Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
19. Tỏ tình chưa?


Hoắc Dữ Xuyên nói tỉnh bơ: "Một mình anh ấy làm việc của mười mấy người lận mà."

Lâm Miểu: "Vậy......

Vậy tớ làm nhiều một chút cũng được."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi, "Làm gì?"

Lâm Miểu nghĩ ngợi, hình như ngoài việc ngủ chung với Hoắc Dữ Xuyên thì mọi việc khác đều có dì Trần và Tiểu Trịnh làm.Cậu nhếch miệng, "Vậy để dì Trần và Tiểu Trịnh chia bớt việc cho tớ được không?"

Hoắc Dữ Xuyên không phản đối mà chỉ nói: "Cậu hỏi dì Trần và Tiểu Trịnh xem."

Thế là Lâm Miểu gọi điện cho dì Trần, "Dì Trần, sau này để cháu quét nhà cho."

Dì Trần lập tức òa khóc, "Cháu chê dì Trần quét không sạch chứ gì?"

Lâm Miểu vội nói: "Không phải!

Cháu không có......"

"Vậy sau này dì Trần sẽ quét ba lần, à không, bốn lần!"

Dì Trần thút thít nói, "Cháu đừng chê dì Trần được không?"

Sau đó Lâm Miểu bỏ ra nửa tiếng an ủi dì Trần, còn thề không bao giờ động đến chổi và giẻ lau trong nhà mới dỗ được dì Trần.Cậu lại gọi điện cho Tiểu Trịnh, hỏi hắn có thể chia bớt việc cho mình được không?Tiểu Trịnh nói: "Được."

Hai mắt Lâm Miểu sáng lên, sau đó nghe thấy hắn nói tiếp: "Nhưng không được giảm lương."

Lâm Miểu quay sang bảo Hoắc Dữ Xuyên, "Anh ấy nói không được giảm lương."

Hoắc Dữ Xuyên: "Thế thì cậu khỏi lãnh lương."

Lâm Miểu: "......"

Vậy mình còn làm chi nữa?!Lâm Miểu lập tức cúp máy.Chẳng bao lâu sau, dì Trần đưa cơm trưa tới, trước khi về bà nắm tay Lâm Miểu, rưng rưng nói hôm nay mình quét nhà bốn lần nên sạch lắm.Lâm Miểu thật muốn bóp chết mình vì hôm nay gọi điện thoại.Cậu lại bỏ ra nửa tiếng dỗ dành dì Trần vui vẻ lại, sau này quét một lần là được rồi.Cậu nói nhiều quá nên mệt lử, ăn cơm xong còn phải ngủ trưa với Hoắc Dữ Xuyên.Trong văn phòng Hoắc Dữ Xuyên có phòng nghỉ, giường cũng rất êm, Lâm Miểu nhắm mắt chui vào chăn.Một lát sau, Hoắc Dữ Xuyên cũng nằm xuống.Trong cơn mơ màng, Lâm Miểu sực nhớ ra mấy ngày nay không nghe Hoắc Dữ Xuyên nhắc đến Triệu tiểu thư, nhịn không được mở mắt ra hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu và Triệu tiểu thư đến đâu rồi?"

Hoắc Dữ Xuyên kéo chăn đắp kín cho cậu, "Cậu hóng hớt vậy sao?"

Lâm Miểu thò mặt ra khỏi chăn, "Chỉ hơi tò mò thôi mà."

Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng đến đâu cả."

"Triệu tiểu thư đẹp thế mà cậu không thích à?"

Đầu óc Lâm Miểu chợt lóe sáng, "Hay là cậu thích người khác rồi?"

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì, cũng chẳng phủ nhận."

Ai vậy?

Tớ có biết không?"

Lâm Miểu đột nhiên hết buồn ngủ, "Cậu tỏ tình chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chưa."

Lâm Miểu: "Sao chưa tỏ tình?"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhắm mắt, hình như đã ngủ thiếp đi.Lâm Miểu gọi hắn mấy lần, chờ đến khi buồn ngủ mới nghe hắn nói: "Phải chờ thêm đã."

Lâm Miểu mơ màng hỏi: "Chờ gì cơ?"

Giọng Hoắc Dữ Xuyên rất nhỏ, nhỏ đến mức Lâm Miểu gần như không nghe rõ."

Chờ người ấy cũng thích tớ."

Lâm Miểu ngủ một giấc đến ba giờ mấy mới tỉnh, Hoắc Dữ Xuyên đã dậy làm việc từ lâu.Buổi chiều Lâm Miểu không đi học nhưng buổi tối có lớp.Cậu định về trường trước, buổi tối đến căng tin ăn rồi đi học luôn.Nhưng cậu vừa soạn ba lô xong thì Hoắc Dữ Xuyên chợt hỏi, "Ăn món Tây không?"

Lâm Miểu nhất thời không hiểu, "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên nói bạn mình mới mở nhà hàng Tây, đêm nay khai trương nên mời một số người đến ăn miễn phí.Lâm Miểu ôm ba lô do dự một hồi, sau đó kéo ghế tới ngồi cạnh Hoắc Dữ Xuyên, chơi game trên máy tính của hắn.Thế là các nhân viên trình ký hồ sơ trông thấy sếp mình bị đẩy ra sát mép bàn.Mọi người cũng chẳng kinh ngạc, ai nấy đều biết có một sinh viên rất đẹp trai hay đến tìm Hoắc Dữ Xuyên, không cần hẹn trước, không cần đăng ký, mỗi lần tới đều vào thẳng phòng sếp.Sáu giờ chiều, Lâm Miểu theo Hoắc Dữ Xuyên đến nhà hàng Tây mới mở kia.Phong cách trang trí rất sang trọng, là nơi Lâm Miểu không bao giờ dám vào một mình.Ông chủ là một người đàn ông trung niên hơi mập, thấy Hoắc Dữ Xuyên đến thì tươi cười ra đón rồi sắp xếp cho họ một chỗ ngồi yên tĩnh có tầm nhìn rộng rãi.Lâm Miểu một lòng ăn cơm nên sau khi đồ ăn được bưng lên thì chẳng để ý gì khác, chỉ nhớ tên các món ăn và món nào ngon nhất.Ăn xong cậu mới phát hiện nhà hàng đông khách hơn, Hạ Tòng Sơn cũng có mặt, hình như còn uống rượu nên say khướt tới chào họ.Sắp đến giờ học, Hoắc Dữ Xuyên gọi điện bảo Tiểu Trịnh đưa Lâm Miểu tới trường."

Nói Tiểu Trịnh cho tôi quá giang nhé," Hạ Tòng Sơn uể oải nói, "Tôi về trước đây, mấy ngày nay ngủ không ngon nên nhức đầu quá."

Hoắc Dữ Xuyên: "Đi ăn trộm à?"

Hạ Tòng Sơn nổi cáu: "Ừ, trộm người."

Hắn nói với ông chủ mấy câu, sau đó cùng Lâm Miểu lên xe Tiểu Trịnh, "Đưa Tiểu Lâm đến trường trước đi."

Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở cổng trường.

Lâm Miểu tháo dây an toàn, đang định xuống xe thì thấy Hạ Tòng Sơn say mèm nhảy xuống xe nhanh hơn cả mình."

Sếp......"

Cậu nhìn qua cửa xe, trông thấy thầy Toán lớp mình ôm sách đi ra cổng, gọng kính màu bạc sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường.Hạ Tòng Sơn đi tới, say khướt che miệng cười nói, "Tìm được em rồi."

Toàn thân Dư Cận Vãn cứng đờ, lùi lại một bước rồi nói khẽ: "Anh nhận lầm người rồi."

Hạ Tòng Sơn hoài nghi nhìn anh, "Nhận lầm người?"

Cổng trường đông đúc, Dư Cận Vãn nhấc chân bỏ đi, chưa đi được mấy bước thì lại bị Hạ Tòng Sơn tóm lấy, "Khoan, chờ đã......"

Lâm Miểu thấy Hạ Tòng Sơn lôi kéo người ta như đồ ác bá thì tưởng hắn say rượu, vội vàng gọi Tiểu Trịnh cản hắn lại, "Coi chừng bị bảo vệ đánh đó!"

"Tôi không say!"

Hạ Tòng Sơn giữ chặt người không buông, tiếng la lối của hắn làm nhiều người nhìn sang, Lâm Miểu vội vàng kéo họ nấp sau thân cây."

Anh......

Anh thật sự nhận lầm người rồi," Dư Cận Vãn cúi đầu giật giật cổ tay, "Anh buông ra đi......"

Hạ Tòng Sơn nhìn anh chằm chằm, đột nhiên đưa tay nắm cằm anh hôn một cái."

Không lầm đâu!"

Hắn quả quyết, "Đúng là cái miệng này rồi!"

Dư Cận Vãn, Lâm Miểu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
20. Sao lại ngủ không được


Dư Cận Vãn sửng sốt hồi lâu, mặt đỏ tới tận mang tai như bị bỏng."

Tôi......

Không phải......"

Anh bối rối chẳng biết làm sao, cố vùng ra khỏi tay Hạ Tòng Sơn để đi.Hạ Tòng Sơn sợ anh lại chạy mất nên ôm chặt người, Dư Cận Vãn giật nảy mình, đưa tay tát Hạ Tòng Sơn một cái.Lâm Miểu lo lắng nhìn thầy mình rồi lại nhìn sếp mình --- Hoắc Dữ Xuyên, làm sao bây giờ, tớ phải giúp ai đây?Còn nữa, hình như sắp trễ học rồi!

Hạ Tòng Sơn không hề tức giận mà trái lại càng vui hơn, "Đúng rồi!

Chính là bàn tay này đây!"

Lâm Miểu: "......"

Sao sếp Hạ cứ như bị điên thế?Còn Dư Cận Vãn giống hệt chú nai bị dọa sợ, thấy có người đi ngang qua thì càng hoảng hơn, giãy giụa nói: "Buông ra, tôi...... tôi gọi bảo vệ bây giờ."

Lâm Miểu vội vàng cùng Tiểu Trịnh kéo Hạ Tòng Sơn ra, "Xin lỗi thầy, sếp em say quá."

Hạ Tòng Sơn cãi: "Tôi không say, không nhận lầm đâu!"

Sau đó bị Tiểu Trịnh dứt khoát kéo đi.Lâm Miểu thay mặt Hạ Tòng Sơn xin lỗi rồi vội vàng chạy vào lớp.Giờ giải lao, cậu nhắn tin mách Hoắc Dữ Xuyên, "Sếp Hạ uống say ức hiếp thầy Dư!"

Hoắc Dữ Xuyên nhắn lại một dấu hỏi.Lâm Miểu: "Anh ấy hôn thầy Dư!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy xúi thầy cậu đánh chết anh ta đi."

"Đánh rồi," Lâm Miểu nói, "Mặt sếp Hạ sưng vù luôn."

Hoắc Dữ Xuyên mặc kệ Hạ Tòng Sơn sống chết ra sao, "Đánh hay lắm."

Lâm Miểu im lặng một lát rồi lại hỏi: "Anh ấy thích thầy Dư à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không biết."

Lâm Miểu nhớ đến câu hỏi lúc trưa Hoắc Dữ Xuyên chưa trả lời, nhịn không được hỏi lại lần nữa: "Cậu thích ai thế?"

Hồi lâu sau Hoắc Dữ Xuyên mới trả lời: "Đừng hóng hớt nữa."

Nói chút xíu cũng không được sao, Lâm Miểu mắng thầm, nhỏ mọn.Mấy ngày sau Hoắc Dữ Xuyên nhỏ mọn phải đi công tác mấy ngày, trước khi đi hắn bảo Lâm Miểu cần gì cứ nói với dì Trần.Lâm Miểu nghĩ ngợi: "Vậy tớ sẽ về ký túc xá.

