Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan

[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
29


Mặt trời treo cao, khải hoàn về triều.

Đệ đệ ruột của đương kim Thánh thượng là Kính Vương Đường Cảnh Văn và Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ dẫn đại quân về kinh lĩnh thưởng.Ban ngày hai vị Vương gia còn giả vờ giả vịt trên triều, giờ đang lười biếng trong cung Thái hậu.Cả hai đều ghếch chân ngồi trên ghế thái sư, mặt mũi giống nhau như đúc, một người lạnh lùng một người càn rỡ, nhìn thế nào cũng không giống Vương gia đứng đắn.Đường Cảnh Hạo làm xong chính sự chạy tới thì bắt gặp bộ dạng ngang tàng của hai vị gia này, nghiêm mặt nói."

Đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi, còn ra thể thống gì nữa?"

"Hoàng đế, Văn nhi và Vũ nhi mới về từ chỗ đao kiếm không có mắt, lười biếng chút xíu cũng là bình thường mà, con cần gì phải trách móc nặng lời thế chứ."

Cái gì?

Trẫm trách móc nặng lời?Đường Cảnh Hạo cũng không hiểu rốt cuộc mình trách móc nặng lời chỗ nào, đúng là hết nói nổi mà.Nhưng Thái hậu luôn cưng chiều hai cậu con út, lần này hai đệ đệ cũng xem như liều mạng xông pha một trận, Đường Cảnh Hạo vừa là quân vương vừa là đại ca, đương nhiên không thể la mắng mà chỉ biết thở dài.Bó tay toàn tập!"

Mẫu thân có biết Văn nhi mới về kinh chưa đầy nửa tháng mà tiểu công tử Bạch gia kia đã khóc lóc đòi từ hôn chưa?"

"Thật sao?"

Quả nhiên Thái hậu hoảng hồn.Nên nhớ hôn sự của cặp song sinh Kính Vương và Vĩnh Vương này luôn là tâm bệnh của Thái hậu, từ khi đối tượng thông gia từ bé của Kính Vương biến mất, khó khăn lắm mới tìm được người mới, định hôn chưa đầy nửa năm đã xảy ra biến cố, làm sao Thái hậu không sốt ruột cho được.Kính Vương nghe vậy chỉ làm thinh, còn Vĩnh Vương lại cười phá lên."

Ha ha ha, họ Bạch kia tinh mắt đấy chứ, gả cho hắn thà gả cho heo chó còn hơn, tướng công máu lạnh vô tình như hắn chỉ sợ vài ba ngày sau đã treo người ta lên cổng thành rồi."

"Hừ."

Kính Vương hừ lạnh một tiếng rồi khen, "Ngu xuẩn."

"Ta thấy ngươi muốn đấu với ta mà."

Vĩnh Vương nói thì chậm mà làm thì nhanh, vừa bật dậy đã bị Nhị ca hắn khịa lại một câu."

Đâu có lợi hại như đệ đệ, không từ hôn mà chỉ khắc chết hai người thôi."

Đúng vậy, lúc trước Vĩnh Vương cũng định hôn hai lần, một lần chết bệnh, một lần chết đuối, lụa đỏ còn chưa treo đã phải làm đám ma.Hai huynh đệ nhìn nhau không nói gì, đành phải quay đầu chúc mừng đại ca.Vĩnh Vương ôm quyền: "Vẫn là Hoàng đế đại ca lợi hại!

Vừa có tẩu tử vừa có bé con nữa!"

Kính Vương gật đầu: "Đúng vậy."

Đường Cảnh Hạo không còn gì để nói, biết thế đi tìm vợ cho rồi, ai thèm chơi với mấy tên điên chứ.Có bệnh.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
30


Tống Bảo biết hai em chồng mình về cung, chắc chắn Đường Cảnh Hạo phải đến tâm sự với họ, tất nhiên hôm nay sẽ không để ý tới hai cha con y.

Vì vậy y hào hứng bảo Cật Hảo làm cho mình một bát trân châu ướp lạnh.Mấy ngày nay thời tiết khó chịu, rõ ràng là mùa thu nhưng vẫn nóng cực kỳ, Tống Bảo chỉ hận không thể ngâm mình trong nước đá, lại bị thái y càm ràm đau cả tai, dặn đi dặn lại y phải giữ ấm thân thể quý báu.Vậy y không ngâm nước đá, không bớt áo ngoài mà chỉ ăn chè thôi, cũng xem như thỏa hiệp rồi còn gì."

Cật Hảo!

Nhanh nhanh nhanh, bưng vào đình cho bản cung đi."

