Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn] Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

[Hoàn] Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Ngoại truyện 6: Quý Thịnh x Hoắc Lăng (2)


Hoắc Lăng trợn mắt há mồm.Nói ra thì trước khi đề cập chuyện này với Quý Thịnh, Hoắc Lăng đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng chỉ có một loại khả năng mà anh không bao giờ nghĩ đến, lại là tình cảnh mà hiện giờ anh đang phải đối mặt!Mẹ kiếp!

Ai mà ngờ được?Đầu óc ai mà nghĩ ra được, Quý Thịnh cứ vô tình hay cố ý nhìn anh, trong buổi họp cũng gọi anh phát biểu ý kiến, trong một vài trường hợp cũng hay chăm sóc anh, mục đích là vì...Muốn nhận anh làm con nuôi kia chứ!Vã cả chưởng!Nếu nói chuyện này với mấy đứa bạn thân, kiểu gì bọn họ cũng sẽ cười cho thúi đầu!Hoắc Lăng nhất định sẽ biến thành trò cười!Trong ba năm rưỡi, chắc chắn tất cả anh em sẽ lôi chuyện này ra cười nhạo anh!Khuôn mặt Hoắc Lăng hết trắng lại xanh, còn muốn tìm thử coi có cái hố nào để chui xuống không.

Anh hận mình không thể quay lại mười phút trước để khỏi đi tìm Quý Thịnh gì hết, chim cút xa chừng nào tốt chừng ấy!Vậy mà Quý Thịnh lại chẳng mấy để ý đến sắc mặt của Hoắc Lăng, còn nói: "Thật ra chuyện là như thế này..."

Quý Thịnh kể khái quát lại giấc mơ kia.Tâm trạng Hoắc Lăng treo ngược cành cây, chẳng buồn chú tâm đến câu chuyện, thậm chí còn chẳng biết Quý Thịnh đang nói cái gì.

Đợi Quý Thịnh kể xong, Hoắc Lăng vẫn cứ đực cái mặt như con nai vàng ngơ ngác.Quý Thịnh: "Cậu hiểu chưa?"

Hoắc Lăng chẳng hiểu mô tê gì: "Hả?"

Quý Thịnh: "..."

Quý Thịnh cũng biết việc này thực sự khó mà khiến người khác chấp nhận được, vì vậy lặp lại một lần nữa, kế đó nói: "Nhưng mà chúng chỉ là mơ chứ không phải hiện thực.

Mới nãy tôi hỏi câu kia, chủ yếu là do giấc mơ này đã khiến tôi khốn đốn một quãng thời gian, nhưng tôi lại chẳng có thể tìm ai để giải tỏa.

Đúng lúc cậu đến hỏi tôi, cho nên tôi mới kể chuyện này cho cậu nghe."

Hoắc Lăng gật đầu theo bản năng: "Ồ, tôi hiểu rồi."

Hoắc Lăng gần như bước cùng tay cùng chân quay về buổi tiệc.

Cậu bạn tốt thấy Hoắc Lăng vừa xuất hiện thì Quý Thịnh lập tức xuất hiện theo sau, còn bắt lấy bả vai Hoắc Lăng nói gì đó rồi mới rời đi, không khỏi dựng thẳng lỗ tai lên hóng chuyện.Bạn tốt chạy nước rút một trăm mét đến: "Sao hả?

Đoàn trưởng Quý nói gì với cậu vậy?Hoắc Lăng: "..."

Chuyện này một lời khó mà nói hết.Huống chi vừa nãy Quý Thịnh đã nói vì giấc mơ đó quá kỳ lạ, cứ không ngừng lặp đi lặp lại như một dạng tiên đoán điều gì đó, cho nên tốt nhất đừng nói chuyện này cho người nào khác biết nữa.Tất nhiên dù Quý Thịnh không nhắc thì Hoắc Lăng cũng chẳng thể nào xổ ra cho người khác biết được!Nên anh chỉ có thể gượng cười đáp: "Không có gì đâu."

"Sao mà không có gì được!"

Bạn tốt sốt ruột: "Anh ấy đáp lại cậu thế nào?

Chẳng lẽ không đồng ý?

Sao mà được?

