Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 9: Hình như phải dỗ như vậy


Trình Hồi lại ngồi xổm trên sườn núi thở ngắn than dài.

Hắn nghĩ chủ tử đã nhìn trúng Bùi tiên sinh, ở lì chỗ này không chịu gặp đại phu thì đành phải mời đại phu đến thôi.

Hắn đứng dậy, lấy từ bên hông ra một cây sáo rồi đưa lên miệng thổi.Tiếng sáo kia giống như chim hót, du dương bay xa.Chốc lát sau, ba người mặc áo đen đáp xuống sườn núi.Trình Hồi cất sáo đi rồi nói: "Ta tìm được chủ tử rồi."

Ám vệ Giáp: "Ở đâu?"

Ám vệ Ất: "Chủ tử không sao chứ?"

Ám vệ Bính không còn gì để hỏi nên chỉ biết nói: "Oa!"

Trình Hồi nói tiếp: "Nhưng chủ tử bị thương ở đầu nặng lắm, ngốc luôn rồi."

Ám vệ Giáp: "Cái gì?!"

Ám vệ Ất: "Xảy ra chuyện gì?"

Ám vệ Bính: "Hả?!"

Trình Hồi lo lắng nói: "Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, giờ chủ tử chẳng nhớ gì hết, cả ngày đi theo một tiên sinh dạy học chứ không chịu về với ta."

Ám vệ Giáp: "Tiên sinh dạy học gì?"

Ám vệ Ất: "Nam hay nữ?"

Ám vệ Bính: "......

Oa a!"

"Tạm thời đừng quan tâm tiên sinh dạy học," Trình Hồi nói, "Việc quan trọng nhất bây giờ là chữa khỏi cho chủ tử.

Các ngươi mau mời đại phu giỏi nhất trong thành đến xem đầu cho chủ tử đi."

Ba ám vệ gật đầu rồi lại bay vút đi.Thế là hết đại phu này đến đại phu khác được ám vệ dẫn tới nhà trúc, xem đầu A Tễ xong thì lại lắc đầu bỏ đi.Sau mấy lần như vậy, A Tễ nổi quạu, đại phu tới cũng không cho xem mà vác chổi đuổi Trình Hồi đi."

Chủ tử đừng đánh nữa," Trình Hồi bị rượt chạy khắp sân, "Ta chỉ muốn ngươi mau khỏi thôi mà!"

A Tễ vác chổi đuổi theo, "Không muốn."

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa," Trình Hồi ôm đầu nói, "Lỡ đánh ta ngất xỉu Bùi tiên sinh sẽ giận đấy."

A Tễ dừng lại, suy nghĩ giây lát rồi tới cạnh giếng múc một xô nước.Trình Hồi tưởng hắn không rượt nữa, vừa định thở phào thì thấy A Tễ bưng xô nước lên định tạt hắn.Trình Hồi: "......"

"Chủ, chủ tử," Trình Hồi cố khuyên nhủ hắn, "Bùi tiên sinh sắp từ học đường về rồi, nếu tạt nước khắp nơi y sẽ không vui đâu......"

Còn chưa nói hết thì A Tễ đã hắt tới.Trình Hồi cuống quýt chạy trốn, đúng lúc Bùi Thanh Ngọc đi vào cổng, lập tức bị tạt nước đầy mình.Bùi Thanh Ngọc: "......"

"A Thanh!"

A Tễ thấy tạt trúng Bùi Thanh Ngọc thì giật nảy mình, vội vàng chạy tới, "Ngươi không sao chứ?

Không phải ta muốn tạt ngươi đâu."

Hắn quay đầu mắng Trình Hồi, "Sao ngươi lại tránh hả?!"

Trình Hồi xấu hổ nhìn trời lẩm bẩm: "Còn không cho tránh nữa à......"

"Thôi đừng rộn," Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ nói, "Ta vào thay đồ trước đã......

Hắt xì!"

A Tễ sốt ruột đưa tay ôm Bùi Thanh Ngọc, "A Thanh, ngươi lạnh à?"

Ba ám vệ trốn trên cây xem náo nhiệt: "Oa a!"

Bùi Thanh Ngọc đẩy A Tễ ra, toàn thân ướt sũng đi vào phòng, "Không sao, để ta đi thay quần áo."

A Tễ chạy theo nhưng bị Bùi Thanh Ngọc đóng cửa nhốt bên ngoài.Trình Hồi lén lút chạy tới, nhỏ giọng hỏi A Tễ: "Chủ tử, ngươi muốn nhìn lén Bùi tiên sinh thay đồ à?"

"Sao phải nhìn lén?"

A Tễ khó hiểu, "Nhìn thẳng không được sao?"

Trình Hồi: "......

Vậy Bùi tiên sinh có cho ngươi nhìn không?"

A Tễ quay đầu gõ cửa, "A Thanh!"

Bùi Thanh Ngọc trả lời bên trong: "Sao thế?"

A Tễ: "Ta muốn nhìn ngươi thay đồ."

Trình Hồi: "......"

Sau đó chỉ nghe trong phòng lạch cạch mấy tiếng, Bùi Thanh Ngọc đẩy bàn tới chặn cửa.A Tễ: "A Thanh?"

Bùi Thanh Ngọc: "Cho lừa ăn đi!"

A Tễ thất vọng "ừm" một tiếng rồi kéo Trình Hồi đi cho lừa ăn.Tối hôm đó trước khi ngủ, Bùi Thanh Ngọc chèn thật nhiều quần áo giữa giường, chia giường ra làm đôi.A Tễ thắc mắc: "A Thanh, sao ngươi bỏ nhiều quần áo lên giường quá vậy?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Ta sợ ban đêm lạnh."

A Tễ không hiểu nhưng vẫn nghe lời ngủ phía trong, tiếc nuối nghĩ thầm đêm nay không được ôm A Thanh ngủ nữa.Nhưng sáng hôm sau, khi A Tễ tỉnh lại thì Bùi Thanh Ngọc vẫn rúc trong ngực hắn ngủ say sưa.Chẳng biết quần áo trên giường rơi xuống đất từ lúc nào.Người A Thanh ấm thật, A Tễ ôm người, hài lòng nghĩ giống như lò sưởi vậy......Không đúng, bỗng nhiên hắn kịp phản ứng, đây không phải ấm mà là nóng!"

A Thanh?"

Hắn vội sờ trán Bùi Thanh Ngọc, quả nhiên nóng khác thường, mặt cũng hơi đỏ.A Tễ vội vàng xuống giường rồi chạy sang đập cửa phòng Trình Hồi bên cạnh.Chẳng bao lâu sau, một đại phu mới sáng sớm đã bị ám vệ kéo đến nhà trúc."

Chỉ bị cảm lạnh thôi," đại phu bắt mạch rồi kê đơn, "Bốc thuốc theo toa này nhé, mỗi ngày ba lần."

Ám vệ đưa đại phu đi rồi lấy thuốc về, cùng A Tễ nhóm bếp sắc thuốc.Bùi Thanh Ngọc bệnh mê man, uống thuốc xong cảm thấy có người vỗ nhẹ lưng mình.Y mở mắt ra, thấy A Tễ ngồi xổm cạnh giường, một tay vỗ nhẹ, miệng còn hát ngâm nga gì đó.Bùi Thanh Ngọc nhịn không được cười: "Ta đâu phải trẻ con mà đi ngủ còn phải ru nữa."

A Tễ cố nhớ lại rồi nói: "Nhưng hình như bị bệnh phải làm vậy mà."

Bùi Thanh Ngọc hỏi: "Ngươi nhớ được gì rồi à?"

A Tễ lắc đầu, "Không nhớ rõ, hình như là chuyện xa xưa lắm rồi."

Bùi Thanh Ngọc nhắm mắt lẩm bẩm: "Chắc hồi bé ngươi bị bệnh, mẹ ngươi cũng dỗ ngươi như vậy đấy......"

Mẹ?

A Tễ bần thần nghĩ, nghe rất quen thuộc, cũng rất lạ lẫm.Ngoài phòng, Trình Hồi và mấy ám vệ đang cho lừa ăn, hắn cảm thán: "Thì ra chủ tử còn biết chăm sóc người nữa."

Ám vệ Giáp: "Hắn đang chăm sóc Bùi tiên sinh thật sao?"

Ám vệ Ất: "Chắc không phải đang dọa y đấy chứ?"

Ám vệ Giáp: "Ví dụ như không khỏe lại thì ta sẽ giết ngươi chẳng hạn?"

Ám vệ Ất: "Hoặc là giết con lừa của ngươi."

Ám vệ Bính: "Á, sợ quá."

Trình Hồi: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 10: Sao lại nhảy xuống


Khi Bùi Thanh Ngọc tỉnh lại lần nữa thì đã qua ngày hôm sau.

Y mơ màng mở mắt ra, trông thấy A Tễ gối đầu lên cánh tay nằm ở mép giường, có vẻ hơi mỏi mệt.Sao không về giường ngủ chứ?

Bùi Thanh Ngọc hơi đau lòng, đưa tay sờ nhẹ quầng thâm dưới mắt hắn, "A Tễ?"

A Tễ cựa quậy, nửa mê nửa tỉnh gọi: "A Thanh?"

Bùi Thanh Ngọc nhích người sang bên cạnh, ôn tồn nói: "Lên đây ngủ đi."

Chẳng biết A Tễ đã tỉnh chưa, nghe lời leo lên giường rồi lẩm bẩm hỏi: "A Thanh, ngươi còn khó chịu không?"

Bùi Thanh Ngọc chia chăn cho hắn, "Đỡ nhiều rồi."

A Tễ chồm tới tựa trán vào trán y cọ xát: "Hình như không còn nóng nữa."

Bùi Thanh Ngọc hỏi: "Cả đêm ngươi đều nằm đây à?"

A Tễ gật đầu, trầm giọng nói: "Ban đêm ngươi nóng hổi làm ta sợ quá."

"Không sao đâu," Bùi Thanh Ngọc kéo chăn đắp cho hắn, "Ngươi ngủ thêm lát nữa đi."

A Tễ "ừ" một tiếng, hơi thở đều đều, miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó.Bùi Thanh Ngọc xích lại gần, nghe thấy hắn nói: "A Thanh, ngươi phải mau khỏe lại nhé......"

Bùi Thanh Ngọc cụp mắt, hơi thở ấm áp phả vào tai y.Y nắm góc chăn nói khẽ: "Được."

Buổi chiều, A Tễ ngủ dậy ngồi xổm trước lò, ngẩn người nhìn chén thuốc bốc khói nghi ngút.Trình Hồi tưởng hắn đói nên đi tới hỏi: "Chủ tử, ngươi muốn ăn gì?

Ta......"

"Đắng."

A Tễ chợt nói.Trình Hồi nhất thời không hiểu, "Hả?"

