Lãng Mạn [HOÀN/ĐM EDIT] Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt [Giới giải trí]

[Hoàn/Đm Edit] Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt [Giới Giải Trí]
Phiên ngoại 2: Lộ Tưởng (2)


Hắn bắt đầu nhiều lần quấy rầy Lộ Tưởng, mỹ danh nói là thiếu một người cùng ăn cơm, ngày ngày kéo Lộ Tưởng ăn cùng.

Lộ Tưởng dù có chút không muốn, nhưng chưa bao giờ thật sự cự tuyệt hắn.

Thái độ như vậy cho Trình Giới động lực rất lớn, hắn bắt đầu có ý định kéo Lộ Tưởng ra ngoài đi dạo.

Ban đầu chỉ là buổi sáng ra ngoài tản bộ, về sau dần biến thành kéo cậu ra cổng tiểu khu xem các thím nhảy quảng trường, rồi lại dần dẫn Lộ Tưởng ra khỏi khu nhà đưa cậu đi dạo siêu thị mua thức ăn...

Trình Giới chưa từng đề cập với Lộ Tưởng chuyện bệnh tình của cậu, chỉ như đối đãi với một người bạn bình thường.

Nhưng chỉ có bản thân Trình Giới biết, từng cử chỉ lời nói của hắn đều cẩn thận từng li.

Trình Giới không cảm thấy mình thế này có chỗ nào bất thường, thân là một thanh niên năm tốt, nên lấy giúp người làm niềm vui.

Hơn nữa nhỡ đâu có ngày Lộ Tưởng nghĩ quẩn xảy ra chuyện trong phòng của hắn, vậy cuối cùng không phải là chính hắn xui xẻo sao?

Vì để tránh cho tương lai phòng của mình không thể cho thuê, hắn nhất định phải khiến Lộ Tưởng tốt lên!

Thái độ của Lộ Tưởng đối với hắn có thay đổi rõ rệt.

Có thể chịu được đụng chạm cơ thể, đôi khi còn chủ động nói chuyện, sức ăn cũng tốt hơn ban đầu một chút.

Khi vừa bắt đầu, Trình Giới từng chứng kiến Lộ Tưởng ăn cơm của hắn rồi ói ra một lần.

Lúc ấy không biết lí do thì hắn quả thực bị đả kích trầm trọng, thì ra đồ ăn mình làm còn có thể nôn ra ư!

Thay đổi này bắt đầu từ khi nào?

Là nụ hôn vô ý lần trước nhỉ...

Hắn ở trong bếp nấu nướng, Lộ Tưởng giúp hắn một tay.

Lúc xoay người, hắn vô tình cọ phải gò má Lộ Tưởng.

Hắn rõ ràng nhìn thấy cả người Lộ Tưởng đều cứng đờ ở đó, Trình Giới thoáng ngơ ngác, cảm xúc mềm mại vẫn còn lưu lại bên môi, bầu không khí rất xấu hổ.

Hai người chỉ có thể làm như chẳng có gì xảy ra, tiếp tục lo chuyện của mình.

Trình Giới cũng không biết tại sao mình muốn xem như chẳng có gì xảy ra.

Người này sắp thành anh em của mình, đùa giỡn thoải mái thôi mà được không.

Đêm đó, hai người đều uống chút rượu, rượu là rượu trái cây Trình Giới tự mình ủ, vị ngọt, tác dụng chậm mà lớn.

Hắn dụ dỗ Lộ Tưởng uống vài chén, không qua bao lâu Lộ Tưởng đã gục trên ghế sofa nhà cậu rồi.

Trình Giới cũng không ngờ tới Lộ Tưởng lại không uống được như vậy, hắn đành phải ôm Lộ Tưởng lên, đưa về cách vách.

Eo Lộ Tưởng rất nhỏ, so với vài cô gái thì còn nhỏ hơn đôi chút, thân thể cũng rất gầy gò, làn da trắng đến mức như đụng nhẹ một cái thì sẽ để lại dấu.

Trình Giới không tự chủ được mà nghĩ đến, không chỉ là uống không nổi, cò lẽ còn chưa từng làm tình*.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến bản thân hắn bị dọa nhảy dựng. (*)ở đây tác giả dùng chữ "不经" (bù jīng, bất kinh), Lộ Tưởng uống không nổi (tửu lượng kém) là 不经喝, còn vế sau là 不经操=)) chữ 不经 bỏ trong ngữ cảnh này khá là léo lắt.

Cá nhân t thấy nó mang hai nghĩa, một là chưa từng kinh qua, trải qua việc gì đó, hai là chịu không được chuyện gì đó.

Ở đây ý Trình Giới không biết là nghĩ Lộ Tưởng "chưa từng" làm tình, hay là làm tình thì "không chịu nổi" nữa=q Suy nghĩ cá nhân thui, không biết về ngữ nghĩa có đúng hay không.

Trình Giới sống đến đây đã gần ba mươi năm, tuy nhiên kinh nghiệm mỗi lần yêu đương đều vô cùng ngắn ngủi.

Song cũng chỉ quen với phụ nữ, đêm nay gần như đã phá vỡ nhận thức của hắn.

Hắn chắc chắn cảm nhận được bản thân nổi lên phản ứng đối với Lộ Tưởng mang cơ thể gầy gò và gương mặt thanh tú của đàn ông kia.

Hắn như hoảng sợ mà trở lại nhà mình, vào phòng tắm, xối một đợt nước lạnh.

Thế nhưng chẳng hề có chút tác dụng, thân dưới vẫn cứng đến nóng rực.

Hắn không tự chủ được mà nghĩ đến khuôn mặt Lộ Tưởng, hình ảnh hai người quấn quýt...

Sau khi kết thúc hắn ngồi bên giường rút một điếu thuốc, lên mạng tra tìm vì sao lại sinh ra xúc động với đàn ông.

Hắn nhìn những câu trả lời ấy, nhìn dòng chữ "đồng tính luyến ái"...

Hắn đã thích Lộ Tưởng rồi sao?

Hẳn là thích đi...

Những quan tâm thái quá chính hắn cũng không thể nói rõ, thỉnh thoảng sẽ sinh ra đau lòng, muốn để cậu bên cạnh mình mà chăm lo...

Những đây vốn là tâm tư không nên có với một người bạn bình thường.

Nghĩ thông suốt thái độ của mình, Trình Giới lại bắt đầu xoắn xuýt, Lộ Tưởng thì sao?

Cũng có cùng tâm ý với hắn ư?

Nếu không có, hắn tùy tiện nói ra, có khi nào sẽ khiến hai người đoạn tuyệt hay không?

Đoạn tuyệt là nhỏ, nếu khiến bệnh tình Lộ Tưởng nghiêm trọng hơn thì làm sao đây?

Nhưng giữ nguyên dạng cái gì cũng không làm không phải là tính cách của Trình Giới.

