Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn] [Nt/Edit] Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo [Esport]

[Hoàn] [Nt/Edit] Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo [Esport]
Chương 80: Tằng - bá đạo tổng tài - Phan


Chương 80: Tằng - bá đạo tổng tài - PhanDịch & chỉnh sửa: sxdnpLễ trao giải sắp diễn ra.Trong bộ trang phục quán quân S5 được thiết kế riêng, đội SGD nâng cao chiếc cúp vàng, nở nụ cười rạng rỡ dưới những tiếng vỗ tay và cổ vũ không ngớt từ khán giả."

Chúc mừng đội SGD, họ là nhà vô địch xứng đáng của giải đấu thế giới năm nay!!"

Giọng của bình luận viên vang lên, làm bùng nổ không khí.Tiếng reo hò của người hâm mộ gần như có thể phá vỡ nóc sân vận động.Dù là ở hậu trường, tiếng cổ vũ của fan vẫn rõ ràng vang vọng.Tuy nhiên, trong phòng nghỉ của đội WKY lại lặng ngắt như tờ.Các tuyển thủ ngồi trên ghế sofa, không ai lên tiếng.Chân thành tựa người mệt mỏi vào thành ghế, sắc mặt anh cũng tái xanh.Trong hội trường, tiếng hò reo vẫn rền vang.Mỗi tiếng hò như nhát dao đâm thẳng vào trái tim tất cả mọi người có mặt ở đó.Esports không có vị trí thứ hai, nếu không phải nhà vô địch thì sẽ chẳng ai nhớ đến bạn!Bỗng nhiên, Nhan Phương, người luôn im lặng cúi đầu, đứng dậy bước ra ngoài.Không ai ngăn cản anh.Nhan Phương, người ra mắt từ mùa giải S2, từng là đỉnh cao của thể thao điện tử Trung Quốc, là ngọn núi khó vượt qua đối với những người chơi toàn cầu.Nhưng giờ đây, kết quả lại là như thế này...Có những vết thương, chỉ có thể tự mình liếm láp.Nghe thấy động tĩnh của Nhan Phương, Thẩm Hi, người vẫn nhắm mắt, cuối cùng cũng mở mắt ra.Đến lúc này, Nhị Bàn, người ngồi gần anh, đã thu lại cảm xúc hỗn loạn của mình, vươn tay vỗ nhẹ lên vai Thẩm Hi."

Hi..."

Anh ta mở miệng, muốn nói gì đó.Nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thể thốt nên lời.Lúc này, anh mới mơ hồ nhận ra, vai người bạn của mình gầy yếu đến nhường nào.Thẩm Hi lại đứng dậy, không nhìn ai, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Tôi đi vệ sinh."

Rồi mở cửa phòng nghỉ, bước đi nhanh chóng.……Nước rất lạnh.Thẩm Hi dùng tay lau mạnh vào mặt, cảm giác đầu óc mơ màng mới dần dần tỉnh táo lại.Cảm giác thất bại thật quá đắng cay.Bất ngờ đến mức không kịp chuẩn bị.Nước mắt lặng lẽ rơi, Thẩm Hi từ trong túi móc ra một bao thuốc, lấy một điếu và kẹp giữa môi.Anh cúi đầu châm lửa.Ánh lửa thoáng chốc chiếu sáng khuôn mặt anh.Khói thuốc trắng xoá lan tỏa, mặt nghiêng của Thẩm Hi mơ hồ trong làn sương khói.Một điếu lại một điếu."

Thẩm Hi?"

"Anh lại hút thuốc rồi à?"

Lơ đãng một lúc, Thẩm Hi như nghe thấy giọng của Tằng Phan.Giọng cô nghiêm nghị hơn bình thường.Thẩm Hi biết cô không thích anh hút thuốc.Đúng vậy, từ khi còn trẻ, anh đã bước vào xã hội, và chưa bao giờ là một người tốt.Hút thuốc, uống rượu, xăm mình, đánh nhau.Thực ra, anh đã làm tất cả.Nhưng cô lại không thích.Nhớ về Tằng Phan, Thẩm Hi mới lấy lại được chút tỉnh táo.

