Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
322413024-256-k700060.jpg

[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Hán Việt: Sơ Luyến Đối Tượng Cầu Bao Dưỡng

Tác giả: Trường Yên
Nhân vật chính: Lục Nam Châu X Diệp Nhiên
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Giới thiệu


Hán Việt: Sơ Luyến Đối Tượng Cầu Bao Dưỡng

Tác giả: Trường YênNhân vật chính: Lục Nam Châu X Diệp NhiênTag: Hài, gương vỡ lại lành, 1v1, HE
.・。.・゜✭・.・✫・゜・。.

Thời đại học Lục Nam Châu từng thích một người, người kia là tiểu thiếu gia nhà giàu, anh mặt dày mày dạn theo đuổi rất lâu mới thành công.

Nhưng sau lễ tốt nghiệp, anh say rượu tỉnh lại thì phát hiện người kia đã biến mất.Sau đó Lục Nam Châu về quê gầy dựng trại gà của gia đình, làm ăn hết sức phát đạt.Một ngày nọ, bạn trai xa cách nhiều năm đột nhiên xuất hiện ở trại gà của anh, cậu nói nhà mình phá sản, vì trốn nợ nên cha cậu phải lánh ra nước ngoài ăn xin.Diệp Nhiên: Hết tiền, cần bao nuôi.Lục Nam Châu tức chết: Cậu là người dễ dãi vậy sao!

Không nuôi!Diệp Nhiên: Vậy em đi tìm người khác.Lục Nam Châu: Cậu dám!Thế là đành phải bao nuôi.Bao nuôi thì bao nuôi nhưng suốt ngày Lục Nam Châu toàn kéo người tới trại gà cho gà ăn, cái gì cũng không làm.Diệp Nhiên: Anh bị bất lực đúng không?Lục Nam Châu nổi trận lôi đình lập tức làm ngay.Lại sau đó nữa, ba Diệp ăn xin ở nước ngoài trong truyền thuyết lái siêu xe đến trại gà vứt cho Lục Nam Châu một tấm séc.Ba Diệp: Cho cậu ba triệu, rời xa con tôi ngay đi.Lục Nam Châu: ???

Ăn xin mà giàu vậy sao?
。・:*:・゚★,。・:*:・゚☆
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 1: Anh đến mua gà à?


Lục Nam Châu cầm điếu thuốc, tay áo sơmi xắn lên giữa cẳng tay, ngẩng đầu nhìn bầy gà líu ríu chạy bừa khắp núi, chẳng hiểu sao tim đập càng lúc càng nhanh.Hình như hôm nay đàn gà cũng ồn ào hơn mọi ngày, cách đó không xa còn có hai con gà trống chọi nhau uỳnh uỵch làm bầy gà mái kêu ré lên.Sao mình cứ thấy bồn chồn không yên thế nhỉ?

Lục Nam Châu buồn bực nghĩ, chẳng lẽ sắp có kẻ trộm gà?Anh quay đầu nhìn hai con chó lớn hung thần ác sát nhe răng nhếch miệng ngoài cổng --- Không thể nào, ai dám to gan thế chứ?Trại gà này do cha anh để lại.

Năm năm trước anh vừa tốt nghiệp đại học thì cha anh qua đời, trong lúc buồn phiền anh về quê phụ giúp mẹ trông coi trại gà suốt năm năm nay.Năm năm qua trại gà ngày càng làm ăn khấm khá, Lục Nam Châu sợ mẹ vất vả nên thuê mấy người làm công.

Sau đó em gái anh tốt nghiệp ở lại thành phố làm việc, anh mua một căn nhà nhỏ ở đó rồi đưa mẹ mình đến sống với em gái, không để bà nuôi gà nữa.Không có bầy gà ầm ĩ bên tai, mẹ Lục lại nhớ đến chuyện hệ trọng cả đời của con mình nên thường xuyên hối Lục Nam Châu đi xem mắt.Nhưng Lục Nam Châu toàn nghe tai này ra tai kia, lần lữa mãi không chịu đi.Điện thoại trong túi rung lên, Lục Nam Châu mở ra thấy mẹ anh gọi thì đầu cũng rung theo."

Mẹ......"

Tai vừa chạm vào điện thoại anh đã nghe mẹ mình hớn hở nói: "Con trai à, dì Trần giới thiệu cho con một cô xinh lắm đấy."

Lục Nam Châu hời hợt nói: "Người ta xinh thế sao lại thích một thằng chăn gà như con chứ?"

Mẹ Lục: "Sao lại không?

Nhà con bé nuôi vịt, quá hợp với con còn gì."

"Hợp chỗ nào ạ?"

Lục Nam Châu nói, "Một gà một vịt chẳng phải sẽ thành ông nói gà bà nói vịt sao?"

Mẹ Lục: "......"

"Nói bậy gì đó?"

Mẹ Lục nổi quạu, "Cái này mà cũng tính à?!

Con tin mấy thứ này từ lúc nào thế hả?!"

Lục Nam Châu: "Chẳng phải mẹ hay bảo con thà tin là có còn hơn tin là không sao?"

Mẹ Lục: "Đó là......"

"Mẹ, không còn sớm nữa," Lục Nam Châu thừa cơ nói, "Con phải đi giao hàng rồi, con cúp máy đây."

Mẹ Lục: "Này, con......"

Lục Nam Châu vội vàng cúp điện thoại.Haizz, hôm trước chăn heo, hôm nay nuôi vịt, có khi nào ngày mai tới chăn bò nuôi cá luôn không?Hay là gửi lên mấy con gà cho bà nuôi nhỉ?

Lục Nam Châu bất lực nghĩ thầm, một khi bận rộn bà sẽ không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác nữa."

Lục ca," Tiểu Trương phụ trách cho gà ăn hí ha hí hửng chạy tới, "Bác gái lại giục anh đi xem mắt à?"

Lục Nam Châu liếc hắn, "Tên ngốc cậu đừng có cười trên nỗi đau của người khác được không hả?"

Tiểu Trương cười khúc khích: "Anh cứ nghe lời bác gái một lần đi, biết đâu lại thành thì sao."

Lục Nam Châu dụi tắt điếu thuốc rồi nói: "Không thành được đâu."

"Anh chưa đi xem mắt lần nào sao biết không thành?"

Tiểu Trương nói, "Tôn Viên Viên lần trước thím Lý giới thiệu chẳng phải tốt lắm sao, người ta là hoa khôi đẹp nhất vùng này đấy.

Nhưng anh bảo nhà cô ấy chăn heo, lúc nhỏ anh bị heo rượt nên cứ thấy heo thì lại rén......"

"Thôi đi, cậu rảnh rỗi sinh nông nổi đúng không?"

Lục Nam Châu cáu kỉnh xua hắn đi cho gà ăn, "Còn nhiều lời hơn mẹ tôi nữa."

"Em chỉ là......"

Tiểu Trương đang định khuyên tiếp thì chợt nghe bên ngoài vọng vào tiếng xe hơi, sau đó hai con chó ngoài cổng sủa nhặng xị."

Ai tới vậy?"

Tiểu Trương băn khoăn đi ra cổng thấy bên ngoài có một chiếc taxi đang đậu, một thanh niên mặc sơmi trắng xách hành lý xuống xe.Lục Nam Châu cũng đi ra xoa đầu con chó vàng rồi ngẩng lên hỏi: "Đã trưa thế này còn ai......"