Hắn suy xét hồi lâu, lại chạy vào nhà Lộ Tưởng ôm cậu về, đặt lên giường mình.

Hắn ôm Lộ Tưởng ngủ cả đêm, muốn đợi buổi sáng tỉnh lại xem xem Lộ Tưởng phản ứng thế nào...

Khi hai người tỉnh lại đã mặt trời lên cao, đây là giấc ngủ đầu tiên trong mấy tháng Lộ Tưởng không mơ, cũng không dựa vào thuốc ngủ.

Sau khi tỉnh lại cậu phát hiện mình bị một người quấn chặt trong ngực, vài ký ức không tốt lập tức nổi lên trong lòng.

Giữa lúc cậu giãy dụa, mất cảnh giác bị người ta hôn một cái, thanh âm quen thuộc mấy tháng qua vang lên: "Đừng làm rộn, ngủ tiếp chút nữa..."

Vừa dứt lời, hai người đều tỉnh táo.

Lộ Tưởng ngừng vùng vẫy, mới ý thức được mình đã thoát khỏi tên ác quỷ kia.

Trong hoảng hốt nhận ra, bây giờ cậu đang ở nhà Trình Giới, nằm trên giường Trình Giới, bị Trình Giới hôn một cái.

Nhìn dáng vẻ cứng đờ của Lộ Tưởng, Trình Giới hận không thể cho mình một bạt tai, mới sáng sớm đã phát dâm cái gì?

Im ắng hồi lâu, không khí như có chút cứng lại.

Khi Trình Giới đang muốn tìm cái cớ để cho qua chuyện này, Lộ Tưởng đột nhiên nói: "Râu của anh chọc vào tôi rồi."

"A..."

Trình Giới nhận ra là Lộ Tưởng nói khi nãy hắn vừa mới hôn cậu, vội vàng nói: "Tôi đi cạo.

" Lộ Tưởng không tiếp lời, thoát khỏi lòng Trình Giới, đi ra ngoài.

Đợi Trình Giới cạo râu sạch sẽ đi ra, Lộ Tưởng đã biến mất.

Phát hiện Lộ Tưởng không hề có ở nhà, Trình Giới lập tức cuống lên, hắn bắt đầu gọi cho Lộ Tưởng, gọi rồi cũng nhưng không có người nhận.

Hắn chạy xuống lầu hỏi người qua đường có nhìn thấy Lộ Tưởng không, mãi cho đến khi bảo vệ khu nhà chỉ cho hắn một hướng, Trình Giới chạy đuổi tới.

Hắn nhìn thấy Lộ Tưởng trên con đường nhỏ hai người thường tản bộ.

Lộ Tưởng ngồi trên ghế ven đường, đưa lưng về phía hắn.

Trình Giới sợ làm cậu hoảng, chậm rãi tiến lên, gọi một tiếng: "Tiểu Tưởng?"

Lộ Tưởng nghe giọng hắn không quay đầu lại, cũng không lên tiếng.

Trình Giới chậm rãi đi đến trước mặt Lộ Tưởng, mới phát hiện khuôn mặt cậu đã đẫm nước mắt.

Trình Giới cuống quýt không biết phải làm sao: "Làm sao vậy?

Đừng khóc nhé?"

Hắn giữ lấy khuôn mặt Lộ Tưởng, dùng ngón tay cái thô ráp lau đi nước mắt cho Lộ Tưởng.

Nước mắt Lộ Tưởng càng chảy xuống không ngừng, nhưng lại chẳng hề có một tiếng động.

Trình Giới nâng lên dỗ dành, lời gì cũng đã nói rồi, duy chỉ không dám nói "Tôi thích em".

Lộ Tưởng khóc một lúc rồi tâm trạng lại như hòa hoãn đi: "Vì sao lại hôn tôi?

" "Rõ ràng tôi ở ngay đối diện, anh đưa tôi về là được rồi, tại sao lại..."

"..."

Trình Giới lau đi giọt nước còn lưu lại bên khóe mắt Lộ Tưởng, khe khẽ thở dài: "Là vì tôi thích em, kiểu thích giữa nam với nữ, kiểu thích muốn hôn em, kiểu thích muốn ngủ... trên một cái giường với em."

Trình Giới vốn muốn nói là kiểu thích muốn lên giường với em, nhưng sợ Lộ Tưởng không chịu nổi nên lại chuyển lời.

"Tôi không xứng để anh thích."

Mắt Lộ Tưởng đỏ ửng.

Trình Giới thoáng sửng sốt, nháy mắt trong lòng đã vui sướng tràn trề.

Lộ Tưởng nói cậu không xứng đáng để thích, chứ không phải là không thích hắn.

Trình Giới ôm chầm lấy Lộ Tưởng, đối với Trình Giới thì Lộ Tưởng chỉ nhỏ xíu, cứ thế mà ôm vào trong lồng ngực: "Em xứng đáng, chỉ cần tôi thích, thì là xứng đáng."

Lộ Tưởng thoáng cứng đờ, nhưng không đẩy hắn ra.

Lộ Tưởng kềm chế xúc của mình, không đáp lại cái ôm của Trình Giới, cậu khẽ nói: "Tôi nói anh nghe chuyện trước kia của tôi."

Trình Giới theo bản năng cảm thấy vậy chắc chắn là những chuyện rất tồi tệ, hắn muốn nói hắn không bận lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe hết.

Lộ Tưởng vừa nói, cơ thể còn vừa run lên khe khẽ.

Chỉ là nghe Lộ Tưởng thuật lại mà Trình Giới đã hận không thể lôi Lạc Phi trong tù ra đánh một trận.

Hắn đương nhiên biết tên Lạc Phi này, một ảnh đế nổi tiếng, khoảng thời gian trước vì tội hút ma túy và cố ý gây thương tích bị tống vào tù và phong sát...

Lúc ấy khi hắn và bạn bè nói về chuyện này, hắn chỉ coi như một chủ đề đàm tiếu cứ thế lướt qua, không ngờ phía sau còn có nhiều chuyện chồng chéo như vậy.

Trình Giới buông Lộ Tưởng ra, Lộ Tưởng rất mâu thuẫn.

Khi cậu nói ra những chuyện này đã nghĩ đến hậu quả, người bình thường cũng không thể nào chấp nhận được, người mình thích kia đã bị tên khác chơi nát mất rồi.

Lộ Tưởng rủ mắt, không muốn nhìn bóng lưng Trình Giới rời đi.

Giây sau, một xúc cảm ấm rơi xuống trán cậu.

Lộ Tưởng thoáng ngẩn ngơ, cậu ngẩng đầu, Trình Giới lại lần nữa ôm lấy cậu vào lòng: "Đừng sợ, đều đã qua rồi, về sau có tôi đây."

Từ hôm đó trở đi cách ở chung của hai người cũng không có thay đổi gì quá lớn.

