Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 79: Tìm được dưới gầm giường


Ô quản gia bàng hoàng nhìn Tiêu Khuyết trong xe ngựa, cứ như không thể tin được đây chính là chủ tử mình đã theo bao năm."

Vương gia," hắn há hốc mồm, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi, "Ngài không nhận ra lão nô thật sao?"

"Vương gia gì hả?"

Tiêu Khuyết bất mãn nói, "Làm càn, trẫm là thiên tử!

Người đâu, lôi hắn đi chém mau!"

Ô quản gia: "......"

Ô quản gia quay sang nhìn Tiêu Kính Hàn, tức giận nói: "Các ngươi đã làm gì Vương gia?!"

Tiêu Kính Hàn thở dài: "Tự ông ta nghĩ quẩn nên hóa điên thôi."

Một khi mộng đẹp giang sơn nhiều năm không thành, nó sẽ trở thành ác mộng.Trong lòng Ô quản gia đau buồn tột độ.

Hắn lợi dụng Chu Viễn bắt Bùi Thanh Ngọc chỉ để Vương gia nhà mình được thả.

Dù sau này Vương gia muốn sống yên ổn qua ngày hay Đông Sơn tái khởi thì hắn đều sẵn lòng đi theo Vương gia.Ai ngờ chỉ trong nháy mắt, ngay cả hắn Vương gia cũng không nhận ra."

Đều tại ngươi hết," Ô quản gia phẫn nộ quát, "Nếu không phải vì ngươi thì sao Vương gia lại biến thành bộ dạng này?!

Ta phải giết ngươi!"

Hắn vừa ra lệnh thì mấy bóng đen trong rừng đột nhiên xông ra, lưỡi đao sáng quắc bổ tới.Mấy ám vệ lập tức cản lại.Tiêu Khuyết hét lên trong xe: "Hộ giá!

Hộ giá!"

Ô quản gia đau lòng nhức óc nói: "Vương gia, lão nô tới cứu ngài mà!"

Tiêu Kính Hàn nói ngay: "Không phải, hắn muốn tạo phản đấy, Vương gia nhà hắn muốn làm hoàng thượng."

Tiêu Khuyết nghe xong quát ầm lên: "To gan, dám ngấp nghé hoàng vị của trẫm!

Loạn thần tặc tử!

Còn không mau bó tay chịu trói!

Người đâu, giết hết bọn chúng đi!"

Ô quản gia: "......"

Bùi Thanh Ngọc mơ màng tỉnh lại trong tiếng đao kiếm, thấy phía dưới hỗn loạn tưng bừng thì nhất thời ngơ ngác.Ánh mắt Tiêu Kính Hàn không hề rời khỏi y, thấy y tỉnh lại thì trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ cách cứu y.Ô quản gia thấy người vương phủ dần rơi vào thế hạ phong thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hai mắt đỏ ngầu, "Đáng chết!

Các ngươi đều đáng chết!

Vậy thì cùng chết chung đi!"

Hắn quay người kéo dây thừng trên cây, tim Tiêu Kính Hàn thắt lại, lập tức phóng đao tới.Đao bạc đâm xuyên qua người làm máu chảy ồ ạt.

Nhưng dây thừng cũng lỏng ra, Bùi Thanh Ngọc đột ngột rơi xuống."

Á!"

"Bùi Thanh Ngọc!"

Tiêu Kính Hàn liều mạng lao tới ôm người giữa không trung rồi lăn trên mặt đất.Họ lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại, Bùi Thanh Ngọc được Tiêu Kính Hàn che chở trong ngực, thở hổn hển một hồi mới bình tĩnh lại.Y sợ hãi gọi khẽ: "Tiêu Kính Hàn......"

Tiêu Kính Hàn nằm đè trên người y, chỉ ôm y thật chặt chứ không nói gì.Lồng ngực ấm áp kề sát nhau, Bùi Thanh Ngọc cảm nhận được tim hắn đập dồn dập như sắp nhảy ra ngoài.Bùi Thanh Ngọc vỗ nhẹ hắn: "Không sao đâu, đừng sợ."

Tiêu Kính Hàn vùi mặt vào cổ y, thật lâu sau mới nói, "Bùi Thanh Ngọc, không cho ngươi xảy ra chuyện gì, không cho ngươi xảy ra chuyện gì......"

Bùi Thanh Ngọc xoa lưng hắn đáp khẽ: "Được."

Ô quản gia vừa chết thì mấy người còn lại cũng mất đi khí thế, nhanh chóng giao nộp binh khí chịu trói.Đám người áp giải bọn họ về núi Phù Phong.Tiêu Kính Hàn như bị dọa sợ nên ngồi trong xe ngựa ôm eo Bùi Thanh Ngọc từ phía sau, sống chết không chịu buông tay."

Không sao thật mà," Bùi Thanh Ngọc bất lực nói, "Eo ta sắp bị ngươi ôm gãy rồi này."

Tiêu Kính Hàn: "Nhưng ta sợ."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ngươi sợ mà sao thò tay vào áo ta?"

A Thanh," Tiêu Kính Hàn dụi gáy y nói, "Làm ta sợ muốn chết."

Bùi Thanh Ngọc hơi đau lòng, đang định mở miệng thì nghe Tiêu Kính Hàn kề vào tai mình nói: "Ngươi hôn ta một cái được không?

Hôn một cái ta sẽ không sợ nữa."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Cái này liên quan gì đến sợ chứ?"

"Tất nhiên là có liên quan rồi," Tiêu Kính Hàn hùng hồn nói, "Ngươi hôn ta một cái thì gan ta sẽ to ra một chút."

Nếu Trình Hồi nghe thấy câu này chắc chắn sẽ hùa theo: "À đúng đúng đúng, hôn mấy cái thì gan to bằng trời luôn."

Nhưng Bùi Thanh Ngọc vốn mềm lòng, giây lát sau vẫn quay lại nắm vạt áo hắn rồi ngẩng mặt hôn lên môi hắn.Trong mắt Tiêu Kính Hàn hiện lên ý cười, ôm y hôn sâu hơn.Mùi hương quen thuộc bao phủ, ấm áp dễ chịu.

Hơi thở Bùi Thanh Ngọc càng lúc càng hỗn loạn, đẩy Tiêu Kính Hàn mấy lần hắn mới chịu buông ra."

Được rồi," y vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm, "Nói chỉ hôn một cái thôi mà."

