâu.

Bây giờ, người sống trong thể xác nó lại là cô.

Nghĩ đến đây là lại cảm thấy nặng nề.

Không biết quãng đời sau này cô phải sống với thể xác mới thế nào.Thu Thảo vào trong nhà, còn cô chui vào xe cùng Nguyễn Thế Anh.

Chiếc Audi từ từ lăn bánh.Nhà cô ở ngoại thành nên phải đi qua đoạn đường khá vắng vẻ.

Cô im lặng nhìn vào khoảng mênh mông trước mắt.

2 bên đường là cánh đồng bỏ hoang, mới được bán cho 1 công ty Nhật.

Cô vẫn thường đi học qua đây nên có rất nhiều kỷ niệm với nó.

Mùa thu, con đường này lại càng đẹp hơn bởi bạt ngàn hoa cỏ lau.Cô vội vàng bảo Nguyễn Thế Anh:- Em muốn xuống.Hắn không hỏi nhiều cũng dừng lại cho cô xuống.

Cô nằm trên cỏ, ngẩng mặt nhìn trời, thả lỏng cơ thể để hưởng thụ không gian khoáng đạt và không khí trong lành.

Nguyễn Thế Anh cũng xuống xe, đứng cạnh cô, hỏi:- Em có vẻ yêu thích nơi này.Nhìn từ dưới lên, dáng vẻ của hắn, mái tóc của hắn, gương mặt của hắn rất đẹp.

Bỗng nhiên cô quên mất nụ cười hiểm độc trong đêm đó.

Trong 1 lúc không đề phòng, cô đáp:- Dĩ nhiên.

Cũng gắn bó được hơn 20 năm rồi.

Đây vẫn là nơi thoải mái nhất.Nói xong cô chột dạ.

Lại là cô ăn nói bậy bạ rồi.

Thằng nhóc mới 18 tuổi, không thể gắn bó với nơi này hơn 20 năm.

Cô thoáng thấy khóe miệng hắn khẽ cong lên rồi lại trở về nguyên dạng.

Cô vội vàng chuyển chủ đề để lấp liếm:- Anh nằm xuống đi.

Sẽ cảm thấy rất dễ chịu.Nguyễn Thế Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời cao rộng.

Hắn cảm nhận được rõ ràng đây không phải là Trần Ngọc Linh.

Thậm chí, còn giống với 1 cô gái.

Thật điên rồ.

Nhưng mà rõ ràng rất giống với 1 cô gái.

Hắn ngồi xuống cạnh Hoàng Hải Vân và mỉm cười:- Nếu em thích, sau này thỉnh thoảng anh sẽ đưa em đến đây.Hoàng Hải Vân nhắm mắt, hít thở sâu, không đáp.

Cô chưa hiểu gì về hắn, tốt nhất là nên thận trọng.Một khoảng thời gian trôi qua, vừa chợp mắt được 1 lúc thì cô bị hắn lôi dậy:- Chạy mau.Vừa nói, hắn vừa cầm tay cô lôi đi.

Theo phản xạ tự nhiên cô chạy theo hắn.

Cơ thể của thằng nhóc này khỏe mạnh nhanh nhẹn thật.

Chẳng mấy chốc cô với hắn đã ra đến xe.

Lúc này cô mới có thể quan sát cục diện đang diễn ra.

4 chiếc BMW đen bóng cùng 1 lúc lao tới từ 4 hướng.Hoàng Hải Vân khóc không ra nước mắt, trong bụng chửi thầm.

Chắc hắn làm không ít chuyện xấu nên đi đâu cũng có người truy sát.

Cơ mà khoan đã, chắc gì đã là truy sát hắn, nhỡ bọn chúng truy sát thằng nhóc thì sao?

Dù là truy sát ai thì cô cũng không thoát khỏi liên lụy.

Tại sao cô cứ phải chịu mớ rắc rối của người khác thế này.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 17: Ngàn cân treo sợi tóc


Nguyễn Thế Anh vội vàng ngồi vào ghế, nhấn ga rồi chiếc xe lao đi với tộc độ kinh người.

Rút cuộc hắn đang muốn chạy hay muốn tự sát đây?

Hắn quăng cho cô súng rồi bảo:- Bắn chúng đi.Cô là nhân viên an ninh, không phải mafia, nguyên tắc là không được giết người.

