Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Vu Thanh

[Hoàn][Đm] Vu Thanh
30


Giang Vu Thanh vô duyên vô cớ mang tiếng hồ ly tinh cũng chẳng bị ảnh hưởng gì, y vốn sợ Chu Lê Thăng bị mình đánh hỏng não nhưng Lục Vân Đình nói không hỏng đâu, còn bồi thêm một câu dù có hỏng thật thì Chu gia cũng chẳng làm gì được y, trong lời nói lộ ra vẻ kiêu ngạo của thiếu niên.Giang Vu Thanh chớp mắt hỏi Lục Vân Đình, thiếu gia, chẳng phải đây là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng sao?Lục Vân Đình nghẹn họng, nhíu mày nhìn Giang Vu Thanh: "Hết hồ ly lại đến chó, Giang Vu Thanh, sách ngươi đọc chui vào bụng chó hết rồi hả?"

Hắn nói thẳng thừng nhưng Giang Vu Thanh cũng không giận mà còn rất vui vẻ, đi tới huých nhẹ cánh tay Lục Vân Đình: "Hồi bé bọn trẻ trong thôn bắt nạt ta, ca ca ta cũng không thèm để ý, sao thiếu gia tốt quá vậy?"

Lục Vân Đình nhìn khuôn mặt tươi cười của y, hai mắt Giang Vu Thanh cong cong, vừa ngây thơ vừa ngoan, hệt như chú chó con được ăn ngon thì vẫy đuôi lia lịa, Lục Vân Đình thấy mà trong lòng ngứa ngáy.Hắn giật tay áo lại: "Xê ra."

Giang Vu Thanh "à" một tiếng rồi nhích mông sang bên cạnh, sau đó lại nhìn Lục Vân Đình, đuôi mày khóe mắt tràn ngập ý cười.

Lục Vân Đình đưa tay bóp mặt y đẩy qua chỗ khác, không thấy đôi mắt đen láy kia thì tâm mới tĩnh được, hắn nói: "Đánh chó phải ngó mặt chủ, Lục gia của ta dù một chiếc lá cũng không ai được hái."

Giang Vu Thanh nói to: "Thiếu gia nói đúng lắm!"

"Kẻ nào hái lá cây Lục gia của chúng ta thì đánh kẻ đó!"

Lục Vân Đình nhìn nửa khuôn mặt trong lòng bàn tay mình, Giang Vu Thanh đã đầy đặn hơn, xúc cảm ấm áp mịn màng, hắn bị quỷ thần xui khiến véo một cái rồi lạnh lùng nói: "Ai thèm chung Lục gia với ngươi hả?"

Giang Vu Thanh hết sức vui vẻ, hớn hở nói: "Đúng vậy!

Lục gia là của thiếu gia!"

Lục Vân Đình khựng lại, rốt cuộc nhịn không được xoa má y nói, "Bánh bao xìu."

Giang Vu Thanh quay mặt lại, trên má hằn một vết đỏ mờ nhạt, "Bánh bao xìu gì ạ?"

Lục Vân Đình rút tay về rồi thản nhiên đứng lên, nhìn Giang Vu Thanh hỏi: "Ăn bánh bao chưa?"

Giang Vu Thanh ngơ ngác gật đầu.Lục Vân Đình nói: "Da mặt mềm xèo, muốn bóp sao cũng được, Giang Vu Thanh, ngươi chính là bánh bao xìu đấy."

Nói xong hắn cười một tiếng như có như không rồi thong thả bước đi.

Giang Vu Thanh ngẩn ngơ, làu bàu nói: "Ta đâu phải bánh bao xìu", chỗ bị bóp trên mặt mơ hồ nóng lên, y đưa tay xoa xoa rồi đuổi theo, "Thiếu gia, ta không phải bánh bao xìu đâu!"

Tất nhiên Giang Vu Thanh không phải bánh bao xìu, chẳng biết trận đòn của y làm Chu Lê Thăng nhớ đời hay là Lục gia trấn áp Chu gia mà Chu Lê Thăng không dám gây sự với Giang Vu Thanh nữa, mặc dù trong lòng hắn vô cùng oán hận y.Giang Vu Thanh ở học đường như cá gặp nước, chẳng những đồng môn quý mến mà phu tử luôn nghiêm khắc cũng hết sức ưu ái Giang Vu Thanh, hình như còn muốn nhận y làm đệ tử cuối cùng, Chu Lê Thăng quả thực muốn rớt con mắt.Tuy Trương phu tử dạy vỡ lòng nhưng học vấn của ông cực cao, cũng thuộc hạng nhất nhì trong thư viện Bình Lam.

Đời này đệ tử thân truyền của ông chỉ đếm trên đầu ngón tay, ai cũng vang danh thiên hạ, bao nhiêu thế gia đại tộc dẫn con em mình đến gặp Trương phu tử đều bị ngó lơ.Hồ ly tinh!Giang Vu Thanh chắc chắn là hồ ly tinh!Chu Lê Thăng nhịn không được trừng Giang Vu Thanh, thậm chí còn muốn hỏi mẹ mình có đạo sĩ nào đạo hạnh cao thâm để xin mấy lá bùa bắt Giang Vu Thanh hiện nguyên hình.

Nhưng sau khi quan sát một thời gian, dù Chu Lê Thăng không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận Giang Vu Thanh rất có năng khiếu trong học tập —— Không chỉ có trí nhớ tuyệt vời mà còn sáng dạ nữa.Vượt qua ngưỡng cửa đầu tiên, Giang Vu Thanh tiến bộ cực nhanh, khoảng cách với các học sinh trong lớp vỡ lòng cũng không ngừng rút ngắn.Vỡ lòng vốn là bậc cơ sở nên rất đơn giản, chỉ cần chịu khó thì sẽ học giỏi, huống chi Giang Vu Thanh vừa có tài vừa chăm chỉ cố gắng.Trong thư viện có thi cử, những năm qua Chu Lê Thăng luôn xếp hạng chót nhưng hắn cũng không thèm để ý, mẹ hắn nói hắn là con trưởng Chu gia, tương lai Chu gia sẽ thuộc về hắn, tất cả đều là của hắn nên khỏi cần thi cử.Nhưng nghe phu tử khen ngợi Giang Vu Thanh, nhìn y ngày ngày học hành chăm chỉ, không hiểu sao trong lòng Chu Lê Thăng lại thấy sốt ruột bực bội —— Sao hắn có thể bị một kẻ không biết từ đâu đến, mười mấy tuổi mới học vỡ lòng bỏ lại sau lưng được chứ?Giang Vu Thanh có năng khiếu học tập là điều người nhà họ Lục chưa từng nghĩ đến, nhưng y đã có số mệnh này thì họ sẽ không để minh châu phủ bụi.

Thời nay có rất nhiều gia tộc lớn không chỉ cho con em đi học mà còn nuôi mấy thư sinh hàn môn học tập, tương lai đạt được công danh cũng xem như giúp ích cho gia tộc.Ông bà Lục chưa bao giờ có ý định lợi dụng Giang Vu Thanh mà chỉ nghĩ Lục Vân Đình thật sự không thích y, không muốn thành thân, sau này mỗi người một ngả, dù Giang Vu Thanh có đi đến đâu, nghĩ đến sự giúp đỡ hôm nay hai người vẫn có thể chia tay trong êm đẹp.
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
31


Đảo mắt hè qua đông đến, Giang Vu Thanh đã học ở thư viện Bình Lam nửa năm, trong nửa năm này y trở thành đệ tử thân truyền của Trương phu tử, trong kỳ thi vỡ lòng cũng từ hạng chót lên hạng giữa.Y học vỡ lòng muộn, dù có năng khiếu nhưng vẫn thua các học sinh khác mấy năm, may nhờ Trương phu tử dốc lòng dạy bảo, y lại cần cù chịu khó, giờ không ai có thể nhận ra y chỉ mới bắt đầu học nửa năm trước.Y còn đón sinh nhật mười lăm tuổi.

Hôm sinh nhật, Lục phu nhân tự mình nấu cho y một tô mì trường thọ, Giang Vu Thanh được sủng mà sợ, bưng tô mì kia không biết làm thế nào cho phải, hai mắt đỏ hoe."

Sinh nhật lão gia và Vân Đình hàng năm ta đều nấu cho họ một tô mì trường thọ," Lục phu nhân cười nói, "Con nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

Giang Vu Thanh nghèn nghẹn nói: "Thơm quá, chắc là ngon lắm đây."

Nghe y nói nịnh Lục phu nhân che miệng cười, Lục Vân Đình bị bệnh, tính tình lạnh lùng nên không bao giờ nũng nịu với bà, tuy Giang Vu Thanh được mua về nhưng ngây thơ đơn thuần, người khác tốt với y một thì y sẽ trả gấp mười, vui vẻ hay thích thú đều hiện rõ trên mặt khiến người ta mát lòng mát dạ.