Tiêu Kính Hàn đưa tay vuốt ve đôi môi đỏ hồng của y rồi thấp giọng nói: "Hôn một cái sẽ hết sợ, nhưng chỗ phía dưới của ta lại không ổn thì làm sao bây giờ?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc vô thức nhìn màn xe rồi bịt miệng hắn lại: "Nói bậy bạ gì đó?

Ở ngoài còn có người kìa."

Sao da mặt dày thế chứ?

Không biết xấu hổ.Tiêu Kính Hàn cười nói: "Làm gì có ai ở ngoài?"

"Sao không có ai?"

Bùi Thanh Ngọc vén màn xe lên, "Mới nãy còn đánh xe......"

Nhưng bên ngoài chỉ còn hai con ngựa đang ung dung đi tới, nửa bóng người cũng không thấy.Bùi Thanh Ngọc sững sờ, "Sao......"

Tiêu Kính Hàn kéo y lại, đè dưới thân mình nói: "Ngựa này ở núi Phù Phong nên tự biết đường về."

Hắn cúi người cắn tai y: "Giờ không còn ai nữa đâu."

Gò má Bùi Thanh Ngọc nóng lên, "Không, không được, trên xe......"

"Sao không được?"

Tiêu Kính Hàn dụ dỗ, "Trong sách cũng viết trên xe mà, chúng ta thử một lần nhé?"

Bùi Thanh Ngọc ngẩn ngơ, "Trong sách?"

Chẳng phải sách kia bị giấu đi rồi sao?"

Ta tìm được dưới gầm giường."

Tiêu Kính Hàn cười nói, "Ngươi giấu ở chỗ dễ tìm như vậy có phải là vẫn muốn ta xem không?"

Bùi Thanh Ngọc cãi lại: "Không phải, ta không có......"

"Vậy sao ngươi không xé hoặc đốt đi?"

Tiêu Kính Hàn cố ý hỏi, "Giấu làm gì?

Giấu xem một mình à?"

Bùi Thanh Ngọc có miệng khó cãi.

Xưa nay y yêu sách như mạng, bất kể sách gì cũng chưa từng muốn xé hay đốt, dù không cho Tiêu Kính Hàn xem cũng chỉ tiện tay để dưới gầm giường."

Cất dưới giường cũng tốt," Tiêu Kính Hàn bóp eo y, "Lần sau muốn thử trò khác...... chỉ cần với tay là có thể lấy lên xem đúng không?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc đỏ bừng, lầm bầm nói: "Về nhà ta sẽ vứt đi hết."

"Vứt thì vứt," Tiêu Kính Hàn kéo vạt áo y ra rồi cắn một cái, "Ta nhớ hết rồi, ngươi vứt đi thì ta sẽ tự vẽ, được không?"

"Ngươi......

Ưm!"

Toa xe lắc lư, tiếng rên rỉ mất khống chế vang lên.Đột nhiên xe ngựa bị xóc làm âm thanh kia càng thêm run rẩy.Hai con ngựa vẫy đuôi, tiếp tục kéo xe đi trên đường núi gập ghềnh.Ngựa không biết gì cả.Ngựa chỉ biết đường này về nhà gần hơn thôi.
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 80: Dạy ta mấy chiêu


Trên núi Phù Phong, Cát lão đại đang thở hồng hộc đào khoai lang, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Kính Hàn chậm rãi đánh xe về."

Tiêu......"

Hắn định la lên, đột nhiên một bàn tay vươn tới từ phía sau bịt miệng hắn lại."

Đừng gọi," ám vệ Giáp nói, "Chủ tử sẽ cáu đấy."

Ám vệ Ất và Bính cũng nhào tới.Cát lão đại khó hiểu: "Sao hắn lại cáu?"

Không cho gọi à?Ám vệ Giáp: "Trong xe có người."

Ám vệ Ất: "Bùi tiên sinh đang ngủ."

Ám vệ Bính: "Hả?

Chưa tối mà đã ngủ rồi sao?"

Cát lão đại: "Đúng đấy, sao trời chưa tối mà ngủ rồi?"

Ám vệ Giáp: "Vì mệt chứ sao."

Ám vệ Ất: "E là phải ngủ đến mai lận."

Ám vệ Bính: "Mệt thế cơ à?

Y làm gì vậy?"

Ám vệ Giáp: "Dù sao cũng vất vả lắm."

Ám vệ Ất: "Vất vả hơn đào khoai nữa."

Cát lão đại thảng thốt: "Nhưng ta đào khoai cả ngày mà có mệt đâu, y đào mấy ngày thế?"

Ám vệ Giáp thâm trầm nói: "Các ngươi khác nhau."

Cát lão đại mờ mịt hỏi: "Khác chỗ nào?"

Ám vệ Ất: "Chỗ nào cũng khác."

Ám vệ Bính bừng tỉnh đại ngộ: "À, Bùi tiên sinh không biết đào khoai!"

Đang nói chuyện thì Tiêu Kính Hàn đánh xe vào.

Hắn để xe ngựa ngoài sân rồi nhẹ nhàng bế người về phòng.Nhưng Bùi Thanh Ngọc vẫn tỉnh lại, dựa vào ngực hắn yếu ớt hỏi: "Con ngựa kia biết đường thật à?"

"Biết chứ," Tiêu Kính Hàn nói, "Chẳng phải chúng ta về rồi sao?"

Bùi Thanh Ngọc hậm hực nói: "Nhưng lần trước lên núi rõ ràng đường kia đâu có......"

Xóc nảy như thế."

Tụi nó đi đường nhỏ chứ không đi đường lớn bằng phẳng," Tiêu Kính Hàn cúi đầu hôn y, "Để ngươi chịu khổ rồi."

Bùi Thanh Ngọc hoài nghi nhìn hắn, "Ngươi cố ý đúng không?"

Tiêu Kính Hàn nói ngay: "Ta không phải, ta không có."

Hắn cẩn thận đặt người xuống giường, áp lòng bàn tay vào eo Bùi Thanh Ngọc rồi đánh trống lảng: "Đau không?

Ta xoa cho ngươi nhé."

Hơi ấm lan ra bên hông làm dịu bớt cảm giác đau nhức.

Bùi Thanh Ngọc để mặc hắn xoa, toàn thân rã rời, mơ màng nghĩ đều tại mình bị ma xui quỷ khiến, sao có thể cho hắn làm trên xe chứ......

