Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu

[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
9.


Trước kia ma tu cũng không phải là ma tu.

Cách đây rất lâu y vẫn còn là người phàm cơm ăn không đủ no, ngay cả tên cũng không có.

Lúc đó nhân gian đang lâm vào tai ương, chiến loạn không ngớt, sư phụ nhặt y sắp chết đói về ma vực.Sư phụ nói một mình y không nơi nương tựa lang thang lâu như vậy, nếu không được nhặt về đây thì sợ là ngoại trừ địa phủ cũng chẳng còn chỗ nào nương náu.Khi người phàm đau khổ hay nói kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, vì vậy gọi y là Ứng Vô Túc.Thế gian tuy lớn nhưng lại không có chỗ cho y dung thân.Y vốn không muốn tu ma vì mấy năm trước đó nghe người kể chuyện nói ma tu đều là những kẻ bại hoại hại người hại mình, ai lòng lang dạ sói, tội ác tày trời mới tu ma.Nhưng y đã sắp chết đói đến nơi thì còn quản được gì nữa?Sư phụ nói chỉ cần y tu ma thì một ngày được ăn đủ ba bữa, không cần trải qua cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai.Thế thì tốt quá.

Y sờ cái bụng xẹp lép của mình, sờ xương sườn nhô cao rồi lại nhìn sư phụ bưng ra cháo gạo và bánh nhân thịt, không chút do dự quỳ xuống dập đầu lạy ba cái để bái Ma Tôn làm thầy.Nhưng sau này Ứng Vô Túc mới biết sư phụ gạt mình.Bởi vì ngoại trừ ba ngày đầu còn có chút cá thịt thì ba bữa mỗi ngày sau đó đều biến thành đủ loại độc vật kỳ lạ, thí dụ như nhện độc.Y đã bái Ma Tôn làm thầy, về mặt đạo nghĩa không thể rời khỏi ma vực nên đành phải kiên trì nuốt những thứ này vào bụng, không thể chết đói được, y phải sống sót.Độc vật vốn không dùng để ăn, thậm chí còn buồn nôn, Ứng Vô Túc ăn xong luôn bị đau bụng mấy canh giờ mới có thể luyện công.Đôi khi sư tỷ lâu lâu về thăm sẽ mang cho y chút đồ ăn, sau đó thở dài vỗ khuôn mặt gầy gò tái nhợt của y nói: "Nhóc ngốc, sư phụ bảo ngươi ăn độc vật thì ngươi ăn à?

Lỡ chết thì sao?

Hắn muốn để ngươi xuống núi cướp đoạt với người khác, mạnh được yếu thua, thiên kinh địa nghĩa."

Thiên kinh địa nghĩa chính là đi cướp đồ của người khác.

Y sống mười mấy năm mới biết được đạo lý này từ sư tỷ.Nhưng hầu hết thời gian y đều ăn hết những thứ vớ vẩn này, về sau sư phụ thực sự nhìn không nổi nữa, sợ biến y thành độc nhân thật sự mới đổi sang bánh hấp và dưa muối cho y.Nhạt nhẽo vô vị nhưng vẫn ăn được.Đáng tiếc cuộc sống này không kéo dài bao lâu.Làm Ma Tôn cũng chẳng dễ dàng gì, sư phụ y có được ngày hôm nay tất nhiên cũng phải gây thù với vô số người tu tiên chính đạo, cuối cùng có ngày bị người tấn công hồn phi phách tán, hài cốt không còn.Sư tỷ dẫn y ra ngoài, cho y một túi bạc rồi không bao giờ xuất hiện trước mặt y nữa.Ứng Vô Túc đem bạc đi ăn uống thả cửa một trận, y không biết nên làm gì, lại càng không biết đi đâu, sau khi rời khỏi ma vực y mới phát hiện nhân gian thật sự không có chỗ cho mình.Khi y đang say như chết thì nghe có người nhắc tên Kỷ Phùng, lại nhớ tới sư phụ từng nói với y về phương pháp song tu.Nếu y có thể nhân cơ hội này tu thành Ma Tôn thì không cần lo lắng mọi thứ hiện tại nữa.Ít nhất không cần lo sau khi chết có người róc xương cười nhạo y, nói loại ma tu chuyên làm việc xấu như y quả nhiên chết đi cũng chỉ có thể làm quỷ đói mà thôi.
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
10.


Chuyện khiến Vưu tiên quân buồn rầu mãi vẫn không thể giải quyết nên cả ngày tâm phiền ý loạn, đúng lúc này nghe nói sư huynh hết bế quan sẽ tới thăm hắn thì càng thêm lo lắng sư huynh phát hiện mình động lòng phàm, liên lụy đến thiếu niên ma tu không biết tên kia.

Trong lòng hắn rối như tơ vò, gặp lại sư huynh sau nhiều năm xa cách cũng cười không nổi, may mà trước kia hắn chưa từng lộ ra cảm xúc gì đặc biệt trước mặt sư huynh, khi Kỷ Phùng ngồi xuống đối diện với hắn cũng chỉ tưởng hắn tu luyện quá chăm chỉ nên hơi mệt thôi.Kỷ Phùng vẫn lạnh mặt như thường lệ, dù gặp sư đệ đồng môn thì ý cười trên mặt hắn vẫn ít đến đáng thương.

Hắn giương mắt quan sát Vưu Minh Ngôn một hồi mới lạnh nhạt mở miệng nói: "Có người tặng cho tiên môn một ít đồ chơi lặt vặt, nếu ngươi thích thì giữ lại mấy thứ đi."

Đồ chơi lặt vặt mà Kỷ Phùng nói là pháp khí linh sủng mà bình thường người tu tiên phải phí hết tâm sức mới tìm được.

Vưu Minh Ngôn biết sư huynh thật sự rất quý những vật này, nếu hắn không nhận thì sư huynh mặt sẽ xụ mặt mấy ngày.

Bất đắc dĩ hắn đành phải chọn mấy thứ, còn bao nhiêu trả lại hết.Kỷ tiên quân vẫn bất mãn nói: "Ngươi chướng mắt những thứ này à?

Ta đã nói là người khác tặng cho tiên môn, ngươi cần gì câu nệ như vậy, cứ nhận đi."

"Vậy đa tạ sư huynh."

Vưu Minh Ngôn thở dài một tiếng rồi lại hỏi, "Dạo này sư phụ thế nào ạ?"

"Ta tới gặp ngươi trước rồi mới đi thăm ông ấy.

Chắc còn đang bế quan, ta có đến cũng chẳng gặp được."

Kỷ Phùng nói.Kỷ Phùng cũng không ở lại chỗ hắn bao lâu, nói xong mấy việc vặt lại đứng dậy đến chỗ sư phụ.

Vưu Minh Ngôn mang tâm sự nặng nề về nhà gỗ rồi lấy những thứ lúc nãy Kỷ Phùng đưa ra xem một chút, chợt phát hiện bên trong lẫn vào một con linh sủng.Một con cá thân xanh đuôi trắng.Tuy con cá này cũng xem như linh sủng nhưng lại tương đối kém cỏi, không đáng nhắc tới.

Dù có người tu tiên nào nuôi loại linh sủng này cũng chỉ để ngắm mà thôi.Vưu Minh Ngôn nhìn con cá một hồi, nghĩ thầm trong ao nước dưới thạch đình hắn hay đánh đàn hình như có thể nuôi loại cá này.

Vả lại nếu ma tu kia thấy cũng có thể bắt nó về làm linh sủng bầu bạn với mình, chỉ ngắm thôi cũng vui.Nghĩ vậy trong lòng hắn lại vui vẻ hơn đôi chút, có thể đối phương không biết nhưng hắn làm vậy dù sao cũng là một kiểu an ủi mình.Thế là Vưu tiên quân lập tức đi phóng sinh linh sủng dùng để ngắm này, đêm đó lại mơ thấy mộng đẹp.-Vưu, Minh, Ngôn.Không ngờ chứ gì, linh sủng của ngươi rơi vào tay ta rồi.Gió mát.

Đêm lạnh.Ứng Vô Túc ngồi xổm bên bờ ao, con cá xanh trắng kia bơi qua bơi lại dưới tay như rất thân cận với y.Y cười lạnh đứng dậy, con cá cũng bay lên theo động tác của y, bọt nước văng tung tóe làm ướt tay áo nhưng y chẳng buồn để ý, chỉ nhanh tay cất cá vào rồi trở về hang.Dựng giá gỗ.

