Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
39. Đừng ghét tớ


Lâm Miểu đứng ở tòa nhà giảng dạy nhìn Lý Văn Diệu sưng húp mặt mũi trước mắt mình, ngẩn ra một lát rồi ngập ngừng hỏi: "Mặt cậu...... bị vậy là do tôi đánh hôm qua à?"

Mình lợi hại vậy sao?"

Không phải."

Lý Văn Diệu vừa há miệng thì đau đến nỗi ứa nước mắt, khó nhọc thốt từng chữ.

"Xin lỗi, hôm qua tôi bậy quá."

"Lẽ ra tôi không nên nói cậu như vậy, xin lỗi cậu."

Lâm Miểu nắm quai ba lô đi vòng qua hắn."

Tôi không muốn thấy cậu nữa."

Hoắc Dữ Xuyên đứng ở góc tòa nhà nhìn theo bóng dáng Lâm Miểu đến khi mất hút.Hắn lấy điện thoại ra, mở khung chat với Lâm Miểu, nhìn rất lâu mới đưa tay gõ chữ.Lâm Miểu đang đi nửa chừng thì nghe thấy điện thoại "ting" một tiếng.Cậu lấy ra xem, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Gặp một lần được không?"

Lâm Miểu nhìn chằm chằm tin nhắn kia hồi lâu, không trả lời.Hoắc Dữ Xuyên lại hỏi: "Vậy gặp Tiểu Trịnh nhé, có chuyện cần nói với cậu."

Lâm Miểu mím môi, cuối cùng vẫn trả lời: "Ở đâu?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Cổng trường."

Khi Lâm Miểu ra cổng thì thấy Tiểu Trịnh đứng thẳng tắp, trên tay cầm túi hồ sơ.Xe đậu khá xa nên chẳng biết bên trong có ai không.Lâm Miểu không đến xem mà chỉ hỏi Tiểu Trịnh: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Trịnh đưa túi hồ sơ cho cậu rồi nói: "Đây là hợp đồng ngài ký trước kia, có ba bản, tất cả đều ở trong này."

Lâm Miểu khó hiểu: "Sao lại đưa cho tôi?"

Cậu cũng có một bản mà."

Hoắc tổng nói giao cho ngài xử lý," Tiểu Trịnh nói, "Xé cũng được, đốt cũng được, từ nay về sau ngài không còn nợ Hoắc tổng nữa".Lâm Miểu sửng sốt: "Nhưng tôi vẫn còn nợ cậu ấy hơn sáu trăm ngàn mà......"

Tiểu Trịnh: "Hoắc tổng chưa bao giờ muốn ngài trả nợ cả."

Lâm Miểu cụp mắt nhìn chằm chằm đôi giày thể thao màu trắng dưới chân mình: "Không cần, tôi sẽ trả tiền cho cậu ấy."

Tiểu Trịnh: "Hoắc tổng không muốn vậy đâu."

"Tôi không quan tâm cậu ấy có muốn hay không," Lâm Miểu nói, "Tôi không thích nợ người khác."

Tiểu Trịnh đột nhiên lấy một cái khẩu trang ra đeo lên.Lâm Miểu: "......Sao anh lại đeo khẩu trang?"

Tiểu Trịnh nói: "Tại lời thoại hơi sến."

Lâm Miểu chưa kịp phản ứng thì nghe Tiểu Trịnh nói tiếp: "Hoắc tổng nói mình chưa bao giờ cần tiền cả."

"Chỉ cần ngài thôi."

Lâm Miểu sửng sốt, gò má nóng ran nhưng vẫn nói: "Tôi nói rồi, tôi không thích đàn ông."

Cứ nhớ đến gã đàn ông tới gần mình đêm qua thì dạ dày cậu lại quặn lên, buồn nôn muốn ói.Cậu ghét người khác đến gần mình như vậy thì sao có thể thích đàn ông được chứ?"

Được," Tiểu Trịnh lấy ra một cuốn sổ và cây bút rồi viết: "Hoắc tổng không được là đàn ông."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu cạn lời: "Cậu ấy không phải đàn ông thì là gì?"

Tiểu Trịnh: "Không biết."

Lâm Miểu trả túi hồ sơ lại cho hắn: "Dù sao tôi cũng sẽ trả nợ, anh trả cái này cho cậu ấy đi."

Nói xong cậu lập tức quay lưng bỏ đi.Tiểu Trịnh trở lại xe nói với Hoắc Dữ Xuyên ngồi ở ghế sau: "Tiểu Lâm tiên sinh không nhận."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn chằm chằm cổng trường qua cửa xe hồi lâu rồi nói: "Về công ty đi."

Tiểu Trịnh nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn, "Ngài thức trắng một đêm rồi, không về nghỉ ngơi trước sao?"

Cổ họng Hoắc Dữ Xuyên khô khốc, ho khan một cái.Hắn bình tĩnh nói: "Không về."

Hai ngày sau, Lâm Miểu lại gặp Tiểu Trịnh ở cổng."

Tiểu Lâm tiên sinh," Tiểu Trịnh nói, "Hoắc tổng bị sốt rồi."

Tim Lâm Miểu thắt lại: "Cái gì?"

Cậu vô thức sờ điện thoại, định gọi cho Hoắc Dữ Xuyên.Nhưng khi cầm điện thoại, cậu kìm lại rồi cắn môi nói: "Vậy đi khám bác sĩ đi."

Tiểu Trịnh: "Hoắc tổng không đi."

"Thế thì gọi bác sĩ tới," Lâm Miểu nhíu mày, "Chẳng phải cậu ấy có bác sĩ riêng sao?"

Tiểu Trịnh: "Hoắc tổng không cho gọi."

Lâm Miểu: "Sao thế?"

Tiểu Trịnh: "Ngài ấy nói để mình sốt chết luôn đi."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu tức nghẹn, "Vậy thì sốt chết luôn đi, liên quan gì tới tôi chứ?!"

Năm phút sau, Lâm Miểu ngồi trong xe nắm chặt quai ba lô, tức giận nghĩ lát nữa gặp Hoắc Dữ Xuyên sẽ đánh hắn một trận.Nhưng khi thấy Hoắc Dữ Xuyên dở sống dở chết cuộn mình trong chăn, cả người mê man, cậu lập tức quên béng ý định này.Cậu sờ trán Hoắc Dữ Xuyên, nóng đến đáng sợ.

"Sốt cao thế này mà còn không chịu đi khám bác sĩ à?!

Cậu bị sốt dễ chịu lắm đúng không?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu, nhấc mí mắt nặng trĩu lên rồi khàn giọng nói: "Không dễ chịu."

Lâm Miểu: "Vậy thì khám bác sĩ đi!"

Hoắc Dữ Xuyên cố chấp nói: ""Không khám."

Lâm Miểu thật sự rất muốn đánh hắn: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu có bệnh hả?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Thì tớ đang bệnh mà."

Lâm Miểu nghẹn họng, sau đó dọa hắn: "Sốt cao quá sẽ thành đồ ngốc đó!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ờ."

Ờ gì mà ờ, Lâm Miểu làm ngơ hắn rồi bảo Tiểu Trịnh bên ngoài: "Gọi bác sĩ tới đi."

Thấy Hoắc Dữ Xuyên không nói gì, Tiểu Trịnh lập tức đi gọi bác sĩ.Hoắc Dữ Xuyên ỉu xìu, lòng bàn tay đang nắm lấy Lâm Miểu nóng hổi, chậm chạp hỏi: "Khám xong cậu sẽ đi ngay đúng không?"

Lâm Miểu muốn rút tay về, nhưng cuối cùng lại thôi.Cậu quay mặt đi chỗ khác: "Không biết."

Hoắc Dữ Xuyên im lặng một lát rồi nói khẽ: "Xin lỗi."

Hắn nói: "Lâm Miểu, đừng ghét tớ mà."

Khi bác sĩ vội vàng chạy tới thì thấy Lâm Miểu đứng cạnh giường, Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu nói gì đó.Bác sĩ đi nhanh tới nắm hai cánh tay Lâm Miểu kiểm tra một lát rồi buông ra, sau đó nói: "Có bị sao đâu."

Hoắc Dữ Xuyên, Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu thấy bác sĩ tới thì ra khỏi phòng, vừa ra ngoài đã bị dì Trần kéo lại.Dì Trần hớn hở reo lên: "Tốt quá, về là tốt rồi."

Lâm Miểu: "Không phải, cháu chỉ......"

Dì Trần: "Tối nay dì Trần sẽ làm tôm hùm cho cháu ăn."

Lâm Miểu nuốt nước miếng.Thế là đến giờ ăn tối, Hoắc Dữ Xuyên nằm trên giường truyền nước biển, Lâm Miểu kéo ghế tới, bưng tôm hùm thơm ngon ngồi ăn cạnh giường Hoắc Dữ Xuyên.Lâm Miểu: "Cho cậu thèm chết luôn!"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn đôi môi đỏ mọng dính nước xốt của cậu sáng lấp lánh dưới ánh đèn.Hắn nhìn chăm chú rồi "ừm" một tiếng.Lâm Miểu cũng cảm thấy mình hơi nhẫn tâm nên lẩm bẩm: "Chẳng phải cậu khỏe lại sẽ được ăn sao."

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Không ăn được."

Lâm Miểu: "Sao thế?"

Dì Trần không mua tôm hùm cho cậu à?Hoắc Dữ Xuyên không trả lời.Lâm Miểu tỏ vẻ mất hứng: "Sao không nói gì?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Sợ cậu giận."

Lâm Miểu phồng má lên: "Thì tớ vốn đang giận mà!"

Không phải đến gặp cậu nghĩa là hết giận đâu!Nhưng Hoắc Dữ Xuyên vẫn không nói gì, Lâm Miểu nghĩ mãi mà không rõ: "Đâu phải tớ không cho cậu ăn tôm hùm."

Tại bác sĩ nói không được ăn mà.Hoắc Dữ Xuyên nói: "Không ăn tôm hùm đâu."

Lâm Miểu: "Chứ ăn gì?"

Ăn môi cơ.Hoắc Dữ Xuyên nghĩ thầm.
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
40. Kể chuyện


Cuối cùng Lâm Miểu đã ăn hết tôm hùm mà Hoắc Dữ Xuyên vẫn không nói mình muốn ăn gì.Lâm Miểu hơi bực, hình như Hoắc Dữ Xuyên lại có thêm một bí mật mà cậu không biết, điều này khiến trong lòng cậu rất khó chịu."

Cậu phiền quá à, không thèm để ý đến cậu nữa!"

Cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng rồi xuống lầu nói với dì Trần mình sẽ về trường."

Sao lại về?"

Dì Trần níu cậu lại: "Đừng vội, ngày mai cuối tuần cháu đâu phải đi học đúng không?"

Lâm Miểu liếc nhìn lên lầu rồi lẩm bẩm: "Nhưng vẫn phải về ạ."

Dì Trần nói: "Thịt bò mới giao tới tươi lắm, dì Trần đang định ngày mai làm bít tết cho cháu, còn có......"

Lâm Miểu sợ còn nghe tiếp mình sẽ không đi được nữa nên vội nói: "Cháu không ăn đâu, cháu đang giảm cân ạ."

"Giảm gì mà giảm?"

Dì Trần phản đối, "Cháu có mập đâu."

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Nhưng cháu muốn giảm."

Dì Trần thở dài: "Vậy Hoắc tổng phải làm sao bây giờ?"

Lâm Miểu khó hiểu: "Sao ạ?"

Dì Trần rầu rĩ nói: "Cháu đi rồi lỡ cậu ấy không nghe lời dì, không chịu uống thuốc thì sao?"

Lâm Miểu: "......

Cậu ấy cũng đâu phải con nít."

Cậu vừa dứt lời thì thấy Tiểu Trịnh đi vào, vừa nghe điện thoại vừa nói: "Được, để tôi hỏi xem."

Hắn cúp điện thoại rồi nhìn Lâm Miểu: "Hoắc tổng hỏi tôi nên chôn cậu ấy ở đâu, có đắt lắm không?"

