Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Vu Thanh

[Hoàn][Đm] Vu Thanh
80


Câu nói của Lục Vân Đình khiến Giang Vu Thanh sững sờ, đúng như Lục Vân Đình nói, nhìn như y đang nghĩ cho hắn nhưng lại chưa bao giờ hỏi ý hắn, y có chắc điều này sẽ tốt cho Lục Vân Đình không?Nghĩ vậy y lập tức cảm thấy tình cảm của mình chẳng kiên định chút nào.Nhưng y dựa vào cái gì để kiên định chứ?Giang Vu Thanh nghĩ mọi thứ mình có hôm nay đều là Lục gia cho, không có Lục gia thì Giang Vu Thanh chẳng là gì cả, chỉ sợ phải sống trong cảnh chân lấm tay bùn cả đời.Trong lòng y dao động, cảm xúc trên mặt cũng không thể che giấu, có ảo não, có hổ thẹn, còn hơi hoang mang.

Đã lâu lắm rồi Lục Vân Đình không thấy vẻ hoang mang này trên mặt Giang Vu Thanh, hắn chợt nhớ lại Giang Vu Thanh mấy năm trước.Lúc đó y mới tới Lục phủ, gầy gò ốm yếu, ngoại hình xấu xí, hắn vừa gặp đã không thích, khi biết mẫu thân tìm y về để xung hỉ thì trong đầu chỉ có hai chữ nhảm nhí —— Nhìn lại người trước mặt, cảm thấy mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, chỗ nào cũng khó coi.Hắn càng chướng mắt Giang Vu Thanh thì y càng dè dặt thận trọng.Cẩn thận chăm sóc hắn từng li từng tí, nói cười rụt rè, cha mẹ hắn vừa tốt với y một chút thì y lập tức kinh sợ, chỉ hận không thể moi tim ra báo đáp hắn.Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh, cuối cùng thở dài hỏi: "Giang Vu Thanh, mạng ta có đáng tiền không?"

Giang Vu Thanh không hề nghĩ ngợi mà nói ngay: "Tất nhiên rồi ạ, mạng thiếu gia sao có thể nói bằng hai chữ đáng tiền được——" Ngay cả ngàn vàng cũng kém xa.Lục Vân Đình cười nói: "Nhưng nếu không có ngươi thì chưa biết chừng ta đã gặp Diêm Vương từ lâu rồi."

Giang Vu Thanh giật mình, luống cuống nói: "Chuyện này đâu liên quan gì tới ta......"

"Có chứ sao không," Lục Vân Đình quả quyết, "Năm đó ngã xuống nước ta chỉ còn chút hơi tàn, thật ra trong nhà đã chuẩn bị sẵn quan tài, sau đó cha mẹ đưa ngươi về xung hỉ cho ta, ngươi vừa vào phủ thì đêm đó ta tỉnh lại ngay.

Hồi bé có thuật sĩ khẳng định ta không thể sống qua nhược quán, nhưng hôm nay ta bình an khoẻ mạnh, nếu không gặp chuyện gì bất trắc thì dư sức sống thêm mấy chục năm nữa."

"Ngươi cứu ta chính là cứu cả Lục gia," Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh thật sâu rồi nói, "Giang Vu Thanh, không phải Lục gia có ơn lớn với ngươi mà là ngươi có ơn lớn với ta và Lục gia."

Hắn nói vô cùng nghiêm túc, Giang Vu Thanh lắc đầu nói: "Ta có làm gì đâu, tại thiếu gia được trời phù hộ mà......"

Lục Vân Đình nói: "Nếu trời phù hộ ta thì mười sáu năm trước làm cái quái gì?"

Giang Vu Thanh hít sâu một hơi, đưa tay bịt miệng Lục Vân Đình: "Thiếu gia đừng nói vậy, chớ trách thần Phật, chớ trách thần Phật."

Lục Vân Đình thấy y hoảng hốt thì bật cười, đôi mắt cong cong, hôn chụt vào lòng bàn tay y.

Giang Vu Thanh bị hắn trêu chọc đỏ mặt, vùng cổ trắng nõn cũng đỏ lên một mảng, thẹn thùng thu tay lại, nhưng chưa kịp rút về thì bị Lục Vân Đình nắm lấy, hắn nói: "Bảo vệ ta vẫn luôn là Văn Khúc Tinh bé nhỏ của ta."

"Cho nên," Lục Vân Đình nói, "Ngươi có thể ích kỷ một chút, đừng phức tạp hóa vấn đề như vậy, ngươi thích ta, muốn ở bên ta vĩnh viễn thì có thể ở bên ta vĩnh viễn.

Người nhà họ Lục chưa bao giờ sống vì miệng lưỡi kẻ khác cả."

Lục Vân Đình gãi cằm y, vẻ mặt vừa chân thành lại vừa kiêu hãnh: "Ta cũng vậy, ngươi cũng vậy."

Giang Vu Thanh thấy đuôi mày khóe mắt Lục Vân Đình lộ ra vẻ cao ngạo thì tim như bị bóp mạnh, Lục Vân Đình nói y có thể ích kỷ một chút, có thật vậy không?Trong đầu Giang Vu Thanh hiện ra gương mặt Lục lão gia và Lục phu nhân, ánh mắt hai người như dán vào y làm y giật thót, vô thức nắm chặt tay Lục Vân Đình.

Lục Vân Đình bị đau nhưng không lên tiếng mà chỉ nhìn Giang Vu Thanh, đột nhiên y quỳ thẳng lên, nhìn chằm chằm Lục Vân Đình rồi nói không đầu không đuôi: "Thiếu gia, ta sẽ tốt với ngươi."

Lục Vân Đình: "Hả?"

Đôi mắt Giang Vu Thanh sáng ngời, nhìn Lục Vân Đình rồi trịnh trọng nói: "Sang năm thi khoa khảo ta sẽ cố gắng đậu tiến sĩ để có tên trên bảng vàng."

Y nói: "Đến lúc đó ta nhất định sẽ được lão gia và phu nhân cho phép, xin họ tác hợp cho ta và thiếu gia.

Mặc dù ta không thể sinh con nối dõi cho Lục gia nhưng cả đời này ta quyết không để thiếu gia chịu thiệt thòi, ta sẽ cố gắng hết sức mình, yêu thiếu gia, kính thiếu gia."

Lục Vân Đình: "......

Hả?"

Lục Vân Đình vừa thấy vui lại vừa thấy không vui.Bộ dạng này của Giang Vu Thanh giống hệt tiểu tử nhà nghèo cầu hôn tiểu thư nhà giàu trong thoại bản, sao hắn...... lại trở thành bên được cầu hôn chứ?Ánh mắt Lục Vân Đình phức tạp.Thấy ý chí chiến đấu sục sôi của Giang Vu Thanh, hắn tự hỏi có phải chiêu này của mình hơi mạnh rồi không?Khoan đã —— Sang năm thi khoa khảo xong mới thưa chuyện với cha mẹ sao?

Không được, chẳng lẽ còn phải đợi thêm một năm nữa à?

À không, giờ vẫn chưa hết năm, là hai năm mới đúng!Hai năm trời!Lục Vân Đình ho khan một tiếng rồi nói: "......

Cũng không cần đợi đến lúc ngươi có tên trên bảng vàng đâu......"

"Như vậy sao được," vẻ mặt Giang Vu Thanh kiên định, "Sao có thể để thiếu gia thiệt thòi chứ?"

Lục Vân Đình: "......"

Hắn chẳng thiệt thòi chút nào hết, thật đó, yêu đương vụng trộm với Giang Vu Thanh như bây giờ mới thật sự là thiệt thòi.Lục Vân Đình lanh trí ngã vào lòng Giang Vu Thanh, y lập tức hoảng hồn, "Thiếu gia!"

Lục Vân Đình nói: "Đầu ta đau quá, đau vô cùng......"

Giang Vu Thanh: "Để ta đi gọi đại phu."

Lục Vân Đình nắm tay y nói: "Đại phu có tới cũng vô ích thôi, ta cảm thấy ——""Vẫn phải xung hỉ mới được."
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
81


Lục Vân Đình chưa kịp xung hỉ thêm lần nữa thì chuyện giả bệnh đã bị cha hắn phát hiện.Nghe Lục Vân Đình ngã bệnh, Lục lão gia cũng hoảng lên, cứ như trở lại lúc Lục Vân Đình đau ốm liên miên mấy năm trước.

Lục lão gia tung hoành trong giới kinh doanh lâu năm nên cực kỳ tinh mắt, tuy Lục Vân Đình giả bệnh rất giống nhưng Lục lão gia đứng trước giường con trai mình nhìn một hồi đã nhận ra có gì đó sai sai.Bệnh thì bệnh, cứ nắm tay Vu Thanh làm gì?