A Tễ đứng lên nói: "Thuốc đắng."

Trình Hồi: "Không sao đâu."

Bùi tiên sinh đã lớn thế này chắc cũng đâu sợ uống thuốc đắng chứ?"

Phải ăn ngọt."

A Tễ lẩm bẩm rồi đi ra ngoài."

Chủ tử?"

Trình Hồi băn khoăn gọi mấy ám vệ trông nom Bùi Thanh Ngọc rồi đuổi theo."

Chủ tử, ngươi đi đâu vậy?"

A Tễ không trả lời mà chỉ nói: "Ngọt."

Trình Hồi: "Cái gì ngọt?"

Hình như A Tễ cũng không biết đường, đi loanh quanh nửa ngày lại vòng về chỗ cũ.Trình Hồi nhớ hắn nói thuốc đắng, còn nói phải ăn ngọt nên bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi sợ Bùi tiên sinh uống thuốc đắng nên muốn mua đồ ngọt cho y ăn à?"

A Tễ gật đầu.Quả nhiên là thế, Trình Hồi cười nói: "Vậy để ta đi cho."

Ngươi đừng chạy lung tung nữa.A Tễ: "Không cần, ta muốn đi."

Trình Hồi: "Ta bay nhanh lắm."

A Tễ: "Ta bay cũng nhanh vậy."

Trình Hồi: "......"

Đúng ha, ngươi khinh công còn giỏi hơn ta nữa.Trình Hồi tưởng chỉ cần đồ ngọt thôi, bánh hay mứt gì cũng được.Nhưng hắn dẫn A Tễ đến tiệm bên cạnh, A Tễ nhìn một hồi lại lắc đầu nói không phải.Lần trước không phải A Thanh mua cái này, A Tễ nghĩ thầm rồi sang tiệm khác, sau đó hai mắt sáng lên, "Là cái này!"

Hắn nhớ lúc mình uống thuốc cực đắng ở chỗ Tiểu Trư, A Thanh đã mua cái này cho hắn ăn, rất ngọt.Trình Hồi đi tới xem --- Thì ra là mứt quả.Ông chủ thấy hắn muốn mua thì vội vàng gói cho hắn một túi lớn.

A Tễ cầm đồ định đi, ông chủ vội gọi hắn lại, "Ê, chưa trả tiền mà!"

A Tễ mờ mịt quay đầu, "Tiền?"

Ông chủ: "Mua đồ đương nhiên phải trả tiền rồi!"

Trình Hồi vội vàng lấy túi tiền ra, "Ta trả ta trả."

Hắn cầm túi tiền, mấy gã ăn mày ven đường nhìn sang, lập tức nảy ra ý xấu.Bọn chúng bám theo hai người đến chỗ vắng rồi tiến lên chặn đường, nói như thổ phỉ: "Đưa tiền đây."

Trình Hồi: À, cướp tiền.A Tễ thấy hắn đòi tiền thì quay sang bảo Trình Hồi: "Tìm ngươi kìa."

Sau đó cầm mứt quả đi.Trình Hồi: "......"

Ngươi mặc kệ ta sống chết ra sao à?!Tên ăn mày thấy bộ dạng này của hắn thì lập tức nổi giận, giật túi mứt quả trong tay hắn ném xuống đất, "Ai cho ngươi đi?!

Tiền......"

Còn chưa dứt lời đã bị bóp cổ.Vẻ mặt A Tễ âm trầm, tay nổi gân xanh, càng siết càng chặt."

Ặc, ta, ta......"

Tên ăn mày liều mạng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, sợ run người.Mấy tên còn lại thấy thế vội vàng nhào tới nhưng lại bị A Tễ đá văng, nằm co quắp dưới đất kêu rên.Trong lòng Trình Hồi chấn động, mừng rỡ nói: "Chủ tử, ngươi khỏe lại rồi à?!"

Sau đó hắn nghe thấy A Tễ hung ác nói: "Đền cho ta!

Đó là của A Thanh!"

Trình Hồi: "......"

Mừng hụt rồi.Hắn sợ A Tễ bóp người chết thật nên vội vàng kéo hắn đi: "Không sao không sao, chúng ta đi mua cái khác, mua hai túi lớn cho Bùi tiên sinh được không?

Ngươi buông ra trước đi đã......"

A Tễ nhíu mày, cuối cùng nới lỏng tay."

A Thanh nói không được đánh nhau," hắn quay người đi, rầu rĩ nói, "Đánh nhau sẽ bị phạt đứng."

"Đúng đúng," Trình Hồi đuổi theo, "Không đánh nhau, chúng ta đi mua mứt quả, đừng nóng......"

Khi Bùi Thanh Ngọc tỉnh lại thì không thấy A Tễ đâu.Đầu y đã hết choáng nên muốn ra ngoài một lát.Y khoác áo xuống giường đi tới cửa sổ, nghe thấy mấy giọng nói xa lạ.Ai vậy?

Y nhìn qua cửa sổ, trông thấy ba người mặc áo đen vây quanh cái giếng trong sân.Bùi Thanh Ngọc giật mình --- Người nào kia?Mấy ám vệ trước đây chưa từng lộ mặt, mấy ngày nay y lại bệnh mê man nên không biết trong nhà có thêm người từ lúc nào.A Tễ và Trình Hồi đâu?Y đang băn khoăn thì nghe thấy một người trong đó nói: "Đã bảo ngươi đừng dọa hắn rồi mà, nhảy xuống rồi thấy chưa."

Người còn lại nói: "Ta cũng đâu ngờ hắn nhảy nhanh vậy."

Người cuối cùng nói: "Ê ê, có phải chết đuối rồi không?"

"Không thể nào, hắn không biết bơi sao?"

"Hắn ngốc thế mà......"

Bùi Thanh Ngọc giật thót tim, lập tức lao ra ngoài, "A Tễ!"

Thế là khi A Tễ và Trình Hồi về đến cổng thì thấy ba ám vệ đang lôi kéo Bùi Thanh Ngọc giãy giụa cạnh giếng.A Tễ: "Các ngươi chơi trò gì vậy?!"

Đám người cạnh giếng đồng loạt quay đầu.Ám vệ Giáp: "Chủ tử!"

Ám vệ Ất: "Bùi tiên sinh đòi nhảy xuống giếng ạ!"

Ám vệ Bính: "Á, cứu mạng!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 11: Trong nhà xếp thứ ba


Nghe Bùi Thanh Ngọc đòi nhảy giếng, A Tễ hoảng sợ chạy tới kéo y lại rồi nói: "A Thanh, đừng nhảy giếng mà!"

"Không phải, ta không có......

Ta tưởng ngươi......"

Bùi Thanh Ngọc vô cùng hoảng sợ, thấy người bình an vô sự đứng trước mắt mình mới thở phào nhẹ nhõm.

Vậy người nhảy xuống là ai?Sau đó y nghe thấy dưới giếng vọng lên tiếng cạc cạc.Ám vệ Giáp cúi đầu nhìn rồi mừng rỡ nói: "Ta đã bảo nó biết bơi mà!"

Ám vệ Ất đưa tay cốc đầu hắn, "Mau vớt nó lên đi."

Ám vệ Bính cầm thùng múc nước nhìn xuống giếng, "Cạc?"

Chốc lát sau, bọn họ vớt từ dưới giếng lên...... một con vịt.Bùi Thanh Ngọc: "......

Nhảy xuống là nó à?"

Ám vệ Giáp: "Đúng vậy, bay nhảy một lúc rồi nhảy xuống."

Ám vệ Ất: "Không phải tại ngươi dọa nó hay sao?"

Ám vệ Bính: "Hừ, người xấu!"

Lúc nãy bọn họ nấu thuốc trong sân, bỗng nghe mấy tiếng "cạc cạc", vừa quay đầu lại thì thấy một con vịt lạch bạch đi tới.Ám vệ Giáp: "Chẳng phải đây là con vịt của đại nương nhà bên cạnh sao?"

Ám vệ Ất: "Sao ngươi biết?"

Ám vệ Giáp: "Hôm qua ta sang đó chơi, đừng nói vịt mà gà của bà ấy ta cũng nhận ra."

Con vịt kia nghiêng đầu nhìn bọn họ như đang tự hỏi đây là ai?Ám vệ Bính: "Í, dễ thương quá."

Ám vệ Ất: "Hình như hơi ngốc thì phải."

Ám vệ Giáp: "Giống chủ tử bây giờ thật."

Con vịt không thấy người quen nên lạch bạch đi trong sân mấy bước.Ám vệ Giáp chợt nói: "Thịt kho ngon lắm."

Ám vệ Ất đạp hắn một cú, "Ngon gì mà ngon, trả lại cho đại nương đi."

Ám vệ Giáp miễn cưỡng đi bắt vịt, nhưng chẳng biết có phải con vịt kia nghe hắn nói "thịt kho" gì đó hay không mà vắt giò lên cổ chạy, sau đó bay tới cạnh giếng.Ám vệ Giáp nhìn nó, bỗng nhiên thốt ra một câu, "Vịt quay!"

Con vịt nhảy ùm xuống giếng."

Ta đùa nó thôi mà," ám vệ Giáp ôm con vịt mới vớt từ dưới giếng lên, nhìn nó hỏi, "Còn nghe hiểu nữa sao?"

Con vịt: "Cạc cạc cạc!"

Bùi Thanh Ngọc nhìn ba người mặc đồ đen rồi hỏi Trình Hồi: "Họ là......"

Trình Hồi ngẩng đầu nhìn trời, "Họ......

Họ là biểu đệ họ hàng xa của ta."

Ám vệ Giáp Ất Bính: "Biểu ca!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Thật giả trân làm sao.Trình Hồi đã không muốn nói thì Bùi Thanh Ngọc cũng chẳng ép.

Y định trả lại con vịt cho nhà bên cạnh nhưng ám vệ Giáp nào dám làm phiền y, lập tức co cẳng chạy qua.Bùi Thanh Ngọc đành phải quay người về phòng.A Tễ đi theo hỏi: "A Thanh, sao nhìn ngươi có vẻ không vui vậy?"

Bùi Thanh Ngọc nhìn ra cửa sổ, Trình Hồi đang nói gì đó với ám vệ.Người xung quanh đều gọi hắn là "chủ tử", Bùi Thanh Ngọc thu lại ánh mắt rồi nhìn sang A Tễ --- Chắc cũng không phải công tử gia đình bình thường."

A Thanh," A Tễ thấy y không nói lời nào thì đưa tay sờ trán y, "Có phải ngươi còn khó chịu không?"

Bùi Thanh Ngọc khẽ lắc đầu, kìm lại cảm xúc rồi hỏi: "Đi đâu vậy?"

A Tễ lấy từ trong ngực ra một túi giấy, hớn hở nói: "Mua cho A Thanh cái này nè."