Cậu đi vắng, ban đêm dì Trần cũng không ở đây, chỉ có mình tớ thôi."

Hoắc Dữ Xuyên không phản đối mà chỉ nói: "Có việc gì cứ gọi cho tớ nhé."

Hắn dẫn theo Tiểu Trịnh đến thành phố C công tác, còn Lâm Miểu về trường, đúng lúc hôm sau Chu Trác có trận đấu bóng rổ.

Lâm Miểu đi cổ vũ hắn, sau khi Chu Trác giành được cúp, cậu kích động về ký túc xá gọi video cho Hoắc Dữ Xuyên."

Hoắc Dữ Xuyên, cậu nhìn nè!"

Lâm Miểu hớn hở nói, "Đây là cúp Chu Trác giành được đó!"

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu khen ngợi: "Giỏi thật."

Sau đó trông thấy Tưởng Nhạc Minh và Chu Trác cởi trần đi tới.Hoắc Dữ Xuyên: "......

Sao họ không mặc áo?"

"Tại nóng quá ấy mà," Lâm Miểu nói, "Chu Trác mới đấu bóng xong, còn Tưởng Nhạc Minh cổ vũ toát đầy mồ hôi......

Lúc nóng ai cũng vậy hết."

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu cũng thế à?"

Lâm Miểu: "Đúng vậy."

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì.Lâm Miểu đoán Hoắc Dữ Xuyên không quen nhìn người khác cởi trần nên tắt cuộc gọi video rồi nhắn tin cho hắn."

Cậu đi công tác sao rồi?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ngủ không được."

Lâm Miểu: "Hả?"

Giấc ngủ của Hoắc Dữ Xuyên đã tốt hơn nhiều, trước đây thỉnh thoảng đi công tác, tuy ngủ không ngon lắm nhưng ít nhất cũng được vài tiếng."

Cả đêm đều không ngủ sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ."

Vậy phải làm sao đây?

Thành phố C xa quá, cậu còn phải đi học nữa.Lâm Miểu do dự một lát rồi trả lời: "Vậy cậu về sớm chút đi.

Cuối tuần này về được không?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Tuần sau lận."

Lâm Miểu: "Ừ, vậy cậu cố lên nha (ง'̀-'́)ง!"

Cậu chợt cảm thấy mình là người cực kỳ có ích cho xã hội.Dù sao cũng có người thiếu cậu không ngủ được cơ mà.Hai ngày sau là thứ Sáu, buổi chiều Lâm Miểu không có lớp, nghĩ đến Hoắc Dữ Xuyên đến chỗ lạ bị mất ngủ, còn phải bàn chuyện làm ăn, sợ hắn mất ngủ mấy ngày sẽ ngất xỉu.Thế là cậu lén đặt vé đến thành phố C để cho Hoắc Dữ Xuyên một bất ngờ.Hơn nữa thành phố C có rất nhiều món ngon, nếu cuối tuần Hoắc Dữ Xuyên bận việc thì cậu có thể dạo chơi một mình.Cậu hỏi địa chỉ khách sạn của Hoắc Dữ Xuyên, sau khi đến nơi thì gọi điện cho Tiểu Trịnh, còn dặn hắn đừng nói với Hoắc Dữ Xuyên.Tiểu Trịnh hơi kinh ngạc nhưng vẫn đưa thẻ phòng cho cậu.Lâm Miểu nhẹ nhàng quẹt thẻ mở cửa rồi rón rén đi vào, tưởng tượng Hoắc Dữ Xuyên trằn trọc thao thức trên giường nhìn thấy mình sẽ kinh ngạc cỡ nào......Sau đó cậu thấy Hoắc Dữ Xuyên trùm chăn ngủ say như chết trên giường.Lâm Miểu: "......"

Sao không có tớ mà cậu ngủ ngon thế hả?!Lâm Miểu tức chết, suýt nữa thì lay Hoắc Dữ Xuyên dậy, cậu nhẫn nhịn một lát rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu không cần tớ chút nào hết 😡!"

Hoắc Dữ Xuyên ngủ say như chết nên không nghe thấy chuông báo tin nhắn.Lâm Miểu hậm hực nằm cạnh nhìn hắn chằm chằm.Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày, chẳng biết có phải gặp ác mộng hay không mà mồ hôi túa ra trên trán.

Lâm Miểu mím môi gọi hắn: "Hoắc Dữ Xuyên......"

Hồi lâu sau, Hoắc Dữ Xuyên mới chậm chạp mở mắt ra.Dường như Hoắc Dữ Xuyên vẫn còn chìm đắm trong giấc mơ hỗn loạn nên bần thần nhìn cậu.Lâm Miểu vẫn chưa nguôi giận, nói kháy hắn: "Cậu ngủ ngon quá ha......"

Còn chưa dứt lời thì Hoắc Dữ Xuyên bỗng nhiên chồm sang chặn miệng cậu.Lâm Miểu sững sờ.Cậu nhìn Hoắc Dữ Xuyên gần trong gang tấc, đầu óc trống rỗng, hai tai ù đi.Tâm trí cậu rối bời, đột nhiên tự hỏi sao sếp Hạ mới hôn một cái đã nhận ra thầy Dư ngay?Chẳng lẽ mỗi cái miệng hôn sẽ khác nhau sao?Miệng Hoắc Dữ Xuyên nóng quá......Khi được thả ra, Lâm Miểu vẫn còn hoang mang ngơ ngác.

Cậu hé miệng lẩm bẩm: "Sao......

Sao cậu hôn tớ?"

Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên dần tỉnh táo lại.

Hắn trầm mặc chốc lát rồi nói tỉnh bơ: "Tự dưng ngứa miệng quá."

Lâm Miểu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
21. Không hôn người khác


"Ngứa...... ngứa miệng?"

Lâm Miểu trố mắt ngơ ngác nhìn Hoắc Dữ Xuyên.Ngứa miệng thì có thể hôn bừa bãi sao?Vậy chỗ phía dưới của cậu ngứa thì cũng chịch bừa bãi à?!Hoắc Dữ Xuyên nhìn lảng đi chỗ khác rồi hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Nhắc tới chuyện này, Lâm Miểu lại cáu, "Chẳng phải cậu nói ngủ không được sao?

Nhưng rõ ràng lúc nãy tớ thấy cậu ngủ ngon lắm mà!"

"Đâu phải ngủ," Hoắc Dữ Xuyên nói tỉnh bơ, "Tại hai ngày trước mất ngủ nên mệt quá ngất xỉu thôi."

Lâm Miểu nhíu mày, nửa tin nửa ngờ hỏi, "Thật không?"

"Thật," Hoắc Dữ Xuyên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ rực vì bị hôn của cậu, yết hầu nhấp nhô, "Cậu sợ tớ ngủ không được nên mới đến đây sao?"

Lâm Miểu hầm hừ: "Nhưng không có tớ cậu vẫn ngủ ngon mà......"

"Không ngon đâu," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Toàn gặp ác mộng thôi."

Lâm Miểu nhớ lại lúc nãy hắn toát mồ hôi lạnh như mơ thấy ác mộng thật, "Cậu mơ thấy gì vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên ngập ngừng: "Bị chó cắn, bị ma đuổi."

"Thảm vậy sao," Lâm Miểu hơi tha thứ cho hắn, cậu nhớ hồi bé nghe mẹ nói sợ cái gì thì sẽ mơ thấy cái đó, càng sợ càng hay mơ, "Cậu từng bị chó cắn à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......

Ừ."

Hắn xích lại gần, nói vừa thành khẩn vừa tội nghiệp: "Không có cậu tớ ngủ chẳng ngon gì cả."

Cơn giận của Lâm Miểu tiêu tan quá nửa, lẩm bẩm nói: "Được rồi, vậy cậu mau ngủ đi, ngày mai còn phải bàn chuyện làm ăn nữa đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng rồi nhìn Lâm Miểu buồn ngủ ríu cả mắt, có lẽ lặn lội đường xa đến đây cũng rất mệt nên chỉ chốc lát sau cậu đã thiếp đi.Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào khuôn mặt hiền hòa của cậu, vừa ngoan vừa yên tĩnh.Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, bỗng nhiên không nỡ ngủ.Hắn không ngờ Lâm Miểu sẽ đến tìm mình, mặc dù chỉ vì một lời nói dối hoang đường nhưng cũng đủ bất ngờ rồi.

Cứ ngỡ đó chỉ là ảo tưởng cứu rỗi mình trong giấc mơ hỗn loạn, thì ra lại là thật.Người hắn muốn gặp nhất cứ thế đeo ba lô xuất hiện trước mắt hắn.Hoắc Dữ Xuyên nhìn thật lâu mới cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, thấy Tiểu Trịnh gọi cho mình, có lẽ muốn nhắc hắn rằng Lâm Miểu tới đây, nhưng hắn không nghe thấy.Còn có tin nhắn của Lâm Miểu nói hắn không cần mình, kèm theo một emoji phẫn nộ.Ngón tay Hoắc Dữ Xuyên vuốt ve emoji phẫn nộ kia, sau đó gõ hai chữ "Cần lắm".Lâm Miểu ngủ một giấc đến sáng hôm sau, khi tỉnh lại Hoắc Dữ Xuyên đã ra ngoài, nhắn tin cho cậu biết tầng hai khách sạn có phục vụ bữa sáng.Cậu nhìn thấy phía trên có một tin nhắn khác do Hoắc Dữ Xuyên gửi tối qua: "Cần lắm".Khóe miệng Lâm Miểu nhếch lên, nghĩ kỹ lại vẫn thấy hôn môi hơi kỳ quái nên muốn tìm người hỏi thử.Cậu lên mạng đăng bài: "Bạn thân hôn nhau một cái có bình thường không?"

Đăng xong cậu đi rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn sáng.Khi cậu mở bài đăng kia ra thì thấy khá nhiều người trả lời, nhưng mọi chuyện càng kỳ quái hơn."

Không bình thường, phải hôn hai cái."

"Không bình thường, phải làm một nháy."

"Bạn thân cũng không cho hôn thì còn làm bạn thân chi nữa?"

"Dù sao Quan Vũ cũng không hôn Trương Phi đâu."

"Bình thường mà, chịch cũng bình thường lắm."

"Bình thường mà, sáng nào ngủ dậy tui cũng ôm bạn thân hôn mấy cái hết."

Sau đó có người hỏi: "Chỉ hôn mấy cái thôi sao?

Kể rõ hơn đi."

"Kể rõ hơn đi."

"Kể rõ hơn đi."......Sau đó ai cũng xúm vào hỏi người ôm bạn thân hôn mấy cái kia, chẳng ai để ý đến cậu nữa.Vậy tóm lại là bình thường hay không bình thường đây?Lâm Miểu xoắn xuýt một lát rồi hỏi người ôm hôn bạn thân kia, "Các cậu cũng ngủ chung với nhau à?"

Một lát sau, người kia trả lời: "Đúng vậy, trước khi ngủ cũng phải hôn mấy cái mới ngủ được."

Lâm Miểu: "......"

Các cậu là bạn thật sao?Lâm Miểu không tìm được đáp án nên đành phải hỏi các bạn cùng phòng trong nhóm chat."

Các cậu...... có hôn bạn mình không?"

Hà Duật: "?"

Tưởng Nhạc Minh: "Đệt, chắc không phải cậu muốn hôn tớ đấy chứ?"

Lâm Miểu thử tưởng tượng rồi nhăn mặt trả lời: "Gớm chết."

Tưởng Nhạc Minh: "Vậy cậu muốn hôn ai?!"

Lâm Miểu trả lời ngay: "Không có."

Chu Trác: "Lúc đấu bóng thắng có thấy người khác hôn nhau."

Tưởng Nhạc Minh: "Đúng đúng, tớ cũng thấy!

Vui quá nên ôm nhau hôn!"

