- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
(Hoàn) [Đm] Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch Miêu
Chương 30.1: Bôi thuốc
Chương 30.1: Bôi thuốc
Editor: Yang1002 Vốn dĩ phòng của Nhan Tích Ninh rất trống trải, lúc nói chuyện còn có thể nghe thấy tiếng vọng lại.
Nhưng sau khi được nhóm người hầu trang trí lại thì hoàn toàn thay đổi.
Ván giường yếu ớt bị thay thế bằng giường lớn xa hoa, cái ghế xập xệ ở đầu giường biến thành trà kỷ khắc hoa trơn bóng, chỗ chất sọt ở đối diện giường đặt một cái tháp gấm hoa hệ . . . . .
Lúc Nhan Tích Ninh vào phòng kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, không hổ là Vương gia di giá, căn phòng tồi tàn của hắn vậy mà cũng có ngày được cải tiến!
Giữa tháp gấm và giường được ngăn cách bằng một bức bình phong, Nhan Tích Ninh nằm nghiêng trên giường xoay mặt về phía bình phong, hình bóng Cơ Tùng thông qua bình phong cũng trở nên mơ hồ.
Nhưng khi Cơ Tùng cử động, tiếng ma sát quần áo phát ra lại rơi vào trong tai hắn một cách rõ ràng.
Nhan Tích Ninh vốn định ngủ ở tháp gấm, không ngờ Cơ Tùng lại cương quyết để hắn ngủ ở giường lớn.
Bên kia tháp lại truyền đến tiếng Cơ Tùng xoay người, hắn nhịn không được hỏi: "Tùng Tùng, ngươi đã ngủ chưa?"
Cơ Tùng đáp lại: "Chưa."
Dừng một chút y hỏi: "Có phải cơ thể lại đau không?
Ta gọi bọn họ tới đổi dược cho ngươi."
Nhan Tích Ninh vội vàng giải thích: "Không phải, ta nghe thấy tiếng ngươi xoay người, nghĩ chắc hẳn ngươi ngủ không được thoải mái.
Hay là chúng ta vẫn nên đổi chỗ đi."
Hắn đã quen ngủ ván giường, tuy tháp gấm không dài bằng ván giường nhưng lại rộng hơn, chỉ cần cuộn mình một chút là hắn có thể ngủ.
Mà Cơ Tùng lại không được, vóc người y cao, hơn nữa không thể tự nhiên điều khiển hai chân, ngủ ở trên tháp quả thật rất bức bối.
Cơ Tùng cự tuyệt: "Không cần."
Nhan Tích Ninh thở dài một tiếng, Cơ Tùng thật sự là sĩ diện khổ thân.
Nhưng cả Vương phủ đều là của Cơ Tùng, y muốn ngủ ở chỗ nào thì ngủ ở chỗ đó, hắn vẫn nên tự quan tâm bản thân thì tốt hơn.
Có thể là do ban ngày đã ngủ một lúc lâu, cũng có thể là cơ thể không thoải mái, Nhan Tích Ninh xoay người một hồi lâu mới mơ mơ màng màng ngủ.
Trong lúc mơ màng hình như hắn nghe thấy có người đang nói chuyện, nhưng mà âm thanh cực kỳ nhỏ, cụ thể nói gì hắn không nghe được.
Ngày xuân mưa nhiều, ngày hôm sau Nhan Tích Ninh bị tiếng mưa tí ta tí tách đánh thức.
Hắn thích ý định duỗi người một cái trên giường nhưng mới vừa nâng cánh tay lên, cơn đau nhức từ thắt lưng truyền đến khiến cho hắn cuộn mình thành con tôm.
Bụng hắn giống như bị bánh xe cán qua thật mạnh, đau đến mức khó thở, nước mắt không thể khống chế chảy ra.
Chắc tên thích khách chết tiệt sẽ không thực sự đánh hư người hắn chứ?
Ngày hôm qua còn không đau nhiều như vậy!
Lúc Nhan Tích Ninh còn đang trên giường hoài nghi cuộc đời, hắn nghe được tiếng xe lăn.
Theo tiếng nhìn lại chỉ thấy Cơ Tùng đang hướng tới bên giường, hắn còn chưa nói gì đã nghe Cơ Tùng nhẹ nhàng nói: "A Ninh, cảm giác thế nào?"
