Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn Đm] Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết - Túc Tinh Xuyên

[Hoàn Đm] Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết - Túc Tinh Xuyên
Chương 107: Trống rỗng


Chương 107: Trống rỗngĐêm đó Bạch Duy chỉ muốn gào thét vào mặt Lư Sâm, bảo hắn đừng đùa nữa.Lư Sâm đang giả vờ gì vậy?

Kẻ tự phụ, kẻ quyền lực cao ngạo này.

Hắn đang thương hại cậu sao?

Hắn nghĩ rằng hạ thấp tay, lộ ra một chút gì đó cho Bạch Duy, Bạch Duy sẽ chơi trò chơi tình yêu này với hắn sao?Bạch Duy chỉ có thể cho phép bản thân xem mối quan hệ giữa cậu và Lư Sâm là một cuộc giao dịch và tính toán, nhưng không thể chấp nhận Lư Sâm cúi đầu, nghĩ rằng mình có thể nhặt Bạch Duy lên bất cứ lúc nào.Cậu quay mặt đi, răng cắn ken két.

Lư Sâm lại nghĩ cậu sợ hãi.

Bằng chứng là cậu nghe thấy Lư Sâm nói: "Yên tâm, trước khi tìm ra giải pháp, tôi sẽ không làm gì em đâu."

Bạch Duy nằm trong vòng tay hắn, nhưng cơ thể cậu lại lạnh lẽo.Cũng như lúc này, trái tim cậu dần dần bình tĩnh lại và cơn giận bùng lên bất ngờ."

Nếu hắn không tìm được cách, cậu định làm gì?"

Bạch Duy hỏi chính mình trong gương."

Dù thế nào đi nữa, giao dịch vẫn phải tiếp tục.

Nếu không phải vì đang ở trên biển, những người đó đã tìm đến mình rồi."

Bạch Duy biết mình sẽ làm gì.

Giả vờ đắm chìm đối với cậu không phải là chuyện khó, hơn nữa Bạch Duy không tin Lư Sâm sẽ có nhiều kiên nhẫn.Con mồi chỉ quyến rũ nhất khi chưa bị nắm giữ.

Đồng thời, một con mồi tẻ nhạt cuối cùng sẽ khiến thợ săn từ bỏ việc theo đuổi.Bạch Duy không theo đuổi một đời một kiếp, cậu quan sát lộ trình của con tàu khổng lồ, và động thái của những người chơi đó, đặc biệt là người đàn ông tên Arthur.Cậu chỉ cần Lư Sâm duy trì hứng thú với mình đến một ngày nào đó, chỉ cần ngày đó là đủ rồi.Lư Sâm lại bất ngờ gọi cậu đến phòng thuyền trưởng lúc này.

Sau khi Bạch Duy ngồi xuống, hắn dùng điều khiển từ xa mở màn hình tivi."

Có chuyện gì sao?"

Bạch Duy nói."

Ăn tối cùng nhau."

Lư Sâm nói.Đây là lần đầu tiên họ dùng bữa trong nhà hàng riêng trong phòng của Lư Sâm.

Ở đây cũng không có người phục vụ, không khí có vẻ riêng tư hơn.

Trong lúc Bạch Duy còn thắc mắc, cậu nghe thấy nội dung tin tức.Thành viên hoàng gia của một quốc gia châu Âu đã sỉ nhục cậu trên tàu, sau khi về nước, đã bị phát hiện lái xe quá tốc độ ở nơi công cộng, đâm vào một tòa nhà rồi chết."...Về nguyên nhân tự sát của gã, vẫn đang được điều tra."

Bạch Duy cuối cùng cũng hiểu ý đồ của Lư Sâm.

Hắn đang lấy lòng cậu sao?

Muốn thể hiện sức mạnh của mình với cậu sao?

Bạch Duy lập tức lại nghĩ đến kế hoạch của mình, điều này khiến cậu toát mồ hôi lạnh."

Trông em không ngon miệng lắm."

Lư Sâm nói ngay lúc này."

Em đã ăn một ít điểm tâm buổi chiều rồi."

Bạch Duy miễn cưỡng nói.Đôi mắt xanh thẳm của Lư Sâm luôn khiến Bạch Duy có cảm giác bị nhìn thấu.

Lư Sâm nói: "Vậy sao?

Nhưng khi em đến, trên người em không có mùi điểm tâm."

Bạch Duy toát mồ hôi lạnh.

Lư Sâm đăm chiêu, nhìn về phía tivi."

Cảnh tượng đẫm máu khiến em cảm thấy không thoải mái sao?

Lạ thật, theo những gì tôi biết về em, em không phải là người sẽ sợ hãi những cảnh tượng này..."

"Nhưng điều đó không có nghĩa là em thích xem nó khi đang ăn."

Bạch Duy nhanh chóng tìm ra lý do cho mình."

Được thôi, lỗi của tôi."

Lư Sâm chuyển tivi sang kênh nhạc.

Mồ hôi lạnh của Bạch Duy đã ngừng, cậu nghĩ rằng hôm nay sắp kết thúc, nhưng Lư Sâm lại đưa cho cậu một ly rượu trước khi cậu rời đi."

Thử cái này đi."

Lư Sâm nói, "Có lẽ nó sẽ có ích cho cơ thể em."

Bạch Duy không kiềm chế được mà trừng mắt nhìn hắn, trước khi kịp phản ứng, cậu đã thốt ra một câu: "Sao anh biết?

