Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Vu Thanh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
355379552-256-k889846.jpg

[Hoàn][Đm] Vu Thanh
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hoa Quyển
Nhân vật chính: Lục Vân Đình x Giang Vu Thanh (Mỹ công ốm yếu kiêu ngạo x Thụ ngốc bạch ngọt)
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
1


Tác giả: Hoa QuyểnNhân vật chính: Lục Vân Đình x Giang Vu Thanh (Mỹ công ốm yếu kiêu ngạo x Thụ ngốc bạch ngọt)Tag: Cổ đại, niên thượng, hỗ sủng, có H, 1v1, HEGiới thiệu vắn tắt: Vì muốn cứu Lục Vân Đình nên cha mẹ hắn nghe lời thuật sĩ tìm cho hắn một người vợ nuôi từ bé.Số chương: 86✧⋄⋆⋅⋆⋄✧⋄⋆⋅⋆⋄✧⋄⋆⋅⋆⋄✧⋄⋆⋅⋆⋄✧

1

Hôm người nhà họ Lục đến là tiết Mang chủng, lúc chiều đổ xuống một trận mưa rào nên mặt đất lầy lội, hơi nóng bốc lên sau cơn mưa làm cả người nực nội.Giang Vu Thanh cúi đầu xách một thùng nước, đôi chân trần bước thấp bước cao trên đất bùn lẹp nhẹp, đột nhiên y nghe thấy tiếng chuông leng keng từ xa đến gần, có người hỏi: "Tiểu ca, đây là thôn Giang Gia đúng không?"

Giang Vu Thanh sửng sốt, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc xe ngựa to lớn đẹp đẽ dừng trước mặt, y giật nảy mình, vô thức lùi lại hai bước, thùng gỗ trong tay cũng lắc lư làm nước văng ra ngoài.Người vừa hỏi chính là phu xe, ngồi cạnh là một nam nhân trung niên mặt tròn có râu khoảng bốn mươi tuổi, thấy Giang Vu Thanh ngẩn ra thì hỏi lại: "Đây là thôn Giang Gia đúng không?"

Lúc này Giang Vu Thanh mới định thần lại, gật đầu nói: "Vâng."

Nam nhân trung niên lịch sự nói một tiếng cảm ơn, xe ngựa lập tức chạy vút qua mặt Giang Vu Thanh làm bùn văng tung tóe lên ống quần xắn cao của y, Giang Vu Thanh nhìn theo chiếc xe ngựa kia rồi lại cúi đầu xách thùng gỗ về nhà.Về đến nhà, không ngờ lại thấy chiếc xe ngựa kia ở cổng.Cha mẹ Giang Vu Thanh đang khúm núm khom lưng nói chuyện với một đôi vợ chồng ăn mặc sang trọng, nghe tiếng bước chân, bọn họ nhìn sang rồi hỏi: "Là đứa bé này đúng không?"

"Bẩm lão gia và phu nhân, chính nó đấy ạ, đây là thằng Ba nhà chúng ta."

Mẹ Giang Vu Thanh là Lưu thị vội cầm thùng gỗ để xuống đất rồi kéo Giang Vu Thanh tới trước mặt đôi vợ chồng kia, trong nụ cười lộ ra vẻ sợ sệt và nịnh bợ.Giang Vu Thanh ngơ ngác, ánh mắt đôi vợ chồng kia đều dán vào y —— Theo ngày sinh tháng đẻ mà thuật sĩ tính thì đứa nhỏ này đã mười bốn nhưng nhìn chẳng khác nào mười tuổi, đen đúa gầy gò, chỉ được mỗi đôi mắt trong veo xinh đẹp.

Hai người nhìn Giang Vu Thanh từ trên xuống dưới, phụ nhân kia vẫy tay với Giang Vu Thanh, trên mặt nở nụ cười thân thiện: "Ta nghe cha con nói con tên Giang Vu Thanh phải không?"

Giang Vu Thanh hiếm khi nghe thấy cái tên này, cha mẹ, huynh đệ trong nhà và người trong thôn đều gọi y là thằng Ba.Giang Vu Thanh mím môi không nói lời nào, mẹ y sốt ruột huých y một cái, "Phu nhân đang hỏi con kìa, đứa nhỏ này thật là, bình thường lanh lợi lắm mà, sao giờ không chịu nói chứ......"

Bà cười giả lả với phụ nhân kia, "Để phu nhân chê cười rồi, chắc Tam nhi sợ đấy ạ."

Phụ nhân kia nhíu mày nhìn Giang Vu Thanh, nhẹ giọng nói, "Con đừng sợ."

Lúc này Giang Vu Thanh mới rụt rè "dạ" một tiếng.Bà do dự đưa tay xoa đầu Giang Vu Thanh rồi bảo Lưu thị: "Đứa bé này chúng ta sẽ dẫn đi."

Lưu thị thở phào nhẹ nhõm, nhìn Giang Vu Thanh rồi lại nhìn cái túi trong tay nam nhân trung niên, bên trong là năm mươi lượng bạc trắng.

Năm mươi lượng này đủ cho cả nhà bọn họ sống sung túc.Lưu thị nói với Giang Vu Thanh: "Tam nhi à, từ nay con về nhà vị phu nhân này sống cho tốt nhé."

Bà nói: "Con đừng trách cha mẹ, đi theo Lục lão gia và Lục phu nhân tốt hơn ở nhà chịu đói nhiều."

Lưu thị dỗ dành Giang Vu Thanh nhưng y không hề ngốc, sao có thể không hiểu cha mẹ đã bán mình đi.

Đây cũng chẳng phải chuyện hiếm thấy trong thôn, mùa màng thất bát, năm ngoái vừa gặp hạn hán vừa có nạn châu chấu nên trong thôn thu hoạch rất kém, nhiều gia đình không trụ nổi, trong thôn đã vắng đi mấy đứa bé gái còn nhỏ hơn cậu.Tính tình Giang Vu Thanh trầm lặng ít nói, chỉ vùi đầu làm việc, dù không được lòng cha mẹ nhưng thật sự không ngờ sẽ bị cha mẹ bán cho người khác.Trong mắt thiếu niên lộ ra vẻ sợ hãi.Sự hoảng loạn của Giang Vu Thanh cũng không ngăn được cha mẹ y ký văn tự bán mình, y cứ thế lên xe ngựa của Lục gia, ngay cả hành lý cũng không đem.Lục phu nhân nói trong nhà có sẵn hết rồi.Bà đối xử với Giang Vu Thanh có thể xem là hiền lành, Lục lão gia cũng bảo y, "Đừng sợ, chúng ta đưa con về nhà là muốn cho con......"

Ông dừng một lát rồi cười nói, "

Sau này con chính là thiếu gia nhà họ Lục, Lục gia sẽ không bạc đãi con đâu."

Giang Vu Thanh cái hiểu cái không, y quay đầu nhìn căn nhà lụp xụp, cha mẹ y đã ôm năm mươi lượng Lục phu nhân đưa cho quày quả đi vào nhà.Trời lại mưa.Giang Vu Thanh không biết thôn Giang Gia và nhà họ Lục cách nhau bao xa, trong mười bốn năm sống lây lất y chưa bao giờ ra khỏi thôn Giang Gia cả.Xe ngựa rộng rãi được xông hương, tinh xảo đến nỗi làm Giang Vu Thanh lúng túng, chỉ dám khép nép ngồi một bên, hai tay xoắn chặt vào nhau.Thấy vậy Lục phu nhân lập tức bắt chuyện với Giang Vu Thanh, hỏi y mấy tuổi rồi, bình thường thích chơi trò gì, thích quần áo màu gì......

Sau đó bà chợt nói: "Trong nhà còn một ca ca lớn hơn con hai tuổi tên là Vân Đình, thằng bé Vân Đình này từ nhỏ sức khỏe đã yếu, mấy ngày trước bị ngã xuống nước, đại phu bảo nó không sống nổi......"

Nói đến đây hai mắt Lục phu nhân đỏ hoe, Giang Vu Thanh nhìn bà, bà xoa đầu y nói, "Nhưng con có thể cứu được nó đấy."