Bùi Thanh Ngọc mở túi giấy, mùi thơm ngọt tỏa ra, "Mứt quả à?"

"Ừ," A Tễ gật đầu, "Ngọt lắm, A Thanh uống thuốc sẽ không đắng nữa."

Đáy mắt Bùi Thanh Ngọc hiện lên ý cười, nói khẽ: "Được."

Y nếm một viên, vị ngọt lan ra đầu lưỡi át đi vị đắng.Y ngước mắt hỏi A Tễ, "Ngươi có muốn về nhà không?"

A Tễ nghĩ ngợi rồi lắc đầu.Bùi Thanh Ngọc: "Sao thế?"

A Tễ nhìn thoáng qua Trình Hồi bên ngoài, "Hắn nói trong nhà không tốt."

Trên đường về, chẳng hiểu sao A Tễ hơi đau đầu, trong đầu hiện ra bóng người mơ hồ, loáng thoáng nghe thấy có người gọi hắn là lão Tam.Trình Hồi thấy hắn đột nhiên ôm đầu thì lo lắng hỏi: "Chủ tử, ngươi sao vậy?!"

A Tễ lắc đầu hỏi: "Lão Tam là ai?"

Trình Hồi sững sờ, sau đó mừng rỡ nói: "Là ngươi đó, trong nhà ngươi xếp thứ ba!

Chủ tử, có phải ngươi nhớ được gì rồi không?!"

Đầu A Tễ hơi choáng, lẩm bẩm nói: "Trong nhà là chỗ nào?"

Trình Hồi: "Thành Vân Châu!"

A Tễ vẫn chưa bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói: "Trong nhà không tìm ta......"

Trình Hồi gãi đầu, "Trong nhà...... tình huống khá phức tạp."

A Tễ dừng một lát rồi cãi lại: "Không phải, nhà ta ở trên trời, A Thanh nói ta là tiên mà."

Trình Hồi: "......

Đúng vậy, đại tiên lừa."

Thành Vân Châu, phủ Ngu Nam Vương.Trong phủ sáo trúc du dương, nữ tử yểu điệu phất tay áo dài nhảy múa.Thế tử Ngu Nam ngồi dựa vào ghế dài thưởng thức ca múa.

Hồi lâu sau, hắn mở miệng hỏi: "Sao dạo này tên điên Tiêu Kính Hàn kia chẳng có động tĩnh gì hết vậy?"

Không đợi trả lời, hắn đã nhếch miệng cười: "Chắc không phải chết rồi đấy chứ ha ha ha ha ha......"

Quản gia bên cạnh cụp mắt trả lời: "Chắc là vậy đó ạ."

"Thật chẳng thú vị gì cả."

Thế tử lại hỏi, "Vậy Nhị đệ của ta đâu?

Tên ma bệnh kia còn sống không?"

Quản gia: "Nhị công tử chỉ hơi yếu đuối thôi ạ."

"Cả ngày nốc thuốc, không chết cũng chán."

Thế tử nhàm chán nhìn ca cơ mắng, "Lắc mông nhanh lên, chưa ăn cơm à!"

Ca cơ vội vàng lắc lắc......Ngoài nhà trúc, ám vệ Giáp trả vịt xong trở về, vừa đẩy cửa thì ám vệ Ất đột nhiên lao ra ngoài, chạy sượt qua hắn rồi đạp ngã kẻ che mặt trên cây.Trình Hồi đi tới giật miếng vải đen trên mặt hắn xuống, nhìn một hồi nhưng không nhận ra là ai."

Ngươi là ai?

Kẻ nào sai ngươi đến?"

Người kia làm thinh."

Thật ra ngươi không nói ta cũng biết," Trình Hồi hờ hững nói, "Là thế tử ghen tị chủ tử nhà ta thông minh hơn hắn chứ gì......"

Người kia dửng dưng.Trình Hồi đột nhiên sửa lời, "Nhị công tử ghen tị chủ tử nhà ta đẹp hơn y chứ gì!"

"Đánh rắm!"

Người kia bật thốt lên, "Công tử nhà ta đẹp nhất!"

Trình Hồi: "À, thì ra là người của Nhị công tử."

Người kia: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 12: Nhớ lại mới được hôn


Trình Hồi cũng không biết rõ về Nhị công tử, chỉ biết y ốm yếu từ nhỏ, quanh năm uống thuốc, nghe nói cứ đi mấy bước thì lại ho, gió thổi qua là ngã, ngày thường cũng không bao giờ ra khỏi cửa.

Nhưng cả vương phủ đều biết dù Nhị công tử đau ốm liên miên nhưng lại rất đẹp.

Nhị công tử phát hiện chủ tử gặp nạn rồi sao?

Trình Hồi lo lắng --- Y đã biết được bao nhiêu?

Chủ tử bị thương có liên quan gì đến y không?Người nằm dưới đất bị lừa một lần thì ngậm miệng giả câm, không chịu nói thêm câu nào nữa.Trình Hồi cũng lười hỏi nên bảo ám vệ Giáp Ất Bính: "Kéo ra xa một chút, đừng làm Bùi tiên sinh sợ."

Người kia giật thót, "Ngươi, các ngươi muốn làm gì?"

Chắc không phải muốn tra tấn bằng cực hình đấy chứ?!Ám vệ Giáp cười tà ác, "Lát nữa ngươi sẽ biết."

Ám vệ Ất túm cổ áo kéo người đi.Ám vệ Bính: "Ê ê, chờ ta với."

Bọn họ trói người vào gốc cây, không nói hai lời cởi giày hắn ra.Người kia: "Làm, làm gì vậy?"

Chắc không phải muốn chặt chân mình đấy chứ?!Sau đó hắn thấy ám vệ Giáp cầm lông gà cù vào lòng bàn chân mình."

Ha ha ha, ha ha ha......"

Ám vệ Giáp: "Có nói không thì bảo?!

Cù chết ngươi luôn!"

"Nhột quá......

Ha ha ha......"

Trong nhà trúc, A Tễ nhìn ra cửa sổ, băn khoăn hỏi: "A Thanh, ngươi có nghe thấy gì không?"

Bùi Thanh Ngọc uống thuốc rồi dỏng tai lên nghe ngóng, lắc đầu nói: "Không."

"Hình như có người đang la hét thì phải," A Tễ nói, "Vừa khóc vừa cười."

Bùi Thanh Ngọc nghĩ có lẽ bọn trẻ trong thôn đang chơi đùa nên cũng không để ý.Y đặt chén thuốc xuống, bờ môi đột nhiên mát lạnh.A Tễ cọ xát đầu ngón tay vào đôi môi ướt át của y, đột nhiên hỏi: "A Thanh, ta hôn ngươi được không?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

"A Thanh?"

"Không được!"

"Tại sao?"

A Tễ buồn bực nói, "Chúng ta ngủ chung rồi mà."

Chẳng phải ngủ chung là có thể hôn sao?Bùi Thanh Ngọc không biết phải nói với hắn thế nào nên đành viện cớ qua loa: "Ta bệnh mà."

A Tễ: "Vậy ngươi khỏe lại là hôn được đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Không phải."

A Tễ: "Vậy chừng nào mới được hôn?"

Sao cứ đòi hôn mãi vậy......

Bùi Thanh Ngọc không phản bác được, nghĩ thầm khi nào hắn khôi phục trí nhớ chắc sẽ không hỏi chuyện này nữa.

Thế là quay mặt đi nói dối: "Chừng nào ngươi nhớ lại chuyện trước kia...... mới được hôn."

A Tễ: "Thật không?"

Bùi Thanh Ngọc chột dạ "ừm" một tiếng.A Tễ quay người chạy ra ngoài tìm Trình Hồi."

Ta muốn nhớ lại chuyện trước kia."

Trình Hồi mừng rỡ, "Ái chà, rốt cuộc chủ tử đã hiểu nỗi khổ tâm của ta rồi!"

A Tễ: "Phải làm sao mới nhớ được?"

Trình Hồi: "Chuyện này vẫn phải hỏi đại phu thôi."

"Chừng nào mới nhớ ra?"

A Tễ hỏi, "Hôm nay được không?"

Trình Hồi: "......

Chắc không nhanh vậy đâu."

A Tễ: "Không được, ta muốn nhớ lại ngay hôm nay."

Trình Hồi khóc không ra nước mắt --- Đầu của ngươi mà sao nói như đầu mọc trên cổ ta vậy?A Tễ: "Không nhớ được thì A Thanh không cho ta hôn."

Trình Hồi: "......"

À, thì ra là thấy sắc mờ mắt."

Chủ tử," Trình Hồi thương lượng với hắn, "Vậy chúng ta đến nhờ đại phu xem thử nhé?"

Nhớ lại đám đại phu mấy ngày trước tìm về đều không thể chữa đầu cho mình, A Tễ lập tức lắc đầu, "Không muốn, bọn họ chữa không hết."

Trình Hồi: "Tìm thêm mấy người nữa đi, biết đâu có đại phu chữa được thì sao?"

A Tễ: "Không muốn."

Trình Hồi: "Không muốn đại phu thì phải làm sao bây giờ?"

Tìm ai chữa đây?A Tễ nghĩ ngợi, "Chẳng phải ngươi nói vác tảng đá đập một cái là có thể nhớ lại sao?"

Trình Hồi: "......"

Lần trước ai vừa thấy ta bê tảng đá thì vác chổi đánh ta ngất xỉu hả?!

Giờ muốn hôn người ta nên muốn đập đầu mình sao?!

Sao trước kia không phát hiện ngươi háo sắc như vậy nhỉ?!"

Thật ra," Trình Hồi cười khan, "Ta cũng chỉ nói mò thôi, đập một cái chưa chắc đã nhớ được đâu."

A Tễ cau mày im lặng một lát rồi nói: "Vậy ngươi thử trước đi."

Trình Hồi mờ mịt: "Thử thế nào?"

A Tễ: "Đập một cái, mất trí nhớ, đập thêm cái nữa, nhớ lại."

Trình Hồi: "......"

Cảm ơn ngươi nha.A Tễ nói là làm, nhanh nhẹn vác tảng đá lên.Trình Hồi: "Chủ tử, ngươi bình tĩnh lại đi......

Ngươi đừng tới đây, cứu mạng!"

Bùi Thanh Ngọc nghe thấy tiếng hét thì nhìn ra cửa sổ, trông thấy A Tễ vác tảng đá rượt Trình Hồi chạy quanh sân.Chuyện gì vậy?Y vội vàng đi ra ngoài, "A Tễ?"

A Tễ dừng lại rồi quay đầu nhìn y.Trình Hồi thừa cơ chuồn mất.Bùi Thanh Ngọc bảo A Tễ đặt tảng đá xuống, "Sao ngươi lại vác đá nện hắn?"