Đốt lửa.Rắc cỏ thơm, quét mỡ lên.Tiếc là không có muối nên hương vị không trọn vẹn lắm.Ứng Vô Túc ăn linh sủng của Vưu Minh Ngôn cũng hết sức vui vẻ, một đêm mộng đẹp.-Trong thạch đình của Vưu tiên quân có một khay bánh đào.Hôm qua hắn nhìn xuống hồ tiên, quả nhiên con cá Thanh Hoa kia không còn ở đó, chắc đã bị thiếu niên mang đi.

Chuyện đúng như hắn dự liệu, chẳng biết ma tu kia có linh sủng giải buồn đã vui vẻ hơn chưa, không cần nhìn tượng đá của hắn rơi lệ nữa.Hắn hơi hối hận vì đã không gắn linh thức của mình lên thân cá, vì vậy cũng không rõ thiếu niên có hài lòng về món quà mọn này hay không.Đáng tiếc từ khi hắn vào tiên môn đến giờ thì không còn xuống núi, ngay cả người phàm dưới núi cũng chưa thấy mấy người, huống chi ma tu ở xa như vậy.

Sư phụ chỉ nói ma tu sinh ra đã đối địch với họ chứ không nói ma tu thích gì hay phải kết bạn thế nào.Vưu Minh Ngôn không muốn đối địch với ma tu trong hang, hắn biết thiếu niên này không có ý xấu, chỉ là......Khi hắn tỉnh dậy lại tiếp tục suy nghĩ nhưng không nghĩ ra cách nào hay.

Lúc ra cửa nhìn thấy khay bánh ngọt trước phòng thì tâm tư khẽ động, đem nó tới thạch đình.Quả tiên thơm ngon mọng nước, đáng tiếc làm thành bánh đối với hắn lại quá mức ngọt ngào.

Có lẽ tu tiên sẽ khiến người ta quên hết ham muốn sống phóng túng ở thế gian, cảm nhận linh khí trời đất chính là việc quan trọng nhất mỗi ngày của hắn.Nhưng người kia thích ăn, hắn bị quỷ thần xui khiến đem theo bánh tới đây, muốn biết ma tu có nhận ra được lời mời rõ ràng như vậy không.Tiếng đàn chưa lên, phàm tâm đã động.Mười ngón rơi xuống thường có cảm giác như bị dao cắt, vì tâm hắn không sạch nên không thể chạm vào cây đàn có linh tính này.

Vưu Minh Ngôn thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng lau đi như mọi ngày, làm như không thấy mười ngón bị cắt ra vết đỏ.Nếu có người lắng nghe thật kỹ thì sẽ biết trong tiếng đàn của tiên quân này ẩn chứa nỗi buồn man mác, tâm tư hắn cũng không đặt trên đàn mà luôn ngẩng đầu trông ngóng như đang tìm ai đó.Hôm nay chắc không tới rồi.Vưu tiên quân có chút hụt hẫng, đang định thu tay về thì chợt nghe ngoài đình có người gọi tên mình.

Ngước mắt nhìn lại, thiếu niên áo đen kia đang mỉm cười đứng cạnh ao, trên gương mặt non nớt tràn đầy thần khí và kiêu ngạo.Thiếu niên ma tu phất tay áo nói: "Vưu tiên quân, ngươi đã sớm phát hiện ra ta đúng không?"

Vưu Minh Ngôn khẽ giật mình, nhắm mắt không đáp.Nhìn thần sắc của hắn, ma tu hiểu ra tiên quân này đã sớm phát hiện chỗ ở của mình, chỉ là muốn đợi y tự xuất hiện nên mới không ra tay.Y đang định nói thì Vưu tiên quân lại mở miệng trước y một bước."

Ngươi lên đây đi."

Vưu Minh Ngôn nói."

Làm sao ta biết trên đình ngươi có bùa linh hay không?"

Ma tu từng chịu khổ một lần nên cẩn thận hơn nhiều."

Ta sẽ không hại ngươi."

Vưu Minh Ngôn rũ mắt nói, "Chỉ muốn nói với ngươi mấy câu thôi."

-Không phải lừa đảo tức là đạo chích.Trong đây nhất định có âm mưu gì đó.Đừng tưởng y không biết những kẻ gọi là tiên giả chính đạo này đều là nghĩ một đằng nói một nẻo, bảo ngươi buông xuống cảnh giác nhưng lại hè nhau làm ngươi chết không có chỗ chôn.Sư phụ y đã chết như thế, đời nào y lại dẫm lên vết xe đổ?Ứng Vô Túc nhìn chòng chọc khuôn mặt Vưu tiên quân như muốn nhìn ra gì đó.Nhưng tất nhiên cái gì cũng nhìn không ra.

Bản thân y không phải người tinh tường, Vưu Minh Ngôn lại không bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Vì vậy y mỉm cười tự mãn khinh thường nhìn Vưu tiên quân một hồi lại có cảm giác thất bại hỏng bét.Nếu Vưu Minh Ngôn ra tay trước thì tất nhiên y sẽ đánh không lại, hôm nay xuất hiện chẳng qua vì y nhất thời nóng đầu muốn đến khiêu khích một phen.Ứng Vô Túc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thốt ra một câu: "Ngươi có biết ta tới tìm ngươi vì chuyện gì không?"

Vưu tiên quân im lặng đáp: "Không biết."

"Ta tới tìm ngươi vì muốn song tu với ngươi đấy."

Đúng rồi.Chính là câu này.

Song tu với ma tu vốn là chuyện đáng xấu hổ, với tiên quân tự cho mình thanh cao như Vưu Minh Ngôn càng sỉ nhục hơn.Ứng Vô Túc thu lại nụ cười rồi lẳng lặng nhìn Vưu Minh Ngôn, muốn nhìn gương mặt không vui không buồn này lộ vẻ giận dữ.Vẻ mặt Vưu tiên quân quả thực thay đổi.Vưu Minh Ngôn im lặng nửa khắc rồi nói: "Ta...... cần chút thời gian suy nghĩ."

Ứng Vô Túc: "?"

Vưu Minh Ngôn: "Hôm nay ta chỉ muốn mời ngươi uống trà, nếu ngươi có chuyện gì khác thì cứ tạm gác lại đã.

Lên đây trước đi."

Ứng Vô Túc cứ thấy có gì đó sai sai.Y ngồi đối diện Vưu Minh Ngôn, toàn thân mất tự nhiên, cũng không phải vì căm ghét đối phương nên khó chịu mà là y vẫn luôn xem đối phương như kẻ địch, giờ lại biến thành thế này làm y có chút mất kiểm soát.Vưu tiên quân đẩy bánh đào tới trước mặt y nói: "Đây là bánh do tiểu đồng trên núi làm, nếu ngươi thích thì ăn mấy miếng đi."

"......"

Ứng Vô Túc lạnh mặt, muốn cứu vãn hình tượng ma tu nham hiểm xảo trá ngoan độc của mình.Trong này bỏ thuốc mê chứ gì?

Vưu Minh Ngôn cố ý che giấu tức giận, còn muốn dùng bánh ngọt để mê hoặc y......

Quả là tâm tư sâu xa.

Đáng tiếc ma tu thông minh như y sao có thể rơi vào cái bẫy này được chứ.Vưu Minh Ngôn không biết tại sao y ngồi bất động, cứ tưởng thiếu niên mới tới đây lần đầu nên còn câu nệ.Lửa nhỏ.

Trà xanh.Sương trắng mờ mịt dần tan đi.Vưu tiên quân pha trà cho Ứng Vô Túc rồi nói: "Trà này nấu bằng nước tuyết tan ra đầu xuân, trong tiên môn gọi là trà Bách Hoa, còn nóng đấy, ngươi chờ nguội rồi hãy uống."

Trà Bách Hoa đúng là danh bất hư truyền, còn chưa uống vào mà Ứng Vô Túc đã ngửi được hương thơm của hàng trăm loại hoa, y lại ngửi kỹ, lại cảm giác như gió xuân tháng Ba, ấm áp dịu dàng như có ngàn vạn cành liễu đón gió khiến lòng người thư thái, quên mất thế gian hỗn loạn.Y bị cơn gió này thổi choáng, ngay cả Vưu Minh Ngôn nói gì cũng không nghe rõ.

Ứng Vô Túc lắc đầu muốn để mình tỉnh táo lại, khi mở mắt ra thì khay bánh đào đã bị Vưu Minh Ngôn đẩy tới gần hơn.Rốt cuộc hắn muốn làm gì.Sao y nghĩ mãi vẫn không rõ?Ứng Vô Túc nuốt nước miếng rồi lại ngước nhìn Vưu Minh Ngôn.Vưu Minh Ngôn đang rũ mắt bưng chén sứ trắng thưởng thức trà nên không chú ý cử động của Ứng Vô Túc.Nếu tiên quân này thật sự chỉ mời y ăn bánh uống trà thì trong lòng y nghĩ nhiều như vậy chẳng phải buồn cười lắm sao?Vậy...... y ăn một miếng chắc cũng không sao đâu nhỉ?Y do dự nửa khắc rồi dè dặt cầm lên một miếng bánh bỏ vào miệng.

