Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu

[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
19.


Ứng Vô Túc suýt khóc thành tiếng.

Y còn suýt ôm chặt eo Vưu Minh Ngôn thú nhận thật ra mình tới đây là vì mưu đồ làm loạn, vì muốn tìm Vưu tiên quân gây sự.

Thật ra y không thể song tu với Kỷ Phùng nên mới đến đây khiêu khích, thật ra lâu nay bánh đào đều bị y ăn hết......

Y chưa bao giờ nghĩ sẽ có người đối đãi chân thành với mình, sư tỷ nói người đời xem lợi ích lớn hơn tình cảm, sau khi thành tiên thành ma thì chữ tình lại càng đứng sau tu hành.Y lau mặt, trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, thầm nhủ nếu Vưu Minh Ngôn thật lòng với mình thì cần gì phải nghĩ đông nghĩ tây tự chuốc phiền muộn nữa.

Sau khi nghĩ kỹ, Ứng Vô Túc quyết định thẳng thắn với Vưu tiên quân, "Tiên quân, thật ra cây đàn kia......"

Vưu Minh Ngôn mỉm cười, "Ngươi còn nhớ ta từng thả một con cá Thanh Hoa trong ao này không?"

Ứng Vô Túc: "!"

Vưu tiên quân thấy y kinh ngạc thì nghĩ thầm hóa ra thiếu niên vẫn không biết con cá kia do hắn cố tình tặng y, ý cười trên mặt càng sâu hơn, "Thật ra sư huynh đem nó đến đấy."

Ứng Vô Túc nơm nớp lo sợ: "Sư huynh ngươi đem?"

"Thỉnh thoảng hắn sẽ đem một ít đồ trong môn phái tới," Vưu Minh Ngôn vẫn chưa phát giác ngữ khí bất thường của y nên ngượng ngùng nói: "Vì ta cứ mãi ở đây chưa từng đi tìm cơ duyên bí bảo nên quanh người không có gì tốt, mong ngươi bỏ qua cho.

Nếu ta tu hành đủ, sư tôn đồng ý cho ta xuất hành thì ta sẽ tặng ngươi linh vật tốt hơn."

Vậy con cá kia là Vưu Minh Ngôn cố ý tặng y sao?

Cho y làm linh sủng ư?Ứng Vô Túc nhất thời không biết nói gì, thật ra từ sau khi Vưu Minh Ngôn nói chuyện với y thì y cảm thấy kế hoạch trước đó hình như không ổn chút nào......Nhưng con cá kia đã bị y ăn hết lâu rồi!

Thấy vẻ mặt Vưu Minh Ngôn như muốn nhìn xem cá sống có tốt không, y lập tức có cảm giác bị sét đánh.

Đây là cá Kỷ Phùng tặng!

Nếu Kỷ Phùng biết cá mình tặng sư đệ bị y ăn thì sẽ thế nào!

Lúc đó y chỉ muốn tìm Kỷ Phùng song tu mà đã bị đệ tử hắn tống ra cửa, huống chi giờ còn ăn cá người ta tặng đối tượng thầm mến nữa chứ!Lẽ ra lúc y ăn phải cảm nhận thật kỹ mới phải, vì quên rắc muối nên mùi vị thế nào y cũng không nhớ rõ!"

Ta...... phóng sinh nó ở khe núi rồi."

Ứng Vô Túc cười gượng gạo."

Vậy à."

Vưu Minh Ngôn nghe xong chẳng mảy may hoài nghi mà chỉ thoáng lộ vẻ thất vọng, dường như hắn có chút tiếc nuối nhưng Ứng Vô Túc lại không rõ hắn tiếc điều gì.Trong khoảnh khắc Ứng Vô Túc đối diện với ánh mắt nhìn y chăm chú của Vưu Minh Ngôn, trong lòng y khẽ rung động như trở lại năm đó rời khỏi ma vực, sư tỷ nắm tay dỗ y nín khóc.

Nhưng bây giờ không giống lúc đó, sư tỷ chẳng hứa hẹn gì với y, còn Vưu Minh Ngôn mỗi lần nhìn y như vậy giống như hoa nở giữa tuyết trắng, tuy thân thể y vẫn lạnh lẽo nhưng trong lòng lại ngửi thấy hương thơm.Nhưng trong tuyết làm sao có thể nở hoa chứ.---Đường từ trần thế đến tiên môn dài đằng đẵng.Vưu Minh Ngôn nắm tay áo nương đi rất lâu.