Sau một thời gian, dường như y đã trở thành con trai bà thật.Giang Vu Thanh ăn sạch tô mì trường thọ kia, nước dùng cũng húp cạn, Lục phu nhân thấy vậy thì càng thêm vui vẻ, bà ngắm Giang Vu Thanh, ngày thường không cảm thấy gì, giờ nhìn kỹ lại nhận ra sự thay đổi rõ rệt của y.Quyền tài nuôi thân, đọc sách dưỡng hồn.Giang Vu Thanh không còn nhút nhát sợ sệt, hoang mang ngơ ngác, đôi mắt sáng lấp lánh, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ thư sinh xen lẫn năng động hoạt bát của thiếu niên, lanh lợi như chú nai.

Da trắng hơn, má hóp cũng đầy lên, hệt như con nhà giàu được nuông chiều, thực sự rất đáng yêu.Hôm nay Lục lão gia tặng Giang Vu Thanh một bộ văn phòng tứ bảo tinh xảo đắt tiền, ngay cả Lục Vân Đình cũng ném cho y một hộp gấm vuông, trong hộp đựng một miếng ngọc bội cực phẩm màu xanh lam.Đây là lần đầu tiên y đón sinh nhật long trọng như vậy nên ban đêm phấn khích đến nỗi ngủ không được, lăn qua lộn lại trên giường, Lục Vân Đình nghe tiếng sột soạt thì gọi y: "Giang Vu Thanh."

Giang Vu Thanh ôm chăn ngồi dậy: "Thiếu gia."

Lục Vân Đình nói: "Ngươi nghiện lật bánh rán à?"

Giang Vu Thanh không nhịn được cười, "Thiếu gia, ngài ngủ chưa ạ?"

Lục Vân Đình hừ khẽ một tiếng, Giang Vu Thanh mang giày rồi ôm chăn chạy tới giường hắn nói: "Thiếu gia, ta hầu chuyện ngài một lát được không?"

Lục Vân Đình nghĩ thầm ai hầu chuyện ai hả?

Hắn nghe động tĩnh của Giang Vu Thanh thì biết ngay y vui quá ngủ không được, hệt như ngày đầu tiên đến thư viện vậy.Hôm nay khóe miệng Giang Vu Thanh chưa hạ xuống lần nào, cười tít mắt nhìn rất ngốc, thật muốn để phu tử và các đồng môn khen ngợi y ở thư viện nhìn thấy.Lục Vân Đình không nói gì, Giang Vu Thanh theo thói quen ngồi cuối giường hắn nói: "Thiếu gia, mì phu nhân nấu ngon thật đấy."

Lục Vân Đình thuận miệng nói: "Mẹ ta chỉ biết làm mì trường thọ thôi."

Đã vào cuối thu, sức khỏe Lục Vân Đình yếu nên sợ lạnh, chăn cũng dày hơn chăn Giang Vu Thanh, y biết Lục Vân Đình thuộc thể hàn nên thò tay vào chăn xoa chân hắn.Lục Vân Đình nhíu mày hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia, chân ngươi lạnh quá, để ta ủ ấm cho ngươi."

Một ngọn nến không đủ chiếu sáng cả phòng nên tối lờ mờ, Lục Vân Đình không thấy rõ mặt Giang Vu Thanh nhưng lại phát giác hai bàn tay đặt trên chân mình nóng hổi, Giang Vu Thanh chui tọt vào chăn Lục Vân Đình, bọc kín chân hắn rồi hỏi: "Còn lạnh không ạ?"

Lục Vân Đình hừ khẽ một tiếng nhưng không rút ra mà nói: "Xem ngươi có tiền đồ chưa kìa, một tô mì của mẹ ta đáng để ngươi vui vậy sao."

Giang Vu Thanh cười khúc khích không nói gì, đương nhiên Lục Vân Đình không hiểu rồi, từ nhỏ đến lớn y chưa từng đón sinh nhật.

Hồi bé còn ghen tị cha mẹ luộc cho đại ca hai cái trứng gà vào sinh nhật hắn, sau này biết có ghen tị cha mẹ cũng chẳng cho mình nên Giang Vu Thanh không ghen tị nữa.Y không ngờ ông bà Lục sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, ngay cả Lục Vân Đình cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho y.Lục gia đối với y quả thực là ơn nặng như núi.Cũng không phải Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình ngủ chung giường, từ lâu y đã quen ngủ trên ghế dài trong phòng hắn, đầu thu mới mưa xong Giang Vu Thanh đã bị cảm lạnh, ho khan không dứt.

Y bị cảm, sức khỏe Lục Vân Đình lại yếu, hai người ngày ngày cùng đi cùng về nên khó tránh khỏi lây bệnh.Thế là trong điền trang có thêm hai bệnh nhân.Giang Vu Thanh cực kỳ áy náy nên muốn chăm sóc Lục Vân Đình, quản gia thấy mặt mũi y đỏ bừng, sợ Lục Vân Đình bệnh nặng hơn nên vội nói thiếu gia có bọn họ chăm sóc rồi, y cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.Giang Vu Thanh mím chặt môi, đành phải lùi lại mấy bước.Y vốn khỏe mạnh nên bị cảm mấy ngày là khỏi, còn Lục Vân Đình lại nằm liệt giường nửa tháng, có một buổi tối thấy Giang Vu Thanh định về ghế dài, hắn bảo y ngủ trên giường mình một đêm.Người Giang Vu Thanh nóng như lò lửa, khi Lục Vân Đình tỉnh lại thì chân đang áp vào ngực y, toàn thân nóng hổi.

Nhớ đến tờ hôn thư của hai người, Lục Vân Đình bỗng thấy hơi thẹn thùng.Hắn dứt khoát bảo Giang Vu Thanh sang phòng bên cạnh ngủ, nhưng nửa đêm Giang Vu Thanh vẫn quay lại, nói đổi giường khác ngủ không được, y muốn nhìn thiếu gia ngủ.Câu này quá thẳng thắn, quá lộ liễu, Lục Vân Đình trừng y nửa ngày nhưng Giang Vu Thanh đã nhắm mắt ôm chăn ngủ thiếp đi.Mỗi khi trời quá lạnh, Giang Vu Thanh sẽ làm ấm giường cho Lục Vân Đình, có khi về chỗ mình ngủ, có khi ngủ ngay trên giường Lục Vân Đình, hai người một trên một dưới, nhìn khá giống vợ chồng mới cưới tương kính như tân.
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
32


Con em nhà giàu sành đời sớm, vì sức khỏe Lục Vân Đình yếu nên ông bà Lục cũng không đưa người vào phòng hắn, nhưng mưa dầm thấm đất nên cũng biết không ít.Hắn chỉ biết nửa vời mà thôi, Lục Vân Đình thanh tâm quả dục không rành chuyện phong nguyệt, ngay cả tay cô nương cũng chưa từng nắm.

Cô nương Lục Vân Đình gặp nhiều nhất là các tỳ nữ ma ma hầu hạ ở Lục gia, ông bà Lục sợ Lục Vân Đình sa vào nữ sắc quá sớm sẽ hại thân nên người ở chỗ hắn hầu hết là thiếu niên, nếu có cô nương thì cũng đã xuất giá.Khi Giang Vu Thanh vào cửa, Lục Vân Đình chưa từng nghĩ hai người sẽ ân ái thân mật, một là Giang Vu Thanh quá nhỏ quá gầy, hai là nam nhi như y ngực phẳng lì, cái y có mình cũng có, thực sự chẳng có gì để Lục Vân Đình tơ tưởng.Mùa hè chưa cảm thấy gì, nhưng khi trời lạnh sẽ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Giang Vu Thanh cao hơn nhiều so với Lục Vân Đình bệnh lâu thể hư, đêm hôm trước hai người ngủ chung, chân Lục Vân Đình được Giang Vu Thanh ôm trong ngực, chân áp vào ngực thiếu niên thoải mái dễ chịu hơn tất cả túi chườm hắn từng dùng.Còn rất thân cận, thân cận đến nỗi Lục Vân Đình hơi lúng túng.Vì vậy hôm sau Lục Vân Đình nghiêm giọng ra lệnh cho Giang Vu Thanh không được leo lên giường mình nữa, Giang Vu Thanh chớp mắt hỏi hắn tại sao.Nếu là trước kia, Lục Vân Đình có thể lạnh mặt nói ra những lời gây tổn thương nặng nề, nhưng nhìn gương mặt hồng hào của Giang Vu Thanh, hắn chỉ gượng gạo nói vì mình không thích thế.Giang Vu Thanh "à" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Ai ngờ đến tối, khi Lục Vân Đình mang theo hơi nước ẩm ướt vào phòng thì thấy Giang Vu Thanh chui ra khỏi chăn, đầu tóc bù xù vểnh lên mấy cọng.

Y mặc áo lót màu trắng, tay còn cầm một quyển sách, chẳng biết nằm trên giường hắn bao lâu rồi, hèn gì tối nay hắn không thấy Giang Vu Thanh ở thư phòng.Giang Vu Thanh xuống giường cười hì hì, "Thiếu gia, giường ấm rồi, ngủ sẽ dễ chịu hơn đấy ạ."