Anh đã thử rồi sao?"

"Ồ, nó chẳng có tác dụng gì với cấu trúc cơ thể của tôi cả."

Lư Sâm nói.Thế mà lại mang đến một cảm giác khá thành thật.Bạch Duy cảm thấy tình thế mạnh hơn người*.

Mặc dù cậu nhìn chằm chằm vào ly rượu một lúc, nhưng vẫn cầm ly rượu lên, uống cạn.(Ý chỉ bất lực, chỉ có thể khuất phục)Thứ chất lỏng trông giống rượu vang trắng này lại có mùi sô cô la ngọt ngào.

Khi Bạch Duy còn đang thắc mắc, cậu nhìn thấy Lư Sâm đứng dậy."

Có tác dụng rồi."

Lư Sâm nói, "Tôi ngửi thấy mùi trên người em rồi."

"Anh nói cái gì..."

Lư Sâm đã ghé mũi vào gần cổ Bạch Duy.

Bạch Duy không kịp né tránh, cái cảm giác mượt mà, ẩm ướt đó khiến cậu kêu lên một tiếng như con thiên nga bị bóp nghẹt cổ họng.Sau đó, mọi thứ đều trở nên sai lệch.Trời đất quay cuồng, cậu ngã vào lòng Lư Sâm, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát như vậy.

Vài chuỗi pháo hoa lóe lên trước mắt cậu.

Lư Sâm bảo quản gia giúp dọn chén đĩa, hắn bế Bạch Duy lên, đưa cậu vào phòng."

Không!

Không đúng, em muốn..."

"Không có gì không đúng cả, đêm mới chỉ bắt đầu thôi."

Trước khi hòa làm một, trong ham muốn kinh hoàng Bạch Duy nhận ra, cậu và Lư Sâm ngày càng trở nên thân thiết.Họ ôm lấy nhau, như thể họ là một cặp tình nhân ân ái nhất."

Em ngày càng tò mò, rốt cuộc anh là cái thứ gì."

Bạch Duy dựa vào giường, khàn giọng nói."

Em đoán xem?"

Lư Sâm nói.Thế mà hắn không có chút ý che giấu nào."

Không đoán được, anh tự nói cho em đi."

Bạch Duy nói."

Vậy thì thôi vậy, tôi sợ em biết rồi sẽ ăn không vô cơm.

Vợ yêu."

Ngoài biển lại đang mưa đêm, trong cabin cách bức tường lại vô cùng ấm áp.

Bạch Duy nằm sấp trên giường, hé một nửa mắt, nhìn Lư Sâm ngồi ở bàn làm việc cạnh giường, dùng máy tính xử lý công việc.Sau khi xảy ra quan hệ thể xác thực sự, Lư Sâm không còn kiêng kỵ việc xử lý công việc của mình trước mặt Bạch Duy nữa.Có lẽ mối quan hệ thể xác thân mật không khoảng cách sẽ mang lại một ảo giác, họ đã chia sẻ một khoảnh khắc cao trào, hiểu rõ cảm xúc thật của đối phương một cách thân mật và không đề phòng, vì vậy, tâm hồn của họ cũng sẽ thân mật không khoảng cách tương tự.Có lẽ còn một khả năng khác.

Bạch Duy nghĩ, đó là Lư Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng, một con người như Bạch Duy sẽ gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho hắn.Lư Sâm mang theo sự ngạo mạn của một dị chủng.Bạch Duy luôn nghĩ mọi người theo hướng xấu nhất, tinh thần của cậu đã không còn bình thường nữa.Sau khi chia sẻ những khoảnh khắc thân mật, những thứ họ chia sẻ với nhau ngày càng nhiều.

Từ mỗi bữa ăn, đến những gì thấy trên tàu và trên tin tức.

Lư Sâm thỉnh thoảng sẽ nói chuyện kinh doanh với Bạch Duy.

Bạch Duy kinh ngạc phát hiện Lư Sâm lại có quan hệ lợi ích với nhiều quyền quý đến vậy.Khó có thể diễn tả tâm trạng của Bạch Duy lúc này.

Ngạc nhiên?

Tò mò?

Cảnh giác?

Chiến thắng nằm trong tay?

Dường như những cảm xúc này đều không thuộc về Bạch Duy.Sóng biển khiến con tàu rung lên một chút.

Lúc này Bạch Duy lật người, cậu tùy ý hỏi: "Trước khi làm thuyền trưởng, anh làm gì?"

"Em tò mò về tôi sao?"

“Em tò mò về anh, có gì sai sao?"

Lần này Lư Sâm lại trầm ngâm rất lâu, hoàn toàn khác với vẻ dứt khoát khi Bạch Duy hỏi về công việc kinh doanh của hắn trước đó.

Trong lòng Bạch Duy cảnh giác, nghĩ rằng hắn lại trở nên đề phòng: "Nếu anh không muốn nói..."

"Tôi đã làm lính đánh thuê một thời gian dài, tham gia đủ loại cuộc chiến cho người khác."

Lư Sâm nói, "

Sau này, một ông già đã thống nhất vài khu vực ở địa phương.

Ông ta tìm đến tôi, nói tôi rất giống ông ta khi còn trẻ.

Ông ta nhận tôi làm đồ đệ.

Trước ông ta, chưa từng có ai chấp nhận sự tồn tại của tôi như vậy.

Tôi bắt đầu chiến đấu cho ông ta."

