- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 500,816
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Hoàn] 'NỮ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta
89 - Vạn Cổ Chi Địa (1)
89 - Vạn Cổ Chi Địa (1)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)Không beta kỹ, sẽ có sai sót...Dưới ánh dương khởi lên, mây mù dần tan, phong lĩnh yên tĩnh thức tỉnh, ánh mặt trời nhu hòa rọi xuống phiến đá xanh.Nhóm đệ tử trẻ tuổi của tông môn sau chuyến lịch luyện bên ngoài lần lượt trở về.
Bên dưới, các tạp dịch đệ tử đang quét dọn sân viện không khỏi ngước nhìn lên trời cao, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ khi thấy nội môn đệ tử ngự kiếm phi hành.
Đứng đầu đoàn người kia là một thiếu nữ dung mạo tuyệt diễm, bước trên một thanh đoạn kiếm, khí chất xuất trần.Phấn y bào trắng, tiên tư độc tuyệt.
Nàng nhàn nhạt liếc mắt xuống phía dưới, khiến không ít tạp dịch đệ tử sững sờ, nhất thời quên mất động tác trên tay."
Nhìn cái gì mà nhìn?
Không nhận ra sao, đó là Lâm thủ tọa!
Sư đệ ngươi thích Lâm thủ tọa à?"
"Sư huynh, ta nào có!"
"Không có?
Không có thì mặt đỏ cái gì?"
Sư huynh híp mắt cười cợt.
"Đừng tưởng ta không biết.
Những ngày qua ngày nào ngươi cũng canh sớm ở tông môn, chẳng phải để được nhìn thêm vài lần Lâm thủ tọa hay sao?"
Sư đệ đỏ mặt.
"Sư huynh đừng nói bậy!"
"Dược rồi, được rồi, ta không nói nữa."
Sư huynh cười to, cọng cỏ dại ngậm trong miệng khẽ lay động, "Ta cũng không trách ngươi, chỉ trách Lâm thủ tọa quá mức xuất chúng mà thôi.
Đám người như chúng ta, mệt chết mệt sống mấy năm vẫn chưa thể Trúc Cơ, chỉ có thể làm tạp dịch đệ tử ở ngoại môn.
Thế nhưng Lâm thủ tọa, năm mười lăm tuổi đã Trúc Cơ, cảnh giới phi thăng, lại còn đoạt lấy danh hiệu đệ nhất trong tông môn đại bỉ mấy tháng trước."
"Nói đến đây, còn chưa hết đâu.
Nghe nói trong đại bỉ ba nghìn tông môn, Lâm thủ tọa chỉ bằng tu vi Trúc Cơ đã chém xuống một Kim Đan tu sĩ, đoạt lấy vị trí đứng đầu.
Nhờ vậy mà Thương Lan Tông chúng ta cũng nở mày nở mặt, ngay cả phần lợi của tạp dịch đệ tử cũng được gia tăng không ít, chính là nhờ công này."
Sư huynh thở dài, vỗ vai sư đệ một cái.
"Nghe ta một câu, sớm ngày từ bỏ đi.
Người như Lâm thủ tọa, thiên tài hiếm thấy, há có thể để những kẻ tầm thường như chúng ta với tới?
Người theo đuổi nàng e rằng có thể xếp hàng từ đầu đến cuối tông môn."..."
Cánh thành thủy túy một trận, đa tạ Lâm sư muội ra tay tương trợ."
Sau khi ngự kiếm đáp xuống đất, Cổ Tử Thất trịnh trọng cúi đầu cảm tạ Lâm Xu."
Đây là chuyện ta nên làm, không cần cảm tạ."
Lâm Xu thu hồi Lưu Vân kiếm, thản nhiên đáp lại."
Lâm sư muội, ta thấy ngươi dùng thanh đoạn kiếm này đã lâu, vừa hay ta có một thanh thượng phẩm linh kiếm, rất hợp với ngươi."
Triệu Đan Dương nói, đồng thời lấy ra một hộp kiếm tinh mỹ, đưa về phía Lâm Xu.