Rõ ràng anh ấy để ý cậu trước, nếu cậu đã mở lời thì tại sao anh ấy lại không chịu đồng ý chứ!"

Có mấy người bạn khác từ từ tiến đến, châu đầu ghé tai với nhau.Hoắc Lăng chẳng biết nói gì khác ngoài chối bay chối biến: "Hồi nãy tôi không có hỏi."

"Sao cậu lại không hỏi?"

"Ặc.

Con trai à, con thay đổi rồi, như thế này đâu có được.

Bình thường cậu luôn xông pha xử đẹp mấy tên trùng tộc lẫn đạo tặc trước nhất mà, sao bây giờ chỉ có một vấn đề này cũng không hỏi được thế?"

Hoắc Lăng vừa nghe đến từ "con trai" thì đôi mắt tức khắc đỏ ửng, bực bội quát: "Cậu dám gọi tôi một tiếng "con trai" nữa xem!

Có biết lịch sự không đấy?

Có biết cách làm người không?

Sao lại tùy tiện gọi người khác như vậy?"

Người nọ giật bắn người, trao đổi ánh mắt với một người bạn khác.Chuyện gì thế này?Mọi khi lâu lâu bọn họ cũng tự xưng mình là ba của đối phương, nhưng mà... làm gì có ai vì chuyện này mà tức giận đến thế chứ.

Ai cũng hiểu đây chỉ là đùa thôi.Nhưng trông thấy tâm trạng của Hoắc Lăng hơi lạ nên người nọ vẫn lên tiếng xin lỗi trước: "Xin lỗi nha, Hoắc Lăng.

Mai mốt tôi sẽ không gọi cậu như vậy nữa."

Hoắc Lăng thấy hơi mệt tâm.Anh phất tay, lau mặt một cái: "Xin lỗi, mới nãy... tâm trạng tôi hơi bất ổn.

Không có gì đâu, cậu đừng để ý nhé."

Mọi người đều là binh lính, biết đâu một ngày nào đó đồng bạn của minh sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của mình chứ?

Thế nên tất nhiên người nọ sẽ không ghi hận Hoắc Lăng vì chuyện này.Huống chi lúc này trông Hoắc Lăng cũng không được ổn lắm.Ai mà chẳng có lúc tâm trạng khó chịu?Bạn tốt lo lắng bảo: "Hoắc Lăng, nếu thấy khó chịu thì qua bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi?"

"Ừm."

Hoắc Lăng ngồi một thân một mình trong góc nhỏ, sầu không nói nên lời.Sao mà...Vất vả lắm mới...

Anh còn tưởng mình đã gặp được mùa xuân thứ hai, vậy mà kết quả không thể ngờ...Hoắc Lăng thở dài ngao ngán.Ngay tối hôm đó, Hoắc Lăng cũng mơ thấy một giấc mơ dài.Mà cảnh tượng trong mơ y như đúc những gì Quý Thịnh từng miêu tả!

Anh thật sự trở thành con nuôi của Quý Thịnh!

Anh gọi Quý Thịnh là "ba nuôi" hết lần này tới lần khác, gọi đến mức quen mồm luôn.

Ngay cả Văn Gia Ngọc cũng gọi theo giống anh!

Ba nuôi, ba nuôi, ba nuôi.Sau khi Hoắc Lăng tỉnh lại, bàng hoàng đến mức không tưởng, còn thấy muốn ói nữa.Trời vừa rạng sáng, Hoắc Lăng đã đi tìm đoàn trưởng Quý, nhưng bị lính gác cửa ngăn lại: "Xin chào, cho hỏi đoàn trưởng Quý..."

"Anh ấy hiện không có ở đây.

Bên Đế Đô tìm anh ấy có việc, phải hai ba ngày nữa mới quay về."

"Ồ, tôi cảm ơn."

Mấy ngày kế, trong lòng Hoắc Lăng chẳng sao bình tĩnh nổi.Một đêm nọ, Hoắc Lăng không muốn đi ngủ.Anh bị giấc mộng quái đản đó hành hạ mấy buổi tối liền, vành mắt cũng biến thành gấu trúc.