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu chạy bịch bịch lên lầu quát: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu nói nhảm gì thế hả?

Chỉ bị sốt mà hỏi chôn chỗ nào à, mau phỉ phui cái miệng cậu đi!"

Hoắc Dữ Xuyên dựa vào thành giường, bộ dạng rất yếu ớt, hờ hững nói: "Biết đâu được, có người hắt hơi cũng chết đấy."

"Đó chỉ là hi hữu thôi," Lâm Miểu nói, "Cậu nghe lời bác sĩ là khỏe ngay".Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi: "Cậu định về đúng không?"

Lâm Miểu quay mặt đi chỗ khác, khó xử nói: "Chứ tớ ở lại đây làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên vẫn nhìn cậu: "Vậy để Tiểu Trịnh hỏi xem chôn chỗ nào......"

"Hoắc Dữ Xuyên!"

Lâm Miểu nạt, "Cậu phiền thật đấy!"

Cậu cáu kỉnh đi ra ngoài: "Tớ đợi cậu hết sốt rồi mới đi, được chưa?"

Cậu xuống lầu, tức giận ăn thêm một bữa.Khi cậu lên lầu thì Hoắc Dữ Xuyên đã ngủ.Lâm Miểu đứng cạnh giường nhìn gương mặt say ngủ của hắn, nhớ lại lần cuối Hoắc Dữ Xuyên bị sốt hình như là năm ngoái.Hắn rất ít khi bị bệnh, nhưng mỗi lần cảm mạo nóng sốt đều khá nghiêm trọng.Lúc đó hắn cũng như bây giờ, uống thuốc rồi ngủ thiếp đi.Buổi tối đi học về, Lâm Miểu ngồi cạnh giường sờ trán hắn rồi lại sờ lòng bàn tay, vẫn thấy hơi nóng.Hoắc Dữ Xuyên không chỉ cao hơn cậu mà tay cũng to hơn cậu, vì thường xuyên tập gym nên cánh tay rắn chắc, lòng bàn tay to rộng nhìn rất mạnh mẽ.Lâm Miểu sờ từ lòng bàn tay đến năm ngón tay nổi rõ khớp xương của hắn rồi ghen tị gãi gãi.Sau đó bàn tay kia đột nhiên nhúc nhích, nắm lấy ngón tay làm loạn của cậu.Lâm Miểu ngẩng đầu lên, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên đang lặng lẽ nhìn mình."

Cậu thấy sao rồi?"

Lâm Miểu hỏi, "Còn khó chịu không?"

Hoắc Dữ Xuyên "ừm" một tiếng."

Dì Trần nói cậu hạ sốt rồi," Lâm Miểu nói, "Nhưng tớ sờ vẫn thấy hơi nóng, để tớ đo lại nhiệt độ cho cậu".Cậu chạy ra ngoài tìm nhiệt kế, đo xong phát hiện đúng là Hoắc Dữ Xuyên đã hết sốt."

Nhiệt độ bình thường," Lâm Miểu đắp chăn cho hắn rồi trấn an, "Thuốc cũng uống rồi, sẽ mau khỏe lại thôi."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, có lẽ vẫn còn khó chịu.Lâm Miểu không có cách nào, cũng không thể bệnh thay hắn, thầm nghĩ nếu làm Hoắc Dữ Xuyên phân tâm, có lẽ hắn sẽ bớt khó chịu hơn."

Vẫn chưa đến giờ ngủ," Lâm Miểu ngồi cạnh giường nói, "Nếu cậu chưa buồn ngủ thì tớ kể chuyện cho cậu nghe nhé."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi bằng giọng mũi: "Chuyện gì?"

Lâm Miểu hắng giọng một cái rồi nói: "Trong rừng có một chú sư tử con có ba cái tai.

Nó cảm thấy mình không giống những con sư tử khác mà giống như quái vật, thế là sợ hãi trốn trong hang."

"Một ngày nọ, nó nhìn thấy một chú sóc con ở cửa hang.

Sư tử con cứ tưởng sóc con thấy mình có ba cái tai sẽ sợ hãi, nhưng sóc con nói mình bị điếc một tai, sư tử con lại có đến ba cái tai, vậy có thể cho nó mượn một cái."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Sư tử không ăn thịt sóc sao?"

Lâm Miểu: "......"

"Cậu đừng ác vậy được không?"

Lâm Miểu nghiêm nghị nói, "Truyện cổ tích đừng nói ăn thịt chứ."

Hoắc Dữ Xuyên: "Được, cậu kể tiếp đi."

Lâm Miểu kể tiếp: "Sóc con nói nếu sư tử con cho nó mượn một cái tai thì cả hai đều có hai tai, vẹn cả đôi đường."

"Sư tử con nghĩ cách này rất hay, thế là hỏi sóc con làm thế nào cho nó mượn tai?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Cắt tai cho nó à?"

Lâm Miểu: "......Cậu thật ác quá đi."

Cậu đưa tay bịt miệng Hoắc Dữ Xuyên: "Đừng ngắt lời tớ, tớ quên mất mình kể đến đâu rồi nè."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu.Lâm Miểu ngẫm nghĩ rồi nói: "Sóc con nói sư tử con nên ra ngoài thường xuyên để giúp mình nghe những âm thanh trong rừng, vậy cũng xem như sóc con nghe rồi."

"Sư tử con đồng ý.

Từ đó trở đi, sư tử con không còn trốn chui trốn nhủi nữa."

"Lúc đầu nó không dám đi quá xa mà chỉ loanh quanh gần hang."

"Sóc con thấy vậy thì khích lệ nó đi xa hơn nữa."

"Sau đó sư tử con đi khắp khu rừng, làm quen với nhiều động vật nhỏ hơn, mọi người cũng dần quen với ba cái tai của sư tử con nên không thấy nó lập dị nữa."

"Về sau sư tử con mới biết thật ra sóc con có thể nghe bằng cả hai tai.

Nó chỉ muốn sư tử con dũng cảm hơn, xuân hạ thu đông trong rừng rất đẹp, không ra ngoài xem thì tiếc lắm."

"Thế là chúng trở thành bạn thân và sống hạnh phúc trong rừng."

Lâm Miểu thả bàn tay đang bịt miệng Hoắc Dữ Xuyên ra: "Kể xong rồi."

Hoắc Dữ Xuyên cười, khàn giọng hỏi: "Ai viết truyện này thế?

Thầy Miu Miu à?"

Lâm Miểu đỏ mặt, nắm chặt chăn của hắn, ấp úng nói: "Hồi xưa tớ viết bừa, cậu là người đầu tiên nghe đấy, đừng kể với ai nhé."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Thầy Miu thay đổi kết cục được không?"

"Sao phải đổi?"

Lâm Miểu nói: "Sống hạnh phúc trong rừng không tốt sao?"

Cậu lập tức cảnh giác: "Không được đổi thành sư tử ăn thịt sóc."

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Đổi thành...... chúng kết hôn rồi sống hạnh phúc trong rừng đi."

"Hả?"

Lâm Miểu ngơ ngác: "Sư tử và sóc làm sao kết hôn được?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng phải truyện cổ tích nào cũng kết hôn sao?"

Lâm Miểu: "......"

Hình như cũng đúng, đều là công chúa gả cho hoàng tử rồi sống hạnh phúc bên nhau.Nhưng cậu viết truyện về động vật nhỏ cơ mà, động vật nhỏ cũng phải kết hôn sao?
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
41. Ai thèm hôn cậu


Lâm Miểu không biết động vật nhỏ có phải kết hôn hay không, chỉ nghĩ đến một vấn đề khác: "Nhưng tụi nó đều là đực mà......"

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Đực thì không thể kết hôn sao?"

"Cũng không phải," Lâm Miểu nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Được thôi, nếu tụi nó thích nhau thì cứ để tụi nó kết hôn đi."

Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên dán chặt vào mặt cậu, tựa như đang trả lời Lâm Miểu, lại giống như nói cho mình nghe: "Sẽ thích mà."

Trong lòng hắn lại tự hỏi sẽ thích đúng không?Lâm Miểu không nghe thấy tiếng lòng của hắn, nhưng hơn một năm trôi qua, giờ nghĩ lại mới hiểu tại sao Hoắc Dữ Xuyên muốn thay đổi kết cục cho sư tử con và sóc con kết hôn."

Ai thèm kết hôn với cậu chứ......"

Lâm Miểu lẩm bẩm rồi chọc sống mũi cao vút của Hoắc Dữ Xuyên, "Không biết xấu hổ."

Hoắc Dữ Xuyên đang ngủ say khẽ cựa quậy, cọ xát ngón tay cậu.Thân nhiệt Hoắc Dữ Xuyên vẫn khá cao, hơi thở cũng nóng hổi.

Lâm Miểu nhìn hắn, nhớ lại đêm đó mình khóc lóc gào lên với Hoắc Dữ Xuyên "Các người thật kinh tởm".Cậu mím môi thì thầm: "Không phải tớ nói cậu đâu......"

Tại cậu tức quá, cũng thật sự buồn nôn nên mới nổi nóng với Hoắc Dữ Xuyên.Thật ra cậu không hề ghét Hoắc Dữ Xuyên tới gần mình, thậm chí khi Hoắc Dữ Xuyên hôn cậu, cậu cũng chẳng thấy ghê tởm.Có lẽ vì họ khá thân thuộc, giống như Tưởng Nhạc Minh và các bạn khác cũng hay ôm vai bá cổ cậu nên cậu không thấy chán ghét.Vậy còn hôn thì sao?Nếu là Tưởng Nhạc Minh......Lâm Miểu không tưởng tượng nổi nữa, có lẽ cậu sẽ lập tức nhảy dựng lên rồi đá Tưởng Nhạc Minh ra xa một trăm tám chục mét.Vậy sao Hoắc Dữ Xuyên thì được?Trong đầu cậu chợt nhớ đến bài đăng của mình hôm đó, có người nói: "Hôn, hôn đến chết luôn, hôn xong vẫn muốn hôn tiếp là biết ngay."

Lâm Miểu nhìn chằm chằm đôi môi Hoắc Dữ Xuyên, lỗ tai lùng bùng, như bị mê hoặc từ từ chồm tới gần......Dường như cậu có thể cảm nhận được hơi nóng trên người Hoắc Dữ Xuyên bao trùm lấy mình, thấm vào từng lỗ chân lông......Một bàn tay đột nhiên bịt kín miệng cậu.Hoắc Dữ Xuyên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.Lâm Miểu chậm chạp chớp mắt.Cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên nói: "Mặc dù tớ rất muốn hôn cậu nhưng bệnh cảm dễ lây lắm."

Lâm Miểu trố mắt, ú ớ mấy tiếng rồi gỡ tay Hoắc Dữ Xuyên đang bịt miệng mình ra.Nhưng cậu vừa nắm lấy tay Hoắc Dữ Xuyên thì hắn đột nhiên nhổm dậy hôn lên ngón tay cậu.Họ ở rất gần nhau, hơi thở phả vào mu bàn tay, đôi môi bị lòng bàn tay ngăn cách.Mặt Lâm Miểu như bốc cháy, vừa đỏ vừa nóng.Cậu cuống quýt lùi lại, đỏ mặt nói: "Ai thèm hôn cậu chứ?!

Sao cậu lại giả bộ ngủ thế hả?!"

"Đâu có," Hoắc Dữ Xuyên thu tay lại, bình tĩnh nói: "Bị cậu chọc nên mới tỉnh thôi."

Lâm Miểu cáu kỉnh: "Vậy sao cậu không mở mắt ra?!"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Mắt mỏi quá, không muốn mở."

Lâm Miểu: "Mắt cậu cũng bị sốt luôn à?!"

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu.Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu hùng hổ đi xuống lầu: "Sốt thành đục thủy tinh thể luôn đi!"