Lần sau không cho nữa, dù hắn có kêu trời trách đất, đáng thương muốn chết cũng không cho.Nghe nói Bùi Thanh Ngọc mất tích, Diêu Tử Y hết sức lo lắng, định cùng Tiêu Kính Hàn đi cứu người, nhưng Tiêu Kính Hàn dặn nàng canh chừng núi Phù Phong nên nàng đành phải ở lại.Sau đó nghe nói đã cứu được người, nhưng nàng đợi trái đợi phải chỉ thấy Vương gia bị điên và mấy ám vệ.Hỏi ra mới biết Tiêu Kính Hàn bảo bọn họ về trước, còn mình dẫn Bùi Thanh Ngọc đi đâu không biết.Nàng đợi thêm một lúc lâu, chờ mãi mới thấy Tiêu Kính Hàn, nhưng lại nghe nói Bùi Thanh Ngọc được bế về.Bế về?

Trong lòng Diêu Tử Y giật thót--- Trời ạ, bị thương đi không nổi luôn sao?

Vậy phải bị nặng cỡ nào chứ?!Nàng vội vàng đến thăm Bùi Thanh Ngọc, nhưng chưa kịp bước qua cửa đã bị Tiêu Kính Hàn chặn lại."

Y ngủ rồi," Tiêu Kính Hàn đẩy nàng ra xa, "Đừng đánh thức y."

Diêu Tử Y càng lo hơn, nghĩ ngợi một lát rồi tức giận nói: "Thằng trời đánh nào làm y bị thương thế hả?!

Lão nương sẽ đi chém hắn!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn xoa mũi nói: "Không phải bị thương mà là......"

Hắn chưa dứt lời thì Diêu Tử Y căm giận nói: "Đi không được mà còn không phải bị thương à?!

Sao ngươi lại bênh hắn?

Có cần vợ nữa không hả?"

Tiêu Kính Hàn bị nàng rống đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Y chỉ mệt mỏi không còn sức thôi."

"Không còn sức?"

Diêu Tử Y sững sờ, sau đó khiếp sợ hỏi, "Chắc không phải thằng trời đánh kia tra tấn y đấy chứ?!"

Chẳng hạn như nghiêm hình tra khảo, mấy trăm loại hình cụ, táng tận lương tâm?Khóe miệng Tiêu Kính Hàn giật một cái, "Ngươi đừng mắng trời đánh nữa được không?"

Diêu Tử Y cả giận nói: "Không phải trời đánh thì là gì?!

Bùi tiên sinh tốt thế cơ mà, sao có thể......"

Tiêu Kính Hàn: "Là ta đấy."

Diêu Tử Y mờ mịt, "Hả?"

Tiêu Kính Hàn: "Là ta giày vò y mệt mỏi không còn sức đi đứng."

Diêu Tử Y: "......"

Tiêu Kính Hàn: "Còn muốn giết nữa không?"

Diêu Tử Y lúng túng ngước nhìn trời: "Chà, hình như sắp mưa thì phải?"

Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài, "Ta chưa lấy quần áo nữa, Đại Bảo, Đại Bảo......

Mưa rồi, đi lấy quần áo thôi."

Cát lão đại nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn trời, buồn bực nói: "Trời nắng chang chang mà mưa cái nỗi gì?"

Sao đám người này ai cũng lạ thế?Hắn khựng lại, bỗng nhiên vỗ đầu một cái --- Thảm rồi, chắc không phải bị lây bệnh điên của Vương gia kia đấy chứ?!Bùi Thanh Ngọc ở núi Phù Phong mấy ngày rồi về học đường.

Tiêu Kính Hàn bị chuyện lần trước dọa sợ nên không dám để y một mình, đi đâu cũng theo sát y.Sau lần đó Bùi Thanh Ngọc cũng hơi sợ.

Nhưng y nghĩ mình không thể để Tiêu Kính Hàn bảo vệ mãi, học mấy chiêu phòng thân vẫn tốt hơn.Thế là y khiêm tốn thỉnh giáo Tiêu Kính Hàn, "Ngươi dạy ta mấy chiêu đi."

"Được," Tiêu Kính Hàn hết sức sẵn lòng, dạy y tay đấm chân đá, "Ta sẽ dạy ngươi mấy chiêu quan trọng nhất."

Bùi Thanh Ngọc vốn hiếu học nên học rất chăm chỉ.Nhưng chưa tập mấy lần thì eo bị bóp.

Thêm mấy lần nữa thì mông bị sờ.

Sau đó......Bùi Thanh Ngọc không nhịn được nữa, tức giận bỏ đi, "Ta không cần ngươi dạy nữa."

Tiêu Kính Hàn vội vàng đuổi theo dỗ dành: "Ta chưa dạy ai bao giờ, lúc nãy chỉ sơ ý thôi mà."

Bùi Thanh Ngọc không tin, "Ngươi cố ý thì có, ta sẽ nhờ người khác dạy."

Tiêu Kính Hàn: "Nhờ ai?"

Bùi Thanh Ngọc quay đầu nhìn ám vệ Giáp Ất Bính ngồi xổm trên cây xem náo nhiệt."

Họ......"

Ám vệ Giáp "bịch" một tiếng ngã xuống đất, "Ui da, gãy chân rồi."

Ám vệ Ất cũng "bịch" một tiếng ngã đè lên người hắn, "Ui da, gãy tay rồi."

Ám vệ Bính: "Ui da, ta không gãy."

Ám vệ Giáp Ất: "......"

"Ồ," Tiêu Kính Hàn liếc ám vệ Bính một cái, "Ngươi không gãy à?"

Ám vệ Bính không hề hay biết gì, "Không ạ......"

Ám vệ Giáp và Ất lập tức bật dậy, mỗi người túm một tay hắn lôi đi, "Đánh gãy liền nè!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Tiêu Kính Hàn ôm y, "Giờ hết người dạy rồi."

Bùi Thanh Ngọc: "Vậy ta không học nữa."

"Không được," Tiêu Kính Hàn hùng hồn nói, "Lỡ lại gặp kẻ xấu thì sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "Có ngươi rồi mà."

Tiêu Kính Hàn gật đầu, nín cười nói: "Tập võ còn giúp cơ thể khỏe mạnh nữa, ngươi nhìn lão Nhị mà xem, hồi bé ốm yếu mà giờ khỏe hơn nhiều rồi."

Hai mắt Bùi Thanh Ngọc sáng lên, "Ừ nhỉ, có thể nhờ Nhị công tử dạy mà."

Tiêu Kính Hàn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 81: Chiêu mới học hôm qua


Trong biệt viện vương phủ, Tiêu Ký Ngôn nhìn chậu than trước mắt rồi cầm lấy quyển sách cuối cùng."

Công tử," Cận Mộ bên cạnh khuyên nhủ, "Hay là đừng đốt nữa?"

