Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan

[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
68


Ai cũng muốn tranh quyền đoạt thế, đứng trên ngàn vạn người.

Nhưng làm Hoàng đế thật sự là điều vĩ đại nhất lịch sử sao?Kiếp này Đường Cảnh Hạo chưa bao giờ nghĩ vậy, kiếp trước cũng không.Nhưng hắn không thể không tranh, không thể không đoạt.Ai bảo hắn là Thái tử Đông Cung, người thừa kế danh chính ngôn thuận, bất kỳ ai muốn chiếm vị trí kia đều phải bước qua xác hắn.

Hắn chết không có gì đáng tiếc, nhưng hắn còn có mẫu hậu, còn có bào đệ, còn có thanh mai trúc mã ngây thơ.Nếu hắn ngã xuống thì chẳng ai bảo vệ họ cả.Hắn còn nhớ rõ năm mười hai tuổi, mẫu hậu sắp sinh, phụ hoàng triệu hắn đến gặp riêng.Lúc ấy phụ hoàng hắn chưa đến bốn mươi, đang tuổi trẻ trung khoẻ mạnh nhưng hôm đó gặp mặt, Hoàng đế lẽ ra phải như mặt trời ban trưa này lại hốc hác tiều tụy, chẳng có vẻ gì vui sướng vì sắp làm cha."

Cảnh Hạo, giờ con đã là Thái tử, trên vai gánh vác trách nhiệm của Thái tử một nước......"

Ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn rất khó hiểu, lúc ấy Đường Cảnh Hạo mười hai tuổi vẫn chưa nhìn thấu nỗi xót xa và cay đắng ẩn chứa trong đó, "Về sau......

Kể từ hôm nay, trẫm không còn là phụ thân của con nữa mà chỉ là phụ hoàng của con thôi, con phải nhớ cho kỹ, luôn luôn nhớ kỹ điều này."

"Cha......"

Đường Cảnh Hạo mười hai tuổi nghe thấy lời này vô cùng hoang mang, nhưng Hoàng đế không có thời gian giải thích với hắn."

Từ nay về sau, cha phải giao lại mẫu hậu và ấu đệ cho con rồi."

Đường Cảnh Hạo còn muốn hỏi tiếp nhưng phụ hoàng đã xoa đầu hắn, vò rối búi tóc gọn gàng của hắn, đây là lần cuối cùng trong đời phụ hoàng trìu mến với hắn như thế.Phụ thân nói cho hắn biết."

Hạo nhi, một ngày nào đó con sẽ hiểu, ta chỉ mong ngày đó đến càng muộn càng tốt."

Tiếng khóc trẻ con vang lên báo hiệu cặp song sinh ra đời.Đường Cảnh Hạo theo phụ hoàng ra cửa, có lẽ từ khoảnh khắc đó trở đi phụ thân hắn đã biến mất trên cõi đời này.Hoàng hậu bị phế, cặp song sinh bị xem là điềm gở, địa vị Thái tử lung lay.Hoàng đế ngu ngốc, dâm loạn hoang đường.Lúc đó Đường Cảnh Hạo vẫn chưa hiểu, mãi sau này mới nhận ra đây là số mệnh.Số mệnh Hoàng đế.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
69


Trong trí nhớ của Đường Cảnh Hạo, rõ ràng phụ hoàng và mẫu hậu là một đôi phu thê Đế Hậu yêu nhau sâu đậm hiếm thấy.Nhưng không hiểu sao chỉ trong nháy mắt, mẫu hậu vừa hạ sinh không lâu của hắn ngồi trong cung điện quạnh quẽ dặn dò hắn."

Hạo nhi, con làm gì cũng phải cẩn thận nhé.

Phụ hoàng con chán ghét mẹ con chúng ta, dù con có là Thái tử cao quý đi nữa cũng chưa chắc được yên đâu."

Rõ ràng mấy ngày trước phụ hoàng còn nắm tay dạy bảo......

Đường Cảnh Hạo vừa nghĩ vừa hoảng hốt nhận ra mình thế mà không nhớ nổi phụ hoàng nắm tay dạy bảo lúc nào.Những hình ảnh ấm áp sống động trong ký ức bị đám xúc tu lạnh lẽo nhớp nháp âm thầm bò lên, chồng chất thành đống khiến người ta không thể tìm ra."

Hạo nhi?"

Đường Cảnh Hạo đột nhiên hoàn hồn, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng chắp tay hành lễ rồi nói to."

Nhi thần biết rồi ạ."