Còn đòi người ta đọc thoại bản cho mình nghe, đòi đút cơm, mặc đồ cũng phải nhờ người khác, thật chẳng khác nào phế nhân.Có trời mới biết đứa con trai này của ông kiêu ngạo cứng cỏi cỡ nào, hồi bé bệnh nặng vẫn cố giữ thể diện trước mặt họ.Giờ lại rất giống ỷ bệnh mà kiêu.Ánh mắt Lục lão gia đảo qua đảo lại giữa Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh, đột nhiên bắt gặp ánh mắt Lục Vân Đình, lúc đó hắn vừa uống hết canh Giang Vu Thanh đút cho, nhăn mặt than vãn như uống phải thuốc đắng.Hai cha con nhìn nhau.Trên mặt Lục lão gia chẳng có biểu cảm gì, Lục Vân Đình chớp mắt rồi cười với cha mình.Lục lão gia sầm mặt, lập tức hiểu ra chuyện xung hỉ đã thành sự thật, tiểu tử này phải lòng Giang Vu Thanh thật rồi.Chốc lát sau, Lục Vân Đình nói miệng đắng quá nên đòi ăn chè, Giang Vu Thanh không nói hai lời đi vào bếp bảo người hầu nấu chè cho hắn, trong phòng chỉ còn lại hai cha con.Trời rét đậm, trong phòng đốt than bạc ấm áp, hai cha con một người ngồi trên giường, một người ngồi trên ghế, chẳng ai nói năng gì.

Dù sao Lục Vân Đình cũng nhỏ tuổi hơn nên mở miệng trước, "Cha."

Vẻ mặt Lục lão gia lạnh tanh.Ngoại hình hai cha con nhà họ Lục không giống nhau lắm, nét mặt Lục Vân Đình giống Lục phu nhân hơn, nhưng khi hai người không cười, thần thái lại giống nhau như đúc.Lục Vân Đình vò mẻ không sợ nứt, không giả vờ giả vịt nữa mà hỏi thẳng: "Cha nhìn ra rồi đúng không ạ."

Lục lão gia hừ lạnh một tiếng: "Ta đâu có mù."

Lục Vân Đình cười, Lục lão gia thấy hắn cười thì bỗng dưng nổi nóng, nhẫn nhịn một lát mới hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào?"

Tất nhiên Lục Vân Đình hiểu ý ông: "Giang Vu Thanh là thê tử cha mẹ chọn cho con, tất nhiên là bắt đầu từ lúc y bước vào nhà chúng ta rồi ——""Lục Vân Đình!"

Lục lão gia ngắt lời hắn, đúng là họ chọn Giang Vu Thanh xung hỉ cho Lục Vân Đình nhưng chỉ là biện pháp tạm thời, tuy hai người đưa Giang Vu Thanh về nhà nhưng chưa bao giờ xem y là "con dâu" thật, bốn năm qua chỉ nghĩ mình có thêm một đứa con trai.Không ngờ hai người lại chơi giả làm thật, khá lắm!Lục Vân Đình nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Không nhớ nữa, con cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mình nảy sinh tình cảm với Giang Vu Thanh, có lẽ là mỗi ngày ở chung nhà, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, lâu ngày sinh tình ——""Dừng lại," Lục lão gia nghe hắn càng nói càng rành mạch thì lập tức cắt ngang, vừa buồn bực vừa lúng túng vì chuyện xảy ra quá đột ngột.

Nhưng bình tĩnh nghĩ lại mấy năm nay hai người ở chung cũng không phải hoàn toàn không có dấu vết.

Đứa con này của ông mắt cao hơn đầu, đã ghét ai thì nhìn lâu chút xíu cũng ngại bẩn mắt, nếu thật sự không thích Giang Vu Thanh thì dù có nể mặt hai người họ cũng không bao giờ để Giang Vu Thanh ở gần mình như vậy.Chỉ có bọn họ bị bệnh tình của Lục Vân Đình che mắt, thấy hai người ngày càng khăng khít, sức khỏe Lục Vân Đình cũng ngày càng khá lên thì trong lòng vui mừng, cứ ngỡ là tình huynh đệ chứ đâu biết đã thay đổi!Chỉ có người trong nhà mới biết rõ chuyện nhà mình, Lục lão gia dám chắc tám chín phần mười là Lục Vân Đình chủ động trong chuyện này.Lục lão gia sầm mặt không nói gì, Lục Vân Đình cũng im lặng.

Hắn và Giang Vu Thanh muốn quang minh chính đại ở bên nhau thì phải được cha hắn gật đầu, mẹ hắn lo ngại sức khỏe của hắn, lại mềm lòng nhất, cũng thích Giang Vu Thanh, ban đầu không đồng ý nhưng cuối cùng sẽ chấp nhận thôi.Chỉ cần cha hắn gật đầu thì mẹ hắn sẽ bỏ ý định tìm đối tượng khác cho hai người.Lục lão gia hỏi: "Con có nghiêm túc không đấy?"

Lục Vân Đình nói: "Vô cùng nghiêm túc ạ."

Lục lão gia: "Không nghĩ lại à?"

"Không ạ," Lục Vân Đình nói, "Cha biết tính con mà, con đã thích gì thì nhất định phải nắm trong tay."

Lục lão gia liếc hắn một cái: "Người sống sờ sờ sao có thể giống những thứ con thích được?"

Lục Vân Đình nói: "Con thích y, muốn sống hết đời với y," Lục Vân Đình dừng lại giây lát rồi nói thêm, "Giống như cha và nương vậy."

Lục lão gia và Lục phu nhân yêu nhau sâu đậm, hai người thành thân hơn hai mươi năm mà chỉ sinh mỗi mình Lục Vân Đình đau ốm triền miên.

Bao năm qua có không ít người muốn chen chân vào Lục gia, ngay cả nhà mẹ đẻ Lục phu nhân cũng khuyên bà nạp thiếp cho Lục lão gia để chứng tỏ mình bao dung rộng lượng.

Nhưng Lục lão gia chưa từng dao động mà chỉ nói khi mình thành hôn với Dao Nương đã hứa ở bên nàng cả đời, sao có thể thất hứa được?Dao Nương là nhũ danh của Lục phu nhân.Thật ra năm đó Lục phủ vẫn chưa hiển hách như bây giờ nên Lục phu nhân gả vào xem như chịu thiệt thòi.

Ngày xưa có không ít người chế giễu mối hôn sự này, thấm thoắt hai người đã nắm tay nhau trải qua nhiều năm như vậy.Lục lão gia nghe thấy nửa câu sau thì nao nao, ánh mắt rơi vào mặt Lục Vân Đình, chợt nhận ra hắn không còn là đứa bé ốm yếu lầm lì trong trí nhớ mà đã trưởng thành, là thanh niên chân chính đã qua tuổi hai mươi.Lục lão gia hỏi: "Còn Vu Thanh thì sao?"

Ông nói: "Vu Thanh là đứa bé ngoan, con muốn sống với y cả đời nhưng y có chịu sống với con cả đời không?

Vì ân tình với Lục gia hay là vì con?"

"Tương lai đứa bé này phải làm quan, giờ y còn nhỏ nhưng cuối cùng chim ưng non sẽ lớn lên, sẽ thấy bầu trời rộng lớn hơn, lỡ đến lúc đó y không chấp nhận hôn sự này mà muốn sống như nam tử bình thường thì con tính sao?"

Vẻ mặt Lục Vân Đình cứng đờ: "Tất nhiên là vì con rồi."

"Tụi con là thanh mai trúc mã, còn có hôn thư, con của cha lại đẹp thế này, Giang Vu Thanh còn có thể nhìn người khác hay sao?"

"

Sau này y làm quan, nếu hôn sự này thật sự cản trở tiền đồ của y thì con sẽ đền bù cho y," Lục Vân Đình nói, "Cùng lắm thì bắt y về nhà làm phú ông, cũng đâu có gì không tốt."

Lục lão gia bị hắn làm cho tức quá hóa cười, chỉ vào hắn thật lâu vẫn không nói nên lời.Lúc gần đi, Lục lão gia buồn bực hỏi: "Rốt cuộc con giống ai mà mặt dày thế hả?"

Lục Vân Đình nghĩ thầm còn giả bộ gì nữa, tưởng hắn không biết à?

Cha hắn cưới được mẹ hắn đều là nhờ mặt dày.Cậu hắn từng than thở với hắn rất nhiều lần, nói ngày xưa nhìn cha hắn hiền lành vô hại, hai người là bạn thân nên chẳng phòng bị gì, ai ngờ ông lại ngấp nghé em gái mình!
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
82


Giang Vu Thanh hoàn toàn không biết Lục Vân Đình làm gì, chỉ cảm thấy ánh mắt lão gia và phu nhân nhìn mình hơi kỳ quái, nghĩ một hồi vẫn không ra.

Giang Vu Thanh lo sợ bất an, không tiện hỏi hai ông bà nên hỏi Lục Vân Đình: "Thiếu gia, gần đây ta làm sai chuyện gì sao?"

Lục Vân Đình nhíu mày, ngẩng đầu lên khỏi sổ sách rồi hỏi: "Sao lại nói thế?"

Giang Vu Thanh: "Ánh mắt lão gia nhìn ta...... hơi lạ, vừa giống tức giận lại vừa giống bất lực."

Lục Vân Đình nghĩ thầm đâu phải giận ngươi mà là giận ta đấy chứ, mặc dù nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại thản nhiên hỏi: "Muốn biết không?"

Giang Vu Thanh gật đầu.Lục Vân Đình nói: "Tới đây."

Giang Vu Thanh nhìn hắn rồi từ từ nhích mông tới gần, Lục Vân Đình gập sổ lại, đưa tay nhéo má y.

Giang Vu Thanh càng lớn mặt mày càng nẩy nở, khuôn mặt bầu bĩnh trở nên góc cạnh, mất đi nét ngây thơ.