Tiêu Ký Ngôn khựng lại, cuối cùng vẫn ném sách vào, tập giấy khô ráo lập tức chìm trong lửa."

Phải đốt hết," y lẩm bẩm, "Không cho ngươi xem đâu."

Cận Mộ: "......"

"Nhị công tử," người hầu bước vào nói, "Tam công tử về rồi ạ."

"Lão Tam?"

Tiêu Ký Ngôn hơi kinh ngạc.

Y còn nhớ lần trước Tiêu Kính Hàn nói sẽ không về đây nữa, sao giờ lại về?"

Các ngươi đang nấu cơm trong phòng à?"

Tiêu Kính Hàn dắt Bùi Thanh Ngọc vào, "Sao lại đốt lửa thế kia?"

Tiêu Ký Ngôn: "......

Ngươi đói à?"

Đói thì vào bếp đi."

Ta cũng muốn đi ăn," Tiêu Kính Hàn nhìn Bùi Thanh Ngọc bên cạnh rồi ghen tị nói, "Nhưng có người nhớ ngươi nên cứ nằng nặc đòi tới thăm ngươi."

"Đừng nghe hắn nói nhảm."

Bùi Thanh Ngọc giải thích, "Hắn về lấy ít đồ, đúng lúc ta cũng có chuyện cần thỉnh giáo Nhị công tử."

Tiêu Ký Ngôn khó hiểu: "Chuyện gì cơ?"

Bùi Thanh Ngọc nói với y mình muốn học võ phòng thân.Tiêu Ký Ngôn nghe xong hết sức hăng hái, còn nói sẽ dạy Bùi Thanh Ngọc mấy chiêu "nhanh, chuẩn, độc"."

Nếu có kẻ gây sự với ngươi thì ngươi cứ đá vào giữa hai chân hắn......"

Nói xong y còn định làm mẫu, Tiêu Kính Hàn vội cản lại: "Không còn sớm nữa, để mai hẵng dạy, chúng ta đi lấy đồ trước đã."

Tiêu Ký Ngôn nghĩ cũng phải, việc này không gấp, mai dạy cũng được.Thế là Tiêu Kính Hàn kéo Bùi Thanh Ngọc tới chỗ khác.

Chốc lát sau, Tiêu Kính Hàn quay lại một mình.Hắn đuổi Cận Mộ đi mua đồ rồi hỏi thầm Tiêu Ký Ngôn: "Sách ta tặng ngươi đọc hết chưa?"

Tiêu Ký Ngôn: "Chưa."

Tiêu Kính Hàn: "Còn mấy quyển?

Ta......"

Tiêu Ký Ngôn: "Đốt rồi."

Tiêu Kính Hàn giật mình, "Hả?"

Tiêu Ký Ngôn: "Mới đốt lúc nãy đó."

Tiêu Kính Hàn đau lòng hỏi: "Sao lại đốt?"

Tiêu Ký Ngôn đỏ mặt lầm bầm: "Ngươi gạt người, ta không muốn ở trên nữa."

Tiêu Kính Hàn thấy bộ dạng này của y thì biết ngay y không đè được Cận Mộ mà trái lại còn bị giày vò một trận."

Ta đã dặn rồi," Tiêu Kính Hàn nói, "Ngươi đọc xong phải nói với ta, sao ngươi lại vội vàng......"

Tiêu Ký Ngôn càng xấu hổ hơn, mạnh miệng hỏi: "Nói với ngươi thì có ích gì?"

Tiêu Kính Hàn: "Ta sẽ chuốc thuốc hắn, chẳng hạn như nhuyễn cân tán hay gì đó khiến hắn không thể nhúc nhích, chẳng phải ngươi muốn làm gì thì làm sao?"

Tiêu Ký Ngôn: "......

Vậy, vậy à?"

"Tất nhiên rồi, sao ta lại lừa ngươi được chứ," Tiêu Kính Hàn nghiêm túc nói, "Hay là đêm nay ta chuốc thuốc hắn nhé?"

"Đêm nay?"

Tiêu Ký Ngôn lắp bắp, "Nhưng ta......"

"Quyết định vậy đi," Tiêu Kính Hàn nói, "Ngươi cứ chờ là được rồi."

Nói xong không đợi Tiêu Ký Ngôn trả lời, hắn nhấc chân đi ngay.Tiêu Ký Ngôn ngẩn ngơ đứng tại chỗ --- Đột ngột vậy sao?Tiêu Kính Hàn gọi ám vệ Giáp Ất Bính tới rồi dặn họ rắc một ít nhuyễn cân tán vào cơm tối của Cận Mộ."

Rắc chút xíu thôi," Tiêu Kính Hàn nói, "Nằm im một lát là được rồi."

Ám vệ Giáp hỏi: "Một lát là bao lâu ạ?"

Tiêu Kính Hàn: "Đủ để Nhị công tử lột đồ hắn."

Ám vệ Giáp Ất kinh hãi --- Vậy chẳng phải Cận Mộ sẽ hóa thú đè bẹp Nhị công tử sao?Quả nhiên ngày hôm sau, Nhị công tử không xuống giường nổi.Bùi Thanh Ngọc vẫn đang chờ Nhị công tử đến dạy mấy chiêu: "......"

"Thôi để ta dạy cho ngươi," Tiêu Kính Hàn ung dung nói, "Bọn họ không đáng tin cậy đâu."

Bùi Thanh Ngọc: "Vậy ngày mai Nhị công tử dậy......"

"Y dậy không nổi đâu," Tiêu Kính Hàn nói, "Y yếu lắm, e là mấy ngày tới cũng dậy không nổi."

Bùi Thanh Ngọc nghĩ ngợi rồi đồng ý: "Vậy ngươi dạy cũng được."

Khóe môi Tiêu Kính Hàn nhếch lên, chưa kịp mở miệng thì nghe Bùi Thanh Ngọc nói: "Nhưng ta muốn học chiêu hôm qua Nhị công tử nói."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Bùi Thanh Ngọc nhìn xuống nửa người dưới của hắn rồi hăng hái hỏi: "Đá thế nào?

Đá thẳng luôn à?"

Tiêu Kính Hàn ôm eo y bế lên, tựa trán vào trán y rồi hung dữ nói: "Cố ý đúng không?

Ngươi học hư rồi."

Bùi Thanh Ngọc ôm cổ hắn, nhịn không được cười: "Còn không phải học ngươi sao."

Tiêu Kính Hàn tỏ vẻ tiếc nuối: "Vậy sao không thấy ngươi học ta ôm ấp yêu thương?"

