Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,029
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
355070586-256-k482367.jpg

[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trường Yên
Nhân vật chính: Công điên (khờ) hung ác nham hiểm x Mỹ nhân thụ dịu dàng
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Giới thiệu


Tác giả: Trường YênNhân vật chính: Công điên (khờ) hung ác nham hiểm x Mỹ nhân thụ dịu dàng Tag: Cổ đại, hài, 1v1, HESố chương: 82
──── ⑅*❀*⑅ ────

Công là kẻ điên hung ác nham hiểm, một ngày nọ bị thương nặng, đầu va chạm mạnh nên thành kẻ khờ, được thụ bỏ lên lưng lừa chở về nhà.Thụ là tiên sinh dạy học ở thôn nhỏ trên núi, vì công mất trí mà không tìm được người nhà của hắn nên đành phải nuôi hắn.Thỉnh thoảng thụ cũng dẫn công đến học đường.

Một ngày nọ, sau khi về nhà công rầu rĩ không vui, thụ hỏi hắn bị sao?Công vừa tức vừa tủi, "Bọn họ đều nói ta được nhặt về!"

Thụ không đành lòng thấy hắn như vậy nên gạt hắn: "Đâu phải nhặt, tiên tử đưa ngươi tới mà."

Công mừng rỡ hỏi: "Vậy ta cũng là tiên sao?"

Thụ: "......

Ừ."

Công: "Vậy ta là tiên gì?"

Thụ liếc nhìn con lừa bên ngoài, "......

Đại tiên lừa."

Sau đó công hết mất trí nhưng lại trở nên xấu tính, thụ tức giận đuổi người ra khỏi thôn.Công cười lạnh một tiếng, miệng còn cứng hơn chim, "Chỉ là một tên nhà quê, cần gì phải để ý chứ?"

Sau đó nữa thuộc hạ của công chạy đến tìm thụ, khóc ròng nói công lại bị thương nặng nhưng quyết không cho đại phu cứu mà chỉ đòi gặp thụ.Thuộc hạ: "Xin tiên sinh mau cứu chủ tử nhà ta với!"

Thụ: "Ta là thầy dạy học chứ đâu phải đại phu."

Thuộc hạ: "Chủ tử nói chỉ cần ngươi hôn là hắn khỏe lại ngay."

Thụ: "......"◖──────☛♡☚──────◗
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 1: Có phải bị đụng choáng đầu rồi không


Mùa xuân ấm áp, sắc xanh phủ khắp nơi, tiếng côn trùng kêu vang trong xóm núi.

Trên đường đá, một công tử mặc trường sam màu xanh nhạt ôm mấy cuốn sách trên tay gõ cửa gỗ của tiệm thuốc."

Bùi tiên sinh," thiếu niên đang nấu thuốc trước sảnh thấy y vào thì móc trong ngực ra mấy tờ giấy, hớn hở nói, "Ngài xem này, mấy chữ ngài dạy hôm qua ta viết xong hết rồi."

Bùi Thanh Ngọc cầm chữ hắn viết lên xem một lát rồi ôn hòa cười nói: "Viết tốt lắm, hôm nay có thể đổi mấy chữ khác."

Phương Tiểu Trúc ngây ngô gật đầu, sực nhớ ra chuyện gì nên lại nói: "Người kia vẫn chưa tỉnh đâu ạ."

Đã hai ngày rồi mà chưa tỉnh nữa sao?

Bùi Thanh Ngọc nhíu mày nhìn thoáng qua trong phòng.Hôm kia nhân lúc rảnh rỗi, y dắt lừa lên núi đào măng xuân.

Nhưng măng còn chưa kịp đào thì thấy người kia máu me đầm đìa ngất xỉu bên đường.Y giật nảy mình, rón rén đưa tay thăm dò hơi thở người kia, thấy còn thở nên vội vàng khiêng người lên lưng lừa chở về tiệm thuốc này.Đại phu râu bạc kiểm tra một phen, nói vết thương của người này không sâu, chỉ là máu chảy nhiều quá nên nhìn hơi đáng sợ, sau ót còn u một cục to, chẳng biết có bị mất trí không nữa."

Chắc bị đụng đầu nên mới không tỉnh đấy ạ."

Phương Tiểu Trúc nói, "Sư phụ đến thôn Đông khám chân cho Trương bá rồi, nói khi nào về sẽ châm cứu cho hắn."

Bùi Thanh Ngọc gật đầu rồi quay mặt nhìn vào phòng, "Để ta đi thăm hắn một lát."

Trong phòng nồng nặc mùi thuốc đắng, người được nhặt về nằm im trên giường.Bùi Thanh Ngọc đến gần, thấy trong lúc hôn mê hắn vẫn nhíu chặt mày như gặp ác mộng.Sao lại máu me đầm đìa nằm dưới núi chứ?

Bùi Thanh Ngọc nghĩ, chẳng lẽ gặp phải bọn cướp?Y nhớ hôm đó nhìn thấy người này, mặc dù quần áo trên người đẫm máu nhưng vẫn nhìn ra được loại vải đắt tiền mà chỉ có nhà giàu mới mặc, chắc là công tử trong phủ nào đó......"

Sư phụ, ngài về rồi!"

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng reo của Phương Tiểu Trúc.Bùi Thanh Ngọc đi ra khỏi phòng chào hỏi, "Tôn đại phu."

Tôn đại phu đưa rương thuốc cho Phương Tiểu Trúc rồi ngồi cạnh bàn đá trong sân với y, nhắc tới người đang hôn mê bất tỉnh trong phòng kia."

Đêm qua hắn sốt cao làm toàn thân nóng bừng, sáng nay mới đỡ......"

Họ đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng loảng xoảng, hình như là tiếng chén sứ rơi xuống đất vọng ra từ trong bếp.Phương Tiểu Trúc chạy vội vào xem, "Gì vậy?

Chẳng lẽ có chuột sao?"

Sau đó hắn kinh ngạc la lên: "A!

Tỉnh rồi tỉnh rồi!

Sư phụ, tiên sinh, hắn tỉnh rồi!"

Tỉnh rồi?

Bùi Thanh Ngọc vội vàng đứng dậy vào xem.Cạnh bếp lò, nam nhân mặc áo lót quấn băng trắng trên đầu ngồi xổm dưới đất cắn bánh bao ngấu nghiến."

Huynh đài?"

Bên tai chợt vang lên một giọng nói êm ái như tiếng mưa rơi trước thềm.

Hắn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt thanh tú......Phương Tiểu Trúc thấy người kia nhìn sững Bùi Thanh Ngọc thì thắc mắc: "Ơ, sao mặt hắn đỏ thế?"

Tôn đại phu chạy đến cốc đầu hắn, "Hắn bị nghẹn!

Có thể không đỏ mặt được sao?!"

Lúc này Phương Tiểu Trúc mới phát hiện bánh bao trong miệng hắn nuốt không trôi nên nghẹn sắp tắt thở.Tôn đại phu vội vàng ngồi xuống đập lưng hắn mấy cái."

Khụ khụ khụ......"

Nam nhân bỗng phun ra bánh bao trong miệng rồi thở hổn hển."

Được rồi, bị nghẹn không chết đâu mà lo."

Tôn đại phu cầm tay hắn bắt mạch xem bệnh, thở phào nói, "Không sao, uống thêm mấy thang thuốc rồi nghỉ ngơi ít ngày là khỏe thôi."

Còn chưa dứt lời thì người kia đã đưa tay nhổ râu ông, "Trắng thật."

"Ui!"

Tôn đại phu xuýt xoa kêu đau, vội vàng giật râu lại.Phương Tiểu Trúc tức giận nói: "Sao ngươi nhổ râu sư phụ ta?"

Nam nhân vô tội hỏi, "Râu bạc không cần nhổ sao?"

Tôn đại phu, Bùi Thanh Ngọc, Phương Tiểu Trúc: "......"

"Ôi," Tôn đại phu ấn đầu hắn xuống nhìn kỹ, "Bị đụng hỏng thật sao?"

Bùi Thanh Ngọc hỏi dò: "Huynh đài có nhớ nhà mình ở đâu không?"

Người kia lắc đầu.Bùi Thanh Ngọc: "Nhớ tên mình không?"

Vẫn lắc đầu.Bùi Thanh Ngọc đổi cách hỏi khác, "Vậy ngươi có nhớ gì không?"

Người kia nhìn y, đáy mắt lóe sáng, cười ngây ngô nói: "Ngươi."

"Ta?"

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu, trước kia mình từng gặp vị công tử này sao?Y không hề biết khi mình dắt lừa chở người này về tiệm thuốc, người trên lưng lừa mơ màng mở mắt ra, trong mùi máu tanh nồng thoáng thấy một bóng áo xanh......"

Nhưng tên ngươi còn không nhớ thì làm sao nhớ tiên sinh được?"

Phương Tiểu Trúc không tin.Người kia ngơ ngác hỏi: "Tên?"

"Đúng vậy," Phương Tiểu Trúc nói, "Mỗi người đều có tên, như ta tên Phương Tiểu Trúc chẳng hạn."

Người kia ngoẹo đầu, "Phương Tiểu Trư?"

Phương Tiểu Trúc: "......"

"Ngươi mới là heo á!"

Phương Tiểu Trúc tức chết, "Là Trúc!