Trình Giới vẫn trước sau như một đối tốt với cậu, chẳng qua tiếp xúc thân thể của hai người nhiều hơn rõ rệt.

Trước kia cả hai xem tivi sẽ ngồi cạnh nhau xem, bây giờ Trình Giới thích ôm người vào trong lòng cùng xem.

Lộ Tưởng cũng bị Trình Giới nửa dỗ dành nửa cứng rắn mà chuyển sang chỗ Trình Giới.

Hai người ngày ngày chung giường chung gối, nhưng vẫn chưa làm, mỗi khi đến đoạn sau Trình Giới sẽ đứng dậy vào phòng tắm tự mình giải quyết.

Dưới sự dẫn dắt của Trình Giới, Lộ Tưởng đi gặp bác sĩ, bắt đầu dùng trị liệu thuốc.

Có Trình Giới đồng hành, tình trạng của cậu bắt đầu dần chuyển biến tốt đẹp, mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Hôm nay là sinh nhật Trình Giới, lần đầu tiên hắn không đón cùng hồ bằng cẩu hữu, mà lại ở nhà mua một cái bánh kem nhỏ cùng ăn với Lộ Tưởng.

Hắn nhìn ánh nến sáng ngời, cầu nguyện trong lòng: Hy vọng mỗi ngày về sau, mình đều có thể bầu bạn bên cạnh Lộ Tưởng.

Hai người uống chút rượu, Trình Giới ôm người ta lại sinh ra hỏa khí, hắn giúp Lộ Tưởng giải quyết xong thì rời khỏi người cậu đứng lên định vào phòng tắm.

Khi hắn vừa đi đến cửa phòng tắm, Lộ Tưởng đột nhiên hỏi một câu rất khẽ: "Có phải anh rất để ý hay không?"

"Để ý cái gì?

" "Những chuyện trước kia..."

Lộ Tưởng ngồi trên giường mà mắt đỏ hoe, Trình Giới lập tức hiểu ra ý cậu nói.

Hắn dở khóc dở cười đi quay về bế người ta lên: "Tôi là lo em để ý, tôi sợ em có bóng ma..."

"Không sao cả."

Mặt Lộ Tưởng vùi trong ngực Trình Giới, giọng nghèn nghẹn: "Là anh thì có thể."

Tay Trình Giới ôm Lộ Tưởng lập tức xiết chặt, hận không thể nhét người vào trong cơ thể.

Thật ra sau khi ở bên Lộ Tưởng, hắn cũng đã đi xem phim tra tài liệu.

Hai người đàn ông thì phải làm thế nào, thậm chí ngay cả dụng cụ cũng đã mua hết rồi...

Nhưng hắn vẫn cho rằng Lộ Tưởng vì những chuyện lúc trước mà có bóng ma, hẳn là rất để bụng làm những chuyện này...Bóng ma tất nhiên là có, nhưng vì người này là Trình Giới, Lộ Tưởng có thể không ngần ngại.

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng khi động tác Trình Giới bắt đầu, người Lộ Tưởng vẫn phản xạ có điều kiện mà căng chặt.

Động tác Trình Giới dịu dàng hết sức có thể, thấp giọng dỗ dành: "Thả lỏng chút, đừng sợ..."

"Mặc kệ em..."

Trình Giới đương nhiên không thể nào mặc kệ cảm nhận của cậu, từng bước một hắn đều dựa theo trình tự lúc trước đã học mà làm, cố gắng khiến cho Lộ Tưởng có một trải nghiệm tốt.

Nhưng nói cho cùng đây cũng là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, nơi nào đó cũng có chút "khủng" hơn người bình thường.

Lộ Tưởng cắn môi, cảm nhận trên thân thể rất tệ, nhưng trong lòng lại mang theo thỏa mãn và an tâm.

Động tác Trình Giới chẳng hề có chút kỹ xảo nào, bàn tay thô ráp quanh năm tiếp xúc với máy móc của hắn đem đến cho Lộ Tưởng những trải nghiệm sung sướng khác nhau.

Thì ra, cùng người mình yêu làm chuyện này, dù là đau đớn thể xác cũng không thể lấn át được hạnh phúc trong lòng.

************** Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cho bé Lộ Tưởng đáng yêu một chương ngoại truyện, ngày tháng sau sẽ càng tốt đẹp.

Chương sau là Vưu Trinh và Diệp Thâm, nhưng vẫn chưa quyết được sẽ ghi thế nào, thế giới song song hay là sống lại đây...-------------------------

Tác giả tự spoil nhẹ nhàng rồi nhé=))anh em chờ tôi lết đến ngay
 
[Hoàn/Đm Edit] Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt [Giới Giải Trí]
Phiên ngoại 3: Vưu Trinh Diệp Thâm (1)


Vưu Trinh có một người mình rất thích, anh vẫn luôn cho rằng đây sẽ vĩnh viễn là một bí mật.

Không ngờ có một ngày phần tình cảm không thể nhìn thấy ánh sáng này lại bị bại lộ dưới ánh mặt trời.

Chuyện thích Diệp Thâm này đã kiên trì mười năm, từ khi mười tám tuổi đến nay, anh chưa từng từ bỏ.

Diệp Thâm lớn hơn anh ba tuổi, là trúc mã, cũng như bạn bè của anh.

Năm ấy lần đầu tiên Vưu Trinh phát hiện ra mình thích Diệp Thâm là mười tám tuổi.

Bạn cùng phòng mở vài bộ phim xem, mọi người đều vô cùng hưng phấn, chỉ trừ anh không chút đả động, thậm chí còn có chút phản cảm.

Tối đó anh mơ một giấc mơ, một giấc mộng xuân vai chính là anh và Diệp Thâm.

Đến nay Vưu Trinh vẫn còn nhớ rõ hoảng hốt trong lòng hôm đó khi tỉnh dậy nhận ra thân dưới ẩm ướt.

Vậy mà anh lại ôm suy nghĩ ấy với Diệp Thâm.

Nhưng Diệp Thâm lại là trai thẳng, y đã có bạn gái.

Vưu Trinh vẫn còn nhớ mối tình đầu của Diệp Thâm, là một cô gái trắng trẻo xinh đẹp, dương quang hoạt bát, cứ như một mặt trời nhỏ hấp dẫn chú ý của người xung quanh Cô ấy và Diệp Thâm ở bên nhau, ai cũng phải nói một câu trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Vưu Trinh cảm thấy phần tình cảm không nên có kia của mình cực kỳ vô liêm sỉ, anh bắt đầu xa cách Diệp Thâm, muốn khiến khoảng cách và thời gian xóa nhòa đi đoạn tình cảm ấy.

Nhưng chẳng đợi đến khi thứ tình cảm ấy vỡ nát, gia đình của Vưu Trinh đã bị hủy hoại trong một tai nạn giao thông.