Tống Bảo nhìn hau háu chén kem bóng mượt kia rồi nuốt nước miếng, mỹ vị hiếm có như vậy nhất định không thể ăn nhanh rồi, dù gì cũng phải tỉ mỉ thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt một phen mới không cô phụ niềm hạnh phúc này.Tống Bảo nói là làm, còn ưỡn bụng xung phong khiêng ghế dọa cho Cật Hảo sợ suýt ngất, cũng may Hát Hảo lanh tay lẹ mắt kéo ghế cho y mới không để Hoàng hậu lớn bụng vất vả.Ngắm hoa, hóng gió, ăn kem.Oa, hạnh phúc lớn nhất đời cũng chỉ thế này là cùng.

Tống Bảo ngồi trên ghế xoa bụng rồi cầm muỗng chuẩn bị ăn như lốc cuốn.Nhìn là biết ngon rồi, Tống Bảo vui vẻ cười tít mắt."

Thời tiết này mà còn ăn đồ lạnh nữa à?"

Ôi!Tống Bảo đau khổ không muốn mở mắt ra.Biết thế ăn ngay cho xong, còn màu mè như vậy làm gì, giờ thì hay rồi, khỏi được ăn nữa."

Các ngươi chăm sóc Hoàng hậu thế nào vậy?"

Đường Cảnh Hạo vừa lên tiếng thì cả đám lập tức quỳ xuống."

Nô tài / Nô tỳ biết tội."

"Không phải do bọn họ đâu!"

Tống Bảo tủi thân đẩy ra chén kem mình yêu nhất, rưng rưng nước mắt xin lỗi Đường Cảnh Hạo, "Đều là lỗi của thần, thần không tuân thủ quy củ mà cứ đòi ăn đồ lạnh."

Trời ạ, tủi thân đến vậy sao.Khi Đường Cảnh Hạo đi vào đình thì đầu Tống Bảo đã cúi thấp đến nỗi sắp đụng vào bàn.Thế là Hoàng đế mở miệng nói."......

Ăn chút xíu thôi."

Cũng được nhỉ.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
31


Cuối cùng Tống Bảo chỉ được ăn năm muỗng trân châu ướp lạnh mà mình ao ước, phần còn lại đều vào bụng Đường Cảnh Hạo.

Ngươi nói xem cái này có hợp lý không?Quá bất hợp lý luôn.Đường đường là một Hoàng đế, cửu ngũ chí tôn sao có thể ăn đồ thừa của người khác được chứ, còn là món ngọt này nữa, chẳng có phong cách gì cả.Tống Bảo trơ mắt nhìn Đường Cảnh Hạo ăn ngon lành, tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ xụ xuống.Chỉ hận không thể lập tức biến thành cao thủ đệ nhất thiên hạ rồi cướp muỗng từ tay Hoàng đế hung hăng nhét vào miệng mình!Đường Cảnh Hạo cười thầm.Lúc đầu hắn thấy cái miệng nhỏ của Tống Bảo nhấm nháp năm muỗng hết sức tội nghiệp, thật sự tò mò rốt cuộc món kem này ngon đến mức nào, vả lại ăn xong năm muỗng chỉ mới hết một phần nhỏ, bỏ đi thì quá lãng phí nên mới nếm thử một chút.Món kem này cũng bình thường thôi, nhưng bộ dạng Tống Bảo bây giờ thật quá đáng yêu.Vẻ mặt hờn dỗi mà không làm gì được quả thực ngây thơ như trẻ con ba tuổi khiến Đường Cảnh Hạo vô cùng vui vẻ.Giờ hắn khoác hoàng bào, càng ở trên cao càng lạnh lẽo, người chung quanh đều tâng bốc nịnh bợ, ra vẻ khúm núm, đủ loại quan lại quý tộc hư hư thực thực, chỉ có Tống Bảo vẫn không giấu được cảm xúc như trước đây.Nghĩ vậy Đường Cảnh Hạo đỡ trán, có lẽ đầu óc hắn bị kem tươi làm đông cứng rồi.

Nhớ ngày xưa hắn chê Tống Bảo đỏng đảnh càn quấy, giờ lại nhận ra tính tình y thật đáng yêu.Đường Cảnh Hạo ăn hết miếng cuối cùng rồi đặt muỗng xuống, cố gắng an ủi: "Trẫm ăn giùm Hoàng hậu chén kem này, chắc ngươi thấy mát lòng mát dạ lắm nhỉ."

Ngươi xem, đây là tiếng người nói hay sao?Tống Bảo chỉ hận không thể đập hắn nhưng e ngại quân thần khác biệt, y còn cần Đường Cảnh Hạo nuôi mình ăn uống no đủ, vui chơi giải trí nữa.Tống Bảo vừa cáu kỉnh vừa nhích mông ưỡn bụng nói: "Đâu phải ta muốn ăn, rõ ràng là bé cưng muốn ăn mà."

Đường Cảnh Hạo tiện tay xoa bụng y, chưa kịp nói gì đã bị đạp một cái.Tống Bảo thấy đối phương biến sắc thì khẩn trương nói: "Ta có ép bệ hạ ăn kem đâu."