Y dừng một lát rồi nói thêm, "Ta tắm xong mới lên giường nên sạch lắm."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, không hiểu sao tim Lục Vân Đình bị câu này làm nhói lên một cái, vốn định giải thích không phải mình chê Giang Vu Thanh bẩn, nhưng thấy y ngáp thì không nói nên lời.Trên giường tỏa ra nhiệt độ cơ thể Giang Vu Thanh, còn nhét thêm túi chườm nên nóng hổi, Lục Vân Đình vừa lên giường thì cả người đều ấm áp.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà dường như hắn ngửi thấy mùi hương của Giang Vu Thanh, rõ ràng hai người cùng tắm xà phòng mua từ một tiệm hương liệu cơ mà.Lục Vân Đình giống như được Giang Vu Thanh ôm vào lòng.Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì trong lòng Lục Vân Đình run lên, gò má nóng ran, toàn thân cũng nóng.Lục Vân Đình nằm hồi lâu, cứ tưởng mình sẽ mất ngủ, nhưng có lẽ vì chăn đệm quá ấm, mùi hương len vào mũi quá dễ chịu nên Lục Vân Đình ngủ say cả đêm.

Sau này Giang Vu Thanh làm ấm giường cho hắn, Lục Vân Đình không từ chối nữa.Tối nay tâm trạng Giang Vu Thanh rất vui, nằm sát Lục Vân Đình rồi theo thói quen bọc lại đôi chân lạnh buốt của hắn, chẳng bao lâu sau đã thở đều, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

Lục Vân Đình nằm im không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nóc màn, hai người nằm quá gần, áo lót lại mỏng nên hắn có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng của Giang Vu Thanh.Chưa đầy nửa năm mà Giang Vu Thanh đã thay đổi từ một đứa trẻ gầy còm thành thiếu niên cao ráo.

Thân thể y nóng hổi, chẳng chút phòng bị áp vào người hắn, nóng như lửa trong mùa đông giá rét mà không gây bỏng, mỗi tấc đều vừa phải.Không hiểu sao từ lúc chung giường với Giang Vu Thanh, Lục Vân Đình luôn ngủ rất nhanh, dường như những cơn ác mộng dây dưa không ngớt cũng phải lùi bước.Chắc vì đêm nay ngủ chung với Giang Vu Thanh, trên giường quá nóng nên giấc mộng của Lục Vân Đình cũng nóng theo.

Trong mơ toàn thân hắn đầm đìa mồ hôi, lồng ngực kề sát một người, Lục Vân Đình muốn hất đối phương ra nhưng không hiểu sao lại do dự, bỗng nhiên hắn phát hiện thân thể trong ngực trần trụi, áp sát mình, da thịt chạm nhau nóng bỏng dinh dính.Cổ họng Lục Vân Đình khô khốc, vừa khẩn trương vừa luống cuống, vô tình đụng vào thân thể trong ngực, hắn cuộn ngón tay lại, người kia phát ra một tiếng rên khàn khàn, âm cuối kéo dài làm vành tai Lục Vân Đình tê dại nóng hổi.Nhất thời hắn không phân biệt được người này là nam hay nữ.Đột nhiên người trong mộng nhấc chân áp sát vào hắn, quấn quýt mập mờ, cực kỳ phóng đãng, Lục Vân Đình nín thở, lập tức nắm chặt đùi đối phương.Da thịt ấm áp láng mịn như ngọc mỡ dê thượng hạng khiến người ta mê mẩn, chỉ muốn cầm lên ngắm nghía.Người trong mộng bị đau rên rỉ một tiếng, thân thể khẽ nhúc nhích, Lục Vân Đình chợt thấy trên môi mềm mại, người kia xích lại gần hôn hắn.Lục Vân Đình sờ ngực người trong mộng, nho nhỏ, bằng phẳng chứ không căng tròn như đám thiếu gia ăn chơi kia hay nói—— Đây là nam nhân.Thay vì nói nam nhân thì nói thiếu niên sẽ chính xác hơn.Lục Vân Đình đột ngột tỉnh giấc.
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
33


Lục Vân Đình chưa hoàn hồn mở mắt ra, hồi lâu sau mới hơi bình tĩnh lại, chợt phát hiện hai chân hắn bị Giang Vu Thanh ngủ cuối giường ôm vào lòng, một chân Giang Vu Thanh còn gác lên bụng hắn.

Hai người quá gần nhau, trong đầu Lục Vân Đình bỗng hiện ra thân thể thiếu niên trần trụi kề sát mình trong mộng, gò má nhất thời nóng lên, vô thức muốn rút chân ra khỏi ngực Giang Vu Thanh.Lục Vân Đình khẽ nhúc nhích, Giang Vu Thanh mơ màng lẩm bẩm một tiếng thiếu gia, càng xích lại gần hơn, vỗ nhẹ hắn rồi nói: "Còn sớm mà, thiếu gia ngủ thêm lát nữa đi."

Không hiểu sao thân thể và hơi thở ấm áp của Giang Vu Thanh vào thời khắc này lại trùng khớp với người trong mộng, Lục Vân Đình tê cả da đầu, luống cuống tay chân bò dậy.

Động tĩnh của hắn quá mạnh làm Giang Vu Thanh đang ngủ mơ màng cũng ngồi dậy, hé mắt ra gọi, "Thiếu gia?"

Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh, thiếu niên ngủ mê nên đầu tóc rối tung, vạt áo hở rộng để lộ một mảng da thịt trắng mịn, vừa ngây thơ vừa hoang mang nhìn hắn hỏi: "Thiếu gia gặp ác mộng à?"

Lục Vân Đình quay đầu đi không nhìn Giang Vu Thanh nữa, hùng hổ nói: "Giang Vu Thanh, về giường ngươi ngủ đi!"

Hắn vừa mở miệng thì giọng nói khàn khàn, Lục Vân Đình chột dạ ngậm chặt miệng.Giang Vu Thanh gãi đầu, vừa định nói chuyện thì nhận ra khuôn mặt Lục Vân Đình đỏ lạ thường, ánh mắt trốn tránh, y giật nảy mình, chống tay trên giường bò tới gần.

Giang Vu Thanh sờ mặt Lục Vân Đình, vừa nóng vừa đỏ, y lập tức tỉnh ngủ, sốt ruột nói: "Thiếu gia, sao mặt ngươi nóng thế......

Có phải bị sốt rồi không," nói xong y xoay người xuống giường, "Để ta gọi người đi tìm đại phu."

Trong lúc cấp bách Lục Vân Đình túm lấy Giang Vu Thanh, nếu y đi tìm đại phu thì không chỉ đại phu mà cha mẹ hắn cũng tới, đời này Lục Vân Đình đâu còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.Lục Vân Đình tức giận nói: "Ta không sốt!"

Giang Vu Thanh: "Dạ?"

"Thiếu gia, ngươi không khỏe thì đừng cố chịu đựng," Giang Vu Thanh dỗ hắn, "Để đại phu đến xem là được rồi."

Lục Vân Đình nhìn đôi môi lúc khép lúc mở của y, vừa thẹn vừa tức, đều tại Giang Vu Thanh hết, cứ đòi ngủ chung với hắn nên báo hại hắn mơ thấy cảnh kỳ quái như vậy—— Y chính là thủ phạm.

Lục Vân Đình bịt miệng y rồi nói: "Đã bảo ta không sao mà!"

Nửa khuôn mặt Giang Vu Thanh bị tay hắn che kín, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, vì bịt chặt quá nên đôi môi mềm mại cứ thế áp vào lòng bàn tay hắn, Lục Vân Đình bỗng nhiên rút tay về như bị bỏng, lồng ngực phập phồng mấy lần, sau đó nói: "Ta không sốt, ta vẫn khỏe."

Giang Vu Thanh hỏi: "Thật không ạ?"

Lục Vân Đình: "Thật!"

Lúc này Giang Vu Thanh mới yên tâm, trên mặt nở nụ cười: "Không sao là tốt rồi."

Y đã tỉnh ngủ hoàn toàn, miệng nhỏ líu lo, "Lâu rồi thiếu gia không gặp đại phu, sức khỏe ngươi ngày càng tốt lên rồi."

Trong lòng Lục Vân Đình bồn chồn bất an, thấy ý cười nơi đuôi mày khóe mắt của Giang Vu Thanh thì lúng túng dời mắt đi.