Giang Vu Thanh sửng sốt, không hiểu tại sao đại phu không cứu được mà y lại cứu được, lí nhí nói: "Con không biết cứu người đâu ạ......"

Lục phu nhân nói: "Con sẽ cứu được nó mà," bà nói một cách quả quyết như thể được ăn cả ngã về không, sau đó lại sợ hù dọa Giang Vu Thanh nên nói, "Vu Thanh, con có thể cứu Vân Đình, chỉ có con mới cứu được nó, chỉ cần con thành thân với Vân Đình thôi."

Giang Vu Thanh được Lục gia mua về xung hỉ cho Lục Vân Đình.Ngoại trừ văn tự bán mình kia, cha mẹ Giang Vu Thanh còn thay Giang Vu Thanh ký hôn thư để gả y cho Lục Vân Đình.Khi Lục phu nhân nói muốn Giang Vu Thanh thành thân với Lục Vân Đình, y mờ mịt bối rối, không biết nên thắc mắc nam nhân và nam nhân thành thân kiểu gì hay thắc mắc tại sao thành thân thì có thể cứu người?Đến nhà họ Lục, người hầu Lục gia dẫn Giang Vu Thanh đi rửa mặt, thay đồ sạch sẽ rồi mới dẫn đến chỗ Lục Vân Đình.Giang Vu Thanh cảm thấy mình giống hệt con rối gỗ ở gánh xiếc mà y từng thấy lúc đi chợ, bị người kéo lên xe ngựa chở từ thôn Giang Gia tới Lục gia, sau đó vô duyên vô cớ bị đưa đến một gian phòng nồng nặc mùi thuốc.Đây là lần đầu tiên Giang Vu Thanh gặp Lục Vân Đình.Đại thiếu gia nhà họ Lục nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, nhìn như đang ngủ.Giang Vu Thanh chưa từng thấy người nào đẹp đến thế, hoa xuân rực rỡ nhất trong thôn y cũng không sánh bằng hắn, y mù chữ nên nhất thời không biết phải ca ngợi vẻ đẹp này thế nào, bỗng dưng nhớ lại Lục phu nhân nói Lục Vân Đình sắp chết.Người đẹp như vậy, còn trẻ như vậy sao có thể chết được chứ?
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
2


Lục Vân Đình bệnh lâu ngày nên trong phòng nồng nặc mùi thuốc đắng, Giang Vu Thanh đến Lục phủ lúc chạng vạng, ăn cơm rồi ở lại trong phòng.Bữa tối do người hầu đưa tới, cơm nấu bằng gạo trắng được xay xát kỹ và một mâm đồ ăn cầu kỳ, thấy Giang Vu Thanh sững sờ, khép nép ngồi một bên, ngay cả đũa cũng không cầm, quản gia Lục Trung đứng cạnh cười nói: "Thiếu phu nhân, ngài thích ăn gì để mai ta bảo phòng bếp chuẩn bị cho ngài."

Nghe ba chữ "thiếu phu nhân", Giang Vu Thanh lúng túng cắn môi, may mà Lục lão gia và Lục phu nhân không có ở đây, Lục Trung lại là người tinh ý nên thấy Giang Vu Thanh ngại ngùng thì dẫn gã sai vặt lui xuống.Nhà họ Giang nghèo nên Giang Vu Thanh chưa bao giờ được ăn những món ngon như vậy.Y rụt rè gắp một miếng cá, đây là cá mè, thịt mềm ngọt khác hẳn cá y bắt dưới sông.

Cả ngày nay Giang Vu Thanh chưa ăn gì nên đói gần chết, ôm bát lùa cơm.Chẳng mấy chốc bát cơm đã thấy đáy, Giang Vu Thanh nhét đồ ăn vào miệng, không hiểu sao một nỗi buồn ngất trời đột nhiên ập tới, xen lẫn với nỗi hoang mang vì bị bỏ rơi, sợ hãi vì mới đến Lục phủ, lo lắng về tương lai, tất cả biến thành một cơn sóng cuồn cuộn làm mắt Giang Vu Thanh ngấn lệ, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống.Hồi lâu sau quản gia Lục Trung mới bước vào, dẫn theo thị nữ bưng trà thơm cho Giang Vu Thanh súc miệng, hắn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Giang Vu Thanh thì khẽ cười nói: "Thiếu phu nhân, phu nhân nói đợi ngài ăn xong, cảm phiền ngài chăm sóc thiếu gia đêm nay nhé."

Chăm sóc Lục Vân Đình?Giang Vu Thanh lại nhớ tới thiếu niên đẹp như tiên trong tranh kia, muốn nói mình không biết cách chăm sóc người khác nhưng chẳng biết mở miệng thế nào, giữa môi lưỡi còn đọng lại mùi thơm của thức ăn, chỉ khẽ "dạ" một tiếng.Chăm sóc Lục Vân Đình không chỉ có mỗi mình Giang Vu Thanh, viện tử này tên Lãm Phương Các, nô bộc khá đông, đại phu túc trực cũng có mấy người.Giang Vu Thanh xuất thân từ nhà nông, tuổi vẫn còn nhỏ nhưng dù sao cũng được Lục lão gia và phu nhân đích thân đón về làm thiếu phu nhân xung hỉ cho Lục Vân Đình.

Giờ mạng Lục Vân Đình như ngàn cân treo sợi tóc, Giang Vu Thanh là hy vọng cuối cùng của Lục gia nên chẳng ai dám liều lĩnh động đến y.Cả viện đều giữ kẻ với Giang Vu Thanh, không ai dám nói chuyện với y, cũng chẳng ai dám sai bảo y, Giang Vu Thanh vừa mới đến nên càng không biết mình phải làm gì.

Sau khi y được Lục Trung dẫn tới thì gượng gạo đứng một bên xoắn ngón tay, toàn thân lộ ra vẻ mất tự nhiên.Đêm đã khuya, Lục phu nhân và Lục lão gia về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn hai đại nha hoàn Dẫn Nguyệt, Lưu Xuân và Giang Vu Thanh.Lục Vân Đình là người mà mọi đại phu đều bó tay, mời hết đại phu ở thành Giang Châu đến nhưng ai cũng lắc đầu thở dài.Sức khỏe hắn đã kém mà còn ngã xuống nước, cứ mãi hôn mê bất tỉnh, trong phủ không ai dám nói ra nhưng đều ngầm hiểu đại thiếu gia khó lòng qua khỏi.

Hai nha hoàn đã trông nom Lục Vân Đình nhiều ngày, đêm khuya mệt mỏi dựa vào bàn ngủ gà ngủ gật, Giang Vu Thanh không dám ngó ai mà nhìn chằm chằm đôi giày mới trên chân mình, y chưa mang loại giày này bao giờ nên không biết phải duỗi ngón chân thế nào nữa.

Trong phòng yên tĩnh đáng sợ, hồi lâu sau y mới ngẩng đầu nhìn Lục Vân Đình nằm trên giường.Lông mi Lục Vân Đình dài rậm, bờ môi trắng bệch càng làm tăng thêm vẻ ốm yếu.Giang Vu Thanh rón rén nhích tới gần nhìn Lục Vân Đình, đại phu nói hắn sắp chết rồi, nếu cưới hắn thì hắn có sống được không?Giang Vu Thanh nghĩ nếu Lục Vân Đình không sống được mà chết đi, cha mẹ đã bán y cho nhà họ Lục, vậy Lục lão gia và Lục phu nhân có tha cho y không?Trong đầu y tràn ngập những ý nghĩ hỗn loạn, lúc thì lo lắng, lúc thì sợ hãi, y đứng một lúc lâu rồi chậm chạp ngồi quỳ lên kệ gác chân cạnh giường, đưa tay kéo góc chăn Lục Vân Đình, sống đi mà.Giang Vu Thanh nghĩ Lục lão gia và Lục phu nhân yêu thương Lục Vân Đình như vậy, nếu hắn chết thì họ sẽ đau khổ đến mức nào chứ?Lục Vân Đình vẫn còn trẻ đẹp vậy mà.Giang Vu Thanh cứ thế trông nom Lục Vân Đình, ánh nến trong phòng sáng rực, chẳng biết qua bao lâu, lông mi Lục Vân Đình khẽ run, sau đó mở mắt ra.Hắn đờ đẫn nhìn lên nóc màn, vừa quay đầu sang thì bắt gặp Giang Vu Thanh đang trố mắt nhìn mình.Thiếu niên gầy nhom, cả khuôn mặt chưa tới hai lạng thịt, cằm nhọn hoắt, nổi bật nhất là đôi mắt to đen láy, ngẩn ngơ nhìn hắn rồi ngơ ngác nói: "Tỉnh rồi......

