Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
29. Không cần chịu trách nhiệm


Dư Cận Vãn nhìn sững Hạ Tòng Sơn, dường như không nghe rõ nên nhếch miệng hỏi: "Sao......

Sao cơ?"

Hạ Tòng Sơn nhìn anh chằm chằm, cảm thấy càng ngắm càng đẹp, hơi thở khẽ khàng kia như đang cào tim hắn ngứa ngáy.

Hắn xích lại gần rồi gằn từng chữ: "Thầy Dư, hẹn hò với tôi đi."

Con ngươi Dư Cận Vãn run rẩy co lại, hồi lâu sau mới dời mắt đi chỗ khác rồi nói: "Đừng đùa nữa."

"Tôi không đùa," Hạ Tòng Sơn nhíu mày, "Tôi nói nghiêm túc đấy, không lừa em đâu."

Giọng Dư Cận Vãn rất nhỏ, co ro trên sofa, cụp mắt hỏi: "Sao lại...... muốn hẹn hò với tôi?"

Hạ Tòng Sơn gãi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy: "Đêm đó tôi uống nhầm rượu đã làm chuyện kia với em......

Tôi sẽ chịu trách nhiệm, em hẹn hò với tôi đi!"

Dư Cận Vãn im lặng một hồi mới nói: "Không cần đâu."

Anh đứng lên khỏi sofa, "Tôi về trước đây."

Hạ Tòng Sơn kéo anh lại, "Không phải, chờ chút, không cần là sao?"

Dư Cận Vãn không nhìn hắn mà chỉ nói: "Không cần chịu trách nhiệm đâu, đều là người lớn hết rồi......

Cũng đâu có gì."

Hạ Tòng Sơn lập tức sầm mặt."

Không được," hắn trầm giọng, "Ông đây mặc kệ, cứ muốn chịu trách nhiệm đấy."

Dư Cận Vãn không trả lời mà giãy giãy cổ tay, "Tôi phải về, ngày mai còn đi dạy nữa."

"Bớt xạo đi," Hạ Tòng Sơn vạch trần anh, "Tôi điều tra rồi, ngày mai em không có lớp, ngày mốt là cuối tuần."

Dư Cận Vãn không ngờ hắn điều tra thời khoá biểu của mình nên lúng túng nói: "Dù sao tôi cũng phải về......"

Hạ Tòng Sơn đột nhiên đưa tay tháo kính của anh xuống.Dư Cận Vãn ngẩn ngơ, không hiểu hắn làm gì, "Trả cho tôi."

Hạ Tòng Sơn cười dâm: "Không đeo kính càng đẹp hơn nhiều."

Dư Cận Vãn: "......"

Khi Lâm Miểu đeo ba lô ra khỏi "Mạc Sắc" thì thấy Hoắc Dữ Xuyên đút tay vào túi đứng ở cổng, quay sang nhìn cậu dưới ánh đèn đường lờ mờ.Lâm Miểu nhất thời ngẩn ngơ.Đêm đầu tiên cậu đến đây làm việc, Hoắc Dữ Xuyên cũng đứng chờ cậu, cũng quay đầu nhìn cậu như vậy.Dường như chẳng có gì thay đổi, lại giống như mọi thứ đều khác xưa.Cậu đi tới, buồn buồn hỏi: "Sao cậu chưa về nữa?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Chờ cậu mà."

Lâm Miểu: "Tớ có bảo cậu chờ đâu."

"Nhưng tớ xem chiến thuật," Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Trong đó nói phải đưa người mình thích về nhà."

Chữ "thích" như thiêu đốt trái tim Lâm Miểu, cậu lắp bắp: "Chiến, chiến thuật gì mà kỳ cục thế?"

Hoắc Dữ Xuyên đáp: "Chiến thuật yêu đương."

Lâm Miểu sững sờ, càng lắp bắp hơn, "Ai, ai yêu đương với cậu?!

Không được xem mấy thứ này nữa!"

"À," Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu xuống nhìn cậu hỏi, "Vậy tớ phải làm sao mới theo đuổi được cậu?"

Hắn thì thầm vào tai Lâm Miểu, "Cậu dạy tớ đi."

Vành tai Lâm Miểu như sắp bốc cháy, cuống quýt đẩy hắn ra rồi nói: "Tớ về trường đây!"

Nói xong cậu định bỏ đi, Hoắc Dữ Xuyên nói sau lưng cậu: "Xe buýt và tàu điện ngầm hết chạy rồi."

Lâm Miểu cắn môi, "Vậy tớ đón taxi về!"

"Đắt lắm," Hoắc Dữ Xuyên kết luận ngắn gọn, sau đó chỉ vào xe mình đậu ven đường và Tiểu Trịnh đang chờ trong xe, "Miễn phí."

Năm phút sau, Lâm Miểu xụ mặt ngồi trên ghế phụ.Hoắc Dữ Xuyên ngồi ở ghế sau, thấy cậu làm thinh thì đột nhiên nói: "Về nhà đi."

"Không muốn!"

Lâm Miểu nói ngay, "Tớ muốn về trường!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Dì Trần nhớ cậu lắm đấy."

Tiểu Trịnh không dám hé răng, sợ lát nữa mình cũng phải nhớ.Lâm Miểu nắm quai đeo ba lô, do dự nói: "Khi nào cậu vắng nhà tớ sẽ đến thăm dì ấy!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ sẽ dặn dì ấy không nấu món ngon cho cậu nữa."

Lâm Miểu: "......"

Cậu thật ác độc mà!Ngày hôm sau, quả nhiên Hoắc Dữ Xuyên mặc đồ bình thường xuất hiện trong lớp.Hắn vừa đến thì Tưởng Nhạc Minh lập tức nhường chỗ bên cạnh Lâm Miểu cho hắn rồi hấp tấp chạy tới ngồi chung với Hà Duật.Lâm Miểu tức chết --- Cậu chạy nhanh thế làm gì?!

Đồ phản bội!Hoắc Dữ Xuyên ngồi xuống cạnh cậu, Lâm Miểu chìa tay ra, "Thẻ ngân hàng đâu?"

Hoắc Dữ Xuyên lấy hai tấm thẻ ngân hàng trong túi đưa cho cậu.Lâm Miểu lập tức cất vào ba lô, còn cưng chiều vỗ vỗ.Hoắc Dữ Xuyên chống đầu nhìn cậu, đột nhiên hỏi: "Cậu báo mất giấy tờ rồi xin cấp lại chẳng phải là được rồi sao?"

Lâm Miểu: "......"

Sao mình lại quên béng chuyện này chứ, còn cho Hoắc Dữ Xuyên xem điện thoại không công nữa!Cậu không muốn thừa nhận nên đành phải nói: "Hừ, tại tớ lười thôi!"

Hoắc Dữ Xuyên "ừm" một tiếng, vẫn nhìn cậu chăm chú.Lâm Miểu hơi mất tự nhiên, "Cậu rảnh vậy à?

Không cần quản lý công ty sao?"

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu, "Sắp phá sản rồi."

"Hả?"

Lâm Miểu thảng thốt, "Sao thế?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vì cậu làm ngơ tớ."

"......

Phá sản thì phá sản," Lâm Miểu lầm bầm, "Đâu liên quan gì đến tớ, cũng chẳng phải công ty của tớ."

Hoắc Dữ Xuyên: "Biết đâu sẽ là công ty của cậu đấy."

Lâm Miểu: "Không thèm."

Hoắc Dữ Xuyên: "Cha cậu sẽ bị thất nghiệp đó."

"Vậy để ông ấy tìm việc khác đi," Lâm Miểu nói, "Ông ấy có tay có chân, đi lượm ve chai vừa nhanh vừa nhiều nữa."

Hoắc Dữ Xuyên: "Còn tớ thất nghiệp thì sao?"

Lâm Miểu nghẹn họng, "Cậu cũng có tay có chân......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ cũng đi lượm ve chai à?"

Lâm Miểu: "......

Thôi khỏi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ phải làm gì đây?"

Không hiểu sao trong đầu Lâm Miểu chợt vang lên câu "làm chồng" của Hoắc Dữ Xuyên, đầu óc lập tức hỗn loạn, vô thức nói: "Dù sao cũng không được làm chồng!"

Hoắc Dữ Xuyên thoáng ngẩn ngơ.

Hắn thả bàn tay đang chống đầu xuống rồi nhích lại gần hỏi khẽ: "Vậy thì làm vợ nhé?"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
30. Dựa vào cái gì mà quản tớ


Suốt buổi học hôm đó, trong đầu Lâm Miểu tràn ngập từ "vợ" của Hoắc Dữ Xuyên, cứ văng vẳng bên tai khiến cậu chẳng nghe được gì, chữ trong sách giáo khoa cũng chi chít như bầy kiến, đọc mãi vẫn không hiểu.Cậu quay sang hung dữ trừng thủ phạm một cái.Hoắc Dữ Xuyên vờ như không có chuyện gì xảy ra, hờ hững cầm bút của cậu viết vào sổ: "Tập trung nghe giảng đi."

Lâm Miểu tức chết, giật lại cây bút rồi viết mấy chữ "đồ khốn" trên sổ.Hoắc Dữ Xuyên không hề tức giận mà mấp máy môi nói gì đó.Lâm Miểu vừa nhìn đã hiểu ngay.Hoắc Dữ Xuyên nói: "Chữ dễ thương ghê."

Gò má Lâm Miểu nóng ran, lật tờ giấy loạn thất bát tao này qua rồi nghiêm túc nghe giảng chép bài, không để ý đến hắn nữa.Giọng giáo viên vang lên trên bục giảng, ánh nắng rực rỡ chiếu vào cửa sổ, thời tiết quả thực rất đẹp.Lâm Miểu liếc thấy Hoắc Dữ Xuyên như bị thôi miên, gối đầu lên cánh tay, nằm bò ra bàn học.Lâm Miểu ngồi im một hồi mới quay sang, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên nhắm mắt lại, sống mũi cao vút, chẳng biết ngủ thật hay giả bộ nữa.Giống như hồi cấp hai, hắn chưa bao giờ tỉnh trong lớp.Lần đầu tiên Lâm Miểu đến giục hắn nộp bài tập cũng hơi sợ, nhưng sau đó cậu bị ngã trên đường, Hoắc Dữ Xuyên chở cậu đi mua cồn và băng cá nhân rồi đưa cậu về nhà.

Lúc đó cậu mới biết Hoắc Dữ Xuyên chỉ có vẻ ngoài hung dữ chứ thực chất là người tốt.Người tốt không nên bị thầy cô la mắng.Thế là cậu bắt đầu nài ép Hoắc Dữ Xuyên làm bài tập, mỗi chiều tan học đều ở lại lớp để làm bài tập với Hoắc Dữ Xuyên hoặc giảng những đề mà hắn không hiểu.Hoắc Dữ Xuyên sẽ đạp xe chở cậu về nhà, mặc dù vẫn rất kiệm lời nhưng Lâm Miểu cảm thấy họ đã là bạn thân.Xe đột nhiên nảy lên, có lẽ là bị vấp hòn đá, Lâm Miểu ngồi sau giật mình ôm eo Hoắc Dữ Xuyên, mặt áp sát lưng hắn.Hoắc Dữ Xuyên cứng đờ, xe đạp chao nghiêng làm Lâm Miểu hoảng sợ nhắm mắt lại, càng ôm chặt hơn nữa."

Hoắc Dữ Xuyên, cậu cầm tay lái chắc vào!"

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì mà chở cậu đến dưới lầu rồi đi ngay.Lâm Miểu cũng không để ý mà chạy bịch bịch lên lầu, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng.Cha mẹ cậu nấu cơm trong bếp, mẹ bảo cậu đi rửa tay, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười.Lúc đó mẹ cậu vẫn chưa bị bệnh, cha cậu cũng không đau đáu kiếm tiền, một nhà ba người êm ấm hạnh phúc.Hôm sau tan học, Lâm Miểu ở lại lớp như thường lệ để làm bài tập với Hoắc Dữ Xuyên.