Chu Trác: "Các cậu cũng thắng à?"

Lâm Miểu: "Không phải."

Chu Trác: "Vậy sao lại hôn?"

Lâm Miểu: "Vì ngứa miệng."

Tưởng Nhạc Minh: "Miểu à, cậu thật đáng sợ, ngứa miệng thì hôn bạn mình sao."

Lâm Miểu: "Đâu phải tớ ngứa miệng!"

Hà Duật: "Vậy ai hôn cậu?"

Lâm Miểu làm thinh, không dám nói là Hoắc Dữ Xuyên.Hà Duật lại hỏi: "Vậy họ có hôn người khác không?"

Người khác?

Lâm Miểu sững sờ, đúng vậy, lúc Hoắc Dữ Xuyên ngứa miệng có phải cũng hôn người khác không?Cậu lập tức nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên, "Lúc cậu ngứa miệng có hôn Tiểu Trịnh không?"

"Có hôn sếp Hạ không?"

Chẳng biết có phải Hoắc Dữ Xuyên đang bận hay không mà không trả lời.Lâm Miểu nhớ lại lần trước Hoắc Dữ Xuyên nói đã từng hôn, biết đâu vì ngứa miệng nên mới hôn người ta cũng nên!Chắc vì tối qua mình tình cờ ở đây, hắn cũng chẳng có ai khác để hôn cả.Nếu tối qua hắn ngủ chung với Tiểu Trịnh thì sẽ hôn Tiểu Trịnh sao?Đúng là một cái miệng dễ dãi mà!Thế là buổi tối trở về, Hoắc Dữ Xuyên thấy Lâm Miểu đeo khẩu trang ngồi trên giường xem điện thoại.Hắn đưa tay sờ trán cậu, "Bị cảm à?"

"Không phải," Lâm Miểu liếc hắn một cái rồi hỏi, "Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ?"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên đáp: "Không thấy."

Lâm Miểu: "Nếu cậu ngứa miệng nữa thì có hôn Tiểu Trịnh không?"

Hoắc Dữ Xuyên đánh trống lảng: "Hỏi chuyện này làm gì?"

Lâm Miểu giẫm lên chăn nói: "Để tớ gọi Tiểu Trịnh tới cho cậu hôn."

Hoắc Dữ Xuyên: "Quấy rối nhân viên là phạm pháp đó."

Lâm Miểu: "......"

"Cậu chưa từng hôn Tiểu Trịnh sao?"

Hoắc Dữ Xuyên tháo cà vạt đi tới phòng tắm, "Chưa."

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Vậy là hôn người khác chứ gì......"

Khi Hoắc Dữ Xuyên tắm xong đi ra thì Lâm Miểu đã ngủ.

Trên mặt cậu vẫn đeo khẩu trang, nằm nghiêng ôm chăn, một chân gác trên chăn, quần ngủ bị xếch lên để lộ bắp chân.Hoắc Dữ Xuyên ngồi xuống mép giường, nghe cậu thở đều đều thì nhẹ nhàng tháo khẩu trang ra.Đêm khuya tĩnh mịch, Hoắc Dữ Xuyên cúi xuống thì thầm: "Không hôn người khác đâu."

"Hả?"

Lâm Miểu trên giường đột ngột mở mắt ra, "Nhưng rõ ràng lần trước cậu nói hôn rồi mà?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
22. Cho em biết một bí mật


Hoắc Dữ Xuyên: "......

Sao cậu lại giả bộ ngủ thế hả?"

"Đâu có," Lâm Miểu nói, "Tớ xem điện thoại mệt quá nên chợp mắt chút thôi."

Hoắc Dữ Xuyên yên lặng nằm xuống rồi kéo chăn đắp, nhắm mắt nói: "Ngày mai không được xem điện thoại nữa."

Lâm Miểu: "......"

Xem điện thoại cũng muốn quản nữa à?

Lâm Miểu lười cãi nhau với hắn, huých tay hắn nói, "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ đâu đấy."

Hoắc Dữ Xuyên không mở mắt ra mà chỉ hỏi: "Câu gì?"

"Cậu nói chưa từng hôn người khác," Lâm Miểu nói, "Lần trước lại nói hôn rồi, vậy rốt cuộc là hôn hay chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà quay sang nhìn cậu, "Cậu muốn biết lắm à?"

Lâm Miểu nghẹn họng, mất tự nhiên nói: "Không phải, tại cậu nói chẳng ăn khớp gì cả, có phải đang lừa tớ không đấy?"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên đáp: "Đúng vậy, ngày mai lừa cậu đem đi bán."

Không nói thì thôi, Lâm Miểu buồn bực sờ khẩu trang trên mặt rồi căn vặn: "Vậy cậu tháo khẩu trang của tớ làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Sợ cậu ngộp thôi."

Lâm Miểu đeo lại khẩu trang rồi bất mãn lầm bầm, "Ai biết nửa đêm cậu có ngứa miệng không......"

Hoắc Dữ Xuyên thờ ơ nói, "Cũng có thể lắm."

Lâm Miểu: "......"

"Hôn phải trả thêm tiền!"

"À," Hoắc Dữ Xuyên hỏi, "Hôn một lần bao nhiêu?"

Lâm Miểu tức nghẹn: "Một ngàn!" (~3,4 triệu)Nói xong lại thấy rẻ quá nên sửa lại: "Không phải, hai ngàn!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Hơi đắt nhỉ."

Đắt thì cậu mới không dám hôn chứ!

Lâm Miểu đang đắc ý thì nghe Hoắc Dữ Xuyên nói: "Để tính thử xem, tiền của tớ đủ hôn đến kiếp sau lận."

Lâm Miểu: "......"

Có tiền thì ngon lắm sao, đồ ki bo!Lâm Miểu hậm hực ngủ thiếp đi, khi thức giấc đã là sáng hôm sau.

Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa tỉnh, tựa trán vào trán cậu, hơi thở phả vào khẩu trang của cậu.Lâm Miểu mơ màng nhích ra xa, đột nhiên phát hiện tay Hoắc Dữ Xuyên đặt trên mông mình!Lâm Miểu lập tức giật mình ngồi dậy.Hoắc Dữ Xuyên bị động tĩnh này đánh thức, hé mắt ra hỏi: "Gì thế?"

Lâm Miểu: "Sao cậu lại sờ mông tớ trong lúc ngủ?!"

Hoắc Dữ Xuyên khựng lại, sau đó hời hợt nói: "Thế à?

Ngủ say quá nên không biết."

Lâm Miểu ngờ vực nhìn hắn --- Thì ra chỉ là vô tình thôi sao?Hoắc Dữ Xuyên vén chăn xuống giường rồi hỏi cậu: "Hôm nay muốn đi chơi không?"

Lâm Miểu gật đầu.Hoắc Dữ Xuyên bảo cậu ngủ thêm một lát, buổi sáng hắn phải làm việc, sau đó dẫn cậu đi ăn trưa, buổi chiều đi chơi, tối nay đặt vé cho cậu về trường để ngày mai đi học.Nhưng Lâm Miểu không ngủ được.

Sau khi Hoắc Dữ Xuyên ra cửa, cậu lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng ngồi dậy nhắn tin cho Hứa Nguyệt."

Hôm nay tôi mới phát hiện một chuyện động trời!"

Chốc lát sau, Hứa Nguyệt trả lời: "Chuyện gì thế?!"

Lâm Miểu: "Hoắc Dữ Xuyên sờ mông tôi trong lúc ngủ!"

Hứa Nguyệt: "......

Chẳng phải cậu cho cậu ta ôm ngủ à, còn sợ cậu ta sờ mông mình nữa sao?"

Lâm Miểu: "Ôm là ôm, đâu thể sờ mông được!"

Hứa Nguyệt: "Chỗ khác ôm được mà mông thì không à?"

Lâm Miểu ngẩn người, "Không......

Không được."

Hứa Nguyệt: "Các cậu ngủ chung hai năm rồi còn gì, chẳng lẽ trước kia chưa bao giờ sờ mông sao?"

Trước kia?

Lâm Miểu nhíu mày nghĩ ngợi --- Chẳng nhớ nữa, mỗi sáng ngủ dậy Hoắc Dữ Xuyên ôm chỗ nào nhỉ?

Hình như là eo, hình như còn có chỗ khác nữa thì phải?Hứa Nguyệt nói tiếp: "Hay là hôm nay cậu mới phát hiện?

Chẳng biết từ trước đến giờ đã sờ bao nhiêu lần rồi!"

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu càng sợ hơn.Cậu nghĩ kỹ lại, rất nhiều chuyện trước đây không cảm thấy gì, giờ ngẫm lại mới thấy kỳ quái.Ví dụ như Hoắc Dữ Xuyên hay rúc đầu vào cổ cậu ngủ, thích vò tóc cậu, véo má cậu, không thích đồ ngọt nhưng lại biết chỗ nào bán bánh kem ngon nhất, keo kiệt mà lại sẵn sàng dẫn cậu đi ăn nhà hàng cao cấp......Lâm Miểu càng nghĩ càng hoang mang, con người Hoắc Dữ Xuyên thật sự rất mâu thuẫn."

Tôi đã dặn cậu cẩn thận rồi mà," Hứa Nguyệt sốt ruột giùm cậu, "Con trai cũng phải giữ mình chứ!"

Lâm Miểu: "Nhưng Hoắc Dữ Xuyên thật sự tốt lắm......"

Hứa Nguyệt: "Có ai tốt mà tùy tiện sờ mông người khác không?!"

Lâm Miểu biện minh cho Hoắc Dữ Xuyên, "Chắc chỉ là vô tình thôi."

Hứa Nguyệt: "Lỡ lần sau cậu ta vô tình đè cậu ra ấy ấy thì sao?"

"Không đâu," Lâm Miểu quả quyết, "Cậu ấy có người mình thích rồi."

"Có người mình thích mà còn sờ mông cậu nữa à?!"

Hứa Nguyệt càng tức hơn, "Hừ, đồ trai đểu!"

Lâm Miểu càng thêm hoang mang.Cậu muốn đi tìm Hoắc Dữ Xuyên, sáng nay hắn nói có cuộc họp trên lầu ba.

Khi Lâm Miểu xuống lầu ba thì thấy cửa phòng họp đóng kín, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện loáng thoáng, chắc vẫn chưa họp xong.Cậu đành phải xuống lầu một tản bộ để chờ hắn ra.Trước cửa sổ kính trên lầu ba, Hoắc Minh Triết nhìn Lâm Miểu đi quanh đại sảnh hai vòng, sau đó leo lên ghế cao ngồi huơ chân xem điện thoại, hắn mỉm cười quay sang hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu ấy chính là lý do em không chịu về đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên thờ ơ nói: "Không liên quan tới anh."

Hoắc Minh Triết: "Tính tình thúi vậy không có vợ đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Khỏi cần anh lo."

Hoắc Minh Triết khẽ lắc đầu rồi lại hỏi: "Nghe nói em đánh Thành Đống à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Nó tự chuốc thôi."

"Nó vốn ngu si mà," Hoắc Minh Triết nói, "Em đừng chấp nó làm gì."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy bảo nó cút đi, đừng đến phiền em nữa."

"Được rồi," Hoắc Minh Triết thở dài, "Sao mấy đứa cứ hục hặc với nhau mãi thế, gia đình hòa thuận mọi việc mới suôn sẻ chứ."

Hoắc Dữ Xuyên cười khẩy, "Câu này anh có tin được không?"

Hoắc Minh Triết không trả lời mà quay người ra cửa, "Đi đây."

Lâm Miểu đợi dưới lầu một lúc lâu mới nghe tiếng chuông thang máy, vừa quay đầu sang thì thấy Hoắc Dữ Xuyên đi ra.Cậu mừng rỡ nhảy xuống ghế, "Hoắc Dữ Xuyên!"