Tay nghề của tiên đồng đã tiến bộ hẳn lên, bánh ngọt vốn đã mềm mịn mà giờ vào miệng tan ra ngay, răng môi lưu hương.

Y ăn xong một miếng vẫn chưa đã thèm, lại liếm ngón tay dính bột như mọi khi, liếm xong mới nhớ ra trước mặt còn có Vưu Minh Ngôn đang ngồi.Ứng Vô Túc cứng đờ ngẩng đầu lên, thấy Vưu Minh Ngôn vẫn rũ mắt cầm chén trà không nhìn mình thì mới dần trầm tĩnh lại.Vưu Minh Ngôn hờ hững hỏi Ứng Vô Túc: "Song tu là cách tu thế nào?"

Ứng Vô Túc nhất thời nghẹn lời, đột nhiên không biết trả lời thế nào.Vưu Minh Ngôn lại nói: "Ngồi đối mặt nhau như tu hành bình thường ấy à?"

Ứng Vô Túc: "......"

Dĩ nhiên là không phải rồi!Vưu Minh Ngôn: "Sao ngươi lại tới tìm ta?"

Ứng Vô Túc: "......"

Tới tìm ngươi đánh nhau!Vưu Minh Ngôn: "Nếu ngươi đồng ý thì sau này đến phòng ta nghỉ ngơi đi."

Ứng Vô Túc lại chảy xuống hai hàng nước mắt: "......"

Vưu tiên quân, không phải ta nhắm ngươi đâu!

Ta đang nhắm sư huynh ngươi đấy!-Tiên đồng một: "Để tiên quân ôm được mỹ nhân về phải khổ luyện tài nấu nướng một tuần.

Ây dà."
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
11.


Ứng Vô Túc đột nhiên nghẹn lời không biết nói gì, lại cầm lên một miếng bánh đào bỏ vào miệng.

Kỷ Phùng kiên quyết không đáp ứng y, sao Vưu Minh Ngôn lại đồng ý dễ dàng như vậy?Y càng nghĩ càng thấy sai nhưng lại nghĩ không ra nguyên cớ nên đành ngồi im.Ngồi đây chẳng làm được gì, trước mặt còn có Vưu Minh Ngôn luôn bị y xem như kẻ thù, ngay cả bánh đào cũng dần trở nên nhạt nhẽo.Rốt cuộc là đáp ứng gì chứ?Vưu tiên quân, bất kể thế nào ngươi cũng nói mấy câu được không?Y có một đống lời muốn hỏi nhưng Vưu tiên quân vẫn rũ mắt nhìn cây đàn kia nên không có cơ hội trao đổi ánh mắt.Chẳng lẽ thấy y là ma tu không có tu vi gì nên lúc nãy chỉ tùy tiện trêu đùa y thôi sao?Nhưng cũng không đúng, y đã quan sát nhiều ngày nay, cảm thấy Vưu Minh Ngôn không khó gần như Kỷ Phùng nhưng cũng một lòng tu tiên, tính tình lãnh đạm không màng thế sự, sao lại đùa kiểu này với y chứ?......

Hơn nữa còn cố ý đem bánh đào tới đây, chẳng lẽ đã sớm phát hiện y trộm bánh ngọt?Biết vậy chẳng nói làm gì, có lẽ Vưu tiên quân này đã rắp tâm chờ ở đây xem y làm trò hề, cố tình đợi y đến khiêu khích.Ứng Vô Túc càng nghĩ càng tức, cảm thấy mình bị tiên quân ra vẻ đạo mạo này chơi một vố.Trước tượng đá y còn có thể nhổ nước bọt nhưng trước Vưu tiên quân thì cái gì cũng không dám làm.

Trà đã hơi nguội, y cắn răng ngẩng đầu trừng Vưu Minh Ngôn một cái, thầm nghĩ dù đối phương có nói gì thì y cũng phải mau rời khỏi nơi xấu hổ này, sau đó tìm tiên quân khác song tu.Nếu y biết trước Vưu Minh Ngôn khó chơi như vậy thì trước kia đã không coi trọng...... tu vi của Kỷ Phùng.Linh khí tụ thành khói xanh lơ lửng trên mặt ao.Trà đã nguội lạnh.Cuối cùng Vưu Minh Ngôn lên tiếng: "Ta biết từ lâu rồi."

Ứng Vô Túc đã chuẩn bị tâm lý, nghe vậy cũng không kinh ngạc mà chỉ ỉu xìu nói: "Ngươi đã biết thì phải nói sớm với ta chứ."

Vưu tiên quân lúng túng: "Bởi vì trước đây chưa từng có ai nhắc đến việc này với ta, ta...... suy nghĩ hồi lâu, mấy ngày trước mới nghĩ thông suốt."......

Nghĩ thông suốt nên làm thế nào để vạch trần tài ẩn nấp vụng về của y đúng không?Là một ma tu có tu vi cực thấp, nghe được lời này đúng là nhục nhã cực kỳ.May mà Ứng Vô Túc còn có chút hàm dưỡng nên nặn ra một nụ cười ngượng ngùng mà không mất đi lễ phép, không tập hợp linh lực đánh mặt Vưu Minh Ngôn."

Ngươi muốn ăn bánh ngọt thì cứ tới lấy đi, ta sẽ dặn tiểu đồng làm thêm."

Vưu tiên quân ngừng một lát rồi nói: "Trên núi còn có một phòng trống vốn dành cho sư huynh ta ở, nhưng mấy ngày trước hắn đã tới đây......

Nếu ngươi không chê thì ta sẽ lấy chăn đệm cho ngươi, ngươi cứ vào ở là được."

"Vưu tiên quân đã có ý tốt thì tất nhiên ta rất sẵn lòng."

Ứng Vô Túc có chút chua xót, "Nhưng sư huynh ngươi...... chắc sẽ để ý đấy."

Y muốn song tu với Kỷ Phùng không được, giờ lại bị ánh trăng sáng của Kỷ Phùng thương hại, trong lòng nghẹn ứ khổ sở, lại ấm ức một trận.Vưu Minh Ngôn không hiểu ý tứ trong lời nói của y mà chân thành nói: "Sư huynh ta ngoài mặt lạnh lùng nhưng thật ra đối xử với người khác rất tốt, sẽ không để ý đâu."

Đối xử với người khác rất tốt......Ứng Vô Túc nhớ lại ngày đen đủi mình bị đuổi ra khỏi cửa, cảm thấy Kỷ tiên quân tùy từng người mà có cách đối xử khác nhau.Nhưng thái độ này cũng không hẳn là vô lý, dù sao y chỉ là ma tu mặt dày mày dạn mò tới, Vưu Minh Ngôn mới là người trong lòng hắn.Y muốn có Kỷ Phùng mà không được, Kỷ Phùng muốn có Vưu Minh Ngôn mà không được, cũng xem như nhân quả luân hồi.Trong lòng Ứng Vô Túc khổ sở, trên mặt buồn thiu, y bưng chén lên uống hết nước trà nguội ngắt.
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
12.


Rừng quả tiên cách phòng Vưu Minh Ngôn hơi xa, nó ở núi Nam còn Vưu Minh Ngôn lại ở núi Bắc, chỉ có một đường núi lát đá không biết ai xây nên, quanh co khúc khuỷu vòng qua những tảng đá và cây cối kỳ lạ.

Thật ra đưa bánh ngọt là một phần tu hành của tiên đồng để tôi luyện tâm chí, nhân tiện cảm nhận linh khí trên núi.Nhưng dạo này tiên đồng tu hành cực khổ hơn lúc trước nhiều.Bởi vì hắn chẳng những phải làm bánh đào mà còn phải học cách làm mấy món ăn nhân gian, trước đây ở trên núi họ không hề có khái niệm bắt thú rừng.Thật ra hắn cũng không thấy lạ, chắc hẳn giai nhân bị Vưu tiên quân giấu không phải tiên nên vẫn cần những món ăn thế gian này để no bụng.Nhưng ăn cơm là lẽ thường tình thôi, nếu người tu tiên không được ăn không được uống thì tu tiên còn có ý nghĩa gì nữa.Tiên đồng đi một canh giờ, cuối cùng đặt giỏ trúc đựng món mặn và bánh ngọt trước cửa nhà gỗ của Vưu tiên quân, hắn lau mồ hôi trên mặt, cảm thấy hơi thất vọng.

