Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
59. Chẳng phải đồng ý rồi sao


Khi Hoắc Dữ Xuyên về khách sạn thì thấy Lâm Miểu ôm gối ngồi trên giường nhìn mình với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.Hoắc Dữ Xuyên: "......

Sao thế?"

Lâm Miểu nói: "Hôm nay Hoắc Thành Đống tới đây."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu: "Nó có nói gì không?"

"Nó bảo không hề mắng cậu," Lâm Miểu nói, "Mà là cậu bắt nó nói ba trăm câu."

Lâm Miểu cứ tưởng Hoắc Dữ Xuyên sẽ chối, ai ngờ hắn thản nhiên thừa nhận: "Ừ, tớ chỉ muốn kiếm cớ hôn cậu thôi."

Lâm Miểu: "......"

Thấy cậu không nói gì, Hoắc Dữ Xuyên đi tới ngồi cạnh giường hỏi khẽ: "Giận à?"

"Không cần đâu."

Lâm Miểu chợt nói.Hoắc Dữ Xuyên không hiểu: "Hả?"

"Cậu là bạn trai tớ mà," Lâm Miểu ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói, "Đâu cần kiếm cớ để hôn tớ."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, thật lâu sau vẫn không nói gì.Lâm Miểu bị hắn nhìn làm mất tự nhiên, "Sao lại...... nhìn tớ như vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay vuốt ve gò má ấm áp của cậu: "Vì tớ muốn hôn cậu ngay bây giờ."

Vành tai Lâm Miểu đỏ lên, do dự mấy giây rồi đưa tay ôm mặt Hoắc Dữ Xuyên, hôn phớt lên môi hắn một cái."

Hôn......"

Cậu đang định lùi lại thì Hoắc Dữ Xuyên chồm tới, nhưng hắn không hôn nhẹ như cậu mà hôn vừa sâu vừa mạnh, hơi thở bao trùm môi lưỡi Lâm Miểu, quấn quýt không rời.Mãi đến khi Lâm Miểu ú ớ kêu lên, hắn mới nhả môi cậu ra.Cậu dựa vào ngực Hoắc Dữ Xuyên thở hổn hển, chợt nhớ đến gì đó nên đứng dậy lấy tập hồ sơ đầu giường, "Hoắc Thành Đống nói anh cả đưa cho cậu đấy."

Hoắc Dữ Xuyên cầm lấy rồi mở ra xem.Lâm Miểu tò mò hỏi: "Gì vậy?"

"Chuyển nhượng cổ phần," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Của công ty ở thành phố A."

Lâm Miểu lập tức hiểu ra: "Anh cả cho cậu công ty kia thật à?"

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng, "Bọn tớ thỏa thuận điều kiện từ lâu rồi, anh ta chỉ đang thực hiện lời hứa thôi."

Hắn đứng dậy mặc áo khoác cho Lâm Miểu, nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu rồi nói: "Về thôi."

Lâm Miểu cười cong mắt: "Ừ."

Buổi chiều họ về thành phố A, gần cuối kỳ thời gian ôn tập của Lâm Miểu rất hạn hẹp nên ít khi làm thêm buổi tối, ngay cả Hà Tòng Sơn cũng chẳng thấy mặt.Hôm nay cậu tan học sớm nên muốn đến công ty tìm Hoắc Dữ Xuyên.Cậu rình mò ngoài cổng công ty hồi lâu, không thấy cha mình mới lén lút đi vào.Ai ngờ chưa đi được mấy bước thì nghe cha mình tằng hắng sau lưng: "Khụ!"

Lâm Miểu dừng chân rồi lúng túng quay đầu lại: "Cha, cổ họng cha khó chịu à?

Uống nhiều nước vào, để con lên lầu rót nước cho cha......"

Nói xong cậu định chạy đi, cha cậu lập tức quát to: "Đứng lại!"

Lâm Kiến Hưng ngờ vực hỏi: "Con đi rót nước hay đi gặp Tiểu Hoắc hả?"

Lâm Miểu: "......

Rót nước, nhân tiện gặp Hoắc Dữ Xuyên luôn ạ."

Lâm Kiến Hưng trừng mắt: "Không được đi!"

Lâm Miểu bĩu môi, bất mãn nói: "Chẳng phải trước đây cha khen Hoắc Dữ Xuyên là người tốt à?

Sao giờ con hẹn hò với cậu ấy thì cha lại giận?

Không lẽ cậu ấy biến thành người xấu hay sao?"

Lâm Kiến Hưng nạt: "Nó là đàn ông!"

"Con biết chứ," Lâm Miểu nói, "Con cũng là đàn ông mà."

"Đúng vậy," Lâm Kiến Hưng nói, "Hai đứa đều là đàn ông thì làm sao ở bên nhau được?"

Lâm Miểu: "Thì cứ ở bên nhau như bây giờ thôi, chẳng phải tốt lắm sao?"

"Nhưng tụi bây đâu thể kết hôn được," Lâm Kiến Hưng phản đối, "Chẳng có gì bảo đảm hết, nó có thể bỏ con bất cứ lúc nào, đến lúc đó con tính sao đây?"

"Nếu cậu ấy thật sự không cần con nữa thì có kết hôn hay không cũng đâu quan trọng," Lâm Miểu nói, "Kết hôn xong vẫn có thể ly hôn mà."

Lâm Kiến Hưng nghẹn họng: "Nhưng dù sao......

Kết hôn đâu nhất định phải ly hôn......"

Lâm Miểu suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Phải kết hôn mới được sao?"

Lâm Kiến Hưng tưởng cậu đã nghĩ thông suốt: "Đúng vậy!"

Lâm Miểu: "Vậy để con bàn với Hoắc Dữ Xuyên rồi ra nước ngoài kết hôn."

Lâm Kiến Hưng: "......"

Lâm Kiến Hưng suýt tức chết: "Ý cha là muốn con tìm người nào thích con, tốt với con, nương tựa nhau sống hạnh phúc hết đời cơ."

Lâm Miểu: "Đây không phải Hoắc Dữ Xuyên sao?"

Lâm Kiến Hưng càng tức hơn: "Cứ phải là nó mới được à?!"

Lâm Miểu im lặng giây lát rồi nói: "Con cũng không biết nữa."

Cậu cụp mắt lẩm bẩm: "Nhưng con không muốn Hoắc Dữ Xuyên cưới người khác, chỉ nghĩ đến thôi đã đau lòng rồi."

"Trước đây con vẫn tưởng mình xem Hoắc Dữ Xuyên như bạn, con dựa dẫm và nhớ nhung cậu ấy chỉ vì cậu ấy là bạn thân nhất của con."

