Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan

[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
09


Hoàng hậu có long thai, tin này lập tức lan ra khắp hậu cung nhưng người trong cuộc lại không hề hay biết, dù sao cũng chẳng ai dám lắm lời trước mặt Hoàng hậu nương nương tùy hứng quen được nuông chiều cả.

Vì vậy khi Tống Bảo bị Thái hậu tuyên gặp còn đang ngủ say trong tẩm cung.Biết sao được, chưa biết có thai còn đỡ, vừa biết trong bụng có thêm một đứa nhỏ thì ngày nào cũng gà gật, chỉ hận không thể rúc vào chăn không bao giờ chui ra nữa."

Nương nương."

Tống Bảo còn đang mơ đẹp thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo giống Đường Cảnh Hạo đến bảy tám phần của Hát Hảo, y lập tức giật mình bật dậy."

Nương nương, Thái hậu tuyên gặp ạ."

"Ai da, Thái hậu gọi ta làm gì......"

Tống Bảo vừa nói vừa nằm xuống lại, sau đó đột ngột bừng tỉnh, "Thái hậu!

Gặp ta!......

Má ơi."

Tống Bảo nhảy dựng lên chạy vụt ra ngoài, dọa cho Cật Hảo hấp tấp chạy theo."

Nương nương, xin ngài chậm một chút, cẩn thận phượng thể đó ạ!"

"Sao có thể chậm được chứ!"

Tống Bảo chưa kịp buộc đai lưng, chân trái mang giày chân phải để trần, hoảng hốt chạy bừa.Đây chính là mẹ chồng y cơ mà!——————Y và Thái hậu kiếp trước chẳng ưa gì nhau.Mẹ Đường Cảnh Hạo là chính thê của tiên đế mà lại không được sủng ái.

Nhưng bụng bà thực sự không chịu thua kém, sinh liên tiếp ba vị hoàng tử, con trưởng là Thái tử cao quý, hai con thứ là một cặp song sinh, văn võ song toàn.Thái hậu chính là mẹ quý nhờ con, dù đám hồ ly kia có quyến rũ lão Hoàng đế ngu ngốc cỡ nào cũng khó động đến bà.Thái tử lên ngôi, cặp song sinh được phong vương chia đất ra riêng, bên cạnh Thái hậu chỉ còn mỗi con trưởng Đường Cảnh Hạo.Đường Cảnh Hạo sống nội tâm nên Thái hậu hết sức đau lòng con trưởng chịu ấm ức cũng không lên tiếng này.

Bà sống vinh hoa phú quý nửa đời, càng không nhìn nổi con mình ban ngày chính sự nặng nề mà trong phòng không có ai chăm sóc.Bà không nhìn nổi Tống Bảo suốt ngày làm xằng làm bậy, nhưng ngặt nỗi thế lực Tống gia lớn mạnh, nền móng của Hoàng đế lại chưa vững nên không cách nào can thiệp.Thái hậu được bảo dưỡng kỹ càng đẹp như hoa mẫu đơn, sắc mặt lại hết sức nghiêm nghị.Hôm nay bà nhất định phải trị Tống Bảo ngang bướng coi trời bằng vung này mới được.——————"Hoàng hậu nương nương yết kiến ạ!"

Thái hậu làm bộ bưng trà lên, chưa kịp thổi thì con dâu mang thai đã vọt vào như mũi tên rồi quỳ phịch xuống trước mặt bà.Bịch!Thái hậu kinh hãi."

Tham kiến mẫu hậu!!"

Giọng Tống Bảo như tiếng chuông đồng vang khắp sơn hà, "Nhi thần thỉnh an ngài ạ!!!"

"Ngươi đang mang long thai mà, sao có thể hành đại lễ vậy chứ."

Thái hậu sững người, hoàn toàn không hiểu ca nhi bao cỏ trước kia chỉ nhìn người bằng nửa con mắt này bị trúng tà gì, "Mau dậy đi."

Tống Bảo sững sờ, đột nhiên tỉnh ngộ rồi dập đầu lia lịa."

Thân thể nhi thần bất tiện, tự biết không thể phân ưu với Hoàng thượng nên khẩn cầu mẫu hậu làm chủ, mở rộng tuyển tú, nạp thêm người mới ạ!"

Tống Bảo dập đầu ầm ầm làm Thái hậu hoang mang hơn cả lúc chồng chết.Đường Cảnh Hạo nghe tin Thái hậu muốn gặp Tống Bảo thì vội vàng chạy tới, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng Tống Bảo đập ầm ầm."

Hai người làm gì vậy?!"

"Hoàng nhi!"

"Hoàng thượng!"

Mẹ chồng nàng dâu trăm miệng một lời, lần đầu tiên đồng thanh với nhau trong kiếp này."

Mau làm chủ cho mẫu hậu / thần đi!"
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
10


Mặc dù Đường Cảnh Hạo là chủ thiên hạ nhưng không làm chủ được hai người này.