Thanh niên đứng cạnh xe taxi quay sang nhìn Lục Nam Châu.Thoáng chốc anh như trở lại năm năm trước, trên sân trường rợp bóng cây rộn ràng tiếng nói cười, cổ Diệp Nhiên bị cái nóng ngày hè làm rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu ngước mắt nhìn bóng cây rồi lười biếng lẩm bẩm: "Lục Nam Châu, em nóng quá......"

"Gâu gâu!"

Con chó vàng bỗng nhảy dựng lên làm Lục Nam Châu giật nảy mình, định thần lại mới nhận ra mình suýt bứt trụi lông trên đầu nó."

Lục ca," Tiểu Trương thấy Lục Nam Châu suýt bị chó cắn thì vội vàng đi tới dắt Đại Hoàng, "Lục ca, không sao chứ?"

Lục Nam Châu lặng thinh, chỉ cảm thấy lòng bàn tay càng nóng hơn, nhiệt độ thiêu đốt xen lẫn cảm giác ẩm ướt như nhiều năm trước anh ôm gáy người kia, vừa ẩm vừa nóng.Anh không nói một lời mà chỉ lẳng lặng nhìn người kia kéo hành lý chậm rãi tới gần.Diệp Nhiên dừng lại cách anh mấy bước, ngón tay nắm chặt cần kéo vali rồi nói khẽ: "Lục Nam Châu......"

"Anh đẹp trai," tài xế taxi đột nhiên thò đầu ra cửa xe cao giọng đòi nợ, "Tiền xe hai trăm tệ."

Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên ngập ngừng giây lát rồi tiến thêm một bước.

Cậu nhìn Lục Nam Châu, mấp máy môi nói: "Cho...... em mượn hai trăm tệ được không?"

Tiểu Trương bên cạnh: "......"

Người này nhìn trắng trẻo bảnh bao mà sao nghèo thế?!

Mới đến đã vay tiền rồi à?!Lục Nam Châu chà xát hai tay vào nhau rồi bỗng nhiên đi tới mở cửa xe đẩy Diệp Nhiên vào lại, sau đó móc ra bốn trăm tệ bảo tài xế taxi: "Đi thong thả không tiễn."

Tài xế: "......"

Diệp Nhiên vùng vẫy chui ra khỏi xe: "Em không đi."

Tài xế hết nhìn Lục Nam Châu lại quay đầu nhìn Diệp Nhiên, sau đó yên lặng rút ra hai trăm tệ từ tay Lục Nam Châu rồi cười khan: "À ừm, tôi có việc bận phải đi trước đây."

Còn chưa nói hết đã lái xe chạy vụt đi.Lục Nam Châu hờ hững nhét hai trăm tệ còn lại vào túi rồi quay lưng đi.Diệp Nhiên kéo hành lý định theo sau thì bị một con chó vàng chặn lại."

Anh đẹp trai," Tiểu Trương dắt chó, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Anh đến mua gà à?

Gà ở chỗ chúng tôi đều là gà thả vườn, bán đắt lắm."

Thấy Lục Nam Châu có vẻ không muốn quan tâm đến thanh niên kia, sợ hai người có khúc mắc nên hắn vội kéo Đại Hoàng ra chặn người --- Lỡ đâu lại đánh nhau thì nguy."

Không phải," Diệp Nhiên thấy Lục Nam Châu đi thẳng không thèm quay đầu lại thì trong lòng chua xót, "Tôi đến tìm Lục Nam Châu."

Thấy vẻ đau lòng của cậu, Tiểu Trương nhịn không được thắc mắc: "Anh và Lục ca...... quen nhau à?

Thân lắm sao?"

Diệp Nhiên im lặng nửa ngày rồi nói, "Tôi là...... bạn trai anh ấy."

"Cạch" một tiếng, xích chó trong tay Tiểu Trương lập tức rơi xuống, "Bạn, bạn trai......"

Lục Nam Châu bất thình lình ló đầu ra cổng tức giận nói: "Bạn trai gì hả?!

Bạn trai cũ chứ!"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 2: Nhà em phá sản rồi


Dưới chòi hóng mát, Diệp Nhiên bưng ly trà nóng trên tay, nhìn Lục Nam Châu ngồi đối diện rồi nhỏ giọng nói: "Chưa nói...... chia tay mà."

Lục Nam Châu tức cười, "Sao, Diệp đại thiếu gia chưa nói câu nào đã biến mất năm năm, thì ra chúng ta vẫn còn yêu đương cơ à?"

Ngón tay Diệp Nhiên siết chặt chén trà ấm áp, nhớ lại ngày tốt nghiệp Lục Nam Châu say khướt ôm cậu cười ngây ngô, hương rượu nồng nàn giữa răng môi tràn vào cổ cậu, hôn cậu đến choáng váng.Đúng vậy, năm năm, họ đã xa nhau lâu đến thế rồi.Mắt Diệp Nhiên cay cay, nếu ngày đó......"

Tại sao phải đi?!"

Lục Nam Châu không nhịn được nữa, "Dù có chán tôi thì cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!"

Sao cứ phải biến anh thành một tên ngốc, tỉnh lại sau giấc ngủ tìm khắp nơi mà chẳng thấy người đâu cả.Diệp Nhiên vô thức đặt tay lên đầu gối, khó nhọc nói: "Em......

Nhà em xảy ra chuyện."

"Có chuyện gì không nói với tôi được sao?!"

Lục Nam Châu hoàn toàn không tin, "Không biết gọi điện à?!

Không gọi cũng chẳng nghe máy, nếu không phải thầy nói cậu đi với người nhà thì tôi còn tưởng cậu bị bắt cóc nữa đấy!"

Sắc mặt Diệp Nhiên hơi tái, ánh nắng chiều thu rọi vào bên chân nhưng cậu chẳng thấy ấm áp chút nào.Cậu ngước nhìn Lục Nam Châu rồi chậm chạp mở miệng: "Lục Nam Châu, xin lỗi."

Dường như lời xin lỗi này đã muộn màng nhiều năm, nhưng Lục Nam Châu mơ hồ nhìn thấy nỗi ấm ức từ trong mắt cậu.Giở trò gì đây không biết?!

Lục Nam Châu bực bội lấy thuốc ra, bật hộp quẹt mấy lần mới châm lửa.Lũ gà đằng xa rượt nhau chạy tán loạn."

Chưa nói chia tay đúng không?"

Lục Nam Châu cầm điếu thuốc, gằn từng chữ một qua làn khói mờ ảo, "Vậy giờ tôi nói với cậu luôn --- Diệp Nhiên, chúng ta chia tay rồi."

Chia tay từ năm năm trước rồi.Diệp Nhiên không trả lời, ngửi thấy mùi thuốc lá đắng nghét thì nhíu mày nói: "Trước kia anh...... có hút thuốc đâu."

"Trước kia là trước kia," Lục Nam Châu đứng dậy lạnh lùng nói, "Đã qua rồi.

Chuyện gì cũng qua hết rồi."

Diệp Nhiên rũ mắt im lặng."

Tôi còn bận việc không tiếp cậu được," Lục Nam Châu đuổi người, "Đi thong thả."