Đêm đó Lâm Miểu ngủ ở phòng khách, nửa đêm lén sang phòng Hoắc Dữ Xuyên sờ mấy lần, phát hiện trán hắn vẫn nóng hổi nên thay miếng dán hạ sốt cho hắn hai lần.Lâm Miểu ngủ đứt quãng, mơ thấy Hoắc Dữ Xuyên bị sốt thành đồ ngốc nhảy múa trong quán Hạ Tòng Sơn, nhảy xong mở chai truyền dịch ra uống.Lâm Miểu lập tức bừng tỉnh.Ngoài cửa sổ sáng trưng, trời đã sáng.Lâm Miểu vội vàng xuống giường rồi chạy sang xem Hoắc Dữ Xuyên.Cũng may Hoắc Dữ Xuyên nhắm mắt nằm im trên giường chứ không chạy đi nhảy múa.Lâm Miểu thở phào nhẹ nhõm --- Không ngốc là tốt rồi.Khi cậu xuống lầu thì dì Trần đã nấu xong bữa sáng, trong bếp thơm ngào ngạt.Lâm Miểu chợt thấy đói bụng, ăn uống no nê rồi chừa lại ít cháo cho Hoắc Dữ Xuyên.Thế là sau khi ngủ dậy, bệnh nhân Hoắc Dữ Xuyên bị ép ăn một tô cháo to, còn mệt hơn tăng ca mấy ngày liền.Hắn dựa vào thành giường, cố giữ tỉnh táo đọc mấy tin tức khẩn cấp.Chẳng bao lâu sau, một cuộc điện thoại gọi đến.Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu nhìn, là mẹ hắn.Hắn không bắt máy ngay mà đợi chuông reo mấy lần mới nghe.Nghe giọng mũi của hắn hơi nặng, Lữ Hàm Tú hỏi: "Giọng con sao thế?"

"Không có gì," Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Cảm lạnh thôi."

Lữ Hàm Tú hỏi: "Uống thuốc chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Rồi."

Lữ Hàm Tú không nói thêm gì nữa mà chỉ hỏi: "Tháng sau là sinh nhật cha con, con đã nghĩ ra nên tặng quà gì cho ông ấy chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chưa."

"Con chú ý chút đi," Lữ Hàm Tú nói, "Con phải thể hiện thật tốt, làm cha con vui thì ông ấy mới coi trọng con chứ."

Bà tận tình khuyên nhủ rồi bắt đầu kể khổ: "Mẹ tốn bao nhiêu công sức mới đưa được con về nhà họ Hoắc, năm đó......"

"Năm đó chính con đòi về sao?"

Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh ngắt lời bà, "Tại sao con về ngôi nhà kia, chẳng phải mẹ biết rõ nhất à?"

Lữ Hàm Tú nghẹn họng, dường như nhớ ra gì đó: "Mẹ......"

Bà muốn phản bác nhưng không tìm được lý do nào, cuối cùng tức giận nói: "Nếu không về nhà họ Hoắc thì làm sao con được sống sung túc như bây giờ?

Mẹ cũng chỉ vì con thôi mà!"

"Vì con?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Vậy sao không hỏi ý kiến của con?"

"Lúc đó con còn nhỏ đâu biết gì, mẹ phải cân nhắc giùm con chứ?"

Lữ Hàm Tú hùng hồn nói ra câu cửa miệng suốt bao năm nay: "Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ sẽ hại con sao?"

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì nữa mà cúp máy.Đầu hắn đau nhức nhối, cơn sốt hơi thuyên giảm lại tái phát, cả người mụ mẫm.Chốc lát sau, Lâm Miểu chạy tới.Cậu không nói gì mà chỉ bước tới xé miếng dán hạ sốt trên trán hắn rồi áp mu bàn tay vào kiểm tra nhiệt độ.Sau đó chạy xuống lầu lấy thuốc và nước đưa cho hắn, miệng vẫn ngậm chặt.Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi: "Miệng cậu bị dính lại rồi à?"

Lâm Miểu hừ một tiếng: "Không thèm nói chuyện với cậu."

"Sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên nuốt thuốc xuống, "Tớ ăn hết cháo rồi mà, sao vẫn còn giận nữa?"

Vì cậu chưa hạ sốt chứ sao, lỡ sốt thành đồ ngốc chạy đến quán sếp Hạ nhảy múa thì sao?!Nhưng cậu không muốn kể lại giấc mơ của mình nên chỉ nói: "Có thể không giận sao?

Tớ còn chưa tính sổ với cậu chuyện mua chuộc Tưởng Nhạc Minh đâu đấy."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Vậy tớ phải làm sao đây?"

Lâm Miểu cũng không biết, lẩm bẩm gợi ý: "Tưởng Nhạc Minh nói sẽ gọi tớ là bố một tháng."

"Tớ có thể gọi cách khác," Hoắc Dữ Xuyên khàn giọng nói, "Gọi cả đời cũng được."

Cách khác?

Lâm Miểu tò mò hỏi: "Gọi gì cơ?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu rồi nói khẽ: "Bé cưng."

Lâm Miểu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
42. Khóa cửa lại


Bé cưng......Giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai Lâm Miểu, cậu sững sờ, máu dồn hết lên mặt, gò má nóng bừng."

Cậu......

Cậu gọi lung tung gì thế hả?"

Ngay cả cha mẹ cũng chưa bao giờ gọi cậu là bé cưng, cách gọi thân mật này cậu nghe còn thấy ngại mà sao Hoắc Dữ Xuyên có thể gọi dễ dàng thế chứ?Da mặt dày thật!Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Không được sao?"

Lâm Miểu quay mặt đi chỗ khác, lúng túng nói: "Không được."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy gọi vợ nhé."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu kéo chăn trùm kín hắn: "Không được gọi nữa!"

Hoắc Dữ Xuyên kéo chăn xuống rồi nhìn cậu hỏi: "Sao mặt cậu đỏ thế?"

"Tớ......"

Lâm Miểu nói bừa, "Bị cậu lây bệnh đấy!"

Cậu không cho Hoắc Dữ Xuyên nhìn mà đưa tay bịt mắt hắn rồi đánh trống lảng: "Sao cậu còn nóng quá vậy?"

"Cậu mau hạ sốt đi, tớ còn phải về trường nữa."

"Vậy cậu bỏ tớ vào tủ lạnh đi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Tớ sẽ mát ngay."

Lâm Miểu: "......"

Cậu tưởng mình là thịt đông chắc?Dì Trần đang chiên bít tết trong bếp thì thấy Lâm Miểu đi tới mở tủ lạnh ra xem.Dì Trần tưởng cậu muốn ăn món khác nên cười hỏi: "Muốn ăn gì?

Để dì Trần làm cho."

Lâm Miểu đưa tay đo cỡ tủ rồi nói: "Dì Trần, đừng mua tủ lạnh to vậy."

"Sao thế?"

Dì Trần thắc mắc, "To một chút không tốt sao?"

Không tốt cho Hoắc Dữ Xuyên ấy, Lâm Miểu nghĩ thầm lỡ hắn sốt váng đầu chui vào đây cho mát thì sao?Sau đó dì Trần nấu bữa sáng mở tủ ra sẽ thấy hắn đông thành đá.Lâm Miểu chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ, ăn trưa xong cậu dành cả buổi chiều đo thân nhiệt cho Hoắc Dữ Xuyên, giám sát hắn uống thuốc đúng giờ rồi đi ngủ.Sắc trời dần tối, ngoài cổng vang lên tiếng chuông.Dì Trần ra mở cửa, gọi người tới là "bà chủ", lúc này Lâm Miểu mới biết bà là mẹ Hoắc Dữ Xuyên.Cậu chưa từng gặp Lữ Hàm Tú, những gì cậu biết về bà đều từ miệng người khác mà ra, họ nói bà si tâm vọng tưởng, chỉ muốn trèo cao, phá gia đình người khác......Lâm Miểu cũng chẳng biết thật hay giả, cậu chỉ biết Hoắc Dữ Xuyên mà thôi.Khi Lữ Hàm Tú vào nhà thì thấy Lâm Miểu khép nép đứng trong phòng khách nói: "Chào dì ạ."

Bà nhìn cậu từ trên xuống dưới, dường như đang cố nhớ xem đây là ai, "Cháu là?"

Lâm Miểu nói: "Cháu tên Lâm Miểu, là bạn học cấp hai của Hoắc Dữ Xuyên ạ."

Bạn học cấp hai?

Lữ Hàm Tú nhíu mày, những ký ức xa xưa về thị trấn nhỏ kia chợt ùa về, đó là quá khứ mà bà không muốn nhắc đến nhất.Bà chợt sững sờ, vội vàng sờ dây chuyền ngọc trai trên cổ rồi nhìn quần áo và túi xách đắt tiền trên người mình, lúc này mới bình tĩnh lại, gượng cười với Lâm Miểu.Bà lên lầu tìm Hoắc Dữ Xuyên rồi thờ ơ hỏi hắn thấy khỏe hơn chưa?Hoắc Dữ Xuyên nói dù sao mình cũng không chết được.Lữ Hàm Tú nạt hắn, sau đó lại nhắc đến chuyện tặng quà sinh nhật cho cha hắn vào tháng sau, có lẽ đây mới là mục đích bà đến đây."

Vậy tặng hai đầu tóc giả đi," Hoắc Dữ Xuyên hờ hững nói, "Ông ấy bị hói mà."

Lữ Hàm Tú: "......"

"Con muốn chọc mẹ tức chết đúng không?!"

Lữ Hàm Tú chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Nhìn Hoắc Minh Triết kia kìa, nghe nói tháng trước nó đã sang nước ngoài đem về báu vật gì đó."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy mẹ nhận anh ta làm con đi."

"Hoắc Dữ Xuyên!"

Khuôn mặt được trang điểm kỹ càng của Lữ Hàm Tú trở nên dữ tợn.

"Mày phải chọc gai mẹ mới chịu đúng không?!

Mấy năm nay mẹ sống trong cái nhà kia dễ thở lắm sao?

Mày không nghĩ gì đến mẹ hết à?!"

Hoắc Dữ Xuyên ngước mắt lên, tựa như lại trở về căn nhà chật chội năm đó: "Con nói rồi, đã chọn trở về thì đừng hối hận."

"Được được," Lữ Hàm Tú tức giận nói, "Tao đẻ ra thằng con mát lòng mát dạ quá mà!"

Bà tức giận đi xuống lầu, thấy Lâm Miểu vẫn chưa về.Bà đành phải nặn ra một nụ cười với Lâm Miểu: "Trễ rồi, vậy dì không giữ cháu lại ăn tối nữa nhé."

Nhưng Lâm Miểu không hiểu bà đang đuổi khéo mình: "Cháu ăn rồi ạ, dì Trần sợ cháu đói nên nấu cơm cho cháu từ sớm rồi."

Nụ cười trên mặt Lữ Hàm Tú cứng đờ, "......

Thế à, vậy......"

Bà còn chưa nói hết thì Lâm Miểu đã chu đáo hỏi: "Dì chưa ăn đúng không?

Để cháu nói với dì Trần."

"Thôi khỏi," Lữ Hàm Tú ngoài cười nhưng trong không cười, "Đây là nhà con trai tôi, không cần người khác huơ tay múa chân đâu."

Lâm Miểu quay đầu nhìn dì Trần đang bận rộn trong bếp rồi nói nhỏ với Lữ Hàm Tú: "Dì Trần đâu phải người khác, dì ấy mà nghe được sẽ buồn lắm."

Lữ Hàm Tú: "......"

Tôi đang nói cậu đấy, không hiểu tiếng người hả?!"

Lâm Miểu," một giọng nói quen thuộc vọng xuống lầu, Lâm Miểu ngẩng mặt lên, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên đứng ở tầng hai gọi mình: "Lên đây."

Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa hết bệnh, mái tóc hơi rối, mặc đồ ngủ phong phanh, sắc mặt cũng rất kém.Lâm Miểu sợ hắn bị cảm nên vội nói với Lữ Hàm Tú: "Vậy cháu lên trước nha dì."

Cậu chạy lên đẩy Hoắc Dữ Xuyên về giường, phát hiện hắn xuống giường mà không mang dép nên lại mắng hắn một trận.Hoắc Dữ Xuyên yên lặng nghe cậu mắng rồi chỉ vào ấm nước trên tủ đầu giường: "Mệt thì uống nước đi."

