Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan

[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
38


Rượu thơm chén quý giá mười ngàn, mâm ngọc món ngon đáng vạn tiền.Hoàng hậu lại chỉ thích gặm bánh bao không nhân, mút ngón tay chùn chụt.Nhìn kim chi ngọc diệp như Tống Bảo híp mắt vui vẻ gặm bánh bao, ngay cả vụn bánh cũng nhặt lên ăn, nội tâm Đường Cảnh Hạo hết sức phức tạp.Đường đường là Hoàng hậu một nước mà sao gặm bánh bao cũng vui vẻ thế chứ, đúng là......

đúng là không thể tin được."

Đủ rồi."

Tống Bảo đang nâng niu cầm mẩu bánh cuối cùng gặm thì bị Hoàng thượng bá đạo bóp má."

Đã nướng cháy mà còn ăn làm gì?"

"Ầy, hạt gạo nào cũng phải vất vả mới có mà."

Tống Bảo bị bóp má cũng không giận mà cười tủm tỉm nhét mẩu bánh cuối cùng vào miệng nhai ngon lành.Tống Bảo thật sự rất xinh đẹp, không chỉ đẹp mà còn yếu ớt khiến lòng người thương tiếc, mắt ngọc đau lòng, mày yến đáng thương, chỉ có cái miệng kia là đáng giận, chẳng nói được mấy câu nghe lọt tai.Tống Bảo ăn hết sức vui vẻ, hôm nay y thật sự đã trút được rất nhiều gánh nặng, mặc dù núi sập nhưng không ai bị thương, những người đã từng cụt tay cụt chân vẫn đang say khướt nhảy nhót tưng bừng, vậy kết cục của y chắc cũng không thảm đến nỗi bị ngộ độc thuốc chuột mà chết.Y còn nhớ ngày xưa gã kia ngày đêm kề vào tai y nhắc đến tự do, độc lập và tình yêu, y tin ngay không hề nghi ngờ, giờ lại cảm thấy hăng quá hóa dở, y không chỉ là mình mà còn là Hoàng hậu một nước, hưởng thụ cuộc sống hơn người khác một bậc, đồng thời cũng có trách nhiệm của Hoàng hậu.Giống như Đường Cảnh Hạo làm vua một nước cũng rất khó từ bỏ mọi thứ để sống cho mình.

Hai đệ đệ song sinh của hắn còn có thể làm vua một cõi, tự do phóng khoáng, chỉ có Đường Cảnh Hạo phải gò ép bản thân, ngay cả chuyện cưới gả cũng không thể làm theo ý mình.

"Bệ hạ có từng yêu người nào thật lòng không?"

Tống Bảo luôn vô tâm vô tư, chưa kịp suy nghĩ đã nói ra miệng, Đường Cảnh Hạo cứ tưởng y sắp nói ra câu danh ngôn răn đe nào đó nên suýt trợn tròn mắt."

Sao Hoàng hậu lại hỏi vậy?"

"Hầy, ta biết hỏi câu này rất ngốc mà."

Tống Bảo gục đầu xuống tự giễu, cũng may y ngốc thì ngốc nhưng sau khi nói ra miệng thì không đổi ý nữa, thản nhiên nói, "Chỉ là đôi khi ta nghĩ nếu bệ hạ không sinh ra ở Hoàng gia này e là đã viên mãn hơn rồi."

Nếu Đường Cảnh Hạo chỉ là con của đại thần, không cần hết lòng lo lắng vì giang sơn xã tắc, cũng không cần ép mình cưới một công tử bột như y, dù có là con trai phú thương thì cũng có thể chọn đối tượng hợp ý mình."

Nếu không xui xẻo gặp phải kẻ vô dụng như ta mà gặp tiểu thư ca nhi có học thức hiểu lễ nghĩa, thông minh thức thời cũng tốt mà."

Tống Bảo thật sự tiếc thay cho Đường Cảnh Hạo, "Bệ hạ, những lời trước kia ngài nói với cha thần, thần chưa bao giờ xem là thật cả.

Ngài là Hoàng đế một nước, duy trì dòng dõi là lẽ đương nhiên, lần trước Lý đại nhân khuyên ngài tuyển tú, thần cho rằng nên như vậy......

Quốc thổ bao la, giai nhân đầy rẫy, nhất định bệ hạ sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình thôi."

Nhìn đôi môi ướt át của Hoàng hậu nhà mình lúc khép lúc mở, tâm trí Đường Cảnh Hạo đã sớm bay xa, đâu còn nghe rõ Tống Bảo thỏ thẻ gì nữa.Nhưng hắn vẫn có tâm tư để trêu chọc."

Vậy đến lúc đó Hoàng hậu sẽ tự xử thế nào đây.

Người bình thường còn sủng thiếp diệt thê, ngươi ở trong cung, e là phải rơi đầu đấy.

Ngay cả phụ hoàng ta cũng muốn lấy mạng ba huynh đệ chúng ta và mẫu hậu mấy lần......"

Tống Bảo vốn ngốc nên Đường Cảnh Hạo mới dọa vậy đã tưởng thật, hoảng sợ xua tay lia lịa: "Thôi bệ hạ tiếp tục nhẫn nhịn làm hòa thượng đi ạ.