"Ông ta vẫn để anh chiến đấu cho ông ta sao?

Xem ra, ông ta cũng không tốt với anh đến vậy."

Bạch Duy nói."

Ừm.

Ít nhất lúc đó tôi nghĩ, ông ta xem tôi như một con người giống ông ta."

Lư Sâm nói, "Tiếc là, tôi vẫn là cái giẻ lau chân của ông ta.

Chiến tranh sắp kết thúc, ông ta muốn làm anh hùng chiến tranh, đứng sau nhà lãnh đạo mới.

Cái giẻ lau dơ bẩn không còn cần thiết nữa.

Ông ta muốn xóa bỏ mọi dấu vết của tôi."

"Sau đó thì sao?"

"Ông ta nói tôi là quái vật, vốn dĩ không có tư cách nhận được những thứ mà một con người có thể nhận được, thậm chí là những thứ tốt thứ hai cũng không được."

Lư Sâm nói, "Ông già này khi còn trẻ từng nói với tôi rằng tiền là quan trọng nhất.

Ông ta có thể vì tiền mà bán em gái mình vào nhà thổ, hoặc em trai, chỉ cần có người muốn mua.

Ông ta tỏ ra không sợ hãi, như thể không ai có thể cướp đi mạng sống của ông ta.

Nhưng khi tôi tiêu diệt người nhà của ông ta từng người một,ông ta lại ôm tiền cuống cuồng bỏ chạy, cầu xin tôi tha mạng."

"..."

"Những con người tham lam, yếu đuối, trong ngoài bất nhất như vậy, vĩnh viễn không thể theo đuổi đỉnh cao."

Lư Sâm nói, "Thuộc hạ của ông ta bắt đầu truy sát tôi, tôi trốn thoát khỏi quốc gia đó, đến Hắc Cảng.

Khi tôi thoi thóp, một người đã nhặt được tôi."

Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười quái dị: "Trong mắt hàng xóm, hoặc trong mắt người đời, hắn ta cũng được coi là người tốt.

Vợ hắn ta tin sùng tôn giáo, cho rằng tôi là ác quỷ dưới đáy biển.

Còn hắn ta cố gắng định giá và buôn bán tôi... nhưng hắn ta đã dừng lại, vì tôi thể hiện một số tài năng có thể giúp ích cho công việc kinh doanh của hắn ta.

Tôi ở trong gia đình này ba tháng, nhìn họ nổi tiếng trong thời gian ngắn, trở thành gia đình thượng lưu."

"Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện con người cũng chỉ có thế.

Tôi mất hứng thú, cảm thấy chán nản, trở về quốc gia đang chiến tranh, nuốt chửng tài sản của ông già đó."

"Và cuối cùng sẽ đứng ở vị trí cao, thao túng quyền lực của con người, trở thành...

Vua của thế giới.

Tôi muốn ngồi lên ngai vàng mà ai cũng thèm muốn nhưng không thể có được, hơn hẳn bất kỳ con người nào, thành công hơn bất kỳ thành công nào."

Bạch Duy nghĩ, đây thực sự là một trải nghiệm rất điển hình."...Còn em?"

Cậu đột nhiên nghe thấy Lư Sâm nói câu này."

Tôi cũng muốn biết một bí mật về em.

Một bí mật mà những người khác đều không biết."

"Em nghĩ trên mạng đã có rất nhiều bài báo về em rồi, và cả phân tích tâm lý nữa."

Bạch Duy nói, "Họ nói em là một kẻ sát nhân cuồng loạn với ý chí kiên định hơn bất kỳ ai."

"Tôi muốn biết những điều họ không biết."

Lư Sâm nói, "Hơn nữa những điều họ biết cũng không phải là thứ thuộc về em."

Câu nói này khiến Bạch Duy im lặng lâu hơn, cậu đột nhiên nhận ra, trong lòng Lư Sâm, đã phác họa ra một hình ảnh của cậu.Không đến từ bất kỳ bài báo nào, cũng không đến từ bất kỳ ý kiến của ai... chỉ đến từ sự tương tác giữa họ.Ở đó, mọi thứ mà hắn không nhìn thấy Bạch Duy làm, đều có thể được hiểu là Bạch Duy chưa từng làm.Có phải vì hắn luôn bị coi là dị loại không?Vì vậy, hắn đi ngược lại với trả thù mà muốn trở thành một người đứng trên mọi người?

Thế nên, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, một Bạch Duy sống ẩn dật, lệch lạc lại có bất kỳ điều gì sai trái…"

Em không giết ông nội em."

Bạch Duy nói, "Em đứng trước mặt ông ấy, buộc tội ông ấy là kẻ giết con gái mình.

Khoảnh khắc đó em cảm thấy rất sảng khoái, nghĩ rằng mình đang chống lại một tảng đá khổng lồ, lúc đó em nghĩ, nếu ông ấy chết thì tốt biết mấy, chướng ngại này sẽ biến mất trước mắt em..."

"Và rồi, ông ấy lên cơn đau tim.

Ông ấy ngã xuống trước mặt em, em kinh hoàng hoảng sợ, lần đầu tiên phát hiện ra tảng đá khổng lồ mà em coi là quy tắc, lại già nua và yếu ớt đến vậy.

Hóa ra ông ấy cũng chỉ là một cơ thể người.

Tất cả những quy tắc mà em tuân theo, dường như đều sụp đổ vào khoảnh khắc đó."