Trúc!"

"Trụ?"

Người kia nhìn thoáng qua cây cột trong bếp, "Chẳng phải cột hình tròn à?

Sao ngươi lại hình vuông?" (Phương: vuông)"Cột gì hả?!

Không phải cột!"

Phương Tiểu Trúc suýt đánh nhau với hắn, Tôn đại phu vội vàng can ngăn rồi bảo Phương Tiểu Trúc đem rương thuốc tới.Vết thương trên người không khó chữa nhưng đầu óc có bệnh thì hơi khó.

Tôn đại phu lo lắng hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?

Đau đầu không?"

Người kia xoa bụng mình: "Đói."

Tôn đại phu: "......

Vậy ăn no rồi nói sau."

Thế là khay bánh bao lớn trên bếp lò bị ăn sạch, người đói bụng hai ngày rốt cuộc cũng được ăn no.Thấy tay hắn dính mỡ, Bùi Thanh Ngọc lấy trong tay áo ra một cái khăn rồi cầm tay hắn lau sạch.Nam nhân nhìn y, sau đó lại quay mặt nhìn Phương Tiểu Trúc đang nấu thuốc với Tôn đại phu bên ngoài, không đầu không đuôi nói: "Tiểu Trư nói mỗi người đều có tên."

"Không phải Tiểu Trư," Bùi Thanh Ngọc cười, đầu ngón tay nắn nót viết trên lòng bàn tay hắn, "Là Tiểu Trúc, trúc trong kiến trúc ấy."

"Vậy ngươi tên gì?"

"Bùi Thanh Ngọc."

"Viết thế nào?"

Bùi Thanh Ngọc lại nắn nót viết tên mình lên lòng bàn tay hắn.Tay y dài mảnh, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay ấm áp hơi nhột.Người kia ngẩn ngơ hỏi: "Vậy còn ta?"

Bùi Thanh Ngọc khẽ lắc đầu, "Bùi mỗ cũng không biết."

"Ta không có tên à?"

Ánh mắt kẻ ngốc lộ ra vẻ hoang mang, "Ta không phải người sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 2: Sao không đi cửa lớn


Bùi Thanh Ngọc nhất thời không biết nói sao với hắn nên giải thích: "Không phải ngươi không có tên mà chỉ quên mất thôi."

Người kia hỏi: "Vậy chừng nào ta mới nhớ được?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Không biết nữa."

Người kia gục đầu xuống, rầu rĩ nói: "Vậy là ta vẫn không có tên."

Thấy bộ dạng chán nản của hắn, Bùi Thanh Ngọc nghĩ ngợi rồi giơ ngón tay lên viết vào lòng bàn tay hắn một chữ "Tễ", sau đó nói: "Ta gặp ngươi dưới núi Vũ Tễ, tạm thời gọi ngươi là A Tễ được không?"

"A Tễ?"

Ánh mắt người kia sáng lên, gật đầu nói, "Vậy ta gọi ngươi là A Thanh được không?"

Mặc dù chưa ai gọi mình như vậy nhưng đây chỉ là cách xưng hô mà thôi, Bùi Thanh Ngọc cũng chẳng để tâm nên đồng ý ngay.Tôn đại phu lật sách thuốc hai ngày vẫn không tìm được cách chữa đầu.

Vết thương trên người A Tễ sau mấy ngày uống thuốc đã lành lại, nhưng hắn rất sợ uống thuốc, cứ thấy chén thuốc thì lại bỏ chạy.Bùi Thanh Ngọc vào thành đến nha môn một chuyến, nghĩ công tử nhà ai bị lạc nên tới báo quan.

Nhưng đến nha môn hỏi thăm lại không nghe nhà ai mất người.Chẳng lẽ không phải người ở gần đây sao?

Bùi Thanh Ngọc nghĩ, nếu vậy biển người mênh mông biết đi đâu tìm đây?A Tễ ngồi xổm ở cổng tiệm thuốc, nhìn con đường đá bên ngoài rồi hỏi Phương Tiểu Trúc đang nấu thuốc: "Tiểu Trư, sao A Thanh chưa về nữa?"

Mấy ngày nay Phương Tiểu Trúc và hắn ầm ĩ mấy lần nhưng hắn vẫn không nhớ được tên, cũng lười uốn nắn hắn nên để mặc hắn gọi "Tiểu Trư", còn Phương Tiểu Trúc gọi hắn là "Đại Trư"."

Lát nữa tiên sinh mới về."

Phương Tiểu Trúc bưng thuốc tới, "Đại Trư, uống thuốc đi."

Nhìn thuốc vừa hăng vừa đắng kia, Đại Trư lùi lại hai bước, đưa tay sờ vết thương trên ngực rồi nói: "Không đau, không uống."

"Đây không phải thuốc chữa vết thương," Phương Tiểu Trúc nói, "Mà chữa đầu cho ngươi đấy, sư phụ tìm rất lâu mới thấy toa thuốc này, uống thử xem có hiệu quả không."

A Tễ mờ mịt hỏi: "Đầu ta bị sao vậy?"

Phương Tiểu Trúc: "Đụng hư chứ sao."

A Tễ đưa tay xoa đầu, "Đâu có hư."

Phương Tiểu Trúc: "Ngươi sờ không thấy là đúng rồi, ngươi cũng đâu phải đại phu."

"Vậy phải để ai sờ?"

A Tễ hớn hở nói, "A Thanh sờ à?"

Phương Tiểu Trúc: "......

Dĩ nhiên không phải rồi, sư phụ ta mới là đại phu."

A Tễ lập tức lạnh mặt, "Ờ."

Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở ngã rẽ trên đường đá, dẫn con lừa nhỏ chậm rãi đi tới.A Tễ lập tức đứng dậy vẫy tay gọi: "A Thanh!"

Bùi Thanh Ngọc đi tới, gương mặt hiền hòa lộ ra ý cười: "Sao lại đứng ở cổng thế?"

A Tễ: "Ta chờ ngươi mà."

Phương Tiểu Trúc bưng thuốc mách với Bùi Thanh Ngọc, "Tiên sinh, hắn lại không chịu uống thuốc nữa."

Bùi Thanh Ngọc quay sang khuyên nhủ A Tễ: "Phải uống thuốc mới mau hết bệnh chứ."

A Tễ ấm ức nói: "Nhưng đắng lắm......"

Bùi Thanh Ngọc gỡ hai túi giấy trên lưng lừa rồi đưa cho hắn một cái, "Đây là mứt quả, ăn vào sẽ hết đắng ngay."

A Tễ mở túi giấy ra rồi tò mò nếm thử một quả, hai mắt tỏa sáng: "Ngọt."

Bùi Thanh Ngọc: "Vậy uống thuốc được chưa?"

A Tễ nhìn mứt quả rồi lại nhìn chén thuốc trong tay Phương Tiểu Trúc, nhăn mặt nhận lấy thuốc.Bùi Thanh Ngọc đưa túi giấy còn lại cho Phương Tiểu Trúc, "Bánh đậu đỏ đấy."

Phương Tiểu Trúc vui vẻ nói: "Tạ ơn tiên sinh!"

A Tễ: "Ta cũng muốn ăn bánh đậu đỏ."

Bùi Thanh Ngọc: "Uống thuốc xong rồi ăn."

A Tễ uống một hơi cạn sạch chén thuốc.Phương Tiểu Trúc: "......"

Ngươi thích ăn bánh đậu đỏ vậy sao?A Tễ ở tiệm thuốc uống thuốc chữa đầu mấy ngày nhưng vẫn không nhớ được gì.

Tôn đại phu lật hết sách thuốc cũng không biết chữa thế nào, chắc chỉ có thể để hắn tự hồi phục thôi.Người do Bùi Thanh Ngọc nhặt về nên y cũng không thể bỏ mặc hắn ở tiệm thuốc, đem thêm phiền phức cho Tôn đại phu.Thế là A Tễ nắm tay áo Bùi Thanh Ngọc theo y về nhà.Ngày xuân ấm áp, đầu cành nhú chồi non, sức sống dạt dào.

Mấy đứa trẻ thả diều nô đùa ầm ĩ, thấy Bùi Thanh Ngọc thì nhao nhao nói "Chào tiên sinh" rồi lại chạy xa.A Tễ giơ tay lên, xòe năm ngón tay ra hứng nắng rồi nhìn ngây người.Bùi Thanh Ngọc tưởng hắn đang che nắng, "Nóng à?

Vậy chúng ta đi nhanh một chút."

"Không phải," A Tễ ngửa mặt lẩm bẩm, "A Thanh, chói quá......"

Hắn bật cười thả tay xuống, quay đầu nhìn Bùi Thanh Ngọc rồi ngốc nghếch nói: "Chói mù mắt chó."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

A Tễ: "A Thanh, sao ngươi không nói gì hết vậy?"

Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ hỏi: "Câu này ngươi học ở đâu thế?"

A Tễ: "Tiểu Trư nói đấy."

Bùi Thanh Ngọc yên lặng kéo hắn đi tiếp, nghĩ thầm vẫn nên khuyên Phương Tiểu Trúc đến học đường đi.Phương Tiểu Trúc đã mười ba tuổi nhưng chẳng biết bao nhiêu chữ.