Cha mẹ anh bỏ mình trong tai nạn, chỉ để lại một mình anh trên thế giới này.

Anh không còn người thân nữa rồi, không còn nhà nữa rồi.

Khoảng thời gian đó anh cứ vô tri vô giác, trốn tránh hiện thực, thành tích học hành tuột dốc không phanh.

Anh vốn là học sinh ưu tú được gửi gắm kỳ vọng trong mắt giáo viên, sau lại biến thành học sinh kém đắm mình trong thành tích sa sút.

Anh càng hi vọng khi ấy Diệp Thâm có thể kề bên mình, cho mình một cái ôm.

Vưu Trinh vẫn còn nhớ ngày hôm đó, là một đêm mưa tầm tã, Diệp Thâm cả người ướt đẫm xuất hiện trước cửa nhà anh, bình tĩnh hỏi anh, vì sao chuyện cha mẹ mất đi nghiêm trọng như vậy cũng không nói cho y.

Vưu Trinh nhìn Diệp Thâm trong mắt đầy lo âu, chẳng màng đến gì nữa, anh tiến lên ôm lấy Diệp Thâm, nghẹn ngào nói: "Thâm ca, tôi không còn nhà nữa rồi."

Diệp Thâm vì để anh thoát khỏi bóng ma cha mẹ rời đi mà ngày ngày kề cạnh bên anh, đi đâu cũng dẫn anh theo, thậm chí cả bạn gái của mình cũng gạt sang một bên.

Vưu Trinh vẫn còn nhớ ánh mắt khi ấy người bạn gái Hà Diên của Diệp Thâm kia nhìn anh, như là đã nhìn thấu chút tâm tư dơ bẩn trong lòng của anh rồi.

Vưu Trinh cảm thấy bản thân rất đê tiện, anh dựa vào đau đớn cha mẹ cùng mất ép Diệp Thâm ở bên cạnh mình.

Tình cảm của anh đối với Diệp Thâm ngày một trĩu nặng, anh không biết nếu có một ngày mình và Diệp Thâm trở thành hai người xa lạ, anh sẽ phải sống thế nào.

Anh không kiềm chế được mình, anh đã mất đi hai người thân quan trọng nhất đời mình, anh không thể lại mất đi Diệp Thâm, anh sẽ chết mất.

Song cuối cùng anh vẫn là thắng rồi.

Vưu Trinh nhớ rõ ngày ấy khi Hà Diên nói chia tay với Diệp Thâm, sau đó dùng một ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn anh.

Tiếng nói chỉ đủ để anh nghe thấy: "Cậu thắng rồi, tôi rời đi, nhưng sớm muộn gì bên cạnh anh ấy sẽ có người kế tiếp thôi."

Vưu Trinh nên cảm thấy biết ơn lòng khoan dung của Hà Diên, dù đã nhìn thấu tâm tư của anh, song vẫn không nói những chuyện ấy với Diệp Thâm.

Khi tốt nghiệp đại học, vì để thoát khỏi sự khống chế của gia đình mà Diệp Thâm mở truyền thông Thâm Ý.

Sau khi Vưu Trinh thất bại trong kỳ thi đại học cũng dứt khoát trở thành nghệ sĩ ở Thâm Ý.

Vưu Trinh không phải một người hết mình với sự nghiệp, anh cũng không phải rất thiếu tiền, tài sản cha mẹ để lại đủ cho anh tiêu cả đời rồi.

Anh chỉ là muốn đứng gần Diệp Thâm hơn, muốn đứng ở bên cạnh hắn, đứng ở một khoảng cách đủ để nhìn ngắm hắn là được, anh không có hy vọng xa vời gì khác.

Có Diệp Thâm nâng đỡ, rất nhiều tài nguyên tốt đều đưa đến tay anh, anh không muốn quay phim Diệp Thâm cũng không ép buộc, tài nguyên anh muốn Diệp Thâm sẽ lập tức đưa đến tận tay.

Diệp Thâm cho anh tự do lớn nhất đối với một nghệ sĩ.

Thậm chí một lần sau khi kết thúc một bộ phim, Diệp Thâm nhìn thấy tin đồn của anh và nữ chính trên Weibo, cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Công ty sẽ không hạn chế cậu yêu đương."

Diệp Thâm đối với anh càng tốt, Vưu Trinh sẽ càng đau đớn, lại càng tỉnh táo.

Anh vùi chút tâm tư của mình thật sâu trong lòng, chỉ sắm đạt vai một người bạn tốt.

Thế nhưng Diệp Thâm đính hôn rồi, là gia đình sắp xếp cho y.

Đối tượng là con gái út nhà họ Chúc, Chúc Thuần Thấm, một cô gái tính cách giống với Hà Diên ngày trước.

Hôm đó anh uống quá nhiều, ma xui quỷ khiến trong tiệc xã giao của Diệp Thâm say rượu không khống chế được mà hôn y một cái, cảnh tượng này bị công ty có nghệ sĩ cạnh tranh với anh chụp lại, tung lên mạng.

Vì vậy, chửi rủa che trời lấp đất đổ xuống, Vưu Trinh đọc từng câu biến thái, buồn nôn mà trong lòng lạnh buốt.

Điều anh sợ nhất vẫn là nhìn thấy ánh mắt chán ghét hoặc xa cách của Diệp Thâm.

Thế nên khi Diệp Thâm nói muốn tìm anh nói chuyện anh đã cự tuyệt.

Anh tránh mọi nơi có thể chạm mặt Diệp Thâm, không muốn nhận điện thoại của hắn, chỉ sợ hắn nói ra lời gì tuyệt tình.

Thật ra Vưu Trinh biết rõ có lẽ Diệp Thậm sẽ không nói với anh một câu nặng lời, nhiều nhất là chậm rãi xa cách anh, duy trì dáng vẻ bạn bè bình thường.

Nhưng như vậy đối với Vưu Trinh thì đau đớn không khác gì lăng trì.

Sau khi trốn tránh hơn một tháng, Diệp Thâm lần nữa bày tỏ mong muốn tâm sự với anh.

Cuối cùng Vưu Trinh cũng hồi âm: "Cho tôi thêm một tháng nữa, để tôi tỉnh táo lại."

Diệp Thâm cho anh thời gian để tỉnh táo.

Trong khoảng thời gian ấy Vưu Trinh nhận được điện thoại của Tần triều, nói tổ phim của họ có một vai phụ gây chuyện, bị loại ra rồi, hỏi anh có thể đến cứu cánh hay không.

Vưu Trinh đồng ý, thật ra lúc trước anh cũng nhận được ngỏ lời thử vai nam chính Văn Nhân Lục của Diều phi lệ thiên.

Nhưng đây là một bộ phim đồng tính, anh sợ nhận bộ phim này rồi sẽ có vài tin đồn rơi vào tai Diệp Thâm, sẽ khiến Diệp Thâm hoài nghi anh.

Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.

Trước khi vào đoàn phim, Vưu Trinh từng ngất xỉu một lần, anh vào viện làm kiểm tra, lại tra ra bản thân có khối u ác tính, có thể anh không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Khi Vưu Trinh nhận được tin này, suy nghĩ đầu tiên không phải khổ sở, mà lại là thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đây, cái chết đối với anh mà nói có lẽ là một loại giải thoát.

Anh có thể không cần đối mặt với Diệp Thâm có thể sẽ xa cách, không cần trơ mắt nhìn Diệp Thâm lấy vợ sinh con, cách mình ngày càng xa.

Trong đoàn phim Diều phi Vưu Trinh quen biết một nhân vật nam chính trong đó, Bạch Đường Sinh.

Là một người đầy mâu thuẫn, đối với người bên cạnh thì đối xử tử tế, khuôn mặt luôn tươi cười thiện cảm, nhưng trong con ngươi nhạt màu vẫn không thể giấu được xa cách và lạnh lùng.

Chỉ có đối một người là ngoại lệ, đó chính là một nam chính khác của Diều phi, Ô Bách Chu.

Vưu Trinh và Ô Bách Chu trước kia từng có mấy lần hợp tác, cộng thêm quan hệ của Diệp Thâm và Ô Bách Chu cũng không tệ lắm, cho nên anh và Ô Bách Chu coi như là quen biết.

Vưu Trinh chỉ nhìn thấy ánh mắt Bạch Đường Sinh nhìn Ô Bách Chu một lần đã biết anh và cậu giống nhau, đều thích một người không nên thích.

Chí ít là theo anh thấy, Ô Bách Chu cũng không phải đồng tính.

Sau khi Bạch Đường Sinh vì cứu mà Ô Bách Chu nằm viện, Vưu Trinh có đến thăm cậu một lần.

Có lẽ hai người đều mang trong lòng cảm giác tương tự nhau, trong hoàn cảnh có đồng loại...

Vưu Trinh nới rất nhiều.

Lần đầu tiên anh bộc bạch tình cảm mình dành cho Diệp Thâm, cho Bạch Đường Sinh vài câu ám chỉ và lời khuyên.

Sau khi vai của Vưu Trinh hong thẻ tre, nhanh chóng đến ngày anh và Diệp Thâm đã hẹn nói chuyện.

Nhưng anh không muốn nói, anh chỉ muốn khiến quan hệ của cả hai đứng yên ngay tại giây phút này, anh không muốn nghe thấy bất cứ lời từ chối uyển chuyển nào từ miệng Diệp Thâm.

Anh mở một đoạn trực tiếp, nói hết suy nghĩ trong lòng, cuối cùng, anh tuyên bố sắp rời khỏi giới.

Lúc trước anh là vì Diệp Thâm mà tiến vào cái giới này, hôm nay rời đi cũng đồng nghĩa với việc biến mất khỏi cuộc sống của Diệp Thâm.

Chỉ có cái chết mới có thể khiến cho anh rời đi.

Vưu Trinh lập một phần di chúc, người hưởng lợi là Diệp Thâm.

Anh về lại khu nhà cũ ngày bé mình và Diệp Thâm sống kia, nơi đó có loại hoa anh thích.

Khi lưỡi dao hạ xuống cổ tay, thứ Vưu Trinh cảm nhận được chẳng phải đâu đớn, mà là giải thoát.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, dường như anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của Diệp Thâm: "A Trinh..."

Nếu có kiếp sau, cậu cho tôi một cơ hội được không...

Vưu Trinh thật không ngờ, anh thật sự sẽ có kiếp sau.

Khi anh tỉnh lại lần nữa, đã là một năm sau.

Anh tỉnh lại trong cơ thể một người trông cực kỳ giống mình, người này tên là Vưu Vọng.

Vưu Trinh dùng một ngày mới có thể làm rõ tình cảnh hiện tại.

Vưu Vọng nghiêm túc mà nói xem như là em họ của anh, là thân thích bên nhà nội.

Khi xưa tình cảm của cha và mẹ bị người nhà phản đối, vì vậy họ bỏ trốn đến thành phố này, hoàn toàn cắt đứt với người nhà.

Vưu Vọng là một người thiểu năng trí tuệ, từ nhỏ đã đần độn, không phải một đứa trẻ bình thường.

Trong một đợt tai nạn giao thông cậu ta đã thành người sống thực vật, hôn mê một năm.

Lần nữa tỉnh lại chỉ có Vưu Trinh, không còn Vưu Vọng.

"A trinh...

Đừng!"

Diệp Thâm giật mình tỉnh dậy, mảng máu đỏ rực trong mơ như khắc sâu vào tâm trí y.

Từ sau khi Vưu Trinh qua đời, đêm nào y cũng phải dựa vào thuốc ngủ để chìm vào giấc.

Rất nhiều lúc y cũng không dám nhắm mắt, vừa nhắm mắt lại sẽ hiện lên hình ảnh Vưu Trinh ngã giữa thảm hoa, máu tươi đầy đất, cứ như là ác mộng, không ngừng bám lấy y.

Vài ngày trước y vừa đi thăm Ô Bách Chu do xảy ra sự cố khi quay phim mà nằm viện.

Khi chứng kiến thần sắc tiều tụy của Bạch Đường, y có chút vui mừng mà nghĩ, may mà Ô Bách Chu bình an vô sự.

Ở đó lúc ấy còn có Tần Triều và Hứa Diệp.

Có lẽ là cảm thấy tình cảm của y đối với Vưu Trinh không có bao sâu, Hứa Diệp hỏi một câu không hợp lắm, bị Tần triều ngăn lại.

Diệp Thâm biết rõ Hứa Diệp muốn hỏi gì, Vưu Trinh với y mà nói, dù không phải là tình yêu, cũng là một tồn tại quan trọng nhất trong sinh mệnh.

Nói một cách khác, mọi yêu cầu của Vưu Trinh y đều sẽ không cự tuyệt.

Hôm nay chính là ngày giỗ của Vưu Trinh, Diệp Thêm một thân một mình lái xe đi đến nghĩa trang.

Ánh mặt trời ôn hòa, Diệp Thâm mua một bó cúc đồng tiền, đặt ở trước mộ.

Y xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ mà nhìn người khẽ mỉm cười trong ảnh: "Có phải cậu muốn hoa hồng hơn hay không, nếu cậu muốn thì tỉnh lại, tôi sẽ gói tất cả hoa hồng cho cậu."

Diệp Thâm cũng chỉ là nói vậy mà thôi, người chết sao có thể sống lại được chứ?

Y ngồi ở đó thật lâu, nói rất nhiều chuyện, người nhà coi thường lợi dụng y, sau khi hủy hôn Thâm Ý bị nhà họ Chúc cường ngạnh chèn ép, rất nhiều nghệ sĩ bị đào đi mất rồi...