A Tễ: "Hắn nói đập một cái sẽ nhớ lại nên ta muốn làm thử."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

"Đừng như vậy," Bùi Thanh Ngọc khuyên nhủ, "Lỡ đập người ta bị thương thì sao?"

A Tễ cúi đầu tủi thân nói: "Nhưng ta không nhớ nổi."

Bùi Thanh Ngọc: "Vậy cứ từ từ mà nhớ, chuyện này không gấp được đâu."

A Tễ: "Vậy ta hôn trước rồi nhớ sau được không?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Không được."

Trình Hồi chạy xa tít, thấy chủ tử nhà mình không đuổi kịp mới thở phì phò dừng lại.Đúng lúc ám vệ Giáp hỏi cung xong, trở về nói với hắn: "Hỏi ra rồi, tên kia đúng là được Nhị công tử sai đi tìm chủ tử đấy."

Trình Hồi: "Nhị công tử biết chủ tử bị choáng đầu rồi à?"

"Chắc vẫn chưa đâu," ám vệ Giáp nói, "Tên kia vừa phát hiện chủ tử ở đây thì bị chúng ta bắt nên chưa kịp truyền tin về."

Vậy là tốt rồi, Trình Hồi thở phào nhẹ nhõm, tuy Nhị công tử không hiểm ác như thế tử nhưng lòng người khó đoán, giờ chủ tử ngốc như vậy đừng để ai biết vẫn tốt hơn.Ba huynh đệ bọn họ cùng cha khác mẹ, chỉ có mẫu thân Tiêu Kính Hàn là tỳ nữ, vì xuất thân thấp hèn nên từ nhỏ hắn đã chịu đủ tủi nhục trong phủ, mùa đông khắc nghiệt cũng chưa từng ăn no mặc ấm.Mẫu thân Nhị công tử là con gái phú thương, từ lúc sinh ra y đã ốm yếu nên xưa nay không ra ngoài.

Nghe nói hai năm trước, một thị vệ bên cạnh y trộm đồ của Vương gia nên bị Vương gia đánh chết, từ đó y càng ít ra cửa hơn.Đúng rồi, Trình Hồi sực nhớ ra --- Lão Cận nói về vương phủ mà sao hơn mười ngày rồi chẳng có tin tức gì hết vậy, chắc không phải lại bị lạc đường đấy chứ?Trong biệt viện vương phủ, Cận Mộ bị đè vào tường, một mảnh sứ vỡ sắc nhọn kề sát cổ.Mặt nạ nửa mặt của hắn đã rơi xuống đất từ lâu, vết sẹo trên thái dương kéo dài đến dưới tóc.Nhìn khuôn mặt tái nhợt của người trước mắt, yết hầu hắn nhấp nhô, lí nhí nói: "Công tử......"

Nhị công tử siết chặt mảnh sứ vỡ trong tay, hai mắt đỏ hoe.

Y nhìn chằm chằm gương mặt vô cùng quen thuộc có thêm vết sẹo này, nghiến răng nói: "Ngươi chưa chết......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 13: Có thể phù hộ gì


Bên cổ nhoi nhói nhưng Cận Mộ không trốn không tránh mà chỉ nói khẽ: "Tam công tử đã cứu ta."

"Tiêu Kính Hàn?"

Tiêu Ký Ngôn hơi bất ngờ, "Sao hắn lại......

Khụ khụ khụ......"

Y không kìm được cơn ho, mảnh sứ vỡ trong tay rơi xuống đất phát ra một âm thanh giòn giã."

Công tử......"

Cận Mộ vô thức muốn bế y về giường, nhưng tay chưa chạm tới người trước mắt đã dừng lại.Bàn tay giơ lên khẽ nhúc nhích, hắn đứng dậy đi tới bàn rót chén nước rồi cẩn thận đút cho Tiêu Ký Ngôn uống hết.Tiêu Ký Ngôn bình tĩnh lại, khàn giọng hỏi: "Hai năm nay ngươi chưa chết mà sao không đến tìm ta?"

"Ta......"

Cận Mộ há to miệng nhưng nói không nên lời.Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn: "Ngươi trách ta không bảo vệ được ngươi đúng không?"

Năm đó y hôn mê ba ngày ba đêm, khi tỉnh lại người trong phủ đều nói Cận Mộ bị Vương gia đánh chết rồi vứt xác ở nơi hoang vu, thi thể cũng tìm không ra.Y không tin, lê thân thể ốm yếu đi với người hầu tìm mấy ngày nhưng chẳng tìm được gì."

Ta chưa từng trách công tử," Cận Mộ nói, "Là lỗi của ta, đâu liên quan gì đến công tử."

"Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Ký Ngôn túm lấy vạt áo hắn, "Ta hoàn toàn không tin ngươi trộm đồ của phụ vương."

Cận Mộ cụp mắt không trả lời.Xưa nay hắn luôn kiệm lời, không biết nói dối, nếu có chuyện gì không muốn nói thì sẽ làm thinh.Thấy hắn không chịu nói, Tiêu Ký Ngôn buông vạt áo hắn ra, hồi lâu sau mới nói: "Hai năm nay ngươi luôn đi theo lão Tam à?"

Cận Mộ gật đầu.Tiêu Ký Ngôn tự giễu: "Cũng đúng, ngươi có chủ tử mới rồi mà, đâu cần gặp ta chi nữa."

"Không phải," Cận Mộ vội nói, "Ta......"

"Ngươi đi đi," Tiêu Ký Ngôn vịn tường đứng dậy, quay lưng về phía hắn nói, "

Sau này đừng tới nữa."

"Công tử......"

"Lão Tam mất tích rồi đúng không?"

Tiêu Ký Ngôn thản nhiên nói, "Ngươi muốn biết tin tức của hắn nên mới đến tìm ta chứ gì?"

Y chậm rãi đi ra cửa, giọng nói và tiếng ho tan đi trong gió, "Ta phái người đi tìm rồi, có tin tức gì sẽ báo cho ngươi."

A Tễ đứng trong miếu thổ địa, nhìn tượng thổ địa rồi mờ mịt nghĩ ông già này là thổ địa, mình là đại tiên lừa, vậy ai lợi hại hơn?Lúc nãy hắn cho lừa ăn trong sân, thấy Vương đại nương nhà bên cạnh sắp đi cúng thổ địa nên tò mò hỏi thổ địa có thể phù hộ gì?Cái gì cũng phù hộ được hết, Vương đại nương hiền lành nói, có thể phù hộ mưa thuận gió hoà, có thể phù hộ người nhà bình an, không tai ương không bệnh tật.A Tễ lập tức nhớ đến Bùi Thanh Ngọc uống thuốc xong đang ngủ trong phòng --- Vậy là có thể phù hộ A Thanh mau khỏe lại đúng không?Thế là hắn theo Vương đại nương đến ngôi miếu này.

Nhưng khi vào miếu thấy đại nương thắp hương quỳ lạy, hắn lại nghĩ mình là đại tiên lừa, mặc dù không biết pháp thuật, cũng không phù hộ được ai nhưng tốt xấu gì cũng là tiên.

Cùng là thần tiên thì còn quỳ lạy làm gì?Nghĩ một hồi, hắn không quỳ xuống mà mở miệng nói với thổ địa: "Phù hộ cho A Thanh mau khỏe lại nghe ông già."

Vương đại nương: "......"

"Trời ạ," đại nương vội nói, "Sao lại nói chuyện với thần tiên kiểu đó?

Phải quỳ xuống nói đàng hoàng chứ."

A Tễ: "Nhưng hắn là thần tiên, ta cũng là thần tiên, sao ta phải quỳ?"

Vương đại nương: "......"

Quên mất hắn là đồ ngốc.Bà vội nói với thổ địa: "Xin lão thần tiên đừng trách, hắn không có ý gì đâu, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, xin lão thần tiên đừng so đo với hắn."

A Tễ nghĩ đại nương nói cái gì thổ địa cũng phù hộ được, chắc có thể phù hộ mình nhớ lại chuyện trước kia nhỉ?

Thế là hắn nói thêm: "Ông già, ta muốn nhớ lại chuyện trước kia."

Vương đại nương lắc đầu thở dài --- Hết cứu, hết cứu.A Tễ đợi một hồi nhưng vẫn không nhớ được gì.Ông già này cũng không có tiên thuật à?

Hắn hơi cáu, sao nói cái gì cũng phù hộ được?"

Chủ tử," Trình Hồi từ ngoài chạy vào, "Sao ngươi lại chạy tới đây?"

Hắn vừa lơ là chút xíu thì tổ tông này đã chạy mất dạng làm hắn cứ tưởng xảy ra chuyện gì.Hắn tạm biệt đại nương rồi kéo A Tễ ra ngoài miếu thổ địa.

Hắn vừa ra khỏi cửa thì mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt đang âm thầm theo dõi.Nhưng quay đầu lại chẳng thấy người nào.Lại là người của Nhị công tử à?

Hắn nhíu mày --- Phải mau chuyển chủ tử sang chỗ khác thôi, chỗ này e là giấu không được.Hắn tươi cười hỏi A Tễ: "Chủ tử, ngươi muốn vào thành chơi mấy ngày không?"

A Tễ: "A Thanh có đi không?"

Trình Hồi: "Bùi tiên sinh bị bệnh mà, phải nghỉ ngơi chứ."

A Tễ: "Vậy đợi A Thanh khỏe lại rồi đi."

Trình Hồi: "......"

Ngươi mọc trên người Bùi tiên sinh hay sao vậy?Trình Hồi không còn cách nào, tự nhủ chờ mấy ngày nữa Bùi Thanh Ngọc khỏi bệnh sẽ dụ dỗ hai người vào thành trốn.Tối hôm đó trước khi ngủ, A Tễ sờ trán Bùi Thanh Ngọc rồi nói với y: "A Thanh, có phải ông già trong miếu thổ địa là thần tiên giả không vậy?

Hôm nay ta bảo hắn mau làm ngươi khỏe lại đi."

Bùi Thanh Ngọc cười nói: "Ta không sao, tại mấy ngày nay ngủ nhiều thôi."

"Thật không?"

A Tễ mừng rỡ hỏi, "Ngươi khỏe rồi à?"

"Ừ," Bùi Thanh Ngọc gật đầu, "Ngày mai ra ngoài đi dạo một lát, nằm lâu cũng hơi khó chịu."

"Được."

A Tễ hết sức vui vẻ, cũng không trách lão thổ địa không giúp mình khôi phục trí nhớ, ít nhất A Thanh đã khỏi bệnh, ông già kia cũng không phải đồ vô dụng.

Nghĩ một hồi hắn ngủ thiếp đi, trong mơ không còn mùa xuân ấm áp mà lạnh đến nỗi xương hắn đau buốt.Hắn mặc áo mỏng co ro ở góc tường, nhịn không được run rẩy.