Nhìn những điếu thuốc đã tàn lăn đầy trên mặt đất, anh mới nhận ra mình đã hút nhiều đến mức nào mà không hay.Anh không hút nữa.Thẩm Hi im lặng nhìn điếu thuốc cuối cùng trong tay dần dần cháy hết.

Sau này, sẽ có cơ hội.……Những hạt mưa tí tách rơi xuống mặt đất, bắn lên những bông nước nhỏ li ti.Cơn mưa bắt đầu từ sáng, đến lúc này đã trở nên nặng hạt, dưới màn đêm đen như mực, càng thêm phần dữ dội.Con đường phía trước mờ mịt, chỉ thấy một màn sương mờ bao phủ khắp nơi.Đứng trước cửa sau của hội trường, tâm trạng của đội tuyển WKY còn tồi tệ hơn cơn mưa lớn ngoài kia.Dập máy điện thoại, Vu Thần cười khổ: "Xe bảo mẫu bị kẹt do mưa lớn, chắc phải lâu nữa mới tới.

Mọi người chịu khó đợi chút nhé."

Không ai lên tiếng, nét mặt cả đội đều lộ vẻ uể oải.

Không khí nặng nề.Nhìn dáng vẻ chán nản của cả đội, Vu Thần không khỏi thấy xót xa."

Đừng buồn nữa.

Các cậu đã làm rất tốt rồi, giờ chúng ta là đội hạng nhì thế giới đấy."

Anh cố gắng xua tan bầu không khí, vỗ tay vài cái: "Tối nay tôi mời cả đội đi ăn khuya.

Sao nào, ăn lẩu nhé?

Không biết lẩu Đức có ngon không."

"Ừm."

Phản ứng của mọi người hờ hững.Ngay cả Nhị Bàn, người mê ăn uống nhất đội, cũng chỉ đáp qua loa một tiếng.Vu Thần im lặng.Mưa vẫn nặng hạt.

Vì trời mưa lớn và buổi lễ trao giải vừa kết thúc, khu vực cửa sau gần như không có người qua lại.Dẫu vậy, trong không gian bán lộ thiên này, tiếng mưa lại không quá át đi tiếng động khác.Trong sự im lặng của cả đội, tiếng trò chuyện từ góc khuất phía xa vọng đến vô cùng rõ ràng."

Chậc, nhìn bọn họ huênh hoang thế, cứ tưởng tài giỏi lắm.

Cuối cùng thì sao, vẫn thua đội SGD của nước mình.

Thật là… chẳng hiểu bọn họ tự cao cái gì!"

"Đúng vậy, ha ha ha, cứ tưởng trình độ đỉnh cao lắm cơ.

Tôi thấy đám đó đúng là lúc nào cũng thích phóng đại thực lực của mình."

"Cậu mới biết à?

Trong server nước mình toàn mấy thằng Trung Quốc chơi game gà mờ, trình thấp đến mức nhìn bọn nó last hit lính cũng thấy ngứa mắt.

Toàn phá team, gặp mấy đứa như thế là tôi thoát game luôn, bỏ chuột ngồi yên trong nhà chính.

Tôi thà rớt rank chứ nhất quyết không cho rác rưởi leo rank ké."

"Hahaha, cậu làm vậy là đúng bài rồi!"

Một giọng nam tán dương.Những lời lẽ ấy không hề được che giấu, có lẽ họ nghĩ nơi này không có ai nghe.Hơn nữa, chắc cũng không mấy ai hiểu tiếng Hàn.Nhị Béo và vài người khác không hiểu họ nói gì, nhưng rõ ràng nhận ra sắc mặt của Nhan Phương, Thẩm Hi và Vu Thần đã tối sầm lại.Nhan Phương với gương mặt lạnh lùng thường ngày và Thẩm Hi vốn ít biểu cảm vẫn khó mà nhìn ra cảm xúc.Nhưng sắc mặt Vu Thần thì đã đen kịt, như đáy nồi.