"Xem như để báo đáp ơn cứu mạng của ngươi tại cánh thành lần này."
Cổ Tử Thất trông thấy Triệu Đan Dương nịnh nọt Lâm Xu, sắc mặt không khỏi trầm xuống, âm thầm ghi nhớ hành động này của hắn.Đáy mắt Triệu Đan Dương hiện lên tia đắc ý.
Thanh kiếm này là hắn bỏ ra một số linh thạch không nhỏ để có được, luận phẩm chất có thể sánh ngang với Lưu Vân kiếm.
Hắn không tin Lâm Xu có thể thờ ơ."
Không cần."
Lâm Xu thậm chí không thèm liếc mắt nhìn hộp kiếm, hàng mi dài khẽ buông, giọng điệu lạnh nhạt.Bị cự tuyệt một lần nữa, Triệu Đan Dương siết chặt tay, trong lòng có chút tức giận.
Nhưng khi đối diện với gương mặt Lâm Xu, cơn giận này lại không tài nào dâng lên được.Ba năm chớp mắt trôi qua, dung mạo Lâm Xu càng thêm hoàn mỹ, khí chất càng thêm xuất trần, khiến vô số người theo đuổi.
Thế nhưng nó vẫn như trước, tính tình lãnh đạm, khó có ai tiếp cận được."
Sư tỷ!
Ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chúng ta về thôi!"
Lữ Hướng Minh len qua đám đệ tử, chạy đến bên cạnh Lâm Xu, bộ dáng vui vẻ như một con chó nhỏ.Lâm Xu nhàn nhạt liếc hắn một cái, chỉ một ánh mắt ấy đã khiến hắn lập tức đứng yên tại chỗ, không dám tiến thêm nửa bước.Giao xong nhiệm vụ, Lâm Xu không nán lại lâu, cũng không bận tâm đến Lữ Hướng Minh, trực tiếp ngự kiếm rời khỏi lãnh sự đường.Lữ Hướng Minh đã quen với tính cách làm theo ý mình của nó, bèn hướng Cổ Tử Thất cùng những người khác gật đầu, sau đó hớn hở đuổi theo.Trở lại Bạch Thu Lĩnh, Lâm Xu lập tức cảm nhận được vạn kiếm tàn ý dao động mãnh liệt.
Trong lòng khẽ động, nó liền rơi xuống đất, trực tiếp đi về phía sau núi, hướng thẳng đến suối nước lạnh.Ở phía sau, Lữ Hướng Minh đuổi theo Lâm Xu, thở không ra hơi, bước chân lảo đảo rơi xuống đất.
Cùng là đi làm nhiệm vụ, vì sao Lâm Xu lại như chỉ dạo chơi một vòng ngoại thành mà trở về, ngay cả một tia mệt mỏi cũng không có?
Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa vai chính và vai phụ?Mãi đến khi Lâm Xu đi xa, hệ thống mới ló đầu ra.【 Rồi rồi rồi, ta biết phải hoàn thành nhiệm vụ!
Nhưng vấn đề là ngươi cũng thấy rồi đó, Lâm Xu cảnh giác như vậy, ta căn bản không có cơ hội tiếp cận nàng! 】【 Hơn nữa, không phải ta bị ảo giác, Lâm Xu đã rất nhiều lần có ý định xuống tay giết ta.
Nếu không phải vì trên danh nghĩa ta vẫn là sư đệ của nàng, chỉ e hiện tại đã sớm thi cốt vô tồn! 】Hướng Minh run rẩy, càng nghĩ càng cảm thấy hệ thống này đúng là một cái hố.Nhưng Lâm Xu vội vã rời đi như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?Xuyên qua rừng cây phồn hoa rậm rạp, gió lạnh mang theo băng linh lực lướt qua, cuốn theo khí tức lạnh thấu xương.
Lãnh hồ quanh năm băng lãnh, bốn phía phủ kín một tầng băng sương dày đặc.
Ánh sáng chiếu xuống, Lâm Xu nhìn thấy một bóng người đứng giữa hồ."
