Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 69: Lần đầu thấy ngươi cười


Đầu óc Cận Mộ hỗn loạn, suy nghĩ đan xen vào nhau, từ thuốc trong rượu kia đến nụ hôn của Tiêu Ký Ngôn trên trán hắn, nước mắt ướt đẫm ngực hắn......

Dường như hắn nắm bắt được gì đó trong mớ hỗn độn này, vừa không dám tin vừa không muốn bỏ qua hy vọng nhỏ nhoi kia, "Công tử...... uống thuốc vì ta sao?"

Tiêu Ký Ngôn quay mặt đi, mất tự nhiên nói: "Chứ không lẽ ta uống cho vui à?"

Tim Cận Mộ bất giác đập mạnh, bàn tay bên hông siết chặt, yết hầu nhấp nhô, thực sự muốn có một câu trả lời, "Sao công tử...... lại làm vậy?"

Tiêu Ký Ngôn cắn môi ngước mắt lên, vừa tức vừa tủi thân nói: "Chẳng phải ngươi nói thích ta à?

Sao lại không cần ta nữa?"

"Không phải," Cận Mộ đột nhiên ôm chầm lấy y rồi nói khẽ, "Tại ta không muốn miễn cưỡng công tử thôi."

Tiêu Ký Ngôn khựng lại, vùi mặt vào vai hắn nói: "Không miễn cưỡng mà."

Lồng ngực như có thứ gì đó nổ tung, Cận Mộ siết chặt bàn tay bên hông, "Công tử nói thật không?"

Tiêu Ký Ngôn lẩm bẩm: "Ta lừa ngươi làm gì?"

Tim Cận Mộ đập loạn xạ, nhưng đây giống như một giấc mơ khiến hắn nhịn không được hỏi lại lần nữa, "Nhưng chẳng phải công tử thích Bùi tiên sinh sao?"

Tiêu Ký Ngôn ngơ ngác, "Ta thích y lúc nào?"

Ta chỉ mới gặp y một lần thôi mà."

Lần trước ám vệ truyền tin đến núi Phù Phong," Cận Mộ nói, "Hắn nói ngươi đòi hôn Bùi tiên sinh."

Lúc này Tiêu Ký Ngôn mới nhớ ra: "Y không cho ta hôn."

Cận Mộ: "......"

Cận Mộ buông y ra, ánh mắt sâu thẳm: "Nếu y cho công tử hôn thì sao?"

Công tử sẽ hôn y à?Tiêu Ký Ngôn: "Y không chịu."

Cận Mộ: "Nếu y......"

"Y nói phải thích mới hôn."

Tiêu Ký Ngôn đột nhiên ôm mặt hắn hôn lên.Con ngươi Cận Mộ run rẩy, mọi suy nghĩ phức tạp hỗn loạn trong đầu đột nhiên biến mất, thì ra đã sớm có câu trả lời rõ ràng.

Phải thích mới hôn......Cận Mộ ôm chặt người trước mắt, răng môi quấn quýt, tựa như muốn hòa tan người vào xương tủy."

Ưm," Tiêu Ký Ngôn bị siết hơi đau nên đẩy hắn ra, "Đau......"

Cận Mộ nới lỏng vòng tay, vừa thở dốc vừa vuốt ve đôi môi đỏ rực ướt át của người trong lòng, khàn giọng nói: "

Sau này công tử đừng hôn ai khác nữa nhé."

Tiêu Ký Ngôn nhíu mày: "Ta hôn người khác làm gì?

Ta có thích người khác đâu."

Vậy có nghĩa là chỉ hôn một mình ta, chỉ thích một mình ta......

Cận Mộ nhếch môi, khuôn mặt vô cảm dần hiện ra ý cười.Tiêu Ký Ngôn giật mình đưa tay sờ mặt hắn, cứ như nhìn thấy điều gì mới lạ lắm, "Hình như đây là lần đầu ta thấy ngươi cười đấy."

Cận Mộ nắm chặt bàn tay trên má rồi tựa trán vào trán y, nụ cười càng rạng rỡ hơn, "Ta vui lắm."

Tình cảm ẩn giấu nhiều năm chưa bao giờ dám mơ được đáp lại.

Hắn cứ tưởng cả đời này chỉ có thể nhìn công tử nhà mình từ xa, nhìn y lấy vợ sinh con, răng long đầu bạc với người khác, nào ngờ người rung động không chỉ có mình hắn.Hắn cứ tưởng mình yêu đơn phương, hóa ra là cả hai đều thích nhau.Trong đại doanh Ngu Nam, Tiêu Kính Hàn vừa vén màn lên thì thấy Tiêu Khuyết đứng trong lều lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, "Quả nhiên là ngươi."

Ngoài lều đột nhiên xuất hiện mười mấy tử sĩ bao vây Tiêu Kính Hàn.Tiêu Kính Hàn cũng chẳng bất ngờ lắm, mấy ngày nay cả đại doanh Ngu Nam bị tra xét kỹ càng để tìm ra người hạ độc nên hắn biết mình không giấu được lâu.Hắn cười nhạt, hờ hững nói: "Vương gia đã biết là ta thì cần gì phải gọi nhiều người thế này?

Một kẻ bị thương như ta có thể chạy đến đâu chứ?"

"Bản vương thật không dám xem thường năng lực của ngươi hiện giờ."

Tiêu Khuyết lạnh lùng nói, "Trước đây bản vương không hề nhận ra ngươi còn ẩn giấu bộ dạng này."

Thì ra đứa con thứ hèn nhát vô dụng chẳng ai thèm ngó ngàng lại có lòng dạ đen tối như vậy."

Không phải bộ dạng này của ta cũng có một phần công lao của Vương gia sao?"

Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, "Chẳng lẽ Vương gia không biết ta lớn lên trong phủ thế nào à?

Nếu ta không tự vệ thì làm sao sống đến giờ được?"

Hắn ngước mắt nhìn Tiêu Khuyết chằm chằm, "Chỉ vì ta là con thứ thôi sao?

Trong mắt ngươi ta cũng giống như sâu kiến thôi sao?"

Nhưng có một điều hắn vẫn không hiểu, Tiêu Ký Ngôn cũng không phải con vợ cả mà Tiêu Khuyết chưa từng đối xử với y như vậy.Dường như chỉ có mỗi mình hắn không quan trọng, có thể dễ dàng bỏ qua thôi."

Nếu Tiêu Thừa Vũ cũng biết chuyện mưu phản," Tiêu Kính Hàn đặt tay lên vết thương trên ngực, "Thì ngươi cũng không chút do dự đâm chết hắn sao?"

Mặc dù lần trước hù dọa Tiêu Thừa Vũ, nói cho hắn biết trong mắt Tiêu Khuyết tính mạng bọn họ chẳng là gì so với giang sơn đại nghiệp, nhưng thật ra hắn biết chỉ có mình mới không là gì thôi.Tiêu Khuyết nhìn hắn, trên khuôn mặt sa sầm hiện ra nụ cười khinh miệt, "Thì ra ngươi để ý vậy sao?

Đến giờ ngươi vẫn không tin ta sẽ giết ngươi đúng không?"

Tiêu Kính Hàn siết chặt tay, nghiến răng không nói gì."

Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi chết một cách minh bạch," Tiêu Khuyết lạnh lùng nói, "Ngươi không phải con trai ta mà chỉ là con hoang của một ả tỳ nữ với người khác thôi!"

Toàn thân Tiêu Kính Hàn cứng đờ, đứng lặng tại chỗ.

Hồi lâu sau, hắn phá lên cười như nghe thấy chuyện gì hài hước lắm.Tiêu Khuyết cảm thấy giọng cười kia hết sức chói tai, "Ngươi cười cái gì?"

Tiêu Kính Hàn ngừng cười rồi mỉa mai hỏi: "Ngươi không thấy buồn cười à?

Ta là con hoang?

Người như ngươi mà chịu để một đứa con hoang ở trong vương phủ sao?"

"Chẳng qua ngươi tự thấy mình xuất thân từ hoàng thất, không muốn thừa nhận mình có con với một nữ tử có địa vị thấp kém như mẹ ta chỉ vì sai lầm nhất thời......"

Tiêu Kính Hàn cười nhạo: "Ồ, ngươi còn muốn làm Hoàng đế nữa mà, nếu không có đứa con hoang thấp kém như ta, chắc ngươi sẽ được lưu danh sử sách ấy nhỉ?"

Tiêu Khuyết trừng hắn."

Nhưng ta cũng không muốn biết thật giả," Tiêu Kính Hàn thu lại mọi cảm xúc rồi hờ hững nhìn hắn, "Bất kể quá khứ thế nào thì hôm nay hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, chẳng có quan hệ gì với nhau nữa."

Hắn vừa dứt lời thì ngoài lều chợt vang lên một tiếng la thất thanh, "Không xong, cháy rồi!"

"Mau dập lửa đi!"

"Người đâu?!"

"Mau cản bọn họ lại!"

Tiêu Khuyết biến sắc vén màn lên xem, chỉ thấy khói bốc cuồn cuộn cách đó không xa, chính là lều chứa lương thảo."

Ngươi làm gì vậy?!"

Hắn phẫn nộ giật lấy thanh đao trong tay tử sĩ định giết Tiêu Kính Hàn.Đúng lúc này, một chiếc xe gỗ bốc cháy bất ngờ lao tới khiến mọi người chạy tán loạn, ngay cả lều cũng bén lửa.Cát lão đại huơ tay huơ chân nói: "Ui da, nóng chết, nóng chết!"

Ám vệ Giáp Ất Bính cũng phủi góc áo cháy đen rồi kêu oai oái.Ám vệ Giáp: "Chẳng phải đã nói bên phải sao?!"

Ám vệ Ất: "Thì ta đi bên phải mà!"

Ám vệ Bính: "Ồ, thì ra là bên phải à!"

Ám vệ Giáp Ất đè ám vệ Bính ra đánh một trận.
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 70: Sau này chính là của ta


Lửa bùng lên trong lều, càng lúc càng cháy mạnh.Tiêu Khuyết nhìn trừng trừng Tiêu Kính Hàn qua ánh lửa nóng rực.Ngoài lều hết sức ầm ĩ, người trên núi Phù Phong chạy khắp nơi, tiếng hò hét hòa lẫn với tiếng binh khí va nhau.Một lát sau, Tiêu Khuyết quay lưng đi rồi ra lệnh: "Giết chúng đi."

Tử sĩ xung quanh lập tức xông tới.Mấy ám vệ vội vàng rút đao ra đứng chặn trước người Tiêu Kính Hàn.

Cát lão đại kéo Tiêu Kính Hàn chạy đi, hùng hổ nói: "Mụ nội hắn chứ, đồ vô nhân tính, con trai mình mà cũng không tha à?!"

Tiêu Kính Hàn: "Lúc nãy đoạn tuyệt quan hệ rồi, ta không phải con trai ông ta."

Giọng hắn chẳng có cảm xúc gì, nghe rất bình thản nhưng Cát lão đại lại cảm thấy rất khó chịu, khuyên nhủ hắn: "Loại cha này khỏi cần cũng được, ngươi đừng đau lòng quá."

Xưa nay hắn không biết cách an ủi người khác, nghĩ ngợi giây lát rồi hùng hồn nói: "Hay là ta làm cha ngươi nhé?!"

Tiêu Kính Hàn: "......

Thôi khỏi."

"Ngươi đừng khách sáo," Cát lão đại hào phóng nói, "Ta không ngại đâu, sau này chúng ta sẽ như cha con ruột thịt!"

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ngươi làm con đi."

"Hả?"

Cát lão đại băn khoăn, "Không được đâu, ta lớn tuổi hơn ngươi mà."

Tiêu Kính Hàn: "Ta không ngại."

Cát lão đại gãi đầu, "Thế à, vậy......"

Hắn đang nói nửa chừng thì sực nhớ ra, vỗ đầu nói: "Không đúng, ta có thiếu cha đâu!"

Người trên núi Phù Phong thấy họ đến thì càng đánh hăng hơn, la hét giục họ đi mau lên.Nhưng cuối cùng người ít không địch lại số đông, chẳng bao lâu sau đám người đã bị bao vây.Thấy họ như cá trong chậu, Tiêu Khuyết hừ lạnh: "Không biết lượng sức."

Tiêu Kính Hàn ngẩng đầu nhìn chân trời không mây, gió thổi qua sợi tóc trên trán, giữa không trung chợt vang lên một tiếng chim hót.Tiêu Kính Hàn nhếch môi, quay mặt nhìn Tiêu Khuyết rồi gằn từng chữ: "Chưa chắc ai không biết lượng sức đâu."