Mẫu hậu hắn vất vả nửa đời, hết lòng lo lắng vì ba huynh đệ bọn họ.Phụ hoàng hắn vừa ngu ngốc vô dụng vừa háo sắc bạo ngược, khó khăn lắm hắn mới lên làm chủ, không còn bị cẩu Hoàng đế kia khống chế, tất nhiên không thể để mẹ ruột chịu khổ được.

Nhưng hắn cũng chẳng biết làm sao với chính thê Tống Bảo, ca nhi này luôn tùy hứng làm bậy không nói đạo lý, nếu y chỉ làm một cái bình hoa còn dễ nói, nhưng Tống Bảo suốt ngày gây chuyện, hắn tức giận đến ngứa răng nhưng e ngại thế lực Tống gia nên không thể động đến y, quả thực là ức chế tột độ.Trước đây còn ở phủ Thái tử, hai người này một năm chẳng gặp nhau mấy lần nhưng lần nào cũng ầm ĩ gà bay chó chạy, giờ ở thâm cung đại viện này cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, chẳng phải bó tay toàn tập hay sao."

Mau dậy đi mau dậy đi!"

Đường Cảnh Hạo túm cổ áo Tống Bảo kéo lên, "Có thai rồi mà còn không hiểu chuyện nữa à?"

Không hiểu chuyện?Nghe thấy ba chữ này, Tống Bảo lập tức rối rít xin lỗi."

Hiểu chuyện, hiểu chuyện ạ!"

Dáng dấp y vốn phấn điêu ngọc trác, lúc nãy ngốc nghếch dập đầu mạnh làm trên trán u một cục bầm tím, mặt mũi đầy bụi nhìn vừa đáng thương vừa tủi thân.

Dù Đường Cảnh Hạo biết rõ bản tính Tống Bảo ghê gớm cũng phải mềm lòng."

Mau chăm sóc tốt cho nương nương đi."

"Dạ!"

Cật Hảo và Hát Hảo vội vàng làm theo, nhưng Tống Bảo chưa nghe thấy miệng vàng lời ngọc của Đường Cảnh Hạo sao có thể nhận lệnh được, lắp bắp muốn cọ Hoàng đế tướng công."

Bệ hạ......"

Tống Bảo luộm thuộm mà vẫn hết sức xinh đẹp, còn đổi tính nhũn nhặn nói, "Đều do thần nói năng vụng về làm phật ý mẫu hậu, đều là lỗi của thần cả."

Ngôn từ khẩn thiết, vẻ mặt chân thành của y làm Thái hậu choáng váng, hoàn toàn không hiểu con dâu này lại giở chiêu gì."

Hoàng nhi, con có biết Hoàng hậu của con vừa nói gì với ai gia không?"

Thái hậu ôm ngực, hoang mang nói trước cái nhìn chăm chú của Đường Cảnh Hạo, "Y muốn con nạp người mới đó, đây là chuyện mà Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ có thể làm hay sao?

Rõ ràng là đại nghịch bất......"

Thái hậu tạm dừng rồi hít sâu một hơi, uất nghẹn suýt trợn trắng mắt.Tống Bảo tủi thân nắm góc hoàng bào của Hoàng đế.Sao vậy, y có nói gì sai đâu.Sao ai cũng la rầy y vậy chứ.Đúng là Tống Đậu Nga mà.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
11


Tống Đậu Nga ủ rũ đi theo tuyết rơi tháng Sáu về tẩm cung.

Chỉ còn lại Thái hậu và con trưởng của bà hai mặt nhìn nhau."

Hoàng nhi......"

Thái hậu còn đang suy tư lời nói vừa rồi, "Lúc nãy Tống Bảo......"

"Mẫu thân."

Đường Cảnh Hạo ngắt lời Thái hậu, "Tuy Tống Bảo không hiểu chuyện nhưng cũng không thể phạt được, giờ y có hoàng nhi rồi ạ."

Nhắc tới cũng chua xót, khi thành thân với Tống Bảo hắn vẫn còn là Thái tử, đến nay cũng đã hơn ba năm.

Đây là lần đầu có tin vui, khoan nói đến tình cảm của hắn và Tống Bảo thế nào mà chỉ nói đây là con đầu lòng của hắn, bất kể là hoàng tử hay công chúa cũng đủ trân quý."

Ai gia biết chứ."

Thái hậu nói vậy nhưng vẫn nuốt không trôi cơn giận này, "Giờ hoàng nhi đã đăng cơ......

Chim hết rồi cung tên xếp xó, Tống gia và Hoàng hậu Tống gia này......"

"Mẫu hậu!"

Sắc mặt Đường Cảnh Hạo lập tức lạnh lùng nghiêm nghị, "Mẫu hậu thật sự muốn nhi thần giống tiên đế sao?"