Hắn không hiểu tại sao trên trời luôn có tuyết rơi, bảng tên tiên môn như ẩn như hiện trong mưa tuyết trắng xoá, hắn cố mở to mắt ra nhìn nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ trên bảng viết chữ gì.

Nương không nói lời nào, hắn cũng lặng thinh vì nói chuyện rất mất sức, nương nói phải để dành sức để gặp tiên nhân.Trước khi tới đây nương còn nói trong tiên môn có rất nhiều thứ tốt, sau này ở lại tiên môn cái gì cũng chẳng cần lo nữa.Hắn không trả lời mà chỉ tự hỏi sao ca ca không tới?

Hắn ở tiên môn thì nương và ca ca có đến nữa không?Đi xa thật xa, chân hắn tê cóng mất hết cảm giác nhưng vẫn phải đi.Hắn nhớ hình ảnh cuối cùng là nương quỳ trước mặt tiên nhân cầu xin tiên nhân thu nhận hắn, giúp hắn quên hết nhân gian sầu khổ, đừng làm người phàm nữa.

Thiếu niên cao gầy xoa đầu hắn, bế hắn lên từ cây cột bên cạnh tiên môn rồi bảo hắn: "Ngươi muốn gặp cũng đã gặp rồi, theo ta đi thôi."

Sau đó thiếu niên lại nói: "Đã muốn quên thì ngươi cần gì phải khăng khăng đòi gặp chứ?"

Về sau tiên nhân đến gặp hắn rồi ấn nhẹ một cái lên huyệt thiên linh của hắn, dường như muốn đem hết tuyết bay lất phất ngoài tiên môn vào lòng hắn, lạnh đến nỗi toàn thân hắn run rẩy gần như ngất đi.

Trước khi linh lực của tiên nhân xuyên qua tim hắn, hắn chợt nhớ tới nương, lúc đến đây nàng chỉ đem theo lương khô, lúc về lại không xin tiên nhân đồ ăn......

Đường dài như vậy một mình nàng làm sao đi nổi?Hắn đang suy tư chuyện này thì khuôn mặt nữ tử dần nhạt nhòa trong lòng hắn.Lạnh quá......Trở thành tiên nhân sẽ lạnh vậy sao?Tiên nhân nhìn hắn nói một khi làm tiên thì trăm tuổi vô lo.Thiếu niên cao gầy bế hắn nói từ nay về sau ngươi chính là sư đệ của ta.Chẳng ai bắt hắn làm gì xa vời, chỉ cần tu luyện từ ngày này sang ngày khác là đủ rồi, còn mọi chuyện khác đều là thứ yếu.Con đường tu hành không màng tình duyên, thế nên trong lòng hắn luôn bị băng tuyết bao phủ không thấy sắc trời.
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
20.


Sau khi Kỷ Phùng đánh một trăm tám mươi hiệp với sư tôn thì lại về tiên môn xử lý đống công việc chất thành núi rồi mới rảnh đi tìm sư đệ hắn hỏi thăm tình hình.

Hắn chưa rõ người kia và và sư đệ hiện giờ có quan hệ thế nào, nhưng sư đệ không truyền âm cho hắn chứng tỏ vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn.Hắn ngồi trên lưng hạc trắng nhắm mắt nhớ lại lúc sư đệ mới vào tiên môn, trong lòng chợt ngơ ngẩn.

Người phàm đều nói thành tiên có thể thoát khỏi thế gian khổ ải, thật ra tiên giới và nhân gian đều có đau khổ, ngay cả người không biết đau khổ như hắn ngày ngày phải lo liệu sư môn cũng có những lúc phiền muộn buồn rầu.Chẳng biết năm đó sư tôn nhận sư đệ vào tiên môn là tốt hay xấu cho sư đệ nữa.Sau lúc miên man, khi mở mắt ra đã thấy núi tiên mà Vưu Minh Ngôn ở.Hắn cưỡi hạc xuyên qua đám mây rồi đáp xuống thạch đình sư đệ thường luyện đàn.Kỷ Phùng ngước mắt nhìn quanh một hồi, nhất thời không thấy nơi này có gì thay đổi.

Hạc trắng vỗ cánh đi một vòng trong đình rồi chợt bay đến bàn đá hót lên, hắn đi tới phủi nhẹ mặt bàn mới biết là mấy mảnh vụn bánh ngọt.Khoan nói đến sư đệ hắn không thích ăn bánh, dù có ăn cũng sẽ không để rơi vương vãi trên bàn như vậy.Quả nhiên đã có người ngoài tới đây.Trong lòng hắn chợt trở nên phức tạp.