Đẹp thì đẹp nhưng xúc cảm thua xa trước đây, Lục Vân Đình tự nhủ phải nuôi người béo lên một chút mới được, ngoài miệng nói: "Ngươi nghĩ nhiều thế làm gì, trong lòng có thắc mắc thì cứ hỏi thôi."

Giang Vu Thanh bị hắn nhéo má cũng không giận mà lẩm bẩm: "Chuyện này sao có thể hỏi được chứ?"

Lục Vân Đình nói: "Cha mẹ còn có thể ăn thịt ngươi hay sao?"

Tất nhiên là không thể, mỗi khi đối mặt với ông bà Lục, Giang Vu Thanh vẫn vô thức nhìn mặt nói chuyện, tự xét lại mình.

Không phải y không thân thiết với ông bà Lục mà là y họ Giang, lại là người Lục gia mua về, có thân cỡ nào cũng không bằng Lục Vân Đình đối với ông bà Lục.

Lời này Giang Vu Thanh khó lòng nói ra, nhưng Lục Vân Đình tinh ý nên nghĩ một hồi đã hiểu ngay.Giang Vu Thanh chợt nói: "Thiếu gia, có phải lão gia và phu nhân đã biết chúng ta......"

Lục Vân Đình không ngờ y có thể nghĩ đến đây nên cười hỏi: "Chúng ta làm sao?"

Làm sao —— Còn có thể làm sao nữa chứ?

Giang Vu Thanh vừa ngại ngùng vừa bối rối, ấp úng nói: "Thì chuyện chúng ta đó."

Lục Vân Đình chỉ cười không nói gì, Giang Vu Thanh do dự hỏi: "Yêu đương vụng trộm?

Tự ý thành hôn?"

Lục Vân Đình bị y làm tức quá hóa cười: "Giang Thừa Tuyển, học vấn của ngươi bị chó ăn hết rồi hả?

Không nói được câu gì hay hơn sao?"

"Ngươi và ta có hôn thư hẳn hoi," Lục Vân Đình nói, "Tự ý thành hôn gì chứ?"

"Tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt!"

Giang Vu Thanh ngượng ngùng sửa lại, Lục Vân Đình ngứa tay, cũng không kiềm chế mà nắm gáy y nhéo nhéo rồi hỏi: "Nếu cha mẹ ta biết thì ngươi định thế nào?"

Giang Vu Thanh trố mắt: "Lão gia và phu nhân...... biết thật rồi sao?"

Thấy vẻ mặt khiếp sợ của y, Lục Vân Đình bất mãn nheo mắt hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn họ biết à?

Giang Vu Thanh, ngươi định giấu giếm mãi sao?"

"Chẳng lẽ ngươi định sau này hối hôn, không ngó ngàng gì đến ta nữa, bắt chước tên Trần Thế Mỹ kia, đợi đến khi công thành danh toại thì cưới mỹ kiều nương khác à?"

"......

Dạ?"

Giang Vu Thanh không hiểu sao mình lại biến thành Trần Thế Mỹ, bị gán tội đòi hối hôn, còn cưới mỹ kiều nương khác, đúng là oan chết mà, "Thiếu gia, ta đòi hối hôn lúc nào?!"

Lục Vân Đình thản nhiên hỏi: "Ngươi không muốn cha mẹ ta biết, cũng không để đồng môn ở thư viện biết, chẳng phải là có ý này sao?"

"Hả?"

Giang Vu Thanh trợn mắt há hốc mồm, "Thiếu gia, sao ta lại có ý này được chứ?"

Lục Vân Đình cười lạnh rồi hất cằm lên, ra vẻ ta đây biết tỏng bụng dạ ngươi.Giang Vu Thanh dở khóc dở cười nhìn Lục Vân Đình, y không ngốc nên trong lòng cũng lờ mờ đoán được tại sao hai ngày nay bệnh của Lục Vân Đình lúc nhẹ lúc nặng, Giang Vu Thanh không hề giận, Lục Vân Đình làm vậy chỉ đơn giản là muốn ép y hiểu rõ thôi.Lục Vân Đình thích y.Thiếu gia rất thích y.Trong lòng Giang Vu Thanh hết sức cảm động nhưng ngoài miệng lại ung dung nói: "Nhưng...... chính thiếu gia nói với người khác ta là họ hàng của Lục gia mà."

Lục Vân Đình: "......"

Đôi mắt đen láy của Giang Vu Thanh vô tội nhìn Lục Vân Đình khiến hắn vừa yêu vừa hận, bóp mặt cắn môi y nói: "Nếu cha mẹ ta đồng ý thì ngươi có chịu thành thân với ta không?"

Giang Vu Thanh bị hắn cắn bật cười, vành tai ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Nếu không chịu thì sao?"

Lục Vân Đình nhíu mày: "Ngươi không chịu à?"

Hắn nhìn Giang Vu Thanh chằm chằm, trông thấy ý cười thẹn thùng trong mắt thiếu niên thì chồm tới cắn mạnh tai y làm y rên khẽ, khàn giọng nói: "Vậy ta sẽ cho ngươi biết thế nào là bức hôn."

Giang Vu Thanh nói: "Cưỡng ép là hành vi đáng xấu hổ đấy ạ."

Lục Vân Đình làm ngơ, nhất quyết bắt y nói đồng ý, đè Giang Vu Thanh xuống bàn sổ sách rồi chơi xấu hôn cổ y, hùng hổ nói: "Giang Thừa Tuyển, ngươi có chịu không thì bảo?"
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
83


Giang Vu Thanh bị hắn vừa hôn vừa cắn làm cho ngứa ngáy, mặt cũng đỏ lên, khi hắn đột nhiên ngậm gáy y liếm mút, động tác giãy giụa né tránh của Giang Vu Thanh dừng lại, khỏi cần nghĩ cũng biết trên cổ sẽ lưu lại vết đỏ.Trước đây mỗi lần hai người về nhà luôn kiềm chế, dù sao cũng phải cẩn thận không để ông bà Lục và những người khác phát hiện, nhưng hôm nay họ đã công khai, Lục Vân Đình chỉ hận không thể cắn má y để lại mấy dấu răng cho người khác thấy tình ý mập mờ giữa họ.Hiếm hoi lắm Giang Vu Thanh mới nhạy cảm một lần, nhận ra tính chiếm hữu lộ liễu của Lục Vân Đình trong nụ hôn này, y nuốt khan rồi nắm áo Lục Vân Đình, lí nhí gọi: "Thiếu gia."

Lục Vân Đình cụp mắt nhìn vết đỏ trên cổ y, hôn thêm mấy cái rồi mới ngẩng đầu nhìn Giang Vu Thanh, kết quả vừa ngẩng lên thì một nụ hôn đưa tới.

Giang Vu Thanh cọ xát môi hắn, da thịt chạm nhau, gặm cắn như thú nhỏ rồi nói: "Ta đồng ý.

Đương nhiên là ta đồng ý thành thân với thiếu gia rồi."

Y nói quá thẳng thắn làm Lục Vân Đình giật mình, ngoại hình hắn thanh tú, đôi mắt lạnh như băng, vì hôm nay ở nhà nên mái tóc đen mượt như lụa xõa ra, chỉ đeo đai trán rộng cỡ hai ngón tay, từ trên cao nhìn xuống quả thực đẹp mê hồn khiến người ta chỉ muốn chết chìm trong đó.

Giang Vu Thanh cảm thấy tim mình đập loạn xạ, nghĩ thầm thiếu gia là của mình.Thiếu gia xinh đẹp này là của y.Giang Vu Thanh yêu cực kỳ, bị ma xui quỷ khiến chồm tới hôn lên mắt mũi và môi hắn, Lục Vân Đình nhịn không được giữ chặt gáy y rồi bắt nạt y bằng môi, lưỡi cũng nôn nóng vươn ra khỏi miệng, liếm mút quấn quýt triền miên.

Giờ hai người đã dứt bỏ mọi nỗi lo lắng nên cảm thấy dục vọng càng mãnh liệt hơn những lần thân mật trước đây, tình yêu xen lẫn tính chiếm hữu mạnh mẽ tựa như ngọn lửa hừng hực bao trùm hai người, chỉ một nụ hôn đã nóng đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, trong mắt tràn ngập ham muốn.

Khá lâu rồi Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình chưa thân mật.Đầu tiên là chuyện huynh đệ nhà họ Giang, sau đó lại xảy ra hiểu lầm, ngoại trừ nắm tay thì chẳng còn gì khác, giờ dục vọng trỗi dậy tất nhiên là nhịn không được.Hai người đều không muốn kiềm chế.Lục Vân Đình chỉ hận không thể nuốt sống Giang Vu Thanh.Trong phòng đốt than ấm áp, hai người môi lưỡi dây dưa, Lục Vân Đình luồn tay vào áo Giang Vu Thanh nắm lấy đầu vú nho nhỏ xoa nắn mân mê.

Giang Vu Thanh tập võ với Lục Đao nên thân hình săn chắc dẻo dai, giờ chỉ lợi cho Lục Vân Đình, hắn say sưa vuốt ve xoa bóp, cực kỳ gợi tình.

Giang Vu Thanh bị hắn mơn trớn thì đỏ bừng cả mặt, đè lại tay Lục Vân Đình dưới áo, Lục Vân Đình bóp mạnh núm vú cương cứng khiến thân thể Giang Vu Thanh vô thức kéo căng, gọi một tiếng như nài nỉ, "Thiếu gia."