Sư huynh!"
Lâm Xu vui mừng gọi lớn.
Bóng người trong hồ khẽ nghiêng thân, ánh sáng phản chiếu, để lộ rõ dung mạo.Người trong hồ có lẽ vừa mới bế quan xong, trên người vẫn chưa kịp thay y phục.
Mái tóc dài đen nhánh thấm nước, từng giọt đọng lại nơi đuôi tóc kết thành băng tinh.
Trường bào ướt sũng dán sát vào người, mơ hồ hiện ra da thịt trắng nõn dưới lớp áo.Lâm Xu đột nhiên khựng lại, ngay khoảnh khắc đôi mắt đen nhạt kia nhìn qua, cổ họng nó khẽ động, thanh âm nghẹn lại.Ngay sau đó, trước mắt nó tối sầm, một kết giới vô hình chắn ngay trước mặt.
Bị cản lại bất ngờ, Lâm Xu suýt nữa đụng trúng, đưa tay xoa nhẹ chóp mũi.
Bề ngoài vẫn thản nhiên như không, nhưng dưới mái tóc đen, vành tai đã âm thầm ửng đỏ."
Mấy năm qua, ngươi ở Bạch Thu Lĩnh có ổn không?"
Kết giới biến mất, bạch y nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất phủ sương.
Lâm Xu ngẩng đầu, liền thấy Bạch Bách đã thay y phục chỉnh tề như trước, thanh lãnh đạm mạc."
Sư huynh yên tâm, có sư tôn dạy bảo, ta sống rất tốt."
Nhiệt ý bên tai Lâm Xu dần tan, nó ngoan ngoãn mỉm cười đáp lại.Bạch Bách thoáng sững người.
Trong thoáng chốc, y như thấy được hình bóng của Mục Thù.Sau khi trưởng thành, diện mạo cùng khí chất của Lâm Xu càng thêm tương tự Mục Thù, chỉ là so với gã, đường nét của Lâm Xu càng thanh tú sắc bén, khí chất lại lạnh lùng hơn vài phần."
Sư huynh, thứ trên người ngươi là..."
Ánh mắt Lâm Xu rơi xuống bên hông Bạch Bách, chú ý thấy một linh vật hình xà sắc vàng đang quấn lấy thắt lưng y.Một cái đầu nhỏ từ sau gáy Bạch Bách thò ra, cặp mắt vàng óng đảo một vòng nhìn Lâm Xu.
Toàn thân nó phủ một lớp vảy kim sắc, hai móng vuốt nhỏ bám trên vai Bạch Bách, đỉnh đầu còn có một đôi giác nho nhỏ.Là long?Kim sắc tiểu long?Bạch Bách giơ tay vỗ nhẹ đầu tiểu long.
"Chớ nháo."
Tiểu long bị vỗ đến ủy khuất, nhỏ giọng kêu lên một tiếng, rồi ngoan ngoãn thu thân mình, tiếp tục quấn lấy bên hông Bạch Bách."
Long?
Sư huynh, Long tộc chẳng phải đã diệt vong rồi sao?
Vì sao bên cạnh sư huynh lại xuất hiện long?"
Lâm Xu nghi hoặc hỏi."
Đây không phải chân long, nó hiện tại chưa có thực thể, chỉ là một mạt long thức."
Bạch Bách chậm rãi giải thích, đem chuyện về chín đầu giao anh đan từ Vô Vọng Chi Hải, cùng việc trong Kim Đan y có nhiều long thức nói rõ cho Lâm Xu.Ba năm bế quan tu luyện, y một mặt áp chế Hỏa linh căn, một mặt củng cố cảnh giới, nhưng phần lớn linh lực nạp vào trong cơ thể đều bị long thức cắn nuốt.
Đến khi Bạch Bách phát giác, long thức đã trưởng thành không ít.
Có thể nói, ba năm qua, đại bộ phận linh lực y tu luyện đều trở thành dưỡng chất để nuôi kim long.Lúc xuất quan, long thức đã ngưng thực thể, hóa thành một ấu tiểu kim long quấn trên người y.
