Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
9. Cậu có thấy gì không?


Cuối cùng chữ trong sách như biến thành một con tôm hùm bự thơm lừng, Lâm Miểu nhăn mặt, xoa cái bụng đang sôi ọc ọc rồi hậm hực xuống lầu ăn tôm hùm.Cậu nhai thịt tôm thơm ngon, nghiêm túc tuyên bố với Hoắc Dữ Xuyên, "Ghét không phải là thích đâu, cậu đừng xem mấy thứ vớ vẩn kia nữa, toàn gạt người thôi."

Hoắc Dữ Xuyên ngồi đối diện cậu, chống má nhìn cậu rồi bình tĩnh nói: "Thế à?"

Cơm nước xong xuôi, Lâm Miểu cảm thấy hôm qua chạy bộ thật uổng công, còn lâu mới tiêu được bốn ký thịt.Cậu biết Hoắc Dữ Xuyên chỉ kiếm cớ để mình ở lại đây làm gối ôm miễn phí thôi.Không phải cậu không chịu mà là muốn hắn trả tiền."

Hoắc Dữ Xuyên," cậu ngập ngừng nói, "Gia hạn cũng được nhưng không thể miễn phí được."

Hai năm nay cậu và cha mình để dành được khoảng một trăm ngàn, tính cả lãi vẫn còn nợ Hoắc Dữ Xuyên hơn sáu trăm ngàn.

Nợ lớn như vậy, không tranh thủ kiếm tiền thì chừng nào mới trả xong.Hoắc Dữ Xuyên nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu rồi nói: "Vậy thì mỗi ngày một trăm." (~350 ngàn)Lâm Miểu kỳ kèo, "Thêm một trăm nữa đi."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn vỏ tôm hùm trên bàn, "Một trăm đó nằm trong bụng cậu kìa."

Lâm Miểu nghẹn họng, đang tính tiền ăn của cậu chứ gì!"

Sau này tớ có thể ăn món rẻ hơn."

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ không ăn được."

Lâm Miểu: "......"

Hoắc Dữ Xuyên ung dung nói: "Thẻ ngân hàng của cậu đang ở chỗ tớ, thêm một trăm hay bớt một trăm cũng như nhau thôi."

"Khác chứ," Lâm Miểu cãi lại, "Thẻ ở chỗ cậu nhưng tiền là của tớ."

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu không sợ tớ trộm tiền của cậu à?"

"Không."

Lâm Miểu nghĩ mặc dù Hoắc Dữ Xuyên keo kiệt nhưng sẽ không bao giờ trộm tiền người khác.Hắn chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế moi tiền người khác thôi.Nhưng đừng moi tiền của mình chứ!

Cậu lẩm bẩm: "Cậu đừng ngấp nghé tiền của tớ nữa."

Hoắc Dữ Xuyên ngước nhìn cậu, "Vậy tớ nên ngấp nghé gì đây?"

Lâm Miểu cúi đầu nhìn mình --- Hình như cũng chẳng có gì để ngấp nghé cả.Chủ nợ ngấp nghé tiền của cậu cũng đúng thôi.Ban đêm Lâm Miểu đến "Mạc Sắc" làm thêm, trong giờ giải lao cậu hỏi Hứa Nguyệt có cách nào giảm cân nhanh không?Hứa Nguyệt băn khoăn nói: "Cậu có mập đâu mà đòi giảm cân?"

Lâm Miểu: "Tôi nợ người ta bốn ký thịt."

Hứa Nguyệt: "Hả?"

Lâm Miểu không biết giải thích sao nên đành phải nói có người bắt mình giảm bốn ký.Hứa Nguyệt lập tức nổi giận, "Sao nhiều chuyện quá vậy, bộ họ gầy lắm à?!"

Lâm Miểu nhớ đến cơ ngực săn chắc của Hoắc Dữ Xuyên, "Cậu ấy không gầy."

Hứa Nguyệt: "Vậy sao bắt cậu phải gầy?!"

Lâm Miểu: "Vì tôi ăn gạo nhà cậu ấy."

Hứa Nguyệt: "......"

Hứa Nguyệt ủng hộ bạn mình vô điều kiện, "Ăn gạo nhà cậu ta thì sao?

Gạo rẻ mà."

Lâm Miểu: "Còn có bào ngư, hải sâm, tôm hùm nữa......"

Hứa Nguyệt bưng thùng rượu bỏ đi.Lâm Miểu tưởng đã hết giờ giải lao nên vội vàng đi theo giúp đỡ.Cậu đã làm ở "Mạc Sắc" hơn một năm, hễ tối nào rảnh thì đến.Đây là việc làm thêm có giờ giấc tự do nhất và mức lương cao nhất mà cậu tìm được, đồng nghiệp và chủ quán cũng rất thân thiện.Chủ quán tên Hạ Tòng Sơn, lần đầu Lâm Miểu gặp hắn, hắn đeo dây chuyền vàng to tổ chảng, nhìn như ông trùm xã hội đen.Tối hôm đó cậu có tiết, khi tan học đã hơn chín giờ.Tiểu Trịnh lái xe tới đón cậu, Hoắc Dữ Xuyên mới tan sở ngồi ở ghế sau.Xe chạy được nửa đường thì Lâm Miểu phát hiện đây không phải đường về nhà.Hoắc Dữ Xuyên nói đi đưa hồ sơ trước.Họ dừng lại trước một tòa nhà giống như hàng rào bằng kính, ánh đèn sặc sỡ phản chiếu trên cửa.Tiểu Trịnh cầm hồ sơ xuống xe rồi đi vào trong.Lâm Miểu ôm ba lô tò mò nhìn qua cửa xe.

Đúng lúc này, hai người đàn ông bước ra rồi ôm nhau hôn đắm đuối ngay trước cửa.Lâm Miểu trợn mắt há hốc mồm nhìn sững.Hoắc Dữ Xuyên bên cạnh im lặng nhìn cậu chằm chằm.Sau đó hắn trông thấy Lâm Miểu lén lút giơ điện thoại lên chụp hình."

Hoắc Dữ Xuyên," Lâm Miểu hỏi hắn, "Cậu có thấy gì không?"

Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên tối đi, yết hầu nhấp nhô, vô thức siết chặt tay, "Thấy......"

Lâm Miểu quay sang mở ảnh cho hắn xem, "Cậu nhìn này, ở đây đang tuyển phục vụ bán thời gian, lương cao ghê luôn!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu nhìn, trông thấy cậu chụp thông báo tuyển dụng ở cửa."......

Cậu chỉ thấy mỗi việc làm thêm thôi à?"

Lâm Miểu quay đầu nhìn hai người ôm nhau ở cửa, bỗng nhiên bịt mắt Hoắc Dữ Xuyên rồi nói khẽ: "Không được nhìn, sẽ bị lẹo đó."

Bàn tay trên mắt nóng hổi, Hoắc Dữ Xuyên khàn khàn hỏi, "Cậu không thấy...... kỳ à?"

Lâm Miểu: "Đúng là hơi kỳ thật."

Trong lòng Hoắc Dữ Xuyên chùng xuống.Sau đó hắn nghe thấy Lâm Miểu lẩm bẩm: "Sao lại hôn ở cửa chứ, có người ra vào mà."

Hoắc Dữ Xuyên hít sâu một hơi rồi gỡ tay Lâm Miểu xuống, phát hiện vành tai cậu ửng đỏ, chắc vì thấy người ta hôn môi nên mắc cỡ.Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt cổ tay cậu, "Đó là hai người đàn ông đấy."

Lâm Miểu nhíu mày, "Hoắc Dữ Xuyên, cậu phân biệt giới tính à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không phải."

Lâm Miểu: "Vậy cần gì để ý đó là hai người đàn ông hay hai phụ nữ chứ."

Hoắc Dữ Xuyên ngả người dựa vào ghế, "Ừ, kệ họ."

Lâm Miểu cũng chẳng biết hắn bị sao, khi quay đầu lại thì hai người kia đã đi mất.Cậu nhìn thông báo tuyển dụng ở cửa rồi hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, buổi tối tớ làm thêm ở đây được không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không được."

"Sao thế?"

Lâm Miểu thắc mắc, "Ngày nào cậu cũng về khuya lắc khuya lơ, tớ chẳng có gì để làm cả."

Hoắc Dữ Xuyên: "Rảnh thì học bài đi."

"Không ảnh hưởng đến việc học đâu," Lâm Miểu ra sức chứng minh, "Học kỳ này tớ còn giành được học bổng nữa đấy."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy chia cho tớ một ít đi."

Lâm Miểu: "......"

"Hoắc tổng đâu rồi?"

Bên ngoài chợt vang lên một giọng nói say khướt, Lâm Miểu quay sang, trông thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ khoác vai Tiểu Trịnh lảo đảo đi tới, trên cổ đeo dây chuyền vàng sáng chói."

Đã tới đây mà sao không vào uống một ly."

Hắn đi tới trước xe, vừa cúi đầu xuống thì thấy Lâm Miểu trong xe."

À hiểu rồi," hắn lè nhè cười nói, "Khá lắm Hoắc Dữ Xuyên, tìm đâu ra người đẹp thế hả?"

Hoắc Dữ Xuyên làm ngơ rồi gọi Tiểu Trịnh kéo con ma men này đi.

Để Lâm Miểu bỏ ý định đến đây làm thêm, hắn nói thẳng: "Anh ta là chủ chỗ này đấy."

Nhìn cũng chẳng phải người tốt lành gì.Ai ngờ hai mắt Lâm Miểu sáng rực, giơ hình chụp trong điện thoại lên hỏi: "Anh đang tuyển phục vụ hả?

Cho em làm được không?"

Hạ Tòng Sơn vung tay lên, "Tất nhiên là được rồi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Không được."

"Sao không được," Lâm Miểu bất mãn nói, "Chủ quán đồng ý rồi mà."

"Vô ích thôi," Hoắc Dữ Xuyên vừa lạnh lùng vừa độc ác nói, "Ngày mai phá sản rồi."

Lâm Miểu, Hạ Tòng Sơn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
10. Sống lâu trăm tuổi


Hạ Tòng Sơn hùng hổ xông tới nhưng bị Tiểu Trịnh kéo lại, vừa mắng vừa giãy giụa đòi liều mạng với Hoắc Dữ Xuyên."

Mi mới phá sản, ngày mai công ty mi mới phá sản!"

"Hoắc Dữ Xuyên, mi xuống đây, hôm nay ông không đập mi thì không phải họ Hạ nữa!"

"Mi ra đây......"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên ngồi trong xe, nghe giọng Hạ Tòng Sơn xa dần thì lạnh lùng nói: "Cậu thấy chưa, anh ta dữ lắm."

Lâm Miểu bất bình thay chủ quán, "Tại cậu trù quán người ta phá sản chứ bộ."

Hoắc Dữ Xuyên: "Anh ta cũng trù công ty tớ phá sản mà."

Lâm Miểu: "......

Ừ, vậy thì huề nhau."

Cậu hỏi: "Vậy tớ làm thêm được không?"

Hoắc Dữ Xuyên vẫn nói: "Không được."

Sao không được?