Đau bụng cũng đừng vu oan cho y hãm hại chứ!Hai mắt Đường Cảnh Hạo tỏa sáng, ôm bụng Tống Bảo hôn một cái."

Con đạp ta kìa!"

Ngay cả trẫm cũng quên xưng.Cảnh Hạo phấn khích.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
32


Trời ạ, mấy ngày nay Hoàng đế lại cắm rễ ở cung Hoàng hậu!

Cả hoàng cung đều bàng hoàng.Mặc dù bây giờ hậu cung chỉ có một vị chủ tử là Hoàng hậu nương nương nhưng ai cũng biết Hoàng hậu nương nương và bệ hạ xưa nay chưa bao giờ tình tứ cả.Chẳng những không tình tứ mà nhiều năm trước hai vị chủ tử này luôn lạnh nhạt xa cách nhau, ngay cả vợ chồng nhà bình dân cũng ngọt ngào hơn đế hậu nhiều.Ngoại trừ mồng một và mười lăm, Đường Cảnh Hạo chẳng bao giờ bước vào phòng Tống Bảo, dù hai ngày này do tổ tông quy định nhưng chưa chắc đã có thể loan phượng hòa ca, biết đâu vừa gặp mặt đã nhảy dựng lên, cãi nhau đỏ mặt tía tai.Với mối quan hệ này, ngay cả nô tài nịnh bợ cũng khó lòng khen được một câu ân ái lưu luyến.Nên nhớ từ khi Đường Cảnh Hạo thành công leo lên vị trí kia, có biết bao người mưu toan đem cô nương tiểu ca nhà mình vào cung.Mặc dù Hoàng thượng không bao giờ nhắc đến chuyện tuyển tú nhưng Hoàng hậu không có con, nhìn điệu bộ này chắc cũng chẳng muốn sinh.

Hoàng đế một hai năm không nạp phi thì thôi, nhưng đâu thể không nạp phi cả đời được, vậy chẳng phải bọn họ có cơ hội rồi sao.Có đại thần nào không muốn kết thân với hoàng gia đâu, đây là phúc ba đời chứ đùa à.Huống chi nếu sinh được con cho Hoàng đế thì sau này vinh hoa phú quý đếm mãi không hết, dùng mãi không cạn.Nhưng giờ Hoàng đế đã nối lại tình xưa với Hoàng hậu, chẳng phải hỏng bét rồi sao.Khoan nói Hoàng đế có nạp phi hay không, chỉ cần Hoàng hậu sinh con thì sẽ chiếm vị trí con trưởng, sau này các phi tử khác còn có hy vọng gì nữa, tranh nhau xem con ai làm Vương gia có đất phong lớn à?Bên ngoài đang chiêng trống lật trời nhưng trong cung chẳng ai để ý mấy việc này.Dù sao Hoàng hậu điện hạ đang mệt gần chết, Hoàng thượng phu quân cứ nằng nặc đòi ngủ chung giường với y, rõ là đáng ghét.——————"Bệ hạ ——"Tống Bảo bị quấn trong chăn túm lấy gối đầu."

Thần không đói mà."

"Ngoan nào......"

Đường Cảnh Hạo đường đường là Hoàng thượng mà lại không tuân thủ quy củ ngồi trên giường bưng bát đút cơm cho người ta, "Cả ngày không ăn gì sao được."

"Nếu bệ hạ không đi săn nữa thì thần sẽ ăn."

Tống Bảo khó lòng nói rõ khi nghe tin Đường Cảnh Hạo sắp đi săn ở vườn Hoàng gia, trong lòng y có cảm giác gì.

Kiếp trước y bị ngã ngựa ngay tại nơi đó, mặc dù kiếp này đã sớm biết có thai nhưng vẫn sợ giẫm lên vết xe đổ."

Ngươi đã là Hoàng hậu rồi, đâu thể tùy hứng như trước nữa."

Đường Cảnh Hạo cũng rất đau đầu, từ lúc đăng cơ đến nay đây là lần đầu tiên hắn triệu tập thần tử cùng đi, về tình về lý Hoàng hậu Tống Bảo này không thể không theo.

Nếu Tống Bảo không đi thì sẽ bị đám đại thần kia soi mói, chưa biết sau này còn có thêm bao nhiêu rắc rối nữa."

Đâu phải thần tùy hứng......"

Tống Bảo ấm ức gần chết, nhưng chuyện kiếp trước sao có thể nói ra miệng được, "Thần chỉ thấy sợ thôi, thần mơ thấy mình ngã ngựa làm ảnh hưởng đến long thai......"

Dù chỉ là mơ nhưng Đường Cảnh Hạo nghe vậy cũng căng thẳng trong lòng, mở miệng hỏi."

Ngươi không sao chứ."

Tống Bảo sững sờ, y há hốc miệng rồi từ từ ngậm lại, sau đó rúc vào ngực Hoàng đế tướng công như cá chạch."

Nếu Hoàng thượng che chở thì thần sẽ không sao."