Khi nào ta chán sống thì ngài lại tìm cũng chưa muộn."

Đường Cảnh Hạo vẫn đùa y: "Vậy còn hoàng tự thì sao?"

Tống Bảo ưỡn bụng bầu sáu tháng rồi tự hào ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên: "Phải từ từ chứ ạ!

Cái bụng này của ta đâu phải túi gạo, nói nhét là nhét, nói sinh là sinh......"

Tống Bảo quả thực quá kiêu ngạo khiến Hoàng đế mặt lạnh cũng phải cười to."

Ha ha ha ha ha ha......"

Tống Bảo vẫn không hiểu ra sao: "Bệ hạ đừng cười mà, sinh con nguy hiểm vất vả lắm, thần cũng chỉ lo cho đất nước thôi!"

Lâu lắm rồi Đường Cảnh Hạo không thoải mái như vậy, Hoàng hậu ngốc của hắn quả là đáng yêu mà.

"Ta hiểu nỗi khổ tâm của Hoàng hậu."

Bệ hạ cảm kích bế Hoàng hậu lo cho đất nước lên, tươi cười đi tới lều ngủ vừa dựng xong."

Bệ hạ!

Đây đây đây......

Đây là nơi hoang dã đó!"

"Không sao, có binh lính trấn giữ rồi."

"Nhưng thần mang thai sáu tháng rồi."

"Thái y nói mọi chuyện hăng quá hoá dở, trẫm sẽ có chừng mực."

"Dáng thần giống như con ếch vậy."

"Hoàng hậu vất vả rồi."——————Người xinh đẹp mang thai nhìn đáng yêu như ngọc trai lấp lánh, Đường Cảnh Hạo yêu thương hôn cái bụng tròn vo một cái rồi bế người ngồi lên đùi, dọa cho Hoàng hậu nhát gan giật nảy mình."

Thần sao dám ngồi trên người bệ hạ......

Ưm."

"Không thích à?"

Tống Bảo bị sự trìu mến của hắn làm thất điên bát đảo, nói năng lộn xộn."

Cũng không phải......

Chỉ là chỉ là."

Y nói không nên lời, tim đập loạn xạ, toàn thân mềm nhũn, ngay cả mặt Đường Cảnh Hạo cũng không dám nhìn kỹ, chưa bao giờ thẹn thùng như vậy.Tình đến lúc nồng, Tống Bảo tựa như bánh nếp dính chặt phu quân, thấy ánh mắt ấm áp của Đường Cảnh Hạo, đầu óc y nhất thời mụ mẫm, gọi hắn từng tiếng."

Bệ hạ......

Hạo ca ca."

Đường Cảnh Hạo đầu tiên là sững sờ, không hiểu sao tiếng gọi thân mật này làm mắt cay cay.Dường như hắn đã quên mất điều gì, lại giống như sắp nhớ ra gì đó, cuối cùng trân trọng hôn thái dương ẩm ướt mồ hôi của người trong ngực rồi dịu dàng đáp lại."

Ơi, bé ngoan của ta."
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
39


Tống thừa tướng Tống Liêm từ một thư sinh từng bước đi đến chức vị dưới một người trên vạn người quả thực không hề đơn giản.

Ngay cả tiên đế vốn đa nghi nóng tính cũng không thể bắt lỗi ông, khư khư giữ mình mấy chục năm, còn che chở đông đảo môn sinh, là một quyền thần vừa tài năng vừa quả cảm.Là con trai độc nhất của Tống thừa tướng, hôn sự của Tống Bảo còn khiến người ta chú ý hơn cả vương tử hoàng tôn.Chỉ cần Tống Bảo gật đầu thì dù là thiên hoàng lão tử cũng chẳng có gì mà không gả được.

Tống thừa tướng và thừa tướng phu nhân luôn cưng chiều cậu con trai độc nhất có khuôn mặt diễm lệ này, chỉ cần Tống Bảo gật đầu thì sẵn sàng chiều lòng y, từ lúc Tống Bảo mười bốn tuổi, vương tử hoàng tôn nối đuôi nhau đến nhà cầu hôn không ngớt, nhưng chẳng ai lọt được vào mắt Tống Bảo.Ngũ hoàng tử bị y cưỡi như ngựa, Triệu thế tử bị y làm thơ chế giễu, khó khăn lắm mới có vương tử Tây Vực đánh không đánh lại mắng không mắng lại, Tống Bảo lại chê không hợp nhãn nên đuổi người đi thẳng.