"Nhưng nếu là bạn thân thì sao lại sợ cậu ấy kết hôn với người khác chứ?

Thậm chí còn tức giận khi nghĩ đến chuyện cậu ấy ôm hôn người khác nữa......"

"Mãi sau này con mới biết đó là ghen......"

Lâm Miểu ngẩng đầu nhìn cha mình: "Cha, có lẽ con thích Hoắc Dữ Xuyên nhiều hơn mình tưởng nữa, giống như cha thích mẹ con vậy."

Lâm Kiến Hưng sững sờ, những ký ức xa xưa bỗng chốc ùa về làm mắt ông ướt nhòe.

Ông quay đi thở dài, "

Sau này hối hận thì đừng có khóc với cha đấy."

"Không đâu," Lâm Miểu cười, "Con sẽ không bao giờ hối hận cả."

Đúng lúc này, thang máy gần đó "ting" một tiếng, Hoắc Dữ Xuyên bước ra."

Hoắc Dữ Xuyên!"

Lâm Miểu hớn hở chạy tới.Hoắc Dữ Xuyên ôm cậu, sau đó nghe thấy Lâm Kiến Hưng bất mãn tằng hắng.Hoắc Dữ Xuyên đành phải buông cậu ra rồi ngoan ngoãn chào ông, sau đó lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa đưa cho ông.Lâm Kiến Hưng nheo mắt nhìn kỹ, "Chìa khóa gì đây?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Ngôi nhà ở quê ạ."

Lâm Miểu sửng sốt.

"Chẳng phải bán rồi sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ mua lại rồi."

Ngôi nhà kia đã chứa đựng muôn vàn kỷ niệm, dù là với gia đình Lâm Miểu hay với hắn.Hoắc Dữ Xuyên nhìn sang Lâm Miểu: "Năm nay về đó ăn Tết nhé?"

Lâm Miểu gật đầu cười: "Ừ."

Lâm Kiến Hưng cầm chìa khóa, đôi mắt ươn ướt, lẩm bẩm nói: "Mua lại làm gì......

Bán thì bán......"

Ông quay đầu đi, miễn cưỡng nói: "Không cần, trả lại cho cậu đấy......"

Nhưng tay vẫn nắm chặt chìa khóa.Ông đập tay mình mấy cái rồi xụ mặt nói: "Tôi về xem một lần rồi trả lại cậu."

"Không cần đâu," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Chú cứ giữ đi ạ."

"Ai thèm," Lâm Kiến Hưng mạnh miệng nói, "Tôi chỉ xem một lát thôi."

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Còn ngượng cái gì?

Chẳng phải lúc nãy đồng ý rồi sao?"

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Đồng ý gì cơ?"

Lâm Miểu: "Cha bảo tụi mình kết hôn đấy."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

"Ê!"

Lâm Kiến Hưng oan ức kêu lên: "Đâu có!"

Mình nói thế lúc nào chứ?!
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
60. Ngày mai được không


Đây là lần đầu tiên Lâm Kiến Hưng bị tung tin đồn nhảm ngay trước mặt, còn là con trai mình nữa, nói như đinh đóng cột khiến ông cũng hoài nghi mình có thật sự nói vậy không."

Không đúng, cha có nói vậy đâu!"

Lâm Miểu hỏi: "Chẳng phải cha vừa bảo con kết hôn sao?"

Lâm Kiến Hưng ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy."

"Nhưng con chỉ kết hôn với Hoắc Dữ Xuyên thôi," Lâm Miểu nói, "Vậy đâu khác nào bảo tụi con kết hôn?"

Lâm Kiến Hưng: "......"

Hoắc Dữ Xuyên lập tức nắm tay Lâm Miểu nói: "Cháu sẽ sắp xếp ngay, ngày mai được không ạ?"

Hai mắt Lâm Kiến Hưng trợn to đến mức suýt lọt ra ngoài.Lâm Miểu không ngờ chuyện này lại nhanh vậy, chẳng có chút chuẩn bị nào, tim đập thình thịch.

Cậu lắp bắp: "Có......

Có nhanh quá không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Đâu có nhanh, còn một ngày cơ mà."

Lâm Miểu: "Nhưng ngày mai cũng nhanh......"

Lâm Kiến Hưng thấy cậu do dự thì thở phào nhẹ nhõm, đang định hùa theo thì nghe Lâm Miểu nói: "Thôi ngày mốt đi."

Lâm Kiến Hưng: "......"

Ngày mốt khác ngày mai chỗ nào hả?!"

Không được!"

Ông phản đối: "Ngày mốt cũng quá nhanh!"

Lâm Miểu: "Vậy ngày kia thì sao ạ?"

"Ngày kia cũng không được," Lâm Kiến Hưng trừng mắt, "Kết hôn mà tùy tiện vậy sao?"

"Đâu có tùy tiện," Lâm Miểu nói, "Phải đợi hai ngày lận mà."

Lâm Kiến Hưng: "Ít nhất phải hai tháng!"

"Dạ, nghe lời cha," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Vậy hai tháng sau tụi con sẽ đăng ký kết hôn."

Lâm Kiến Hưng vỗ ngực một cái: "Từ từ, ngày nào cũng vậy chắc bị đột quỵ mất."

Khoan đã, ông giật mình bừng tỉnh --- Mình đã đồng ý rồi sao?!Cảm giác như mình bị lọt hố vậy.Thứ Bảy, họ cùng Lâm Kiến Hưng về quê.Ngôi nhà vẫn như trong trí nhớ, đơn sơ giản dị, không quá rộng nhưng lại chứa đựng buồn vui của cả bốn người, chỉ là một người trong đó đã sớm lìa xa.Lúc vào cổng, Lâm Miểu tò mò hỏi: "Hình như chỗ này vẫn chẳng thay đổi gì cả, không ai sống ở đây sao?"

Người mua không dọn tới ở à?Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh tra chìa khóa vào ổ rồi nói: "Chắc người ta ở chỗ khác ấy mà."

Thật ra ngôi nhà này bán chưa bao lâu thì hắn nghe tin nên đến mua lại.

Nhưng lúc đó mọi thứ vẫn chưa chắc chắn, hắn không biết khi gặp lại Lâm Miểu có còn như xưa không......Nhưng hắn rất may mắn, có lẽ cuộc trùng phùng kia là niềm may mắn lớn nhất đời hắn.Vì lâu rồi không có người ở nên trong nhà phủ bụi dày.

Lâm Kiến Hưng không nói hai lời tìm giẻ lau nhét vào tay Lâm Miểu và Hoắc Dữ Xuyên, bảo họ phụ mình dọn dẹp.Hoắc Dữ Xuyên cởi vest ra rồi xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay rắn chắc.Hắn vắt khô khăn, vừa lau bàn thì nghe thấy Lâm Miểu gọi mình."