Đường Cảnh Hạo đột nhiên bị ôn hương nhuyễn ngọc ôm chầm lấy."

Tất nhiên rồi."

"Vậy Hoàng thượng thề đi, đây là yêu cầu thứ nhất của ta."

Tống Bảo cố chấp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, "Bệ hạ phải che chở ta và bé cưng, không được để chúng ta bị thương."

"Thì vốn phải thế mà."

Đường Cảnh Hạo đặt bát xuống rồi vỗ lưng Hoàng hậu, "Không cần yêu cầu trẫm cũng sẽ che chở các ngươi."

Tống Bảo mím môi nghĩ thầm.Lần này bất luận thế nào Đường Cảnh Hạo cũng sẽ che chở cho y.Phải không.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
33


Cho dù Tống Bảo đủ kiểu không muốn thì ngày săn bắn vẫn đúng hẹn mà tới.

Thái hậu không muốn tham dự vào chuyện triều đình nên lấy cớ thành tâm lễ Phật để khước từ, chỉ có Tống Bảo đi theo Hoàng đế phu quân của mình.Vườn hoàng gia ở ngoại ô, đoàn người và thị vệ đi nhanh lắm cũng phải mất một ngày một đêm, Tống Bảo dẫn theo Cật Hảo và Hát Hảo, vểnh lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn leo lên xe ngựa lưu ly.Giữa trưa đến chỗ đóng quân dựng trại, Hoàng đế bệ hạ đã đến lều chính gặp đám đại thần mà Hoàng hậu nương nương vẫn còn rúc trong xe ngựa chẳng buồn nhúc nhích."

Nương nương, ngài cũng phải đi gặp các đại thần chứ ạ."

Cật Hảo thận trọng nhắc nhở, dù sao bộ dạng đờ đẫn nhìn chằm chằm trần xe của Tống Bảo cũng hơi đáng sợ, "Đừng quên bổn phận của ngài ạ."

"Ờ......"

Tống Bảo thở dài đưa tay xoa phần bụng đã hơi nhú lên của mình, hai mắt vẫn vô hồn không có tiêu cự.Y chỉ hận giờ phút này không phải là thương hải tang điền, cứ thế nằm đến khi thiên hoang địa lão, chẳng muốn dính gì đến thị phi triều đình, dù sao y biết mấy chuyện này cũng không có gì tốt, một câu hậu cung tham gia vào chính sự cũng có thể phá hỏng con đường phía trước của y, chi bằng giả ngây giả dại sống đến già cho xong.Hàn Mặc luôn ở cạnh Đường Cảnh Hạo đến mời người."

Nương nương, Hoàng thượng sai tiểu nhân mời ngài đến lều chính dùng bữa ạ."

Đúng vậy, y là Hoàng hậu nương nương do Hoàng thượng thân phong cơ mà.Làm Hoàng hậu không chỉ có vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực mà còn phải mẫu nghi thiên hạ, đoan trang thục đức nữa.

Chuyện cần làm thì phải làm, không thể bỏ mặc mọi việc, lúc cần giữ thể diện trước mặt đám quan viên cũng tuyệt đối không thể trì hoãn.Mặc dù y không muốn nhưng thể diện Hoàng gia vẫn lớn hơn.Lông mày Tống Bảo nhíu lại, nhất thời giống hệt trân châu phủ bụi xám xịt.Hàn Mặc vừa dứt lời lại khom người thò đầu vào xe hiền lành cười nói."

Hoàng thượng còn dặn nếu nương nương không muốn đi cũng không sao, sai tiểu nhân chuẩn bị đồ ăn thức uống đưa đến cho ngài đây ạ."

Trân châu phủ bụi lập tức mở mắt.Hoàng hậu nương nương kim tôn ngọc quý vươn tay ra."

Đỡ bản cung dậy đi."

Y cũng đâu phải người chỉ biết ăn uống chứ.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
34


"Hoàng hậu nương nương giá lâm."

Tống Bảo còn chưa đến nơi mà đã nghe tiếng thông báo trong lều chính.Quả nhiên thân phận thay đổi sẽ thành khác biệt, chỉ cần nắm bảo ấn của Hoàng hậu trong tay thì ngay cả đồ ngốc nhát gan như y cũng dưới một người trên vạn người.Tống Bảo vừa nghĩ vừa cúi đầu bước vào lều."

Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc."

Má ơi, ba mươi mấy vị quan đồng loạt khom người hành lễ với y, suýt nữa đã dọa y động thai."

Các vị đại nhân đều là trụ cột đất nước mà, miễn lễ miễn lễ."