Diệp Nhiên không nhúc nhích mà nói khẽ: "Em chẳng có chỗ nào để đi cả."

Lục Nam Châu tưởng cậu nói ở đây không quen ai khác nên bực bội nói: "Thế thì về nhà đi."

Chạy tới đây làm gì?"

Em......"

Diệp Nhiên ngập ngừng, "Nhà em phá sản rồi."

Lục Nam Châu sửng sốt, "Phá sản?"

"Nhà bán rồi," Diệp Nhiên ngẩng đầu, "Em không có chỗ nào để đi nữa."

Lục Nam Châu nhíu chặt mày, "Đang yên đang lành sao lại......"

Sao lại phá sản chứ?Diệp Nhiên: "Cha em đầu tư thất bại, còn bị người ta lừa nên nợ nhiều tiền lắm."

Lục Nam Châu: "......"

Thảm vậy sao?Cậu lâm vào đường cùng nên mới nhớ tới tôi chứ gì?!Lửa giận của Lục Nam Châu lại bốc lên hừng hực, cố ý nói: "Ồ, vậy có cần tôi cho cậu mượn ít tiền trả nợ không?"

Diệp Nhiên lắc đầu: "Em không có chỗ ở, nhà anh...... có phòng trống không?"

Lục Nam Châu rít mạnh một hơi thuốc --- Cậu tưởng nhà tôi là khách sạn đấy chắc?

Muốn ở là ở à?!"

Không có."

Diệp Nhiên: "Nhưng em nghe nói một mình anh ở ba phòng ngủ và một phòng khách mà."

Mí mắt Lục Nam Châu giật giật, "Cậu nghe ở đâu thế hả?"

Cậu mới tới đây được mấy phút chứ?Diệp Nhiên: "Lúc nãy nghe mấy bác gái ở đầu thôn nói."

Lục Nam Châu: "......"

Thím Trương, thím Lý, thím Lưu lại ngồi đầu thôn tán gẫu nữa à?"

Đúng thì sao?"

Lục Nam Châu nghiến răng nói, "Diệp thiếu gia đúng là chẳng khách khí chút nào nhỉ!"

Diệp Nhiên ủ rũ nói nhỏ: "Ngủ dưới đất cũng được mà."

Lục Nam Châu: "Cậu......"

"Lục ca," Tiểu Trương đột nhiên chạy tới nói, "Đem gà cho quán cơm trên trấn đi ạ."

Lục Nam Châu liếc nhìn xe hàng bên ngoài rồi quay lưng về phía Diệp Nhiên nói: "Cậu đi đi, xem như hôm nay tôi chưa gặp cậu."

Nói xong anh lấy chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài, cũng mặc kệ người phía sau có phản ứng gì.Anh lái xe lên trấn giao gà, khi về trong lòng rối bời, bảy lần quặt tám lần rẽ đi đường vòng thật xa, đến khi sắp tối mới về trại gà.Trước khi vào cửa, anh dừng lại tự hỏi chắc Diệp Nhiên đã đi rồi nhỉ?Cậu sẽ đi đâu?Nhưng nghĩ lại thích đi đâu thì đi!

Liên quan gì ông đây chứ!"

Lục ca," Tiểu Trương thấy anh về thì lấm lét chạy tới nói, "Bạn trai anh......

à nhầm, bạn trai cũ không chịu đi ạ."

Lục Nam Châu giật mình, "Cậu ấy vẫn còn ở đây à?"

Tiểu Trương gật đầu chỉ sang chòi hóng mát, "Đang ngủ đằng kia kìa."

Lục Nam Châu đau đầu, muộn thêm chút nữa không đón xe được đâu!Anh tới cạnh chòi hóng mát thấy Diệp Nhiên gục đầu lên bàn ngủ say sưa, dưới chân còn có mấy chú gà con lông xù đang mổ giày cậu.Không sợ cảm lạnh à, thái dương Lục Nam Châu đập thình thịch, gió thổi mạnh vậy mà không lạnh sao?!Sau đó quả nhiên nghe thấy Diệp Nhiên hắt hơi một cái, "Hắt xì!"

Lục Nam Châu: "......"

Biết ngay mà!

Cảm lạnh chứ gì!

Đã lớn đến vậy rồi mà vẫn không biết tự chăm sóc cho mình hay sao?!Diệp Nhiên mơ màng mở mắt ra, thấy Lục Nam Châu thì hai mắt sáng lên, "Anh về rồi."

Lục Nam Châu lạnh mặt, "Sao cậu còn chưa đi?"

Diệp Nhiên rũ mắt đưa tay chọc chọc chú gà con dưới chân, chậm chạp nói: "Muộn lắm rồi, ngày mai em đi được không?"

Trời đã nhập nhoạng tối, cách đó không xa côn trùng kêu rả rích.

Lục Nam Châu im lặng hồi lâu, cuối cùng kéo vali của cậu cứng miệng nói: "Chỉ ở một đêm thôi đấy."

Nhà Lục Nam Châu cách trại gà hai cây số, ngoài nhà còn trồng rau xanh mơn mởn.Diệp Nhiên đứng ngoài cửa nhìn Lục Nam Châu lấy chìa khoá mở cửa, nhất thời có chút hoảng hốt.Lẽ ra cậu đã đến đây từ năm năm trước rồi mới đúng, Lục Nam Châu nói muốn dẫn cậu lên rẫy nướng khoai, xuống sông bắt cá, gặp mặt người nhà anh......Nhưng thoắt cái đã qua nhiều năm, người nhà anh chẳng còn ở đây nữa.Lục Nam Châu tìm trong tủ lạnh hơn nửa ngày cũng chỉ có một rổ trứng gà, đành phải ra sân hái rau nấu hai tô mì."

Ăn đỡ đi," Lục Nam Châu đặt mì lên bàn, "Trong nhà chẳng còn món nào đâu."

Diệp Nhiên yên lặng bưng mì bắt đầu ăn từng miếng.Cậu ăn rất chậm, Lục Nam Châu đã húp cạn tô mì mà cậu chỉ mới ăn được một phần ba.Lục Nam Châu tưởng cậu chê mì không muốn ăn nên đưa tay giành lấy, "Ăn không vào thì đừng ăn nữa."

"Không phải," Diệp Nhiên đoạt mì lại, giọng cậu hơi khàn, "Chỉ là...... lâu lắm rồi em không được ăn mì anh nấu thôi."

Lục Nam Châu khựng lại rồi im lặng bưng tô vào bếp.Tiếng nước ào ào vang lên, Diệp Nhiên nhìn bóng người trong bếp, ngồi thừ ra hồi lâu."

Ăn mau lên," giọng nói hung dữ của Lục Nam Châu vọng ra, "Mì sình lên hết rồi kìa."

Trên môi Diệp Nhiên hiện lên chút ý cười, "Ừ."

Trước khi ngủ, Lục Nam Châu mở cửa phòng khách rồi ôm một bộ chăn mền ra khỏi tủ, "Đêm nay cậu ngủ ở đây đi."

Diệp Nhiên nhìn anh trải chăn, ngập ngừng nói: "Thật ra không cần phiền phức vậy đâu."

Lục Nam Châu nhất thời không hiểu, "Hả?"

Diệp Nhiên: "Em ngủ chung với anh là được rồi."