Tính tình sư đệ vốn đơn thuần không quan tâm chuyện bên ngoài, trước kia trên núi có chuyện gì cũng nói với hắn một tiếng......

Sao giờ kết bạn với người ngoài lại không cho hắn biết?Hắn nhíu mày rồi phất tay áo ngồi xuống ghế đá cạnh bàn, muốn chờ xem khi nào sư đệ hắn hoặc tiểu tặc kia đến.Đàn gỗ của Vưu Minh Ngôn vẫn đặt trên bàn, Kỷ Phùng đợi từ bình minh đến hoàng hôn, thật sự không kiên nhẫn được nữa nên tiện tay sờ đàn gỗ.Sau đó cây đàn lập tức chia năm xẻ bảy.Kỷ Phùng: ......!Kỷ sư huynh đứng dậy chắp tay sau lưng đi quanh bàn vài vòng nhìn đàn gỗ bị nứt không còn nguyên dạng, trong lòng tự hỏi có phải lúc nãy mình vô ý sờ mạnh quá không.Không đúng, rõ ràng hắn đâu có dùng lực!

Sao lại nứt được chứ!Hắn lại phất tay áo ngồi xuống, tóc rụng hết mấy sợi.Cây đàn này sư đệ hắn dùng nhiều năm như vậy, sao hắn mới đụng một cái mà đã nứt rồi?Kỷ Phùng ôm đầu chưa nghĩ ra đáp án thì vô tình trông thấy tiên đồng của sư đệ bưng khay bánh ngọt đứng lặng phía xa.Hắn định giải thích đàn này không phải do mình làm nứt nhưng đứa bé kia đã đặt đĩa xuống rồi chạy mất tăm.Chuyện này quá kỳ lạ, Kỷ Phùng nghĩ trước khi ra cửa phải xem lịch hoàng đạo mua từ nhân gian mới được.

Hắn thử sửa chữa nhưng đàn tiên có linh tính, sau khi nứt không thể tùy tiện dán lại được.Hắn thở dài, không còn cưỡng cầu với cây đàn này nữa.Sắc trời tối đi.

Kỷ Phùng lấy ra một ngọn đèn từ tay áo, ngưng tụ linh khí trong lòng bàn tay thắp sáng đèn rồi ngước mắt nhìn rừng núi xa xa, chợt trông thấy áo trắng của sư đệ.Sư đệ hắn định lên thạch đình nhưng vừa thấy hắn thì lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chân giơ lên giữa không trung.Kỷ Phùng cảm thấy bộ dạng này của sư đệ hơi kỳ lạ nhưng nhất thời chưa phát hiện được gì nên chỉ nói: "Ngươi lên đi, ta có việc muốn hỏi ngươi đây."

Nói xong Kỷ Phùng chợt thấy không đúng, vội vàng phủ tay áo lên cây đàn làm phép che mắt để sư đệ tạm thời không chú ý đến nó.Sư đệ hắn tỏ vẻ do dự nhưng cuối cùng vẫn đi lên đình.Trên tay còn bưng một khay bánh ngọt.——Ứng Vô Túc sắp bị Kỷ Phùng hù chết rồi.Sao y lại đụng phải Kỷ Phùng ở đây chứ!

Giờ y vẫn đang giả dạng Vưu tiên quân mà!Nhìn gương mặt dọa trẻ con nín khóc của Kỷ Phùng dưới ánh đèn càng đáng sợ hơn!QAQ!!

Cứu mạng a a a!!
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
21.


Ứng Vô Túc bị Kỷ Phùng làm ám ảnh rất nặng.

Đúng là trước đây y từng có ý nghĩ song tu với người này nhưng không phải vì tình cảm mà chỉ đơn giản là muốn cuộc sống của mình tốt hơn.

Lúc trước Kỷ Phùng sai người đuổi y ra khỏi cửa nhất định là không ngờ hôm nay hai người họ sẽ ngồi đối mặt nhau uống trà.Đây không phải duyên phận bình thường mà là nghiệt duyên.Y bắt chước tư thế của Vưu tiên quân phất tay áo nâng chén, rũ mắt nhấp một ngụm trà rồi nhẹ nhàng cười hỏi Kỷ Phùng: "Kỷ......

Sư huynh tới đây có việc gì?"

Ứng Vô Túc không đoán ra mục đích Kỷ Phùng tới đây, cũng không nghe Vưu Minh Ngôn nói Kỷ Phùng sắp tới nên đành phải cố bắt chước khẩu khí Vưu tiên quân nói chuyện phiếm với Kỷ Phùng."