"Tuy nhiên, khi nhận ra ông ấy không thể cứu vãn, lại có một khoảnh khắc em cảm thấy nhẹ nhõm."

"Để em nhìn ông ấy thoi thóp già nua yếu ớt như vậy, để em thấy mọi thứ mình từng tuân theo lại yếu ớt đến thế...

Chi bằng, cứ để ông ấy chết ngay lúc này."

Bạch Duy nhìn Lư Sâm, cậu đang cười."

Vì vậy em chưa bao giờ muốn tranh cãi với họ, liệu em có muốn một vụ giết người hay không."

Bạch Duy nghĩ rằng chắc chắn lúc này mình đang cười rất thanh lịch, rất đẹp, giống như những gì cậu tưởng tượng mình sẽ có.Nhưng ngón tay của Lư Sâm chạm vào khóe mắt cậu."

Em không khóc."

Lư Sâm nói, "Nhưng mùi của em rất buồn."

Bạch Duy ngẩn người.Cậu chợt nhận ra lý do Lư Sâm "yêu từ cái nhìn đầu tiên" với mình vào khoảnh khắc đó.

Cả hai đều là những quái thai, giả vờ là "người bình thường" giữa đám đông, và bản chất không quan tâm đến sự sống chết của bất kỳ ai.Họ chỉ đang tìm kiếm một thứ gì đó hư vô đến từ bóng tối của quá khứ.Những người sinh ra trong bóng tối, cả đời cũng không thể tìm thấy hơi ấm.

Họ ghét ánh sáng, chỉ có thể cắn xé lẫn nhau với cùng một màu đen.Bạch Duy lúc này cũng cắn lên tay Lư Sâm, cậu kéo Lư Sâm lên giường, ngồi trên người hắn một cách đầy ẩn ý.Hãy quên đi. cậu nghĩ, hãy quên đi sự đa sầu đa cảm vừa rồi đi.Bởi vì cơn mưa ngoài cửa sổ... quá lạnh."

Tôi nghĩ lúc này nhiều người sẽ nói 'anh yêu em'."

Lư Sâm đột nhiên nói, "Nhưng tôi không biết, điều tôi nói ra có thể được truyền đạt như tình yêu hay không."

Bạch Duy dùng tay mạnh mẽ che miệng hắn lại, cậu dùng sự run rẩy để che giấu tiếng nấc của mình.

Mặc dù vậy, sáng hôm sau, Bạch Duy vẫn gửi đi email đó.Ngày hôm sau, con tàu khổng lồ neo đậu tại cảng.

Đây là một điểm dừng bắt buộc trong lộ trình dự đoán của Bạch Duy."

Ở đất nước này có một chuyến tàu nổi tiếng, chạy dọc từ bắc xuống nam, phong cảnh rất đẹp."

Lư Sâm nói, "Tiếc là chúng ta không có thời gian để đi."

"Chuyến tàu này có gì đặc biệt không?"

Bạch Duy đột nhiên nói.Có lẽ là sự đồng điệu của những người cô độc, cậu luôn có một sự nhạy cảm kỳ lạ."

Ga cuối cùng của nó, là nơi lần đầu tiên tôi đặt chân lên bờ."

Lư Sâm nói vậy.Họ lang thang khắp các con phố lớn nhỏ của thành phố cảng.

Tuy nhiên, trong lúc dạo phố cùng Lư Sâm, mặt Bạch Duy tái nhợt ngẩng đầu nói: "Em vừa thấy họ rồi."

"Ngay trong con hẻm nhỏ bên cạnh đó."

Bảy người chơi sống sót từ tay Bạch Duy đều là những tinh anh trong số các tinh anh.

Trong tháng qua, Lư Sâm đã tìm mọi cách tiêu diệt bốn người trong số họ.Giờ còn lại ba người, ba người có ý chí chiến đấu mạnh nhất.Bạch Duy dẫn Lư Sâm và họ đến một nhà kho, nhà kho này chứa đầy các vật liệu dễ cháy nổ.

Trong cuộc chiến hỗn loạn, cậu bò ra từ ống thông gió, và theo kế hoạch đã bịt kín tất cả các lối ra.Sau đó mặt cậu tái nhợt, nhưng lại gây ra một vụ nổ một cách chính xác.Nửa tháng trước, Bạch Duy từng thấy Lư Sâm và ba người chơi còn lại đạt được một thỏa thuận.Một trong ba người chơi này là người khuyết tật, một người mắc bệnh nan y không thể chữa khỏi, và một người khác vô cùng thất vọng với thực tại, thà ở lại trong game.Lư Sâm đã thỏa thuận không giết họ, nhưng điều kiện là phải giữ bí mật chuyện này với Bạch Duy.Lư Sâm biết, chỉ cần những người chơi này chết hết, Bạch Duy sẽ rời bỏ hắn.

Vì vậy, hắn muốn giữ lại những người này, dùng làm mồi nhử vĩnh viễn cho mình.

Chỉ là hắn không ngờ, Bạch Duy đã sớm phát hiện ra tất cả. cậu đã lên kế hoạch, chỉ để tiêu diệt tất cả bọn họ.Đó là bởi vì…"

Ngay từ đầu, mình chưa bao giờ tin anh ấy.

Mình không thể tin anh ấy cũng không thể tin bất kỳ ai."

"Mình đã sắp đặt tất cả những điều này, chỉ có như vậy, mình mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới, mình mới có thể..."