Nhưng chỉ tích tắc sau, hắn phát hiện ra một chuyện khó xử hơn—— Quần hắn ướt nhẹp.Lục Vân Đình đã sống mười mấy năm mà chưa bao giờ lén lút như vậy.Hắn bảo Giang Vu Thanh gọi người chuẩn bị nước nóng cho mình tắm rồi cởi đồ lót ra, còn lấy áo ngoài phủ lên, giấu xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy Giang Vu Thanh không hiểu tại sao mới sáng sớm Lục Vân Đình đã đòi tắm nhưng từ trước đến giờ y luôn nghe lời Lục Vân Đình, hắn đã muốn tắm thì y sẽ gọi người hầu đem nước nóng tới.Gian phòng bên trong nóng hổi, Lục Vân Đình bước vào thùng tắm, nước nóng thấm qua gân cốt, xua tan nỗi xấu hổ khi thức dậy sáng nay.Lục Vân Đình nghĩ nhất định là vì mỗi ngày sớm chiều ở chung với Giang Vu Thanh, y lại là thê tử trên danh nghĩa của hắn nên hắn mới mơ thấy chuyện hoang đường như thế.Tuy hoang đường nhưng Lục Vân Đình nhớ lại giấc mộng kia thì tim vẫn vô thức đập mạnh —— Trong mơ tối quá nên hắn không thấy rõ mặt đối phương, trước mắt Lục Vân Đình hiện ra hình ảnh Giang Vu Thanh mỉm cười nhìn hắn, lập tức giật mình, lúng túng cầm khăn ướt chà mặt —— Hắn đang nghĩ lung tung gì vậy, Giang Vu Thanh chỉ xung hỉ cho hắn mà thôi.Đến lúc đó tờ hôn thư kia chẳng tính là gì cả—— Sao hắn có thể sống hết đời với Giang Vu Thanh được chứ!Đột nhiên phòng ngoài vang lên giọng nói của Giang Vu Thanh, "Thiếu gia, sao quần ngươi ướt vậy?"

Lục Vân Đình: "......"

Hắn sực nhớ ra không biết bắt đầu từ khi nào, ngày thường quần áo của họ đều do Giang Vu Thanh thu dọn, nhất định Giang Vu Thanh đã thấy quần áo hắn đặt một bên chờ người hầu đem đi, sau đó mở ra, mở ra......Giang Vu Thanh băn khoăn nhìn quần lót của Lục Vân Đình, rõ ràng đây là cái thiếu gia mặc đêm qua, y vừa mở miệng thì phòng trong chợt vang lên tiếng ho sặc sụa của Lục Vân Đình xen lẫn tiếng nghiến răng "Giang Vu Thanh!"
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
34


Học đường cho nghỉ đông nên Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh không cần đến thư viện nữa, lúc ở nhà họ luôn ăn sáng với Lục phu nhân và Lục lão gia.Phòng sưởi đốt than ấm áp, Lục phu nhân uống cháo, khóe mắt liếc nhìn Lục Vân Đình rồi lại nhìn Giang Vu Thanh.

Chẳng biết chuyện gì xảy ra mà lúc hai người đến đây, Lục Vân Đình xụ mặt, tâm trạng có vẻ rất kém.Giang Vu Thanh nhìn trộm Lục Vân Đình, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hắn, hiển nhiên hai người đang giận dỗi.Lục Vân Đình là ông cụ non, tính tình lạnh lùng xa cách, Lục phu nhân từng lo lắng không thôi, từ khi Giang Vu Thanh vào nhà, Lục Vân Đình trở nên sinh động hơn nhiều, vui cười giận mắng, tràn đầy khí phách thiếu niên, Lục phu nhân thấy vậy thì cực kỳ yên tâm.Ăn xong Lục phu nhân súc miệng rồi cầm khăn lau môi, nói với Lục Vân Đình: "Ai chọc con mà mới sáng đã cáu kỉnh thế?"

Lục Vân Đình khẽ hừ một tiếng, không nói gì."

Phu nhân, không có gì đâu ạ ——" Giang Vu Thanh vội nói, "Tại sáng nay con làm thiếu gia không vui thôi."

Lục phu nhân nhìn y trách móc: "Con làm gì mà nó không vui chứ?"

Nghe bà hỏi vậy, Giang Vu Thanh làm thinh, Lục Vân Đình nóng nảy trừng mắt nói: "Giang Vu Thanh!"

Giang Vu Thanh chớp mắt một cái, hết nhìn Lục Vân Đình lại nhìn sang Lục phu nhân, cười gượng nói: "Không có gì ạ."

Nhìn vẻ bí hiểm của hai đứa bé, Lục phu nhân cười bảo Lục Vân Đình: "Vu Thanh là đứa bé ngoan, con đừng có bắt nạt người ta mãi thế."

Giang Vu Thanh nói: "Phu nhân, thiếu gia không bắt nạt con đâu ạ."

Lục Vân Đình cả giận: "Nương, rốt cuộc con là con ruột ngài hay Giang Vu Thanh là con ruột ngài thế?

Sao nương suốt ngày bênh y vậy?"

Lục phu nhân bật cười: "Sao còn ghen tị thế kia?"

Bà nói: "Thôi thôi, chuyện phu thê các con ta không hỏi nữa đâu."

Lục Vân Đình khựng lại, liếc nhìn Giang Vu Thanh cười tủm tỉm như kẻ ngốc bên cạnh rồi lạnh mặt nói: "Phu thê gì chứ, nương đừng nói mò."

Lục phu nhân chỉ cười không nói gì.Ăn cơm xong, hai người ra khỏi phòng sưởi, Lục Vân Đình hạ giọng cảnh cáo Giang Vu Thanh: "Chuyện sáng nay ngươi mà dám nói ra ngoài thì ngươi chết chắc."

Giang Vu Thanh cũng thì thầm: "Thiếu gia cứ yên tâm!

Ta nhất định sẽ không để ai biết ngài tè dầm đâu!"

Lục Vân Đình xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã bảo không phải tè dầm mà!"

Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình rồi gật đầu: "Đúng vậy!

Thiếu gia không tè dầm!"

"......

Giang Vu Thanh," Lục Vân Đình đưa tay bóp cổ Giang Vu Thanh đè vào tường, vóc dáng hắn cao ráo, tuy nửa năm nay Giang Vu Thanh đã cao lên nhưng vẫn không bằng Lục Vân Đình.

Hắn vừa dùng lực thì cả người Giang Vu Thanh đều bị hắn khống chế, Lục Vân Đình trừng mắt nhìn cái miệng đáng ghét kia rồi nói, "Đó không phải tè dầm!"

Giang Vu Thanh bị hắn siết ngạt thở, vỗ vỗ cánh tay hắn, mặt mũi đỏ bừng, "Thiếu gia......"

Lục Vân Đình vô thức nới lỏng tay, nhìn gương mặt ửng đỏ của Giang Vu Thanh, dời mắt đi rồi nói: "Đó không phải tè dầm mà là......"

Giang Vu Thanh ho khan mấy tiếng, nhìn Lục Vân Đình hỏi: "Là gì ạ?"

Chuyện này biết giải thích sao đây?

Lục Vân Đình thật sự không thể nhìn thẳng vào đôi mắt lanh lợi như hươu rừng của Giang Vu Thanh, Lục thiếu gia nhìn thân thể trắng nõn trong hoa lâu vẫn không hề biến sắc bỗng trở nên ngây thơ, cứng cổ nói: "Khi nào lớn lên ngươi sẽ hiểu."

"Ồ," Giang Vu Thanh gật đầu rồi lại hỏi, "Sao phải lớn lên mới hiểu được ạ?"

Y sực nhớ ra gì đó: "Thiếu gia, ta mười lăm rồi mà, đâu còn nhỏ nữa."

Lục Vân Đình nhìn gương mặt ngây thơ của Giang Vu Thanh, y đã tròn trịa hơn, làn da trắng nõn, quai hàm có một xúc cảm mịn màng.

Trong lòng Lục Vân Đình nảy ra ác ý, véo mạnh má y cười nhạo: "Ngươi mà lớn gì hả?

Lông còn chưa mọc đủ nữa."

Giang Vu Thanh hơi thẹn thùng, nghĩ thầm sao thiếu gia biết lông mình chưa mọc đủ chứ......

Y đã lớn lắm rồi mà.Giang Vu Thanh nghiêm túc nói: "Thiếu gia đừng nói thế, phu tử nói đó là khiếm nhã đấy ạ."

Cặp má bầu bĩnh sờ rất thích tay, Lục Vân Đình lại xoa má y rồi nói qua loa: "Người khác không được nói nhưng ta thì được."

Giang Vu Thanh không hiểu lắm.Lục Vân Đình: "Ngươi không nghe nương ta nói chúng ta là phu thê à?"

Giang Vu Thanh: "Phu thê thì có thể nói sao ạ?"

Lục Vân Đình liếc y một cái rồi cười lạnh: "Phu thê còn có thể nói bẩn nữa kìa, khiếm nhã hơn nhiều."

Giang Vu Thanh cái hiểu cái không, Lục Vân Đình không khỏi sinh ra cảm giác tội lỗi, khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Chưa thấy việc đời, chờ thời cơ chín muồi ca ca sẽ dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt."

Giang Vu Thanh không hiểu phải thấy việc đời gì, nhưng Lục Vân Đình đã nói vậy thì y cũng vui vẻ đáp lại, "Dạ!"

Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia, đưa quần lót bẩn của ngài cho ta đi, ta sẽ giặt sạch cho ngài."

Lục Vân Đình nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi: "Không cần!"

Giang Vu Thanh hỏi: "Vậy bảo Dẫn Nguyệt tỷ tỷ giặt cho ngài nhé?"

Lục Vân Đình: "......

Không được."

Nếu không bị Giang Vu Thanh phát hiện thì chỉ xem như đồ bẩn bình thường, vốn dĩ người hầu sẽ giặt, nhưng không hiểu sao bị Giang Vu Thanh nhìn thấy, sau đó lại để người khác đụng vào, Lục Vân Đình bỗng thấy xấu hổ, "Vứt đi, về phòng vứt ngay đi!"