Cậu thấy Hoắc Dữ Xuyên có vẻ sắp làm xong nên chồm sang xem thử.Bàn học không lớn, hai cái đầu chụm lại, dường như có thể nghe rõ nhịp tim và hơi thở của nhau......Hoắc Dữ Xuyên bỗng nhiên né ra xa.Lâm Miểu kỳ quái hỏi: "Sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên dời mắt đi chỗ khác: "Sợ cậu va trúng tớ."

Lâm Miểu đưa tay sờ đầu mình rồi nói: "Đầu tớ đâu có cứng."

Hoắc Dữ Xuyên: "Không tin."

Hắn đứng lên xách ba lô đi, "Không làm nữa."

Lâm Miểu vội vàng thu dọn sách vở đuổi theo, "Nhưng cậu chưa làm xong mà, Hoắc Dữ Xuyên......"

Hoắc Dữ Xuyên đi tới bãi đậu xe, im lặng một lát rồi nói mà không quay đầu lại: "

Sau này cũng không làm nữa."

"Hả?"

Lâm Miểu ngơ ngác, "Sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ lạnh lùng nói: "Cậu tự về đi."

Sau đó hắn đạp xe đi.Lâm Miểu vừa kinh ngạc vừa hoang mang, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lên cơn."

Hoắc Dữ Xuyên!"

Hoắc Dữ Xuyên biến mất ở cổng trường.Lâm Miểu hết sức tức giận --- Sao người này lại thế chứ, chẳng lịch sự gì cả!Cậu bực bội nghĩ trừ khi ngày mai Hoắc Dữ Xuyên làm hai bài tập, nếu không mình sẽ không tha cho hắn!Nhưng Hoắc Dữ Xuyên không ở lại làm bài tập nữa, vừa tan học đã đi ngay, Lâm Miểu muốn đuổi theo cũng không kịp.Cậu càng nghĩ càng tức, rốt cuộc mấy ngày sau chặn đường Hoắc Dữ Xuyên trong hành lang."

Sao tan học cậu không đợi tớ?!"

Hoắc Dữ Xuyên đeo ba lô lên vai rồi hỏi ngược lại: "Sao phải đợi cậu?"

Lâm Miểu sững sờ, lẩm bẩm nói: "Thì làm bài tập......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không làm."

Lâm Miểu nhíu mày, "Không được!"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chằm chằm: "Cậu dựa vào cái gì mà quản tớ?"

Lâm Miểu há to miệng nói: "Tớ là lớp phó học tập."

"Cha mẹ còn không quản được tớ," Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nhìn cậu, "Lớp phó học tập là cái thá gì chứ?"

Lâm Miểu nhất thời không biết nói sao, "Tớ......"

Hoắc Dữ Xuyên vòng qua cậu đi xuống lầu.Lâm Miểu buồn bực mấy ngày, mỗi lần tan học nhìn chỗ ngồi trống trơn, dường như trong lòng cũng trống theo.Cậu đi bộ về nhà một mình, luôn vô thức tìm kiếm bóng người đi xe đạp kia, những lúc trời mưa lại nhìn từng chiếc xe đạp lao vút qua.Cậu cầm cây dù to màu xanh đậm, gần về đến nhà thì loáng thoáng nghe thấy tiếng ầm ĩ phát ra từ con hẻm bên cạnh.Cậu tò mò đi tới xem, trong mưa bụi lất phất trông thấy một đám người đánh nhau loạn xạ, chiếc xe đạp quen thuộc bị vứt chỏng chơ một bên.Trong lòng Lâm Miểu giật thót, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Hoắc Dữ Xuyên trong đám."

Hoắc Dữ Xuyên!"

Cậu vội vàng chạy tới la lên: "Không được đánh cậu ấy!"

Mấy tên còn lại hình như cùng phe với nhau, không thèm để ý Lâm Miểu mà chỉ lo đánh Hoắc Dữ Xuyên.

Nhưng bọn họ cũng không thắng được hắn, bị hắn đánh la oai oái.Lâm Miểu không biết đánh nhau nên gấp đến độ xoay quanh, đành phải hét to: "Tôi báo cảnh sát rồi!

Các người mà không đi thì bị bắt ráng chịu!"

Chắc mấy tên kia không muốn dính tới cảnh sát nên hùng hổ bỏ đi.Toàn thân Hoắc Dữ Xuyên ướt sũng, khóe miệng bị đấm chảy máu.

Hắn ngồi phịch xuống đất lau nước trên mặt."

Cậu không sao chứ?"

Lâm Miểu vội vàng che mưa cho hắn rồi chửi ầm lên, "Ỷ đông hiếp yếu, vô liêm sỉ!"

Cậu sờ quần áo ướt đẫm của Hoắc Dữ Xuyên rồi cau mày nói: "Đến nhà tớ thay đồ đi."

Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt, nước mưa chảy dọc xuống cằm.

Hắn đứng dậy, dựng chiếc xe đạp bên cạnh lên rồi đi về hướng ngược lại nhà Lâm Miểu."

Hoắc Dữ Xuyên!"

Lâm Miểu tức giận chạy tới chặn xe hắn rồi nghiêm nghị nói, "Về nhà với tớ!"

Sau đó không cho hắn từ chối mà kéo hắn đi.Hoắc Dữ Xuyên ngẩn ngơ cúi đầu nhìn bàn tay ướt sũng của Lâm Miểu nắm chặt cổ tay mình.Khi họ về nhà, mẹ Lâm giật nảy mình, "Sao ướt như chuột lột thế kia?"

Lâm Miểu không nói đánh nhau mà nói dù bị gió thổi bay nên phải đuổi theo nhặt lại.Mẹ Lâm vội vàng nấu nước nóng cho họ, "Mau tắm rửa thay đồ đi."

Đây là lần đầu tiên Hoắc Dữ Xuyên tới nhà Lâm Miểu.

Hắn chở cậu đến dưới lầu rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ lên.Tắm xong hắn mặc đồ ngủ của Lâm Miểu, hơi ngắn nhưng rất thoải mái, tỏa ra hương thơm dìu dịu.Hắn ngồi trên giường Lâm Miểu nhìn quanh căn phòng bài trí đơn giản, đầu giường có mấy con thú nhồi bông ngốc nghếch.Lâm Miểu cũng tắm rửa sạch sẽ rồi lau tóc đi ra, thấy tóc Hoắc Dữ Xuyên còn ướt thì cầm khăn lau cho hắn.Hoắc Dữ Xuyên để mặc cậu lau, hơi nước tràn ngập khắp phòng.Bỗng nhiên bàn tay lau tóc dừng lại, hắn nghe thấy Lâm Miểu nói: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu xin lỗi tớ đi."

Hoắc Dữ Xuyên im lặng một lát rồi đưa tay ôm cậu, vùi mặt vào bụng cậu nói khẽ: "Xin lỗi."

Lâm Miểu hầm hừ, dường như đã chấp nhận lời xin lỗi."

Lâm Miểu," Hoắc Dữ Xuyên siết chặt vòng tay, muốn nói lại thôi, "Tớ......"

"À!"

Lâm Miểu vỗ đầu một cái, "Ngày mai thầy sẽ thu bài tập đó, cậu mau làm đi!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
31. Điều ước sinh nhật


Thế là Hoắc Dữ Xuyên chưa lau khô tóc đã bị kéo tới bàn làm bài tập.Lâm Miểu cầm khăn đứng sau lưng lau từng túm tóc ướt sũng của hắn, hệt như thợ cắt tóc học việc vụng về.

Hoắc Dữ Xuyên: "......

Đừng lau nữa."

"Không được," Lâm Miểu lau rất kỹ, "Mẹ tớ nói tóc ướt dễ bị cảm lắm."

Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng mưa rả rích vọng qua cửa sổ.Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt cây bút trong tay, ngòi bút đung đưa nhưng thật lâu sau vẫn chưa viết được chữ nào."

Lâm Miểu," cổ họng hắn khô khốc, nói một cách khó nhọc, "Nếu có người thích cậu......"

"Không được yêu sớm!"

Dường như "Radar yêu sớm" của Lâm Miểu báo động nên cậu lập tức ngắt lời, "Thầy nói yêu đương sẽ chểnh mảng học tập, điểm số giảm sút, sau này thi rớt đại học phải đi lượm ve chai đó!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Giờ Lâm Miểu mới nhớ ra hỏi: "Ai thích tớ vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu làm bài, "Không biết."

Lâm Miểu cũng chẳng để ý, lại nghĩ tới một chuyện, "Hoắc Dữ Xuyên, sao cậu lại ở trong hẻm gần nhà tớ vậy?"

Cậu vui vẻ hỏi: "Tới tìm tớ đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không phải, đi ngang qua thôi."

Lâm Miểu: "Nhưng đây đâu phải đường về nhà cậu?"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời, Lâm Miểu đang định hỏi tiếp thì nghe mẹ mình gõ cửa rồi nói: "Ăn cơm thôi."

Lâm Miểu lập tức quên béng mọi chuyện, kéo Hoắc Dữ Xuyên đi ăn cơm.Bữa tối chỉ có những món đơn giản thường ngày, ba người trong nhà thay phiên nhau gắp đồ ăn cho Hoắc Dữ Xuyên làm chén hắn chất cao như núi.Cha Lâm còn hỏi hắn có muốn uống rượu không, bị mẹ Lâm đạp cho một cái, hỏi ông muốn uống đúng không?Cha Lâm chối đây đẩy.Lâm Miểu nói với Hoắc Dữ Xuyên cha mình rất hay uống rượu lén.Hoắc Dữ Xuyên im lặng ăn hết đồ ăn trong chén.Đêm đó Hoắc Dữ Xuyên ở lại nhà Lâm Miểu, làm hết bài tập ngày mai phải nộp dưới sự giám sát của lớp phó học tập họ Lâm.Lâm Miểu buồn ngủ ríu cả mắt, làm xong lập tức thúc giục Hoắc Dữ Xuyên đi ngủ, nhường cho hắn một nửa giường và chăn của mình.Trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên thì thầm: "Hôm nay là sinh nhật tớ đấy."

Lâm Miểu ngồi bật dậy, "Hả?!"

Cậu vén chăn định xuống giường, "Vậy để tớ mua bánh kem cho cậu."

"Không cần đâu," Hoắc Dữ Xuyên níu cậu lại rồi nhìn đồng hồ báo thức chỉ mười một giờ rưỡi trên tủ đầu giường, "Chúc tớ "Sinh nhật vui vẻ" là được rồi."

Lâm Miểu dừng một lát rồi vỗ tay hát: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ......"

Ngày hôm đó, Hoắc Dữ Xuyên mười bốn tuổi được nghe bài hát mừng sinh nhật đầu tiên của mình.Trong giảng đường, Lâm Miểu giật mình bừng tỉnh, sực nhớ ra ngày mai là sinh nhật Hoắc Dữ Xuyên.Hai năm nay cậu luôn chúc mừng sinh nhật Hoắc Dữ Xuyên, nhưng năm nay......Lâm Miểu liếc nhìn Hoắc Dữ Xuyên nằm ngủ trên bàn --- Không được, không thèm chúc mừng sinh nhật đồ lừa đảo nữa!Cậu nghĩ dù không có mình thì cũng sẽ có người chúc mừng sinh nhật hắn thôi, ví dụ như Tiểu Trịnh, ví dụ như Hạ Tòng Sơn......Cậu do dự một lát rồi nhắn tin cho Tiểu Trịnh, "Hình như ngày mai là sinh nhật Hoắc Dữ Xuyên đó."

Tiểu Trịnh: "Vâng."

Lâm Miểu: "Vậy anh có chúc mừng sinh nhật cậu ấy không?"

Tiểu Trịnh: "Không, tôi chỉ là nhân viên thôi mà."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi lắc đầu --- Sếp và nhân viên chẳng có chút tình cảm nào cả.Thôi để tối nay đi làm thêm hỏi sếp Hạ xem sao.Nhưng ban đêm đến "Mạc Sắc", Lâm Miểu chẳng thấy Hạ Tòng Sơn đâu.Cậu phát hiện hình như thầy Dư cũng không trở lại.Chắc bị sếp Hạ dọa chạy rồi.Lâm Miểu xoắn xuýt cả đêm, đành phải hỏi Hứa Nguyệt, "Nếu có người lừa cậu khiến cậu cực kỳ tức giận thì cậu có còn chúc mừng sinh nhật người đó không?"