"Con đừng quan tâm chuyện ở đây, mau đến Thái Học đi kẻo bỏ lỡ bài học hôm nay, đừng để thái phó chờ lâu."

Đường Cảnh Hạo nghe lời cáo lui, lần đầu tiên phát hiện bức tường thành này vừa cao vừa dài dằng dặc, tựa như không có điểm cuối.Lúc này hắn mười hai tuổi, vừa tròn một giáp, có thái phó dạy bảo, thư đồng làm bạn.Thư đồng của hắn cũng là con em thế gia được tuyển chọn kỹ càng, một người cao lớn là thế tử Hầu phủ Hoa gia.

Một người tuấn tú thông minh là Nhị công tử phủ Thượng thư Dư gia.

Bọn họ một văn một võ hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, ở chung với hắn cũng hòa thuận thân thiết.Ánh mắt Đường Cảnh Hạo đảo qua hai người họ, không hiểu sao trong lòng vẫn thấy mất mát hụt hẫng.Tựa như bị khoét đi một miếng, máu chảy tí tách.Hắn nhìn chiếc bàn nhỏ bên cạnh, trên đó đặt một con châu chấu tre chẳng mấy bắt mắt, thân mình nhẵn bóng, chẳng biết chủ nhân cầm chơi bao nhiêu lần rồi."

Đây là đồ của ai vậy, sao chỗ này không có người?"

Đường Cảnh Hạo hỏi nhưng hồi lâu sau vẫn chưa có người trả lời."

Bẩm Thái tử điện hạ, nô tài cũng không biết tạp vật này từ đâu ra nữa, làm bẩn mắt ngài rồi, để nô tài gọi người đem đi."

"Khoan đã."

Đường Cảnh Hạo cầm châu chấu lên nắm trong tay, không hiểu sao vành mắt đỏ hoe.Hắn đang đau lòng, nhưng là vì ai đây.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
70


Địa vị Thái tử lung lay, nhà ngoại bất lực, trên đời có biết bao kẻ đang chờ xem trò hề của hắn, chờ hắn rơi đầu.

Nhưng Thái tử này vẫn cố kéo dài hơi tàn, mỗi bước đi không biết diệt được bao nhiêu tử địch.Trong một quán trà bình dân ở kinh thành, hai người ngồi đối diện nhau lại không hề bình dân."

Điện hạ."

Thế tử Hầu phủ Hoa Hiểu Tư đã có dáng vẻ tướng quân oai hùng bẩm báo chuyện quan trọng với Thái tử những năm gần đây càng thêm trầm ổn, "Dạo này hành động của Ngũ hoàng tử ngày càng liều lĩnh, còn giấu hoàng bào trong biệt viện nữa, chắc hắn nghĩ Hoàng đế lú lẫn thật rồi."

"Vậy cứ để phụ hoàng tốt của hắn tận mắt nhìn xem đứa con ngoan này kính trọng mình thế nào."

Giờ Đường Cảnh Hạo đã mười tám tuổi, trên mặt không còn vẻ ngây ngô non nớt, kinh nghiệm xương máu những năm qua khiến hắn càng thêm kín kẽ, giấu hết tài năng."

Tất nhiên rồi, mùng ba tháng sau sẽ ra ngoại ô nghỉ mát, chúng ta đã sắp xếp người đâu vào đấy rồi."

"Tốt lắm."

Đường Cảnh Hạo gật đầu rồi nhấp một hớp trà, "Giờ trong kinh đã thành nơi thị phi, cô lo liệu ổn thỏa hết rồi, ngày mai trên triều sẽ có đại thần tiến cử ngươi ra biên cương đóng quân, ngươi chỉ việc đồng ý thôi."

Hắn đã công khai đối đầu với Hoa phủ, giờ Hoa Hiểu Tư rời đi mới là an toàn nhất."

Điện hạ......"

"Việc này đã định, đừng bàn thêm nữa."

Sắc mặt Đường Cảnh Hạo trầm tĩnh, Ngũ hoàng tử và hắn chưa chết chưa thôi, thà để hắn đối mặt một mình còn hơn bắt mọi người ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này, "Nhị lang Dư gia sẽ cùng đi với ngươi, chuyến này hung hiểm, nhất định phải cẩn thận một chút."

"Vâng."