Ngươi......"

Kỷ Phùng mơ hồ cảm thấy sư đệ trước mắt hơi lạ nhưng cũng không nghi ngờ ra mặt mà chỉ nhíu mày nói, "Hình như mập lên thì phải."

Ứng Vô Túc: "......?"

Kỷ sư huynh nói: "Đồng tử làm bánh ngon vậy sao?"

Trong lòng Ứng Vô Túc giật mình tưởng hắn phát hiện ra điều gì, lúc trả lời bất giác cà lăm: "Ngon, ngon lắm."

"Có người đưa băng lê tuyết đoàn đến sư môn," Kỷ Phùng nói, "Nếu ngươi thích bánh ngọt thì lần sau ta sẽ đem một ít tới đây."

Kỷ Phùng không thấy sư đệ cà lăm có chỗ nào kỳ quái.

Trước kia Vưu Minh Ngôn ở trước mặt hắn luôn kiệm lời ít nói, tuy vẫn nói cười nhưng thường mang theo vẻ xa cách, đến hôm nay hắn mới biết thì ra Vưu sư đệ cũng có khi ngây thơ trẻ con như vậy.

Hắn rất vui vì sự thay đổi này của sư đệ nên nhất thời không để ý đến những điểm lạ thường kia.Ứng Vô Túc cà lăm: "Đa, đa tạ Kỷ sư huynh."

Xem ra Kỷ Phùng rất tốt với Vưu tiên quân.

Ma tu chợt cảm thấy thất bại, y chẳng có nửa xu tiền, tu ma cũng không nên hồn, sao có thể so được với Kỷ Phùng chứ......Khoan đã.Chẳng phải y tới đây với mục đích hãm hại Vưu Minh Ngôn để trả thù Kỷ Phùng sao.Ứng Vô Túc nhìn Kỷ Phùng, một lần nữa tìm về ý đồ ban đầu, quyết định thừa dịp này làm một ma tu độc ác.Y nghĩ ngợi chốc lát rồi giương mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Kỷ Phùng, trong lòng cười lạnh một tiếng, nói thầm: "Trước kia ngươi chướng mắt ta, giờ chính là lúc trái sầu riêng thúi như ngươi gặp báo ứng đấy."

Nhưng phải làm sao để trả thù Kỷ Phùng mà vẫn toàn thân trở ra?Hay là nên chia rẽ quan hệ giữa Kỷ Phùng và Vưu Minh Ngôn?Ứng Vô Túc lại cúi đầu suy nghĩ kỹ một hồi, sau đó cảm thấy mình thật sự không có thiên phú làm kẻ ác nên đành từ bỏ suy nghĩ, vừa quay đầu nhìn ra ngoài đình thì trông thấy Vưu tiên quân đang đứng cạnh ao với vẻ mặt bối rối.Vưu tiên quân còn mang theo tượng đá mà y khắc!Tượng đá do chính tay y khắc!Tại sao lại thế!——Kỷ Phùng nhìn ba sư đệ trước mặt, sờ mũi rơi vào trầm tư.Hắn chậm rãi giơ tay chỉ vào người bên phải: "Ngươi......"

"Không, không phải ta."

Sư đệ bên phải lắp bắp trả lời.Hèn gì khuôn mặt sư đệ hắn đột nhiên trở nên bầu bĩnh như thế.Hắn lại chỉ tay vào người ở giữa.Người ở giữa không trả lời.Sư đệ bên trái mím môi cười nói: "Sư huynh cũng thấy khắc giống lắm đúng không?"

Mẹ nó cái này là tượng đá!

Bảo sao không nhúc nhích!Cuối cùng Kỷ Phùng dời mắt sang sư đệ bên trái, khó nhọc nói: "Đây là......"

"Y tên Ứng Vô Túc, là đạo lữ song tu của ta."

Vưu Minh Ngôn mỉm cười, ngữ khí ôn hòa như không hề để ý mình vừa nói ra điều gì, "Pho tượng này là quà y tặng ta."

Ứng Vô Túc ôm mặt gào khóc trong lòng.Đó đâu phải quà!

Đó là đồ chơi y dùng để trút giận mà!

Sao lại để Vưu Minh Ngôn phát hiện ra chứ!Kỷ Phùng nói: "À, đạo lữ song tu của ngươi."

Vưu Minh Ngôn nói: "Vâng."

Kỷ Phùng nói: "Ngươi có đạo lữ song tu lúc nào?"