Lâm Miểu hơi bực, cảm thấy Hoắc Dữ Xuyên quản nhiều quá, mình đâu chiếm dụng thời gian ngủ của hắn, sao vẫn không được làm thêm chứ?Cậu kiếm tiền nhiều một chút cũng có thể trả nợ cho Hoắc Dữ Xuyên sớm hơn mà.Tiểu Trịnh trở lại xe rồi chở họ về Thịnh Đình.Lâm Miểu bực bội không thèm để ý Hoắc Dữ Xuyên.

Nhưng sau khi về nhà cậu lại nguôi giận, bám theo Hoắc Dữ Xuyên đòi làm thêm ở chỗ Hạ Tòng Sơn, Hoắc Dữ Xuyên đi đến đâu thì cậu theo đến đấy."

Hoắc Dữ Xuyên, cậu cho tớ làm thêm đi mà."

"Thông báo tuyển dụng nói làm mấy tiếng cũng được, tớ sẽ về sớm."

"Hoắc Dữ Xuyên......"

Cuối cùng Hoắc Dữ Xuyên kéo người vào chăn, "Ngủ đi."

Lâm Miểu rầu rĩ nói: "Không ngủ được."

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ không tin."

Lâm Miểu: "......"

Tớ dễ ngủ vậy sao?!"

Hoắc Dữ Xuyên," Lâm Miểu xụ mặt hỏi hắn, "Cậu có biết tại sao ông của Tiểu Minh có thể sống đến một trăm tuổi không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vì không làm thêm."

Lâm Miểu: "......"

"Không phải," Lâm Miểu đính chính, "Vì ông ấy không xen vào việc của người khác."

Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu, thờ ơ hỏi: "Cậu nghĩ tớ xen vào việc của người khác à?"

Lâm Miểu chợt cảm thấy như mình vừa lỡ lời, "Không phải......"

Cậu nắm chăn lẩm bẩm: "Nhưng tớ thật sự rất muốn kiếm tiền."

Hoắc Dữ Xuyên im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Vậy cậu phải nhớ cho kỹ mấy điều sau."

Lâm Miểu: "Gì thế?"

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay vuốt nhúm tóc vểnh lên của cậu, "Có khách mắng cậu thì sao?"

Lâm Miểu kính nghiệp đáp: "Nhịn."

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Mắng lại."

Lâm Miểu: "Hả?"

Lâm Miểu thấp thỏm nói: "Sếp Hạ sẽ trừ lương đó."

Hoắc Dữ Xuyên: "Anh ta không dám đâu."

"Thật không?"

Lâm Miểu yên tâm hơn, "Được thôi."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi tiếp: "Nếu gặp nguy hiểm thì sao?"

Lâm Miểu: "Gọi bảo vệ."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu: "Có người xin số điện thoại của cậu thì sao?"

Lâm Miểu: "Không cho."

Hoắc Dữ Xuyên: "Nếu họ đi theo năn nỉ cậu thì sao?"

Lâm Miểu: "Nói tớ không có điện thoại."

Hoắc Dữ Xuyên: "Lỡ họ không tin thì sao?"

Lâm Miểu nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy thì cho đại một số nào đó."

Hoắc Dữ Xuyên ậm ừ.Lâm Miểu háo hức hỏi, "Vậy tớ đi làm được chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên kéo chiếc chăn cậu đang nắm chặt rồi nói: "Khi nào tan ca thì gọi Tiểu Trịnh tới đón cậu nhé."

"Được."

Lâm Miểu cười tít mắt.Hoắc Dữ Xuyên: "Ngủ được chưa?"

Lâm Miểu lập tức nhắm mắt lại, "Ngủ nè."

Khóe môi Hoắc Dữ Xuyên nhếch lên, đưa tay tắt đèn.Ngày hôm sau, Hoắc Dữ Xuyên gọi điện cho Hạ Tòng Sơn, đêm đó Lâm Miểu đi làm.

Đây là lần đầu tiên cậu đến một nơi như vậy, ánh đèn mờ ảo làm cậu hơi bối rối.Hạ Tòng Sơn bảo cậu đến gặp quản lý.

Quản lý là một đại mỹ nữ vô cùng quyến rũ, đưa cho cậu một bộ đồng phục rồi gọi một cô gái trạc tuổi Lâm Miểu tới, bảo cậu đi theo cô bưng rượu."

Tôi là Hứa Nguyệt."

Cô gái có vẻ rất hoạt bát, nhưng đeo khẩu trang màu đen nên không thấy rõ mặt."

Tôi là Lâm Miểu."

Lâm Miểu đi theo cô len lỏi qua đám đông, giờ mới thấy hầu hết nhân viên phục vụ đều đeo khẩu trang màu đen như đồng phục.Lâm Miểu hỏi Hứa Nguyệt, "Vậy...... tôi có cần đeo khẩu trang không?"

"Sao cũng được," Hứa Nguyệt nói, "Muốn đeo thì đeo."

Cô quay đầu nhìn Lâm Miểu, "Chắc cậu phải đeo thôi, nếu không sẽ bận lắm đấy."

"Hả?"

Lâm Miểu nhất thời không hiểu, chưa đi được mấy bước đã bị người chặn lại xin số điện thoại.Lâm Miểu: "Tôi không có điện thoại."

Quả nhiên người kia không tin, Lâm Miểu đành phải nói bừa một dãy số, ai ngờ người kia không nhớ nên hỏi lại lần nữa.Lâm Miểu: "......"

Chết rồi, quên mất lúc nãy đọc số gì.Cậu ấp úng nhắc lại."

Không đúng," người kia nói, "Hình như lúc nãy có số 9 mà, sao giờ không có?

Đây đâu phải số lúc nãy đúng không?"

Lâm Miểu hết sức khó xử.Hứa Nguyệt vội viện cớ phải làm việc rồi kéo cậu chạy đi.Chốc lát sau lại có người xin số.Lâm Miểu sợ mình không nhớ rõ nên cho số của Hoắc Dữ Xuyên.Sau đó có thêm mấy người hỏi, Lâm Miểu đành phải tiếp tục cho số của Hoắc Dữ Xuyên.Hứa Nguyệt chu đáo lấy cho cậu một cái khẩu trang.Trong góc quán lờ mờ, Hoắc Dữ Xuyên dựa vào sofa êm ái, tay cầm ly rượu, nhìn chằm chằm Lâm Miểu mặc sơ mi trắng quần tây đen, thấy hết người này đến người khác chặn cậu lại rồi nói gì đó.Hạ Tòng Sơn bên cạnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, "Ái chà, còn đích thân tới canh chừng nữa à?

Công ty Hoắc tổng sắp phá sản hay sao mà rảnh quá vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên uống một hớp rượu rồi nói: "

Sau này cấm khách xin số nhân viên phục vụ đi."

Hạ Tòng Sơn: "Miệng của người ta mà, làm sao tôi cấm được?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy mai trả nợ cho tôi đi."

Hạ Tòng Sơn nói ngay: "Cấm, nhất định phải cấm rồi, ngày mai tôi sẽ dán thông báo ở cổng."

Lúc này Hoắc Dữ Xuyên mới bỏ qua chủ đề tiền bạc, "Bảo người của anh để ý kỹ một chút."

Hạ Tòng Sơn định hỏi cậu có trả lương không mà sai bảo bọn họ?Nhưng nghĩ tới số tiền còn nợ Hoắc Dữ Xuyên, Hạ Tòng Sơn lại cảm thấy hắn có thể sai bảo tùy ý."

Yên tâm đi," Hạ Tòng Sơn cam đoan, "Không ai dám gây sự ở chỗ tôi đâu, dù cậu ấy muốn đánh người thì tôi cũng sẽ đè người xuống cho cậu ấy đánh, được chưa?"

Khi Lâm Miểu tan ca đã là mười hai giờ đêm.Cậu đeo ba lô ra ngoài, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên đứng ở cổng."

Hoắc Dữ Xuyên," cậu mừng rỡ nói, "Tớ tưởng cậu về trước rồi chứ."

"Tớ định về," Hoắc Dữ Xuyên lấy điện thoại ra, thản nhiên nói, "Nhưng đêm nay có mấy người gọi cho tớ, kêu tớ là em yêu, nói sẽ chờ tớ."

Lâm Miểu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
11. Thích gì?


Lâm Miểu hết sức khó xử, đành phải giả ngu, "Ồ......

Nhiều người thích cậu vậy sao?"

Hoắc Dữ Xuyên hờ hững hỏi: "Thích tớ hay là thích ai?"

Lâm Miểu thành khẩn nói ngay: "Thích cậu đó."

Hoắc Dữ Xuyên liếc cậu một cái rồi đút tay vào túi đi tới trước, "Về thôi."

Lâm Miểu vội vàng đuổi theo, sau khi lên xe cậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn thú nhận với Hoắc Dữ Xuyên: "Thật ra tớ đã cho người khác số của cậu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Sao thế?"

"Tớ không nhớ được số đã bịa," Lâm Miểu nói, "Nên lỡ miệng nói ra số của cậu."

Cậu chột dạ cam đoan: "Lần sau tớ không làm thế nữa đâu, tớ sẽ cho số của mình."

"Không cần," Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Cho số của Tiểu Trịnh ấy."

"Hả?"

Lâm Miểu nhìn Tiểu Trịnh đang lái xe phía trước, "Vậy có được không?"

Tiểu Trịnh: "Cứ cho số của tôi đi, tôi có nhiều điện thoại lắm."

Nhiều điện thoại?

Lâm Miểu tò mò hỏi: "Anh có mấy cái?"

Tiểu Trịnh: "Một cái của tài xế, một cái của vệ sĩ, một cái của trợ lý......"

Trong đầu Lâm Miểu chợt hiện ra cảnh Tiểu Trịnh đeo điện thoại đầy mình đi khắp nơi.

Cậu ngơ ngác quay sang nhìn Hoắc Dữ Xuyên, "Nhiều số vậy cậu có phân biệt được không?"

Hoắc Dữ Xuyên đáp tỉnh bơ, "Tớ chỉ lưu một số thôi."

Tiểu Trịnh: "Đúng vậy, Hoắc tổng chỉ lưu một số thôi."

Lâm Miểu tìm số Tiểu Trịnh trong điện thoại của mình, "Vậy số tôi lưu thì sao?"

Tiểu Trịnh: "Cũng giống Hoắc tổng."

Lâm Miểu nghĩ ngợi, "Hình như cho người khác không ổn lắm đâu?"

Tiểu Trịnh lại đọc một dãy số.Lâm Miểu hỏi: "Đây là số gì thế?"

Tiểu Trịnh: "Bán bảo hiểm."

Lâm Miểu: "......"

Hả, anh còn làm thêm nghề này nữa sao?Ngày hôm sau, khi Lâm Miểu đến "Mạc Sắc" thì ngoài cổng dán một thông báo to đùng, trên đó ghi "Cấm xin số nhân viên phục vụ".Lâm Miểu nghĩ ông chủ Hạ quả là người tốt, giải quyết vấn đề nhanh thật.Từ đó trở đi rất ít người xin số Lâm Miểu, lâu lâu chỉ có một hai kẻ "biết luật mà còn phạm luật", mới nói mấy câu đã bị bảo vệ đột ngột xuất hiện kéo đi.Lâm Miểu cứ thế làm thêm ở đây, ban ngày đi học, ban đêm có rảnh thì đến, tan ca lại về Thịnh Đình làm gối ôm cho Hoắc Dữ Xuyên.Cậu từ từ dành dụm tiền, cũng dần quen với sự ôm ấp của Hoắc Dữ Xuyên, mới đầu còn ngại ngùng nhưng về sau đã thành thói quen.Anh em tốt thôi mà, ngủ chung cũng đâu có sao, huống hồ Hoắc Dữ Xuyên còn trả tiền nữa.