Sau lưng Hoắc Dữ Xuyên còn có một người đàn ông đi theo.Ngoại hình người kia khá giống Hoắc Dữ Xuyên nhưng có vẻ điềm đạm nho nhã hơn, nụ cười rất thân thiện."

Chào em," hắn chìa tay ra với Lâm Miểu, "Anh là Hoắc Minh Triết, anh cả của Dữ Xuyên."

"Chào, chào anh, em là Lâm Miểu."

Lâm Miểu vừa chìa tay ra thì bị Hoắc Dữ Xuyên nắm lấy."

Không có việc gì thì đi nhanh lên."

Hoắc Dữ Xuyên phũ phàng đuổi người rồi kéo Lâm Miểu đi."

Bạn học Lâm."

Hoắc Minh Triết bỗng nhiên gọi Lâm Miểu.Lâm Miểu quay đầu lại, nghe thấy hắn nói: "Cho em biết một bí mật nhé."

Lâm Miểu ngơ ngác, "Gì thế ạ?"

Hoắc Dữ Xuyên chợt có linh cảm không lành, "Hoắc Minh Triết!"

Nhưng đã quá muộn, chỉ nghe Hoắc Minh Triết cười nói: "Nó thích em đấy."
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
23. Vui lên đi


Trong khoảnh khắc, đầu óc Lâm Miểu như đứng máy, bị một đống bột nhão lấp kín, không cách nào suy nghĩ, chỉ còn câu "Nó thích em đấy" của Hoắc Minh Triết văng vẳng bên tai.Cậu đờ đẫn để mặc Hoắc Dữ Xuyên kéo mình ra khỏi đại sảnh khách sạn, cứ như quên mất cách nói chuyện, lắp bắp hỏi: "Anh ấy nói...... ai thích tớ vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên dừng chân lại rồi quay đầu nhìn cậu, bàn tay siết chặt nhưng trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào.

Hắn đến gần một bước, nhìn chằm chằm người trước mắt rồi hỏi: "Cậu nghĩ xem?"

Tim Lâm Miểu đột nhiên đập loạn, đụng vào lồng ngực cậu, gò má nóng bừng, nóng đến nỗi đầu óc choáng váng.Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà chỉ thấy hoang mang bối rối, lập tức rút tay về."

Tớ......

Hoắc Dữ Xuyên, cậu......"

Lòng bàn tay Hoắc Dữ Xuyên trống rỗng, đôi mắt đang nhìn cậu chăm chú bỗng nhiên ảm đạm.

Hắn đút tay vào túi rồi thản nhiên nói: "Tớ còn thích dì Trần, thích Tiểu Trịnh nữa......

Sao, cậu không thích à?"

Nhịp tim Lâm Miểu từ từ chậm lại, khóe miệng hơi nhếch lên, ngẩn ngơ hỏi: "Là...... kiểu thích này sao?"

Hoắc Dữ Xuyên quay lưng đi ra ngoài, "Chứ còn kiểu nào nữa?"

Lâm Miểu rối bời, không tả được đây là cảm giác gì.

Cậu đi theo hỏi: "Vậy sao anh cậu nói đó là bí mật?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tại anh ta lên cơn thôi."

Sao lại mắng người ta chứ?

Lâm Miểu nhìn hắn, "Cậu đang giận à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không phải."

Nhưng nhìn hắn chẳng vui chút nào, Lâm Miểu nghĩ thầm, cứ như muốn đánh chết anh mình vậy.Tiểu Trịnh lái xe chờ bên ngoài.

Sau khi lên xe, Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhìn xe cộ và người đi đường qua lại ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.Lâm Miểu trầm tư một hồi, cảm thấy có lẽ phản ứng lúc nãy của mình làm hắn không vui, thích bạn bè và trưởng bối là điều hết sức bình thường, thế mà mình lại hoảng lên, Hoắc Dữ Xuyên là người sĩ diện, chắc hắn thẹn quá hóa giận thôi.Cậu nghĩ ngợi rồi chân thành nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ cũng thích cậu và Tiểu Trịnh lắm!"

Xe đột ngột thắng gấp làm Lâm Miểu hoảng hồn ôm chầm Hoắc Dữ Xuyên bên cạnh."

Xin lỗi," Tiểu Trịnh nói, "Run chân."

Hắn lái xe đi tiếp rồi nói: "Không cần đâu."

Lâm Miểu quên buông Hoắc Dữ Xuyên ra mà vẫn ôm hắn: "Sao cơ?"

Tiểu Trịnh vô cảm nói: "Không cần thích tôi đâu."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu hết sức tổn thương, "Thích như bạn ấy!"

Tiểu Trịnh liếc nhìn Hoắc Dữ Xuyên qua kính chiếu hậu rồi nói: "Đưa tiền là được rồi."

Lâm Miểu hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Sao anh ấy còn thích tiền hơn tớ nữa vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nói: "Vậy cậu ôm tiền đi."

Lâm Miểu chậm chạp buông hắn ra rồi dỗ dành: "Cậu vui lên đi mà."

Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên lạnh tanh: "Vui muốn chết luôn."

Lâm Miểu: "......"

Người này khó dỗ ghê.Họ đến một nhà hàng Nhật, Lâm Miểu thấy Hoắc Dữ Xuyên chẳng ăn bao nhiêu thì hỏi hắn không thích à?Hoắc Dữ Xuyên vừa nghe chữ "thích" đã lập tức nhíu mày, Lâm Miểu không hỏi nữa mà ân cần nói: "Chiều nay tớ về trường, ban đêm cậu ngủ ngon nhé."

Sau đó còn nói: "Ngủ không được thì về sớm chút đi."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, sắc mặt có vẻ khá hơn, khẽ "ừ" một tiếng.Đúng lúc này, một chàng trai nhuộm tóc xám đi tới cười hỏi Lâm Miểu: "Chào cậu, cho mình làm quen nhé?"

Trong miệng Lâm Miểu đang nhai sushi, lập tức quay sang nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi "ưm ưm" mấy tiếng.Chàng trai tóc xám lộ vẻ thất vọng, "Đây là bạn trai cậu à?"

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu vội vã lắc đầu, hai mắt chàng trai lại sáng lên, "Vậy cho tớ số điện thoại nhé?"

Hoắc Dữ Xuyên trầm mặc bưng trà lên uống.Lâm Miểu đột nhiên nổi cáu --- Chẳng phải Hoắc Dữ Xuyên nói không được cho người khác số điện thoại à?

Sao không từ chối giùm cậu chứ?

Trà uống ngon lắm đúng không?!Cậu nuốt sushi trong miệng rồi nói: "Không được."

Chàng trai vẫn chưa chịu thua, "Làm quen thôi mà, biết đâu có duyên cũng nên, mình ở gần đây......"

Lâm Miểu ụp nồi cho Hoắc Dữ Xuyên, "Anh ấy không cho."

Chàng trai nở nụ cười, "Anh ta có phải bạn trai cậu đâu mà quản nhiều thế."

Lâm Miểu dọa hắn: "Nhưng anh ấy là chồng tôi."

Chàng trai: "......"

"Vậy à," chàng trai ngượng ngùng nói, "Làm phiền rồi, hai người cứ từ từ ăn nhé."

Chàng trai tóc xám vừa đi thì Hoắc Dữ Xuyên che miệng ho sặc sụa như sắp chết, "Khụ khụ khụ......"

Lâm Miểu giật nảy mình, vội vàng vỗ lưng hắn, "Cậu không sao chứ?

Bị sặc à?"

Hoắc Dữ Xuyên ho một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Mắt hắn hơi đỏ lên, khi ngẩng đầu nhìn Lâm Miểu, trong mắt hắn chứa đựng một cảm xúc mà cậu không thể hiểu được.Hắn khàn khàn hỏi, "Tớ là chồng cậu à?"

Gò má Lâm Miểu nóng ran, "Ai bảo cậu xem náo nhiệt làm gì, tại tớ sợ người kia không chịu đi chứ bộ."

Cậu ăn hai miếng sushi rồi nói tiếp: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ không thích nam đâu."

Nói xong lại lẩm bẩm thêm một câu, "Ý là thích kiểu kia chứ không phải thích như bạn bè."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn chằm chằm quai hàm phồng lên của cậu, "Chắc không?"

"Chắc chứ," Lâm Miểu nói, "Từ nhỏ đến lớn tớ chưa bao giờ thích con trai cả."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy cậu từng thích con gái rồi à?"

Lâm Miểu sững sờ, "Hình như...... cũng không có."

Hoắc Dữ Xuyên: "Nói vậy nghĩa là cậu không thích người rồi."

Lâm Miểu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
24. Thật sự không ngủ được sao


Giờ Lâm Miểu mới nhận ra lời Hoắc Dữ Xuyên nói hình như cũng có lý.Chẳng lẽ mình thật sự là một người lạnh lùng vô tình sao?Nhưng nghĩ một hồi cậu lại thấy không đúng, "Biết đâu tớ vẫn chưa gặp được người mình thích thì sao?"

Hoắc Dữ Xuyên hỏi khẽ, "Vậy sao cậu biết chắc mình không thích nam?"

Lâm Miểu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trầm ngâm hỏi: "Chẳng lẽ tớ phải cho mấy anh chàng kia một cơ hội sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

"Mấy anh chàng?"

Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nói, "Nhiều quá nhỉ."

Lâm Miểu cúi đầu ăn cơm, lẩm bẩm nói: "Tớ cũng chẳng biết nữa, hình như hầu hết người tỏ tình với tớ đều là nam cả."

Cậu nhớ lại: "Hồi năm nhất lớp trưởng bên cạnh tỏ tình với tớ, tớ nói mình không thích nam, cậu ta bảo tớ nói dối."

Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên trầm xuống, "Lớp trưởng bên cạnh?"

"Đúng vậy," Lâm Miểu nói, "Lúc đó cậu ta thường xuyên mua cơm cho tớ, nhiệt tình lắm, quan tâm lớp tớ hơn cả lớp trưởng, tớ còn khen cậu ấy là người tốt nữa."

Thật là một từ quen thuộc, Hoắc Dữ Xuyên nghĩ, lúc trước hắn trả nợ giùm cha Lâm Miểu, cậu cũng khen hắn là người tốt.Có lẽ hắn chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một "người tốt" nhiệt tình mà thôi."

Một buổi chiều nọ," Lâm Miểu kể, "Cậu ta đột nhiên chặn tớ ở phòng vệ sinh rồi nói thích tớ."

Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày, "Rồi sao?"

"Tớ nói mình không thích nam," Lâm Miểu bỗng nhiên không ăn được nữa, "Cậu ta tức giận bảo tớ nói dối, tớ cười với cậu ta bao nhiêu lần mà sao không thích cậu ta được chứ."

Hoắc Dữ Xuyên thấy lông mày cậu trĩu xuống thì định đưa tay xoa, nhưng sau đó lại thôi.Hắn chưa kịp mở miệng thì nghe Lâm Miểu tức giận nói: "Đồ khùng, bộ tớ không được cười hay sao?

Chẳng lẽ mỗi ngày mở mắt ra phải khóc à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

"Tớ đá cậu ta một cú rồi nhốt cậu ta trong toilet luôn."

Lâm Miểu gắp một lát cá hồi bỏ vào miệng, "Sau đó tớ tránh mặt cậu ta, dù có vô tình gặp phải cũng không dám cười, Tưởng Nhạc Minh còn tưởng tớ có thù với cậu ta nữa."

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì mà chỉ gọi thêm cho cậu một đĩa sashimi.