Trong lòng Tiêu Khuyết bỗng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt --- Không, không thể nào......

Hắn đã chờ đợi bao năm nay, không ai có thể cản hắn được!Trong mắt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn, đột nhiên giơ đao lên......Chỉ nghe một tiếng xé gió, mũi tên dài lao thẳng vào lưỡi đao, mạnh đến nỗi làm văng thanh đao ra khỏi tay Tiêu Khuyết.Hắn biến sắc quay đầu lại, trông thấy Diêu Tử Y mặc giáp cầm cung tên giục ngựa chạy tới.Sau lưng nàng cát bụi mịt mù, quân thiết kỵ đông nghịt rầm rộ kéo đến.Một con chim lượn vòng trên trời.Người trong đại doanh Ngu Nam bỗng chốc hoảng loạn."

Quân thiết kỵ?!"

"Chẳng phải quân thiết kỵ ở Bắc Cảnh à?"

"Sao bọn họ lại đến đây......"

Quân thiết kỵ tới cổng đại doanh, Diêu Tử Y phất tay, đám người đồng loạt dừng lại.Diêu Tử Y một mình một ngựa đi vào.Đại Bảo bay mệt đậu trên vai nàng."

Vương gia," Diêu Tử Y nói, "Kết cục đã định rồi, đừng phí sức nữa."

Tiêu Khuyết bàng hoàng nhìn quân thiết kỵ sau lưng nàng, "Không thể nào......

Sao ngươi có thể về Bắc Cảnh điều động binh lực trong thời gian ngắn vậy được?!"

"Ai nói ta phải về Bắc Cảnh?"

Diêu Tử Y nói, "Khi ta đến Ngu Nam thì đã phái người về Bắc Cảnh.

Chẳng qua mấy ngày nay ta bận tập hợp họ lại thôi."

Tiêu Khuyết sững sờ hồi lâu, bỗng nhiên quay phắt lại nhìn Tiêu Kính Hàn rồi hung tợn nói: "Là kế hoạch của ngươi!

Chính ngươi đã truyền tin!"

Tiêu Kính Hàn cười nhạt, "Chắc Vương gia kinh ngạc lắm nhỉ?"

"Lẽ ra ta phải giết ngươi từ lâu rồi mới đúng!"

Vẻ mặt Tiêu Khuyết hết sức dữ tợn, "Lẽ ra năm đó không nên giữ ngươi lại!

Đúng là đồ thấp hèn như mẫu thân ngươi vậy!"

Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn sa sầm, chưa kịp ra tay thì thấy một mũi tên bay sượt qua má Tiêu Khuyết để lại vết máu.Diêu Tử Y hạ cung tên xuống rồi lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng nhắc đến mẹ nuôi ta."

"Mẹ nuôi?"

Tiêu Khuyết đột nhiên vỡ lẽ --- Bọn họ đã quen biết từ lâu.

Khi hắn phát hiện Diêu Tử Y đến Ngu Nam đã thấy lạ, sao Tiêu Kính Hàn lại quen nàng chứ?"

Thì ra là ả," Tiêu Khuyết phẫn nộ nói, "Kế hoạch bao năm của ta vì một ả tỳ nữ đê tiện mà......"

"Chẳng qua ngươi tự tạo nghiệt nên không thể sống thôi."

Diêu Tử Y gằn giọng, "Tướng sĩ chinh chiến sa trường, bảo vệ bờ cõi bình yên.

Còn ngươi lại vì lòng ích kỷ của bản thân mà muốn các tướng sĩ tự giết nhau!"

Tiêu Khuyết bất mãn nói: "Ta có lỗi gì chứ?

Ai mà không muốn có thiên hạ này?!

Chẳng qua ta hơi kém may mắn thôi!"

"Quân vương thiên hạ phải yêu dân như con mới đúng."

Diêu Tử Y căm ghét nói, "Còn ngươi lại xem mạng người như cỏ rác, vì tham vinh hoa mà bắt các tướng sĩ của mình máu chảy đầu rơi giữa thời thái bình thịnh thế, ngươi có tư cách gì đoạt thiên hạ này?"

Tiêu Khuyết: "Xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, làm sao tránh được máu chảy?!"

"Có phải máu của ngươi đâu, tất nhiên là ngươi không quan tâm rồi!"

Diêu Tử Y tức giận nói, "Nhưng họ cũng có cha mẹ vợ con, tính mạng của họ đâu phải của ngươi!"

"Keng" một tiếng, trong đám người có tiếng binh khí rơi xuống đất, sau đó âm thanh này lần lượt vang lên.Tiêu Khuyết kinh ngạc quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.Trời dần tối, Bùi Thanh Ngọc dắt ngựa nhìn về hướng đại doanh Ngu Nam, im lặng thật lâu.Trần Lạc bên cạnh khuyên y: "Bùi tiên sinh, trời tối rồi, hay là chúng ta về trước nhé?"

Bùi Thanh Ngọc cụp mắt, đang định quay người thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc mang theo ý cười: "Đúng là nên về rồi."

Bùi Thanh Ngọc lập tức ngẩng đầu lên, trông thấy Tiêu Kính Hàn đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn mình.Mắt y nóng lên, lao tới ôm chầm người trước mặt.Tiêu Kính Hàn ôm y dụi dụi rồi hỏi khẽ: "Ngày nào cũng đợi ở đây à?"

Bùi Thanh Ngọc lẩm bẩm: "Ngươi mà không về thì khỏi đợi nữa."

Tiêu Kính Hàn cười, nhìn con ngựa sau lưng y hỏi: "Chẳng phải ngươi không biết cưỡi ngựa sao?

Dắt ngựa theo làm gì?"

Bùi Thanh Ngọc ngập ngừng: "Ngươi dạy ta cưỡi đi, ta không dám cưỡi một mình."

Tiêu Kính Hàn dịu dàng nói: "Được."

Hắn nhìn thoáng qua Trần Lạc bên cạnh, Trần Lạc nói ngay: "Ta không cần cưỡi, ta về trước nhé!"

Nói xong lập tức chạy mất.Tiêu Kính Hàn ôm Bùi Thanh Ngọc, mỏi mệt nói: "Ta không muốn về núi Phù Phong nữa."

Bùi Thanh Ngọc nói: "Vậy về nhà ta đi."

Tiêu Kính Hàn gật đầu.Họ lên ngựa rồi chậm rãi đi về nhà trúc.Tiêu Kính Hàn ngồi phía sau dựa vào Bùi Thanh Ngọc, dường như đã ngủ thiếp đi nên trên đường không nói năng gì.Con lừa nhỏ trong lều trúc buồn chán vẫy đuôi, thấy hai bóng người quen thuộc phía xa thì mừng rỡ kêu lên.Bùi Thanh Ngọc theo Tiêu Kính Hàn xuống ngựa rồi đi vào vuốt lừa, thấy cả trong lẫn ngoài nhà đều bừa bộn, có lẽ là hộ vệ vương phủ lần trước đến lục soát gây ra.Tiêu Kính Hàn đi vào nhà nhìn một vòng, sắc mặt càng tệ hơn."

Không sao đâu," Bùi Thanh Ngọc nắm chặt tay hắn nói, "Dọn dẹp chút xíu là xong ngay."

Y khom lưng định đỡ chiếc ghế trúc ngã dưới sàn lên, đột nhiên bị Tiêu Kính Hàn ôm vào lòng.Bùi Thanh Ngọc ngẩn người, đưa tay vỗ lưng hắn: "Sao thế?"

Tiêu Kính Hàn im lặng hồi lâu mới hỏi khẽ: "Ngươi có hối hận vì đã nhặt ta về không?"

Bùi Thanh Ngọc khựng lại: "Sao phải hối hận?"

Tiêu Kính Hàn vùi mặt vào cổ y lẩm bẩm: "Ta nhiều tật xấu, tính tình lại không tốt, còn hay gây rắc rối nữa......"

Bùi Thanh Ngọc im lặng một lát rồi hỏi: "Ngươi cảm thấy không ai cần mình đúng không?"

Y há miệng cắn cổ Tiêu Kính Hàn, để lại một dấu răng rõ ràng rồi chậm rãi nói: "Vậy thì ta cần, sau này ngươi chính là của ta, được không?"

Tiêu Kính Hàn im lặng thật lâu.Bùi Thanh Ngọc băn khoăn gọi hắn, "Tiêu......"

Tiêu Kính Hàn xoa má y rồi bỗng dưng hôn lên."

Ưm......"

Hơi thở ấm áp đan xen, môi lưỡi cọ xát mãnh liệt hơn bao giờ hết, hôn đến khi miệng Bùi Thanh Ngọc tê rần.Y thở dốc, vô thức đưa tay đẩy người trên thân, nghe thấy Tiêu Kính Hàn khàn giọng nói: "Bùi Thanh Ngọc, ta sẽ tưởng thật đấy, đừng có gạt ta."

Bùi Thanh Ngọc thở hổn hển: "Ta gạt ngươi lúc nào?"

Tiêu Kính Hàn cọ xát trán y: "Chẳng phải ngươi gạt ta, nói ta là đại tiên lừa sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc lẩm bẩm: "Biết thế nói là lừa tinh cho rồi."

Chẳng giống tiên gì cả."

Cũng được, lừa tinh thì lừa tinh."

Tiêu Kính Hàn tháo dây lưng của y ra rồi sờ soạng dưới áo, hơi thở nóng rực phả vào tai y, "Ngươi không dám cưỡi ngựa chứ vẫn dám...... cưỡi lừa đúng không?"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 71: Dễ hơn cưỡi ngựa


Lòng bàn tay ấm áp kề sát eo làm Bùi Thanh Ngọc vô thức rùng mình, nắm chặt vạt áo Tiêu Kính Hàn rồi đỏ mặt nói: "Ta......"

Tiêu Kính Hàn ôm eo y đè vào cửa, cắn vành tai nóng hổi của y rồi dụ dỗ: "Đừng sợ, dễ hơn cưỡi ngựa nhiều."

Bùi Thanh Ngọc còn lâu mới tin hắn, đột nhiên nhớ ra vết thương của hắn vẫn chưa lành, "Không được, vết thương của ngươi......"

"Không sao," Tiêu Kính Hàn cười khẽ, "Ngươi ngoan chút đi, nếu không dù vết thương không đau thì ta cũng sắp nín chết rồi."

Chỗ kề sát nhau nóng bừng, tim Bùi Thanh Ngọc đập như nổi trống, chưa kịp lên tiếng đã bị chặn môi."

Ưm......"

Đầu óc dần trở nên hỗn loạn, dường như chẳng phân biệt được gì nữa, chỉ có cảm giác khô nóng tăng lên liên tục.

Trong thoáng chốc, ký ức quá khứ dần ùa về, là A Tễ cười ngây ngô, cũng là Tiêu Kính Hàn tội nghiệp.Nhưng dù là ai cũng chỉ thuộc về Bùi Thanh Ngọc mà thôi."

Ôm ta chặt vào."

Tiêu Kính Hàn chợt nói, Bùi Thanh Ngọc chưa kịp tỉnh táo lại đã bị bế bổng lên.

Chân y không chạm đất, chỉ có thể bám trên người Tiêu Kính Hàn, không chỗ trốn thoát."

Ngươi nói ta là của ngươi," Tiêu Kính Hàn ôm y, mồ hôi nhớp nháp chảy từ cổ xuống ngực, "Nhưng ta phải làm thế nào mới được xem là của ngươi đây?"

Bùi Thanh Ngọc thở dốc, chỉ giây lát sau đã không nói được gì nữa.

Y ôm lưng Tiêu Kính Hàn, không ngừng run rẩy trong làn sóng nhiệt, nghe thấy hắn nói: "Nếu ta là của ngươi thì toàn thân phải bám đầy mùi hương của ngươi, mọi dáng vẻ của ngươi chỉ có ta mới được thấy thôi, đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc co rúm lại, nước mắt hòa lẫn mồ hôi thấm ướt tóc mai.

Y không nghe rõ Tiêu Kính Hàn nói gì mà chỉ cắn vai hắn rồi gật bừa.Ngoài nhà, con lừa nhỏ ngồi xổm trong lều tò mò chớp mắt nhìn cánh cửa trúc khẽ đung đưa.Động tĩnh trên cửa càng lúc càng lớn, chốc lát sau hình như còn có tiếng khóc thút thít vọng ra.Con lừa nhỏ vẫy đuôi, nhìn mỏi mắt mà cánh cửa kia vẫn còn rung lên.