Trời lạnh hai người ôm nhau ngủ cũng rất ấm.Cậu không đi sâu tìm hiểu nguyên nhân Hoắc Dữ Xuyên mất ngủ, cũng không ngờ hai năm lại trôi qua nhanh vậy.Chớp mắt cậu lại tăng thêm bốn ký.Không hỏi được cách giảm cân từ Hứa Nguyệt, cậu định lát nữa tan ca sẽ hỏi Tiểu Trịnh.Dì Trần nấu ăn ngon thế mà Tiểu Trịnh không hề mập, chắc là biết cách giảm cân......Nhưng sau đó cậu sực nhớ ra Tiểu Trịnh nói sáng nào mình cũng chạy bộ tám cây số.Lâm Miểu lập tức cảm thấy hai chân bủn rủn.Cậu lơ đễnh va phải một nhân viên phục vụ đi tới từ phía đối diện, đụng đổ khay rượu trên tay người ta."

Xin lỗi......"

Lâm Miểu rối rít nói rồi phụ giúp thu dọn ly rượu rơi xuống đất.Ánh đèn hơi tối nhưng không hiểu sao Lâm Miểu cảm thấy người trước mắt khá quen.Người này cũng đeo khẩu trang như cậu, che kín nửa mặt nên nhất thời cậu không nhận ra được."

Xin lỗi, tôi sơ ý quá......"

Người kia lắc đầu, dọn dẹp xong thì bỏ đi.Lúc tan ca, Lâm Miểu vào phòng thay đồ, vừa vén màn đi ra thì bắt gặp người đêm nay mình đụng trúng cũng đi vào phòng nghỉ.Lâm Miểu lúng túng không biết làm sao, hấp tấp kéo màn lại như ăn trộm.Qua khe màn, cậu thấy người kia tháo khẩu trang rồi lấy kính ra đeo lên.Lâm Miểu giật nảy mình --- Đây không phải thầy Dư dạy toán sao?!Hèn gì vừa thấy anh cậu đã muốn trốn ngay, chỉ sợ anh khảo bài mình thôi!Tối hôm đó trước khi ngủ, Lâm Miểu đếm lại tiền tiết kiệm của mình rồi hài lòng chui vào chăn, còn chủ động rúc vào ngực Hoắc Dữ Xuyên.Hoắc Dữ Xuyên kéo chăn đắp kín cho cậu."

Hoắc Dữ Xuyên," Lâm Miểu ngập ngừng nói, "Hôm nay đi làm tớ đã thấy một người."

Hoắc Dữ Xuyên: "Chỗ Hạ Tòng Sơn sắp phá sản hay sao mà cậu chỉ thấy mỗi một người thôi vậy?"

Lâm Miểu: "......"

"Không phải," Lâm Miểu giải thích, "Ý tớ là người quen ấy."

Nhưng ngẫm lại hình như không đúng lắm, Hứa Nguyệt cũng là người quen, thế thì đâu phải một người.Hoắc Dữ Xuyên quay đi, bả vai run run như đang nín cười.Rõ là hắn cố ý mà!

Lâm Miểu hậm hực nói: "Là người quen ở trường tớ."

Hoắc Dữ Xuyên quay mặt lại, "Ừ, rồi sao nữa?"

Lâm Miểu hơi nguôi giận, "Nhưng tớ cứ thấy là lạ."

Hoắc Dữ Xuyên: "Lạ chỗ nào?"

"Nhìn anh ấy đâu có nghèo," Lâm Miểu nói, "Sao lại đến đó làm chứ?"

Thầy dạy toán của họ toàn mặc đồ hiệu, nhìn là biết không rẻ, nghe nói nhà rất giàu, có người nói anh là bà con của hiệu trưởng nữa.Hoắc Dữ Xuyên: "Chắc họ thích đi làm."

Lâm Miểu: "Ai lại thích đi làm chứ?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng phải cậu cũng thích à?"

Hồi trước còn nũng nịu chơi xấu đòi đi cho bằng được.Lâm Miểu cãi lại: "Tớ đâu có thích, tớ chỉ muốn kiếm tiền thôi."

Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu nhìn cậu, "Vậy cậu thích gì?"

Lâm Miểu đáp ngay: "Thích tiền!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên tắt đèn ngủ, "Hôm nay về trễ, trừ một trăm."

Lâm Miểu cảm thấy như trời đất sụp đổ.
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
12. Phải đổi giường


Lâm Miểu há miệng sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay lột áo ngủ của Hoắc Dữ Xuyên.Hoắc Dữ Xuyên: "......

Cậu làm gì vậy?"

Lâm Miểu: "Để tớ xem có phải lương tâm cậu đen thui rồi không."

Cậu chỉ về trễ mấy phút vì trốn thầy giáo mà đòi trừ một trăm luôn sao?"

Tớ ngủ với cậu một đêm mới được một trăm, trừ xong khác nào ngủ miễn phí hả?"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Vậy cậu đừng ngủ nữa."

Lâm Miểu sờ đệm giường êm ái dưới người, "Tớ có bị mất ngủ đâu, sao lại không ngủ chứ?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ngủ cũng chẳng có tiền đâu."

Lâm Miểu tức giận nằm đè lên Hoắc Dữ Xuyên, "Không được, không cho trừ."

Nhiệt độ cơ thể tiếp xúc với nhau qua áo mỏng, Lâm Miểu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên thở hổn hển rồi hít sâu mấy lần.Lâm Miểu tưởng mình đè hắn đau nên chống tay ngồi dậy, dạng chân ngồi trên bụng hắn.Hoắc Dữ Xuyên lại thở dốc.Lâm Miểu: "......

Tớ nặng vậy sao?"

Đè cậu ngạt thở luôn à?Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt khó đoán rồi nói khẽ: "Xuống đi."

Lâm Miểu cò kè mặc cả, "Vậy cậu không được trừ tiền tớ."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, "Không xuống thật à?"

Lâm Miểu: "Không trừ tiền thì tớ mới xuống......"

Còn chưa nói hết thì Hoắc Dữ Xuyên đã đưa tay đè cậu nằm sát ngực mình, "Vậy cứ ngủ thế này đi."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu nằm trên ngực Hoắc Dữ Xuyên cả đêm, tức đến nỗi suýt mất ngủ.Keo gì mà keo dữ vậy, thà bị đè chứ không chịu mất một trăm tệ sao?!Ngày hôm sau, khi Lâm Miểu thức giấc thì Hoắc Dữ Xuyên đang rửa mặt trong phòng tắm.Lâm Miểu đoán hắn bị đè cả đêm ngủ không ngon nên mới dậy sớm như vậy.Đáng đời, Lâm Miểu ôm chăn trở mình --- Đây là kết cục dành cho đồ keo kiệt đó.Trong giờ học, Lâm Miểu nhìn thầy Toán giảng bài trên bục như thường lệ rồi hỏi thầm Tưởng Nhạc Minh bên cạnh, "Cậu nghĩ thầy Dư có thích đi làm không?"

Tưởng Nhạc Minh cũng nói như cậu: "Ai lại thích đi làm chứ?"

Hắn liếc nhìn thầy giáo rồi nói nhỏ: "Thầy ấy giảng bài hời hợt ghê, chắc chỉ ước cho mau hết giờ thôi."

Lâm Miểu: "Chắc thầy ấy không thích dạy mà thích......"

Tưởng Nhạc Minh: "Thích gì?"

Lâm Miểu khựng lại, cảm thấy không tiện nói chuyện riêng tư của người khác nên đành phải nói: "Chẳng biết nữa."

Tưởng Nhạc Minh cũng không để ý mà nằm bò ra bàn than vãn: "Sao chưa tan học nữa, đói chết đi được."

Lâm Miểu cũng đói, nhưng nhớ tới bốn ký thịt còn nợ Hoắc Dữ Xuyên thì thở dài não nề, quyết định trưa nay sẽ ăn rau.Điện thoại trong ba lô rung lên, Lâm Miểu lấy ra xem, thấy Hoắc Dữ Xuyên nhắn tới."

Mấy giờ tan học?

Để Tiểu Trịnh tới đón cậu."

Lâm Miểu khó hiểu, "Đi đâu thế?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Công ty."

Lâm Miểu mờ mịt hỏi: "Đến công ty cậu làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ muốn ngủ trưa."

Lâm Miểu ngẩn ngơ, "Cậu có bao giờ ngủ trưa đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Tối qua ngủ không ngon."

Lâm Miểu nghĩ ngợi, "Vậy cậu trả lại một trăm tệ cho tớ đi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Trong lòng cậu chỉ có tiền thôi à?"

Lâm Miểu: "Chứ sao nữa?"

Hồi lâu sau Hoắc Dữ Xuyên mới trả lời: "Được thôi."

Lâm Miểu tìm lại được một trăm tệ hết sức vui vẻ, "Vậy ăn trưa xong tớ sẽ đến."

Hoắc Dữ Xuyên: "Tới công ty ăn luôn."

Lâm Miểu: "Thôi, ở trường có căng tin mà."

Hoắc Dữ Xuyên: "Miễn phí."

Lâm Miểu: "Ừ, mười lăm phút nữa tan học đấy."

Mười lăm phút sau, Tiểu Trịnh xuất hiện ở cổng trường đón Lâm Miểu đến công ty.Hắn bảo Lâm Miểu đi trước rồi lái xe vào ga ra.Lâm Miểu gặp cha mình ở cổng chính."

Con trai?"

Lâm Kiến Hưng mặc đồng phục bảo vệ, đon đả hỏi, "Sao con lại tới đây?"

Lâm Miểu đáp: "Con đến tìm Hoắc Dữ Xuyên."

Nghe xong Lâm Kiến Hưng kéo cậu lại nói: "Đúng lúc lắm, con bảo Tiểu Hoắc trả lại thẻ ngân hàng đi."

Lâm Miểu thắc mắc: "Sao thế ạ?"

Lâm Kiến Hưng: "Để cha giữ cho."

"Không được."

Lâm Miểu không đồng ý, cha cậu mà có tiền e là lại bị người ta lừa sạch cho xem."

Nhưng mỗi tháng con chỉ cho cha năm trăm," Lâm Kiến Hưng bất mãn nói, "Hút thuốc còn không đủ nữa."

Lâm Miểu: "Vậy hút ít thôi."

"Con đòi lại thẻ đi mà," Lâm Kiến Hưng cam đoan, "Cha không tiêu xài bừa bãi đâu."

Lâm Miểu vẫn nói: "Không được."

"Con......"

Lâm Kiến Hưng thấy cậu không chịu nghe lời thì hừ lạnh, trở mặt thành một bảo vệ vô tình, "Muốn gặp Hoắc tổng à?

Có hẹn trước không?"

Lâm Miểu: "Cậu ấy gọi con đến mà."