Nếu như anh không ở với đồng đội cả ngày, mọi người cùng ngủ ở chung ký túc xá, e là sẽ bị cười nhạo vì sống cú đêm quá ấy chứ.Quá đáng sợ.Hoắc Lăng trùm kín chăn tự thôi miên bản thân.

Đột nhiên nhìn thấy trong vòng tay của mình có một danh bạ đang sáng lên.

Tử Thành.Là một người tốt bụng.

Lúc Hoắc Lăng còn ở hệ tinh hà H-310, khi anh say khướt vì biết Văn Gia Ngọc cắm cho mình cái sừng, người này đã đỡ anh vào phòng nghỉ của quán rượu.Người này...Dù gì sau này mình với anh ta cũng sẽ chẳng gặp mặt nhau.

Nếu kể cho anh ta nghe những chuyện kia, chắc là được nhỉ?Nghĩ thế, Hoắc Lăng bèn bắt đầu sắp xếp lại câu từ.Đầu bên này, số máy phụ của Quý Thịnh bỗng kêu lên.Mấy ngày nay anh phải chôn chân ở trụ sở chính tại Đế Đô, bị mấy ông già kia quấy rầy phiền gần chết nên thẳng thừng tắt máy số chính thức trong vòng đeo tay, đổi sang số phụ thỉnh thoảng hay dùng trước kia, thế là yên tĩnh hẳn.Nhưng hôm nay sao lại có người tìm mình?Quý Thịnh nhìn lướt qua.Thế mà lại là Hoắc Lăng.Hoắc Lăng: "Tử Thành, anh có rảnh không?

Tôi có chút chuyện muốn hỏi ý kiến anh."

Quý Thịnh nhướng mày: "Chuyện gì?"

Hoắc Lăng mãi mà vẫn chưa hồi âm, Quý Thịnh cũng không để tâm lắm.

Anh rửa mặt xong xuôi, nằm trên giường định đi vào giấc thì vòng tay bỗng vang lên lần nữa.Khi mở ra nhìn... một biển chữ.Hoắc Lăng: "Chuyện là thế này.

Tôi có một cấp trên, dạo trước thái độ của anh ta kỳ quái lắm, cứ lén la lén lút nhìn tôi, cho nên tôi với bạn bè cứ đinh ninh người ta để ý đến tôi.

Nào ngờ anh ta bảo muốn nhận tôi làm con nuôi, còn bảo trong mơ anh ta thấy tôi là con nuôi của anh ta.

Mới đầu tôi còn tưởng anh ta nói điêu, nhưng không ngờ ấy vậy mà là thật, tôi cũng nằm mơ thấy những chuyện như thế."

"Chuyện này có vẻ bất thường quá."

"Tử Thành, anh thấy nếu như anh ta hỏi tôi lần nữa, liệu tôi có nên chấp nhận anh ta làm ba nuôi không?"

"Ôi trời ạ."

"Trước đấy tính ra thì tôi cũng có tí thiện cảm với anh ta.

Lúc tôi đi tìm anh ta, vốn đã nghĩ nếu như anh ta thật sự thích tôi thì liệu tôi với anh ta có nên thử ở bên nhau hay không.

Kết quả lại phát triển thành ra thế này.

Hóa ra tất cả đều do tôi tưởng bở, tại tôi nghĩ nhiều quá."

"Bây giờ tôi nghĩ lại còn thấy khó tin nữa."

Quý Thịnh ngẩn ra, nằm ngay đơ trên giường.Bên này Hoắc Lăng cũng đang thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Tử Thành.Có lẽ vì cho rằng mình và Tử Thành chẳng qua chỉ là bạn trên mạng, thế nên Hoắc Lăng cũng bộc bạch nhiều hơn bình thường.Nhưng mà có chuyện gì xảy ra rồi?Sao anh ta còn chưa trả lời?Vì mình nói giản lược quá à?

Hay Tử Thành cũng cảm thấy chuyện này quá ảo?Bản thân Hoắc Lăng cũng tự thấy chuyện này quá sức tưởng tượng, chứ đừng nói chi người khác.Ngón tay anh giật giật, tiếp tục gõ chữ trình bày lại tình huống lúc đó lẫn miêu tả tâm trạng của mình.