Cửa vẫn đóng chặt, chắc hôm nay hắn cũng không gặp được tiên quân và mỹ nhân tiên quân giấu đi.Cơ hội đưa bánh ngọt vẫn còn nhiều, chắc tương lai sẽ có dịp gặp mặt thôi......

Nếu được gặp cô nương kia thì khi hắn trở về có thể khoe khoang với A Nhị và A Tam.Đang nghĩ ngợi lung tung thì hắn bất cẩn đi nhầm đường, lạc đến một rừng cỏ tiên cao đến eo.Hắn đã ở đây nhiều năm, đi nhầm đường cũng không sao, cùng lắm thì quay lại là được.

Tiên đồng vừa định xoay người thì chợt nghe phía trước có tiếng sột soạt, tuổi hắn còn trẻ nên khó tránh khỏi tính hiếu kỳ, tâm tư khẽ động, rón rén khom người chậm rãi đi tới hướng phát ra âm thanh kia.Sau đó hắn nhìn thấy Vưu tiên quân.Trước mặt Vưu tiên quân là một pho tượng đá Vưu tiên quân.Vưu tiên quân thế mà đang bôi màu cho tượng đá của mình!

Màu đã bôi hơn phân nửa, nếu không phải tay Vưu tiên quân còn đang động thì hắn đã không phân biệt được đâu là tiên quân thật!Nhưng sao tiên quân lại làm chuyện này!Mà tượng đá kia không khỏi quá giống rồi!Tiên đồng tưởng tượng ra cảnh Vưu tiên quân ôm gương tự luyến thì sợ đến mức nổi da gà đầy mình.Đây là bí mật của tiên quân ư!?

Chẳng lẽ là quà tặng cô nương kia!?

Hay người tiên quân thích thật ra là chính mình!?Cái cuối cùng rất có khả năng a a a a!Hắn biết rõ lúc này phải mau rời đi nhưng chân lại giống như dính keo dán chặt tại chỗ.

Hắn nhìn Vưu tiên quân ôn nhu bôi màu da lên mặt tượng đá, cứ như nhìn Vưu tiên quân sờ mặt một Vưu tiên quân khác!

Thật đáng sợ!

Hắn, hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, các thoại bản từng đọc lúc trước thi nhau hiện ra......A a a a a!!!Hắn trở lại núi Nam, cảm thấy trong lòng vẫn còn thấp thỏm lo âu như biết được bí mật gì to lớn lắm, nhưng lại không dám nói với ai.

Khi A Nhị và A Tam hỏi hắn, hắn tìm không ra lý do nên nói qua loa: "Tiên quân bảo ta bắt thỏ, ngày mai xào lên rồi đưa tới."

Tiên đồng hai: "Tiên quân thế mà lại ăn mặn!"

Tiên đồng ba: "Thỏ thỏ đáng yêu như vậy!

Sao lại ăn thỏ thỏ chứ!"

-Nhờ có tượng đá, Ứng Vô Túc đã có thể bắt chước hình dạng Vưu Minh Ngôn bảy tám phần.

Y chuẩn bị tìm cơ hội dùng bộ dạng này đi gặp Kỷ Phùng.Mấy ngày nay y tìm được màu vẽ cao cấp trong đống đồ linh tinh của Vưu Minh Ngôn, nhân tiện đang rảnh nên trở lại bôi lên cho tượng đá.Cái khác thì y không dám nói nhưng y đã bỏ ra hơn một tháng để làm tượng đá này, ngay cả bản thân Vưu Minh Ngôn cũng nhìn không ra điểm gì khác biệt.Nhưng nhìn kỹ thì dáng dấp Vưu Minh Ngôn vẫn ôn hòa tuấn dật hơn.Hôm nào phải trở lại tu bổ thêm mới được.
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
13.


Trên núi bốn mùa như xuân, gió thổi hiu hắt, ao nước dưới đình trong vắt như rượu ủ lần đầu, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

Một tiên nhân áo trắng đứng trong đình, sắc mặt lạnh nhạt khoanh tay nhìn cá chép đỏ bơi lượn dưới ao.Người cũng đã gặp, lời nên nói cũng đã nói, nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy trong lòng buồn bực.Vưu Minh Ngôn đứng một hồi, đi tới đi lui trong đình vài vòng, cuối cùng đứng cạnh bàn đá nhìn khay bánh đào vẫn còn y nguyên rồi khẽ thở dài một tiếng.Tiên môn của hắn không truyền thụ phương pháp song tu nên hắn chỉ biết đây là công pháp tà phái chứ không biết nội dung cụ thể là gì.

Thế nên hắn mới khiêm tốn thỉnh giáo ma tu kia, ai ngờ thiếu niên nghe xong câu hỏi của hắn chẳng những không vui mà còn tức giận bỏ đi.Vưu tiên quân đi tới đi lui, nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.Lẽ nào hắn tỏ ra không có thành ý nên mới chọc giận đối phương?Chuyện này không tiện nói cho sư huynh, sư phụ lại càng không được, vậy làm sao hắn biết được phương pháp song tu đây?Điều khiến hắn bớt ưu sầu chính là thiếu niên tức giận bỏ đi nhưng cuối cùng vẫn chuyển đến nhà gỗ mà hắn dọn sẵn.Chỉ là mấy ngày nay không gặp được người, chẳng biết đi chỗ nào trên núi rồi......Vưu tiên quân nhớ tới con cá Thanh Hoa mình tặng thì lại thắc mắc ma tu kia có biết con cá này do ai tặng không, có nuôi cá cho tốt không......Nuôi thế nào không quan trọng, chỉ là Vưu Minh Ngôn lần đầu tặng quà cho người khác nên muốn biết đối phương có nhận ra tâm ý của mình không.Ừm.Trước đây thiếu niên luôn ở hang động bên kia, tượng đá cũng đặt ở đó, biết đâu đã trở về trông coi tượng đá cũng nên.Nghĩ vậy, Vưu tiên quân phất tay áo, cả người bồng bềnh bay về hướng hang động kia.-Chờ hắn đi xa, Ứng Vô Túc mới chậm rãi chui ra từ nơi nào đó rồi rón rén đi lên thạch đình.Giờ y vẫn đang dùng hình dạng Vưu Minh Ngôn nên không sợ có người khác thấy mình ở đây.Đàn của Vưu Minh Ngôn vẫn đặt chỗ này.Y nhìn quanh quất, biết chắc không có ai mới đi tới trước đàn tiên gảy thử một âm.Dây đàn hơi khó gảy nhưng vẫn đàn được.Ứng Vô Túc phủi tay áo dính cỏ dại rồi ho nhẹ một tiếng, bắt đầu làm bộ đánh đàn.Y biết đánh đàn không?Tất nhiên là không rồi!Hơn mười năm qua y phiêu bạt khắp nơi, bái sư môn còn không ra hồn thì làm gì có cơ hội học đàn?Nhưng điều này không cản trở y sờ vào cây đàn tiên này.Nói là đánh đàn nhưng thật ra y hát là chính.Hát cũng rất kỳ quái, toàn là "củ tỏi hành hoa dầu vừng, gạo trắng làm màn thầu núi tiên hồ tiên quả tiên, dưới gốc cây tiên có ngươi và ta......"

Dây đàn không dễ gảy lắm nhưng y cũng chỉ đặt tay lên cho có vẻ chứ không ngốc đến mức làm ngón tay trắng nõn của mình bị cứa đứt.Nhưng sau khi Ứng Vô Túc hát nửa canh giờ thì cây đàn tiên lập tức nứt ra.Nứt ra.Ứng Vô Túc: Đệt?Khoan khoan, chờ chút, sao lại nứt ra chứ!?

Y đâu có đàn mạnh, sao lại nứt?Không, không phải đấy chứ?

Vậy có khác nào y sắp bị Vưu Minh Ngôn đánh chết??
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
14.


Ứng Vô Túc đang không biết làm sao với cây đàn tiên bị nứt thì chợt thấy tiểu đồng đưa bánh ngọt đột ngột chạy tới, y hoảng hốt đến nỗi suýt gạt hết đồ trên bàn xuống đất.

Thuật hóa hình của y vẫn chưa thành thạo nhưng cũng không thể khiến người khác nhận ra y đang mạo danh tiên quân.