Ngươi tỉnh rồi sao?"

Lục Vân Đình há to miệng nhưng cổ họng đau rát, nửa câu cũng nói không nên lời.Giang Vu Thanh bỗng nhảy dựng lên, giọng nói cao vút, "Tỉnh rồi!"

Y không biết phải gọi Lục Vân Đình thế nào nên đành bắt chước cách gọi của người khác, lắp bắp nói: "Đại thiếu gia tỉnh rồi!"

Giang Vu Thanh la lớn làm Dẫn Nguyệt và Lưu Xuân thức giấc, Lục Vân Đình trên giường lại thấy ồn ào, tự hỏi trong viện mình từ lúc nào lại có thêm một người hầu vừa lớn giọng vừa xấu xí thế chứ?
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
3


Cả Lục phủ không ai ngờ Lục Vân Đình tỉnh thật, còn ngay vào đêm Giang Vu Thanh đến Lục phủ, nhất thời ánh mắt người hầu trong Lãm Phương Các nhìn y cũng thay đổi.Lục lão gia và Lục phu nhân nghe tin vội vàng chạy đến, hai người đi rất gấp, chẳng màng gì đến thể diện, Lục phu nhân vừa thấy Lục Vân Đình tỉnh lại thì hai mắt đỏ hoe, cầm tay hắn nói rối rít: "Rốt cuộc con ta cũng tỉnh rồi, làm nương sợ quá......"

Vừa nói vừa nhịn không được rơi lệ.Lục Vân Đình cau mày hỏi: "Nương, con bị sao vậy?"

Nhắc đến chuyện đau lòng, Lục phu nhân lại buồn bã nghẹn ngào, đại phu cũng hấp tấp chạy đến bắt mạch cho Lục Vân Đình.

Lục lão gia thấy thế thì dỗ dành mấy câu rồi đỡ Lục phu nhân đi.Mấy đại phu xúm quanh giường.

Tình huống này cũng chẳng lạ gì với Lục Vân Đình từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì thấy mẫu thân mình nắm tay nô bộc đen gầy kia với vẻ cảm kích trìu mến, gọi y là "con ngoan con ngoan".Lục Vân Đình: "?"

Vẻ mặt Giang Vu Thanh đầy bối rối, dè dặt nhìn sang Lục Vân Đình, bất ngờ bắt gặp ánh mắt hắn, trông thấy vẻ lạnh lùng kinh ngạc không hề che giấu trong mắt thiếu niên, y cúi đầu xuống rồi sợ hãi rút tay mình ra khỏi tay Lục phu nhân.Hồi lâu sau trong phòng mới yên tĩnh lại, đại phu nói Lục Vân Đình mới tỉnh nên còn rất mệt, đừng quấy rầy hắn nghỉ ngơi.Lục phu nhân và Lục lão gia bịn rịn nhìn Lục Vân Đình.

Trải qua chuyện lần này, Lục phu nhân đã hoàn toàn tin lời thuật sĩ kia, xem Giang Vu Thanh như linh đan diệu dược cứu Lục Vân Đình, ấm giọng nhờ y đêm nay chịu khó chăm sóc Lục Vân Đình thật tốt.Lục Vân Đình mở miệng, "Nương, y là ai vậy?"

Hắn vừa mới tỉnh, Lục phu nhân sợ kích thích Lục Vân Đình nên không dám nói đây là thê tử họ chọn cho hắn, ấp úng bảo Lục Vân Đình nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì để mai nói.Chẳng bao lâu sau, trong phòng chỉ còn Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh, sau khi rơi xuống nước Lục Vân Đình mê man mấy ngày, thân thể suy yếu, trong phòng yên tĩnh làm hắn buồn ngủ rã rời, trước khi nhắm mắt quỷ thần xui khiến thế nào lại nhìn Giang Vu Thanh, trông thấy y đứng cạnh giường, nửa người khuất sau ánh nến, đôi mắt đen láy lấm lét nhìn hắn.Giang Vu Thanh lập tức cúi đầu xuống, rụt rè thấp thỏm, sống lưng căng cứng, lộ ra vẻ khẩn trương và đề phòng.Lục Vân Đình ngủ mê man.Lục Vân Đình ngủ đến trưa hôm sau mới dậy, chẳng mấy chốc hắn đã biết thân phận Giang Vu Thanh."......"

Lục Vân Đình dựa vào thành giường, không nói năng gì.Lục phu nhân thấp thỏm nói khẽ: "Vân Đình, cha mẹ cũng hết cách rồi, các đại phu đều nói......"

Bà thở dài, "Đúng lúc thuật sĩ kia tới, lấy ngày sinh tháng đẻ của con tính một quẻ, nói lần này gặp phải đại kiếp, nếu không qua được thì ——"Lục Vân Đình hờ hững nói: "Cho nên các người lập tức đem y về à?"

Hắn hất cằm nhìn Giang Vu Thanh đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng căm ghét.Lục phu nhân nói: "Thuật sĩ tính ngày sinh tháng đẻ của Vu Thanh hợp với con nhất, có thể giải trừ tai họa cho con, giúp con vượt qua kiếp nạn này."

"Con thấy chưa, buổi chiều chúng ta vừa đón Vu Thanh vào phủ thì ban đêm con đã tỉnh rồi," Lục phu nhân cười dỗ hắn, "Vu Thanh là quý nhân trong mạng con, sau này y sẽ là thê tử của con."

Lục Vân Đình cười lạnh, thản nhiên nói: "Thuật sĩ gì chứ——""Chỉ là kẻ lừa đảo thôi," Lục Vân Đình ngắm nghía Giang Vu Thanh, vì trời sáng nên hắn thấy y rất rõ —— Dù đã mười bốn tuổi nhưng vừa thấp vừa gầy, mặc áo gấm đẹp đẽ cũng không che được vẻ tự ti nhút nhát, ngay cả nhìn hắn cũng không dám, ánh mắt hoảng sợ trốn tránh.

Lông mày Lục Vân Đình càng nhíu chặt hơn: "Con không thành thân với y đâu."

Lục phu nhân sốt ruột nói: "Vậy sao được, Vân Đình, con đừng bướng nữa, thuật sĩ nói con phải cưới Vu Thanh thì mới......"

"Nương, sao ngài biết bọn họ không phải rắn chuột một ổ chứ?"

Lục Vân Đình cũng cáu, vừa tức giận thì nhịn không được ho sặc sụa, hai gò má tái nhợt đỏ bừng làm Lục phu nhân, Lục lão gia và Giang Vu Thanh giật nảy mình.Lục lão gia trầm giọng nói: "Thôi, hôn nhân đại sự đều theo ý cha mẹ, hôn thư của con và Vu Thanh cũng ký rồi, đừng có bướng nữa."

Ông nói: "Con nhìn mẹ mình xem, vì con mà bao nhiêu ngày rồi chưa ngủ được giấc nào ngon, suýt nữa còn khóc mù cả mắt, con ương ngạnh thế này là muốn mẹ con chết đúng không?"
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
4


Ván đã đóng thuyền, rõ ràng Lục lão gia và Lục phu nhân đã quyết tâm bắt hai người thành thân, dù trong lòng Lục Vân Đình không muốn nhưng thấy mẹ mình rưng rưng nước mắt cũng nói không nên lời.Lục phu nhân và Lục lão gia lo cho sức khỏe Lục Vân Đình nên không dám chọc tức hắn nữa, việc này cứ quyết định như vậy.Lục Vân Đình bỗng dưng có vợ, mặc dù hai người chưa thành thân nhưng đã có hôn thư nên xem như danh chính ngôn thuận, chờ Giang Vu Thanh lớn thêm mấy tuổi sẽ tổ chức hôn lễ.