"Không phải thích tôi ư, bây giờ tôi thảm như vậy sao cậu lại không ở bên cạnh tôi?"

Diệp Thâm cười khổ một cái, chuẩn bị rời đi.

Y quay người lại, nhìn thấy một bóng người quen thuộc xa xa, người nọ vừa thấy y đã quay người đi mất, Diệp Thâm kinh ngạc kêu lên: "A Trinh?"

Diệp Thâm phản ứng rất nhanh đuổi theo, người nọ chạy chưa được mấy bước đã bị Diệp Thâm bắt được.

Chỉ là mãi cúi đầu không chịu nhìn hắn.

Diệp Thâm nắm cằm người nọ buộc cậu ta ngẩng đầu lên.

Gương mặt này có bảy tám phần tương tự Vưu Trinh, nhưng giống nhất vẫn là thần thái và ánh mắt.

Nhưng dù có giống, đến tột cùng vẫn không phải A Trinh của y...

Vưu Trinh cao hơn một chút, làn da cũng không trắng nhợt như vậy.

Diệp Thâm thất hồn lạc phách buông tay ra: "Xin lỗi, cậu tên là gì?

" Người nọ há to miệng, qua hồi lâu mới nói ra một câu: "Tôi tên Vưu...

Vọng."(Còn tiếp)
 
[Hoàn/Đm Edit] Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt [Giới Giải Trí]
Phiên ngoại 3: Vưu Trinh Diệp Thâm [Toàn văn hoàn]


Diệp Thâm thoáng sửng sốt: "Cậu họ Vưu?"

"Tôi là em họ của Vưu Trinh, biết hôm nay là ngày giỗ của anh ấy cho nên đến thăm viếng."

"Khó trách lại giống như vậy..."

Diệp Thâm biết rõ tình hình trong nhà Vưu Trinh, khi Vưu Vọng nói là em họ y cũng không hề nghi ngờ.

"Khó được có người tới thăm A Trinh, cảm ơn."

Diệp Thâm vốn định rời đi, nhưng nhìn khuôn mặt vô cùng giống Vưu Trinh này, cuối cùng vẫn không cam lòng cứ thế mà đi.

Y đi cùng Vưu Vọng đến mộ Vưu Trinh, trên mặt Vưu Vọng là vẻ phức tạp khó nói thành lời mà Diệp Thâm không hiểu.

"Cậu tới bằng cách nào?"

"Bắt xe."

Không biết có phải là ảo giác của Diệp Thâm hay không mà Vưu Vọng có vẻ cứng ngắc kỳ lạ với y.

"Thế tôi đưa cậu về vậy."

Diệp Thâm ngẫm nghĩ: "Tôi mời cậu ăn một bữa đi, muốn nói chút về chuyện của A Trinh."

Diệp Thâm đưa người đến Thạch Cư trước đây y và Vưu Trinh thường đến.

Diệp Thâm hỏi thăm vài chuyện bên nhà cha mẹ Vưu Trinh, Vưu Trinh cũng không có trí nhớ của Vưu Vọng, chỉ có thể úp mở nói cho qua vài câu.

Anh sợ nói nhiều sai nhiều, lại khiến Diệp Thâm nhìn ra chút sơ hở gì.

Tạm thời anh vẫn chưa muốn để Diệp Thâm nhận ra mình, anh còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Diệp Thâm như thế nào.

"Mực này rất ngon..."

Giọng Diệp Thâm bỗng im bặt đi.

Vưu Trinh nghi ngờ ngẩng đầu: "Làm sao vậy?

" Anh bắt gặp ánh mắt Diệp Thâm dừng bên cạnh chén mình, chỗ đó có vài miếng hành lá và rau thơm bị lựa ra.

Từ trước đến nay Vưu Trinh không thích những thứ này.

Lòng anh giật thót lên, điềm nhiên như không có gì nói: "Từ nhỏ tôi đã không thích ăn những thứ này rồi."

Ánh mắt Diệp Thâm sâu đi: "A Trinh cũng không thích.

" Vưu Trinh cúi đầu giải thích: "Cho nên mới là người một nhà.

" Vưu Trinh thở dài trong lòng, cố gắng không để mình nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn xong, Diệp Thâm rút ra điếu thuốc đưa đến tay Vưu Trinh: "Làm một điếu?

" Vưu Trinh vô thức nhận lấy, lại nhớ ra cơ thể này của mình nên không biết hút thuốc, vội trả lại: "Tôi không hút."

Diệp Thâm không nói gì, ánh mắt lưu lại trên tay anh một lúc, con ngươi càng sâu thẳm.

Xong bữa Diệp Thâm trực tiếp đưa anh về, Vưu Trinh vốn tưởng rằng Diệp Thâm sẽ có chút nghi ngờ, lại phát hiện Diệp Thâm không hề nhiều lời, chỉ nói một câu "Tạm biệt" rồi rời đi.

Diệp Thâm cũng không lái xe đi xa, sau khi rẽ vào một khúc cua y lại đạp mạnh thắng, dừng ở bên đường.

Giờ phút này không một ai có thể tả được sóng to gió lớn trong lòng y.

Nói đến người hiểu rõ Vưu Trinh nhất trên đời này, y nhận thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.

Vừa rồi ở cạnh Vưu Vọng trong một khoảng thời gian ngắn, nhất cử nhất động của người nọ đều mang theo bóng dáng của Vưu Trinh.

Trừ gương mặt đó không nói, vài thói quen ăn uống đều giống nhau như đúc.

Thích dùng đũa bóc vỏ tôm, quen cầm muỗng tay trái, kẹp điếu thuốc sẽ dùng ngón áp út và ngón giữa, khi căng thẳng sẽ vô thức vuốt xương quai xanh...

Đời này sẽ có hai người mang thói quen y hệt nhau sao?

Dù là hai người có quan hệ huyết thống Diệp Thâm cũng không tin.

Y gọi điện ra ngoài: "Giúp tôi tra một người...

Cậu ta tên Vưu Vọng.

Có lẽ do ban ngày tình cờ gặp Vưu Vọng, buổi tối Diệp Thâm mơ một giấc mơ.

Y mơ tới năm Vưu Trinh mười tám tuổi ấy, vào đêm mưa y nhận được tin tức song thân của Vưu Trinh qua đời, y đang hẹn hò với bạn gái bên ngoài cũng rời đi, đội mưa đến nhà Vưu Trinh.

Sau đó Vưu Trinh nhào vào trong ngực ôm lấy y, nói: "Thâm ca, tôi không còn nhà nữa rồi.

" Hình ảnh chuyển đi, khuôn mặt Vưu Trinh và Vưu Vọng trùng điệp lên nhau, nhìn y nói: "Thâm ca, tôi muốn một mái nhà."