Nghĩ ngợi giây lát, Ứng Vô Túc mau chóng bình tĩnh lại rồi lạnh nhạt ngồi xuống cạnh cây đàn, hai tay đặt hờ lên dây ra vẻ suy tư.Tiên đồng sợ quấy rầy tiên quân nên không nán lại lâu mà vội vàng rời đi đúng như ý muốn của y.Lúc này Ứng Vô Túc mới thở phào một hơi, chẳng còn lòng dạ nào để đàn nên dứt khoát đứng dậy đi quanh thạch đình một vòng, nhân tiện tìm hiểu chỗ ở của Vưu Minh Ngôn.Gió nhẹ thổi qua, sóng nước lăn tăn, sương mù bảng lảng, loáng thoáng có thể nhìn thấy cá chép đỏ bơi lượn.

Y nhướng mày nghĩ tới lần trước trộm cá của Vưu tiên quân, không biết Vưu Minh Ngôn đã phát hiện ra chưa, nhưng thời gian qua lâu như vậy, chỉ là một con linh sủng không có tác dụng gì, chắc Vưu Minh Ngôn cũng chẳng để tâm.Dù có tìm y tính sổ thì cũng đâu có lý lẽ gì, đã ăn rồi chẳng lẽ còn bắt y nhả ra hay sao?Y dựa vào cột đình, đột nhiên có chút cam chịu nghĩ nếu không gặp được Kỷ Phùng thì chi bằng cứ để Vưu Minh Ngôn giết quách cho xong.Lần trước Vưu Minh Ngôn đáp ứng song tu y cũng không xem là thật, thậm chí còn nghĩ đối phương khinh thường so tài với mình nên mới dùng câu này mỉa mai y.Ứng Vô Túc thở dài thườn thượt, nhìn thấy một con chim bay tới bên cạnh, trong lúc thẫn thờ y giơ tay bắt chim ôm vào ngực mình.Y vừa vuốt lông chim trắng xui xẻo vừa mở miệng hát."

Phú quý khó cầu, tiên quân vô vọng, thế sự nhân gian đều khó nói......"

Chim trắng: ¥%!......%!?*&*%......?-Tiên đồng bị Vưu tiên quân kích thích không còn lời nào để nói.Hắn vì làm đồ ăn mà đuổi theo một con linh vật chạy hết nửa ngọn núi.

Linh vật không bắt được mà lại gặp tiên quân ở đây.Thật ngại quá đi mất.Sao tiên quân lại đến đây ngắm tượng đá của mình rồi??Chẳng phải hắn vừa gặp tiên quân ở thạch đình sao??

Tiên quân chạy nhanh thế cơ à??Tiên đồng bỏ chạy gây ra động tĩnh quá lớn làm Vưu tiên quân giật mình quay lại nhìn hắn.Tiên đồng một: "......

Tiên quân?"

Vưu Minh Ngôn: "Ừm?"

Tiên đồng một: "Ngài là tiên quân thật ạ?"

Vưu Minh Ngôn cười ôn hòa: "Là ta đây."

Oa a a a a nhìn gần càng kinh khủng hơn!

Tượng đá kia bôi màu lên nhìn giống tiên quân y như đúc!!

Rốt cuộc tiên quân làm tượng đá này với mục đích gì chứ!!Tiên đồng rất hoang mang, càng ngày hắn càng cảm thấy mỹ nhân kia không hề tồn tại, e là tiên quân ở một mình trên núi quá lâu, tịch mịch quá sinh bệnh......Tất nhiên Vưu Minh Ngôn không biết tâm tư tiên đồng lúc này đang cực kỳ hỗn loạn, chỉ cười nhạt nói: "Ngươi tới đây làm gì?"

Tiên đồng ấp úng: "Ta, ta đuổi bắt linh vật."

Vưu Minh Ngôn chỉ vào bên kia dòng suối nói: "Hình như lúc nãy chạy sang bên kia kìa, ngươi tới đó thử xem."

"Tạ ơn Tiên quân."

Tiên đồng nói xong vẫn băn khoăn, cuối cùng không nhịn được lại mở miệng hỏi: "Tiên quân, tượng đá này......"

"Sinh động như thật đúng không?"

Vưu Minh Ngôn không cảm thấy gì mà bình thản đáp."

Dạ, sinh động như thật......"

Tiên đồng lúng túng, "Nhưng tiên quân khắc tượng đá này làm gì thế ạ?"

Lúc này Vưu Minh Ngôn mới quay người đối diện với hắn, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, "Đây là do một người...... ta quen biết khắc ra.

Tính y hay ngại ngùng nên đặt nó ở đây.

Ngươi đừng quá để ý, nếu nhìn thấy y trên núi cũng đừng bối rối, y không phải người xấu đâu."

Tiên đồng gãi đầu nói: "Nhưng ta đâu biết người quen của tiên quân có hình dạng thế nào."

Vưu Minh Ngôn mím môi nghĩ cũng có lý, nhưng không biết phải miêu tả thế nào.Một ma tu vóc dáng không cao, thích ăn bánh đào, khóc lên giống hệt một chú thỏ con, hơi nhát gan một tí, cứ thấy hắn là lại bỏ chạy.Nhưng người này lại khắc tên hắn hàng trăm lần trên vách đá, ngày đêm làm cho hắn một pho tượng đá, cũng không biết da tay bị trầy xước bao nhiêu lần......Trong lòng hắn có ngàn vạn lời muốn nói nhưng ra đến miệng lại nuốt vào, cảm thấy những lời này có nói thì người khác cũng không hiểu, chi bằng đừng nói thì hơn.
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
15.


Khi Vưu Minh Ngôn trở lại thạch đình thì ma tu đang ôm một con hạc tiên dở sống dở chết tựa vào cột đình ngủ.

Tiên quân dừng lại rồi lặng lẽ đi đến bên kia thạch đình.Thiếu niên hít thở đều đều, có vẻ ngủ rất ngon nhưng lông mày cau lại, chẳng biết là mơ thấy gì khổ sở.

Vưu tiên quân nhìn y từ xa một hồi mới chậm rãi đi tới đứng trước mặt thiếu niên.Ồ, đây không phải hạc tiên của sư huynh hắn sao?Vưu Minh Ngôn nhìn thêm chốc lát mới phát hiện có gì đó không đúng.Tiên hạc mở to đôi mắt đen láy đau khổ nhìn Vưu tiên quân.

Thiếu niên ôm nó quá chặt, nó giãy giụa thế nào cũng vô ích, còn rụng mất mấy cái lông vũ nên đành phải ở lại đây chờ Vưu tiên quân thật tới giải vây.Khó khăn lắm mới chờ được hắn, nó đang muốn ai oán hót lên thì lại bị tiên quân bịt mỏ hạc.Vưu tiên quân lắc đầu với nó.Vô Túc đang ngủ, ngươi không được hót, lỡ đánh thức y thì sao?Tiên hạc: "......"

Trấn an tiên hạc xong, Vưu Minh Ngôn tiếp tục yên lặng ngắm ma tu ngủ say.Sao lại cau mày?

Mơ thấy gì không vui à?Hắn muốn đưa tay vuốt ve lông mày nhăn lại của thiếu niên nhưng lại sợ làm đối phương thức giấc.Khuôn mặt thiếu niên mũm mĩm như trẻ con chứ không phải mặt trái xoan như mỹ nhân truyền thống, nhưng nhìn bầu bĩnh cực kỳ đáng yêu.

Vưu Minh Ngôn đặt hờ tay lên mặt thiếu niên, lòng bàn tay mơ hồ cảm giác được hơi nóng.......

Rất giống mì vắt mới ra lò, trắng trắng mềm mềm.Vưu tiên quân vừa định thu tay về thì chợt thấy thân mình thiếu niên lung lay sắp ngã xuống ao.

Tim hắn giật thót, khi lấy lại tinh thần thì thiếu niên đã ngã vào lòng hắn.Hạc tiên thừa dịp thiếu niên ngã xuống bay ra khỏi thạch đình, vừa định quay đầu hót mấy tiếng biểu đạt oán khí với Vưu tiên quân thì lại thấy Vưu tiên quân lắc đầu với nó.Được thôi, không hót thì không hót, nhất định nó sẽ về mách chủ nhân cho mà xem.-Ứng Vô Túc nằm mơ.Trong mơ y thấy lại ngày mình được sư tỷ dẫn ra khỏi ma vực.Sư tỷ bảo y thu dọn đồ đạc, nói sư phụ sẽ không trở về nữa, nói muốn dẫn y đến nơi có ăn có uống.Nhưng y có gì để thu dọn đâu?

Cái gì cũng không có, lúc y đến hai tay trống trơn, lúc đi cũng chẳng mang theo gì.Y phải đi đâu đây?