Giang Vu Thanh mở to mắt, "......

Còn mới mà, vứt đi tiếc lắm."

Thấy y vẫn luôn miệng nhắc đến chiếc quần lót kia, Lục Vân Đình bịt miệng y lại rồi nói: "Được rồi, chỉ một cái quần thôi mà, đừng nhắc nữa!"

Giang Vu Thanh ú ớ không nói nên lời.Lục Vân Đình nói: "Nghe chưa?"

"Đừng nhắc lại nữa!"

Lục Vân Đình nói, "Mấy ngày trước Triệu Tử Dật đưa cho ta một quyển sách bản độc nhất, ngươi còn nhắc nữa thì đừng hòng đọc quyển sách kia."

Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình, gật đầu lia lịa.Lúc này Lục Vân Đình mới thả y ra, Giang Vu Thanh thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: "Thiếu gia, bản độc nhất là sao ạ?"

Lục Vân Đình hừ một tiếng: "Là sách hiếm chứ sao."

Giang Vu Thanh đi theo hắn như cái đuôi nhỏ: "Thiếu gia, ta muốn đọc."

"Ta muốn đọc, thiếu gia."

"Thiếu gia!"

"Thiếu gia tốt bụng ơi!"......
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
35


Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình đều muốn thi khoa cử, Lục Vân Đình không có ý định làm quan, Giang Vu Thanh còn nhỏ nên chưa có định hướng gì cho đời mình.

Nhưng y theo học Trương phu tử, Trương phu tử là nho sinh đường đường chính chính, lúc trẻ cũng có khát vọng cứu tế thiên hạ, mang lại hoà bình và ổn định cho đất nước, nhưng thế sự khó lường, người tính không bằng trời tính.

Trương phu tử lận đận chốn quan trường hơn mười năm, trong lúc nản lòng thoái chí từ quan về quê, sau đó đến thư viện Bình Lam dạy vỡ lòng kiếm sống.Trước Giang Vu Thanh ông đã nhận hai đệ tử thân truyền nên không định nhận thêm ai nữa, nhưng Giang Vu Thanh thực sự rất có năng khiếu, Trương phu tử thấy bảo vật thì mừng rỡ, không nỡ để minh châu phủ bụi nên dứt khoát nhận y làm đệ tử.

Trương phu tử biết rõ lai lịch y, thấy Giang Vu Thanh hiền lành tốt bụng, lại chịu khó học hỏi nên dốc lòng dạy dỗ, hy vọng sau này y có thể làm nên chuyện, không đến mức quanh quẩn trong nhà.Vì vậy tuy được nghỉ đông nhưng quá nửa thời gian hai người đều ở thư phòng, chỉ khác là Lục Vân Đình xem sổ sách, còn Giang Vu Thanh đọc sách Trương phu tử chỉ định.

Giang Vu Thanh đã thấy thì không bao giờ quên, nửa năm nay y biết gần hết chữ, viết chữ cũng không còn giống gà bới khiến mỗi lần Trương phu tử nhìn thấy thì râu lại run lên.Trương phu tử là bậc thầy thư pháp, Lục Vân Đình cũng theo học sư phụ nổi tiếng, Giang Vu Thanh muốn tập viết nên Lục lão gia lập tức mời tiên sinh ngày xưa dạy Lục Vân Đình viết chữ về dạy Giang Vu Thanh.Chắc vì học cùng một thầy nên nét chữ Giang Vu Thanh khá giống Lục Vân Đình, nhưng Giang Vu Thanh cầm bút chưa lâu nên nét chữ vẫn còn khá vụng về.Lục phu nhân thấy hai đứa bé cả ngày ở thư phòng, tuy trong lòng mừng rỡ nhưng lại sợ họ mệt nhọc mỏi mắt, mỗi ngày bà đều vào hai lần, lúc thì đưa canh, lúc thì đưa trái cây, còn khuyên hai người đừng gắng sức quá.

Trời lạnh nên Giang Vu Thanh mặc áo dày, cổ áo lông thỏ trắng muốt tôn lên tóc đen mắt đen, gương mặt hồng hào, dáng vẻ cười nói thực sự rất đáng yêu, Lục phu nhân cũng nhịn không được xoa đầu y.Giang Vu Thanh rất ngoan, mỗi lần đều nhiệt tình ăn hết đồ Lục phu nhân đưa tới.Lục phu nhân vừa đi xong thì y cầm bút lên định viết chữ, nhưng bụng căng quá nên dừng lại xoa bụng —— Không xoa vẫn không cảm thấy gì, vừa xoa một cái Giang Vu Thanh mở to mắt, véo bụng mình rồi ngạc nhiên nói với Lục Vân Đình: "Thiếu gia, ta có bụng rồi nè."

Lục Vân Đình liếc y, nghĩ thầm mình chưa bao giờ thấy ai ăn tạp như Giang Vu Thanh, chỉ cần là thứ có thể bỏ vào miệng thì y đều vui vẻ ăn hết.

Mấy ngày nay mẹ hắn cho bọn họ ăn đủ món, Giang Vu Thanh không chỉ ăn phần mình mà còn ăn nửa phần của Lục Vân Đình để khỏi lãng phí, không có bụng mới là lạ.Lục Vân Đình nhìn cặp má bầu bĩnh của y, dựa vào thành ghế nói: "Tới đây ta xem nào."

Giang Vu Thanh để sách xuống rồi chạy tới nói: "Thiếu gia sờ đi ạ."

"......"

Câu này sao nghe quái quái, Lục Vân Đình nhìn bụng Giang Vu Thanh chằm chằm, mùa đông mặc áo dày nên chẳng nhìn ra được gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Ngươi mặc đồ dày như vậy thì nhìn kiểu gì?"

Giang Vu Thanh nghĩ cũng đúng, thế là nhanh nhẹn cởi đai lưng, vạt áo bung ra, áo ngoài hở rộng, Lục Vân Đình đưa tay sờ bụng y, lòng bàn tay áp sát, đúng là tròn thật.

Nhưng Giang Vu Thanh đứng như vậy cũng sờ không thấy bụng mỡ, Lục Vân Đình bảo y ngồi trên bàn mình, Giang Vu Thanh không hề nghi ngờ mà chống tay ngồi lên.Lục Vân Đình sờ lại lần nữa, chạm vào da thịt mềm mại, hắn nhéo nhéo qua lớp áo rồi cười nói: "Mập lên không ít nhỉ."

Trẻ con trong làng mập mạp khỏe mạnh là chuyện tốt, nhưng Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình lại cảm thấy phải cao gầy như thiếu gia nhà mình mới đẹp.

Giang Vu Thanh vừa vui vừa buồn, lẩm bẩm nói: "Sao ngài nói cứ như heo con vậy?"

Lục Vân Đình vỗ bụng y: "Nuôi hơn nửa năm mà heo con mới mập như vậy thì phải lôi ra ngoài làm thịt mới đúng."

Giang Vu Thanh bị hắn vỗ làm ngại ngùng, che bụng nói: "Đừng vỗ, ăn no lắm—— Vỗ sẽ nôn đấy."

Lục Vân Đình mặc kệ y, dù sao Giang Vu Thanh cũng không dám nôn lên người hắn, hắn bất mãn nhìn hai cánh tay ôm bụng kia: "Lấy ra."

Giang Vu Thanh lề mề thả tay xuống, Lục Vân Đình lại xoa nắn thêm mấy lần, hơi tiếc nuối vì y còn mặc áo, nếu cởi ra hết, bóp cái bụng trắng mịn này chắc sẽ càng thích hơn.Cởi áo —— Lục Vân Đình khựng lại, nhất thời bàn tay nóng bừng, lập tức rụt lại.

Giang Vu Thanh thấy hắn không bóp nữa thì tưởng hắn chơi chán rồi, y buộc lại đai lưng, nhéo má mình rồi nhảy xuống bàn tìm tấm gương trong phòng ngủ.

Trong gương phản chiếu hình ảnh một thiếu niên, Giang Vu Thanh chưa bao giờ soi gương kỹ như vậy, khác với lần trước Chu Lê Thăng mắng y là hồ ly tinh, lần đó y chỉ muốn xem trong gương hiện ra cái gì mà thôi.Giang Vu Thanh kinh ngạc nhìn người trong gương —— Trước kia ở nhà họ Giang y không soi gương nhưng từng thấy bóng mình dưới nước, hoàn toàn khác xa hình ảnh này.Ngay cả y cũng thấy lạ lẫm.Giang Vu Thanh nhìn tới nhìn lui hồi lâu, Lục Vân Đình đã tỉnh táo lại, hắn hơi khó chịu, không đứng dậy mà cất giọng hỏi Giang Vu Thanh: "Giang Vu Thanh, ngươi chạy đi đâu thế hả?"

Một lát sau, Giang Vu Thanh nói: "Soi gương ạ."

Nghe ra sự khác lạ trong giọng nói của y, Lục Vân Đình hỏi: "Tự dưng đi soi gương làm gì?"