Anh nhìn thời gian, cách tin nhắn đầu tiên anh gửi đã một tiếng đồng hồ rồi.Sao Tử Thành còn chưa trả lời?Đang ngủ à?Hay đang trên phi thuyền?Hoắc Lăng nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy hồi mới dần rơi vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, Hoắc Lăng kiểm tra tin nhắn, nhận ra khung trò chuyện vẫn im lìm như chết.Không lẽ Tử Thành kéo mình vào danh sách đen rồi?Hoắc Lăng cũng chẳng tiện dò hỏi, đành vờ như tối hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.Mà hôm nay đoàn trưởng Quý cuối cùng cũng quay lại.Khi Hoắc Lăng còn do dự có nên đến tìm Quý Thịnh để nói cho đối phương biết mình cũng nằm mơ hay không, Quý Thịnh đã chủ động đến gặp anh.

Sau khi Quý Thịnh đi vào phòng ký túc xá thì cực kỳ tự nhiên ngồi xuống một băng ghế trước mặt Hoắc Lăng, đôi đồng tử nhạt màu nhìn người đối diện một lúc rồi rũ mắt, hàng mi dài che giấu tâm tư: "Nghe nói cậu tìm tôi."

"Phải."

Hoắc Lăng kể với anh chuyện mình nằm mơ, sau đó lầm bầm: "Một giấc mơ, nếu chỉ lặp lại một hai lần thì còn có thể xem như là mơ, nếu cứ liên tục diễn ra thì có hơi kỳ lạ.

Thế nhưng giấc mơ đó hoàn toàn trái ngược với hiện thực.

Đoàn trưởng Quý, có phải có một thế giới song song đang vận hành hay không?"

"Có khi là vậy."

Quý Thịnh gật đầu.Sau khi Hoắc Lăng trao đổi với Quý Thịnh vài câu thì uyển chuyển nói: "Thật ra thì tôi tìm anh cũng vì chuyện nằm mơ này."

Vẻ mặt Quý Thịnh có hơi lạ: "Không có gì khác?"

Hoắc Lăng lắc đầu: "Không có."

"Ồ."

Quý Thịnh đáp lại, nhưng chẳng chịu đi.Hoắc Lăng nhất thời như ngồi trên đống lửa, bèn đứng dậy nói: "Vậy để tôi rót ly nước cho anh."

"Được."

Hoắc Lăng cũng không thể thẳng thừng đuổi khách, Quý Thịnh cứ ở đấy không chịu đi.

Hai người ngồi trong ký túc đưa đẩy anh – tôi, tôi – cậu hồi lâu.

Đến khi những binh lính khác đến gọi đi huấn luyện chung, Hoắc Lăng mới như trút được gánh nặng mà vội bảo: "Đoàn trưởng Quý, tôi đi huấn luyện với họ trước."

Quý Thịnh đứng dậy, nhìn Hoắc Lăng như có điều sâu xa, đáp: "Bây giờ sức mạnh tinh thần của cậu là cấp S, bọn họ cũng không đánh lại cậu.

Hay là cậu đọ sức với tôi đi."

Hoắc Lăng: "Được thôi."

Hoắc Lăng vừa đi vừa nghĩ, biết thế khỏi đi tìm Quý Thịnh cho rồi.Bây giờ mọi thứ gượng gạo quá.

Quý Thịnh đi bên cạnh dừng chân, xếp hàng cùng Hoắc Lăng, anh nghiêng đầu nhìn Hoắc Lăng.Vẻ ngoài Hoắc Lăng rất đẹp trai, so với toàn bộ quân đoàn thì cũng thuộc loại nổi bật hơn người.

Mắt to mày rậm, ánh mắt đang nhìn thẳng về trước trông cực kỳ sắc bén, lúc đi bộ cũng rất có khí thế.Ngày thường tiếp xúc với nhau thấy khá tốt.Quý Thịnh cũng vừa đi vừa nghĩ, không ngờ Hoắc Lăng lại thích mình...Anh đã độc thân bao lâu, chưa từng có hảo cảm với ai.

Nhưng nếu Hoắc Lăng tỏ tình, anh thấy mình có thể thử một lần xem sao.
 