Tống thừa tướng và phu nhân hết sức khó xử, mặc dù thiên hạ có không ít thanh niên tài tuấn nhưng rốt cuộc ai mới lọt vào mắt Tống Bảo được đây.Muốn tìm một phu quân có bản lĩnh, có tài cán, còn dịu dàng chu đáo, một lòng một dạ, quả thực là khó hơn lên trời.Tống thừa tướng khó xử nhưng không nỡ để Tống Bảo bị xem thường hay chịu khổ, thế là gác lại chuyện cưới gả, định chờ thêm mấy năm nữa rồi chọn từ đám học sinh ra một người vừa có phẩm hạnh tốt vừa có tài cán để làm rể, ít nhất Tống Bảo ở cạnh bọn họ cũng không phạm sai lầm gì lớn.Vì vậy khi Thái tử điện hạ đem sính lễ đến nhà cầu hôn, Tống thừa tướng chẳng mấy để ý mà chỉ muốn tiễn vị vương tôn quý tộc này ra khỏi cổng, giờ ngôi Thái tử lung lay, đơn giản là muốn mượn sức Tống gia nên mới ra hạ sách này thôi, ông cũng không nghĩ Thái tử tài hoa hơn người sẽ chịu nhượng bộ đứa con trai xinh đẹp lười biếng của mình, huống chi Tống Bảo cũng chịu không nổi lễ nghi phiền phức trong cung, e là phải chịu khổ không ít.Nhưng chẳng hiểu sao hôm đó rất kỳ quái, Tống Bảo luôn ngủ đến khi mặt trời lên cao vẫn chưa dậy lại ăn mặc chỉn chu đi tới tiền sảnh, đúng lúc gặp mặt Thái tử điện hạ."

Hôm nay bản cung đến quý phủ là vì nghe nói quý công tử trong phủ hiền lành nho nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, xinh đẹp như tiên.

Ta có chuẩn bị ít lễ mọn để cầu hôn trân bảo trong phủ, mong Tống thừa tướng vui lòng nhận cho, đừng ngại gì cả."

"Ngươi muốn cưới ta hả?"

Tống Bảo vừa lỗ mãng vừa vô lễ, ngay cả tôn xưng cũng không có, còn nói lời đại nghịch bất đạo, "Ta muốn làm Hoàng hậu cơ."

Tống thừa tướng giật nảy mình, còn Thái tử luôn điềm đạm trầm tĩnh lại xuất khẩu cuồng ngôn: "Bản cung cũng đang có ý này đây."

Hai người ăn ý với nhau quyết định hôn sự rất nhanh, cứ thế trở thành quyến lữ như một trò đùa.——————Giờ Đường Cảnh Hạo vẫn còn nhớ rõ nỗi vui mừng trong mắt Tống Bảo khi gặp hắn hôm đó, nhưng trước kia hắn không hiểu mà chỉ cảm thấy Tống Bảo tham lam ngu xuẩn, cho đến hôm nay ngắm nhìn Tống Bảo ngủ say trong lòng mình, hắn mới lộ ra nụ cười yêu thương.Đường Cảnh Hạo nghiêm túc hôn lên má phính của Hoàng hậu một cái."

Để phu nhân đợi lâu rồi."

Mặc dù bé ngốc của hắn cũng quên mất mình đang đợi ai rồi.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
40


Tỉnh lại sau giấc ngủ, trong đầu chợt có thêm một đoạn ký ức, nếu là bình thường Đường Cảnh Hạo sẽ chỉ xem như trò cười.Trời cao đất dày, sao lại có chuyện quái lực loạn thần được chứ.Nhưng người trong đoạn ký ức này không phải ai khác mà chính là Hoàng hậu ngốc nghếch của hắn, trân bảo của Tống gia.Trước năm Đường Cảnh Hạo mười hai tuổi, phụ hoàng hắn yêu nước thương dân, quan tâm bảo vệ hắn và mẫu hậu, mười hai năm này có thể nói là quãng thời gian hạnh phúc hiếm hoi trong đời hắn.Là con một nên hắn hưởng hết ân sủng, tuy quản giáo hơi nghiêm khắc nhưng tuổi thơ vẫn rất sung sướng thoải mái.Vừa tròn ba tuổi hắn đã được phụ hoàng thân phong làm Thái tử, có thể xem là vinh hạnh vô cùng đặc biệt.Sáu tuổi vào thái học, văn võ cả triều thi nhau đưa con mình vào cung làm thư đồng.Trường học không phân biệt nam nữ ca nhi, những đứa trẻ đủ tuổi đều được phụ huynh cho mặc đồ xinh xắn rồi khấp khởi đưa vào cung dự tuyển.Ai cũng muốn được Đông Cung ưu ái, đây chính là chuyện tốt giành nhau sứt đầu mẻ trán.Hắn còn nhớ lúc đó mình có tổng cộng hai thư đồng, một là thế tử Hầu phủ, một là Nhị công tử nhà Thượng thư.

Hai người này giờ đều vào triều làm quan, một người làm tướng quân, còn một người đi theo làm phó tướng.Thật ra hắn còn có một thư đồng ngoài luồng nữa—— Con trai độc nhất Tống Bảo thiên kiều vạn sủng của phủ Thừa tướng.Đứa bé này lần đầu gặp hắn chỉ mới ba tuổi, nói năng bừa bãi nhưng ngoại hình rất xinh đẹp, đẹp như tiểu tiên đồng trong tranh, chẳng những mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm mà còn cả gan níu tay áo hắn."

Thái tử ca ca đẹp quá, đệ thích lắm."

Thấy Đường Cảnh Hạo im lặng, y cũng chẳng sợ mà tiếp tục thỏ thẻ."

Bảo Bảo cũng đẹp nữa, cha mẹ đều thích đệ, Thái tử ca ca có thích không?"