Khi nãy, lúc Lâm Xu đến, Bạch Bách đang thử trục xuất nó khỏi Kim Đan, nhưng vẫn thất bại."
Nó có gây nguy hại cho sư huynh không?"
Ánh mắt Lâm Xu lạnh băng quét qua kim long.Kim long bị ánh mắt ấy dọa đến, lập tức trốn vào trong ống tay áo Bạch Bách."
Nó giống như một ấu long mới ra xác, chỉ cần thuần dưỡng thích đáng, hẳn là sẽ không gây nguy hại đến ta."
Lâm Xu nghe vậy, lúc này mới yên lòng.Kim long bò dọc theo ống tay áo Bạch Bách, chui vào cổ tay áo, rồi quấn lên cánh tay y.
Khi thấy trên cổ tay Bạch Bách có đeo kim hồn linh, nó tò mò há miệng cắn nhẹ vào viên lục lạc.Lục lạc nhẹ nhàng rung lên, long thức trong nháy mắt bị hút vào bên trong kim linh.Bạch Bách thoáng kinh ngạc, nhưng chỉ chớp mắt sau, kim long lại ló đầu ra từ trong lục lạc.
Nó tựa hồ rất thích món đồ cùng màu với mình, liền thu người lại, quấn quanh kim hồn linh treo trên tay Bạch Bách.Thấy kim long không có gì khác thường, Bạch Bách cũng không để tâm đến nó nữa.Ánh mắt Lâm Xu rơi trên kim hồn linh, thần sắc trầm xuống.
Nó làm bộ như lơ đãng hỏi.
"Sư huynh, từ khi nào ngươi mang theo một kiện pháp khí như vậy?"
"Không cần để ý."
Bạch Bách kéo tay áo xuống, che lại kim hồn linh nơi cổ tay.Bạch Bách không muốn nói, Lâm Xu cũng không truy hỏi.
Niềm vui trong lòng nó phút chốc nguội đi.Không cần Bạch Bách mở miệng, Lâm Xu cũng đoán được đại khái.Không phải Dược Tôn, thì chính là vị sư tổ kia.Lâm Xu lướt qua gương mặt tĩnh lặng như nước của Bạch Bách, đáy mắt chợt lóe lên tia hàn ý, nhưng khi ngẩng đầu lại là một nụ cười ôn hòa.Những kẻ mơ tưởng đến sư huynh của nó, thật sự là quá nhiều."
Đúng rồi, sư huynh, ta có chuyện muốn kể với ngươi......"
Lâm Xu cười, bắt đầu thuật lại những sự tình mà nó đã trải qua trong những năm qua.Lữ Hướng Minh vừa bước vào sau núi, liền nhìn thấy Lâm Xu đang quấn lấy Bạch Bách, thần sắc nhu hòa, cười cười nói nói.Hắn không khỏi tấm tắc lấy làm lạ, Lâm thủ tọa băng lãnh như sương bên ngoài, vậy mà khi đối diện đại sư huynh, liền hóa thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, bộ dáng mềm mại đến khó tin.Nhưng cảnh tượng yên bình này chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì ngay sau đó, Tần Quân Dật cũng xuất hiện, phá vỡ bầu không khí.Vừa trở về Bạch Thu Lĩnh, Tần Quân Dật đã nghe tin Bạch Bách xuất quan.
Hắn mang theo đầy lòng chờ mong đi vào sau núi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Lâm Xu quấn quýt bên cạnh Bạch Bách.Ba ngày một trận tiểu giao phong, một tháng một lần đại tỷ thí, hai vị sư huynh dường như đã xem so đấu như một thói quen không thể thiếu.Ba năm qua, không có y quấy nhiễu, Bạch Bách vốn tưởng rằng quan hệ giữa Lâm Xu và Tần Quân Dật sẽ thuận lợi phát triển.Nhưng tận mắt chứng kiến hai người giao đấu một hồi, Bạch Bách lại sinh nghi hoặc.Trận chiến giữa bọn họ không giống như sư huynh muội luận bàn bình thường, mà giống như hai kẻ tử thù dốc toàn lực quyết đấu.