Bạch Duy nghĩ, cậu đã làm đúng.Bạch Duy nghĩ, cậu sẽ thực hiện kế hoạch của mình ngay lập tức, mua vé máy bay bằng hộ chiếu giả, đáp chuyến bay lúc 11 giờ 30 sáng rời khỏi thành phố này.Cậu sẽ ẩn mình, thay đổi dung mạo thành một người khác.

Tất cả những điều này đều là những gì cậu đã chuẩn bị từ sớm, những gì cậu nên làm trong một thế giới không có người chơi.Và mọi thứ về Lư Sâm, cũng sẽ như khói mây bay qua.

Cậu sẽ quên đi kẻ giao dịch này, truyền thông sẽ phát hiện mâu thuẫn giữa Lư Sâm và những người chơi, họ sẽ phát hiện tính hợp lý của cái chết này, họ...
...

Thành phố cảng, 11 giờ 30 sáng.Một chiếc máy bay màu bạc rời khỏi thành phố này.Và trên ghế 16F đã được đặt trước, không có một ai.[Lời tác giả]Ngày mai toàn văn kết thúc nhé!
 
[Hoàn Đm] Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết - Túc Tinh Xuyên
Chương 108: Toàn văn kết thúc


Chương 108: Toàn văn kết thúc"Xe ăn uống quý khách tìm nằm ở toa phía sau."

Nhân viên phục vụ nói.Anh ta tò mò nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông tóc vàng, cao lớn, trên mặt lại có những vết sẹo ghê rợn trông như thoát chết trong gang tấc.

Giống như một khe nứt lớn lạc lõng đột nhiên xuất hiện trên đồng cỏ xanh tươi."

Trên tàu của chúng tôi có chương trình ăn uống cho cặp đôi.

Rất hời đó thưa ngài, quý khách có thể gọi một suất cho mình và bạn đồng hành..."

"Ồ."

Người đàn ông cười, khi hắn ta cười, vết sẹo trên mặt cũng nứt toác ra, "Tôi đã không còn bạn đồng hành nữa rồi."

"Vâng..."

Nhân viên phục vụ đi về phía toa khác.

Khi anh ta nhìn lại, thấy một người đàn ông trông như sinh viên đại học cầm sổ ghi chép khập khiễng đi theo sau người đàn ông tóc vàng.

Cậu ta cũng bị thương nặng, nhưng không phải là người chơi, chỉ là một người bình thường, trinh thám nghiệp dư ở thế giới này."

Anh mang súng rồi phải không?

Anh chắc chắn cậu ta đang ở trên chuyến tàu này chứ?"

Họ kiên nhẫn mai phục bên ngoài toa tàu, Arthur nhìn rừng cây trải dài ngoài cửa sổ, chìm vào ánh hoàng hôn.

Tất cả những gì sắc bén, trong trẻo, rõ ràng rành mạch giờ đều biến thành một mảng mờ ảo.Giống như việc hắn ta từng bị những người chơi cùng đội hãm hại, giờ đây lại trở thành người duy nhất thoát chết.Hắn ta đợi rất lâu, nắm chặt khẩu súng, khẩu súng chứa đầy những viên đạn bạc.Viên đạn sẽ bắn ra khỏi nòng súng, điểm cuối của quỹ đạo là một trái tim lạnh lẽo.

Đến lúc đó, yêu hận đều sẽ trở về tĩnh lặng, và cuối cùng hắn ta cũng có thể nói lời tạm biệt với đối thủ mà lẽ ra hắn ta phải hiểu rõ nhất, mạnh mẽ nhất và cũng đã dồn tất cả bọn họ vào đường cùng trong cuộc đời này.Và rồi kẻ tội phạm độc ác nhất, mạnh mẽ nhất thế gian này cũng sẽ biến mất.Nhưng sau nhiều ngày giao chiến, hắn ta muốn giết Bạch Duy, liệu có phải thực sự vì hắn ta cũng cho rằng việc giết Bạch Duy là đúng đắn không?Hay là vì từ đầu đến cuối, hắn ta vẫn không thể lay chuyển hay ảnh hưởng đến cậu, không thay đổi được suy nghĩ của cậu?Ngay cả khi, hắn ta từng là người tạo ra Bạch Duy?Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng Bạch Duy vẫn không ra khỏi toa ăn.

Arthur giả làm nhân viên phục vụ, hắn ta đẩy cửa ra.Cả một mảng ánh hoàng hôn chiếu lên người hắn ta, khoảnh khắc đó, hắn ta cảm thấy tay nắm cửa nặng như ngàn cân, như thể đã đẩy ra cả một thế giới.Bạch Duy ngồi trên chuyến tàu tiến sâu vào rừng trong ánh hoàng hôn.Nhịp đập trái tim lơ lửng trong ly cocktail, người pha chế gọi nó là vỏ đạn.

Màu xanh đục sặc sỡ đó khiến cậu nghĩ đến một đôi mắt.Ánh hoàng hôn từ bên ngoài cửa sổ ồ ạt đổ vào, chiếu lên làn da trắng nhợt của cậu, cảm giác bỏng rát đó khiến cậu nghĩ đến một mảnh da thịt.Đài phát thanh không thể điều chỉnh đúng tần số đang phát ra tiếng rè rè khàn khàn.Âm thanh đó khiến cậu nghĩ đến một đoạn đối thoại.Cuối cùng, một đoạn đối thoại được nói trong nhà kho."