Thấy đối phương rốt cuộc đáp ứng, Đường Cảnh Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.Ngũ hoàng tử là con trai độc nhất của sủng phi Hồ thị hiện giờ, hành vi lố bịch phóng đãng, thậm chí hắn còn không nhớ hai mẹ con này xuất hiện trong cung lúc nào, khi hắn tỉnh táo lại thì hậu cung của phụ hoàng hắn đã có thêm vô số phi tần và con thứ.Những năm gần đây chẳng biết đám "huynh đệ" kia đã ngáng chân hắn bao lần, giờ chỉ còn một đối thủ duy nhất.Hắn và Hoa Hiểu Tư đã tách ra, không tiện để người khác thấy đi chung với nhau nên đành phải chờ đối phương đi trước bằng lối bí mật.Trong kinh thành còn rất nhiều sản nghiệp của Thái tử, mấy quán trà tiệm cơm này vừa kiếm tiền cho hắn vừa là tai mắt của hắn ngoài cung, giúp cho Thái tử này không đến nỗi mắt mù tai điếc.Đường Cảnh Hạo nhắm mắt lại, trù tính hết năm này qua năm khác khiến hắn lúc nào cũng lo nghĩ, đã mấy ngày rồi chưa được thư giãn.Hắn đứng dậy mở cửa sổ đóng kín ra, bên ngoài gió thổi hiu hiu, vừa cúi đầu thì thấy đệ đệ giấu trộm hoàng bào của mình đang bị người khác cưỡi như chó trong hẻm nhỏ."

Chát chát chát!"

Mỹ nhân ngồi trên lưng xinh đẹp động lòng người, chỉ là hơi ác miệng, "Con ngựa ghẻ này, sao không đi hả?

Chắc không phải con lừa đấy chứ."

Súc sinh vô dụng.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
71


Mỹ nhân tùy ý làm bậy trong hẻm nhỏ ngẩng mặt lên, y hết sức phách lối, trên mặt chẳng che giấu chút nào, bị Đường Cảnh Hạo nhìn thấy hết.

Hắn từng gặp vô số mỹ nhân nhưng người này lại làm hắn sững sờ tại chỗ.Dường như hắn đã gặp qua, nhưng lại biết rõ trong trí nhớ của mình chưa bao giờ có hình bóng người này.Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy bùi ngùi mãi thôi ——Bảo Bảo bình an trưởng thành, thật quá tốt rồi.——————Ý nghĩ này thoảng qua nhanh đến mức Đường Cảnh Hạo không kịp nắm bắt, vụt lóe lên trong đầu hắn rồi lập tức biến mất, chỉ còn hoang đường.Dù gì Ngũ hoàng tử cũng là dòng dõi Hoàng gia, thế mà lại bị người cưỡi ngoài đường như súc sinh, nếu chuyện này truyền ra chắc phụ hoàng tốt của hắn sẽ vui lắm.Đường Cảnh Hạo đập ba cái vào bệ cửa sổ, giọng ám vệ lập tức vang lên."

Chủ tử."

"Chuyện hay ho thế này tất nhiên phải tuyên truyền cho Ngũ hoàng tử của chúng ta rồi."

"Dạ."

"Còn nữa......"

Đường Cảnh Hạo dừng lại, nhìn chằm chằm góc nghiêng dưới lầu rồi trầm giọng hỏi, "Tiểu công tử này là con nhà ai?

Sao nhìn mặt lạ vậy."

"Hồi bẩm chủ tử, đây là con trai độc nhất của Tống thừa tướng—— Tống Bảo đấy ạ."

"Tống Bảo?"

Đường Cảnh Hạo nghe thấy cái tên thô tục này thì lộ ra ý cười, "Quả nhiên người cũng như tên."

Sau đó không lâu, Ngũ hoàng tử bị con trai độc nhất của Tống phủ cưỡi như ngựa truyền khắp đầu đường ngõ hẻm, bè đảng của Ngũ hoàng tử rung chuyển, hận Tống gia thấu xương nhưng Tống thừa tướng có căn cơ vững chắc nên không thể động vào, Đường Cảnh Hạo được một phen xem trò cười."

Đúng là bảo bối mà."

Người người đều nói ca nhi Tống gia đắc tội với Hoàng gia, e là sẽ không kết hôn được, ai ngờ Ngũ hoàng tử vừa đi chưa bao lâu thì lại có một vương tử Tây Vực gióng trống khua chiêng cầu hôn Tống gia.Khi Đường Cảnh Hạo gặp lại y chính là lúc hoa đào nở rộ khắp ngoại ô.Nhất thời hắn chỉ nhớ được gương mặt người kia nổi bật giữa rừng đào rực rỡ, còn gã râu quai nón cao lớn thô kệch bên cạnh thật sự rất chướng mắt, nhìn là thấy bực.Thái tử khó chịu.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
72


Thái tử không vui, Tống Bảo được theo đuổi tới tấp cũng chưa chắc vui hơn bao nhiêu.