Trước đây Thái hậu là chính thê của tiên đế, trước khi lên vị trí kia cũng cử án tề mi rất nhiều năm, nhưng đứng trước vinh hoa phú quý tình nghĩa vợ chồng son cũng thoảng qua như mây khói."

Hoàng nhi......"

Thái hậu thở dài thườn thượt, cũng phiền muộn theo.Bà thật quá cố chấp rồi, biết rõ tư vị bị phu quân lợi dụng rồi vứt bỏ là thế nào, khổ sở ra sao, cần gì phải bắt con mình làm kẻ phụ tình vậy chứ."

Ai gia nghĩ sai rồi, giờ Trung Cung có tin mừng chính là niềm vui của hậu cung, tuyệt đối sẽ không bạc đãi y đâu.

Nhưng chuyện tuyển tú......"

"Hiện giờ quốc khố trống rỗng, đâu thể làm chuyện hao người tốn của không cần thiết này ạ."

Đường Cảnh Hạo hùng hồn cự tuyệt.Tha cho hắn đi, một Hoàng hậu hắn đã không giải quyết nổi mà còn thêm một đám nữa, chi bằng hắn nhường ngôi luôn cho xong.Sợ việc nước chưa đủ nhiều, chưa đủ phiền lòng hắn hay sao.Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy, lát nữa còn phải đến an ủi Hoàng hậu bị u một cục bầm tím nữa.Haizz, hắn là thiên tử đấy!Nhưng thiên tử cũng phải nén giận thôi.Cạn lời.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
12


"Haizz......"

"Nương nương đừng thở dài nữa, bảo trọng phượng thể đi ạ."

Cật Hảo vừa cầm khăn lụa bọc trứng luộc lăn chỗ bầm cho Hoàng hậu nương nương vừa khuyên nhủ, "Chắc chắn trong lòng bệ hạ có ngài mà."

"Thôi......"

Tống Bảo phất tay áo không để ý chuyện này cho lắm, y chẳng hơi đâu quan tâm trong lòng Đường Cảnh Hạo có mình hay không.

Kiếp trước y đã biết quá rõ rồi.Đường Cảnh Hạo là quân vương đủ tư cách nhưng tuyệt đối không phải là phu quân đủ tư cách.Không phải hắn khắt khe với y mà là hoàn toàn không quan tâm.——————Lấy kiếp trước làm ví dụ, hai người họ chưa từng tâm sự chuyện trò gì với nhau cả.Năm y mười sáu Đường Cảnh Hạo đến nhà cầu hôn, năm sau hồng trang mười dặm gả vào phủ Thái tử.Đường Cảnh Hạo chỉ lớn hơn y ba tuổi nhưng lại chững chạc như ông cụ non.

Ngày đại hỉ, chẳng những loan phượng không cùng hót mà trái lại còn năm lần bảy lượt nhắc y giữ bổn phận hiểu quy củ, quả thật phiền phức vô cùng.Dù sao cũng là vợ chồng son, Tống Bảo kề cận đối phương cả ngày lẫn đêm nhưng vẫn không tìm được sở thích nào của Đường Cảnh Hạo.Ngoại trừ chính sự, hình như hắn chẳng có chút hứng thú nào với những thứ khác.Đường Cảnh Hạo sống giản dị, không háo sắc, ăn ngon mặc đẹp có cũng được mà không có cũng chẳng sao, gặp giai nhân khuynh thành đều tỏ vẻ hờ hững.

Dù kiếp trước quan hệ giữa hai người cực xấu cũng không thấy Hoàng đế mở hậu cung, sống khổ hạnh chẳng khác nào thầy tu.Tống Bảo vẫn nhớ rõ năm xưa mình bị gã hoạ sĩ chẳng biết từ đâu ra kia dụ dỗ, một lòng muốn theo đuổi tự do bình đẳng nên ầm ĩ đòi ly hôn khiến dư luận xôn xao, cả hậu cung đều cho rằng Hoàng hậu tự tay đội cho Hoàng đế một chiếc nón xanh dày cộp.Nỗi nhục lớn như thế ngay cả phu quân nhà bình thường cũng khó lòng chấp nhận, nhưng Đường Cảnh Hạo là chủ thiên hạ lại nói với y."

Quay đầu là bờ, nếu ngươi biết sai biết sửa đổi thì chuyện này cho qua, ngươi vẫn có thể an tâm làm Hoàng hậu......"

Y làm sao an tâm được chứ?Khi còn là thiếu gia nhà họ Tống, Tống Bảo như châu như bảo, thiên kiều vạn sủng, nhưng từ lúc làm chủ hậu cung này lại không hề vui vẻ.

Y phải tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bị lễ nghi phiền phức trói chặt như giẫm trên băng mỏng.