Lâm Kiến Hưng: "Có bằng chứng gì không?

Giờ lừa đảo nhiều lắm."

Lâm Miểu lấy điện thoại ra cho ông xem tin nhắn, "Cậu ấy gửi cho con nè."

Lâm Kiến Hưng: "Không biết chữ."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu nổi quạu: "Con sẽ bảo Hoắc Dữ Xuyên trừ lương cha!"

Lâm Kiến Hưng: "Trừ thì trừ, dù sao cũng đâu đưa tiền cho cha."

Lâm Miểu: "Cha!"

Cũng may Tiểu Trịnh đậu xe xong trở lại dẫn Lâm Miểu lên lầu.Lâm Miểu vừa bước vào phòng Hoắc Dữ Xuyên đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng.Trên bàn đặt mấy hộp đồ ăn, Hoắc Dữ Xuyên ngồi cạnh xem điện thoại, thấy cậu vào mới bóc đũa: "Ăn đi."

Lâm Miểu đấu tranh nội tâm một lát rồi chậm chạp đi tới, đau lòng nhìn mấy hộp cá thịt kia, khó xử nói: "Tớ đang giảm cân nên chỉ ăn chút xíu thôi."

"Tùy cậu," Hoắc Dữ Xuyên tỏ vẻ không quan tâm, chỉ nói thêm một câu, "Ăn chùa ngu gì không ăn."

Lâm Miểu lập tức nhịn không được --- Đúng vậy, ăn chùa ngu gì không ăn, có tốn tiền đâu.Cậu tự nhủ thôi thì ngày mai hẵng giảm cân, hơn kém một ngày cũng chẳng khác gì.Nghĩ vậy cậu chợt thấy trong lòng nhẹ nhõm, vùi đầu ăn ngon lành.Tiểu Trịnh đẩy cửa vào báo cáo lịch trình chiều nay với Hoắc Dữ Xuyên.Lâm Miểu đang yên lặng ăn cơm thì nghe Tiểu Trịnh nói: "Bảy giờ tối nay đi ăn với Triệu tiểu thư."

Lâm Miểu ngẩng đầu lên, gắp một cọng rau rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Triệu tiểu thư là ai thế?"

Tiểu Trịnh trả lời thay Hoắc Dữ Xuyên: "Là đối tượng hẹn hò của Hoắc tổng."

Lâm Miểu sửng sốt, ngơ ngác hỏi: "Cậu sắp kết hôn rồi à?"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Đi xem mắt thôi."

"Chẳng phải xem mắt xong sẽ kết hôn sao?"

Lâm Miểu nhai rau, do dự hỏi, "Vậy cậu có cần đổi giường không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Sao thế?"

Lâm Miểu: "Giường bây giờ ba người nằm không vừa đâu."

Ba người sẽ chật lắm.
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
13. Dễ dãi như vậy


Rau trong miệng hình như càng nhai càng dở, Lâm Miểu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Sao lại không vừa, giường lớn thế cơ mà."

Không ngờ Hoắc Dữ Xuyên thật sự tính toán như vậy, Lâm Miểu hơi cáu, ngủ chung với Hoắc Dữ Xuyên còn được, nhưng cậu có quen vợ hắn đâu, còn lâu mới thèm ngủ chung với bọn họ."

Tớ không thích ngủ chung với người khác."

Hoắc Dữ Xuyên đang gắp thức ăn bỗng dừng lại rồi ngước mắt nhìn cậu, "Chẳng phải đêm nào cậu cũng ngủ chung với tớ à?"

Lâm Miểu nghẹn họng, sau đó vội nói: "Hai người thì được, ba người thì không."

Hoắc Dữ Xuyên: "Thêm tiền cũng không được sao?"

Lâm Miểu trầm mặc một hồi, "Thêm bao nhiêu?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chờ tớ kết hôn rồi tính."

Hắn liếc nhìn rau trong chén Lâm Miểu, "Sao chỉ ăn rau thôi vậy?"

Lâm Miểu nhếch miệng, "Tớ đang giảm cân."

Hoắc Dữ Xuyên lại hỏi: "Cậu không vui à?"

Lâm Miểu ăn cơm, rầu rĩ nói: "Hơi hơi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Sao thế?"

Lâm Miểu suy tư một lát rồi nghiêm túc phân tích: "Chắc vì cậu sắp kết hôn mà tớ còn chưa có bạn gái nữa."

Cậu nghĩ đàn ông vẫn hay ganh đua mấy chuyện này mà.Hoắc Dữ Xuyên im lặng ăn cơm tiếp.Ban đêm Lâm Miểu đi làm ở "Mạc Sắc", cứ tự hỏi Triệu tiểu thư mà Hoắc Dữ Xuyên xem mắt có ngoại hình thế nào, họ có đi ăn món gì ngon không, nếu đồ ăn dở quá thì cô có mắng Hoắc Dữ Xuyên không, sau đó không kết hôn với hắn nữa......Thấy cậu lơ đễnh, Hứa Nguyệt hỏi cậu bị sao, có phải làm hai việc mệt quá không?"

Sau khi việc kia hết hợp đồng thì nghỉ cho khỏe đi."

Lâm Miểu lắc đầu, "Gia hạn rồi."

"Hả?"

Hứa Nguyệt khó hiểu, "Làm sao cậu chịu nổi?!

Xem cậu kìa, mệt đến nỗi mặt mũi bơ phờ luôn!"

"Không phải," Lâm Miểu giải thích với cô, "Việc kia chẳng có gì mệt hết."

Hứa Nguyệt: "Đi làm sao không mệt được?!"

Lâm Miểu đành phải nói với cô mình làm gối ôm cho người ta chứ chẳng cần làm gì cả."

Gối ôm?"

Hứa Nguyệt giật mình, "Cho người ta ôm ngủ ấy à?"

Lâm Miểu gật đầu.Hứa Nguyệt trố mắt, "Nam hay nữ vậy?"

Lâm Miểu: "Đương nhiên là nam rồi."

Sao lại là nữ được chứ.Hứa Nguyệt: "Cậu không sợ à?"

Lâm Miểu khó hiểu: "Sợ gì cơ?"

Hứa Nguyệt: "Lỡ nửa đêm anh ta nổi thú tính đè cậu ra ấy ấy thì sao?!

Thật đáng sợ quá đi."

Lâm Miểu: "......"

"Không đâu," Lâm Miểu thản nhiên nói, "Bọn tôi đều là nam mà."

Hứa Nguyệt quay đầu đi, ra hiệu cho cậu nhìn hai người đàn ông đang ôm hôn trong góc.

Lâm Miểu cảm thấy không thể lấy đó làm ví dụ, "Hoắc Dữ Xuyên không giống vậy đâu, cậu ấy đi xem mắt rồi."

Hứa Nguyệt vẫn băn khoăn, "Anh ta không sàm sỡ cậu đấy chứ?"

Lâm Miểu quả quyết: "Không có."

Cậu nghĩ Hoắc Dữ Xuyên ôm mình ngủ có trả tiền nên không tính là sàm sỡ, mặc dù ôm hơi chặt chút xíu.Giờ tan ca, Tiểu Trịnh tới đón cậu.

Lâm Miểu thấy Hoắc Dữ Xuyên không đến thì hỏi Tiểu Trịnh: "Hoắc Dữ Xuyên xem mắt xong chưa?"

Tiểu Trịnh: "Ừm, Hoắc tổng đang ở nhà."

Lâm Miểu ngồi vào xe, mở ghi chú trong điện thoại ra viết: Thấy sắc quên nghĩa.Khi Lâm Miểu về nhà thì thấy Hoắc Dữ Xuyên mặc áo ngủ ngồi trên sofa xem laptop, ánh đèn sáng ngời rọi vào người hắn.Lâm Miểu để ba lô xuống rồi rót ly nước uống từng ngụm, đi tới đi lui trong phòng khách, thật lâu sau vẫn chưa uống hết.Hoắc Dữ Xuyên không nhìn được nữa, "Đi tắm rồi ngủ đi."

Lâm Miểu: "Ừm."

Cậu chậm chạp đi tới cạnh sofa hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Triệu tiểu thư đẹp không?"

Hoắc Dữ Xuyên không ngẩng đầu lên, "Ừm."

Lâm Miểu: "Vậy cậu có thích cô ấy không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không biết."

Lâm Miểu "à" một tiếng rồi lại hỏi: "Hai người sắp kết hôn chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên đóng laptop lại, đứng dậy đi lên lầu.Sao không trả lời?

Lâm Miểu không nghĩ ra nguyên cớ, lên lầu tắm rửa rồi ngoan ngoãn chui vào chăn.Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ bật một ngọn đèn vàng ấm áp.Lâm Miểu nhắm mắt, chốc lát sau lại mở ra hỏi: "Lúc ngủ cô ấy có ngáy không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......

Không biết."

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Vậy cậu hỏi giùm tớ đi."

Nói xong lại bổ sung thêm một câu, "Lúc ngủ tớ không thích ồn ào đâu."

Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh hỏi: "Không ồn là được à?"

Lâm Miểu xoắn xuýt một lát rồi nói: "Thêm thật nhiều tiền thì được."

Dù sao Hoắc Dữ Xuyên ngủ ở giữa cũng ôm vợ mình.Lỡ hắn muốn hôn vợ thì sao?Trong đầu Lâm Miểu ong ong, tam quan lung lay sắp đổ."

Hoắc Dữ Xuyên," gò má cậu nóng lên, "Cậu...... cậu đã bao giờ hôn môi chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu, "Cậu muốn hôn à?"

"Không phải!"

Mặt Lâm Miểu đỏ rần, "Cậu đừng nói lung tung, tớ, tớ chỉ tò mò nên hỏi cho biết thôi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Hôn rồi."

Trong lòng Lâm Miểu chợt thấy khó chịu, "Cậu hôn Triệu tiểu thư à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không phải."

Lâm Miểu giật mình, "Cậu còn có bạn gái khác nữa sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không có."

Không có mà lại hôn à!

Lâm Miểu quay lưng về phía hắn, lầm bầm nói: "Thì ra cậu dễ dãi như vậy."

Hoắc Dữ Xuyên: "Hôn là dễ dãi à?

Thế cậu chưa từng hôn ai sao?"

Lâm Miểu quay mặt lại, "Chưa, tớ vẫn còn giữ nụ hôn đầu đấy nhé!"

Hoắc Dữ Xuyên bỗng nhếch miệng cười với vẻ sâu xa.Lâm Miểu tưởng hắn đang cười nhạo mình nên hậm hực nói: "Hôn rồi thì ngon lắm sao?!

Sau này tớ sẽ mách vợ cậu!"

Hoắc Dữ Xuyên thờ ơ đáp, "Tùy cậu."

Da mặt thật là dày!

Lâm Miểu không thèm để ý tới hắn nữa mà nhắm mắt ngủ.Ngoài cửa sổ đêm đen như mực, cơn buồn ngủ ập đến, Lâm Miểu dần thở đều đều, chìm vào giấc ngủ say.Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, hàng mi cong dài phủ bóng mờ dưới mắt, trong ánh đèn vàng môi cậu càng đỏ hơn.Hoắc Dữ Xuyên từ từ cúi đầu xuống.Nụ hôn đầu tiên?