Lục Nam Châu biến sắc, "Cậu nghĩ hay lắm!"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 3: Vậy nuôi em được không


Đã chia tay rồi còn đòi ngủ chung với mình nữa à?!

Lục Nam Châu căm giận nghĩ, người này có biết mình đang nói gì không vậy?!

"Ngủ một mình đi, không được vào phòng tôi!"

Diệp Nhiên lẳng lặng nhìn anh, "Nhưng em không ngủ một mình được."

Lục Nam Châu lại biến sắc, "Vậy mấy năm nay cậu ngủ với ai hả?!"

Diệp Nhiên: "......

Không phải, em lạ chỗ nên mới ngủ không được thôi.

Không có ngủ với ai hết."

Lúc này sắc mặt Lục Nam Châu mới hơi dịu xuống nhưng vẫn cứng miệng nói: "Tôi, tôi chỉ hỏi vậy thôi.

Không phải để ý gì đâu."

Diệp Nhiên: "Vậy đêm nay......"

"Đêm nay cái gì?"

Lục Nam Châu cướp lời, "Đêm nay cậu vẫn phải ngủ một mình đi!"

Nói xong anh vội vàng trải giường rồi quay lưng đi, "Mau ngủ đi, sáng mai còn phải đón xe nữa."

"Lục Nam Châu......"

Diệp Nhiên nhìn anh trở về phòng, còn đóng chặt cửa như sợ có người phá cửa không bằng.Trong phòng lập tức tĩnh mịch, Diệp Nhiên ôm gối ngồi xuống giường nghe gió thổi ngoài cửa sổ.Hồi lâu sau, cậu đứng dậy đến phòng tắm xối nước lạnh rồi về phòng mở cửa sổ ra, nửa đêm đứng bên cửa sổ hóng gió lạnh.Đêm hôm đó, Lục Nam Châu ở trong phòng như cái bánh nướng lật qua lật lại trên giường đến khuya vẫn chưa ngủ được.Anh không biết tại sao Diệp Nhiên lại đến, cũng như năm năm trước không biết tại sao người này lại đi.Đêm hôm trước anh và bạn cùng phòng ở ngoài trường ăn đồ nướng uống rượu, sau khi say khướt thì gọi điện cho Diệp Nhiên.Anh nói, Nhiên Nhiên, tụi nó chuốc rượu anh, em tới đón anh được không?Bạn cùng phòng uống say còn ồn ào nói: "Chị dâu mặc kệ nó đi, lát nữa nhét nó vào thùng vứt ngoài đường là được rồi ha ha ha......"

Lục Nam Châu giơ chân đạp bạn mình.Chuyện sau đó anh không nhớ rõ lắm, nhưng anh nhớ Diệp Nhiên có tới, còn ôm mặt anh chê mùi rượu nồng nặc.Anh ôm chầm cậu gọi, "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên......", bạn cùng phòng nghe không nổi nên vạch trần: "Cậu nằm mơ toàn gọi vợ ơi vợ ơi, sao lúc tỉnh không gọi nữa?

Cậu có vợ khác rồi đúng không?

Ê ê, định đạp tớ nữa hả?

Cậu dừng lại!

Không được tới đây!

Lục Nam Châu, tớ liều mạng với cậu......"

Ngày hè ồn ã huyên náo được bao bọc trong ánh đèn vàng ấm áp tan đi giữa biển người mênh mông, nhưng chẳng ai biết chia ly đã đến gần.Ngày hôm sau, Lục Nam Châu uể oải xuống giường thì thấy Diệp Nhiên vẫn còn rúc trong chăn ngủ.Anh cũng chẳng để ý lắm, rửa mặt xong đến cạnh giường gọi người, "Dậy đi, ăn sáng xong còn đón xe nữa."

Người trong chăn không có phản ứng gì."

Này, Diệp Nhiên......"

Lục Nam Châu kéo chăn ra thấy mặt cậu đỏ bừng có vẻ không ổn lắm."

Cậu sao vậy?"

Anh đưa tay sờ mới phát hiện trán cậu nóng đến dọa người."

Sao lại sốt rồi?!"

Chẳng phải hôm qua còn khỏe lắm sao?

Nhất định là bị trúng gió trong chòi hóng mát rồi, đã bảo đừng ngủ ở đó cơ mà!"

Lục Nam Châu," Diệp Nhiên mơ màng níu tay áo anh lẩm bẩm, "Em khó chịu......"

Lục Nam Châu kéo người ra khỏi chăn, "Đi, tới bệnh viện thôi."

"Không muốn," toàn thân Diệp Nhiên bủn rủn nhưng vẫn cố nói, "Em không đi bệnh viện đâu."

Lục Nam Châu lập tức nổi cáu, "Sốt cao thế này mà không đi bệnh viện là sao?

Không khó chịu à?!"

Diệp Nhiên lắc đầu rồi ôm chăn cuộn tròn người lại, "Em không muốn đi......"

Lục Nam Châu đen mặt.

Anh im lặng nửa phút rồi ra ngoài lục tìm nhiệt kế, sau đó gọi điện cho bác sĩ ở phòng khám đầu thôn.Hơn hai mươi phút sau, bác sĩ cưỡi xe điện xình xịch chạy đến, sau một hồi bận rộn lại xình xịch chạy đi.Lục Nam Châu vào bếp vo gạo nấu cháo.Anh gọi điện cho Tiểu Trương ở trại gà, "Hôm nay tôi không tới được, cậu nhớ cho gà ăn đúng giờ đấy nhé."

Tiểu Trương hào hứng tưởng tượng ra mấy hình ảnh loạn thất bát tao, nhịn không được hỏi: "Lục ca, có phải bạn trai cũ của anh......"

Lục Nam Châu lập tức cúp máy.Uống thuốc xong, Diệp Nhiên mệt mỏi rúc vào chăn, trong lúc nửa mê nửa tỉnh cảm thấy có người tới gần.Cậu chậm chạp mở mắt ra thấy Lục Nam Châu đứng cạnh giường lạnh mặt hỏi: "Cháo rau ăn không?"

Dường như Diệp Nhiên không nghe rõ anh nói gì, chỉ mờ mịt nhìn anh rồi nhẹ giọng gọi: "Lục Nam Châu......"

Lục Nam Châu: "Ý tôi nói cháo rau ấy."

Diệp Nhiên: "......"

Lục Nam Châu: "Có ăn không?

Không ăn thì thôi."

Diệp Nhiên: "......

Ăn."

Lục Nam Châu xoay người ra sân hái rau.Đầu Diệp Nhiên đau như búa bổ, cháo nấu xong cũng chẳng ăn được bao nhiêu.Lục Nam Châu hết cách đành phải canh giờ gọi người dậy uống thuốc.Chạng vạng tối, sắc mặt Diệp Nhiên đã khá hơn chút ít, Lục Nam Châu ngồi cạnh giường đưa tay sờ trán cậu rồi lại sờ trán mình, hình như không còn sốt nữa.Anh rót nước đặt ở đầu giường rồi gọi người đang mê man, "Uống thuốc đi."

Diệp Nhiên mơ màng mở mắt ra, chẳng biết có phải bệnh làm đầu óc mụ mẫm hay không mà nắm chăn yếu ớt nói: "Em không đi, không đi."

Lục Nam Châu: "......