Hoắc Dữ Xuyên, qua đây xem này," Lâm Miểu chỉ vào vết khắc trên khung cửa, hớn hở nói với Hoắc Dữ Xuyên, "Hồi xưa mẹ tớ đo chiều cao cho tớ ở đây nè."

Hoắc Dữ Xuyên đi tới rồi đưa tay sờ từng vết khắc, tựa như nhìn thấy Lâm Miểu từ từ lớn lên, cứ thêm một tuổi lại háo hức đứng đây xem mình cao lên bao nhiêu.Hồi bé luôn mong lớn lên, nhưng khi lớn lên lại ước mình còn nhỏ mãi.Năm đó Hoắc Dữ Xuyên cũng nhìn thấy, nhưng lúc đó vết khắc ít hơn.

Những vết dư ra chính là quãng thời gian họ xa nhau.Hắn nhìn vết khắc dưới cùng, đột nhiên hỏi: "Đây là mấy tuổi?"

Lâm Miểu vừa định trả lời thì nghe hắn nói: "Lùn tịt."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu tức giận đạp hắn một cái: "Lúc này mới năm tuổi thì làm sao cao được chứ."

Hoắc Dữ Xuyên dời tay lên một đoạn dài rồi nói với vẻ gợi đòn: "Năm tuổi tớ cao cỡ này nè."

Lâm Miểu: "......

Lúc năm tuổi cậu cao bằng trâu nước rồi hả?"

Hoắc Dữ Xuyên không nhịn được cười: "Lừa cậu thôi, hồi năm tuổi tớ cũng lùn lắm."

Lâm Kiến Hưng thò đầu ra khỏi bếp mắng: "Xì xầm gì đó, làm việc mau lên, đừng có lười biếng!

Lau nhà chưa?

Đổ rác chưa?"

"Dạ dạ, con có lười biếng đâu."

Lâm Miểu hì hục quét dọn phòng khách, chừa lại phòng ngủ cho Hoắc Dữ Xuyên.Phòng Lâm Miểu là nơi Hoắc Dữ Xuyên quen thuộc nhất, mặc dù trong phòng chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn nhỏ.Lúc đó Hoắc Dữ Xuyên thường được mẹ Lâm giữ lại ăn tối.

Bà nhớ rõ hắn thích món gì và ghét món gì, sợ hắn về muộn không an toàn nên giữ hắn ngủ lại, tìm đồ cho hắn thay rồi giục cả hai đi ngủ sớm......Đó là những kỷ niệm ít ỏi mà Hoắc Dữ Xuyên còn lưu giữ về ngôi nhà này.Hắn và Lâm Miểu chen nhau làm bài tập cạnh chiếc bàn chật hẹp, tay kề tay, chân kề chân, ánh đèn vàng ấm bao phủ hai người.Lúc làm bài tập Lâm Miểu rất nghiêm túc, không nói lời nào, cũng không nhúc nhích mà chỉ tập trung làm bài.Hoắc Dữ Xuyên cũng rất tập trung, nhưng chủ yếu là tập trung ngắm Lâm Miểu, nhìn lọn tóc vểnh lên, nhìn hàng mi dài rậm, nhìn cậu nhíu mày khi không giải được bài......Thế nên lần nào Lâm Miểu cũng làm xong bài tập trước, Hoắc Dữ Xuyên cứ như mắc bệnh "giờ dây thun", phải luôn miệng thúc giục thì hắn mới chịu làm bài.Trong lòng lớp phó học tập chỉ có học hành, đôi khi đang ngủ lại bật dậy hỏi hắn làm bài tập xong chưa.Nghe hắn nói xong rồi mới hài lòng ngủ tiếp.Hoắc Dữ Xuyên nằm chung với cậu trên chiếc giường này, nhìn người ngủ say trước mặt rồi mơ về tương lai của họ, tự hỏi Lâm Miểu có nhận ra tình cảm của hắn không, sẽ có phản ứng thế nào......Chắc là không đâu, hắn nghĩ dù mình có hôn Lâm Miểu một cái thì cậu cũng chỉ hỏi: "Bạn thân cũng hôn nhau được sao?"

Sau này hắn lại tưởng tượng vô số lần nếu năm xưa mình không rời đi thì mình và Lâm Miểu sẽ ra sao.Hắn sẽ tỏ tình với Lâm Miểu sau kỳ thi đại học, có lẽ Lâm Miểu sẽ vừa kinh ngạc vừa bối rối, sau đó từ chối.Hắn sẽ hèn hạ đe dọa nếu cậu từ chối thì hai người không còn là bạn nữa.Lâm Miểu sẽ mềm lòng nhận lời hắn vì không muốn mất bạn.Sau khi nhận lời họ càng không phải là bạn, Lâm Miểu ngốc nghếch cứ thế bị lừa vào tròng.Họ sẽ cùng nhau vào đại học, Lâm Miểu vẫn ngày ngày rủ hắn đến thư viện, đôn đốc hắn làm bài tập......Nếu hắn rớt môn, nhất định Lâm Miểu sẽ giận hắn mấy ngày liền.À không, Lâm Miểu sẽ không để hắn rớt môn đâu, ngày nào cậu cũng giám sát hắn học mà......Nghĩ đến đây, Hoắc Dữ Xuyên bật cười, Lâm Miểu cầm chổi lông gà đi tới hỏi: "Lau bàn vui thế cơ à?"

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay phủi bụi trên mặt cậu rồi cười nói: "Ừ, vui lắm."

Hắn hỏi: "Nếu tớ cùng vào đại học với cậu thì cậu muốn dẫn tớ đi đâu nhất?"

Hai mắt Lâm Miểu sáng lên: "Căng tin!

Căng tin trên lầu hai trường tớ bán đồ ăn ngon tuyệt!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Thích học nhất đã biến thành thích ăn nhất rồi sao?Chạng vạng tối, cuối cùng ngôi nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Lâm Kiến Hưng muốn ở lại thêm một ngày nên bảo hai người về trước.Lâm Miểu ngồi trong xe nhìn ngôi nhà từ từ khuất xa, sau đó tựa đầu lên vai Hoắc Dữ Xuyên nói: "Làm sao bây giờ, không có tiền trả lại cậu đâu."

Hoắc Dữ Xuyên quàng tay ôm cậu: "Vậy ký thêm một hợp đồng nữa nhé, thời hạn là...... trọn đời."

Khóe miệng Lâm Miểu không kìm được nhếch lên, cố ý nói: "Vậy chẳng phải tớ càng rẻ hơn sao?

