- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 446,971
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #151
[Hoàn] 'NỮ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta
158 - Sơn hải hữu kỳ ngộ (6)
158 - Sơn hải hữu kỳ ngộ (6)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Một nhóm ma tướng hùng hổ xông vào yến tiệc nhỏ, ánh mắt đảo qua từng người như đang chọn hàng hóa, không chút kiêng kỵ mà đánh giá từng gương mặt mỹ nhân đang run rẩy.Người Ma giới vốn không câu nệ chuyện nam nữ, chỉ cần thuận mắt là đủ.
Đám đệ tử bị các tông môn đẩy ra trước mặt giờ sắc mặt trắng bệch, không dám ngẩng đầu.Một tên ma tướng ánh mắt vừa lướt qua đã lập tức chú ý tới người bên cạnh Bạch Bách.
Trong mắt hắn lóe lên tia kinh diễm và dục vọng, vội vã bước đến như không thể chờ được nữa.Nam tử cao gầy từng châm chọc Bạch Bách trước đó sắc mặt đại biến.
Hắn lập tức tiến lên, chắn trước người y, ánh mắt xếch khẽ cong lên, giả vờ tươi cười."
Vị ma tướng đại nhân này, ngài xem y làm gì?
Một kẻ nửa sống nửa chết như vậy, có thể khiến ngài vui vẻ sao?
Không bằng thử ta?"
Một nữ tu khác che môi cười khúc khích.
"Thật vậy, ngài xem xét chúng ta đi, tướng mạo cũng đâu kém gì."
Các đệ tử khác sắc mặt quái dị, trong lòng dâng lên một cảm xúc vừa cay đắng vừa đáng thương.
Dù trong cảnh khốn cùng, họ vẫn không nỡ thấy đồng môn yếu thế bị vùi dập."
Không cần gấp, cứ để ta nếm thử vị y trước đã, rồi mới đến các ngươi."
Ma tướng vỗ nhẹ lên mặt cao gầy nam tử, rồi hung hăng đẩy hắn sang một bên, lao thẳng về phía Bạch Bách.Nam tử cao gầy lòng lạnh buốt, dằn xuống cảm giác ghê tởm, định xoay người ngăn lại, nhưng một đoạn thanh trúc bỗng chắn ngang, khiến hắn khựng lại.
Ánh mắt hắn dừng nơi y, Bạch Bách lúc này đứng yên như thể chưa từng động.Ngay khi ma tướng sắp chạm vào y, Bạch Bách mở miệng, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng."
Là ai cho các ngươi được làm loạn như vậy?
Là Ma quân?
Hay là các tông môn còn lại ngầm cho phép?"
Y mở miệng, dung nhan như sương lạnh, khí chất thanh cao, khiến người khác không khỏi ngơ ngẩn.
Nhưng ma tướng kia lại cho rằng đó là vẻ đẹp phản kháng trước khi chết, càng khiến hắn hứng thú."
Tất nhiên là vì chúng ta phụng thờ Tôn Chủ của năm ngục – Thôn Phệ Ma Quân.
Tất cả chúng ta đều là người dưới trướng ngài ấy.
Mỹ nhân à, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn một chút.
Nếu hầu hạ tốt, có khi ta còn mang ngươi về làm sủng hầu."
Hắn cười to, liếm môi đầy vẻ thèm khát.Xung quanh, các ma tướng khác ánh mắt cũng đổ dồn về phía Bạch Bách.
Dù không thích nam nhân, nhưng dung mạo và khí chất của y khiến họ không thể rời mắt.
Có kẻ thậm chí đẩy mỹ nhân trong ngực ra, tiến lên định tranh đoạt.Tên ma tướng đầu tiên sợ mất phần, vội vã xông tới, ra vẻ muốn ôm lấy Bạch Bách vào lòng.Một tiếng cười nhẹ vang lên.
Bạch Bách hơi nhếch môi.Thanh trúc vung lên.Sát khí lạnh lẽo cuộn trào như gió tuyết, kiếm ý bùng phát bao phủ cả tiệc yến.
Sương lạnh thấm đất, hoa vũ rực rỡ lặng lẽ tung bay giữa trời vô phong.
Cả thiên địa phút chốc chuyển sắc.Tên ma tướng đối diện y còn chưa kịp phản ứng, đã bị kiếm ý trực tiếp đánh nát hai tay, ngã nhào xuống đất gào thét.
Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả nền đá.Toàn bộ yến tiệc, từ đại yến cho đến tiểu yến, đều chết lặng."
Ngươi..."