Ai bảo cậu đi, bệnh còn chưa hết mà đi đâu?"

Diệp Nhiên: "Vậy có phải hết bệnh rồi anh sẽ đuổi em đi không?"

Lục Nam Châu nheo mắt, "Không đi chẳng lẽ cậu muốn ở lại đây nuôi gà à?"

Diệp Nhiên: "Không được sao?"

"Đương nhiên không được rồi," Lục Nam Châu đứng dậy, "Uống thuốc trước đi, hết bệnh rồi tính sau......

Cậu níu áo tôi làm gì?"

Diệp Nhiên không ôm chăn nữa mà níu chặt góc áo Lục Nam Châu tủi thân nói: "Lục Nam Châu, anh...... có người khác rồi đúng không?"

Lục Nam Châu không nhúc nhích mà cũng chẳng nói gì.Mắt Diệp Nhiên đỏ hoe, "Anh đuổi em đi gấp như vậy có phải vì thích người khác rồi không?"

Cậu quay đầu vùi mặt vào gối, "Nếu anh có người khác thì em......"

Lục Nam Châu: "Thì cậu làm gì?

Chúc tôi trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử à?"

Mắt Diệp Nhiên càng đỏ hơn, tự giễu: "Cũng đúng thôi, năm năm rồi mà, chắc anh gặp người khác cũng đối tốt với họ lắm nhỉ."

Cậu đột nhiên vén chăn lên loạng choạng xuống giường, "Giờ em đi ngay đây, không quấy rầy hai người nữa......"

"Này," Lục Nam Châu giật nảy mình, vội vàng đè cậu xuống, "Đang sốt mà chạy lung tung làm gì?

Nằm xuống đi!"

"Không cần," Diệp Nhiên yếu ớt nói, "Em đi đây, không quấy rầy hai người nữa."

"Đi gì mà đi?!

Cậu có sức để đi không?!

Mau nằm xuống đi!"

"Anh buông em ra, em......"

"Chẳng có người khác nào hết," Lục Nam Châu bực bội nói, "Suốt ngày tôi bận nuôi gà thì lấy đâu ra thời gian để tán tỉnh người khác chứ?"

Diệp Nhiên khựng lại rồi chậm chạp ngẩng đầu lên hỏi khẽ: "Vậy nuôi em được không?"

Lục Nam Châu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 4: Ít nhất cũng phải năm trăm


Lục Nam Châu nhất thời sững sờ, "Gì, gì cơ?"

Diệp Nhiên nhìn anh lom lom, "Em không có tiền, cũng không có chỗ đi, anh...... nuôi em được không?"

Lục Nam Châu không chịu nổi bộ dạng này của cậu nên ngó lơ chỗ khác nói: "Cậu có tay có chân, sao tôi phải nuôi chứ?"

Diệp Nhiên: "Tại em nuôi mình không nổi mà."

"Sao lại nuôi không nổi?"

Lục Nam Châu không tin, "Chẳng phải cậu biết vẽ sao?"

Diệp Nhiên không phải học chung trường với anh mà là học viện mỹ thuật kế bên.Anh nhớ khi Diệp Nhiên chưa tốt nghiệp đã có chút tiếng tăm trong trường, còn hay được tuyên dương, giải thưởng cũng nhận không ít.Một người ưu tú như vậy sao lại nuôi mình không nổi chứ?"

Lâu lắm rồi em đâu còn vẽ tranh nữa," Diệp Nhiên nói khẽ, "Có vẽ cũng chẳng ai xem."

Lục Nam Châu nhíu mày, "Sao lại lâu rồi không vẽ?

Mấy năm nay cậu......"

"Khụ khụ khụ......"

Diệp Nhiên đột nhiên ho lên, Lục Nam Châu vội vàng bưng nước ở đầu giường cho cậu uống, giờ mới nhớ ra bị cậu cắt ngang nên suýt quên gọi cậu uống thuốc."

Uống thuốc trước đi."

Diệp Nhiên ho đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, ngoan ngoãn uống thuốc rồi lại hỏi: "Anh thật sự...... không nuôi em sao?"

Lục Nam Châu đau đầu, "Nuôi cậu làm gì?

Ở đây dạy gà tôi vẽ tranh à?"

Diệp Nhiên im lặng một lát rồi lảo đảo đứng dậy yếu ớt nói: "Em làm khó anh rồi, em đi đây."

"Cậu làm gì vậy?!"

Lục Nam Châu túm lấy cậu bực bội nói, "Đi đâu hả?

Với bộ dạng này của cậu định ngất xỉu ngoài đường hay sao?!"

"Không cần anh lo," Diệp Nhiên đờ đẫn nói, "Em đi tìm người khác."

Lục Nam Châu sững sờ, "Người khác nào?"

"Có ông chủ," Diệp Nhiên nói đứt quãng, "Muốn nuôi em, mỗi tháng, năm chục ngàn tệ."

Lục Nam Châu: "......"

Giờ anh mới hiểu ra Diệp Nhiên nói nuôi chính là bao nuôi sao?!"......

Cậu bị sốt choáng đầu rồi đúng không?"

Diệp Nhiên lắc đầu, nhìn có vẻ không tỉnh táo lắm, "Anh buông em ra, em đi tìm ông chủ kia, ông ta nói muốn nuôi em......"

"Nuôi gì mà nuôi?!"

Lục Nam Châu nghiến răng nói, "Cậu biến thành loại người này từ lúc nào vậy hả?

Diệp Nhiên, cậu dễ dãi đến mức ai cũng được đúng không?"

Mắt Diệp Nhiên ẩm ướt, "Tại anh có cần em đâu."

"Tôi cần sao nổi?"

Lục Nam Châu hừ lạnh, "Diệp thiếu gia mỗi tháng năm chục ngàn tệ cơ mà, một thằng nuôi gà như tôi đâu trả nổi."

Diệp Nhiên: "Có thể giảm giá cho anh mà, năm ngàn cũng được."

Lục Nam Châu: "......"

Thấy anh không nói lời nào, Diệp Nhiên do dự: "Vậy......

ít nhất cũng phải năm trăm chứ?"

"Năm trăm với sáu trăm gì hả?

Cậu tưởng đang mướn phòng đấy chắc?!"

Lục Nam Châu chỉ nghĩ cậu sốt mơ hồ nên nói hươu nói vượn, đẩy người xuống giường kéo chăn đắp kín, "Ngoan ngoãn chút đi, đừng có chạy lung tung."

Diệp Nhiên nhìn anh rồi bỗng nhiên kéo chăn trùm kín mít, giọng nói tủi thân vọng ra từ trong chăn, "Năm trăm tệ anh cũng không muốn bỏ, em rẻ rúng vậy sao?"

Lục Nam Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu tìm chỗ dạy vẽ đi, có chỗ nào không trả được năm trăm tệ mà cứ nhất định phải tìm người nuôi chứ?"

Diệp Nhiên: "Nhưng gà của anh còn có người nuôi mà, anh thà nuôi gà chứ không muốn nuôi em."

"Sao giống nhau được?!"

Lục Nam Châu xoa thái dương nói: "Đó là tôi nuôi để bán, còn cậu có bán được không?"

Diệp Nhiên: "Vậy cứ để ai bắt em đi bán luôn đi, dù sao cha em không quan tâm em, anh cũng chẳng cần em......"