Một tháng còn chưa đến ba ngàn rưỡi nữa."

Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu thì thầm vào tai cậu: "Nhưng sẽ được sờ cơ bụng."

Hai mắt Lâm Miểu sáng lên, đấu tranh nội tâm một lát rồi miễn cưỡng đồng ý: "Được thôi."

Đêm đó, vì áp lực ôn thi cuối kỳ nên Lâm Miểu chạy đến phòng làm việc tìm Hoắc Dữ Xuyên, định sờ cơ bụng một lát cho thư giãn đầu óc, ai ngờ không thể ra khỏi phòng làm việc, chỉ có tiếng rên rỉ đứt quãng lọt qua khe cửa.Cậu bị đặt ngồi trên bàn, ôm chặt cổ Hoắc Dữ Xuyên, hơi nóng bốc lên, mồ hôi hòa lẫn nước mắt thấm ướt lồng ngực Hoắc Dữ Xuyên......Cuối cùng Hoắc Dữ Xuyên bế cậu ra khỏi phòng làm việc, cho cậu uống nước, tắm rửa, sấy tóc rồi ru cậu ngủ.Hai tuần sau, rốt cuộc Lâm Miểu cũng thi xong và bước vào kỳ nghỉ đông.Lâu rồi cậu chưa đi làm thêm, không chỉ nhớ tiền mà còn nhớ Hứa Nguyệt và những người khác.Hoắc Dữ Xuyên đưa cậu đến "Mạc Sắc" rồi ngồi nhìn cậu đi tới đi lui bưng rượu cho khách, hồi lâu sau mới phát hiện Hạ Tòng Sơn ủ dột ngồi trong góc uống rượu giải sầu.Hoắc Dữ Xuyên đi tới hỏi: "Liệt cơ mặt rồi à?"

"Liệt bằng cậu không?"

Hạ Tòng Sơn liếc xéo hắn: "Bực chết, thấy cậu càng bực hơn."

Hoắc Dữ Xuyên vỡ lẽ: "Lại bị cha thầy Dư rượt đánh chứ gì?"

"Thà ông ấy cứ đánh đi," Hạ Tòng Sơn thở dài, "Còn hơn là ngăn cản tôi gặp cậu ấy."

Hắn rầu rĩ nói: "Cậu ấy không gặp được tôi sẽ thế nào đây?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Sẽ yên tĩnh hơn chứ sao."

"Phắn đi," Hạ Tòng Sơn nổi nóng, "Phắn mau lên."

Hắn bất mãn nói: "Cậu ấy sẽ nhớ tôi, sẽ muốn......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Muốn tát anh à?"

Hạ Tòng Sơn định bật dậy đánh hắn, nhưng sực nhớ ra gì đó nên lập tức nguôi giận, tò mò hỏi: "Nghe nói cha cậu không dám quản cậu hả?

Cha cậu còn cổ hủ hơn cha cậu ấy nữa, cậu làm cách nào mà hay vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tôi về nhà nói mình thích Hoắc Minh Triết."

Hạ Tòng Sơn sửng sốt: "Cậu còn có đam mê này nữa sao?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.Hạ Tòng Sơn bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy tôi cũng nói mình thích anh cả cậu ấy nhé, hay là anh Hai, anh Ba, anh Tư?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Đối với cha thầy Dư, anh thích anh ấy hay bất cứ người anh nào của anh ấy có gì khác nhau đâu?"

Đều là con trai bị heo ủi thôi.Hạ Tòng Sơn rầu rĩ hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Còn một cách nữa."

Hạ Tòng Sơn mừng rỡ hỏi: "Cách gì?"

Hoắc Dữ Xuyên hờ hững đáp: "Cứ nói anh thích cha thầy Dư đi."

Hạ Tòng Sơn: "......"

Gu cậu mặn vậy sao?
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
61. Hết


Ánh đèn mờ chiếu vào khuôn mặt nhăn nhúm của Hạ Tòng Sơn, khóe miệng hắn giật giật: "......

Cậu ngó ngàng đến sự sống chết của tôi một chút được không?"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Chẳng chết đâu mà lo."

Hạ Tòng Sơn nhíu mày hỏi: "Lỡ cha cậu ấy thích tôi thật thì sao?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn hắn từ trên xuống dưới một vòng: "Ông Dư vẫn chưa lẩm cẩm vậy đâu."

Hạ Tòng Sơn sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì tức giận nói: "Ý cậu là cha cậu ấy lẩm cẩm mới thích tôi hả?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chứ sao nữa?"

"Nín," Hạ Tòng Sơn bất mãn nói, "Nếu không nhờ sắc đẹp của ông thì chỗ này có buôn may bán đắt vậy không?

Tiền của cậu đã đổ sông đổ biển từ lâu rồi."

"À," Hoắc Dữ Xuyên hời hợt nói, "Thế thì có ích gì?

Cha anh ấy đâu thích đàn ông."

Hạ Tòng Sơn nghĩ cũng đúng, tuy hắn đẹp trai nhưng lại là đàn ông nên cha Dư Cận Vãn mới không cho họ đến với nhau.Hắn trầm ngâm một lát rồi uống thêm chai rượu, nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Nếu tôi bị cha cậu ấy đánh chết thì nửa đêm sẽ về tìm cậu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Không được, tôi ngủ sớm lắm."

Hạ Tòng Sơn: "......"

Lâm Miểu thấy Hạ Tòng Sơn hùng hổ lao ra cửa thì đi tới hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Sếp Hạ sao vậy?

Nhìn mặt có vẻ không vui lắm."

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Chắc đi tỏ tình ấy mà."

Lâm Miểu sửng sốt: "Anh ấy định tỏ tình với thầy Dư à?"

Vậy thì phải vui mới đúng chứ?Hoắc Dữ Xuyên: "Cũng gần giống vậy."

Dù sao đều là họ Dư."

Ở đâu thế?"

Lâm Miểu hóng hớt hỏi: "Tớ đi xem được không?"

"Đừng đi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Chưa biết chừng chỗ đó sẽ loạn lắm."

Loạn?

Lâm Miểu khó hiểu, sao tỏ tình lại loạn được chứ?

Có phải đi đánh nhau đâu.Cuối cùng Lâm Miểu vẫn không biết Hạ Tòng Sơn tỏ tình thế nào.

Gần Tết, cậu và Hoắc Dữ Xuyên cùng Lâm Kiến Hưng về quê ăn Tết.Sáng ngày giao thừa, Lâm Miểu nằm ì trên giường không chịu dậy, sau khi tỉnh ngủ thì lăn qua lăn lại trong chăn hơn nửa ngày, điểm tâm cũng không muốn ăn.Hoắc Dữ Xuyên đi tới vuốt tóc cậu rồi cười hỏi: "Chẳng phải tối qua cậu dặn chừa câu đối lại cho cậu dán à?