Nhớ đến đây Đường Cảnh Hạo bật cười.E là đoạn ký ức này không phải giả, đây là chuyện chỉ có Tống Bảo nhà hắn mới làm được thôi.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
41


Từ sáu tuổi đến mười hai tuổi, ròng rã sáu năm trời, sau lưng Đường Cảnh Hạo luôn có một cái đuôi nhỏ xinh xắn đáng yêu đi theo.Y chỉ thích mỗi mình Đường Cảnh Hạo, ai có mắt cũng nhìn ra được, nhỏ xíu như hạt đậu mà suốt ngày ca ca ơi ca ca à, còn thân mật hơn cả cha mẹ y, rõ là đứa con vô lương tâm.Ca ca tập viết thì đòi ở cạnh mài mực, mài đến nỗi tay nhỏ đỏ bừng.Ca ca luyện võ thì đòi đứng sau hầu hạ, quần áo gần như lấp kín cả người.Ca ca ăn cơm cũng nhìn chăm chú, có món gì ngon chia cho Bảo Bảo một miếng là được rồi.Ngoại hình y xinh đẹp, tính cách lại cực kỳ nhõng nhẽo.Viết chữ mỏi tay đòi ca ca xoa, đi mỏi chân đòi ca ca dắt, đói bụng đòi ca ca đút ăn.Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng cười y, bám người như thế e là sau này phải gả vào cung làm Thái tử phi đấy.Tống Bảo bị trêu cũng không biết mà nghiêm túc bẻ bánh gạo trên tay, ăn đến khi khóe miệng dính đầy mè, còn chu cái miệng đỏ hồng nghiêm túc nói."

Nếu Hạo ca ca thật lòng muốn cưới con thì con sẽ miễn cưỡng cân nhắc rồi đồng ý."

Hoàng thượng cười rộ lên rồi hỏi: "Ồ, sao lại đồng ý vậy?"

"Trong cung ăn ngon uống ngon......"

Tống Bảo phủi vụn bánh trên tay rồi đếm ngón tay, cố gắng suy nghĩ, "Với lại, với lại Hạo ca ca đẹp nên xứng với con."

Khá khen cho câu Thái tử đẹp nên xứng với Bảo Bảo.Hoàng thượng và Hoàng hậu cười vang, hoàn toàn không cảm thấy bị mạo phạm mà còn nghĩ bé ngoan trước mắt ngây thơ đáng yêu.

Chỉ có Thái tử được khen đẹp xụ mặt túm cổ áo bé ngốc đi học.Học cái gọi là tác phong quân tử.Tống Bảo bé nhỏ lơ ngơ bị xách đi, vấp ngã liên tục."

Đệ là Bảo Bảo mà, Bảo Bảo đâu phải quân tử."

Bảo Bảo có lỗi gì đâu, Bảo Bảo chỉ thích soái ca thôi mà.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
42


Đời người quả là khó lường, đâu ai ngờ kiếp này Tống Bảo còn có một ngày tỉnh dậy trong ngực Đường Cảnh Hạo.Không hổ là chân long thiên tử, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn người thường, rất thích hợp để y rúc vào ngủ.Tống Bảo híp mắt nhìn Hoàng đế đang ôm mình rồi duỗi người đổi tư thế.Ngủ chưa đã giấc, nằm thêm một lát đã.Cơ thể y ngày càng nặng nề, dạo này ngủ cũng không ngon như trước, bụng to nên chỉ có nằm nghiêng mới thoải mái hơn chút, nhưng khi nằm nghiêng phải có vật gì đó để gác, ngày thường ở trong cung y thích gác lên gối hoặc chăn đệm, nhưng mấy thứ này sao thoải mái bằng gối ôm hình người nóng hổi được.Lộn xộn lúc về không còn gối ôm nữa, đương nhiên giờ phải ôm cho sướng rồi.Kết quả Tống Bảo còn đang mơ đẹp thì bắp chân đột nhiên đau nhói, cả người run lên."

Khó chịu à?"

Tống Bảo cũng không có thời gian nghĩ xem Đường Cảnh Hạo phản ứng nhanh như vậy là đang giả bộ ngủ hay giả ngu, y nhăn mặt than vãn."

Tê......

Tê chân."

Cơn chuột rút xảy ra quá bất ngờ, cực kỳ tàn ác làm Tống Bảo khó chịu.Tống Bảo kiên cường nhắm tịt mắt chuẩn bị chịu đựng, sau đó bắp chân bị một bàn tay to rộng nắm lấy."

Shhh!"

"Tê chỗ này à?"

Đường Cảnh Hạo cũng không phải đế vương yếu đuối tay trói gà không chặt, hắn tập võ từ nhỏ, võ công khá cao nhưng ngoại hình hắn tuấn tú, mặc hoa phục không giống kẻ thô kệch mà còn toát lên vẻ nhã nhặn.Hắn vừa ra tay thì Tống Bảo lập tức rên hừ hừ như mèo được vuốt lông."

Nhẹ một chút, bệ hạ...... mạnh quá thần chịu không nổi."

Đường Cảnh Hạo nhịn không được chặn kín đôi môi tràn đầy dâm từ diễm ngữ này."

Bệ hạ đùa giỡn lưu manh!"

Hôn xong Tống Bảo che môi trừng mắt, "Ban ngày ban mặt sao có thể làm vậy chứ!"

"Muốn bóp chân kia không?"

"Muốn muốn!"

Tống Bảo ngoan ngoãn đưa chân ra, "Bệ hạ thật không hổ là thiên tử, thiên tử nói là làm."