Bỗng nhiên đụng vào thứ gì đó rất ấm.Hắn mơ màng xích lại gần chỗ ấm áp kia......Bùi Thanh Ngọc ngủ đến nửa đêm thì bị rúc tỉnh.Y mơ màng mở mắt ra, thấy A Tễ đang rúc vào ngực mình.Bùi Thanh Ngọc mờ mịt --- Làm gì vậy?"

A Tễ?"

A Tễ đột nhiên đưa tay bóp ngực y một cái.Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc lập tức đạp người xuống giường.Trình Hồi đang ngủ ở phòng bên cạnh chợt nghe thấy một tiếng "rầm", hắn buồn bực nghĩ chẳng lẽ động đất sao?
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 14: Lạnh thì đắp thêm chăn


A Tễ mơ màng bò dậy từ dưới đất, xoa mông bị té đau rồi mờ mịt hỏi: "Sao ta lại rớt xuống vậy?"

Bùi Thanh Ngọc xấu hổ muốn chết, "Ngươi!

Ngươi mới......"

Y thật sự không nói nên lời, chỉ có thể buồn bực hỏi: "Ngươi mơ thấy gì vậy?!"

"Mơ?"

A Tễ nghĩ ngợi, "Hình như ta mơ thấy bánh bao, bánh bao nóng hổi, còn mềm nữa."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc hậm hực trùm kín chăn, quay lưng về phía hắn nói: "Trong bếp còn màn thầu đấy, đói thì ăn đi."

A Tễ: "Ta không đói."

Bùi Thanh Ngọc: Không đói mà sao ngươi mơ thấy bánh bao hả?!Ván giường sau lưng đột nhiên chùng xuống, A Tễ co ro nằm cạnh y, tội nghiệp nói: "A Thanh, lạnh quá."

Bùi Thanh Ngọc im lặng một lát rồi chia chăn cho hắn."

Đừng lộn xộn," y ấp úng nói, "Ngủ đi."

A Tễ gật đầu, một lát sau lại hỏi: "A Thanh, ta ôm ngươi được không?"

Bùi Thanh Ngọc: "Không được."

A Tễ: "Nhưng người ngươi ấm lắm......"

Bùi Thanh Ngọc phũ phàng nói: "Lạnh thì đắp thêm chăn đi."

A Tễ tủi thân nắm chăn --- Sao tự nhiên A Thanh dữ quá vậy?Hôm sau ăn điểm tâm, Trình Hồi thắc mắc: "Đêm qua có động đất à?"

A Tễ mờ mịt: "Động đất?"

Động đất là cái gì?"

Đúng vậy," Trình Hồi nói sinh động như thật, "Ta ngủ đến nửa đêm thì nghe "rầm" một tiếng làm ta giật nảy mình, chẳng biết có phải động đất không nữa?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Không phải, tại ta đạp chủ tử ngươi xuống giường đó.Nhưng A Tễ vô tri lắc đầu nói: "Không nghe thấy."

Trình Hồi hoài nghi chính mình: "Chẳng lẽ ta nằm mơ sao?"

A Tễ còn nhớ tối qua trước khi ngủ Bùi Thanh Ngọc nói hôm nay muốn đi dạo một lát, hắn hỏi: "A Thanh, chúng ta đi đâu đây?"

Bùi Thanh Ngọc đã ở nhà nhiều ngày, học đường cũng không đi.

Thấy nắng đẹp nên muốn ra ngoài cho tỉnh táo, ngày mai trở lại học đường."

Vậy tới sông phía Đông bắt cá đi."

"Được," A Tễ vui vẻ nói, "Ta bắt cá cho A Thanh ăn!"

Nghe chữ "bắt", Bùi Thanh Ngọc lập tức nhớ lại chuyện đêm qua, mất tự nhiên nói, "Không cần đâu......

Ngươi bắt cho Trình huynh ăn đi."

A Tễ quay đầu nhìn Trình Hồi.Trình Hồi cười ngây ngô, "Chủ tử, cảm......"

A Tễ: "Không cho hắn ăn."

Nụ cười của Trình Hồi cứng đờ, "Không sao......

Ta đói chết cũng được."

Ăn điểm tâm xong, trước khi ra cửa Trình Hồi muốn gửi thư cho Cận Mộ nên bảo A Tễ và Bùi Thanh Ngọc đi trước.

Hôm qua hắn phát giác có người theo dõi, thế là cử ám vệ đi điều tra, giờ chỉ còn hắn canh chừng ở đây.Hắn nghĩ con sông kia cách chỗ này không xa, viết thư xong hắn sẽ tới ngay nên cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.Ngày xuân ấm áp, én lượn cỏ mọc, bờ sông xanh biếc phản chiếu xuống mặt nước, nhìn không thấy sâu cạn.A Tễ hào hứng chạy đến bờ sông, nhưng vừa thấy nước đột nhiên dừng lại."

Sao thế?"

Bùi Thanh Ngọc thấy hắn bất động thì thắc mắc, "Chẳng phải ngươi muốn bắt cá à?"

A Tễ nhìn chằm chằm nước sông lắc đầu, lùi lại hai bước nói: "Lạnh."

Giờ đã là cuối xuân, tuy chưa vào hè nhưng cũng không đến mức lạnh lắm."

Đâu có lạnh," Bùi Thanh Ngọc giữ chặt hắn nói, "Chỉ hơi mát thôi."

A Tễ vẫn lắc đầu, "Không muốn, lạnh."

Bùi Thanh Ngọc thấy thế cũng không ép, "Vậy ngươi ở đây đợi ta đi."

"Đừng," A Tễ nắm tay y không buông, "A Thanh đừng đi, lạnh lắm."

Bùi Thanh Ngọc: "Không sao đâu......"

Y còn chưa dứt lời thì mấy tên bịt mặt đột nhiên nhảy ra.Bùi Thanh Ngọc mờ mịt quay đầu nhìn A Tễ, "Tìm ngươi à?"

A Tễ cũng mờ mịt, "Không biết nữa."

Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, đám người bỗng nhiên xông tới.A Tễ ôm Bùi Thanh Ngọc chạy."

Có chuyện gì vậy?"

Bùi Thanh Ngọc nhìn mũi kiếm lạnh lẽo kia, sắc mặt trắng bệch, "Bọn chúng muốn giết ngươi sao?"

Bản năng A Tễ phát giác được nguy hiểm, trường kiếm xé gió lao đến chém đứt bụi cỏ.Họ bị chặn đường, bao vây bên bờ sông.A Tễ đặt Bùi Thanh Ngọc xuống rồi che chở y sau lưng.

Cũng như khinh công của hắn, mặc dù hắn chẳng nhớ được gì nhưng vẫn nhanh nhẹn tránh được lưỡi kiếm xé gió rồi xoay người tấn công từ phía sau, khống chế đối thủ trong nháy mắt.Nhưng hắn không muốn đánh nhau mà chỉ muốn che chở Bùi Thanh Ngọc.

Một khi phân tâm sẽ có sơ hở.

Hắn vừa quay đầu nhìn Bùi Thanh Ngọc thì bị đối thủ bay lên đạp mạnh vào ngực."

Ùm" một tiếng, hắn lập tức rơi xuống sông.Nước sông đột nhiên tràn vào miệng làm hắn ngạt thở.

Dường như hắn nghe thấy tiếng sáo, lại bị sặc nước, đầu càng nặng hơn.

Rõ ràng đang là cuối xuân nhưng tay chân hắn lại lạnh cóng như giữa băng thiên tuyết địa.

Cái lạnh thấu xương hệt như kim đâm vào tim, lạnh đến nỗi răng hắn va nhau lập cập.Thoáng chốc hắn nghe thấy có người đang cười, cười lên điên cuồng.Người kia nói: "Các ngươi xem hắn kìa, bay nhảy như con chó chết vậy ha ha ha ha......"

"Chết chưa?

Không chết thì nhúc nhích thử xem?"

"Không bay nhảy lại càng giống chó chết hơn ha ha ha......"

Tiếng cười càng lúc càng lớn, xuyên qua gió lạnh thấu xương như nước tháng Chạp rót vào đầu hắn, từng tiếng từng tiếng, cuồn cuộn dâng trào, tiếng người hỗn loạn......"

Chẳng phải chỉ là một tỳ nữ đê tiện, thừa dịp Vương gia uống say bò lên giường thôi sao......"

"Đồ ti tiện!"

"Tam công tử?

Ngươi mà cũng xứng à!"

"Ngươi chạy tiếp đi, chẳng phải chạy nhanh lắm sao?"

"Chắc bơi cũng nhanh nhỉ?

Nước mát không ha ha ha......"

"Đồ chó!"

"Tiêu Kính Hàn, ngươi thật to gan!"

"A Tễ!"

Trong cơn hỗn loạn bỗng có người ôm lấy hắn, hơi ấm xuyên qua lồng ngực truyền vào tim, hắn đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước.

"A Tễ," Bùi Thanh Ngọc dìu hắn, vội vàng hỏi, "Ngươi không sao chứ?"

Tiếng đao kiếm leng keng trên bờ, Trình Hồi và mấy ám vệ chạy tới đánh nhau kịch liệt với mấy tên bịt mặt kia.Tiêu Kính Hàn nhìn Bùi Thanh Ngọc trước mắt, nhìn mái tóc ướt sũng của y, nhìn nước chảy xuống cằm y......Hơi ấm từ chỗ da thịt chạm nhau từ từ lan rộng."

A Tễ?"

Bùi Thanh Ngọc xoa khuôn mặt trắng bệch của hắn, "Sao thế?

Sợ à......

Ưm!"

Vòng eo bị siết chặt, người trên thân giữ gáy y rồi đột ngột hôn y.
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 15: Không được như vậy nữa


Trên bờ sông, mấy tên bịt mặt dần rơi xuống thế hạ phong, cuối cùng bị thương chạy trốn.

Trình Hồi cất trường kiếm rồi vội vàng quay đầu tìm chủ tử nhà mình.Sau đó hắn trông thấy hai người ướt sũng hôn nhau dưới nước.Trình Hồi: "Rồi hiểu luôn!"

Ám vệ Giáp Ất Bính: "Oa a!"

Tiếng kêu thảng thốt làm Bùi Thanh Ngọc bừng tỉnh, lập tức đẩy Tiêu Kính Hàn ra."

Ngươi, ngươi......

Không phải......"

Y nói năng lộn xộn, cuống quýt không biết làm gì, vội vàng leo lên bờ rồi chạy đi với vành tai đỏ ửng.Trình Hồi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hóng hớt chạy tới, "Chà, chủ tử có tiền đồ thật đấy!

Hôn Bùi tiên sinh đỏ mặt luôn kìa!"

Ba ám vệ cũng chạy tới.Ám vệ Giáp: "Hôn Bùi tiên sinh có thích không ạ?"