Nhìn xong Giang Vu Thanh đi ra ngoài hỏi: "Thiếu gia, ngài nghĩ vóc dáng ta có giống Chu Lê Thăng không?"

Lục Vân Đình: "Cái gì?"

Giang Vu Thanh huơ tay nói: "Chu Lê Thăng ấy, sau lưng đồng môn đều gọi hắn là quả bóng, có khi nào sau này ta sẽ biến thành quả bóng như hắn không?"

Chu Lê Thăng là con trưởng Chu gia, bảo bối của Chu phu nhân, từ nhỏ đã tham ăn, khung xương cũng lớn, vóc dáng cao to hơn các bạn cùng trang lứa.

Lục Vân Đình vô thức tưởng tượng ra Giang Vu Thanh vừa cao vừa béo, trầm mặc giây lát rồi nói: "Không đâu."

Giang Vu Thanh nói: "Sao thế ạ?

Ta mập lên nhiều rồi mà."

Vẻ mặt Lục Vân Đình vô cảm, mở miệng cay nghiệt nói: "Chu Lê Thăng xấu hoắc."

Giang Vu Thanh chớp mắt, vừa định thở phào thì sực nhớ ra chuyện gì nên càng buồn hơn, ỉu xìu nhìn Lục Vân Đình: "Ngài cũng từng chê ta xấu mà."

Lục Vân Đình: "......"
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
36


Giang Vu Thanh chỉ thuận miệng nói vậy chứ không hề để bụng, tính y vô tư, nhớ rõ lời Lục Vân Đình nói là do trí nhớ tốt chứ không phải muốn nhắc lại chuyện cũ.Lục Vân Đình lại không nghĩ vậy, câu này của Giang Vu Thanh khiến hắn nhớ lại lần đầu gặp nhau chẳng mấy vui vẻ của hai người.

Thú thật lúc đầu Lục Vân Đình không ưa Giang Vu Thanh chút nào, hắn ghét nhất là bị đặt vào sự đã rồi, càng không tin cái gọi là xung hỉ, kết quả vừa tỉnh lại cha mẹ đã xách về cho hắn một người vợ, còn là một cậu nhóc vừa gầy vừa thấp, bề ngoài xấu xí —— Thôi được, không phải xấu xí mà chỉ không mấy xinh đẹp thôi.Tất nhiên Lục Vân Đình không thể trưng ra sắc mặt tốt, cũng không thể nói mấy lời êm tai.Ai ngờ Giang Vu Thanh thật sự ở lại Lục gia.

Có câu ở lâu mới biết lòng người, tính tình Lục Vân Đình cao ngạo nhưng không phải loại người không biết phải trái, Giang Vu Thanh là một cái bánh bột mì trắng tinh, từ trong ra ngoài đều trắng, dễ dàng nhìn thấu.Lục gia tốt với y một phần thì y lập tức trả cho Lục Vân Đình mười phần, chăm sóc hắn vô cùng chu đáo, lời đại phu dặn Giang Vu Thanh chưa bao giờ quên.

Nửa năm nay mặc dù không tin lời dối trá của thuật sĩ nhưng Lục Vân Đình vẫn phải thừa nhận sức khỏe mình đã tốt lên rất nhiều.Trước kia cứ vào đông thì Lục Vân Đình lại ốm mấy trận, năm nay chỉ bị phong hàn một lần duy nhất—— Hình như Giang Vu Thanh đúng là phúc tinh của hắn thật.

Nghĩ đến đây, cảm giác số trời đã định này khiến tim Lục Vân Đình tê dại, quả thực không biết nói gì cho phải.Ngoài mặt Lục Vân Đình vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng bồn chồn, muốn nói nhưng không biết nên nói gì, xưa nay hắn chưa bao giờ cúi đầu với ai cả."......

Giang Vu Thanh," Lục Vân Đình mở miệng gọi một câu, giọng nói không lớn, vừa ngước mắt lên thì trông thấy Giang Vu Thanh đang cầm quyển sách bên cạnh đọc say sưa.Lục Vân Đình: "......"

Nghe hắn gọi mình, Giang Vu Thanh vâng dạ rồi ngẩng đầu nhìn Lục Vân Đình, nhất thời hắn không cách nào mở miệng được, gượng gạo nói: "Không có gì."

Giang Vu Thanh: "À."

Dứt lời y lại cúi đầu đọc sách, Lục Vân Đình nhìn y chằm chằm, bộ dạng xoắn xuýt như thể tức không được mà không tức cũng không xong.

Lẽ ra hắn phải mừng mới đúng, hắn biết Giang Vu Thanh vô tư nên sẽ không để bụng, nhưng Giang Vu Thanh hời hợt như vậy lại khiến Lục Vân Đình không thoải mái.Lục Vân Đình hậm hực một lát rồi gảy bàn tính lạch cạch, sổ sách vốn phải làm hai canh giờ nhưng chỉ nửa canh giờ sau đã xong.Giang Vu Thanh sợ ăn nhiều sẽ béo nên buổi tối dùng bữa không dám ăn no, Lục phu nhân biết sức ăn của y, thấy y chỉ ăn một chén cơm, thịt cũng cầm đũa chấm một cái liếm liếm rồi thôi, bà tưởng y không khỏe nên lo lắng hỏi y khó chịu chỗ nào?Lục Vân Đình liếc nhìn Giang Vu Thanh mấy lần, trong lòng lờ mờ đoán ra nên dở khóc dở cười.Giang Vu Thanh lắc đầu nói, "Phu nhân, con khỏe mà."

Lục phu nhân hỏi: "Vậy đồ ăn tối nay không hợp khẩu vị à?"

Giang Vu Thanh nói: "Không phải không phải, đồ ăn ngon lắm ạ."

Lục phu nhân: "Vậy sao tối nay ăn ít thế?"

Giang Vu Thanh nhìn bà, rầu rĩ nói: "Phu nhân, kỳ nghỉ này con mập lên rồi, không thể ăn nhiều vậy nữa."

Lục phu nhân phì cười: "Còn tưởng chuyện gì nữa chứ," bà nhìn khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh của Giang Vu Thanh, rất có cảm giác thành tựu, "Con đang tuổi ăn tuổi lớn mà, mập chút xíu cũng đâu có sao, mai mốt nhổ giò là ốm ngay."

Giang Vu Thanh không chịu nghe, vẻ mặt dao động một giây, kiên định nói: "Không được đâu phu nhân, còn mập lên nữa con sẽ thành quả bóng mất thôi."

Lục phu nhân nói: "Quả bóng cũng đáng yêu mà."

Giang Vu Thanh hơi ngại ngùng, y nghĩ Lục phu nhân thật sự quá cưng chiều mình rồi!

Có quả bóng nào đáng yêu đâu chứ, Chu Lê Thăng cũng chẳng được người ta thích.Lục phu nhân thấy y kiên quyết như vậy thì bất lực lắc đầu: "Vậy ngày mai ta sẽ bảo nhà bếp làm cho con mấy món thanh đạm."

Giang Vu Thanh nói: "Không cần phiền đâu ạ, con ăn ít đi là được rồi."

Lục phu nhân sẵng giọng: "Được gì mà được, muốn làm mình chết đói à."

Lục Vân Đình chợt nói: "Hay là tập võ với Lục Đao đi."

Lục Đao là thủ lĩnh hộ vệ Lục gia, võ công cao cường đứng đầu giang hồ.

Nghe Lục Vân Đình nói vậy, trong lòng Lục phu nhân hơi dao động nhưng vẫn do dự nói: "Tập võ vất vả lắm......"

Lục Vân Đình nói: "Chỉ tập mấy bài rèn luyện sức khỏe thôi, mất công sau này thi khoa khảo vào trường thi chịu không nổi, để người ta phải khiêng ra."

Lục Vân Đình chỉ nói sự thật, thi khoa khảo xưa nay không phải chuyện dễ, có rất nhiều thư sinh học hành gian khổ mười năm mà sức khỏe kém, mùa đông khắc nghiệt vào trường thi, mỗi năm đều có không ít người hôn mê ở trường thi.Lục Vân Đình muốn thi khoa khảo nên Lục phu nhân cũng biết rõ chuyện này, nghe xong bà nhìn Giang Vu Thanh hỏi: "Vân Đình nói có lý lắm, Vu Thanh, con chịu không?"

Lục Vân Đình và Lục phu nhân đều cho rằng đây là chuyện tốt, Giang Vu Thanh đâu có lý do gì từ chối, y nói ngay: "Chịu ạ, cảm ơn phu nhân, cảm ơn thiếu gia!"

Lục phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này, người nhà mà cảm ơn gì hả."

Lục Vân Đình hừ khẽ một tiếng: "Mỗi ngày bảo Lục Đao dạy ngươi một canh giờ đi, không làm chậm trễ việc học đâu."

Giang Vu Thanh chớp mắt gật đầu, đột nhiên Lục Vân Đình gắp đồ ăn vào chén y rồi nói: "Ăn đi, ăn ít như vậy ta cũng không muốn nửa đêm nghe ngươi hát "Không thành kế" đâu."

Giang Vu Thanh nhìn đồ ăn trong chén rồi nuốt nước bọt, đúng là y ăn chưa no thật, lẩm bẩm nói: "Ta đâu có hát hí khúc."