Tống Bảo vừa nói vừa cười."

Hồi đó bệ hạ hứa với thần ba nguyện vọng.

Nguyện vọng đầu tiên là ——""Nguyện vọng gì?"

"Thần muốn bệ hạ tự mình bóp chân cho thần, nói bóp là bóp!"

Mơ ước lớn lao của Bảo Bảo đó.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
43


Ngủ đến khi mặt trời lên cao, cuối cùng Tống Bảo cũng tỉnh."

Dậy rồi à?"

"Ừm......"

Tống Bảo vừa dụi mắt vừa nhìn về hướng phát ra tiếng nói, phát hiện mình quấn chăn nằm gối lên đùi Đường Cảnh Hạo, hèn gì cái gối này thoải mái hơn bình thường.Thôi xong, đây chính là tội đại bất kính bị chém đầu, khá khen cho Đường Cảnh Hạo ngươi, thế mà ở đây chờ sẵn ta!Tống Bảo hùng hổ nghĩ đằng nào cũng phải chết, chi bằng đè tê chân hắn luôn, thế là nâng đầu lên rồi lại nện mạnh xuống, suýt nữa tự đụng mình choáng váng."

Vẫn không thoải mái à?"

Hoàng đế bệ hạ thấy y như vậy thì cau mày, thả bức thư trên tay xuống rồi sờ trán Tống Bảo, "Gọi thái y đến xem cho ngươi nhé?"

"Thôi ạ thôi ạ!"

Tống Bảo xua tay lia lịa rồi tươi cười ngoan ngoãn ngồi dậy.

Thật mất mặt, y cũng không muốn cả thiên hạ đều biết mình đã to bụng mà còn ấy ấy với Hoàng đế đại gia, hôm sau mệt đến nỗi không xuống giường được."

Đừng cậy mạnh."

Đường Cảnh Hạo quấn lại mền gấm bị trượt xuống cho Hoàng hậu nhà mình, đọc được suy nghĩ của y nên nói ngay, "Có trẫm ở đây, không ai dám chê cười ngươi đâu."

"Thần không sao ạ."

Thấy Đường Cảnh Hạo trìu mến với mình như thế, Tống Bảo hoang mang không thôi, rốt cuộc nam nhân là giống loài dễ thay đổi gì vậy, rõ ràng chỉ mới qua một đêm mà đã đổi tính, quan tâm y như thế, chẳng lẽ giai nhân tuyệt thế như y quá quyến rũ nên mới tóm gọn Hoàng đế bệ hạ nhanh vậy sao?Thế sao trước kia không tóm được chứ?

Giờ thân hình y giống như con ếch vậy......

À à à!Tống Bảo kích động vỗ đùi.Thì ra!Thì ra Đường Cảnh Hạo là đồ biến thái!Chỉ thích dạng kỳ quái này thôi.Tống Bảo tự cho là đã hiểu ra chân lý không nói gì mà nhìn Đường Cảnh Hạo từ trên xuống dưới.Đúng là gần vua như gần cọp.Tống Bảo sắp sửa tặc lưỡi thì bị véo má phính."

Hoàng hậu —— Lại nghĩ lung tung gì thế?"

Từ nhỏ đã như vậy rồi, Đường Cảnh Hạo không khỏi vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười."

Thần đâu có......

Á!"

Tống Bảo còn chưa nói hết thì xe ngựa bị xóc nảy mạnh, cũng may y đang dựa vào Đường Cảnh Hạo nên được phu quân bảo vệ vững vàng, chỉ bị giật mình nên buột miệng kêu lên."

Xảy ra chuyện gì?"

Đường Cảnh Hạo lập tức giận tái mặt, tay trái ôm Tống Bảo không ngừng vỗ nhẹ lên lưng y dỗ dành."

Hồi bẩm bệ hạ ——"Giọng hộ vệ trưởng vang lên ngoài xe."

Ngự mã đột nhiên phát cuồng, thuộc hạ đã phái người đi tra xét rồi ạ."

Tống Bảo khẽ giật mình.Kiếp trước y bị té xuống khỏi ngự mã.Y vẫn nhớ rõ cơn đau thấu xương khi bị móng ngựa đạp lên bụng, người bị thương đâu chỉ có y mà còn có bé con của y nữa.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
44


Vạt áo trước ngực Đường Cảnh Hạo đột nhiên bị níu chặt, hắn cúi đầu nhìn thì thấy sắc mặt Tống Bảo trắng bệch."

Bảo?"

Tống Bảo nghe giọng Đường Cảnh Hạo lập tức ngửa mặt lên, chỉ trong tích tắc hai mắt y đã rưng rưng nước, muốn rơi mà không được, hết sức tội nghiệp."

Ta......

Thần, thần không sao......"

Tống Bảo muốn giả bộ như không sao nhưng miệng lại ra sức hít khí, nhìn có vẻ cực kỳ sợ hãi, rõ ràng muốn chôn vùi mọi thứ trong ký ức xuống bùn, giờ nép trong ngực Đường Cảnh Hạo lại khổ sở run rẩy, lẩm bẩm đứt quãng, "Thần chỉ nghĩ, nếu...... nếu chúng ta bất hạnh gặp phải lũ quét, trong cơn hoảng loạn thần cưỡi ngự mã kia về cung, vậy chẳng phải là......"