Hứa Nguyệt đập bàn một cái: "Chọc giận bà mà còn muốn đón sinh nhật nữa à?!

Bà đập bể bánh kem luôn!"

"Nhưng," Lâm Miểu ngập ngừng, "Không ai chúc mừng sinh nhật thì tội lắm."

Hứa Nguyệt: "......"

Hứa Nguyệt bưng rượu đi.Lâm Miểu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đầu óc lóe sáng --- Phải rồi, để cha mình chúc mừng sinh nhật Hoắc Dữ Xuyên đi!Thế là thứ Bảy hôm đó, Lâm Kiến Hưng xách bánh kem đến nhà Hoắc Dữ Xuyên rồi hát mừng sinh nhật hắn.Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên yên lặng cắt bánh kem cho ông.Lâm Kiến Hưng ăn mấy miếng rồi trầm ngâm nói: "Đã bảo già rồi không ăn ngọt được đâu mà cứ đòi mua."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn hàng chữ xiêu vẹo trên bánh kem: "Lâm Miểu mua đúng không ạ?"

Lâm Kiến Hưng nhận ra mình nói hớ nên vội sửa lại: "Khụ khụ......

Không phải, tôi mua đấy."

Ông vội vàng ăn hết bánh kem như hoàn thành nhiệm vụ, ở thêm một lát cũng không được."

Vậy cậu từ từ ăn nhé, tôi về trước đây."

Sau đó ôm bình giữ nhiệt luôn mang theo bên người đi.Hoắc Dữ Xuyên cầm điện thoại lên chụp ảnh bánh kem gửi cho Lâm Miểu."

Không ai ăn bánh kem với tớ cả."

Chốc lát sau, Lâm Miểu trả lời: "Chẳng phải có cha tớ sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ông ấy về rồi."

Lâm Miểu im lặng một hồi mới nói: "Vậy bảo dì Trần ăn với cậu đi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Dì Trần cũng về rồi."

Lâm Miểu: "Vậy cậu gọi Tiểu Trịnh đi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ muốn cậu ăn với tớ cơ."

Lâm Miểu nhìn chằm chằm tin nhắn kia nửa phút, leo xuống giường ký túc xá, mặc áo khoác rồi ra cổng trường đón xe.Khi cậu đến biệt thự của Hoắc Dữ Xuyên thì thấy hắn đứng ở cổng như đang chờ mình.Lâm Miểu xuống xe, quay mặt đi chỗ khác rồi hờn dỗi nói: "Không phải tớ hết giận đâu, tại hôm nay là sinh nhật cậu thôi."

Cậu nghiêm mặt, "Chỉ...... miễn cưỡng ăn bánh kem với cậu thôi."

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng, nắm lấy tay cậu rồi lẳng lặng nhìn cậu.Lâm Miểu bị hắn nhìn hơi mất tự nhiên, giật tay ra nói: "Ăn bánh xong tớ sẽ đi ngay."

Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt tay cậu không buông, dẫn cậu vào phòng khách rồi cắt cho cậu một miếng bánh to.Lâm Miểu ngồi trên sofa, ăn một muỗng rồi đắc ý nói: "Tớ biết ngay cái này ngon lắm mà."

Hoắc Dữ Xuyên cười khẽ.Lâm Miểu có tật giật mình, vội vàng giải thích: "Cha tớ mua đấy, tớ chỉ xem thôi."

Hoắc Dữ Xuyên không phản bác mà nhìn kem dính trên miệng cậu rồi nói: "Bị dính kìa."

Hắn giơ tay quệt môi Lâm Miểu, Lâm Miểu nghe hắn nói vậy thì vô thức thè lưỡi ra liếm sạch kem.Đầu lưỡi ấm áp chạm vào đầu ngón tay, mềm mại trơn láng.Hoắc Dữ Xuyên không thả tay ra, đôi mắt phản chiếu bóng người tựa như sâu không thấy đáy."

Lâm Miểu," yết hầu hắn nhấp nhô, "Tớ ước một điều ước sinh nhật được không?"

Lâm Miểu sững sờ, "Ước gì cơ?"

Hoắc Dữ Xuyên từ từ tới gần, mùi kem thơm ngọt càng thêm rõ ràng."

Tớ muốn...... hôn người mình thích."
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
32. Miệng có đau không


Chữ "hôn" như dùi trống đánh vào lòng Lâm Miểu, mạnh đến nỗi tim cậu bỗng dưng đập loạn, máu dồn lên mặt, hơi nóng tỏa ra khiến đầu óc cậu mụ mị, "Sao......

Sao cơ?"

Hoắc Dữ Xuyên chồm tới liếm kem trên khóe môi cậu, giọng nói vừa bí ẩn vừa khàn khàn, "Xem như đây là quà sinh nhật tặng tớ được không?"

Chỗ bị đầu lưỡi quét qua càng nóng hơn, Lâm Miểu hé miệng, hệt như một khúc gỗ đơ cứng, muốn lên tiếng nhưng chẳng nghĩ ra được gì."

Tớ......"

Hoắc Dữ Xuyên ngậm lấy môi cậu.Trong đầu Lâm Miểu như có pháo hoa nổ tung.Hoắc Dữ Xuyên cắn nhẹ môi cậu, từ dịu dàng đến mạnh bạo, hơi thở nóng hổi hòa vào nhau, đầu lưỡi lướt qua răng môi rồi luồn vào sâu hơn."

Ưm......"

Lâm Miểu xụi lơ trên sofa, hai tay vô thức níu chặt tay áo sơmi của Hoắc Dữ Xuyên, vị kem ngọt ngào tan ra trong miệng cả hai rồi tràn xuống cổ."

Hoắc......

Xuyên......"

Lâm Miểu ngạt thở vùng vẫy mấy lần, Hoắc Dữ Xuyên mới hơi lùi lại.Đuôi mắt Lâm Miểu ửng đỏ.

Cậu thở hổn hển, dường như vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt ướt át nhìn sững Hoắc Dữ Xuyên, hơi thở lên xuống phả ra giữa hai người.Cậu mấp máy môi, chưa kịp nói gì thì Hoắc Dữ Xuyên lại hôn tiếp.Lần này càng mạnh bạo hơn lúc nãy.

Một tay Hoắc Dữ Xuyên ôm mặt cậu, không cho cậu né tránh hay lùi lại, môi lưỡi ấm áp tiến quân thần tốc chẳng chút e dè.Đầu óc Lâm Miểu mụ mẫm không nghĩ được gì, cho đến khi lòng bàn tay ẩm ướt luồn vào dưới áo vuốt ve eo cậu......Lâm Miểu giật nảy mình, đột ngột đẩy người ra.Cậu chẳng đoái hoài gì nữa, kéo áo xuống rồi nhảy dựng lên khỏi sofa như thỏ, đỏ mặt bỏ chạy."

Lâm Miểu!"

Cậu bịt tai chạy một quãng dài mới từ từ dừng lại, sau đó bắt taxi về trường.Hoắc Dữ Xuyên gọi điện nhưng cậu không nghe.Vừa về ký túc xá, cậu lập tức leo lên giường trùm kín chăn.Trong phòng chỉ có Hà Duật và Tưởng Nhạc Minh, Chu Trác đã đi chơi bóng rổ.Hà Duật ngồi ở bàn học, còn Tưởng Nhạc Minh chơi game trên giường, thấy Lâm Miểu lăn lộn dưới chăn thì buột miệng hỏi: "Miểu à, cậu làm gì thế?

Giường sắp sập rồi kìa."

Lâm Miểu ấp úng nói: "Không có gì."

Tưởng Nhạc Minh càng tò mò hơn, không chơi game nữa mà bò sang xốc chăn cậu.Lâm Miểu ngẩng đầu lên, mặt đỏ như quả hồng.Tưởng Nhạc Minh giật mình, "Cậu bị sốt à?!

Sao mặt đỏ quá vậy?"

Lâm Miểu lắc đầu, chỉ muốn rúc vào chăn.Hà Duật bị tiếng la của Tưởng Nhạc Minh làm rơi mất bút, cũng đi tới xem."

Sao thế?"

Hắn nhìn kỹ rồi thảng thốt hỏi, "Sao miệng sưng vù thế kia?"

Tưởng Nhạc Minh vỗ đùi, "Hay quá ha, cậu lén hẹn hò mà không nói cho bọn tớ biết hả?!"

Lâm Miểu chối ngay: "Tớ đâu có."

Tưởng Nhạc Minh không tin, "Vậy miệng cậu bị ai hôn sưng?"

Lâm Miểu không tìm ra cớ nên đành phải nói: "Tớ tự cắn đó!"

Tưởng Nhạc Minh, Hà Duật: "......"

Lâm Miểu thực sự không có mặt mũi nào gặp người khác nên kéo chăn trùm kín, sau đó bảo Tưởng Nhạc Minh và Hà Duật đừng để ý đến mình.Cậu nấp trong chăn, trong đầu tràn ngập hình ảnh Hoắc Dữ Xuyên đè mình ra hôn trên sofa, mạnh như vậy, nóng như vậy......Mặt cậu càng nóng hơn.Điện thoại "ting" một tiếng, Lâm Miểu lấy ra xem, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên hỏi mình: "Miệng có đau không?"

Lâm Miểu quấn chăn chặt hơn, "Không được nói!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Hôn thì được mà nói không được à?"

Lâm Miểu: "......"

"Cậu tự hôn chứ tớ có đồng ý đâu!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy điều ước mất linh rồi đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ước lại điều khác nhé?"

Lâm Miểu suýt đập bể điện thoại, "Da mặt cậu dày thật đấy!"

Hoắc Dữ Xuyên cũng không phản bác, "Ừ, vì tớ vui mà."

Hắn nói: "Điều ước sinh nhật đã thành sự thật.

Hôn được người mình thích rồi."

Lâm Miểu lại lăn lộn trong chăn.Cậu nghĩ đêm nay chắc sẽ mất ngủ cho xem.Nhưng không phải vậy.

Cậu ngủ một giấc đến hơn mười giờ sáng hôm sau, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên nhắn tin cho mình lúc bảy giờ sáng: "Ngủ dậy thì báo tớ một tiếng nhé."

Lâm Miểu dụi mắt hỏi: "Chi vậy?"

Giây lát sau, Hoắc Dữ Xuyên trả lời lại: "Đem bữa sáng cho người mình thích."

Lâm Miểu ngẩn người, kỳ quái gõ chữ, "Không cần đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ sẽ thắp nến dưới ký túc xá của cậu để tỏ tình.

Còn tặng chín mươi chín đóa hồng nữa."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu hoảng sợ tỉnh ngủ.Nửa tiếng sau, Lâm Miểu ngồi cạnh bàn đá dưới lầu ký túc xá, ăn bữa sáng Hoắc Dữ Xuyên mang tới.Hàng cây cao vút tạo thành một không gian riêng tư ngăn cách với đám đông ra vào ký túc xá.Lâm Miểu ăn bánh khoai môn béo ngậy, bỗng thấy hơi nhớ dì Trần.

Cắn thêm một miếng bánh sừng bò bên ngoài xốp giòn bên trong mềm mịn --- Cực kỳ nhớ dì Trần.Hoắc Dữ Xuyên cắm ống hút vào hộp sữa đưa cho cậu.Lâm Miểu vẫn chưa bình tĩnh lại sau nụ hôn hôm qua, không dám nhìn hắn mà lắp bắp hỏi: "Sao, sao tự dưng đem bữa sáng tới vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay lau vụn bánh trên khóe miệng cậu rồi ung dung nói: "Chẳng phải đây là cách theo đuổi người khác sao?"

Động tác này giống hệt hôm qua lau kem, Lâm Miểu vội vã lùi lại rồi cắn ống hút lẩm bẩm: "Không biết, tớ đã bao giờ theo đuổi ai đâu."

Hoắc Dữ Xuyên tì khuỷu tay lên bàn đá, xích lại gần nói: "Tớ cũng chỉ mới theo đuổi lần thứ hai thôi."

Đầu óc Lâm Miểu nổ tung, "Lần thứ hai?!"

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu, "Lần đầu tiên là hồi cấp hai."