Lục Vân Đình hỏi: "Không cho sờ à?"

Đây rõ ràng là muốn trêu ghẹo Giang Vu Thanh.

Trong bụng người này đầy ý xấu, khi chọc người lại toát ra vẻ tự phụ từ trong xương tủy, còn có một gương mặt đủ để ỷ đẹp mà kiêu, thực sự khiến người ta ngăn không nổi.Giang Vu Thanh lại càng ngăn không được, ấp úng nói: "......

Cho mà."

Lục Vân Đình hỏi: "Cho gì cơ?"

Giang Vu Thanh vò mẻ không sợ nứt nói: "Cho thiếu gia sờ," y lí nhí nói thêm, "Nhưng...... thiếu gia đừng chỉ sờ một bên, bên kia cũng...... cũng sờ đi."

Nghe y thành thật nói vậy khiến tay Lục Vân Đình nổi gân xanh, nắm chặt núm vú còn lại rồi hỏi: "Muốn bóp thế này à?

Giang Thừa Tuyển, sao ngươi dâm thế hả, còn cầu xin nam nhân bóp vú mình nữa sao?"

Động tác của hắn không nhẹ, Giang Vu Thanh vừa đau vừa ngứa, còn hơi sảng khoái nhưng lại bị lời hắn nói làm thẹn thùng cuộn tròn ngón chân: "Ta không dâm."

"Không dâm mà sao vú ngứa?"

Tai Giang Vu Thanh đỏ bừng, cãi lại hắn: "Thiếu gia đừng nói nữa——""Ta thấy ngươi có vẻ thích lắm mà," Lục Vân Đình búng nhẹ núm vú nhỏ làm Giang Vu Thanh thở dốc, dứt khoát ôm cổ Lục Vân Đình chặn miệng hắn.

Y thừa biết khi làm chuyện này miệng thiếu gia nhà mình rất hư, chỉ có chiêu này mới trị được.

Ai ngờ làm vậy lại càng thuận tiện cho Lục Vân Đình, hắn đã luyện được kỹ thuật hôn với Giang Vu Thanh, đầu lưỡi xâm nhập vào chỗ sâu như giao hợp, hôn đến khi hai người đều ngạt thở vẫn không nỡ tách ra, nước bọt kéo tia hết sức dâm mỹ.Sổ sách không ai đoái hoài chẳng biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, áo Giang Vu Thanh bị lột ra, Lục Vân Đình hôn từ môi xuống cổ y rồi lại hôn hai núm vú đứng thẳng kia.

Da thịt Giang Vu Thanh trắng như sữa làm nổi bật quầng vú hồng hào, đầu vú cũng rất xinh, thích hợp để ngậm trong miệng nhấm nháp.

Lục Vân Đình ăn núm vú chưa đã thèm nên cắn cả quầng vú làm Giang Vu Thanh chịu không nổi níu tóc hắn, lúc này mới hài lòng ngẩng đầu lên hôn môi y.Vật kia của Lục Vân Đình cũng cứng ngắc, trong lúc hôn chĩa vào người Giang Vu Thanh.

Y thuần thục đưa tay dỗ dành vật kia cho hắn, ngón tay thon dài tinh xảo, lòng bàn tay chai sần ma sát càng thêm sảng khoái, nhưng không hiểu sao hôm nay Lục Vân Đình hơi bất mãn, hắn cũng tuốt dương vật Giang Vu Thanh, sau đó hôn y rồi khàn giọng hỏi: "Chúng ta thử trò khác nhé?"

Ánh mắt Giang Vu Thanh thất thần, phản ứng hơi chậm, "Gì......

Gì ạ?"

Chớp mắt tiếp theo, hai ngón tay ẩm ướt lướt qua đáy chậu sờ soạng khe mông y, Lục Vân Đình nói: "Ta muốn làm chỗ này."

"......

À."

Mặt Giang Vu Thanh đỏ tới mang tai, khi tình đến lúc nồng hai người từng định làm chỗ này, trong sách tranh Lục Vân Đình mang về cũng có vẽ cảnh đó.

Nhưng trước đây vì vật kia của Lục Vân Đình quá to, Giang Vu Thanh lại sợ đau, hai người chưa từng trải qua chuyện này nên cũng hơi ngại, cùng lắm Lục Vân Đình chỉ cọ xát khe mông để xuất tinh.

Khi Lục Vân Đình nói rõ muốn cắm chỗ này, Giang Vu Thanh xấu hổ run lên, hồi lâu sau mới ấp úng nói: "Vậy, vậy thì làm đi ạ."

Lục Vân Đình nháy mắt cười nhạo y, "Không sợ đau à?"

Giang Vu Thanh nói: "Sợ chứ."

"Thiếu gia có cho ta chơi lại không?"

Có lẽ nguy hiểm gần kề khiến Giang Vu Thanh càng lúc càng bạo, nảy ra một ý nghĩ lớn mật.Lục Vân Đình nghe y hỏi thì sửng sốt giây lát, sau đó tức quá hóa cười, đưa tay tét mông y mấy cái: "Mơ đi."

Giang Vu Thanh kêu lên, "Mơ......

Mơ cũng được mà," y nhìn mặt Lục Vân Đình, cả gan tưởng tượng ra cảnh mình đè Lục Vân Đình dưới người, thiếu gia banh rộng hai chân......

Khoan khoan, không được nghĩ nữa, càng nguy hiểm lại càng quyến rũ, Giang Vu Thanh bị hình ảnh kia kích thích mạnh, chỉ hận không thể ôm mặt hét lên.Lục Vân Đình thấy Giang Vu Thanh mơ thật thì tức tối lật người y lại, lột quần y ra rồi quất mạnh một cái lên mông: "Giang Vu Thanh, ngươi phản rồi!"

Giang Vu Thanh kêu lên một tiếng, bị người khác thấy mông trần thật quá xấu hổ, y che mông nài nỉ Lục Vân Đình: "Thiếu gia, ta sai rồi!

Ta không tưởng tượng nữa đâu!"

Lục Vân Đình: "Muộn rồi!"
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
84


Lục Vân Đình nói không hề khách khí, nhưng nghĩ đến Giang Vu Thanh còn nhỏ, mặc dù mình từng xem thoại bản nhưng chưa từng chơi đao thật súng thật nên động tác vẫn khá nhẹ nhàng.

Hai người từ giường La Hán gần cửa sổ về giường ngủ, đồ cất trong hộc ngầm, Giang Vu Thanh ngơ ngác nhìn hắn lấy đồ ra, vô thức gọi: "Thiếu gia?"

Lục Vân Đình cúi người hôn môi y rồi nói: "Làm chỗ phía sau của ngươi, bôi vào sẽ hết đau ngay."

Giang Vu Thanh lập tức nhớ lại thuốc mỡ thơm ngát trong thoại bản, hậu môn nam tử khô khốc, vốn không phải chỗ giao hợp nên tất nhiên phải nhờ vật bên ngoài.

Thoại bản nói thuốc mỡ kia rất thơm, ngửi là mê, sau khi tan ra trong hậu môn sẽ chảy nước dầm dề như âm đạo nữ tử, ra vào dễ dàng, có thể tận hưởng khoái cảm tột đỉnh.

Giang Vu Thanh có trí nhớ tốt, nhất là những điều từng đọc trong sách, giờ hồi tưởng lại, từng hàng chữ từng hình vẽ đảo quanh trong đầu như đèn kéo quân, kích thích đến nỗi lòng bàn tay y rịn đầy mồ hôi, hơi thở càng thêm gấp gáp.Giang Vu Thanh lí nhí hỏi: "Sao thiếu gia có thể......

để thứ này trong phòng chứ?"

Lục Vân Đình vỗ mông y một cái, lòng bàn tay áp vào bờ mông căng mẩy, xúc cảm vô cùng tốt làm hắn không nhịn được vuốt ve rồi nói: "Không bôi nó mà cứ thế nhét vào ngươi có chịu nổi không?"

Giang Vu Thanh nghẹn họng, lẩm bẩm nói: "Nhưng cũng đâu thể để trong phòng được, lỡ Dẫn Nguyệt và Lưu Xuân dọn phòng ——""Họ không động vào hộc ngầm đâu," Lục Vân Đình quệt một cục thuốc mỡ to, vì được làm từ hoa hồng năm nay nên tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, tỉ mỉ tinh chế thành mỡ, hương thơm rất thanh nhã.

Lục Vân Đình vừa thăm dò lỗ nhỏ của Giang Vu Thanh vừa kề vào tai y nói, "Trong phòng có, trong điền trang cũng có, thư phòng, phòng ngủ, ngươi chưa thấy bao giờ à?"

Giang Vu Thanh sửng sốt, nghĩ đến Lục Vân Đình đã sớm cất thứ này trong phòng, ngay cả thư phòng cũng có, chẳng biết lên kế hoạch bao lâu rồi, y lập tức xấu hổ không chịu được: "Phòng ngủ thì thôi đi, sao thư phòng...... thư phòng cũng có nữa?"

Lục Vân Đình thản nhiên đáp: "Cẩn tắc vô ưu mà."