Nam tử cao gầy trợn mắt, không thể tin vào mắt mình khi nhìn y – bạch y tiên quân vẫn lạnh nhạt đứng giữa làn máu.Yên lặng bước qua ma tướng đang quằn quại dưới đất, y chẳng buồn liếc nhìn, như thể giẫm lên bùn lầy chẳng chút để tâm.Ma tướng trong tiệc nhỏ đều hoảng sợ, vội né tránh ánh mắt y.Tống Lâm đột nhiên bật dậy.
Khi nhìn rõ người kia đang đi từ tiệc nhỏ về phía này, toàn thân hắn tê dại, sửng sốt không nói nên lời.
Phía sau, Bích Thủy Tông tông chủ cũng phản ứng không kịp."
Không phải là Bạch tiên quân sao?!
Sao y lại xuất hiện ở tiệc nhỏ?"
Tống Lâm như chợt nghĩ đến điều gì đó, vội quay đầu nhìn về phía đường trưởng lão đang đứng, sắc mặt lạnh đi.Hắn chỉ tay, run giọng hét lớn."
Ngươi dám làm vậy?!
Ngươi muốn hại chết cả Bích Thủy Tông sao?!"
Đường trưởng lão sắc mặt trắng bệch, cũng không ngờ dù trọng thương như vậy, lực lượng của Bạch Bách vẫn còn đáng sợ đến thế.
Lão cố nén sợ, cười lạnh."
Một kẻ phế nhân mà thôi.
Có gì ta không dám?"
Tống Lâm cười tức giận, trầm giọng nói."
Phế nhân?
Ngươi nói y là phế nhân?!
Ngươi có biết y là ai không?!"
Do Bạch Bách từ lâu ẩn cư không lộ diện, người trong yến tiệc phần lớn chỉ từng nghe danh, chưa từng thấy mặt.Chỉ có Đinh Liên, từng tiếp xúc gần gũi, lập tức nhận ra.Đồng tử hắn co rút dữ dội, giọng run run thốt lên như sấm vang."
Là Vô Hạ kiếm chủ!
Là Bạch Bách tôn giả!
Bạch tôn giả đã trở lại!"
Một lời chấn động như sấm giữa trời quang.Thiên Diện Ma Quân tay run rẩy, cây quạt trong tay rơi xuống đất.
Hắn trừng lớn mắt nhìn người đang bước tới giữa băng sương trắng xóa.Bạch y như tuyết, một người mà sương hoa cũng không kịp đuổi theo.
Là chân chính Vô Hạ kiếm chủ!Mà nếu y đã xuất hiện ở đây... vậy nghĩa là...Không ổn!Ma tướng bị đánh ngã dưới đất gào thét bò dậy, đôi mắt đỏ ngầu, lao lên như muốn liều mạng với Bạch Bách.
"Tiện nhân!
Ta sẽ giết..."
Bạch Bách thậm chí chưa ngoảnh đầu lại, một bóng đen lướt qua như tia chớp, mạnh mẽ bóp chặt cổ ma tướng đang phát cuồng.
Một tiếng răng rắc khô khốc vang lên, cổ ma tướng bị bóp gãy trong tích tắc, sau đó bị ném đi như phế vật.
Một ngọn ma viêm tím bùng lên dữ dội, cuồng bạo thiêu đốt không gian, từng đốm tinh hỏa nổ tung tựa pháo hoa ác mộng.Người mặc hắc y bước ra khỏi màn lửa, nền là ma viêm ngập trời, sắc mặt trắng bệch như tuyết, chính là Thôn Phệ Ma Quân.
Trên tay hắn còn vương máu, từng giọt nhỏ xuống đất, lạnh lẽo vô tình, mà hắn thì như chẳng hề hay biết.Sát khí cuồng bạo theo từng hơi thở lan ra bốn phía, tím viêm như muốn cắn nuốt cả thiên địa, khiến tất cả ma tướng trong điện đều rùng mình khiếp đảm.
Sát ý đó, rõ ràng chính là nhắm thẳng vào bọn họ!Một loạt tiếng quỳ rạp đồng loạt vang lên."
Tôn giả bớt giận!"
Thôn Phệ Ma Quân cứng người, chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng lại nơi người mặc bạch y đứng cách đó không xa, thanh lãnh mà trầm tĩnh, làn da như ngọc, khí chất như tuyết, chính là Bạch Bách.Ánh mắt hắn lặng như chết, tựa như sợ chỉ cần chớp mắt, người kia sẽ tan biến như ảo ảnh trong mộng.Hắn không thở được, không dám động đậy.
Mãi đến khi như chợt bừng tỉnh, hắn mới vội vàng bước tới, định đưa tay chạm vào người trước mắt.Nhưng Bạch Bách đã lui về sau một bước.Tần Quân Dật trông thấy động tác đó, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nơi khóe mắt cũng như muốn bật máu.