[Hoàn] Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Ngoại truyện 6: Quý Thịnh x Hoắc Lăng (3)


Người nào cũng có suy nghĩ quỷ dị trong đầu, nhưng đến khi đối chiến với nhau thì không hề lơ là chút nào, trông cứ như muốn đưa đối phương vào chỗ chết.

Chiến đấu không phải chuyện đùa, bây giờ luyện tập càng nhiều thì sau này khả năng tùy cơ ứng biến trên chiến trường mới được trời độ, tỷ lệ sống sót mới cao hơn.Sau mấy trận đấu, cả hai đều thấy rạo rực phấn khởi.Một thời gian sau, cả hai cứ như trói vào nhau vậy, đi đâu làm gì cũng dính chung một chỗ.Tất nhiên buổi tối đi ngủ thì ai vẫn về nhà nấy.Cậu bạn tốt thấy thế thì bắt đầu giễu cợt: "Tôi thấy bây giờ không phải đoàn trưởng thích cậu nữa, mà là đôi bên đều có ý với người kia.

Khi nào mới tính mời bọn tôi uống rượu mừng đây hả?"

Hoắc Lăng nghĩ đến buổi trò chuyện về "con nuôi" với Quý Thịnh thì lắc đầu, nói nghiêm túc: "Đừng có nói bậy.

Tôi với đoàn trưởng Quý rất trong sạch, nếu lỡ có người nào thích đoàn trưởng Quý nghe thấy thì thế nào hả?"

Bạn tốt: "Vậy cậu tính khi nào thì đi hỏi đoàn trưởng có ý gì?

Biết đâu người ta thực sự có cảm tình với cậu thì sao?

Được thế thì sau này hai người cũng có thể danh chính ngôn thuận "bớt trong sạch" rồi."

"Phải đó."

"Ha ha ha, tôi còn đang chờ Hoắc Lăng hỏi đây này."

Hoắc Lăng: "Không đời nào."

"Cậu không hỏi sao biết được?"

Hoắc Lăng phẩy tay: "Chuyện này không giống như mấy người đã nghĩ đâu.

Thời gian gần đây tôi với đoàn trưởng Quý ở cạnh nhau nhiều, dù không hỏi nhưng tôi đã hiểu.

Hóa ra đoàn trưởng Quý thấy sức mạnh tinh thần của tôi cao, có tố chất phát triển.

Không phải mấy ngày nay mọi người đều thấy hết rồi sao?

Đoàn trưởng lúc nào cũng kéo tôi đi huấn luyện bởi vì không muốn tôi lãng phí sức mạnh tinh thần cấp S của mình.

Đợi khi bên phía Đế Đô phân phát thêm một lô thuốc tăng cường sức mạnh thì sức mạnh tinh thần của tôi có thể cũng sẽ giống đoàn trưởng Quý, tăng lên tới cấp S+."

"Hóa ra là thế."

"Nhưng thế thì tôi lại thấy còn kỳ quái hơn nữa.

Nếu chỉ có thế thôi thì lần trước cậu đi hỏi, anh ta cứ nói cho cậu biết là được, tự dưng tránh né cậu làm gì?"

"Đúng đó, điểm này đúng là quái lạ thật."

Hoắc Lăng nhún vai: "Tôi biết thế nào được, hay mấy cậu thử đi hỏi đoàn trưởng Quý đi?"

Người nọ lắc đầu ngay tắp lự: "Thôi không dám đâu."

Đoàn trưởng Quý lạnh lùng như băng.Ai mà dám hỏi.Hoắc Lăng tìm được một lý do tốt thế liền đắc chí.

Sau này có ai hỏi đến chuyện này thì anh cứ vậy lấp liếm cho qua chuyện.

Lâu dần cũng chẳng còn ai nhắc về vấn đề này nữa.Huống chi thời gian gần đây Quý Thịnh quả thật không còn có hành vi mập mờ nào nữa.Cứ như thật sự chỉ nhìn trúng sức mạnh tinh thần của Hoắc Lăng thôi.Một tháng trôi qua.Mấy ngày này, Quý Thịnh luôn theo lệ thường đến tìm Hoắc Lăng huấn luyện.Những gì Hoắc Lăng nói với bạn bè đều chỉ là bịa đặt, cho nên khi nghĩ về việc dạo này Quý Thịnh bỗng dưng đến tìm mình thường xuyên thế này, anh lại không nhịn được lén nhìn Quý Thịnh mấy lần.