Sư tỷ cũng xem y như gánh nặng đúng không?

Y được sư tỷ che chở ra khỏi sư môn mới biết chiến loạn ở nhân gian đã kết thúc từ lâu, nơi y từng lang thang giờ đã là non xanh nước biếc, thái bình hưng thịnh, tựa như nơi này chưa bao giờ có người chết đói khắp nơi, lưu dân ngàn dặm.

Đây không phải quê cũ của y, không có chỗ cho y dung thân, cái gì cũng không biết thì phải sống thế nào?Sư tỷ hỏi y có muốn ở lại quê cũ không, y lắc đầu.Y hỏi sư tỷ dẫn mình theo được không, sư tỷ chỉ xoa đầu y nói y là đứa nhỏ ngốc."

Ôi, nếu chúng ta được tiên nhân ưu ái thì cả đời này chẳng cần lo phú quý nữa."

"Đâu chỉ phú quý mà không chừng còn được trường sinh bất lão nữa kìa."

"Như Kỷ tiên nhân trên núi ấy, chắc phải sống mấy trăm năm rồi......"

Làm tiên nhân......Có được ăn uống no đủ không?"

Tất nhiên là được rồi."

"Nhưng đã thành tiên nhân thì đâu cần ăn những thứ phàm tục này nữa."

Làm tiên nhân không được ăn không được uống, thà làm người phàm còn hơn."

Tiểu huynh đệ nói vậy sai rồi, người tu tiên phải lo đại sự chứ đâu còn quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này nữa?"

"Nhưng nếu ngươi thật sự quen biết tiên nhân thì mọi người sẽ kính nể ngươi, đến lúc đó ngươi muốn thứ gì chẳng phải dễ như trở bàn tay à?"

"Hầy, ngươi nói dễ nghe nhỉ......"

Được, vậy y sẽ đi tìm tiên nhân, đi tìm tiên nhân họ Kỷ này.Trong mơ Ứng Vô Túc miệt mài tìm đường đến núi tiên, bỗng nhiên từ phía đối diện ập tới một cơn gió mát khiến toàn thân y sảng khoái, bao nỗi mệt nhọc cũng tan thành mây khói.

Y nhất thời quên mất mình phải làm gì, ý thức dần tan ra trong sự ấm áp này.

Giữa lúc mê man, một bông tuyết rơi xuống lông mày y hơi lạnh, sau đó nhanh chóng tan thành một giọt nước óng ánh.Càng lúc càng nhiều tuyết rơi xuống từ trên trời, rơi trên tóc y, rơi trên khóe môi y, y thấy nhột nên đưa tay sờ, một bông tuyết nhỏ lập tức rơi vào ngón tay y.Trong mưa tuyết mông lung, y thấy phía xa có một tiên nhân áo trắng đang đứng, chờ y nhìn kỹ lại thì bóng dáng tiên nhân đã biến mất giữa không trung.Nhìn không thấy, bắt không được.Có phải những thứ mình muốn đều như vậy không?Y đứng lặng trên đất tuyết không một bóng người, vô thức lẩm bẩm với hư không: "Tiên quân, ta tìm ngươi lâu lắm rồi......"

Không ai trả lời.Lòng bàn tay đột nhiên ấm áp hơn."

Ta không có chỗ nào để đi......"

Y gục đầu xuống, nghẹn ngào nói, "Nếu ngươi không cho ta ở lại thì ta biết đi đâu đây?

Tiên quân, ta, ta đi rất lâu mới đến được đây, ngươi đừng đuổi ta được không?"

Y muốn nâng tay áo lau khóe mắt ướt át, còn chưa giơ tay lên thì bên tai như có người thì thầm một câu:"Ta chưa bao giờ đuổi ngươi cả."
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
16.


Không một tiếng động.

Kỷ Phùng lạnh nhạt nhìn hạc tiên đậu trên tay mình.Chỉ bay một vòng đến chỗ sư đệ hắn mà sao trụi lủi thế này?Hạc tiên hắn nuôi vốn cao quý thanh nhã, mới vắng đi một lát đã xấu xí như vậy rồi.Hạc tiên: ......Bị trụi lông có thể trách nó sao??Nó vừa tức vừa tủi thân, liều mạng phủ cánh lớn nóng hừng hực lên mặt Kỷ Phùng làm hắn ngạt thở suýt quăng nó xuống vách núi.Cũng may Kỷ tiên quân vẫn hiểu được ý nó, bị cánh nó che một hồi mới trầm giọng nói: "Lần sau đến hồ tiên tắm rửa trước đi, nếu không đừng đến tìm ta."

Hạc tiên: ......Thì ra ngươi vẫn chẳng hiểu gì cả!Kỷ Tiên quân nhướng mày, rốt cuộc ngửi được trên lông hạc có mùi lạ, hắn cẩn thận ngửi kỹ mới lờ mờ nhận ra mùi bánh ngọt do tiên đồng trên núi sư đệ làm.Hắn gỡ cánh hạc tiên trên mặt xuống nói: "Chẳng lẽ ngươi ăn vụng bánh ngọt bị người ta phát hiện?"

Hạc tiên: ......

Mẹ."

À," Kỷ Phùng hất nó ra khỏi cánh tay, nghĩ ngợi một lát mới trầm ngâm nói, "Trên núi của sư đệ có khách tới đúng không?"

Nhưng mấy năm qua sư đệ không hề xuống núi, sau khi vào sư môn cũng chẳng có cơ hội nào gặp người ngoài, sao tự dưng lại có khách tới thăm?

Kỷ sư huynh cau mày đi dọc vách đá, thầm nghĩ tuy sư đệ hắn ngoại trừ khuôn mặt cũng chẳng có gì tốt để kẻ khác lừa gạt nhưng nếu thật sự bị kẻ xấu lừa đi thì hắn cũng không tiện ăn nói với sư phụ.Chuyện trong sư môn đều do Kỷ Phùng quản lý nên người ngoài không có ấn tượng gì với Vưu Minh Ngôn, những kẻ đi theo ma đạo tà môn muốn song tu đều nhào tới chỗ Kỷ Phùng......

Hắn rất khó chơi nhưng sư đệ hắn thì chưa chắc, lỡ đâu có con cá nào lọt lưới đến bên kia......Kỷ Phùng thầm mắng một câu, suýt nữa đạp trúng hạc tiên tê liệt rơi xuống đất.Hắn thấy không ổn nên vội vàng chạy về tìm sư phụ bàn lại việc này.Đến cửa hang sư phụ hắn bế quan, Kỷ tiên quân giũ ống tay áo xuống, đang định lên tiếng thì thấy sư phụ trong hang tung ra một chưởng.Kỷ Phùng nói: "Sư phụ, ta tới để......"

Một tia linh lực sắc như kiếm của sư phụ lại đánh tới: "Lúc bàn luận không được nói chuyện."

Kỷ Phùng: "......"

Hy vọng ý chí sư đệ kiên định một chút, sư huynh không lo nổi, chẳng giúp được gì đâu.-Ứng Vô Túc đã tỉnh.Y vừa ngẩng đầu liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Vưu tiên quân, kinh hãi đến độ tim suýt ngừng đập.

Hai cánh tay y đang vòng quanh lưng Vưu Minh Ngôn, rút lại không được mà không rút cũng không xong, Ứng Vô Túc cố nhớ lại xem mình vừa mơ thấy gì, sau khi biết chắc vết tích mình để lại trên vạt áo đối phương không phải nước bọt mới âm thầm thở phào.......

Biết đâu giờ y còn đang mơ cũng nên.Y nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn hòa của Vưu Minh Ngôn một lát rồi lại gục đầu xuống dán mặt vào ngực đối phương.Thật ấm áp.Tiếng thình thịch rất khẽ xuyên qua vải áo tiên quân truyền vào tai y khiến trong lòng y tê ngứa, cũng không rõ là cảm giác gì.Chắc hẳn y vẫn đang mơ, nếu không tại sao Vưu Minh Ngôn không đẩy y ra chứ?

Ứng Vô Túc thực sự không hiểu được lý do Vưu tiên quân đối tốt với mình, y tự thấy mình không phải mỹ nhân kinh diễm, lại còn nghèo rớt mùng tơi, Vưu Minh Ngôn thích y ở điểm nào chứ?Y đang suy nghĩ miên man thì Vưu Minh Ngôn vuốt tóc y nói khẽ: "Ta...... trước kia chưa từng thích ai, nếu có chỗ nào làm không tốt thì ngươi cứ nói ta biết nhé."