Cho dù vậy, chỗ dựa duy nhất của y trong thâm cung này là phu quân lại hoàn toàn không ngó ngàng đến y.——————Tống Bảo dụi mắt xua đi những nỗi chua xót kia.Đúng vậy, kết quả tìm kiếm tự do của y chính là cả nhà lưu vong, đói ăn đói mặc, lang bạt kỳ hồ.Quả nhiên rảnh rỗi sinh nông nổi.Kiếp này y không muốn tự do cũng chẳng cần bình đẳng, Tống Hoàng hậu vừa thoải mái dựa vào đệm lụa vàng vừa thở phào nhẹ nhõm, y chỉ cần sống an nhàn là được rồi.Thay vì theo đuổi tự do bình đẳng, chi bằng vùi đầu gặm đùi gà còn hơn!Ọe, nhơn nhớt thật là buồn nôn.Hoàng hậu nôn nghén.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
13


Khi Đường Cảnh Hạo cáo lui từ chỗ Thái hậu đến cung Phượng Nghi của Hoàng hậu thì trời đã tối đen.

Ngày trôi qua thật nhanh, quả thực chỉ trong chớp mắt.

Hôm nay hắn bận rộn cả ngày, mới sáng sớm đã vào triều thu dọn cục diện rối rắm tiên hoàng để lại, bãi triều xong lại hội kiến với mấy trọng thần rồi phê một chồng tấu chương dày, cơm trưa chưa ăn được mấy miếng đã nghe nói mẹ hắn gọi vợ hắn tới giáo huấn, vội vàng chạy tới thì thấy một người tái mặt, một người bầm trán, nói hết lời mới khuyên được một người đi, sau đó còn phải thuyết phục mẹ hắn nửa ngày.

Hoàng đế phong thần tuấn lãng bóp trán, cảm thấy vô cùng hoài niệm thời thơ ấu.

Lúc đó phụ hoàng và mẫu hậu hắn vẫn còn ân ái có thừa, hắn và hai đệ đệ mỗi ngày không phải lên nóc nhà dỡ ngói chính là xuống sông vớt cá, không âm mưu không sách lược, vô ưu vô lo cực kỳ.Nhưng chớp mắt thoáng qua, tất cả hạnh phúc mỹ mãn đều tan thành mây khói.Hắn đi tới gần, thị vệ đứng ở cổng cung trông thấy đế vương vội vã hành lễ."

Hoàng thượng, nô tài tham kiến......"

"Khỏi cần thông báo."

Đường Cảnh Hạo gật đầu ra hiệu rồi hỏi, "Hoàng hậu của các ngươi đâu?"

"Nương nương......"

Bọn thị vệ liếc nhau rồi lắp bắp ấp úng khiến Đường Cảnh Hạo nhíu chặt mày, sải bước đi nhanh vào đại điện trong cung.——————Đường Cảnh Hạo cứ tưởng Tống Bảo đang quậy tung trời bên trong, kết quả y ngồi trên xích đu ôm miếng vải vụn ngủ thiếp đi."

Gọi thái y chưa?"

"Bẩm Hoàng thượng......"

Cật Hảo vội vàng đáp lời, "Chương thái y vừa về ạ, hắn nói sức khỏe nương nương không có gì đáng ngại, chỉ là lo nghĩ quá nhiều nên e là sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe ạ."

"Y ấy à?"

Đường Cảnh Hạo liếc nhìn Tống Bảo tròn trịa ngủ như heo con trắng mập, thở dài ngồi cạnh Hoàng hậu heo.Hắn đưa tay ấn ấn vết bầm trên vầng trán trắng nõn làm heo con hầm hừ rụt người ra sau.Hoàng đế hừ lạnh một tiếng rồi yên lặng chờ vợ ngủ dậy.Heo ngốc.Hoàng đế lẩm bẩm.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
14


Tống Bảo nằm mơ.

Y mơ thấy cây non ốm yếu chưa được mấy tháng tuổi ngoan ngoãn nằm trong lòng mình.Y nói: "Bé ngoan, trước kia cha không tốt với con, cha sai rồi, sau này cha sẽ làm một người cha tốt, con đừng ghét cha nhé."

Cây non ốm yếu như vụt lớn lên, biết nói biết đi, vẫn quyến luyến nép vào lòng y, cánh tay nhỏ bé ôm chặt vai cha, còn áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào má y cọ xát, tựa như thích đến nỗi không biết nói gì cho phải.Trong lòng Tống Bảo chua xót, y thật vô liêm sỉ, ngay cả một người cha cũng làm không được, kiếp trước y chẳng hề đoái hoài gì đến đứa con duy nhất, còn trút hết mọi nỗi bực dọc của mình với cuộc sống trong cung lên đứa bé vô tội này, lạnh nhạt xem thường, thời gian gần con cũng ít đến thương cảm.Trước kia y cảm thấy đứa nhỏ này được sinh ra vì Hoàng gia, là dòng dõi của vương triều, là trách nhiệm của Đường Cảnh Hạo.Nhưng cây non ốm yếu có lỗi gì đâu?Trời sinh nó chỉ thích cha mình mà thôi.Tim Tống Bảo đau đớn tột cùng, đồng thời còn cảm thấy hoang mang, lúc mới sinh đứa nhỏ này ra trong lòng y cũng tràn ngập yêu thương, sao càng về sau càng bất mãn chứ?Y thế mà chẳng nhớ được gì cả.——————Dưới gầm trời này làm gì có ai ngủ một giấc cũng khóc nức nở vậy đâu.Hôm nay Đường Cảnh Hạo cũng là lần đầu thấy."