Đôi môi run rẩy của Tống Bảo bị che lại một cách nhẹ nhàng."

Tuyệt đối không có khả năng này."

Đường Cảnh Hạo quả quyết, "Ngươi đã mang thai, sao lại để ngươi cưỡi ngựa một mình được chứ."

Hắn siết chặt hai tay đang ôm Tống Bảo như muốn truyền thêm sức mạnh cho y."

Tuyệt đối không bỏ rơi ngươi đâu, đừng lo."

Đường Cảnh Hạo xoa nhẹ khóe mắt ướt át của Tống Bảo, lau đi mấy giọt nước kia rồi đưa tay xoa vùng bụng phồng lên của y."

Ngươi xem, con cũng đang an ủi ngươi này."

Bé cưng trong bụng cố gắng hưởng ứng bằng cách đạp nhẹ vào bụng Tống Bảo.Tống Bảo cũng cảm nhận được cú đạp nhẹ này, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.Những người y thương yêu đều kề bên, kiếp này không còn chịu khổ một mình nữa.——————"Bẩm bệ hạ, nương nương!"

Động tĩnh bên ngoài phá vỡ sự yên bình ấm áp trong xe.

Tống Bảo muốn ngồi thẳng dậy nhưng bị Đường Cảnh Hạo đưa tay ôm vào lòng, bệ hạ rất có tiềm chất hôn quân, ôm trọn cả người mỹ nhân."

Nói."

"Ngự mã tông trúng dân chúng vô tội, e là phải ở đây thêm một lát nữa ạ."

"Không sao."

Đường Cảnh Hạo vừa mở miệng đã bị Tống Bảo giật tay áo."

Bệ hạ, thần muốn đi xem."

Khuôn mặt vừa hồng hào trở lại của Tống Bảo lộ ra một nụ cười thương cảm, "Đừng bất cẩn làm họ bị thương."

Cũng xem như tránh họa cho y nên phải cảm tạ mới được.Bé nhát gan biết ơn vô cùng.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
45


"Trời ơi là trời!

Đại Trụ ngốc của ta, ngươi đừng chết mà!"

Tống Bảo còn chưa tới gần mà đã nghe thấy một giọng nam ồm ồm khóc sập trời sập đất.Chẳng lẽ ngự mã tông chết người rồi sao."

Lão tiên sinh, chủ tử chúng ta sẽ chịu trách nhiệm bồi thường và chữa trị, ngài cứ yên tâm."

"Làm sao ta yên tâm được chứ!"

Ông già vừa khóc vừa tát hai cái vào mặt người đang hôn mê, chỉ tích tắc sau đã hiện lên dấu tay đỏ bừng, "Đứa nhỏ này vốn đã ngốc mà giờ còn bị ngựa tông nữa, kiểu gì cũng không qua khỏi đâu, kéo đi chôn quách cho xong."

Tống Bảo được Đường Cảnh Hạo dắt tới, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái khó tả, dù sao cũng có gì đó là lạ, y hắng giọng nói: "Chúng ta có lang trung đi theo, ngài mau đến xem vết thương đi."

Nhưng ông già này lại từ chối thẳng thừng."

Thôi khỏi, vợ tôi là thầy lang, nàng rành y dược, trộn cỏ giã nát với chút rượu vàng là được rồi."

Giờ Tống Bảo mới để ý hai người im lặng đứng cạnh ông già."

Hai......

Hai vị khách quý, vết thương của Trụ ngốc nhà tôi chẳng có gì đáng lo đâu, hắn vốn bị đau đầu, lòng bàn chân chảy mủ, thà chết còn sướng hơn, nhà ta cũng khỏi phải lo nữa."

Tiểu tử mười mấy tuổi mở miệng trước, ngoại hình y hết sức bình thường, trên mặt chi chít sẹo rỗ, bị nhìn một cái lập tức đỏ mặt, thấy Tống Bảo liếc nhìn mình thì lắp bắp nói, "Nương ta bị câm nên không nói được, quý khách đừng ngạc nhiên nhé."

Tống Bảo nhìn theo ánh mắt y, trông thấy người thứ ba mặc đồ kín mít, người này cao nhất đám nhưng bị khòm lưng, bộ dạng gầy yếu.

Trong lòng Tống Bảo lập tức giật thót, cả nhà đều thật thà đến mức ngốc nghếch, ngay cả tiền bồi thường cũng không dám đòi, sau này biết sống sao đây."

Bệ......"

Tống Bảo vừa mở miệng đã thấy không ổn, đầu óc đột nhiên thông minh, lén giật tay áo Đường Cảnh Hạo, "Tướng công, cả nhà họ đáng thương quá đi mất......"

Đường Cảnh Hạo nhìn ba người và Trụ ngốc bị ăn hai bạt tai hôn mê bất tỉnh, cuối cùng thở dài một tiếng rồi cầm tay Tống Bảo xoa xoa an ủi, sau đó ra lệnh: "Hàn Mặc đi lấy vài thứ tặng cho nhà này đi."

"Tuân lệnh."——————"Hỏng rồi!"

Xe ngựa chưa đi bao xa thì Tống Bảo đột nhiên kêu lên, "Thần còn chưa tạ ơn cả nhà họ nữa."