Trong lòng Tống Bảo trợn trắng mắt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên, không để người khác nhìn ra nửa phần luống cuống, bộ y phục lộng lẫy tôn lên khí chất quý phái của y, quả là Hoàng hậu điện hạ phượng nghi ngàn vạn.Dáng vẻ này của y khiến Đường Cảnh Hạo ngồi trên ghế chủ vị âm thầm kinh ngạc, ánh mắt nhìn y có chút châm chọc.Tống Bảo, ngươi còn bao nhiêu điều bất ngờ mà trẫm chưa biết vậy.Hoàng hậu nương nương vung tay áo lên, không ai nhìn thấy y thẹn đến nỗi cắn môi liên tục: "Gần đây trong cung có mấy món ăn mới nên Hoàng thượng muốn cùng thưởng thức mỹ thực với các vị đại nhân."

Y vừa nói vừa sai người hầu khiêng mấy cái rương lớn vào, chờ bày xong mới thản nhiên lui ra sau lưng Hoàng đế, ánh mắt lưu luyến nhìn bệ hạ.Đường Cảnh Hạo bị Hoàng hậu nhà mình nhìn tê cả da đầu, ho khẽ một tiếng rồi nói."

Các ái khanh nếm thử đi."

Đường Cảnh Hạo cũng không nhận ra mình luôn nghiêm trang kín kẽ mà lại ngầm cho phép Tống Bảo làm loạn, càng không hề phòng bị mà chỉ thấy hiếu kỳ.Rốt cuộc trong hồ lô của bao cỏ này đang đựng tiên đan gì thế?"

Tạ ơn bệ hạ, tạ ơn nương nương."

Quân bắt thần ăn, thần nào dám không ăn?

Nghe Đường Cảnh Hạo nói vậy, các vị đại thần trong lều đành phải đến rương lấy đồ ăn.Món này bên ngoài bọc lá sen mỏng, bên trong chính là gạo nếp tiến cống bóng lưỡng, ở giữa có nhân trong veo, tuy hương vị quả thực rất ngon nhưng không giống đặc sản địa phương mà giống quà vặt mua ven đường hơn.Tóm lại sẽ không bị thuốc chết nên đám đại thần ăn ngon lành.Còn có mấy kẻ quen thói nịnh bợ khen đây là sơn hào hải vị.Tống Bảo cười tủm tỉm yên lặng đứng cạnh Đường Cảnh Hạo, Hoàng đế cũng nhịn không được hỏi y."

Hoàng hậu muốn làm trò xiếc gì thế?"

"Chỉ là cơm rượu thôi mà, bệ hạ chẳng hiểu lòng thần gì cả."

Tống Bảo giả bộ gạt lệ rồi lén ngáp một cái, "Sau khi bệ hạ kế vị tất nhiên phải cần người tài, chi bằng chuốc say các vị đại nhân để tìm hiểu hư thực xem sao."

Tống Bảo vẫn cười tủm tỉm, hoàn toàn không nhắc gì tới chuyện năm đó.Mùa xuân năm đầu tiên lên ngôi, Hạo Đế dẫn quần thần đi săn, đêm đó núi lở, mười không còn một.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
35


Tống Bảo mơ hồ nhớ lại thảm trạng năm đó, người hôm trước còn sống sờ sờ mà qua một đêm đã cụt tay cụt chân, cũng phải thôi, dù có là mãnh tướng lấy một chọi trăm trên chiến trường thì cũng không chống lại được đá tảng cuồn cuộn, trong khoảnh khắc bị nghiền nát thành bùn đỏ tươi.

Công tử cành vàng lá ngọc như y đã bao giờ gặp phải thảm trạng vậy đâu, may mà mạng lớn nên bình an thoát được, nhưng trên đường cưỡi ngựa về lại hoảng hốt ngã xuống làm tổn thương thân thể.Lần này đi theo hầu hết là đại thần tâm phúc phò tá Đường Cảnh Hạo lên ngôi, sau trận này có thể nói là tổn hại nghiêm trọng, giang sơn đang cần chấn chỉnh mà trong triều lắm kẻ vô năng, bởi vậy mưa gió rung chuyển suốt ba năm liền.Tống Bảo nhìn các đại thần chếnh choáng trong lều rồi lại nhìn mặt trời ngả về Tây ngoài lều, thở dài thườn thượt, kề tai thì thầm với Hoàng đế bệ hạ của y."

Bệ hạ, các vị đại nhân đều vui vẻ như vậy, chi bằng hạ trại ở đây nghỉ ngơi một đêm, cũng là chuyện tốt đấy ạ."

"Chỉ biết nghịch thôi."

Đường Cảnh Hạo nhìn đám người say khướt chân nam đá chân chiêu rồi nói với Tống Bảo.Đúng vậy, Đường Cảnh Hạo không sống lại một đời nên đâu biết thảm kịch sắp xảy ra, làm sao hiểu được Tống Bảo dụng tâm, cảm thấy thấy y ngây thơ ham chơi, không chịu nổi trách nhiệm mà thôi.Tống Bảo chớp mắt, cõi lòng tê tái, nhân thế này nhìn thì vẫn vậy nhưng thật ra đã trải qua một cuộc bể dâu, giờ chỉ có mỗi mình y gánh vác quá khứ trước kia, y có làm bao nhiêu chuyện cũng bị xem như quậy phá.Tống Bảo đang buồn rầu thở dài thì nghe thấy Hoàng đế nói.