Nó mệt mỏi lắc đầu rồi nằm trong lều ngủ thiếp đi.Khi Bùi Thanh Ngọc trở lại giường thì đã cạn kiệt sức lực.Giọng y khàn đặc, vẫn còn lo lắng vết thương của Tiêu Kính Hàn nên nằng nặc đòi xem cho yên tâm.Tiêu Kính Hàn ôm y nằm xuống, để mặc y sờ tới sờ lui vết thương, vốn định dỗ người ngủ nhưng Bùi Thanh Ngọc càng nhìn càng đau lòng, bỗng nhiên hôn lên ngực hắn một cái.Đầu óc Tiêu Kính Hàn nổ tung, xoay người đè y xuống.Bùi Thanh Ngọc giật nảy mình, "Sao ngươi lại......"

"Ngoan, sẽ nhanh thôi."

"Ngươi nhanh lúc nào......

Ưm!"

Bùi Thanh Ngọc hối hận gần chết, biết thế chẳng hôn làm gì!Hôm sau, Tiêu Kính Hàn mở mắt ra trong tiếng lừa hí.Ánh nắng rọi qua cửa sổ vào phòng.Sau khi tỉnh táo lại, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng.Bùi Thanh Ngọc vẫn chưa dậy, đuôi mắt ửng đỏ, vùng cổ ngày thường trắng nõn cũng chi chít vết đỏ.Tiêu Kính Hàn không nhịn được cười, hôn lên trán y một cái rồi hài lòng ôm y nằm trong chăn thêm lát nữa, nghe tiếng lừa kêu bên ngoài mới nhớ ra có lẽ nó đói bụng.Hắn sợ tiếng kêu đánh thức Bùi Thanh Ngọc nên đành phải buông y ra rồi xuống giường cho lừa ăn.Khi Chu Viễn đi ngang qua thì thấy Tiêu Kính Hàn mặc đồ xộc xệch bỏ cỏ khô vào lều cho con lừa.Hắn từng tới đây rất nhiều lần nhưng chẳng biết Bùi Thanh Ngọc đi đâu mà biệt tăm.

Vừa thấy Tiêu Kính Hàn, hắn tự hỏi có phải Bùi Thanh Ngọc cũng về rồi không?Nghe tiếng bước chân, Tiêu Kính Hàn quay đầu nhìn rồi cười nói: "Lâu rồi không gặp Chu huynh."

Chu Viễn vô thức lùi lại một bước --- Lỡ hắn lại nổi điên thì làm sao bây giờ?Nhưng Tiêu Kính Hàn chợt nhận lỗi với hắn: "Trước đây đắc tội nhiều lần, mong Chu huynh thứ lỗi."

Chu Viễn sững sờ --- Sao tự dưng tốt tính vậy?

Uống nhầm thuốc à?"

Không, không sao," Chu Viễn xua tay rồi háo hức hỏi, "Thanh Ngọc có đây không?"

Tiêu Kính Hàn nhếch môi cười, ôn tồn nói: "Đêm qua y mệt quá nên chưa dậy đâu."

Chu Viễn: "......"

"Hầy," Tiêu Kính Hàn tỏ vẻ ảo não, "Ta đã bảo y không chịu nổi mà y không nghe, cứ quấn lấy ta đòi hỏi bao nhiêu lần......"

Chu Viễn đứng sững tại chỗ như hóa đá.Tiêu Kính Hàn: "Chu huynh?"

Chu huynh đau buồn quay người bỏ chạy.Tiêu Kính Hàn hết sức tiếc rẻ --- Chạy nhanh thế làm gì?

Mình chưa nói xong mà, chẳng hạn như thành thân gì đó, chẳng phải nên nói một câu sao?Khi Bùi Thanh Ngọc tỉnh lại đã gần giữa trưa.Y mơ màng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, mở mắt ra thì thấy Tiêu Kính Hàn ngồi cạnh giường, bưng hộp đồ ăn dịu dàng cười với y: "Ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp, đừng để bụng đói."

Bùi Thanh Ngọc hít mũi: "Mua ở đâu vậy?"

Thơm quá.Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, "Ta đích thân đến quán ăn làm đấy, giỏi không?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Lần trước ngươi làm mì trường thọ suýt thiêu rụi bếp của ta còn gì."

Mí mắt Tiêu Kính Hàn giật một cái, mạnh miệng nói: "Ít nhất ta cũng biết nhóm lửa chứ bộ."

Bùi Thanh Ngọc phì cười, gật đầu nói: "Ừ, biết nhóm lửa cũng giỏi lắm rồi."

Tiêu Kính Hàn chồm tới hỏi: "Chỉ có nhóm lửa mới giỏi thôi à?

Sao đêm qua không thấy ngươi khen ta......"

Bùi Thanh Ngọc lập tức bịt miệng hắn rồi lầm bầm: "Không biết xấu hổ."

Tiêu Kính Hàn nắm tay y vuốt ve, nói như kẻ lưu manh: "Ta cần xấu hổ làm gì?

Ta cần ngươi là đủ rồi."

Trình Hồi đi tới cửa nghe thấy câu này lại yên lặng đi ra.Sáng nay hắn định đến hỏi xem Tiêu Kính Hàn có về núi Phù Phong không, ai ngờ thấy Tiêu Kính Hàn vui phơi phới, trên cổ còn có dấu răng.Hắn lập tức hiểu ra --- Chà, cuối cùng chủ tử nhà mình cũng có tiền đồ rồi!Tiêu Kính Hàn bảo hắn đi mua ít đồ ăn, nhưng nghĩ ngợi một hồi lại đòi tự nấu.Trình Hồi hoảng sợ nói: "Chủ tử, ngươi có biết nấu cơm đâu?!"

Tiêu Kính Hàn trừng hắn, bất mãn nói: "Không biết thì ta sẽ học!"

Sau đó hắn tìm một quán ăn rồi nhờ đầu bếp dạy mình thái thịt nấu cơm.Cuối cùng đầu bếp dập lửa nhiều quá không nhịn được nữa, sợ hắn thiêu rụi bếp nên la hét đòi đập nồi, Tiêu Kính Hàn mới chịu thôi."

May mà hắn biết mình nấu dở nên không nỡ cho Bùi tiên sinh ăn," Trình Hồi và mấy ám vệ ngồi xổm bàn tán, "Nếu không chắc Bùi tiên sinh sẽ ngộ độc mất."

Ám vệ Giáp xách hộp cơm trước mặt hắn lên hỏi: "Vậy đây là cái gì?"

Trình Hồi: "Đồ chủ tử nấu khét, nói đưa cho các ngươi ăn đấy."

Ám vệ Giáp Ất Bính: "......"

Ám vệ Giáp: "Thật ác độc!"

Ám vệ Ất: "Thật vô sỉ!"

Ám vệ Bính: "Thật......"

Hắn nhất thời nghĩ không ra từ nào nên chỉ biết nói: "Thật thật thật!"

Trần Lạc chen vào hóng hớt: "Chủ tử và Bùi tiên sinh ở bên nhau thật hả?"

"Chứ sao," Trình Hồi nói, "Hắn vui đến nỗi ngay cả chó đi ngang qua cũng muốn ôm hôn mấy cái!"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 72: Gì cũng được


Cận Mộ cõng Tiêu Ký Ngôn đi chầm chậm trên đường làng nhỏ hẹp.Tiêu Ký Ngôn ôm cổ hắn, nhìn cây cối xào xạc hai bên đường rồi hỏi: "Lần này không đi nhầm nữa đấy chứ?"

Cận Mộ: "......

Chắc không đâu."

Mấy ngày trước họ rời khỏi Xuân Vũ Lâu, lúc đó Tiêu Ký Ngôn mới biết tú bà không hề sai người đến biệt viện báo tin mà chỉ muốn giữ y lại để kéo khách.Tiêu Ký Ngôn tức giận không ở lại nữa, nói sau này sẽ sai người đưa bạc tới.Tú bà định chặn đường họ nhưng bị cây đao sáng quắc của Cận Mộ dọa sợ nên không dám hó hé.Cận Mộ tìm một chiếc xe ngựa rồi cùng Tiêu Ký Ngôn về biệt viện vương phủ.Tiêu Ký Ngôn không hề biết chuyện Ngu Nam Vương mưu phản, thấy Tiêu Kính Hàn vẫn chưa về thì đòi đi tìm hắn.Cận Mộ thắc mắc: "Công tử có việc gì à?"

Gấp lắm sao?Tiêu Ký Ngôn gật đầu, "Ngươi có biết lão Tam ở đâu không?"

Cận Mộ nói: "Chắc ở chỗ Bùi tiên sinh."

Trên đường đi hắn đã truyền tin đến núi Phù Phong, biết Tiêu Kính Hàn không còn trên núi.Có lẽ là đang ở chung với Bùi Thanh Ngọc.Tiêu Ký Ngôn lập tức kéo hắn đi tìm người.Nhưng Cận Mộ vốn mù đường nên đánh xe ngựa đi lạc mấy lần mới tìm ra thôn này.Đường làng chật hẹp, xe ngựa không dễ đi lắm.

Tiêu Ký Ngôn dứt khoát xuống xe đi bộ với Cận Mộ.

Nhưng đi chưa bao lâu y đã mỏi chân.Cận Mộ đau lòng cõng y đi."

Thật ra," Cận Mộ ngập ngừng, "Nếu công tử có việc thì ta đi tìm Tam công tử là được rồi, công tử không cần đi đâu......"

Tiêu Ký Ngôn nói: "Không được."

Y nằm trên lưng Cận Mộ lẩm bẩm: "Chuyện này ta phải tự nói với hắn."

Cận Mộ càng khó hiểu hơn, "Chuyện gì cơ?"

Tiêu Ký Ngôn ôm chặt hắn rồi nói: "Đòi ngươi lại."

Cận Mộ dừng chân, niềm hạnh phúc dâng trào làm tim hắn đập loạn."

Được," hắn nói khẽ, "Nghe lời công tử."

Bọn họ đi tới đi lui, rốt cuộc nửa ngày sau trông thấy nhà trúc của Bùi Thanh Ngọc đằng xa.Trong lòng Cận Mộ mừng rỡ, "Công tử......"

Hắn còn chưa dứt lời thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Lão Cận, Nhị công tử?"

Cận Mộ quay đầu lại, trông thấy Trình Hồi và ba ám vệ nhảy xuống từ trên cây.Trình Hồi nhìn trái nhìn phải rồi dè dặt hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Sao Nhị công tử cũng tới đây vậy?Tiêu Ký Ngôn nói: "......

Không có gì, ta muốn tìm lão Tam."

Ồ, tìm chủ tử à?

Trình Hồi nhìn thoáng qua nhà trúc phía xa rồi buột miệng nói: "Hắn đang quấn chặt Bùi tiên sinh kia kìa."

Ám vệ Giáp gật đầu, "Không dám quấy rầy hắn."

Ám vệ Ất: "Sẽ bị mắng đó."

Ám vệ Bính: "À đúng đúng đúng!"

Tiêu Ký Ngôn, Cận Mộ: "......"

Trình Hồi cãi lại: "Nói bậy gì đó, Nhị công tử và chúng ta làm sao giống nhau được?!"

Hắn quay lại cười tủm tỉm với Tiêu Ký Ngôn: "Đừng lo, chủ tử sẽ không trách Nhị công tử đâu."

Cận Mộ cõng Tiêu Ký Ngôn lùi lại một bước --- Ngươi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đúng không?Tiêu Ký Ngôn do dự hỏi: "Phải chờ bao lâu nữa?"

Trình Hồi đáp ngay: "Chuyện này khó nói lắm, chủ tử sung sức thế mà, có khi ba ngày ba đêm cũng nên."

Tiêu Ký Ngôn chưa kịp lên tiếng thì ám vệ Giáp đã thảng thốt hỏi: "Lâu vậy sao?!"

Ám vệ Ất: "Bùi tiên sinh có chịu nổi không?"

Ám vệ Bính: "Ồ, có chết đói không?"

Trình Hồi: "......"

Các ngươi im mồm đi được không?Bọn họ đang ầm ĩ thì thấy cửa nhà trúc bật mở, Tiêu Kính Hàn nắm tay Bùi Thanh Ngọc đi ra.Tiêu Ký Ngôn: "Chẳng phải ngươi nói ba ngày ba đêm à?"

Trình Hồi cười khan: "Ba ngày ba đêm...... và ba canh giờ cũng như nhau thôi, đâu có gì khác."