Vành tai Bùi Thanh Ngọc nóng lên, lẩm bẩm: "Suốt ngày không đứng đắn."

Tiêu Kính Hàn "à" một tiếng: "Dù sao vẫn tốt hơn ai đó khẩu thị tâm phi."

Bùi Thanh Ngọc yếu ớt nói: "Đâu có."

"Vậy đêm qua là ai không cho ta ôm," Tiêu Kính Hàn cọ mũi y, "Đến nửa đêm lại rúc vào ngực ta?"

Bùi Thanh Ngọc nghẹn họng, chột dạ nói: "Ta ngủ say nên đâu biết gì."

Y vùng ra khỏi tay hắn rồi ấp úng nói: "Đi thôi, chẳng phải ngươi muốn về sao?"

"Được."

Tiêu Kính Hàn cười nắm tay y, đang cười nửa chừng thì thấy mấy người hầu vác chổi lao tới hét lên: "Nhị công tử nói phải đánh đuổi Tam công tử đi!"

Tiêu Kính Hàn, Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 82: Kết thúc


Trên đường nhộn nhịp tấp nập, Tiêu Kính Hàn kéo Bùi Thanh Ngọc chạy ra khỏi biệt viện, mấy người hầu vác chổi hò hét đuổi theo làm người qua đường đồng loạt ngoái nhìn.Họ chạy ra phố, mấy người hầu kia lập tức buông chổi rồi quỳ phịch xuống nói: "Tam công tử thứ tội, chúng ta cũng hết cách nên mới làm bộ cho Nhị công tử thấy thôi, tuyệt đối không dám đánh Tam công tử đâu ạ!"

Không đợi Tiêu Kính Hàn trả lời, bọn họ lại lẩm bẩm: "Đa tạ Tam công tử đại nhân đại lượng, tiểu nhân vô cùng cảm kích!

Kiếp sau sẽ báo đáp!

Chúng ta về trước nhé!"

Sau đó hè nhau bỏ chạy.Tiêu Kính Hàn: "......"

Bùi Thanh Ngọc ở cạnh không nhịn được cười: "Bọn họ đi theo Nhị công tử thật à?

Sao giống như đi theo ngươi vậy?"

Mặt cũng dày như ngươi luôn.Tiêu Kính Hàn hờn dỗi: "À, ý ngươi nói Nhị công tử vô tư hồn nhiên, còn ta quỷ kế đa đoan chứ gì?"

Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi tự nói mà."

Tiêu Kính Hàn đưa tay cù lét y, "Dù ta xấu tính cũng là của ngươi, không được chê."

Bùi Thanh Ngọc tránh đi vì nhột, cười nói: "Ta có chê đâu."

Lúc này Tiêu Kính Hàn mới dừng tay rồi gọi ám vệ Giáp tới, bảo hắn đưa cho Nhị công tử hai bình nhuyễn cân tán."

Ngươi nói với Nhị công tử hôm qua sơ ý bỏ thuốc hơi ít," Tiêu Kính Hàn nói, "Đưa cho y hai bình này đi, bảo đảm Cận Mộ sẽ nằm ba ngày ba đêm không dậy nổi."

Ám vệ Giáp thảng thốt: "Uống cả hai bình luôn sao?

Vậy Cận ca còn sống không?"

Tiêu Kính Hàn: "Không sao, Nhị công tử không nỡ bỏ nhiều vậy đâu."

Ám vệ Giáp ngờ vực hỏi: "Vậy sao đưa cho y nhiều thế?"

Tiêu Kính Hàn: "Để y bỏ thêm mấy lần, chúc y và Cận Mộ trăm năm hạnh phúc."

Ám vệ Giáp: "......"

Chủ tử, Cận ca đắc tội ngươi đúng không?Tiêu Kính Hàn thúc giục: "Mau đi đi."

"Dạ dạ."

Ám vệ Giáp gật đầu rồi chạy mất.Bùi Thanh Ngọc lắc đầu nói: "Hôm qua ngươi mới trêu Nhị công tử, e là y không dám tin ngươi nữa đâu."

"Không tin thì thôi," Tiêu Kính Hàn hời hợt nói, "Bị ta lừa mấy lần để biết lòng người hiểm ác, đỡ hơn sau này bị kẻ khác lừa, đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc: "Lỡ không ai lừa y thì sao?"

Tiêu Kính Hàn cười: "Trên đời này người tốt nhiều mà kẻ xấu cũng nhiều, sao có thể mong gặp người tốt cả đời chứ?"

Hắn kéo Bùi Thanh Ngọc đi: "Đã ra đây thì ta dẫn ngươi đi chơi luôn."

Thành Vân Châu hết sức náo nhiệt, gánh xiếc, hàng rong, tiếng rao lanh lảnh không ngớt.

Tiêu Kính Hàn dẫn Bùi Thanh Ngọc đi từ đầu phố đến cuối phố, xem kịch, nghe hát, ăn rất nhiều bánh ngọt và quà vặt, cuối cùng Bùi Thanh Ngọc đi không nổi nữa, Tiêu Kính Hàn mới cõng y chậm rãi trở về."

Hôm nay vui không?"

Tiêu Kính Hàn quay đầu hỏi Bùi Thanh Ngọc trên lưng.Bùi Thanh Ngọc dựa đầu vào vai hắn, mỉm cười "ừ" một tiếng.Tiêu Kính Hàn nhìn hoàng hôn dần buông xuống và đèn lồng treo bên đường: "Ta nhớ ngươi từng nói muốn đi đây đi đó."

Bùi Thanh Ngọc gật đầu: "Nhưng ta đã thề trước mộ nghĩa phụ sẽ ở lại học đường bảy năm để báo đáp ơn dưỡng dục của ông ấy."

"Còn hai năm nữa đúng không?"

Tiêu Kính Hàn cười nói, "Cũng nhanh thôi, đến lúc đó ta sẽ đi với ngươi, ngươi đi đâu thì ta theo đó."

Bùi Thanh Ngọc dụi mặt vào gáy hắn nói khẽ: "Ừ."

Tiêu Kính Hàn lại hỏi: "Ngươi muốn đi chỗ nào trước?"

Bùi Thanh Ngọc nghĩ ngợi rồi nói: "Kinh thành."

Tiêu Kính Hàn tưởng y muốn đi xem kinh thành phồn hoa, ai ngờ nghe y nói tiếp: "Đến tìm Lý huynh."

Tiêu Kính Hàn: "......"

"Chẳng biết giờ Lý huynh sao rồi?"