Lâm Miểu không muốn uống nước, dừng một lát rồi hỏi: "Hình như tớ nghe hai người cãi nhau, mẹ cậu nổi nóng à?"

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu: "Ừ, tại vì tớ không ngoan."

"Cậu cũng đâu phải con nít, ngoan với không ngoan gì chứ," Lâm Miểu không đồng ý, nhắc nhở hắn như thầy giáo: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu lớn rồi."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, đột nhiên bật cười.Lâm Miểu thắc mắc: "Cậu cười cái gì?"

Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên dừng lại trên xương quai xanh của cậu, chậm rãi nói: "Đúng là lớn rồi."

"Nhưng vẫn chưa làm được điều tớ muốn làm khi lớn lên."

Lâm Miểu ngờ vực hỏi: "Làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu một lát rồi nói: "Cậu khóa cửa lại đi."

Lâm Miểu chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn quay người khóa cửa: "Sao phải khóa cửa?"

Đôi mắt Hoắc Dữ Xuyên sâu thẳm, nói với Lâm Miểu đứng cạnh giường: "Tới đây."

Lâm Miểu đành phải đến gần hơn: "Làm gì......"

Hoắc Dữ Xuyên đột nhiên đưa tay kéo cậu tới.Lâm Miểu bất thình lình ngã vào lòng Hoắc Dữ Xuyên.Nhiệt độ cơ thể truyền qua vải áo mỏng manh, người Hoắc Dữ Xuyên rất nóng, lồng ngực vừa rộng vừa rắn chắc, tiếng tim đập thình thịch lọt vào tai Lâm Miểu.Cậu định đứng dậy nhưng bị Hoắc Dữ Xuyên đè xuống.Hoắc Dữ Xuyên nói: "Hôm trưởng thành, tớ đã nằm mơ."

Lâm Miểu: "Mơ gì?"

Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu kéo xuống dưới.Lòng bàn tay chạm vào một chỗ nóng rực khiến Lâm Miểu sững sờ, lắp bắp nói: "Cậu, cậu......

Hoắc Dữ Xuyên......"

Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt tay cậu, giọng nói khàn khàn: "Lâm Miểu, làm sao để chứng minh tớ lớn rồi......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
43. Quần áo đều bẩn


Hơi thở nóng rực đốt cháy vành tai Lâm Miểu, vật không thể xem nhẹ dưới lòng bàn tay phồng to làm mặt cậu đỏ tới tận mang tai, đầu óc rối bời, chỉ có thể lắp bắp: "Mười, mười tám tuổi là lớn rồi......"

Lồng ngực Hoắc Dữ Xuyên phập phồng, thì thầm hỏi: "Chỉ mười tám tuổi thôi sao?"

Hắn nắm tay Lâm Miểu từ từ chuyển động, tiếng thở dốc trong căn phòng yên tĩnh càng thêm rõ ràng, tựa như giấc mơ năm mười tám tuổi đột nhiên quay về, giao thoa chồng chéo qua nhiều năm rồi trở thành hiện thực, đột nhiên rơi vào ngực hắn.Lâm Miểu hoảng sợ nhắm mắt lại, nói năng lộn xộn: "Cậu, cậu vẫn còn sốt mà......"

Hoắc Dữ Xuyên vẫn không buông tay: "Bởi vậy càng nóng hơn đúng không?"

Đầu óc Lâm Miểu hỗn loạn, chẳng còn nghĩ được gì.

Cậu vùi mặt vào ngực Hoắc Dữ Xuyên, nghe tiếng tim đập xen lẫn tiếng hít thở, dường như cậu cũng không kiềm chế được cơn nóng nên khẽ thở dốc.Đột nhiên cậu phát hiện nửa người dưới của mình là lạ, giống hệt Hoắc Dữ Xuyên......Trong lòng cậu giật thót, hoảng loạn muốn trốn đi nhưng lại bị Hoắc Dữ Xuyên ôm chặt trong lòng.Hoắc Dữ Xuyên thả tay cậu ra rồi nắm chặt vật kia của cậu.Toàn thân Lâm Miểu run rẩy, giọng nói cũng thay đổi: "Đừng......

Hoắc Dữ Xuyên......"

"Đừng sợ," Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu tuốt chung, nhẹ nhàng an ủi, "Đây là phản ứng sinh lý bình thường mà."

Lâm Miểu nghẹn ngào rên rỉ, toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng, tựa như cả người đều bị Hoắc Dữ Xuyên khống chế.

Nước mắt cậu trào ra, nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên gọi Miểu Miểu......Hơn một tiếng sau, Lâm Miểu ôm đầu gối ngồi xổm ở góc phòng, đôi mắt ướt át, khóe mắt đỏ hoe.Hoắc Dữ Xuyên đang định tới gần thì Lâm Miểu nói ngay: "Cậu không được qua đây!"

Hoắc Dữ Xuyên mấp máy môi, Lâm Miểu lại nói: "Cũng không được nói gì hết!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hồi lâu sau, nhiệt độ trên mặt Lâm Miểu mới hạ xuống, cổ cũng không còn đỏ nữa.Quần áo cậu và Hoắc Dữ Xuyên đều bị bẩn, may mà trong tủ quần áo có đồ ngủ để thay.

Cậu tìm một bộ ném cho Hoắc Dữ Xuyên, sau đó vào phòng tắm thay đồ, lúc ra trông thấy Hoắc Dữ Xuyên ngồi dựa vào giường, không thay quần áo mà chỉ nhìn cậu.Lâm Miểu khó hiểu: "Gì vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Cậu bắn lên người tớ mà không thay đồ cho tớ sao?"

Lâm Miểu: "......"

Khuôn mặt khó khăn lắm mới hạ nhiệt của Lâm Miểu lại nóng ran, bất mãn nói: "Nhưng, nhưng cậu cũng......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ thay đồ cho cậu cũng được."

"Thôi khỏi," Lâm Miểu không mắc lừa hắn, "Cậu không có tay chân à?

Không tự thay được sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ bị sốt mà."

Lâm Miểu càng tức hơn: "Tớ thấy cậu khỏe lại rồi đấy, lúc nãy sung sức thế còn gì!"

Hoắc Dữ Xuyên gật gù: "Ra mồ hôi nên đỡ nhiều rồi."

Lâm Miểu: "......

Mặc kệ cậu!"

Cậu ôm quần áo đến phòng giặt rồi hì hục giặt đồ.Phơi xong ra ngoài, cậu trông thấy Lữ Hàm Tú ở phòng khách.Lữ Hàm Tú nhìn bộ đồ ngủ của cậu, nghi hoặc hỏi: "Sao cháu......"

Lâm Miểu vội nói: "Cháu, cháu đi tắm, phải rồi, tắm rửa thay đồ ạ."

Lữ Hàm Tú nhíu chặt mày: "Tối nay cháu ở đây à?"

Lâm Miểu gật đầu: "Cháu đã hứa với Hoắc Dữ Xuyên khi nào cậu ấy hạ sốt mới đi."

Lữ Hàm Tú cứ cảm thấy có gì đó quái quái nhưng lại không biết quái chỗ nào.

Bà cũng lười quan tâm, chỉ lịch sự cười nói: "Dì mệt rồi, không tiếp chuyện cháu được."

Lâm Miểu không để bụng mà ngoan ngoãn nói: "Không sao đâu, dì nghỉ ngơi trước đi ạ."

Lữ Hàm Tú lúng túng "ừ" một tiếng, cứ cảm thấy cậu còn giống chủ nhà hơn mình.Bà trở lại phòng dành cho khách, nửa đêm đi rót nước uống thì thấy Lâm Miểu rón rén xuống lầu.Hai người nhìn nhau.Lâm Miểu lắp bắp: "Cháu, cháu đi xem Hoắc Dữ Xuyên hạ sốt chưa."

Nửa đêm rồi còn muốn xem nữa sao?

Lữ Hàm Tú cười gượng: "......Cháu tốt với nó quá nhỉ."

Lâm Miểu vội vã trở về phòng: "Vậy cháu về ngủ trước đây, dì ngủ ngon nhé."

Lữ Hàm Tú hơi nghi hoặc, cũng lên lầu mở cửa phòng Hoắc Dữ Xuyên ra, thấy hắn ngủ ngon lành chứ không có vấn đề gì.Bà đang định đóng cửa lại thì Hoắc Dữ Xuyên trên giường đột nhiên mở mắt ra, dường như đang mỉm cười.

Nhưng sau khi thấy rõ người tới là ai, vẻ mặt hắn lại lạnh tanh: "Già rồi khó ngủ à?"

Lữ Hàm Tú suýt nữa xông tới đánh hắn: "Có biết nói chuyện không hả?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không biết."

Lữ Hàm Tú tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.Sáng hôm sau, để thuyết phục Hoắc Dữ Xuyên chú ý đến nhà họ Hoắc nhiều hơn, Lữ Hàm Tú vào bếp nấu cháo nấm tuyết cho hắn, còn bỏ thêm bách hợp và kỷ tử, tận tâm đóng vai một người mẹ tốt.Lâm Miểu rửa mặt xong thấy bà bưng cháo ra bàn cho nguội thì thuận miệng hỏi: "Dì thích ăn nấm tuyết ạ?"

Lữ Hàm Tú cười: "Nấu cho......"

Bà còn chưa dứt lời đã nghe Lâm Miểu nói: "Hoắc Dữ Xuyên không thích ăn cái này đâu ạ, dù có nấu chè cậu ấy cũng không ăn."

Lữ Hàm Tú: "......"

"Cả kỷ tử nữa," Lâm Miểu nói, "Nấu canh thì được nhưng nấu món khác thì không được, nếu không cậu ấy sẽ không ăn đâu."

Hắn kén ăn cực kỳ, phiền chết đi được.Lữ Hàm Tú không cười nổi nữa, đành phải hùa theo: "Đúng vậy, nó không thích."

Bà đẩy bát cháo đến trước mặt Lâm Miểu: "Cháu ăn đi, để dì nấu cho nó......"

Nấu gì đây?

Giờ bà mới nhận ra mình hoàn toàn không biết Hoắc Dữ Xuyên thích ăn gì, thậm chí còn không hiểu rõ hắn bằng bạn học thời cấp hai của hắn.Cũng may dì Trần nói mình đang nấu, sắp chín rồi.Buổi chiều bác sĩ lại tới.Hoắc Dữ Xuyên đã hạ sốt, bác sĩ kê đơn thuốc, dặn dò mấy câu rồi đi.Thấy hắn khỏe lại, Lâm Miểu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tớ về trường trước đây, ban đêm còn phải đến chỗ sếp Hạ làm nữa.

Mấy ngày nay không đi làm, mất bao nhiêu tiền."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, thờ ơ hỏi: "Tớ không quan trọng bằng tiền chứ gì?"

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu né tránh ánh mắt hắn, lẩm bẩm nói: "Tiền quan trọng lắm đó."

Hoắc Dữ Xuyên: "Gọi bác sĩ giùm tớ đi."

Lâm Miểu giật mình: "Cậu bị sao vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Đau tim."

Giờ Lâm Miểu mới nhận ra hắn nói nhảm, lẩm bẩm nói: "Nếu mọi người đều cảm thấy tiền không quan trọng, không ai làm việc cho sếp Hạ thì chẳng phải quán của sếp Hạ sẽ đóng cửa sao?"

Hoắc Dữ Xuyên cầm điện thoại lên gọi cho Hạ Tòng Sơn, hồi lâu sau mới có người bắt máy: "A lô?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Quán của anh sắp đóng cửa rồi à?"

"Đóng cửa thì đóng cửa," chỗ Hạ Tòng Sơn có tiếng động gì đó, hắn cáu kỉnh nói: "Đừng quấy rầy ông nữa."

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: "Hạ Tòng Sơn......"

Sau đó điện thoại cúp máy.Hoắc Dữ Xuyên nhìn Lâm Miểu nói: "Cậu thấy chưa, ngay cả anh ta cũng đâu quan tâm."