Hắn cắn nhẹ môi người trong ngực rồi thì thầm: "Hai năm trước đã mất rồi."
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
14. Hình như môi sưng lên


Buổi sáng ngủ dậy, Lâm Miểu vào toilet rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương thì thấy môi có vẻ hơi sưng.Cậu băn khoăn nghĩ chẳng lẽ mình bị côn trùng cắn sao?Cậu đi xuống lầu tìm Hoắc Dữ Xuyên, "Hoắc Dữ Xuyên, hình như môi tớ sưng lên thì phải."

Hoắc Dữ Xuyên ngồi trước bàn ăn, ung dung cắn sandwich, "Hay là cậu tự cắn mình trong lúc mơ?"

Lâm Miểu nghĩ ngợi, không nhớ nổi đêm qua mình mơ thấy gì, "Chẳng nhớ nữa."

Cậu đi tới trước mặt Hoắc Dữ Xuyên, "Cậu nhìn xem có sưng rõ lắm không?"

Hoắc Dữ Xuyên ngồi im, một lát sau mới nói: "Không có."

"Vậy là tốt rồi," Lâm Miểu ngồi xuống ăn sáng, "Nếu không sẽ bị đám Tưởng Nhạc Minh cười chết."

Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng phải sáng nay cậu không có lớp à?"

"Bài tập nhóm của bọn tớ vẫn chưa làm xong," Lâm Miểu uống sữa rồi nói, "Nên phải đi bàn bạc với tụi nó."

Bốn người trong ký túc xá đều học ngành tài chính, bài tập nhóm lần này vẫn chưa chọn được đề tài, Hà Duật cảm thấy không thể trì hoãn được nữa mà phải quyết định trong sáng nay."

Lúc đầu Tưởng Nhạc Minh và Chu Trác đòi đi chơi bóng rổ, sau khi bị Hà Duật trừng một cái thì bỏ bóng rổ vào toilet luôn."

Chu Trác là một người bạn cùng phòng khác của họ.Hoắc Dữ Xuyên nhìn sữa dính trên khóe môi cậu, đưa tay quệt một cái rồi đứng dậy đi.Lâm Miểu cứ tưởng mình dính sữa đầy miệng nên vội vã rút khăn giấy ra lau.Ăn sáng xong, cậu đến trường tìm các bạn cùng phòng.

Cũng may ý tưởng của mọi người không khác nhau mấy nên mau chóng xác định được đề tài bài tập nhóm.

Lâm Miểu phụ trách tìm tài liệu.

Cậu đem laptop đến thư viện, giữa trưa Hoắc Dữ Xuyên lại nhắn tin cho cậu."

Bàn xong chưa?"

"Tiểu Trịnh tới đón cậu nhé."

Lâm Miểu khó hiểu, "Tớ có bao giờ về buổi trưa đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ muốn ngủ trưa."

Lâm Miểu: "......

Tối qua cậu mất ngủ nữa à?"

Sao lại muốn ngủ trưa?Hoắc Dữ Xuyên: "Từ nay về sau hôm nào cũng ngủ trưa hết."

Lâm Miểu: "Sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Muốn ngủ thì ngủ thôi."

Lâm Miểu hoang mang: "Vậy trưa nào tớ cũng phải ngủ với cậu à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Trong hợp đồng có quy định chỉ ngủ ban đêm không?"

Lâm Miểu: "Không có tiền sao?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu đừng mãi nghĩ đến tiền như thế."

Tư bản vạn ác!

Lâm Miểu căm tức nói: "Không nghĩ đến tiền thì nghĩ đến gì?!

Nghĩ đến cậu à!"

Hồi lâu sau mới thấy Hoắc Dữ Xuyên trả lời: "Cũng được."

Lâm Miểu mừng rỡ hỏi: "Trả tiền cũng được hả?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Cuối cùng Lâm Miểu chiến thắng, đòi được năm mươi tệ mỗi buổi trưa.Cậu định đến căng tin ăn rau, nhưng Hoắc Dữ Xuyên nói dì Trần đã đưa tới hai phần cơm, nếu cậu không ăn thì phải đổ bỏ.Lâm Miểu vừa xót của vừa do dự, "Nhưng tớ phải giảm cân......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Buổi sáng cậu có thể chạy bộ với Tiểu Trịnh mà."

Lâm Miểu tò mò hỏi: "Mấy giờ anh ấy chạy?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Sáu giờ."

Lâm Miểu: "Bye."

Lâm Miểu gọi điện cho dì Trần, dặn bà sau này đem cơm trưa cho Hoắc Dữ Xuyên là được rồi, còn mình sẽ ăn ở trường.Dì Trần sụt sịt, "Dì Trần nấu không ngon sao?"

Lâm Miểu vội đáp: "Không phải ạ."

Dì Trần rưng rưng nước mắt, "Vậy sao cháu không thích?"

"Không phải cháu không thích," Lâm Miểu giải thích, "Mà là cháu muốn giảm cân ạ."

"Cháu có bao nhiêu cân đâu mà đòi giảm," dì Trần càng khóc thương tâm hơn, "Cháu không thích ăn nên gạt dì Trần chứ gì."

"Dì Trần biết mà, đồ mình nấu không ngon bằng ngoài tiệm nên tụi cháu chê.

Dì Trần vô dụng, thôi để ngày mai dì xin Hoắc tổng cho nghỉ việc về quê......"

"Không đâu," Lâm Miểu như phạm phải tội ác tày trời, cuống quýt nói, "Dì Trần nấu ngon nhất, cháu thích nhất mà."

Dì Trần: "Vậy sau này cháu còn ăn trưa không?"

Lâm Miểu: "......

Còn ạ."

"Được được," dì Trần cười tươi như hoa, "Vậy mai dì Trần sẽ nấu cho cháu nhiều một chút."

"......

Dạ."

Lâm Miểu cúp máy, nghĩ thầm chắc phải chạy bộ với Tiểu Trịnh lúc sáu giờ sáng thôi.Giảm bốn ký khó hơn lên trời, tăng bốn ký lại dễ như bỡn.Trưa nay Lâm Miểu ăn sạch cơm, sợ ăn ít đi sẽ có lỗi với dì Trần.Cậu vác cái bụng tròn căng nằm trên ghế sofa trong văn phòng nghịch điện thoại, Hoắc Dữ Xuyên ngồi cạnh xem tài liệu."

Ting" một tiếng, màn hình điện thoại hiện ra một ứng dụng mua sắm đang có ưu đãi đặc biệt.Lâm Miểu mở ra xem, phát hiện là bán gối đầu.Hôm qua cậu tìm "giường king size", "ngủ ba người", "lăn qua lăn lại" nên hôm nay hiện rất nhiều quảng cáo liên quan.Mới đầu cậu không để ý lắm, đột nhiên mấy chữ to sáng quắc đập vào mắt."

Mời các bạn chém một nhát, mua với giá 0 tệ......"

Cậu lập tức gửi cho Hoắc Dữ Xuyên rồi ngẩng mặt lên nói: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu chém một nhát đi."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn thoáng qua: "Cậu thiếu gối à?"

Lâm Miểu: "Ba người không phải cần ba cái gối sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu nghĩ chu đáo quá nhỉ."

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Tiết kiệm tiền cho cậu mà."

Nhưng Hoắc Dữ Xuyên lại nói: "Không chém."

Lâm Miểu: "Sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không muốn chém."

Bấm một cái cũng không chịu nữa, Lâm Miểu nổi cáu: "Tớ không tiếc mạng vì anh em, còn cậu chém một nhát trên Pinduoduo cũng không chịu giúp tớ nữa sao?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Cắm chỗ nào?"

"Cắm......"

Lâm Miểu vô thức nhìn hai bên sườn mình.Không phải, cắm chỗ nào là cắm chỗ nào?Chẳng phải đây chỉ là chơi chữ thôi sao?

Không lẽ hắn muốn cắm mình thật à?-------------"Chém một nhát" nghĩa là giúp trả giá trên trang mua sắm trực tuyến Pinduoduo, càng có nhiều người giúp thì được giảm giá càng nhiều.
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
15. Không học đại học


Lúc ngủ trưa Lâm Miểu vẫn còn phụng phịu.

Cậu lắc lắc cánh tay Hoắc Dữ Xuyên bên cạnh rồi nhíu mày nghiêm túc nói: "Không tiếc mạng nghĩa là có thể làm bất cứ chuyện gì vì bạn bè, trọng nghĩa khí chứ không phải thật sự muốn bị chém đâu."

Hoắc Dữ Xuyên nằm nghiêng đối diện với cậu, gối đầu lên cánh tay, dường như chỉ nghe mỗi câu đầu nên hỏi với vẻ sâu xa: "Làm gì cũng được à?"

Lâm Miểu lập tức cảnh giác như sóc con dựng đuôi lên, "Làm việc miễn phí thì không được."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên lại hỏi: "Cái khác thì được chứ gì?"

Lâm Miểu suy nghĩ một lát, sợ lọt vào bẫy của tư bản nên đề phòng nói: "Nếu tớ thấy không ổn thì không làm đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy cậu nói không tiếc mạng là xạo rồi."

Lâm Miểu bất mãn cãi lại: "Thành ngữ này đâu có nghĩa là việc gì cũng làm."

"Không hiểu," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Tớ không học đại học nên chẳng biết gì hết."

Lâm Miểu chợt im bặt.Hoắc Dữ Xuyên không nói nữa, nhìn cậu một lát rồi kéo chăn lên: "Ngủ đi."

Lâm Miểu xích tới gần, do dự hỏi hắn: "Hoắc Dữ Xuyên, sao cậu không học đại học?"

Rõ ràng hai người bằng tuổi nhau nhưng Hoắc Dữ Xuyên lại có vẻ trải đời sớm, lúc nào cũng mặc vest chỉn chu, bộ dạng lạnh lùng mất đi vẻ hăng hái phấn chấn khiến người ta quên mất hắn chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn ở độ tuổi sau khi tan học sẽ chạy ngay đến căng tin giành đồ ăn."

Hồi đó chuyển trường xong cậu đi đâu vậy?

Sau này có thi đại học không?"

Hoắc Dữ Xuyên trầm mặc một lát rồi nhắm mắt nói: "Thi rớt."

Thi rớt?

Lâm Miểu hết sức nghi hoặc, "Nhưng...... cậu học cũng khá lắm mà."

Hoắc Dữ Xuyên: "Cả ngày toàn ngủ thì khá gì được."

Lâm Miểu vẫn thấy hơi lạ.

Mặc dù hồi cấp hai Hoắc Dữ Xuyên luôn ngủ trong giờ học, cũng không chịu làm bài tập nhưng có rất nhiều đề hắn đều biết làm, Lâm Miểu biết thật ra thành tích của hắn rất khá.Nhưng Lâm Miểu cũng không muốn hỏi chuyện buồn của hắn nên an ủi: "Nếu cậu muốn thì có thể đi học với tớ."

Hoắc Dữ Xuyên mở mắt ra hỏi: "Chiều nay học môn gì?"

Lâm Miểu: "Kinh tế học."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy chiều nay đi."

Đi ngay luôn sao?

Lâm Miểu hỏi hắn: "Cậu không đi làm à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Nghỉ buổi chiều."