Dân phong Đại Chu cởi mở, người mê Long Dương rất nhiều, đặc biệt quan lại quyền quý càng xem đây là trào lưu, nhưng chưa ai lấy nam thê cả, mà dù có lấy cũng sẽ cưới vợ chính hoặc nạp thiếp để sinh con nối dõi.Lục Vân Đình còn trẻ, sức khỏe yếu nên không bao giờ nghĩ tới chuyện phong nguyệt, nhưng cũng chưa từng nghĩ mình sẽ cưới nam thê.Còn là một nam thê như thế nữa.Lục Vân Đình có một thói quen hơi gàn dở—— Hắn thích người có nhan sắc, đừng nói nha hoàn Lãm Phương Các mà ngay cả người hầu quét dọn cũng phải vừa mắt hắn.

Lục Vân Đình kết bạn cũng vậy, người có bề ngoài kém cỏi đừng hòng lọt vào mắt thiếu gia này.Giang Vu Thanh vừa thấp vừa gầy, mặt vàng như nến, bộ dạng khúm núm sợ hãi, nếu là bình thường Lục Vân Đình còn lâu mới ngó tới, nhưng một người như vậy lại trở thành vợ hắn.

Lục Vân Đình chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức đầu.Giang Vu Thanh chưa từng đi học nên không hiểu "rắn chuột một ổ" mà Lục Vân Đình nói là gì, nhưng y biết rắn và chuột đều không phải thứ tốt, Lục Vân Đình cũng không hề che giấu vẻ ghét bỏ, trong lòng y hiểu ra Lục Vân Đình ghét mình.Giang Vu Thanh mím môi nhìn trộm Lục Vân Đình, y nghĩ Lục Vân Đình ghét mình...... cũng đúng thôi.Ai lại muốn cưới nam thê chứ?

Giang Vu Thanh nghĩ thoáng nên cũng không giận, Lục phu nhân và Lục lão gia mua mình về, còn bảo mình gả cho Lục Vân Đình, tin rằng Lục Vân Đình kết hôn với y sẽ có thể sống sót.

Giờ không hiểu sao Lục Vân Đình sống tiếp, biết đâu mấy ngày nữa hôn thư kia sẽ vô hiệu thôi.Bỗng nhiên y nghe Lục Vân Đình lạnh lùng nói: "Ngươi mà nhìn nữa thì không còn mắt đâu đấy."

Hắn mới bệnh nặng một trận, giọng còn khàn khàn nhưng lên xuống trầm bổng, Giang Vu Thanh rùng mình một cái, do dự chốc lát rồi ngập ngừng nói: "Ta không phải kẻ lừa đảo......"

"Cũng không phải người xấu đâu."

Lục Vân Đình không ngờ y dám mở miệng, ánh mắt soi mói dán vào Giang Vu Thanh làm toàn thân y cứng đờ, y cúi đầu xuống để lộ ra cần cổ mảnh khảnh.Lục Vân Đình nói: "Đừng tưởng lừa bịp cha mẹ ta để vào Lục gia là xong chuyện."

"Ta muốn hại chết ngươi," Lục Vân Đình thản nhiên nói, "Dễ như trở bàn tay."

Giang Vu Thanh rùng mình.Lục Vân Đình không muốn thấy Giang Vu Thanh nữa nên bảo y cút xéo, Giang Vu Thanh ra khỏi phòng, không còn mùi thuốc nồng nặc, ánh nắng bên ngoài rực rỡ khiến y có cảm giác ấm áp như vừa thoát khỏi giá rét.Lúc này Giang Vu Thanh mới nhận ra lưng mình ướt đẫm.Y chậm chạp nghĩ Lục đại thiếu gia này đẹp như ngọc nhưng lại đáng sợ cực kỳ.Theo bản năng Giang Vu Thanh nhận ra Lục Vân Đình nói muốn hại chết mình không phải dọa suông, khác với người trong thôn rủa xả nhau, Lục Vân Đình sẽ hại chết y thật.Giang Vu Thanh không biết phải hình dung thế nào, hai năm sau, Giang Vu Thanh đọc sách biết chữ nhớ lại chuyện hôm nay, trong lòng hiện ra mấy chữ: Mặt như Bồ Tát, lòng dạ rắn rết.
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
5


Ông bà Lục cực kỳ hiểu rõ con mình, họ biết Lục Vân Đình không thích Giang Vu Thanh, nhưng sau khi y vào Lục phủ thì Lục Vân Đình lập tức tỉnh lại như một kỳ tích, làm sao hai người có thể không tin lời thuật sĩ kia được.

Trong mắt họ, Giang Vu Thanh là thuốc hay cứu mạng Lục Vân Đình, chính là phúc tinh.So với sống chết, sự ghét bỏ và kháng cự này của Lục Vân Đình chẳng là gì cả.Hơn nữa Lục phu nhân cảm thấy Giang Vu Thanh ngoại trừ xuất thân thấp hèn và là nam nhi thì chẳng có điểm nào để chê.

Tính tình Giang Vu Thanh ngoan hiền nghe lời, là một đứa trẻ trung thực, có ơn tất báo.

Lục gia là nhà giàu ở Giang Châu nhưng năm đời trước cũng xuất thân từ vùng quê, họ chẳng mấy quan tâm đến dòng dõi, nếu không đã chẳng lập hôn thư cho hai người mà không hề băn khoăn.Mẹ Lục bị thương khi mang thai Lục Vân Đình nên hắn sinh ra ốm yếu nhiều bệnh, tất nhiên bà cưng chiều đứa bé này hết mực.Giang Vu Thanh cứu được Lục Vân Đình nên Lục phu nhân càng nể y hơn.Lục phu nhân là người Giang Nam, dung mạo thanh tú, giọng nói hiền hòa ấm áp, Giang Vu Thanh chưa bao giờ gặp người như vậy, bà nắm tay y rồi gọi một tiếng Vu Thanh khiến y hoảng hốt, được sủng mà sợ.Giang Vu Thanh nhạy cảm, tất nhiên có thể cảm nhận được thiện ý và lòng biết ơn của Lục phu nhân đối với mình.Giang Vu Thanh là con thứ ba, bị kẹp ở giữa, cũng không được cha mẹ thích, mọi việc lớn nhỏ trong nhà y luôn phải làm nhiều nhất.

Vì vậy thiện ý này của Lục phu nhân hết sức đáng quý.Có qua có lại, Giang Vu Thanh nghĩ mặc dù Lục lão gia và Lục phu nhân bỏ ra năm mươi lượng bạc mua mình nhưng đối với mình rất tốt, họ đều là người tốt, Lục đại thiếu gia không muốn y làm vợ hắn thì y sẽ tận tâm chăm sóc hắn.Chắc vì từ nhỏ đã ốm yếu nên tính tình Lục Vân Đình không tốt, thấy Giang Vu Thanh suốt ngày xáp tới gần mình thì bực bội xụ mặt.Đang là giữa hè, Giang Châu nhiều mưa, ban đêm chợt đổ xuống một trận mưa to, tiếng mưa rả rích lan vào giấc mộng của Lục Vân Đình.

Trong mơ cũng ướt át, Lục Vân Đình như trở lại chiếc thuyền hoa kia, thuyền hoa lênh đênh giữa hồ, tiếng cười nói rộn ràng.Đột nhiên thuyền hoa chìm xuống nước, trên thuyền hỗn loạn nhốn nháo.Lục Vân Đình đang nghĩ cách thoát ra thì chẳng biết bị ai đẩy một cái mà ngã ùm xuống nước.Đây là muốn lấy mạng hắn.Lục Vân Đình không biết bơi, vừa ngã xuống thì nước lập tức tràn vào tai và miệng hắn, phút chốc tiếng thét chói tai trở nên xa xăm."