Y không rõ tại sao mình cứ mãi xui xẻo như vậy, lâm vào cảnh dây dưa không dứt.Rõ ràng y chỉ là một tiểu ca nhi nhà giàu ăn ngon uống sướng, độc đinh trong nhà, bé ngoan duy nhất.

Cha mẹ chưa từng kỳ vọng y làm rạng danh gia tộc mà chỉ mong y sống vui vẻ, gả cho hoàng tử hay vương tôn đều không quan trọng, không thành thân thì ở với cha mẹ cả đời cũng không sao, nếu thật sự muốn kết hôn thì bắt đối phương ở rể là được rồi.Nhưng y lại không cách nào thoát khỏi mối phiền phức này, từ lúc y mười bốn tuổi thì người kéo tới không dứt, cứ như chỗ y là cửa ải gì đó, hệt như đi thi vậy, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu.Y không thích Ngũ hoàng tử, cũng không thích Triệu thế tử, tên thú nhân râu ria xồm xoàm trước mắt này cũng chẳng vừa mắt y."

Ăn gà nướng đi, Tống thiếu gia."

Vương tử Tây Vực nói giọng Trung Nguyên lơ lớ, ân cần xé một cái đùi gà bự mời Tống Bảo, dọa cho bé nhát gan yếu ớt của chúng ta hoảng sợ lùi lại ba bước, mặt mũi trắng bệch."

Ai thèm ăn gà vớ vẩn này của ngươi, mau cút ra xa bản công tử một chút!"

Tống Bảo hung dữ quát nạt, nhưng y quá xinh đẹp nên dù chửi mắng cũng vẫn khiến kẻ có ý đồ đen tối phấn khích.Chẳng biết tên dã nhân râu quai nón nghĩ gì mà nở một nụ cười quái dị rồi lẩm bẩm."

Không ăn gà này thì ăn gà khác cũng được."

Tống Bảo mới mười sáu tuổi nên không hiểu thâm ý trong mấy lời bát nháo này, chỉ thấy buồn nôn cực kỳ, không muốn gã râu quai nón này tới gần."

Bản công tử khuyên Tam vương tử cách xa ta một chút, coi chừng gãy tay cụt chân, ngay cả lưỡi cũng bị cắt đấy."

Thật ra Tống Bảo cũng là ngoài mạnh trong yếu, chỉ muốn kéo dài thời gian, y nghĩ mãi mà không rõ tại sao hôm nay ra ngoài có dẫn theo tùy tùng nhưng từ lúc đụng phải gã râu quai nón này trên đường thì đám hộ vệ lập tức biến mất, chỉ còn mình y quần nhau với gã râu quai nón.Tay y trói gà không chặt nhưng trên mặt không hề lộ ra vẻ sợ hãi, giả bộ hung dữ cũng phải cho giống."

Ngươi nói nhảm gì thế."

Vương tử Tây Vực nghe xong cũng chẳng sợ chút nào, trong mắt hắn Tống Bảo chỉ là con rối xinh đẹp tùy ý trêu chọc mà thôi, "Dù sao ta đã bảo hệ thống phong tỏa đám người quanh đây rồi, ngươi theo ta thì theo, không theo cũng phải theo.

Giờ ngươi chống cự thì cha mẹ ngươi cũng chẳng tìm được ngươi đâu, năm ba ngày sau ngươi lại xuất hiện với ta, ai cũng sẽ nghĩ chúng ta ván đã đóng thuyền, cuối cùng ngươi vẫn phải gả cho ta thôi......

Ngươi đừng từ chối nữa, dù sao gả cho ta vẫn tốt hơn gả cho mấy tên làm nhiệm vụ đáng chết kia, chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ thân như ngọc vì tên nam chính đã quên ngươi sạch sành sanh kia sao?

Hắn là đối tượng công lược của người xuyên qua trong tương lai, ngươi ở bên hắn chỉ có kết cục bi thảm thôi, bất lực như cha hắn vậy, chẳng có ngày nào yên ổn đâu."

Tống Bảo làm thinh, hoàn toàn không biết Đường Cảnh Hạo đứng sau cây đào cách đó không xa bị chấn động mạnh.Vương tử Tây Vực tà mị cười một tiếng, thậm chí còn quay lưng đi ngắm hoa, Tống Bảo im lặng nhìn gáy đối phương, lập tức rút dao dăm ra khỏi ống quần rồi đâm vào lưng trái của gã râu quai nón."