Không, phải nói là như hầm than đá.Anh hoàn toàn không ngờ được rằng, mấy kẻ bại trận lại có thể ngang nhiên buông lời ngạo mạn như thế.Tiếng trò chuyện ở góc kia vẫn tiếp tục.Lần này là một giọng nam trong trẻo, nhưng nội dung thì chẳng trong sáng chút nào."

Cậu không biết tôi ở đây đánh giải vất vả đến mức nào đâu, thực sự chán ngấy bọn phế vật này rồi.

Nhưng phải nói sang Trung Quốc thi đấu đúng là quyết định sáng suốt, phúc lợi tốt, lại còn vô số cô gái vây quanh, tự tìm đến mình."

Nghe vậy, Vu Thần chỉ im lặng: "......"

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhẫn nhịn mà tiếp tục lắng nghe.Giọng nói đó, quen thuộc đến lạ thường…"

Nhưng mà trình độ bọn họ thì quá kém, haha, đội hình kiểu gì cũng không kéo nổi!

Thật ngốc nghếch như lũ heo.

Đúng là ghen tị với các cậu quá."

Người đàn ông ấy nghe có vẻ đầy tự mãn, xen lẫn chút khinh thường không che giấu nổi.Có người chọc: "Thế cậu về lại đi?"

"Tôi thì không đời nào.

Ở đây lương cao gấp 10 lần Hàn Quốc, sao phải về chứ.

Hahaha, dù sao thì ở Hàn Quốc tôi cũng chẳng bao giờ giành được chức vô địch.

Ở đây dễ dàng quá, còn có thể thỏa sức chơi bời thâu đêm suốt sáng, hahaha."

Nói rồi, cả bọn bật cười ha hả.Tiếng cười mang theo sắc thái mà bất kỳ người đàn ông nào cũng hiểu.Thô tục và đáng ghê tởm.Trong lúc ấy, điện thoại của một người vang lên.Người đó bắt máy, nhưng chỉ nói được vài câu, nét mặt liền nhanh chóng sụp đổ—"Alô?

Sa Sa à?

Gì cơ????

Em muốn chia tay anh??!

Tại sao?!

Chỉ vì lần này anh không thành công thôi sao?

Nhưng hạng tư cũng đâu có tệ chứ?

Lần này anh vẫn có tiền thưởng mà...

Em đừng không tin anh!"

Chàng trai cố gắng giải thích rất lâu, nhưng vẫn không thể níu kéo được trái tim cô gái.Sau đó, hắn liền bộc phát cơn giận: "Không phải, rốt cuộc anh đã làm gì sai hả?!

Chỉ thua một trận thôi mà em đòi chia tay??!

Lúc mới quen thì em bảo cứ thử xem sao, giờ lại nói như vậy?

Em lấy tiền anh mua túi xách, trang sức, giờ muốn chia tay là chia tay, em mơ à?!"

"Lần này đúng là anh thi đấu chưa tốt, nhưng đội Hàn Quốc của bọn anh vẫn giành được chức vô địch đấy thôi.

Alô?

Alô??

So với thằng nhóc Trung Quốc kia...

Alô?!

Đừng cúp máy!!"

"Chết tiệt!!

Cô ấy cúp rồi!!"

Vu Thần chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", giống như âm thanh của chiếc điện thoại bị ném mạnh trong cơn tức giận.Ngay lúc này, giọng nói quen quen kia lại vang lên:
"Hahaha, chuyện nhỏ thôi mà.

Không sao, sang Trung Quốc thi đấu đi.

Tôi giới thiệu vài cô em nóng bỏng cho.

Fan bên này ngây thơ cực, cậu nói gì họ cũng tin, mà gái đẹp thì nhiều vô kể, hahaha."