Đại thiếu gia, đại thiếu gia," mấy tiếng gọi khẽ xuyên qua mặt nước, Lục Vân Đình mở choàng mắt ra, đối diện với một đôi mắt đen láy, giờ mới biết mình gặp ác mộng.Trái tim trong ngực Lục Vân Đình đập loạn xạ, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, trông thấy Giang Vu Thanh ngồi cạnh giường.Giang Vu Thanh đang lo âu nhìn hắn.Bên cạnh Lục Vân Đình phải luôn có người, Giang Vu Thanh ngủ trên ghế dài cách một tấm bình phong, đêm mưa sấm chớp liên hồi làm y thức giấc.

Đây là đêm đầu tiên y trông nom Lục Vân Đình một mình, trong lòng không yên tâm nên vô thức tới cạnh giường xem Lục Vân Đình, phát hiện mặt hắn tái xanh, đầu đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng là đang gặp ác mộng.Giang Vu Thanh hỏi: "Đại thiếu gia mơ thấy ác mộng à?"

Sau khi tỉnh dậy Lục Vân Đình vẫn còn sợ hãi, nghe vậy lại không muốn lộ ra vẻ hoảng sợ nên cau mày hỏi: "Ai cho ngươi ngồi trên giường ta?"

Hắn vừa mở miệng thì giọng khàn đặc.Giang Vu Thanh giật mình đứng phắt dậy rồi luống cuống nhìn Lục Vân Đình.

Lục Vân Đình nhắm mắt thở phào một hơi, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác ngạt thở và ướt át vì ngâm nước.

Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm chớp đùng đùng, chẳng biết còn mưa đến khi nào nữa.Giang Vu Thanh đi rót chén nước ấm bưng tới, mấy ngày nay y đã học Lưu Xuân và Dẫn Nguyệt cách hầu hạ Lục Vân Đình, "Uống chút nước cho bình tĩnh đi ạ."

Lục Vân Đình nhìn chằm chằm mấy ngón tay gầy gò đang bưng chén, lông mày nhíu lại, cuối cùng khát nước nên đưa tay cầm lấy uống nửa chén.

Nước ấm qua cổ họng, lục phủ ngũ tạng như được xoa dịu, sắc mặt cũng dịu đi chút ít."

Tiểu Lục đâu?"

Lục Vân Đình hỏi.Tiểu Lục là người hầu thân cận của Lục Vân Đình, Giang Vu Thanh nghĩ ngợi rồi nói: "Phu nhân gọi hắn đi rồi ạ."

Lục Vân Đình khựng lại: "Ngươi ra ngoài đi."

Giang Vu Thanh vâng dạ: "Ta ở ngay bên ngoài, có chuyện gì ngài cứ gọi ta nhé."

Y đã quen với sự lạnh lùng của Lục Vân Đình nên không ở thêm nữa mà đi ra ngoài bình phong.

Ai ngờ vừa ngồi xuống ghế dài thì nghe bên trong vang lên tiếng vật gì đó rơi xuống đất, y hấp tấp chạy ra, trông thấy Lục Vân Đình đã xuống giường, vịn bàn một cách khó nhọc.Chén nước hắn vừa uống lăn trên sàn nhà.Lục Vân Đình bắt gặp đôi mắt mở to của Giang Vu Thanh.Giang Vu Thanh hỏi: "Không bị ngã chứ ạ?"

Y nhìn Lục Vân Đình từ trên xuống dưới, trong mắt Giang Vu Thanh thì Lục Vân Đình như làm bằng sứ, sốt ruột nói, "Đại thiếu gia, đại phu nói sức khỏe ngài yếu nên phải nằm nghỉ ngơi, ngài cần gì cứ nói với ta."

Lục Vân Đình đã nằm mấy ngày, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, không ngờ mới đi mấy bước đã mệt nhoài.

Lục Vân Đình đang xấu hổ mà người này còn lải nhải bên tai, hắn lạnh lùng ngắt lời Giang Vu Thanh: "Ta muốn đi nhà xí."

Giang Vu Thanh: "Dạ?"

Y ngẩng mặt lên, vóc dáng thấp bé chỉ cao đến vai Lục Vân Đình mười sáu tuổi, có chút mờ mịt.

Giang Vu Thanh nhìn mặt Lục Vân Đình, trong đầu lóe sáng, bừng tỉnh đại ngộ: "Ngài muốn đi tiểu à."

Lục Vân Đình: "......"

Giang Vu Thanh ân cần nói: "Để ta đỡ ngài đi!"
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
6


Sắc mặt Lục Vân Đình lúc đỏ lúc trắng, nhưng không hiểu sao Giang Vu Thanh lại thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn kinh ngạc vì thần tiên cũng có ba việc gấp, bỗng nhiên rút ngắn khoảng cách với Lục Vân Đình.Dưới Giang Vu Thanh còn có một đệ đệ nhỏ hơn y ba tuổi, cha mẹ bận rộn nên y hay phụ trông nom đệ đệ.

Trong nhà ít phòng, mấy huynh đệ chen chung một giường, ban đêm đệ đệ đi tiểu, Giang Vu Thanh cũng đi theo.Nghĩ vậy, y cảm thấy Lục đại thiếu gia trở nên dễ gần hơn.Lục Vân Đình rất muốn hất Giang Vu Thanh ra, nhưng thật sự quá gấp nên đành phải để y dìu mình vào phòng trong.

Ai ngờ vừa vào thì Giang Vu Thanh lập tức đưa tay cởi quần hắn, Lục Vân Đình túm lấy tay y, bực bội hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Cổ tay Giang Vu Thanh gầy gò xương xẩu, hắn nắm không nhẹ không mạnh làm y bị đau hít sâu một hơi, "Đại thiếu gia......"

"Cởi quần ạ, đi tiểu mà không cởi quần sao?"

Giang Vu Thanh hỏi vừa thẳng thắn vừa mờ mịt.Lục Vân Đình: "......"

Hắn nhìn vẻ mặt đau đớn xen lẫn khó hiểu của Giang Vu Thanh, nghẹn họng buông tay ra nói: "Không cần ngươi làm."

Giang Vu Thanh "ồ" một tiếng rồi nhìn Lục Vân Đình, hắn nạt: "Còn chưa ra nữa à?"

Giang Vu Thanh nói: "Vậy ngài cẩn thận chút nhé."

Nói xong y mới lui ra ngoài, Lục Vân Đình nhíu chặt mày, muốn đi vệ sinh nhưng quỷ thần xui khiến thế nào lại nghĩ tới Giang Vu Thanh ở bên ngoài, bỗng nhiên không tiểu được.

Sức khỏe Lục Vân Đình yếu nên xung quanh có không ít người hầu thân cận, người hầu hầu hạ chủ tử là lẽ tất nhiên, Lục Vân Đình chưa từng thấy có gì không đúng, nhưng đến lượt Giang Vu Thanh thì lại có cảm giác kỳ quái khó tả.Lục Vân Đình nói: "Giang Vu Thanh."

Giang Vu Thanh bên ngoài đáp: "Dạ."

Lục Vân Đình lạnh lùng nói: "Cút xa một chút."

Giang Vu Thanh vâng dạ rồi đi thêm mấy bước, nghĩ thầm đại thiếu gia đang thẹn thùng sao?

Dù gì cũng là con nhà giàu nên da mặt rất mỏng.Không còn nghe tiếng bước chân, trong lòng Lục Vân Đình rốt cuộc nhẹ nhõm, thân thể cũng thả lỏng.Khi Lục Vân Đình đi ra thì thấy Giang Vu Thanh ngồi trên ghế quay lưng về phía mình, ánh nến bao phủ bóng lưng gầy gò, mưa gió lạnh lẽo ngoài cửa sổ, lộ ra vẻ cô độc lạc lõng.Nghe tiếng bước chân, Giang Vu Thanh lập tức đứng dậy dìu Lục Vân Đình.Lục Vân Đình nói: "Đi múc nước đi, ta muốn rửa tay."