Tại sao đạo lữ song tu của ngươi giống ngươi y như đúc vậy??Trong lúc nhất thời Kỷ sư huynh bị kích thích đến nỗi suýt thốt ra câu hỏi thiểu năng này.Vưu Minh Ngôn nói: "Mới tháng trước."

Hắn đưa tay bấm quyết rồi vuốt lên mặt Ứng Vô Túc, khuôn mặt giống hắn đến chín phần lại biến về khuôn mặt thiếu niên bầu bĩnh có đôi mắt tròn xoe đen láy.

Thiếu niên nhìn hắn rồi lại nhìn sư huynh hắn, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Vưu Minh Ngôn nghĩ có lẽ thiếu niên ma tu này bị tiếng tăm của sư huynh hắn bên ngoài hù dọa nên không khỏi mềm nhũn, đẩy tượng đá kia sang một bên rồi ngồi xuống cạnh thiếu niên, cúi người hôn lên gò má trắng nõn của đối phương để trấn an.Dỗ dành xong hắn lại ngẩng đầu giải thích với sư huynh Kỷ Phùng của mình: "Đạo lữ thích biến thành ta nhưng không có ý đồ gì đâu, sư huynh đừng để ý."

Kỷ Phùng: "......"

Hắn bị bộ dạng thân mật của hai người trước mặt kích thích làm tay run một cái, vô tình đặt lên cây đàn nứt kia.Đúng là trước khi ra cửa phải xem lịch hoàng đạo mới được!Vốn định hỏi tiếp nhưng giờ nửa câu Kỷ Phùng cũng thốt không nên lời.

Hắn thấy thiếu niên này khá quen mắt nhưng mỗi ngày hắn phải gặp rất nhiều người nên cũng không nhớ đã từng gặp y lúc nào.Hắn cúi đầu nhìn đàn gỗ dưới tay mình rồi lại giương mắt nhìn sư đệ đang lộ vẻ kinh ngạc, lặng lẽ hít một hơi rồi vung tay áo gọi hạc trắng tới định rời đi.

Hắn lượn trong mây mù nói với Vưu Minh Ngôn: "Đàn nứt là lỗi của ta, hôm nào sẽ đưa ngươi cây mới......

Nếu ngươi và thiếu niên này thật lòng mến nhau thì không cần mang danh song tu làm gì, làm đạo lữ bình thường là được rồi."

Vưu Minh Ngôn đứng dậy hỏi Kỷ Phùng: "Sư huynh không hỏi y từ đâu đến sao?"

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc của Kỷ Phùng trong mây nhu hòa hơn một chút, hắn nói: "Năm đó ngươi vào sư môn ta cũng chưa từng hỏi ngươi từ đâu đến."

Trăng sáng gió mát, chợt nghe một tiếng chim hót văng vẳng, còn có giọng nói xa dần trong mây.
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
22.


"Đây không phải tiểu huynh đệ lần trước nói muốn đi tìm Kỷ tiên quân sao?"

Khi Ứng Vô Túc đi vào quán rượu thì có người nhận ra y nên tươi cười chào hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi tìm được Kỷ tiên quân chưa?"

Mọi người đều biết núi tiên ở rất xa, nếu vô duyên thì cả đời cũng chẳng tìm được chỗ ở của tiên nhân.

Trước kia khi Ứng Vô Túc gầy gò lấm lem như nhóc ăn mày khăng khăng đòi đi tìm Kỷ tiên quân chỉ có thể thấy trong thoại bản, mọi người còn tưởng y nói đùa, giờ nhắc lại chẳng qua để trêu chọc y thôi.Ứng Vô Túc im lặng giây lát rồi nói: "Ta chưa......"

Y chưa nói hết thì từ ngoài cửa lại có người đi vào khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào.Người kia toàn thân áo trắng, cao gầy như trúc, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa, khí chất thanh nhã như mây như trăng quả thực khiến lòng người kinh diễm.Đám người đang cười đùa rôm rả đột ngột im bặt, ánh mắt dán chặt vào người mới vào cửa, phỏng đoán xem mỹ nhân này từ đâu đến.Mỹ nhân không nhìn bọn họ mà đi thẳng tới chỗ Ứng Vô Túc, mỉm cười với thiếu niên có khuôn mặt bầu bĩnh rồi dịu dàng nói: "Muốn ăn gì cứ gọi đi, ta đã nhờ sư huynh đổi cho ta ít ngân lượng nhân gian rồi, ăn bao nhiêu cũng đủ."
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
23.


Ứng Vô Túc cau mày, cũng không vì lời nói của Vưu Minh Ngôn mà vui vẻ.