Tóc gáy toàn thân Nhan Tích Ninh dựng đứng lên, giọng điệu Cơ Tùng như đang dỗ con nít, hắn nổi hết cả da gà.
Nhưng khi hắn nhìn đến sau lưng Cơ Tùng còn có một ông lão râu bạc, hắn mới hiểu được vì sao Cơ Tùng lại nói như vậy.
Thái y phía sau Cơ Tùng họ Hồ, có thâm niên nhất ở Thái y viện.
Bộ dạng hạc phát đồng nhan(*), phía sau còn mang theo một cái hòm màu đen.
Còn chưa tới gần, Nhan Tích Ninh đã ngửi được vị thuốc Đông y trên người ông.
(*)hạc phát đồng nhan: lớn tuổi nhưng vẫn tráng kiện, khỏe mạnh hồng hào.
Người trong cung tới, hắn cần sắm vai Dung Vương phi có tình cảm với Cơ Tùng rồi.
Hắn rất muốn lộ ra một nụ cười dịu dàng hay sáng lạn, nhưng lúc này trong mắt hắn đang ngấn lệ, thê thảm đến tột cùng.
Nhan Tích Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: "Khá tốt, đừng lo."
Lão thái y vuốt râu bạc thổn thức: "Vương phi không cần gắng gượng, hôm qua ngài bị thương, hai ngày này chính là thời điểm khó chịu nhất.
Chờ lão thần đổi dược cho ngài, ngài sẽ có thể dễ chịu hơn một chút."
Cuối cùng Nhan Tích Ninh cũng biết được vì sao mình lại đau tới như vậy , đợi lão thái y vạch lớp băng vải quấn trên thắt lưng hắn ra, hắn nhìn thấy trên bụng mình nở hoa.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thấy được vết bầm nào lớn như vậy, nhìn kỹ, chỗ bầm còn rất có thứ tự.
Bụng hắn giống như mở phường nhuộm, nhìn đã thấy loè loẹt.
Cái bụng còn như thế, phía sau lưng lẫn thắt lưng chỉ càng nghiêm trọng hơn.
Khó trách lại đau như vậy, nếu không phải vì hình tượng Dung Vương phi, nhất định Nhan Tích Ninh đã hỏi thăm tổ tông mười tám đời của thích khách rồi.
Lão thái y chế thuốc mỡ dành riêng cho Nhan Tích Ninh, thuốc mỡ có màu xanh đậm, hương vị ngọt ngào bôi trên da lại mát lạnh.
Lúc bôi lên cần dùng cọ quệt trước một lúc, sau đó còn phải tinh tế xoa đều để làn da hấp thu được dược.
Lão thái y dùng cọ nhỏ không nhanh không chậm quết thuốc mỡ: "Thắt lưng là vị trí quan trọng, Vương phi gặp đòn hiểm của kẻ tặc lại không thương tổn đến nội tạng, thật sự là cát nhân thiên tướng."
Cọ nhỏ xoát xoát ở trên người khá ngứa, Nhan Tích Ninh muốn cười lại muốn tránh. nhưng vì thương thế sớm ngày khôi phục, hắn chỉ có thể chịu đựng gồng mình bôi đều thuốc.
Cảm giác này sao có thể dùng hai chữ "ngứa ngáy" để hình dung?
Nếu hắn mạnh tay sẽ tự khiến mình đau đến nhảy dựng, không dùng lực hắn lại cảm thấy thuốc mỡ chỉ dính tay, một chút hiệu quả cũng không có.
Không biết có phải do các ngự y đã bắt mạch cho hậu cung phi tần phi quá lâu nên bọn họ đều sẽ rất khoa trương.
Ngày hôm qua ở bãi săn, Nhan Tích Ninh bàng thính chẩn đoán của ngự y cho hắn, nói đến như hắn sắp rời xa trần đời vậy.
Lúc ấy đầu Nhan Tích Ninh đầy dấu chấm hỏi, hắn cảm thấy mình không có nghiêm trọng như vậy, còn có thể cứu chữa một chút.
Hiện tại hắn đã hiểu, phi tần các cung đại diện cho các loại thế lực trên triều đình, ngự y cần nhảy múa giữa mọi loại thế lực.
Nếu quá thẳng thắn, có lẽ tới chết như thế nào cũng không biết.