Cô cầm cây súng lên, nhắm thẳng bánh xe mà bắn.

Không phải muốn khoe, nhưng điểm bắn của cô luôn là điểm tuyệt đối.Mấy chiếc xe BMW đều bị xịt lốp, đâm loạn xạ rồi dừng hẳn.

Đám sát thủ trong xe nhanh chóng xuống xe chạy theo.

Một tên trong số đó dừng lại, nhằm thẳng lốp xe cô mà bắn.

Cô cũng nhắm vào tay hắn nổ súng.

Tiếng súng đồng loạt nổ ra cũng là lúc xe cô nổ lốp, còn hắn rơi súng vì tay trúng đạn, máu chảy ra be bét.Chiếc xe của cô bị nổ lốp, không giữ được lái, lao thẳng xuống sông.

Nguyễn Thế Anh nhảy ra khỏi xe, đồng thời cũng ra lệnh cho cô:- Nhảy xuống.Thân thể của tên nhóc này phản xạ cũng không tồi.

Chiếc xe lao xuống sông cũng là lúc cô theo phản xạ tự nhiên nhảy ra ngoài, và rơi tõm xuống sông.

Nhưng mà cô cũng nghe được có tiếng nổ rất to, là tiếng súng.

Cô lặn ngụp 1 lúc rồi trồi lên.

May phước là cô còn biết bơi.

Có điều nhìn quanh cũng không thấy tên luật sư đâu, chỉ thấy màu máu đỏ loang ra khắp mặt nước.

Chẳng lẽ trúng đạn chết rồi sao?

Cô lại hướng ánh mắt lên bờ sông, thì nhìn thấy Vũ Phi Toàn quay lưng bỏ đi.

Thì ra lúc nãy nhóm người truy sát là người của Phi Toàn.

Cô bất đắc dĩ lặn xuống để né đạn và để tìm tên luật sư.

Tại sao cô lại phải cứu kẻ đã giết mình cơ chứ.

Cô cười khổ nhưng vẫn tiếp tục lần mò.

Mò mãi không thấy, cô lại trồi lên hít thở.

Cô hoang mang nhìn khắp mặt sông.

Cách đó không xa có bong bóng nước nổi lên yếu ớt.

Cô vội vàng bơi về phía đó và lặn xuống tìm.

May phước cho hắn là cô mò được hắn, vội vã kéo hắn lên.

Có điều khi chạm vào hắn, cô nhìn thấy được đoạn băng ký ức hồi hắn còn nhỏ.

Đích thị 1 đoạn ký ức của Nguyễn Thế Anh, không phải của cô, cũng không phải của thằng nhóc.

Đầu của cô đau như búa bổ.

Chẳng lẽ, sau khi thoát chết và xuyên không, cô đã khai mở được mắt âm dương, và có khả năng đặc biệt là nhìn được đoạn băng ký ức của người sắp chết?Nếu vậy thì hắn sắp chết thật sao?Khi xem được đoạn băng tuổi thơ của hắn, cô bất giác cảm thấy nước quanh vùng mắt không phải lạnh ngắt mà rất nóng và mặn.

Cảm giác như là chạm thấy 1 phần ký ức của bản thân mình.

Cô dùng hết sức bình sinh kéo hắn lên, có điều kéo không được, lại bị hắn lôi xuống.

Không biết là do hắn có ý muốn giết cô, hay là phản xạ tự nhiên của người chết đuối, mà hắn lại kéo cô xuống chết chung.

Cô sặc nước khó thở dùng hết sức bình sinh đạp hắn ra xa.

Giằng co 1 hồi cũng thoát ra được, có điều cô cũng chẳng còn sức mà bơi lên mặt nước.

Cô thiếu dưỡng khí, chìm nghỉm mất luôn ý thức.

Lần này chắc là chết thật rồi...
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 18: Chạy là thượng sách


Khi Hoàng Hải Vân mở mắt ra, thì trước mắt không còn màu tối thui của nước nữa, mà khắp nơi toàn màu trắng tinh khiết sạch sẽ, mơ hồ cảm giác mình đang ở chốn thiên đường.

Cô cựa mình ngồi dậy.

Có điều, cảm giác được những thứ cô sờ phải rất chân thật.

Rèm, chiếc giường, đều rất thật.