Không dán nữa sao?"

Lâm Miểu rầu rĩ nói: "Nhưng ngoài chăn lạnh lắm......"

Hoắc Dữ Xuyên cởi chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể của mình luồn vào chăn đắp cho cậu rồi hỏi: "Còn lạnh không?"

Lâm Miểu được hơi ấm bao bọc, dụi đầu vào người Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy cậu có lạnh không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu ôm tớ sẽ hết lạnh ngay."

Lâm Miểu cố ý nói: "Không ôm được, hai tay tớ bị cậu giữ chặt rồi còn gì."

Hoắc Dữ Xuyên thò tay vào áo khoác nắm lấy tay cậu.Lâm Miểu né tránh nhưng lại bị Hoắc Dữ Xuyên sờ trúng bụng khiến cậu cười ngặt nghẽo vì nhột.

Hai người náo loạn hơn nửa ngày mới đứng dậy dán câu đối, kết quả phát hiện chiếc thang bị hỏng, Hoắc Dữ Xuyên đành phải khiêng Lâm Miểu lên cao để dán.Thế là lại ầm ĩ hồi lâu, Lâm Kiến Hưng ngán ngẩm lắc đầu liên tục.Buổi chiều, Lâm Kiến Hưng ra ngoài mua đồ, Hoắc Dữ Xuyên vào bếp nấu cơm tất niên.Lâm Miểu đứng ở cửa kinh ngạc nhìn hắn: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu còn biết nấu ăn nữa sao?"

Mọi khi đều là dì Trần nấu, Lâm Miểu chưa bao giờ thấy Hoắc Dữ Xuyên vào bếp nên cứ sợ hắn làm cháy nhà.Hoắc Dữ Xuyên nói: "Tớ học được chút xíu từ dì Trần."

"Chút xíu là bao nhiêu?"

Lâm Miểu thấp thỏm hỏi: "Ăn xong còn đón Tết được nữa không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Khi Lâm Kiến Hưng trở về, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, sau đó trông thấy Lâm Miểu hớn hở chạy ra nói với mình: "Cha, Hoắc Dữ Xuyên còn biết nấu ăn nữa, giỏi ghê luôn!"

Lâm Kiến Hưng: "......"

Nấu ăn thì có gì kích động vậy chứ?

Ai không biết còn tưởng hắn chế tạo được tên lửa nữa.Lâm Miểu rất hài lòng với bữa cơm tất niên này.

Hoắc Dữ Xuyên nói chỉ học được chút xíu nhưng toàn nấu những món Lâm Miểu thích, khẩu vị hơi ngọt khiến Lâm Kiến Hưng phải uống thêm mấy ly rượu, bảo là ngán quá.Lâm Miểu cũng uống một ly với ông, hai má đỏ bừng, quay sang thấy Hoắc Dữ Xuyên đã uống mấy ly mà vẫn bình chân như vại.

Cậu chợt cảm thấy không công bằng nên đưa tay véo má Hoắc Dữ Xuyên: "Sao không đỏ chứ......"

Lâm Kiến Hưng say rượu xúi giục: "Véo đi......

Véo mạnh mấy cái là đỏ ngay."

Lâm Miểu véo rất nhẹ, nhìn giống vuốt ve hơn, nghe cha mình nói vậy thì nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Đau không?"

Hoắc Dữ Xuyên nắm lấy bàn tay đang sờ mặt mình, cười nói: "Vậy cậu véo nhẹ thôi."

Lâm Miểu ngoan ngoãn gật đầu.Lâm Kiến Hưng ghét bỏ nói: "Không có tiền đồ!"

Sau đó nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.Hoắc Dữ Xuyên dìu ông về phòng ngủ, lúc ra trông thấy Lâm Miểu ôm gối ngồi trên sofa lẩm bẩm gì đó.Hoắc Dữ Xuyên ngồi xuống cạnh sofa, hỏi cậu muốn về giường ngủ không."

Thôi," Lâm Miểu mơ màng nói, "Tớ muốn đợi đến 0 giờ cơ."

Cậu đếm ngón tay tính nhẩm: "Tớ phải nhắn tin chúc dì Trần và Tiểu Trịnh năm mới vui vẻ."

"Cả sếp Hạ nữa, nhắn thêm mấy câu để sang năm anh ấy tăng lương cho tớ, hehe......"

Nghĩ đến Dư Cận Vãn, cậu hỏi: "Sếp Hạ có ăn Tết với thầy Dư không?"

"Chẳng biết nữa," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Biết đâu ăn Tết với cha thầy Dư cũng nên."

"Hả?"

Lâm Miểu nhất thời không hiểu, đang định hỏi lại thì nghe thấy tiếng pháo hoa nổ đì đùng ngoài cửa sổ, tiếng "chíu chíu" vang lên liên tiếp.Cậu lập tức quên béng Hạ Tòng Sơn: "Hoắc Dữ Xuyên, tớ muốn xem pháo hoa!"

Nói xong cậu loạng choạng đứng dậy, chạy tới kéo màn ra rồi mở toang cửa sổ.Gió lạnh ùa vào, Hoắc Dữ Xuyên quàng khăn quanh cổ cậu, che đi nửa khuôn mặt đỏ bừng, "Không mở cửa sổ vẫn xem được mà."

Lâm Miểu lắc đầu: "Nhìn thế này rõ hơn nhiều."

Hoắc Dữ Xuyên đành phải nhét tay cậu vào túi áo khoác của mình.Pháo hoa đủ màu nở rộ cách đó không xa, rực rỡ chói lóa."

Hoắc Dữ Xuyên," Lâm Miểu reo lên, "Đẹp quá!"

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng rồi nói: "Ngày mai tụi mình cũng đi bắn pháo hoa nhé."

"Ừ."

Lâm Miểu nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười, đột nhiên nói: "Hoắc Dữ Xuyên, tớ muốn đính chính một chuyện."

Hoắc Dữ Xuyên: "Gì thế?"

Lâm Miểu tiến lại gần hắn rồi ngẩng mặt lên nói: "Tớ thích cậu không chỉ chút xíu đâu......"

Cậu đưa tay ôm chặt người trước mắt: "Hoắc Dữ Xuyên, tớ thích cậu nhiều lắm......"

