Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn]Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
234667663-256-k765425.jpg

[Hoàn]Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)
Tác giả: thachgiatrang9420
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

婚色几许:陆先生入戏太深 (Muôn màu hôn nhân: Lục tiên sinh nhập vai quá sâu)
hoặc 可爱不可及 (Đáng yêu không thể chạm tới)

Tác giả: Tây Phong Chước Chước
Số chương: 339 chương + 2 ngoại truyện
[Truyện vốn chỉ thuộc về tác giả.

Chỉ là đọc thấy hay nên mới dịch để chia sẻ cho mọi người cùng xem.

Vui lòng không reup bản dịch này với bất kì mục đích nào.

Đây là bản dịch phi lợi nhuận và người dịch chỉ đăng duy nhất trên wattpad]
***
Nghe đồn, Tổng giám đốc Lục Hoài Thâm là một người không có tình người.

Mãi cho đến sau này, khi đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của Lục Hoài Thâm, Giang Nhược mới nhận ra rằng: Lục Hoài Thâm đâu chỉ không có tình người, mà còn có thù tất báo!

Về vấn đề này, người nào đó khá là đắc ý: "Lục Hoài Thâm tôi đây luôn có thù tất báo."

Điều khiến Giang Nhược bất đắc dĩ chính là "đại ma vương" miệng lưỡi sắc bén này còn là chồng hợp pháp của cô.

"Sớm biết có ngày hôm nay, tôi ... tôi lấy ai cũng không lấy anh".

"Hối hận?

Muộn rồi".

Vợ chồng Lục - Giang hàng ngày luôn đối chọi nhau
"Lục phu nhân, tôi có thể hôn em hàng trăm lần bằng các kiểu khác nhau mà không trùng lặp".

"Á . . . cái tên này".

Biết rõ là không thể nhưng vẫn cứ động lòng, anh không hề đáng yêu chút nào.

 
[Hoàn]Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)
Văn án


Văn án 1

Nghe đồn, Tổng giám đốc Lục Hoài Thâm là một người không có tình người.Mãi cho đến sau này, khi đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của Lục Hoài Thâm, Giang Nhược mới nhận ra rằng: Lục Hoài Thâm đâu chỉ không có tình người, mà còn có thù tất báo!Về vấn đề này, người nào đó khá là đắc ý: "Lục Hoài Thâm tôi đây luôn có thù tất báo."

Điều khiến Giang Nhược bất đắc dĩ chính là: "Đại ma vương" miệng lưỡi sắc bén này còn là chồng hợp pháp của cô.

Biết rõ là không thể nhưng vẫn cứ động lòng, anh không hề đáng yêu chút nào.Trích:"Sớm biết có ngày hôm nay, tôi ... tôi lấy ai cũng không lấy anh"."

Hối hận?

Muộn rồi".Vợ chồng "Lục Giang" hàng ngày luôn đối chọi nhau"Lục phu nhân, tôi có thể hôn em hàng trăm lần bằng các kiểu khác nhau nhưng không trùng lặp"."

Á . . . cái tên này".

Văn án 2

Giang Nhược trở thành Lục phu nhân trong tình huống Lục Hoài Thâm bị nắm thóp, cuộc liên hôn thương mại không mấy vui vẻ.Vốn tưởng rằng Lục Hoài Thâm là kiểu người ghét nhất bị người khác uy hiếp, thế mà vào thời điểm đó anh lại đồng ý một cách sảng khoái.

Sau đó, Lục Hoài Thâm liên hợp với bố ruột bạn gái, nội ứng ngoại hợp lật đổ người đứng đầu nhà họ Giang, chỉ mất chưa đầy hai năm kể từ ngày anh và Giang Nhược kết hôn.

Trong khi Giang Nhược đối chọi với anh đến mức hai bàn tay trắng thì Lục Hoài Thâm lại có sự nghiệp thành công, giang sơn mĩ nhân đủ đầy.