Ám vệ Ất: "Bùi tiên sinh tốt tính ghê, thế mà không đánh chết chủ tử."

Ám vệ Bính: "Oa, lần đầu ta thấy người ta hôn môi đó."

Tiêu Kính Hàn dưới sông chậm rãi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Không cần miệng nữa thì cắt đi."

Trình Hồi, ám vệ Giáp Ất Bính: "......"

Mấy người lập tức quỳ phịch xuống.Trình Hồi sợ mất mật, "Chủ, chủ tử, ngươi hồi phục rồi sao?"

Tiêu Kính Hàn leo lên bờ ngồi rồi vắt nước trên quần áo, "Sao, ta hồi phục các ngươi không vui à?"

"Đâu có, đâu có," Trình Hồi cười khan, "Tất nhiên là vui rồi, vui cực kỳ, ha ha ha......"

Nếu ngươi không nghe chúng ta nói nhảm thì càng vui hơn.Tiêu Kính Hàn: "Vậy cắt miệng ăn mừng đi."

Trình Hồi: "......"

Trình Hồi quay đầu mắng ám vệ Giáp quỳ cạnh mình, "Cả ngày toàn nói lung tung gì thế hả?

Không cần miệng nữa thì cắt đi!"

Ám vệ Giáp: "......"

Ám vệ Giáp quay sang định mắng ám vệ Ất bên cạnh, ám vệ Ất nheo mắt, hắn lập tức quay đầu lại rồi che miệng nói: "Ta may miệng lại rồi."

"Thôi," Tiêu Kính Hàn không náo loạn với bọn họ nữa mà hỏi, "Mấy tên lúc nãy từ đâu tới?"

"Chưa biết ạ," Trình Hồi nói, "Chúng đã theo dõi từ miếu thổ địa hôm qua, hình như không phải người của thế tử và Nhị công tử."

Tiêu Kính Hàn cười khẽ một tiếng: "Ta thật không nhớ mình có nhiều kẻ thù vậy đấy."

"Chủ tử," Trình Hồi nghiêm túc nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao ngươi lại...... bị thương nặng như vậy?"

Còn ngốc như lừa nữa?Tiêu Kính Hàn vắt khô quần áo, trầm mặc một hồi mới nói: "Việc này còn có điểm đáng ngờ, ngươi về điều tra xem mấy ngày đó người trong phủ đã đi những đâu?"

Trình Hồi gật đầu rồi lập tức chạy đi.Tiêu Kính Hàn nhìn ba ám vệ quỳ dưới đất rồi nhìn bộ đồ ướt đẫm trên người mình, trầm ngâm nói: "Mua cho ta mấy bộ quần áo."

Ám vệ Giáp: "Không phải ở chỗ Bùi tiên sinh......"

Ám vệ Ất đưa tay bịt miệng hắn rồi kéo ám vệ Bính nói: "Chúng ta đi ngay đây ạ."

Sau đó kéo hai người chạy mất.Tiếng xì xào mơ hồ vọng lại, "Chẳng phải chủ tử toàn mặc đồ của Bùi tiên sinh sao?"

"Bảo ngươi mua thì mua đi, nói nhiều thế làm gì?"

"Đúng đấy, ngươi còn đòi vá lại nữa......"

Tiêu Kính Hàn cụp mắt, chẳng biết đang nghĩ gì.

Thật lâu sau hắn lẩm bẩm: "Lúc nãy mình...... hôn y làm gì?"

Bùi Thanh Ngọc chạy về nhà trúc mới dần bình tĩnh lại, nghĩ thầm chắc A Tễ rơi xuống nước, nhất thời hoảng sợ nên mới hôn y thôi nhỉ?Đúng vậy, nhìn hắn ngốc thế kia làm sao biết...... chuyện này có ý nghĩa gì?Bùi Thanh Ngọc càng nghĩ càng đau lòng, lúc nãy A Tễ sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, sao mình lại bỏ hắn để chạy mất chứ?Y vội vàng về phòng thay đồ rồi cầm một bộ quần áo sạch đi tới bờ sông.Khi Bùi Thanh Ngọc trở lại bờ sông thì thấy A Tễ ngồi một mình ở đó, hình như đang ngẩn người.Trình Hồi đi đâu rồi?

Y buồn bực nghĩ, sao chẳng thấy ai hết vậy?Y đi tới gọi, "A Tễ?"

Ngón tay Tiêu Kính Hàn khẽ nhúc nhích, không ngẩng đầu lên.Bùi Thanh Ngọc đưa quần áo cho hắn, "Thay đồ đi, coi chừng nhiễm lạnh đấy."

Tiêu Kính Hàn vẫn bất động, không nói một lời."

Sao thế?"

Bùi Thanh Ngọc tưởng hắn bị dọa sợ vẫn chưa hoàn hồn, "Không sao đâu, đừng sợ."

Chợt nghĩ đến chuyện gì, y mất tự nhiên nói: "Nhưng không được như vậy nữa......"

Rốt cuộc Tiêu Kính Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt không rõ cảm xúc, "Không được làm gì?"

Bùi Thanh Ngọc không nhận ra sự khác thường của hắn mà tưởng hắn vẫn còn ngốc, nhìn đi chỗ khác nói: "Chính là, không được...... không được hôn."

Không hiểu sao Tiêu Kính Hàn lại muốn trêu y, muốn thấy y đỏ mặt lúng túng.Hắn giả ngu hỏi: "Sao không được hôn?"

Bùi Thanh Ngọc lại viện cớ, "Chẳng phải đã nói khi nào ngươi nhớ lại mới được hôn sao?"

"Ồ," Tiêu Kính Hàn hỏi tiếp, "Sao phải nhớ lại mới được hôn?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Sao ngươi hỏi lắm thế?"

Chủ tử," đúng lúc này, giọng Trình Hồi chợt vang lên cách đó không xa, "Ta quên nói với ngươi......

Bùi tiên sinh?"

Thấy Bùi Thanh Ngọc cũng ở đây, hắn muốn chia sẻ tin vui chủ tử nhà mình đã khôi phục trí nhớ, "Bùi tiên sinh, đa tạ ngươi nhé!

Chủ tử nhà ta khỏe......"

Tiêu Kính Hàn đột ngột đá hắn xuống sông.
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 16: Ngủ nhiều trên cây


"Khụ khụ khụ......"

Trình Hồi bất thình lình uống mấy ngụm nước, vùng vẫy nói, "Chủ tử, ngươi đạp ta chi vậy?!"

Bùi Thanh Ngọc cũng thắc mắc, "Sao tự dưng ngươi đạp người ta?"

Tiêu Kính Hàn lập tức nhập vai A Tễ, "Hắn chạy nhanh quá, ta sợ bị tông trúng."

Trình Hồi dưới nước: "......"

Mẹ kiếp chẳng phải ngươi hồi phục rồi à?!"

Hắt xì!"

Tiêu Kính Hàn bỗng nhiên hắt hơi một cái, mắt nhìn Bùi Thanh Ngọc lom lom, "Lạnh quá."

Bùi Thanh Ngọc vội vã đưa quần áo trong tay cho hắn, "Mau thay đồ ướt ra đi."

Thấy toàn thân Trình Hồi cũng ướt sũng, y vội kéo hắn lên khỏi nước, "Trình huynh chờ một lát, để ta về lấy quần áo."

Tiêu Kính Hàn nhìn y chạy xa rồi lại quay đầu nhìn Trình Hồi.Khóe miệng Trình Hồi giật giật, "Chủ tử, ngươi...... khỏe lại chưa vậy?"

Tiêu Kính Hàn ngẩng đầu nhìn trời.Ngươi giả ngốc gì hả?!

Đừng tưởng nhìn trời thì ta sẽ tin ngươi!

Ngươi......

Trình Hồi chợt hiểu ra, "Ngươi chưa nói với Bùi tiên sinh mình hồi phục rồi à?"

Tiêu Kính Hàn tiếp tục nhìn trời: "Chưa phải lúc."

Chưa phải lúc?

Trình Hồi nghĩ ngợi rồi vỗ đùi nói: "Ta biết rồi, đám người hôm nay nhất định sẽ nghĩ chủ tử còn ngốc, chi bằng tương kế tựu kế dụ bọn chúng ra!"

Tiêu Kính Hàn: "......

Đúng vậy."

Hắn nói lảng đi: "Sao ngươi lại về đây?"

"Ừ nhỉ," lúc này Trình Hồi mới nhớ ra mình có chuyện cần nói với hắn, "Mấy ngày trước chúng ta bắt được một người của Nhị công tử ngoài nhà trúc, giờ đang nhốt trong miếu hoang sau rừng trúc ấy."

Tiêu Kính Hàn khựng lại, đột nhiên hỏi: "Cận Mộ đâu?"

"Lần trước lão Cận nói muốn về vương phủ xem thử," Trình Hồi nói, "Nhưng lâu rồi chẳng có gì tin tức gì cả."

Hắn không khỏi lo lắng: "Chắc không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Hay là ta về tìm hắn trước nhé?"

"Không cần," Tiêu Kính Hàn nói, "Ngươi cứ để lộ chút tin tức của ta cho Nhị công tử là được."

Trình Hồi: "Hả?"

Chẳng phải muốn tìm lão Cận sao?

Liên quan gì Nhị công tử chứ?Bùi Thanh Ngọc lấy bộ đồ cuối cùng trong nhà rồi vội vàng đi tới bờ sông.Y cũng chẳng có nhiều quần áo, hôm nay ướt hai bộ, lại thay thêm hai bộ, lỡ có ai rơi xuống sông thì thật sự không còn bộ nào để thay nữa.Đi nửa đường y thấy Tiêu Kính Hàn về một mình."

A Tễ," Bùi Thanh Ngọc hỏi, "Trình huynh đâu?"

Tiêu Kính Hàn vô tội nói: "Đi rồi."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Mặc đồ ướt đi à?"

Tiêu Kính Hàn quay đầu nhìn sau lưng.Ba ám vệ ôm một đống quần áo nhảy ra.Ám vệ Giáp: "Không phải không phải, thay đồ rồi."

Ám vệ Ất: "Đúng đúng, chúng ta vừa mua về nè."

Ám vệ Bính: "Ừ, nhiều quần áo lắm!"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Sao mua nhiều quá vậy?"

Các ngươi muốn mở tiệm à?Ba người đồng loạt quay đầu nhìn Tiêu Kính Hàn.Thái dương Tiêu Kính Hàn giật một cái --- Các ngươi bị ngốc à?

Ta có nói phải mua nhiều vậy đâu.Hắn nén giận rồi ôn hòa nói: "Tại ta sợ bọn họ cũng ngã xuống nước ấy mà."

Ba ám vệ bỗng nhiên lùi lại mấy bước.Bùi Thanh Ngọc thắc mắc: "Sao thế?"