Nói xong, người đó còn đổi giọng điệu: "Oppa à, lần này dù thất bại, nhưng lọt vào top 16 cũng là rất giỏi rồi, phải cố gắng lên nhé..."

Chưa kịp dứt lời, cả đám đàn ông bên cạnh đã cười phá lên đầy dâm đãng.Giọng điệu bông đùa và thô tục."

Ghê quá, đừng có đọc tin nhắn của mấy em gái qua đường cho tôi nghe nữa, kinh tởm!!"

Vu Thần nghe mà tức đến mức lông mày như dựng đứng.Thế nhưng, bên kia vẫn tiếp tục khoác lác:"Cho dù như vậy, thua trận đấu thì cũng bị đá thôi???

Nói mới nhớ, hôm nay cái đội hạng hai thích ra vẻ kia, bị đội SGD của tụi mình đá khỏi bục vinh quang, chắc bây giờ cả đám tụi nó đều bị bạn gái đá hết rồi hahaha."

"Bọn nó có bạn gái à?

Một giọng nói tỏ vẻ kinh ngạc."

Không có đâu, hahahahaha, đều là trai tân từ trong trứng cả."

"Không phải chứ, nghe nói bọn họ có một nhà tài trợ lớn, còn làm trai tân được à?"

Cả đám cười phá lên.Nhưng khi tiếng cười còn chưa dứt, một cú đấm bất thình lình lao tới, nện thẳng vào mặt người vừa nói.Âm thanh nắm đấm va vào mặt vang lên như tiếng sấm nổ ngang tai mọi người."

Rắc."

Tiếng xương gãy nghe rõ mồn một.Chưa kịp phản ứng, đám tuyển thủ Hàn Quốc đã trừng mắt, ngây người nhìn bóng người lao đến, đè kẻ vừa mở miệng xuống và đánh tới tấp.Mỗi cú đấm đều trúng thịt, khiến những kẻ đứng bên cạnh nghe mà rợn cả người."

Mày......"

Kim Tae Soon giơ tay run rẩy chỉ vào anh, giọng nói cũng run lên vì giận dữ.Nhưng khi người đàn ông kia đánh đủ rồi lạnh lùng ngẩng đầu nhìn anh, Kim Tae Soon lập tức nghẹn thở, không nói được lời nào.Ánh mắt của người nọ tối tăm, sâu hun hút không hề có lấy một tia ánh sáng.Đôi môi tái nhợt, mím lại thành một đường thẳng băng.Giữa đêm mua rào, khuôn mặt đẹp đẽ của anh càng trở nên kỳ dị, u ám đến rợn người vì sự lạnh lùng và sát khí trong đôi mắt anh.Bởi vì hành động vừa rồi có hơi lớn, nên áo khóa đen của anh hơi rộng, để lộ áo đấu màu đỏ phối trắng bên trong.Biểu tượng của đội WKY vô cùng bắt mắt.Kim Tae Soon: .........

G Thần???Con mẹ nó là chính chủ à.Kim Tae Soon có vẻ hơi gượng gạo, nhưng những người bạn Hàn Quốc thiếu hiểu biết và không sợ hãi đã bắt đầu la hét, "Đệt..."