Một ngón tay nhét vào cũng không khó chịu lắm, Giang Vu Thanh nhìn vẻ trầm tĩnh của Lục Vân Đình, quả thực không thể tưởng tượng ra cảnh Lục Vân Đình chế thuốc mỡ rồi tự tay cất vào hộc ngầm với vẻ mặt như thế, y buột miệng lẩm bẩm: "Đây cũng quá......"

Lục Vân Đình liếc y rồi nhét thêm một ngón tay, dù có thuốc mỡ nhưng chỗ kia vẫn rất chặt, "Quá gì hả?

Giang Vu Thanh, ngươi có biết mình bây giờ gọi là gì không?

Không biết điều."

Giang Vu Thanh kêu rên, cảm giác căng trướng phía sau cộng với tiếng lép nhép khi mỡ tan thành nước thực sự không thể chịu nổi, vành tai Giang Vu Thanh đỏ bừng, trong lòng khẩn trương nên cơ thể cũng căng cứng, lỗ hậu thít chặt.

Lục Vân Đình bị kẹp rịn mồ hôi trán, mặt cũng ửng đỏ vì hứng tình, nắm cằm Giang Vu Thanh hôn tới tấp lên mặt y rồi nói: "Ngươi thả lỏng chút đi, kẹp chặt thế này sao ta làm được?"

Giang Vu Thanh không cách nào thả lỏng, cam chịu nói, "Thiếu gia, hay là đừng làm nữa."

Lục Vân Đình dừng lại, chẳng biết ngón tay đụng trúng chỗ nào mà Giang Vu Thanh mất khống chế rên rỉ, hắn tiếp tục đè ép chỗ kia rồi khàn giọng nói: "Đã phóng lao thì phải theo lao, Giang Vu Thanh, ngoan ngoãn chịu đựng đi."

Nghĩ đây là lần đầu của Giang Vu Thanh, trong lòng hắn mềm nhũn, hôn chụt môi y rồi thấp giọng nói: "Sẽ dễ chịu ngay thôi, đừng sợ."

Nhìn bề ngoài Lục Vân Đình già dặn sành sỏi nhưng thật ra hắn cũng chẳng mấy tự tin, đây là lần đầu của Giang Vu Thanh, cũng là lần đầu của Lục Vân Đình, trong thoại bản nói có rất nhiều người say mê, đêm đêm khách kéo tới nam phong quán nườm nượp, vô số kẻ chìm đắm trong chuyện này.Giang Vu Thanh không biết hắn đụng chỗ nào mà trong cảm giác đau xen lẫn khoái cảm như điện giật, khoái cảm kia quá mãnh liệt làm tiếng rên rỉ của Giang Vu Thanh cũng thay đổi, lúng túng nắm chăn đệm trên giường gọi: "Thiếu gia!"

Lục Vân Đình ậm ừ, đôi mắt đen tràn ngập dục vọng, cúi người hôn tai và cổ y, "Ta đây."

Vật kia của Lục Vân Đình nãy giờ cứng ngắc, còn bôi mỡ bóng loáng nên càng thêm đáng sợ.

May mà Giang Vu Thanh quay lưng về phía hắn nên không thấy, nếu không e là đã hoảng sợ chạy trốn, Lục Vân Đình nắm eo y rồi từ từ đút dương vật vào, cả hai đều thở dồn dập, không giấu được sự hứng tình và nôn nóng.

Lục Vân Đình nhẫn nại làm đủ bước dạo đầu khiến lỗ nhỏ ướt mềm, nhưng thật sự cắm vào lại là chuyện khác, Giang Vu Thanh chỉ thấy bụng căng tức, ruột như sắp bị đâm thủng, tiếng rên rỉ trở nên nghẹn ngào, kêu la thảm thiết "Sâu quá", "Sắp rách rồi".Y không rên còn đỡ, vừa rên thì trán Lục Vân Đình nổi đầy gân xanh, chỉ hận không thể bịt miệng y lại.Trên giường sao có thể rên rỉ thế chứ, có khác nào dụ dỗ nam nhân chơi mình không?Lục Vân Đình nghĩ thầm kêu thảm như vậy chẳng lẽ chảy máu thật sao?

Vừa cúi xuống nhìn thì máu hắn lập tức sôi trào, suýt nữa nhịn không được đâm lút cán.

Cặp mông trắng nõn in đầy dấu tay nam nhân, lỗ nhỏ hồng hào bị vạch ra, khó nhọc ngậm lấy dương vật thô to, bộ dạng yếu đuối tội nghiệp khiến người ta càng muốn ngược đãi hơn.

Hắn gồng mình bất động, Giang Vu Thanh trấn tĩnh lại rồi lắp bắp hỏi: "Thiếu gia...... có phải rách rồi không?"

Nói xong y đưa tay sờ soạng, lập tức đụng phải lông mu rậm rạp và thứ bừng bừng phấn chấn kia của nam nhân, Giang Vu Thanh ngây dại, nghĩ thầm thế là cắm vào thật rồi.Y biết vật kia của thiếu gia nhà mình đáng sợ cỡ nào, y từng nắm trong tay, từng đo bằng miệng, tuy trong lòng không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận...... vật kia quả thực to hơn y nhiều.Không hiểu sao mặt đẹp như tiên mà lại mọc ra hung vật thế kia.Giang Vu Thanh đang nghĩ vẩn vơ thì tay đau nhói, Lục Vân Đình nắm lấy cổ tay y rồi hung dữ nói: "Giang Vu Thanh!"

Hắn tức gần chết, bị kẹp chặt vừa đau vừa sướng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi muốn chết à."

Giang Vu Thanh hít sâu một hơi, lần này hắn nắm mạnh làm xương cổ tay y như sắp gãy vụn, "Chẳng phải ta sắp chết rồi sao, thiếu gia cứ thế cắm vào, chỗ đó của ta đâu phải để dùng như thế......"

Còn dám nói à!Cái miệng này —— Thái dương Lục Vân Đình giật giật, dứt khoát ưỡn lưng chơi y á khẩu, đâm vào rút ra mấy chục lần khiến Giang Vu Thanh vừa thở dốc vừa thút thít, lúc này mới cúi người kề vào tai y nói: "Sao lại không phải dùng như thế?"

"Thật dâm đãng, kẹp chim nam nhân không thả," lời Lục Vân Đình nói vừa xấu xa vừa độc đoán, "Sinh ra để ta chơi còn gì."

Giang Vu Thanh bị hắn chơi mạnh bạo làm quân lính tan rã, không nói nên lời, cảm giác vật thô to nóng hổi kia ra vào lỗ hậu quá mức lạ lẫm, cũng quá mức đáng sợ khiến Giang Vu Thanh không thể làm gì ngoài rên rỉ.

Có sướng không à?

Không thể nói là sướng, đau cũng không phải, cũng không khó chịu vì Lục Vân Đình đã làm đủ bước dạo đầu, cả người Giang Vu Thanh đều bị Lục Vân Đình đè dưới thân, mỗi tấc da thịt xương cốt như không còn thuộc về y, bị khống chế, bị xâm nhập, bị chiếm hữu.Cả trong lẫn ngoài đều in dấu ấn của Lục Vân Đình.Ý nghĩ này hiện lên trong đầu trước khoái cảm một bước, Giang Vu Thanh khó chịu rên rỉ, hai má đỏ bừng, đột nhiên nếm trải một cảm giác kỳ lạ khi chỗ bị làm trở nên ngứa ngáy.Ăn tủy biết vị.Chỉ chốc lát sau, Giang Vu Thanh đã ngoan ngoãn lắc mông đuổi theo khoái cảm mà vật kia mang lại, luôn miệng gọi thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia, từng tiếng như bôi mật, còn giống như trái cây chín mọng.

Quả này được Lục Vân Đình chăm nom từng li từng tí, xới đất, tưới nước, chống cành, chờ nó lớn lên, đơm hoa kết trái, cuối cùng giờ đã tới lúc hái quả.Muốn chết.Lục Vân Đình thích sự thẹn thùng của Giang Vu Thanh, cũng thích sự thẳng thắn có phần hồn nhiên này của y.

Toàn thân Lục Vân Đình như bị lửa đốt, làm một lúc lâu vẫn chưa biết đủ, lại rút ra rồi lật người Giang Vu Thanh lại, nắm chân y nhét vật kia vào.

Giang Vu Thanh rên rỉ nhổm dậy đòi hôn, Lục Vân Đình sao có thể từ chối, cúi người dây dưa môi lưỡi với y, dưới hông càng đưa đẩy nhanh hơn, tinh hoàn va vào mông bộp bộp.Lợi ích của việc Giang Vu Thanh tập võ nhiều năm là vòng eo dẻo dai mạnh mẽ, giày vò cỡ nào cũng chịu được, Lục Vân Đình hưng phấn cắn bắp chân y mấy cái.Hai người đều là lần đầu, lúc bắn ra tựa như cùng nhau lạc vào tiên cảnh, hai lồng ngực ướt đẫm mồ hôi kề sát, thật lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.

Từ khi Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh lén dan díu đến nay, đây là lần đầu tiên thỏa mãn như vậy.

Lục Vân Đình ôm cơ thể ẩm ướt của Giang Vu Thanh rồi vén tóc y ra, cảm thấy chóp mũi lấm tấm mồ hôi của thiếu niên thật đáng yêu nên hôn chụt một cái, ngay cả mồ hôi cũng không chê mà thè lưỡi liếm sạch.Giang Vu Thanh thều thào nói, "Thiếu gia......