Được thôi, Lâm Miểu nghĩ ông chủ này thật tùy hứng.Hoắc Dữ Xuyên mặc áo hoodie sáng màu và quần thể thao đi với Lâm Miểu trên con đường rợp bóng cây của trường, nhìn chẳng khác gì sinh viên ở đây.Chỉ là hơi nổi bật khiến các sinh viên nam nữ đi ngang qua đều ngoái nhìn liên tục.Lâm Miểu cũng nhìn hắn mấy lần rồi nói: "Nhìn cậu trẻ hẳn ra."

Hoắc Dữ Xuyên nheo mắt, "Chê tớ già hả?"

"Không phải," Lâm Miểu nói, "Nhưng bình thường nhìn cậu hơi......"

Cậu nghĩ ngợi rồi kết luận: "Dừ."

Lần này thái dương Hoắc Dữ Xuyên nhảy thình thịch.Đây không phải lần đầu tiên hắn đến trường Lâm Miểu, chỉ là trước đây hắn toàn mặc vest, nhìn như lãnh đạo đến kiểm tra vậy.Khi họ vào lớp thì các bạn cùng phòng khác đã đến."

Xuyên ca," Tưởng Nhạc Minh nhiệt tình vẫy gọi, "Ngồi đây nè."

Lâm Miểu cũng không biết tại sao Tưởng Nhạc Minh gặp Hoắc Dữ Xuyên cứ như gặp được anh em tốt, cậu nhớ lần đầu tiên Hoắc Dữ Xuyên gặp bọn họ là khi đến ký túc xá thu dọn đồ đạc với mình.Lúc đó Tưởng Nhạc Minh nịnh nọt hỏi Hoắc Dữ Xuyên còn tuyển người làm thêm không, mình nhanh nhẹn tháo vát, Lâm Miểu làm được thì mình cũng làm được.Hoắc Dữ Xuyên không hề nghĩ ngợi mà từ chối ngay.Tưởng Nhạc Minh rất kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại nhờ Lâm Miểu hỏi giùm, có việc cùng làm, có tiền cùng kiếm.Lâm Miểu: Không không, việc này không làm chung được đâu.Một thời gian sau Tưởng Nhạc Minh không hỏi nữa, còn cười hì hì khoe với Lâm Miểu mình tìm được việc khác kiếm nhiều tiền hơn.Nhưng Lâm Miểu hỏi hắn làm gì thì hắn lại không chịu nói, quên luôn câu "có tiền cùng kiếm"."

Cậu là anh trai thất lạc nhiều năm của Tưởng Nhạc Minh à?"

Lâm Miểu quay đầu nhìn Tưởng Nhạc Minh đi rót nước cho Hoắc Dữ Xuyên, "Nhìn cậu ấy như muốn cúng bái cậu vậy."

Hoắc Dữ Xuyên lật sách giáo khoa của Lâm Miểu, hời hợt nói: "Chắc vậy, để tớ về hỏi xem."

Lâm Miểu: "......"

Trong giờ học, Lâm Miểu nghe giảng hết sức chăm chú, vừa nghe vừa chép.

Hoắc Dữ Xuyên quay sang nhìn cậu, tựa như trở lại phòng học chật chội ngày xưa, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, lá cây bị gió thổi xào xạc.Lâm Miểu ghi lại trọng điểm trong sách, vừa quay đầu sang thì thấy Hoắc Dữ Xuyên nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.Cậu chợt nghĩ có khi nào lúc thi đại học Hoắc Dữ Xuyên ngủ gật nên mới thi rớt không?Sau khi tan học, Tiểu Trịnh tới đón họ về.

Trên đường đi, Lâm Miểu trông thấy một tiệm bánh kem rất bắt mắt, mùi thơm bay qua cửa xe làm Lâm Miểu nuốt nước miếng.Sau đó cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên bảo Tiểu Trịnh dừng xe.Lâm Miểu quay đầu lại, "Sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tự dưng muốn ăn bánh kem."

Lâm Miểu vừa thèm vừa muốn giảm cân, do dự một hồi vẫn theo Hoắc Dữ Xuyên xuống xe.Vừa bước vào cửa, họ thấy một cô gái mặc váy dài thướt tha trả tiền rồi xách bánh đi.Tóc cô vừa đen vừa bóng, đuôi tóc uốn lọn vô cùng xinh đẹp.Khi thấy Hoắc Dữ Xuyên, cô thoáng sửng sốt rồi cười nói, "Trùng hợp quá nhỉ, Hoắc tiên sinh."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu rồi giới thiệu với Lâm Miểu, "Triệu tiểu thư."

Đây là Triệu tiểu thư sao, Lâm Miểu vội vàng tự giới thiệu: "Chào cô, tôi tên Lâm Miểu."

Triệu tiểu thư càng cười tươi hơn, "Chào cậu, dễ thương ghê."

Lâm Miểu ngẩn ngơ, "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên quay sang bảo Lâm Miểu chọn bánh kem."

Vậy tôi đi trước đây," Triệu tiểu thư đẩy cửa ra ngoài, "Gặp lại sau nha Miểu Miểu."

Lâm Miểu nhìn cô biến mất ở ngã rẽ rồi trầm trồ: "Triệu tiểu thư xinh thật."

Hoắc Dữ Xuyên: "Sao, cậu thích cô ấy à?"

"Không phải," Lâm Miểu chối đây đẩy, "Tớ đâu có thích."

"Nhưng hình như cô ấy thích cậu lắm đấy," Hoắc Dữ Xuyên hờ hững bắt chước cách gọi của cô, "Miểu Miểu?"

Vành tai Lâm Miểu đỏ như bị phỏng, lẩm bẩm chê bai: "Cậu gọi như mèo kêu ấy."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
16. Mặt sưng vù


Hoắc Dữ Xuyên im lặng hồi lâu rồi lạnh lùng hỏi: "Không hay bằng cô ấy chứ gì?"

Lâm Miểu trố mắt nhìn hắn: "Cậu ghen à?"

Hoắc Dữ Xuyên giật mình, đáy mắt lộ ra vẻ bối rối khó phát hiện, "Tớ......"

"Cậu yên tâm đi," Lâm Miểu giơ bốn ngón tay lên thề, "Cô ấy là người hẹn hò với cậu mà, tớ không có ý đồ gì với cô ấy đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì mà quay lưng xem bánh kem.Lâm Miểu cũng đi theo, ngắm những ổ bánh tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật trong tủ kính rồi lại cúi đầu nhìn giá, trong lòng phiền muộn.Số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình lại sắp đội nón ra đi rồi.Nhưng còn có Hoắc Dữ Xuyên mà, có thể ăn ké hắn.Cậu háo hức hỏi Hoắc Dữ Xuyên, "Cậu muốn mua cái nào?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chưa biết."

"Cậu thích xoài không?"

Lâm Miểu dụ dỗ từng bước, "Bánh xoài này có vẻ ngon nè."

Hoắc Dữ Xuyên tựa như bị cậu thuyết phục, "ừ" một tiếng rồi bảo nhân viên cửa hàng đóng hộp.Lâm Miểu ân cần xách giùm hắn, chỉ nhường việc tính tiền cho Hoắc Dữ Xuyên.Khi họ về đến nhà thì dì Trần đã nấu cơm xong.Hoắc Dữ Xuyên đưa ổ bánh kem mà Lâm Miểu ôm không buông tay cho bà, nói cất vào tủ lạnh để lát nữa tráng miệng.Thế là suốt bữa cơm Lâm Miểu cứ mãi thèm thuồng hương vị thơm ngọt kia, ăn cơm xong còn cố tình đi tới đi lui trước mặt Hoắc Dữ Xuyên rồi mở tủ lạnh liên tục.Hoắc Dữ Xuyên trên sofa: "Mở hoài bánh kem sẽ chảy đấy."

Lâm Miểu vờ như sực nhớ ra, "Ờ ha, cậu chưa ăn bánh kem nữa."

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên hỏi: "Cậu không ăn à?"

Lâm Miểu "miễn cưỡng" đáp: "Ăn chút xíu cũng được."

Hoắc Dữ Xuyên lười vạch trần cậu, đặt tài liệu xuống rồi bảo cậu lấy bánh kem ra.Lâm Miểu vừa hào hứng vừa dè dặt, nhường Hoắc Dữ Xuyên ăn trước."

Ngọt quá."

Hoắc Dữ Xuyên đặt muỗng xuống rồi nhận xét.Lâm Miểu cũng múc một muỗng lên ăn --- Xốp mềm, hương vị rất ngon chứ đâu ngọt lắm.Lâm Miểu vừa ăn bánh kem vừa nghĩ chắc tại Hoắc Dữ Xuyên không thích ăn ngọt, hắn kén chọn thế cơ mà.Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu ăn hết muỗng này đến muỗng khác, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện, sau đó cầm chiếc ba lô của cậu đặt trên sofa, lấy sách giáo khoa chiều nay ra rồi nói: "Bài học chiều nay tớ không hiểu lắm."

Lâm Miểu giật mình ngẩng đầu lên, "Chẳng phải chiều nay cậu ngủ suốt à?"

Ngủ thì làm sao hiểu bài được?Hoắc Dữ Xuyên: "......

Nghe chút chút."

Hắn lật sách giáo khoa ra nói: "Cậu giảng cho tớ đi."

Lâm Miểu quay đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, "Nhưng tớ phải đi làm rồi."

Hoắc Dữ Xuyên phũ phàng nói: "Vậy trả bánh kem cho tớ."

Lâm Miểu nhìn ổ bánh chỉ còn một mẩu trước mặt: "......"

Tối hôm đó, vì phải "dạy kèm" Hoắc Dữ Xuyên nên Lâm Miểu không thể đến "Mạc Sắc" làm thêm.

Tối hôm sau đi làm, cậu nhận ra có gì đó là lạ.Thay đồng phục xong đi ra, Lâm Miểu trông thấy Hạ Tòng Sơn ngồi đăm chiêu trong góc tối, hình như đang suy tư gì đó.Một nhân viên phục vụ bỗng nhiên đi tới tát ông chủ Hạ.Lâm Miểu kinh ngạc há hốc mồm."

Phản rồi hả!"

Hạ Tòng Sơn nhảy dựng lên nạt nộ, "Đi dọn toilet cho ông ngay!"

Nhân viên phục vụ mếu máo chạy đi.Hạ Tòng Sơn quát: "Đậu móa đứa nào dám tát bậy nữa thì ông đập chết!"

Đám người kích động cách đó không xa lập tức giải tán.Lâm Miểu chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy Hứa Nguyệt đi tới nói: "Người thứ ba rồi đấy."

Cậu khó hiểu hỏi, "Người thứ ba gì cơ?"

Mình chỉ vắng mặt một buổi tối mà sao sếp bị đánh thế này?Hứa Nguyệt bí hiểm nói: "Nghe đồn tối qua sếp lỡ uống nhầm rượu."

Lâm Miểu thắc mắc, "Rượu gì?"

Hứa Nguyệt đỏ mặt nói: "Thì loại rượu làm người ta rạo rực lăn qua lộn lại á."

Lâm Miểu bừng tỉnh đại ngộ, hóng hớt hỏi: "Rồi sao nữa?"

"Sau đó ông chủ vào phòng," Hứa Nguyệt kích động nói, "Trong phòng có tiếng đùng đùng!"