Chúng ta sẽ không đánh nhau đâu.

Em đừng sợ."

Lư Sâm nói với cậu, "Thực ra, tôi đã đạt được một giao dịch với họ rồi –"Hắn chạm vào bàn tay run rẩy của Bạch Duy: "Em đừng sợ."

Bạch Duy rút tay khỏi tay hắn, cậu nói từng chữ một: "Không đâu."

Bởi vì trên đời này có một thứ gọi là đa nghi.Và một thứ khác, gọi là phản bội.Email là do em gửi, những kẻ truy sát họ là do em tìm đến, những thứ đủ để chứng minh anh là kẻ chủ mưu là do em chuẩn bị.Nhà kho là do em chọn, ngày giờ là do em định, và anh cũng nhất định sẽ chết ở đây.Tất cả mọi thứ, đều đã được định đoạt vào khoảnh khắc lên tàu."

Anh có điều gì khác muốn nói không?"

Khi vài viên đạn găm vào cơ thể Lư Sâm, tạo ra những tiếng bộp bộp như vải rách, Bạch Duy kéo cơ quan xích đã chuẩn bị sẵn, bay lên cao.Và Lư Sâm vào khoảnh khắc đó yên lặng nhìn cậu, hắn dùng khẩu hình nói một đoạn lời."

Chạy nhanh lên, đừng quay đầu lại."

Hắn nói vậy.Nhịp đập trái tim vào khoảnh khắc này đã át đi tất cả.

Bạch Duy nghĩ, cuối cùng cậu vẫn không thể hiểu được Lư Sâm rốt cuộc là thứ gì, hắn rốt cuộc là người như thế nào.

Cho đến cuối cùng họ vẫn đang trải qua sự phản bội tàn nhẫn, sự tính toán lạnh lùng và những giao dịch ti tiện.Cuộc đời của họ, tình yêu của họ dường như cũng chỉ có thế.Cậu đã thắng.Nhưng cậu lại bất chợt nhớ đến một buổi chiều.

Hôm đó Lư Sâm không làm gì cả, nhưng cứ nhất định muốn cậu vào phòng ngủ ngồi cùng mình.

Bạch Duy lơ mơ buồn ngủ, dựa vào ghế sofa chợp mắt.

Lư Sâm ngồi bên cạnh cậu, đang xem một quyển tạp chí ảnh thế giới."

Một trăm thị trấn nhỏ phù hợp nhất để định cư trên toàn cầu...

Em thấy tên Trấn Tuyết Sơn thế nào?"

"Ồ, nơi đó giáp núi tuyết, không khí chắc hẳn rất tốt."

Bạch Duy đáp qua loa với đại gia của mình."

Tôi cũng thấy vậy."

Lư Sâm nói, "Ngôi nhà này trông cũng rất tuyệt..."

Ngón tay hắn lướt đi lướt lại trên ngôi nhà đó, cuối cùng cẩn thận gấp tạp chí lại, đặt vào ngăn kéo.

Một quyển tạp chí vài đồng mua ở cảng được "Vua của thế kỷ" nâng niu, đặt trong chiếc bàn làm việc đắt gấp vạn lần."

Ngôi nhà đó đắt lắm sao?"

"Hả?"

"Em nghĩ, chắc anh mua nổi chứ."

Bạch Duy nói."

Đất liền của loài người không phù hợp với tôi, cũng không phù hợp với em."

Lư Sâm nói, "Có một loài chim cả đời bay lượn, ngày nó chạm đất, chính là ngày nó chết."

Khi đó Bạch Duy nghĩ, Lư Sâm lại đi xem phim gì rồi.Cậu nhắm mắt ngủ thiếp đi trên ghế sofa, ânh nắng buổi chiều sẽ mang lại một ảo giác được yêu, khi tỉnh dậy vào buổi tối, cậu thấy Lư Sâm đang nhìn mình.Đôi mắt xanh lam đó không biết đã nhìn cậu bao lâu.Ngay cả khi cậu chỉ là một ảo ảnh không có thân phận.Nước mắt rơi vào ly rượu vào khoảnh khắc này.

Sặc sỡ đủ màu, giống như một đôi mắt rơi vào đôi mắt của người khác.

Khoảnh khắc đó, Bạch Duy đã không còn mảy may suy nghĩ đến chuyện gặp lại những người chơi nữa.Đôi mắt của con người là cái bẫy đáng sợ hơn cả ba mươi sáu kế.Cửa toa ăn uống khẽ khàng đóng lại.

Thám tử đuổi theo Arthur, cậu ta nói: "Anh không định giết cậu ta nữa sao?"

Arthur thẫn thờ lắc đầu.Thế mà mình lại làm chuyện như vậy, hắn ta nghĩ, thế mà mình lại làm chuyện như vậy.Hắn ta tháo băng đạn."

Đã có một viên đạn xuyên qua tim cậu ta rồi."

Hắn ta nói.Thám tử không hiểu gì.

Chuyến tàu đã đến ga cuối, dừng lại ở biển cuối rừng, nhưng trong toa xe lại trống rỗng, không một ai thúc giục họ xuống.

"Có lẽ tôi nên đi nói chuyện với cậu ta."

Arthur nghĩ vậy.Hắn ta định quay người, nhưng ngay lúc đó, một khối sương đen xuyên thủng trái tim hắn ta.Có người từ trong khối sương đen hiện hình, đi về phía toa ăn uống.