Diệp Thâm ôm ngực tỉnh lại, thứ cảm giác gần như nghẹt thở tim đập loạn này vẫn còn lưu mãi trong lồng ngực.

Trời vừa mờ sáng, điện thoại đột nhiên vang lên, là người ngày hôm qua y gọi gửi tin tức đến.

"Sếp à người hôm qua anh bảo tôi tra chẳng có gì cả...

Khi còn bé cậu ta sinh bệnh sốt hỏng đầu, là một đứa ngốc.

Một năm trước xảy ra ra tai nạn xe thành người sống thực vật, vừa tỉnh lại mấy hôm trước."

Bị ngốc?

Diệp Thâm nhớ lại nhất cử nhất động ngày hôm qua của Vưu Vọng, như vậy không giống như là bị ngốc...

Y gọi điện cho một người bạn học y của mình: "Một người bị ngốc, sau khi sống thực vật tỉnh lại có thể trở nên bình thường không?"

Diệp Thâm nhận được đáp án phủ định, cứ thế bỏ ngoài tai câu "nếu như xảy ra kỳ tích" phía sau bạn học nói.

Diệp Thâm vì để tiếp xúc với Vưu Vọng nhiều hơn, y tìm đến ông bà của Vưu Trinh, nói cho bọn họ chuyện Vưu Trinh và ba mẹ anh đã qua đời.

Y dùng danh nghĩa bạn bè của Vưu Trinh bắt đầu nhiều lần tiếp xúc với nhà họ Vưu.

Tiếp xúc càng nhiều, y lại càng thấy được Vưu Vọng chính là Vưu Trinh.

Quá giống, từng thói quen, từng cử chỉ đều không khác gì Vưu Trinh.

Vưu Trinh nhìn Diệp Thâm cách mình quá gần mà thập phần căng thẳng.

Gần đây không biết Diệp Thâm xảy ra chuyện gì, ngày nào cũng chạy đến đây, còn thường xuyên có vài tiếp xúc cơ thể với anh.

Nếu như đổi lại là bất cứ ai Vưu Trinh đều có thể hoài nghi người này có phải là có ý đồ với mình hay không.

Nhưng hết lần này tới lần khác người này lại là Diệp Thâm, một Diệp Thâm tuyệt đối sẽ không có hứng thú với đàn ông.

Vậy thì là vì sao?

Vưu Trinh nhìn khuôn mặt dần gần hơn của Diệp Thâm mà ngẩn ngơ nghĩ đến, chẳng lẽ chỉ là vì khuôn mặt bây giờ này có phần giống với khuôn mặt trước kia?

"Cậu rơi một sợi lông mi.

" Đầu ngón tay Diệp Thâm tiếp xúc một giây với làn da Vưu Trinh liền rời đi.

Vưu Trinh khẽ thở phào, anh không thấy được vui vẻ thoáng qua giây lát trong mắt Diệp Thâm.

"Hôm nay là sinh nhật của tôi, uống với tôi chút rượu nhé?"

Vưu Trinh thở dài, Diệp Thâm đường đường sinh nhật một giám đốc vậy mà lại chạy đến chỗ cậu.

Không thể phủ nhận là, gần gũi Diệp Thâm mang đến trong khoảng thời gian này khiến cho anh vui sướng, chẳng qua là vui sướng cũng đồng thời có chút khổ sở.

Phần gần gũi thân thiết này nói cho cùng cũng là đối với thân xác của Vưu Vọng.

Vưu Trinh nhìn thấy rượu Diệp Thâm mang ra mà thoáng sững sốt, rượu này là trước kia anh tự mình ủ tặng cho Diệp Thâm.

Hai người uống không ít rượu, rượu này thiên ngọt, tác dụng chậm mà lớn.

Hiện tại cơ thể này hiển nhiên không chịu được tàn phá của rượu cồn, Vưu Trinh chưa uống được mấy chén đã nhức đầu chóng mặt.

Đột nhiên anh cảm giác cơ thể mình bổng lên, anh định thần nhìn, thì ra là bị Diệp Thâm bế.

Dưới tê liệt của rượu cồn anh đã mất đi năng lực phản kháng: "Anh làm gì thế..."

Diệp Thâm không nói gì, bước nhanh vào phòng ngủ bỏ anh lên giường: "A Trinh.

" Vưu Trinh tỉnh táo hơn, cả người thoáng cứng đờ: "Anh nhận lầm người rồi, anh họ đã..."

Diệp Thâm cắt lời anh, dùng giọng điệu cực kỳ chắc chắc nói: "Cậu chính là A Trinh."

Vưu Trinh trầm mặc không nói lời nào, anh không biết phải trả lời thế nào.

Bây giờ Diệp Thâm là do uống quá chén mà nhận sai anh thành bản thân trước kia, hay là thật sự nhận ra mình là Vưu Trinh?

Anh phân không rõ lắm.

Diệp Thâm đương nhiên là không say thật, y chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

Vưu Trinh quay về rồi, cậu ấy còn sống...

Bất kể là dùng thủ đoạn gì, Diệp Thâm cũng muốn giữ anh lại.

"Không thừa nhận cũng không sao, tôi có thể xem cậu chính là Vưu Vọng."

Tay Diệp Thâm chống hai bên người Vưu Trinh, cúi đầu hôn xuống.

Vưu Trinh bỗng nhiên mở to mắt, kinh ngạc đối mặt với Diệp Thâm.

Tay anh chống lên ngực Diệp Thâm, muốn đẩy y ra, bắt đầu rụt người về sau.

Diệp Thâm buông môi anh ra, hai tay nắm lấy chân anh kéo lại về phía mình, sau đó ghì hai tay anh lên đỉnh đầu, lộ ra nụ cười thật lòng thật ý nhất trong hơn một năm nay.

"Nghĩ kỹ chưa, có muốn thẳng thắn nhận khoan hồng hay không?"

Tay kia của Diệp Thâm cũng không nhàn rỗi, y cởi từng cúc áo sơ mi của mình ra: "Không thẳng thắn cũng không sao, tôi không ngại dùng nghiêm trị."

Sau khi thoát hết áo trên người, Diệp Thâm một tay cởi quần Vưu Trinh ra, nhìn người dưới thân dần không còn giãy dụa, trong mắt nhiều hơn chút dịu dàng.

"Tôi...

Không biết nên nói như thế nào."

Vưu Trinh không che giấu nữa.

Thật ra từ giây phút gặp phải Diệp Thâm ở nghĩa trang, anh biết sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị Diệp Thâm nhận ra.

Dù sao Diệp Thâm hiểu anh cũng không kém gì anh hiểu Diệp Thâm.

"Không phải tôi cố ý gạt cậu."