Ngự y có thể trụ lại Thái y viện đều là người khôn ngoan, vì thanh danh bản thân cũng vì có thể khiến bọn họ sống tốt hơn, bọn họ thường thường sẽ phóng đại bệnh tình.
Chờ trị liệu xong, nói không chừng tiểu chủ các cung sẽ thấy bọn họ vất vả, có công lao lớn mà trọng thưởng.
Nhan Tích Ninh vừa thoa thuốc mỡ vừa qua loa: "Đúng vậy, là ông trời phù hộ."
Cơ Tùng dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào thắt lưng Nhan Tích Ninh, ở chỗ mà Nhan Tích Ninh không nhìn thấy, từng tảng xanh tím lớn đến ghê người.
Nét mặt y cũng không nhẹ nhàng như Nhan Tích Ninh, y biết ngự y nói thật.
Hiện giờ nghĩ lại cũng có chút sợ, nếu ngày hôm qua y không thể đúng lúc bắn ra mũi tên kia, liệu Nhan Tích Ninh có bị thích khách đánh đến chết không?
Nghĩ đến đây, mắt Cơ Tùng tối lại, khóe môi cong nhẹ cũng dần dần biến mất.
Từ khóe mắt đảo qua, Nhan Tích Ninh nhìn thấy biểu cảm của Cơ Tùng, không biết có phải thấy ảo giác không, hắn cảm thấy hình như Cơ Tùng không vui?
Chẳng lẽ hắn nói sai gì rồi?
Vì thế hắn bổ sung một câu: "Đương nhiên càng phải cảm tạ Vương gia, nếu không phải Vương gia đúng lúc cứu, phỏng chừng ta đã mất mạng."
Lãnh đạo cũng là người, là người thì thích nghe lời hay, ở thời điểm thích hợp thể hiện tấm lòng trung thành mới là cấp dưới đủ tư cách!
Nhan Tích Ninh thả một like cho sự thông mình tài trí của mình.
Ngoài phòng tiếng mưa rơi tí tách, nhưng trong phòng lại im lặng.
Cơ Tùng trầm mặc không nói, kỳ thật y không tốt như Nhan Tích Ninh nói.
Trong khoảng thời gian dài, thứ y cho Nhan Tích Ninh chỉ có sự không quan tâm và thương tổn.
Cơ Tùng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mưa rơi ngoài hành lang nối nhau thành bức màn.
Tâm tình của y cũng tựa như thời tiết hôm nay, lạnh lẽo âm u.
Lão thái y nhanh chóng bôi xong thuốc mỡ, ông đặt thuốc mỡ trên chiếc trà kỷ tại đầu giường dặn dò: "Thuốc mỡ sớm tối bôi một lần, dược một ngày ba lượt.
Trong lúc uống thuốc phải ăn đồ nhạt, kiêng cay độc dầu mỡ và thức ăn có tính kích thích."
Nhan Tích Ninh gật đầu nghe theo: "Được được!"
Thực đơn mấy ngày nay hắn đã sớm nghĩ xong, đống rau dại mà hắn hái từ bãi săn Hoàng gia cuối cùng cũng có chỗ thể hiện.
Vì thế hắn thoải mái nói: "Thái y yên tâm, mấy ngày tới ta sẽ chú ý ẩm thực, ăn nhiều rau dại, tỷ như hương thung này măng này."
Lão thái y biến sắc, ông liên tục xua tay: "Không thể thưa Vương phi!
Măng và hương thung đều là thức ăn mang tính kích thích!"
Nụ cười của Nhan Tích Ninh cứng đờ: ? ? ?
Đùa gì vậy?
Hương thung và măng đều là rau dại, rau dưa sao có thể là thức ăn gây kích thích?
Chẳng lẽ bởi vì măng mọc rất nhanh nên thành thức ăn kích thích sao?
Lão thái y ôn tồn dặn dò: "Cái gọi là thức ăn kích thích không phải để chỉ cây trồng sinh trưởng nhanh, mà là ăn vào sẽ dễ gây ra hàng loạt bệnh tật.
Măng vị cam tính hàn, ăn vào rất dễ khiến cho dạ dày không khoẻ, bởi vậy măng là một loại thuộc thức ăn kích thích."
Vẻ mặt Nhan Tích Ninh khiếp sợ, thì ra là thế, hắn học thêm được điều mới rồi!
Nhưng hắn lại nhanh chóng bắt đầu bi thương, mùa măng mà mình vất vả mong chờ lại bởi vì bị thương mà phải vẽ dấu chấm hết?