Còn thầm nghĩ không lẽ đoàn trưởng Quý thật sự xem mình là con trai nên mới tỏ ra ân cần như vậy?Đệch, nhưng mình có muốn làm con trai của Quý Thịnh đâu.Dường như lại trở về tình cảnh lần trước, Hoắc Lăng chẳng biết nên mở lời hỏi thế nào.Lỡ như Quý Thịnh không có ý nghĩ đó thì sao?Thế nói ra miệng rồi thì sẽ lúng túng lắm.Dù hiện tại cũng đã đủ lúng túng lắm rồi.Hoắc Lăng than ngắn thở dài, lại nghĩ đến Tử Thành.Xem lại đoạn chat giữa hai người, Tử Thành vẫn chưa chịu hồi âm cho anh.Có điều Hoắc Lăng cũng không cấp thiết muốn nhận được hồi âm, anh chỉ muốn tìm một cái hốc cây để trút bỏ nỗi lòng thôi, vậy nên một người chỉ nhìn mà không đáp như Tử Thành đúng là cái hốc cây tốt!Lúc Hoắc Lăng và Quý Thịnh ngồi chung một chỗ, anh lén lút nhắn tin cho Tử Thành: "Tử Thành, tôi lại làm phiền anh rồi.

Anh nghĩ xem, nếu cấp trên của tôi lại định nhận tôi làm con trai, tôi nên từ chối thế nào đây?"

Một tiếng "ting" vang lên.Vòng tay của Quý Thịnh lóe sáng.Anh nâng cổ tay, nhìn lướt qua nội dung: "..."

Quý Thịnh không khỏi nhìn Hoắc Lăng bằng ánh mắt sâu thẳm.Hoắc Lăng không để ý, tưởng chỉ là trùng hợp: "Bây giờ tôi đang định hỏi anh ta rốt cuộc có ý gì.

Gần đây anh ta cứ luôn gọi tôi đến huấn luyện chung, khiến lòng tôi cứ thấp thỏm."

Vòng tay của Quý Thịnh lại vang lên lần nữa.Lần này Hoắc Lăng không nhịn được mà liếc nhìn Quý Thịnh.Nhưng có cho Hoắc Lăng mười lá gan, anh cũng không tin Tử Thành là cái người đang ngồi cạnh mình.

Thấy Quý Thịnh vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, còn tưởng động tác mình lén nhắn tin với người khác đã bị phát hiện.

Hoắc Lăng bèn khẽ ho một tiếng, vừa giấu vòng đeo tay vừa làm như không có gì mà hỏi: "Sao vậy?"

Quý Thịnh: "Không có gì."

Quý Thịnh rũ mắt, thầm nghĩ có phải khâu nào đó đã xảy ra vấn đề hay không?Nếu không thì tại sao Hoắc Lăng lại cảm thấy mình muốn nhận Hoắc Lăng làm con nuôi chứ?Quý Thịnh im lặng một hồi liền quyết định nói thẳng: "Tôi không có ý nhận cậu làm con nuôi đâu."

Hoắc Lăng: "Hả?"

Lỗ tai Hoắc Lăng ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Thịnh.Trời ạ, sao Quý Thịnh lại biết mình đang suy nghĩ gì?

Còn nói thẳng ra như thế nữa.

Chờ đã...

Mình vừa nhắn tin cho Tử Thành thì vòng tay của Quý Thịnh đã vang lên.

Không lẽ nào...Hoắc Lăng không tin nổi mà nhìn Quý Thịnh.Quý Thịnh khựng lại, cũng đã nhận ra được, bèn bảo: "Tôi không cố ý muốn gạt em..."

Hoắc Lăng: "..."

Hoắc Lăng: "!!!"

