Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
421,565
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
323683665-256-k110565.jpg

[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trương Đại Cát
Nhân vật chính: Đường Cảnh Hạo X Tống Bảo
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
00


Tác giả: Trương Đại CátNhân vật chính: Đường Cảnh Hạo X Tống BảoTag: Cổ đại, sinh con, niên thượng, trùng sinh, cung đình hầu tước, 1v1, HE
Số chương: 86
•─────────★•♛•★────────•

Ca nhi Tống Bảo này chỉ được mỗi dung nhan mỹ lệ chứ đầu óc không sáng suốt cho lắm.Kiếp trước làm Hoàng hậu cao quý nhưng chỉ muốn có được tự do và tình yêu, đã nhát gan lại còn vì một hoạ sĩ chẳng ra gì mà nổi loạn chống đối, quả nhiên rơi vào kết cục thê thảm, vừa hại người nhà vừa mất mạng mình.May mà trời cao thương tình cho y sống lại một kiếp, giờ y chỉ muốn chổng mông nóng của mình dán mặt lạnh của bệ hạ, tình yêu đáng mơ ước, tự do cũng đáng quý, nhưng vì mạng nhỏ cả hai đều có thể vứt hết.Bệ hạ cứu ta với!!
┗━━━━━━༻❁༺━━━━━━┛
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
01


"Nương nương!

Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!"

Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu.Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ.Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong."

Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!"

"Phiền chết......"

Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận......

Cật Hảo?

Hát Hảo?"

Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung.

Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa.

Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi."

Sao các ngươi lại ở đây?!"

"Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao!

Mau mau mau!

Truyền thái y đi!"

Cật Hảo sợ run người, Hát Hảo đành phải nghiêm mặt nói với hắn: "Nương nương không phải đụng cột mà là đụng đậu hũ, không làm phượng thể bị thương được đâu."

Lúc này Cật Hảo mới thở phào nhẹ nhõm: "Nương nương ngài đừng đùa tiểu nhân nữa, hôm nay là ngày trọng đại của bệ hạ và ngài nên tuyệt đối không được phạm sai sót gì đâu ạ!"

"Ngày trọng đại?"

Tống Bảo choáng váng ôm đầu, bị trâm hoa trên mũ phượng làm đau tay mới phát hiện đầu mình đau là vì chiếc mũ phượng đồ sộ này.Y cúi đầu thấy trên người mình không phải áo vải mà là lễ phục triều hội của Hoàng hậu."

Trời ạ!"

Nước mắt Tống Bảo lập tức rơi lã chã, khóc như hoa lê đẫm mưa.Cuộc sống cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý của y đã trở lại rồi sao!"

Ngày đại hỉ ngài đừng khóc chứ ạ!"

Cật Hảo thấy bộ dạng này của y lại nhảy dựng lên, "Bệ hạ sắp đến rồi, tuyệt đối không được bỏ lỡ giờ lành đâu ạ!"

"Ừ ừ ừ, ta không lỡ ta không lỡ!"

Tống Bảo lau mặt rồi vội vàng đi ra cửa, chân nam đá chân chiêu vấp phải bậc cửa lao thẳng ra ngoài rồi đâm sầm vào ngực người đi tới."

Á!"

Mũi miệng Tống Bảo đau ê ẩm, vừa ngẩng khuôn mặt tèm lem lên thì thấy ngay gương mặt lạnh lùng tràn đầy chán ghét của Đường Cảnh Hạo nhìn mình trừng trừng."

Bệ...... hạ."

Sao người này vẫn đáng sợ thế chứ.Huhuhu, lại càng muốn khóc hơn.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
02


Đường Cảnh Hạo nhíu mày nhìn Tống Bảo, sau vẻ lạnh lùng là mất kiên nhẫn.

Hắn quả thực không thích vị chính thê được kiệu lớn tám người khiêng về vương phủ này.Hắn là Thái tử nhưng lại không được lòng lão Hoàng đế cho lắm.Hôn quân cha hắn chuyện hồ đồ gì cũng làm được, nếu không có lương thần liều chết can ngăn e là chẳng những phế bỏ hắn mà còn chém bay đầu nữa.