Hồi trước Tôn đại phu muốn cho hắn đi học nhưng hắn không chịu mà đòi ở lại tiệm thuốc phụ giúp.

Mỗi khi rảnh rỗi Bùi Thanh Ngọc đành phải đến dạy hắn viết chữ đọc thơ, hoặc là kể cho hắn nghe điển tích lịch sử.Nhưng mấy thứ này quá vụn vặt nên không thể thay đổi thói quen của Phương Tiểu Trúc, mở miệng ra là "mù mắt chó".Bùi Thanh Ngọc mở cổng, con lừa trong lều cỏ thấy người về thì ngẩng đầu kêu mấy tiếng.A Tễ hào hứng chạy tới xoa đầu con lừa, "Đại Mao!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Sao còn biết đặt tên nữa vậy?A Tễ vuốt lừa xong lại nhìn gian nhà trúc trước mắt hỏi: "A Thanh, nhà ngươi đây hả?"

Bùi Thanh Ngọc gật đầu.Gian nhà trúc này là nghĩa phụ để lại cho y.Thật ra y cũng được nhặt về.

Từ khi có trí nhớ y đã lang thang một mình ngoài đường, một lão tiên sinh dạy học trong thôn cho y một bát cháo nóng rồi nhận y làm con nuôi.Sau khi lão tiên sinh qua đời, Bùi Thanh Ngọc trở thành tiên sinh ở học đường trong thôn này.A Tễ tò mò đi quanh nhà trúc một vòng rồi mở cửa sổ nhảy vào nhà.Bùi Thanh Ngọc: "......

Sao ngươi không đi cửa lớn?"

A Tễ: "Không biết, hình như đi kiểu này quen hơn."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Chắc không phải trước đây ngươi là ăn trộm đấy chứ?Nhưng hôm đó nhặt được hắn dưới chân núi, nhìn bộ đồ có vẻ rất đắt tiền, không hề giống người túng thiếu.Chẳng lẽ bộ đồ kia cũng là trộm được sao?Bùi Thanh Ngọc tháo túi tiền bên hông lắc lắc trước mắt hắn.Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi có......"

Muốn cướp tiền không?A Tễ đột nhiên chụp lấy tay y.Bùi Thanh Ngọc: Quả nhiên!Sau đó y cảm thấy tay mình bị xoa một cái, nghe A Tễ nói: "A Thanh, tay ngươi đẹp thật."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Chắc không phải dâm tặc đấy chứ?
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 3: Có biết tiên thuật không


A Tễ nắm tay Bùi Thanh Ngọc, đầu ngón tay ấm áp vuốt ve cổ tay y.

Bùi Thanh Ngọc vội vàng rút tay về rồi mất tự nhiên nói: "Nói bậy bạ gì đó......"

"Đâu có nói bậy," A Tễ cười ngây ngô, "Đẹp thật mà, A Thanh đẹp nhất."

Bùi Thanh Ngọc: Chết rồi, càng nghe càng giống dâm tặc.Cũng may hắn chỉ thích nhảy cửa sổ chứ không làm chuyện gì kỳ quái, ban đêm cũng ngoan ngoãn ngủ trong phòng khác, hình như ngủ không say nên chỉ nghe một tiếng động nhỏ cũng tỉnh giấc.Sáng hôm sau, Bùi Thanh Ngọc thấy hắn ngồi xổm cạnh con lừa, ngửa đầu hỏi nó, "Đại Mao, ngươi đói bụng đúng không?

Sao nửa đêm kêu hoài vậy?"

Đêm qua có kêu sao?

Sau khi ngủ thiếp đi Bùi Thanh Ngọc chẳng nghe gì cả.Y đi tới hỏi A Tễ: "Đêm qua nó kêu à?"

A Tễ gật đầu rồi giơ ba ngón tay lên: "Ba lần."

Con lừa của Bùi Thanh Ngọc xưa nay kêu rất nhỏ, nếu ngủ say sẽ không nghe thấy.Y ngờ vực hỏi: "Đêm qua ngươi không ngủ sao?"

A Tễ: "Ngủ chứ, nghe Đại Mao kêu nên dậy."

Bùi Thanh Ngọc bỏ thêm ít cỏ khô cho con lừa rồi buồn bực nghĩ chẳng lẽ nó đói thật sao?Ngoài thôn, một người mặc đồ đen phóng ngựa chạy như bay, đến ngã rẽ đột nhiên ghìm ngựa dừng lại rồi trầm ngâm tự hỏi đi bên trái hay bên phải?Hắn đeo mặt nạ từ thái dương đến gò má phải, che kín nửa bên mặt.Hắn lượn quanh thôn này đến nửa đêm, đi qua đi lại trước một gian nhà trúc làm con lừa trong lều kêu ba lần.Giờ nên đi bên nào đây?

Hắn trầm mặc một lát rồi rẽ trái.Chẳng bao lâu sau lại thấy hắn chạy về rồi cưỡi ngựa chạy sang phải.Sau mấy ngày quẹo tới quẹo lui, rốt cuộc hắn về tới thành Vân Châu, dừng chân ở một quán trọ.Hắn vào phòng khách, một người vội hỏi: "Cận đầu gỗ, sao giờ ngươi mới về hả?!

Lại bị lạc à?"

Cận Mộ làm thinh."

Đã bảo ngươi đừng chạy xa như vậy, thám thính tin tức ai đi mà chẳng được," Trình Hồi càm ràm, "Không biết đường mà cứ đòi đi, chủ tử cũng vậy, còn theo ngươi chạy lung tung nữa......"

Nói nửa chừng, hắn giật mình vỗ đầu một cái: "A!

Chủ tử!

Chủ tử mất tích rồi!"

Cận Mộ nhíu chặt mày, "Xảy ra chuyện gì?"

"Ta cũng không biết nữa," Trình Hồi sốt ruột nói, "Mười mấy ngày trước không tìm được người, cũng chẳng để lại tin tức gì."

Mấy ngày nay bọn họ tìm khắp nơi nhưng vẫn không có manh mối nào.Trình Hồi lo lắng nói: "Có khi nào hai người trong phủ......"

Cận Mộ dừng một lát rồi quay lưng đi ra ngoài, "Để ta đi xem thử."

"Khoan đã," Trình Hồi đuổi theo nói, "Để ta vẽ cho ngươi tấm bản đồ, mất công lại lạc đường nữa, lão Cận......"

Ở học đường, A Tễ ngồi xổm trước thềm đá nhìn Bùi Thanh Ngọc dạy trẻ con đọc sách bên trong, vẻ mặt đầy u sầu.Mấy ngày nay hắn theo Bùi Thanh Ngọc đến học đường, ban đầu ngồi xổm cạnh cửa, nhưng Bùi Thanh Ngọc đọc câu nào thì hắn đọc theo câu đó làm lũ trẻ liên tục quay đầu nhìn hắn.

Bùi Thanh Ngọc dứt khoát cho hắn ngồi cuối lớp học chung với bọn trẻ.

Một lát sau lại nghe hắn nói với đứa bé bên cạnh: "Cổ ngươi ngắn thật."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

"Tay cũng ngắn."

"Chân cũng......"

Đứa bé kia òa lên khóc, "Tiên sinh, hắn nói con ngắn kìa, huhuhu!"

Sau đó hắn bị Bùi Thanh Ngọc đuổi ra ngoài.Hắn buồn chán ngồi trên bậc thềm đếm ngói xanh trên bức tường cách đó không xa, đang đếm thì chợt trông thấy nửa cái đầu thò lên.Phương Tiểu Trúc bám vào tường nghe trộm tiếng đọc sách trong học đường rồi lẩm nhẩm đọc theo, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu: "Tiểu Trư!"

Phương Tiểu Trúc giật mình trượt chân ngã phịch xuống đất, "Ui da!"

A Tễ thấy Phương Tiểu Trúc té ngã thì tò mò hỏi: "Tiểu Trư, ngươi trèo tường chi vậy?"

Phương Tiểu Trúc xoa mông, ánh mắt trốn tránh, "Ta......"

"À," A Tễ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn học đường bên cạnh, "Ngươi muốn vào đúng không?"

"Không phải," Phương Tiểu Trúc chối phắt, "Ta chỉ......

đi ngang qua, đúng vậy, đi ngang qua thôi."

Hắn vội vàng đứng dậy nói: "Ta, ta phải về đây."

Hắn vừa định đi thì nghe thấy tiếng huyên náo trong học đường, có lẽ đã tan học.Chạy ra đầu tiên là một thằng béo.

Thấy Phương Tiểu Trúc, hắn cười vang: "Chẳng phải thằng ăn xin đây sao?"

Mặt Phương Tiểu Trúc lập tức đỏ lên, cãi lại: "Không phải!

Ta có sư phụ mà!"

Đâu cần ăn xin!Thằng béo không để ý tới hắn mà làm mặt quỷ cười nhạo: "Ngươi là đồ ăn xin, đồ ăn xin."

Lũ trẻ trong học đường lục tục kéo ra, nghe thấy câu này thì cười rộ lên.Phương Tiểu Trúc siết chặt tay phản bác: "Không phải!"

"Sao không phải?

Trước kia ngươi......"

Thằng béo còn chưa nói hết thì đã bị túm cổ áo nhấc bổng lên."

Ngươi làm gì vậy?!"