Nói xong hắn lại trèo lên cây.Mấy ám vệ cũng đồng loạt bỏ trốn.Tiêu Kính Hàn thấy Tiêu Ký Ngôn cũng hơi bất ngờ, nhíu mày hỏi: "Sao huynh trưởng lại tới đây?"

Tiêu Ký Ngôn leo xuống khỏi lưng Cận Mộ rồi nói: "Ta có việc muốn nói với ngươi."

Thấy Bùi Thanh Ngọc cũng ở đây, y nhớ lại lần trước mình hồ đồ đòi hôn người ta là không đúng nên tạ lỗi: "Xin lỗi vì chuyện lần trước nhé."

Bùi Thanh Ngọc cũng không để bụng mà cười nói: "Không sao."

Tiêu Kính Hàn thắc mắc: "Chuyện lần trước là chuyện gì?"

Tiêu Ký Ngôn: "Lần trước gặp y trên đường, ta đã đòi hôn y."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngươi nói sao cơ?

Ngươi đòi hôn y?"

Cận Mộ vội nói: "Hiểu lầm thôi ạ."

Bùi Thanh Ngọc nói: "Đâu có hôn."

Ngươi đừng cười đáng sợ như vậy được không?Tiêu Ký Ngôn cũng chẳng nghĩ nhiều, xin lỗi xong lại nhìn Tiêu Kính Hàn rồi chân thành nói: "Lão Tam, ngươi...... trả lại Cận Mộ cho ta được không?"

"Ta biết năm đó ngươi đã cứu hắn một mạng, nếu ngươi có yêu cầu khác, chỉ cần Tiêu Ký Ngôn ta làm được thì ta sẽ làm cho ngươi."

Tiêu Kính Hàn dài giọng, "Ồ, gì cũng được à?"

Tiêu Ký Ngôn gật đầu.Tiêu Kính Hàn cười khẩy, "Được, vậy cho Cận Mộ uống mười cân thuốc hợp hoan đi."

Tiêu Ký Ngôn, Cận Mộ: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 73: Tặng ngươi một món quà lớn


Tiêu Ký Ngôn sửng sốt, ngơ ngác hỏi: "Thuốc hợp hoan...... có thể uống theo cân sao?"

"Ta có bảo hắn uống hết một lượt đâu," Tiêu Kính Hàn nói, "Hôm nay uống một ít, ngày mai uống một ít, từ từ cũng uống hết thôi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Uống xong còn ổn không vậy?"

Nói bậy bạ gì đó?"

Y bất đắc dĩ nói, "Ai uống nổi mười cân...... thuốc này chứ?"

Tiêu Kính Hàn vô tội nói: "Tại y nói muốn gì cũng được mà."

Tiêu Ký Ngôn cãi lại: "Ý ta nói muốn ta làm gì cũng được chứ đâu phải Cận Mộ làm."

Tiêu Kính Hàn: "À, vậy ngươi uống đi."

Tiêu Ký Ngôn: "......"

"Không được," Cận Mộ đứng chặn trước mặt y rồi nói, "Ta sẽ uống."

Tiêu Kính Hàn: "Ai uống thì có gì khác nhau đâu?

Chẳng phải đều là hai ngươi đóng cửa lại rồi......"

Bùi Thanh Ngọc lập tức bịt miệng hắn --- Ngươi còn cần mặt mũi không hả?Tiêu Ký Ngôn đỏ mặt, tưởng Tiêu Kính Hàn đã biết chuyện mình uống thuốc nên lắp bắp nói: "Ta, ta chỉ uống chút xíu đã khó chịu lắm rồi, Cận Mộ không thể uống nhiều vậy đâu."

Tiêu Kính Hàn gỡ tay Bùi Thanh Ngọc xuống, vừa mân mê ngón tay y vừa hào hứng nói: "Uống rồi à?

Hèn gì mới khai khiếu."

Hắn ra vẻ từ bi nói: "Nếu huynh trưởng uống rồi thì giảm bớt một nửa, năm cân cũng được."

Tiêu Ký Ngôn và Cận Mộ chưa kịp lên tiếng thì Bùi Thanh Ngọc đã sốt ruột nói, "Đừng quậy nữa, ngươi tưởng ăn cơm rắc muối đấy à?"

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ta và hắn chia nhau uống, mỗi người hai cân rưỡi."

Hắn ôm eo Bùi Thanh Ngọc rồi kề vào tai y nói: "Nhưng ngươi phải chịu khó làm thuốc giải cho ta."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc yên lặng đẩy hắn ra rồi nói với hai người kia: "Hắn chỉ đùa thôi, đừng tưởng thật."

Cận Mộ ôm quyền hành lễ với Tiêu Kính Hàn: "Tam công tử, năm đó ngươi cứu ta, ta đã nói mạng ta là của ngươi.

Bây giờ vẫn vậy, nếu ngươi có yêu cầu gì thì có chết ta cũng không chối từ.

Nhưng......"

Tai hắn đỏ ửng hiếm thấy, "Ngày thường nếu không có việc gì thì ta muốn chăm sóc công tử."

Tiêu Kính Hàn ung dung nói: "Chẳng biết trước kia là ai sống chết không chịu về, nói gì mà thuộc hạ không dám, chỉ cần nhìn công tử từ xa là được......

Sao, giờ gan to ra nên dám rồi hả?"

Cận Mộ nắm chặt tay Tiêu Ký Ngôn nói: "Trước đây ta chưa biết tình cảm của công tử nên không muốn y khó xử.

Nhưng chỉ cần trong lòng công tử có ta thì ta quyết không buông tay."

Tiêu Ký Ngôn giật mình, ngẩn ngơ nhìn hắn.Tiêu Kính Hàn lại hỏi: "Lỡ sau này ngươi gặp người mình thích hơn thì sao?"

Cận Mộ nói ngay: "Đời này ta chỉ cần mình công tử thôi."

Hắn sợ họ không tin nhưng cũng chẳng biết cam đoan thế nào, "Ta......"

Lúc này Tiêu Kính Hàn mới nói: "Thôi, ta chẳng hơi đâu xen vào chuyện người khác.

Mạng ngươi từ trước đến giờ vẫn luôn là của ngươi, muốn đi đâu thì đi đó, khỏi cần nói với ta."

Cận Mộ cảm kích nói: "Đa tạ Tam công tử."

Tiêu Ký Ngôn không biết cảm tạ hắn thế nào, "Lão Tam......"

Tiêu Kính Hàn lẩm bẩm: "Không phải ta rộng lượng mà là trong lòng hắn chỉ có Nhị công tử, ở lại chỗ ta cũng có ích gì đâu?"

Bùi Thanh Ngọc chỉ cười chứ không vạch trần hắn.Y nhớ Tiêu Kính Hàn từng kể với mình hồi bé trong vương phủ không ai coi hắn là Tam công tử Ngu Nam Vương, nhưng mỗi lần Tiêu Ký Ngôn gặp hắn đều gọi một tiếng "Tam đệ".

Sau này cả hai lớn lên, y lại đổi từ "Tam đệ" thành "lão Tam".Có lẽ cả nhà họ Tiêu chỉ có mình Tiêu Ký Ngôn công nhận sự tồn tại của hắn mà thôi."

Nếu không uống thuốc," Tiêu Kính Hàn nghĩ ngợi rồi nói, "Thì mời ta ăn một bữa đi."

Tất nhiên Tiêu Ký Ngôn không có ý kiến gì, y mời họ ra quán ăn một bữa nhưng Tiêu Kính Hàn lắc đầu nói muốn ăn ở nhà, còn bắt Cận Mộ và Tiêu Ký Ngôn tự nấu.Tiêu Ký Ngôn: "......

Ta không biết nấu."

Tiêu Kính Hàn: "Lão Cận nhà ngươi biết là được."

Cận Mộ: "......

Ta cũng không rành lắm."

Tiêu Kính Hàn kéo Bùi Thanh Ngọc đi, thờ ơ nói: "Vậy ta mặc kệ, nếu không ta sẽ không thả ngươi đi đâu."

Hắn nói hời hợt nên cũng chẳng biết thật hay giả, loáng thoáng nghe thấy hắn nói với Bùi Thanh Ngọc: "Thuốc kia họ không uống thì ta uống cũng được."

Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi uống làm gì?"

Tiêu Kính Hàn: "Lão Nhị uống mà ta không uống thì lại thua y nữa à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Khoan đã, "lại" là sao?Sau lưng, Cận Mộ im lặng một lát rồi quay đầu nhìn mấy người trốn trên cây.Trình Hồi và mấy ám vệ đành phải nhảy xuống.Ám vệ Giáp: "Ta biết nướng khoai!"

Ám vệ Ất: "Ta biết nhổ khoai."

Ám vệ Bính: "À, ta biết ăn khoai!"

Trình Hồi vỗ tay một cái, "Vậy tối nay ăn khoai đi!"

Tiêu Ký Ngôn, Cận Mộ: "......"

Cũng may Cận Mộ biết nướng gà, nướng cá, còn mua thêm mấy hũ rượu nên cũng tạm xem như một bữa ra trò.Nhưng bữa cơm này hết sức ồn ào, đầu tiên là Trình Hồi bưng rượu đụng trúng bàn làm rượu suýt đổ hết.

Sau đó ám vệ Giáp đào khoai lang để cây đuốc làm cháy áo ám vệ Ất, bị ám vệ Ất rượt đánh khắp sân.

Cuối cùng ám vệ Bính ăn cá nướng bị hóc xương, làm thế nào cũng gỡ không ra nên đám người sốt ruột kéo hắn đi tìm Tôn đại phu, chỉ còn Tiêu Kính Hàn và Tiêu Ký Ngôn đối mặt với bàn ăn bừa bộn.Tiêu Ký Ngôn lo lắng hỏi: "Hắn không sao chứ?"

Tiêu Kính Hàn rót rượu rồi cười nói: "Trình Hồi cố tình dọa bọn họ thôi, xương lấy ra từ lâu rồi."

Tiêu Ký Ngôn cũng cười, nhìn Tiêu Kính Hàn nói khẽ: "Mấy năm nay xung quanh ngươi có vẻ náo nhiệt quá nhỉ."

Không còn như hồi bé, lúc nào cũng lủi thủi một mình.Tiêu Kính Hàn uống cạn rượu trong chén, chậm rãi nói: "Ta không về nữa đâu."

Tiêu Ký Ngôn im lặng một lát rồi nói: "Mặc dù ta không biết giữa ngươi và phụ thân xảy ra chuyện gì nhưng ngươi đã quyết định thì ta sẽ không cản ngươi."

Tiêu Kính Hàn cụp mắt nhìn chén rượu trống rỗng: "Ta cắt đứt quan hệ cha con với ông ta rồi, sau này chẳng còn liên quan gì nhau nữa."

Tiêu Ký Ngôn im lặng giây lát rồi nói khẽ: "Ngươi sẽ mãi là Tam đệ của ta."

Tiêu Kính Hàn cười, thấy Bùi Thanh Ngọc và Cận Mộ trở lại thì nói với Tiêu Ký Ngôn: "Vậy ta sẽ tặng ngươi một món quà lớn."

Tiêu Ký Ngôn khó hiểu: "Gì thế?"

Tiêu Kính Hàn hỏi thầm: "Ngươi có muốn ở trên không?"

Tiêu Ký Ngôn ngơ ngác, "Ở trên gì cơ?"

Tiêu Kính Hàn: "Để ta chuốc thuốc Cận Mộ cho ngươi ngủ với hắn."

Tiêu Ký Ngôn sững sờ, mặt lập tức đỏ bừng, "Không, không cần đâu......"

Tiêu Kính Hàn: "Ngươi không muốn ở trên à?"

"Không, không phải," gò má Tiêu Ký Ngôn nóng ran, "Ta, ta không biết làm......"

Tiêu Kính Hàn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 74: Dẫn người đến thăm ngài


Tiêu Kính Hàn không ngờ huynh trưởng mình lại thiếu "hiểu biết" đến vậy, chẳng phải sẽ bị Cận Mộ ức hiếp chết sao?Nhưng cũng đúng thôi, cả ngày Tiêu Ký Ngôn ru rú trong biệt viện vương phủ, trước đây Cận Mộ luôn kè kè theo y, chưa từng đến những nơi bậy bạ nên tất nhiên là biết rất ít."

Vậy ta đưa ngươi mấy quyển "Mười tám chiêu XX" và "Bí thuật XX" gì đó," Tiêu Kính Hàn nói nhỏ, "Ngươi đọc nhiều vào, khi nào biết cách thì bảo ta, ta chuốc thuốc Cận Mộ cho ngươi muốn làm gì thì làm, được không?"