Hắn còn chưa kịp nhấm nháp măng hắn hái về mà!
Lão thái y bảo Nhan Tích Ninh phải cố gắng chăm sóc bản thân một hồi mới rời Văn Chương Uyển.
Nhan Tích Ninh u buồn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hắn nhẹ tay xoa xoa bụng, trong lòng xót xa vì măng của hắn.
Thuốc mỡ trên bụng nhanh chóng tan đi, thuốc mỡ do Thái y viện chế tác nên rất dễ thấm, chỉ cần đợi một chút làn da sẽ hơi nóng lên.
Bụng đã tốt rồi, nhưng thắt lưng và sau lưng phải làm sao bây giờ?
Không tiện để bôi chút nào.
Hay là gọi Bạch Đào đến giúp hắn?
Đúng lúc hắn chuẩn bị mở miệng, lại cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên lưng.
Nhan Tích Ninh suýt nhảy dựng lên, quay đầu mới phát hiện người giúp hắn xoa dược là Cơ Tùng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm: "Tùng Tùng, ngươi làm ta sợ muốn chết."
Nhan Tích Ninh lõa thân trên ngồi quỳ trên giường, lưng đối diện với Cơ Tùng, Cơ Tùng ngồi trên xe lăn, ánh mắt cao ngang cổ Nhan Tích Ninh.
Lòng bàn tay Cơ Tùng thô ráp nhưng lực xoa nắn lại vừa đúng, Nhan Tích Ninh khen ngợi nói: "Không nhìn ra Tùng Tùng ngươi còn rất biết bôi dược."
Giọng Cơ Tùng có chút trầm thấp: "Ở trong quân khó tránh khỏi va chạm."
Bôi dược đối với y mà nói đã sớm là ngựa quen đường cũ, nhưng đây là lần đầu tiên y cẩn thận tỉ mỉ bôi dược cho người khác.
Làn da dưới lòng bàn tay ấm áp trơn nhẵn, chạm vào mềm nhẵn như tơ lụa.
Thuốc mỡ mỏng tan ra dưới độ ấm của lòng bàn tay biến thành thứ dầu trơn trong suốt.
Trong không khí mùi thuốc mỡ ngọt ngào tản ra, khi lòng bàn tay y lướt qua vết bầm tím đen, Nhan Tích Ninh hừ một tiếng, thân thể theo bản năng né tránh.
Ánh mắt Cơ Tùng càng thêm u ám, ánh mắt y dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn của Nhan Tích Ninh, tay cũng vô ý thức sờ dọc theo cần cổ.
Nhan Tích Ninh ngạc nhiên quay đầu: "Tùng Tùng?"
Sao tay Cơ Tùng lại ở trên cổ hắn?
Chẳng lẽ cổ cũng bị bầm?
Cơ Tùng vội vã dời tầm nhìn: "Kiên trì một chút, rất nhanh sẽ xong thôi."
Vành tai y nóng lên, cảm giác tay mình cũng nóng bừng.
Chờ khi Nhan Tích Ninh được bôi thuốc rồi quấn băng vải, chóp mũi hắn đổ một tầng mồ hôi mỏng: "Thuốc mỡ của Thái y viện lưu thông tan bầm tốt vậy sao."
Bôi lên thì mát lạnh, nhưng bây giờ phía trước lẫn sau lưng hắn đều nóng bừng bừng.
Thân thể càng nóng, tâm Nhan Tích Ninh càng lạnh.
Ngày tháng như vậy khi nào mới kết thúc đây?
Nhan Tích Ninh buồn bực nhìn mưa ngoài cửa sổ: "Ai. . . . . .
Quá xui xẻo."
Chịu đau bị thương thật ra không sao cả, rau dại cực cực khổ khổ hái về vậy mà lại không cho hắn ăn, ngoài từ thảm ra thì còn gì nữa?
Đang lúc Nhan Tích Ninh than ngắn thở dài, Cơ Tùng an ủi nói: "Ngươi chỉ là bị thương ngoài da, nhìn thì nghiêm trọng, nhưng qua hai ba ngày nữa sẽ tốt hơn.
Hai ba ngày này ngươi ngoan ngoãn tịnh dưỡng."
Nhan Tích Ninh bơ phờ lên tiếng: "Ừ. . . . . ."