Lâm Miểu cầm điện thoại của hắn, vừa tò mò vừa bối rối: "Hình như tớ nghe thấy giọng thầy Dư thì phải?

Anh ấy lại bắt nạt thầy Dư nữa sao?!"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
44. Muốn hỏi gì


Lâm Miểu không yên tâm chút nào khi thầy Dư ở cạnh Hạ Tòng Sơn.Thầy Dư gầy gò yếu đuối, còn sếp Hạ lại cao to vạm vỡ, nếu đánh nhau thì thầy Dư làm sao chịu nổi cú tát của sếp Hạ.Mặc dù cậu chỉ mới thấy thầy Dư tát sếp Hạ mà thôi.Cậu chợt nhớ lại lần đầu tiên Hạ Tòng Sơn gặp thầy Dư ở cổng trường, say khướt bóp cằm người ta hôn môi hệt như đồ lưu manh, thật sự rất đáng sợ.Lâm Miểu lo lắng hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Anh ấy sẽ không làm gì thầy Dư đấy chứ?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu chẳng ngó ngàng gì đến tớ mà sao quan tâm Hạ Tòng Sơn thế?"

Lâm Miểu: "Nhưng thầy Dư......"

"Thầy Dư cũng lớn rồi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Anh ta biết phải làm gì mà."

Lâm Miểu nghẹn họng: "Nhưng thầy ấy đánh không lại sếp Hạ......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Nếu anh ta không muốn thì đã có cả đám người đập Hạ Tòng Sơn nhừ tử rồi."

Lâm Miểu kinh ngạc hỏi: "Ý cậu là thầy Dư không ghét sếp Hạ à?

Vậy sao mỗi lần thầy ấy nhìn thấy sếp Hạ đều chạy trốn như không muốn gặp vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không biết."

Hắn liếc Lâm Miểu: "Chẳng phải cậu cũng toàn chạy trốn sao?"

Lâm Miểu vô thức phủ nhận: "Tớ đâu có."

Hoắc Dữ Xuyên: "À, vậy tối nay không đi nữa đúng không?"

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu phản bác: "Tớ đâu có trốn, tớ đi làm chứ bộ."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy sao cậu không làm ở đây đi?"

"Tớ......"

Lâm Miểu há to miệng nhưng không biết nói sao.Cậu cũng muốn kiếm tiền, nhưng kỳ quái là kiếm tiền từ Hoắc Dữ Xuyên lại không hề có cảm giác kiếm tiền.Chắc vì cậu nợ Hoắc Dữ Xuyên nhiều quá."

Không muốn," cậu lẩm bẩm, "Tớ muốn kiếm tiền từ người khác cơ."

Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ, vậy tớ không phải là người khác."

"......"

Mặt Lâm Miểu nóng ran, cuống quýt chạy xuống lầu: "Tớ đi đây, cậu nhớ uống thuốc nhé!"

Khi cậu xuống lầu thì thấy Lữ Hàm Tú đứng cạnh ghế sofa im lặng nhìn mình với vẻ mặt khó đoán."

Dì," không hiểu sao trong lòng Lâm Miểu hơi chột dạ, "Cháu...... cháu đi trước đây ạ."

Lữ Hàm Tú không nói gì mà chỉ gật đầu.Lâm Miểu chào dì Trần rồi vội vã rời đi.Lữ Hàm Tú nhìn cậu ra khỏi cửa, sau đó quay người lên lầu.Hoắc Dữ Xuyên dựa vào thành giường xem điện thoại, có lẽ đang xử lý việc công ty.Lữ Hàm Tú đứng ở cửa nhìn hắn.Hoắc Dữ Xuyên không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: "Có chuyện gì à?"

Lữ Hàm Tú giống như không hề quen biết hắn, nhìn hắn một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Khăn mặt, bàn chải đánh răng, cốc nước, dép......

Mọi thứ trong nhà này ngoài màu sắc ra đều giống nhau như đúc."

Hoắc Dữ Xuyên chẳng có phản ứng gì: "Mẹ muốn hỏi gì?"

Ánh mắt Lữ Hàm Tú chợt trở nên sắc bén, sải bước tới mở tủ quần áo của Hoắc Dữ Xuyên, lấy ra một bộ đồ ngủ rồi chất vấn: "Sao ở chỗ con lại có đồ ngủ vừa với nó?!

Nó thật sự chỉ mới ở đây hai ngày thôi sao?!"

"Không phải," Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh nói, "Hai năm rồi."

Lữ Hàm Tú bàng hoàng: "Hai năm?

Tụi bây......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Con vẫn chưa theo đuổi được cậu ấy."

Lữ Hàm Tú càng hoang mang hơn: "Chưa theo đuổi được mà sống chung tận hai năm à?!"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Là con lừa cậu ấy tới đây."

"Mày......"

Tay Lữ Hàm Tú hơi run, lẩm bẩm nói: "Mày không thể làm vậy được, cha mày không đời nào chấp nhận đâu."

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Không cần ông ta chấp nhận."

"Mày sẽ bị đuổi ra đường!"

Lữ Hàm Tú rít lên, "Mày sẽ mất hết mọi thứ đang có đấy!"

Hoắc Dữ Xuyên đáp: "Con biết mình đang làm gì."

"Mày thì biết cái gì?!"

Lữ Hàm Tú không cách nào bình tĩnh lại: "Bộ mẹ có được ngày hôm nay dễ lắm chắc?

Mày hẹn hò với đàn ông thì mẹ làm sao ở lại nhà họ Hoắc được nữa?

Người khác sẽ nhìn mẹ thế nào?

Mày bảo mẹ phải làm sao đây?!"

Rốt cuộc Hoắc Dữ Xuyên cũng đặt điện thoại xuống rồi ngước nhìn bà.Ánh mắt kia vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến Lữ Hàm Tú cảm thấy như mình trở lại cuộc giằng co tám năm trước, bà kề dao vào cổ nói với Hoắc Dữ Xuyên mười lăm tuổi: "Nếu mày không về với mẹ thì mẹ chết cho mày xem!"

Dường như thời gian quay ngược lại, bà nghe thấy giọng Hoắc Dữ Xuyên trước mặt và giọng hắn lúc nhỏ chồng lên nhau: "Vậy con phải làm sao đây?"

Hoắc Dữ Xuyên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi tìm cha mình.Nhưng năm hắn học lớp bảy, Lữ Hàm Tú hớn hở về nhà nói đã tìm được cha hắn.Nghe nói cuối cùng bà cũng tìm được người đàn ông bỏ rơi mình trong bữa tiệc nào đó rồi làm ầm ĩ một trận, vì vậy nhà họ Hoắc mới đồng ý để bà đưa Hoắc Dữ Xuyên về.Nhưng Hoắc Dữ Xuyên không muốn về.Nơi đó đã không chào đón hắn từ lúc sinh ra thì sao lại là nhà hắn được?Hắn muốn ở lại đây, chăm chỉ làm việc kiếm tiền rồi cùng Lâm Miểu lên cấp ba, lên đại học......Nhưng Lữ Hàm Tú cầm con dao sắc nhọn đòi chết trước mặt hắn.Máu tươi nhuộm đỏ chiếc váy sáng màu của bà, từ từ loang rộng......Một ngày trước khi đi, Hoắc Dữ Xuyên vẫn đến lớp như thường lệ, nằm bò ra bàn ngủ, tan học lại đạp xe chở Lâm Miểu về nhà.Lâm Miểu ngồi phía sau giảng bài cho hắn, kể chuyện mèo chó đi ngang qua, cười đùa vui vẻ như mọi khi.Chỉ có mình hắn biết đây là ngày cuối cùng.Lâm Miểu vẫy tay chào hắn trước cửa nhà, hẹn ngày mai gặp lại.Hoắc Dữ Xuyên không nói gì.Hắn không muốn nói gặp lại.Có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa."

Mẹ luôn hỏi mình phải làm sao?"

Tám năm sau, Hoắc Dữ Xuyên nhìn mẹ mình lần nữa: "Mẹ có bao giờ nghĩ con phải làm sao không?"

Lữ Hàm Tú giật mình: "Mẹ......"

Bà cố thuyết phục mình, thuyết phục Hoắc Dữ Xuyên: "Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà, về nhà họ Hoắc là điều tốt nhất cho con, khỏi cần chịu đói chịu khổ, còn có người nhà......"

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Bọn họ là người nhà của con sao?"

Lữ Hàm Tú không nói nên lời."

Bọn họ không hề chào đón chúng ta," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Mẹ thừa biết mà."

Sắc mặt Lữ Hàm Tú tái nhợt, vội vàng nói: "Nhưng giờ khác xưa rồi, con đã trưởng thành, đâu sợ bị bọn họ ức hiếp nữa!"

Hoắc Dữ Xuyên lặp lại: "Đúng vậy, con lớn rồi."

Hắn nói: "Cho nên mẹ đừng để ý nữa."

"Con đã bỏ lỡ cậu ấy một lần rồi, không bao giờ có lần thứ hai nữa đâu."

Sắc mặt Lữ Hàm Tú càng tái hơn, chợt nhớ ra gì đó: "Nhưng con sắp đính hôn với Triệu tiểu thư rồi mà?!"

Đột nhiên "bịch" một tiếng, Hoắc Dữ Xuyên quay sang, trông thấy Lâm Miểu đứng ngoài cửa phòng, ba lô rơi xuống đất.Cậu vội vàng nhặt ba lô lên, vừa thất thần vừa luống cuống: "Tớ......

Tớ...... lấy, lấy ba lô."

"Ba lô......"

Hai chân cậu bủn rủn, ngồi phịch xuống đất.Lâm Miểu: "......

Ngồi, ngồi một lát rồi đi."
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
45. Không muốn cậu kết hôn


Cũng không phải Lâm Miểu có ý định nghe lén.Cậu đi một hồi mới nhớ ra mình để quên ba lô ở nhà Hoắc Dữ Xuyên nên đành phải quay lại lấy.Đang định cầm ba lô đi thì nghe thấy tiếng cãi cọ trên lầu, cậu sợ Hoắc Dữ Xuyên chưa hết bệnh mà bị chọc giận phát sốt lần nữa, thế là lên lầu xem thử.Khi cậu đi tới cửa phòng thì nghe Lữ Hàm Tú nói Hoắc Dữ Xuyên sắp đính hôn với Triệu tiểu thư.Đầu óc Lâm Miểu lùng bùng, lập tức trống rỗng.Cậu ôm ba lô ngồi phịch xuống đất, ngay cả sức đứng dậy cũng không có."

Lâm Miểu......"

Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày, đang định xuống giường thì thấy Lữ Hàm Tú tra hỏi Lâm Miểu: "Mày quyến rũ con trai tao đúng không?

Đều tại mày hết!"

"Mẹ!"

Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên lập tức sa sầm, ngắt lời bà: "Chính con theo đuổi cậu ấy mà."

Lâm Miểu bám khung cửa chậm chạp đứng dậy rồi lí nhí: "Cháu......

Cháu về trường......"

Hoắc Dữ Xuyên sải bước tới nắm chặt tay cậu không cho cậu đi, sau đó quay sang bảo Lữ Hàm Tú: "Để con bảo Tiểu Trịnh đưa mẹ về trước."

Lữ Hàm Tú nhìn trân trối hai bàn tay nắm chặt của họ, vẫn chưa chịu tin mà sốt ruột khuyên hắn: "Con nghe lời mẹ đi, nghĩ kỹ xem cái gì mới là quan trọng nhất."

"Giờ cha con đang rất xem trọng con, còn bảo con thường xuyên về nhà nữa, nói con rất giỏi giang......"

"Công ty của con, nhà của con, khó khăn lắm chúng ta mới có được những thứ này đúng không?"

"Con còn trẻ, đừng vì cảm xúc nhất thời mà hại mình, sau này sẽ hối hận cho xem."

"Mẹ không hại con đâu, nghe lời mẹ đi......"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà gọi điện cho Tiểu Trịnh: "Đưa mẹ tôi về đi."