Pháo hoa nổ tung thắp sáng cả bầu trời đêm.Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu hôn lên môi cậu.Dường như thời gian đã quay trở lại, những hối tiếc về cuộc chia ly năm đó rốt cuộc cũng được đền bù, thiếu niên Hoắc Dữ Xuyên hôn người trong lòng mình dưới màn pháo hoa lấp lánh."

Đây là món quà năm mới tuyệt vời nhất," hắn tựa vào trán Lâm Miểu, trong mắt không giấu được ý cười, "Năm mới vui vẻ."

Lâm Miểu cũng ôm hắn cười."

Năm mới vui vẻ."
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
Ngoại truyện Hạ Dư 1


Nhà họ Dư có năm người con trai, Dư Cận Vãn vẫn cảm thấy mình chẳng giống cha chút nào.Không phải khác nhau về ngoại hình mà là năng lực, tham vọng, tính cách......Cha anh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thời trẻ dốc sức phấn đấu không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng làm nhà họ Dư nở mày nở mặt, giành được một chỗ cắm dùi trên thị trường cạnh tranh khốc liệt.Bốn người anh của Dư Cận Vãn sau khi trưởng thành cũng lần lượt vào công ty làm việc và có chỗ đứng riêng.Chỉ có anh ra trường làm một giảng viên đại học bình thường.Mẹ anh cũng là giáo viên, nhưng bà đã chia tay cha anh từ lâu vì tính cách khác biệt.Dư Cận Vãn nghĩ có lẽ về mặt lập kế hoạch cho cuộc đời, mình giống mẹ nhiều hơn.Đó là lần đầu tiên anh "chống đối" cha mình vì không đi theo con đường ông vạch sẵn.Dư Mậu Đức nổi trận lôi đình, thậm chí còn định quyên tặng một tòa nhà cho trường để hiệu trưởng đừng tuyển con trai mình vào làm.Nhưng lúc đó công ty gặp chút rắc rối, khi Dư Mậu Đức giải quyết xong trở lại quản con trai thì Dư Cận Vãn đã đi dạy được mấy ngày.Dư Mậu Đức tức đến nỗi râu ria dựng ngược, suýt nện gậy thủng đất.

Cũng may bốn người con trai còn lại của ông đều giỏi giang ngoan ngoãn.

Ông tức giận mấy ngày, sau đó mặc kệ Dư Cận Vãn.Từ khi Dư Cận Vãn có trí nhớ, cha anh rất nghiêm khắc, các anh trai cũng vậy.

Trong nhà lúc nào cũng lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nói năng thận trọng, trò chuyện với cha như đang báo cáo công việc, ở nhà hay công ty cũng chẳng có gì khác nhau.Hồi bé anh rất ghen tị khi thấy các anh em nhà khác chơi đùa vui vẻ.

Mấy người anh của anh chẳng bao giờ như vậy mà luôn trầm lặng kiệm lời, không chút cảm xúc, đến nỗi khi anh thấy Tiểu Trịnh đi cạnh Hoắc Dữ Xuyên, anh không khỏi hoài nghi hắn là em trai thất lạc nhiều năm của mình.Hết tuần đầu tiên đi dạy, anh nơm nớp lo sợ về nhà nghe cha mắng, đúng lúc các anh trai cũng về.Anh cả nhìn anh rồi hờ hững nói: "A Vãn gầy đi rồi."

Anh Hai: "A Vãn, ăn cơm nhiều vào."

Anh Ba: "A Vãn, uống nước nhiều vào."

Anh Tư: "A Vãn, nhảy nhiều......"

Sau đó ho khan một cái rồi không nói gì nữa.Dư Cận Vãn gật đầu, cũng không để ý mà chỉ tự hỏi cha sẽ mắng mình thế nào.Sắc mặt cha anh quả thực rất kém, cũng may chưa nói được mấy câu thì các anh trai vào báo cáo công việc, cha anh không để ý đến anh nữa mà xua tay cho anh lui ra.Thế là Dư Cận Vãn ở lại đại học A giảng dạy như mong muốn, môi trường ở đó rất tốt nên anh cực kỳ thích.Hôm gặp Hạ Tòng Sơn, anh không cưỡng lại được lời rủ rê nhiệt tình của đồng nghiệp, cộng thêm lòng hiếu kỳ nên tới "Mạc Sắc" chơi.Nhưng anh không thích chỗ này, chỉ cảm thấy ồn ào huyên náo, tối tăm hỗn loạn.Hôm đó anh cũng mặc sơ mi trắng nên nhìn khá giống nhân viên phục vụ ở đó, ánh đèn lờ mờ càng làm nổi bật vòng eo thon gọn của anh.

Trên đường đến nhà vệ sinh, anh bị một gã khách say mèm quấy rối, trong lúc hoảng sợ, Hạ Tòng Sơn túm lấy gã kia chửi ầm lên: "Người ta đang làm việc đàng hoàng mà anh cứ đòi ngủ với người ta, tôn trọng người làm công chút xíu được không?!"

"Đẹp?

Đẹp thì phải ngủ với anh à?!

Biết liêm sỉ chút đi!"

Dư Cận Vãn sợ ngây người, nấp một bên không dám hó hé.Hạ Tòng Sơn cũng không nhìn kỹ nên cứ tưởng anh là nhân viên phục vụ ở đây, vừa đánh vừa bênh vực người làm công, cứ như hắn mới là người làm công vậy.Khi Dư Cận Vãn bị đồng nghiệp kéo đi, anh quay lại nhìn Hạ Tòng Sơn đang đứng trong đám đông phía xa, nghe thấy hắn nói: "Không quản được thì để ông xẻo giùm cho!"

Thật lâu sau Dư Cận Vãn không ghé chỗ kia nữa, đồng nghiệp cũng chẳng dám rủ anh.Khi đi ngang qua lần nữa thì phát hiện chỗ kia có thêm quy định nhân viên phục vụ có thể đeo khẩu trang.Anh trầm mặc hồi lâu, cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì, thấy quán bar tuyển nhân viên bán thời gian thì vào ứng tuyển.Đây là lần "nổi loạn" thứ hai của anh.Nếu để cha anh biết, e là cây gậy của ông sẽ bị nện gãy lần nữa.Thế là những buổi tối rảnh rỗi anh đều đến "Mạc Sắc" làm thêm, thỉnh thoảng lại thấy Hạ Tòng Sơn uống rượu trong quán hoặc bị nhân viên sai đi "làm việc"......Hạ Tòng Sơn là chủ nhưng lại không giống chủ chút nào, những lúc ế ẩm, quản lý chỉ ra cửa nói to: "Kéo sếp ra đứng đường đi, không mời được khách thì không cho vào!"