Vành tai Tiêu Ký Ngôn đỏ lên: "Cái này...... có hiệu quả không?"

Tiêu Kính Hàn: "Ngươi thử là biết ngay."

Tiêu Ký Ngôn đành phải gật đầu.Tiêu Kính Hàn sợ y yếu đuối không đè nổi Cận Mộ vạm vỡ nên dạy y: "Nếu Cận Mộ không chịu thì ngươi cứ nũng nịu nói mấy câu, hắn mềm lòng sẽ chiều ý ngươi thôi."

Tiêu Ký Ngôn ngơ ngác: "Nũng nịu gì cơ?"

Phải nói sao đây?Thấy Bùi Thanh Ngọc tới gần, Tiêu Kính Hàn thì thầm: "Ngươi nhìn này."

Sau đó hắn quay đầu sang, giả bộ say khướt ôm chầm Bùi Thanh Ngọc dụi dụi rồi mơ màng nói: "A Thanh, ta đau đầu quá."

Tiêu Ký Ngôn: "......"

Bùi Thanh Ngọc thấy có người khác ở đây thì ngượng ngùng đẩy hắn: "Ta nấu canh giải rượu cho ngươi, ngươi buông ra trước đi."

Tiêu Kính Hàn ôm y không buông, lẩm bẩm nói: "Không chịu, ta muốn ngươi ở cạnh ta cơ."

Bùi Thanh Ngọc lúng túng cười nói với Tiêu Ký Ngôn: "Hắn say rồi, ta dìu hắn về nghỉ ngơi trước."

Tiêu Ký Ngôn nhìn Bùi Thanh Ngọc dìu người vào phòng, im lặng một lát rồi ấp úng nói: "Ta......

Ta cũng đau đầu."

Cận Mộ vội vàng đi tới, lo lắng hỏi: "Công tử cũng uống rượu à?

Uống bao nhiêu vậy?"

Tiêu Ký Ngôn: "Thì...... bằng lão Tam thôi."

Sức khỏe Tiêu Ký Ngôn không cho phép uống quá nhiều rượu, Cận Mộ nghe xong lập tức hãi hùng khiếp vía --- Uống bằng Tam công tử thì còn đến đâu nữa?!"

Để ta đi mời đại phu!"

Tiêu Ký Ngôn nghẹn họng, vội vàng kéo hắn lại rồi sửa lời: "Không cần, ta không uống nhiều lắm đâu, không sao hết."

Đừng mời đại phu.Cận Mộ vẫn chưa yên tâm, "Không sao thật chứ?

Vậy sao lại đau đầu?"

Tiêu Ký Ngôn: "......

Giờ hết đau rồi."

Thôi bỏ đi, không học được.Trong phòng, Bùi Thanh Ngọc đỡ người nằm xuống giường, vừa định đứng dậy thì bị Tiêu Kính Hàn kéo vào lòng."

A Thanh," Tiêu Kính Hàn ôm người, mơ màng nói, "Đừng đi, cho ta ôm chút xíu."

Bùi Thanh Ngọc: "Đừng giả bộ."

Tiêu Kính Hàn: "......"

"Mùi rượu trên người ngươi không nồng," Bùi Thanh Ngọc vạch trần hắn, "Chút rượu này sao có thể làm ngươi say được?"

Tiêu Kính Hàn không giả bộ nữa mà cười hỏi: "Vậy sao lúc nãy ngươi còn hùa theo ta?"

Bùi Thanh Ngọc lẩm bẩm: "Không phải vì sợ ngươi mất mặt à?"

Tiêu Kính Hàn cười tươi hơn, đưa tay kéo vạt áo y ra rồi hỏi khẽ: "Chiều ta thế cơ à?

Vậy chiều ta thêm lần nữa nhé?"

Hắn cúi đầu cắn nhẹ.Bùi Thanh Ngọc rùng mình, run rẩy đẩy hắn, "Đừng......

Mọi người còn ở ngoài mà."

Tiêu Kính Hàn bóp eo y nói khẽ: "Ta chỉ hôn thôi chứ không làm gì đâu."

"Ngươi đừng hôn chỗ đó......"

"Ta chỉ muốn hôn chỗ này thôi."

"Ưm......"

Gần tiệm thuốc, Trình Hồi bị ám vệ Giáp Ất Bính rượt đuổi la oai oái.Trình Hồi vừa chạy vừa giải thích: "Trời tối quá nên ta đâu thấy gì!"

Ám vệ Giáp: "Xạo!"

Ám vệ Ất: "Ngươi gỡ xương ra mà ngươi còn không biết à?"

Ám vệ Bính: "Đúng đúng!"

Ám vệ Giáp Ất quay sang cốc đầu hắn, "Còn mặt mũi nói nữa à?

Ngươi bị hóc xương hay không cũng không biết sao?"

Ám vệ Bính tủi thân nói: "Hức hức, hắn nói còn mắc xương nên ta đâu biết......"

Trình Hồi cảm thán: "Đứa nhỏ này dễ lừa thật."

Ám vệ Giáp Ất Bính: "......"

Đám người càng rượt nhanh hơn.Ngày hôm sau, Tiêu Ký Ngôn về trước, Tiêu Kính Hàn dẫn Bùi Thanh Ngọc đến núi Phù Phong gặp Diêu Tử Y.Mặc dù cuộc mưu phản của Ngu Nam Vương đã bị trấn áp nhưng vẫn còn hậu quả phải xử lý."

May mà ông ta chưa khởi binh," Diêu Tử Y nói, "Kinh thành chưa phát hiện nên dễ nói hơn."

Tiêu Kính Hàn nói bóng gió: "Ngu Nam gần Đại Kỳ, mấy năm nay Đại Kỳ cũng không an phận lắm đâu."

"Đúng vậy," Diêu Tử Y hiểu ý hắn, "Chẳng qua là Nam Cảnh có biến, ta và Vương gia cùng chống lại kẻ thù ngoại bang thôi."

Tiêu Kính Hàn im lặng giây lát rồi nói: "Dù thế nào chuyện lần này cũng đa tạ ngươi."

Diêu Tử Y khoanh tay nói: "Ngày thường thấy ngươi đòi đánh đòi giết, còn làm thủ lĩnh băng cướp, thế mà lại tốt với dân chúng Ngu Nam quá nhỉ."

Tiêu Kính Hàn khó hiểu, "Là sao?"

"Một khi biết Tiêu Khuyết dẫn binh đến phía Bắc, chắc chắn Đại Kỳ sẽ thừa cơ xông vào," Diêu Tử Y nói, "Ngươi cũng đâu muốn dân chúng chịu khổ đúng không?"

"Ta đâu nghĩ nhiều thế," Tiêu Kính Hàn hời hợt nói, "Chẳng qua không muốn vô duyên vô cớ biến thành loạn thần tặc tử thôi."

Hắn kéo Bùi Thanh Ngọc đi, Diêu Tử Y gọi hắn lại: "Giờ ông ta đang bị nhốt trong địa lao, ngươi có muốn gặp ông ta không?"

Tiêu Kính Hàn dừng chân, nói mà không quay đầu lại, "Thôi khỏi."

Hắn dẫn Bùi Thanh Ngọc đến thăm mẹ mình.Bia mộ sạch bóng, có lẽ mấy ngày trước Diêu Tử Y vừa đến cúng bái.Tiêu Kính Hàn quỳ xuống trước mộ rồi cười nói: "Nương, con dẫn người đến thăm ngài đây."

Bùi Thanh Ngọc cũng quỳ xuống cạnh hắn."

Y tên Bùi Thanh Ngọc," Tiêu Kính Hàn nắm chặt tay y nói, "

Sau này sẽ là vợ của con trai ngài."

Mặt Bùi Thanh Ngọc nóng lên: "Chào bá mẫu ạ."

Tiêu Kính Hàn quay sang, nghiêm túc nói: "Phải gọi nương chứ, nếu không nương sẽ tức giận, lỡ ban đêm báo mộng mắng ta thì sao?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc càng nóng hơn, do dự một lát rồi gọi khẽ: "Nương."

Sau bia mộ chợt có tiếng sột soạt.Bùi Thanh Ngọc: "......

Mẹ ngươi hiển linh à?"

Tiêu Kính Hàn nhìn ra sau bia, trông thấy Đại Bảo thò đầu lên gọi: "Con trai!"

Tiêu Kính Hàn hờ hững xách nó lên.Đại Bảo vỗ cánh nói: "Nghịch tử!"

"Lại nổi điên rồi hả?"

Tiêu Kính Hàn phũ phàng nói, "Thôi đem luộc luôn đi, giữ lại cũng chẳng ích gì."

Đại Bảo vội nói: "Đừng mà!

Cha ơi, ông nội ơi, đừng mà!"

Bùi Thanh Ngọc tò mò hỏi: "Sao nó lại ở đây?"

"Chỗ này xem như quê của nó," Tiêu Kính Hàn nói, "Năm đó ta đã nhặt được nó ở đây."

Lúc đó Tiêu Kính Hàn vừa cúng bái mẫu thân xong thì thấy con chim này bay tới đậu trên cây bên cạnh, sau đó kêu "cục tác" như gà.Tiêu Kính Hàn: "......

Ngươi là chim hay gà vậy?"

Con chim nghe xong lại kêu "cạc cạc" như vịt.Tiêu Kính Hàn: "......

À, gà lai vịt hả?"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 75: Hình như sai tư thế


"Ta vừa nói xong thì nó lập tức cắm đầu xuống đất," Tiêu Kính Hàn nói, "Ta còn tưởng nó tức quá mà chết nữa."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Vậy nó bị sao?"

"Hình như nó đạp trúng gì đó làm chân bị thương."

Tiêu Kính Hàn nói, "Ta xách nó về, ai ngờ sau khi vết thương lành lại nó ở lì không chịu đi."

Đại Bảo tức giận nói: "Không phải, thím Trương!

Thím Trương!"

"Ta biết rồi," Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, "Thím Trương cho mi ăn ngon uống sướng nên mi không nỡ đi chứ gì?"

Đại Bảo lẩm bẩm: "Không nỡ, thím Trương!"

Nghe nó nói, Bùi Thanh Ngọc sực nhớ đến thím Trương vẫn đang ở trấn Thu Thủy, lần trước y lo cho Tiêu Kính Hàn nên đi trước, chưa kịp nói với bà một tiếng."

Có cần nhờ người đón thím Trương về không?"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu: "Không cần đâu, bà ấy có việc cần thu xếp bên đó."

Bùi Thanh Ngọc cũng không để ý, chỉ nghĩ đó là quê của thím Trương nên có lẽ bà muốn ở thêm ít lâu.Tiêu Kính Hàn chẳng đoái hoài gì đến Đại Bảo, chỉ dặn nó chơi đủ rồi thì về sớm một chút, sau đó dẫn Bùi Thanh Ngọc đi.Bùi Thanh Ngọc thấy hắn không đi về hướng nhà mình thì buột miệng hỏi: "Đi đâu vậy?"

Tiêu Kính Hàn đáp: "Mua sách."

Bùi Thanh Ngọc nghe vậy cũng muốn mua, háo hức chờ xem có sách gì, nếu tìm được sách gốc của nhà Nho nổi tiếng thì tốt quá.Y theo Tiêu Kính Hàn lượn trái rẽ phải, sau đó vào một cửa tiệm hết sức kín đáo.

Tiêu Kính Hàn nói mấy câu với chủ tiệm, người kia cười tủm tỉm ôm một chồng sách ra.Bùi Thanh Ngọc đi tới nhìn, mặt lập tức đỏ bừng."

Ngươi......"

Y đẩy Tiêu Kính Hàn ra, vừa tức vừa thẹn hỏi, "Ngươi mua thứ này làm gì?"

Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói: "Ta mua cho lão Nhị, y nói muốn xem."

Bùi Thanh Ngọc nhìn hai bộ sách giống nhau như đúc, "Vậy sao ngươi mua hai bộ?"

Tiêu Kính Hàn ôm y nói: "Nhân tiện mua về cho ta xem luôn, đâu thể thua y được."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Chính ngươi muốn xem chứ gì?!Thế là mấy ngày sau, Cận Mộ phát hiện công tử nhà mình hơi lạ, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng, nói là muốn đọc sách.Nhưng ngày thường đọc sách hắn đều ở cạnh, công tử đọc mệt còn rúc vào lòng hắn ngủ.Còn mấy ngày nay mỗi lần công tử muốn đọc sách lại bảo hắn đi nấu thuốc hoặc mua bánh mứt hoa quả, tóm lại là luôn tìm cớ đẩy hắn đi.Cận Mộ vừa băn khoăn vừa hụt hẫng--- Công tử chê hắn phiền sao?