Hắn giãy giụa, "Buông ra!"

A Tễ xách hắn như xách gà con, để mặc hắn vùng vẫy, "Không được bắt nạt Tiểu Trư."

"Mắc mớ gì tới ngươi?!"

Thằng béo mắng, "Đồ ngốc, ngươi cũng là đồ không ai cần!"

A Tễ sững sờ rồi cãi lại: "Không phải!

A Thanh cần!"

Thằng béo: "Tiên sinh thấy không ai cần ngươi nên mới nhặt thôi!"

"Ngươi chính là bị người ta vứt bỏ!"

Vứt bỏ......

Trong đầu chợt hiện lên một cảnh tượng mơ hồ, hình như có người đẩy hắn ngã xuống đất rồi cười khẩy: "Ngươi là cái thá gì mà đòi gọi ta là huynh trưởng?!"

"Người đâu, vứt hắn ra ngoài đi!"

"Đồ vô dụng!"

Ký ức hỗn loạn cuồn cuộn dâng lên làm đầu hắn nhức nhối, hai mắt dần đỏ bừng.Ánh mắt hắn càng thêm hung hãn, nhìn trừng trừng người trước mắt.Thằng béo bị bộ dạng này của hắn dọa sợ, lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Phương Tiểu Trúc cũng thấy hắn hơi lạ nên kéo tay hắn, "Đại Trư, ngươi không sao chứ?"

"Sao còn chưa về nhà?"

Sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, A Tễ thả lỏng tay, thằng béo hấp tấp vùng ra rồi vội vàng bỏ chạy.Bùi Thanh Ngọc đi tới hỏi: "Gì vậy?"

Phương Tiểu Trúc không dám nhìn y, do dự nói: "Tiên sinh, xin lỗi, tại ta......"

"A Thanh," tay áo bên hông bị túm chặt, Bùi Thanh Ngọc quay đầu, nghe thấy người bên cạnh rầu rĩ nói, "Về nhà đi."

Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn rồi gật đầu: "Vậy thì về nhà."

Phương Tiểu Trúc thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân chạy mất, "Vậy ta đi trước đây, tạm biệt tiên sinh."

A Tễ theo Bùi Thanh Ngọc về nhà trúc, trên đường không nói năng gì.Hắn thu mình trong góc như một con thú bị thương.Bùi Thanh Ngọc ngồi xuống trước mặt hắn, dịu giọng hỏi: "Không vui à?"

Hắn trầm mặc hồi lâu mới chậm chạp nói: "Bọn họ đều nói ta được nhặt về."

Mấy ngày nay trong thôn có nhiều người thấy hắn, biết Bùi Thanh Ngọc nhặt hắn ở chân núi.

Mặc dù đầu óc hơi ngốc nhưng hắn có vẻ rất để ý chuyện này, mỗi lần nghe vậy đều xụ mặt.Bùi Thanh Ngọc không đành lòng thấy bộ dạng này của hắn nên dỗ dành: "Thật ra ngươi không phải nhặt mà là tiên tử đưa tới đấy."

A Tễ ngẩng đầu lên, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Vậy ta cũng là tiên sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Chắc vậy."

A Tễ: "Vậy ta là tiên gì?"

Bùi Thanh Ngọc nhìn con lừa nhỏ bên ngoài, "......

Đại tiên lừa."

Hai mắt A Tễ tỏa sáng, "Vậy là ta biết tiên thuật đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc nhất thời nghẹn lời, "Chuyện này......"

A Tễ giơ hai ngón tay lên hô to: "Biến, biến!"

Nhưng biến hồi lâu vẫn chẳng có động tĩnh gì.Hắn lập tức ỉu xìu, "Không có tiên thuật à."

Bùi Thanh Ngọc tò mò hỏi: "Ngươi biến gì vậy?"

A Tễ: "Làm quần áo ngươi biến mất."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Vẫn nên báo quan đi, ở một mình thấy hơi sợ.
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 4: Sinh nhật phải làm gì


Thật ra mấy ngày trước Bùi Thanh Ngọc đã từng báo quan.

Vốn dĩ y định dẫn A Tễ đi chung, nhưng giữa đường gặp Trương đồ tể cùng thôn.

Nam nhân cao to vạm vỡ vác một tảng thịt heo, nghe họ nói muốn đến phủ nha thì bảo Bùi Thanh Ngọc cứ để người lại đó là được rồi, đỡ phải nuôi thêm một kẻ ăn không ngồi rồi, còn bị ngốc nữa.

Bùi Thanh Ngọc chưa kịp nói gì thì người bên cạnh đã chụp tảng thịt heo trên vai Trương đồ tể ném xuống đất.Trương đồ tể lập tức nổi trận lôi đình, "Ngươi làm gì vậy?!"

A Tễ quay lưng bỏ đi."

Ngươi đứng lại!"

Trương đồ tể muốn đuổi theo nhưng bị Bùi Thanh Ngọc cản lại, "Giữ hay không là chuyện của Bùi mỗ, sau này xin Trương đại ca nói năng cẩn thận."

Nói xong y lập tức đuổi theo người đã chạy mất, bỏ lại nam nhân hùng hổ nhặt thịt heo sau lưng.A Tễ đi rất nhanh, Bùi Thanh Ngọc đuổi một lúc lâu mới kéo được hắn lại, "A Tễ, nhầm đường rồi."

A Tễ cụp mắt né tránh tay y rồi lẩm bẩm: "A Thanh, ngươi không cần ta nữa đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc mềm lòng nói: "Đâu có."

"Ta không đi chỗ khác đâu," A Tễ trầm giọng nói, "Ta muốn về nhà, về nhà A Thanh cơ."

Bùi Thanh Ngọc không chịu nổi bộ dạng này của hắn nên đành dẫn người về.Sau đó y lại đến nha môn hỏi thăm mấy lần nhưng vẫn không có tin tức gì, ngay cả chân dung dâm tặc cũng xem, chẳng có ai giống hắn mà toàn những khuôn mặt gian manh.Bùi Thanh Ngọc nghĩ có lẽ nên dán một bức vẽ ở nha môn, lỡ có người đến tìm cũng dễ nhận dạng hơn.Chỉ có điều Bùi Thanh Ngọc viết chữ đẹp nhưng lại không biết vẽ, vịt còn vẽ thành gà, huống chi là vẽ người.Y trải giấy ra rồi vẽ hơn nửa ngày, vẻ mặt ngưng trọng.A Tễ đứng lâu đến nỗi chân mỏi nhừ, hắn hỏi: "A Thanh, ta nhúc nhích được không?"

Bùi Thanh Ngọc trầm mặc.A Tễ nhịn không được muốn tới xem, "A Thanh......"

Bùi Thanh Ngọc nắm tờ giấy giấu sau lưng, "Chưa vẽ đâu."

"Hả?"

A Tễ mờ mịt nói, "Nhưng chẳng phải ngươi......"

Bùi Thanh Ngọc đặt tranh lên bàn rồi kéo hắn đi ra ngoài, "Vào thành tìm họa sĩ đi."

A Tễ quay đầu nhìn bức tranh kia nói: "A Thanh, muốn xem."

Bùi Thanh Ngọc: "Không cho xem."

A Tễ tủi thân hỏi: "Tại sao?

Không phải vẽ ta à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Không phải."

Chẳng giống chút nào hết."

Để ta tìm người vẽ cho ngươi một bức."

"Không muốn," A Tễ không chịu đi, "Mỏi chân lắm."

Bùi Thanh Ngọc dỗ dành: "Ngồi cũng được mà."

Lúc mới vẽ cũng bảo hắn ngồi nhưng hắn cứ khăng khăng đòi đứng.A Tễ bám lấy cửa trúc, "Không muốn, ta không muốn cho người khác vẽ."

Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ nói: "Nhưng ta không biết vẽ."

A Tễ: "Dù có như vậy cũng không muốn người khác vẽ đâu."

"Nhưng cứ thế này," Bùi Thanh Ngọc rầu rĩ nói, "Làm sao tìm được người nhà ngươi đây?"

A Tễ: "Ta không phải tiên sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Tiên cũng có người nhà chứ?"

A Tễ ngẩng đầu nhìn trời, "Chẳng phải bọn họ ở trên trời sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Biết đâu họ sẽ xuống đây tìm ngươi."

"Vậy bọn họ cũng không có tiên thuật à?"

A Tễ nói, "Nếu không sao lại tìm không ra?"

Bùi Thanh Ngọc không phản bác được, hết sức hối hận vì mình đã bịa ra đại tiên lừa gì đó.A Tễ thấy y không nói lời nào thì lại hỏi: "Hay là bọn họ không muốn tìm ta?"

Bùi Thanh Ngọc sợ hắn lại nghĩ lung tung, nói người nhà không cần mình nữa nên đành phải tiếp tục nói dối, "Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, chắc họ vẫn chưa phát hiện ra ngươi biến mất."

A Tễ bừng tỉnh đại ngộ, "Thế sang năm mới phát hiện à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Chắc vậy."

A Tễ: "Vậy năm nay ta ở nhà A Thanh được không?"

Bùi Thanh Ngọc: "Được thì được......"

Chỉ là không cần thiết cho lắm.Bùi Thanh Ngọc không rõ mình và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, tại sao hắn không muốn tìm người nhà mà cứ đòi ở lại đây?"