Gia tộc mẫu hậu hắn sa sút, sau hắn còn có hai đệ đệ choai choai nên chỉ có thể tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài.Tống thừa tướng là quyền thần đương triều và cũng là hiền thần nhưng xưa nay luôn bo bo giữ mình, giữ lập trường trung lập không theo phe nào, điểm yếu duy nhất chính là Tống Bảo, con trai độc nhất của ông.Cả đời Tống thừa tướng chỉ có mỗi ca nhi bảo bối này mà thôi.

Khi Tống Bảo sinh ra, Tống thừa tướng đã ngoài tứ tuần nên xem Tống Bảo như báu vật, nuông chiều hết mức.

Huống chi Tống Bảo còn xinh đẹp hệt như mẹ mình, các thiếu gia vương tôn trẻ tuổi chỉ gặp một lần mà tim đã đập thình thịch nửa canh giờ.Đáng tiếc Tống Bảo ngoại trừ áo đến đưa tay cơm đến há miệng còn nổi danh kiêu căng tùy hứng, các con em thế gia ban đầu bị dung nhan mỹ lệ của y hấp dẫn nhưng chưa đầy mười ngày nửa tháng đã thấy phiền phức vô cùng, chỉ muốn bỏ chạy thật xa.

Chỉ có Thái tử Đường Cảnh Hạo này không tin lời đồn mà đem kiệu lớn tám người khiêng rước y về nhà.Nhưng Đường Cảnh Hạo biết rõ ca nhi Tống Bảo này chính là bao cỏ bên ngoài tô vàng nạm ngọc còn bên trong thối rữa, nửa điểm hữu dụng cũng chẳng có, không gây thêm phiền phức cho người khác đã là tạ ơn trời đất lắm rồi, hoàn toàn chẳng trông cậy được.Hư vinh, vụng về, hay ra vẻ, không có thể thống gì."

Hôm nay là đại điển đăng cơ của bệ hạ, xin nương nương mau sửa soạn chu toàn để kịp dự lễ đi ạ."

"Biết rồi ma ma!"

Tống Bảo hấp tấp sửa lại mũ phượng bị đụng lệch rồi ba bước thành một bước vội vàng đuổi theo tân đế đã quay lưng bỏ đi.Kiếp trước y vùng vằng không chịu dự lễ đăng cơ này vì cảm thấy đại điển phong hậu rườm rà phiền toái vô cùng, kiếp này thì không dám nữa.Y chỉ muốn ngồi vững ngai Hoàng hậu của mình rồi ăn ngon uống sướng đến hết đời thôi.Cùng lắm thì......

Tống Bảo cắn môi nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Đường Cảnh Hạo, cùng lắm thì nạp thêm mười mấy mỹ nhân cho bệ hạ vậy, chắc không rảnh để xem thường y nữa đâu.Thỏ đế xông lên đi!
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
03


Tống Bảo vẫn đánh giá mình quá cao.

Ban nãy y chỉ nghĩ tuyệt đối không được giở tính trẻ con phụng phịu nhăn nhó mà phải ngoan ngoãn tham gia nghi lễ, nhưng lại quên mất mình chơi bời lêu lổng, khó chịu đựng nhất là nghe quan văn tụng kinh.Đầu y bị mũ phượng siết đau nên chỉ có thể ngồi trên phượng vị lấy tay chống đầu, kết quả gà gật một hồi lại ngủ mất, đến lúc được phong Hoàng hậu vẫn còn ngủ khò khò."

Hoàng hậu!"

Tống Bảo vừa mở mắt ra đã thấy Đường Cảnh Hạo mặc lễ phục đứng trước mặt nhìn y chằm chằm với vẻ mặt hết sức khó coi.Cũng may vẫn là khuôn mặt thúi quen thuộc, vành mắt Tống Bảo đỏ lên muốn xin bệ hạ khai ân để mình về kinh thành tảo mộ song thân."

Bệ hạ......"

Rõ ràng mình là kẻ vô tích sự, dự nghi lễ trang nghiêm như thế cũng chẳng nên hồn, thế mà chưa nói được nửa chữ đã rưng rưng nước mắt như bị oan ức lắm vậy.Tiểu thái giám Lưu Ly bên cạnh bệ hạ cười tủm tỉm nhắc y."

Hoàng hậu nương nương, mau lĩnh chỉ đi ạ."

Lúc này Tống Bảo mới nhớ ra mình không còn là Tống Hoàng hậu tự làm tự chịu kiếp trước nữa, thế là vội vàng lĩnh chỉ tạ ơn."

Thần xin lĩnh chỉ!"

Tống Bảo quỳ phịch xuống làm đầu gối va cộp một tiếng, hai mắt nổi đom đóm vì đau nhưng vẫn không quên tiếp tục nịnh bợ Hoàng đế, "Tạ chủ long ân!"

"Hoàng hậu bình thân."

Đường Cảnh Hạo thực sự không muốn thấy y mất mặt xấu hổ nên vội cho y đứng dậy, ai ngờ Tống Bảo vẫn quỳ thẳng tắp làm Hoàng đế không khỏi thắc mắc, đành phải hạ giọng hỏi y."

Chưa chịu dậy nữa à?"

Gương mặt xinh đẹp của Tống Bảo đỏ bừng, tủi thân gần chết, y nói lí nhí."

Ta...... thần bị tê chân ạ."

Chỉ có bệ hạ đỡ mới đứng dậy được thôi.Cũng đâu còn cách nào.Y là đồ vô tích sự mà.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
04


Lễ đăng cơ kéo dài từ tinh mơ đến tối mịt, sau khi kết thúc Tống Bảo chỉ cảm thấy cả chân lẫn bụng mình đều run lên.

Về tẩm cung cũng là ngồi kiệu về."

Cật Hảo, Hát Hảo?"

Tống Bảo vừa được dìu vào cửa chính cung điện đã lảo đảo vịn lưng ghế hít sâu mấy hơi rồi vội vàng xoa ngực."

Nương nương có gì sai bảo ạ?"

"Có gì ăn không?"

Tống Bảo rơm rớm nước mắt, y thật sự đói lắm rồi.Muốn ăn cơm cơ.——————Sống lại một đời, đây là bữa cơm đầu tiên của Tống Bảo.Thật là ngon quá đi mất.Tống Bảo ăn đến nỗi mắc nghẹn.Nên nhớ Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi điện hạ, quý tử Tống phủ từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ ngày nào.Đừng nói ăn mà chỉ uống thôi cũng là sương mai lọc qua vàng tinh khiết, được hầu hạ như Vương Mẫu Nương Nương vậy.Tống Bảo xưa kia là ai cơ chứ, cả đĩa cá nấu nướng cầu kỳ bưng lên y cũng chỉ gắp một miếng thịt mềm trên má con cá.Thế mà hôm nay lại ôm gà quay vùi đầu gặm, mặt mũi dính đầy dầu mỡ, tóc tai bết lại."

Nương nương?"

Cật Hảo sợ tái mặt, run rẩy quay sang níu lấy Hát Hảo."

Chắc không phải nương nương của chúng ta bị trúng tà đấy chứ?"

"Hoàng thượng."

"Đúng đúng đúng, Hoàng thượng, để ta đi tìm......"

Cật Hảo đang định nói đi tìm Hoàng thượng thì vừa quay đầu đã thấy Hoàng thượng xuất quỷ nhập thần đứng ở cửa."

Hoàng thượng vạn tuế!"

Cật Hảo giật nảy mình, suýt nữa té chúi nhủi.Đây là Hoàng đế gì thế, thuộc hạ không báo được một tiếng sao?Tống Bảo cũng nghe Cật Hảo nói Hoàng thượng giá lâm nên hấp tấp đứng dậy, trên tay còn bưng gà quay, vội vàng hành lễ."

Tham kiến bệ hạ......"

Tống Bảo nghe Đường Cảnh Hạo cho mình bình thân thì vội đứng dậy, ai ngờ dạ dày cuộn lên, trong lòng giật thót, thế là trực tiếp "Ọe!" tại chỗ.Tống Bảo vô thức che miệng nhưng ngửi tay mình dầu mỡ lại càng buồn nôn hơn, ngay cả nước chua cũng nôn ra."

Bệ hạ ọe......

Thần ọe ọe ọe!"

Thôi thôi, Tống Bảo ngậm miệng đây.Ngậm miệng cũng không được thì nôn ra đi.Huhu, dạ dày khó chịu quá.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
05


Đời người sao lại lắm thời khắc éo le ngang trái vậy chứ.

Mặt Tống Bảo xám ngắt như tro.Y chỉ biết phải nghe lời không được đắc tội Hoàng đế, sao giờ có cảm giác tội mình nặng thêm rồi.Ít nhất kiếp trước y không dự lễ, không có đến sẽ không có đi, cũng không có diễn biến tiếp theo.

Từ đầu đến cuối Đường Cảnh Hạo chưa bao giờ mắng thẳng mặt y, đâu như hôm nay ôm ấp tựa lưng nhau, để mặc sự im lặng như đang lên men."

Bệ hạ......"

Tống Bảo thở dài, "Để ta gọi Cật Hảo và Hát Hảo đến chỗ ngươi lấy bộ đồ khác thay ra."

Nếu không cứ mặc áo ngủ như thế cũng không ổn lắm.Đường Cảnh Hạo ngước mắt liếc y một cái mới không mặn không nhạt mở miệng."

Hôm nay là mười lăm."

Cứ như đang mắng y ngốc vậy, Tống Bảo lúng túng xoắn ngón tay."

À à."

Mồng một và mười lăm đến ngủ lại tẩm cung Hoàng hậu, lệ cũ này y biết mà.Dù sao kiếp trước ngoại trừ mồng một và mười lăm Hoàng đế đúng hạn tới gieo giống cho y thì bình thường đều ngủ trong phòng lớn của mình.Tống Bảo thở dài, kể ra cũng tội, tuy Đường Cảnh Hạo vô cùng tài giỏi nhưng vì thế lực phụ thân y nên không thể không nhượng bộ, làm Hoàng đế mà chỉ có mỗi một Hoàng hậu là y.Không được ngủ với mỹ nhân có đáng làm đàn ông nữa không.Tống Bảo chợt nhớ lại kiếp trước mình náo loạn đòi ly hôn làm mất hết mặt mũi Hoàng gia, bị kẻ khác xúi giục tìm lại chính mình.

Kết quả y vừa xuất cung thì kẻ xúi bẩy y ở lại khuyên Đường Cảnh Hạo tìm người mới tốt hơn, chuyện này làm y tức chết.Náo loạn bao nhiêu lâu, kết cục bị kẻ khác trăm phương ngàn kế đào góc tường, có trách cũng chỉ trách mình là đồ ngốc mù quáng, có phước không biết hưởng lại tự chuốc lấy đau khổ.Tống Bảo nhớ lại những ngày tháng đắng cay ở kiếp trước sau khi xuất cung, cả nhà lưu vong, khổ không thể tả, nhất thời trong lòng chua xót cúi đầu òa khóc.Đường Cảnh Hạo sững người nhìn y khóc.Không phải chứ không phải chứ, nôn đầy người trẫm còn bày đặt ở đây ngươi ngươi ta ta, hắn còn chưa trị bao cỏ này tội đại bất kính cơ mà.Giờ nghe nói đến ngày ngủ chung thì lại khóc nức nở như bán mình chôn cha là sao?Hoàng thượng cạn lời.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
06


Tống Bảo khóc lóc một hồi lại buồn nôn.

Y cũng không rõ tại sao bỗng dưng mình buồn nôn như vậy, trong hoàng cung toàn sơn hào hải vị chứ đâu phải cơm thiu lúc trước y ăn.Nhưng y thật sự buồn nôn khủng khiếp, từ đầu đến chân đều ọe nước chua.Ngay cả Hoàng đế cáu kỉnh cũng không để ý tới, ôm ống nhổ Cật Hảo bưng cho mình nôn ọe không ngừng.Đến khi nôn không còn một giọt, súc miệng bằng nước lá bạc hà đun sôi để nguội nửa ngày mới hoàn hồn lại.

"Bệ hạ......"

Tống Bảo ngồi xổm dưới đất không đứng lên nổi, "Có phải ta sắp chết rồi không."

Hay là thuốc chuột y uống kiếp trước giờ mới phát huy tác dụng, y vẫn không được sống để hưởng phúc sao.Đường Cảnh Hạo đúng hạn đến gieo hạt giờ cũng hết sạch hứng thú.Tình cảm giữa hắn và Tống Bảo vốn đã ít đến đáng thương, tuy là vợ chồng son nhưng lúc nào cũng mỗi người một nơi.Lúc mới thành thân hắn còn ôm vài phần tâm tư cử án tề mi, giờ đã bị những toan tính ngày đêm của Tống Bảo làm cho biến mất hầu như không còn.Nếu không phải dáng dấp Tống Bảo đẹp tuyệt chắc đã cạn sạch kiên nhẫn từ lâu.Nhưng dù thế nào cũng không thể để Hoàng hậu xảy ra chuyện trong ngày đại lễ được, tuy trong lòng Đường Cảnh Hạo vẫn cảm thấy Tống Bảo đang cố ý giở trò nhưng vẫn ra lệnh: "Hàn Mặc, mau truyền thái y đi."

Thuộc hạ nhận lệnh rời đi, hắn lại sai Cật Hảo và Hát Hảo đi làm chút đồ uống dưỡng dạ dày cho Tống Bảo.Quỷ yếu ớt ngày thường một món không gắp hai lần, thế mà hôm nay đổi tính ôm nguyên con gà quay mà gặm.

Đường Cảnh Hạo nghi hoặc khó hiểu, cuối cùng đành kết luận qua loa Tống Bảo xung khắc với mình.Người ngồi xổm dưới đất không hề biết ý nghĩ trong đầu Hoàng đế mà còn mở miệng nói: "Bệ hạ, thần thất trách e là không thể hầu hạ tốt bệ hạ được.

Ngày mai tuyển cho ngài tám mười quý tử quý nữ để ngài tùy ý hưởng thụ đi!"

Tống Bảo nói xong còn cảm thấy mình nói thật hay, kết quả lại làm Hoàng đế giận tím mặt."

Trẫm đã hứa với Tống thừa tướng ba ngàn dòng sông chỉ uống một gáo, Hoàng hậu đừng quá lo lắng!"

Đúng vậy, trước kia hắn muốn lôi kéo Tống thừa tướng nổi tiếng thương con nên không tiếc hứa hẹn kiếp này không nạp thiếp.

Giờ Tống Bảo cố ý nhắc lại chuyện này e là đang muốn nhắc hắn đừng quên ân tình Tống gia phò tá.Thấy mặt Đường Cảnh Hạo càng lúc càng sa sầm, Tống Bảo sầu gần chết.Tiêu rồi tiêu rồi.Y thật lòng đề nghị mà sao Hoàng đế lại nghĩ y đang nhắc khéo mình chứ?Haizz, cũng xem như tâm ý tương thông ở một phương diện khác đi.Đúng là phu thê tình thâm mà.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
07


Tống Bảo hết sức bội phục mình, mỗi ngày đều cùng Đường Cảnh Hạo cố gắng trải nghiệm thế nào gọi là gặp người không hợp nửa câu cũng nhiều.