Y cứ cảm thấy con ngựa kia nhắm vào mình nên trong lòng không khỏi áy náy, Đường Cảnh Hạo đành phải vội vàng trấn an."

Không sao không sao, tướng công thay ngươi tạ ơn rồi......"

Hoàng đế bệ hạ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không giải thích.Thôi thôi, chỉ có bé ngốc nhà hắn mới không nhìn ra điểm kỳ quặc thôi, may mà có hắn trông chừng, nếu không bị bán đi chắc còn giúp người ta đếm tiền nữa."

Sao lại tự xưng tướng công thế ạ?"

Tống Bảo bị làm cho phân tâm, "Bệ hạ thật không biết mắc cỡ gì cả."

Đúng là rất ngốc, bé nhát gan ngơ ngác.——————"Tiểu Hoàng đế này thật thú vị, cho nhiều đồ tốt như vậy."

"Ông già" mới nãy còn xác xơ tiều tụy vừa lật xem quà tạ lỗi Đường Cảnh Hạo sai người hầu đưa tới vừa trầm trồ nói với người bên cạnh, "Được hơn cha hắn nhiều.

Nếu cha hắn hào phóng như vậy thì năm xưa lão tử đâu giả chết làm gì."

"Rõ ràng cha giả chết vì lười mà."

Thiếu niên lúc nãy lắp bắp nói không nên lời cũng lột da mặt xuống, lắc mình biến thành một tiểu mỹ nhân, "Hoàng đế này đẹp trai thật, nếu đệ đệ hắn cũng giống hắn thì con tự nguyện mù cưới câm gả, kiếm một lang quân anh tuấn."

"Không biết xấu hổ."

Bà già bị nói là thầy lang cũng mở miệng nói chuyện rồi gỡ bỏ lớp vải rách, lộ ra gương mặt đẹp mê hồn, đáng tiếc giọng y rõ ràng là nam nhân, y đạp Trụ ngốc vẫn đang hôn mê một cái, "Thứ dị giáo này xử lý sao đây?

Thiên tượng dị biến, chẳng biết là tốt hay xấu nữa."

"Toi rồi toi rồi!"

"Ông già" đang đếm tiền lột mặt nạ để lộ ra một gương mặt tuấn tú, trong giọng nói đầy vẻ hoang mang, "Thứ này cứ tìm hố phân nào chôn qua loa là được, lúc ra cửa ta quên mất thằng Hai ngủ trên giường rồi."

Thôi xong, chắc đứa nhỏ không đến mức bị hắn nuôi ngoẻo luôn đấy chứ.--------------------Đố mọi người gia đình này là ai nè 😉
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
46


Chuyện ngã ngựa Tống Bảo lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng qua, sau khi về cung y càng thêm cẩn thận, mỗi ngày đều bắt mạch, sợ bất cẩn một chút sẽ làm bé con bị thương.Bé con cũng ngày càng lanh lợi, thỉnh thoảng còn cảm nhận được tay chân nhỏ xíu.Tống Bảo vừa thấy thú vị vừa thấy xót xa.Kiếp trước y chưa bao giờ cảm nhận được em bé trong bụng lanh lợi như vậy, e là bị va đập không ít lần, quả thực vô cùng khác biệt.Hơn nữa không chỉ bé con mà Đường Cảnh Hạo cũng rất kỳ quái.Chẳng phải vị Hoàng đế này mù cưới câm gả với y nên hoàn toàn không thích y sao, thế mà giờ cứ bám chặt lấy y, ngay cả lúc làm việc cũng phải kéo y ngồi cạnh.Y chỉ ngủ quên không ăn sáng một lần thôi mà, cũng đâu làm mình đói chết, sao cứ nghĩ y là đồ ngốc, còn phải trông chừng nữa vậy.Tống Bảo lẩm bẩm chọc chọc khay trái cây, y hết sức bất mãn, bị người ta nhìn suốt ngày cực kỳ mất tự nhiên, vốn dĩ y định ăn xong sẽ lén đến ngự hoa viên hái quả, ngay cả thang dây cũng đã chuẩn bị sẵn, đến phút chót lại đi không được.Hừ!——————"Bảo, Cảnh Văn Cảnh Võ gửi thư tới, ngươi đọc giùm ta đi."

"Thần tuân chỉ."

Giờ cách xưng hô cũng thân mật lạ thường, quả nhiên vị Hoàng đế này chẳng có giới hạn gì với y cả, Tống Bảo vừa nghĩ thầm vừa lau tay dính nước trái cây vào tấm vải gấm, chậm rãi đứng dậy nhận việc để hoạt động."

Hoàng huynh mạnh khỏe, thần đệ đã tới đất phong, bình an vô sự, mẫu hậu và hoàng huynh đừng lo, hoàng tẩu và Lân nhi huệ an......"

Kính Vương viết thư ngắn gọn không có gì đặc biệt, Tống Bảo đang nghĩ vậy thì thấy đoạn tiếp theo, "Chung tư vũ, sân sân hề.

Nghi nhĩ tử tôn, chấn chấn hề.

Chung tư vũ, hoăng hoăng hề.

Nghi nhĩ tử tôn, thằng thằng hề.