Thám tử ngã xuống đất, không dám cử động.Cậu ta chỉ nhìn thấy một đôi mắt xanh lam vào khoảnh khắc đó.Bạch Duy tỉnh dậy từ giấc mơ này.Cậu bị giật mình, thuyền trưởng trong mơ lại sống lại rồi sao?

Đã đi tìm người trong toa ăn uống đó chưa?Cậu cảm thấy hẳn họ sẽ lại cùng nhau lên tàu.

Bắt đầu lại từ nơi thuyền trưởng bắt đầu, có lẽ sau đó, họ sẽ có một ngôi nhà hạnh phúc trôi dạt trên biển.Bạch Duy bắt đầu suy nghĩ về phần tiếp theo của chuyện này, nhưng cậu hơi đau đầu, vì cậu không thể nghĩ ra.Nhưng Bạch Duy nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, vì cậu chỉ là một chú mèo trắng nhỏ mà thôi.Và là một chú mèo trắng nhỏ trong quán cà phê mèo.Cậu lén lút trượt ra khỏi ổ mèo.

Trong những khung leo mèo và hộp giấy gần cậu nằm ngang dọc vài chú mèo con màu sắc khác.

Khi đi ngang qua mèo vằn, Bạch Duy rất cẩn thận, vì mèo vằn rất rất hư, sẽ bắt nạt mèo trắng nhỏ.

Khi đi ngang qua mèo bò sữa, Bạch Duy càng cẩn thận hơn, vì Bạch Duy có bệnh sạch sẽ, mà mèo bò sữa thì chạy lung tung, lại không thích tắm.Bạch Duy quyết định tìm một góc không có lông để tự liếm lông.

Cậu rất rất sạch sẽ, điều này khiến cậu rất tự hào.

Và những chú mèo khác đều không có bộ lông dài trắng muốt như cậu.Cậu chính là một chú mèo con thuần sắc!

Hơn nữa lại là màu thuần sắc dễ lộ bẩn nhất!

Mặc dù chú mèo đen nhỏ bên cạnh cũng là thuần sắc, nhưng màu lông của chú mèo đen nhỏ lại rất giỏi che giấu bụi bẩn.

Bạch Duy thì chỉ cần một chút bụi bẩn trên lông là người khác sẽ nhìn ra ngay!Vì vậy, điều này càng thể hiện sự quý giá của Bạch Duy!Nhưng khi đi xuống tầng một, Bạch Duy nghi ngờ nhìn thấy, ở đại sảnh có một vũng nước.

Mèo trắng không đi liếm lông nữa, cậu nhìn trái nhìn phải, thấy vũng nước kéo dài về một hướng.Như thể có thứ gì đó len lén chạy qua.Tai Bạch Duy dựng đứng lên ngay lập tức!

Chắc chắn có một con gián nhỏ hoặc một con chuột nhỏ đang hoạt động trong bóng tối!Bạch Duy là chú mèo con thích săn bắn nhất trong quán cà phê mèo.

Khi còn là mèo con mới lớn, cậu đã biết cong lưng, "gù gù gù" phát tín hiệu đến những chú chim sẻ nhỏ ngoài cửa sổ.

Chim sẻ và chim bồ câu thải phân ra sân sau của quán cà phê mèo, từng bị chú mèo trắng nhỏ đi dạo ở sân sau giẫm phải, làm bẩn miếng thịt ở lòng bàn chân của chú mèo trắng nhỏ.

Kể từ đó, Bạch Duy vô cùng ghét những loài động vật nhỏ gây ra vấn đề vệ sinh này.Nhưng dù cậu "gù gù gù" bên cửa sổ thế nào, cũng không có chú chim sẻ nhỏ nào bị cậu thu hút, chui vào nhà để cậu bắt.

Bạch Duy vì thế có chút thất vọng.Sau khi cậu bắt chuột và gián, ngậm đến cho chủ quán cà phê mèo lại nhận được một tràng hét chói tai, Bạch Duy càng thất vọng hơn.Nhưng dù vậy, chủ quán cà phê mèo vẫn thêm một hộp pate cho Bạch Duy, nhưng cũng đưa cậu đi tắm hai lần ở tiệm thú cưng.

Lần này nhìn vũng nước, Bạch Duy cảm thấy cơ hội săn mồi của mình lại đến rồi!Cậu cong lưng, hai mắt sáng rực, kiễng đầu móng chân, lặng lẽ theo dấu vũng nước.

Vũng nước mang theo mùi hải sản, chẳng lẽ chủ quán cà phê mèo mua cua về ăn…Sau khi rẽ qua góc tường, Bạch Duy kinh ngạc phát hiện, vũng nước đã biến mất!Đuôi cậu cong thành chữ N, nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy thứ gì quái dị.

Nhưng Bạch Duy rõ ràng vừa nhớ sàn nhà có tiếng sột soạt, như thể có thứ gì đó đang bị cậu đuổi theo chạy...

Khi Bạch Duy ngẩng đầu mèo lên, cậu đột nhiên cảm thấy đỉnh tai mình bị chạm vào một cái.Rồi lại bị chạm vào một cái nữa.

Bạch Duy ngẩng đầu, nhìn thấy một xúc tu dài ngoẵng.

Và một đôi mắt xanh biếc u ám."

Meo –––!!"

Bạch Duy ngẩn ngơ nhìn xúc tu quái dị một lúc, đột nhiên, cậu cong lưng, dựng đuôi lên kêu toáng.