Buổi chiều Lâm Miểu về trường, ban đêm làm xong bài tập nhóm đã gần 12 giờ.Cậu nằm trên giường, cứ tưởng sẽ buồn ngủ lắm, nhưng trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được.Cậu băn khoăn nghĩ chẳng lẽ bệnh mất ngủ của Hoắc Dữ Xuyên cũng lây à?Cậu mò lấy điện thoại đầu giường rồi vô thức mở tấm ảnh mình chụp Hoắc Dữ Xuyên chiều nay.Tâm trạng Hoắc Dữ Xuyên có vẻ không vui, thấy Lâm Miểu giơ điện thoại lên thì ngẩng đầu nhìn cậu.

Sống mũi hắn cao vút, khuôn mặt góc cạnh, chỉ có khóe miệng hơi trĩu xuống, sắc mặt không tốt lắm.Lâm Miểu cho hắn xem ảnh rồi nói: "Hoắc Dữ Xuyên, nhìn cậu kìa, cứ như người ta nợ cậu nhiều tiền lắm vậy."

Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng phải cậu nợ tớ nhiều tiền lắm sao?"

Lâm Miểu yên lặng ngậm miệng rồi ngẩng đầu nhìn trời.Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng ngáy của bạn cùng phòng.

Lâm Miểu nhìn ảnh chụp một lát rồi nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu ngủ được không?"

Hoắc Dữ Xuyên trả lời rất nhanh: "Sao chưa ngủ nữa?"

Lâm Miểu nói: "Chắc bị cậu lây bệnh rồi."

Lâm Miểu cứ tưởng Hoắc Dữ Xuyên sẽ áy náy, ai ngờ hắn trả lời: "Hay tại ăn no quá?"

Lâm Miểu: "......"

"Tớ ham ăn ham ngủ lắm đúng không?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Như vậy không tốt à?"

Lâm Miểu: "Giống heo lắm!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không đâu."

Lâm Miểu vừa hơi nguôi giận thì thấy hắn nhắn tiếp: "Heo đâu biết xài điện thoại."

Lâm Miểu tức chết, "Tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa!"

Nhắn xong cậu ném điện thoại sang một bên rồi trùm chăn ngủ.Chốc lát sau lại thò tay ra khỏi chăn tìm điện thoại mình vừa ném đi.Cậu bật màn hình lên, trên đó hiện ra tin nhắn cuối cùng mà Hoắc Dữ Xuyên gửi tới."

Ngủ sớm chút đi."

Lâm Miểu hừ một tiếng rồi ôm chăn ngủ.Sáng thứ Ba, Lâm Miểu đang ở trong lớp thì điện thoại sáng lên.Cậu lấy ra xem, trông thấy tin nhắn của Hoắc Dữ Xuyên."

Trưa nay đến công ty ăn nhé."

Hai mắt Lâm Miểu sáng lên, "Cậu sắp về rồi hả?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ."

Lâm Miểu vui vẻ nói: "Tớ muốn ăn bánh kem nữa!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Lên máy bay, tắt máy đây."

Lâm Miểu: "Cậu thấy rồi mà!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Mù rồi."

Buổi sáng Lâm Miểu chỉ học một tiết, sau khi tan học thì đi thẳng tới công ty Hoắc Dữ Xuyên.Cậu nghĩ chắc mấy ngày qua Hoắc Dữ Xuyên ngủ không ngon, trưa nay phải ngủ bù mới được.Lâm Miểu đến văn phòng Hoắc Dữ Xuyên, hắn và Tiểu Trịnh vẫn chưa về.Cậu ngồi trên sofa ôn lại bài học sáng nay, đột nhiên nghe thấy một tiếng "xoảng" trong phòng bên cạnh, tiếp theo là tiếng la thất thanh của dì tạp vụ.Bên cạnh là phòng Tiểu Trịnh, Lâm Miểu vội vàng chạy qua xem, trông thấy bình thủy tinh đựng cây thủy sinh trên bàn đã bị vỡ, nước đổ lênh láng khắp bàn.

Dì tạp vụ hoảng hốt dọn dẹp hồ sơ trên bàn rồi sốt ruột giải thích, "Dì chỉ định thay nước thôi......

Ôi, ướt hết rồi, làm sao bây giờ?"

Lâm Miểu vội vàng phụ bà dọn dẹp giấy tờ trên bàn.Cũng may dọn kịp nên chỉ có mấy hồ sơ dính nước.

Dì tạp vụ hấp tấp đem đi phơi, chỉ mong không phải là tài liệu quan trọng.Lâm Miểu an ủi bà mấy câu rồi lau sạch nước trên bàn.

Sau khi dọn dẹp xong, cậu kiểm tra lại xem còn tài liệu nào bị ướt không, thoáng thấy trong đống giấy tờ vừa dọn sang một bên có một quyển sổ ghi "Những điểm chính của kế hoạch mất ngủ".Mất ngủ?

Lâm Miểu không khỏi thắc mắc, nói về Hoắc Dữ Xuyên sao?Cậu vô thức lật ra trang đầu tiên.Hoắc tổng nói tự dưng mình hơi buồn ngủ.Chờ Hoắc tổng ngủ mới xuất hiện.Lời thoại chính: "Ồ, lâu lắm rồi chưa thấy Hoắc tổng ngủ ngon như vậy."

Gọi cho bác sĩ hủy lịch hẹn.Trên sổ chỉ có mấy dòng chữ ngắn ngủi nhưng lại làm Lâm Miểu sững sờ.Cậu lật sang trang tiếp theo.Ngồi chờ ngoài cổng trường, giả bộ tình cờ gặp.Hoắc tổng lại ngủ.Lời thoại chính: "Ba ngày rồi Hoắc tổng chưa ngủ."(Không biết nói gì thì nói "Chà, thần kỳ thật.")Trang kế tiếp.Ngồi chờ ngoài trường, ký hợp đồng.Lời thoại chính: "Hai ngày nay Hoắc tổng đều bị mất ngủ."

"Có tác dụng giúp ngủ ngon."(Đọc hợp đồng, chỗ nào không hiểu thì nói hỏi Hoắc tổng.)(Hai mươi năm đúng là hơi điên thật.)......Thang máy "ting" một tiếng, Hoắc Dữ Xuyên xách bánh kem đi ra.Hắn đi ngang văn phòng Tiểu Trịnh, thấy Lâm Miểu đứng quay lưng về phía mình.Hắn gõ cửa một cái, "Sao cậu lại ở đây?"

Lâm Miểu nắm chặt quyển sổ trong tay, khi quay đầu lại khóe mắt hơi đỏ lên.Cậu há to miệng, cổ họng nghẹn ứ.Cậu hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu thật sự không ngủ được sao?"

-----Miểu: Đồ lừa đảo!
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
25. Đều là gạt tớ


Tiểu Trịnh lái xe vào bãi, lúc lên lầu trông thấy Hoắc Dữ Xuyên xách bánh kem đứng im trước cửa phòng làm việc của mình.Hắn đi tới, nhìn thấy Lâm Miểu đứng trước bàn mình, trong tay cầm quyển sổ nhìn rất quen, đôi mắt đỏ hoe trừng Hoắc Dữ Xuyên.Tiểu Trịnh sững sờ hai giây, sau khi kịp phản ứng thì giống như robot bị chập mạch, "À......"

Hoắc Dữ Xuyên không nhìn hắn mà chỉ nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lâm Miểu rồi nói: "Anh ra ngoài trước đi."

Tiểu Trịnh lập tức quay lưng đi.Hoắc Dữ Xuyên đến gần, rút quyển sổ ra khỏi bàn tay nắm chặt của Lâm Miểu rồi lật xem từng trang.Sống mũi Lâm Miểu cay xè, cắn môi hỏi: "Cậu nói không ngủ được cũng là gạt tớ đúng không?!"

Hoắc Dữ Xuyên gập sổ lại, cụp mắt nói khẽ: "Ừ."

Sống mũi Lâm Miểu càng cay hơn, nhớ lại ngày họ trùng phùng, Hoắc Dữ Xuyên dựa vào vai cậu, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, nhớ tiếng hít thở mỗi đêm ôm nhau ngủ, còn có đêm thứ Sáu hôm đó, mình sợ Hoắc Dữ Xuyên mất ngủ nên ngốc nghếch chạy tới khách sạn......Rõ ràng Hoắc Dữ Xuyên có mình hay không cũng vẫn ngủ ngon, nhưng mình lại bị vài ba câu nói của hắn lừa gạt, hệt như một thằng hề lố bịch.Chỉ trách mình quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi Hoắc Dữ Xuyên nói gì cũng tin, ngay cả lý do "làm gối ôm trợ ngủ" hoang đường như vậy cũng chưa từng hoài nghi, còn tự thuyết phục mình trên đời có đủ thứ bệnh lạ, tin Hoắc Dữ Xuyên không lừa mình."

Sao lại gạt tớ?!

Vui lắm đúng không?!"

Lâm Miểu hệt như chú báo con bị chọc tức, lồng ngực phập phồng mạnh nhưng vẻ mặt lại bi thương như sắp khóc.Hoắc Dữ Xuyên chậm chạp giơ tay lên, muốn chạm vào mặt Lâm Miểu nhưng bị cậu hất ra.Bánh kem trắng muốt rơi xuống sàn nhà, hoa văn tinh xảo lập tức nhão nhoét.Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu nhìn một lúc lâu mới khàn khàn nói, "Lâm Miểu, tớ không ngớ ngẩn vậy đâu."

Hắn nói: "Tớ chỉ muốn cậu......

ở bên tớ thôi."

"Chẳng phải cậu luôn hỏi người tớ thích là ai sao?"

Hắn ngước mắt lên, hai tay chống trên mặt bàn sau lưng Lâm Miểu, nhốt cậu cạnh bàn, "Lâm Miểu, không ai ôm bạn thân ngủ đâu."

Lưng Lâm Miểu dựa vào mép bàn, bên tai lại vang lên câu "Nó thích em đấy" của Hoắc Minh Triết, hệt như nham thạch nóng hổi tưới lên tim cậu.Cậu thở dồn dập, "Cậu......"

Hoắc Dữ Xuyên từ từ áp sát, "Tớ nói chưa từng hôn người khác cũng là thật."

"Tớ chưa bao giờ thích người khác cả," giọng nói trầm thấp truyền vào màng nhĩ Lâm Miểu, cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên nói, "Vẫn luôn là cậu, chỉ có cậu thôi."

Đôi môi ấm áp phủ lên khiến suy nghĩ của Lâm Miểu bỗng nhiên đứt đoạn, lòng bàn tay nắm chặt mép bàn, trong đầu mơ hồ hiện ra đêm đó ở khách sạn, sau khi Hoắc Dữ Xuyên thức giấc cũng chồm tới như vậy, hơi thở quen thuộc bao trùm......Sau đó Hoắc Dữ Xuyên bảo cậu rằng mình ngứa miệng.Lâm Miểu đột ngột đẩy Hoắc Dữ Xuyên ra, "Thích thì có thể gạt người sao?"

Cậu nức nở nói: "Tớ ghét nhất là bị người khác lừa!"

Lâm Kiến Hưng ôm bình giữ nhiệt vừa đi vừa hát trong đại sảnh, đột nhiên thấy Lâm Miểu đeo ba lô chạy ào ra khỏi thang máy như đạn bắn."

Con trai?"

Lâm Kiến Hưng khó hiểu --- Có chuyện gì vậy?

Thi chạy với ai à?Hoắc Dữ Xuyên đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn Lâm Miểu chạy ra cổng công ty rồi biến mất ở góc đường.Cũng không phải hắn muốn viện cớ mất ngủ ngay từ đầu.

Thời gian đó công ty gặp một vài trục trặc, hắn thật sự mất ngủ mấy ngày liền, ngay khi thấy Lâm Miểu ở bệnh viện, cảm giác mệt rã rời lập tức dâng lên.Hắn chỉ muốn ngủ một giấc bên cậu mà thôi.Từ khi có trí nhớ, Hoắc Dữ Xuyên đã biết mình là con rơi.