Y do dự chốc lát rồi bảo Vưu tiên quân: "Số tiền này ta sẽ trả lại sư huynh ngươi."

Y luôn nghĩ dùng tiền của Kỷ Phùng là mắc nợ Kỷ Phùng......

Hơn nữa y vốn cảm thấy mình không sánh bằng Kỷ Phùng, lần này dùng ngân lượng Kỷ Phùng tặng càng thấy khó chịu hơn.Vưu Minh Ngôn không ngờ ma tu sẽ để ý chuyện này, sau khi vào phòng trọ hắn liền ôm ma tu đặt lên giường rồi ôn hòa hỏi nguyên do."

Kỷ sư huynh khác với ngươi."

Vưu tiên quân khẽ buông tiếng thở dài rồi cười nói, "Ngươi cần gì phải tự so sánh với hắn chứ?

Ngươi là đạo lữ của ta, hắn là sư huynh của ta, hắn có lợi hại hơn ngươi chăng nữa thì người ta thích cũng là ngươi."

Trấn an một hồi, hắn cúi đầu hôn lên đôi mắt ửng đỏ của tiểu ma tu rồi nói: "Hơn nữa ta mượn ngân lượng của Kỷ sư huynh thì sau này để ta trả là được rồi."

Ứng Vô Túc ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất để ý.Y!

Một ma tu Luyện Khí rốt cuộc lên được tầng bảy!

Sao có thể ngày ngày ăn cơm chùa của tiên quân chứ!Khi ma tu đã quyết định làm gì thì mười con lừa cũng kéo không lại.

Vưu tiên quân chỉ mới ra ngoài mua bánh bao một khắc mà khi về đã chẳng thấy Ứng Vô Túc đâu nữa.Chờ hắn tìm được Ứng Vô Túc mới dở khóc dở cười phát hiện đối phương tìm việc nặn tượng cho sơn miếu.Ứng Vô Túc không chịu về, Vưu tiên quân cũng hết cách nên lén hóa thành một con hoàng oanh đậu trên cành cây cổ thụ cạnh sơn miếu nhìn thiếu niên chăm chú khắc tượng đá.Khi mặt trời lặn xuống phía Tây, Vưu Minh Ngôn chợt phát hiện tượng đá Ứng Vô Túc khắc đều ẩn chứa bóng dáng mình.......

Khoan đã, rõ ràng là khắc hắn mà!Vưu tiên quân nghĩ mãi vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, cũng không hiện về nguyên hình để hỏi Ứng Vô Túc.Đợi đến khi Ứng Vô Túc đi nói chuyện với trụ trì trong miếu, Vưu tiên quân mới biết ma tu nhìn thấy trong miếu khác đặt tượng vàng của Kỷ sư huynh nên quyết tâm làm cho hắn mấy cái đặt trong miếu.
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
24.


Vưu tiên quân vỗ cánh vào vai Ứng Vô Túc.

Ứng Vô Túc chỉ lo cúi đầu lẩm bẩm "Tượng vàng Kỷ Phùng xấu thật", "Không thể để người khác làm tượng Vưu tiên quân xấu như vậy được" nên không để ý đến cánh hoàng oanh trên vai mình.Vưu tiên quân: "......"

Hắn vốn cảm thấy sư huynh hơi đáng thương, nhưng nghĩ đến biết đâu đạo lữ cũng khắc tượng đá cho sư huynh thì làm sao bây giờ, thế là nhịn xuống, chỉ ríu rít kêu mấy tiếng.Vô Túc làm tượng đá cho một mình hắn là được rồi.
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
25.


Đã là đạo lữ thì không cần ngủ riêng hai phòng, ban đêm hai người ngủ chung giường.

Ma tu khắc xong tượng nằm trên giường, quấn chăn chớp mắt nhìn Vưu tiên quân.Vưu tiên quân vừa tắm xong, đang muốn bấm quyết làm khô tóc, vừa quay đầu thì lập tức đối diện với đôi mắt to tròn của ma tu.

Trái tim hắn bị tiểu đạo lữ đáng yêu làm tan chảy, nhịn không được đi tới nhẹ nhàng hôn một cái lên trán thiếu niên."

Tiên quân, ngươi đẹp quá."

Ứng Vô Túc cọ xát vạt áo Vưu tiên quân nói.Dạo này y phát hiện Vưu Minh Ngôn ngày càng đẹp, đẹp hơn Kỷ Phùng nhiều.Trong lòng nghĩ vậy, y thì thầm với Vưu Minh Ngôn: "Tiên quân, hôn chỗ khác đi."