"Cấp hai?!"

Lâm Miểu đứng phắt dậy rồi tức giận nói, "Cậu yêu sớm vậy à?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Đâu có."

Lâm Miểu: "Cậu vừa nói......"

"Không theo đuổi được," Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, "Cậu nói phải thi đại học mà."

Đầu óc Lâm Miểu như bị chết máy, "Tớ thi đại học thì sao?

Cũng đâu phải hẹn hò với tớ!"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhìn cậu chằm chằm.Lâm Miểu đột nhiên sững sờ, "Cậu......

Hồi cấp hai......"

Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu nhìn cậu, ánh nắng lấp lánh rọi qua tán cây."

Lâm Miểu," Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu rồi chậm rãi nói: "Cậu đậu đại học rồi."

"Không cần sợ yêu sớm phải đi lượm ve chai nữa."

"Có thể hẹn hò được rồi."
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
33. Sao phải làm thêm


Thời cấp hai Hoắc Dữ Xuyên chẳng có khái niệm gì về "yêu sớm".

Khi hắn nhận ra nhịp tim bất thường của mình thì cố trốn tránh và vạch rõ ranh giới với Lâm Miểu, nhưng tất cả đã sụp đổ trong một cơn mưa, hắn hoàn toàn chìm đắm.Nhưng Lâm Miểu nói không được yêu sớm, sợ thi rớt đại học phải đi lượm ve chai.Hắn nghĩ không sao, mình có thể đợi Lâm Miểu vào đại học.Hắn cứ tưởng thời gian của họ còn rất nhiều, có thể cùng vào cấp ba, cùng lên đại học.Dù không có học bổng thì hắn vẫn có thể dành dụm tiền.Đêm đó ở lại nhà Lâm Miểu, hắn ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu rồi nghĩ rất nhiều, chỉ không nghĩ mình sẽ rời đi sớm như vậy.Hắn cũng không biết thích một người thì nên làm gì, thấy người khác hẹn hò đều đem bữa sáng cho đối phương, thế là bắt chước đi mua một phần.Lâm Miểu ngơ ngác nhìn sữa đậu nành và bánh bao trên bàn mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Dữ Xuyên.Hoắc Dữ Xuyên đeo túi chéo, hai tay đút vào túi quần, nhìn lảng đi chỗ khác nói: "Mua nhiều quá ăn không hết."

Lâm Miểu càng ngơ ngác hơn, "Chẳng phải cậu nói không ăn sáng sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Lâm Miểu thấy hắn mất tự nhiên thì nghĩ ngợi rồi bừng tỉnh đại ngộ, "Có phải vì cậu ăn cơm nhà tớ nên muốn cảm ơn không?"

"Đừng khách sáo," cậu cong mắt cười nói, "

Sau này cứ tới nhà tớ ăn cơm đi."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chằm chằm, không nói gì."

Nhưng tớ ăn sáng ở nhà rồi," Lâm Miểu suy nghĩ một lát rồi nhận sữa đậu nành, còn bánh bao thì đưa cho Hoắc Dữ Xuyên, "Tớ uống sữa đậu nành là được rồi, bánh bao cho cậu đó."

Bánh bao trắng mịn còn bốc khói, Hoắc Dữ Xuyên nhìn Lâm Miểu ngậm ống hút sữa đậu nành, không từ chối mà cầm bánh bao cắn một miếng.

Hắn nghĩ đây cũng xem như ăn sáng với nhau rồi."

À phải," Lâm Miểu đặt sữa đậu nành xuống rồi mở ba lô ra, "Hôm trước sinh nhật cậu chưa kịp tặng quà, hôm nay tặng bù cho cậu nè."

Hoắc Dữ Xuyên sững sờ nhìn chằm chằm ba lô cậu.Sau đó hắn thấy Lâm Miểu lấy ra hai quyển vở bài tập rồi hớn hở giơ lên trước mặt mình.Hoắc Dữ Xuyên: "......"

"Thích không?"

Lâm Miểu háo hức nói, "Hôm qua tớ chọn ở nhà sách lâu lắm đó."

Hoắc Dữ Xuyên trầm mặc hồi lâu mới thốt ra một câu, "Thích."

Lâm Miểu vui vẻ nhét vở bài tập quý giá vào ba lô hắn rồi hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, mai là cuối tuần, cậu có rảnh không?"

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng.Lâm Miểu: "Vậy chúng ta đi chơi nhé!"

Hoắc Dữ Xuyên ngước nhìn cậu, "Đi đâu?"

Lâm Miểu: "Thư viện!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên nheo mắt, "Đi chơi ở thư viện à?"

"Đúng vậy," Lâm Miểu nói, "Có nhiều sách để đọc lắm."

Thấy Hoắc Dữ Xuyên không nói lời nào, cậu lắc lắc tay hắn, "Đi đi mà, cậu muốn đọc sách gì tớ sẽ tìm cho cậu."

Cuối cùng Hoắc Dữ Xuyên không có sách gì muốn đọc vẫn gật đầu.Thế là sáng thứ Bảy, Hoắc Dữ Xuyên đạp xe đến nhà Lâm Miểu chở cậu tới thư viện.Ánh nắng rực rỡ, xe đạp băng qua con đường dài rợp bóng cây, gió thổi vào mặt.

Lâm Miểu ngồi phía sau kể cho Hoắc Dữ Xuyên nghe những cuốn sách, nhân vật và câu chuyện yêu thích của mình, đôi giày thể thao trắng tinh đung đưa qua lại.Hoắc Dữ Xuyên lắng nghe trong làn gió mát, vô thức nghĩ - Đây cũng xem như hẹn hò rồi.Mặc dù chỉ đến thư viện đọc sách mà thôi.

Họ ở thư viện hơn nửa ngày, buổi trưa đến một cửa hàng gần đó ăn hamburger.Lâm Miểu đặt món xong thì thấy Hoắc Dữ Xuyên đang nói gì đó với nhân viên cửa hàng đằng kia, nhân viên cửa hàng lắc đầu cười với hắn.Cậu đi tới tò mò hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, gì vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên chưa kịp lên tiếng thì nhân viên cửa hàng đã nói: "Xin lỗi em nha, thật sự không được đâu."

Hoắc Dữ Xuyên không nói nữa mà kéo Lâm Miểu về bàn ăn.Lâm Miểu thắc mắc: "Hoắc Dữ Xuyên, sao chị ấy nói cậu không được vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......

Tớ muốn đi làm thêm, chị ấy bảo tớ còn vị thành niên nên không được."

"Làm thêm?"

Lâm Miểu ngờ vực hỏi, "Sao cậu lại muốn làm thêm?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu nói: "Để dành tiền."

Lâm Miểu nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ vẻ nghiêm túc, "Cậu gặp chuyện gì à?

Không đủ tiền sao?

Tớ còn ít tiền tiêu vặt, cho cậu mượn nè."

Hoắc Dữ Xuyên: "Không có gì, chỉ muốn để dành tiền thôi."

Lâm Miểu vẫn nhíu mày, "Nhưng làm thêm sẽ ảnh hưởng đến việc học đó."

Hoắc Dữ Xuyên: "Không đâu."

Lâm Miểu: "Nhưng cậu đi làm mệt mỏi thì đâu còn sức học nữa."

Hoắc Dữ Xuyên: "Giờ vào lớp cũng toàn ngủ mà."

Lâm Miểu: "......"

Thật ra Lâm Miểu phát hiện dạo này Hoắc Dữ Xuyên vào lớp không còn ngủ say như chết nữa, ít nhất lâu lâu cũng mở mắt.Cậu vẫn thấy không nên đi làm, "Cậu sẽ không có thời gian làm bài đâu."

Hoắc Dữ Xuyên đáp: "Vậy vào lớp làm."

Lâm Miểu: "Cậu không ngủ trong lớp nữa à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......

Ngủ ít đi chút xíu."

Lâm Miểu không hiểu tại sao hắn đột nhiên đòi đi làm, sau khi tốt nghiệp có bao nhiêu việc để làm, cần gì phải vội chứ."

Vậy cậu tìm việc nào nhẹ nhàng một chút," Lâm Miểu không khuyên nổi nên đành phải nhắc hắn, "Còn nữa, đừng để người ta lừa, giờ nhiều kẻ lừa đảo lắm đấy."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu.Hôm đó họ ở cạnh nhau đến chiều mới chia tay, Lâm Miểu dặn Hoắc Dữ Xuyên nếu tìm được việc nhất định phải báo cho mình biết.Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu đứng vẫy tay từ biệt dưới ánh hoàng hôn, chậm rãi đáp ứng.Nhưng trẻ vị thành niên quả thực rất khó tìm việc, Chủ Nhật hắn đi dạo một vòng mà vẫn không tìm được việc gì phù hợp.Đảo mắt lại đến thứ Hai, Hoắc Dữ Xuyên mang theo sữa đậu nành, khi rẽ vào góc cầu thang thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng đến từ hành lang.Là Lâm Miểu, còn có một giọng nói khác hình như của lớp trưởng.Lớp trưởng nói: "Dạo này cậu có vẻ thân với Hoắc Dữ Xuyên quá nhỉ?"

Lâm Miểu trả lời: "Không được à?"

Trong giọng nói của lớp trưởng lộ ra vẻ khinh thường, "Cậu ta là con rơi, cậu không biết hả?"

Lâm Miểu hơi bực mình, "Bộ cậu ấy muốn làm con rơi sao?"

Cậu nói: "Đó là sai lầm của cha mẹ cậu ấy, còn Hoắc Dữ Xuyên tốt lắm."

Lớp trưởng cười nhạo, "Cha mẹ cậu ta sai lầm thì cậu ta có thể tốt được sao?"

Lâm Miểu càng tức hơn, "Vậy cậu nói xấu sau lưng người ta thì tốt lắm chắc?"

"Lâm Miểu!"

Lớp trưởng thẹn quá hoá giận, "Tôi tốt bụng nên mới nhắc nhở cậu, cậu đừng có không biết điều!"

Lâm Miểu cũng tức giận nói: "Tốt gì mà tốt?

Xấu bụng thì có!"

Sau đó bọn họ nghe thấy có người nhịn không được bật cười.Lâm Miểu quay đầu lại, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên đi tới.Lớp trưởng lập tức tái mặt, sợ nhưng vẫn cố gồng, hừ một tiếng rồi hấp tấp bỏ đi."

Hoắc Dữ Xuyên," Lâm Miểu không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, "Cậu nghe thấy rồi à?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi: "Nghe gì cơ?"

"Thì......"

Lâm Miểu ấp úng, "Cậu ta nói cậu là......"

Trên mặt Hoắc Dữ Xuyên chẳng có cảm xúc gì, "Chẳng phải điều cậu ta nói là sự thật à?"

"Lâm Miểu," hắn ngước mắt lên rồi siết chặt ly sữa đậu nành trong tay, "Tớ là con rơi, con rơi đáng xấu hổ."

"Cậu không thấy mất mặt khi làm bạn với tớ sao?"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
34. Thế nào mới gọi là thích


Không phải Hoắc Dữ Xuyên chưa từng có bạn, nhưng sau khi đám bạn kia phát hiện ra thân phận đáng xấu hổ của hắn thì dần tránh xa hoặc trở thành một trong những kẻ chế giễu hắn.Chẳng qua chỉ trở lại cuộc sống trước đây thôi, hắn nghĩ, ngay cả Lâm Miểu cũng......Ly sữa đậu nành ấm áp trong tay chợt trở nên lạnh lẽo."

Hoắc Dữ Xuyên," hắn nghe thấy Lâm Miểu nói, "Đó là con rơi của cậu với người khác à?"

Hoắc Dữ Xuyên giật mình: "......

Không phải."

"Vậy thì chẳng có gì mất mặt hết," Lâm Miểu nói, "Cậu đâu có lỗi gì."

Hoắc Dữ Xuyên ngẩn ngơ nhìn cậu."

Nếu cậu có con riêng với người khác mà tớ vẫn làm bạn với cậu thì mới mất mặt!"

Lâm Miểu nghiêm túc nói, "Tớ nhất định sẽ chửi cậu thúi đầu, cạn tàu ráo máng."