Ta sắp bị ngươi chơi chết rồi."

Lục Vân Đình thấy bộ dạng rã rời của y sau khi làm tình thì nở nụ cười, ánh mắt đầy trìu mến, miệng lại thản nhiên nói: "Sao thế, ta đã nói không đau rồi mà.

Ngươi sướng đến mức kẹp chặt eo ta không cho ta đi còn gì."

Mặt Giang Vu Thanh đỏ bừng, mắt cũng đỏ, đuôi mày khóe mắt tràn ngập xuân tình, lẩm bẩm nói: "Mới đầu đau thật đó——"Lục Vân Đình thản nhiên nói: "Khai bao có ai không đau đâu."

Khai bao —— Mặt Giang Vu Thanh nóng bừng, lại nghe Lục Vân Đình hỏi: "Chẳng phải lúc sau sướng lắm sao?"

Giang Vu Thanh hồi tưởng, dường như khoái cảm đê mê kia lại ập đến, lỗ hậu thít chặt kẹp dương vật Lục Vân Đình.

Tuy vật kia đã bắn nhưng vẫn còn trong đít, bị y kẹp thì giật giật, trở nên nửa cứng.

Hai người đều thở hổn hển, Giang Vu Thanh kề vào tai Lục Vân Đình thì thầm: "Hình như ta biết tại sao nhiều người sa vào phong nguyệt rồi."

Lục Vân Đình giật mình, "Hả?"

Giang Vu Thanh nói: "Sướng điên lên được, nhất là lúc cuối ấy, hồn như muốn bay đi luôn."

Đây quả thực là lời khen tuyệt nhất, y vừa dứt lời thì dương vật cắm trong đít lập tức cứng ngắc, Giang Vu Thanh: "......

Ơ?

Thiếu gia, sao ngươi lại......"

Lục Vân Đình: "Ngươi nói xem?"

Hắn cười lạnh: "Giang Vu Thanh, lỡ ngày nào ngươi bị ta chơi chết trên giường thì đều tại cái miệng của ngươi đấy."

Giang Vu Thanh muốn lên tiếng nhưng không kịp nữa, miệng bị chặn lại, tiếp tục ngã vào bể dục nóng hổi, lênh đênh chìm nổi quên hết thế sự.
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
85


Giữa mùa đông ngày ngắn đêm dài, sáng hôm sau Giang Vu Thanh ngủ dậy mới phát hiện ngoài trời tuyết rơi lất phất, bông tuyết li ti như hạt gạo, nhìn thôi cũng thấy vui mắt.Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, trận tuyết năm nay đến thật đúng lúc, năm sau sẽ lại là một năm tốt lành.Giang Vu Thanh hớn hở leo lên giường lay Lục Vân Đình dậy: "Thiếu gia, tuyết rơi rồi kìa!"

Đêm qua hai người chơi đùa hồi lâu, sau đó còn tắm rửa thay đệm giường nên ngủ khá muộn, Lục Vân Đình vốn mê ngủ, giày vò một trận như thế, Giang Vu Thanh đã tỉnh mà hắn vẫn còn buồn ngủ, mí mắt đánh nhau liên tục, làm thế nào cũng mở không ra.Lục Vân Đình mơ màng nói: "Tuyết rơi thì tuyết rơi, có phải chưa thấy bao giờ đâu."

Mỗi năm Giang Châu đều có mấy đợt tuyết, vào những năm mất mùa, thiên tai băng giá cũng có thể khiến dân chúng đau đầu không thôi.

Giang Vu Thanh thấy Lục Vân Đình thực sự buồn ngủ, mái tóc rối bù nhìn càng giống thiếu niên hơn, cũng đáng yêu hơn.

Giang Vu Thanh chọc vào má Lục Vân Đình, chọc một cái, má lõm xuống rồi phồng lên, sau đó xoa cổ hắn.

Giang Vu Thanh đã dậy được một lúc nên tay lạnh ngắt, Lục Vân Đình bị y sờ giật nảy mình, nắm tay y nhét vào chăn rồi miễn cưỡng mở mắt ra hỏi, "Làm gì vậy?"

Giang Vu Thanh chớp mắt, chỉ cười khúc khích chứ không nói gì, tâm trạng hết sức vui vẻ.Lục Vân Đình thấy y cười ngốc cũng không nhịn được cười, nỗi bực bội vì bị đánh thức hệt như hạt cát, gió thổi qua đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Nhưng nhìn một hồi, Lục Vân Đình chợt nhận ra sự bất thường, hôm qua hai người náo loạn một trận, lúc cuối Giang Vu Thanh buồn ngủ nên hắn nửa ôm nửa kéo y về giường.

Sao chỉ ngủ nửa đêm mà Giang Vu Thanh đã nhảy nhót tưng bừng rồi?

Cứ như tối qua hai người chưa từng điên loan đảo phượng, Giang Vu Thanh chưa từng bị hắn làm không chịu nổi, luôn miệng xin tha.Lục đại thiếu gia Lục Vân Đình lập tức tỉnh ngủ, nhìn chằm chằm Giang Vu Thanh với vẻ mặt vi diệu, trong lòng không khỏi hoài nghi bản thân.Sức khỏe hắn...... thật sự đã khá hơn nhiều.Nhưng hôm nay Giang Vu Thanh vẫn dậy trước.Bắt gặp ánh mắt kỳ quái của hắn, Giang Vu Thanh hỏi: "Thiếu gia, sao thế ạ?"

Lục Vân Đình hắng giọng một cái rồi nói: "Sao dậy sớm vậy?"

Giang Vu Thanh nhìn sắc trời bên ngoài: "Đâu còn sớm nữa ạ," đã gần giờ Tị, khi tỉnh lại Giang Vu Thanh còn ngẩn người, y hiếm khi ngủ đến giờ này.

Giang Vu Thanh luôn dậy sớm, dù trời nóng hay lạnh thì mỗi ngày đều tập võ, sau đó đọc sách nửa canh giờ hoặc một canh giờ, mấy năm nay đều là như vậy, bền lòng vững dạ.

Lục Vân Đình thấy bộ dạng này của y thì trong lòng càng thêm khó chịu, nghĩ thầm có phải đêm qua mình quá nương tay rồi không?Ánh mắt Lục Vân Đình dời xuống nửa người dưới của y, Giang Vu Thanh thấy vậy thì gò má đỏ lên, vô thức đưa tay che lại đôi mắt càn quấy của hắn rồi làu bàu hỏi: "Nhìn gì vậy?"

Lục Vân Đình: "Đỡ hơn chưa?"

Hắn không nói rõ chỗ nào nhưng Giang Vu Thanh sao có thể không biết, mất tự nhiên cuộn tròn đầu ngón tay, lí nhí nói: "Đỡ rồi ạ."

Hai chữ này vừa thốt ra thì vẻ mặt Lục thiếu gia cứng đờ, không nói năng gì.Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình, nhạy bén nhận ra hắn không vui, nhưng đang yên đang lành sao lại không vui chứ.Lục Vân Đình thấy y vô tội nhìn mình thì ngứa tay, hung hăng bóp mặt y xoa nắn như chó con làm Giang Vu Thanh không gọi được một câu thiếu gia.

Lục Vân Đình vẫn chưa hả giận nên túm lấy Giang Vu Thanh lột quần, động tác lần này không nhẹ làm y hít sâu một hơi, giãy giụa né tránh tay hắn rồi nói: "Thiếu gia, trời sáng rồi mà."

Lục Vân Đình dừng tay lại: "Đêm qua bị thương à?"

Hai tay Giang Vu Thanh giữ chặt lưng quần, quẫn bách đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "......

Không phải, chỉ là, chỉ là hơi đau thôi."

Có thể không đau sao, hai người đều mới làm quen với chuyện mây mưa, được nếm mùi thịt nên hoàn toàn không biết cách kiềm chế, hôm nay Giang Vu Thanh có thể dậy sớm là do ngày thường y đã quen dậy sớm, cộng thêm tập võ nhiều năm nên thể trạng khỏe mạnh.

Nhưng lúc nãy Giang Vu Thanh xuống giường vẫn nhe răng trợn mắt hồi lâu, mặc quần chậm như rùa bò.Lục Vân Đình nói khẽ: "Cho ta xem nào."

Giang Vu Thanh mở to mắt, lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng......

Đừng mà, cái này có gì để xem chứ."

Lục Vân Đình liếc y một cái: "Ngươi có chỗ nào ta chưa thấy đâu."

Không chỉ thấy mà trên mông Giang Vu Thanh còn có mấy dấu răng nữa, mông y căng tròn nở nang làm nổi bật vòng eo thon thả, lắc qua lắc lại hết sức hấp dẫn.

Lục Vân Đình nhìn mà nóng mắt, bị quỷ thần xui khiến vỗ mấy cái, còn cúi đầu cắn.Lục Vân Đình hỏi: "Ngươi tự cởi hay ta cởi cho ngươi?"

Đây là kiên quyết đòi xem.Giang Vu Thanh chưa bao giờ cãi lời hắn, vừa chậm chạp kéo quần xuống vừa nói: "Có ai như thiếu gia không, ban ngày ban mặt nhìn mông nam nhân——"Mặt Lục Vân Đình còn dày hơn y, nghe vậy chỉ thản nhiên nói: "Nhìn mông phu nhân mình có sao đâu?