Y không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng vươn tay, run rẩy như đứa trẻ lạc mẹ, khẽ chạm vào ống tay áo y phục của Bạch Bách, giọng nói khàn đặc, gần như hèn mọn."...Sư huynh.".Cửu Vĩ Yêu Quân mang vẻ không thoải mái bước vào chính điện, nơi đã có bốn yêu quân khác chờ từ lâu.
Trong tộc yêu, các vị yêu quân xưa nay không ưa gì nhau, hắn càng chẳng buồn giả vờ khách sáo, lười biếng dựa vào cột đá, tay cầm tẩu thuốc, cả người lạnh đến tận xương, vốn đã bệnh nặng lại càng thêm tiều tụy.Ô yêu bay vào, dừng lại trên chiếc đèn vàng kim phía trên vương tọa."
Yêu chủ bệ hạ giá lâm!"
Dù trong lòng nghĩ gì, các yêu quân đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ.Cửu Vĩ Yêu Quân cũng không tình nguyện mà quỳ theo.Uy áp khủng bố như từ trên trời giáng xuống khiến người ta không dám kháng cự.
Một người bước vào giữa đại điện, mỗi bước như dẫm lên tim người khác, nặng nề đến nghẹt thở.Hắc bào thêu ám văn vàng kim theo từng bước lay động, tà áo dài quét sát mặt đất, chậm rãi đi ngang qua trước mặt Cửu Vĩ Yêu Quân.Khi yêu chủ đã đi xa, Cửu Vĩ Yêu Quân mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng có lẽ vì vừa rồi quá căng thẳng, thương thế do kiếm khí gây ra trong cơ thể hắn lại phát tác, khí lạnh tỏa ra từ vết thương, suýt nữa khiến hắn bất tỉnh.Ngay lúc hắn cố gắng vận yêu lực để trấn áp, bước chân kia...
đột nhiên dừng lại.Toàn thân Cửu Vĩ Yêu Quân căng cứng.
Hắn chưa kịp ngẩng đầu thì một bóng áo đen phủ xuống trước mặt."...Bệ hạ, có điều gì phân phó?"
Cửu Vĩ Yêu Quânkhàn giọng cúi đầu hỏi.Một bàn tay lạnh như băng nâng cằm hắn lên.
Đầu ngón tay lướt qua cổ hắn như lưỡi đao giấu trong nhung, khiến cả người nổi da gà.Tròng mắt dựng đứng, Cửu Vĩ Yêu Quân hoảng hốt, y phục trước ngực bị vạch ra, lộ rõ vết thương do kiếm lạnh để lại.Bàn tay kia khựng lại."...Bệ hạ?"
Yêu chủ dường như trầm ngâm, rồi đột nhiên khẽ cười, khóe môi cong lên một nét lạnh lẽo."
Gần đây, ngươi đã gặp ai?".Một tiếng 'Sư huynh' của Thôn Phệ Ma Quân khiến cả yến tiệc chìm vào tĩnh lặng.Thái độ dè dặt, ngữ khí nhún nhường, khiến toàn bộ tu sĩ tiên môn đều trợn tròn mắt.Đây là Thôn Phệ Ma Quân đó sao?
Kẻ nổi danh khát máu, tính tình cuồng bạo, giết người như rơm rạ...
Thế mà trước mặt Bạch Bách, lại như một hài tử mong chờ được tha thứ?Hàng loạt ánh mắt ngạc nhiên, kính sợ, thậm chí hoảng loạn, đều đổ dồn về phía Bạch Bách.Vô Hạ Kiếm Chủ.Không hổ là người từng khiến yêu chủ và Thôn Phệ Ma Quân phải cúi đầu!Có người tràn trề phấn khởi, nhưng cũng có kẻ tuyệt vọng.Đường trưởng lão của Bích Thủy Tông mặt trắng bệch như tờ giấy, các đệ tử phía sau lão ngồi bệt xuống đất, mặt mũi đầy vẻ kinh hoàng."
Không!
Không thể nào!"
Lão hét lên như điên, không thể tin được vào những gì vừa thấy.Nhưng tất cả sự xao động, tất cả hoảng loạn, đều không thể làm lung lay một phần hơi thở của Bạch Bách.Y chỉ nhẹ nhàng đẩy tay Tần Quân Dật ra khỏi tay áo mình, ánh mắt lãnh đạm, hờ hững dừng lại trên gương mặt càng lúc càng tái nhợt của đối phương."
Giờ ta nên gọi ngươi là sư đệ, hay... nên gọi ngươi là Thôn Phệ Ma Quân?"...【 tác giả nói 】: Một tên biến thái, hai tên biến thái, ba tên biến thái...Kẽo kẹt... kẽo kẹt...Tu La tràng... sắp mở màn rồi đấy.