Bọn trẻ xung quanh đều chế giễu hắn, khinh thường hắn, nói hắn không có cha, nói mẹ hắn quyến rũ đàn ông, cướp chồng người khác.Mẹ hắn lại nói cha hắn rất giàu, sẽ sớm đón họ về nhà, ngày qua ngày ôm ấp giấc mộng chim sẻ biến thành phượng hoàng.Nhưng một năm rồi lại một năm trôi qua, người gọi là cha kia chưa bao giờ đến thăm hắn.Mẹ hắn mải mê đắm chìm trong ảo tưởng về cha hắn nên cũng chẳng ngó ngàng gì đến hắn.Thế là lúc nhỏ Hoắc Dữ Xuyên trốn học, đánh nhau......

Hắn tránh xa mọi người, vào lớp chỉ toàn ngủ gật.Lên lớp sáu, hắn đi học ở thị trấn.

Thật ra cuộc sống cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ chuyển từ đi bộ sang đạp xe đi học mà thôi.Cho đến một buổi trưa, hắn đang nằm bò ra bàn ngủ thì một nam sinh ôm chồng vở bài tập đi tới, lắp bắp gọi hắn: "Bạn, bạn ơi, nộp bài tập đi."

Hắn bực bội mở mắt ra, trông thấy nam sinh kia có nước da trắng trẻo, đồng phục sạch sẽ, cổ áo cài kín, có lẽ đây chính là kiểu học sinh gương mẫu mà thầy cô thích.Không giống hắn, nút áo bị đứt làm cổ áo hở rộng.Hắn nhớ đây là lớp phó học tập của lớp mình, hình như tên là......

Lâm Miểu.Hắn hiểu tại sao cậu cà lăm, bởi vì mọi người trong lớp đều sợ hắn hoặc ghét hắn, chẳng ai chủ động bắt chuyện với hắn cả.Hoắc Dữ Xuyên quay đầu ngủ tiếp, "Không có."

Lâm Miểu ngơ ngác hỏi: "Sao lại không có?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Đốt rồi."

Lâm Miểu càng ngơ ngác hơn, "Ơ, nhưng phải nộp......"

Hoắc Dữ Xuyên nhắm mắt ngủ, không thèm để ý tới cậu.Một lát sau, tiếng bước chân đi xa, chắc cậu đã bỏ đi.Chẳng bao lâu sau, Hoắc Dữ Xuyên bị ai đó khều vai.Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Lâm Miểu cầm một quyển vở bài tập mới đưa cho mình, "Tớ xin thầy đó, cậu làm bài đi."

Cậu nghiêm túc đề nghị, "Đừng đốt nữa nha."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Lo chuyện bao đồng.Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nói: "Không biết làm."

Dường như Lâm Miểu đã lường trước hắn ngủ cả ngày không nghe giảng nên lại lấy từ sau lưng ra một quyển vở khác, đôi mắt sáng lấp lánh: "Vậy tớ cho cậu mượn vở ghi bài nhé, tớ chép kỹ lắm."

Bìa vở in hình một chú chó tai dài, nhìn hết sức trẻ con.Hoắc Dữ Xuyên lại nằm xuống, không muốn nói chuyện.Nhưng người bên cạnh vẫn chưa chịu thua mà lẩm bẩm: "Không làm bài sẽ bị thầy mắng đó."

Hoắc Dữ Xuyên nổi quạu, "Thầy mắng tôi thì mắc mớ gì tới cậu?"

Lâm Miểu do dự một lát rồi xích lại gần hắn thì thầm: "Mỗi lần cậu bị thầy mắng xong đều gục đầu xuống bàn, có phải đang khóc thầm không vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hai giây sau, Lâm Miểu thấy Hoắc Dữ Xuyên lấy một tờ giấy, viết xoẹt xoẹt mấy chữ rồi dằn mạnh trước mặt cậu, nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt bực bội.Lâm Miểu nhìn kỹ, thấy trên giấy viết: "Cậu mà không đi thì tôi đánh cậu khóc đấy."

Lâm Miểu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
26. Tớ muốn tuyệt giao với cậu


Hôm đó sau khi bị Hoắc Dữ Xuyên dằn mặt, Lâm Miểu ôm vở bài tập ủ rũ bỏ đi.Cậu không giục Hoắc Dữ Xuyên nộp bài tập nữa, nhưng thỉnh thoảng đi ngang qua lại ngập ngừng một hồi, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại sợ Hoắc Dữ Xuyên đánh mình.Chiều thứ Tư trời đổ mưa, đến lúc tan học vẫn chưa tạnh nhưng đã nhỏ đi nhiều, lâm râm rả rích.Hoắc Dữ Xuyên chẳng buồn quan tâm, hắn đã từng dầm mưa tầm tã, mưa này đâu nhằm nhò gì.Hắn đạp xe dưới mưa, nước mưa hắt vào mặt hơi lạnh.Khi băng qua rừng cây, hắn trông thấy lớp phó học tập đáng ghét kia cầm một cây dù to màu xanh đậm, đi ven đường hệt như cây nấm di động."

Cây nấm" bỗng nhiên quay đầu lại, vừa đi vừa nhìn hắn.Hoắc Dữ Xuyên không để ý tới cậu mà tăng tốc chạy vụt qua.Sau đó hắn nghe thấy Lâm Miểu kêu lên một tiếng.Hoắc Dữ Xuyên dừng xe rồi quay đầu lại, trông thấy Lâm Miểu ngồi thụp xuống đất, cây dù xanh đậm nằm chỏng chơ bên cạnh.Đi không nhìn đường, không ngã mới là lạ."

Ui da......"

Lâm Miểu xuýt xoa xắn quần lên, để lộ vết trầy rướm máu trên đầu gối.Cậu sụt sịt ngẩng đầu lên, đối mặt với Hoắc Dữ Xuyên cách đó không xa.Im lặng một hồi, Lâm Miểu nói: "Đau quá."

"Có hỏi cậu đâu."

Hoắc Dữ Xuyên phũ phàng đạp xe đi."

Hoắc Dữ Xuyên......"

Người phía sau sốt ruột gọi hắn.Thấy Hoắc Dữ Xuyên đạp xe đi, Lâm Miểu đành phải tự nhặt dù rồi thổi thổi vết thương trên đầu gối.Cậu chưa kịp đứng lên thì nghe thấy tiếng leng keng, chiếc xe đạp quen thuộc dừng lại trước mặt.Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nói: "Lên đây."

Hai mắt Lâm Miểu sáng ngời, cầm dù leo lên yên sau của hắn rồi vui vẻ nói: "Cảm ơn nha."

Hoắc Dữ Xuyên thờ ơ đạp xe đi.Cây dù to trên đầu nghiêng tới trước để ngăn mưa phùn hắt vào mặt hắn.Hắn chở người đến tiệm thuốc gần đó rồi vào mua cồn, tăm bông và băng cá nhân, sau khi ra thì ném cho Lâm Miểu.Lâm Miểu nhìn túi đồ trong ngực rồi lại nhìn Hoắc Dữ Xuyên, ngơ ngác hỏi: "Tớ tự làm hả?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Sao, không có tay à?"

Lâm Miểu chép miệng: "Được rồi."

Cậu ngồi xuống bậc thềm gần đó, mở nắp chai cồn rồi nhúng tăm bông vào, sau đó nhắm mắt bôi lên đầu gối, còn chưa chạm vào vết thương đã xuýt xoa, kết quả toàn bôi lệch ra ngoài.Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên bất lực giành lấy đồ từ tay cậu, sát trùng vết thương rồi dán hai miếng băng cá nhân.Lâm Miểu không dám nhìn vết thương nên đành phải nhìn Hoắc Dữ Xuyên, sau khi đếm lông mi hai lần thì thấy Hoắc Dữ Xuyên đứng lên nói: "Xong rồi."

Lâm Miểu nói "cảm ơn", tự giác ngồi lên yên sau xe đạp.Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhìn cậu.Lâm Miểu không hiểu ánh mắt hắn, thành thật khai báo địa chỉ: "Nhà tớ ở gần công viên, thả tớ xuống đó là được rồi."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu mấy giây rồi xụ mặt leo lên xe.Sáng hôm sau, Hoắc Dữ Xuyên vừa đến lớp thì Lâm Miểu đi tới đưa cho hắn một ổ bánh mì ngọt thơm lừng."

Cảm ơn cậu vì chuyện hôm qua nhé," Lâm Miểu nói, "Cái này cho cậu nè."

Hoắc Dữ Xuyên không nhận mà kéo ghế ngồi xuống, "Thôi khỏi."

Lâm Miểu: "Bánh này ngon lắm đó."

Hoắc Dữ Xuyên: "Không ăn."

Lâm Miểu thấy hắn không chịu cầm thì chìa tay kia ra, "Vậy cậu uống sữa đi."

Hoắc Dữ Xuyên nói thẳng: "Không ăn sáng."

"Hả?"

Lâm Miểu ngơ ngác hỏi, "Sao thế?"

Không đói à?Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà nằm bò ra bàn ngủ.Người bên cạnh do dự đặt thứ gì đó lên bàn rồi bỏ đi.Hoắc Dữ Xuyên nghiêng đầu mở mắt ra, trông thấy hộp sữa kia lặng lẽ nằm trên bàn.Hắn đã quên mình bắt đầu bỏ bữa sáng từ lúc nào.

Mỗi sáng hắn ra cửa, mẹ hắn vẫn chưa dậy hoặc chưa về.

Tiền ăn cũng là nhớ thì cho, quên thì thôi.Thế là từ đó trở đi Hoắc Dữ Xuyên không ăn sáng, một ngày hai bữa cũng vẫn cao lớn phổng phao.Nhưng hôm qua phải mua cồn và băng cá nhân nên tối nay hết tiền ăn cơm.Hắn bỏ hộp sữa trên bàn vào hộc chứ không uống.Từ đó về sau, mỗi sáng Lâm Miểu đều cho hắn một hộp sữa, hắn không lấy thì cậu để trên bàn rồi chạy mất.Sữa trong hộc bàn ngày càng nhiều, ngổn ngang lộn xộn chất thành đống.Một buổi sáng nọ, Hoắc Dữ Xuyên vào lớp từ cửa sau, trông thấy Lâm Miểu cầm hộp sữa đứng trước bàn mình nhìn chằm chằm gì đó, vẻ mặt không vui lắm.Hình như trên bàn viết chữ.Có lẽ ai đó lại viết lên bàn hắn "con rơi", "vô liêm sỉ", cũng chẳng có gì lạ.Hắn quen rồi.Hắn đang định vào lớp thì thấy Lâm Miểu đặt sữa cạnh bàn rồi tức giận lau sạch mặt bàn, hai tay dính đầy phấn, cậu chạy lên bục giảng lấy khăn bàn lau, lau xong lại chạy đi rửa tay.Hoắc Dữ Xuyên đi tới, đặt ba lô xuống rồi trầm mặc nhìn hộp sữa kia.Hồi lâu sau, hắn cầm hộp sữa lên, gỡ ống hút ra, lần đầu tiên uống sữa Lâm Miểu tặng.Mùa hè luôn oi bức nhiều mưa.

Giờ tan học, Hoắc Dữ Xuyên nhìn lên bầu trời vần vũ, đang định lao vào màn mưa thì đột nhiên bị ai đó kéo áo.Lâm Miểu ôm cây dù đứng phía sau, nhìn hắn nói: "Dù của tớ to lắm."

Hai phút sau, Hoắc Dữ Xuyên đạp xe, Lâm Miểu ngồi sau cầm dù che cho hai người.Hoắc Dữ Xuyên chở cậu về nhà trước, Lâm Miểu đưa dù cho hắn rồi bảo hắn chờ một lát, "Cậu vừa đạp xe vừa cầm dù nguy hiểm lắm, để tớ lấy áo mưa cho cậu."