Cậu dừng một lát rồi nói thêm: "Nhưng đâu ai chọn được cha mẹ."

"Hoắc Dữ Xuyên, họ là họ, dù họ có là cha mẹ cậu đi nữa thì cậu cũng không giống họ."

"Cậu sẽ trở thành một người rất tốt."

Hoắc Dữ Xuyên đứng tại chỗ, dường như mọi âm thanh xung quanh đều tan biến, chỉ còn câu nói của Lâm Miểu vang vọng bên tai.Hắn không nói nên lời, thậm chí quên cả nhúc nhích, mãi đến khi tiếng chuông vào lớp reo lên, Lâm Miểu mới kéo hắn vào lớp.Hôm đó hắn nằm bò ra bàn, vùi mặt vào cánh tay, chẳng ai biết khóe miệng hắn nhếch lên bao lâu mới hạ xuống.Cuộc sống bế tắc vô vọng trở nên tươi sáng hơn.Suốt thời gian đó, hắn làm thêm ở rất nhiều nơi, còn làm ở thư viện ngoài giờ học.Vì vậy mỗi dịp cuối tuần Lâm Miểu đến đọc sách tựa như ở bên nhau cả ngày.

Một người đọc sách, một người tìm sách, sau đó cùng nhau ăn trưa rồi từ biệt khi mặt trời lặn.Chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ đông, Hoắc Dữ Xuyên dành phần lớn thời gian để làm thêm, mẹ hắn hiếm khi ra ngoài mà thường xuyên ngồi ngẩn người bên cửa sổ.Đêm giao thừa, mẹ hắn nghe tiếng pháo nổ ngoài đường và tiếng cười rộn rã trên TV, đột nhiên gào thét đập vỡ cửa sổ."

Sao cha mày vẫn chưa tới thăm chúng ta?!"

"Tao đã chờ bao nhiêu năm rồi, còn phải chờ tới khi nào nữa?!"

"Tao già rồi!"

"Các người đều vô lương tâm như nhau cả thôi!"

Tiếng thét chói tai nện vào màng nhĩ Hoắc Dữ Xuyên.

Hắn dọn dẹp mảnh kính vỡ rồi đạp xe ra ngoài như thường lệ, lang thang một cách vô định.Mẹ hắn nói hắn rất giống cha mình.

Đôi khi sự giống nhau này là niềm an ủi, nhưng giờ nó chỉ khiến mẹ hắn trở nên điên cuồng mất khống chế.Tuy là giao thừa nhưng đường phố không náo nhiệt lắm, có lẽ mọi người đều đã quây quần bên gia đình.Gió lạnh luồn vào cổ, Hoắc Dữ Xuyên vùi cằm vào cổ áo, hai tay tê cứng vì lạnh."

Hoắc Dữ Xuyên?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng làm Hoắc Dữ Xuyên giật mình định thần lại, giờ mới phát hiện mình đang ở gần nhà Lâm Miểu.Hắn quay đầu lại, trông thấy Lâm Miểu mặc áo bông dày như gấu trúc con chạy về phía mình.Cách đó không xa, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời, sáng như ban ngày.Lâm Miểu nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn rồi vui vẻ nói: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu xem pháo hoa kìa!"

Tiếng "đùng đùng" vang lên liên tiếp."

Hoắc Dữ Xuyên, năm mới vui vẻ!"

Pháo hoa như lọt vào mắt cậu, sáng ngời ấm áp.Hoắc Dữ Xuyên mấp máy đôi môi lạnh buốt."

Năm mới vui vẻ."

Lâm Miểu tỉnh lại sau giấc ngủ trưa ở ký túc xá, đầu óc mụ mẫm.Cậu ôm chăn cọ xát một hồi mới nhớ lại lời hứa với Hoắc Dữ Xuyên sáng nay.Hoắc Dữ Xuyên nói cậu có thể hẹn hò được rồi.Lâm Miểu nghĩ thầm chắc sáng nay mình ăn nhiều bánh khoai môn quá nên đầu óc không tỉnh táo, nếu không sao tim mình lại đột nhiên đau nhói, không nỡ từ chối mà chỉ lẩm bẩm: "Cậu......

Cậu vẫn chưa xin lỗi tớ đâu đấy."

Hoắc Dữ Xuyên điềm tĩnh nhìn cậu, đáy mắt phản chiếu bóng người."

Xin lỗi, lẽ ra tớ không nên nói dối cậu", hắn chậm rãi nói, "Tha lỗi cho tớ được không?"

Lâm Miểu mím môi: "Để tớ suy nghĩ đã."

"Nghĩ bao lâu?"

"Không biết," Lâm Miểu quay mặt đi chỗ khác, "Đừng giục tớ."

Hoắc Dữ Xuyên xoa xoa lòng bàn tay cậu rồi nói: "Vậy trước khi nghĩ xong cậu đừng tránh mặt tớ nhé."

Lâm Miểu: "Tớ đâu có......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ngày nào cũng phải gặp."

Lâm Miểu vừa định phản đối thì nghe Hoắc Dữ Xuyên nói tiếp: "Gọi video cũng được."

Lúc này cậu mới miễn cưỡng đồng ý.Trong ký túc xá, Tưởng Nhạc Minh nghe thấy động tĩnh trên giường Lâm Miểu, biết cậu đã ngủ dậy nên hỏi: "Miểu à, uống nước cam không?

Tớ đang đặt đồ ăn nè."

Lâm Miểu thò đầu ra khỏi giường: "Uống."

Tưởng Nhạc Minh lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế: "Còn nói không phải hẹn hò nữa à?!

Một ngày đỏ mặt tám trăm lần!"

Lâm Miểu sờ mặt mình, đúng là hơi nóng."

Khai thật đi," Tưởng Nhạc Minh xích lại gần, "Thích ai vậy?"

Hà Duật cũng nhìn cậu với ánh mắt tò mò hiếm thấy.Lâm Miểu lùi về giường lẩm bẩm: "Đâu có."

"Cứ giấu đi," Tưởng Nhạc Minh hừ lạnh, "Lỡ hôm nào bị tớ bắt được, tớ sẽ cầm loa thông báo giùm cậu."

Sau đó hắn bị Hà Duật cầm sách đập vào đầu, xuýt xoa một tiếng rồi đi đặt nước cam.Lâm Miểu trùm chăn, nghĩ đến câu hỏi "Thích ai?" của Tưởng Nhạc Minh.Thế nào mới gọi là thích?Cậu đã lớn chừng này mà hình như chưa bao giờ thích ai cả.Cậu muốn hỏi đám Tưởng Nhạc Minh nhưng lại sợ bọn họ tò mò hỏi tới hỏi lui.

Sau khi suy nghĩ, cậu đành phải lên mạng đăng một câu hỏi khác."

Làm sao để biết mình thích ai đó?"

Chốc lát sau có mấy người trả lời."

Rất nhớ họ, không gặp được sẽ mong nhớ ngày đêm, gặp được sẽ rất hạnh phúc."

"Muốn chia sẻ mọi thứ với họ, thấy chó đi ngang qua cũng muốn chụp ảnh cho họ xem."

"Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy họ......"

Đột nhiên có người trả lời: "Chẳng phải đây là người lần trước hỏi "Bạn thân hôn nhau một cái có bình thường không?" sao?"

"Vậy người cậu thích là anh bạn kia hả?"

Sau đó đám người trả lời bên dưới giống như bị điên."

Vậy còn nghĩ gì nữa, bộ không có miệng để hôn à?"

"Hôn, hôn đến chết luôn, hôn xong vẫn muốn hôn tiếp là biết ngay."

"Hôn gì mà hôn, bộ không có giường để chịch à?"

"Chịch sập giường là biết ngay."

Lâm Miểu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
35. Đừng đánh nữa


Lâm Miểu nhìn từng câu trả lời điên rồ kia, khiếp sợ trọn tròn mắt.Giường, giường...... giường trong nhà Hoắc Dữ Xuyên chắc chắn như vậy sao lại sập được chứ?Không phải không phải, cậu lắc mạnh đầu --- Không phải vấn đề này, sao tự dưng lại phát triển đến giường chứ?Cậu đành phải lờ đi mấy câu trả lời phía sau rồi chọn câu "Không gặp được sẽ mong nhớ ngày đêm" để trả lời: "Cũng không phải nhớ cả ngày, chỉ có lúc ăn nhớ một chút, lúc ngủ nhớ một chút thôi."

Sau đó có người hỏi: "Chỉ một chút thôi sao?

Hai chút không nhớ sao?

Ba chút bốn chút thì sao?

Mười hai giờ đêm có nhớ không?"

Thế là bên dưới lại nổi điên."

Mười hai giờ đêm còn nhớ gì nữa, phải ôm bạn thân hôn."

"Bạn thân còn hôn gì nữa, phải ôm chồng ngủ."

"Chồng còn ngủ gì nữa......

À không, chồng là phải ngủ."

"Chỉ ngủ thôi sao?

Không làm gì hết à?"......Lâm Miểu đỏ mặt tía tai tắt điện thoại.Thôi thôi, không hỏi nữa.Cậu ôm chăn trở mình, trông thấy hộp quà đầu giường.Đó là quà sinh nhật cậu chuẩn bị cho Hoắc Dữ Xuyên, vì hôm qua tức giận nên không đưa cho hắn.Vậy bây giờ còn giận không?Cậu cũng không rõ lắm.Cậu trấn tĩnh lại, nhớ ra tối nay mình phải đi làm thêm ở "Mạc Sắc" nên leo xuống giường.Tuy chưa nghĩ rõ ràng nhưng nợ Hoắc Dữ Xuyên vẫn phải trả.Hết học kỳ này cậu sẽ đi thực tập, có thể kiếm thêm tiền rồi.Để dành từ từ thể nào cũng đủ tiền trả thôi.Chạng vạng tối, cậu thu dọn sách vở đi ra cổng trường, nhận được tin nhắn của Hoắc Dữ Xuyên."

Tối nay tớ bận, Tiểu Trịnh sẽ đón cậu."

Thật ra đi tàu điện ngầm đến "Mạc Sắc" là được rồi, cũng không cần Tiểu Trịnh đưa đón mãi.Cậu trả lời: "Không cần đâu, tớ tự đi được."

Hoắc Dữ Xuyên: "Anh ấy sắp đến rồi."

Lâm Miểu: "......"

Thôi được.Hoắc Dữ Xuyên nói tiếp: "Tan ca gọi video cho tớ nhé."

Lâm Miểu khó hiểu, "Chi vậy?"

Sáng nay gọi rồi mà?

Chẳng phải đã hoàn thành chỉ tiêu gặp mặt hằng ngày rồi sao?

Hoắc Dữ Xuyên: "Vì phải chúc ngủ ngon."

Sau đó hắn gửi sang một đường link --- Chiến lược yêu đương: Mỗi ngày phải chúc người mình thích ngủ ngon.Lâm Miểu: "......"

Hoắc Dữ Xuyên cất điện thoại, đứng trước nhà Hạ Tòng Sơn, trông thấy cửa mở toang, bên ngoài có mấy dấu chân lộn xộn.Nửa tiếng trước, Tiểu Trịnh gọi điện báo với hắn chủ tịch Dư dẫn người xông vào nhà ông chủ Hạ bắt thầy Dư đi.Hoắc Dữ Xuyên đi vào, nhìn thấy Hạ Tòng Sơn ngồi thừ trên sofa, gò má in dấu tay đỏ rực.Hoắc Dữ Xuyên nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, "Anh nhốt người ta lại thật à?"

"Không phải nhốt," Hạ Tòng Sơn nói, "Chỉ muốn nói chuyện thôi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Nói chuyện bằng tay hả?"

Hạ Tòng Sơn xoa má rồi nói: "Cũng đâu có đau, như mèo cào ấy mà."

Hoắc Dữ Xuyên ngồi xuống bên cạnh, im lặng giây lát rồi nói: "Anh ta là con út của chủ tịch tập đoàn Dư thị, nếu anh ta không chịu thì anh cũng đừng......"

Hạ Tòng Sơn nhíu mày, "Ai nói cậu ấy không chịu?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chịu mà lại đánh anh à?"

Hạ Tòng Sơn: "Thế sao cậu ấy chỉ đánh tôi mà không đánh người khác?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......