Bản công tử chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả."

Vương tử Tây Vực ngã gục, chỉ còn Tống Bảo phủi tay rồi sợ hãi giậm chân.Đáng sợ quá, dọa Bảo Bảo hết hồn.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
73


Tống Bảo nuốt nước bọt, đang cố trấn tĩnh lại sau khi ra tay thì nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng làm y giật nảy mình.

"Không ngờ công tử phủ Tống thừa tướng lại can đảm như thế, tại hạ bội phục."

Tống Bảo quay lại, vừa thấy người kia thì sững sờ, không hiểu sao nhìn người trước mắt lại thấy trong lòng khó chịu, tức mà không biết trút vào đâu, chẳng có lời gì hay ho để nói."

Ngươi là ai?"

Tống Bảo nheo mắt nhìn người kia, cao hơn y, cường tráng hơn y, trong tay y cũng chẳng còn con dao nào để đâm người.Chậc, tính sai rồi, chính diện không thể tỏ thái độ cứng rắn được."

Người qua đường."

Sau khi bắt chuyện, Đường Cảnh Hạo lại thấy tâm tình đột nhiên vui sướng, trong hoàn cảnh kỳ quái như vậy mà hắn vẫn đùa được, "Bội phục lòng can đảm của Tống công tử."

Tống Bảo tức đến nỗi giơ chân, y cũng không hiểu sao tự dưng mình lại ấm ức, chỉ thấy bực bội khó chịu, lẩm bẩm mắng."

Hừ, lúc nãy thấy ta bị uy hiếp đe dọa thì im re như rùa đen rụt đầu, giờ còn đứng đây nói bội phục với không bội phục gì nữa, đúng là dối trá, đồ ngụy quân tử."

Nếu người khác nói thế trước mặt Đường Cảnh Hạo e là cỏ trên mộ đã cao ba trượng, nhưng giờ nghe Tống Bảo hùng hổ nói vậy, Thái tử điện hạ chỉ cười khẽ rồi thốt ra bốn chữ ngắn ngủi."

Nói không lại ngươi."

Hắn cũng không hiểu sao trong lòng mình cực kỳ chua xót, bị người mạo phạm không hề tức giận mà trái lại còn thấy nhẹ nhõm.Hắn chưa kịp nghĩ kỹ thì nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói máy móc.【 Phát hiện thanh sức khoẻ của ký chủ quá thấp, lập tức tiến hành thu hồi.】【 Phát hiện thanh sức khoẻ của ký chủ quá thấp, lập tức tiến hành thu hồi.】【 Phát hiện thanh sức khoẻ của ký chủ quá thấp, lập tức tiến hành thu hồi.】Thanh âm này đều đều nghe không giống của người, nhìn kỹ lại mới phát hiện nó đến từ vương tử Tây Vực nằm dưới đất.Vương tử điện hạ bị đâm một nhát chẳng những không chảy máu ồ ạt mà thậm chí còn không thấy vết máu trên người.Hắn cứ thế nằm sấp trên mặt đất rồi biến thành tro bụi tan biến sạch sẽ, chỉ còn mỗi bộ đồ.Đường Cảnh Hạo tê cả da đầu, đến gần đạp chân lên quần áo dưới đất, đúng là vẫn còn nguyên vẹn.

Hắn ngồi xổm xuống, móc từ túi áo ra một tờ giấy được gấp lại nhỏ xíu.Hắn mở ra đọc lướt qua rồi siết chặt trong tay.Tống Bảo hoàn toàn không để ý mà hất cằm cao giọng nói: "Sao lại có người xấu xa thế chứ!"

Đường Cảnh Hạo nhìn mỹ nhân bên cạnh, không khỏi nhớ tới mảnh giấy mình thấy lúc nãy.Phía trên viết.【 Người có Tống Bảo sẽ được thiên hạ.】
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
74


Người có Tống Bảo sẽ được thiên hạ.