Tuy chưa đến mức ngươi chết ta vong, nhưng bất cứ chiêu thức tàn nhẫn nào cũng không chút do dự mà tung ra.Là oán hận gì?
Là ân thù gì?Bạch Bách không thể hiểu được, đồng thời trong lòng cũng thầm nhẹ nhõm.Nếu đời này Tần Quân Dật không còn si mê Lâm Xu đến mức chấp mê bất ngộ, thì khả năng đọa ma cũng giảm đi không ít.Hai người càng đánh càng hung hãn, sát ý dần dần dâng cao.
Bạch Bách thấy thế, cuối cùng vẫn ra tay ngăn cản.Lục Thiên Thần khi say khướt trở lại Lung Cảnh Đài, nhìn thấy chính là một màn kỳ quái.
Tần Quân Dật và Lâm Xu mỗi người chiếm một bên Bạch Bách, như hai con chó dữ thu lại nanh vuốt, ngoan ngoãn không phát ra một tiếng.
Mà tam đồ đệ đáng thương của hắn thì bị quẳng sang một bên, co người trong góc vẽ vòng, bộ dáng vô cùng đáng thương.Lục Thiên Thần híp mắt, cảm thấy cảnh tượng này có chút mới lạ.
Ba đồ đệ của hắn từ bao giờ lại có thể ngồi yên lặng cùng nhau như vậy?Lục Thiên Thần gọi một tiếng Bách ca nhi, liếc mắt thấy Tần Quân Dật cùng Lâm Xu tuy không tình nguyện, nhưng vẫn đứng dậy nhường chỗ.Hắn không khách khí, trực tiếp ngồi xuống đối diện Bạch Bách, trước tiên dò xét linh mạch của y."
Vốn tưởng con sẽ bế quan thêm một thời gian nữa, vì sao lại vội vàng xuất quan như vậy?"
"Sư thúc, mười năm một lần, Vạn Cổ Cảnh sắp khai mở."
Bạch Bách nhắc nhở."
Con không nói, ta suýt nữa quên mất."
Lục Thiên Thần men say ngà ngà, lơ đễnh phất tay.
"Khai thì khai, nếu không đợi được con mở ra Vạn Cổ Chi Địa, vậy thì Vạn Cổ Cảnh không khai cũng được."
"Sư thúc, lần này con muốn tọa trấn Vạn Cổ Kính."
Lục Thiên Thần hơi nheo mắt, nhìn về phía Bạch Bách.
"Vì sao?
Chẳng phải trước nay con vẫn không thích nơi đó hay sao?"
"Con không thể mãi ỷ lại vào sư thúc.
Hơn nữa, lần này Vạn Cổ Cảnh khai mở, tất sẽ không yên bình."
"Cũng đúng, từ khi Thiên Diệp Tiên Tôn tấn thăng Độ Kiếp kỳ, tu chân giới khắp nơi ngầm dậy sóng.
Không biết lần này đám người đó lại muốn giở trò gì."
Lục Thiên Thần không phải người thích áp đặt, cũng ít khi bác bỏ ý định của Bạch Bách, liền gật đầu đáp."
Nếu con đã muốn đi, thì tùy con.
Chỉ là, Bách ca nhi, con đã chuẩn bị tốt để đối mặt với đám lão quái vật từ ba nghìn tông môn kia chưa?"...Tại đỉnh núi Thiên Cơ Phong.Linh Tùng đang chán chường lăn lộn giữa tuyết, bỗng dưng cảm nhận được điều gì, nó lập tức nhảy dựng lên, lao thẳng về phía sau núi.Giữa rừng tuyết sâu thẳm, vị Tiên Tôn bế quan trong bóng tối chợt mở bừng mắt....Ồ ýe thợ săn trái be mở mắt~~ it's tu la tràng time