Dù sao, người đồng đội bị đánh đầu tiên vẫn đang nằm dưới đất.Đúng lúc này, giữa màn mưa tối mịt, ánh đèn từ xa hắt lên, nước bắn tung tóe, một chiếc siêu xe limousine siêu sang bất ngờ dừng lại ngay cửa sau của hội trường.Tất cả ánh mắt lập tức bị thu hút.Cửa xe mở ra.Một người phụ nữ có dáng vẻ mảnh mai bước xuống, tay cầm một chiếc ô đen.Dù chiếc ô đã che khuất gương mặt cô, nhưng khí chất cao quý, lạnh lùng toát ra vẫn đủ khiến người ta kinh ngạc.Tà váy đỏ khẽ lay động theo mỗi bước chân.Ánh đèn vàng nhạt rọi lên, khiến làn da cô càng thêm trắng mịn như ngọc, như thể có một quầng sáng dịu dàng bao quanh lấy cô.Mọi ánh mắt đều dõi theo không chớp.Cô bước đi chậm rãi, từng chút một, gương mặt bị che khuất dần lộ rõ dưới ánh nhìn của đám đông.Đôi môi đỏ rực đầy mê hoặc, cặp mày thanh thoát, ánh mắt lạnh lùng, ngũ quan hoàn mỹ không chút tì vết.Nhưng điều khiến người ta không thể rời mắt chính là khí chất mạnh mẽ, hiên ngang hiếm thấy ở một người phụ nữ.Mấy tuyển thủ Hàn Quốc kia hít sâu một hơi, quào, người đẹp đó nha.Nhưng trước khi kịp cảm thán, người phụ nữ ấy đã thu ô lại, chủ động bước đến bên cạnh Thẩm Hi – người vừa lạnh lùng đứng yên sau khi đánh người xong.Cô nhẹ nhàng khoác tay anh, động tác tự nhiên đến mức khiến đám đông không khỏi ngạc nhiên.Sau đó, ánh mắt cô lướt qua bọn họ, lạnh lẽo và nhạt nhòa, nhưng lại mang theo sức ép vô hình khiến người khác không dám đối diện.Một vài người vô thức quay mặt đi, tránh đi ánh mắt ấy.Giữa màn đêm tĩnh lặng, giọng nói của cô vang lên rõ ràng, xuyên qua tiếng mưa: "Chỉ có những kẻ thất bại mới đi nói xấu sau lưng người khác.

Night sẽ không bị bỏ rơi."

"Chúng tôi sẽ không bao giờ chia tay."

Kim Tae Soon: ............Tôi cạn lời, thế này là trực tiếp tát thẳng vào mặt luôn à?Khoan đã, chia tay ư??!!!Đợi đã, không phải bọn họ vừa nghe thấy một bí mật gì đó chứ??!!Bông hoa kiêu ngạo của LPL đang yêu đương??!!
 
[Hoàn] [Nt/Edit] Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo [Esport]
Chương 81: Anh là đồ đáng yêu của em


Chương 81: Anh là đồ đáng yêu của emDịch & chỉnh sửa: sxdnpMột đêm mưa nặng hạt, những giọt nước lớn rơi tí tách, đập vào kính xe, để lại những vệt dài ẩm ướt.Vinh quang mà đến, thất vọng đi về.Đội tuyển WKY, được kỳ vọng sẽ làm nên chuyện, lần này chỉ giành được ngôi á quân tại giải vô địch thế giới.Nhưng trong thế giới eSports, không có chỗ cho vị trí thứ hai.Á quân, đồng nghĩa với con số không.Không ai mở lời, không khí trong xe nặng nề đến nghẹt thở.Thậm chí cả Nhị Bàn – người thường ngày luôn vui vẻ, thích chọc cười, giờ đây cũng lặng im, cố gắng nuốt trọn nỗi đau của thất bại.Tằng Phan cũng không nói gì.Cô muốn an ủi họ rằng thắng bại là chuyện thường tình, rồi sẽ có ngày họ giành được chiếc cúp vô địch; muốn nói rằng suốt năm qua họ đã làm rất tốt, lần này cũng đã thể hiện rõ bản lĩnh của esports Trung Quốc; thậm chí còn muốn nhắc rằng họ vẫn có phần thưởng cho vị trí á quân...Muốn nói rất nhiều.Nhưng cuối cùng, cô chẳng nói gì.Cô chỉ lặng lẽ nắm lấy những ngón tay lạnh buốt của Thẩm Hi.Rõ ràng là mùa hè, nhưng đầu ngón tay anh lại lạnh đến mức khiến người khác xót xa.Ngón tay cô ấm áp, mềm mại, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của cô.Thẩm Hi cảm nhận được ngón tay bị cô lén lút khẽ chạm vào, hàng mi dài vốn đang khép hờ cũng khẽ rung lên.Anh không xứng đáng nắm lấy bàn tay này, bởi vì anh chưa thể giành chức vô địch…Nhưng… anh không thể cưỡng lại.Cô luôn dễ dàng khiến tâm trạng anh chao đảo, hết lần này đến lần khác.Sự mệt mỏi hằn rõ trên khuôn mặt anh.Dù ánh sáng trong xe mờ nhạt, Tằng Phan vẫn thấy rõ quầng thâm nhạt dưới mắt anh và đôi môi tái nhợt không còn chút sắc máu.Khuôn mặt gầy gò xanh xao, đôi mắt mỏi mệt đầy sự buông xuôi.Cả người anh như kẻ đã lâu không được nghỉ ngơi, tràn ngập sự kiệt quệ và bất lực.Trời mưa lớn, có lẽ lúc lên xe vô ý bị ướt áo.Vai áo anh ẩm ướt một mảng lớn, mái tóc cũng mang theo hơi nước lành lạnh.Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không thoải mái.Tằng Phan vừa lo anh sẽ cảm lạnh, vừa không nỡ nhìn anh như vậy.