Dậy đi......"

"Ưm...... bé cưng."

Tống Bảo không hề hay biết mà còn đang thút thít như đứt từng khúc ruột gan, đến khi bị lay dậy mới giật nảy mình, hoảng hốt nhận ra mình thất lễ."

Thần......

Thần tham kiến Hoàng thượng!"

Có ai nằm ngủ trên ghế làm gò má hằn vết đỏ, hai mắt sưng húp vì khóc, mặt mũi đầm đìa nước mắt, khàn giọng thỉnh an đâu, dù sao trước lúc này Đường Cảnh Hạo cũng chưa từng thấy.Thôi thôi, hắn cũng lười so đo với chú heo ngốc này.

Thế nên Đường Cảnh Hạo chỉ nói."

Ngươi khóc cái gì?"

Hắn vốn định phê bình vài câu rồi dặn y nhớ nhẫn nhịn nhượng bộ trước mặt Thái hậu, ai ngờ thấy y khóc sợ quá nên dứt khoát lờ đi chuyện này.Nhưng Tống Bảo không hề ca cẩm phàn nàn như hắn dự đoán mà buồn rầu ngượng ngùng giơ miếng vải trong ngực lên cho hắn xem, sau đó ảo não nói."

Hoàng thượng......

Thần nghe nói trẻ con mặc áo cha mình may sẽ được khoẻ mạnh, nhưng tay nghề của thần kém quá."

"Nếu bé cưng sinh ra không khoẻ thì làm sao bây giờ, thần thật sự chẳng còn cách nào cả."

Vẻ mặt Tống Hoàng hậu đầy bối rối, "Thần vô dụng quá, chuyện gì cũng làm không xong."

Bảo Bảo lo lắng.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
15


Ngay cả Tống Bảo đầu đất này còn biết mình vô dụng, chuyện gì cũng làm không được cơ à.

Tống Bảo tự nhận thức rõ về mình khiến Đường Cảnh Hạo hết sức cảm động, nhất thời không nói nên lời.Nhưng Đường Cảnh Hạo hoàn toàn không ngờ y lại chờ mong đứa bé trong bụng như thế.Hắn và Tống Bảo đã thành hôn nhiều năm nhưng chẳng mấy thân mật, nói là vợ chồng nhưng còn thua cả bạn bè.

Trước kia ở phủ Thái tử, hắn mải mê suy tính tiền đồ nên đi sớm về trễ, Tống Bảo ngày ngày sống phóng túng trong phủ, mỗi tháng hai người gặp nhau chưa được ba lần, dù có gặp cũng chẳng nói mấy câu.Sau khi hắn lên ngôi, cả hai cùng chuyển vào thâm cung đại viện này.

Từ đó trở đi mới đường đường chính chính tiếp xúc với Tống Bảo.Vẫn vụng về như xưa, ngốc đến nỗi ngay cả mấy lời đồn đại chợ búa này cũng tin.——————Tống Bảo không nghe trả lời cũng không giận, giờ tính tình y chẳng còn kiêu căng ngang tàng như xưa nữa, y chỉ đưa tay lau nước mắt rơi xuống trong mơ rồi sụt sịt một cái, gục đầu xuống lẩm bẩm tự trách mình."

Sao ta lại ngốc vậy chứ, chẳng biết giờ bắt đầu học có kịp không, may áo có mặc được không nữa."

Y sầu lo cũng không phải vô lý.Nên nhớ từ lúc sinh ra đến giờ ngay cả kim khâu Tống Bảo cũng chưa từng xâu lần nào, trời sinh y là để hưởng phúc, hôm nay xâu kim cũng lọ mọ hết một canh giờ, giày vò đến giờ vẫn chưa may được hai mũi.Tống Bảo lo gần chết, nắm chặt mảnh vải trong tay.

Y đã quen sống trong nhung lụa, đầu ngón tay tròn trịa mịn màng như ngọc trai, vừa trơn bóng vừa láng mượt.

Nhưng trên đầu ngón tay như châu như ngọc này lại xuất hiện rất nhiều chấm đỏ li ti vì bị kim đâm, nhìn mà đau cả mắt.Đường Cảnh Hạo thật sự không hiểu, chẳng phải người này luôn yếu ớt nhất sao, đã bị kim đâm ra nông nỗi này mà còn đòi may áo sơ sinh gì nữa."