"Tại đèn vỡ chứ bộ!"

Giọng nói phẫn nộ của Hạ Tòng Sơn đột nhiên vang lên trên đầu họ, "Rảnh quá đúng không?!"

"Không ạ không ạ!"

Lâm Miểu và Hứa Nguyệt vội vàng bỏ chạy.Hạ Tòng Sơn sầm mặt, nhìn tới nhìn lui đám nhân viên phục vụ nhưng chẳng thấy ai quen mắt.Hắn nhớ người đẩy cửa bước vào có thân hình cao gầy, đèn trong phòng bị vỡ, màn cửa kéo lại một nửa, ánh sáng lờ mờ chiếu vào khiến hắn không thấy rõ hình dáng người kia."

Anh......"

Hắn nghe thấy người kia hỏi, giọng nói mơ hồ qua khẩu trang, "Anh không sao chứ?"

Hắn muốn bảo anh ra ngoài nhưng trong cổ chỉ phát ra tiếng thở hổn hển.Chuyện sau đó hắn không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ trong cơn mê loạn người kia không kìm được tiếng khóc, bảo hắn chậm một chút.Hắn càng mạnh bạo hơn, hình như người dưới thân chịu không nổi nên tát hắn một cái.Hồn hắn bỗng dưng bay mất.Khi tỉnh lại thì trong phòng chỉ còn mình hắn và sàn nhà bừa bộn.Hắn hơi ảo não, rõ ràng mình đặt ra quy định không được ép buộc người khác, sao mình lại khinh suất thế chứ.Hắn muốn xin lỗi hoặc đền bù gì đó cho người kia.Trên mặt hắn còn hằn dấu tay, lúc ra khỏi phòng dọa những người khác sợ run, cứ tưởng tiếng đùng đùng tối qua là sếp mình bị người ta đè ra đánh trong phòng.Hạ Tòng Sơn đi xem camera ngoài phòng, nhưng người kia cúi đầu, còn đeo khẩu trang nên hoàn toàn không thấy rõ mặt.Ông chú phụ trách giám sát thấy má hắn sưng lên thì quan tâm hỏi han, đang định mắng người đánh thì thấy Hạ Tòng Sơn nở nụ cười, xoa má rồi trầm trồ khen: "Cũng mạnh ra phết."

Sau đó chẳng biết đồn đại thế nào mà đến chiều biến thành sếp thích bị tát, muốn tìm người tát mình để thăng chức tăng lương.Thế là có kẻ đục nước béo cò, thừa nhận tối qua mình vào phòng hắn.Hạ Tòng Sơn nắm tay người kia áp vào má mình rồi chê bai: "Ngón tay không dài bằng cậu ấy."

"Ngón tay không mảnh bằng cậu ấy......"

Tìm tới tìm lui vẫn không ai trùng khớp.Nhưng có người vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ tưởng tát một cái sẽ được thăng chức tăng lương, thế là tìm cơ hội tát sếp.Nghe Hứa Nguyệt kể xong, Lâm Miểu hơi đau lòng cho sếp mình.Trong giờ giải lao, cậu nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên, "Hoắc Dữ Xuyên, cậu mua thuốc cho sếp Hạ đi, mặt anh ấy bị tát sưng vù rồi."

Hoắc Dữ Xuyên: ?
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
17. Bị người ta đánh


Hoắc Dữ Xuyên không mua thuốc cho Hạ Tòng Sơn mà chỉ hỏi thăm qua loa, còn cười nhạo một trận."

Cười cái bép," Hạ Tòng Sơn hung dữ mắng, "Cái đồ trai tân!"

Hoắc Dữ Xuyên cúp máy rồi nhân đôi tiền nợ gửi cho hắn.Hạ Tòng Sơn lập tức block Hoắc Dữ Xuyên.Khi mở "Mạc Sắc", Hoắc Dữ Xuyên góp gần nửa số vốn.

Sau đó làm ăn ngày càng phát đạt, nợ cũng ngày càng tăng, Hạ Tòng Sơn muốn chia cho hắn nửa quán bar nhưng hắn không chịu mà chỉ lấy tiền.Thế là hắn trở thành chủ nợ lớn nhất của Hạ Tòng Sơn.Gần hết giờ làm, Lâm Miểu mới nhớ hình như đêm nay không gặp thầy Dư lớp mình.Chắc không phải ngày nào anh cũng đến, lâu lâu còn phải dạy buổi tối nữa.Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ giữa buổi, Tưởng Nhạc Minh kéo Hà Duật chạy vội vào lớp nói với Lâm Miểu và Chu Trác: "Thầy Dư xỉu ở lớp bên cạnh rồi!"

Hai người giật nảy mình, "Hả?!"

"À nhầm," Tưởng Nhạc Minh sửa lại, "Suýt xỉu thôi."

Chu Trác hỏi: "Tụt huyết áp à?"

"Không phải," Tưởng Nhạc Minh đáp, "Nghe nói hôm nay tới trường mặt thầy ấy đỏ lắm, hình như còn đứng không vững nữa."

Mặt đỏ?

Lâm Miểu suy đoán: "Bị sốt à?"

"Ừ," Hà Duật nói, "Lớp trưởng bên đó dìu thầy ấy tới phòng y tế rồi."

"Nghe nói cả người thầy ấy nóng hổi," Tưởng Nhạc Minh nói, "Làm lớp bên cạnh sợ hết hồn."

Đã sốt mà còn đi dạy, liều quá......

Lâm Miểu chợt nhớ tới Hoắc Dữ Xuyên thường xuyên tăng ca, có khi nào cũng xỉu trong văn phòng không?Nếu những người khác về hết thì đâu ai biết hắn té xỉu nhỉ?Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên, "Cậu đừng tăng ca mãi thế, giữ gìn sức khỏe đi."

Hoắc Dữ Xuyên: ?Lâm Miểu: "Lỡ cậu té xỉu thì có ai phát hiện không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu không phát hiện ra à?"

Lâm Miểu: "Tớ có ở công ty cậu đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy gọi điện cho tớ."

Lâm Miểu nghĩ nếu không nghe điện thoại cũng chưa chắc là xỉu, biết đâu đang bận cũng nên.Vậy phải làm sao bây giờ?

Cậu lanh trí nói, "Dặn cha tớ trông chừng cậu nhiều hơn đi."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Thôi khỏi."

Lâm Miểu: "Sức khỏe là vốn liếng làm cách mạng đó 💪."

Hoắc Dữ Xuyên: "Sức khỏe tớ kém lắm à?"

Lâm Miểu nhớ tới cơ bắp rắn chắc của hắn, yên lặng tắt điện thoại.Tối hôm đó tan học, khi Lâm Miểu lên xe ở cổng trường thì chỉ thấy mỗi mình Tiểu Trịnh."

Hoắc Dữ Xuyên lại tăng ca à?"

Bình thường hễ Hoắc Dữ Xuyên rảnh thì lại tới, lúc đói còn dẫn cậu đi ăn khuya, bởi vậy mới có bốn ký thịt kia.Tiểu Trịnh nói: "Không phải."

Không tăng ca mà sao không đến?

Trong lòng Lâm Miểu bỗng nhiên chua chua, "Đi gặp Triệu tiểu thư chứ gì?"

Hẹn hò lén lút đúng không?Tiểu Trịnh vẫn nói: "Không phải."

Lâm Miểu thắc mắc, "Vậy sao cậu ấy không đến?"

Tiểu Trịnh đáp: "Bị người ta đánh."

"Hả?!"

Lâm Miểu hoảng hốt bổ nhào tới chỗ Tiểu Trịnh, "Ai đánh cậu ấy?!"

Tiểu Trịnh: "Em trai."

Lâm Miểu: "Sao em trai lại đánh cậu ấy?!"

Tiểu Trịnh: "Không biết."

Lâm Miểu: "Đánh lúc nào?"

Tiểu Trịnh: "Chiều nay."

Vậy sao không nói với mình?!

Lâm Miểu cầm điện thoại gọi cho Hoắc Dữ Xuyên.Điện thoại vừa kết nối thì Lâm Miểu sốt ruột hỏi ngay: "Cậu bị người ta đánh à?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ."

"Đánh chỗ nào?"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng một hồi mới nói: "Mặt."

Lâm Miểu quýnh lên, "Chắc không bị sưng thành đầu heo như sếp Hạ đấy chứ?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......

Không có."

Lâm Miểu: "Vậy cậu bị sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu về xem đi."

Lâm Miểu càng sốt ruột hơn, nắm chặt quai ba lô, lần đầu tiên giục Tiểu Trịnh lái xe nhanh hơn."

Hoắc Dữ Xuyên!"

Trong phòng khách, Hoắc Dữ Xuyên đang dựa vào sofa xem tài liệu, chưa kịp thấy người đã nghe Lâm Miểu hét ầm lên, sau đó đeo ba lô chạy tới ôm mặt hắn nhìn thật kỹ.Khóe miệng Hoắc Dữ Xuyên bị trầy đỏ ửng, còn những chỗ khác có vẻ không sao."

Trên người thì sao?"

Lâm Miểu định cởi áo hắn ra nhưng bị Hoắc Dữ Xuyên kéo lại."

Không sao," hắn nói, "Trên người không có."

Lâm Miểu ngờ vực: "Thật không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Thật mà."

Lâm Miểu nhìn vết thương trên khóe miệng hắn, rầu rĩ hỏi: "Đau không?"

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng.Lâm Miểu lấy từ ba lô ra một miếng băng cá nhân, bóc ra rồi cẩn thận dán lên khóe miệng hắn.Vì khoảng cách quá gần nên Lâm Miểu ngồi trên đùi hắn, cả người kề sát hắn.Nhưng Lâm Miểu không hề nhận ra mà tỏ vẻ bênh vực kẻ yếu: "Sao em cậu lại đánh cậu?"

Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh nói: "Nó chửi tớ."

"Hả?!"

Lâm Miểu định đứng dậy nhưng bị Hoắc Dữ Xuyên giữ lại, sau đó thản nhiên nói: "Coi chừng ngã bây giờ."

Lâm Miểu hết sức bất bình, "Nó đã chửi cậu mà còn đánh cậu nữa à?!"

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu."

Sao lại thế?!"

Lâm Miểu tức nghẹn, "Không lễ phép gì hết!"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi: "Cậu không hỏi nó chửi gì à?"

"Chửi gì cũng không được," Lâm Miểu nhíu chặt mày, "Miệng nó thúi hoắc."

Hoắc Dữ Xuyên bỗng nhiên vùi mặt vào vai cậu cười khẽ.Lâm Miểu không hiểu hắn cười gì, "Bị đánh mà còn cười nữa."

Hoắc Dữ Xuyên làm thinh, áp mặt vào vai cậu không nhúc nhích.Lâm Miểu im lặng một lát rồi đưa tay vỗ lưng hắn, nghiêm túc nói: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, anh em tốt không cười cậu đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên buông cậu ra, bảo cậu lên lầu tắm rửa.Lâm Miểu hỏi lại lần nữa: "Không cần mượn vai tớ khóc thật sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Còn nói nữa thì trừ tiền cậu đấy."