Hắn đã mở miệng thì Giang Vu Thanh cũng không nói hai lời, bên ngoài đang mưa, khi y bưng nước ấm từ bếp đến trước mặt Lục Vân Đình thì tóc tai quần áo đều ẩm ướt, hơi thở dồn dập.Giang Vu Thanh mặc đồ phong phanh, áo thấm nước mưa dính sát vào thân thể gầy gò, tựa như một gốc cỏ dại liêu xiêu héo úa.Lục Vân Đình liếc nhìn Giang Vu Thanh rồi chậm rãi rửa tay, ngón tay hắn trắng nõn thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng lộ ra vẻ tinh xảo kim tôn ngọc quý.

Nhìn đôi tay như ngọc kia ngâm trong nước, Giang Vu Thanh cuộn ngón tay lại giấu dưới áo.Lục Vân Đình rửa tay rồi xòe ra như thường lệ, Giang Vu Thanh hoang mang nhìn hắn, một lát sau mới kịp phản ứng, lấy khăn sạch lau tay cho hắn.

Y hơi thất thần nên chà xát mạnh, Lục Vân Đình nhíu mày nói: "Tay chân vụng về."

Giang Vu Thanh cứng đờ, lí nhí nói: "Xin lỗi đại thiếu gia."

Động tác của y nhẹ hẳn đi, lau sạch ngón tay và kẽ tay Lục Vân Đình, hắn rũ mắt nhìn động tác thận trọng của Giang Vu Thanh.

Đứa trẻ nhà quê còn nhỏ nhưng ngón tay lại rất thô ráp, nước da đen sạm, chẳng biết ở nhà nuôi thế nào mà vừa thấp vừa gầy khiến Lục Vân Đình liên tưởng đến chó hoang bẩn thỉu ngoài đường.Lục Vân Đình chợt nảy ra ác ý, "Giang Vu Thanh."

Giang Vu Thanh: "Dạ?"

Lục Vân Đình nói: "Cha mẹ ngươi bán ngươi cho Lục gia với giá năm mươi lượng bạc."

Giang Vu Thanh mím môi vâng dạ.Lục Vân Đình nói: "Ngươi có biết giờ mua người hầu bao nhiêu tiền không?

Chỉ cần năm lượng bạc là có thể mua một người biết hầu hạ, đẹp hơn ngươi, còn hiểu chuyện hơn ngươi nữa."

"Thô bỉ vụng về như ngươi," Lục Vân Đình nói, "Có giảm nửa giá cũng chẳng bán được đâu."

Giang Vu Thanh không lên tiếng mà cúi đầu lau sạch nước trên ngón tay Lục Vân Đình.Lục Vân Đình nói: "Nếu không phải các ngươi lừa cha mẹ ta ——""Ta không hề lừa lão gia và phu nhân," Giang Vu Thanh ngẩng mặt lên ngắt lời hắn.Khóe miệng Lục Vân Đình giật giật: "Dù có hay không thì khế ước bán thân của ngươi cũng nằm trong tay Lục gia rồi, ngươi đừng hòng trở mặt."

"Đừng tưởng cha mẹ ta lập hôn thư thì ngươi chính là hôn phu của ta, cùng lắm ngươi chỉ là nô bộc hạng bét thôi."

Giang Vu Thanh lau sạch tay Lục Vân Đình rồi gật đầu tán thành: "Đại thiếu gia nói đúng lắm."

Lục Vân Đình: "......"

"Đúng cái gì?"

Giang Vu Thanh chân thành nói: "Lục lão gia và Lục phu nhân là người tốt, đại thiếu gia không thích ta, ta không xứng gả cho ngài."

Lục Vân Đình: "......"

Đúng là trong lòng hắn nghĩ vậy, nhưng qua miệng Giang Vu Thanh sao cứ thấy sai sai.
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
7


Giang Vu Thanh hiền như cục bột, người khác vo tròn bóp méo thế nào cũng được, Lục Vân Đình bị bệnh liệt giường nên buồn chán bực bội, Giang Vu Thanh lại suốt ngày trông chừng hắn làm nỗi tức tối trong lòng Lục Vân Đình bộc phát, nghĩ ra đủ kiểu giày vò y.Hắn phớt lờ người hầu bên cạnh, đòi Giang Vu Thanh tự tay xới cơm, tự tay gắp đồ ăn, nước uống phải vừa đủ ấm, nóng quá hay lạnh quá cũng thành cái cớ để xách mé y vài câu.Giang Vu Thanh không hề tức giận mà im lặng để mặc hắn giày vò.

Lục phu nhân bắt gặp mấy lần, nhíu mày hỏi: "Vân Đình, sao con có thể bắt nạt Vu Thanh vậy hả?"

Lục Vân Đình nhếch miệng: "Nương, chẳng phải ngài nói y là thê tử của con à, làm thê tử chăm sóc cho phu quân bị bệnh không phải lẽ tất nhiên sao?"

Lục phu nhân bị hắn làm nghẹn họng, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Mấy việc này có người hầu làm ——"Lục Vân Đình dựa vào thành giường, thản nhiên nói: "Lục gia mua y về mà."

Tính tình Lục phu nhân hiền lành, không ngờ Lục Vân Đình sẽ thốt ra lời cay nghiệt này, bà nhìn con mình nói: "Vân Đình, con không được đối xử với Vu Thanh như thế."

Lục Vân Đình gắt lên: "Nương, rốt cuộc ai mới là con ngài hả?

Giang Vu Thanh chỉ là người dưng thôi."

Hai mẹ con cãi nhau khiến Giang Vu Thanh ngẩn ra, y gọi khẽ: "Phu nhân......"

"Ngài đừng nóng, đại thiếu gia không bắt nạt con đâu ạ......"

Giang Vu Thanh lí nhí.Y gầy gò nhỏ bé, dáng vẻ ngoan hiền khiến Lục phu nhân càng thấy Lục Vân Đình ngang ngược, nhưng dù gì cũng là con mình, từ nhỏ đã quen nuông chiều nên chỉ biết thở dài.

Bà trấn an vỗ vỗ cánh tay Giang Vu Thanh: "Con ngoan."

Lục Vân Đình cười khẩy một tiếng.Ánh mắt Lục phu nhân chuyển sang Lục Vân Đình, bà nói: "Đừng có xấu tính nữa, Vân Đình."

Lục Vân Đình thấy mẹ mình bênh vực Giang Vu Thanh thì nghĩ thầm tên nhóc lừa đảo này quả là kẻ thủ đoạn, mới vào phủ mấy ngày mà đã lấy lòng được mẹ hắn.

Ánh mắt sắc như dao quét qua mặt Giang Vu Thanh mấy vòng, Lục Vân Đình thấy Giang Vu Thanh co rúm lại thì cười lạnh một tiếng, dứt khoát túm lấy y kéo một cái, đưa tay bóp quai hàm xương xẩu của thiếu niên rồi nói: "Nghe lời ngài vậy, đây chính là phúc tinh ngài và cha mua về cho con mà."

Tay hắn bóp không mạnh không nhẹ, Giang Vu Thanh bị đau nhưng không dám để Lục phu nhân nhìn ra nên cúi đầu xuống gần Lục Vân Đình, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc đắng trên người hắn xen lẫn với mùi thơm thoang thoảng trên giường, thanh khiết cao quý không sao tả xiết.Lục Vân Đình nói: "Ngài yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với y."

Giang Vu Thanh gầy nhom, Lục Vân Đình giơ tay ra là có thể túm y tới cạnh, y giống hệt thú con nơm nớp lo sợ khiến Lục Vân Đình nhớ tới con thỏ hồi bé mình nuôi, mềm mại nằm trong lòng bàn tay hắn, có nắn bóp thế nào cũng không biết phản kháng.Hắn hơi thất thần, Lục phu nhân đã đi mà vẫn chưa buông Giang Vu Thanh ra, y lí nhí nói: "Thiếu gia, phu nhân đi rồi ạ."