Mấy ám vệ lắc đầu.Bùi Thanh Ngọc tỏ vẻ nghi hoặc, kéo Tiêu Kính Hàn về, "Vậy chúng ta về đi, hôm nay đừng ăn cá nữa."

Tiêu Kính Hàn cúi đầu nhìn y nắm cổ tay mình, chậm rãi đi theo y về nhà trúc.Mấy ám vệ phía sau xì xào bàn tán.Ám vệ Giáp: "Sao chủ tử không cho chúng ta nói với Bùi tiên sinh hắn khỏe lại rồi nhỉ?"

Ám vệ Ất: "Chắc vì Bùi tiên sinh thích đồ ngốc chăng?"

Ám vệ Bính: "Ồ, thật sao?"

Ám vệ Giáp: "Vậy chúng ta cũng xem hắn là đồ ngốc được không?"

Ám vệ Ất: "......

Ngươi muốn bị cắt miệng nữa à?"

Ám vệ Bính: "Í, sao chỗ ta có áo cô nương vậy?"

Ám vệ Giáp Ất: "......"

Ngươi nhắm mắt lấy đại chứ gì?Trong tiệm quần áo, ông chủ ngẩn người nhìn thỏi bạc trên quầy.

Lúc nãy hắn buồn ngủ nên chống đầu ngủ gật, bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng động, mở mắt ra thì thấy trong tiệm mất đi mấy bộ đồ, còn thỏi bạc này đặt trên quầy.Hắn kinh hãi nói: "Chẳng lẽ có ma à?!"

Sau khi Trình Hồi đi, giường A Tễ bỏ trống.Thế là tối hôm đó, Bùi Thanh Ngọc bảo Tiêu Kính Hàn về giường mình ngủ.Tiêu Kính Hàn không nói gì mà ngoan ngoãn trở về phòng bên cạnh.Chốc lát sau, hắn ôm một cái gối gõ cửa phòng Bùi Thanh Ngọc.Bùi Thanh Ngọc khó hiểu: "Sao thế?"

Ba ám vệ xuất hiện sau lưng Tiêu Kính Hàn, "Chào Bùi tiên sinh."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Có chuyện gì à?"

Ám vệ Giáp: "Cũng không có gì to tát, chỉ là mấy ngày nay ngủ trên cây nhiều quá nên mỏi cổ thôi."

Ám vệ Ất: "Còn bị côn trùng cắn nữa, cả người đều đau."

Ám vệ Bính: "Ui da, đau quá!"

Tiêu Kính Hàn: "Tội nghiệp ghê."

Bùi Thanh Ngọc không biết bọn họ còn phải gác đêm ngoài trời nên giật mình hỏi, "Các ngươi toàn ngủ trên cây à?"

Ám vệ Giáp Ất Bính: "Đúng đúng."

"Như vậy sao được?"

Bùi Thanh Ngọc cau mày nói, "Phải vào phòng ngủ chứ."

Ám vệ Giáp: "Vậy đêm nay chúng ta ngủ phòng bên cạnh được không?"

Ám vệ Ất: "Bùi tiên sinh chịu khó ngủ chung với chủ tử nhé?"

Bùi Thanh Ngọc: "Nhưng phòng bên cạnh chỉ có một cái giường, ba người các ngươi làm sao ngủ vừa?"

Ám vệ Giáp: "Chen nhau là được mà, chúng ta gầy lắm."

Bùi Thanh Ngọc nhìn thân hình vạm vỡ của hắn, "......"

Tiêu Kính Hàn ôm gối tới cạnh Bùi Thanh Ngọc, "Buồn ngủ quá."

Bùi Thanh Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là vậy đi, ta đến nhà Chu huynh tá túc một đêm, các ngươi sẽ có đủ chỗ ngủ."

Tiêu Kính Hàn lập tức ngẩng đầu lên, "Chu huynh là ai?"

"Cháu trai Vương đại nương," Bùi Thanh Ngọc nói, "Gần đây thôi chứ không xa đâu, ta quen hắn mà."

Tiêu Kính Hàn túm lấy ám vệ Giáp, "Để hắn tới đó ngủ đi."

"Không được đâu," Bùi Thanh Ngọc do dự nói, "Hắn và Chu huynh đâu quen nhau......"

Ám vệ Giáp nhanh chân chạy mất, "Tiên sinh yên tâm, giờ ta sẽ đi làm quen với hắn ngay!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Vậy cũng được sao?
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 17: Đi uống rượu


Tiêu Kính Hàn chưa bao giờ tự hỏi tại sao mình muốn ngủ chung giường với Bùi Thanh Ngọc, chẳng qua hắn cảm thấy mấy ngày trước ngủ rất ngon, nếu giờ bảo hắn ngủ một mình thì hơi khó.

Hắn trở mình gối đầu lên cánh tay, mượn ánh trăng rọi qua cửa sổ ngắm nhìn Bùi Thanh Ngọc đã ngủ say bên cạnh.Người trước mắt thở rất nhẹ, áo ngủ trắng tinh càng làm nổi bật dung mạo như ngọc, nét mặt hiền hòa.Xóm núi hoang vu này sao lại nuôi được người như vậy chứ?Hắn từ từ đưa tay đến gần, tiếng tim đập trong đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng.Ánh trăng như nước chiếu vào mép giường.Đầu ngón tay Tiêu Kính Hàn khẽ nhúc nhích, dừng lại cách lông mày y một khoảng nhỏ.Ngoài cửa sổ gió thổi ào ào, lá rụng đầy đất.Tiêu Kính Hàn bỗng chốc thu tay lại, lông mày nhíu chặt.Mình......

đang làm gì vậy?Trong lúc ngủ mê Bùi Thanh Ngọc khẽ hừ một tiếng, đột nhiên ôm chầm eo hắn rồi rúc vào ngực hắn.Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn vô thức muốn gỡ bàn tay trên hông ra, nhưng giơ tay lên nửa chừng bỗng nhiên dừng lại.Ấm thật, hắn nghĩ.Ngày hôm sau, Bùi Thanh Ngọc trông thấy Chu huynh hôm qua mình nhắc ở cổng sân.Tiêu Kính Hàn trong nhà nghe thấy họ nói chuyện thì làm bộ ra sân cho lừa ăn.Thân hình Chu Viễn cao to cường tráng, nhưng chẳng biết đêm qua gặp chuyện gì mà có vẻ ngủ không ngon, dưới mắt thâm quầng."

Bùi tiên sinh," hắn do dự nói, "Tối qua có người nói là họ hàng của ngươi......"

Bùi Thanh Ngọc thấy trên mặt hắn lộ vẻ mỏi mệt thì hơi hối hận vì hôm qua không đi chung với ám vệ Giáp, chẳng lẽ Chu huynh bị dọa sợ sao?Y vốn định đi theo nói cho rõ ràng nhưng ám vệ Ất bảo y đừng lo, ám vệ Giáp xưa nay luôn nhiệt tình cởi mở, ăn cơm vừa nhanh vừa nhiều, chỉ là tá túc mà thôi, tất nhiên hắn đã làm quen với chủ nhà, tình như huynh đệ, chân không bước ra khỏi nhà......Bùi Thanh Ngọc: "......"

Được thôi.Nhưng hôm nay thấy bộ dạng này của Chu Viễn có lẽ là đã thức trắng đêm."

Quấy rầy Chu huynh rồi," Bùi Thanh Ngọc áy náy nói, "Nếu có chỗ nào đắc tội thì ta thay hắn bồi tội với Chu huynh."

"Đâu có đâu có," Chu Viễn xua tay nói, "Dù sao chỗ ta cũng có phòng trống mà, đừng khách sáo."

Chỉ là vị huynh đệ kia nói nhiều quá, lải nhải bên tai hắn hơn nửa đêm, nếu không phải gà gáy e là bây giờ vẫn đang lải nhải.Hắn định thần lại rồi nói với Bùi Thanh Ngọc: "Mấy ngày trước ta mới ủ rượu mơ, tối nay ngươi có rảnh không, tới uống một chén nhé?"

Tiêu Kính Hàn đang vuốt lừa chợt dừng lại --- Cô nam quả nam uống rượu à?Chu Viễn ủ rượu ngon có tiếng, bình thường ủ rượu gì mới đều mời Bùi Thanh Ngọc đến nếm thử, Bùi Thanh Ngọc cũng không chối từ mà cười nói: "Thế thì xin đa tạ."

Gương mặt màu lúa mì của Chu Viễn ửng đỏ, hắn cúi đầu xuống, lắp bắp nói: "Vậy......

Vậy ta chờ ngươi."

Nói xong vội vàng đi mất.Bùi Thanh Ngọc không hiểu lắm, vừa quay người định về phòng thì đột nhiên đụng phải một lồng ngực rắn chắc."

A Tễ?"

Tiêu Kính Hàn nhìn y nói: "Ta cũng muốn uống."

Bùi Thanh Ngọc nhất thời không hiểu, "Uống gì cơ?"

Tiêu Kính Hàn: "Uống rượu."

Bùi Thanh Ngọc định nói trẻ con không được uống rượu, nhưng nghĩ lại hắn cũng không nhỏ, chỉ là hơi ngốc thôi."

Ngươi biết uống rượu à?"

Tiêu Kính Hàn: "Biết."

Bùi Thanh Ngọc: "Vậy ta đem về một ít cho ngươi uống nhé?"

Tiêu Kính Hàn: "Không được."

"Nhưng......"

Bùi Thanh Ngọc chợt thấy ánh mắt hắn thâm trầm, hình như không giống trước đây cho lắm.Y chồm tới nhìn sâu vào mắt hắn: "A Tễ, có phải ngươi......"

Tiêu Kính Hàn quay mặt đi rồi đưa tay ôm đầu, nhìn như hết sức đau đớn."

A Tễ?"

Bùi Thanh Ngọc vội kêu lên, "Sao vậy?"

"Đau đầu quá."

"Để ta đi tìm Tôn đại phu."

"Không cần," Tiêu Kính Hàn kéo y lại, chột dạ nói, "Đợi lát nữa là hết thôi."

"Làm sao đợi được chứ?"

"Đỡ hơn nhiều rồi."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Nhanh vậy sao?"

Tiêu Kính Hàn gật đầu một cách giả trân.Bùi Thanh Ngọc hoài nghi nhìn y, "Hay là ngươi muốn đi uống rượu nên gạt ta?"

Tiêu Kính Hàn: "......

Đâu có."

"Vậy không được đi."

"Không được."

Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc vẫn không thắng nổi hắn, đành phải dẫn hắn đi chung.Chu Viễn lúng túng nhìn người thừa thãi bên kia bàn, "Hắn......"

Bùi Thanh Ngọc áy náy nói: "Hắn không chịu ở nhà một mình, cùng đến quấy rầy Chu huynh vậy."