"Nếu ngươi muốn nghỉ ngơi ở đây thì cứ nói thẳng là được rồi.

Chuốc say đám người này lỡ ai nổi điên làm ngươi bị thương thì sao?"

Đường Cảnh Hạo đưa tay kéo Hoàng hậu đến bên cạnh, đấng cửu ngũ chí tôn lấy thân mình che chắn cho vợ cách xa đám người, hắn cũng không giận mà vô thức bao dung, "Sắp làm cha rồi mà sao còn trẻ con quá vậy, chẳng lẽ sau này muốn cùng đứa nhỏ lật ngược hoàng cung à."

"Bệ hạ......"

Trong trí nhớ của Tống Bảo, Đường Cảnh Hạo chưa bao giờ ôn hoà với y như vậy, nhưng người đang đứng trước mặt che chở cho y thật sự là Hoàng đế, trong lòng y dâng lên một cảm xúc khó tả, chỉ biết ngập ngừng giữ chặt tay áo rộng của Hoàng đế rồi nghiêng đầu tới gần, "Thần cũng muốn say nữa."

"Chờ thêm một thời gian đi."

"Bệ hạ nói phải giữ lời đấy nhé?"

Ánh mắt Hoàng đế trẻ tuổi nhìn Hoàng hậu tràn đầy dung túng."

Tất nhiên rồi."

Họ nhất định sẽ còn một tương lai rất dài.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
36


Tống Bảo sống lại một đời đã mấy tháng nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên y thở phào nhẹ nhõm.

Bầu trời bao la, đồng cỏ xanh ngát, hoa cỏ tươi tốt, phân ngựa hôi hám, mọi thứ xung quanh y nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận đều là thật.

Kiếp trước trong ký ức của y là thật hay giả đột nhiên không còn quan trọng nữa, quan trọng là cây non ốm yếu vẫn đang ngoan ngoãn nằm trong bụng y, Đường Cảnh Hạo cũng không phải cẩu Hoàng đế nói một câu thì hết ba câu làm càn bốn câu ngang ngược, Tống gia của y vẫn yên ổn làm quan lớn, chưa bị khám nhà sung quân chịu khổ.Tống Bảo cảm thấy như mình vừa đục thủng một lỗ trên chiếc túi kín mít, rốt cuộc có thể thở phào.Y hít sâu một hơi, sau đó bị mùi phân ngựa xung quanh làm nôn khan."

Ọe!"

Đường Cảnh Hạo giật nảy mình, âm thanh này to hơn cả lừa kêu, Hoàng hậu nhà hắn quả là không tầm thường chút nào."

Uống nước súc miệng đi."

Món ngon của Hoàng hậu nương nương đã hạ gục cả đám đại thần, họ không dẫn theo nhiều người hầu trong cung, giờ ai cũng lo chăm sóc đám người say khướt nên chân long thiên tử đành phải hạ mình rót nước cho vợ."

Tạ......

Ọe ọe ọe......"

Đường Cảnh Hạo chỉ biết vỗ lưng Hoàng hậu rồi bảo y đừng tạ ơn, ở đây khỏi cần cảm tạ.Khó khăn lắm Tống Bảo mới tỉnh táo lại, có người loạng choạng bưng rượu tới, lắc lư cái chén đầy ắp trước mặt họ."

Vi thần......

Vi thần kính bệ hạ và nương nương một chén!"

Tống Bảo vừa thấy mặt người này thì sửng sốt, trong ấn tượng của y, người này là sát thần khét tiếng, còn điên hơn cả hai vương gia đệ đệ kia, kiếp trước chinh chiến liên tục, sau khi Đường Cảnh Hạo lên ngôi thì một mực dẫn binh đánh trận, mấy năm sau bị mai phục tử trận, lúc đó y đã lưu vong, nghe dân chúng xung quanh kháo nhau mới biết chuyện của đại tướng quân này.Lãnh thổ đã giữ vững, lẽ ra hắn phải khải hoàn về triều để được ban thưởng, tiếc là mấy năm nay hắn giết đỏ cả mắt, làm mất lòng tướng sĩ, cuối cùng bại dưới ám tiễn của địch.Quả thực rất đáng tiếc, Tống Bảo há to miệng nhưng không biết phải nhắc nhở hắn thế nào."

Tướng quân!

Tướng quân say rượu thất lễ, xin Hoàng thượng và Hoàng hậu đừng trách tội!"

Một thanh niên vội vàng tiến lên dìu đại tướng quân say khướt rồi luôn miệng tạ tội, y mặc đồ phó tướng nhưng khuôn mặt lại non choẹt, trên tóc còn cột sợi dây màu vàng nhạt, nhìn như công tử văn nhã chứ không giống binh lính thô kệch, quỳ phịch xuống đất nói, "Mạt tướng tình nguyện chịu phạt thay tướng quân."