Một lúc sau, Tiểu Trịnh lên lầu "cung kính" đưa Lữ Hàm Tú đi.Hoắc Dữ Xuyên kéo Lâm Miểu còn đang đờ đẫn vào phòng.Lâm Miểu nhìn hắn đóng cửa, đầu óc dần tỉnh táo lại.

Cậu giật tay ra rồi buồn bã nói: "Tớ muốn về trường......"

Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu: "Không có gì muốn hỏi à?"

Hỏi gì đây?

Lâm Miểu ôm chặt ba lô trong ngực, bối rối nghĩ chẳng lẽ hỏi hắn sắp đính hôn với Triệu tiểu thư rồi à?Hỏi hắn sao không nói mình biết?Sao không để mình đi?Đính hôn nghĩa là sẽ kết hôn đúng không?Khi nào kết hôn?Sau khi kết hôn, Triệu tiểu thư có sống ở đây không?Vậy sau này cậu sẽ không đến đây nữa......Nhưng Hoắc Dữ Xuyên sắp kết hôn thì liên quan gì tới cậu chứ?Có phải kết hôn rồi sẽ không quấn lấy cậu nữa không......Đầu ngón tay ấm áp vuốt ve má cậu, cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại khóc?"

"Tớ có khóc đâu......"

Cậu đưa tay sờ má, chỉ thấy nước mắt dính đầy tay.Sao lại khóc chứ?

Cậu nhìn sững lòng bàn tay ướt đẫm của mình, cứ nghĩ đến chuyện Hoắc Dữ Xuyên sắp kết hôn thì cậu lại buồn tê tái, tựa như có người bóp chặt tim cậu đau nhói.Cậu nhớ lại năm lớp mười một, mẹ cậu bị bệnh phải uống rất nhiều thuốc, tốn rất nhiều tiền nhưng vẫn không chữa hết.

Cha cậu muốn bán nhà nhưng mẹ cậu không chịu."

Không chữa được đâu," bà nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, mỉm cười yếu ớt với họ.

Mái tóc dày trước kia chỉ còn lưa thưa vài sợi, khuôn mặt xanh xao tiều tụy, "Đừng tốn tiền nữa, không cần đâu."

Bà biết rõ nếu tiếp tục điều trị thì cả người lẫn của đều không còn, nhưng người sống vẫn phải sống.Ngày bà đi, cha cậu làm xong thủ tục ở bệnh viện thì đờ đẫn dắt cậu về nhà như người mất hồn.Đi được nửa đường, cha cậu đột nhiên bật khóc, khóc tê tâm liệt phế, nói mình đau lắm.Ông nói hối hận vì không bán nhà sớm hơn, nếu họ có tiền, có thật nhiều tiền thì mẹ cậu có thể đến bệnh viện tốt nhất, mời bác sĩ giỏi nhất, dùng loại thuốc tốt nhất, biết đâu bà sẽ khỏe lại......Ông ngồi bên vệ đường, đau đến nỗi cúi gập người, khóc rất lâu.Lâm Miểu cũng khóc theo, không biết ông đau ở đâu nên chỉ ngồi cạnh ông, khóc đến nỗi không mở mắt ra được.Cậu không biết phải làm gì, mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện vẫn còn quanh quẩn trong mũi, làm thế nào cũng không quên được.Cậu vừa hoang mang vừa bất lực, đột nhiên rất nhớ Hoắc Dữ Xuyên, muốn Hoắc Dữ Xuyên ôm mình một lát.Giọng cậu chìm trong tiếng khóc, thút thít nói: "Hoắc Dữ Xuyên, tớ mất mẹ rồi."

Nhưng lúc đó Hoắc Dữ Xuyên đã biến mất.Từ đó trở đi, ngày nào cha cậu cũng đau đáu kiếm tiền, thậm chí còn mơ giàu lên sau một đêm, nằm mơ cũng muốn.

Ông bán nhà rồi hùn hạp với người khác đầu tư kinh doanh, mới đầu còn khả quan nhưng cuối cùng lại trắng tay.Lâm Miểu biết đây là rào cản mà cha mình không cách nào vượt qua.

Mẹ cậu đi, dường như cha cậu cũng đi theo, thường xuyên thức giấc lúc nửa đêm rồi đau đớn than khóc.Lâm Miểu không biết yêu một người là thế nào, nhưng cậu biết cha mình rất yêu mẹ mình, yêu đến mức khi nghĩ đến bà sẽ cười, cười rồi lại khóc.Mẹ cậu kể trước ngày cưới, cha cậu vui đến nỗi mất ngủ ba ngày liền, nửa đêm chạy bộ bị lũ chó trong xóm rượt theo la oai oái.Chẳng phải nên kết hôn với người mình thích sao?Sao Hoắc Dữ Xuyên nói thích cậu nhưng lại muốn kết hôn với người khác?Hết thích cậu rồi sao?Lâm Miểu đưa tay lau nước mắt rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu thích Triệu tiểu thư à?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Không thích."

Lâm Miểu lại hỏi: "Vậy sao cậu muốn cưới cô ấy?"

Hoắc Dữ Xuyên xoa khóe mắt đỏ bừng của cậu rồi hỏi: "Cậu quan tâm lắm à?"

Sống mũi Lâm Miểu cay xè, nước mắt lại mất khống chế trào ra: "Cậu nói thích tớ mà......"

Cậu cắn môi, thút thít nói: "Vậy, vậy sao có thể kết hôn với người khác được chứ?"

Hoắc Dữ Xuyên lấy ba lô trong tay cậu ra đặt xuống giường rồi nhìn cậu hỏi: "Vậy cậu có thích tớ không?"

Lâm Miểu cố mở to mắt, muốn kìm lại nước mắt nhưng vô ích.Những cảnh tượng quá khứ hệt như một bộ phim chiếu trong đầu cậu, Hoắc Dữ Xuyên mệt mỏi dựa vào vai cậu ngủ, cò kè mặc cả từ hai mươi năm xuống hai năm, vòng tay ấm áp khi thức dậy mỗi sáng, ban đêm ôm nhau ngủ......Chính Hoắc Dữ Xuyên nói dối mình mất ngủ, chính hắn nói "Tớ chỉ cần cậu ở bên tớ thôi".Chính hắn tỏ tình trước mà......Rốt cuộc Lâm Miểu không nhịn được nữa, nức nở hét lên: "Tớ không muốn cậu kết hôn!"

Dường như Hoắc Dữ Xuyên đã hiểu ra gì đó nên tiến lại gần hỏi: "Tại sao?"

Nước mắt Lâm Miểu càng rơi dữ hơn.

Cậu bị Hoắc Dữ Xuyên dồn vào tường truy hỏi, tựa như phải có được câu trả lời mới thôi: "Sao cậu không muốn tớ kết hôn?"

"Nói tớ biết đi, tại sao?"

Lâm Miểu khóc không thở nổi, lớn tiếng nói: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu thật đáng ghét!"

Cậu đưa tay ôm cổ Hoắc Dữ Xuyên rồi ngẩng mặt hôn hắn.
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
46. Thích cậu chút xíu


Mấy lần hôn ít ỏi của Lâm Miểu đều là Hoắc Dữ Xuyên khống chế, còn cậu luôn mơ mơ màng màng, đầu óc như chết máy, chỉ biết để mặc Hoắc Dữ Xuyên hôn mình.Nhưng lần này chính cậu là người chủ động.Cậu áp môi mình vào môi Hoắc Dữ Xuyên nhưng không biết hôn thế nào, đành phải liếm lung tung.Hoắc Dữ Xuyên không há miệng ra, nước mắt ấm nóng của Lâm Miểu chảy vào miệng cậu.

Cậu thút thít lẩm bẩm: "Há...... há miệng ra......"

Hoắc Dữ Xuyên ôm má cậu, lùi lại chút xíu rồi đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, hơi thở vừa nóng vừa nặng, "Tớ bị cảm chưa khỏi, sẽ lây đó."

Lâm Miểu nức nở lắc đầu, hai mắt rưng rưng.Hoắc Dữ Xuyên ấn ngón cái vào đôi môi đỏ hồng của cậu rồi hỏi khẽ: "Sao lại hôn tớ?"

Lâm Miểu mím môi làm thinh, sau đó vùi mặt vào vai hắn, chỉ ôm hắn chứ không nói gì.Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thút thít đứt quãng.Hồi lâu sau mới nghe Lâm Miểu thì thầm: "Làm sao bây giờ?"

"Hình như......

Tớ thích cậu chút xíu rồi."

Bàn tay to rộng của Hoắc Dữ Xuyên xoa từ lưng xuống eo cậu: "Chỉ chút xíu thôi sao?"

Lâm Miểu sụt sịt: "Chắc là...... nhiều hơn chút nữa."

Hoắc Dữ Xuyên không nhịn được cười."

Chút xíu cũng được," hắn siết chặt vòng tay, dường như sự chờ đợi dài dằng dặc cuối cùng cũng được đền đáp nên vừa mừng vừa lo, "Chút xíu là đủ rồi."

Lâm Miểu tì cằm lên vai hắn lẩm bẩm: "Vậy cậu đừng đính hôn với Triệu tiểu thư nữa được không?"

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Cô ấy thích Hoắc Minh Triết mà."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu lập tức ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy sao mẹ cậu nói cậu sắp đính hôn với Triệu tiểu thư?"

Hai người ở gần đến nỗi hơi thở hòa vào nhau, Hoắc Dữ Xuyên sợ mình lây bệnh cho Lâm Miểu nhưng lại không nỡ buông cậu ra, đành phải lấy khẩu trang ở đầu giường đeo vào, sau đó ôm người ngồi xuống mép giường."

Tại mẹ tớ không rõ tình hình thôi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Triệu Gia Âm đang giận Hoắc Minh Triết."

Triệu Gia Âm chính là Triệu tiểu thư.Vậy mình khóc vô ích rồi sao?

Lâm Miểu nổi cáu: "Cậu cố ý đúng không?

Sao lúc đầu không nói vậy đi?"

"Vì tớ bất ngờ mà."

Hoắc Dữ Xuyên tựa vào trán cậu, "Tớ cứ tưởng mình sẽ không chờ được."

"Nhưng có người nghe tin tớ sắp đính hôn thì quýnh phát khóc."

"Đâu có," Lâm Miểu quay mặt đi chỗ khác, ngượng ngùng nói, "Tớ chỉ nói...... thích chút xíu thôi mà."

Không nhiều lắm đâu.Hoắc Dữ Xuyên cười: "Chẳng phải cậu nói tớ đáng ghét lắm sao?"

Mặt Lâm Miểu nóng ran, có lẽ đã đỏ lên.

Cậu không muốn để Hoắc Dữ Xuyên thấy nên vòng tay ôm cổ hắn rồi vùi mặt lẩm bẩm: "Cậu đáng ghét thật mà."

Cậu im lặng một hồi, sau đó lại gọi: "Hoắc Dữ Xuyên......"

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên đáp, "Sao?"

"Tớ......"

Lâm Miểu ấp úng, "Tim tớ vẫn đang đập nè."

Hoắc Dữ Xuyên: "Có tim nào không đập đâu?"

"Không phải," Lâm Miểu nói, "Ý là......

đập rất nhanh ấy."

Ngực họ kề sát nên có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau qua áo.Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Sao thế?"

Lâm Miểu: "Chắc tại tớ hơi kích động."

Hoắc Dữ Xuyên: "Kích động vì chuyện gì?"

Lâm Miểu biết tỏng hắn đang giả ngốc nên không muốn trả lời, "Không biết."

Cậu hỏi ngược lại: "Chẳng phải tim cậu cũng đập nhanh à?"

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên ung dung nói, "Lần đầu làm bạn trai người ta nên hơi căng thẳng."

Mặt Lâm Miểu lại đỏ bừng: "Bạn, bạn trai gì chứ......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy lần đầu làm chồng người ta nên hơi căng thẳng."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu nghe không nổi nữa nên đẩy hắn ra: "Không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ đi làm đây."