Bùi Thanh Ngọc nhặt được kẻ ngốc dưới chân núi, việc này Chu Viễn cũng biết, trước đó còn thấy hắn ôm con lừa nói mình là đại tiên lừa.Nghĩ đầu óc hắn không tốt lắm nên Chu Viễn cũng chẳng để ý.

Hắn rót rượu cho Bùi Thanh Ngọc rồi nói: "Lần này ta sửa lại công thức nên ngọt hơn nhiều, ngươi nếm thử đi."

Bùi Thanh Ngọc bưng rượu lên ngửi ngửi, mùi rượu hòa với mùi trái cây chua ngọt cực kỳ hấp dẫn.Y đang định uống thì một bàn tay đột nhiên đưa qua từ bên cạnh, nắm cổ tay y chuyển chén rượu sang hướng khác.Tiêu Kính Hàn uống cạn chén rượu ngay trên tay y, khóe môi hiện ra ý cười: "Ngọt lắm."

Chu Viễn: "......"

Hắn ngốc thật sao?Bùi Thanh Ngọc ngơ ngác, dời mắt đi chỗ khác hỏi: "Sao ngươi...... uống rượu của ta?"

Chu Viễn vội rót thêm chén nữa cho y, còn rót cho cả Tiêu Kính Hàn, "Nếu A Tễ huynh đệ thích thì uống nhiều một chút."

Tiêu Kính Hàn cứ tưởng bọn họ hẹn nhau uống rượu thì tửu lượng phải cao lắm, kết quả mới uống mấy chén cả hai đã say mèm.Thấy Bùi Thanh Ngọc choáng váng gục đầu xuống bàn, Tiêu Kính Hàn không khỏi bật cười, ngón tay xoa xoa gò má ửng hồng của y, "Với tửu lượng này mà cũng dám đi uống rượu à?"

Bùi Thanh Ngọc hé mắt ra nhìn hắn, dường như đang nghĩ xem hắn là ai."

Thanh Ngọc......"

Đúng lúc này, Chu Viễn say khướt ngẩng đầu lên, lẩm bẩm gọi tên Bùi Thanh Ngọc.

Hắn mơ màng nhìn Bùi Thanh Ngọc trước mắt, nhịn không được vươn tay ra.Ánh mắt Tiêu Kính Hàn sa sầm, lanh tay lẹ mắt kéo tay Bùi Thanh Ngọc lại rồi chìa tay mình ra.Chu Viễn cầm tay hắn áp vào tim mình rồi lẩm bẩm: "Thanh Ngọc, ngươi có biết tâm ý của ta không?"

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn lập tức lạnh đi."

Không biết," hắn siết chặt năm ngón tay, chậm rãi nói, "Hay là...... móc ra xem thử nhé?"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 18: Tối qua nói gì


Chu Viễn say đến nỗi đầu óc mụ mẫm, cũng không nhận ra mình nắm lộn người, càng không nghe rõ Tiêu Kính Hàn nói gì, sững sờ hỏi: "Móc, móc gì cơ?"

Giọng Tiêu Kính Hàn trầm thấp, gằn từng chữ một: "Tim ngươi."

"Tim ta?"

Chu Viễn nắm cánh tay hắn, "Trong tim ta đều là ngươi, Thanh Ngọc......"

Hắn thực sự muốn tới gần người trước mắt, muốn thổ lộ lòng mình với y, "Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã thích ngươi rồi......

Ngươi cười với ta còn đẹp hơn hoa nở khắp núi, trong mơ ta chỉ thấy ngươi cười......"

"Ta muốn nói với ngươi nhưng lại sợ ngươi ghét ta, làm ngơ ta......

Thanh Ngọc, ơ?"

Hắn vuốt ve cánh tay Tiêu Kính Hàn rồi buồn bực hỏi: "Thanh Ngọc, hình như ngươi mập lên không ít nhỉ?"

"Nhưng không sao," hắn lại cười he he, "Ngươi thế nào ta cũng thích, cũng thích......"

Nói một hồi hắn lại gục xuống bàn.Tiêu Kính Hàn đen mặt, đang định rút tay về thì thấy Bùi Thanh Ngọc mơ màng ngẩng đầu lên lẩm bẩm: "Thích...... gì cơ?"

Mắt y lờ đờ, thấy tay Tiêu Kính Hàn đặt trên ngực Chu Viễn thì lập tức nhíu mày, hậm hực nói: "Ngươi sờ hắn làm gì?"

Y kéo tay Tiêu Kính Hàn về, "Không được sờ."

Tiêu Kính Hàn tưởng y không vui vì Chu Viễn nên nhìn y bằng ánh mắt nặng nề, "Sờ một chút cũng không được, ngươi quan tâm hắn vậy sao?"

Bùi Thanh Ngọc làu bàu: "Dù sao cũng không được sờ."

"Ta cứ sờ thì sao?"

Tiêu Kính Hàn lạnh lùng nói, "Sao, ngươi muốn đánh ta, mắng ta vì hắn à?"

Bùi Thanh Ngọc nắm tay áo, không vui nói: "Ngươi nhất định phải sờ sao?"

Tiêu Kính Hàn: "Đúng vậy!"

Bùi Thanh Ngọc cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi sờ ta đi......"

Tiêu Kính Hàn nín thở, kinh ngạc hỏi: "......

Cái gì?"

Giọng Bùi Thanh Ngọc càng nhỏ hơn, nhưng y vẫn nói: "Nếu ngươi nhất định phải sờ thì sờ ta được không?"

Tim Tiêu Kính Hàn đập thình thịch, "Ngươi muốn ta sờ ngươi à?"

Bùi Thanh Ngọc mạnh miệng nói: "Là, là ngươi đòi sờ mà."

Khóe môi Tiêu Kính Hàn cong lên, đưa tay xoa eo y rồi thấp giọng hỏi: "Sờ chỗ nào cũng được sao?"

Bùi Thanh Ngọc vô thức né tránh, "Nhột......"

Ý cười của Tiêu Kính Hàn càng sâu hơn, trêu chọc y: "Sợ nhột mà còn bảo ta sờ nữa à?"

Bùi Thanh Ngọc ngước nhìn hắn, đôi mắt ướt át mông lung.

Y tỏ vẻ khó xử, xoắn xuýt một lát rồi nói: "Vậy ngươi sờ nhẹ thôi......"

Cổ họng Tiêu Kính Hàn thít chặt, bàn tay trên eo Bùi Thanh Ngọc vô thức bóp mạnh làm y bị đau kêu lên một tiếng, bất mãn nói: "Chẳng phải nói sờ nhẹ rồi sao?"

Tiêu Kính Hàn giật mình định thần lại rồi buông tay ra."

Về thôi," hắn đứng dậy, quay mặt đi chỗ khác nói, "Muộn rồi."

Bùi Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn: "Ta không còn sức, dậy không nổi."

Tiêu Kính Hàn khom người bế y về nhà trúc."

A Tễ," Bùi Thanh Ngọc ôm cổ hắn, vừa cười vừa dụi dụi, "Muốn bay cơ."

Tiêu Kính Hàn: "......

Đâu cần phải bay?"

Cũng đâu có xa."

Không chịu," Bùi Thanh Ngọc khăng khăng nói, "Chỉ muốn bay thôi, bay cao thật cao."

Tiêu Kính Hàn bị y làm nũng không còn cách nào, dậm chân bế y nhảy lên ngọn cây rồi phóng người bay đi."

Bay rồi bay rồi," Bùi Thanh Ngọc cười tít mắt, hớn hở nói, "A Tễ thật là giỏi!"

Tiêu Kính Hàn lảo đảo suýt rơi xuống.Khi hắn bế người về nhà trúc thì ám vệ Giáp Ất Bính chen nhau cạnh cửa sổ nhìn trộm.Bọn họ đã mắc một cái võng trong phòng nên ám vệ Giáp không cần chạy tới nhà Chu Viễn tá túc mỗi đêm nữa.Ám vệ Bính: "Oa, sao lại bế về vậy?"

Ám vệ Ất: "Hình như Bùi tiên sinh ngủ rồi."

Ám vệ Giáp: "Ngủ sẽ được bế à?

Sao ta ngủ mà không ai bế?"

Ám vệ Ất Bính: "......"

Tiêu Kính Hàn nhìn thoáng qua cửa sổ.Ba người lập tức đóng ập cửa sổ, câm như hến.Sáng hôm sau, khi Bùi Thanh Ngọc tỉnh lại thì hơi đau đầu.Y không nhớ đêm qua mình về thế nào, trong đầu hỗn loạn, cái gì cũng không nhớ nổi.Y ra khỏi phòng, trông thấy Tiêu Kính Hàn gọt trúc trong sân."

A Tễ," Bùi Thanh Ngọc đi tới hỏi, "Ngươi gọt trúc làm gì vậy?"

Tiêu Kính Hàn thổi bay mảnh vụn, để lộ cạnh trúc bén như dao, "Đuổi ruồi."

Bùi Thanh Ngọc càng nghi ngờ hơn --- Đuổi ruồi bằng trúc à?"

Bùi tiên sinh......"

Sau lưng chợt vang lên tiếng Chu Viễn, Bùi Thanh Ngọc quay đầu thấy hắn đứng ngoài cổng sân, có vẻ hơi do dự."

Chu huynh?"

Bùi Thanh Ngọc đi tới nói, "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng......"

Chu Viễn ngập ngừng, "Tối qua có phải ta......"

Sáng sớm tỉnh dậy không thấy Bùi Thanh Ngọc, hắn lờ mờ nhớ lại hình như đêm qua mình đã nắm tay Bùi Thanh Ngọc bày tỏ tình cảm, nói mình thích y.Trong lòng hắn chấn động mạnh, không biết là thật hay giả, hoặc chỉ là say rượu nằm mơ mà thôi."

Hôm qua uống say ta có...... nói gì không?"

Ngay cả mình nói gì Bùi Thanh Ngọc cũng không nhớ thì làm sao nhớ nổi người khác nói gì, "Cái này...... hôm qua ta cũng say nên không nhớ."

Chu Viễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hơi tiếc nuối --- Nếu mình nói thật thì sẽ thế nào nhỉ?"

Có đấy," Tiêu Kính Hàn trong sân đột nhiên mở miệng, "Nói nhiều lắm."

Tim Chu Viễn lại giật thót: "A Tễ huynh đệ, ta nói gì vậy?"

Tiêu Kính Hàn nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó nhận ra, sau đó lập tức biến mất, quay mặt nhìn Bùi Thanh Ngọc, ánh mắt trong veo vô tội: "A Thanh, hắn nói muốn làm con trai ngươi đó."

Bùi Thanh Ngọc, Chu Viễn: "......"
 
Back
Top Bottom