Trong lúc cậu xù lông thành một đám kẹo bông gòn khổng lồ, xúc tu quái dị đột nhiên "bốp" một tiếng, rơi xuống đất trước mặt cậu.Bạch Duy: ?Xúc tu quái dị nhìn đôi mắt mèo màu hổ phách của cậu và cơ thể xù lông thành kẹo bông gòn khổng lồ một lúc.

Sau đó, nó nhắm mắt lại, nghiêng đầu, như thể đã ngất đi.
...

Chết rồi sao?Bạch Duy cẩn thận đi vòng quanh xúc tu lớn hai vòng. cậu chọc bên trái một cái, chọc bên phải một cái, phát hiện xúc tu lớn không nhúc nhích.

Nó nằm trên đất, như thể đã chết.Chẳng lẽ, xúc tu lớn này bị cậu dọa chết rồi sao?Chú mèo con trong cậu hóa ra lại có kỹ năng săn mồi mạnh mẽ đến vậy!

Có thể trừng mắt dọa chết một xúc tu lớn!

Bạch Duy vui mừng, cậu liên tục giẫm đạp lên xúc tu lớn, cho đến khi nghe thấy một tiếng hét hoang dã.

"Mày đang làm cái gì đấy!!

Thứ bẩn thỉu từ đâu ra đây!!"

Chủ quán cà phê mèo tỉnh dậy.Bạch Duy bị bế ngang lên, cậu rất cố gắng giải thích đây là con mồi cậu bắt được, nhưng lại bị chủ quán cà phê mèo nhốt vào phòng vệ sinh."

Lát nữa sẽ tắm cho mày!"

Chủ quán cà phê mèo thót tim, cầm chổi ra quét con bạch tuộc lớn bất thường đang chết trên sàn, thứ này làm sao mà vào quán cà phê mèo được chứ!Nhưng khi cây chổi của cô chạm vào con bạch tuộc, con bạch tuộc lẽ ra đã chết lại mở mắt!Nó vung xúc tu, nhanh chóng chạy mất.Chủ quán cà phê mèo: ?
...

Bạch Duy cố gắng nói với tất cả các chú mèo con rằng, hôm qua cậu đã bắt được một con bạch tuộc lớn, còn dùng mắt trừng chết nó.

Tiếc là chủ quán cà phê mèo đã đuổi nó đi.Mèo bò sữa nói: "Tôi không tin, trên người cậu không có chút mùi hải sản nào cả!

Chỉ có mùi sữa tắm thôi."

Mèo Ragdoll không quan tâm đến điều này, nó dựng đuôi đi đi lại lại trước gương.Mèo đen nhỏ ngáp.

Mèo British Shorthair màu bạc nhìn cậu lo lắng: "Cậu không ăn gì lạ chứ?"

Chỉ có mèo vằn là bày tỏ sự công nhận cao độ đối với cậu.

Nó giẫm lên robot hút bụi, nói: "Cậu có thể thử lại hai lần vào nửa đêm, thu thập dữ liệu cuộc gặp gỡ, sau đó viết thành luận văn cho tôi.

Vì cậu đã gặp bạch tuộc lớn một lần, vậy thì điều này nhất định có thể tái hiện được."

Bạch Duy rất cảm động, cậu cảm thấy chỉ có mèo vằn tin mình.

Cậu nói: "Tôi sẽ thức dậy chạy bộ lúc mười hai giờ đêm mỗi ngày."

Mèo vằn cười gian bỏ chạy.Bạch Duy đợi đêm thứ hai, thứ ba, nhưng cậu vẫn không gặp được bạch tuộc lớn.

Cậu rất lo lắng, liếm trụi một mảng lông trên móng vuốt.May mắn thay, vào tối ngày thứ tư, cậu đã đợi được!Lần này Bạch Duy vẫn nhìn thấy một xúc tu trên trần nhà, cậu vui mừng kêu lên một tiếng, bạch tuộc tự nhiên rơi xuống, và chết rồi.Lần này, cậu nhất định phải ngậm con mồi của mình cho những chú mèo con khác xem!Bạch Duy ngậm một xúc tu của bạch tuộc, cậu có chút bối rối, không biết con bạch tuộc lớn như vậy mình có thể kéo đi được không.

Nhưng cậu phát hiện bạch tuộc nhẹ hơn cậu tưởng, Bạch Duy rất kiêu hãnh và tự hào, cậu dựng đuôi, ngậm xúc tu đi về phía ổ mèo.Nhưng cậu không biết, một con bạch tuộc lớn đang dùng những xúc tu khác để đi, lén lút đi theo sau cậu.Bạch Duy tỉnh dậy từ giấc mơ, lần này cậu thực sự đã tỉnh dậy.Cậu nhìn thấy phòng ngủ lớn của mình, và cả những người giúp việc của mình.

Lư Sâm ngủ bên cạnh cậu, đặt chân lên người cậu, vẻ mặt đầy thỏa mãn.Bạch Duy: "..."

Hóa ra cậu không phải là chú mèo trắng nhỏ, cũng không ở cuối con đường đời, cậu rất hạnh phúc, và sẽ luôn hạnh phúc.

Bạch Duy tức giận gạt chân Lư Sâm ra khỏi người mình.Sau đó, cậu ôm lấy cánh tay Lư Sâm, an tâm và vui vẻ ngủ thiếp đi.[Toàn văn kết thúc]
 
Back
Top Bottom