Bị đánh phát bệnh rồi hả?"

"Cậu mới bệnh," Hạ Tòng Sơn hùng hồn nói, "Tôi vẫn cảm thấy trong lòng cậu ấy có tôi."

Hắn nhốt Dư Cận Vãn ở đây nhưng không tịch thu điện thoại của anh, anh muốn gọi ai cũng được.Nhưng hình như anh chẳng gọi cho ai cả, hai ngày nay anh ở trong căn nhà này, ở cạnh Hạ Tòng Sơn, giống như bị ép buộc, lại giống như tự nguyện.Hạ Tòng Sơn hệt như đồ biến thái, ngắm người thế nào cũng không đủ, thấy người tắm xong đi ra còn lại gần ngửi ngửi rồi mặt dày mày dạn nói: "Thầy Dư thơm quá à......"

Dư Cận Vãn bị nước nóng làm mặt ửng hồng, tránh đi rồi nói khẽ: "Là mùi sữa tắm......"

Hạ Tòng Sơn không buông tha mà xích lại gần hơn, "Thế à?

Sao tôi tắm mà không thơm như vậy?"

Dư Cận Vãn vô thức lùi lại mấy bước, lưng dựa sát tường.Anh ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh, sắc môi dưới ánh đèn càng đỏ hơn.Hạ Tòng Sơn nhìn mấy giây rồi ôm người hôn."

Ưm......"

Người trong lòng ngửa cổ lên, ngón tay nắm chặt ngực áo hắn, thân hình run rẩy nhưng không giãy giụa, hàng mi dài chớp nhẹ.Hạ Tòng Sơn cắn anh, đôi môi mềm mại hơi lạnh nhưng vòng eo dưới lòng bàn tay lại rất nóng, hệt như đêm đó, mồ hôi nóng rịn ra như muốn đốt cháy người.Hạ Tòng Sơn càng thêm khô nóng, trong cơn mơ màng vô thức nghĩ --- Sao cậu ấy chịu cho mình hôn mà không chịu hẹn hò với mình chứ?Lồng ngực ấm áp kề sát nhau, áo ngủ rộng của Dư Cận Vãn tụt xuống vai......Hạ Tòng Sơn bỗng nhiên mút mạnh một cái rồi buông người ra."

Em ngủ trước đi, tôi đi tắm đây."

Nói xong hắn lập tức lao vào phòng tắm.Dư Cận Vãn bị cắn môi đỏ bừng: "......"

Đêm hôm đó, Hạ Tòng Sơn nhường giường cho Dư Cận Vãn, còn mình co ro trên sofa nằm mơ cả đêm.Dư Cận Vãn ngoan ngoãn ở trong nhà hắn, cho hắn hôn, cho hắn ôm, chỉ là không chịu hẹn hò với hắn.Đến chiều Chủ Nhật, điện thoại của Dư Cận Vãn reo lên, hình như nhận được tin nhắn gì đó.Anh xem một lát rồi nói với Hạ Tòng Sơn mình phải đi."

Vậy em hứa với tôi đi," Hạ Tòng Sơn nắm cổ tay anh nói, "

Sau này thấy tôi không được chạy nữa."

Dư Cận Vãn mấp máy môi nhưng không nói gì.Điện thoại của anh lại reo lên.Dư Cận Vãn biến sắc, chợt trở nên nóng nảy, "Tôi phải đi rồi."

Hạ Tòng Sơn không chịu buông tay, "Em chưa hứa với tôi mà."

Điện thoại của Dư Cận Vãn đột nhiên rung liên hồi, không còn là tin nhắn nữa.Dư Cận Vãn càng sốt ruột hơn, hất tay Hạ Tòng Sơn ra.Hạ Tòng Sơn tóm lấy tay anh, "Em gấp cái gì?

Ai gọi thế?"

Dư Cận Vãn không trả lời mà giãy giụa nói: "Anh thả tay ra đi."

Hạ Tòng Sơn: "Em không nói thì không thả."

Điện thoại rung dồn dập như đòi mạng, Dư Cận Vãn quýnh lên, giơ tay kia lên tát hắn một cái.Ánh mắt Hạ Tòng Sơn tối sầm, nhìn anh chằm chằm.Dư Cận Vãn định thần lại, thấy mặt hắn ửng đỏ cũng hơi áy náy.Nhưng anh thật sự phải đi, "Anh buông ra......"

Anh đưa tay muốn đẩy Hạ Tòng Sơn, nhưng người kia tưởng anh muốn đánh tiếp nên nắm lấy tay anh."

Đừng đánh nữa," Hạ Tòng Sơn gằn giọng, hơi thở nặng nề, "Còn đánh nữa ông sẽ cương lên đấy."

Dư Cận Vãn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
36. Chỉ thấy hơi lạnh


Hơi thở ấm áp dường như trở nên nóng bỏng, họ ở rất gần nhau, hơi thở dồn dập của Hạ Tòng Sơn phả vào tai Dư Cận Vãn, nhuộm đỏ vành tai anh.Anh nhất thời ngây dại, quên cả điện thoại đang rung liên hồi, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.Ánh mắt Hạ Tòng Sơn dán vào mặt anh, yết hầu nhấp nhô: "Thầy Dư......"

Cửa đột nhiên bị đá văng.Hai người giật mình quay đầu nhìn lại.Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên chống gậy bước vào, theo sau là mấy người đàn ông cao to vạm vỡ, có lẽ là vệ sĩ.Tóc ông điểm bạc, trán đầy nếp nhăn, khi ngẩng đầu lên, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm khiến người ta vô thức sợ hãi.Dư Cận Vãn hé môi gọi khẽ: "Cha......"

Dư Mậu Đức lạnh lùng liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của họ.Dư Cận Vãn vội vàng đẩy Hạ Tòng Sơn ra.Nghe anh gọi "cha", Hạ Tòng Sơn lập tức biến sắc, đon đả cười nói: "Bác trai mau đến ngồi đi ạ!"

Dư Mậu Đức không thèm nhìn hắn mà chỉ nhìn Dư Cận Vãn: "Về đi."

Dư Cận Vãn cúi đầu, chậm chạp đi tới cạnh ông.Hạ Tòng Sơn tươi cười định đi theo, "Hiếm khi bác đến đây một chuyến, cháu phải tiếp đãi đàng hoàng chứ......"

Mấy vệ sĩ đột nhiên xông tới ghì chặt hắn.Hạ Tòng Sơn: "......"

Dư Mậu Đức chống gậy quay lưng đi từng bước ra cửa.Dư Cận Vãn đi theo sau, nghe thấy Hạ Tòng Sơn gọi mình một tiếng: "Dư Cận Vãn!"

Dư Cận Vãn quay đầu nhìn hắn với vẻ ái ngại, một lát sau mới nói trong im ắng: "Tạm biệt."

Hạ Tòng Sơn ngơ ngác nhìn anh biến mất ở cửa, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.Hoắc Dữ Xuyên thấy trong nhà hắn không có dấu vết đánh nhau thì hơi kinh ngạc: "Chẳng phải anh đánh nhau giỏi lắm à?"

Hạ Tòng Sơn cạn lời: "Sao, không lẽ tôi quật ngã đám vệ sĩ kia rồi đè cha cậu ấy xuống đất đánh à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Nghe cũng giống chuyện anh sẽ làm lắm."

"Biến đi," Hạ Tòng Sơn cáu kỉnh nói, "Cậu chỉ giỏi khịa thôi, mau cho tôi lời khuyên đi chứ."

Hoắc Dữ Xuyên thấy hắn quyết tâm như vậy thì hỏi: "Anh thật sự muốn đụng vào ông ấy à?"

"Không được sao," Hạ Tòng Sơn nói như thổ phỉ, "Tập đoàn Dư thị thì ngon lắm chắc, người ông đây thích dù có là thần tiên chuyển thế cũng đừng hòng chạy!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......

Anh ghê gớm thật đấy."

Lâm Miểu tan ca, về ký túc xá tắm rửa rồi leo lên giường, đang định gọi video cho Hoắc Dữ Xuyên thì chợt nhớ đến câu trả lời hôm nay: "Rất nhớ họ, không gặp được sẽ mong nhớ ngày đêm, gặp được sẽ rất hạnh phúc."

Lâm Miểu nhíu mày --- Sao sắp gọi video cho Hoắc Dữ Xuyên mà mình lại vui thế nhỉ?Không không, cậu lắc đầu --- Mình không hề nhớ cậu ấy, không nhớ chút nào hết.Cậu đặt điện thoại xuống, vờ như quên béng chuyện này rồi lẩm nhẩm đếm cừu để ngủ.Tưởng Nhạc Minh nằm trên giường bên cạnh, chẳng biết có phải đang chơi game không, thấy cậu nằm xuống thì hỏi ngay: "Miểu, cậu buồn ngủ rồi sao?"

Thật ra Lâm Miểu chẳng buồn ngủ chút nào, tưởng hắn rủ mình chơi game nên ngồi dậy hỏi: "Chơi game hả?"

"Không phải," Tưởng Nhạc Minh tỏ vẻ ngượng ngùng, cười khan nói, "Tớ......

Tớ chưa làm xong bài tập nữa, để tớ làm bài đã."

Sau đó leo xuống giường đi tìm Hà Duật mượn bài tập.Sao hắn có vẻ lạ thế nhỉ?

Lâm Miểu chưa kịp nghĩ kỹ thì điện thoại reo lên, là tin nhắn của Hoắc Dữ Xuyên."

Sao không gọi video cho tớ?"

Lâm Miểu chột dạ nói: "Bạn cùng phòng của tớ ngủ hết rồi, đâu thể quấy rầy họ được."

Hoắc Dữ Xuyên: "Thật không?"

Lâm Miểu càng chột dạ hơn.Hình như Hoắc Dữ Xuyên biết cậu đang nói dối thì phải?"

Thật mà," Lâm Miểu đành phải nói tiếp, "Đèn tắt hết rồi, ở đây tối thui, dù có bật video cậu cũng không thấy tớ đâu."

Chẳng biết Hoắc Dữ Xuyên có tin hay không mà chỉ nói: "Vậy mai gọi bù nhé."

Sao còn phải gọi bù nữa chứ?

Lâm Miểu cảm thấy như mình mắc nợ nên bất mãn nói, "Không muốn [Xua tay]"Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy giờ gọi luôn đi."

Lâm Miểu lặp lại như cái máy: "Không muốn [Xua tay]"Cũng may Hoắc Dữ Xuyên không ép buộc nữa: "Vậy chúc tớ ngủ ngon đi."

Cái này dễ hơn chút xíu, Lâm Miểu ngoan ngoãn đáp: "Ngủ ngon."

Hoắc Dữ Xuyên cũng trả lời: "Ngủ ngon."

Lâm Miểu nhìn chằm chằm hai chữ kia, tựa như nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên thì thầm vào tai mình, hơi thở thiêu đốt vành tai tê dại.Cậu lầm bầm xoa tai, cảm thấy mình quá thừa năng lượng nên suốt ngày nóng mặt nóng tai.Khi gặp Hoắc Dữ Xuyên, triệu chứng này càng rõ hơn, hắn vừa đến gần thì toàn thân cậu lại nóng bừng.Ai bảo Hoắc Dữ Xuyên hôn bừa bãi chứ!

Lâm Miểu nghiêm túc nghĩ, lần trước hôn xong mình càng bất thường hơn!Cậu muốn tĩnh tâm nhưng Hoắc Dữ Xuyên luôn giữ lời hứa gặp mặt mỗi ngày, dù bận cỡ nào cũng đến gặp cậu, mỗi lần còn biết tìm cậu ở đâu.Thư viện, phòng tự học, phòng học......

Cậu vừa ra cửa đã thấy Hoắc Dữ Xuyên chờ dưới lầu, thời tiết dần trở lạnh khiến cả người hắn lạnh ngắt.Bỗng nhiên cậu rất muốn chạy tới ôm hắn.Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì cậu đã sà vào lòng Hoắc Dữ Xuyên.Hoắc Dữ Xuyên sửng sốt, hồi lâu sau mới giơ tay lên ôm chặt cậu.Lâm Miểu định thần lại, buông hắn ra rồi lắp bắp nói: "Tớ......