Tử Thành thật sự là Quý Thịnh!Đoàn trưởng Quý đúng là người tốt, thấy người xa lạ say mèm trong quán rượu còn giúp đỡ đối phương.Không ngờ anh ta là loại người ngoài lạnh trong nóng như vậy đấy.Nhưng mà...Hoắc Lăng vừa nghĩ đến nội dung mình đã nhắn cho Quý Thịnh thì cả người liền bất ổn.

Mặt đơ như cây đơ, còn trong đầu thì không ngừng gào thét "đào cái lỗ trên đất không đủ để tôi chui xuống nữa, phải cỡ như lỗ thủng trên trời mới đủ để chứa!".Quý Thịnh khẽ nói: "Lúc em gửi những lời đó đến vòng tay của tôi thì tôi đã chạy suốt đêm từ trụ sở bên kia về đây.

Thật ra tôi vẫn luôn đợi em tỏ tình, nhưng không ngờ suy nghĩ của em lại đi xa đến vậy."

Vừa nghĩ đến nội dung trong vòng tay, Quý Thịnh cũng thấy mình hơi xui xẻo, bỗng dưng anh bật cười.Hoắc Lăng không khỏi sửng sốt.Quý Thịnh vốn dĩ là một người có phần lạnh lùng cao quý và kiệm lời.

Dạo gần đây ở bên Hoắc Lăng mới nói nhiều hơn một chút, nhưng Quý Thịnh gần như chưa bao giờ cười, hầu hết khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như tiền.Nghe bảo là vì vẻ ngoài của anh quá xuất sắc nên để cho cấp dưới tin phục, đành phải bày ra mặt lạnh nhằm đảm bảo kỷ cương.Thế nên hiện giờ anh bất ngờ nở nụ cười, khiến người khác lập tức như thấy mình gặp được một nét đẹp khó cầu.Quý Thịnh tiến về trước thu hẹp khoảng cách giữa hai người: "Không nhận em làm con trai tôi được."

Nhưng nghĩ đến điều gì đó, anh bỗng ghé sát vào bên tai Hoắc Lăng mà nói: "Nếu như em đồng ý ở bên tôi, thỉnh thoảng thử một chút cũng được.

Tôi thì sao cũng theo."

Hoắc Lăng: "!!!"

Sợ tụt quần!Đoàn trưởng Quý ngày thường là đóa hoa lạnh lùng cao quý, không ngờ thế mà lại thẳng thừng nói lời dâm tục!

Hoắc Lăng nín nhịn đến mức đỏ hết cả mặt, trợn mắt kinh ngạc nhìn Quý Thịnh."

Thử không?"

Quý Thịnh đột ngột đánh một cú thẳng.Hoắc Lăng hoàn toàn không ngờ sự việc lại tiến triển nhanh đến thế này!Rõ ràng lúc nãy mới té ngửa khi biết Tử Thành là Quý Thịnh!Anh nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ đến tâm tư khi trước của mình, bèn cắn răng đáp: "Thử thì thử!"

Quý Thịnh và Hoắc Lăng đã quen biết nhau hơn bốn năm.

Một năm rưỡi đầu khi thực hiện nghĩa vụ quân sự còn giáp mặt nhiều, quãng thời gian sau chẳng mấy khi gặp mặt.

Sau này Hoắc Lăng gia nhập Quân Đội Liên Minh, hai người hầu như ngày nào cũng gặp nhau, thỉnh thoảng làm nhiệm vụ được phân chia theo cặp, trở thành đồng đội có thể tin tưởng giao lưng của mình cho đối phương.Vì vậy cả hai đều có hiểu biết nhất định về nhân phẩm của đối phương.

Hơn nữa trên thế giới này loại người như Văn Gia Ngọc chỉ là thiểu số, cho nên lần này chắc chắn Hoắc Lăng sẽ không bị lừa nữa!Trong lòng Hoắc Lăng nghĩ như thế, cặp mắt lại nhìn chòng chọc người đàn ông tên Quý Thịnh trước mặt.Anh tự cho mình là người nằm trên, hẳn nên phải chủ động mới đúng.