Vì kiếp trước y không chịu được kiểu bạo lực lạnh này nên mới ồn ào đòi ly hôn!Quả thật không phải là gây sự vô cớ, Tống Bảo ngước mắt nhìn trộm Đường Cảnh Hạo im lặng ngồi đối diện, cảm thấy mình rất có lý.Cũng chỉ có thể trách y bồng bột nông nổi mà thôi.Khi Đường Cảnh Hạo còn là Thái tử đến cầu hôn, nhà y cũng chưa đồng ý ngay, cha mẹ y đều thương con nên hỏi ý kiến y vẫn còn trẻ người non dạ.Y thì hiểu gì chứ, lúc đó mắt cao tay thấp nên nói lời đại nghịch bất đạo, mở miệng ra đòi làm Hoàng hậu nương nương.Tống Bảo dễ dàng thốt ra câu dễ rơi đầu này cũng đủ thấy y ngu xuẩn cỡ nào.Nhưng Hoàng hậu nương nương đâu dễ làm như vậy, tuy không thể nhúng tay vào chính sự nhưng thỉnh thoảng lo liệu nghi thức lễ lạc cũng đủ làm người ta phiền lòng cực độ.

Trong hậu cung này chuyện lớn chuyện nhỏ đều do Hoàng hậu quán xuyến, hơn nữa còn phải đi hầu hạ Thái hậu từ con dâu lên mẹ chồng kia.Y không ưa mẹ Đường Cảnh Hạo, mẹ hắn cũng chướng mắt đứa con dâu vô dụng này, kiếp trước hai người họ ngày ngày đấu khẩu làm Hoàng đế phiền lòng đến nỗi phải đến đại điện ở.Lúc ấy y chỉ muốn tự do nhưng không hề nghĩ một chút bản lĩnh mình cũng không có, vai không thể gánh tay không thể xách, kén cá chọn canh chọn nhẹ sợ nặng, không có cha mẹ bảo bọc nhà chồng chăm lo thì còn thua cả bao hàng ở bến tàu, chỉ có thể chết đói mà thôi.Kiếp trước ai đó suốt ngày kề tai y thủ thỉ tự do yêu đương, ca nhi độc lập, tẩy não y đến nỗi chỉ hận không thể xăm lên người, giờ y mới hiểu đó chỉ là nói suông, tất cả đều là đánh rắm.Tống Bảo y cũng đâu phải đồ vô tích sự, phải nghiêm chỉnh làm tốt chức Hoàng hậu này mới được!Nghĩ vậy y lại bắt đầu lao tâm khổ tứ.Không bột đố gột nên hồ, công việc này phải bắt đầu từ đâu đây.Tống Bảo đang miên man suy nghĩ thì bị thái y không biết đến đây bắt mạch cho y từ lúc nào làm giật nảy mình."

Chúc mừng bệ hạ!

Chúc mừng nương nương!"

Thái y râu bạc quỳ xuống hành lễ với y, "Nương nương có thai rồi ạ!"

"À......"

Thế mà lúc này lại có, Tống Bảo vô thức xoa bụng phẳng lì, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.Muốn làm Hoàng hậu tốt thì bắt đầu từ sinh con trước đi!Dù sao cũng có hoàng vị phải thừa kế mà.
 
[Hoàn][Đm] Hoàng Hậu Nhát Gan
08


Tống Bảo hơi bỡ ngỡ.

Dù sao y cũng mới sống lại một ngày, chưa hết mệt mỏi sau lễ đăng cơ và phong hậu đã nghe thấy một tin lớn như thế.Kiếp trước khi bụng to rồi y mới phát hiện mình có thai.Lúc đó Đường Cảnh Hạo dẫn các đại thần đến vườn Hoàng gia săn bắn, y vừa ngại khổ vừa sợ mệt, tinh thần rã rời, kết quả bất cẩn ngã từ trên ngựa xuống, bụng đau suýt ngất, gọi thái y đến mới phát hiện có thai.Tuy giữ được cái thai này nhưng vẫn làm tổn thương thân thể, y rất khó mang thai được nữa, đứa nhỏ chưa đủ tháng đã sinh non, hai ngày hai đêm mới sinh ra, dù được chăm sóc kỹ lưỡng nhưng vẫn ốm yếu nhiều bệnh, mãi đến lúc mấy tuổi cũng không thấy khá hơn, ra gió một lát đã cảm lạnh sốt cao, chẳng khác nào cây non yếu ớt.Cây non yếu ớt rất bám y, từ lúc sinh ra đã tràn ngập kính yêu với người cha không đứng đắn này.