Bùi Thanh Ngọc nói, "Được minh oan chưa nhỉ?"

Tiêu Kính Hàn "hừ" một tiếng: "Hắn thăng quan phát tài từ lâu rồi, còn cần ngươi nhớ thương hay sao."

Bùi Thanh Ngọc kinh ngạc hỏi: "Thật không?"

"Tất nhiên là thật rồi."

Tiêu Kính Hàn nói, "Người của Diêu Tử Y ở kinh thành gửi thư về nói hắn ngồi xổm trước cửa nhà Ngự sử, nhưng chưa gặp Ngự sử thì đã bị tướng quân đến tìm Ngự sử tưởng là ăn trộm nên bắt đi.

Hắn khóc lóc kêu oan, Ngự sử điều tra mới phát hiện thật sự có chuyện này, thế là xử tội cả đám người, sau đó thấy hắn có tài nên giữ lại."

Bùi Thanh Ngọc rất mừng cho Lý Sóc, "Lý huynh cũng xem như khổ tận cam lai rồi."

Tiêu Kính Hàn gật đầu, "Đúng vậy, ngươi khỏi cần nhớ thương hắn nữa."

Bùi Thanh Ngọc cười ôm chặt hắn rồi nói khẽ: "Ừ, chỉ nhớ thương ngươi thôi."

Tiêu Kính Hàn dừng chân lại, đột nhiên nói: "Mấy ngày nay Diêu Tử Y cứ hỏi ta nàng sắp về Bắc Cảnh rồi, có khi nào không kịp uống rượu mừng của ta không?"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, "Sao cơ......"

Tiêu Kính Hàn thả y xuống rồi quay lại nhìn y: "Thím Trương gửi thư tới nói sính lễ chuẩn bị xong rồi, hỉ đường cũng đã trang trí xong, chỉ còn thiếu ta và ngươi nữa thôi."

Bùi Thanh Ngọc sửng sốt nhìn hắn, dường như vẫn chưa định thần lại."

A Thanh," Tiêu Kính Hàn cầm tay y đặt lên tim mình rồi hỏi khẽ, "Thành thân với ta nhé?"

Hơi ấm xuyên qua áo truyền vào lòng bàn tay, ngón tay Bùi Thanh Ngọc khẽ nhúc nhích, chưa kịp mở miệng thì lại nghe Tiêu Kính Hàn nói: "Thím Trương nói sính lễ không trả lại được, nếu ngươi không đồng ý thì sẽ lãng phí nhiều bạc lắm đấy."

Giọng hắn rất nhẹ, nhưng Bùi Thanh Ngọc vẫn cảm nhận được sự hồi hộp trong đó."

Còn nữa, nếu......"

"Được."

Tiêu Kính Hàn lập tức ngẩng đầu lên.Ánh đèn rực rỡ trên lầu cao chiếu vào mắt Bùi Thanh Ngọc."

Tiêu Kính Hàn, chúng ta thành thân đi."
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Ngoại truyện 1: Thành thân


Khi Bùi Thanh Ngọc trở lại trấn Thu Thủy thì trời quang mây tạnh, ánh nắng chói chang chiếu xuống mái hiên.Tiêu Kính Hàn và y nắm tay nhau đi qua phố dài rồi dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ.

Nhà cũ đơn sơ nhưng lại giăng đầy lụa đỏ, tựa như sức sống mới giữa chốn hoang tàn, rực rỡ tươi sáng.

"Đây là nhà cũ của mẹ ta," Tiêu Kính Hàn ngước nhìn đèn lồng trên cửa, "Trước khi vào vương phủ bà đã sống ở đây."

Bùi Thanh Ngọc khẽ gật đầu rồi theo hắn vào.Thím Trương đang bày biện nến đỏ trong nhà, thấy họ vào thì lập tức cười nói, "Về rồi à, tốt lắm......"

Lần trước Tiêu Kính Hàn nói thím Trương bận việc ở đây, Bùi Thanh Ngọc cũng không nghĩ nhiều, thì ra là bận trang trí sảnh cưới.Trước khi về đây, họ đã quỳ lạy nghĩa phụ Bùi Thanh Ngọc và mẫu thân Tiêu Kính Hàn, hy vọng hai người dưới suối vàng cũng biết được được chuyện vui của họ."

Đây là lần đầu ta gặp nghĩa phụ, phải quỳ lạy ông mới được," Tiêu Kính Hàn tự tin nói, "Chắc nghĩa phụ sẽ vui lắm."

Bùi Thanh Ngọc cười, cố tình nói: "Nghĩa phụ không thích đồ ngốc đâu."

Tiêu Kính Hàn xích lại gần: "Giờ ta đâu có ngốc, chẳng phải vừa ý ông lắm sao?"

Bùi Thanh Ngọc cười đẩy mặt hắn ra.Người trên núi Phù Phong đổ xô đến trấn Thu Thủy, còn có Tôn đại phu và Phương Tiểu Trúc, Cận Mộ cũng đón Tiêu Ký Ngôn tới, rầm rộ đến nỗi người trong trấn tưởng bọn họ tới đánh nhau nên suýt đi báo quan.Trình Hồi kéo một xe thước làm quà cưới, nói sau này Bùi tiên sinh đánh người khỏi sợ đau tay nữa.Tiêu Kính Hàn cười như không cười liếc hắn một cái, nói muốn thử xem thước này dùng có tốt không.Sau đó sai ám vệ Giáp Ất Bính cầm thước đuổi theo hắn quất túi bụi.Cát lão đại cũng nghe lời Trình Hồi kéo một xe roi mây tới, thấy vậy thì vội vàng kéo đi vứt......Tiêu Ký Ngôn khó hiểu hỏi Tiêu Kính Hàn: "Sao bọn họ lại tặng ngươi thước và roi mây?

Ngươi thiếu mấy thứ này à?"

Không đến nỗi nghèo vậy chứ?Tiêu Kính Hàn: "Đừng để ý bọn họ, chắc đi đường bị đụng đầu ấy mà."

Tiêu Ký Ngôn băn khoăn gật đầu, sau đó đưa cho hắn một bọc to.Tiêu Kính Hàn tò mò hỏi: "Gì thế?"

"Nhuyễn cân tán," Tiêu Ký Ngôn thản nhiên nói, "Ta thấy ngươi hay cho Cận Mộ uống cái này, nghĩ ngươi cũng thích nên tặng ngươi nhiều một chút."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Diêu Tử Y mướn một đám người khua chiêng gõ trống thổi kèn ầm ĩ.Gân xanh trên trán Tiêu Kính Hàn giật giật, nhịn không được hỏi: "Ngươi sắp ra trận giết địch à?"