Đường Cảnh Hạo cảm thấy câu này thật hoang đường, quả thực làm trò cười cho thiên hạ.Tống Bảo cũng đâu phải tiên đan diệu dược, ăn vào là có thể đắc đạo phi thăng thành tiên.Y không phải ngọc tỉ truyền quốc, cũng không phải chiếu thư nhường ngôi mà chỉ là một tiểu công tử ca nhi được nuông chiều, suốt ngày trong đầu chỉ có ăn uống vui chơi, hoàn toàn chứa không nổi ngươi lừa ta gạt, sao có thể cột chung một chỗ với thiên hạ được.Đường Cảnh Hạo nhìn gương mặt ngây thơ của người bên cạnh, tim bỗng thắt lại.Kể ra cũng lạ, hắn là người muốn đoạt lấy thiên hạ này, mấy năm gần đây tay dính không ít máu tươi, nếu nói không từ thủ đoạn cũng chưa đủ.Giờ nghe tin này, dù thế nào cũng phải nghĩ cách uy hiếp dụ dỗ để nuôi nhốt người này bên mình.Nhưng cảm giác đầu tiên của hắn lại là áy náy, giống như vì mình vô dụng nên mới khiến Tống Bảo chịu khổ vô cớ.Hắn đến trễ rồi."

Trễ lắm rồi, trễ lắm rồi!"——————"Còn không chịu dậy thì sẽ trễ thật đó!

Tướng công à!"

Tống Bảo gọi người dậy, y cũng rất khó hiểu, ngày thường đâu bao giờ thấy Đường Cảnh Hạo ngủ mê như vậy, gọi mãi vẫn không tỉnh, nếu không phải hắn còn thở chắc y đã sợ hãi gọi người mời đại phu cứu mạng."

Bảo."

Đường Cảnh Hạo vừa tỉnh lại thì thấy giai nhân trong mộng mặc áo lót nằm trong lòng mình, vừa thân cận vừa nôn nóng, nghe y gọi khẽ một tiếng thì cảm thấy trái tim căng cứng trước đó trở nên mềm nhũn.Chuyện quá khứ đã qua, dù vẫn còn ngàn vạn bí ẩn chưa được giải đáp nhưng hôm nay hắn và Tống Bảo gắn bó mật thiết, không ai có thể chen vào chia rẽ hai người họ nữa."

Hạo ca ca, ngươi ngủ ngon thật đấy, không dậy thì làm sao kịp dự lễ đại hôn của Cảnh Văn chứ."

Tống Bảo đẩy ngực Đường Cảnh Hạo một cái, muốn mau chóng đứng dậy ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, ai ngờ bị người ôm eo, lập tức mất đà nhào vào ngực tướng công."

Ngươi......

Ưm."

Tống Bảo không kịp phàn nàn, chỉ có thể ngoan ngoãn để tướng công mơ thấy chuyện cũ xem mình như bánh ngọt ăn sạch sành sanh."

Ban ngày làm chuyện xấu, Hoàng đế như ngươi thật phóng túng quá đi mất."

Tống Bảo vừa được cửu ngũ chí tôn hầu hạ mặc áo lót vừa nói lời thật mất lòng, "Hôm nay mà không kịp dự lễ cưới thì đều tại ngươi hết đấy!"

"Ừ, Hoàng hậu nói đúng lắm."

Đường Cảnh Hạo buộc lại dây lưng trong tay rồi hôn một cái lên đôi môi đỏ xinh của người yêu.Được bảo bối này còn mong gì hơn.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
75


Vương gia kết hôn, tất nhiên là hồng trang mười dặm vô cùng náo nhiệt.

Toàn bộ dân chúng ở đất phong đều hân hoan vui mừng, còn hăng hái hơn cả người trong cuộc.Tập tục cưới chính thê ở đây là tân lang phải đi quanh thành một vòng rồi đến phủ tân nương, sau khi bái biệt nhà vợ thì dẫn kiệu lớn tám người khiêng dạo quanh thành thêm một vòng nữa, lúc này mới được về phủ cử hành nghi thức.Vì rườm rà như thế nên dù buổi chiều mới mở tiệc nhưng phải đi từ sáng sớm, giờ trời đã sáng bửng mà tân lang Kính Vương điện hạ Đường Cảnh Văn lẽ ra phải đi từ lâu vẫn đang trong ngồi trong sảnh, người mặc áo cưới đỏ chót nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì vui mừng, không giống đi đón dâu mà giống đi viếng mộ hơn.Vừa bước vào sân, Tống Bảo và Hoàng đế phu quân của mình trông thấy Đường Cảnh Văn xụ mặt ngồi đó, y chưa kịp mở miệng thì Đường Cảnh Hạo đã lên tiếng trước."

Sao còn chưa đi mà hậm hực ngồi đây."

Hắn lớn hơn hai đệ đệ một giáp, lớn lên trong âm mưu quỷ kế, tuy là huynh trưởng nhưng rất có uy, quả nhiên nghe hắn nói xong Đường Cảnh Văn vẫn xụ mặt như cũ nhưng đã chịu dời mông khỏi ghế."