Ngươi thích chỗ này lắm à?"

A Tễ cười khúc khích gật đầu.Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc không khuyên nổi hắn, tranh mình vẽ lại giống hệt yêu ma quỷ quái nên đành thôi.Phương Tiểu Trúc đang phơi thảo dược trong sân, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy A Tễ ôm một đống đồ đẩy cửa ra rồi cùng Bùi Thanh Ngọc đi vào."

Tiểu Trư," A Tễ đưa đồ cho hắn, "Cho ngươi đó."

Phương Tiểu Trúc thắc mắc, "Gì vậy?"

Bùi Thanh Ngọc cười nói: "Ta mua ít giấy bút cho ngươi, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay."

Phương Tiểu Trúc ngờ vực hỏi: "Chuyện gì ạ?"

Bùi Thanh Ngọc: "Từ mai ngươi và A Tễ cùng đến học đường được không?"

Phương Tiểu Trúc sững sờ rồi vội vàng lắc đầu: "Không, không được, ta không đi."

A Tễ vỗ vai hắn: "Tiểu Trư đừng sợ, ta không cho thằng béo bắt nạt ngươi đâu."

Phương Tiểu Trúc phủ nhận: "Ta có sợ hắn đâu!"

Hôm đó Bùi Thanh Ngọc hỏi A Tễ, nghe kể trong học đường có một đứa trẻ chế giễu Phương Tiểu Trúc là đồ ăn xin mới biết tại sao hắn không chịu đi học."

Tiểu Trúc," Bùi Thanh Ngọc thương lượng với hắn, "A Tễ quậy phá ở học đường, ngươi trông chừng hắn giùm tiên sinh được không?"

"Ta......"

Phương Tiểu Trúc ôm chặt giấy bút trong ngực, im lặng nửa ngày rồi gật đầu.Ngày hôm sau, Phương Tiểu Trúc đeo túi sách đến học đường.

Hắn gặp A Tễ ở cửa, đang định hỏi Bùi Thanh Ngọc ở đâu thì thấy thằng béo cũng đến.Phương Tiểu Trúc lập tức cảnh giác, chuẩn bị cãi nhau một trận, nhưng chỉ nghe thằng béo hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Phương Tiểu Trúc: ???Phương Tiểu Trúc gãi đầu, buồn bực hỏi: "Sao hắn không nói gì ta hết vậy?"

A Tễ cũng lắc đầu, "Không biết."

"Thôi kệ hắn."

Phương Tiểu Trúc cẩn thận lấy từ túi sách ra một nhánh cỏ, nói muốn tặng cho Bùi Thanh Ngọc.A Tễ kỳ quái hỏi: "Ngươi tặng cỏ cho A Thanh làm gì?"

"Hôm nay là sinh nhật tiên sinh," Phương Tiểu Trúc nói, "Đây không phải cỏ bình thường đâu, sư phụ nói ăn vào tốt cho sức khỏe lắm."

"Sinh nhật?"

A Tễ mờ mịt hỏi, "Sinh nhật phải làm gì?"

"Ta cũng không biết," Phương Tiểu Trúc đáp, "Nhưng nghe nói phải tặng quà sinh nhật nên ta lên núi hái thảo dược."

A Tễ: "Tặng cỏ là được rồi à?

Còn làm gì nữa không?"

"Không biết," Phương Tiểu Trúc nói, "Trước kia chẳng ai mừng sinh nhật ta cả."

A Tễ nghĩ ngợi: "Vậy chúng ta tìm người hỏi thử xem."

Phương Tiểu Trúc: "Tìm ai?"

Một lát sau, thằng béo bị hai người dồn vào góc tường, run lẩy bẩy."

Các, các ngươi muốn gì?!"

A Tễ hung dữ hỏi: "Sinh nhật phải làm gì?"

Thằng béo: "Hả?"

Phương Tiểu Trúc: "Nói mau."

Thằng béo nơm nớp lo sợ nói: "Cha mẹ sẽ cho ta ăn ngon rồi dẫn ta đi chơi."

Phương Tiểu Trúc: "Còn gì nữa?"

"Còn nấu mì trường thọ cho ta," thằng béo lí nhí, "Mẹ ta còn hôn ta một cái rồi gọi ta là bé ngoan."

A Tễ cau mày nói: "Ta không biết nấu mì."

Nhưng nghĩ một hồi hắn lại hớn hở nói: "Vậy ta sẽ hôn A Thanh hai cái."
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 5: Phải thích mới được hôn


Phương Tiểu Trúc sững sờ hỏi: "Sao ngươi lại hôn tiên sinh hai cái?"

"Hắn có mì ăn nên hôn một cái," A Tễ chỉ vào thằng béo nói, "A Thanh không có mì ăn nên hôn hai cái."

"Không phải," Phương Tiểu Trúc hỏi, "Sao ngươi lại muốn hôn tiên sinh?"

A Tễ nhìn thằng béo trong góc, "Thì hắn nói phải hôn mà?"

Phương Tiểu Trúc: "Nhưng tiên sinh đâu phải trẻ con."

Sao có thể tùy tiện hôn được?A Tễ không hiểu, "Không được hôn à?"

Phương Tiểu Trúc: "Ta nghe nói phải thích người ta thì mới hôn được."

"Thích?"

A Tễ thản nhiên nói, "Ta thích A Thanh mà."

"Nhưng hình như không giống lắm," Phương Tiểu Trúc cũng không hiểu, chỉ vào thằng béo nói, "Giống như cha hắn thích mẹ hắn vậy."

Thằng béo cũng gật đầu, "Hai người phải ngủ chung nữa cơ."

A Tễ hơi thất vọng, "À, ta chưa ngủ chung với A Thanh."

Phương Tiểu Trúc: "Hay là ngươi nấu mì cho tiên sinh đi?"

A Tễ: "Nhưng ta không biết nấu."

Cả hai lại quay đầu nhìn thằng béo.Thằng béo khóc không ra nước mắt, "Ta cũng đâu có biết."

Hắn hơi sợ A Tễ nên do dự nói: "Nhưng ta thấy mẹ ta nấu rồi, đầu tiên nhồi bột, sau đó nấu nước......"

Thế là sau khi tan học về nhà, A Tễ vội vàng chạy vào bếp.Bùi Thanh Ngọc tưởng hắn đói nên vào xem, trông thấy hắn nhồi bột mì.Bùi Thanh Ngọc: "......

Ngươi làm gì vậy?"

A Tễ: "Thằng béo nói sinh nhật phải ăn mì."

Bùi Thanh Ngọc đi tới giơ tay áo lau mặt cho hắn, "Ngươi muốn làm mì trường thọ à?"

A Tễ gật đầu.Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi biết làm không?"

A Tễ ấp úng: "Chắc, chắc biết."

Hai mắt Bùi Thanh Ngọc cong cong: "Vậy ta dạy ngươi nhé?"

A Tễ gật đầu lia lịa, "Được."

Khoảng một nén nhang sau, rốt cuộc mì trường thọ cũng nấu xong --- Chỉ là sợi mì không đều mà nhìn hơi lạ.A Tễ mặt mũi lấm lem đặt mì lên bàn rồi vui vẻ gọi: "A Thanh, ăn mì đi."

Bùi Thanh Ngọc lấy đũa ra, chậm rãi ăn hết tô mì trường thọ nấu bằng nước dùng chay này.A Tễ háo hức hỏi: "Ngon không?"

Đáy mắt Bùi Thanh Ngọc tràn đầy ý cười, giơ tay áo lau khuôn mặt bị khói hun đen sì cho hắn rồi nói khẽ: "Ngon."

A Tễ vừa ngửa mặt cho y lau vừa nhìn y chăm chú, nhìn đôi mắt trong veo dưới hàng mi dài, nhìn đôi môi dính nước càng đỏ hơn......Không thể hôn thật sao?

Hắn bần thần nghĩ, rất muốn hôn......"

Hình như lau không sạch đâu," Bùi Thanh Ngọc thu tay lại nói, "Ra ngoài rửa mặt đi."

Y tới cạnh giếng múc nước rồi vắt khăn lau sạch tro trên mặt A Tễ."

Lát nữa ta sẽ lên núi một chuyến," Bùi Thanh Ngọc hỏi, "Ngươi muốn đi không?"

A Tễ: "Muốn."

Bùi Thanh Ngọc cười nói: "Không hỏi đi đâu làm gì mà đồng ý ngay à?"

A Tễ: "A Thanh đi thì ta đi."

"Ừ," Bùi Thanh Ngọc kéo tay hắn vào chậu nước mát lạnh, "Vậy cùng đi thăm nghĩa phụ ta nhé."

Trên núi gió thổi cỏ cây xào xạc.Bùi Thanh Ngọc đốt giấy trước mộ rồi cúi đầu lạy ba cái.A Tễ cũng quỳ xuống lạy ba cái.Bùi Thanh Ngọc thắc mắc: "Ngươi lạy làm gì?"

A Tễ: "Không biết, hình như lạy sẽ tốt hơn."

Bùi Thanh Ngọc kéo hắn dậy, "Đi thôi."

A Tễ theo y xuống núi rồi hỏi: "Sinh nhật nào ngươi cũng lên núi à?"

"Ừ," Bùi Thanh Ngọc gật đầu nói, "Năm năm rồi."

Y đã một mình trông coi gian nhà trúc kia năm năm."

Còn hai năm nữa," y nói, "Ta cũng muốn đi."

A Tễ mờ mịt hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Bùi Thanh Ngọc ngước mắt nhìn chân trời: "Ta muốn thăm thú đây đó."

Y chỉ mới đọc về hoang nguyên Mạc Bắc, tuyết phủ Thương Sơn trong sách chứ chưa từng thấy tận mắt.Nghĩa phụ nuôi y bảy năm, ơn dưỡng dục không thể báo đáp, vì vậy y ở lại đây làm tiên sinh dạy học bảy năm, dạy bọn trẻ đọc sách viết chữ.Bảy năm sau y muốn đi đây đi đó để xem có giống như trong sách viết không.Giờ đã qua năm năm rồi."

Ta cũng muốn đi," A Tễ vội nói, "Đi chung với A Thanh."

Bùi Thanh Ngọc tưởng hắn chỉ nói bừa nên cũng không để ý.

Y nhìn bầu trời âm u, "Hình như sắp mưa rồi, đi nhanh một chút."

A Tễ nhìn đường xuống núi dài tít tắp, đột nhiên dừng bước.Bùi Thanh Ngọc quay sang nhìn hắn, "Sao thế?"

"Nhanh?"

Hắn lẩm bẩm nói, "Hình như có thể nhanh hơn đấy."

Bùi Thanh Ngọc không nghe rõ, "Hả?"

A Tễ đột nhiên cúi người bế y lên bằng một tay.Bùi Thanh Ngọc không kịp phòng bị, vô thức ôm cổ hắn, "Ngươi......"

A Tễ dậm nhẹ mũi chân, bỗng nhiên tung người bay lên."

A Thanh, thì ra ta biết bay!"

Bùi Thanh Ngọc đã lớn chừng này mà đây là lần đầu tiên bị người ôm bay loạn giữa không trung, nhất thời khẩn trương vùi mặt vào ngực hắn, "A Tễ, dừng, dừng lại......"

Mưa tí tách rơi xuống, A Tễ sợ Bùi Thanh Ngọc dính mưa nên càng bay nhanh hơn.Hắn che chở người trong ngực, nghiêng người tránh mưa rồi chạy về nhà trúc."

A Thanh, sắp đến rồi."

Bùi Thanh Ngọc được hắn ôm trong ngực, giãy giụa không được, chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh bên tai.Khi về đến nhà trúc thì toàn thân A Tễ đã ướt sũng.Hắn đặt người trong ngực xuống, thấy Bùi Thanh Ngọc chỉ bị ướt tay áo và vạt áo thì lập tức thở phào nhẹ nhõm."

Mau thay đồ đi," Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ nói, "Đã bảo vào trú mưa một lát mà ngươi không nghe."

"Ta bay nhanh lắm," A Tễ cười nói, "A Thanh không bị ướt là tốt rồi."

Bùi Thanh Ngọc không ngờ hắn khinh công giỏi thế, đường xa như vậy mà chỉ chốc lát sau đã về nhà.A Tễ cởi áo ướt ra, vừa định cởi quần thì Bùi Thanh Ngọc vội cản lại: "Khoan đã!"

A Tễ nghi hoặc, "Sao thế?"

Bùi Thanh Ngọc đặt quần áo sạch cạnh giường, "Ta ra ngoài trước......"

"A Thanh," A Tễ đột nhiên đưa tay sờ mặt y, "Hình như mặt ngươi hơi đỏ thì phải."

Bùi Thanh Ngọc gạt tay hắn ra rồi quay đầu nói: "Không được tùy tiện cởi áo trước mặt người khác."

Quần càng không được.Nhìn vành tai ửng đỏ của y, A Tễ vô thức muốn tới gần nhưng sực nhớ Phương Tiểu Trúc nói phải thích mới được hôn.

Thằng béo còn nói thích có nghĩa là "hai người ngủ chung".Hắn dừng một lát rồi mở miệng nói: "A Thanh, ta muốn ngủ với ngươi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 6: Không được nói vậy


Trong cơn mưa tầm tã, mấy bóng người khoác áo tơi đứng cạnh đường núi.

"Chủ tử mất tích ở gần đây à?"

Trình Hồi quay sang hỏi người áo đen bên cạnh.Người kia gật đầu: "Dọc đường chủ tử luôn để lại ký hiệu nhưng từ chỗ này thì mất dấu."

Trình Hồi đưa tay lau nước mưa trên mặt rồi nói: "Vậy chia nhau ra tìm đi."

Mấy người lập tức tản ra, biến mất trong màn mưa trắng xóa.Khi Trình Hồi đi ngang cổng thôn thì gặp một thiếu niên đeo gùi thuốc trú mưa dưới mái hiên.Hắn đi tới, tháo mũ rộng vành xuống rồi cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu huynh đệ, cho ta hỏi thăm chút xíu, gần đây chỗ các ngươi có thêm người nào không?"

Phương Tiểu Trúc nghĩ ngay đến A Tễ, "Có một người."

"Thật không?!"

Trình Hồi mừng rỡ, "Có phải người kia rất đẹp, phong thần tuấn lãng nhưng tính tình không tốt lắm, khi cười lên rất đáng sợ, làm người ta ớn lạnh không?!"

Phương Tiểu Trúc giật mình, "Đáng sợ vậy sao?"

"Cũng không hẳn," Trình Hồi nói thêm, "Lúc không tức giận vẫn khá tốt tính, còn chia bạc với đùa chim nữa."

Hắn truy hỏi: "Người kia ở đâu?"

"Nhưng A Tễ đâu có đáng sợ," Phương Tiểu Trúc nói, "Chắc không phải hắn là người ngươi muốn tìm đấy chứ?"

Trình Hồi: "A Tễ?"

"Đúng vậy," Phương Tiểu Trúc nói, "Hắn hơi ngốc, cười lên càng ngốc hơn, còn nói mình là đại tiên lừa nữa."

Thế thì không phải rồi, Trình Hồi nghĩ, dù chủ tử có bị đánh chết cũng không nói mình là con lừa đâu.A Tễ mặc đồ xộc xệch, ngồi xổm trong góc nhìn hai tay mình bị cột lại, vô tội hỏi: "A Thanh, ngươi cột ta chi vậy?"

Bùi Thanh Ngọc đứng xa xa, nghĩ thầm hay là ngày mai xin Tôn đại phu ít thuốc mê đi, loại nào mà vừa tung ra là xỉu ngay ấy."

A Thanh," A Tễ giật giật dây thừng trên cổ tay, tủi thân nói, "Muốn cởi, khó chịu."

Bùi Thanh Ngọc: "Không được."

A Tễ: "Tại sao?"

Bùi Thanh Ngọc không nói gì.A Tễ nhìn y rồi ỉu xìu nói: "A Thanh, ngươi không muốn ngủ với ta sao?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc càng đỏ hơn, "Tất nhiên là không muốn rồi!"

"À," A Tễ tội nghiệp nói, "Ta biết mà, A Thanh không thích ta, A Thanh ghét ta."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Ta không có."

Chỉ là hơi sợ thôi.A Tễ càng tủi thân hơn, "Nhưng thằng béo nói hai người thích nhau phải ngủ chung mà."

A Thanh không muốn ngủ với mình nghĩa là không thích mình rồi.Bùi Thanh Ngọc sững sờ, "Thằng béo?

Ngươi nghe hắn nói à?"

A Tễ gật đầu, "Hắn nói sinh nhật phải ăn mì, còn hôn nữa, nhưng Tiểu Trư nói phải thích mới được hôn."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Không cần hôn đâu."

A Tễ không tin, "Nhưng thằng béo nói phải hôn mà."

"Cái này thì khác," Bùi Thanh Ngọc buồn cười nói, "Đâu phải sinh nhật ai cũng làm giống nhau."

A Tễ nửa tin nửa ngờ, "Thật sao?"

"Ừ," Bùi Thanh Ngọc đi tới tháo dây cho hắn, "Cũng có người không đón sinh nhật đâu."

Vì lúc nãy giãy giụa nên cổ tay A Tễ ửng đỏ, Bùi Thanh Ngọc hơi áy náy, đưa tay xoa xoa cho hắn, "Ta còn tưởng ngươi muốn......

Sau này không được nói vậy nữa."

Ngủ cũng không được nói à?

Vẻ mặt A Tễ đầy nghi hoặc, nhưng hắn nghĩ A Thanh nói gì cũng đúng, thế thì không thể nói được.Hôm sau Phương Tiểu Trúc gặp A Tễ ở cổng học đường, hỏi hắn hôm qua có nấu mì trường thọ cho tiên sinh không?"

Có chứ," A Tễ vừa nhớ lại đã vui vẻ, "A Thanh nói ngon lắm."

"Vậy là tốt rồi," Phương Tiểu Trúc nhẹ nhõm nói, "Ta còn lo ngươi làm cháy bếp của tiên sinh nữa."

Cũng may hôm qua mưa to, dù có cháy cũng dập được."

Đâu có," A Tễ lắc đầu nói, "A Thanh dạy mà, không bị cháy."