Lục Vân Đình định thần lại, không buông tay ra mà hung dữ véo má Giang Vu Thanh: "Ngươi bỏ thuốc mê gì cho nương ta mà bà ấy bênh ngươi chằm chặp thế hả?"

Giang Vu Thanh đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, Lục Vân Đình chê xấu nên đưa tay che mặt y lại.Giang Vu Thanh ấp úng nói: "Đâu có bỏ thuốc mê, vì thiếu gia khỏe lại nên phu nhân mới tốt với ta mà."

Lục Vân Đình khẽ giật mình, cười như không cười: "Ngươi cũng biết rõ đấy nhỉ."

Hắn thả tay ra rồi nói: "Xấu chết đi được, ôm thỏ còn dễ chịu hơn ôm ngươi, cút xuống khỏi người ta đi."
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
8


Từ nhỏ Lục Vân Đình đã ốm yếu nhiều bệnh, đối với Lục phủ chuyện hắn ốm đau tĩnh dưỡng là điều vô cùng bình thường, nhưng dù vậy người trong phủ vẫn phải cẩn thận hết mức để tránh rước thêm bệnh mới cho hắn, tóm lại là cực kỳ mệt nhọc.Lục Vân Đình đi một chuyến đến Quỷ Môn Quan nên người hầu trong phủ càng cẩn thận hơn, nhưng sau khi hắn tỉnh lại thì mọi chuyện suôn sẻ chưa từng thấy, sức khỏe Lục Vân Đình ngày càng khá lên, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.Vì vậy ánh mắt người Lục phủ nhìn Giang Vu Thanh còn mang theo vẻ kính sợ.Tính tình Giang Vu Thanh hiền lành, thấy người hầu xem mình như chủ tử thì hốt hoảng xua tay lia lịa, bảo bọn họ đừng gọi mình là thiếu phu nhân nữa.

Thiếu phu nhân là cách xưng hô mà ông bà Lục bảo người hầu gọi, thấy y không muốn nên bảo người hầu sửa thành Giang thiếu gia.Mấy chữ này vừa lạ lẫm vừa nặng nề, Giang Vu Thanh chỉ thấy bọn họ gọi một câu thì chân mình run một cái.

Hai đại nha hoàn Lưu Xuân và Dẫn Nguyệt trong viện vốn không ưa thiếu phu nhân chẳng biết từ đâu đến này, nhưng thấy Giang Vu Thanh còn nhỏ, vóc dáng gầy gò, hiền lành ngoan ngoãn, thậm chí ngày thường còn giúp các nàng làm việc nặng, hễ mở miệng ra là gọi Lưu Xuân tỷ tỷ và Dẫn Nguyệt tỷ tỷ, trong lòng họ dần có cảm tình với Giang Vu Thanh.Người hầu trong viện giỏi nhất là gió chiều nào theo chiều ấy, dù thật sự không thích nhưng thấy Lục lão gia và Lục phu nhân xem trọng Giang Vu Thanh, biết y giữ mạng cho đại thiếu gia nhà mình nên cũng không dám bất kính.Mặc dù trong lòng Lục Vân Đình hiểu rõ tình hình nhưng thấy vậy vẫn không thoải mái —— Chỉ là tên lừa đảo nhà quê thôi mà, sao ai cũng chấp nhận y thế chứ.Nhất là cha mẹ mình, nếu không phải Lục Vân Đình biết Giang Vu Thanh không thể nào là con Lục gia, suýt nữa hắn đã tưởng Giang Vu Thanh là con riêng của cha mình.Đúng là hoang đường mà.Lục lão gia và Lục phu nhân thấy Lục Vân Đình dần khỏe mạnh hơn, nhớ lại lúc mới ra đời đại phu khẳng định Lục Vân Đình sống không quá nhược quán, giờ đã có Giang Vu Thanh, họ nghĩ biết đâu...... biết đâu mọi chuyện đều tốt đẹp thì sao?Năm nay Lục Vân Đình chỉ mới mười sáu, vẫn còn bốn năm nữa.Sức khỏe Lục Vân Đình dần khá lên, đã có thể xuống giường đi lại tự nhiên, Lục lão gia và Lục phu nhân đều thở phào một hơi.

Lục lão gia và Lục phu nhân là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, năm xưa Lục phu nhân sinh Lục Vân Đình bị tổn hại thân thể nên hai người chỉ có mỗi đứa con này, tất nhiên xem hắn như báu vật.Lục gia buôn bán rất lớn, là một trong những gia tộc giàu nhất Giang Nam.

Từ khi lập nước Đại Chu đến nay, không cần biết là giai cấp nào, chỉ cần xuất thân trong sạch đều có thể tham gia khoa khảo, tổ tiên Lục gia cũng có mấy tiến sĩ.Mặc dù sức khỏe Lục Vân Đình không tốt nhưng từ nhỏ đã được các thầy có tiếng dạy dỗ, lớn lên thi đậu tú tài rồi học ở thư viện Bình Lam tại Giang Châu.

Lần trước hắn đi chơi trên hồ với một đồng môn ở thư viện Bình Lam nên mới bị trượt chân ngã xuống nước.Lục Vân Đình thấy mình đã khỏe nên định quay lại thư viện, nhớ đến chiếc thuyền hoa đột nhiên bị ngập nước và cánh tay vươn tới trong lúc hỗn loạn, mắt hắn nheo lại, lộ ra vẻ lạnh lùng.Lục Vân Đình không kể với cha mình chuyện xảy ra trên thuyền, xưa nay hắn có thù tất báo, dám tính kế hắn à, món nợ này hắn phải tự tay đòi mới được.Lục lão gia không phải người chiều con, thấy Lục Vân Đình đòi quay lại thư viện thì trầm ngâm một lát rồi đồng ý.Ông nhìn sang Giang Vu Thanh hỏi, "Vu Thanh, con có muốn đi học không?"

Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình đều sững sờ.Lục Vân Đình tức quá hóa cười: "Cha, y có biết chữ đâu mà ngài cho y tới thư viện chứ."

Lục lão gia nói: "Không biết chữ thì học, có ai sinh ra đã biết chữ ngay đâu," ông nhìn Giang Vu Thanh, trên mặt nở nụ cười, "Con muốn học chữ không?"

Hai mắt Giang Vu Thanh mở to, y chưa từng nghĩ đến chuyện học chữ.

Mấy chục hộ ở thôn Giang Gia đâu mấy ai biết chữ, lo cơm áo gạo tiền còn khó huống chi là đi học.Giang Vu Thanh lắc đầu: "Lão gia...... con không được đâu ạ, con không biết......"

Đi học phải tốn tiền.Lục Vân Đình cười khẩy.Lục lão gia không để ý tới hắn mà nói: "Con chưa từng học thì làm sao biết mình không được," ông nói, "Dù học không giỏi cũng chẳng sao cả, có thêm kiến thức, hiểu biết chữ nghĩa sau này sẽ có lợi cho con lắm đấy."

Lục lão gia đã quyết định, Giang Vu Thanh cứ thế được ông đưa vào thư viện Bình Lam.Trong thư viện Bình Lam có lớp học vỡ lòng dành cho trẻ em sáu bảy tuổi, Giang Vu Thanh vừa tới đã thành người cao nhất trong đám.Khờ khạo chậm chạp như Giang Vu Thanh cũng thấy quẫn bách và luống cuống.
 
[Hoàn][Đm] Vu Thanh
9


Phu tử lớp vỡ lòng họ Trương.

Trương phu tử đã ngoài bốn mươi, học vấn rất cao nhưng lại thích dạy vỡ lòng.

Ông thấy Giang Vu Thanh mười bốn tuổi mới đi học thì hơi thắc mắc, học phí thư viện Bình Lam không thấp, người trong thành Giang Châu cho con học ở thư viện Bình Lam đều thuộc hàng khá giả, tuyệt đối sẽ không đợi đến mười bốn tuổi mới học vỡ lòng.