Về sau, khi hoàn toàn không có tin tức gì về Giang Nhược, những lúc chịu giày vò vô tận trong góc tối tăm không để ai biết, mỗi khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống, Lục Hoài Thâm nhìn ảnh cô, nghe bài hát cô từng hát mới có thể tạm an ủi bản thân.

"Đã từng nói với anh, đây là kết thúc thầm lặng, theo sự phai nhạt của những năm tháng đó mà qua đi. . .

"Lập ý: cuộc đời là những khúc cua, mình cua không gắt mình thua cuộc đờiCHÚ Ý

[1] Tôi sẽ cố gắng duy trì việc đăng bản dịch đều đặn nhất có thể.

Tuy nhiên, truyện rất dài mà người dịch khá bận, còn lười nữa.

Nếu các bác hứng thú có thể ghim lại lúc nào hoàn thì đọc một thể cho hoan hỉ.

Vui lòng không inb, cmt giục giã, rất tụt hứng.

Đọc thấy cmt nào kiểu đấy là tôi sẽ xóa.

Oke chưa nào?

[2] Hãy giữ bình tĩnh khi đọc để có thể nhận định tình huống truyện hay chiều hướng tâm lí nhân vật một cách logic.

Đọc kĩ từng chi tiết, đừng có đọc nhảy cóc rồi lại bảo lăn tăn chỗ này, thắc mắc chỗ kia.

Mỗi một chi tiết bỏ qua rất có thể sẽ là nguyên nhân hoặc kết quả trong tình tiết tiếp theo.

Nếu được, hãy đọc đến hết truyện rồi bình luận về nhân vật.

Đọc tiểu thuyết thì phải đọc đến hết mới có cái nhìn toàn cảnh về nhân vật, cũng như xem Conan movie thì phải chờ đến khi phòng chiếu bật sáng đèn trở lại mới có thể xem hết được trailer năm sau, đừng vội đứng lên.

Oke chưa nào?[3] Cực kì hoan nghênh các bác cmt về lỗi chính tả nhé[4] Tất cả các đơn vị đo đều theo quy chuẩn TQDANH SÁCH NHÂN VẬT CÓ TÊN

Nhà họ Giang: (nhà bố ruột Giang Nhược)1.

Giang Khải Ứng: ông nội Giang Nhược2.

Giang Hành Chương: bố ruột Giang Nhược, con trai duy nhất của Giang Khải Ứng3.

Giang Nhược: nu9, cháu gái Giang Khải Ứng, con gái A Chương và Kiều Bội4.

Cao Tùy: luật sư của Giang Khải Ứng5.

Liễu Minh: quản gia nhà họ Giang6.

Giang Vị Minh: con nuôi Giang Khải Ứng7.

Giang Cận: con trai Giang Vị Minh8.

Giang Chu Mạn: con gái Giang Vị Minh, em gái Giang Cận, bạn gái cũ Lục Hoài Thâm9.

Minh Ngọc: bạn thân Giang Nhược, tình nhân của Giang CậnNhà họ Kiều: (nhà mẹ ruột Giang Nhược)10.

Kiều Bội: mẹ ruột Giang NhượcNhà họ Trình: (nhà bố mẹ nuôi Giang Nhược)11.

Kiều Huệ: dì út Giang Nhược, em gái Kiều Bội, con dâu nhà họ Trình12.

Trình Đống: chồng Kiều Huệ13.

Trình Khiếu: con trai Kiều Huệ, em họ Giang Nhược14.

Trình Hoa: em gái Trình Đống15.

Hứa Thu Mai: con gái Trình HoaNhà họ Lục: 16.

Lục Chung Nam: ông nội Lục Hoài Thâm( Có 1 vợ và 3 tình nhân)17.

Lục Vưu Văn: bố ruột Lục Hoài Thâm18.

Tiết Gia Nguyệt: mẹ ruột Lục Hoài Thâm19.

Lục Hoài Thâm: na9, cháu nội Lục Chung Nam, con trai cả của Lục Vưu Văn20.

Thường Uyển: mẹ kế Lục Hoài Thâm21.

Lục Thậm Cảnh: em trai cùng cha khác mẹ Lục Hoài Thâm, con Thường Uyển22.

Lục Thừa Vân: chú Hai nhà họ Lục (con tình nhân)23.

Dương Lăng Thu: thím Hai nhà họ Lục, vợ Lục Thừa Vân, mẹ Lục Trọng24.

Lục Trọng: con trai chú Hai, em họ Lục Hoài Thâm25.

Lục Giam: con trai chú Hai, em cùng cha khác mẹ Lục Trọng, em họ Lục Hoài Thâm26.

Tào Văn Mạt: thím ba nhà họ Lục27.

Lục Vĩ Vân: cô tư nhà họ Lục, em gái cùng cha cùng mẹ với Lục Thừa Vân 28.

Lục Thanh Thời: chú út nhà họ Lục (con tình nhân)29.

Quý Lan Chỉ: thím út nhà họ Lục, vợ Lục Thanh Thời, mẹ Lục Gia Lạc và Lục Phùng Thụy30.

Lục Gia Lạc: con gái chú út, em họ Lục Hoài Thâm31.

Lục Phùng Thụy: con trai chú út, em trai Lục Gia Lạc, em họ Lục Hoài Thâm32.

Lục Tinh Diệp: cô út nhà họ Lục (con tình nhân)33.

Hạ Tông Minh: bạn thân Lục Hoài Thâm34.

Bùi Thiệu: trợ lý Lục Hoài ThâmNhà họ Chương:35.

Chương Chí: lái xe gây tai nạn trong vụ ám sát bố mẹ và anh trai Giang Nhược.36.

Vạn Thanh: vợ Chương Chí37.

Chương Dao/ Tễ Tễ: con gái Chương Chí38.

Chương Toàn: anh trai Chương ChíNhân vật khác:39.

G/ Gisele Moore: COO của DS chi nhánh Trung Quốc đại lục40.

Châu Trí Nhã/ Miya Chou: Thư kí Gisele41.

Chung Thận: CEO của DS chi nhánh Trung Quốc đại lục42.

Trần Nhĩ: trợ lý Chung Thận43.

Ngô Lệ Lệ/ Lauren Ngo: trưởng phòng quan hệ công chúng DS chi nhánh Trung Quốc Đại Lục, tình nhân Lục Thanh Thời 44.

Thẩm Trình Cẩm: phó tổng DS chi nhánh TQ đại lục45.

Đỗ Thịnh Nghi: nữ minh tinh có mối liên hệ bí ẩn với Lục Hoài Thâm, nghệ sĩ dưới trướng Hoa Văn46.

Tần Thư Nhiên: nam minh tinh đang hot, nghệ sĩ dưới trướng Hoa Văn, vướng scandal hẹn hò với Giang Nhược47.

Thủy Hỏa/ Hỏa ca/ Tùy Hà: kẻ lên kế hoạch vụ ám sát bố mẹ và anh trai Giang Nhược48.

Lục Mã: đàn em của Thủy Hỏa49.

Hoa Thanh: anh họ Hạ Tông Minh, CEO tập đoàn Hoa Văn50.

Tiều Đào: luật sư của Giang Vị Minh trong vụ kiện Giang Khải Ứng51.

Diêu Bình: quản lý của Đỗ Thịnh Nghi

52.

Trần Tấn Nam: cảnh sát hình sự tỉnh, bạn cùng trường Cao Tùy, từng tham gia vụ án tai nạn giao thông của bố mẹ Giang Nhược

53.

Chung Tình: giám đốc bộ phận quan hệ công chúng Bác Lục

(Đang cập nhật, ngày 30/11/2022)

Yêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ
 
[Hoàn]Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)
Chương 1: Lục tiên sinh và chị họ gắn bó keo sơn, tôi vui thay cho hai người


Thành phố Đông Lâm, tháng năm đầu hạ, mới gần tối, một trận mưa lớn đã kéo đến, vội vàng đến rồi cũng vội vàng đi.Trời vừa vào đêm, từ phía dưới chân núi, đèn đường trên quốc lộ Bàn Sơn lần lượt tự động bật sáng.Trước nhà họ Giang, hai ngọn đèn treo cao ở cửa biệt thự lưng chừng núi cũng đang tản ra quầng sáng mờ ảo, trong thứ ánh sáng màu vàng nhạt ấy, một vài hạt mưa vẫn còn thấp thoáng bay.Vài phút trước, Giang Nhược dùng thân mình chặn lại chiếc xe hơi màu đen.