Vưu Minh Ngôn hôn phớt lên môi Ứng Vô Túc, vốn định nói đợi hắn sấy khô tóc rồi lên giường nhưng tiểu đạo lữ tủi thân níu tay áo hắn, hắn lập tức thấy sắc mờ mắt.Lúc này hắn không buộc dây lưng, răng môi cận kề, chân hai người cũng quấn vào nhau.Hắn muốn tiểu đạo lữ dễ chịu nên đã cố ý tìm mấy cổ tịch song tu.

Sau khi sương trắng tan đi, chú cá cẩn thận đẩy ra lá sen, xâm nhập vào đáy nước sâu.Chân thon của thiếu niên vòng quanh hông hắn, trong cổ phát ra tiếng nghẹn ngào như thú con.

Hắn sợ làm Ứng Vô Túc bị thương nên động tác cực kỳ nhẹ nhàng.Ứng Vô Túc cũng là lần đầu làm chuyện này nên hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Y thở hổn hển chồm tới cắn môi Vưu Minh Ngôn, khàn giọng nói: "Tiên quân, sâu hơn chút nữa đi."

Khi chạm đến điểm mẫn cảm, khóe mắt y lại tràn ra nước mắt nhưng vẻ mặt vô cùng vui thích.

Tiên quân bị y thít chặt bắn ra tinh nguyên, chất lỏng trắng đục chậm chạp chảy xuống giữa hai chân y.Ma tu nhắm mắt nắm chặt tay áo tiên quân, vùi mặt vào ngực tiên quân thấp giọng hỏi: "Vưu tiên quân, người tốt như ngươi sao lại thích một ma tu chứ?"

Y có tài đức gì mà được làm đạo lữ của Vưu Minh Ngôn?Y chỉ là ma tu toàn ôm ý đồ xấu thôi."

A Túc, sư huynh ta nói người đời lấy chân tình đổi chân tình."

Vưu Minh Ngôn hít sâu một hơi rồi ôm chặt thiếu niên, "Tuy Minh Ngôn không thể cho ngươi tất cả phú quý trên thế gian nhưng nguyện dành hết tình nghĩa đời này cho một mình ngươi."

Trong tuyết không thể nở hoa nhưng trong tình yêu thì có thể.Hạt mưa tí tách rơi xuống, mười ngón đan chặt vào nhau.Ứng Vô Túc nghĩ thầm tiên quân đã dùng chân tình để đổi lấy chân tình của y.Từ nay về sau y sẽ không làm chuyện xấu nữa.-Người có khi sẽ nằm mơ.Mơ thấy mình đứng giữa phố phường tấp nập, không chỗ để đi, không chốn nương thân, không ai ngó ngàng.

Sau khi Ứng Vô Túc rời khỏi ma vực thường xuyên mơ thấy như vậy.Nhưng lần này trong mơ y đi trên đường lại đụng vào một tiểu công tử mặc áo vải thô.Tiểu công tử nhìn y một cái rồi đuổi theo người phụ nữ trẻ cách đó không xa.Trong mơ Ứng Vô Túc gọi tiểu công tử: "Ngươi là Vưu tiên quân đúng không?"

Tiểu công tử quay lại mờ mịt cười với y rồi trong nháy mắt biến mất giữa biển người.Y bước chân trần trên tuyết trắng, từng bước đi đến chỗ tiểu công tử kia biến mất, lớn tiếng gọi: "Ngươi là Vưu tiên quân đúng không?"

Ứng Vô Túc giật mình hiểu ra.Thì ra hôm đó người đỡ y dậy trong mơ không phải Kỷ Phùng mà là Vưu Minh Ngôn.Y chạy qua cầu hình vòm, nhìn thấy tiểu công tử cầm ô đứng cạnh người phụ nữ đang ngẩng đầu mỉm cười nhìn y."

Ta không phải tiên quân."

Tiểu công tử ngửa đầu nói với y, "Nhưng ta theo họ mẹ, họ Vưu.

Ngươi đang tìm ta sao?"

Ứng Vô Túc nói: "Ta, ta đang tìm ngươi......"

Y đi đến chỗ Vưu Minh Ngôn, giẫm lên băng tuyết nhưng không hề thấy lạnh.

Tựa như có làn gió xuân lướt qua mặt, ấm áp khiến y muốn rơi lệ.Y dừng trước mặt Vưu Minh Ngôn nói: "Ta muốn...... tặng chân tình của ta cho ngươi."