Do dự một chút, cuối cùng cô quyết định nhắc nhở anh.Dù nỗi buồn thất bại có đè nặng, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.Cô nhẹ nhàng siết chặt bàn tay anh trong lòng bàn tay mình.Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay cô không thể nắm trọn, chỉ có thể dùng lòng bàn tay khẽ che lấy.Không chút áp lực.Thẩm Hi hoàn toàn có thể rút tay ra dễ dàng.Nhưng anh không làm vậy.Rõ ràng anh là người thích một mình lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau thất bại trong bóng tối…Có lẽ, anh không thể từ chối cô.Sự ấm áp từ lòng bàn tay cô lan tỏa, chầm chậm thấm sâu vào tim anh.Hóa ra…

đây chính là cảm giác được người khác quan tâm.Thẩm Hi thoáng ngẩn người.Trái tim anh như bừng lên những tia pháo hoa rực rỡ, từng dòng ấm áp dâng tràn.Tằng Phan thấy anh để yên cho cô nắm tay, khóe môi không khỏi khẽ nhếch lên.Cô càng nắm chặt hơn, lặng lẽ nghiêng người ghé sát anh, thì thầm: "Cởi áo ra đi, ướt cả rồi."

Thẩm Hi vẫn cụp mắt, mi dài khẽ rung.Cảm nhận giọng nói dịu dàng bên tai cùng hơi thở ấm áp của cô, anh mệt mỏi mở hờ mí mắt.Không nói gì.Chỉ yên lặng nhìn cô, không đồng ý cũng chẳng phản đối.Đôi mắt anh tối sẫm, hàng mi cong như một chiếc quạt nhỏ tinh xảo.Cái nhìn lặng lẽ của anh khiến người ta mềm lòng.Tằng Phan lại càng không thể cưỡng lại.Cô không nói thêm lời nào, chỉ nghiêng người lên, nhẹ nhàng kéo khóa áo đồng phục của anh, nhìn anh cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài.Chiếc áo thun bên trong cũng đã ướt sũng.Nước mưa thấm loang, phần đỏ của đồng phục không sao, nhưng phần trắng đã trở nên mỏng manh trong suốt, thấp thoáng lộ ra những đường nét cơ bắp rắn chắc.Mặt Tằng Phan thoáng ửng hồng, động tác hơi cứng lại.Đừng nhìn Thẩm Hi có vẻ gầy gò, nhưng cô biết rõ hơn ai hết, dưới lớp áo ướt sũng kia, ẩn giấu một vẻ đẹp thế nào.Lớp cơ bắp ấy tuy không dày, nhưng săn chắc và mạnh mẽ, tỏa ra hơi ấm khiến người ta không khỏi xao xuyến.Chính là cảm giác mà đêm đó, anh đã nắm lấy tay cô, từng chút từng chút để cô cảm nhận rõ ràng...Chiếc xe lao nhanh trong mưa, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn.Trời vẫn mưa như trút.Tất cả mọi người đều lặng lẽ lần lượt xuống xe.Nhan Phương cười khổ, ngay cả trời cũng muốn góp phần tô thêm vẻ thê lương.Nhị Bàn là người cuối cùng bước xuống.Đi được hai bước, anh mới cảm thấy có gì đó không đúng.Thẩm Hi và đội trưởng sao chưa xuống nhỉ?Cậu ta ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn.Hả?