Đừng nói nhìn mà dù ta muốn làm chuyện khác......"

"Ấy ấy ấy!"

Giang Vu Thanh thẹn không chịu nổi, vội vã ngắt lời hắn, "Ngài nhìn, ngài nhìn đi ạ!"

Lục Vân Đình cười, ánh mắt dán vào hai hõm eo sau lưng thiếu niên, sau đó dời xuống cặp mông đẫy đà.

Chỗ kia của y trắng nõn, sau một đêm bị giày vò thì chi chít vết đỏ, có dấu tay nam nhân, còn có mấy dấu răng mờ mờ, nhìn là biết đêm qua đã trải qua sóng to gió lớn cỡ nào.Khó coi nhất là chỗ ở giữa, lỗ nhỏ hồng hào chặt khít giờ đã chuyển sang màu đỏ thẫm, quanh rìa sưng tấy.Yết hầu Lục Vân Đình nhấp nhô, không nói một lời.Giang Vu Thanh vùi mặt vào chăn, oán giận nói: "Ta đã nói đừng làm nữa mà thiếu gia không nghe, còn đè ta......"

Y chưa nói hết thì bị bàn tay chạm vào làm giật mình, Lục Vân Đình khàn giọng nói: "Ta bôi thuốc cho ngươi."

Giang Vu Thanh: "Thuốc ở đâu ạ?"

Lục Vân Đình không trả lời mà tìm trong hộc ngầm một lát, sau đó lấy ra một hộp thuốc mỡ: "Để sẵn rồi."

Giang Vu Thanh cạn lời, nhất thời không biết nên khen hắn chu đáo hay nên nói đây là nước cờ đã tính trước, y hậm hực lẩm bẩm: "Sao thiếu gia biết sẽ cần dùng?"

Biết trước y sẽ bị thương mà sao không nhẹ nhàng kiềm chế hơn hả!Lục Vân Đình nhìn mặt y thì biết ngay trong lòng y đang nghĩ gì, nghĩ thầm mình cũng muốn kiềm chế lắm chứ, nhưng đêm qua chẳng biết ai cứ nói những lời kích thích mình.

Hắn nhẫn nhịn đã lâu, có thể để y hôm nay vẫn còn khỏe khoắn tươi tắn đã là kiềm chế lắm rồi!Lục Vân Đình nói: "Trong sách nói chỗ phía sau của nam tử không giống nữ tử......"

Giang Vu Thanh nghĩ thiếu gia nhà mình nghiên cứu kỹ như vậy chắc vì sợ y bị thương, trong lòng không khỏi cảm động, sau đó nghe thấy Lục Vân Đình thản nhiên nói: "Làm thêm mấy lần sẽ ổn thôi."

Thật tàn khốc, thật vô tình.Giang Vu Thanh: "......"

Không, không ổn, không ổn chút nào hết.
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
86


Lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh giữa hai người đã hoàn toàn bị xuyên thủng, dường như không có gì thay đổi, lại giống như cái gì cũng thay đổi.Lần trước Lục Vân Đình "bệnh", Giang Vu Thanh xin thư viện cho nghỉ mấy ngày, y là nhân tài trong mắt phu tử ở thư viện, lại chăm học nhất nên lần nào xin nghỉ cũng được cho phép.

Y ở Lục phủ hai ngày rồi định thu dọn đồ đạc về thư viện.Tuy Giang Vu Thanh biết ông bà Lục đã biết chuyện giữa mình và Lục Vân Đình nhưng vẫn chưa chính thức công khai, quả thực không biết làm thế nào mở miệng với hai ông bà.

Ai ngờ chuyện này lại do Lục phu nhân nói trước.Lúc đó Giang Vu Thanh đang cùng Lục phu nhân chăm sóc hoa cỏ bà trồng trong phòng hoa.Lục phủ có một gian phòng bằng kính, bên ngoài lạnh thấu xương nhưng trong phòng hoa lại ấm áp như xuân.

Giang Vu Thanh kéo tay áo lên, đưa kéo hoặc ấm nước tưới hoa cho Lục phu nhân.

Bà rất yêu hoa, trong đó có một gốc mẫu đơn trắng cực kỳ đẹp, nhụy hoa trắng muốt nở thành từng chùm tỏa hương thơm ngát, tràn ngập không khí mùa xuân.Giang Vu Thanh cười nói: "Phu nhân, cây mẫu đơn trắng này nở đẹp thật."

Lục phu nhân cười, đưa tay vuốt nhẹ cánh hoa rồi nói: "Cây hoa này là Vân Đình đi Lâm Châu nhờ người đem về, đường xa quá nên suýt nữa không sống được.

Ai ngờ sau khi dời vào phòng hoa này lại ngày càng tươi tốt."

Giang Vu Thanh nói: "Phu nhân chăm sóc kỹ như vậy, tất nhiên nó phải sống thật tốt để báo đáp phu nhân rồi."

Lục phu nhân cười nói: "Con thật biết cách dỗ ta vui vẻ."

Đột nhiên bà hỏi Giang Vu Thanh, "Vu Thanh à, con đến Lục gia mấy năm rồi?"

Giang Vu Thanh khẽ giật mình: "Bốn năm ạ."

Mùa hè năm mười bốn tuổi y đến Lục phủ, giờ đã mười tám, thời gian trôi qua nhanh thật.Lục phu nhân cũng cảm thán, "Tưởng đâu mới hôm qua thôi chứ, chớp mắt con và Vân Đình đều lớn rồi."

Giang Vu Thanh ngước nhìn Lục phu nhân rồi mím môi nói: "Phu nhân ——"Lục phu nhân thấy y ngập ngừng thì vỗ cánh tay y rồi khẽ thở dài: "Vu Thanh, con và Vân Đình đều rất tốt.

Có lẽ mọi chuyện đều là định mệnh, năm đó đại sư kia tính ra ngày sinh tháng đẻ của con rồi chỉ đường cho chúng ta tìm con, con thật sự đã giữ được mạng Vân Đình."

"Đây chính là ý trời," Lục phu nhân nói, "Con đừng hổ thẹn với chúng ta làm gì."

Giang Vu Thanh nghe bà ôn tồn nói xong thì hốc mắt nóng lên, lí nhí nói, "Phu nhân, xin lỗi......"

"Bé ngốc," mắt Lục phu nhân cũng đỏ hoe, "Con có lỗi gì với chúng ta đâu?

Ta và lão gia phải cảm ơn con mới đúng, Vân Đình......

đứa nhỏ Vân Đình này từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, đại phu nói hắn không thể sống qua nhược quán, chúng ta không muốn tin nhưng mỗi năm đều thấy hắn yếu đến nỗi bị gió thổi cũng phải uống thuốc nửa tháng, dù chúng ta không muốn tin cũng đành bất lực."

"Năm đó nếu không nhờ con xung hỉ cho Vân Đình, kéo hắn về từ Quỷ Môn Quan thì chúng ta thật chẳng biết làm sao.

Mấy năm nay sức khỏe Vân Đình ngày càng khá lên, con không biết ta và lão gia mừng cỡ nào đâu."

Lục phu nhân nhìn Giang Vu Thanh rồi nói: "Khi ta và lão gia chưa biết chuyện của con và Vân Đình......

đúng là chúng ta đã định hủy bỏ hôn thư kia, sau này các con gọi nhau là huynh đệ, chờ thời cơ chín muồi sẽ tìm mối tốt cho các con thành hôn, đây mới là con đường nam nhi thời này nên đi."

Trong lòng Giang Vu Thanh hồi hộp, không nói được gì.Lục phu nhân nói: "Giờ các con còn trẻ, mỗi ngày ở bên nhau bị tình cảm nhất thời làm mờ mắt, không phân biệt được đó là tình cảm thật sự hay là thói quen, chỉ sợ sau này các con sẽ hối hận thôi.

Đến lúc đó đừng nói làm huynh đệ mà e là còn bất hòa kết thù kết oán.

Chúng ta không thể không nghĩ xa được."

Giang Vu Thanh trầm mặc một lát rồi nói khẽ: "Phu nhân, con thích thiếu gia thật lòng mà, không phải thói quen, cũng không phải trả ơn.

Chỉ là thích thôi ạ."

Lục phu nhân nhìn Giang Vu Thanh thật sâu: "

Sau này sẽ không hối hận chứ?"

Giang Vu Thanh suy nghĩ rồi nói: "Nếu giờ con nói không hối hận, e là phu nhân sẽ nghĩ con còn trẻ, sau này sẽ nghĩ khác đi.

Văn tự bán mình của con vẫn còn nằm trong tay thiếu gia, nếu sau này con đổi ý thì phu nhân muốn xử lý con thế nào cũng được."

Khi Giang Vu Thanh thi đồng sinh, Lục Vân Đình đã trả văn tự bán mình cho y nhưng y không nhận mà nhờ hắn giữ giùm.Lục phu nhân nói: "Nếu sau này con làm quan, vì hôn sự này mà bị người khác chỉ trích, ảnh hưởng đến tiền đồ ——"Giang Vu Thanh nói: "Con cũng không hối hận đâu ạ."

"Uống nước nhớ nguồn, không có Lục gia sẽ không có Giang Vu Thanh hôm nay.