Lục Vân Đình liếc nhìn bụng y, Giang Vu Thanh lập tức hiểu ra, lúng túng nói: "Ta ngủ trên ghế dài mà, không làm ồn đến ngài đâu."

Lục Vân Đình thản nhiên nói: "Tai ta thính lắm."

Giang Vu Thanh: "Ồ."

-----------------------Không thành kế: Một mưu lược nổi tiếng được Gia Cát Lượng đưa lên thành huyền thoại trong trận chiến Nhai Đình với quân đội Tào Ngụy, dẫn đầu là Tư Mã Ý.

Gia Cát Lượng cho người dẹp hết cờ và mở cổng thành.

Ông dẫn hai đứa trẻ lên thành đánh đàn, cho binh lính đóng giả thường dân quét rác trước cổng.

Quân địch gần tiến đến nhưng Gia Cát Lượng vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì.

Tư Mã Ý thấy cảnh này thì linh cảm có gì đó không ổn.

Cổng thành mở rộng như mời gọi mình vào, chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình.

Tư Mã Ý nghi ngờ bên trong có mai phục nên cho lui binh.
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
37


Từ lâu Lục Vân Đình đã muốn Giang Vu Thanh tập võ, đa số thư sinh thời nay đều tập lục nghệ gồm lễ nghĩa, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp và toán học, nhưng hầu hết bọn họ chỉ xem trọng lễ nghĩa và âm nhạc, coi nhẹ bắn cung và cưỡi ngựa nên thư sinh yếu đuối chỗ nào cũng có.

Lục Vân Đình biết sĩ tử chân chính xuất thân từ dòng dõi trâm anh thế phiệt đều là văn võ song toàn, nếu không phải Lục Vân Đình ốm yếu từ nhỏ thì chưa biết chừng bây giờ cũng văn hay võ giỏi.Trước kia hắn suýt ngã gục ở trường thi một lần, còn thấy rất nhiều thí sinh ngất xỉu trong phòng thi hoặc đột ngột hôn mê sau khi ra ngoài.

Hắn biết sau này Giang Vu Thanh cũng sẽ dự thi nên muốn chuẩn bị trước, cho dù dưới sự chăm sóc của Lục gia thể chất y đã tốt hơn thư sinh bình thường nhiều.Dù sao lần trước Giang Vu Thanh cũng có thể đè Chu Lê Thăng to hơn mình xuống đất đánh.Thấy Giang Vu Thanh đồng ý ngay, ban đêm Lục Vân Đình muốn nói gì đó với y nhưng lại sợ nhiệt tình quá giống như mình đang theo đuổi y vậy —— Lục thiếu gia rất sĩ diện.

Hắn liên tục cân nhắc lời nói trong lòng, kết quả Giang Vu Thanh làm ấm giường cho hắn rồi chui ra, nói một câu "Thiếu gia nghỉ ngơi sớm đi ạ, ta cũng ngủ đây," rồi nhanh nhẹn về ghế dài của mình.Lục Vân Đình ngây ngẩn cả người.Giang Vu Thanh vô tâm vô tư nên hoàn toàn không biết tính thiếu niên hay dỗi của Lục Vân Đình, cười hì hì cam đoan, "Thiếu gia cứ yên tâm!

Ta sẽ cố gắng tập võ!

Nhất định không phụ lòng ngài và phu nhân đâu ạ!"

Nói xong y đắp chăn nằm ngáy o o.Lục Vân Đình: "......"

Lẽ ra hắn phải đi tới đạp đổ ghế dài của Giang Vu Thanh, để y lăn mấy vòng trên sàn nhà lạnh buốt mới đúng!Tên nhóc vô lương tâm này!Lục Vân Đình tức gần chết, không hiểu sao vừa thấy ấm ức vừa thấy tủi thân.Hôm sau Giang Vu Thanh nghiêm chỉnh dậy sớm tập võ.Lục Đao được Lục phu nhân và Lục Vân Đình báo trước nên chờ sẵn từ sớm.

Hắn là con của người hầu Lục gia, được Lục gia nuôi ăn học cả đời nên hết sức trung thành, Giang Vu Thanh là nửa chủ nhân Lục gia nên đương nhiên hắn cũng khách khí với y.Lục Đao khoảng hai bốn hai lăm tuổi, lạnh lùng ít nói, tay cầm đao, dáng người thẳng tắp, lộ ra vẻ nghiêm nghị khó gần.Giang Vu Thanh cũng không sợ mà tôn kính gọi "Lục đại ca", rõ ràng là xem hắn như sư phụ.Lục Đao biết rõ thân phận mình, cũng biết Giang Vu Thanh là thiếu phu nhân chính thức của Lục gia, thấy y như vậy thì có chút không quen, may mà Giang Vu Thanh đã ở Lục gia hơn nửa năm nên ít nhiều gì hai người cũng gặp nhau mấy lần, sau khi nói vài câu thì vào việc chính.Giang Vu Thanh không muốn trở thành cao thủ tuyệt thế mà chỉ rèn luyện sức khỏe, Lục Đao định dạy y một bộ quyền pháp.

Tuy thể chất Giang Vu Thanh khá tốt nhưng dù gì cũng chưa từng tập võ, thân dưới yếu ớt, lực đấm không mạnh, Lục Đao đành cho y đứng trung bình tấn trước.Vì vậy khi Lục Vân Đình ngủ dậy, mơ màng khoác áo ra xem thì thấy Giang Vu Thanh đứng trung bình tấn cạnh hồ nước trong sân, hai chân run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đầm đìa mồ hôi, lộ ra mấy vệt đỏ ửng.Lục Đao đứng cạnh, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, khi Giang Vu Thanh đứng không nổi thì lấy vỏ đao chống nhẹ vào lưng để giúp y đứng vững.Lục Đao nói: "Giang thiếu gia nghỉ một lát đi."

Giang Vu Thanh như được đại xá, đáp lanh lảnh: "Vâng!"

Lục Vân Đình vẫn nhìn thanh đao từng chạm vào lưng Giang Vu Thanh kia, lập tức tỉnh ngủ hẳn.
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
38


Giang Vu Thanh không ngờ đứng trung bình tấn nửa canh giờ còn mệt hơn làm ruộng cả ngày, hai chân y bủn rủn, tay cũng mỏi nhừ, vừa nghe Lục Đao nói nghỉ ngơi thì suýt đặt mông ngồi phịch xuống đất.Giang Vu Thanh bình tĩnh lại rồi bưng ấm lên rót một chén trà cho Lục Đao: "Lục đại ca, ngài dùng trà đi ạ."

Trên mặt Lục Đao không có cảm xúc gì, nhìn chằm chằm chén trà kia mấy lần, thấy Giang Vu Thanh đưa tay rót trà thì mở miệng nói: "Uống ngụm nhỏ thôi."

Giang Vu Thanh: "Dạ?"

Lục Đao không trả lời mà ngẩng đầu gọi: "Thiếu gia."

Giang Vu Thanh giật mình nhìn theo ánh mắt hắn, trông thấy Lục Vân Đình đứng cạnh lan can màu đỏ nhìn họ, sương sớm chưa tan, Lục Vân Đình đứng dựa vào lan can, mái tóc dài để xõa tôn lên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp kia, toát ra vẻ thanh khiết xuất trần.

Giang Vu Thanh ngẩn ngơ, bỗng nhiên định thần lại, "Thiếu gia."

Thấy Lục Vân Đình chỉ khoác áo choàng, lông mày y lập tức nhíu lại, vừa đi về phía Lục Vân Đình vừa nói: "Sao ngài mặc phong phanh vậy, buổi sáng lạnh lắm, đừng để mình bị lạnh chứ."

Lúc này Lục Vân Đình mới phát giác mình chỉ khoác áo choàng đi ra ngoài, tóc cũng xõa tung, hắn vừa bực bội vừa mất tự nhiên, không mặn không nhạt hỏi: "Tập võ à?"

Giang Vu Thanh vâng dạ rồi sờ tay Lục Vân Đình, rất lạnh, y vội vàng kéo kín áo khoác cho hắn rồi nói: "Ngài mau vào đi ạ."

Lục Vân Đình khẽ hừ một tiếng, Lục Đao cũng đi tới chào hắn, sau đó bảo Giang Vu Thanh: "Hôm nay tập đến đây thôi, Giang thiếu gia, ngài về với thiếu gia đi."

Giang Vu Thanh gật đầu nói: "Vâng, vậy ngày mai ta lại đến, đa tạ Lục đại ca."

Lục Vân Đình im lặng nhìn hai người một câu Giang thiếu gia, một câu Lục đại ca, không hiểu sao hơi bực bội, người trong phủ đều gọi Giang Vu Thanh là Giang thiếu gia, vốn dĩ hắn đã quen với cách xưng hô này, nhưng hôm nay lại nghe hết sức chói tai.Lục đại ca —— Lục Vân Đình hờ hững nghĩ mới tập võ một canh giờ mà Lục Đao đã thành Lục đại ca rồi sao."

Thiếu gia?"