"Cái tên ngốc này, ai cần ngươi quỳ hả."

Đại tướng quân hung dữ mắng nhưng lại ngoan ngoãn quỳ theo y, "Bệ hạ, nương nương, tay chân y lèo khoèo không chịu nổi hình phạt đâu, lão tử sẽ chịu thay hắn."

Không phải chứ, có ai nói muốn phạt hai ngươi đâu.Đường Cảnh Hạo đang cạn lời thì thấy Tống Bảo kiễng chân lên thì thầm với mình."

Nhìn như bái thiên địa vậy."

"Phụt."

Cửu ngũ chí tôn phì cười rồi xua tay cho đôi "tân lang" này đứng dậy, còn mình dắt Hoàng hậu ra khỏi lều."

Mùi rượu khó ngửi quá, ra ngoài tản bộ một lát đi."

"Thần cũng thấy vậy."

Tống Bảo ôm bụng, phạm thượng để Hoàng đế dắt đi."

Ngươi thông minh đấy."

"Chỗ này hoang vu hẻo lánh khó đi lắm."

Tống Bảo hết sức tự giác, "Giờ thần đang mang thai long tử nên đâu thể sơ suất được."

"Ngươi chỉ giỏi quen thói nuông chiều......"

Đường Cảnh Hạo chưa kịp nói hết câu thì cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, chỉ kịp kéo Tống Bảo chạy tới chỗ đất trống, một khắc sau ảnh vệ nấp trong bóng tối xuất hiện báo cáo."

Chủ tử, lũ quét gây ra động đất đấy ạ."

Họ cắm trại ở bãi đất trống, xung quanh vẫn bình an vô sự.Tống Bảo đang nhìn cát đá sụp đổ phía xa thì bị người che kín mắt."

Coi chừng bụi bay vào mắt bây giờ."

Lát nữa có khóc ầm lên hắn cũng mặc kệ."

Vâng."

Tống Bảo ngoan ngoãn nép trong ngực Hoàng đế, cảm thấy tim mình vừa ấm vừa mềm, vô cùng an tâm.Hoàng đế phu quân của y đang thật sự che chở cho y.May quá may quá.Nhưng y chưa hưởng thụ được bao lâu thì có gã say cầm một sợi dây cột tóc màu vàng nhạt vừa cười ngây ngô vừa phi nước đại, nói muốn cưới vợ.Tống Bảo vội gỡ tay Hoàng đế ra để xem kịch, phó tướng bị giật búi tóc xõa tung đau khổ đuổi theo, nài nỉ tướng quân đừng làm chuyện xấu hổ trước mặt tân hoàng nữa.Tống Bảo đầu tiên là vui vẻ xem kịch, khi ánh mắt rơi vào sợi dây cột tóc trong tay tướng quân thì sững sờ, trong nháy mắt y như thấy lại đại tướng quân năm đó đầu bù tóc rối, toàn thân loang lổ vết máu cố chấp đào bùn tìm xác.Lúc đó trên tay hắn quấn một sợi dây cột tóc đẫm máu lấm lem bùn sình, không còn nhận ra màu gì nữa.Tống Bảo mím môi, hai mắt nóng lên, sống mũi cũng cay xè."

Sợ à?"

Tống Bảo ngẩn ngơ lắc đầu."

Bảo vật dễ tìm, tình lang khó kiếm."

Người có tình nhất định phải ở bên nhau, không thể chia lìa nữa."

Sao Hoàng hậu lại nói vậy?"

"Ầy, ngươi không hiểu đâu......

Tùng tùng cheng tùng cheng?"

Ha ha ha, Tống Bảo thấy Đường Cảnh Hạo xụ mặt nhìn mình thì chớp mắt cười khan ba tiếng.Má ơi, bản cung lại lỡ lời nữa rồi.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
Phỏng vấn bé nhát gan


Phóng viên Nhuyễn Nhuyễn (nick Weibo của tác giả): Xin hỏi Tống Bảo của chúng ta có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?

Tống Bảo: Có chứ có chứ, ăn ngon uống sướng còn có em bé nữa.Phóng viên Nhuyễn Nhuyễn: Trong số những chuyện xảy ra ngày hôm qua, điều gì khiến bạn ấn tượng nhất?Tống Bảo: Tướng quân và vợ hắn!

Hỏi thế gian tình là chi mà đôi lứa thề nguyền sống chết, lãng mạn quá đi, ta thích lắm.

Nhất định họ sẽ luôn bên nhau, cùng dẫn binh đánh trận cùng bầu bạn đến già.Phóng viên Nhuyễn Nhuyễn: Vậy bạn có gì muốn nói về chuyện tình cảm của mình không?