Chung tư vũ, ấp ấp hề.

Nghi nhĩ tử tôn, chập chập hề." (*)Cũng không cần chúc phúc rườm rà vậy đâu, Tống Bảo bật cười rồi nhanh chóng đọc lá thư còn lại."

Đến nơi rồi đại ca!

Nhặt được một bé con rất ngoan, sống tốt lắm khỏi cần lo, chăm sóc tốt cho mình và tẩu tử tiểu chất nhé!

Nói nương đừng giới thiệu đối tượng nữa, phiền phức!

Ca sinh được bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu đi, đa tạ!"

A, khá khen cho một đôi Ngọa Long Phượng Sồ.Hoàng đế phu quân của y khá tốt, Tống Bảo thật có phúc.--------------------------(*) Bài thơ "Chung Tư" trong Kinh Thi, chúc cho con đàn cháu đống, dòng dõi kéo dài không dứt.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
47


"Con nói xem ai gia nên chuẩn bị áo tiểu Thái tử hay áo tiểu công chúa đây?"

"Nhi thần thấy cái nào cũng được hết ạ."

Tống Bảo chống đầu ngủ gà ngủ gật, hôm nay Đường Cảnh Hạo xuất cung làm việc nên gửi y ở chỗ Thái hậu, cả ngày y bị kéo đi xem đồ em bé, quả thực buồn ngủ muốn chết, thà ở cạnh Đường Cảnh Hạo, hắn xem tấu chương y xem sách tranh còn hơn."

Sao lại thế được?

Sắp làm cha rồi mà tính tình còn trẻ con như thế, con đó...... vẫn ham chơi như hồi nhỏ vậy."

"Sao mẫu hậu biết hồi nhỏ nhi thần ham chơi ạ?"

Tống Bảo thuận miệng nói tiếp, cơn buồn ngủ vẫn đang gặm nhấm y, "Hồi nhỏ thần đâu biết mẫu hậu, hồi nhỏ thần vẫn luôn......"

Vẫn luôn thế nào?Tống Bảo đột nhiên khựng lại, trước kia y chưa từng nghĩ tới chuyện hồi bé nên tất nhiên cũng không quan tâm quá khứ thế nào, nhưng hôm nay nhắc đến, y chợt phát hiện mình hoàn toàn không có ký ức gì về thuở nhỏ.Y chỉ nhớ mang máng lúc hai ba tuổi cha mẹ cầm kẹo dụ y ra ngoài chơi, sau đó cũng chỉ nhớ năm chín tuổi không hiểu sao mình khóc đến chết đi sống lại.Hình như y còn ôm ai đó không chịu buông tay, cơ mà ôm ai mới được chứ?Tống Bảo đưa tay gõ đầu, thảo nào dân gian hay nói mang thai một lần lú ba năm, y còn chưa sinh mà đã lú lẫn đến mức chẳng nhớ được gì."

Tự dưng gõ đầu làm gì?"

Thái hậu nương nương xụ mặt nắm tay Tống Bảo xoa xoa, "Người có thai kỵ nhất là buồn bực, nếu con không vui thì cứ gọi Cảnh Hạo tới mắng, có đạp mấy cái cũng chẳng sao."

Tống Bảo nghe Thái hậu nói vậy thì hoảng hồn."

Hắn là Hoàng đế mà!"

Chắc đây không phải chiêu hãm hại mới đấy chứ, y đạp Đường Cảnh Hạo một cái, sau đó Đường Cảnh Hạo đá y vào thiên lao nhanh như chớp rồi chụp mũ giết vua cho y, cả nhà họ Tống bị tru di cửu tộc, mở tiệc lớn dưới lòng đất."

Hắn do ai gia mang thai mười tháng sinh ra, ai gia còn không hiểu lòng Hoàng đế hay sao?"

Thái hậu thở dài, "Năm đó tuyển phi hoàng nhi gặp nhiều quý tử quý nữ như vậy mà chẳng nhìn trúng ai, giống hệt hai đệ đệ của hắn vậy......"——————"Cảnh Hạo, danh sách ca nhi cô nương đủ tuổi trong triều đều bị con ném sang một bên, rốt cuộc con muốn tìm người thế nào?

Chẳng lẽ muốn giống Hỗn Thế Ma Vương trong nhà Tống thừa tướng, ném người ra cửa mới vừa lòng sao?"

"Nhà Tống thừa tướng có Hỗn Thế Ma Vương sao ạ?"

Thái tử điện hạ mười chín tuổi cau mày, "Sao con nhớ là......"

"Tống Bảo nhà hắn quậy tung kinh thành làm mấy nhà vương tôn đều bị mất mặt, chỉ có con là không để ý thôi."

"Y tên Tống Bảo đúng không ạ?"——————"Ai gia cứ tưởng Cảnh Hạo nhất thời nổi hứng, nghe tiếng tăm của con thì đi một chuyến, lúc về lập tức lên danh sách lễ vật cầu hôn, còn không phải......"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Bảo ửng đỏ, vội vã nuốt nước miếng: "Còn không phải gì ạ?"

Thái hậu trừng bé ngốc một cái rồi hừ lạnh nói."

Thích con chứ gì nữa."

Chứ không lẽ vì hắn là tên ngốc sao, buồn cười.
 
Back
Top Bottom