Điếc hết cả tai.Diêu Tử Y đáp: "Chẳng phải thành thân cần náo nhiệt à?

Thế này mới náo nhiệt chứ!"

Tiêu Kính Hàn: "Ừ, náo nhiệt như ngươi sắp sinh vậy."

Diêu Tử Y giật lấy cái chiêng gõ mạnh bên tai hắn.Bùi Thanh Ngọc ở cạnh bịt tai cười.Cuối cùng hai người mặc áo cưới đỏ rực cũng hoàn thành lễ bái đường trong tiếng chiêng trống huyên náo.Ám vệ Giáp chen trong đám đông hô to: "Hôn một cái đi!"

Trình Hồi đưa tay cốc đầu hắn: "Nói bậy gì đó?"

Sau đó quay đầu hét lên: "Hôn hai cái!"

Ám vệ Ất hùa theo: "Hôn ba cái!"

Ám vệ Bính: "À, hôn thật nhiều cái!"

Bùi Thanh Ngọc bị bọn họ thúc giục làm mặt đỏ bừng.Tiêu Kính Hàn ôm y rồi hỏi đám người: "Sao, muốn xem à?"

Trình Hồi và mấy ám vệ gật đầu lia lịa.Tiêu Kính Hàn nhíu mày, "Nghĩ hay lắm!"

Sau đó ôm Bùi Thanh Ngọc vào phòng tân hôn.Nhưng hắn vẫn bị đám người lôi ra, cả đám lại kéo đến quán trọ của ông chủ Tiền.Vì ngôi nhà cũ này quá nhỏ không chứa được nhiều người nên tiệc rượu tổ chức ở quán trọ.Tiêu Kính Hàn dắt Bùi Thanh Ngọc đến từng bàn mời rượu, bị người trên núi Phù Phong bắt uống hết bình này đến bình khác.Ngày thường họ không dám trêu chọc Tiêu Kính Hàn vì sợ hắn nổi cáu đạp mình từ đỉnh núi xuống chân núi.Nhưng hôm nay thì khác, thấy Tiêu Kính Hàn nhíu mày, Trình Hồi vội nói: "Chúc mừng chúc mừng, trăm năm hạnh phúc!"

Ám vệ Giáp: "Đầu bạc răng long!"

Ám vệ Ất: "Bách niên giai lão!"

Ám vệ Bính: "Mặt......

Mặt trời khuất sau núi!"

Rốt cuộc Phương Tiểu Trúc cũng biết một câu nên chen vào: "Ta biết nè, Hoàng Hà đổ ra biển!"

Tiêu Kính Hàn, Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ám vệ Giáp Ất đưa tay bịt miệng ám vệ Bính và Phương Tiểu Trúc, "Ngoan, ăn cơm đi."

Ám vệ Bính, Phương Tiểu Trúc: Chúng ta đọc sai à?Tiêu Ký Ngôn cũng uống chút rượu, đỏ mặt dựa vào ngực Cận Mộ nhìn bọn họ ầm ĩ.Cận Mộ sờ mặt y hỏi khẽ: "Công tử say rồi à?"

Tiêu Ký Ngôn lắc đầu cười rồi dụi dụi ngực hắn.Chẳng bao lâu sau Tiêu Kính Hàn đã bị bọn họ chuốc say bí tỉ, ôm chặt Bùi Thanh Ngọc sống chết không buông.Ám vệ Giáp không tin, đưa tay định lay hắn nhưng bị Trình Hồi kéo lại."

Đủ rồi đủ rồi," Trình Hồi thì thầm, "Tính hắn chỉ nhịn được đến đây thôi, ngươi mà vạch trần hắn thì đêm nay sẽ gặp ác mộng cho xem."

Hắn quay sang cười nói với Bùi Thanh Ngọc: "Bùi tiên sinh, ngươi mau đỡ hắn về phòng đi."

Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Tiêu Kính Hàn, Bùi Thanh Ngọc cũng hơi đau lòng nên dìu hắn lên lầu trước.Y vừa đẩy cửa phòng ra thì bỗng nhiên ngã chúi tới trước, Tiêu Kính Hàn quay người đè y vào cửa."

Ngươi......"

Bùi Thanh Ngọc thấy ánh mắt hắn hết sức tỉnh táo, "Ngươi giả say à?"

"Say thật mà," Tiêu Kính Hàn cọ mũi y, "Nhưng nhớ lại chưa động phòng nên tỉnh ngay."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Tiêu Kính Hàn cởi áo cưới đỏ rực của y ra rồi cười khẽ: "Màu này đẹp thật, làm ta nhớ đến một câu."

Bùi Thanh Ngọc bị hắn làm nhột: "Câu gì thế?"

Tiêu Kính Hàn cúi đầu hôn cổ y rồi chậm rãi nói: "Nến đỏ lờ mờ trong màn."

Bùi Thanh Ngọc thở dốc, uốn nắn hắn: "Câu này không phải vậy đâu......"

"Ta ít học nên không biết nhiều," Tiêu Kính Hàn chồm tới gần hơn, "Hay là tiên sinh dạy ta nhé?"

"Ngươi......

Ưm!"

Nến đỏ dần tàn, trên lầu cắn môi khóc ròng, dưới lầu reo hò ầm ĩ......
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Ngoại truyện 2: Kinh thành


Hai năm sau, Bùi Thanh Ngọc và Tiêu Kính Hàn rời xóm núi đi du ngoạn khắp nơi.Bùi Thanh Ngọc đứng ở cổng thành nhìn khu phố sầm uất trước mắt, nhộn nhịp tấp nập như sắp sôi trào.Đây chính là kinh thành, Bùi Thanh Ngọc mỉm cười nghĩ thầm đúng là náo nhiệt thật.Tiêu Kính Hàn dẫn lừa đi cạnh y, ghen tị hỏi: "Vui vậy sao?"

Bùi Thanh Ngọc gật đầu, đôi mắt sáng ngời như thể nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Đây là lần đầu tiên y đến kinh đô nên cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ, thấy bánh ngọt và quà vặt cũng muốn nếm thử."

Cái này ngon thật," y đứng trước một tiệm nhỏ mua mấy cái bánh chưa từng thấy, quay sang cho Tiêu Kính Hàn nếm thử, "Hình như còn có mùi hoa đào nữa."

Tiêu Kính Hàn phụng phịu nói: "Thôi để Lý huynh ăn đi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu, "Lý huynh ở kinh thành lâu vậy chắc phải ăn rồi chứ?"