Không muốn hắn ở cạnh nữa sao?Nhưng dạo này hễ công tử gặp hắn thì lại đỏ mặt, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.Hôm nay Tiêu Ký Ngôn lại bảo Cận Mộ ra ngoài mua bánh, còn mình dựa vào thành giường đọc lén "Mười tám chiêu XX" mà Tiêu Kính Hàn đưa, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Cận Mộ đứng ngoài gọi: "Công tử?"

Tiêu Ký Ngôn giật mình, vội vàng nhét sách vào chăn.Cận Mộ đẩy cửa ra, trông thấy Tiêu Ký Ngôn nhìn lảng đi chỗ khác, co quắp trên giường hỏi: "Ngươi......

Sao hôm nay ngươi về sớm thế?"

Cận Mộ im lặng giây lát rồi nói: "Ta có chuyện muốn hỏi công tử."

Tiêu Ký Ngôn thắc mắc: "Chuyện gì?"

Cận Mộ mấp máy môi, có vẻ rất khó xử, cuối cùng vẫn nói khẽ: "Nếu công tử chê ta phiền thì ta......"

Tiêu Ký Ngôn sững sờ, "Hả?"

Y đứng lên khỏi giường, cau mày hỏi: "Ta chê ngươi phiền lúc nào?"

Cận Mộ ngước nhìn y rồi ngập ngừng nói: "Mấy ngày nay công tử toàn đuổi ta đi thôi."

Lần nào cũng bảo hắn đi mua cái này cái kia, nhưng mua về lại chẳng thấy y ăn bao nhiêu."

Ta......"

Tiêu Ký Ngôn có miệng khó cãi, nhớ đến quyển sách còn giấu trong chăn thì hai má nóng bừng, "Ta không có, chỉ là......"

Chỉ là gì đây?

Chẳng lẽ lại nói với Cận Mộ mình lén đọc sách kia vì muốn ở trên?Y không nói được.Thấy vẻ bối rối của y, Cận Mộ cứ tưởng y gặp phải chuyện gì khó xử, "Công tử có chuyện gì à?"

Tiêu Ký Ngôn im lặng một lát, dường như đã hạ quyết tâm nên đột nhiên nói: "Ngươi đóng cửa lại đi."

Cận Mộ chẳng hiểu gì nhưng vẫn quay người đóng cửa.Hắn đóng kín cửa, vừa quay lại thì bị Tiêu Ký Ngôn đè vào cửa.Cận Mộ: "......

Công tử, ngươi làm gì vậy?"

Tiêu Ký Ngôn nghĩ đã nói không được thì chi bằng thử cách hôm qua mình học trong sách.Y nhớ trong sách nói đầu tiên phải đè người như vậy, sau đó hôn người bủn rủn tay chân......Y kiễng chân lên hôn.Cận Mộ trố mắt.Sau đó kéo hai tay hắn qua đỉnh đầu rồi rút dây lưng trói lại......

Tiêu Ký Ngôn mơ màng nghĩ, sờ soạng cánh tay rắn chắc của Cận Mộ, nhớ tới phải rút dây lưng nên lại kéo dây lưng hắn.Cận Mộ bỗng nhiên thở dốc, hơi thở nóng hổi.Khó khăn lắm Tiêu Ký Ngôn mới rút được dây lưng, nhưng chưa kịp làm gì thì bị Cận Mộ nâng mông bế lên."

Ưm......"

Cận Mộ cắn môi y, quấn lấy lưỡi y rồi hôn sâu hơn.Đầu óc Tiêu Ký Ngôn mụ mẫm, ngón tay bấu chặt bả vai Cận Mộ, giờ mới nhớ ra --- Khoan đã, hình như sai tư thế rồi thì phải?
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 76: Sao lại giấu đi


Gian phòng im ắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở gần trong gang tấc.

Tiêu Ký Ngôn bị hôn choáng váng, khi tỉnh táo lại thì lưng đã nằm trên đệm.Y sực nhớ đến quyển sách giấu trong chăn nên vô thức đưa tay mò mẫm, sau đó lại vội vàng rụt tay về.Nhưng động tác này vẫn bị Cận Mộ phát hiện.

Hắn vuốt ve cần cổ ửng đỏ của Tiêu Ký Ngôn rồi khàn giọng hỏi: "Công tử tìm gì thế?"

Ánh mắt Tiêu Ký Ngôn trốn tránh, "Không, không có gì."

Cận Mộ đưa tay sờ chăn, Tiêu Ký Ngôn chẳng đoái hoài gì nữa, ôm mặt hắn hôn để mong qua cửa.Quả nhiên một khắc sau, Cận Mộ càng hôn y say đắm hơn.Lồng ngực Tiêu Ký Ngôn nóng hổi, trong lúc cọ xát nhịp tim càng thêm dồn dập.

Y nắm chặt vạt áo người trên thân, nghĩ đến hình ảnh trong sách nên ra sức lật mình đè Cận Mộ xuống.Kết quả là không lật được.Thân hình vạm vỡ của Cận Mộ ôm trọn y trong lòng.Tiêu Ký Ngôn chưa từ bỏ ý định nên thử lật thêm lần nữa.Lần này thì lật được nhưng Cận Mộ lại rút ra quyển sách y nhét trong chăn.Tiêu Ký Ngôn: "......"

Tiêu Ký Ngôn yên lặng rúc vào ngực hắn giả chết.Cận Mộ liếc quyển sách kia một cái rồi nín cười hỏi: "Công tử...... thích xem cái này à?"

"Không, không phải," Tiêu Ký Ngôn chột dạ lí nhí, "Là lão Tam đưa."

Hắn xúi ta đọc đấy.Cận Mộ bỏ sách qua một bên, ôm chặt vòng eo ấm áp của y hỏi: "Sao Tam công tử lại đưa ngươi cái này?"

Tiêu Ký Ngôn: "Hắn muốn ta ở trên."

Cận Mộ: "......"

Cận Mộ nhìn y rồi siết chặt vòng tay: "Vậy công tử có muốn ở trên không?"

"Ta......"

Tiêu Ký Ngôn do dự lẩm bẩm, "Ta không biết."

Cũng chẳng biết cách làm.Đúng là y không biết thật.

Mỗi lần rung động nóng bỏng đều khiến y chìm vào hỗn loạn, chỉ có thể ôm chặt Cận Mộ như níu lấy khúc gỗ cứu mạng, lênh đênh trôi dạt.

Y không biết bộ dạng mình thế nào, càng không biết mình nên làm gì và có thể làm gì.Cận Mộ đưa tay vuốt ve vành tai ửng đỏ của y, trầm giọng hỏi: "Vậy công tử đọc sách có thích không?"

Tai Tiêu Ký Ngôn càng nóng hơn, lí nhí nói: "Chưa xem hết nữa."

Tại ngươi về sớm quá."

Thế à?"

Cận Mộ lại hỏi, "Vậy lúc nãy công tử nắm tay ta là muốn làm gì?"

Tiêu Ký Ngôn thật thà đáp: "Trong sách nói phải lấy dây lưng trói tay lại."

Cận Mộ: "Rồi sao nữa?"

Tiêu Ký Ngôn nghĩ ngợi, "Hình như là sờ, sờ......"

Y không nói được nữa, khuôn mặt đỏ bừng.Cận Mộ bỗng nhiên đảo lộn vị trí hai người, nắm cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của y đè lên gối rồi tháo dây lưng y ra cột quanh cổ tay."

Như vậy đúng không?"

Tiêu Ký Ngôn: "......"

"Không phải," Tiêu Ký Ngôn giãy giụa, "Trói ngươi chứ đâu phải trói ta......

Ưm!"

Y đột ngột im bặt, âm cuối run rẩy bị Cận Mộ nuốt vào miệng.Màn lụa rơi xuống, bóng người lắc lư không ngừng, tiếng rên rỉ vang lên......Hồi lâu sau lại nghe tiếng khóc như có người chịu không nổi: "Đừng......

Ta muốn ở trên cơ."

Sau đó bóng người chao đảo, tiếng thút thít lại vang lên, run rẩy không nói nên lời: "Không......

Không muốn ở trên nữa, ngươi buông ra đi......

Ưm!"

Cuối cùng Tiêu Ký Ngôn cũng chẳng biết mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ mình bủn rủn gối đầu lên ngực Cận Mộ, tự nhủ sau khi ngủ dậy phải đốt hết mấy quyển sách Tiêu Kính Hàn đưa.Không xem nữa, y mơ màng nghĩ, chẳng có tác dụng gì cả, lão Tam chỉ gạt mình thôi.Trong nhà trúc, Tiêu Kính Hàn chợt hắt hơi một cái, "Hắt xì!"

Bùi Thanh Ngọc đưa tay sờ trán hắn, "Bị cảm à?"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu, "Không sao."

Phương Tiểu Trúc đang viết chữ bên cạnh ngẩng đầu lên hỏi: "Đại Trư, ngươi làm chuyện gì xấu à?

Có người đang mắng ngươi đúng không?"

Tiêu Kính Hàn: "......

Lo chép sách của ngươi đi."

Phương Tiểu Trúc lầm bầm một tiếng rồi lại cúi đầu nắn nót từng chữ.Mấy ngày trước Bùi Thanh Ngọc trở về học đường, lũ trẻ nhao nhao hỏi y lâu nay đi đâu?Bùi Thanh Ngọc cũng không nhiều lời mà chỉ nói mình đi thăm bạn bè.Mấy ngày sau, y bắt gặp Phương Tiểu Trúc thao thao bất tuyệt với lũ trẻ, kể sinh động như tiên sinh kể chuyện: "Tiên sinh đi đánh kẻ xấu đó!

Ta thấy tiên sinh dưới chân núi, tiên sinh lợi hại cực kỳ, tung chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng!

Ta và tiên sinh đánh bọn chúng chạy hết!

Tiên sinh còn cưỡi ngựa nữa, phi nhanh lắm!"

Vẻ mặt lũ trẻ hết sức sùng bái, trầm trồ khen ngợi.Bùi Thanh Ngọc: "......"

Cái tật bịa chuyện này học từ ai vậy?Sau đó Phương Tiểu Trúc bị phạt chép sách mười lần.Bùi Thanh Ngọc còn đích thân giám sát, không cho hắn lười biếng.Thế là mỗi ngày sau khi tan học, hắn phải theo Bùi Thanh Ngọc về chép sách.Tiêu Kính Hàn thấy Bùi Thanh Ngọc ôm một chồng sách ra thì đi tới hỏi: "A Thanh, sách ta mua mấy ngày trước đâu rồi?"

Bùi Thanh Ngọc đang lật sách chợt dừng lại, ánh mắt lộ vẻ lúng túng: "Không biết."

Khóe môi Tiêu Kính Hàn cong lên, "Ngươi giấu đi rồi chứ gì?"

Bùi Thanh Ngọc chưa kịp mở miệng thì hắn lại ung dung nói: "A Thanh là tiên sinh học đường, mới nãy còn bảo Tiểu Trư không được nói dối cơ mà."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc quay mặt đi chỗ khác rồi thừa nhận: "Phải thì sao?

Ngươi đọc mấy thứ kia làm gì?

Không được đọc nữa."

Phương Tiểu Trúc tò mò hỏi: "Đại Trư, ngươi muốn đọc sách gì vậy?"

Sao tiên sinh không cho đọc?

Ngày thường y còn bắt ta đọc sách nhiều nữa mà.Tiêu Kính Hàn cười gian: "Sách làm người ta mở mang "kiến thức"."

Bùi Thanh Ngọc cảnh cáo hắn: "Không được nói bậy!"

Tiểu Trúc vẫn còn nhỏ lắm!Tiêu Kính Hàn tỏ vẻ vô tội: "Đâu có nói bậy."

Phương Tiểu Trúc càng tò mò hơn, "Sách gì thế?"

"Đủ loại nhân vật," Tiêu Kính Hàn nghiêm túc nói, "Đủ loại động tác."

Phương Tiểu Trúc bừng tỉnh đại ngộ, "Bí kíp Võ Lâm hả?!"

Tiêu Kính Hàn cười vang rồi gật đầu nói: "Cũng na ná vậy."

Phương Tiểu Trúc thấy bộ dạng này của hắn thì ỉu xìu nói: "Ngươi gạt ta."