Lâm Miểu chạy biến lên lầu.Cậu gọi điện cho cha mình trách móc: "Bảo vệ ở đó làm ăn kiểu gì mà để sếp bị người ta đánh vậy."

Cha cậu chẳng hiểu ra sao, "Đánh chỗ nào?"

"Miệng," Lâm Miểu nói, "Khóe miệng trầy hết rồi."

"À, chỉ bị đấm một cú thôi," Lâm Kiến Hưng nói, "Nhưng tên nhóc kia bị cậu ấy đánh la oai oái, mặt mũi sưng húp, suýt nữa phải khiêng ra."

Lâm Miểu: "......"

"Tại nó chửi Hoắc Dữ Xuyên trước mà," Lâm Miểu quả quyết, "Hoắc Dữ Xuyên không đánh người bừa bãi đâu."

Dưới lầu, Hoắc Dữ Xuyên bị em trai mình oanh tạc mười mấy tin nhắn thoại, không thèm nghe mà chỉ trả lời một câu, "Miệng mày thúi hoắc."

Sau đó block luôn.
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
18. Một tháng ba trăm ngàn


Trước khi cúp máy, Lâm Miểu luôn miệng căn dặn cha mình, "Canh cổng cho kỹ đó, đừng để kẻ xấu vào nữa."

"Sao," Lâm Kiến Hưng hầm hừ, "Mi là sếp ta chắc?"

Lâm Miểu chưa kịp lên tiếng thì cha cậu đã nói trước: "Định xúi Tiểu Hoắc trừ lương ta nữa chứ gì?"

Cha cậu bất mãn nói: "Mi đúng là...... cáo mượn oai hùm!"

"Cha mới là hùm ấy," Lâm Miểu cãi lại, "Hoắc Dữ Xuyên giống hùm chỗ nào?"

Lâm Kiến Hưng tặc lưỡi: "Hôm nay cậu ấy đánh người dữ hơn hùm nhiều."

Lâm Miểu im lặng một lát rồi nói: "Con nhớ hình như Hoắc Dữ Xuyên đâu có em trai."

"Nghe nói không cùng một mẹ."

Lâm Kiến Hưng nói, "Sau đó cha nghe ngóng mới biết tên nhóc kia vừa tới đã gây sự với Tiểu Hoắc, đòi làm phó tổng gì đó, Tiểu Hoắc không chịu nên cậu ta nổi điên lên."

"Anh tưởng công ty này của mình thật đấy à!"

Hoắc Thành Đống vừa tức tối vừa khinh bỉ nói, "Một đứa con rơi mà cũng dám xem mình là người nhà họ Hoắc sao."

"Con rơi?"

Lúc đó Hoắc Dữ Xuyên đang ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu, nói mà chẳng buồn ngẩng đầu lên, "Thế mày không phải à?"

"Tôi......"

Hoắc Thành Đống nghẹn họng, sau đó cứng cổ nói, "Dù sao tôi cũng sống ở nhà họ Hoắc từ nhỏ đến lớn chứ đâu như anh, chẳng biết từ xó nào chui ra nữa."

Hắn nhướng mày, "Biết đâu mẹ anh dan díu với người khác sinh ra anh, thấy nhà tôi giàu nên đến mạo nhận."

"Anh tưởng bọn họ tin mình lắm sao?

Chẳng qua thấy anh có chút năng lực nên giữ anh lại kiếm tiền thôi."

"Mai mốt hết giá trị lợi dụng phải đi ăn xin như chó......"

Hoắc Dữ Xuyên gấp tài liệu lại rồi im lặng đứng dậy đi tới chỗ hắn.Hoắc Thành Đống tưởng hắn đã bị mình thuyết phục nên đắc ý nói: "Lẽ ra anh phải nghe lời tôi sớm hơn mới đúng, tôi......"

Hoắc Dữ Xuyên đột ngột túm cổ áo hắn rồi vung nắm đấm tới."

Á!"

Thế là khi các bảo vệ chạy lên thì thấy Hoắc Thành Đống bị đánh kêu oai oái, tay chân huơ loạn xạ, trong lúc hỗn loạn đánh trúng khóe miệng Hoắc Dữ Xuyên."

Tiểu Hoắc đánh xong thì gọi xe cấp cứu cho cậu ta," Lâm Kiến Hưng nói, "Sai người kéo cậu ta đi."

Lúc đi hắn khóc bù lu bù loa, muốn chửi mà không dám, bị lôi đi xềnh xệch.Ban đêm Lâm Miểu nằm trong chăn, càng nghĩ lông mày càng nhíu chặt, nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu ít nói như vậy làm sao chửi lại nó được?

Nếu nó chửi cậu nữa thì cứ nói với tớ, để tớ chửi nó cho."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn tóc mái lòa xòa của cậu, "Cậu chửi giỏi lắm à?"

"Cũng......

Cũng tạm," Lâm Miểu ưỡn ngực nói, "Học từ Tưởng Nhạc Minh đó."

Tưởng Nhạc Minh sôi nổi hoạt bát, gặp ai cũng có thể huyên thuyên nửa ngày, chửi người càng siêu hơn, khai giảng năm nhất hắn chửi tài xế gian manh cố ý đi đường vòng, tài xế lái xe chạy mất quên cả đòi tiền."......

Giỏi ghê."

Hoắc Dữ Xuyên bình luận."

Chứ sao," Lâm Miểu hết sức tự hào, "Trong phòng tớ ai cũng giỏi hết."

Hà Duật hơi trầm tính nhưng học rất giỏi, là sinh viên xuất sắc chững chạc nhất phòng; Chu Trác cao to vạm vỡ, là thành viên trong đội bóng rổ của trường, đam mê duy nhất là bóng rổ, dẫn dắt đội mình thắng rất nhiều trận."

Còn tớ thì hơi kém chút xíu," Lâm Miểu nói, "Chỉ giỏi ăn thôi."

Hoắc Dữ Xuyên không nhịn được cười.Lần này Lâm Miểu không nổi cáu mà chỉ hỏi hắn: "Vui hơn chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhìn cậu."

Tớ biết hôm nay cậu không vui," Lâm Miểu chủ động đưa tay ôm hắn, "Ngủ một giấc rồi quên hết đi được không?"

Hoắc Dữ Xuyên ngửi mùi hương tươi mát trên tóc cậu, là mùi dầu gội mới trong phòng tắm.Hắn nhắm mắt lại rồi nói khẽ: "Được."

Hai ngày sau, Lâm Miểu đang tìm tài liệu trong thư viện thì cha cậu nhắn tin."

Con ơi, em trai Tiểu Hoắc lại tới kìa, còn dẫn theo mấy người mặc đồ đen nữa."

Lâm Miểu vội trả lời: "Cha đừng cho nó vào nhé."

Lâm Kiến Hưng: "Tiểu Hoắc cho vào rồi."

Lâm Miểu hấp tấp ôm ba lô chạy tới.Khi cậu đến công ty Hoắc Dữ Xuyên thì thấy cha mình nhàn nhã đi dạo trước cổng, mấy bảo vệ khác cũng ở đại sảnh.Lâm Miểu vội la lên: "Sao mọi người không lên bảo vệ Hoắc Dữ Xuyên?"

Lâm Kiến Hưng: "Tiểu Hoắc đâu có gọi."

Lâm Miểu tức gần chết, "Nếu cậu ấy bị đánh nữa thì con sẽ xúi cậu ấy đuổi việc cha luôn."

Lâm Kiến Hưng: "......"

Lâm Miểu đi thang máy lên lầu rồi rón rén đến trước cửa phòng làm việc của Hoắc Dữ Xuyên nhìn vào, trông thấy một người quấn băng kín mít như xác ướp ngồi trên xe lăn, sau lưng có mấy người mặc vest đen, chắc là vệ sĩ.Người kia thều thào: "Hoắc Dữ Xuyên, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám đánh tôi nữa...... tôi sẽ không tha cho anh đâu!"

Hoắc Dữ Xuyên phớt lờ hắn.Hoắc Thành Đống hơi sợ hắn, không dám đòi làm phó tổng nữa mà hạ thấp yêu cầu: "Vậy......

Vậy làm giám đốc chi nhánh cũng được."

Hoắc Dữ Xuyên: "Làm bảo vệ đi."

"Cái gì?!"

Hoắc Thành Đống vừa sốc vừa tức, "Anh bảo tôi ra gác cổng ấy à?!"

Hắn nhảy dựng lên nhưng không thành công, căm giận nói: "Bảo vệ là cái thứ gì, anh dám bắt tôi làm bảo vệ hả?!"

Lâm Miểu tức giận đẩy cửa ra, "Bảo vệ thì sao?

Bảo vệ cũng đi làm kiếm tiền vậy, tốt hơn cậu nhiều!"

Hoắc Thành Đống giật nảy mình, thấy cậu nổi nóng thì hỏi cậu: "Anh là bảo vệ à?"

Lâm Miểu: "Không phải."

Vậy sao nổi nóng, hắn còn tưởng mình đụng chạm đến cậu nữa.

Hoắc Thành Đống lại quay sang nhìn Hoắc Dữ Xuyên, "Dù sao tôi cũng không làm bảo vệ đâu!"

Hoắc Dữ Xuyên ném tài liệu trên bàn cho hắn rồi nói: "Nếu mày ký được hợp đồng này thì cho mày làm giám đốc."

Hoắc Thành Đống không thèm nhìn mà hớn hở nói: "Được, chính anh nói đấy nhé!

Chẳng phải chỉ là hợp đồng thôi sao, ký thì ký!"

Hắn tự tin đẩy xe lăn đi, trước khi ra cửa còn quay đầu cảnh cáo: "Nói phải giữ lời đó!"

Lâm Miểu đứng chặn trước bàn làm việc của Hoắc Dữ Xuyên như vệ sĩ.Hoắc Dữ Xuyên đi tới sau lưng cậu, "Đến bảo vệ tớ à?"

Lâm Miểu thấy Hoắc Thành Đống ra về mới thở phào nhẹ nhõm, "Sao cậu không gọi bảo vệ lên, lỡ bọn họ đánh cậu thì sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng phải có cậu rồi à?"

"Tớ không giỏi đánh nhau lắm đâu."

Lâm Miểu nhớ lại vẫn còn sợ, đám vệ sĩ lúc nãy cao to vạm vỡ, một tay cũng nhấc cậu lên được.Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu nhìn cậu, "Thế mà cậu còn chạy lên đây một mình nữa à?"

"Cha tớ không chịu lên, nói là cậu không gọi."

Lâm Miểu hộc tốc chạy lên đây khát khô cả cổ, đang định tìm nước uống thì thấy trên bàn Hoắc Dữ Xuyên có một hồ sơ, hình như là bảng lương chi tiết.Cậu lơ đãng nhìn thoáng qua, thấy cột lương của Tiểu Trịnh ghi ba trăm ngàn. (~1,04 tỷ)"Lương của Tiểu Trịnh ba trăm ngàn một tháng cơ á?!"

Lâm Miểu trố mắt.Hoắc Dữ Xuyên gật đầu.Lâm Miểu: "Hai năm tớ mới kiếm được ba trăm ngàn, bằng một tháng của anh ấy thôi sao?!"

Thì ra Hoắc Dữ Xuyên chỉ keo kiệt với cậu thôi à?!
 
Back
Top Bottom