Chức Tạo Cục có nhiều thợ giỏi lắm......"

Đường Cảnh Hạo còn chưa nói hết đã bị Tống Bảo rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm làm cho ngậm miệng, "Ừ ừ, trẫm biết cha ruột may áo sơ sinh sẽ đem lại may mắn."

"Đúng là may mắn ạ."

Tống Bảo cúi thấp đầu, nước mắt lăn xuống như chuỗi hạt, "Nhưng không biết bé cưng của chúng ta có được may mắn này không nữa, Hoàng thượng......

Thần vô dụng quá."

Đường Cảnh Hạo còn biết làm gì đây, chỉ có thể sai người nấu nước nóng cho Hoàng hậu rửa mặt."

Ngươi cũng biết mình vô dụng à."

Đường Cảnh Hạo cảm thấy tính tình mình đã bị mài mòn, chỉ có thể giành lấy mảnh vải trong tay Hoàng hậu vô dụng, "Nếu cha ruột may áo có thể giúp con khỏe mạnh thì trẫm may là được chứ gì?"

"Hoàng thượng?!"

Tống Bảo sửng sốt, chờ y kịp phản ứng thì đấng cửu ngũ chí tôn bên cạnh đã may xong một tay áo.Tuy không tinh xảo bằng thợ lành nghề nhưng tay áo này thật sự có thể mặc được."

Nhìn cái gì?"

Đường Cảnh Hạo thấy Tống Bảo ngây ngốc nhìn mình chằm chằm thì nổi quạu, "Chẳng phải ngươi đòi may áo sơ sinh à?"

Nhắc tới cũng thảm, đường đường là vương tôn quý tộc nhưng lúc sa cơ thất thế ngay cả y phục cũng phải tự may vá giặt ủi, nhưng giờ hắn lại thành anh hùng, có thể tự may áo cho con mình rồi."

Dạ dạ!"

Tống Bảo mừng rỡ chen đến bên cạnh Đường Cảnh Hạo, "Bệ hạ đúng là anh minh dũng mãnh phi thường, văn thao võ lược không gì không biết, còn biết may áo sơ sinh nữa."

"Hừ."

Tống Bảo nghe thấy Hoàng đế phu quân hừ lạnh một tiếng nhưng không hề tức giận.

Y chăm chú nhìn Đường Cảnh Hạo xâu kim dưới ánh nến, vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng động tác lại hết sức nhẹ nhàng.Y rũ mắt âm thầm đưa tay lau đi hàng lệ vô thức trào ra rồi lén lút nhích lại gần Đường Cảnh Hạo.Hoàng đế phu quân lạnh lùng xa cách của y hình như cũng không khó gần lắm.Biết đâu y có thể dựa dẫm vào hắn chút xíu.Chút xíu là được rồi.Y không tham lam đâu.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
16


Một cái áo sơ sinh thì có gì khó may đâu, chỉ cần may hai tay áo nhỏ, bên hông cột dây thắt nơ là xong, hoàn toàn không cần tốn sức, chỉ có đồ ngốc Tống Bảo không biết làm gì này mới mất nhiều thời gian như vậy, loay hoay nửa ngày vẫn là vải vụn.

Đường Cảnh Hạo nhếch môi giơ lên chiếc áo nhỏ đã thành hình dưới ánh nến nhìn một lát, sau đó tỉ mẩn may thêm mấy đường trên cổ áo.Làm xong hắn lại giơ lên ngắm nghía một hồi, đang định may gút thì thấy Tống Bảo nằm ngủ trên bàn nên dừng lại.Nhóc vô dụng này mới nãy còn la hét đòi cho bé cưng khỏe mạnh vui vẻ, giờ lại ngủ quên hết trời đất."

Dậy đi."

Đường Cảnh Hạo thả xuống áo nhỏ trong tay rồi hắng giọng một cái, cáu kỉnh gọi người, "......

Tống Bảo?"

"Ừm......"

Có thai làm thân thể nặng nề, mỗi ngày đều ngủ không đủ, Tống Bảo mơ màng tỉnh lại, cảm thấy đầu váng mắt hoa, như người không xương dựa vào phu quân.Đường Cảnh Hạo ngây người một lúc mới phát hiện dưới nách thò ra một cái đầu tròn vo, ngốc nghếch nép vào ngực hắn cọ cọ."

Hoàng thượng?"

Ánh mắt lờ đờ của Tống Bảo dần tỉnh táo lại, khi thấy chiếc áo nhỏ trên đùi Đường Cảnh Hạo thì lập tức bừng tỉnh."

Áo nhỏ kìa!!"

Y hết sức vui mừng, hai tay bám chặt Đường Cảnh Hạo rối rít khen ngợi, "Hoàng thượng không hổ là Hoàng thượng mà, trên đời này chắc chẳng có việc gì làm khó được bệ hạ đâu!"