Quả nhiên, họ vẫn ngồi yên trong xe.Chẳng lẽ lần đầu tham dự giải thế giới thất bại, nên tâm trạng tụt dốc không phanh?Với tinh thần yêu hòa bình và quan tâm đồng đội, dù bản thân đang rất chán nản, Nhị Bàn vẫn quay lại gọi một tiếng: "Thẩm Hi, đội trưởng?!"

"Đến khách sạn rồi, sao hai người còn chưa xuống?"

Không ai trả lời.Trong xe im lặng đến đáng sợ.Nhị Bàn nhíu mày, đang định hét to hơn thì cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Tằng Phan."

Biết rồi, mấy anh cứ vào trong trước đi."

Khuôn mặt cô không có biểu cảm, lại mang vẻ nghiêm nghị lạnh lùng như lần đầu họ gặp nhau.Lúc này, Nhị Bàn mới bừng tỉnh: đây chẳng phải là bà chủ của câu lạc bộ hay sao!Trời ơi!

Thua thảm hại trước mặt nhà tài trợ lớn, thật muốn tìm cái lỗ mà chui xuống!Nhớ lại trận thua muối mặt vừa rồi, Nhị Bàn chỉ muốn cúi gằm đầu xuống đất.Đúng lúc Vu Thần từ phía trước gọi cậu ta, Nhị Bàn không nghĩ ngợi gì, lập tức lao thẳng vào khách sạn, vừa chạy vừa thầm kêu khổ.Chết rồi, đừng để bà chủ nhớ tới màn thua tơi tả này, nếu không tiền thưởng không có đã đành, lại còn bị trừ lương thì đúng là bi kịch nhân gian!Tốt nhất là chuồn thật nhanh!Thẩm Hi có tính là gì cơ chứ?Không biết, không quen!

Trong cuộc đời này, đồng đội làm sao so được với tiền thưởng chứ!……Tiếng gọi của Nhị Bàn không nhỏ, nhưng Thẩm Hi lại dựa nghiêng vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ như chẳng nghe thấy gì.Anh hoàn toàn bất động, như thể đã kiệt sức.Ngay cả khi nhắm mắt, hàng mày vẫn khẽ cau lại, đôi môi tái nhợt không chút sắc máu.Tằng Phan thấy vậy không nỡ gọi anh dậy.Cô ấn nút điều chỉnh ghế ngả ra một góc thoải mái, rồi ra hiệu cho tài xế xuống xe trước.Đợi thêm một lúc, thấy trời mỗi lúc một mưa nặng hạt, Tằng Phan cuối cùng cũng đành khẽ lay anh, nhẹ giọng gọi: "Thẩm Hi?"

Giọng cô rất nhẹ, nhưng Thẩm Hi vẫn nghe thấy.Anh không mở mắt, chỉ lẩm bẩm một tiếng khàn đục, giọng nói khô ráp như những hòn đá sần sùi va chạm nhau."