Nhưng lúc đó y chỉ thấy phiền phức, cảm thấy bị trói buộc tay chân, chỉ hận không thể ném đứa nhỏ ra xa ngàn dặm.Đó là khoảng thời gian đáng xấu hổ nhất ở kiếp trước, y và gã họa sĩ kia bị dư luận đồn đại xôn xao, Thái hậu nghiến răng nghiến lợi căm ghét y, Hoàng đế đã cạn sạch kiên nhẫn với y, mọi người chỉ ước gì Hoàng hậu nhục nhã này đập đầu vào cửa tự kết liễu, chỉ có cây non yếu ớt luôn bị y ghét bỏ rối rít xin tha cho y.Về sau y bị lưu đày, rốt cuộc không còn gặp lại, cũng không biết cây non yếu ớt được Hoàng đế và Thái hậu nuôi nấng có khỏe hơn chút nào không, có cao lớn không.——————Đường Cảnh Hạo ngợi khen thái y chẩn đoán ra long thai, vừa quay lại thì thấy Tống Bảo đang cúi đầu gạt lệ, quả thực đầu to như cái đấu.Ngày ngày hắn ở triều đình ngươi lừa ta gạt, dù năm đó suýt bị chém đầu cũng không thấy tiểu ca nhi này khóc thương đau lòng.Nói không được, dỗ không được, dù hắn có là Hoàng đế cũng chẳng có cách nào.May mà chỉ có một Hoàng hậu, nếu là tam cung lục viện, mỗi người đều chạy tới khóc lóc thì hắn thà đi tu cho xong.Nhưng nhìn Tống Bảo thật sự quá thương tâm, hiếm lắm mới có lần Đường Cảnh Hạo khuyên nhủ mấy câu."

Giờ ngươi đã là Hoàng hậu rồi, duy trì dòng dõi Hoàng gia cũng là bổn phận, trẫm sẽ cử thái y giỏi nhất bắt mạch bình an hàng ngày, ngươi bớt lo một chút sẽ không sao đâu."

Tống Bảo sững sờ, đột nhiên nhớ lại chuyện kiếp trước.——————"Bọn họ chỉ xem trọng hoàng tử hoàng tôn chứ đâu thèm quan tâm đến cảm nhận của ngươi!

Xem ngươi là cái gì hả?

Hoàn toàn chỉ là công cụ sinh sản thôi!"

Người kia căm giận bất bình xúi giục, "Ngươi đâu còn là chính mình nữa!

Ngươi sống vì lẽ gì, ngươi phải vì mình chứ!

Bất kể cha mẹ hay con cái đều là gông xiềng trên người ngươi, ngươi phải thoát khỏi chế độ phong kiến này, phải làm chính mình mới được!"——————Cái gọi là sống cho mình mà người kia nói chính là ích kỷ hám lợi, cuối cùng rơi vào kết cục vợ chồng hết duyên, cửa nát nhà tan.Tống Bảo tự giễu cười một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh Hạo đứng trước mặt, bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra rất quan tâm y, yếu đuối dụi đầu vào lòng hắn.Đường Cảnh Hạo đã bao giờ thấy Tống Bảo ôm ấp yêu thương đâu?

Ngay cả Hoàng hậu cũng quên gọi, chỉ thấp giọng gọi tên y."......

Tống Bảo?"

Cảm nhận được cơ bắp căng cứng dưới vải áo, ngay cả Tống Bảo cũng buồn cười.Y và Hoàng đế thật sự quá xa cách nhau.

"Bệ hạ......"

Tống Bảo ai oán nói, "Thần ngốc quá đi mất."

Lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy chắc là nói y nhỉ."

Ngươi cũng biết à?"

Đường Cảnh Hạo tức quá hóa cười, đưa tay xoa nhẹ đầu ngốc của Hoàng hậu, "Ngủ đi."

Người ngốc phải ngủ nhiều một chút.
 
Back
Top Bottom