Đường Cảnh Hạo kìm lại khóe miệng, không nói một lời nhìn Tống Bảo cầm áo nhỏ ngắm tới ngắm lui."

Chưa may xong đâu."

Hoàng đế bệ hạ chỉ vào sợi chỉ rồi nói, "Ngươi may gút lại xem như làm xong rồi đấy."

"Dạ dạ!"

Tống Bảo cầm kim, bàn tay run run nghiêm túc may một cái gút xấu ơi là xấu.Y thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi mất mặt, ngước mắt lên mới phát hiện Hoàng đế thích cười nhạo y nhất giờ đang nghiêm túc nhìn y, chẳng có vẻ gì là chế giễu mà còn nói."

Lần này xem như hai cha cùng may chiếc áo nhỏ này, ngươi đừng khóc nữa, hoàng nhi của trẫm chắc chắn sẽ bình an khoẻ mạnh thôi."

Tống Bảo ngẩn người, lần đầu tiên nhận ra phu quân luôn lạnh lùng xa cách vẫn rất dung túng tính nết của mình.

Trong thâm cung rộng lớn này cũng không phải không có chỗ cho y nương tựa."

Bệ hạ......"

Ánh mắt Tống Bảo tràn đầy dịu dàng khiến tim Đường Cảnh Hạo vô thức đập mạnh."

Sao?"

"Thần......"

Tống Bảo vừa mở miệng đã thấy bụng sôi ùng ục.Ọc......

ọc ọc!!Thần đói bụng rồi.Thật là mất hứng.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
17


"Mau lên mau lên!

Hoàng hậu nương nương muốn ăn khuya kìa!"

Các đầu bếp Ngự Thiện Phòng cực kỳ khẩn trương, chỉ hận không thể đem hết bản lĩnh của mình ra trổ tài."

Bảy bảy bốn chín món khai vị, tám tám sáu bốn món chính, đừng có sơ suất gì đấy."

Bếp trưởng hô hào với khí thế ngất trời, "Tiểu Dịch, bánh ngọt giao cho ngươi nhé."

"Dạ, biết rồi sư phó."

Thanh niên vừa đáp lời cúi thấp đầu, nếu hắn ngẩng mặt lên thì người chung quanh sẽ lập tức phát hiện đây hoàn toàn không phải đầu bếp Tiểu Dịch mặt tròn hay cười.Hắn âm thầm đi tới góc phòng rồi lấy ra một đĩa bánh ngọt tinh xảo để lẫn vào bàn đồ ăn đầy ắp.——————"Bệ hạ, thần đói bụng quá à."

Tống Bảo ủ rũ dựa vào giường, cố gắng ngẩng đầu nhìn sang Đường Cảnh Hạo."

Gọi người nấu rồi, ngươi ráng nhịn thêm chút nữa đi."

Ánh mắt Tống Bảo đột nhiên ảm đạm, ngoan ngoãn cuộn tròn như quả bóng."

Dạ."

Sao nhìn bộ dạng tội nghiệp thế kia, Đường Cảnh Hạo quả thực cảm thấy như mình vừa phạm tội tày trời.

Hắn đành phải hắng giọng ngồi xuống cạnh Hoàng hậu, vuốt mái tóc đen mượt như lụa của y sau khi tháo trâm."

Phải rồi!"

Tống Bảo đang ỉu xìu đột nhiên ngẩng đầu, hấp tấp ngồi dậy rồi chống tay bò lên đùi Đường Cảnh Hạo, "Thời thế không yên ổn, dân chúng cũng chẳng được ăn ngon, thần không đòi hỏi gì cả, chỉ cần một bát mì chay là được rồi."

"Mì chay?"

Đây là Tống tiểu công tử không phải ngô đồng không đậu, không phải cam lộ không uống sao?Đường Cảnh Hạo nhìn nhóc đáng thương nằm trên đùi, nhịn không được hỏi lại: "Giờ ngươi chỉ ăn mì chay thôi à?"

"Dạ dạ."

Tống Bảo nghiêm túc gật đầu, "Bệ hạ mới lên ngôi, dân tình còn đói khổ, thần là Hoàng hậu, chuyện khác không thể phân ưu với bệ hạ thì bớt ăn bớt tiêu một chút, cũng xem như tích phúc cho bé cưng của chúng ta rồi."

"Nghĩ được như vậy thật khó cho ngươi."

Đường Cảnh Hạo khẽ gật đầu, "Người đâu, bảo Ngự Thiện Phòng từ nay trở đi điều chỉnh lại đồ ăn, nhân viên nào dư thừa thì cho về quê......

Nhìn trẫm làm gì, hối hận rồi à?"

"Đâu có đâu có."

Tống Bảo vỗ ngực, "Tại thần thấy bệ hạ nhanh quá thôi!"