Cô tự sờ lên mặt mình, sờ vào cơ thể mình cũng vẫn còn hơi ấm.Cùng lúc đó có người đẩy cửa bước vào, cô liền nằm xuống giả chết.

Cô nghe được giọng nói rất ấm áp ôn nhu từ kẻ vừa bước vào:- Vẫn chưa tỉnh sao?Kẻ còn lại giọng nói lại lanh lảnh như tiếng chuông, kèm theo ý cười, cảm giác được người này tuổi còn nhỏ.

- Không tỉnh có khi lại tốt hơn.

Dung mạo đẹp thế này mà để tuổi già phá hủy thì thật đáng tiếc.Cô nuốt khan 1 cái.

Không biết ta vừa được cứu hay vừa bị bắt.

Không chừng vừa bị đám sát thủ bắt được.

Người có giọng nói ôn nhu có vẻ lớn tuổi hơn liền lên tiếng:- Lại nói bậy rồi.Kẻ còn lại liền cười.

Tiếng cười khoáng đạt trong veo như tiếng chuông trong gió.Sau đó, họ vừa nói chuyện vừa di chuyển dần ra phía cửa:- Anh nói xem, chúng ta phải làm gì với mỹ nhân vừa mới mang về đây.

Cô ta rõ ràng đã chết rồi, vậy mà không thể luyện xác được.

Giống như là cô ta chỉ nằm mê man bất tỉnh vậy, linh hồn vẫn còn vương vất đâu đó nên không chịu chấp nhận 1 bộ não mới.- Đúng là rất lạ.

Đến lúc trong phòng im lặng như tờ cô mới từ từ hé mắt.

Cô rơi vào đâu thế này?

Cái gì mà "luyện xác", cái gì mà "linh hồn" vậy.

Cô khẽ ngồi dậy và đi ra phía cửa.

Kỳ lạ thật, nơi này rộng đẹp sạch sẽ như khách sạn mà lại không có 1 bóng người.

Nếu là cô bị bắt, tại sao cũng không có ai canh chừng cô cả.

Mặc kệ, chạy là thượng sách.

Cô thoát ra khỏi tòa nhà, chạy mãi chạy mãi thì ra đến gần biển.

Chung quanh đều là dây thép gai, cách 1 đoạn lại có chốt chặn.

Các chốt chặn này đều có người áo đen đứng gác.

Muốn thoát khỏi chốt chặn này cũng không đơn giản, huống hồ thoát ra rồi lại rơi xuống biển, cũng là chết thôi.

Đang suy nghĩ mông lung thì cô đạp phải cái gì đó, ngay sau đó tiếng còi báo động hú lên inh ỏi.

Cô bỏ chạy thục mạng, lúc này 1 đám người ở đâu ùa ra, cùng đuổi theo cô.

Cô chạy rất nhanh, có điều vẫn cảm thấy cơ thể mình có chút suy nhược vì vừa chết đuối.

Bị 1 đám cao to khỏe mạnh đuổi theo, khả năng thoát thân hoàn toàn không có.

Cô bị túm lấy ném về phía sau, ngã sấp mặt, còn mơ hồi cảm thấy đôi chân tái dại, vùng da mặt cọ xát xuống đất cho cảm giác buốt buốt.

Cô ngẩng mặt lên, muốn chửi thề quá rồi.

Tại sao lại xuyên không vào cái cơ thể chết tiệt này, chỉ trong thời gian ngắn mà tử thần sờ gáy liên tục.

Cứ tưởng lần này sẽ bị đám người kia dần cho chết hẳn, nhưng không ngờ chúng vừa nhìn thấy cô là đứng im như tượng, rồi ngơ ngác nhìn nhau.

Cô cũng ngơ nhác nhìn chúng.

Đám người này mặc toàn đồ đen, gọn gàng rắn rỏi, mà gương mặt cũng toàn là ưa nhìn đến đẹp.

Chủ nơi này đích thực là đại biến thái, đến đám bảo vệ cũng phải toàn là mĩ nam mới được.

Đột nhiên chúng lại gần cô cúi đầu chào:- Cậu chủ.
 
Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 19: Không phải kẻ địch


Cô không nghe nhầm chứ?

Cậu chủ.

Nghĩa là người chủ đại biến thái mà cô vừa rủa thầm lại chính là thằng nhóc.Cùng lúc này có 2 thân ảnh trắng muốt xuất hiện, quả thực là vô cùng nổi bật giữa đám người mặc đồ đen.