Vưu Trinh có chút căng thẳng, không khí lạnh băng tiếp xúc với cặp chân lõa hồ của anh, nổi lên ít da gà: "Chẳng qua là chuyện thế này không khỏi quá kinh hãi thế tục..."

"...

Sau khi tỉnh lại tôi đã ở trong cơ thể này rồi."

Vưu Trinh nói ra mọi chuyện anh biết rồi trầm mặc quay đầu đi, cứ như là chờ đợi phán quyết của Diệp Thâm.

Diệp Thâm lần nữa cúi người, hôn lên đôi môi Vưu Trinh.

Lần này đã không còn là lướt qua rồi ngừng lại, đầu lưỡi y dò xét vào, nhấm nháp lấy nước bọt trong đó.

Mặc dù y đã sớm nhận định Vưu Vọng chính là Vưu Trinh, nhưng mãi đến khi Vưu Trinh chính miệng thừa nhận đây mọi chuyện, tảng đá trong lòng y mới rơi xuống.

Diệp Thâm nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ bên trong khoang miệng Vưu Trinh, y có chút ngây ngẩn nghĩ: Hương vị cũng không tệ lắm.

Y không thích đàn ông, nhưng nếu như người này là Vưu Trinh, thì cũng không có gì là không thể.

Vưu Trinh nhanh chóng có phản ứng, anh là đồng tính hàng thật giá thật, người nằm trên hôn lấy anh này cũng là người trong lòng anh đã nhiều năm...

Vưu Trinh không để cho mình tiếp tục chìm đắm trong đó, anh cắn một cái lên môi Diệp Thâm, vị tanh nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi.

"Thâm ca, cậu có biết mình đang làm cái gì không?"

Diệp Thâm nghe tiếng gọi quen thuộc này, y liếm vết thương trên môi dưới, khóe môi khẽ nhếch: "Anh đang làm em."

Buổi sáng khi Vưu Trinh tỉnh lại, cả người bị ghì chặt trong ngực người khác, giọng nói quen thuộc của người nọ vang lên bên tai: "Tỉnh rồi?

Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Vẫn ổn..."

Vưu Trinh ngây ngẩn đối mặt với Diệp Thâm, ánh mắt rũ xuống của Diệp Thâm cứ thế nhìn cậu, con ngươi sáng trong, như là đã nhìn thật lâu.

"Tháng ba năm sau hôn nhân đồng tính sẽ chính thức hợp pháp."

Diệp Thâm chậm rãi nói: "A Trinh, cho anh một mái nhà đi."

"Được..."

Vưu Trinh cứ như là bị đầu độc, cũng không nói thêm được bất kỳ lời đón ý nào khác. *******************Trứng màu nhỏ: Năm thứ sáu Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu ở bên nhau, hai người cùng đến nhà Tề Kỳ tổ chức sinh nhật cho Tô Nghiên.

Lại nói, hai người cũng đã lâu chưa gặp cô bé Tô Nghiên.

Bạch Đường Sinh xách Phan Tây vừa vào cửa đã nhảy phốc lên người Ô Bách Chu ra, xoay người nghe thấy Tô Nghiên gọi cậu "Anh ơi".

Trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt Tô Nghiên ấy, Bạch Đường Sinh thoáng sững sờ, gương mặt này cho cậu cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Khi Tô Nghiên đưa kẹo thỏ trắng cho cậu, cậu đột nhiên nhớ ra.

Kiếp trước khi cậu ở trên cái máy bay có khung máy gặp sợ cố kia, khuôn mặt thiếu nữ ngồi bên cạnh cậu giống như đúc khuôn mặt khi lớn lên của Tô Nghiên.

Khác là kiếp trước trên cổ Tô Nghiên có một vết sẹo rất dài.

Khi Tề Kỳ làm cơm, Bạch Đường Sinh mượn cơ hội kéo Ô Bách Chu vào nhà vệ sinh, đẩy hắn vào tường hôn lên.

Ô Bách Chu nhận ra tâm tình Bạch Đường Sinh có dao động, để mặc Bạch Đường Sinh liếm cắn mình, ôm lấy eo người trong ngực phòng cậu ngã xuống.

Nụ hôn này dây dưa hồi lâu, Bạch Đường Sinh buông giam cầm Ô Bách Chu ra, ôm lấy eo của hắn, mặt chôn bên cần cổ Ô Bách Chu.

Cậu nghẹn cười nói: "Hôm nay em mới phát hiện ra, Tô Nghiên xem như là bà mối của chúng ta đấy..."

Toàn văn hoàn.

Lời tác giả:Được rùi, đến đây thật sự là hoàn tất rồi, đây là bộ hoàn thành đầu tiên của tôi.

Tuy không có nhiều người xem lắm, nhưng mà vẫn rất vui vẻ á~ Mỗi một bình luận của các tiểu khả ái tôi đều đọc, cảm ơn mọi người đã đọc tác phẩm của tôi, để lại dấu chân, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Đã thấy hết điểm các tiểu khả ái tặng rồi. 🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Đôi lời nhắn gửi từ editor: Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã đọc đôi dòng lảm nhảm này.

Chuyện là dạo này không biết vì lí do gì mà bộ này nổi ngoài dự đoán của t, tưởng tạo acc flop flop chơi thôi ai dè nhiều người đọc dữ vậy.

Cũng vì vậy mà bình luận tăng lên rất nhiều, sẽ có những bình luận t thấy và đọc được và cũng sẽ có không tại vì nhiều thật á TT", có gì mong mng thông cảm.

Thấy nhiều bạn nói t thầu luôn bộ của Hạ Đông và Diệp Dạng đi.

Thật sự bây giờ t chưa có ý định đó vì bộ đó cũng hơi dài và t lỡ tay đọc hết rồi hic hic, nhưng nếu trong khoảng thời gian gần có đổi ý thì có lẽ t sẽ thử sức hèn tiếp vậy (có điều mng đừng mong chờ quá nhé=))))) Trong khoảng thời gian sắp tới chắc t phải quyết định xem làm thế nào với acc này cái đã.

Có thể sẽ up 1 2 bộ ngọt ngọt ngắn ngắn r off một thời gian.

Truyện dài quá thật sự thách thức khả năng t lắm, chính bộ này t vẫn còn thấy chưa ưng ý với bản edit của mình🥲🥲 Vậy thui, nếu t thật sự ôm bộ của hạ đông thì sẽ thông báo cho mng trong truyện này luôn he^^ Không biết mng có góp ý hay suy nghĩ gì về bản edit không, cứ cmt ở đây nhé^^ Cảm ơn mọi người đã trân trọng câu chuyện này.

Tuy còn nhiều thiếu sót nhưng đây là một trong những đứa con đầu tay của tác giả, mong mọi người có thể mang tâm trạng thoải mái để đọc, đừng quá khắt khe nhe.

Hẹn gặp lại.

🌸🌸🌸🌸🌸🌸

15.07.2023
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom