Lãng Mạn [Hoàn] Lạt Mềm - Tây Phương Kinh Tế Học (CP88 dịch)

[Hoàn] Lạt Mềm - Tây Phương Kinh Tế Học (Cp88 Dịch)
Ngoại truyện 6.1


Ngoại truyện 6.1Dịch: CP88Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!***Gọi điện cho Tề Dĩ Phạm là một người bạn cấp ba của cậu nhóc.Sau khi Tề Dĩ Phạm đi du học, có một vài người bạn vẫn ở lại trong nước.

Mỗi lần Tề Dĩ Phạm quay về đều sẽ tụ tập với bọn họ.Người bạn học này hồi cấp ba chơi khá thân với Tề Dĩ Phạm, gọi điện để hỏi cậu nhóc chiều nay có rảnh không.

Đám bọn họ hôm nay có buổi tụ tập, chiều nay đi hát karaoke, tối thì đi ăn, rất đông người đến.Tề Dĩ Phạm nghe vậy, nói với đối phương mình cũng sẽ đến, ngoài ra còn hỏi địa điểm, chuẩn bị lát nữa sẽ qua thẳng luôn.Đối phương báo địa điểm xong, Tề Dĩ Phạm cúp máy.Trong lúc Tề Dĩ Phạm gọi điện thoại, Tần Đông Loan cũng đã đi tới bên cạnh Kiều Diên.

A Mang ngậm quả bóng chạy tới, Tần Đông Loan cầm lấy.

Chơi cả một chiều, hứng thú của A Mang dành cho trò này đã giảm đi đáng kể, nửa cuối hầu như là chơi cho Tề Dĩ Phạm vui mà thôi.Bên này Tề Dĩ Phạm cúp máy, sau đó đi về phía Tần Đông Loan và Kiều Diên.

Đi tới bên cạnh hai người rồi, cậu nhóc ngồi xổm xuống, ôm A Mang, lại xoa xoa đầu nó."

Có chuyện gì?"

Tần Đông Loan hỏi."

Bạn học ạ, nói chiều nay mọi người tụ tập, hỏi con có đi không."

Tề Dĩ Phạm đáp."

Vậy đi thôi."

Tần Đông Loan nói."

Dạ."

Tề Dĩ Phạm đáp một tiếng."

Chiều con đi thẳng từ đây luôn, không về nhà ăn trưa nữa, ở đây ăn đơn giản rồi đi là được."

Tề Dĩ Phạm ngẩng đầu nói với Tần Đông Loan.Mấy hôm nay Tề Dĩ Phạm hầu như đều ở đây ăn trưa, ăn thêm một hôm nay cũng không thành vấn đề.

Cậu nhóc nói xong, Tần Đông Loan chỉ đáp một tiếng, sau đó ba người một chó không nán lại ở bên ngoài nữa, cùng nhau quay về nhà.Tề Dĩ Phạm chơi cả một sáng, cả người đều là mồ hôi.

Về đến biệt thự, cậu nhóc đi về phòng tắm, còn thuận tiện tắm cho A Mang luôn.Tắm xong, thay quần áo, Tề Dĩ Phạm và Kiều Diên cùng sấy lông cho A Mang, âm thanh vù vù của máy sấy tóc vang lên, Tề Dĩ Phạm vừa sấy tóc vừa nói chuyện với Kiều Diên.Bằng một cách thần kỳ nào đó, Kiều Diên và Tề Dĩ Phạm luôn có chủ đề để nói chuyện.

Bởi vì Kiều Diên từng dạy lớp của cậu nhóc, nên hầu hết bạn bè của Tề Dĩ Phạm, Kiều Diên đều biết.

Tề Dĩ Phạm đi du học hai năm, bạn bè trong nước năm nay cũng chuẩn bị lên năm ba đại học rồi.

Qua một năm nữa, bọn họ sẽ tốt nghiệp đại học, bước chân vào xã hội.Một năm lại một năm trôi qua, bất tri bất giác đã qua lâu như vậy."

Thi thoảng ở trong nhóm chat vẫn nhắc đến thầy đấy ạ."

Tề Dĩ Phạm vừa sấy lông cho A Mang vừa nói với Kiều Diên.Kiều Diên ngẩng đầu nhìn cậu nhóc, nhớ lại những chủ đề có mình mà lúc trước Tề Dĩ Phạm kể.

Không đợi cậu nhóc nói ra, trong mắt Kiều Diên đã hiện lên ý cười nhàn nhạt."

Không phải ghép đôi cho thầy đâu."

Tề Dĩ Phạm nói, "Em đã nói với chúng nó là thầy kết hôn rồi."

Tề Dĩ Phạm dứt lời, Kiều Diên nhìn cậu nhóc hơi ngẩn ra.Tề Dĩ Phạm thấy dáng vẻ đó của cậu thì chợt phì cười, nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út của cậu, nói: "Sao ạ, chẳng lẽ thầy chưa kết hôn?"

Kiều Diên chớp mắt một cái rất nhẹ.Cậu quả thật chưa kết hôn.Nhưng cậu và Tần Đông Loan đã ở bên nhau như một đôi bạn đời thực thụ, cũng xem như là ở trạng thái kết hôn rồi.Hai người chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn này, Kiều Diên không để ý, Tần Đông Loan thì sao cũng được.Tề Dĩ Phạm cười hỏi vậy xong, Kiều Diên cũng khẽ cười, thu lại ánh mắt nhìn A Mang bên cạnh, nâng tay vốt bộ lông còn chưa khô hẳn của nó, hỏi."

Vậy mấy đứa nói chuyện gì về thầy thế?"

"Nói thầy lợi hại thế nào nha."

Tề Dĩ Phạm đáp."

Chủ yếu là trong đám bọn em có mấy đứa học môn chuyên ngành gặp đúng giảng viên hình như là bạn học của thầy, bình thường lúc nhắc đến thời gian thi lên tiến sĩ sẽ nói về các bài báo khác nhau, chúng nó thấy tên thầy trong số đó."

Tề Dĩ Phạm nói tiếp."

Thầy, thầy nói xem, thầy lợi hại như thế, sao lúc đầu lại đến trường em dạy vậy ạ?"

Tề Dĩ Phạm từ trước đã cảm thấy Kiều Diên rất giỏi.

Cậu học xong nghiên cứu sinh ở trường đại học danh tiếng, năng lực giảng dạy hoàn toàn không cần bàn cãi.

Sau đó nói không tiếp tục đi dạy nữa, chuẩn bị để thi lên tiến sĩ, nói thi là thi được, thi đậu tiến sĩ xong lại làm đủ loại nghiên cứu, đăng tạp chí, dù là trong sách hay ngoài thực tế, tuy rằng Tề Dĩ Phạm không biết nhiều về giới học thuật của Kiều Diên, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được cậu lợi hại thế nào.Mà một Kiều Diên giỏi giang như thế, lúc ban đầu lại chỉ dạy học ở một trường cấp ba tư thục.

Nghĩ như thế, cảm giác thật là lãng phí nhân tài.Tề Dĩ Phạm nói như vậy xong, Kiều Diên nâng mắt nhìn về phía cậu nhóc.Bị Kiều Diên dùng ánh mắt đó nhìn, Tè Dĩ Phạm hơi bối rối, nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần: "Oa!

Chẳng lẽ là thầy biết vào trường em là sẽ quen biết được em, rồi gặp được cậu em?!"

Tè Dĩ Phạm đoán mò xong, lần này đổi lại là Kiều Diên ngẩn người.

Kiều Diên ngẩn người nhìn cậu nhóc, Tề Dĩ Phạm thấy biểu tình đó, cười ha ha."

Ha ha ha!

Em nói đùa thôi."

Tề Dĩ Phạm ngẫm nghĩ, lại nói: "Chỉ là em cảm thấy, có lẽ thầy sẽ không nghĩ ra biện pháp phức tạp như thế để được gặp lại cậu em đâu."

Tề Dĩ Phạm nói xong, Kiều Diên: "..."

Lời này so với lời trước đó của Tề Dĩ Phạm, cũng không biết là cái nào dễ nghe hơn.Tề Dĩ Phạm ngồi xổm ở một bên vừa sấy lông cho A Mang vừa hạ thấp giọng nói với Kiều Diên."

Em rất thích trạng thái chung sống của thầy với cậu em."

"Có đôi khi ở với hai người em đã nghĩ, em mong là em với vợ tương lai có thể chung sống giống như hai người, như vậy là đủ rồi."

Tề Dĩ Phạm nói.-Tề Dĩ Phạm ăn trưa ở biệt thự trong rừng.Ăn xong, Tề Dĩ Phạm lại chơi với A Mang một lát rồi mới lưu luyến rời khỏi.Buổi trưa khá nóng bức, ăn xong, Kiều Diên và Tần Đông Loan không ra ngoài nữa.

Tề Dĩ Phạm đi rồi, hai người ở trong phòng khách, xem một bộ phim điện ảnh.Phim bắt đầu chiếu, A Mang được tắm rửa thơm tho sạch sẽ nằm một bên, Kiều Diên đưa tay xoa đầu A Mang, nâng mắt xem phim.Bầu trời hôm nay trong xanh, ánh nắng tràn ngập, thậm chí sau khi bộ phim kết thúc, hơn bốn giờ rồi mà nắng vẫn còn rực rỡ.

Hơn sáu giờ tối, hoàng hôn mới bắt đầu buông xuống.

Phía cuối chân trời, ánh chiều tà lặng lẽ trải ra một khoảng trời.

Ăn tối xong, Tần Đông Loan hỏi Kiều Diên."

Muốn đi cắm trại không?"

Tần Đông Loan nói xong, Kiều Diên ngẩng đầu.Hai người đang ở trong bếp dọn dẹp bát đũa vừa ăn, mai là ngày nghỉ cuối cùng của hai người, tuy rằng ở nhà rất thoải mái, nhưng vẫn có cảm giác không khác gì với thường ngày.Tần Đông Loan muốn nhân cơ hội nghỉ phép này dẫn Kiều Diên đi chơi nhiều hơn.Nói là cắm trại, cũng không nhất thiết phải đi đâu xa, ở ngay hồ nước cách biệt thự không xa, thượng du nối liền với một con suối chảy xuyên qua rừng.Hai bên suối là rừng cây, có cả khoảng đất trống, ở đây cắm trại dã ngoại vừa mát vẻ vừa an toàn.Ngoài ra ở chỗ con suối đó, buổi tối có thể ở bên ngoài lều trại câu cá.Kiều Diên chưa bao giờ đi cắm trại, hơn nữa không cần biết là làm gì, chỉ cần được ở riêng với Tần Đông Loan thì cậu đều thích."

A Mang thì sao?"

Kiều Diên hỏi.Cùng lúc, Tần Đông Loan rửa xong chiếc bát cuối cùng, anh nói."

Đưa theo."

Kiều Diên nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đi."

-Quyết định xong chuyện cắm trại, Kiều Diên và Tần Đông Loan bắt đầu chuẩn bị.Căn biệt thự trong rừng này lúc trước cũng là địa điểm Tần Đông Loan thường đến mỗi khi có kỳ nghỉ phép.

Trong biệt thự có lều và thiết bị câu cá, hai người quyết định chuyện đi cắm trại xong, Tần Đông Loan bèn mang đồ ra.Anh bỏ đồ vào trong xe, chở Kiều Diên và A Mang đến nơi lúc trươc anh hay dựng lều.Nơi này không ở thượng du của hồ nước gần biệt thự, mà ở xa hơn một chút.Bởi vì đi vào lòng rừng, nên nơi này so với biệt thự còn yên tĩnh hơn.

Xung quanh vắng vẻ không một bóng người, cửa xe mở ra, không khí trong lành mang đến cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng lập tức tràn tới.Trước đây Kiều Diên chưa từng đến đây.

Cậu xuống xe, đi tới bên cạnh dòng suối, cảm nhận sự mát lành sảng khoái của nơi đây.

Tuy đang là giữa hè, nhưng xung quanh đây thật sự rất mát mẻ khoan khoái.

Sau khi cậu xuống xe, A Mang cũng xuống theo.

Chú chó đứng bên cạnh Kiều Diên, ban đầu còn chưa xác định được có thể xuống nước không, bèn ngẩng đầu nhìn Kiều Diên.

Kiều Diên cảm nhận được ánh mắt của nó, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nó rồi nói: "Đi đi."

Kiều Diên vừa dứt lời, A Mang lập tức vui vẻ nhảy vào nước.A Mang nhảy vào nước chơi đùa, Kiều Diên nhìn nó, một lát sau, cũng cười quay đầu.

Tần Đông Loan trên xe đã đi xuống, đang lấy đồ ra khỏi xe.

Kiều Diên đi tới hỗ trợ, Tần Đông Loan cũng không từ chối, hai người cùng nhau mang đồ đặt xuống chỗ đất trống bằng phẳng, sau đó bắt đầu dựng lều.Nói là cùng nhau, thực chất đều là do Tần Đông Loan làm.

Việc duy nhất của Kiều Diên là chờ Tần Đông Loan cố định xong, cậu sẽ giúp cầm đinh.

Nhưng tuy là chỉ có thể làm một việc này, trong lúc Tần Đông Loan căng lều, Kiều Diên cũng đang vừa quan sát vừa ghi nhớ.Cậu cảm thấy lần sau, lần sau nữa bọn họ quay lại đây, cậu cũng có thể học Tần Đông Loan cùng nhau dựng lều.Lều đã dựng xong, những dụng cụ khác ở bên ngoài cũng được sắp xếp xong xuôi.

Mọi việc đã hoàn thành, Tần Đông Loan xách theo bộ câu cá, cùng Kiều Diên đi ra bờ suối.Dòng suối này không tính là nông, bên trong vẫn có cá.

Chỉ là thả cần một lúc lâu vẫn không có nổi một con cắn câu.

Kiều Diên hiếm khi tỏ ra không kiên nhẫn, quay đầu hỏi Tần Đông Loan ngồi bên cạnh có cá không."

Có."

Tần Đông Loan đáp.Tần Đông Loan trả lời xong, nhìn Kiều Diên một cái, lại quay đầu nhìn đầu nguồn con suối, nói: "Nhưng đều ở thượng nguồn."

Nơi này đã là thượng nguồn rồi, nhưng cách trên đó một đoạn dài nữa.

Nơi đó thích hợp câu cá, nhưng lại không thích hợp cắm trại, nên anh mới không đưa cậu lên đó.Tần Đông Loan nói xong, Kiều Diên nhìn anh không nói gì."

Bảo A Mang đi bắt đi."

Tần Đông Loan nói.Bọn họ không thể đi lên, nhưng có thể sắp xếp cho A Mang đi.Tần Đông Loan nói xong, Kiều Diên đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó nhìn về phía A Mang, lúc nhìn sang Tần Đông Loan, trong mắt đã thấp thoáng ý cười.Tần Đông Loan thấy được ý cười trong mắt cậu, cũng cười, gọi "A Mang."

Tần Đông Loan gọi xong, A Mang đang nghịch nước dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía anh.***88: Tính ra ngoại truyện 6 ban đầu nói về dượng (cái ông bắt c8c rồi gi*t hại bạn học nữ cùng trường bé Diên hại bé phải chuyển trường và là lý do để sau Trần trẩu tre hạ thấp bé) và mẹ (người được cho là đã mất tích rồi có đồn đoán thực chất là cũng đã bị ông dượng s*t hại) của thầy Kiều, cũng không hiểu vì sao Tây Phương về sau lại đổi sang một chiếc ngoại truyện về cắm trại có thiên hướng khá nhẹ nhàng thế này, có thể vì cái trước đó đọc khá là buồn, mà Tây Phương thì bả thích ngoại truyện ngọt ngào nhẹ nhàng hơn.Nhưng mà cảm giác bỏ cái ngoại truyện đó cũng hơi phí vì nó cũng là một phần quá khứ của thầy Kiều, mà người ta bảo yêu ai là muốn tìm hiểu mọi thứ về người đó thành ra Bát cũng muốn chia sẻ cho mọi người đọc nữa ahuhu.

Bây giờ thì trên Tấn Giang không còn nhưng ở các web lậu đăng lại của bên đó đều là bản ngoại truyện cũ, muốn dịch cũng được thôi.

Cơ mà tui cứ thấy cấn cấn sao á :3Nên là chuyển quyền lựa chọn cho mọi người đi, nếu nhiều người muốn đọc thì Bát sẽ dịch thành ngoại truyện 7, không thì thui hị hị
 
[Hoàn] Lạt Mềm - Tây Phương Kinh Tế Học (Cp88 Dịch)
Ngoại truyện 6.2


Cr art: weibo @overwater

Ngoại truyện 6.2Dịch: CP88Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!***"Đi lên trên bắt cá."

Tần Đông Loan nói.Tần Đông Loan nói xong, A Mang đầu tiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó giống như đã hiểu được ý anh, "gâu" một tiếng.Kêu xong, A Mang lội nước chạy về phía thượng du.-A Mang là chó chăn cừu.Ở một trình độ nào đó thì chó chăn cừu cũng có thể bắt cá.A Mang chạy lên thượng du, sau đó lại hùng hục chạy từ thượng du xuống.

Lúc chạy xuống nó thậm chí cực kỳ thông minh mà không chạy đến bên người Tần Đông Loan và Kiều Diên, mà dừng lại ở một chỗ cách bọn họ không xa.Chú chó nhỏ rất nỗ lực cần cù, bắt được rất nhiều cá mang về.

Nhưng cả một tối, Tần Đông Loan và Kiều Diên lại chẳng câu được mấy con.Tần Đông Loan còn tàm tạm, Kiều Diên bởi vì không có kỹ năng nên làm vuột mất hai con cá mắc câu.

Nhưng sau khi câu được một con, Kiều Diên có kiên nhẫn hơn, ngồi yên ở đó chờ cá mắc câu.Kiều Diên rất thích trạng thái hiện tại này.Ngồi cạnh dòng suối, giấu mình trong rừng cây rậm rạp, bên cạnh chỉ có Tần Đông Loan và A Mang.Đây vốn chính là thế giới của cậu.Chỉ là hiện tại, nơi này đã cụ thể hoá thế giới đó, khiến cậu càng cảm nhận rõ ràng hơn sự vui vẻ và bầu bạn.Cuối cùng Kiều Diên lại câu được một con, bỏ cá vào trong thùng.

A Mang nghe lời Tần Đông Loan, không tiếp tục đi bắt cá nữa, chạy về bên cạnh Kiều Diên, cùng cậu xem cá bơi trong thùng."

Có thể nấu canh cá cho nhóc uống."

Kiều Diên nói với A Mang.A Mang nghe hiểu, "gâu" một tiếng với cậu, thè lưỡi cười cười.Chó nhỏ vui vẻ hạnh phúc, Kiều Diên nhìn bộ lông ướt sũng nước của nó, còn có ánh mắt trong veo sáng ngời của nó, cũng cười, nâng tay xoa xoa đầu A Mang.A Mang hưởng thụ cái xoa đầu này, còn cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.-Trời đã tối.Nhưng hôm nay trăng rất sáng.Không phải ngày rằm, nhưng lại sáng ngời.Mặt trăng treo trên bầu trời đêm cao vời vợi, vô số những đốm sáng bao xung quanh, ánh sáng dịu dàng tinh khiết.

Kiều Diên dừng câu cá, cùng Tần Đông Loan lau khô lông cho A Mang, sau đó hai người cũng đánh răng rửa mặt đơn giản rồi chui vào trong lều.Kiều Diên nằm trong lều, không để Tần Đông Loan đóng cửa lều lại.Cậu đưa mắt nhìn trăng sáng trên trời, không biết là đang nghĩ gì."

Ngày mai có thể xem mặt trời mọc."

Trong lúc Kiều Diên ngắm trăng, Tần Đông Loan nhìn cậu nói một câu.Tần Đông Loan nói xong, Kiều Diên thu ánh mắt về, chuyển sang nhìn anh.

Tần Đông Loan ghé tới hôn lên môi cậu, Kiều Diên nâng tay vòng qua cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.Nụ hôn của hai người tựa như ánh trăng ngoài kia, dài lâu mà sáng ngời.Cuối cùng khi tách ra, hai người nằm đối mặt nhau, trong mắt đều chứa vô số đốm sáng lấp lánh."

Ngủ đi."

Tần Đông Loan nói với Kiều Diên.Anh nói xong, Kiều Diên đáp một tiếng "Vâng."

Tần Đông Loan đóng cửa lều, ôm Kiều Diên vào lòng.Màn đêm tĩnh lặng thanh bình, bên ngoài ngẫu nhiên có tiếng côn trùng vọng tới, A Mang nằm ở một góc lều, một ngày chạy tới chạy lui, chú chó nhỏ cũng đã thấm mệt.Kiều Diên nằm giữa Tần Đông Loan và A Mang, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, mí mắt trĩu nặng, hô hấp đều đều.-Tối qua Tần Đông Loan nói buổi sáng có thể xem mặt trời mọc.

Kiều Diên tỉnh dậy sớm, phát hiện Tần Đông Loan nằm cạnh đã không thấy đâu.

Cậu ngồi dậy, A Mang nằm một bên cũng dậy theo, đúng lúc này cửa lều mở ra, Tần Đông Loan khom người nhìn Kiều Diên bên trong, nói."

Dậy rồi à."

Kiều Diên nhìn ra bên ngoài, hỏi."

Mặt trời mọc chưa?"

"Chưa đâu."

Tần Đông Loan mở hẳn cửa lều, nói với Kiều Diên."

Có sương mù."

Tần Đông Loan dứt lời, Kiều Diên nhìn về phía đông.

Chân trời có ánh mặt trời ló rạng, nhưng vì sương mù nên khung cảnh này cũng trở nên mờ mờ ảo ảo."

Còn muốn xem không?"

Tần Đông Loan hỏi.Kiều Diên trả lời: "Muốn."

Tần Đông Loan quay đầu nhìn về phía đó một cái, sau cũng không rời đi mà ngồi vào bên cạnh Kiều Diên.Buổi sáng ở trong rừng còn yên tĩnh hơn cả ban đêm, thậm chí không có tiếng côn trùng kêu, chỉ có thấp thoáng tiếng chim hót.

Sương mù sáng sớm khiến bầu không khí trở nên mát mẻ hơn, Kiều Diên ngồi bên cạnh Tần Đông Loan, cùng anh nhìn về phía xa.Sương mù dày đặc, không chỉ chân trời, mà xung quanh đều là sương mờ lơ lửng, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy mơ hồ màu xanh của những ngọn cây.

Nhưng dù là vậy thì Kiều Diên vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh Tần Đông Loan, ánh mắt không dời đi.Hai người cứ như thế ngồi cùng nhau nhìn về phía chân trời, ai cũng không nói chuyện.Kiều Diên nhìn mặt trời mọc sau lớp sương mù dày, im lặng mà kiên nhẫn.Không biết qua bao lâu sau, Kiều Diên nhìn phương xa, nói."

Sương mù tan rồi."

Tần Đông Loan nghe thấy quay sang nhìn cậu, lại quay đầu nhìn về phía chân trời.Sau một hồi lâu, mặt trời đã vượt lên khỏi đường chân trời, ánh nắng vốn nhạt nhoà cũng trở nên rực rỡ.

Những tầng mây mờ chắn tầm mắt theo ánh nắng chiếu rọi dần tan đi.Mây tan, ánh nắng chiếu rọi muôn nơi, sương mù trong không khí cũng hoàn toàn tan biến.Tần Đông Loan nhìn bầu trời xanh trong, ánh sáng trong mắt dường như cũng được nắng vàng tô đậm thêm mấy phần.Kiều Diên rất giỏi chờ sương mù tan.Bởi vì mặt trời lên cao sẽ xoá tan sương mù, tựa như Tần Đông Loan tiến vào cuộc sống của cậu, khiến nó trở nên ấm áp mà sáng lạn.Hai người ngồi trong lều, cứ như thế im lặng ngắm một lát, chờ cho mặt trời hoàn toàn đi ra, mây tan hết, trời đất là một màu xanh trong, Tần Đông Loan quay đầu nhìn Kiều Diên bên cạnh, hỏi."

Đã đói chưa?"

Tần Đông Loan hỏi xong, Kiều Diên nhìn sang anh, một lát sau, cậu đáp."

Đói rồi."

Hai người nhất thời nổi hứng đi cắm trại, không mang theo dụng cụ nấu nướng, Kiều Diên trả lời xong, Tần Đông Loan nói."

Vậy về nhà nhé?"

Kiều Diên gật gật đầu: "Vâng."

"Về nhà thôi."

-- Toàn văn hoàn.

--- Lời tác giả ---Cuối cùng cũng toàn văn hoàn rồi nà!

Tung hoa tung hoa~~ Tuy có mấy lần quên cài thời gian đăng chương lúc 00:00:08, nhưng cả bộ truyện này cũng coi như ổn định về phương diện ra chương ổn định kết thúc~ Tự khen bản thân!Bộ truyện này đã viết xong, cảm ơn sự yêu thích và ủng hộ của mọi người, moa moa moa~~Ngoài ra những góp ý của mọi người cho bộ truyện tui đều đọc cả, cũng đã nỗ lực sửa chữa, mong là sẽ tiến bộ hơn trong bộ sau~ Cũng cảm ơn đề xuất và chỉ dạy của mọi người *cúi đầu*Cuối cùng, chân thành cảm ơn mọi người đồng hành và ủng hộ, gặp lại mọi người ở bộ truyện sau nhé~***88: Tui thì chưa bye bye nha, cmt đều nói muốn tui dịch ngoại truyện quá khứ của thầy Kiều nên tui sẽ lén cop dìa rồi dịch đăng thành ngoại truyện 7, đừng ai méc với Tây Phương đó nha, không là sau tui xí hổ không dám cmt trong truyện bả nữa mất haha
 
[Hoàn] Lạt Mềm - Tây Phương Kinh Tế Học (Cp88 Dịch)
Ngoại truyện 7.1


Cr pic: weibo @北有辛

Ngoại truyện 7.1Dịch: CP88Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!***88: Như mọi người đã đọc trước đó thì ở cuối ngoại truyện 5 Tề Dĩ Phạm nhận được một cuộc gọi từ bạn học cấp 3, nhưng ban đầu chi tiết đó tác giả vốn viết là điện thoại của Kiều Diên, vì là câu chuyện khởi đầu từ đây nên Bát giải thích sơ qua trước và sẽ dịch ngoại truyện 7 lại từ đoạn đó luôn hen~***Cuộc họp kết thúc, nhưng bên ngoài kia còn chưa kết thúc.

Tần Đông Loan đóng máy tính, đứng dậy đi ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, anh chợt nghe thấy tiếng điện thoại rung.Điện thoại của Tần Đông Loan vẫn còn ở trong túi, vậy thì âm thanh kia hẳn là từ điện thoại của Kiều Diên.

Tần Đông Loan đi lên mấy bước, phát hiện điện thoại của Kiều Diên đặt trên ghế sô pha.Tần Đông Loan cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị một dãy số lạ.Nhìn đến dãy số này, Tần Đông Loan cầm điện thoại đi ra cửa, gọi Kiều Diên."

Điện thoại."

Nghe thấy tiếng gọi, Kiều Diên quay đầu nhìn về phía này , sau đó không xem Tề Dĩ Phạm và A Mang tranh bóng nữa, đi tới nhận điện thoại.Kiều Diên nhìn số trên màn hình, ấn nghe.Cậu "A lô" một tiếng, bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ của nữ."

Xin hỏi là Kiều Diên đúng không?"

-Buổi sáng sau khi Kiều Diên tiếp điện thoại, Tần Đông Loan liền sắp xếp đi Tây thành.

Sáng lên máy bay, trưa đến Tây thành.

Sân bay đã có xe chờ sẵn, chở Kiều Diên và Tần Đông Loan đi thẳng xuống thị trấn, sau đó lại từ thị trấn đến một trấn nhỏ, đợi đến bệnh viện đã là tối muộn.Tây thành là thành phố cao hơn nhiều so với mực nước biển, nằm ở phía cực Tây của đất nước, diện tích lãnh thổ rộng lớn, môi trường tự nhiên rất tốt, về cơ bản cư dân bản địa ở đây đều sống bằng nghề chăn nuôi.(*) chắc là Tây Tạng?Cũng chính bởi vì thế, điều kiện cơ sở vật chất chữa bệnh của nơi đây so với các thành phố Trung Đông Bộ phát triển nhanh chóng thì lạc hậu hơn rất nhiều.Lúc Kiều Diên đến bệnh viện, người phụ nữ buổi sáng gọi điện cho cậu đi ra chào hỏi, đối phương là nhân viên công tác của hội phụ nữ trong trấn.

Hai người nói chuyện, bà ấy nói sơ qua về tình huống trước mắt.Sáng nay khi bà ấy gọi điện cho Kiều Diên, mẹ cậu cũng đã ở trạng thái hấp hối rồi.

Bà nói cho Kiều Diên về thân phận của mình, còn hỏi Kiều Diên có quen biết Chu Hồng hay không, sau khi Kiều Diên xác nhận lại thân phận của đối phương thì lập tức đặt vé máy bay tới đây.Bà ấy đã ở bệnh viện này từ tối qua, gần như không nghỉ ngơi, đáy mắt đều là mệt mỏi.

Cảm xúc của bà ấy khá sa sút, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ tinh thần, truyền đạt lại tất cả mọi chuyện cho Kiều Diên.

Truyền đạt đại khái xong, bà ấy hỏi cậu."

Cậu có muốn đi gặp bà ấy không?"

Kiều Diên nhìn bà ấy, một lát sau, Kiều Diên gật đầu nói "Vâng ạ."

Kiều Diên dứt lời, người phụ nữ dẫn cậu đi nhà xác của bệnh viện.Mẹ của Kiều Diên qua đời do mắc bệnh nặng.

Vốn chính là một căn bệnh nan y, lại sống ở nơi có hoàn cảnh chữa bệnh thế này, qua đời vốn là trong dự kiến.

Bởi thế ngay ban đầu bà ấy đã không đến bệnh viện, vẫn luôn một mình chịu đựng.

Sau đó khi hoàn toàn không gắng gượng được nữa, đúng lúc phía hội phụ nữ cử người qua thăm, thì phát hiện bà đã không thể dậy.Sau đó bà được mang đến bệnh viện cấp cứu, cuối cùng vẫn không thể cứu về, qua đời rồi.

Người phụ nữ ấy, từ khi sinh bệnh đến bây giờ vẫn luôn bị đau đớn giày vò, cuối cùng thì cứ như thế mà chết đi.Kiều Diên đi theo người phụ nữ đến nhà xác, nhân viên trực ca của bệnh viện kéo ngăn tủ lạnh ra.

Kiều Diên nhìn theo động tác của họ, thấy họ kéo tấm vải trắng phủ trên mặt mẹ cậu xuống.

Thời khắc nhìn thấy người mẹ đã mười mấy năm không gặp nằm trên chiếc giường sắt lạnh như băng, ánh mắt của Kiều Diên hơi tan rã.Năm đó khi mẹ rời đi cũng đã không còn trẻ.

Mười mấy năm trôi qua, bà dần già đi, nhưng nếu tính kỹ thì năm nay cũng mới chỉ hơn bốn mươi.

Mà dưới lớp vải trắng này, khuôn mặt của người phụ nữ đầy những nếp nhăn và vết tích của một đời lam lũ vất vả, dáng vẻ lại không khác gì một bà lão.Nhưng dù là như vậy, dù bà đã nhắm hai mắt, dù hô hấp đã ngừng lạ, Kiều Diên vẫn biết bà chính là mẹ cậu.Kiều Diên đứng chôn chân tại chỗ, một hồi lâu không nói gì.

Trầm mặc qua đi, cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt bà.Làn da lạnh lẽo cứng nhắc, những nếp nhăn già nua dày đặc, Kiều Diên cảm nhận tiếp xúc cuối cùng với mẹ.

Cùng khoảnh khắc này, ký ức về mẹ thoáng hiện lên trong đầu.Ba của Kiều Diên qua đời năm cậu mười tuổi.

Sau khi ba qua đời, mẹ một mình nuôi nấng cậu mấy năm, sau đó khi Kiều Diên lên cấp hai, mẹ và ba dượng yêu nhau rồi kết hôn.

Bà con trẻ, đối với cuộc sống riêng của mẹ, Kiều Diên chưa bao giờ can dự vào.

Bởi thế khi bà nói muốn kết hôn, Kiều Diên không có ý kiến gì, cùng bà chuyển đến nhà của ba dượng.Ba dượng không phải hạng người tốt lành gì.

Ngay từ lần đầu gặp, Kiều Diên đã có thể cảm nhận được điều này.

Tuy rằng cậu chậm chạp, nhưng cậu không ngốc, ở thời điểm ba dượng đưa nắm đấm về phía mẹ và mình, Kiều Diên đã cảm giác được khuynh hướng bạo lực của ông ta.Thời điểm cái mầm đầu tiên đó nhú ra, bởi vì nắm đấm đó còn chưa rơi xuống người mà mẹ đã coi như chuyện này không xảy ra, không cần lo lắng.

Sau khi nắm đấm rơi trên người, lời xin lỗi và hứa hẹn sẽ thay đổi từ lần này qua lần khác của đối phương vậy mà vẫn khiến bà tin tưởng không mảy may nghi ngờ.Ba dượng không chỉ đánh mẹ, còn đánh cả cậu.

Mỗi lần bị đánh, Kiều Diên đều không nói gì, về sau mẹ hỏi cậu, có phải đã chịu được rồi không.

Kiều Diên không nói có chịu được hay không, chỉ hỏi mẹ có thể rời đi hay không.

Khi đó mẹ đã nhìn cậu, nói với cậu, một mình bà không nuôi được cậu.

Thế là, Kiều Diên không nói gì nữa.Kiều Diên chưa bao giờ đưa ra bất cứ phán xét gì về quyết định của mẹ.Bởi vì cậu cảm thấy, không cần biết người ngoài phán xét thế nào, cậu vĩnh viễn không có tư cách phán xét bà.Lựa chọn của mẹ, ở một mức độ nào đó đã bị sự tồn tại của cậu ảnh hưởng.

Giống như hiện tại, nếu không có cậu thì có lẽ bà đã có thể nhẹ nhàng mà rời đi, tự do tự tại mà sống.Bởi thế sau đó khi bà thật sự một mình bỏ đi, Kiều Diên nhìn căn nhà bị ba dượng đập nát bấy, cũng rất bình tĩnh mà tiếp nhận.Khi đó trường hợp của mẹ được đưa vào diện người mất tích, quan hệ hôn nhân của bà và ba dượng cũng không kết thúc.

Thế là tiếp theo đó, trong khoảng thời gian tìm mẹ, Kiều Diên vẫn ở cùng với ba dượng.Sau đó nữa, Kiều Diên tiếp tục đến trường, mà ba dượng cậu ở một lần nào đó đến trường nhìn thấy bạn học nữ cùng lớp cậu, trùng hợp phát hiện cô bé mỗi ngày đều đi qua cửa hàng của mình.

Ông ta bèn lợi dụng thân phận ba dượng của Kiều Diên, lừa cô bé kia về nhà.

Cuối cùng, ba dượng bị bắt.Khoảng thời gian đó Kiều Diên mắc phải vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng.

Cậu không xác định được bản thân còn có thể tiếp tục chống đỡ hay không, sau đó phía hội phụ nữ đưa cậu đi tư vấn tâm lý, hơn nửa năm sau, tinh thần suy sụp vỡ nát của Kiều Diên miễn cưỡng được dán lại, chuyển trường tiếp tục đi học, tiếp tục sống.Một đời này của Kiều Diên, kỳ thực mà nói, phần lớn thời gian đều là trạng thái "vây trong sương mù".Lúc cậu sinh ra, mơ mơ hồ hồ không có ký ức.

Sau khi ba ruột qua đời, mẹ tái hôn, cậu mơ mơ hồ hồ sống ở nhà của ba dượng.

Sau khi tư vấn tâm lý kết thúc, Kiều Diên miễn cưỡng chống đỡ tinh thần tiếp tục sống, mãi cho đến trước khi gặp được Tần Đông Loan đều là mờ mịt như thế.Năm nay cậu chưa đến ba mươi, có đến hai mươi năm đều là sống trong mơ mơ hồ hồ.Đây là trạng thái thường thấy nhất của Kiều Diên, cũng là hình dung tốt nhất về con người cậu.Phần lớn thời gian của Kiều Diên đều là người nhạt nhẽo không có bất cứ dục vọng gì, có đôi chút giống với kiến thợ, bởi đối với cậu, mỗi ngày đều đã cố định việc cần làm, duy trì không chết, cứ thế sống cho hết cuộc đời này là xong.Thời điểm duy nhất cậu giống con người nhất, là khi ở bên Tần Đông Loan.

Sau khi cậu và Tần Đông Loan ở bên nhau, tình cảm của cậu, dục vọng của cậu đều bị đẩy ra ngoài.

Tại thời điểm này, cậu mới giống một con người không chỉ có khung xương.

Cậu sẽ có máu có thịt, có xúc giác, có sinh lực, có cảm xúc, là một người sống bằng xương bằng thịt thật sự.Sau khi mẹ đi, cậu cũng đã ở trạng thái mơ mơ hồ hồ như thế, đã định sẽ cứ thế sống xong một đời mơ mơ hồ hồ.

Mà sau sự kiện xảy ra hồi trung học kia, niềm tin với một đời mơ mơ hồ hồ của cậu bỗng bị đánh mạnh một cái, đất trời chao đảo, sương mù biến thành bóng tối, bên trong bóng tối này, cậu chỉ có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo quất qua linh hồn.

Kiều Diên vốn đã duy trì nhu cầu thấp nhất của loài người là sống sót, ở thời điểm ấy bỗng chốc không chống đỡ được nữa.Nhưng có lẽ cũng may có tính tình lạnh nhạt này, sau khi được tư vấn tâm lý, cậu đã có thể miễn cưỡng đè xuống những điều tồi tệ nhất, tuy rằng vẫn sẽ có vô số cột bóng tối thoát ra khỏi lớp tường đè ép thủng lỗ chỗ đó, nhưng tổng thể mà nói, cậu đã có thể trở về một trạng thái mơ mơ hồ hồ tạm bợ.Bởi vậy, Kiều Diên không có cảm xúc gì đặc biệt với việc mẹ qua đời.Cậu cứ bình tĩnh tiếp nhận như thế, sự qua đời của mẹ không thể ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu.Loại tình huống này, tâm lý này khiến Kiều Diên cảm thấy mình có thể là một người máu lạnh vô tình, vậy mà lại không hề có chút dao động cảm xúc nào cả.Nhưng mà hiện tại khi nhìn thấy mẹ rồi, trong tim Kiều Diên có gì đó thoát ra, gọi là là ký ức cũng được, tình cảm hay cảm giác cũng được, tóm lại đều là một ít dịu dàng ấm áp, là tựa như ánh sáng chiếu xuống.Hoá ra ý nghĩa của người mẹ trong lòng con cái, chính là dịu dàng, là ánh sáng bao phủ tựa cái ôm ấm áp.Kiều Diên đứng bên cạnh thi thể của mẹ, trong mắt không có cảm xúc gì, đứng đó một hồi lâu.Toàn bộ cảm giác và tình cảm, còn có cảm xúc kịch liệt cùng lúc trào ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hơi ấm trên bàn tay của Kiều Diên dường như cũng biến mất ở nơi tiếp xúc với làn da lạnh lẽo của mẹ.Tần Đông Loan đứng một bên nhìn Kiều Diên, đơn giản là đứng bên cạnh cậu, không làm gì khác.

Không biết qua bao lâu, Kiều Diên giống như từ trong một giấc mộng dài tỉnh lại, thu về bàn tay đặt trên khuôn mặt mẹ."

Người nhà xác nhận đúng rồi chứ?"

Bác sĩ đứng bên cạnh hỏi.Người phụ nữ dẫn đường đến đây sợ Kiều Diên đang đau lòng, muốn thay cậu trả lời, nhưng Kiều Diên đã ngẩng đầu nhìn bác sĩ, nói."

Xác nhận ạ."

Thi thể của người bệnh đã được nhận, tiếp sau đó còn có vài thủ tục linh tinh khác.

Bác sĩ nói vài điều, người phụ nữ kia cũng nói vài điều, trong khi đó, Kiều Diên chăm chú lắng nghe, làm theo những điều họ nói.Kiều Diên được người phụ nữ kia gọi đến.

Chờ xử lý xong thủ tục liên quan ở bệnh viện, tiếp theo sẽ đưa mẹ cậu về, tiếp tục an táng và chôn cất.Mẹ cậu được đưa vào một chiếc túi đựng xác, đặt lên xe của bệnh viện, sau đó đoàn người rời khỏi bệnh viện, đi về nơi mẹ cậu ở.
 
[Hoàn] Lạt Mềm - Tây Phương Kinh Tế Học (Cp88 Dịch)
Ngoại truyện 7.2


Cr pic: weibo @言盛先生

Ngoại truyện 7.2Dịch: CP88Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!***Mẹ cậu sống trên một mảnh thảo nguyên rất xa trung tâm trấn nhỏ.Sau khi rời khỏi Bắc thành, bà đã đến Tây thành này sinh sống.

Bởi vì lo lắng bị ba dượng tìm thấy nên chạy mãi đến nơi thảo nguyên xa xôi ít người biết đến thân phận của bà.Thảo nguyên rộng lớn như thế, giấu một người vẫn khá dễ dàng.Bởi vì đường xá xa xôi, lại vô cùng gập ghềnh, xe của bệnh viện chở theo bọn họ mất đến bảy tám tiếng mới về đến nơi.Kiều Diên đến cũng đã là tối muộn, còn ở lại bệnh viện một hồi lâu, đợi xe chở về đến nơi, cũng đã là rạng sáng.Lúc trên xe, người phụ nữ kia đã dặn dò Kiều Diên, có thể tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi trên đường.

Tuy là nói vậy, bà ấy lại cho rằng Kiều Diên khó mà nghỉ ngơi, dù sao cũng đã xảy ra chuyện như thế.Nhưng sau khi bà nói xong, Kiều Diên thật sự đáp lại, sau đó không có âm thanh gì nữa.Một đường này đi mất bảy tám tiếng đồng hồ, xe băng qua màn đêm tĩnh mịch, bên tai chỉ có âm thanh động cơ vượt qua những gập ghềnh nhấp nhô.Năm giờ sáng, xe về đến nơi ở của mẹ.Gần như là xe vừa dừng lại, không đợi người phụ nữ kia lên tiếng, Kiều Diên đã mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.Thảo nguyên cao hơn mực nước biển rất nhiều, năm giờ chân trời đã trắng xoá, có dấu hiệu của ánh nắng sắp lên.

Giương mắt nhìn qua, chân trời màu trắng nối liền với thảo nguyên mênh mông xanh rì, từng đàn dê thong thả gặm cỏ, từng đàn ngựa phi nhanh, một khung cảnh tự nhiên đầy ắp sức sống."

Đến rồi.

Đây chính là nơi ở của mẹ cậu."

Người phụ nữ nói với Kiều Diên.Người phụ nữ nói xong, Kiều Diên đáp một tiếng coi như đã biết, lại nói cám ơn bà ấy.Mọi người xuống xe, sau đó bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho mẹ cậu.Trước khi đến đây, Kiều Diên cũng đã xác định xong bản thân đến là để lo hậu sự cho mẹ.

Người phụ nữ dùng những lời lẽ uyển chuyển khéo léo, nhưng Kiều Diên lại có thể nghe ra hàm ý thực sự trong đó, cũng không vạch trần, chỉ là sau đó khi thuật lại cho Tần Đông Loan, cậu đã nói rõ chuyện lần này cần làm ở Tây thành.Bởi vì phải xử lý hậu sự cho mẹ, Tần Đông Loan còn dẫn thêm mấy người đến đây.

Mọi người xuống xe, bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.Phong tục chôn cất của người bản địa ở Tây thành không giống với những nơi khác.

Sau khi xuống xe, bọn họ tìm Kiều Diên hỏi muốn chôn cất thế nào.

Kiều Diên không am hiểu chuyện này, nhưng cũng tỏ ý bọn họ có thể cứ theo tập tục của nơi này mà làm.Cứ như thế, nơi ở của mẹ cậu đã được bài trí xong linh đường.Tuy nói thảo nguyên mênh mông bát ngát, khoảng cách giữa các nhà không gần, nhưng trong lúc bên này chuẩn bị sắp xếp tang lễ, mọi người ở xung quanh cũng đã tìm đến.Hôm qua sau khi thấy Chu Hồng được khiêng đi, mọi người cũng đã biết bà khó mà qua khỏi.

Sắc mặt mọi người đều đượm buồn, có thể thì đều tận lực giúp đỡ công việc ở đây.

Trong lúc giúp đỡ, đôi khi cũng sẽ đưa mắt về phía Kiều Diên và Tần Đông Loan, vừa quan sát vừa đánh giá.Người phụ nữ kia phụ trách khu vực này, mọi người ít nhiều có biết.

Ngẫu nhiên có hàng xóm hỏi thân phận của Kiều Diên, bà sẽ nói cho bọn họ.Thời gian dần trôi, trời cũng đã bắt đầu sáng.Vốn chỉ có vài tia nắng phía cuối chân trời, hiện tại mặt trời đã ló ra một nửa.

Nắng ban mai vàng rực, chiếu lên mảnh cỏ trên thảo nguyên đang theo gió phiêu tán, nhìn từ xa tựa như những cơn sóng ánh sáng lấp lánh.Bởi vì đã có người đến phụ trách chuyện chôn cất, Kiều Diên ngược lại không cần làm gì cả.

Bên trong là một khung cảnh bận rộn, Kiều Diên đứng đó một lát, cuối cùng xoay người đi ra ngoài.Mặt trời vẫn chưa lộ hết ra, nhưng sắc trời đã sáng hơn vừa rồi rất nhiều.

Thảo nguyên có gió nổi lên, ngọn cỏ theo gió đung đưa.Kiều Diên đứng dưới trời đất bao la, giữa gió thổi cỏ lay.Cậu nhìn về phía mặt trời phía xa, bầu không khí của buổi sớm còn dày đặc hơi ẩm, chân trời chiếu ra ánh nắng, xung quanh là những áng mây mờ, thảo nguyên dâng lên một tầng sương mù.

Sương mù dày đặc, mang theo cảm giác lành lạnh.

Kiều Diên đứng ngoài cửa một lát thì Tần Đông Loan đi ra, trên tay anh là một chiếc áo khoác."

Sáng sớm lạnh."

Tần Đông Loan nói.Kiều Diên quay đầu, nhìn anh một cái.Người đàn ông mặc chiếc áo khoác gió đơn giản, màu da có hơi trắng lạnh.

Ánh mắt anh vẫn đen sâu thăm thẳm, trầm tĩnh mà nhìn cậu.

Kiều Diên đưa tay ra, nhận áo mặc vào.Hai người đều mặc áo khoác gió mỏng, đứng dưới sương mù, nhìn mặt trời đằng xa đang dần lên cao.Tần Đông Loan cùng Kiều Diên tới đây.

Từ hôm qua nhận điện thoại cho đến hiện tại, anh vẫn chưa nói gì về chuyện này với cậu.Anh chỉ đơn giản là đứng bên cạnh cậu, đi cùng cậu, mỗi lần Kiều Diên muốn nhìn thấy anh, anh đều ở ngay trước mắt.Kiều Diên nhìn về phương xa, nhìn thấy mặt trời sắp vượt ra khỏi đường chân trời, không biết là đang nghĩ gì.Tần Đông Loan đứng sóng vai với cậu, hai cái bóng phía sau hai người cũng theo góc tia nắng chiếu xuống dịch chuyển mà thay đổi.Không biết qua bao lâu, Kiều Diên nhìn về phương xa, nói một câu."

Sương mù tan rồi."

Tần Đông Loan nghe thấy quay sang nhìn cậu, lại quay đầu nhìn về phía chân trời.Sau một hồi lâu, mặt trời đã vượt lên khỏi đường chân trời, ánh nắng vốn nhạt nhoà cũng trở nên rực rỡ.

Những tầng mây mờ chắn tầm mắt theo ánh nắng chiếu rọi dần tan đi.Mây tan, ánh nắng chiếu rọi muôn nơi, sương mù trong không khí cũng hoàn toàn tan biến.Tần Đông Loan nhìn bầu trời xanh trong phía trên thảo nguyên, ánh sáng trong mắt dường như cũng được nắng vàng tô đậm thêm mấy phần.Mặt trời lên cao sẽ xoá tan sương mù, khiến cuộc sống cũng trở nên ấm áp mà sáng lạn.***88: Lần này là hoàn thật rồi, dù là hoàn toàn văn bằng chiếc ngoại truyện nào thì Bát cũng đều thích hết, mong là mọi người cũng thế hehe~Tạm biệt ở đây không biết có cơ hội gặp lại độc giả của Lạt Mềm ở một bộ truyện khác hay không, dù sao thì cũng rất cám ơn mọi người đã đồng hành cùng Bát trên đoạn đường này, đã yêu quý bé Kiều và Tần tổng, lâu lâu dịch được bộ cả 2 nv chính đều đúng gu thế này nên tui cũng yêu hai người lắm lắm hihiRồi thì Bát mới mở hố 1 bộ truyện cổ đại tên là Gió Xuân Cũng Bỏ Qua Người Và Ta, truyện khá ngắn có 14 chương thôi nên cũng sắp hoàn rồi kkk, ai mà thấy bộ này ngọt ngào quá muốn đổi gió đọc 1 bộ SE thì có thể ghé qua.

Tiếp theo nữa thì chắc tui lại dịch 1 bộ hiện đại, sau khi pass qua n cái hố thì hôm qua tui kiếm được 1 hố ABO khá ưng, cơ mà tui vẫn đang đọc bằng tốc độ rùa bò nên cũng không biết sau có mở hố bộ đó không nữa hị hịCuối của cuối cùng, nếu mọi người yêu thích thì hãy thả tim, chia sẻ hoặc để lại bình luận để tiếp thêm động lực dịch truyện cho Bát nha, và ai muốn ủng hộ bằng vật chất thì đây là thông tin nhận donate của Bát ^^~Techcombank: 19034203718015 PHAM HONG DIEP

Momo: 0383870044 PHAM HONG DIEPCám ơn mọi người, yêu thương và yêu thương x3000 (づ ̄ ³ ̄)づ
 
[Hoàn] Lạt Mềm - Tây Phương Kinh Tế Học (Cp88 Dịch)
Giới thiệu truyện mới~


Tag: Trường học - HE - Xuyên sáchGiới thiệu vắn tắt: Du học sinh pháo hôi x Mãnh nam Bắc MỹLập ý: Tự lập tự cường!

Thể loại: đam mỹ nam x nam - truyện gốc - hiện đại đô thị - size gap chênh lệch hình thểGóc nhìn tác phẩm: Chủ thụ -

Văn án😛hương Trầm xuyên sách rồi, trở thành cậu thiếu gia giả trong một cuốn truyện tổng tài bá đạo, sắm vai pháo hôi nho nhỏ tiêu chuẩn.Cậu xoa xoa tay, "Là xuyên tới đầu truyện để mình thu phục thiếu gia thật trước, hay xuyên thẳng tới đoạn cao trào để mình gây chuyện tìm chết đây..."

Hê hê, kết quả vừa mở mắt ra, cậu đang ở trên máy bay.Tình tiết đã đi đến đoạn kết cái gì cũng xong cả rồi, Phương Trầm bị đuổi ra nước ngoài cho tự sinh tự diệt.Moá!

Đi thẳng tới đại kết cục luôn à!Quan trọng nhất là, bằng tiếng Anh cấp 6 cậu còn chưa thi qua!Ngoại ngữ không thạo đó trời ơi 😵! !*Sith Bolton là ngôi sao quyền anh của WK.Quán quân ba năm liên tiếp giải đấu liên trường.Có người nói anh có thể dùng tay không đánh chết một con bò đực đang nổi điên.Khi nghe được lời đồn này trong căn tin, Phương Trầm còn thì thầm nói nhỏ, "Võ Tòng phiên bản Bắc Mỹ hở."

Kết quả vào buổi tối, cậu bị người đàn ông bế bổng đặt lên cửa sổ sát đất, người đàn ông cao gần hai mét khiến cậu trông như một món mô hình nhỏ bé có thể dễ dàng chỉnh thành các loại tư thế khác nhau.Phương Trầm khóc đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nhắm thẳng mặt đối phương mà đạp, "Cút đi!

Đừng có lấy cái thây người mà sức trâu này dùng lên tôi chứ!"

Người đàn ông giữ mắt cá chân cậu, cúi đầu hôn nhẹ vào lòng bàn chân trắng nõn, mơ màng gọi cậu."

Bé cưng, ngoan nào."*Note của tác giả: Xuyên sách nhưng liên hệ không nhiều với nguyên tác, bối cảnh trường Đại học Mỹ, chủ yếu là cuộc sống yêu đương của cặp vợ chồng son

***88: Ghé hố mới chơi với tui nha~~
 
Back
Top Bottom