Hình ảnh mĩ miều ấy rõ dần, khiến cô không khỏi choáng ngợp.

Hai người vừa mới tới mặc áo blouse trắng, da trắng, miệng xinh, có nét của nữ nhi, lại vẫn đầy đủ nét nam tính.1 người cao cỡ 1m9, tầm tuổi 25, ánh mắt điềm đạm dịu dàng, còn người kia cao khoảng 1m8 trẻ tuổi hơn, chắc chỉ tầm 18 19, ánh mắt lại sáng rực rỡ đầy nét tinh quái.

Tại sao cô lại để ý kỹ như vậy?

Vì cô là fan đam mĩ mà.

Nhìn thấy 1 đôi đi cạnh nhau, lại đầy đủ tố chất như vậy, không thể không nhìn.Người cao 1m9 có gương mặt rất quen, cô cố gắng lục tung trí nhớ, nhưng mãi vẫn không nhớ ra anh ta là ai.

Anh ta ngồi xuống, đưa tay bế cô lên, lại là bế kiểu công chúa, rồi điềm nhiên bước đi, như thể cô chỉ là 1 chiếc gối ôm nhẹ bẫng.

Còn người kia thì quay ra đánh kẻ làm cô ngã, rồi nói:- Đồ chó phản chủ.Giọng nói này quen quá.

Đúng là giọng nói lúc mới tỉnh lại cô đã nghe thấy, giọng nói của tên nhóc ham mê luyện xác.

Không ngờ dung mạo hắn lại đẹp đẽ đến vậy.Cô được đưa về phòng cũ, người kia đặt cô xuống giường rồi dặn dò:- Ngọc Linh.

Cậu còn chưa khỏe, sao chạy lung tung như vậy?

Cô ngơ nhác nhìn kẻ này, xưng hô thân thiện như vậy, có lẽ không phải kẻ thù.

Mà giọng nói này là giọng nói ôn nhu của người ban sáng.

Hắn ngồi xuống cạnh cô, tỉ mỉ xem xét các vết thương trên cơ thể cô, rồi lôi ra ít thuốc.

Có điều chưa kịp làm gì thì thằng nhóc tinh quái đã lôi hắn ra:- Trần Anh Hùng, chẳng phải anh đang bận bên đó sao?

Sang đó giải quyết mỹ nhân dùm em.

Ở đây để em lo.Trần Anh Hùng nghe xong cũng gật đầu bỏ đi.

Trần Anh Hùng ư?

Thảo nào mà nhìn lại quen như vậy.

Bây giờ thì cô nhớ ra rồi.

Anh ta là 1 nhà bác học thiên tài rất nổi tiếng, đã mất tích mấy năm trước.

Không ngờ lại ở đây.Tên nhóc tinh nghịch mắt đầy ý cười:- Không ngờ Hùng lại dám ôm cậu như vậy.

Thiếu gia nhà họ Trần chẳng bao giờ để yên cho ai ôm mà không được phép.

Lần này cậu định làm gì anh ấy?Dường như 2 người này thật sự đã cứu cô, và không ai có ý xấu muốn hại cô cả.

Vả lại, mối quan hệ trước kia có lẽ khá thân thiết.

Ít ra thì ở gần họ còn có cảm giác an toàn hơn ở cạnh Nguyễn Thế Anh.Đang mải suy nghĩ thì thằng nhóc ngồi xuống cạnh cô, tỉ mỉ xem vết thương trên mặt cô, rồi nhẹ nhàng lấy bông y tế và nước muối sinh lý vệ sinh qua.

Nhìn ánh mắt tập trung của nó, và động tác nhẹ nhàng mơn trớn của nó, như sợ làm xước cánh hoa vậy.

Sau đó lại cầm kéo rạch quần cô ra, tỉ mỉ sát trùng đầu gối giúp cô.

Hoàng Hải Vân không kiềm được mà cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay thằng nhóc.

Bàn tay của nó đẹp làm sao?

Bàn tay thon gọn, ngón tay thon dài trắng trẻo.

Nếu không biết nó là nam, thể nào cô cũng nghĩ đây là tay con gái.

- Có đau ở đâu nữa không?

Cô lúc này mới bị kéo trở về thực tại, ngơ ngác hỏi:- Cậu là ai?

Và đây là đâu?
 
Back
Top Bottom