Sao còn bảo ta mua cho hắn ăn nữa?Tiêu Kính Hàn hầm hừ: "Vậy sao ngươi không mua những món hắn chưa ăn đi?"

Bùi Thanh Ngọc cau mày: "Nhưng ta đâu biết món nào hắn chưa ăn."

Tiêu Kính Hàn thấy y trầm tư suy nghĩ thì càng tức hơn, ăn hết bánh ngọt trên tay y, "Ăn gì mà ăn, không cho hắn ăn."

Bùi Thanh Ngọc chẳng hiểu ra sao, dè dặt hỏi: "Ngươi đang giận Lý huynh à?"

Tiêu Kính Hàn liếc y một cái rồi lạnh nhạt hỏi: "Sao ta phải giận hắn chứ?"

Bùi Thanh Ngọc: "Đúng vậy, sao ngươi lại giận hắn?"

Chưa gặp mặt mà hắn đã đắc tội ngươi rồi à?Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn tức gần chết, mạnh miệng nói: "Ta chỉ giận mình thôi!"

Bùi Thanh Ngọc càng khó hiểu hơn, sao lại tự giận mình?"

Bùi huynh!

A Tễ huynh đệ!"

Đúng lúc này, cách đó không xa chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, Bùi Thanh Ngọc quay đầu lại, trông thấy Lý Sóc khập khiễng chạy về phía họ."

Lý huynh......"

"Cuối cùng các ngươi cũng đến rồi," Lý Sóc hớn hở nói, "Ta chờ suốt mấy ngày nay.

Đi thôi, ta đặt bàn ở Vân Lai Lâu chiêu đãi các ngươi rồi."

Thịnh tình không thể chối từ, Bùi Thanh Ngọc lập tức theo hắn đến Vân Lai Lâu."

Đa tạ A Tễ huynh đệ lần trước làm ta tỉnh ngộ, bảo ta lên kinh thành giải oan."

Lý Sóc rót rượu mời Tiêu Kính Hàn, "Nếu ta cứ tiếp tục sống buông thả thì đã chẳng có ngày hôm nay.

A Tễ huynh đệ, ta kính ngươi một chén."

Tiêu Kính Hàn không thấy mình có công lao gì, "Đây là nhờ bản lĩnh của ngươi mà."

Lý Sóc vốn là người tài hoa, nếu không bị kẻ khác hãm hại thì đường làm quan sẽ vô cùng rộng mở.Nghĩ đến học vấn của Bùi Thanh Ngọc không hề thua kém mình, Lý Sóc chân thành nói: "Ngự Sử đại nhân luôn trọng nhân tài, nếu Bùi huynh muốn thì ta sẽ tiến cử Bùi huynh......"

Bùi Thanh Ngọc lắc đầu nói mình chỉ muốn đi đây đi đó thôi.Lý Sóc vô cùng tiếc nuối nhưng cũng không ép, không nhắc chuyện này nữa mà chỉ kể cho họ nghe những điều lý thú mình thấy ở kinh đô hai năm qua."

Mấy ngày trước Ngự Sử đại nhân còn khen ta viết chữ đẹp nữa," hắn vui vẻ uống rượu, sực nhớ ra gì đó nên buồn bực nói, "Nhưng không hiểu sao tướng quân lại xụ mặt kéo người đi."

Hắn trầm ngâm suy đoán: "Chắc vì chữ hắn không đẹp."

Tiêu Kính Hàn làm như lơ đãng hỏi: "Khi Ngự Sử đại nhân khen ngươi có vẻ mặt thế nào?"

"Vẻ mặt thế nào à?"

Lý Sóc nhớ lại, "Thì cười thôi......

Chậc, Ngự Sử đại nhân cười lên đúng là đẹp thật."

"Thế à?"

Tiêu Kính Hàn bỗng nhiên lườm Bùi Thanh Ngọc một cái.Bùi Thanh Ngọc sững sờ, giờ mới hiểu tại sao hôm nay hắn giận dỗi."

Các ngươi ở kinh thành thêm mấy ngày nữa đi," Lý Sóc vồn vã nói, "Cứ ở chỗ ta là được rồi, ta chuẩn bị hai phòng cho các ngươi."

"Vậy thì làm phiền Lý huynh," Bùi Thanh Ngọc cười nói, "Nhưng một phòng là đủ rồi."

Y quay sang nhìn Tiêu Kính Hàn: "Ta và A Tễ thành thân rồi."

Tiêu Kính Hàn đang rót rượu chợt khựng lại.Lý Sóc sững sờ, đôi đũa trong tay rơi xuống đất.Bùi Thanh Ngọc tưởng hắn bị dọa sợ, "Lý huynh......"

Lý Sóc bỗng nhiên vỗ bàn đứng dậy, "Sao không nói sớm?!

Ta chưa chuẩn bị quà nữa!

Hay là vậy đi, giờ ta sẽ mượn bếp xào một đĩa bách hợp để chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc!"

"Không cần đâu......"

Bùi Thanh Ngọc còn chưa nói hết thì Lý Sóc đã vội vã chạy đi mượn bếp.Tiêu Kính Hàn bật cười rồi cảm thán: "Nhìn hắn yếu đuối mà tay chân nhanh nhẹn ghê."

Bùi Thanh Ngọc hỏi hắn: "Hôm nay ngươi giận vì ta cười khi nhắc đến Lý huynh à?"

Tiêu Kính Hàn lại hầm hừ: "Sắp gặp hắn nên cười tươi quá nhỉ."

Bùi Thanh Ngọc cười bất lực: "Sao ngươi hở chút là ghen thế?"

Y nắm tay Tiêu Kính Hàn dưới tay áo rồi nói khẽ: "Gặp lại bạn cũ tất nhiên ta rất vui.

Nhưng ta muốn gặp Lý huynh sớm là để báo cho hắn biết chúng ta thành thân rồi."

"Ta không có nhiều người quen, ta chỉ muốn để họ biết...... ta đang rất hạnh phúc thôi, ưm......"

Y còn chưa dứt lời đã bị chặn môi.Bùi Thanh Ngọc hơi ngại ngùng, sợ bị người khác thấy nên vội đẩy Tiêu Kính Hàn ra."

Vậy phải nói sớm cho ta biết chứ," Tiêu Kính Hàn hôn mạnh y một cái, "Uổng công ta giận dỗi suốt quãng đường.

Không được, đêm nay ngươi phải đền cho ta."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ngươi tự giận mà, liên quan gì ta chứ?[HOÀN]
 
Back
Top Bottom