Nếu vì tiền đồ mà phải từ bỏ thiếu gia," Giang Vu Thanh nói, "Thì khỏi cần cũng được."

Lục phu nhân nhìn vẻ mặt trầm tĩnh kiên định của thiếu niên, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

"Cả đời ta chỉ có một đứa con là Vân Đình, sau này có thêm con, tuy con không phải họ Lục nhưng mấy năm nay chúng ta xem con chẳng khác gì Vân Đình cả."

Giang Vu Thanh sững sờ nhìn Lục phu nhân, bà cười nói: "Mấy ngày qua ta và lão gia nghĩ sai rồi.

Trước kia Vân Đình đau ốm, ta luôn quỳ lạy Phật Tổ, cầu xin ông trời phù hộ hắn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Giờ hắn bình an vô sự, chúng ta đâu còn mong gì hơn, chẳng lẽ vì lời đàm tiếu của người ngoài mà bắt các con xa nhau, để cả hai đều đau khổ sao?"

"Sống đến tuổi này chúng ta đã ngộ ra một điều, người dưng khen cũng được mà chửi cũng được, đều là gió thoảng qua tai.

Chỉ cần hai con thương yêu nhau, bên nhau dài lâu là tốt rồi."

Trong lòng Giang Vu Thanh chấn động mạnh, không kìm được nước mắt, "Cảm ơn phu nhân, con sẽ sống hạnh phúc với thiếu gia, sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt ——"Lục phu nhân bị y chọc cười: "Không được, vậy chẳng phải con sẽ bị Vân Đình bắt nạt chết sao?"

Bà nghiêm túc nói: "Hai người muốn bên nhau thì phải chăm sóc nhau chứ đâu lý nào một người phải chăm sóc người kia mãi, dù tình cảm có sâu đậm cỡ nào cũng không thể lâu bền."

Giang Vu Thanh sụt sịt một cái rồi trịnh trọng gật đầu: "Dạ!"

Sau khi Giang Vu Thanh trở về từ phòng hoa thì tình cờ gặp Lục Vân Đình vừa ra khỏi thư phòng, Lục Vân Đình lập tức trông thấy đôi mắt đỏ hoe của Giang Vu Thanh, nắm cánh tay y hỏi: "Sao thế?"

Giang Vu Thanh bị những lời Lục phu nhân nói làm cảm động không thôi, thấy Lục Vân Đình thì trong lòng mềm nhũn, ôm eo hắn rồi rúc vào ngực.

Lục Vân Đình vừa mừng vừa sợ, Giang Vu Thanh ở ngoài luôn thận trọng, thân mật cũng có chừng mực nên rất hiếm khi ôm hắn như vậy.

Lục Vân Đình nở nụ cười, xoa cổ Giang Vu Thanh hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy, chẳng phải ngươi đến phòng hoa với nương sao?"

Giang Vu Thanh: "Dạ."

Lục Vân Đình: "Đừng dạ nữa, sao thế, lúc đi vui vẻ mà lúc về hai mắt đỏ hoe —— Nương nói gì à?"

Lục Vân Đình không hỏi còn đỡ, hắn vừa hỏi thì sống mũi Giang Vu Thanh cay xè, dụi vào vai Lục Vân Đình nói: "Phu nhân thật tốt."

"Lục gia thật tốt," Giang Vu Thanh nói tiếp.Lục Vân Đình: "......?"

"Chỉ có ta không tốt thôi à?"

Giang Vu Thanh cười: "Thiếu gia cũng tốt nữa."

Thấy y cười, Lục Vân Đình mới yên tâm lại, xoa tai y hỏi: "Nói với nương chuyện gì mà mắt đỏ hoe thế."

Giang Vu Thanh làm thinh, trong lòng âm thầm vui vẻ, chân thành nói: "Thiếu gia, nhất định là kiếp trước ta đã làm rất nhiều việc tốt.

Nếu không sao có thể xung hỉ cho thiếu gia, làm thiếu gia khỏe lại được chứ."

"Đây gọi là định mệnh đấy," Lục Vân Đình hài lòng nói: "Tiếc là không tìm được thuật sĩ kia, nếu không nhất định phải cho hắn một hồng bao thật lớn."

Giang Vu Thanh đồng tình gật đầu, Lục Vân Đình nhìn y, nghĩ thầm có lẽ kiếp trước hắn cũng làm rất nhiều việc tốt nên mới khiến người này sớm xuất hiện bên mình, từ đó mùa đông lạnh giá cỡ nào cũng có ý xuân kề bên.Hai năm sau.Mùng sáu tháng Tư, kinh đô vào xuân ấm áp, hoa hạnh nở rộ ven phố dài, từng chùm trắng như tuyết trên ngọn cây càng làm tăng thêm vẻ sống động.Nhưng hoa có sống động cỡ nào cũng không bằng Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố.

Đó là một ngày đẹp trời, nắng ấm trên mái vòm, bầu trời trong xanh, mây trắng như dệt.

Đường phố đông đúc tấp nập, ngay cả quán trà quán rượu hai bên đường cũng chật kín người, ngóng trông Trạng Nguyên dẫn theo tiến sĩ dạo phố."

Sáng sớm làm nông dân, chiều tà làm Hoàng đế," văn chương thời này cực kỳ thịnh hành, nhất là kinh đô, trẻ con ven đường cũng có thể đọc ra mấy câu thơ, vì vậy nghi thức dạo phố của quan Trạng Nguyên đậu kỳ thi Đình càng được chú ý hơn."

Tới chưa?

Tới chưa?"

Có người sốt ruột nhìn quanh."

Còn sớm mà."

"Chẳng biết quan Trạng Nguyên năm nay đến từ đâu nhỉ."

Lời này vừa thốt ra lập tức dấy lên một cuộc tranh luận, người này nói nhất định phải là Trương cống sĩ của Lâm An bọn họ, người kia nói nhất định là Hội Nguyên trong kỳ thi mùa xuân năm nay, lại có người nói Hội Nguyên chưa chắc đã là Trạng Nguyên, chưa biết chừng trong kỳ thi Đình bị người khác giành hạng nhất, tranh luận hết sức sôi nổi.Giang Vu Thanh không biết những cuộc tranh luận này, cũng không rảnh chú ý, giờ phút này y đang nhìn sững ba chữ Giang Vu Thanh Giang Châu ở phía trên cùng của bảng vàng, hồi lâu sau mới dần bình tĩnh lại.Hai năm nay Giang Vu Thanh đã mất đi vẻ ngây ngô, vóc dáng cao lớn, dung mạo tuấn tú, hệt như minh châu được lau sạch bụi tỏa sáng lấp lánh.Ngựa Đạp Tuyết gắn yên bạc, một nội thị trong cung cười nói: "Quan Trạng Nguyên, xin mời."

Giang Vu Thanh lịch sự gật đầu với hắn rồi nhanh nhẹn nhảy lên ngựa, đội nghi thức hoành tráng bắt đầu di chuyển.

Có cờ trống mở đường, đội nghi thức qua cổng Long Môn, chiêng trống vang trời, tiến vào phố xá sầm uất.Dẫn đầu là tiến sĩ hạng nhất, Giang Vu Thanh là quan Trạng Nguyên nên tất nhiên phải đi trước nhất.

Y còn trẻ, lại tuấn tú trắng trẻo nên thu hút sự chú ý của người khác, có cô nương táo bạo ném cành hoa và túi gấm trên tay về phía y.Đây là phong tục bản triều, khi tiến sĩ dạo phố, dân chúng sẽ ném hoa tươi và túi gấm để chúc mừng.Toàn thân Giang Vu Thanh đầy hoa khiến Thám Hoa và Bảng Nhãn bên cạnh cười rộ lên, trong ba hạng đầu Giang Vu Thanh là người trẻ tuổi nhất nên tất nhiên được ưu ái hơn.

Ngựa đi rất chậm, Giang Vu Thanh đành phải chắp tay tạ ơn dân chúng xung quanh, ánh mắt lại vô tình hay cố ý tìm kiếm ai đó.

Đột nhiên một cành hoa hạnh rơi trúng ngực y, Giang Vu Thanh nhìn sang, trông thấy bên cửa sổ trên lầu hai có một thanh niên tuấn mỹ đang nhìn mình cười.Không phải Lục Vân Đình thì là ai?Giang Vu Thanh mỉm cười rồi cầm cành hoa hạnh kia cài lên mũ, khí chất thiếu niên phong lưu phóng khoáng không sao tả xiết.Lục Vân Đình cũng cười, nét mặt rạng rỡ khiến đám hoa hạnh nở rộ bên cạnh quán trà trở nên mờ nhạt, Lục Vân Đình giơ chén rượu trong tay lên chúc từ xa, nói bằng khẩu hình: "Chờ ngươi."

Tất nhiên là Giang Vu Thanh nhìn hiểu, những lời khen ngợi như sóng biển cũng không cảm động bằng hai chữ kia, trong lòng Giang Vu Thanh bỗng nhiên nôn nóng, muốn thoát khỏi danh lợi mê người này để ngồi đối diện thiếu gia nhà mình, chỉ hai người với nhau, uống chung một bầu rượu, cùng chia sẻ niềm vui đơn giản nhất.Chẳng biết ai đốt pháo mà tiếng lốp bốp vang lên, gió xuân mang theo tình cảm chân thành của thiếu niên, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.
 
Back
Top Bottom