Nhưng chưa kịp đứng dậy thì Hoắc Dữ Xuyên đã xoay người đè cậu xuống giường."

Muộn rồi, để Tiểu Trịnh đưa cậu đi."

Nhắc tới Tiểu Trịnh, Lâm Miểu lại nghĩ đến Lữ Hàm Tú bị Tiểu Trịnh dẫn đi, do dự hỏi: "Mẹ cậu giận lắm đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Nếu bà ấy giận thì cậu sẽ bỏ tớ à?"

"Không phải," Lâm Miểu vô thức trả lời, sau khi kịp phản ứng thì lí nhí lặp lại: "Không đâu."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, khóe mắt đỏ hoe vẫn chưa tan, lông mi ướt sũng như cây quạt dính nước, đôi mắt đen láy phản chiếu người trên thân.Yết hầu Hoắc Dữ Xuyên nhấp nhô: "Bị cảm thật chẳng có gì tốt cả."

Lâm Miểu cũng không nghĩ nhiều: "Đương nhiên là không tốt rồi, vừa khó chịu vừa......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không được hôn."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu lảng tránh ánh mắt hắn, lẩm bẩm nói: "Vậy cậu mau khỏe lại đi......

để còn hôn nữa chứ."

Hoắc Dữ Xuyên thoáng sửng sốt, sau đó nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cậu qua khẩu trang."

Ưm......"

Lâm Miểu ngơ ngác mở to mắt, nghe thấy hắn nói: "Cho cậu nợ đấy."

Cái này cũng nợ được sao?

Lâm Miểu mờ mịt nghĩ, vậy mình nợ bao nhiêu?

Một lần hay hai lần?Ban đêm đến "Mạc Sắc" làm thêm, đầu óc cậu vẫn còn mụ mị như vừa nằm mơ.Sao chuyện này đột ngột quá vậy?Cậu và Hoắc Dữ Xuyên xem như hẹn hò rồi sao?Cậu vừa lau cốc vừa nghĩ ngợi, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên: "Tụi mình......

đang hẹn hò à?"

Hoắc Dữ Xuyên nhanh chóng trả lời: "Không muốn hẹn hò thì có thể kết hôn."

Lâm Miểu: "......

Thôi cứ hẹn hò đi."

Cậu đặt điện thoại xuống, vẫn thấy hơi bối rối.

Cậu chưa từng hẹn hò nên cũng không biết phải làm gì.Cậu hỏi Hứa Nguyệt bên cạnh: "Hẹn hò phải làm gì vậy?"

Hứa Nguyệt thản nhiên nói: "Đi ăn, đi dạo, nắm tay, xem phim......"

Đây chính là hẹn hò sao?

Lâm Miểu nghĩ, nhưng mấy việc này cậu và Hoắc Dữ Xuyên vẫn thường làm, còn ngủ chung nữa, vậy chẳng phải đã hẹn hò từ lâu rồi sao?Đúng lúc này, Hạ Tòng Sơn đi tới gọi Lâm Miểu sang một bên rồi thần bí hỏi: "Thầy Dư của cậu thích gì vậy?"

Thầy Dư?

Lâm Miểu lắc đầu, cậu cũng không biết rõ thầy Dư mà chỉ gặp trong lớp thôi."

Sếp và thầy Dư......"

Hạ Tòng Sơn nói như đang tuyên bố với cả thế giới: "Bọn tôi đang hẹn hò đấy."

Lâm Miểu kinh ngạc: "Thầy Dư đồng ý rồi à?"

Hạ Tòng Sơn: "Đương nhiên."

Không từ chối tức là đồng ý.Lâm Miểu hết sức tò mò, nghĩ thầm Hứa Nguyệt là nữ, mình và Hoắc Dữ Xuyên đều là nam, có lẽ cách hẹn hò sẽ hơi khác nhau.Chắc sếp Hạ và thầy Dư giống họ hơn nhỉ?Cậu khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy hai người hẹn hò thường làm gì vậy?"

Chẳng biết Hạ Tòng Sơn nghĩ gì mà trên mặt lộ ra nụ cười mờ ám, nhìn như đồ lưu manh, càng cười càng gian."

Hehe......"

Lâm Miểu: "......"

He gì mà he?
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
47. Hiếm lắm mới có một lần đỏ mặt


Hạ Tòng Sơn cười hehe hồi lâu nhưng vẫn không nói cho Lâm Miểu biết phải làm gì, chỉ ra vẻ đứng đắn xua tay nói: "Cậu chưa hẹn hò bao giờ nên không hiểu đâu."

Lâm Miểu bất mãn cãi lại: "Em hẹn hò rồi mà!"

Mặc dù chỉ mới chiều nay thôi.Hạ Tòng Sơn hơi kinh ngạc: "Với con hàng Hoắc Dữ Xuyên đúng không?"

Lâm Miểu sửng sốt: "Sao anh biết là cậu ấy......"

"Cậu hẹn hò với người khác mà cậu ta không nổi điên mới là lạ," Hạ Tòng Sơn nói, "Giả vờ giả vịt lâu như vậy, tôi còn sợ cậu ta nghẹn chết nữa."

Lâm Miểu nhớ lại hôm đó trước ký túc xá, Hoắc Dữ Xuyên nói từ hồi cấp hai đã muốn hẹn hò với mình.Đúng là lâu thật......

Lâm Miểu thẫn thờ lẩm bẩm: "Sao anh không nói em biết?"

Hạ Tòng Sơn: "Tôi sợ bị Hoắc Dữ Xuyên đánh chết."

Lâm Miểu không đồng tình, lẩm bẩm nói: "Cậu ấy đâu có dữ vậy?"

"Đương nhiên là không dữ với cậu rồi," Hạ Tòng Sơn hết sức ghét bỏ bạn mình, "Bộ không cần vợ nữa sao?"

Lâm Miểu đỏ mặt, đưa tay xoa má rồi yếu ớt nói: "Vợ gì, em là chồng mà!"

Hạ Tòng Sơn cười vang.Lâm Miểu: "......"

Anh cười gì thế?Hạ Tòng Sơn vỗ vai cậu: "Ừ ừ, Hoắc Dữ Xuyên chịu là được rồi."

Đương nhiên là chịu rồi, Lâm Miểu nghĩ, lần trước chính hắn nói mình làm vợ cũng được mà.Điện thoại của Hạ Tòng Sơn reo lên, hắn lấy ra xem rồi bảo Lâm Miểu: "Tôi đi trước đây, chuyện hẹn hò cậu cứ hỏi Hoắc Dữ Xuyên đi."

Hoắc Dữ Xuyên cũng đã hẹn hò bao giờ đâu, Lâm Miểu nhớ lại trước đây Hoắc Dữ Xuyên theo đuổi mình toàn xem mấy chỉ dẫn hẹn hò trên mạng, chẳng biết có phải gạt người không nữa.Ban đêm tan làm về nhà, cậu tắm rửa rồi chui vào chăn Hoắc Dữ Xuyên.Hoắc Dữ Xuyên đang dựa vào thành giường xem điện thoại, thấy cậu cựa quậy trong chăn thì đưa tay kéo chăn ra rồi nhìn cậu qua khẩu trang.Lâm Miểu tròn xoe mắt nhìn hắn.Mười mấy giây sau, Lâm Miểu cũng lấy một cái khẩu trang ở đầu giường đeo vào rồi nói: "Tớ cũng đeo khẩu trang, khỏi sợ lây bệnh."

Cậu khều tay Hoắc Dữ Xuyên dưới chăn rồi thì thầm: "Tớ không muốn ngủ ở phòng khách đâu."

Nói xong mặt cậu hơi nóng lên, ấp úng nói: "Mới ngày đầu tiên hẹn hò đã ngủ riêng thì xui lắm."

Hoắc Dữ Xuyên yên lặng nhìn cậu, khẽ "ừ" một tiếng rồi kéo chăn đắp cho cậu.Lâm Miểu vui sướng lăn qua lăn lại, "Êm quá, Hoắc Dữ Xuyên, tớ nhớ giường cậu lắm."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Chỉ nhớ giường tớ thôi sao?"

Lâm Miểu vùi nửa mặt vào gối: "Cũng hơi...... nhớ cậu nữa."

Hoắc Dữ Xuyên sờ má mình, cố ý nói: "Hiếm lắm mới có một lần đỏ mặt......"

Lâm Miểu càng vùi mặt sâu hơn: "Da mặt cậu dày, đương nhiên là không đỏ rồi."

Hoắc Dữ Xuyên cười: "Ừ, còn da mặt cậu mỏng."

Hắn cúi đầu lại gần hỏi nhỏ: "Vậy chỗ khác cũng dễ đỏ sao?"

Lâm Miểu đẩy hắn ra, lẩm bẩm phản bác: "Đỏ gì chứ, tớ cũng đâu phải tôm luộc."

Hoắc Dữ Xuyên: "Đói rồi à?"

Lâm Miểu xoa bụng rồi lắc đầu: "Không ăn nữa, ngủ thôi."

Cậu chồm sang ôm Hoắc Dữ Xuyên, mách tội với hắn: "Hôm nay tớ hỏi sếp Hạ hẹn hò nên làm gì, nhưng anh ấy không chỉ cho tớ mà bảo tớ hỏi cậu đi."

Hoắc Dữ Xuyên vuốt tóc mềm của cậu: "Sao không tự nghĩ mà lại đi hỏi anh ta?"

Lâm Miểu: "Tại anh ấy nói mình đang hẹn hò với thầy Dư."

Hoắc Dữ Xuyên: "Đừng hỏi anh ta, anh ta toàn làm bậy thôi."

Lâm Miểu sửng sốt: "Làm bậy?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Anh ta nhốt người ta lại."

Lâm Miểu sốc nặng --- Cho nên mới cười hehe sao?!Biến thái ghê!Hạ Tòng Sơn "biến thái" ngồi trên sofa lật xem thông tin về tập đoàn Dư thị mà mấy ngày nay mình điều tra được.Từ lúc Dư Cận Vãn bị cha mình bắt đi, Hạ Tòng Sơn rất khó tìm được anh.Trước đây anh ở một mình, nhưng Hạ Tòng Sơn đến nhà nhiều lần vẫn không thấy anh về.Chắc đã về nhà cha mình rồi.Hạ Tòng Sơn đành phải canh me lúc anh đi làm hoặc tan tầm, nhưng Dư Cận Vãn không đi về một mình nữa.

Mỗi ngày tài xế đều chở anh đến cổng trường rồi đậu xe ở đó, sau giờ học lại chở anh về, chẳng biết đang chờ người hay đang canh người nữa.Hạ Tòng Sơn không dám đi qua cổng nên chỉ có thể trèo tường vào.Hắn không biết Dư Cận Vãn ở đâu, loanh quanh trong trường nửa ngày, đang định tìm người hỏi thăm thì chợt thấy Dư Cận Vãn ôm sách đi cách đó không xa.Mắt hắn lập tức sáng lên, lén lút chạy theo như ăn trộm.Dư Cận Vãn vừa đi ngang qua tòa nhà giảng dạy thì đột nhiên bị ai đó bịt miệng kéo vào góc.Quyển sách rơi bộp xuống đất, anh vô thức giãy giụa, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Suỵt, là anh đây."

Dư Cận Vãn sửng sốt quay đầu lại, trông thấy Hạ Tòng Sơn cười với mình."

Không được chạy," Hạ Tòng Sơn thả bàn tay đang bịt miệng anh ra rồi nói: "Khó khăn lắm mới tìm được em đó."

Dư Cận Vãn há to miệng: "Sao anh...... lại ở đây?"

"Em yên tâm, anh lẻn vào nên không bị tài xế ngoài kia phát hiện đâu."

Hạ Tòng Sơn nhìn anh từ trên xuống dưới: "Cha em không đánh em đấy chứ?"

Dư Cận Vãn lắc đầu."

Vậy là tốt rồi."

Hôm đó bộ dạng cha anh rất hung dữ, Hạ Tòng Sơn sợ anh bị đánh nên lo lắng tìm người mấy ngày liền."