Sau đó một đám người hè nhau kéo hắn ra cửa.Hạ Tòng Sơn lớn tiếng phản đối: "Có ông chủ nào đích thân ra cửa mời khách không hả?!

Tôi đường đường là ông chủ lớn......"

Quản lý phũ phàng nói: "Ông chủ lớn còn biết làm gì nữa không?

Bưng rượu, khiêng rượu, rửa ly?"

Hạ Tòng Sơn chợt cảm thấy đứng đường cũng được.Dư Cận Vãn đeo khẩu trang đứng trong đám đông nhìn hắn, nghe tiếng cười giòn tan của hắn cùng với những cảm xúc không cần che giấu......Hạ Tòng Sơn là người hoàn toàn khác với anh.Anh cứ tưởng họ chỉ gặp nhau thoáng qua, anh chỉ là một trong số rất nhiều nhân viên ở đây, chẳng có gì đặc biệt với Hạ Tòng Sơn cả.Mãi sau này anh vẫn luôn tự hỏi có phải đêm đó mình đừng nên bước vào căn phòng kia không?Anh đã từng có cơ hội lựa chọn.Khi Hạ Tòng Sơn đè anh xuống sofa, hơi thở nóng rực phả vào mặt anh, anh nghe thấy giọng nói khàn khàn đứt quãng của Hạ Tòng Sơn: "Nếu em không muốn...... thì mau đi đi......

Đánh tôi ngất xỉu cũng được......"

Tim Dư Cận Vãn đập rất nhanh, nhịp tim Hạ Tòng Sơn cũng nhanh không kém.Anh sờ cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của Hạ Tòng Sơn chống bên hông, thế mà hắn lại bảo anh đánh mình ngất xỉu......Dư Cận Vãn sờ lên trên, từ cánh tay đến cổ, rồi đến yết hầu nhô cao.Anh đột nhiên ngẩng mặt lên hôn yết hầu Hạ Tòng Sơn......Màn cửa bay phất phơ, trong phòng lúc sáng lúc tối.

Đầu óc Dư Cận Vãn mụ mẫm, vô thức bấu chặt lồng ngực đầm đìa mồ hôi của người trên thân, lẩm bẩm bảo hắn làm chậm lại......Tựa như anh vừa trải qua một giấc mơ hoang đường, sau khi tỉnh dậy thì hốt hoảng bỏ chạy, không biết làm sao.Anh không dám trở lại đó nữa.Hứa Nguyệt cũng làm thêm ở "Mạc Sắc" thấy anh nghỉ mấy ngày thì nhắn tin hỏi thăm.Dư Cận Vãn đành phải nói: "Dạo này tôi bận quá."

"Tiếc thật," Hứa Nguyệt nói, "Anh bỏ lỡ tin hot rồi".Dư Cận Vãn hỏi: "Tin hot gì cơ?"

Hứa Nguyệt: "Sếp Hạ bị tát sưng mặt rồi!"

Dư Cận Vãn: "......

Thế à?"

Hứa Nguyệt: "Toilet trong quán cũng bị chà hư luôn."

Dư Cận Vãn khó hiểu: "Sao thế?"

"Ai tát sếp Hạ cũng bị bắt chà toilet hết," Hứa Nguyệt nói: "Dữ lắm."

Dư Cận Vãn yên lặng cất điện thoại, không dám nói thêm nữa.May mà không bị phát hiện, nếu không anh cũng phải chà toilet rồi.Chưa chà bao giờ nên không biết làm.
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
Ngoại truyện Hạ Dư 2


Sau sự cố đêm đó, Dư Cận Vãn bị sốt mấy ngày liền, thậm chí còn suýt ngất xỉu trong lúc dạy học.Anh không muốn đến phòng y tế, nhưng các sinh viên cuống quýt dìu anh đến đó.Anh đành phải bảo họ về trước rồi ở lại đối mặt với chị bác sĩ "kiến thức rộng rãi, nhanh mồm nhanh miệng".Chị đã ngoài tứ tuần, thản nhiên nói: "Thầy Dư đừng chiều bạn trai quá."

Dư Cận Vãn sửng sốt, sau đó nghe chị phán thêm một câu: "Còn trẻ đừng mạnh bạo như vậy."

Khuôn mặt vốn đỏ bừng của Dư Cận Vãn càng nóng hơn, mở miệng giải thích: "Không......"

Anh định nói mình không có bạn trai, nhưng chưa kịp nói hết thì bác sĩ đã hỏi: "Không mạnh lắm à?"

Dư Cận Vãn: "......"

Chị lắc đầu nói: "Thanh niên bây giờ thật không biết đủ là gì."

Không ngờ nhìn bề ngoài thầy Dư lạnh lùng xa cách mà bên trong lại nồng nhiệt như vậy.Chị lập tức kê một đống thuốc cho Dư Cận Vãn.Dư Cận Vãn trầm mặc, càng nói càng rối, thôi bỏ đi.Chuyện anh làm bồi bàn ở "Mạc Sắc" cuối cùng cũng bại lộ, vừa hạ sốt thì nhận được điện thoại của cha mình.Dư Mậu Đức lạnh lùng hỏi: "Sao, chán làm thầy rồi nên muốn làm bồi bàn hả?"

"Không ạ," Dư Cận Vãn nắm chặt điện thoại, im lặng một lát rồi nói: "Con không làm nữa đâu."

Dư Mậu Đức không hỏi lý do anh đến đó nên Dư Cận Vãn thầm thở phào nhẹ nhõm.Anh không dám quay lại "Mạc Sắc", cũng không đi gặp Hà Tòng Sơn, nhưng lại bị nhận ra ở cổng trường.Anh ra sức phủ nhận, nói Hạ Tòng Sơn nhận lầm người rồi.Nhưng Hạ Tòng Sơn cứ khăng khăng quả quyết đó là anh, sau khi hôn một cái thì nhận ra miệng anh, còn nhận ra tay anh.Dư Cận Vãn hoảng hồn, lỡ bị ai đó nhìn thấy rồi truyền đến tai cha anh thì lý do anh làm bồi bàn ở "Mạc Sắc" sẽ không giấu được nữa.Có lẽ cha anh vẫn tưởng anh nhất thời hiếu kỳ, muốn trải nghiệm cuộc sống chứ không nghĩ gì khác.Anh hoảng sợ bỏ chạy.Nhưng cha anh vẫn biết chuyện.Dư Mậu Đức gọi anh tới công ty rồi tra hỏi như sếp chất vấn nhân viên phạm lỗi: "Nghe nói có kẻ đến trường quấy rối con đúng không?"

Dư Cận Vãn cúi đầu làm thinh một lát rồi nói khẽ: "Không phải...... chỉ là hiểu lầm thôi ạ."