-Vưu Minh Ngôn ngồi cạnh cửa sổ nhìn ánh trăng vằng vặc bên ngoài.Lâu lắm rồi hắn không nằm mơ, cũng không rơi nước mắt.

Nhưng đêm nay khi hắn nhắm mắt đã mơ thấy nương, mơ thấy Vô Túc.Bàn tay ấm áp của nương vuốt tóc mai hắn, nói với hắn: "Minh Ngôn, nương phải đi rồi."

Gương mặt bà nhạt nhòa trong sương khói, hắn cố sức nắm chặt tay bà.Hắn chợt nhớ tới đường lên núi tiên dằng dặc vô tận, có phải bà chưa kịp trở về thì đã hóa thành tuyết rơi giữa cỏ cây rồi không?Khi hắn rơi lệ, thiếu niên bé nhỏ kia lon ton chạy tới nắm tay hắn thật chặt."

Tiên, tiên quân," Ứng Vô Túc nhìn hắn lắp bắp nói, "Ta sẽ luôn đối tốt với ngươi, nhất định là vậy."

Từng có người lặn lội ngàn dặm xa xôi đưa hắn lên núi tiên, dạy hắn đoạn tuyệt tình yêu, không bị hồng trần giày vò nữa.Giờ lại có người lên núi dẫn hắn đi qua sông núi nhân gian, tặng cho hắn tất cả dịu dàng ấm áp làm tan chảy băng tuyết trong lòng hắn.-Người đời đều nói chỉ cần có tình thì phòng ốc đơn sơ cũng là nhà.Ứng Vô Túc viết thư cho sư tỷ, muốn nói cho nàng biết mình đã có nơi chốn yên ổn, còn có một đạo lữ rất tốt.Thư viết xong lại không biết gửi đi đâu nên y thả bức thư vào nước sông, ngồi trên bờ nhìn hồi lâu mới đứng dậy rời đi.Vưu Minh Ngôn cầm ô, hai người nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng hòa vào phố xá nhộn nhịp.
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
☆ Ngoại truyện


1.

Lần đầu tiên đồng gặp Ứng Vô Túc thì vô cùng thất vọng.Hắn cứ tưởng tiên quân nuôi giấu đại tỷ tỷ xinh đẹp nào đó nên còn háo hức mong đợi rất lâu.Hai tiểu đồng bọn khác cũng hết sức thất vọng, cảm thấy thoại bản toàn gạt người, sao đây lại là nam nhân cơ chứ?Nhưng qua nửa tháng sau bọn họ đều thích Ứng Vô Túc.Đại ca ca này rất khéo tay, đồ chơi gì cũng biết làm, còn khắc cho mỗi người một tượng đá nhỏ.Chẳng hiểu sao mỗi lần Vưu tiên quân thấy họ vây quanh Ứng ca ca thì có vẻ không vui lắm.Những lúc như vậy Ứng ca ca sẽ đi tới hôn lên má Vưu tiên quân.Thế là Vưu tiên quân lại vui vẻ.2.Vưu Minh Ngôn vừa dạy Ứng Vô Túc đánh đàn vừa làm như không thèm để ý nói: "A Túc, thì ra ngươi cũng làm tượng đá cho người khác à."

Ứng Vô Túc nói: "Ta còn làm cho sư huynh ngươi một cái nữa đấy."

Vưu Minh Ngôn nói: "......

Phải không?

Cho ta nhìn xem."

Hắn ngắm nghía tượng đá Kỷ Phùng rất lâu, thầm nghĩ tượng đá của sư huynh rõ ràng không tinh xảo, không có màu sắc, cũng không lớn bằng tượng đá của hắn.Hình như trước đây A Túc có chấp niệm với sư huynh khiến hắn nhịn không được ghen tị trong lòng nhưng lại khó nói ra miệng.Về sau hắn vẫn đưa tượng đá này cho Kỷ sư huynh.3.Kỷ Phùng trân trọng đặt món quà hiếm hoi sư đệ tặng trong phòng.Kết quả bị sư tôn đến tìm hắn đánh nhau làm vỡ thành một đống mảnh vụn.Kỷ Phùng: "Sư tôn, ta kính trọng người già nên mới không muốn động thủ với ngươi thôi."

Sư tôn: "Bớt nói đạo lý đi, cái này vốn dĩ sắp hỏng rồi!

Ngươi đừng có vu oan cho vi sư!"

4."

Vưu tiên quân, có phải ngươi mới cười trộm không đấy?"[HOÀN]
 
Back
Top Bottom