Trước đây em luôn trốn anh, cứ thấy anh là chạy," Hạ Tòng Sơn suy đoán, "Có phải vì sợ cha em phát hiện không?"

Dư Cận Vãn không phủ nhận mà cụp mắt nói: "

Sau này......

Đừng tới tìm em nữa."

"Sao thế?"

Hạ Tòng Sơn nhíu mày: "Em không muốn gặp anh à?"

Dư Cận Vãn làm thinh.Hạ Tòng Sơn xoay mặt anh lại, bắt anh nhìn thẳng vào mình rồi hỏi: "Em có muốn gặp anh không?"

Hàng mi dài rậm của Dư Cận Vãn run rẩy, hơi thở gần kề bao trùm lấy anh, suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp.Hồi lâu sau anh mới khó nhọc thốt ra một chữ: "Muốn......"

Hạ Tòng Sơn mừng rỡ hôn anh một cái thật mạnh."

Muốn là được rồi," Hạ Tòng Sơn nâng mặt anh lên, ánh mắt sáng rực, "Chỉ cần em muốn là được, còn những chuyện khác anh không quan tâm."

Nhưng Dư Cận Vãn vẫn tỏ vẻ lo lắng, Hạ Tòng Sơn đã đoán được phần nào: "Cha em không chấp nhận à?"

Dư Cận Vãn chậm chạp gật đầu."

Ông ấy không hài lòng về anh sao?"

Hạ Tòng Sơn thề thốt, "Không hài lòng điểm nào?

Anh có thể sửa mà!"

"Sợ anh đối xử tệ với em à?

Nếu anh làm chuyện có lỗi với em thì cứ chôn anh đi!"

"Hay là chê anh không đủ giàu?

Cần bao nhiêu, anh sẽ đi kiếm ngay!"

Dư Cận Vãn yên lặng nhìn thoáng qua nửa thân dưới của hắn: "Vì...... anh là nam."

"Nam anh cũng sửa được......"

Hạ Tòng Sơn đang nói hùng hồn chợt khựng lại, "Hả?"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
48. Màu đỏ tượng trưng cho mối tình đầu


Hạ Tòng Sơn sửng sốt hồi lâu, đầu óc sắp chết máy vẫn không nghĩ ra cái này phải đổi thế nào?Không tiền thì có thể kiếm, nhưng nam đâu phải thay bộ đồ là biến thành nữ được.Hắn vò đầu, bất mãn nói: "Nam thì sao?

Bộ ông ấy không phải nam chắc?"

Dư Cận Vãn lẩm bẩm: "Nhưng ông ấy đâu hẹn hò với nam."

"Vậy ông ấy thích nữ thì người khác cũng phải thích à?"

Hạ Tòng Sơn càng tức hơn, "Sao cha em còn ngang ngược hơn hoàng đế nữa vậy?

Tân Trung Quốc thành lập mà không báo cho ông ấy biết sao?"

Dư Cận Vãn không nói gì.Hạ Tòng Sơn không tiện nói xấu cha anh nên sửa lời: "Không phải anh mắng cha em đâu, chỉ là......"

Dư Cận Vãn nhặt quyển sách dưới đất lên rồi nói khẽ: "Ông ấy nói như vậy sẽ mất mặt, sẽ ảnh hưởng đến công ty......"

Vẻ mặt Hạ Tòng Sơn sa sầm: "Vì tiền mà ông ấy không quan tâm gì đến cảm nhận của em sao?"

Dư Cận Vãn im lặng một hồi, không trả lời mà chỉ nói: "Em về đây."

Hạ Tòng Sơn nắm vai anh, nghiêm túc hỏi: "Nếu anh không phải nam thì em còn thích anh không?"

Dư Cận Vãn sửng sốt: "Em...... không biết nữa."

Hạ Tòng Sơn nhìn anh, bỗng nhiên ôm chầm lấy anh rồi nói tiếp: "Nếu cha em không đồng ý thì chúng ta hẹn hò lén lút trước nhé?"

Hắn quả quyết: "Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ tìm cách để ông ấy chấp nhận."

Dư Cận Vãn nép vào ngực hắn, nghe thấy hắn nói: "Anh đếm đến ba, nếu em không phản đối nghĩa là đồng ý."

Sau đó hắn hô to: "Ba!"

Hạ Tòng Sơn: "Hehe, em đồng ý rồi đấy nhé."

Dư Cận Vãn: "......"

Sáng sớm, khi Lâm Miểu ngủ dậy thì Hoắc Dữ Xuyên không còn nằm bên cạnh.Sao dậy sớm thế, hết cảm rồi à?

Lâm Miểu dụi mắt, lúc xuống lầu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên đang nói chuyện điện thoại, hình như là việc công ty.Giọng hắn hơi khàn, có lẽ vì chưa khỏi hẳn.Nhưng ăn sáng xong hắn vẫn cùng Lâm Miểu ra cửa, nói muốn đến công ty một chuyến.Làm chủ thật không dễ gì, Lâm Miểu nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn rồi nghĩ thầm, bị bệnh vẫn phải đi làm, mới nằm trên giường mấy ngày đã có người thúc giục.Hắn đưa Lâm Miểu đến trường.

Trước khi xuống xe, Lâm Miểu chồm sang gọi Hoắc Dữ Xuyên một tiếng.Hoắc Dữ Xuyên tưởng cậu muốn nói gì nên cúi đầu xuống.Lâm Miểu hôn vội một cái lên trán hắn."

Hôn bù cho sáng nay đó."

Nói xong cậu vội vàng xuống xe chạy mất.Lâm Miểu đi đến tòa nhà giảng dạy thì thấy Hoắc Dữ Xuyên nhắn tin: "Nói nghe nè."

Lâm Miểu: "Gì thế?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Lần sau hôn chậm chút xíu được không?"

Gò má Lâm Miểu nóng ran, cất điện thoại rồi vào lớp.Đám Tưởng Nhạc Minh đã đến trước, còn giữ chỗ cho cậu, "Miểu......

Bố, ngồi đây nè."

Lâm Miểu đặt ba lô xuống, suy nghĩ giây lát rồi bảo Tưởng Nhạc Minh khỏi cần gọi mình là bố một tháng."

Thật không?!"

Tưởng Nhạc Minh mừng rỡ nhào tới ôm cậu: "Miểu à, cậu đúng là Miểu yêu dấu của tớ mà!"

Lâm Miểu vội cản hắn lại, hít sâu mấy hơi rồi nói: "Tớ và Hoắc Dữ Xuyên...... hẹn hò rồi."

Ba người bạn cùng phòng đồng loạt nhìn cậu.Lâm Miểu do dự nói: "Nếu các cậu không chấp nhận được......"

Tưởng Nhạc Minh: "Sao tớ chẳng kinh ngạc chút nào vậy nhỉ?"

Hà Duật: "Đúng vậy."

Chu Trác: "Đúng vậy."

Tưởng Nhạc Minh: "Cảm giác như...... hai cậu hẹn hò lâu lắm rồi ấy."

Hà Duật, Chu Trác: "Đúng vậy đúng vậy."

Lâm Miểu: "......"

Buổi chiều tan học, Hoắc Dữ Xuyên gọi điện cho Lâm Miểu, nói mình phải tăng ca ở công ty nên sẽ về muộn."

Được rồi," Lâm Miểu nói, "Cậu chưa khỏi bệnh đâu, đừng làm việc quá sức nhé."

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Ừ."

Tiểu Trịnh lái xe đến cổng trường đón Lâm Miểu về nhà.Đi ngang một tiệm hoa, Lâm Miểu nhìn những bông hoa tươi tắn rực rỡ, nhớ lại người khác yêu đương hình như đều tặng hoa.Cậu vội vàng bảo Tiểu Trịnh dừng lại.Chủ tiệm hoa là một phụ nữ trung niên có nụ cười hiền hậu, thấy Lâm Miểu xem hoa thì hỏi: "Anh chàng đẹp trai muốn mua hoa tặng ai à?"

Lâm Miểu gật đầu.Thấy tai cậu hơi đỏ, bà chủ trêu chọc: "Mới biết yêu lần đầu đúng không?"

Lâm Miểu ngượng ngùng ậm ừ.Bà chủ chọn một bó hồng thật đẹp, "Bó này được không?

Màu đỏ tượng trưng cho mối tình đầu, chắc bạn gái em sẽ thích lắm đấy."

"Không phải," Lâm Miểu nói, "Bạn trai ạ."

Bà chủ: "......"

"Cũng được, ha ha ha..."

Bà chủ cười ngượng: "Nếu là bạn trai thì đổi bó khác vậy."

"Sao phải đổi ạ?"

Lâm Miểu cầm lấy bó hoa từ tay bà, "Bó này đẹp mà."

Bà chủ: "Nhưng tặng bạn trai thì......"

Lâm Miểu: "Tặng hoa cũng phân biệt giới tính sao?"

Cậu cúi đầu ngửi hương hoa dìu dịu rồi thì thầm với hoa hồng: "Tình đầu là Hoắc Dữ Xuyên mà."

Thấy Lâm Miểu ôm bó hồng to ngồi vào xe, Tiểu Trịnh sững sờ mấy giây.Lâm Miểu hớn hở nói: "Chúng ta đến chỗ Hoắc Dữ Xuyên đi."

Tiểu Trịnh: "......

Được."

Khi họ đến công ty thì Lâm Kiến Hưng đã tan ca, những người khác cũng lục tục ra về, chỉ còn lác đác mấy người.Lâm Miểu thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vẫn chưa nghĩ ra nên thú nhận với cha mình thế nào, lỡ ông nổi giận chạy tới đánh Hoắc Dữ Xuyên thì biết làm sao đây?Mất công người khác hiểu lầm Hoắc Dữ Xuyên quỵt lương bảo vệ nữa.Biết đâu còn bị đưa lên tin thời sự---Bảo vệ của công ty XX bức xúc rượt đánh giám đốc khắp ba dãy phố?Khi Lâm Miểu lên lầu thì thấy Hoắc Dữ Xuyên ngồi dựa vào sofa trong phòng làm việc đọc tài liệu, vẻ mặt hơi mệt mỏi.Cậu ôm hoa đi tới.Nghe tiếng bước chân, Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu lên, một bó hồng lập tức rơi vào ngực."

Tặng cậu đó," hai mắt Lâm Miểu lóe sáng như sao, "Thích không?"

Thật lâu sau Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa tỉnh táo lại.Yết hầu hắn nhấp nhô, hồi lâu sau mới nói: "Thích."

Ánh mắt Lâm Miểu đầy ý cười, hài lòng ngồi xuống cạnh hắn: "Tớ ở đây với cậu nhé."

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Chắc phải ở đến khuya lận."

Lâm Miểu: "Khuya thì khuya, tớ cũng rảnh mà."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi: "Tối nay không đi làm à?"

"Không," Lâm Miểu lẩm bẩm, "Tháng này sếp Hạ chưa trả lương cho tớ nữa."

Hoắc Dữ Xuyên cười: "Lát nữa tớ sẽ mắng anh ta."

Hắn ôm hoa kéo Lâm Miểu đứng dậy: "Vậy ăn cơm trước đi."

Thế là bó hồng kia được ôm từ lầu trên xuống lầu dưới rồi ôm vào xe.Hoắc Dữ Xuyên chụp một tấm ảnh gửi cho Hạ Tòng Sơn."

Lâm Miểu tặng đấy."

Hạ Tòng Sơn: "Tặng cậu ngâm rượu uống à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tặng bạn trai chứ."

Hạ Tòng Sơn hừ lạnh một tiếng rồi trả lời: "Tôi cũng có bạn trai vậy."

Hoắc Dữ Xuyên: "Thế người ta có tặng hoa cho anh không?"

Hạ Tòng Sơn: "......"

Hạ Tòng Sơn lập tức nhắn tin cho Dư Cận Vãn: "Anh cũng muốn hoa hồng, vừa to vừa đỏ nữa!

Phải đỏ hơn hoa của Hoắc Dữ Xuyên mới chịu!"

Dư Cận Vãn: "......"
 
Back
Top Bottom