Tớ thấy hơi lạnh nên muốn ủ ấm thôi."

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt tay cậu không buông, "Ủ ấm."

Lâm Miểu hơi do dự nhưng không rút tay ra.Trời nhá nhem tối, sau khi Hoắc Dữ Xuyên ăn cơm với cậu xong thì Tiểu Trịnh gọi điện nói công ty có việc cần xử lý.Hoắc Dữ Xuyên đành phải về công ty trước.Lâm Miểu về ký túc xá, Hà Duật và Chu Trác vẫn chưa về, chỉ có Tưởng Nhạc Minh cầm điện thoại, vẻ mặt hớn hở như nhặt được tiền.Phòng bên cạnh ăn lẩu nên rủ họ sang ăn chung.Tưởng Nhạc Minh đặt điện thoại xuống rồi chạy đi: "Miểu, để tớ vớt bò viên cho cậu nhé."

Lâm Miểu ăn cơm với Hoắc Dữ Xuyên rất no, chưa kịp gọi hắn lại thì thấy màn hình điện thoại chưa khóa của hắn hiện lên một tin nhắn, Hoắc Dữ Xuyên lì xì cho hắn.Lâm Miểu khó hiểu --- Sao Hoắc Dữ Xuyên lại lì xì cho Tưởng Nhạc Minh?Trên giao diện điện thoại là lịch sử chat giữa Tưởng Nhạc Minh và Hoắc Dữ Xuyên, Lâm Miểu vừa nhìn thoáng qua thì lập tức sững sờ.Tin nhắn của Tưởng Nhạc Minh rất đơn giản, giống như đang báo cáo hành tung của ai đó."

Cậu ấy đến thư viện."

"Cậu ấy đến phòng tự học."

"Cậu ấy đang học ở tòa nhà XX......"

"Cậu ấy vẫn chưa ngủ đâu......"

"Miểu, bò viên này to lắm nè!"

Khi Tưởng Nhạc Minh cầm bát nhựa chạy vào thì thấy Lâm Miểu đang bất động nhìn chằm chằm điện thoại của hắn.Hắn giật nảy mình, cứ như bị sét đánh."

Miểu", hắn cố giải thích, "Chuyện này thật ra là......"

Lâm Miểu quay lại, lạnh lùng nhìn Tưởng Nhạc Minh: "Sao lại nói chuyện của tớ với Hoắc Dữ Xuyên?"

Tưởng Nhạc Minh gãi đầu: "Cậu ấy nói sợ cậu bị bắt nạt ở trường, muốn biết cậu học hành thế nào, tớ nghĩ cậu ấy lo cho cậu nên......"

Lâm Miểu: "Nên cậu nhận tiền của Hoắc Dữ Xuyên để theo dõi tớ giùm cậu ấy chứ gì?"

"Đâu phải theo dõi," Tưởng Nhạc Minh vội nói, "Chỉ muốn biết cậu làm gì ở trường thôi......"

"Sao chuyện của tớ phải cho cậu ấy biết?"

Lâm Miểu đột nhiên cao giọng, "Chuyện của cậu ấy có bao giờ kể cho tớ nghe không?!"

Tưởng Nhạc Minh luống cuống: "Tớ......"

Lâm Miểu siết chặt tay: "Tớ là món đồ có thể tùy ý đem ra giao dịch đúng không?"

"Không phải!"

Tưởng Nhạc Minh quýnh đến nỗi trán rịn mồ hôi: "Xin lỗi, tớ......"

Lâm Miểu cụp mắt, không nói lời nào mà đi sượt qua hắn, bước nhanh ra khỏi phòng."

Lâm Miểu!"

Lâm Miểu đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy.Sống mũi cậu cay xè, tim cũng đau nhói.Hèn gì lần nào Hoắc Dữ Xuyên cũng biết cậu ở đâu, còn nói dối là mình đoán.Cậu đúng là đồ ngốc mà, cái gì cũng tin.Rốt cuộc Hoắc Dữ Xuyên còn giấu cậu bao nhiêu chuyện nữa?

Tại sao bạn thân của cậu cũng hùa theo Hoắc Dữ Xuyên lừa gạt cậu chứ?Lâm Miểu đứng giữa sân bóng ngẩng mặt lên, cố mở to đôi mắt nhức buốt.Cậu cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Dữ Xuyên.Giây lát sau, Hoắc Dữ Xuyên bắt máy."

Hoắc Dữ Xuyên," mắt Lâm Miểu đỏ hoe, vừa tủi thân vừa tức giận, "Có phải kẻ lừa gạt lúc nào cũng nói dối không?!"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
37. Tôi thấy hết rồi


Hoắc Dữ Xuyên nhất thời không biết chuyện gì xảy ra.

Nghe Lâm Miểu nức nở chất vấn qua điện thoại, hắn nhíu chặt mày: "Sao thế?"

Lâm Miểu không nói gì, chỉ có tiếng sụt sịt vang lên."

Lâm Miểu......"

"Ghét cậu!"

Lâm Miểu đột nhiên hét lên, sau đó cúp máy.Hoắc Dữ Xuyên lập tức đứng dậy đi nhanh ra khỏi văn phòng rồi trầm giọng nói với Tiểu Trịnh bên ngoài: "Tới trường đi."

Lâm Miểu chạy hai vòng trên sân tập, tiếng cười nói rộn rã xung quanh khiến cậu càng thêm bực bội.Cậu muốn đến một nơi yên tĩnh để hít thở không khí, nhưng vừa đến tòa nhà phức hợp thì đột nhiên bị ai đó chặn lại.Lớp trưởng lớp bên cạnh Lý Văn Diệu gườm gườm nhìn cậu.Lâm Miểu vốn đã không vui, gặp hắn lại càng bực hơn: "Gì vậy, có chuyện gì à?"

"Lâm Miểu," Lý Văn Diệu nhìn cậu từ đầu đến chân, ánh mắt kia làm Lâm Miểu hết sức khó chịu, "Chẳng phải cậu nói không thích đàn ông sao?"

Lâm Miểu không biết hắn lại nổi cơn điên gì, "Tôi không thích."

"Vậy Hoắc Dữ Xuyên thì sao?"

Lý Văn Diệu cười lạnh: "Cậu ta không phải đàn ông à?"

Lâm Miểu vừa nghe thấy ba chữ "Hoắc Dữ Xuyên" thì lập tức nổi giận, "Ai thích cậu ta chứ?

Ghét cậu ta nhất!"

"Tôi thấy hết rồi," vẻ mặt Lý Văn Diệu càng thêm u ám, nghiến răng nói: "Hai người ôm nhau trước tòa nhà giảng dạy!"

Lâm Miểu nhíu mày suy nghĩ, có lẽ buổi chiều cậu chạy tới ôm Hoắc Dữ Xuyên đã bị hắn nhìn thấy."

Mắc mớ gì tới cậu?"

Lâm Miểu tức giận nói: "Tránh ra, đừng có cản đường."

Lý Văn Diệu cười khinh thường: "Cũng phải thôi, tôi đâu bằng Hoắc Dữ Xuyên, có tiền có xe sang, đương nhiên là cậu chướng mắt tôi rồi."

Đã bao nhiêu lần hắn thấy Lâm Miểu đeo ba lô lên xe Hoắc Dữ Xuyên ở cổng trường, cả đêm không về.Hắn cứ tưởng cậu rất ngây thơ, thì ra đã lên giường với người khác từ lâu mà còn nói với hắn là mình không thích đàn ông.Chẳng qua là chê hắn không phải đại gia thôi."

Lâm Miểu," Lý Văn Diệu tặc lưỡi, khinh thường nói, "Không ngờ cậu lại là kẻ bán mông."

Hai mắt Lâm Miểu đột nhiên mở to: "Cậu nói cái gì?!"

"Tôi nói không đúng à?"

Giọng Lý Văn Diệu đầy vẻ khinh thường, "Còn giả bộ thanh cao làm gì?

Lúc cậu ở trên giường Hoắc Dữ Xuyên cũng làm bộ làm tịch vậy à......"

Hắn còn chưa dứt lời thì một cú đấm đã vung tới nện vào khóe miệng hắn."

Điên à!"

Lâm Miểu tức giận nói: "Cậu mới bán mông!"

"Đầu óc có bệnh thì chữa đi!"

"Chuyện của tôi và Hoắc Dữ Xuyên liên quan gì tới cậu?!"

Hai người đánh nhau túi bụi, sinh viên đi ngang tò mò vây xem, còn có người chạy đi gọi bảo vệ.Lâm Miểu tức đến nỗi trong đầu ong ong, đẩy Lý Văn Diệu ra, đá hắn một cú rồi chen ra khỏi đám đông.Cậu không muốn bị người khác nhìn ngó nên chạy ra cổng trường.Bóng đêm mịt mù, ánh đèn đường bị bóng cây che khuất càng thêm lờ mờ, chỉ rọi xuống những vệt sáng thưa thớt.Lâm Miểu thở hổn hển, một mình bước đi trên con đường dài như vô tận.Đột nhiên mùi rượu nồng nặc ập tới.

Lâm Miểu quay đầu lại, trông thấy một gã say lảo đảo đi về phía mình rồi toét miệng cười: "Nhóc đẹp trai, đi dạo một mình à, anh đi chung với em nhé."

Lâm Miểu phớt lờ hắn rồi bước nhanh hơn.Gã kia đuổi theo, lè nhè nói: "Đợi anh với, đừng đi nhanh thế......

Chà, lạnh lùng mà vẫn đẹp ghê."

"Chắc đi mệt rồi chứ gì, xem mồ hôi trên trán kìa, để anh lau cho......"

Hắn đưa tay định sờ nhưng bị Lâm Miểu hất ra."

Anh làm gì vậy?"

Lâm Miểu tức giận nói: "Tránh ra!

Tôi không quen anh!"

"Không lau à?"

Gã đàn ông càng phấn khích hơn, "Vậy thì hôn nhé, hôn một cái sẽ quen ngay, hoặc làm chuyện khác cũng được......"

Hắn đột ngột nắm lấy cổ tay Lâm Miểu, thân hình to béo chồm tới.Mùi rượu nồng nặc khiến Lâm Miểu đau đầu, cố đẩy gã đàn ông kia ra, mặc dù hắn đã say nhưng vẫn rất mạnh, túm chặt lấy cậu, càng lúc càng áp sát."

Buông ra!"

"Đừng trốn mà," con ma men kia liếm môi, "Nhìn em là biết em thích đàn ông rồi, còn giả bộ làm gì?"

"Trắng trẻo mềm mụp thế này chẳng phải để đàn ông chơi sao?"

Con ngươi Lâm Miểu co lại, trong đầu chợt hiện ra cảnh năm đó Lý Văn Diệu chặn mình trong nhà vệ sinh rồi nói thích mình.Cũng sỗ sàng như bây giờ, hệt như tên điên không chịu nghe cậu từ chối."

Mỗi lần gặp tớ cậu đều vui vẻ cười với tớ mà, sao lại không thích tớ được chứ?!"

"Sao cậu lại không thích đàn ông được chứ?!"

"Tớ không tin, cậu gạt tớ!"

"Cũng phải thôi, tôi đâu bằng Hoắc Dữ Xuyên, có tiền có xe sang, đương nhiên là cậu chướng mắt tôi rồi."

"Còn giả bộ thanh cao làm gì?

Lúc cậu ở trên giường Hoắc Dữ Xuyên cũng làm bộ làm tịch vậy à......"

Hơi thở nóng hổi hòa lẫn mùi rượu phả vào mặt Lâm Miểu, dạ dày cậu quay cuồng, cảm giác buồn nôn cuồn cuộn dâng lên.

Cậu giãy giụa giơ chân đạp loạn xạ, "Cút đi!"

"Đừng đụng vào tôi!"

Con ma men kia bị đá mấy lần vẫn không chịu buông tay, vừa cúi xuống định hôn cậu thì đột nhiên bị túm cổ áo kéo một cái, cả người bị lôi ra xa, sau đó một cú đấm nện mạnh vào mặt làm hắn ngã nhào xuống đất, gãy mất mấy cái răng."

Ai đó?!