Lục Nam Châu nhìn cậu rúc trong chăn, sợ cậu bị ngộp nên thở dài nói: "Cậu chui ra trước đi đã."

Người trong chăn càng cuộn tròn hơn.Lục Nam Châu đưa tay kéo chăn, "Đang còn sốt đấy, đừng trùm kín như thế."

Diệp Nhiên níu chặt chăn không buông.Lục Nam Châu lười so đo với người bệnh nên đành dỗ dành: "Được được được, năm trăm thì năm trăm."

Lúc này Diệp Nhiên mới rụt rè kéo chăn xuống hỏi lại: "Thật không?"

Lục Nam Châu đáp qua loa: "Ừ ừ ừ, thật, tôi nuôi."

Anh nghĩ chắc cậu đang bệnh nên mới bướng như vậy, đợi khỏe rồi sẽ quên ngay thôi, mà dù có nhớ cũng không tiện nhắc lại, người như Diệp Nhiên sao có thể để người khác bao nuôi được chứ?Đêm đó Diệp Nhiên ngủ không hề yên ổn mà có một giấc mơ rất dài, trong mơ tiếng người gào thét, vụn pha lê trong suốt nhuộm máu đỏ tươi vương vãi khắp sàn......Nửa đêm Lục Nam Châu sang xem Diệp Nhiên hết sốt chưa thì thấy người trên giường nhíu chặt mày, trán rịn đầy mồ hôi như gặp phải ác mộng."

Diệp Nhiên?"

Lục Nam Châu đưa tay sờ trán cậu, đã bớt nóng nhưng trên trán lại ướt sũng."

Lục Nam Châu......"

Diệp Nhiên đang mơ nắm chặt cổ tay anh gọi liên hồi, "Lục Nam Châu......"

Lục Nam Châu nhìn ngón tay cậu trắng bệch vì ghì quá chặt, cuối cùng rũ mắt thấp giọng trả lời: "Ừ."

Người trong mơ dường như vì một tiếng đáp lại này mà nhịn không được khóc nức nở: "Lục Nam Châu, em đau quá, đau quá......"

"Đau chỗ nào?

Đau đầu à?"

Lục Nam Châu giật nảy mình, sao tự dưng lại khóc?

Có chỗ nào bị đau sao?Nhưng Diệp Nhiên chỉ gọi tên anh rồi khóc như đã kìm nén rất lâu, cuối cùng nhịn không được khóc ướt cả gối."

Diệp Nhiên?"

Lục Nam Châu luống cuống lau nước mắt cho cậu, "Rốt cuộc đau chỗ nào mới được chứ?

Diệp Nhiên, tỉnh lại đi, Nhiên Nhiên......"

Hồi lâu sau Diệp Nhiên mới bừng tỉnh khỏi mộng, nước mắt vẫn chưa khô, kinh ngạc nhìn người bên cạnh giường, "Lục Nam Châu?"

Lục Nam Châu vén chăn lên sờ soạng người cậu, "Đau chỗ nào?

Chỗ này à?

Hay chỗ này?"

Diệp Nhiên sững sờ: "Đau gì cơ?"

Lục Nam Châu: "Nãy giờ cậu cứ kêu đau mà không nói chỗ nào đau, có chuyện gì vậy?"

"Em......"

Diệp Nhiên ngập ngừng giây lát rồi nói, "Không sao, em chỉ gặp ác mộng thôi."

Lục Nam Châu: "Không phải đau thật chứ?"

Diệp Nhiên lắc đầu, "Không phải."

Lúc này Lục Nam Châu mới đắp chăn lại cho cậu, "Không sao thì được rồi."

Anh đứng dậy quay người định tắt đèn, "Vậy cậu ngủ đi, tôi ra ngoài đây."

"Lục Nam Châu......"

Diệp Nhiên trên giường đột nhiên gọi anh lại.Lục Nam Châu quay đầu, "Sao?"

Diệp Nhiên rụt cổ vào chăn nói: "Em vừa gặp ác mộng nên sợ lắm......"

Cậu muốn nói anh đừng đi được không?Nhưng còn chưa dứt lời thì đã nghe Lục Nam Châu nói: "À, vậy cậu bật đèn lên mà ngủ."

Diệp Nhiên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 5: Làm gì cũng được



 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 6: Có phải hối hận rồi không



 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 7: Trong đầu cậu nghĩ gì


Lục Nam Châu trợn mắt không thể tin nổi, lắp bắp nói: "Hôn, hôn gì mà hôn?

Chúng ta chia tay rồi!"

"Đó là anh nói," Diệp Nhiên buồn buồn, "Chứ em đã đồng ý đâu."

Lục Nam Châu nhìn đôi môi mấp máy trước mắt rồi ép mình nhìn đi chỗ khác, "Mặc kệ cậu có đồng ý hay không, chia là chia."

Diệp Nhiên im lặng một lát lại nói tiếp: "Hôn một cái tương đương bốn ngàn rưỡi tệ lận đó, anh cũng không lỗ mà."

Lục Nam Châu càng cáu hơn, "Có phải tôi bán mình đâu!"

Diệp Nhiên: "Vậy không quy thành tiền cũng được."

Lục Nam Châu: "......"

Thế sao tôi phải hôn cậu?"

Lục ca," Tiểu Trương từ ngoài cửa đi tới hỏi, "Còn bắt gà nữa không ạ?"

"Bắt chứ, mau lên đi," Lục Nam Châu quay sang bảo Diệp Nhiên, "Cậu cũng bắt đi, ba chục con."

Diệp Nhiên nhìn Tiểu Trương đi bắt gà rồi lại nhìn Lục Nam Châu, bừng tỉnh đại ngộ hỏi: "Bắt ba chục con gà sẽ được hôn anh đúng không?"

"Dĩ nhiên không phải rồi!"

Lục Nam Châu tức nghẹn, "Trong đầu cậu đang nghĩ gì thế hả?!"

Diệp Nhiên: "Nghĩ đến anh."

Lục Nam Châu: "......"

"Vậy, vậy cũng không được," vành tai Lục Nam Châu ửng đỏ, "Mau bắt gà đi, nếu không trừ tiền cậu đấy."

Diệp Nhiên bĩu môi: "Vậy em không đi."

"Cậu không muốn làm chứ gì?"

Lục Nam Châu nhìn thoáng qua Tiểu Trương đang huỳnh huỵch bắt gà phía xa, "Cậu nhìn Tiểu Trương mà xem, nói bắt gà là bắt gà, lấy đâu ra nhiều lời thế hả?"

"Cậu ấy năm ngàn còn em có năm trăm," Diệp Nhiên bĩu môi nói, "Anh lại không hôn em, vậy chẳng phải em bị lỗ rồi sao?"

Lục Nam Châu: "......"

Trước kia cậu hôn tôi còn ngại ngùng che mắt tôi cơ mà, sao giờ đòi hôn dễ dàng thế?!Cho nên con người thực sự sẽ thay đổi đúng không?Cuối cùng Lục Nam Châu đành tự mình đi bắt gà.Diệp Nhiên ôm hai chú gà con đứng cạnh đếm gà cho họ."

Đủ rồi."