Vưu tiên quân chỉ thấy được xoáy tóc nho nhỏ của thiếu niên, hắn đưa tay vén tóc thiếu niên ra sau tai, nhìn vành tai trắng như ngọc của đối phương chợt cảm thấy tim mình tan thành một vũng nước xuân.Phải làm thế nào để thích một người?

Làm sao để không phụ tình ý của đối phương?

Hắn chưa hiểu rõ lắm nên đành phải cố gắng hết mình để không làm đối phương khổ sở.Hồi lâu sau ma tu mới buồn buồn nói: "Vưu Minh......

Vưu tiên quân, thật ra ta......"

Đôi môi vốn đang mỉm cười ôn hòa của Vưu Minh Ngôn dần mím lại, ánh mắt sáng rực chờ ma tu nói tiếp.Nhưng khi bị hắn nhìn với vẻ nghiêm túc như vậy, Ứng Vô Túc không cách nào nói hết câu.Giờ Ứng Vô Túc mới hiểu được cử chỉ lúc trước của Vưu Minh Ngôn.Theo lý mà nói thì về dung mạo Vưu Minh Ngôn tuyệt đối không thua kém sư huynh Kỷ Phùng của hắn, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân.

Trước kia Ứng Vô Túc thường nghe người ta khen Vưu tiên quân mặt như quan ngọc, tuấn dật siêu quần, giờ nhìn gần mới biết lời đồn này còn lâu mới miêu tả được hết khí chất tiên nhân của Vưu tiên quân.Trước kia y chưa từng để gương mặt này vào mắt, giờ mới giật mình hiểu ra Vưu Minh Ngôn thật lòng đối tốt với mình, nhìn gương mặt này lại có cảm giác hơn trước đó nhiều.Y buông tay ra khỏi người Vưu Minh Ngôn rồi tỏ vẻ bình tĩnh ngồi lại chỗ cũ.Ứng Vô Túc trấn tĩnh lại, ho nhẹ mấy tiếng rồi nói: "Vưu tiên quân, ngươi đi tới một bước đi."

Vưu Minh Ngôn không hiểu lắm nhưng vẫn tiến thêm một bước tới trước mặt y.Ứng Vô Túc ngoắc ngoắc ngón tay, Vưu tiên quân tưởng y muốn nói gì nên cúi người xuống.Ứng Vô Túc thuận thế ngửa đầu hôn lên mặt Vưu tiên quân một cái.Vưu tiên quân: "......!"

Ứng Vô Túc: "Lần trước ngươi đã đáp ứng song tu với ta, giờ còn giữ lời không?"

Vưu tiên quân thoáng kinh ngạc nhưng vẫn nói: "Tất nhiên là giữ lời."

Ứng Vô Túc: "Vậy lúc ngươi bị ta hôn có chán ghét ta không?"

Vưu tiên quân chỉ nhìn y mà không đáp.Ứng Vô Túc chợt nghĩ có phải mình quá mức càn rỡ hù dọa Vưu Minh Ngôn rồi không.Cũng may cuối cùng Vưu tiên quân vẫn trả lời y: "......

Đây gọi là hôn sao?"

Ứng Vô Túc: "......"

Không phải chứ!Y tưởng Vưu Minh Ngôn chỉ không biết song tu mà thôi, ai ngờ ngay cả kiến thức căn bản này cũng không có!Bạn lữ song tu này thì làm được gì!

Còn tác dụng gì nữa!Y đang bất mãn trong lòng thì trước mắt đột nhiên tối đi, Ứng Vô Túc ngẩng đầu, trên môi chợt có xúc cảm mềm mại hơi lạnh.

Hàng mi Vưu Minh Ngôn lướt qua gò má y, hơi thở ấm áp phả vào cánh mũi y mang theo hương thơm cỏ tiên sau cơn mưa.Trong mơ tuyết bay lất phất trước mắt y rồi tan trên môi thành rượu mát lạnh.Ứng Vô Túc ôm cổ Vưu Minh Ngôn, vừa nhắm mắt lại chợt nhớ tới bóng người mình thấy trong tuyết.Dĩ nhiên đó không phải Kỷ Phùng, thế thì là ai?Giữa răng môi là hương trà Bách Hoa quen thuộc, vị ngọt truyền tới từ đầu lưỡi mềm mại, cảm xúc hỗn loạn không biết tên xuôi theo máu chảy vào tim.
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
17.


Nước chảy róc rách.

Ứng Vô Túc bị Vưu tiên quân hôn thất điên bát đảo, đã sắp quên mình họ gì tên gì.

Y định mở mắt ra nhìn dáng vẻ bây giờ của Vưu Minh Ngôn nhưng lại không dám nhìn vào đôi mắt gợn sóng lăn tăn kia.Trong lúc thân mật, y cắn vành tai Vưu tiên quân thấp giọng hỏi: "Vưu tiên quân, ngươi từng uống rượu đúng không?"

Vưu Minh Ngôn ngước mắt nhìn y, chân thành nói: "Ta hứa sẽ uống ít lại."

"Trước kia tiên quân có tiên lữ nào chưa?"

Đầu óc Ứng Vô Túc thật sự không còn tỉnh táo, bao nhiêu lời mê sảng một mạch tuôn hết ra ngoài, sao lại hôn giỏi thế cơ chứ?Vưu tiên quân nghe y nói sảng lại tưởng y ghen nên vội vàng nói: "Ta......

Trước đây chưa bao giờ có tiên lữ cả."

Dứt lời thấy thiếu niên vẫn tựa đầu lên vai mình chứ không quay lại thì lập tức thấp thỏm.Hắn đưa tay sang, thiếu niên cười hì hì ngẩng đầu lên cắn ngón tay hắn một cái.Tim Vưu Minh Ngôn đập rộn rã, hắn nhẹ nhàng lướt qua hàm răng trắng tinh của thiếu niên, mọi thanh âm giữa trời đất như tan biến, chỉ còn lại hắn và người trước mắt.Đây là nơi hắn hôn......Đây là......Người hắn thích."

Ngươi cũng thật lòng thích ta chứ?"

Vưu Minh Ngôn hỏi thầm trong lòng rồi lại cảm thấy câu này quá ngớ ngẩn.

Nếu không thích hắn thì Ứng Vô Túc cần gì phải dốc hết tâm tư làm ra tượng đá kia, sao lại khắc tên hắn trên tường nhiều vậy?Hắn cảm thấy việc này không cần nhiều lời nên nhỏ giọng hỏi câu khác: "Ta...... làm tốt thật sao?"

Ứng Vô Túc cũng bắt chước hắn nói khẽ: "Thật mà, ta đã sắp nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên rồi đây này."

Vưu Minh Ngôn: "Câu này ta từng thấy trong sách, chẳng phải để hình dung chết đi sống lại sao......?"

Ứng Vô Túc: "......

Thế à?

Vậy ta nên nói gì bây giờ?"

Vưu tiên quân suy nghĩ dùm y rồi nghiêm mặt nói: "Phải là dục tiên dục tử."......

Cảm giác cũng không phải câu gì đứng đắn, sao có thể nói với vẻ nghiêm túc như vậy chứ.Ứng Vô Túc nhích mặt lại gần tiên quân rồi nói: "Vậy tiên quân hôn ta dục tiên dục tử nữa nhé?"

-Kỷ Phùng lách mình tránh đi một chưởng của sư tôn đánh tới, dù sao hắn cũng không thể ra đòn hiểm với sư phụ nên đành phải tránh né liên tục, tránh không kịp thì cưỡi hạc bay lên trời.Đám sương trắng không rõ hình dạng kia từ từ hóa thành một đứa bé tám chín tuổi.

Đứa bé trừng mắt mắng: "Vi sư dạy ngươi bao năm mà ngươi càng sống càng thụt lùi là sao?

Sao không đánh lại?

Còn bay lên trời nữa à?

Tưởng vi sư không đánh chết ngươi được sao?"

"Ta tới để nói chuyện sư đệ......"

Kỷ Phùng không cãi được nên đành phải lặp lại câu lúc nãy.Lúc này sư tôn mới thoáng dừng tay rồi nói: "Hắn có chuyện gì?

Sư môn không quấy rầy hắn tu luyện, có gì phải để ý."

Kỷ Phùng: ......

Đó là vì sư môn đều do ta lo liệu cả!Kỷ Phùng: "E là có người ngoài lên núi rồi."

Sư tôn ồ một tiếng: "Sư đệ ngươi đâu có gì để lừa gạt, người ngoài lên núi trò chuyện với hắn cũng tốt mà."

Kỷ Phùng: "......"