"À."

Đường Cảnh Hạo mím môi.Được khen nhưng sao hắn cứ cảm thấy sai sai nhỉ.——————"Tiểu Dịch, đây là thù lao của ngươi, đem bánh ngọt về nhà đi."

"Hả??"

Chưa kịp đem đồ qua cổng cung đã phải thu dọn hành lý về nhà, Tiểu Dịch không khỏi mờ mịt.Sao...... lần này không theo kịch bản gì hết vậy?
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
18


Trên đường lớn náo nhiệt ở kinh đô, một người đứng quay mặt vào tường thành, ai thấy cũng vội vã né xa vì tưởng người này không biết xấu hổ tiểu tiện bừa bãi.

"Hệ thống!

Mau ra đây cho ta!"

Đầu bếp Tiểu Dịch lúc nãy trong cung còn rụt rè khép nép giờ đang sầm mặt lầm bầm."

Hệ thống 54250 sẵn sàng phục vụ ngài."

"Sao tên họ Tống kia tự dưng đổi khẩu vị, muốn bớt ăn thế hả?"

Tiểu Dịch cau mày, trong lòng gấp đến độ xoay quanh.Nên nhớ kiếp trước Tống Hoàng hậu là người xa hoa nhất, dù món ăn quý hiếm cỡ nào đặt trước mặt y cũng sẽ không động đũa đến lần thứ ba, giở chút mánh khóe với đồ ăn quả thực dễ như trở bàn tay.

Mấy loại thuốc không màu không vị của hệ thống dù Thiên Vương Lão Tử có xuống đây cũng chẳng tóm được hắn.Nhưng giờ hắn đã bị đuổi việc, dù có bản lĩnh đến đâu cũng không thể trực tiếp nhét đồ vào miệng Tống Bảo được."

Tôi không hiểu ngài đang nói gì cả."

"Mẹ!"

Tiểu Dịch lại chửi bậy.Lần trước nghịch chuyển thời không tốn quá nhiều điểm tích lũy, năng lượng hệ thống của hắn cũng cạn sạch, giờ chỉ có thể ở trạng thái chờ, từ trí tuệ nhân tạo biến thành đồ thiểu năng.Tiểu Dịch lại móc từ trong ngực ra quyển "Bảo Bảo được bệ hạ lạnh lùng yêu nhất" sắp bị hắn lật nhàu.Lúc trước hắn bất ngờ đi vào thế giới này đã phát hiện ra quyển tiểu thuyết nhảm nhí kia.Tiểu thiếu gia kiêu kỳ đỏng đảnh và Hoàng đế bệ hạ lạnh lùng vô tình cưới trước yêu sau, từ chán ghét nhau đến ý hợp tâm đầu, Tiểu Dịch quả thực không hiểu tại sao kịch bản cẩu huyết này có thể dẫn đến kết cục viên mãn như vậy.Tiểu ca nhi phàm tục vô vị Tống Bảo hết ăn lại nằm, dựa vào cái gì có thể ngồi vững trên ngai Hoàng hậu dưới một người trên vạn người này?Dựa vào cái gì Hoàng đế bệ hạ đẹp trai mạnh mẽ kia lại yêu một tên đầu đất, còn một đời một kiếp một đôi người nữa chứ?Dựa vào cái gì không phải là hắn?Hắn là thanh niên IQ cao được tiếp thu nền giáo dục hiện đại, có tố chất có văn hóa, chỉ cần há mồm là ba trăm bài thơ Đường tuôn ra lai láng.

Quyền thế, địa vị, còn có đệ nhất phu quân trên đời này phải thuộc về hắn mới đúng.Thật đáng hận, Tiểu Dịch cứ nhớ đến chuyện kiếp trước thì sắc mặt lại sa sầm.

Rõ ràng nhân duyên hai người này đã bị hắn chia rẽ, Tống Bảo và cả nhà Tống gia đều cuốn xéo, tại sao Đường Cảnh Hạo vẫn không yêu hắn chứ, thậm chí khi hắn muốn giải quyết gánh nặng vướng víu còn ra mặt can thiệp, nam nhân vô tình kia từ trên cao nhìn xuống hắn, câu nói sau cùng còn văng vẳng bên tai."

Mưu đồ làm hại hoàng tự, lăng trì xử tử."

Tiểu Dịch rùng mình một cái rồi cười khặc khặc, đâu ai ngờ hắn có thể nghịch chuyển thời không để quay trở lại!Trong thế giới này hắn mới là nhân vật chính!"

Khặc khặc khặc......"——————Hắn đang vui tươi hí hửng thì đứa bé bên cạnh vừa khóc vừa chạy về nhà tìm mẹ."

Nương!

Ở góc tường kia có tên điên vừa đái vừa cười kìa!"

Dọa bé sợ hết hồn.
 
Back
Top Bottom