Cậu chạy bịch bịch lên lầu, chốc lát sau lại chạy xuống đưa áo mưa cho Hoắc Dữ Xuyên.Hoắc Dữ Xuyên nhìn thoáng qua, áo mưa kia màu trắng mờ, phía trên in hình vịt vàng.Hoắc Dữ Xuyên cạn lời, "Không cần đâu."

"Sao thế?"

Lâm Miểu khó hiểu, "Mưa càng lúc càng to, cậu mà không mặc thì sẽ bị ướt đấy."

Hoắc Dữ Xuyên: "Nhìn trẻ con quá."

Lâm Miểu: "Dễ thương lắm mà."

Hoắc Dữ Xuyên: "Có chết cũng không mặc."

Lâm Miểu: "Mặc đi......"

Hai người giằng co dưới lầu hơn nửa ngày, cuối cùng mưa tạnh, Hoắc Dữ Xuyên đạp xe đi.Dường như Lâm Miểu chẳng sợ Hoắc Dữ Xuyên chút nào, vì lười đi bộ nên thỉnh thoảng lại đi ké xe đạp của Hoắc Dữ Xuyên về nhà.Có lẽ đi xe người ta hoài cũng ngại nên cậu bắt đầu đốc thúc Hoắc Dữ Xuyên làm bài tập.Cậu cầm quyển vở bài tập lần trước lên rồi nài nỉ, "Cậu làm bài đi mà, Hoắc Dữ Xuyên......"

Hoắc Dữ Xuyên vùi mặt vào cánh tay, "Nhiều chuyện quá."

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Tại tớ không muốn cậu bị thầy mắng thôi."

Hoắc Dữ Xuyên hé mắt nhìn cậu một hồi, rốt cuộc cầm lấy vở bài tập trong tay cậu rồi lật ra trang đầu tiên.Lâm Miểu cười tít mắt, đang định dạy hắn thì thấy hắn trầm ngâm nhìn đề bài giây lát, sau đó viết lời giải chính xác.Lâm Miểu thảng thốt, "Cậu cũng biết làm à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tàm tạm thôi."

Lâm Miểu không thể tin được, "Chẳng phải cậu ngủ suốt ngày sao?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Bài này có gì khó đâu."

Lâm Miểu: "......"

Tớ phải liều mạng với mấy người thông minh như cậu."

Bài này thì không biết."

Hoắc Dữ Xuyên dừng bút rồi nói.Lúc này Lâm Miểu mới tìm lại chút tự tôn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh rồi giảng cho hắn như thầy giáo tí hon.Họ ngồi sát cửa sổ nên rất sáng, thậm chí khi Hoắc Dữ Xuyên ngước mắt lên có thể nhìn thấy lông tơ li ti trên mặt Lâm Miểu trong ánh nắng dìu dịu."

Làm vậy sẽ cho ra đáp án......"

Lâm Miểu thấy Hoắc Dữ Xuyên không phản ứng thì hỏi, "Hiểu chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên dời mắt đi rồi "ừ" một tiếng.Sau khi tan học trong lớp không có ai, chỉ còn tiếng giảng bài của Lâm Miểu.Hoắc Dữ Xuyên chợt cảm thấy đi học cũng rất vui.Mặc dù vẫn có nhiều người không thích hắn, mặc dù mùa hè vẫn oi bức ẩm ướt......Điện thoại "ting ting" mấy lần, Hoắc Dữ Xuyên mê man mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên bàn làm việc ngủ thiếp đi.Hắn cầm điện thoại lên, nhìn thấy mấy tin nhắn Tưởng Nhạc Minh gửi tới."

Xuyên ca, cậu cãi nhau với Miểu của bọn tớ à?"

"Sau khi về cậu ấy luôn miệng nói cậu là đồ lừa đảo."

"Giờ mắng mệt rồi, đang bực bội xem điện thoại nè."

Đính kèm bên dưới là bức ảnh chụp trộm từ sau lưng Lâm Miểu.Giường trong ký túc xá thuộc kiểu giường trên bàn dưới, Lâm Miểu đang ngồi trên ghế dưới giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại.Hoắc Dữ Xuyên phóng to ảnh chụp, phát hiện trên điện thoại của Lâm Miểu cũng có một bức ảnh --- Là ảnh cậu chụp hắn trước khi rời thành phố C hôm Chủ Nhật.

Điện thoại lại "ting" một tiếng, tin nhắn của Lâm Miểu hiện ra, lời lẽ hết sức hùng hổ, "Tớ muốn tuyệt giao với cậu!"

Hoắc Dữ Xuyên vuốt ve bức ảnh kia rồi khẽ mỉm cười.Hắn trả lời: "Tuyệt giao là tư thế gì?

Không biết."

Lâm Miểu trong phòng ngủ: "......"

-------Thế là Hoắc tổng từ đồ lừa gạt thăng cấp thành đồ biến thái!
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
27. Vậy thì làm gì?


Lâm Miểu sửng sốt hồi lâu mới hiểu được ý nghĩa của câu này, mặt lập tức đỏ bừng, "Cậu biến thái!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không hiểu thì hỏi, vậy là biến thái à?"

Lâm Miểu còn lâu mới tin, "Cậu cố ý chứ gì!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Thế thì cậu đừng vạch trần tớ."

Lâm Miểu: "......"

Cậu không có chút liêm sỉ nào sao?!Lâm Miểu tức giận tắt điện thoại, không thèm nói chuyện với hắn nữa.

Nhưng khi yên tĩnh lại, trong đầu cậu lại hiện ra cảnh Hoắc Dữ Xuyên nhốt mình cạnh bàn rồi chồm tới gần, thốt ra từng chữ từng câu.Hắn nói: "Lâm Miểu, không ai ôm bạn thân ngủ đâu."

"Tớ nói chưa từng hôn người khác cũng là thật."

"Tớ chưa bao giờ thích người khác cả......

Vẫn luôn là cậu, chỉ có cậu thôi."

Vành tai Lâm Miểu nóng hổi, tim đập thình thịch, muốn giấu cũng không được, tựa như chỉ cần nghĩ tới chuyện Hoắc Dữ Xuyên thích mình thì cả người đều kỳ quái.Ồn ào quá, cậu hậm hực mắng tim mình --- Đập nhanh thế làm gì?!Đêm đó cậu ngủ không yên, lúc thì mơ thấy Hoắc Dữ Xuyên tỏ tình với mình, sau đó tim cậu nhảy lên một cái rồi vọt thẳng ra ngoài, đỏ chót, cậu sợ đến nỗi mở choàng mắt.Tỉnh lại mới biết chỉ mới nửa đêm nên đành phải ngủ tiếp.Sau đó lại mơ thấy Hoắc Dữ Xuyên nói "Thích cái bép, lừa cậu thôi".Lâm Miểu tức giận đạp giường một cái làm Tưởng Nhạc Minh ở giường bên cạnh co rúm lại, cứ tưởng có động đất.Ngày hôm sau, Lâm Miểu ngủ lơ mơ cả đêm vào lớp học, sau khi tan học cũng chẳng thiết ăn uống, nhờ Hà Duật mua giùm hộp cơm rồi về ký túc xá ngủ trước.Khi đến dưới lầu, cậu trông thấy Hoắc Dữ Xuyên mặc áo hoodie sáng màu và quần thể thao lần trước, khoanh tay dựa vào thân cây, nghe tiếng bước chân thì quay đầu sang rồi điềm tĩnh nhìn cậu.Lâm Miểu dừng lại, mấy giây sau vờ như không thấy hắn, đi thẳng vào ký túc xá.Hoắc Dữ Xuyên đi theo.Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, Lâm Miểu đột nhiên nói với chú gác cổng: "Chú ơi, có người lạ vào ký túc xá nè!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Chú gác cổng nghiêm mặt thò đầu ra nhìn Hoắc Dữ Xuyên từ trên xuống dưới, "Học khoa nào vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên chưa kịp lên tiếng thì Lâm Miểu đã chặn trước: "Cậu ấy không phải sinh viên trường này đâu, là đồ lừa đảo đó!"

Chú gác cổng càng cảnh giác hơn, "Không được chào hàng!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......

Cháu đâu phải lừa đảo."

Nhưng chú gác cổng từng gặp nhiều trường hợp như vậy nên thẳng thừng đuổi hắn ra ngoài: "Đi đi, tới chỗ khác mà chào hàng, sinh viên làm gì có tiền, có bao nhiêu đều mua đồ ăn hết rồi."

Lâm Miểu nhìn hắn bị bảo vệ đẩy ra, hừ một tiếng rồi chạy lên lầu, cứ như đã hết buồn ngủ.Nhưng ngày thứ ba Hoắc Dữ Xuyên lại tới.Lần này hắn mặc vest mang giày da, chải tóc tỉ mỉ, từ đầu đến chân nhìn hết sức sang trọng, lúc xuống xe với Tiểu Trịnh ở cổng trường làm mọi người trầm trồ xuýt xoa.Lâm Miểu vừa ra khỏi căng tin thì thấy Hoắc Dữ Xuyên xuất hiện từ trong đám đông, bước chân vững vàng, theo sau là Tiểu Trịnh, cứ như sắp nổi nhạc tổng tài bá đạo vậy.Lâm Miểu hừ một tiếng --- Làm màu!

Phung phí!Cậu lách qua đám đông rồi đuổi theo hỏi: "Cậu lại tới đây làm gì thế?"

Hoắc Dữ Xuyên đút tay vào túi, "Không được tới à?"

Lâm Miểu vẫn còn giận, "Tớ không tha thứ cho cậu đâu, cậu mau về đi."

Hoắc Dữ Xuyên ung dung nói: "Phải xem hiệu trưởng của các cậu có đồng ý không đã."

"Hiệu trưởng?"

Lâm Miểu hỏi, "Liên quan gì đến hiệu trưởng chứ?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tìm ông ấy quyên góp."

Đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng người reo lên: "Ôi, Hoắc tổng tới rồi!"

Lâm Miểu quay lại, trông thấy hiệu trưởng đi nhanh tới với nụ cười tươi tắn, nắm chặt tay Hoắc Dữ Xuyên lắc lắc, "Hoan nghênh hoan nghênh, xin mời......"

Lâm Miểu ngơ ngác nhìn Hoắc Dữ Xuyên được hiệu trưởng mời đi như báu vật quý hiếm.Nửa tiếng sau, cố vấn trường học gọi Lâm Miểu đến phòng hiệu trưởng một chuyến.Hai mắt Lâm Miểu tối sầm, trực giác mách bảo có chuyện không lành.Quả nhiên cậu vừa bước vào cửa thì hiệu trưởng đã vỗ vai cậu nói: "Chà, bạn học Lâm, thì ra em và Hoắc tổng là bạn học cũ, đúng là duyên phận mà!"

Sau đó quay sang nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Hoắc tổng quả là tuổi trẻ tài cao, hậu sinh khả úy!"

Ông khen ngợi hết lời, sau đó bảo Lâm Miểu dẫn Hoắc Dữ Xuyên đi tham quan một vòng, thưởng thức phong cảnh trong trường."

Dạ?"

Lâm Miểu không muốn đi nên kiếm cớ, "Em......

Em chưa phơi đồ nữa!"

Hiệu trưởng nhíu mày, "Phơi đồ sao quan trọng bằng Hoắc tổng được, để thầy bảo Tiểu Tôn phơi giùm cho."

Tiểu Tôn chính là cố vấn của trường Lâm Miểu.Lâm Miểu không dám nói tiếp nữa --- Mặc dù cậu rất muốn nói thà để quần áo mục nát trong máy giặt còn hơn.Tiểu Trịnh ở lại phòng hiệu trưởng bàn chuyện quyên góp, Hoắc Dữ Xuyên nhàn nhã theo Lâm Miểu xuống lầu, đi dạo bên hồ nhân tạo có hàng liễu rủ.Lâm Miểu đếm gạch dưới chân, nhịn không được hỏi: "Cậu góp bao nhiêu vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ hỏi: "Chừng nào về nhà?"