"Cũng đúng," Phương Tiểu Trúc cười nói, "Có tiên sinh ở đây sẽ không để ngươi làm cháy bếp đâu, cái gì tiên sinh cũng biết hết."

"Nhưng A Thanh không chịu......"

A Tễ đang nói nửa chừng thì nhớ ra không được nói "ngủ", đành phải ừm ừm hai tiếng rồi nói tiếp, "Còn trói ta lại nữa."

Phương Tiểu Trúc thảng thốt: "Ngươi làm gì mà tiên sinh tức giận đến nỗi trói ngươi lại vậy?"

"Chính là......"

Hắn không tìm được từ nào khác nên chỉ có thể nói, "Thì nửa đêm......

ấy ấy đó."

Phương Tiểu Trúc chẳng hiểu ra sao, "Nửa đêm làm gì?"

A Tễ vắt hết óc, "Trời tối, hai người ấy ấy trên giường......"

Bùi Thanh Ngọc đúng lúc đi tới: "......"

"Nói bậy bạ gì đó?!"

Bùi Thanh Ngọc vội vàng ngắt lời hắn rồi thúc giục, "Còn đứng trước cổng làm gì?

Mau vào đi."

Phương Tiểu Trúc vội vàng kéo A Tễ vào học đường.Bùi Thanh Ngọc đang định đi theo thì nghe Phương Tiểu Trúc lén lút hỏi A Tễ, "Nửa đêm làm gì trên giường vậy?

Ngươi và tiên sinh à?"

A Tễ: "Chính là tối om, hai người nằm......"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ngươi đừng nói nữa.
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 7: Làm sao khôi phục trí nhớ


Trình Hồi ngồi xổm trên sườn núi nhìn người qua lại trong thôn, lẩm bẩm nói: "Chủ tử, ngươi ở đâu vậy?"

Hắn nghĩ chủ tử hình người dạng người, chắc không phải bị ai nhìn trúng bắt về làm thê tử......

à nhầm, làm tướng công rồi đấy chứ?Hắn càng nghĩ càng sợ, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh chủ tử bị lột sạch nhốt dưới hầm, mỗi ngày chỉ được húp một bát cháo hoa, vừa lạnh vừa đói, quả thực vô cùng đáng thương."

Không được," hắn đứng bật dậy, "Mình phải đi cứu chủ tử thôi!"

Thế là cả ngày hôm đó người trong thôn cứ cảm thấy nhà mình có trộm nhưng lại thấy không rõ, chỉ thấy bóng người vút qua, chớp mắt lại chẳng thấy đâu nữa, hết sức rùng rợn.Nhưng nếu là trộm thì trong nhà cũng không mất gì, chẳng lẽ tên trộm này chỉ vào nhà xem thôi sao?

Đầu óc có bệnh à?Khi Bùi Thanh Ngọc và A Tễ từ học đường về thì gặp đại nương nhà kế bên ngoài cổng.Đại nương vội dặn họ, "Bùi tiên sinh, hình như trong thôn có trộm đấy, các ngươi mau vào xem có mất gì không?"

"Có trộm?"

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu, chỗ thâm sơn cùng cốc này có gì để trộm chứ?"

Chứ sao nữa?"

Đại nương nói, "Lúc nãy ta đứng ở cửa nhìn thấy một bóng đen, sau đó lập tức biến mất."

Bà vội vàng quay lưng bước đi, "Các ngươi mau về đi, để ta ra xem củ cải ngoài đồng còn không......"

"A Thanh đừng sợ," A Tễ nghiêm túc nói, "Trộm tới thì ta sẽ đánh hắn."

Bùi Thanh Ngọc cười, cũng chẳng mấy để ý, mình một nghèo hai trắng có gì để trộm chứ.Nhưng y vừa đẩy cổng trúc ra thì chợt nghe trong nhà vang lên một tiếng động."

A Thanh!"

A Tễ ôm chặt y từ phía sau, kích động nói nhỏ, "Có trộm kìa!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Sao ngươi vui thế hả?

Còn nữa, trộm thì trộm, ngươi ôm ta chặt vậy làm gì?Trình Hồi trong nhà trúc nhìn tới nhìn lui, thậm chí còn xem dưới gầm giường nhưng vẫn không tìm thấy chủ tử "đáng thương" bị người ta giam cầm.Ở đây cũng không có sao?

Hắn ủ rũ bỏ đi, vô tình đụng trúng ghế trúc bên cạnh phát ra một tiếng động.Hắn vội vàng đỡ ghế lên, sau khi biết chắc không làm hỏng thứ gì của người ta mới quay người mở cửa.Cửa vừa mở thì một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mắt.Trình Hồi thoáng sững sờ rồi mừng rỡ nói: "Chủ......"

Sau đó một cây chổi nện tới."

Dọa A Thanh à, đánh ngươi!

Đồ ăn trộm xấu xa!"

A Tễ vác chổi đánh người la oai oái."

Chủ tử!

Ui da, ta đâu phải ăn trộm, ta đang tìm ngươi mà......

Đừng đánh nữa, cứu mạng!"

"A Tễ," Bùi Thanh Ngọc cản hắn lại, "Đừng đánh nữa."

A Tễ?

Trình Hồi ngẩng đầu, hoảng sợ mở to mắt, "Đại, đại tiên lừa?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

A Tễ như gặp được tri âm, "Ngươi biết ta à?"

Trình Hồi đưa tay véo mạnh mình một cái – Ui da, đau quá!Má ơi, không phải mình đang mơ đấy chứ?Hắn hoang mang gọi một tiếng, "Chủ, chủ tử?"

A Tễ: "Trụ gì?"

Trình Hồi ngây ra như phỗng --- Người này là ai?

Dáng dấp giống hệt chủ tử hắn nhưng bộ dạng ngốc nghếch này là sao?Bùi Thanh Ngọc thấy hắn có vẻ quen biết A Tễ nên hỏi dò: "Ngươi quen hắn à?"

Trình Hồi: "Quen......"

Nói xong hắn lại lắc đầu, "Không quen."

A Tễ quay đầu vụng trộm hỏi Bùi Thanh Ngọc: "A Thanh, có phải hắn bị ngốc không vậy?"

Sao nói năng lộn xộn thế?Bùi Thanh Ngọc cũng hơi bất lực, "Rốt cuộc huynh đài có quen hắn không?"

Trình Hồi khóc không ra nước mắt --- Không dám quen, chủ tử nhà ai lại nói mình là đại tiên lừa chứ?"

Chủ tử của ta......"

Trình Hồi do dự nói, "Rất giống hắn."

"Lúc trước hắn bị đụng đầu," Bùi Thanh Ngọc giải thích, "Nên có một vài chuyện không nhớ rõ."

Đụng đầu?

Trình Hồi giật mình nói: "Cho nên mới ngốc vậy sao?!"

A Tễ lập tức nổi quạu, "Ngươi mới ngốc ấy!"

Thảm rồi, ngốc như vậy phải làm sao đây?

Trình Hồi sốt ruột kéo hắn chạy đi, "Ta lập tức tìm đại phu cho ngươi."

A Tễ giật tay lại rồi trốn sau lưng Bùi Thanh Ngọc, "Không đi, ta muốn ở chung với A Thanh cơ."

Bùi Thanh Ngọc cũng không yên tâm, dù sao vẫn chưa biết người này từ đâu tới."

Huynh đài đã quen hắn," Bùi Thanh Ngọc hỏi, "Vậy có biết hắn họ gì tên gì, nhà ở đâu không?"

"Hắn......"

Lời ra đến khóe miệng lại bị Trình Hồi nuốt vào, ấp úng hơn nửa ngày không nói nên lời.Bùi Thanh Ngọc: "Huynh đài không biết à?"

"Đương, đương nhiên là biết rồi," Trình Hồi mở miệng nói, "Hắn tên Vương Đại Trụ!"

Lúc ra ngoài tên họ đều do mình đặt, chủ tử sẽ không trách mình chứ?Bùi Thanh Ngọc: "Nhà ở đâu?"

Trình Hồi: "Không có nhà, hai ta tìm đại chỗ nào vắng vẻ ngủ thôi."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Vậy hai ngươi làm gì?"

Trình Hồi: "Chẳng làm gì cả, lang thang đây đó."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Nhưng khi ta gặp hắn, hắn mặc đồ rất đắt tiền."

Đi lang thang mà giàu vậy sao?Trình Hồi xoa mũi, "Đi lang thang nhặt được tiền."

Lời này ngay cả A Tễ cũng không tin, "Gạt người."

"Không phải gạt người đâu," Trình Hồi tận tình khuyên bảo, "Ta tới tìm ngươi thật mà, ngươi mau cùng ta về đi."

A Tễ: "Không muốn."

"Hầy," Trình Hồi rầu rĩ nói, "Sao ngươi lại không tin chứ?

Nếu không chữa khỏi đầu rồi trở về thì trong phủ......"

Nói nửa chừng hắn vội vàng đổi chủ đề, "Phải làm sao thì các ngươi mới tin?"

A Tễ lắc đầu, "Không tin."

Bùi Thanh Ngọc cũng không tin, "Ngươi có bằng chứng gì không?"

Trình Hồi: "......

Không có."

Hắn nghĩ phải làm chủ tử nhớ lại chuyện trước kia mới được, nếu không sẽ không chịu tin hắn.Nhưng làm sao để hắn nhớ lại đây?Đầu óc hắn chợt lóe sáng, "Ta biết rồi!"