Đụ má thằng nào đánh tao......"

Gã đàn ông hùng hổ bò dậy, nhưng đối phương đã bay tới đá vào giữa ngực làm hắn ngã chổng vó rồi rú lên thảm thiết.Tiểu Trịnh chê hắn ồn ào nên giơ chân đạp lên miệng hắn.Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên sa sầm, quay đầu nhìn Lâm Miểu co ro nấp cạnh gốc cây, quần áo tóc tai luộm thuộm, hai mắt đỏ hoe, run rẩy ôm đầu gối.Lục phủ ngũ tạng Hoắc Dữ Xuyên như bị ai đó siết chặt, đau đến mức ngạt thở.

Hắn ngồi thụp xuống, sợ làm người trước mặt hoảng loạn nên nói rất nhỏ."

Lâm Miểu......

Miểu Miểu, không sao đâu, đừng sợ......"

Hắn muốn chạm vào ngón tay run rẩy của Lâm Miểu, nhưng cậu đột nhiên nôn khan, dạ dày quặn lại như sắp phun ra mật đắng, cuối cùng chỉ nôn được ít nước chua.Giọng gã say kia và Lý Văn Diệu vang vọng trong đầu cậu, hệt như bầy ruồi vo ve đuổi mãi không đi, hết lần này đến lần khác khiến cậu càng buồn nôn hơn."

Lâm Miểu, không ngờ cậu lại là kẻ bán mông."

"Nhìn em là biết em thích đàn ông rồi, còn giả bộ làm gì?"

Không, cậu không thích, không thích chút nào hết!"

Miểu Miểu......"

Hoắc Dữ Xuyên đưa ngón tay xoa khóe mắt cậu, muốn lau nước mắt nhưng lại bị Lâm Miểu đẩy ra."

Tôi không thích đàn ông!"

Cậu suy sụp hét lên, "Các người thật kinh tởm!"

Hoắc Dữ Xuyên sững sờ, bàn tay chơi vơi trong không khí, cảm giác như tim mình bị khoét mất một miếng.Người duy nhất hắn để trong lòng lại nói ghét hắn, nói hắn kinh tởm.Ai cũng có thể ghét hắn, nhưng Lâm Miểu thì không.Không thể......Hắn há to miệng nhưng chẳng thốt ra được lời nào.
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
38. Xin lỗi cậu ấy đi


Khi Lâm Miểu về ký túc xá thì các bạn cùng phòng khác đều đã về, ngay cả Chu Trác cũng chơi bóng xong, mồ hôi nhễ nhại đi tắm.Tưởng Nhạc Minh thấy cậu vào thì sợ sệt đứng phắt dậy, hít sâu mấy hơi rồi nói dõng dạc như đã soạn sẵn từ lâu: "Lâm Miểu, xin lỗi cậu!

Tất cả đều là lỗi của tớ, tớ không nên thấy tiền mờ mắt, không để ý đến cảm nhận của cậu, tự tiện tiết lộ hành tung của cậu cho người khác khi chưa được cậu đồng ý!

Tớ có lỗi với bạn thân, với anh em tốt!

Tớ đã tự kiểm điểm và phê bình sâu sắc, tiền cũng trả lại hết.

Tớ thực sự biết lỗi rồi!

Lâm Miểu, cậu tha thứ cho tớ nhé!"

Sau đó hắn cúi gập chín mươi độ.Hà Duật đứng cạnh tưởng hắn uống nhầm thuốc gì: "Các cậu sao vậy?"

Hắn nhìn Tưởng Nhạc Minh: "Cậu làm gì sai à?

Tiền gì cơ?"

Tưởng Nhạc Minh ngượng ngùng lí nhí: "Tớ nhận tiền từ bạn học cũ của Lâm Miểu để nói cho cậu ấy biết Lâm Miểu đi đâu và gặp ai......"

Hà Dư khựng lại một lát rồi nói: "Lần trước cậu nói đã tìm được việc làm thêm, là việc này hả?"

Tưởng Nhạc Minh ngượng ngùng gật đầu.Lâm Miểu im lặng ngồi xuống bàn, không nói năng gì.Tưởng Nhạc Minh xấu hổ gãi đầu: "Đều tại đầu óc tớ chập mạch, cứ tưởng hai cậu thân nhau......"

Hà Duật nghiêm nghị nói: "Dù vậy cũng đâu thể bán đứng Lâm Miểu chứ, cậu có xứng với cậu ấy không hả?"

Tưởng Nhạc Minh quả thực chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống: "Xin lỗi mà!"

Hắn lắp bắp giải thích: "Không phải chuyện gì tớ cũng nói với cậu ấy đâu, chỉ có lâu lâu cậu ấy hỏi Lâm Miểu đi đâu hoặc đang làm gì......"

"Đây cũng đâu phải bí mật, cậu ấy lại là bạn học cũ của cậu, dù cậu ấy không trả tiền mà hỏi thăm, chắc tớ cũng sẽ không nghĩ nhiều mà nói cho cậu ấy biết......"

"Nhưng hôm nay thấy cậu tức giận như vậy, tớ mới biết mình sai thật rồi, xin lỗi cậu nhiều lắm!"

Hắn dõng dạc nói: "Nếu cậu vẫn chưa nguôi giận thì tớ...... sẽ gọi cậu là bố một tháng!"

Chu Trác vừa tắm xong đi ra: "......

Tớ mở nhầm cửa à?"

Lâm Miểu không nói gì mà chỉ buồn buồn nói: "Tớ đi tắm rồi ngủ đây."

Tưởng Nhạc Minh không dám làm phiền cậu nữa, vội vàng nói: "Ừ ừ ừ, vậy cậu tắm rửa nghỉ ngơi trước đi."

Hoắc Dữ Xuyên đứng một mình dưới ký túc xá, ngẩng đầu nhìn ánh sáng hắt qua cửa sổ, rất sáng nhưng lại rất xa.Gió đêm lạnh lẽo thổi qua mặt, len lỏi vào cổ áo hắn.Khi hắn ra khỏi công ty thì nhận được tin nhắn của Tưởng Nhạc Minh nói Lâm Miểu đã phát hiện ra bọn họ liên hệ với nhau, sau đó trả hết tiền lại.Không phải hắn không biết việc này là sai.Nhưng người trong lòng hắn tốt như vậy ắt sẽ được rất nhiều người thích, trong trường sôi động náo nhiệt, người đến người đi, hắn lại không thuộc về nơi đó.Hắn sợ Lâm Miểu sẽ thích người khác ở nơi mình không nhìn thấy.Vì vậy hắn nóng lòng muốn biết cậu làm gì ở trường, đi đâu, gặp ai, có người nào tỏ tình với cậu không......Hắn giống như một kẻ rình rập theo dõi, ti tiện ích kỷ mua chuộc những người xung quanh Lâm Miểu để biết rõ nhất cử nhất động của cậu, nhưng lại không dám tỏ tình với cậu.Hắn đã rời xa quá lâu, lâu đến nỗi ngay cả hắn cũng không chắc liệu hai năm qua mình có chiếm được vị trí nào trong lòng Lâm Miểu hay không.Khi Hoắc Dữ Xuyên về nhà thì đêm đã khuya.Dì Trần vẫn chưa về mà nấu canh cho hắn, để trong nồi giữ ấm.Hoắc Dữ Xuyên không muốn ăn, cởi áo khoác rồi chán nản ngồi xuống sofa.Dì Trần thấy hắn lại về một mình thì do dự không biết nói gì, cuối cùng vẫn hỏi: "Chừng nào Tiểu Lâm mới về?"

Một mình Hoắc Dữ Xuyên ăn rất ít, tính tình lại trầm lặng, bà có nấu ngon cỡ nào cũng không ai ăn, không ai khen.Lâm Miểu vẫn là tốt nhất, hễ được ăn ngon thì lại nhảy cẫng lên khiến người ta ấm lòng.Hoắc Dữ Xuyên nhắm mắt lại, giọng nói tràn đầy mỏi mệt: "Có lẽ cậu ấy...... sẽ không về nữa đâu."

Sao lại không về chứ?

Dì Trần lo lắng, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, chẳng phải dỗ dành nhiều một chút là ổn sao?

Không dỗ được thì kết hôn, lấy thân mình đền cho người ta."

Hoắc tổng," Tiểu Trịnh từ bên ngoài đi vào, nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Tên kia bị đưa tới đồn cảnh sát rồi."

Hắn đẩy kính lên rồi nói tiếp: "Ngoài ra chúng tôi còn tra được trước khi rời trường, Tiểu Lâm tiên sinh đã xung đột với một người."

Hoắc Dữ Xuyên ngước mắt lên: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Trịnh: "Vẫn chưa rõ lắm."

Hoắc Dữ Xuyên dừng một lát rồi hỏi: "Là ai?"

Tiểu Trịnh: "Lớp trưởng lớp bên cạnh, tên là Lý Văn Diệu."

Trưa hôm sau, Lý Văn Diệu đang trên đường về ký túc xá thì đột nhiên bị chặn lại.Hắn nhận ra người này là tài xế hay đi chung với Hoắc Dữ Xuyên đến đón Lâm Miểu.Hắn lập tức sầm mặt: "Gì vậy?"

Tiểu Trịnh: "Hoắc tổng mời cậu đi một chuyến."

"Cậu ta gọi thì tôi phải đi à", Lý Văn Diệu "xì" một tiếng, "Không đi."

Tiểu Trịnh gật đầu, sau đó lấy từ sau lưng ra một tấm ván gỗ rồi đá vỡ vụn.Hắn lặp lại lần nữa: "Hoắc tổng mời cậu đi một chuyến."

Lý Văn Diệu: "......"

Hoắc Dữ Xuyên đứng dựa vào xe, hàng cây cao vút che khuất ánh mặt trời, cành lá đung đưa xào xạc trong gió.Không lâu sau, Tiểu Trịnh dẫn Lý Văn Diệu tới.Lý Văn Diệu nhìn thấy xe hắn lại càng tức hơn: "Có chuyện gì?"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhìn hắn.Lý Văn Diệu đoán hắn đến vì chuyện của Lâm Miểu nên cười lạnh: "Sao, Lâm Miểu mách tội với cậu rồi à?"

Hắn khịt mũi, hùng hồn nói: "Tôi chỉ nói thật thôi, có gì sai à?

Dám làm mà không dám nhận, bày đặt thanh cao."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Nhận gì?"

"Nhận gì cậu còn không biết hay sao?"

Lý Văn Diệu mỉa mai: "Các người có quan hệ thế nào, trong lòng mình biết rõ nhất."

Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên lạnh tanh: "Quan hệ thế nào?"

Lý Văn Diệu hất cằm lên: "Giả ngu làm gì?

Chẳng phải cậu đến để dằn mặt thay người tình của mình sao?"

Hắn nhìn Hoắc Dữ Xuyên từ trên xuống dưới, "Không ngờ cậu quan tâm cậu ta đến vậy......

Cũng đúng thôi, chỉ cần trên giường chưa chán thì vẫn phải dỗ dành chứ."

Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên sa sầm, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, đi tới chỗ hắn.Lý Văn Diệu bị ánh mắt hắn dọa sợ, cố tỏ vẻ bình tĩnh biện giải cho mình: "Sao, tôi nói sai à?

Chẳng phải cậu ta chỉ là kẻ bán mông thôi sao?"

Hoắc Dữ Xuyên cởi áo vest ném cho Tiểu Trịnh, xắn tay áo sơ mi lên rồi lạnh lùng nói: "Xin lỗi cậu ấy đi."

Lý Văn Diệu không phục: "Mắc mớ gì?

Cậu ta bán......"

Còn chưa lời thì đã bị đấm một cú vào mặt.Hoắc Dữ Xuyên túm cổ áo hắn, giọng nói lạnh như băng: "Xin lỗi cậu ấy đi."

Mặt Lý Văn Diệu sưng vù nhưng vẫn không chịu nhận lỗi: "Tôi không......"

Sau đó lại bị đấm thêm cú nữa.Gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay Hoắc Dữ Xuyên, hoàn toàn không còn vẻ điềm đạm như mọi ngày, "Xin lỗi cậu ấy đi!"
 
Back
Top Bottom