Lâm Miểu không đi nữa.

Cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi kiên quyết nói: "Tớ không về nữa đâu!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ sẽ quyên góp luôn tiền của cậu."

Lâm Miểu: "......"

Trời ạ, sao lại quên mất thẻ ngân hàng của mình còn ở chỗ Hoắc Dữ Xuyên chứ!"

Trả thẻ ngân hàng cho tớ!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không đem."

Lâm Miểu thúc giục: "Vậy cậu mau về lấy đi!"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên hỏi, "Cậu có về với tớ không?"

"Không," Lâm Miểu nhíu mày, "Đã bảo tớ muốn......"

Cậu định nói tuyệt giao nhưng lại sợ Hoắc Dữ Xuyên giả bộ không hiểu rồi nói lung tung, thế là sửa lại: "Tớ không muốn làm bạn với cậu nữa!"

"Vậy thì làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu, "Làm chồng nhé?"

Lâm Miểu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
28. Nhốt anh ta lại


Lâm Miểu há hốc mồm, khiếp sợ nhìn Hoắc Dữ Xuyên --- Chồng...... chồng gì chứ, không biết xấu hổ!Cậu không hiểu tại sao Hoắc Dữ Xuyên cứ như biến thành người khác, toàn nói mấy câu lưu manh."

Trước đây cậu đâu có như vậy!"

Hoắc Dữ Xuyên đến gần hơn rồi chậm rãi nói: "Tại trước đây tớ sợ dọa cậu chạy mất thôi."

Hắn nhìn sâu vào mắt Lâm Miểu, "Giờ thì...... cậu biết hết rồi, có chạy không?"

Tim Lâm Miểu hẫng đi một nhịp, đập thình thịch.

Cậu lúng túng quay mặt sang chỗ khác nói: "Cậu trả thẻ ngân hàng cho tớ đi."

"Cũng được," Hoắc Dữ Xuyên nhìn vành tai ửng đỏ của cậu, "Nhưng phải đáp ứng hai yêu cầu của tớ."

Lâm Miểu: "Yêu cầu gì?"

"Cái thứ nhất," Hoắc Dữ Xuyên chìa tay ra, "Đưa điện thoại cho tớ xem."

Lâm Miểu mờ mịt, "Cậu xem điện thoại tớ làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ hỏi, "Có cho không?"

Lâm Miểu đành phải lấy điện thoại ra mở khóa rồi đưa cho hắn.Hoắc Dữ Xuyên mở album, bức ảnh đầu tiên đập vào mắt là ảnh Lâm Miểu chụp hắn trước khi rời thành phố C hôm Chủ Nhật.Hắn kéo xuống dưới, cách mấy tấm lại có một tấm của hắn.Có ảnh chụp hắn ngái ngủ lúc sáng sớm, bởi vì hôm đó hắn chụp lén Lâm Miểu bị cậu thức dậy phát hiện.

Lâm Miểu nhìn mình tóc tai bù xù ngủ như heo trong ảnh, nói Hoắc Dữ Xuyên cố ý chụp xấu nên bắt hắn xóa đi.Hoắc Dữ Xuyên không xóa, thế là Lâm Miểu hậm hực bắt hắn giả bộ như mới ngủ dậy để mình chụp một tấm.Có ảnh chụp hắn ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu, Lâm Miểu nói lúc hắn làm việc nhìn hơi dữ.Còn có ảnh chụp hắn ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ, ngồi trên sofa xem laptop, mở cuộc họp video trong phòng làm việc......Hoắc Dữ Xuyên ngước mắt lên, giọng nói hơi khàn, "Chẳng phải cậu đòi tuyệt giao với tớ à, sao còn giữ hình tớ nữa?"

Lâm Miểu ngẩn ra một lát rồi đưa tay giành lại điện thoại, "Giờ tớ sẽ xóa ngay!"

"Không cho xóa."

Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt cổ tay cậu.Hắn nói: "Đây là yêu cầu thứ hai."

Trên đường đến trường, Hoắc Dữ Xuyên nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ, có cây cối, có bóng người, nhưng dường như chẳng níu giữ được gì.

Hắn tự nhủ nếu cậu thật sự ghét mình...... thì đừng ép buộc cậu nữa.Nhưng chỉ cần cậu hơi thích mình, chút xíu thôi là đủ rồi......Lâm Miểu thấy ánh mắt hắn thay đổi thì tò mò hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu sao vậy?"

"Không có gì," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Giữ ảnh lại đi, khi nào nhớ tớ thì lấy ra ngắm."

"Ai thèm nhớ cậu chứ," gò má Lâm Miểu nóng ran, "Dù tớ có nhớ dì Trần, nhớ Tiểu Trịnh thì cũng không nhớ cậu đâu!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Nhớ họ vô ích thôi."

Lâm Miểu cạn lời: "Nhớ cậu thì có ích chắc?"

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên nghiêm túc nói, "Tớ sẽ đến gặp cậu."

Mặt Lâm Miểu càng nóng hơn, hất tay hắn ra nói: "Thôi khỏi, trả thẻ ngân hàng cho tớ là được rồi."

Hoắc Dữ Xuyên ung dung nói: "Ngày mai đem tới cho cậu."

Lâm Miểu: "Mai cậu còn đến nữa à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Hiệu trưởng nói có thể tới nghe giảng."

Lâm Miểu: "......"

Dưới lầu tập đoàn Dư Thị, Hoắc Thành Đống và vệ sĩ ngồi xổm sau bồn hoa, lén lút nhìn những người ra vào tòa nhà như ăn trộm.

Vệ sĩ khuyên hắn: "Thiếu gia, hay là chúng ta về đi."

"Không được," Hoắc Thành Đống nhíu chặt mày, "Nếu không ký được hợp đồng thì Hoắc Dữ Xuyên không cho tôi làm giám đốc đâu!"

Vệ sĩ nghĩ nhà các anh và nhà họ Dư là kẻ thù không đội trời chung bao năm nay, đấu đá nhau đến chết trong lĩnh vực kinh doanh, ký được mới là lạ.

Lần trước cầm hợp đồng chưa đọc kỹ đã nhận lời ngay, giờ bị người ta đánh mấy trận còn ký cái quỷ gì nữa, ngồi đây cho muỗi chích nghe còn tạm được.

Cổng tòa nhà mở rộng, một bóng người cao gầy đi ra.

Anh đeo kính gọng bạc, vẻ mặt xanh xao, bộ dạng thất hồn lạc phách."

Lão Dư này đúng là không phải người, toàn bóc lột nhân viên thôi," Hoắc Thành Đống tặc lưỡi, "Cứ nhìn nhân viên kia mà xem, mặt xanh như tàu lá vậy."

Vệ sĩ hùa theo "Đúng đúng đúng, thật không phải người."

Trời ạ, còn phải ngồi tới bao giờ nữa đây......Hoắc Dữ Xuyên ở trường cho đến tối, ăn cơm ở căng tin rồi tiện đường đưa Lâm Miểu đến "Mạc Sắc".Đêm nay Lâm Miểu phải đi làm thêm."

Không cần đâu," Lâm Miểu từ chối, "Tớ tự đi được rồi."

Cậu đeo ba lô định đi tàu điện ngầm, nhưng bị Tiểu Trịnh chặn lại ở cổng trường."

Tiểu Lâm tiên sinh," Tiểu Trịnh nói như robot, "Mời lên xe."

"Tôi sẽ tự đi."

Lâm Miểu muốn đi vòng qua hắn nhưng đi đến đâu Tiểu Trịnh chặn đến đó.Hoắc Dữ Xuyên đi sau lưng Lâm Miểu, ung dung nói: "Không lên xe sẽ đến trễ đấy."

Lâm Miểu cả giận nói: "Tớ muốn đi tàu điện ngầm!"

"Tàu điện ngầm đông lắm," Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Lỡ bị đè bẹp chẳng ai đền đâu."

"Không," Lâm Miểu nói, "Tớ......"

Cậu chợt thấy cách đó không xa có hai cái bóng người quen thuộc, nhìn kỹ lại là Hạ Tòng Sơn đang lôi kéo thầy Dư, chẳng biết nói gì mà thầy Dư vùng ra rồi chạy mất."

Ê, khoan đã!"

Hạ Tòng Sơn bất lực nhìn người chạy xa, vừa quay đầu lại thì thấy Hoắc Dữ Xuyên và Lâm Miểu đứng cạnh xe, bốn con mắt nhìn mình chằm chằm.Hạ Tòng Sơn: "......"

Hạ Tòng Sơn đi tới xin quá giang, "Tiện đường mà, đi chung nhé."

Hoắc Dữ Xuyên phũ phàng cản hắn lại, "Nhân viên của anh đòi đi tàu điện ngầm kìa."

Hạ Tòng Sơn: "Thì đi đi."

Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nói: "Vậy anh cũng đi tàu đi."

Hạ Tòng Sơn lập tức quay sang nhìn Lâm Miểu, "Tiểu Lâm à, đi tàu điện ngầm đến trễ sẽ bị trừ lương đó."

Lâm Miểu: "......"

Cuối cùng Lâm Miểu không chịu ngồi chung với Hoắc Dữ Xuyên mà ngồi một mình ở ghế phụ, còn Hoắc Dữ Xuyên và Hạ Tòng Sơn ngồi ghế sau.Hạ Tòng Sơn vừa lên xe đã kể khổ với Hoắc Dữ Xuyên, "Tôi chỉ muốn đi theo nói chuyện với cậu ấy thôi mà, sao cậu ấy cứ gặp tôi lại bỏ chạy thế chứ?"

Hoắc Dữ Xuyên liếc hắn một cái, "Tại xấu quá chứ sao."

"Cậu mới xấu," Hạ Tòng Sơn bất mãn nói, "Ông đây đẹp trai nhất khu này đấy nhé!"

Hoắc Dữ Xuyên hời hợt nói: "Thế thì anh lợi hại thật."

Lúc đến cổng "Mạc Sắc", Hạ Tòng Sơn vẫn đang xoa cằm suy nghĩ, "Không thể để cậu ấy trốn tôi mãi được."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn Lâm Miểu xuống xe, buột miệng nói: "Vậy nhốt anh ta lại đi."

Hai mắt Hạ Tòng Sơn sáng lên, vẻ mặt hết sức mừng rỡ.Dư Cận Vãn chậm rãi đi bộ về nhà, ánh đèn đường vàng vọt làm bóng anh đổ dài.Anh hơi mệt nhưng không muốn gọi xe mà muốn đi bộ một lát.Anh rẽ vào góc đường, một chiếc xe màu đen đột nhiên trờ tới.Dư Cận Vãn sững sờ, cửa xe bất ngờ mở ra, có người trùm gì đó lên đầu anh rồi vội vã kéo anh lên xe.Anh chưa kịp kêu lên thì hai mắt đã tối sầm, cứ thế ngất đi.Khi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trên một chiếc sofa lạ lẫm.Dư Cận Vãn mê man mở mắt ra, trông thấy Hạ Tòng Sơn ngồi trên ghế đối diện.

Ánh đèn sáng ngời chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của hắn, khi im lặng mang đến cho người ta cảm giác áp bách cực mạnh.Anh nghe thấy Hạ Tòng Sơn nói: "Thầy Dư, chúng ta nói chuyện đi."

Trong lòng Dư Cận Vãn giật thót, lí nhí hỏi: "Nói......

Nói chuyện gì cơ?"

Hạ Tòng Sơn cười hì hì, "Yêu đương."

Dư Cận Vãn: "......"
 
Back
Top Bottom