Sư tôn tấm lòng ngươi thật rộng lớn.Sư tôn thấy Kỷ Phùng vẫn muốn mở miệng thì nói tiếp: "Từ khi Minh Ngôn vào sư môn đến giờ chưa từng xuống núi, có kẻ lừa gạt hắn cho hắn biết tiên giới hay nhân gian đều có thiện ác để sau này đề phòng cũng không phải chuyện gì xấu."

-Vưu Minh Ngôn vào sư môn cách đây lâu lắm rồi.Thật ra sư tôn không mấy ấn tượng với đệ tử thu nhận muộn này, dù sao đã nuôi thả rất nhiều năm, ấn tượng Vưu Minh Ngôn để lại cho hắn vẫn là đứa bé gầy nhom năm đó.Khi nhân gian chiến loạn, Vưu Minh Ngôn bé nhỏ ốm yếu nhiều bệnh được mẹ hắn bôn ba đưa lên núi tiên, đúng lúc tâm tình sư tôn đang vui, thấy đứa nhỏ này có chút tiên cốt nên nhận hắn vào làm đệ tử.Trước khi đi mẹ hắn khẩn cầu sư tôn để Vưu Minh Ngôn từ đây quên hết chuyện nhân gian, làm tiên quân vô ưu vô lo trên núi.Tất nhiên đây không phải việc khó nên sư tôn đáp ứng mong muốn của bà.Khi nữ tử đeo bọc hành lý rời đi thì tuyết lớn mù trời, nàng dẫn con mình đến núi tiên, cuối cùng lại một mình lặng lẽ ra đi.Vưu Minh Ngôn đứng ngoài tiên môn nhìn biển mây mênh mông vô bờ, cái gì cũng không thấy, cũng chẳng biết mình đang tìm ai.Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy có lẽ từ nay về sau sẽ không còn ai hết lòng hết dạ với mình như thế nữa.
 
[Hoàn][Đm] Sâu Trong Núi Tiên Có Ma Tu
18.


Trên trán thiếu niên dần rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, mắt y phủ đầy sương mù nên không thấy rõ dáng vẻ người trước mặt mà chỉ lần theo nhiệt độ trên người đối phương, răng trắng cắn nhẹ lên vai hắn.

Có lẽ đối với tình dục mọi người đều có bản lĩnh không học tự biết.Y chưa bao giờ song tu với ai, Vưu Minh Ngôn cũng chưa từng có tiên lữ nhưng hai người đều ăn ý tiến hành các bước nên làm của người thường.Tuy họ đang ở trong thạch đình nhưng Ứng Vô Túc chẳng thấy lạnh chút nào, ngay cả ngọn gió thổi qua cũng ấm áp như rượu được hâm nóng khiến người ta không muốn mở mắt, cũng chẳng muốn nghĩ gì nữa.

Y phát giác ngón tay Vưu tiên quân trượt xuống sống lưng mình, sau khi cảm giác mát lạnh tan đi thì thay vào đó là sự rung động nóng bỏng.Đâu thể để một người hành động còn người kia chỉ ngồi im không làm gì.Trong lúc hoảng hốt Ứng Vô Túc vẫn còn giữ vững một tia lý trí, đưa tay kéo thắt lưng Vưu Minh Ngôn.Y giật mạnh.Giật xong lại kéo.Sau đó kéo thắt lưng tiên quân thành nút chết.......

Ơ?Vưu tiên quân thấy y ngồi im lìm thì không khỏi nghi hoặc, cúi đầu nhìn mới biết thiếu niên đang gấp gáp cởi vạt áo hắn ra.Hắn cũng ngừng lại chờ Ứng Vô Túc cởi.Nửa khắc sau ma tu ấm ức bảo hắn: "Không cởi được......"

Vưu tiên quân cố nhịn cười chờ thiếu niên nói hết câu.Ma tu: "Nhưng đã song tu thì phải có qua có lại......"

Vưu tiên quân hôn y: "Để ta cởi vậy."

Ứng Vô Túc ngẩn ngơ gật đầu.Vưu tiên quân rút tay về tự cởi thắt lưng nhưng cũng không ra.

Đành phải dồn chút linh khí lên ngón tay mới gỡ được nút thắt.Lần đầu tiên Ứng Vô Túc biết linh khí còn có công dụng này nên giật mình níu lấy ngón tay trắng nõn của tiên quân xem đi xem lại, nửa ngày sau mới nói: "Tiên quân biết làm mấy việc này sao?"

Vưu tiên quân không rõ y muốn nói gì nên nhất thời im lặng.Ứng Vô Túc nắm ngón trỏ của hắn hỏi lại: "Có linh lực thì làm gì cũng được à?"

"Ngày thường có thể làm mấy việc vặt," Vưu Minh Ngôn cũng quên mất mình định làm gì, nghiêm túc đáp, "Như luyện đàn chẳng hạn."

Hắn đang nói sự thật, ngày thường hắn ở trên núi cũng không có việc gì cần dùng đến linh lực, chỉ theo sư tôn tu luyện ngày qua ngày rồi luyện đánh đàn.Nói xong Vưu tiên quân muốn chứng minh với thiếu niên nên định lấy cây đàn kia ra đàn cho y xem.Lúc này Ứng Vô Túc mới thoát khỏi tình ý nồng nàn, mồ hôi nóng biến thành mồ hôi lạnh.

Y sực nhớ ra lúc trước mình ca hát đã vô tình làm nứt đàn tiên của Vưu Minh Ngôn......

Nếu để Vưu Minh Ngôn nhìn thấy thì chẳng phải y sẽ khó xử lắm sao?

Nghĩ vậy Ứng Vô Túc vội vàng kéo tay áo tiên quân hỏi: "Cây đàn tiên kia quan trọng với ngươi lắm à?"

"Là do sư tôn tặng cho ta."

Vưu Minh Ngôn đáp."

A."

Nụ cười của Ứng Vô Túc dần tắt ngấm, "Vậy chẳng phải rất quý sao?"

"Cũng không phải quý......"

Ứng Vô Túc thở phào một hơi: "Vậy......"

"Chỉ là giữ bên người lâu rồi nên ít nhiều gì cũng có tình cảm."

Vưu Minh Ngôn mỉm cười định đi lấy đàn.Giờ y chạy trốn còn kịp không??Y thề sau này nhất định sẽ làm ma tu đủ tư cách, chỉ làm chuyện xấu thôi chứ không tìm tiên quân song tu nữa.Trong lòng lập tức lượn quanh một trăm tám mươi vòng, Ứng Vô Túc tái mặt đứng dậy, đang định làm phép cho mình biến mất thì Vưu tiên quân đột nhiên quay đầu lại, nhẹ nhàng áp tay lên trán thiếu niên, "Có chỗ nào không thoải mái à?"

Gương mặt Vưu tiên quân vốn đã ôn hòa tuấn tú còn lộ ra vẻ ân cần thân mật như vậy thực sự khiến người bị hắn nhìn chăm chú rất muốn...... tìm chỗ trốn.

Ứng Vô Túc cảm thấy cả người mình như ngâm trong nước ấm, rất ấm áp nhưng trong lòng lại chua xót, cảm thấy mình cứ thế mà đi thật quá có lỗi với thành ý của Vưu tiên quân.Đi rồi sợ là sau này không ai đối tốt với y như vậy nữa.Nhưng nếu Vưu tiên quân phát hiện cây đàn yêu quý bị nứt thì có đuổi y đi không.Y muốn trốn là vì sợ Vưu Minh Ngôn sẽ đuổi mình trước.Trong lúc cấp bách, Ứng Vô Túc chợt nảy ra một chủ ý tuyệt diệu, trước khi Vưu Minh Ngôn đánh đàn y vội mở miệng nói: "Tiên quân, thật ra ta đang nghĩ......

Ta và cây này đàn rất có duyên với nhau, ngươi có thể tặng nó cho ta không?"

"Hả?"

Vưu Minh Ngôn nhất thời không hiểu."

Ta, ta không có ý giành đồ tốt với ngươi đâu," Ứng Vô Túc nhận ra lời mình vừa nói thật đáng xấu hổ nên vội vàng chữa lại, "Thật ra ta cũng có đam mê đánh đàn, chỉ là không có đàn tốt để dùng, giờ thấy cây đàn của tiên quân thực sự rất thích nên mới đưa ra yêu cầu quá đáng này......"

Vưu Minh Ngôn nghiêng đầu nhìn y một hồi bằng đôi mắt đen láy sáng ngời.Hắn nói: "Nếu ngươi thích thì bất cứ vật gì trên núi này ngươi cũng có thể lấy đi cả."
 
Back
Top Bottom