"Không tin thì thôi," Tiêu Kính Hàn hời hợt nói, "Vì lão Nhị nhà ta đọc ít quá nên mới đánh thua người ta đấy."

Phương Tiểu Trúc: "Y đánh thua à?

Không sao chứ?"

Tiêu Kính Hàn: "Mấy ngày liền không xuống giường được."

Phương Tiểu Trúc giật mình: "Nghiêm trọng vậy sao?"

Bùi Thanh Ngọc nghe không nổi nữa, cầm sách gõ Tiêu Kính Hàn một cái, "Đừng nói nữa."

Phương Tiểu Trúc ngẫm lại vẫn thấy không đúng, "Nếu thật sự là bí kíp dạy võ thì sao tiên sinh không cho ngươi đọc mà giấu đi?"

Tiêu Kính Hàn nhìn Bùi Thanh Ngọc với vẻ sâu xa rồi cười nói: "Vì tiên sinh sợ ta đọc nhiều quá sẽ làm y vất vả hơn."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ngươi im miệng đi.
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 77: Có phải hắn ép buộc ngươi không


Phương Tiểu Trúc càng hỏi càng mờ mịt, "Đại Trư, sao ngươi đọc sách mà tiên sinh lại vất vả?"

Cũng đâu phải tiên sinh đọc.Tiêu Kính Hàn dài giọng nói: "Chẳng lẽ đọc xong ta không cần nghiên cứu thảo luận với tiên sinh sao?"

Bùi Thanh Ngọc lạnh lùng nói: "Ngươi không ngậm miệng thì ra ngoài đi."

Tiêu Kính Hàn lập tức im bặt, chốc lát sau lại thì thầm với Phương Tiểu Trúc: "Mai tới học đường ta kể ngươi nghe."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Thế là hôm sau Bùi Thanh Ngọc không cho hắn đến học đường.Tiêu Kính Hàn tủi thân cò kè mặc cả: "Vậy tan học ta tới đón ngươi nhé?"

Bùi Thanh Ngọc phũ phàng nói: "Ta biết đường."

Tiêu Kính Hàn: "Nhưng ta không biết đường.

Lỡ vô tình đến chỗ Tôn đại phu tìm Phương Tiểu Trư thì sao."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc nói không lại hắn nên đành phải đồng ý, căn dặn hắn: "Đừng nói bậy với Tiểu Trúc nữa đấy."

"Ừ ừ," Tiêu Kính Hàn nín cười, chồm tới hôn má y một cái rồi nói với vẻ mờ ám, "Chỉ hai chúng ta nói thôi."

Bùi Thanh Ngọc đẩy hắn ra, vành tai đỏ bừng.Buổi chiều tan học, lũ trẻ chạy như ong vỡ tổ.Bùi Thanh Ngọc đang dọn dẹp sách vở thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Y tưởng Tiêu Kính Hàn đến nên bất giác mỉm cười, nhưng ngẩng đầu lên lại trông thấy Chu Viễn.Bùi Thanh Ngọc sững sờ, "Chu huynh?"

Chu Viễn có vẻ do dự, muốn nói lại thôi.Bùi Thanh Ngọc thắc mắc: "Chu huynh, sao thế?"

"Ta......"

Chu Viễn siết chặt tay, một lát sau mới nói, "Thanh Ngọc, có phải hắn ép buộc ngươi không?!"

Dường như hắn đang nóng lòng chứng minh gì đó, "Nếu ngươi gặp khó khăn thì ta nhất định sẽ giúp ngươi!

Ngươi đừng sợ!"

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu, "Chu huynh đang nói gì vậy?"

Chu Viễn nghiến răng: "Tiêu Kính Hàn nói các ngươi...... các ngươi ở bên nhau rồi."

Không đợi Bùi Thanh Ngọc trả lời, hắn đã vội nói: "Nhưng ta biết ngươi không muốn, đúng không?

Thanh Ngọc, hắn ép buộc ngươi đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc im lặng nhíu mày nhìn hắn."

Chu huynh."

Một lát sau, Bùi Thanh Ngọc chậm rãi nói, "Ngươi quen ta mấy năm chắc cũng biết tính ta.

Nếu ta không muốn thì dù có chết cũng không bao giờ khuất phục người khác."

"Ngươi......"

Ánh mắt Chu Viễn tối đi, thẫn thờ lẩm bẩm, "Không, không thể nào, ta không tin, sao ngươi lại......"

"A Thanh," một giọng nói quen thuộc vang lên, Bùi Thanh Ngọc quay sang thấy Tiêu Kính Hàn đứng cạnh cửa, mỉm cười gọi y, "Về nhà thôi."

Ánh mắt Bùi Thanh Ngọc dịu xuống, cáo từ Chu Viễn: "Không còn sớm nữa, Chu huynh cũng mau về đi."

Chu Viễn ngẩn ngơ nhìn y đi ra cửa, Tiêu Kính Hàn thản nhiên nắm tay y rồi mỉm cười thì thầm gì đó khiến Bùi Thanh Ngọc trừng hắn một cái.Tại sao......

Chu Viễn dõi theo hai người đi xa, trong lòng chợt dâng lên một nỗi oán hận."

Sao lại là hắn?"

Hắn nghiến chặt răng, vẻ mặt trở nên dữ tợn, bất mãn rít lên, "Mấy năm nay người luôn ở bên ngươi rõ ràng là ta mà!"

Hắn che giấu tình cảm, lấy thân phận bạn bè và hàng xóm nhìn trộm người trong lòng mình.

Hắn không dám nói, không dám hỏi, sợ Bùi Thanh Ngọc biết được tình cảm của hắn sẽ căm ghét hắn, xa lánh hắn.Hắn cứ tưởng Bùi Thanh Ngọc chỉ thích nữ mà thôi.Nhưng hôm nay có một nam nhân đột nhiên cướp đi người hắn tơ tưởng bao năm qua."

Nếu ngươi thích nam," Chu Viễn vô cùng ghen tức, "Sao không thể là ta chứ?!"

Gió mát ùa vào căn phòng vắng lặng, không ai trả lời.Khi Tiêu Kính Hàn và Bùi Thanh Ngọc về nhà trúc thì thấy Trình Hồi chờ ngoài sân với vẻ mặt khó xử."

Sao thế?"

Tiêu Kính Hàn hỏi.Trình Hồi gãi đầu nói: "Diêu cô nương truyền tin tới, hình như Vương gia...... bị điên rồi."

Tiêu Kính Hàn biến sắc, có vẻ hơi kinh ngạc."

Chủ tử," Trình Hồi do dự hỏi, "Ngươi có muốn tới xem không?"

Hắn nghĩ ngợi rồi cười khan: "Biết đâu ông ta giả bộ cũng nên, ha ha ha......"

Tiêu Kính Hàn không nói gì.Bùi Thanh Ngọc nắm chặt tay hắn khuyên nhủ: "Đến xem thử đi, Diêu cô nương sắp trở lại Bắc Cảnh rồi, cũng nên kết thúc chuyện này đi."

Tiêu Kính Hàn trầm mặc thật lâu mới khẽ gật đầu: "Vậy ngươi đợi ta về nhé."

Bùi Thanh Ngọc dịu dàng nói: "Được."

Trên núi Phù Phong cây cối um tùm, một vùng xanh tươi.Diêu Tử Y dẫn Tiêu Kính Hàn đến một căn phòng, vừa đi vừa nói: "Mấy ngày nay ông ta la hét om sòm, nói mình là hoàng đế, gặp ai cũng đòi phong quan phong tước, còn muốn phong ta làm quý phi nữa."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn nghe ngóng một hồi nhưng chẳng nghe thấy động tĩnh gì, "Hôm nay không la hét à?"

"Ta thấy ông ta nhiệt tình quá nên rủ mấy người vào diễn chung," Diêu Tử Y nói, "Giờ ông ta đang vui vẻ làm hoàng đế nên không quậy nữa."

Khóe miệng Tiêu Kính Hàn giật một cái, vừa đẩy cửa ra thì thấy Tiêu Khuyết ngồi chính giữa, đứng hai bên là Cát lão đại và ám vệ Giáp Ất Bính, ai nấy đều cười hớn hở.Cát lão đại thấy Tiêu Kính Hàn thì reo lên: "Tiêu lão đệ, ta là đại tướng quân đó!"

Ám vệ Giáp cũng nói: "Ta là thừa tướng!"

Ám vệ Ất: "Ta là ngự sử."

Ám vệ Bính: "Ta là thái giám!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn hỏi ám vệ Bính: "Sao bọn họ đều uy phong mà đến lượt ngươi lại thành thái giám?"

Ám vệ Giáp nói: "Hắn thấp."

Ám vệ Ất: "Hắn nhỏ."

Ám vệ Bính bất mãn nói: "Thái giám không có râu!"

Tiêu Kính Hàn: "......

Ừ, cũng tốt."

Nghe họ nhắc đến thái giám, Tiêu Khuyết hỏi Tiêu Kính Hàn: "Sao?

Ngươi cũng muốn làm thái giám à?"

Tiêu Kính Hàn chưa kịp lên tiếng thì nghe hắn nói: "Vậy trẫm sẽ phong ngươi làm tổng quản đại nội, mau kéo hắn ra ngoài thiến đi."

Diêu Tử Y đứng cạnh nhịn không được phá lên cười, vỗ vai hắn nói: "Ha ha ha ha ha tổng quản đại nội, thái giám này thật là lớn ha ha ha ha ha......"

Tiêu Kính Hàn ngoài cười nhưng trong không cười: "Diêu quý phi cũng vậy."

"Không phải không phải," Cát lão đại đính chính, "Vương gia nói hôm nay Diêu cô nương tới trễ nên đày nàng vào lãnh cung làm cung nữ giặt đồ rồi."

Diêu Tử Y: "......"

Ám vệ Giáp an ủi nàng: "Không sao, ngày mai ngươi đến sớm một chút, sẽ được làm trưởng công chúa đấy."

Ám vệ Ất: "Quận chúa cũng được."

Ám vệ Bính: "Đúng đúng đúng."

"Chủ tử!"

Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng la thất thanh của Trình Hồi.

Hắn hấp tấp chạy vào, hốt hoảng nói: "Nguy rồi, Bùi tiên sinh mất tích rồi!"

Tiêu Kính Hàn chấn động, "Cái gì?"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 78: Diễn vụng thế này


Khi Trình Hồi đi đưa bánh cho Bùi Thanh Ngọc thì không thấy y đâu.Trên đường về núi Phù Phong, Tiêu Kính Hàn thấy có người bán bánh đậu đỏ, nhớ lại lần đầu tiên mình ngồi xổm ở cổng tiệm thuốc chờ Bùi Thanh Ngọc, y đem mứt hoa quả và bánh đậu đỏ tới.Trong lòng hắn dập dờn như nước xuân tháng Ba, lập tức mua một ít rồi bảo Trình Hồi đem về cho Bùi Thanh Ngọc.Nhưng khi Trình Hồi đến nhà trúc thì chẳng thấy ai.Hắn tưởng Bùi Thanh Ngọc đến chỗ Tôn đại phu giám sát Phương Tiểu Trúc chép sách nên lại tới tiệm thuốc.Đến đó vẫn không thấy y.Phương Tiểu Trúc cũng băn khoăn, "Tiên sinh nói sẽ đến, nhưng ta chờ lâu lắm rồi."

Trình Hồi càng nghĩ càng thấy không ổn, Bùi Thanh Ngọc là người giữ lời hứa, đã nói tới thì sẽ không thất hứa, dù bận việc không tới được cũng sẽ nói một tiếng.Hắn vội vàng tìm khắp thôn rồi hỏi hàng xóm, thậm chí còn tới núi Vũ Tễ tìm nhưng vẫn không có tung tích gì của Bùi Thanh Ngọc."

Những nơi Bùi tiên sinh hay đi ta đều tìm hết rồi," Trình Hồi nói với Tiêu Kính Hàn, "Nhưng chẳng thấy y đâu cả."

Tiêu Kính Hàn sầm mặt không nói lời nào.Ngày thường Bùi Thanh Ngọc hòa nhã với mọi người, lại là tiên sinh dạy học trong thôn nên được nhiều người kính trọng, không thể nào kết thù kết oán với ai được.Nếu không phải nhắm đến Bùi Thanh Ngọc thì chính là nhắm đến Tiêu Kính Hàn.Nhưng giờ còn ai có thù oán với hắn nữa?Tiêu Kính Hàn liếc nhìn Tiêu Khuyết điên điên khùng khùng bên cạnh rồi lạnh lùng bảo Trình Hồi: "Đến vương phủ đi."