Ừm…"

Âm thanh đó khiến Tằng Phan giật mình.Phản ứng đầu tiên của cô là: chẳng lẽ anh bị sốt?Nghĩ đến đây, cô không kịp suy nghĩ nhiều, vén mái tóc đen ướt sũng trên trán anh, áp tay mình lên kiểm tra nhiệt độ.Bàn tay cô ấm áp, nhưng trán Thẩm Hi lại nóng hơn một chút.Cô theo phản xạ nắm lấy tay anh, cảm giác đầu ngón tay lạnh buốt, còn lạnh hơn cả nhiệt độ cơ thể cô.Điều đó khiến Tằng Phan càng thêm lo lắng.Cảm giác như anh đang sốt, nhưng cô không chắc chắn.Do dự một chút, cô cúi người, ghé sát trán mình vào trán anh.Cô nhớ cách này hiệu quả hơn để kiểm tra xem có bị sốt hay không.Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở hòa quyện vào nhau, mang theo hơi ấm nhè nhẹ.Thẩm Hi không biết đã mở mắt từ khi nào.Khoảng cách gần đến mức ánh mắt chạm nhau, Tằng Phan có thể nhìn thấy hình bóng nhỏ bé của mình trong đôi con ngươi đen nhánh của anh.Cô luôn biết đôi mắt của Thẩm Hi rất đẹp.Nhưng vào khoảnh khắc này, ánh mắt anh yên tĩnh nhìn cô, tựa như dòng suối trong vắt, ánh lên những gợn nước lấp lánh.Đôi mắt ấy sâu thẳm, như muốn cuốn lấy người đối diện.Tằng Phan bỗng dưng cảm thấy bối rối, hai tai cũng bất giác ửng đỏ.Cô lúng túng ngẩng đầu, dời ánh nhìn, giọng nói có chút ngượng ngùng: "Không sao, không bị sốt."

Thẩm Hi vừa tỉnh dậy, trong mắt còn vương nét ngơ ngác.Sự ngây thơ bất chợt ấy khiến Tằng Phan không thể chống đỡ nổi.Cô đưa tay lấy áo khoác đồng phục đưa cho anh, nhưng ánh mắt anh vẫn không chớp, chỉ lẳng lặng nhìn cô.Do dự một lúc, cô không nhịn được, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái.Một cái hôn dỗ dành.Cô mỉm cười, khẽ thì thầm: "Dậy thôi nào, đồ đáng yêu của em."

Thẩm Hi hơi ngẩn ra, im lặng nhìn cô.Một lúc sau, anh mới chậm rãi đưa tay chạm vào nơi vừa bị cô hôn.Hành động đó khiến chiếc áo thun ướt sũng dính sát người càng thêm nhếch nhác, lộ ra cơ bụng rắn chắc, quyến rũ mờ ảo dưới lớp vải mỏng.Đôi mắt anh, vốn thường lạnh lùng xa cách, nay lại mang vẻ mờ mịt dịu dàng của người vừa tỉnh giấc.Khuôn mặt anh tuấn, dưới ánh đèn mờ ảo và màn mưa lất phất, toát lên một vẻ quyến rũ đầy mê hoặc, không hề cố ý nhưng lại khiến tim người khác loạn nhịp.Tằng Phan cảm thấy không thể chống lại sức hút đó.Cô vô thức dời ánh mắt, nhưng mọi cử chỉ của cô đều đã bị Thẩm Hi thu vào trong đáy mắt.Anh khẽ cười, rất nhẹ, gần như không thể nhận ra.Không nói gì, Thẩm Hi bỗng ngẩng đầu lên, kéo cô vào lòng.Một tay anh giữ lấy cằm cô, cúi xuống hôn.Cô không biết, chính cô mới là đồ đáng yêu của anh và cũng là sự cứu rỗi của anh.
—————【Lời tác giả: Cứ hễ viết đến mấy đoạn ngọt ngào là tôi không thể dừng được, chắc tôi "nhiễm độc" mất rồi.Mấy ngày nay trễ nải quá, còn nợ ba chương nữa, tôi sẽ từ từ bù lại.

Mục tiêu của chúng ta là hoàn thành thật nhanh!】
 
Back
Top Bottom