Đại ca cứ kệ hắn đi, hôm nay hắn sẽ thành nam nhân thực thụ nên thẹn thùng ấy mà, lằng nhà lằng nhằng là chuyện bình thường."

Hôm nay Đường Cảnh Võ cũng dậy sớm nhưng không phải để phụ giúp mà chủ yếu là xem náo nhiệt, hắn không thành thân nên rất nhàn nhã, chỉ thích nhìn bộ dạng chán đời của huynh đệ mình, trong thời khắc mấu chốt còn đang trêu chọc, "Chẳng biết trái dưa leo tóp teo thế kia có giữ được Kính Vương phi tương lai của chúng ta không nữa."

Kính Vương liếc xéo đệ đệ tốt của mình, hôm nay hắn không có tâm trạng đấu võ mồm với tên lỗ mãng này nên chỉ nói một câu bâng quơ."

Ít nhất bản vương còn có Vương phi để cưới, đâu giống ai kia ế chỏng ế chơ......"

"Ngươi......"

Vĩnh Vương há to miệng muốn khịa tiếp nhưng bị nhét một cái bánh bao màu đỏ vào miệng, "Ô ô, Khoai Môn ngốc!"

"Gia, bánh bao ngọt này ngon lắm, ngài ăn nhiều một chút đi ạ."

Đứa bé đang kiễng chân thấp thỏm thu tay về, y phải lấy hết can đảm để bịt miệng gia nhà mình, chỉ sợ hắn nói tiếp sẽ bị đánh.Ma ma nói ngày đại hỉ thấy máu sẽ xui lắm.Nhìn đám người trong phòng, Tống Bảo nhịn không được che mặt, sao lại rối bòng bong thế này, chẳng biết Hầu phủ bên kia sao rồi.Bảo Bảo lo lắng.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
76


Hôm nay Hầu phủ nhộn nhịp hiếm thấy.

Đèn lồng lụa đỏ treo cao trên cổng, tôi tớ người hầu nghênh đón khách khứa, quả thực hết sức náo nhiệt.Lão Hầu gia cũng phấn chấn hiếm thấy, mặc quan phục mới tinh cùng kế phu nhân đứng ở cổng chờ vương phủ tới đón dâu.Nhưng khách khứa chỉ chú ý đến mỗi mình thế tử.Từ khi Hoa Hiểu Tư chinh chiến đến giờ chưa từng về đây, xem như tre xấu mọc măng tốt, giờ đã là đại tướng quân được Hoàng thượng ưu ái, một thời gian nữa chắc chắn sẽ đạt thành tựu lớn.Đứng cạnh hắn là một công tử tuấn tú, vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng mỉm cười, chẳng biết là khách quý từ đâu đến.Nhưng khách quý này đang lén nhéo eo người bên cạnh."

Tướng quân, đừng xụ mặt nữa mà!"

Dư phó tướng cũng khổ tâm lắm.——————Hôm qua Dư Dục được Tống Bảo yểm trợ thoát khỏi phủ Kính Vương, sau đó lập tức đến Hoa phủ, bận tối tăm mặt mũi.Dù sao y cũng không yên tâm về Hoa Hiểu Tư, càng không yên tâm về lão Hầu gia cha hắn.Trước khi nhập ngũ y từng theo Hoa Hiểu Tư về Hầu phủ một lần, lúc đó y vẫn chưa biết Hầu phủ loạn cỡ nào nên nơm nớp lo sợ.Kết quả trên đường từ kinh thành đến biên cương Hoa Hiểu Tư vòng về phủ, không phải để cáo biệt cha mẹ mà là để giải quyết cục diện rối rắm do cha hắn gây ra.Nhắc đến cũng buồn cười, cha hắn bị đối thủ chính trị hạ bệ, đã lớn tuổi mà còn phong lưu cởi truồng chạy ngoài đường, suýt nữa chết trên giường tình nhân.Hoa Hiểu Tư ở xa kinh thành nghe tin này đành phải dành chút thời gian về giải quyết việc nhà.Lúc đó Dư Dục cảm thấy Hoa Hiểu Tư quá khổ, rõ ràng bằng tuổi y mà phải gánh vác gia tộc, trong khi y vẫn còn ở cạnh cha mẹ vui chơi, chẳng quan tâm gì đến chuyện cơm áo.Quả nhiên hôm qua Dư Dục chạy tới, ngay cả lụa đỏ Hầu phủ cũng chưa treo xong, người hầu ngây ra như phỗng, chẳng có vẻ gì là sốt ruột."