Giang Vu Thanh đang định kéo Lục Vân Đình về thì thấy hắn đứng im không nhúc nhích, y kinh ngạc ngẩng mặt lên nói: "Chúng ta vào đi, tay ngài lạnh hết rồi kìa."

Giang Vu Thanh cầm tay hắn xoa xoa, y tập võ nên toàn thân nóng hổi như chiếc lò sưởi nhỏ.

Lục Vân Đình giật giật ngón tay nhưng không rút ra khỏi lòng bàn tay y.Hai người cùng nhau trở về, chẳng biết Lục Vân Đình nghĩ gì mà nói rất ít, Giang Vu Thanh cũng không để ý, còn luôn miệng nhắc hắn, "Thiếu gia, lần sau ra ngoài ngài nhớ mặc nhiều áo vào nhé, lỡ bị phong hàn —— Phi phi phi, thiếu gia sẽ không bị phong hàn đâu."

Lục Vân Đình nghe y lẩm bẩm, trong lời nói lộ rõ vẻ quan tâm, nỗi lo lắng khi sáng sớm không thấy Giang Vu Thanh lập tức tan đi, Giang Vu Thanh sực nhớ ra gì đó nên hỏi hắn, "Thiếu gia, sao hôm nay ngài dậy sớm vậy?"

Đang là kỳ nghỉ, mọi ngày vào giờ này Lục Vân Đình vẫn còn ngủ.Lục Vân Đình lườm Giang Vu Thanh một cái, trong lòng nghĩ hôm nay Giang Vu Thanh đi tập võ, không hiểu sao hắn lập tức tỉnh ngủ, nhưng hắn dậy trễ, lúc mở mắt ra ghế dài của Giang Vu Thanh đã được dọn dẹp ngăn nắp, đệm chăn lạnh lẽo.

Lục Vân Đình chẳng hề nghĩ ngợi mà khoác áo đi ra ngoài ngay.Lục Vân Đình hỏi: "Lục Đao dạy ngươi cái gì?"

Cứ nhắc đến chuyện này thì chân Giang Vu Thanh lại bủn rủn, lẩm bẩm nói: "Lục đại ca nói thân dưới ta yếu quá nên bảo ta đứng trung bình tấn," y sợ hãi nói, "Giờ chân ta còn mềm như sợi mì đây này."

Lục Vân Đình hỏi: "Không chịu nổi à?"

Giang Vu Thanh nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói: "Không phải, Lục đại ca nói tập một thời gian nữa sẽ quen thôi."

Lục Vân Đình nghe y trái một câu Lục đại ca, phải một câu Lục đại ca thì khóe miệng giật giật: "Giang Vu Thanh, ta thật sự không biết ngươi thân với Lục Đao đến vậy cơ đấy."

"Lục đại ca, Lục đại ca, hừ."
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
39


Giang Vu Thanh nghe ra sự bực bội trong giọng nói của Lục Vân Đình nhưng không biết tại sao hắn bực, nhìn Lục Vân Đình nói: "Lục đại ca dạy ta tập võ mà, ta đâu thể gọi thẳng tên hắn được, hắn còn lớn hơn ta nữa——"Lục Vân Đình nhìn chằm chằm gương mặt ngây thơ kia, hắn cũng không biết tại sao mình bực bội, chẳng lẽ vì không thích Giang Vu Thanh gọi Lục Đao là đại ca sao?

Thế thì chẳng khác nào xía vào chuyện người khác cả.Nhưng nghĩ lại chuyện của Giang Vu Thanh sao có thể gọi là chuyện người khác được?Y đã bán mình cho Lục gia, còn là thê tử có hôn thư với hắn, Lục Vân Đình quản y, không cho y gọi nam nhân khác là ca ca thì đã sao?Lẽ đương nhiên!Đại ca cũng là ca!Tính ra Giang Vu Thanh còn chưa gọi hắn là ca ca đâu, sắc mặt Lục Vân Đình càng lạnh hơn.

Hắn cũng lớn hơn Giang Vu Thanh, dạy y đọc sách viết chữ, hai người đều học ở thư viện Bình Lam, theo quy củ học đường Giang Vu Thanh phải gọi hắn là sư huynh mới đúng.Giang Vu Thanh không ngờ một câu "đại ca" lại khiến Lục Vân Đình nghĩ nhiều như vậy, y nhớ Lục Vân Đình ốm yếu nên không dám để hắn lạnh.

Người bình thường bị phong hàn uống thuốc mấy lần là khỏi, Lục Vân Đình lại uống hơn nửa tháng.

Hai người về phòng, trong phòng ấm áp, Giang Vu Thanh vội vàng tìm áo cho Lục Vân Đình rồi bảo hắn cởi áo khoác ra mặc vào.Động tác của Lục Vân Đình chậm rãi, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Vu Thanh, miệng nói: "Triệu Tử Dật cũng lớn hơn ngươi đấy."

Giang Vu Thanh: "Dạ?"

Lục Vân Đình thản nhiên hỏi: "Sao ngươi không gọi hắn là đại ca?"

Giang Vu Thanh nhìn hắn với vẻ kỳ quái: "Triệu thiếu gia là bạn thân của thiếu gia mà, sao ta có thể gọi hắn là đại ca được?"

Lục Vân Đình nói: "Lục Đao là con người hầu Lục gia.

Ngươi có hôn thư với ta, là nửa chủ nhân của Lục gia, ngươi gọi hắn đại ca chẳng phải làm rối loạn quy củ Lục gia sao?"

Giang Vu Thanh ngẩn ngơ: "Nhưng ta cũng gọi Lưu Xuân và Dẫn Nguyệt là tỷ tỷ mà, phu nhân có bao giờ nói không hợp quy củ đâu."

Lục Vân Đình nghẹn họng, nhất thời nhớ ra Giang Vu Thanh luôn nói ngọt, nào là tỷ tỷ nào là thím, người hầu trong phủ đều rất thích y.Ca ca và tỷ tỷ có gì khác nhau đâu?Nếu bắt Giang Vu Thanh đổi cách xưng hô thì có vẻ lộ liễu quá, Lục Vân Đình chợt hiểu ra Giang Vu Thanh gọi như vậy đồng nghĩa với việc Lục Đao ngang hàng với Dẫn Xuân và Lưu Nguyệt, chỉ là khách sáo thôi —— Tên ngốc Giang Vu Thanh này đâu biết cái gì là ca ca tốt tỷ tỷ tốt.Nghĩ vậy Lục Vân Đình không xoắn xuýt nữa, nhìn chằm chằm mặt Giang Vu Thanh rồi đưa tay bóp mạnh một cái: "Khá lắm Giang Vu Thanh, ngươi có tiền đồ quá nhỉ, còn lấy nương ta ra làm bia đỡ đạn nữa."

Mặt Giang Vu Thanh bị hắn bóp méo như bột mì, lúng búng nói: "Thiếu gia, ta đâu có......"

Lục Vân Đình khẽ hừ một tiếng, xúc cảm mềm mại vương vấn trên đầu ngón tay, đây đều là Lục gia nuôi ra, nếu không còn nữa thì thật đáng tiếc.Còn có cái bụng trắng mềm kia nữa.Thấy Lục Vân Đình còn muốn sờ bụng mình, Giang Vu Thanh mở to mắt, luống cuống từ chối rồi lí nhí nói: "Thiếu gia, ta tập võ ra đầy mồ hôi, chưa tắm đâu ạ."

Y không cho sờ, Lục Vân Đình lại càng muốn sờ, cũng không để ý Giang Vu Thanh đầm đìa mồ hôi, thấy y quẫn bách từ chối thì trong lòng nổi lên một ngọn lửa nhỏ, hắn rũ mắt nhìn chằm chằm gò má đỏ hồng kia, yết hầu nhấp nhô, bị ma xui quỷ khiến chồm tới cắn một cái.Hành động này làm hai người đều choáng váng.Lục Vân Đình cứng đờ, Giang Vu Thanh cũng ngây dại.Giang Vu Thanh trố mắt, che bên má bị cắn lùi lại hai bước rồi hỏi: "Thiếu gia, ngài cắn ta làm gì?"

Lục Vân Đình hơi mất tự nhiên, hắn đâu biết tại sao mình muốn cắn y?!

Nhưng cắn xong trên răng còn lưu lại xúc cảm mềm mại, quả thực mềm như bánh ngọt vậy.Trong lòng Lục Vân Đình quẫn bách không thôi.Nửa ngày sau, hắn hùng hổ nói: "Ta đói!"

Giang Vu Thanh lí nhí: "Ngài đói cũng đừng cắn ta chứ, ta có ăn được đâu."

Lục Vân Đình nói: "Vậy ngươi mau bảo bọn họ chuẩn bị bữa sáng đi!"

Giang Vu Thanh "à" một tiếng, đi tới cửa lại kịp phản ứng, thò đầu ra hỏi: "Vậy hôm nay chúng ta không ăn chung với phu nhân sao ạ?"

Trong thời gian được nghỉ ở nhà, họ luôn ăn sáng với Lục phu nhân và Lục lão gia.Lục Vân Đình: "......

Không ăn."
 
Back
Top Bottom