Dư Mậu Đức nhìn anh hồi lâu mới nói: "Thế thì tốt."

"Đừng quên thân phận của con," ông nói: "Đừng giao du với những kẻ không ra gì làm nhà họ Dư mất mặt."

Dư Cận Vãn không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.Dừng ở đây thôi, anh nghĩ, đừng gặp lại Hạ Tòng Sơn nữa.Sau đó trên đường đi làm về, anh bị Hạ Tòng Sơn trùm bao bố bắt đi.Hạ Tòng Sơn bảo anh: "Thầy Dư hẹn hò với tôi nhé."

Dư Cận Vãn sững sờ.Chỉ vì mấy chữ này mà ý định "dừng ở đây" lập tức dao động.Anh hỏi: "Sao lại...... muốn hẹn hò với tôi?"

Hạ Tòng Sơn nói muốn chịu trách nhiệm với anh.Chỉ chịu trách nhiệm mà thôi.Nhưng anh chẳng cần ai chịu trách nhiệm cả.Anh bị Hà Tòng Sơn "giam cầm".Anh cảm thấy Hạ Tòng Sơn rất kỳ quái, anh đã bảo không cần mà hắn cứ khăng khăng đòi chịu trách nhiệm, hệt như đang ép mua ép bán.Chắc chỉ là cảm giác mới lạ nhất thời thôi, anh không khỏi hoài nghi nếu đêm đó người khác vào phòng Hạ Tòng Sơn thì hắn có đối xử với họ như vậy không?Hắn cũng sẽ hôn người khác sao?Hạ Tòng Sơn rất thích hôn anh.

Trong hai ngày ở chung, sau khi thức dậy, lúc ngủ trưa hoặc ban đêm trước khi ngủ, Hạ Tòng Sơn đều hôn anh, hôn rất sâu, rất nồng nhiệt, cứ như chỉ muốn hòa tan anh vào cơ thể mình......Anh bị hôn đến nỗi đứng không vững, đang mơ màng thì được buông ra, ngơ ngác nhìn Hạ Tòng Sơn đi tắm nước lạnh hoặc ngủ trên sofa......Anh nghĩ người này thật kỳ lạ.Anh cứ tưởng cha mình sẽ không phát hiện sớm vậy.

Sau khi đi làm, anh dọn ra ngoài sống một mình, có khi mấy ngày liền không về nhà, chỉ cần không khóa điện thoại mà vẫn giữ liên lạc bình thường thì hoàn toàn không có vấn đề gì.Nhưng cha anh vẫn tìm tới và xông thẳng vào nhà Hạ Tòng Sơn.Anh biết mình không thể giấu được nữa.

Anh theo cha về nhà rồi quỳ trong phòng làm việc hơn nửa ngày.Dư Mậu Đức chống gậy, trầm giọng hỏi: "Cậu ta ép buộc con đúng không?"

Dư Cận Vãn lắc đầu, lấy hết can đảm nói: "Cha, hình như con...... thích anh ấy rồi."

Dư Mậu Đức nện mạnh cây gậy xuống sàn, tức giận quát: "Nói bậy bạ gì đó?!"

Dư Cận Vãn siết chặt tay."

Tốt nhất là con nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời," Dư Mậu Đức nén giận nói: "Con quên lời ta dặn rồi đúng không?

Ở bên một gã đàn ông......

Con!

Nhà họ Dư không bao giờ có chuyện này, con nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!"

Dư Cận Vãn im lặng hồi lâu rồi nói: "Anh ấy không hề ép buộc con."

Dư Mậu Đức tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.Ông thật sự không hiểu tại sao mấy đứa con trai khác đều giỏi giang ngoan ngoãn mà đứa út lại chọc giận mình hết lần này đến lần khác như vậy?!Các anh của Dư Cận Vãn cũng chạy về, chưa kịp mở miệng thì Dư Mậu Đức đã nghiêm giọng nói: "Cứ để nó quỳ!

Chưa hối lỗi thì chưa được đứng dậy!"

Các anh quay sang nhìn nhau.Dư Mậu Đức tức điên, chưa kịp bình tĩnh lại thì nghe thấy quản gia hét ầm lên trong vườn: "Ôi, cháy rồi!

Phòng làm việc cháy rồi!"

Dư Mậu Đức: "......"

Đám người vội vã chạy vào dập lửa rồi kéo Dư Cận Vãn về phòng.Dư Mậu Đức nhìn tấm màn bị đốt cháy một nửa, sầm mặt hỏi: "Đang yên đang lành sao lại cháy?!"

Con trai cả: "Hình như đèn nổ thì phải."

Con trai thứ hai: "Nguy hiểm quá."

Con trai thứ ba: "Hiệu gì vậy?

Kiện nó."

Con trai thứ tư: "Gọi cho phòng pháp chế ngay đi."

Sau đó bốn người cầm điện thoại ra ngoài gọi điện.Dư Mậu Đức: "......"

Đèn?

Nổ?Dư Cận Vãn không được ra ngoài một mình nữa, đi làm có tài xế đưa đón, mấy cổng trường cũng có người canh gác.Hạ Tòng Sơn chỉ có thể trèo tường vào tìm anh.

Mỗi lần họ gặp nhau giống như đang yêu đương vụng trộm, lén lút ôm, lén lút hôn.

Hạ Tòng Sơn hôn rất lâu, hôn đến khi môi Dư Cận Vãn tê rần, thấy anh thở hổn hển mới chịu thả anh ra để lấy hơi.Dư Cận Vãn rất nóng, Hạ Tòng Sơn kề sát anh cũng nóng bừng.

Nhưng Hạ Tòng Sơn không làm gì mà chỉ đưa tay xoa đôi môi ướt át của anh rồi cúi xuống hôn tiếp.Dư Cận Vãn lùi lại, mở miệng hỏi: "Anh...... thích hôn lắm à?"

Hạ Tòng Sơn gật đầu ngay chẳng chút do dự: "Thích chứ!"

Hắn tỏ vẻ thèm thuồng, cười hôn người trong lòng một cái, "Mềm quá, hôn thích ghê."

Dư Cận Vãn quay mặt đi, hậm hực nghĩ thì ra hắn chỉ thích hôn môi.Trong hai ngày anh bị "nhốt" cũng vậy, hôn xong hắn lập tức bỏ đi, nằm trên sofa ngáy khò khò.Biết đâu hắn hẹn hò với anh chỉ vì muốn hôn thôi.Dư Cận Vãn càng nghĩ càng tức, vùng ra khỏi ngực hắn rồi nói: "Không hôn nữa."

Hạ Tòng Sơn: "......"
 
Back
Top Bottom