Trong phủ Ngu Nam Vương, Tiêu Thừa Vũ buồn chán uống rượu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài.

Hắn bực bội quát: "Ồn ào gì đó?!

Im mồm hết cho ta!"

Sau đó trông thấy Tiêu Kính Hàn xách kiếm vào.Tiêu Thừa Vũ giật nảy mình, chén rượu trong tay lập tức rơi xuống đất, "Ngươi, ngươi làm gì vậy?"

Ánh bạc lóe lên, Tiêu Kính Hàn kề kiếm vào cổ hắn rồi trầm giọng hỏi: "Bùi Thanh Ngọc đâu?"

Bên cổ lạnh buốt, Tiêu Thừa Vũ không hiểu hắn đang nói gì, hãi hùng khiếp vía nói: "Ngọc, ngọc gì?

Ngươi nổi điên gì thế?

Ta đâu có lấy đồ của ngươi."

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn lạnh như băng, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.Tiêu Thừa Vũ bị hắn nhìn làm sống lưng lạnh toát, cả gan hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn tìm gì hả?"

Tiêu Kính Hàn nhìn sâu vào mắt hắn rồi từ từ tới gần, hệt như ác quỷ dưới âm tào địa phủ, nhếch môi chậm rãi nói: "Nếu ngươi còn giả ngu thì ta sẽ rạch từng nhát trên người ngươi, từ mặt xuống bụng, xuống chân......

Để máu ngươi từ từ chảy cạn, sau đó treo ngươi lên rồi xẻo từng miếng thịt......"

Tiêu Thừa Vũ biến sắc, cảm giác ngạt thở đáng sợ khi bị Tiêu Kính Hàn bóp cổ lần trước lại dâng lên.

Hắn nín thở, mồ hôi lạnh chảy xuống tóc mai.

Hắn thật sự không hiểu, rõ ràng trước kia Tiêu Kính Hàn rất sợ hắn, nhưng bắt đầu từ lúc nào lại trở nên điên cuồng như vậy?"

Ta, ta không có," Tiêu Thừa Vũ lắp bắp, "Ta......

Ta không biết ngươi đang tìm gì, ta chẳng làm gì hết, ta không có......"

Tiêu Kính Hàn im lặng nhìn hắn chằm chằm như đang nghĩ xem hắn nói thật hay giả.Thật lâu sau Tiêu Kính Hàn mới lên tiếng: "Nếu không phải ngươi thì là người bên cạnh ngươi."

Người bên cạnh?

Tiêu Thừa Vũ nghĩ ngợi, lông mày nhíu lại, do dự nói: "Hình như mấy ngày nay Ô quản gia thường xuyên vắng mặt trong phủ......"

"Chủ tử!"

Đúng lúc này, Trình Hồi chạy tới nói với Tiêu Kính Hàn, "Ta nhớ ra rồi, lúc tìm Bùi tiên sinh hình như còn có một người mất tích nữa."

"Ai?"

"Chu Viễn."

Khi Bùi Thanh Ngọc mê man mở mắt ra thì phát hiện tay chân mình đều bị trói.Y nhất thời ngơ ngác.

Y nhớ mình đang đến chỗ Tôn đại phu thì gặp Chu Viễn giữa đường.Chu Viễn hỏi y nếu Tiêu Kính Hàn chết, có phải y sẽ đi theo mình không?Bùi Thanh Ngọc lập tức nổi giận, lạnh lùng nói Chu huynh đừng nói bậy.Chu Viễn nở nụ cười, sau đó đột nhiên vung tay lên, Bùi Thanh Ngọc chỉ thấy một đám bột trắng bay tới, sau đó chẳng biết gì nữa.Đây là đâu?

Bùi Thanh Ngọc giật giật dây thừng trên cổ tay, thấy nóc nhà bị hở, tồi tàn cũ kỹ, có lẽ là một căn nhà đã bị bỏ hoang từ lâu.

Là Chu Viễn sao?

Bùi Thanh Ngọc băn khoăn tự hỏi hắn trói mình làm gì?Bên tai chợt vang lên câu nói của Chu Viễn, "Nếu Tiêu Kính Hàn chết......"

Bùi Thanh Ngọc giật thót --- Hắn muốn làm gì?!Cửa nhà cũ kỹ cót két mở ra, Bùi Thanh Ngọc ngẩng đầu lên, trông thấy Chu Viễn đẩy cửa bước vào."

Thanh Ngọc, ngươi tỉnh rồi à?"

Vẻ mặt hắn hết sức bình tĩnh, cứ như đó chỉ là một câu chào thông thường.

Bùi Thanh Ngọc lùi ra sau rồi cảnh giác nhìn hắn."

Thanh Ngọc," Chu Viễn nịnh nọt nói, "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi đâu."

Bùi Thanh Ngọc nhíu chặt mày: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn làm gì?"

Chu Viễn lặp lại, đột nhiên trở nên điên cuồng, "Ta muốn ở bên ngươi!"

Hắn nắm lấy bả vai Bùi Thanh Ngọc rồi nói: "Thanh Ngọc, ta thích ngươi!

Ngươi có biết mấy năm nay ta kiềm chế khổ sở thế nào không?

Ta âm thầm nhìn ngươi, càng nhìn càng thích ngươi, càng muốn ở bên ngươi vĩnh viễn, nằm mơ cũng nhớ đến ngươi!

Ta thích ngươi như thế mà sao ngươi lại ở bên người khác?!

Hắn có gì tốt chứ?!

Ta mới là người luôn kề cận ngươi mà!"

Hắn gào toáng lên, hoàn toàn không còn vẻ hiền lành nhã nhặn như mọi ngày.

Vai Bùi Thanh Ngọc bị hắn bóp đau điếng, nhưng y vẫn bình tĩnh nói: "Chu huynh, mấy năm nay ngươi quan tâm ta, ta rất cảm kích.

Nhưng ta chỉ xem ngươi là huynh trưởng, là bạn tốt thôi, ngoài ra chẳng còn gì khác nữa."

"Ta không muốn làm huynh trưởng hay bạn tốt gì hết!"

Chu Viễn căm giận nói, "Ta thích ngươi bao năm, dựa vào cái gì phải nhường ngươi cho kẻ khác?!

Ngươi là của ta, chỉ cần hắn chết thì ngươi chính là của ta!"

Trong lòng Bùi Thanh Ngọc hốt hoảng, "Chu Viễn, ngươi bình tĩnh lại đi, đừng làm chuyện điên rồ."

"Ngươi yên tâm," Chu Viễn trấn an y, "Ta đâu cần ra tay, có người giết hắn giùm ta rồi."

"Cái gì?"

Tim Bùi Thanh Ngọc như bị ai đâm một nhát, ra sức giật đứt dây thừng, sốt ruột hét lên, "Còn ai nữa?

Các ngươi đã làm gì?

Hắn sao rồi?!"

"Giờ hắn vẫn chưa sao," Chu Viễn cười khẩy, "Nhưng sắp tới thì chưa chắc đâu."

"Được rồi," ngoài cửa vang lên một giọng nói già nua thúc giục hắn, "Làm việc của ngươi đi."

Chu Viễn dịu dàng nói với Bùi Thanh Ngọc: "Thanh Ngọc, ngươi đợi ta nhé, ta sẽ về ngay thôi."

"Không," Bùi Thanh Ngọc giãy giụa, "Thả ta ra, Chu Viễn!"

"Ngươi chịu khó chờ thêm một lát nhé," Chu Viễn nói, "Chờ Tiêu Kính Hàn chết, ta sẽ thả ngươi ra ngay."

Bùi Thanh Ngọc kiên quyết nói: "Nếu ngươi dám hại hắn thì ta sẽ liều mạng với ngươi!"

"Hắn quan trọng với ngươi vậy sao?"

Ánh mắt Chu Viễn càng thêm hung hãn, "Thế thì ta càng phải giết hắn!"

Khi Tiêu Kính Hàn chạy tới nhà Chu Viễn thì chỗ đó cũng trống trơn.Họ lục soát một vòng, tìm ra mấy thứ khác --- Sách Bùi Thanh Ngọc viết chú thích, cây quạt cũ, trâm cài tóc......

Thậm chí còn có mấy bộ quần áo.Những thứ trước đây Bùi Thanh Ngọc tưởng bị mất đều nằm ở đầu giường Chu Viễn.Sắc mặt Tiêu Kính Hàn càng thêm khó coi, siết nắm đấm răng rắc."

Các ngươi là ai?

Làm gì trong nhà ta vậy?"

Ngoài phòng có tiếng ầm ĩ, Tiêu Kính Hàn đi ra ngoài, lập tức đối mặt với Chu Viễn."

Tiêu, Tiêu......"

Chu Viễn sửng sốt, hắn vốn định giả vờ không biết chuyện gì xảy ra, đến nhà trúc báo tin cho Tiêu Kính Hàn, ai ngờ lại gặp người ngay trong nhà mình."

A Tễ huynh đệ," hắn vội vàng nói ra những lời đã nghĩ sẵn trong đầu, "Ta đang định tìm ngươi đây, lúc nãy ta gặp một người ở cổng thôn, hắn nhờ ta chuyển lời cho ngươi."

Tiêu Kính Hàn hờ hững nhìn hắn, "Ồ, lời gì?"

Chu Viễn giả vờ bình tĩnh đáp: "Hắn nói muốn cứu Thanh Ngọc thì dẫn Vương gia đến phía nam Thập Lý Đình."

Nói xong hắn còn ra vẻ lo lắng hỏi: "A Tễ huynh đệ, có phải Thanh Ngọc gặp chuyện gì rồi không?"

Tiêu Kính Hàn lạnh lùng liếc hắn rồi hỏi ngược lại: "Y gặp chuyện gì chẳng phải ngươi biết rõ nhất sao?"

Vẻ mặt Chu Viễn cứng đờ, "A Tễ huynh đệ, ngươi đang nói gì vậy?

Ta không biết......"

Hắn còn chưa dứt lời thì Tiêu Kính Hàn đột ngột xông tới đâm vào đùi hắn."

Á!"

Hắn hét ầm lên, máu chảy ròng ròng trên đùi."

Ngươi không biết à?"

Tiêu Kính Hàn cầm dao đâm vào đùi hắn rồi xoáy từ từ, Chu Viễn đau đến nỗi kêu la thảm thiết."

Diễn vụng thế này mà Ô quản gia cũng dám để ngươi đến," Tiêu Kính Hàn chế giễu, "Xem ra trong mắt hắn ngươi cũng chẳng có giá trị lợi dụng gì."

Mặt Chu Viễn trắng bệch, bàng hoàng hỏi: "Ngươi, sao ngươi biết, Ô quản gia......

Á!"

Con dao đẫm máu đột nhiên rút ra rồi đâm vào lần nữa.

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn lạnh lẽo: "Không phải của ngươi thì đừng có mơ tưởng, nếu không dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ đền đâu."

Chu Viễn đau đến nỗi đầu óc mụ mẫm, máu tươi chảy ướt nửa người.

Hắn run rẩy thều thào: "Y là của ta, của ta......

Á!"

Trên đùi lại đau điếng, hắn trợn ngược mắt ngất xỉu.Bên Thập Lý Đình, Bùi Thanh Ngọc đang bất tỉnh bị cột vào một cành cây cổ thụ, bên dưới là hố sâu đầy chông, một khi rơi xuống sẽ đâm xuyên toàn thân.Đầu kia của sợi dây trên cổ tay Bùi Thanh Ngọc cột vào cành cây sau lưng Ô quản gia.Khi Tiêu Kính Hàn dẫn người cưỡi ngựa chạy đến Thập Lý Đình thì bắt gặp cảnh tượng này.Thấy cổ tay Bùi Thanh Ngọc trầy xước đỏ ửng, hắn không khỏi đau lòng."

Tam công tử," Ô quản gia nắm sợi dây thừng trên cành cây sau lưng rồi hỏi, "Vương gia đâu?"

Tiêu Kính Hàn vén màn xe lên, nói với người trong xe: "Hoàng thượng, có người muốn gặp ngươi kìa."

Tiêu Khuyết liếc xéo Ô quản gia rồi hừ một tiếng: "Thứ nghịch tặc gian xảo này mà cũng đòi trẫm ngự giá thân chinh à?

Đúng là không biết thân phận!"

Ô quản gia: "......"

Vương, Vương gia?
 
Back
Top Bottom