Sau khi đơn giản xác nhận mối quan hệ, Hoắc Lăng gan dạ tiến đến hôn một cái bên khóe môi Quý Thịnh.Cảm xúc mềm mại khiến cả hai đều thấy mới lạ.Ngày trước, Hoắc Lăng cùng lắm chỉ nắm bàn tay nhỏ nhắn của Văn Gia Ngọc.Còn hôn nhau thế này vẫn là lần đầu tiên.Cứ thế trao cho Quý Thịnh mất rồi.Quý Thịnh cảm thấy người yêu mình chủ động thế mà mình lại bị động thì không đáng là đàn ông cho lắm, anh quyết đoán vươn tay đè sau gáy Hoắc Lăng, kéo người vào trong ngực, hôn đầy âu yếm.Hoắc Lăng lờ mờ nhận ra tư thế này có vẻ sai, cứ như mọi quyền chủ động đều nằm trong tay Quý Thịnh vậy.Nhưng mà anh cũng không mấy bận tâm.Đầu lưỡi bị lôi kéo, cảm giác quấn quít răng môi với người mình thích, đúng là khiến con người ta đê mê.Chẳng trách trong tivi, các nhân vật chính cứ ôm nhau hôn nhau bất chấp thời gian địa điểm.Đến khi nụ hôn kết thúc.Hoắc Lăng cảm nhận một chút bèn nhận xét: "Em thấy khá tuyệt."

Quý Thịnh: "Anh cũng vậy."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt đã xác nhận rõ quan hệ đôi bên.Rất tốt!Hai người ai cũng là lần đầu trong chuyện tình cảm, dù đã thực sự ở bên nhau nhưng vẫn có cảm giác không chân thật.

Hơn nữa quan hệ của cả hai từ trước đến giờ luôn là cấp trên cấp dưới, bây giờ đột ngột xảy ra thay đổi nên chưa kịp thích ứng.Hoắc Lăng có hơi ngại, bèn giao hẹn với Quý Thịnh: "Bây giờ hai chúng ta chỉ mới quen thử thôi, nên nếu cứ thế công khai, thông báo ồn ào, lỡ như có chỗ nào không hợp nhau rồi về sau chia tay thì người trong Quân Đội Liên Minh sẽ cảm thấy lúng túng lắm.

Hay là... khoảng thời gian này hay đứa mình quen trong âm thầm nhé?"

Nói câu này xong, Hoắc Lăng cảm giác sao mà mình giống như phắc boi.Quý Thịnh lại chẳng để tâm đến chuyện này lắm, gật đầu đồng ý luôn: "Được."

Thế là hai người bắt đầu hẹn hò trong bí mật.Gặp mặt thì đưa mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng xếp hàng với nhau sẽ bước chậm lại, đi ở cuối hàng, lén lút mà nắm tay phía sau binh lính, thậm chí là đến một nơi vắng người nào đó lén lút hôn nhau.Kích thích!Cuối cùng Hoắc Lăng cũng hiểu tại sao hồi đó Sở Trần lại bày đủ trò để chơi với chồng mình như vậy!Đúng là quá thú vị!Sau đó hai người cứ yêu không công khai như thế chừng hai năm, ánh mắt đong đầy tình yêu khi nhìn đối phương không thể giấu được nữa, binh lính chung quanh cũng thành tinh cả rồi, tất nhiên đã nhận ra điều mờ ám.Bạn tốt của Hoắc Lăng ngơ ngác bật ngửa: "Chuyện gì vậy hả?

Rõ ràng đã bảo chỉ nhìn trúng tiềm năng phát triển của Hoắc Lăng thôi mà?

Phát triển kiểu gì mà kéo người ta nằm trong lòng mình luôn thế?"

Hoắc Lăng khẽ ho: "Còn chưa phát triển đến mức đó đâu."

Mọi người: "..."

Hai năm rồi mà vẫn chỉ hôn thôi á?Cặp đôi này cũng trong sáng ghê.Sau đó hai người kết hôn, động phòng ngay đêm hôm đó.

Lúc ở trên giường, Hoắc Lăng bỗng dưng bị đè!Hoắc Lăng: "???"

Tôi phản đối!

Nhưng phản đối không có hiệu quả.Ơ khoan?Vị trí sai rồi!

Sao lại khác với trong suy nghĩ của mình quá vậy!HẾT.
 
Back
Top Bottom