Trương phu tử chỉ suy tư một lát rồi cho qua chuyện này, lớn tuổi cũng không sao, chỉ cần chưa biết chữ và siêng năng hiếu học thì Trương phu tử cũng chẳng tìm hiểu ngọn nguồn.Giang Vu Thanh mới tới học đường nên toàn thân căng cứng, quả thực không biết làm sao, may mà Trương phu tử kịp thời gõ thước vào bàn nhắc nhở đám người đang nhìn Giang Vu Thanh chằm chặp, Giang Vu Thanh mới thở phào một hơi.Sách trên bàn do ông bà Lục chuẩn bị cho Giang Vu Thanh, y nhìn chằm chằm quyển sách hồi lâu, lau mồ hôi trên lòng bàn tay rồi mới cẩn thận giở ra trang đầu tiên.Lục Vân Đình đã có công danh nên tất nhiên không học chung với Giang Vu Thanh, đồng môn trong thư viện đều biết hắn ngã xuống nước thập tử nhất sinh, giờ thấy hắn khỏe mạnh thì đồng loạt xúm lại.Trong đó có một người tên Triệu Tử Dật, nhà hắn cũng là phú hộ ở Giang Châu, mẫu thân Triệu Tử Dật và Lục phu nhân là bạn lâu năm nên hắn thân với Lục Vân Đình nhất.

Hắn xích lại gần, nhìn Lục Vân Đình từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Không sao chứ?"

Lục Vân Đình nói: "Không sao."

"Ngươi ngã bệnh làm mẹ ta lo sốt vó, còn ăn chay chép kinh Phật mấy ngày cho ngươi nữa," Triệu Tử Dật nói, "Sao không ở nhà nghỉ thêm mà vội vã tới đây làm gì?"

Lục Vân Đình nói: "Làm phiền dì Vân quá."

"Nằm nhà mãi cũng chán," Lục Vân Đình thấp giọng hỏi, "Chuyện ta nhờ ngươi thế nào rồi?"

Triệu Tử Dật thì thào: "Có manh mối rồi."

Lục Vân Đình cười lạnh, trong lúc dưỡng bệnh hắn sai người hầu thân cận cầm thư mình viết đến Triệu phủ một chuyến, nhờ Triệu Tử Dật điều tra chuyện thuyền hoa ra giữa hồ đột nhiên gặp nạn.

Hai người đang trò chuyện thì phu tử đến, trong phòng yên tĩnh lại, Lục Vân Đình ra hiệu cho Triệu Tử Dật lát nữa nói tiếp, Triệu Tử Dật gật đầu rồi ngồi xuống cạnh hắn.Lục Vân Đình hay bệnh nên ông bà Lục cũng chẳng mong hắn đi thi Trạng Nguyên, tính hắn lười nhác, tiên sinh ở thư viện e ngại thân phận và sức khỏe hắn nên mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lục Vân Đình lơ đãng nhìn bộ râu phu tử rung rung, chợt nhớ tới Giang Vu Thanh, hôm nay y đi chung với hắn, quản gia đích thân hộ tống.

Lúc hai người ngồi trong xe ngựa, Giang Vu Thanh ưỡn lưng thẳng tắp, lòng bàn tay bồn chồn xoa đầu gối, có vẻ cực kỳ căng thẳng.Lục Vân Đình thấy vậy thì cười một tiếng, dựa vào thành xe căn dặn: "Đến thư viện không được nói hai chúng ta có hôn thư nghe chưa."

Giang Vu Thanh sửng sốt, nghe ra sự ghét bỏ trong lời nói của Lục Vân Đình nên mím môi đáp: "Dạ."

"Thiếu gia yên tâm, ta sẽ không nói với ai đâu."

Lục Vân Đình thản nhiên nói: "Vốn dĩ hôn thư kia cũng chẳng tính là gì, chỉ để cha mẹ ta yên tâm thôi."

Giang Vu Thanh nhỏ giọng nói: "Ta hiểu mà."

Nhìn y giống hệt bao cát để trút giận, ánh mắt Lục Vân Đình dán vào khuôn mặt gầy gò của Giang Vu Thanh, chợt nghĩ thư viện Bình Lam có không ít thiếu gia ăn chơi, lúc buồn chán sẽ tìm mấy sĩ tử xuất thân bần hàn để gây sự, với tính tình này của Giang Vu Thanh, chẳng biết sẽ bị bắt nạt đến mức nào nữa.Thể nào mấy ngày tới cũng nước mắt đầm đìa cho xem.Tưởng tượng ra cảnh Giang Vu Thanh khóc đỏ cả mắt, trong lòng Lục Vân Đình hết sức hả hê.Lục Vân Đình tan học, chẳng biết vô tình hay cố ý đi ngang lớp vỡ lòng, Triệu Tử Dật kinh ngạc nói: "Chẳng phải chúng ta đi ăn cơm à?

Sao lại tới đây?"

Cả hai đều có người hầu đưa cơm, nhưng hôm nay Lục Vân Đình trở lại nên Triệu Tử Dật mời hắn ra ngoài ăn, Lục Vân Đình suy nghĩ giây lát rồi đồng ý.Lục Vân Đình nói: "Không có gì."

Vừa ngước mắt đã trông thấy Giang Vu Thanh qua cửa sổ.Người trong học đường đã đi gần hết, Giang Vu Thanh cúi đầu, tay cầm một cây bút, khó nhọc cử động cổ tay, chẳng biết đang viết gì nữa.

Y tập hết sức cần mẫn, vóc dáng nhỏ bé gầy gò, mặc áo gấm do tú nương Lục gia tự tay may cho, tóc được buộc lên, nhìn như thư sinh trong thư viện, hoàn toàn không còn vẻ nhếch nhác đi chân trần lội bùn sình nửa tháng trước.Người hầu Lục gia đến đưa cơm tên là Nguyên Bảo, mười lăm mười sáu tuổi, là con trai út của quản gia.Triệu Tử Dật vô tình liếc thấy hộp cơm của người hầu Lục gia có đánh dấu, hắn nhìn lại người hầu kia, vì thường xuyên đến Lục gia nên tất nhiên đã từng gặp Nguyên Bảo, ngẩn người hỏi: "Đó là ai vậy?

Sao Nguyên Bảo lại đưa cơm cho y?"

Lục Vân Đình định thần lại rồi miễn cưỡng nói: "Nương ta dẫn về đấy......"

Vốn dĩ Lục Vân Đình định nói thẳng là người hầu Lục gia, nhưng có người hầu nào được đến thư viện học, còn có người đích thân đưa đồ ăn tới đâu.Triệu Tử Dật không hiểu lắm, Nguyên Bảo thấy hai người thì trên mặt nở nụ cười: "Đại thiếu gia, Triệu thiếu gia."

Giang Vu Thanh nhìn theo ánh mắt hắn, trông thấy Lục Vân Đình cau mày với vẻ không vui.Triệu Tử Dật không vào mà gác tay lên cửa, hất cằm nói: "Nguyên Bảo, ngươi có đi nhầm không vậy, thiếu gia nhà ngươi ở đây này."

Nguyên Bảo chớp mắt cười ngốc, "Bẩm Triệu thiếu gia, không nhầm đâu ạ, đây là Giang thiếu gia của chúng ta."

Triệu Tử Dật nói: "Lục gia các ngươi có thêm một Giang thiếu gia từ khi nào vậy?"

Nguyên Bảo đang định mở miệng thì nghe Lục Vân Đình hờ hững nói: "Họ hàng xa tới nhờ vả Lục gia ấy mà.

Đi thôi."

Triệu Tử Dật sửng sốt, thấy Lục Vân Đình quay lưng đi thì hấp tấp đuổi theo.Giang Vu Thanh nhìn hai người đi xa, không nói năng gì.Nguyên Bảo mờ mịt hỏi: "Giang thiếu gia, ngài là...... thiếu phu nhân mà, sao giờ thành biểu thiếu gia rồi?"

Nhớ lại lời Lục Vân Đình nói trên xe ngựa, Giang Vu Thanh nói khẽ: "

Sau này ở thư viện đừng gọi ta là thiếu phu nhân, cứ...... nói theo lời thiếu gia đi."

Nguyên Bảo trả lời: "Vâng ạ."
 
Back
Top Bottom