A Tễ ngờ vực hỏi: "Biết gì?"

Trình Hồi hăng hái nói: "Làm ngươi khôi phục trí nhớ!"

Bùi Thanh Ngọc cũng hơi tò mò, "Khôi phục bằng cách nào?"

Trình Hồi quay đầu nhìn quanh, sau đó vác một tảng đá to nặng lên, "Hắn bị đụng đầu nên mới quên, vậy đập thêm cú nữa chắc sẽ nhớ ra thôi......

Á!"

Còn chưa dứt lời thì đầu hắn đau điếng, chìm vào hôn mê.Bùi Thanh Ngọc nhìn A Tễ vung mạnh cây chổi, "......

Sao lại đánh hắn?"

A Tễ: "Ta sợ hắn nện ta."
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 8: Các ngươi đang nói gì vậy


Khi Trình Hồi tỉnh lại thì trời đã tối.

Bùi Thanh Ngọc và A Tễ đứng cạnh giường, thấy hắn ngơ ngác ngồi dậy trên giường rồi mờ mịt nhìn họ.Trong lòng Bùi Thanh Ngọc giật thót --- Thảm rồi, chắc không phải ngốc luôn đấy chứ?!Sau đó thấy Trình Hồi ôm đầu kêu rên: "Chủ tử, ngươi đánh ta làm gì?!

Đau quá đi mất!"

Bùi Thanh Ngọc thở phào --- May quá, không ngốc là tốt rồi, nếu không nuôi không nổi hai người đâu.

A Tễ cãi lại: "Ngươi đòi nện ta mà."

Trình Hồi: "Nện một cái thì ngươi mới nhớ ra được chứ, còn muốn khôi phục trí nhớ không hả?"

A Tễ: "Không muốn."

Bùi Thanh Ngọc cũng không đồng ý, "Khoan bàn đến cách này có hữu hiệu hay không, lỡ gây nguy hiểm tính mạng thì sao?"

Tảng đá to như vậy chẳng phải sẽ nện chết người à?"

Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trình Hồi bi thương nói, "Hắn đâu thể quên mãi được......"

Bùi Thanh Ngọc khuyên hắn: "Chuyện này không thể nóng vội mà phải bàn bạc kỹ hơn."

Thấy trời đã tối, mí mắt A Tễ sắp đánh nhau, y nói: "Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tính tiếp."

A Tễ đột nhiên đi tới kéo Trình Hồi xuống giường.Trình Hồi túm chăn hoảng sợ nói: "Chủ tử, ngươi làm gì vậy?!"

A Tễ buồn ngủ nói: "Xuống đi, giường của ta."

Nhà trúc này không lớn mà chỉ có hai cái giường, ngày thường hắn và Bùi Thanh Ngọc mỗi người ngủ một phòng, giờ Trình Hồi đang nằm trên giường hắn.Bùi Thanh Ngọc dỗ hắn: "Hôm nay ngươi tạm ngủ chung với hắn được không?"

A Tễ sực nhớ thằng béo nói phải thích mới có thể ngủ chung nên lập tức lắc đầu, "Không muốn."

Trình Hồi vội nói: "Chủ tử yên tâm, ta ngủ ngoan lắm."

A Tễ vẫn lắc đầu, túm tay áo Bùi Thanh Ngọc nói: "Ta muốn ngủ chung với A Thanh cơ."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

"Vậy cũng được."

Trình Hồi không quan trọng, dù sao cũng là nam, ngủ với ai mà chẳng thế?Bùi Thanh Ngọc thấy Trình Hồi lại nằm xuống, A Tễ buồn ngủ dựa đầu vào vai y nên đành nói: "Vậy đi thôi."

Bùi Thanh Ngọc không biết tướng ngủ của mình thế nào, nhưng mỗi sáng ngủ dậy không ôm chăn thì ôm gối, chắc cũng không phải nằm yên cả đêm.Thấy A Tễ vén chăn leo lên giường, y sợ nửa đêm mình ngủ mê sẽ đạp người xuống giường.A Tễ buồn ngủ vỗ chỗ bên cạnh, lẩm bẩm nói: "A Thanh, ngủ thôi......"

Bùi Thanh Ngọc đi tới ngồi cạnh giường, nhét tay hắn vào chăn rồi ôn tồn nói: "Ngươi ngủ trước đi."

Y nhìn A Tễ ngủ say, vẻ ngốc nghếch ban ngày biến mất, gương mặt góc cạnh tuấn tú, hoàn toàn không giống kẻ ngốc.Bùi Thanh Ngọc vô thức tự hỏi trước khi bị đụng đầu hắn là người thế nào?

Cũng ngồi xổm trước cửa chờ y, vì một cái bánh đậu đỏ mà cười tít mắt sao?Cũng bị khói bếp hun đen nhẻm vì nấu một tô mì trường thọ sao?Giờ đã tìm được người quen biết hắn, có phải hắn cũng sắp đi rồi không?Cửa sổ nhà trúc khép hờ làm gió lạnh ùa vào.Bùi Thanh Ngọc đứng dậy đóng cửa sổ, trầm mặc một lát rồi thổi tắt ngọn nến trên bàn.Sáng hôm sau, A Tễ mơ màng mở mắt ra, trong ngực ấm áp dễ chịu.Hắn cúi đầu thấy Bùi Thanh Ngọc rúc vào ngực mình ngủ say.A Tễ chớp mắt, hồi lâu sau mới nhớ ra đêm qua mình ngủ chung với Bùi Thanh Ngọc.Hắn nghĩ mình và A Thanh đã ngủ chung thì có nghĩa là thích, thích là hôn được đúng không?Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Bùi Thanh Ngọc rồi từ từ xích lại gần, có thể nghe thấy hơi thở gần kề......Bùi Thanh Ngọc bỗng dụi vào ngực hắn, bàn tay quàng qua hông hắn sờ soạng, lẩm bẩm nói: "Sao cứng thế......"

A Thanh muốn sờ mềm à?

A Tễ nghĩ ngợi rồi kéo tay Bùi Thanh Ngọc đặt lên mông mình --- Có phải chỗ này sẽ mềm hơn không?Trong lúc ngủ mê Bùi Thanh Ngọc tưởng mình đang ôm chăn, còn thắc mắc sao cái chăn này cứng thế, sờ tới sờ lui cũng không mềm nên vô thức bóp mạnh, chỉ nghe một tiếng kêu đau vang lên.Y mơ màng mở mắt ra, nghe thấy A Tễ tủi thân nói: "A Thanh, sao ngươi bóp mông ta?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc lập tức rút tay về, "Ta không phải......"

A Tễ lại nắm tay y đặt lên chỗ cũ, "Sờ cũng được."

Gò má Bùi Thanh Ngọc nóng ran, bật thốt lên: "Sao ta phải sờ mông ngươi chứ?!"

A Tễ vô tội nói: "Ngươi chê cứng mà, chắc mông sẽ mềm hơn chút xíu, không mềm sao?"

"Ta, ta không có ý này," Bùi Thanh Ngọc giãy giụa rút tay lại rồi cuống quýt đứng dậy xuống giường, "Ta nói mớ thôi."

Trình Hồi dậy từ sớm, bụng đói kêu vang, định đến xem Bùi Thanh Ngọc dậy chưa để hỏi có gì ăn không.Ai ngờ vừa đến cửa phòng thì nghe hai người bên trong nói...... mông gì đó?Hắn tò mò áp tai vào cửa để nghe rõ hơn, ai ngờ "cạch" một tiếng, cửa bật mở.Hắn không đứng vững nên suýt ngã phịch xuống đất."

Bùi tiên sinh," Trình Hồi nhìn Bùi Thanh Ngọc mở cửa, cười khan hỏi, "Chào, chào buổi sáng, có gì ăn không?"

Bùi Thanh Ngọc quay mặt đi chỗ khác nói: "Ta đi làm điểm tâm."

Sau đó vội vàng bỏ đi.Trình Hồi hóng hớt vào phòng hỏi A Tễ trên giường, "Mông......

à nhầm, chủ tử, các ngươi đang nói gì vậy?"

Sao mở miệng lại nói mông chứ?A Tễ nhíu mày, đột nhiên nói: "Mông ta không mềm."

Trình Hồi: "Hả, hả?"

"Sao không giống nhỉ?"

A Tễ trầm tư nói, "Đêm qua ta ngủ hình như đã sờ trúng A Thanh, mềm lắm mà......"

Cái gì?

Ngươi sờ mông Bùi tiên sinh á?!

Trình Hồi như bị sét đánh đứng sững tại chỗ, "Xin, xin lỗi, chắc ta nhận lầm người rồi, chủ tử nhà ta không gần nữ sắc......"

À không phải, Bùi tiên sinh là nam sắc mà!Đầu óc hắn lóe sáng, bừng tỉnh đại ngộ --- Hèn gì bao năm nay bên cạnh chủ tử chẳng có cô nương nào mà chỉ nuôi một con chim ồn chết người, thì ra là đoạn tụ, còn thích mông mềm nữa!Chậc chậc, hèn gì bị ngốc thành đại tiên lừa, thấy sắc mờ mắt đây mà!
 
Back
Top Bottom