Thế tử của các ngươi đâu?"

Dư Dục nhảy xuống ngựa đi vào cổng chính, thậm chí người cản đường hay thông báo cũng không có, đành phải túm đại một người hầu tra hỏi.Người hầu câm như hến, hoàn toàn không dám mở miệng, Dư Dục tức quá ném người sang bên rồi tự mình đi tìm, cũng may chưa đi mấy bước thì nghe thấy tiếng quát om sòm.Dư Dục tìm đến nơi, trông thấy Hoa Hiểu Tư xanh mặt quát tháo ở viện phía Đông."

Tráo người thành thân là tội khi quân đấy!

Sao ngươi dám hả!"

Mẹ, kích thích thật.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
77


Nhân vật chính "Hoa Hiểu Chu" của lễ đại hôn ngày mai uể oải nhìn đống chén đĩa bừa bộn trước mặt.

Y vốn đi theo cha mẹ về nhà đón Nhị đệ, không hiểu sao gặp phải núi lở, cả người bị vùi xuống đất.Thảm họa này thật sự rất kỳ quặc, ngay cả la bàn của y cũng không dò được, cứ thế xảy ra đột ngột.Khi y tỉnh lại thì tay chân bủn rủn, bị xem như món hàng ném vào phủ này, trở thành thế thân cho kẻ khác.Y ở trong phòng mấy ngày, sống nhờ quà vặt điểm tâm mà cậu nhóc Hoa Trân đem tới, cuối cùng vào đêm trước ngày thành thân bị phát hiện là kẻ giả mạo."

Đại ca cần gì tức giận thế chứ, nóng giận có hại cho sức khỏe lắm đó."

Như sợ tình hình chưa đủ nghiêm trọng nên Hoa Hiểu Chu còn cười khinh khỉnh, "Ngày đại hỉ của Kính Vương và công tử quý phủ đã gần kề, nếu xảy ra sự cố gì bất ngờ thì cả ngươi và ta đều không thoát khỏi liên quan đâu."

"Tên kia ở đâu?"

Nhìn gương mặt giống đệ đệ mình đến bảy phần này, Hoa Hiểu Tư chỉ thấy máu dồn hết lên đầu, hắn chinh chiến bên ngoài quá lâu nên hoàn toàn không hiểu thanh niên nam nữ quý tộc thời nay nông nổi đến mức nào.Đây chính là liên hôn với Hoàng gia, thay xà đổi cột là tội nặng bị chém đầu, nếu sơ ý phạm lỗi gì sẽ liên lụy cả nhà chịu tội, ngay cả súc sinh trong ổ chó chuồng heo cũng không thoát khỏi liên quan."

Hỏi hay thật."

Mặt mũi đại mỹ nhân đầy vẻ vô tội đáng thương, "Ta cũng muốn biết tên kia ở đâu lắm."

"Đang yên đang lành tự dưng ta bị bắt trói đến đây, ngươi còn đến hỏi khổ chủ như ta tên kia ở đâu nữa à."

Hoa Hiểu Tư vốn nóng tính nên không chịu nổi kiểu móc mỉa này, lập tức nổi giận đùng đùng, nhưng hắn chưa kịp giơ tay lên thì đã bị người vội vã chạy đến kéo ra."

Tướng quân đợi đã!"

Dư Dục ôm chặt cánh tay phải của Hoa Hiểu Tư, sợ hắn tức giận chém người.

Tính tình đại tướng quân này quá mức cương trực, cứng quá thì dễ gãy, lúc nổi nóng khó tránh khỏi phạm sai lầm, nếu vậy sẽ rất khó giải quyết hậu quả."

Cá ngốc?

Sao ngươi cũng đến đây vậy!"

"Tướng quân......"

Dư Dục hít sâu mấy hơi rồi khẩn trương nói, "Tráo người thành thân tất nhiên là tội không thể tha, nhưng nếu tân lang biến mất, giỡn mặt với Hoàng gia sẽ bị tru di cửu tộc đó.

Thôi thì phóng lao phải theo lao, nhờ vị công tử này thuận nước đẩy thuyền hoàn thành đại hôn ngày mai trước đi, đợi Hoàng thượng và Hoàng hậu về kinh thành rồi tính tiếp."

Chém ngay lập tức và chém vào mùa thu, tướng quân chọn một đi.
 
Back
Top Bottom