Lục Nam Châu xách mấy con cuối cùng đi ra ngoài, thấy Diệp Nhiên đi theo thì bảo cậu, "Tôi đi giao hàng, cậu ở đây đi."

Diệp Nhiên: "Em đi chung với anh được không?"

Lục Nam Châu: "Cậu đi làm gì?"

Diệp Nhiên: "Em ở lại đây hình như cũng chẳng có việc gì cả......"

Cậu quay đầu nhìn Tiểu Trương tất bật đuổi gà cho gà ăn quét lông gà, cứ sợ mình lười biếng sẽ bị đuổi việc, cảm thán nói: "Cậu ấy siêng thật đấy."

"Vậy cũng không được đi," Lục Nam Châu lầm bầm, "Mới hết bệnh mà chạy lung tung làm gì."

Anh quay người định đi nhưng Diệp Nhiên gọi anh lại, "Lục Nam Châu......"

Anh tưởng Diệp Nhiên vẫn đòi đi theo, "Đã bảo không được đi rồi mà, cậu......"

"Không phải," Diệp Nhiên nhìn anh nói, "Em ở đây đợi anh, nhưng em muốn ăn bánh kem, lúc về anh mua cho em được không?"

Lục Nam Châu: "Bánh kem gì?"

Diệp Nhiên: "Mousse dâu."

Lục Nam Châu sững sờ --- Lần đầu tiên dự sinh nhật Diệp Nhiên, anh đã mua bánh mousse dâu.Bạn cùng phòng còn hỏi anh sao lại mua vị dâu, không sợ ngọt quá à.Anh cười ngốc nói vì Nhiên Nhiên nhà mình ngọt như dâu vậy.Sau đó bạn cùng phòng trợn trắng mắt bỏ đi.Sao lại muốn ăn bánh dâu?

Bỗng dưng anh rất muốn hỏi Diệp Nhiên có còn nhớ sinh nhật năm đó đã hứa gì với mình không?Anh mấp máy môi, cuối cùng quay người ra ngoài, chỉ trả lời: "Chẳng biết có bán không nữa."

Diệp Nhiên nhìn anh đi ra cửa, sau đó tiếng xe vang lên rồi xa dần.Cậu đứng đó một hồi mới chậm rãi đi vào.Tiểu Trương đang quét lông gà thì thấy Diệp Nhiên đi tới bắt chuyện: "Cậu tới đây lâu lắm rồi à?"

"Vâng," Tiểu Trương nói, "Gần ba năm rồi, lúc đầu tôi không tìm được việc làm, đang rầu rĩ thì Lục ca nói trại gà thiếu người nên tôi đến làm luôn."

Diệp Nhiên: "Vậy ở đây chỉ có cậu với Lục Nam Châu thôi sao?"

Tiểu Trương gật đầu: "Lúc trước có bác Lục phụ một tay nhưng Lục ca sợ bác ấy vất vả nên nói bác ấy vào thành phố ở.

Nhưng bác ấy cũng chẳng chịu ngồi yên mà thường xuyên gọi Lục ca đi xem......"

Hắn nói nửa chừng mới nhớ ra người trước mắt là bạn trai cũ của Lục Nam Châu nên lập tức im bặt.Diệp Nhiên: "Xem gì cơ?"

"Không có, không có gì," Tiểu Trương cười khan, "Tôi nói bừa thôi chứ cũng không rõ lắm đâu, ha ha ha......"

Diệp Nhiên: "Hôm đó ở cổng thôn nghe một bác nói muốn giới thiệu bạn gái cho Lục Nam Châu thì phải?"

Tiểu Trương: "......"

Diệp Nhiên: "Một câu hỏi một trăm tệ."

Tiểu Trương: "Đúng đúng đúng, nhiều người muốn giới thiệu bạn gái cho Lục ca lắm!"

Lục Nam Châu giao gà xong trở về, vừa xách bánh kem vào cửa thì nghe thấy Tiểu Trương nói: "Ngày nào bác Lục cũng nhắc nhưng Lục ca vẫn không chịu đi xem mắt......"

Lục Nam Châu: "......"

"Nói gì đó?!"

Lục Nam Châu sầm mặt quát, "Rảnh quá đúng không?"

Tiểu Trương sợ run, nhanh chân bỏ chạy, "Em, để em đi xem gà ăn no chưa."

Lục Nam Châu rất muốn đi tới đạp hắn mấy cái --- Tôi thấy cậu mới là ăn no quá đấy!"

Lục Nam Châu," Diệp Nhiên đến gần ngước mắt nhìn anh rồi nhẹ giọng hỏi, "Sao anh...... không đi xem mắt?"

Lục Nam Châu lạnh lùng đáp: "Tôi bận, không có thời gian."

Diệp Nhiên: "À."

"À gì mà à?"

Lục Nam Châu nhét bánh kem vào ngực cậu, "Ăn bánh của cậu đi."

Diệp Nhiên ôm bánh kem, đáy mắt hiện lên ý cười, "Anh ăn chung với em được không?"

"Tôi không ăn," Lục Nam Châu đưa tay tìm thuốc lá trong túi như muốn nhắc nhở mình, "Tôi không thích đồ ngọt."

Ý cười nơi đáy mắt Diệp Nhiên lại nhạt đi, nhớ hôm đó đến tìm Lục Nam Châu, mùi thuốc lá đắng nghét lượn lờ trong mũi."

Lục Nam Châu," cậu chậm rãi nói, "Đừng hút thuốc nữa."

Lục Nam Châu khựng lại rồi quay sang thờ ơ nói: "Nếu cậu ngửi không quen thì đứng xa một chút."

Anh cầm điếu thuốc, đang định lấy bật lửa thì nghe Diệp Nhiên thì thầm gọi: "Lục Nam Châu......"

Anh quay đầu lại, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.Diệp Nhiên đưa tay che mắt Lục Nam Châu rồi kiễng chân hôn lên môi anh.-----------------Lục Nam Châu: Quá đáng!

Phải trừ tiền mới được!
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 8: Vậy cho anh hôn lại


Gió thu hơi lạnh, gà gáy râm ran phía xa.

Trong bóng tối Lục Nam Châu cận kề một hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ, cảm giác mềm mại ấm áp trên môi tựa như nắng hè cháy bỏng ngoài bóng cây năm đó, từ từ lan lên vành tai anh.Trong trí nhớ, hình như Diệp Nhiên rất thích phơi nắng, thích đi dưới những đốm nắng lấm tấm, thích nắng rọi qua hàng cây lao xao.Cậu nói mình sợ lạnh và tối nên rất thích nắng.Lần đầu tiên Lục Nam Châu nghe cậu than nóng là ở hội thao mùa hè của học viện.Lúc đó anh đã theo đuổi cậu mấy tháng trời, muốn dụ dỗ Diệp Nhiên đến đưa nước cho mình.Diệp Nhiên không đáp ứng, anh chạy xong một ngàn mét cũng chẳng thấy người đâu nên thất vọng ngồi thở dưới tàng cây mát rượi.Trên sân tập hò hét ầm ĩ, tiếng người xen lẫn tiếng còi ồn ào náo động.Lục Nam Châu nhàm chán nhìn qua đám đông, vừa đứng dậy định đi thì chợt thấy người trong lòng mình băng qua đường đua.Diệp Nhiên đi rất chậm, nắng hè gay gắt chiếu vào người cậu làm bên cổ rịn ra mồ hôi.Cậu dừng lại ngoài bóng cây nhìn Lục Nam Châu lộ rõ niềm vui sướng trong mắt, nhẹ giọng nói: "Lục Nam Châu, em nóng......"