Hoặc là có gì muốn nói với Đường Cảnh Hạo không?Tống Bảo: Ta không có tình cảm, ta chỉ là một bao cỏ ăn không ngồi rồi thôi (vênh mặt).

Về phần bệ hạ ta chỉ muốn nói —— Ngươi thực sự quá nhỏ mọn rồi!Đường Cảnh Hạo: Hửm?Tống Bảo: Ha ha ha, bệ hạ cũng ở đây à......

Thần đang khen ngài đó!Đường Cảnh Hạo: Khen gì?Tống Bảo: Khen ngài...... tinh mắt nhặt được bảo bối ạ.Đường Cảnh Hạo: ???Thật không hổ là bệ hạ thân phong, hihi.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
37


【 Cảnh báo!

Cảnh báo!

Trạng thái nhân vật quan trọng đã thay đổi!!】【 Cảnh báo!

Cảnh báo!

Trạng thái nhân vật quan trọng đã thay đổi!!】【 Cảnh báo!

Cảnh báo!

Trạng thái nhân vật quan trọng đã thay đổi!!】"Phì phì phì."

Nhân vật phản diện nào đó lâu nay bị quên lãng vừa phun sình trong miệng ra vừa chật vật nằm sấp ngoài hố do thuốc nổ tạo ra lúc nãy.

Đều tại hắn chưa đủ điểm tích lũy nên lúc đặt thuốc nổ mua chịu để làm lở núi không canh chuẩn vị trí, chỉ có thể làm theo trí nhớ kiếp trước, kết quả núi lở làm chỗ hắn đang đứng bị nứt toạc, nếu không nhờ hai tấm miễn tử kim bài cuối cùng e là đã bỏ mạng ngay tại đây.Dù lần này không hại chết heo con trong bụng tên nhát gan kia thì chặt đứt cánh tay đắc lực trong tương lai của Đường Cảnh Hạo cũng là chuyện tốt.Hắn vẫn còn nhớ kiếp trước huy hoàng cỡ nào, mặc dù hào quang nhân vật chính giúp Đường Cảnh Hạo và Tống Bảo may mắn thoát chết nhưng thế lực trong triều của Đường Cảnh Hạo cũng bị tiêu diệt quá nửa, các quan giỏi tướng mạnh lẽ ra phải cống hiến cho đất nước đều chết ở đây, triều đình rung chuyển suýt đẩy dân chúng vào cảnh lầm than, nhờ vậy mà hắn kiếm được đầy bồn đầy bát.Nếu xem mỗi thế giới như một chương trình tự vận hành thì hắn chẳng khác nào virus được phát tán ngẫu nhiên, càng làm mọi thứ chệch khỏi quỹ đạo ban đầu thì lợi ích của hắn càng lớn.Chẳng phải giờ đang thịnh hành kiểu này sao, người xuyên qua đánh dân bản địa, trật tự thế giới bị phá vỡ, bị kẻ ngoại lai đạp dưới chân.Nhưng Tiểu Dịch hoàn toàn không hiểu tại sao khi mọi chân tướng được phơi bày ở kiếp trước, Đường Cảnh Hạo vẫn tha mạng cho tên Tống Bảo ngu ngốc kia, giờ hắn cũng không hiểu tại sao đã thử nghiệm kỹ lắm rồi mà vẫn nhiều lần gặp khó, làm nổ núi mình cũng suýt banh xác.Trí tuệ nhân tạo không có điểm tích lũy đã sớm biến thành đồ thiểu năng, lúc nào cũng chỉ biết cảnh báo leo lẻo.【 Bạn còn thiếu nợ, vui lòng nạp điểm tích lũy 】【 Bạn còn thiếu nợ, vui lòng nạp điểm tích lũy】【 Bạn còn thiếu nợ, vui lòng nạp điểm tích lũy】"Biết rồi biết rồi!"

Tiểu Dịch nóng nảy giậm chân.Bọ chét nhiều không ngứa, nợ nần nhiều không lo, dù sao bây giờ hắn cũng trả không nổi, chi bằng kéo nhau chết chùm, trực tiếp ngáng chân như kiếp trước, kéo tên ngu xuẩn kia xuống ngựa .Hắn không tin mình không khuấy nổi vũng nước đục này.——————Nhân vật chính hoàn toàn không biết có người trăm phương ngàn kế muốn hại mình, còn đang ra sức dỗ dành Hoàng đế nhỏ mọn."

Bệ hạ, ăn miếng bánh nóng đi mà."

Hai tay Tống Bảo bưng một cái bánh bao nướng không nhân, nóng đến nỗi đầu ngón tay ửng đỏ, đưa cho Hoàng đế bệ hạ đang xụ mặt như dâng báu vật, bánh bao bình thường được nướng giòn thơm lừng, chỉ ngửi thôi cũng thấy hạnh phúc cực kỳ.Ầy, trời lạnh phải có một cái bánh bao nướng nóng hổi mới được.Có bánh bao ăn thì còn gì bằng.
 
Back
Top Bottom