Cũng chính vào hôm đó, cậu trở thành bạn trai của Lục Nam Châu.Bật lửa trong tay rơi độp xuống đất, Lục Nam Châu bỗng nhiên sực tỉnh vội vàng lui lại."

Cậu làm gì vậy?!"

Diệp Nhiên thu tay về, ôm bánh kem trong ngực nói: "Hôn anh."

Lục Nam Châu: "Hôn gì mà hôn?!

Tôi đã đồng ý đâu!"

Diệp Nhiên: "Vậy cho anh hôn lại nhé?"

Lục Nam Châu: "......"

"Không hôn!"

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Lục Nam Châu đã rơi mất từ lâu, anh lại lục tìm thuốc trong túi, buồn bực nói, "Phải trừ tiền!

Trừ hai trăm!"

Diệp Nhiên: "Nhưng anh nói không bán mình mà.

Sao còn lên giá nữa, muốn trừ bốn ngàn bảy lận à?"

Lục Nam Châu: "Thế tôi cho cậu hôn miễn phí đấy chắc?!"

Diệp Nhiên giơ bánh kem lên, đôi mắt cong cong, "Hay là em chia cho anh nửa cái bánh nhé?"

Lục Nam Châu: "......

Bánh cũng do tôi mua.

Chẳng phải cũng là tiền của tôi sao?!"

Diệp Nhiên: "Anh cho em tức là của em rồi còn gì."

Lục Nam Châu bực bội, muốn hút thuốc lại phát hiện bật lửa rơi mất, vừa nhặt lên đã bị Diệp Nhiên cướp đi."

Đừng hút thuốc nữa," Diệp Nhiên giấu bật lửa sau lưng, "Không tốt cho sức khỏe đâu."

"Cậu......"

Lục Nam Châu nhịn một hồi, nóng nảy cất thuốc lá vào lại, "Thôi bỏ đi."

Sau đó sầm mặt bỏ đi.Đi nửa chừng thấy Diệp Nhiên vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, anh lại hung dữ nói: "Đi, không về ăn cơm à?"

Diệp Nhiên sững sờ, "Ăn cơm?"

Giờ cậu mới nhận ra đã sắp trưa rồi."

Ừ," cậu cười đi theo anh, "Trưa nay ăn gì vậy?"

"Không biết."

"Em muốn ăn canh."

"Không có."

"Đừng ăn canh rau nữa được không?"

"Không được."......Trong phòng nhỏ ở trại gà, Tiểu Trương giở sổ ghi ngày tháng lên trang đầu tiên rồi viết: Mười ba câu hỏi, một ngàn ba trăm tệ.Về đến nhà, Diệp Nhiên cẩn thận cất bánh kem vào tủ lạnh, nói để làm món tráng miệng sau bữa ăn.Lục Nam Châu không nói gì mà chỉ bảo cậu ra vườn hái ít rau về.Vẫn phải ăn rau sao?

Diệp Nhiên ỉu xìu ra cửa.Lục Nam Châu đang lạch cạch nấu cơm trong bếp thì điện thoại chợt reo lên, mẹ Lục gọi tới."

Mẹ," Lục Nam Châu nghe máy, "Ăn cơm chưa ạ?"

"Ăn rồi," mẹ Lục hiền lành nói, "Mẹ chỉ muốn dặn con một câu thôi, lát nữa mẹ cho cô gái kia số điện thoại của con, con......"

Lục Nam Châu mờ mịt, "Cô nào ạ?"

Mẹ Lục: "Thì cái cô nuôi vịt hai ngày trước dì Trần giới thiệu cho con đấy."

Lục Nam Châu: "......"

"Không phải chứ," Lục Nam Châu bất đắc dĩ nói, "Mẹ, con đã nói không hợp rồi mà."

Mẹ Lục: "Con chưa gặp người ta sao biết không hợp hả?"

Lục Nam Châu: "Con......"

"Con chỉ muốn nuôi gà kiếm tiền chứ không muốn tìm người yêu đúng không?"

Mẹ Lục ngắt lời anh, "Mẹ mặc kệ, gà con phải nuôi, bạn gái cũng phải gặp, con đâu thể nuôi gà cả đời được đúng không?"

Lục Nam Châu: "Vậy con nuôi thêm mấy con chó mấy con mèo nhé?"

Mẹ Lục: "......"

Sau đó mẹ anh lập tức cúp điện thoại.Sau đó nữa một tin nhắn hiện ra, Lục Nam Châu mở xem thì thấy mẹ anh gửi một cái tên Wechat, có lẽ là cô gái mà bà nói.Lục Nam Châu đau đầu thở dài, quay lại thì thấy Diệp Nhiên đứng ở cửa bếp nhìn mình, cũng chẳng biết đứng bao lâu rồi.Lục Nam Châu: "Cậu......"

Diệp Nhiên không nói gì mà đi tới bỏ nắm rau trong tay vào chậu rồi mở vòi nước rửa rau.Lục Nam Châu: "......

Sao chỉ hái nhiêu đó vậy?"

"Em không ăn," Diệp Nhiên nói, "Cho anh ăn thôi."

"Không được," Lục Nam Châu cau mày nói, "Đã lớn thế rồi mà còn kén ăn nữa à?"

Anh tiện tay để điện thoại xuống rồi ra ngoài hái thêm rau.Điện thoại đột nhiên "ting" một tiếng, Diệp Nhiên vô tình nhìn thoáng qua, thấy trên màn hình chưa kịp khóa hiện lên một tin nhắn.Tôn Viên Viên: Lục ca, ngày mai phiền anh đưa tới mười con gà nhé.Diệp Nhiên sực nhớ ra hôm nay trong số đối tượng hẹn hò mà Tiểu Trương nói có một cô tên là Tôn Viên Viên.Cậu nhìn tin nhắn kia, lưỡng lự giây lát rồi nhịn không được ấn mở khung chat.Hai người cũng chẳng tâm sự gì, đều là Tôn Viên Viên gọi Lục Nam Châu giao gà và Lục Nam Châu đáp lại.Diệp Nhiên kéo lên tin nhắn đầu tiên.Tôn Viên Viên: Chào anh.Lục Nam Châu: Xin chào, muốn mua gà phải không?Sau đó hai người bắt đầu thảo luận mua bao nhiêu gà.Diệp Nhiên: "......"

Đây mà là đối tượng hẹn hò sao?Cậu băn khoăn thoát khỏi khung chat, phía dưới chợt thấy một đối tượng hẹn hò khác mà Tiểu Trương nói, Lý Tuyết.Người này...... chắc không phải mua gà nữa chứ?Cậu vẫn nhịn không được ấn mở.Chỉ thấy bên cạnh có mấy tin nhắn rời rạc.Lý Tuyết: Chào anh.Lục Nam Châu: Xin chào, muốn mua gà phải không?Lý Tuyết: ......Lục Nam Châu: Rẻ lắm, còn được giảm giá nữa đấy.Sau đó đối phương chặn anh luôn.Diệp Nhiên: "......"
 
Back
Top Bottom