Đèn pha chiếu sáng khiến thân hình cô bị phóng đại rất nhiều lần, có cảm giác giống như đang bị hành hình mà đóng đinh lên cổng sắt phía sau vậy.Giang Nhược nhìn chằm chằm vào đầu xe ngay trước đầu gối mình, nghĩ lại mà sợ hãi, tưởng như có một con rắn độc đang lạnh lùng bò dọc theo sống lưng lên sau cổ vậy.Mới vừa rồi vội vàng xông ra, hoàn toàn bởi vì khi đó đã tuyệt vọng tới tột cùng mới kích thích cái cảm giác dũng cảm đến cô độc ấy, hiện tại nghĩ lại, nếu như lần này thật sự va chạm, không chết cũng sẽ tàn phế nửa người, thật quá đáng sợ rồi.Cô ngước mắt hướng vào trong xe, tầm mắt xuyên qua người tài xế vẫn còn sợ hãi, thất thần chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lại thấy trên ghế sau là một đôi nam nữ đang ngồi dựa sát vào nhau.Tài xế rời mắt khỏi người phụ nữ không muốn sống trước mặt này, nhìn người đàn ông ngồi ghế sau: "Lục tiên sinh, tôi phải làm sao?"

Người phía sau lại chẳng hề phản ứng.Nghĩ đến mình đang cần người ta, nhất định phải chủ động, Giang Nhược không thể không bước tiếp, men theo xe đến cạnh ghế sau rồi gõ gõ lên cửa kính: " Lục tiên sinh, tôi có việc, có thể nói vài câu được chứ?"

Giang Nhược nghĩ, cô vứt bỏ lòng tự trọng cũng nói chuyện hạ mình như thế, có thể sẽ khiến người đó cảm thấy vui vẻ một chút, vì vậy giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng tựa như lời thì thầm.Sau vài giây, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra nửa khuôn mặt trầm mặc của một người đàn ông, anh nhìn chằm chằm vào phía trước không nói một lời, đôi mắt lạnh lùng.Dựa vào ánh sáng không quá chói, Giang Nhược cũng nhìn thấy người phụ nữ mới vừa dựa vào vai anh ta.Là chị họ của cô, Giang Chu Mạn.Chuyện Lục Hoài Thâm chung tình với Giang Chu Mạn nhiều năm như thế vốn dĩ đã chẳng còn là điều bí mật.Nhưng Lục Hoài Thâm đã kết hôn rồi mà người cưới về lại không phải Giang Chu Mạn thì không nhiều người biết.Giang Chu Mạn nhìn Giang Nhươc, nét mặt cô ta có chút mất tự nhiên nhưng ngay lập tức lại như bình thường: "Giang Nhược, sao em lại ở đây?"

Giang Nhược lờ cô ta đi, chỉ mỉm cười đáp lại.Người đàn ông vẫn luôn im lặng ngay cả nhìn cũng không nhìn Giang Nhược, mà chỉ nói với Giang Chu Mạn: "Em đợi một lúc nhé".Giang Nhược nghe được trong giọng nói trầm thấp ấy phảng phất sự nuông chiều, khiến cô nhịn không được muốn cười.

Mà thực sự thì cô cũng đã cười rồi.Cô không cười thành tiếng, nhưng vừa hay lúc Lục Hoài Thâm quay đầu lại tình cờ bắt gặp nét cười thoáng qua bên khóe miệng, cùng với đôi mắt đen láy phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh.Anh nhìn cô không hề chớp mắt, ngay cả khi không có bất kì biểu cảm nào, dưới đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt sâu thẳm của anh vẫn mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt khó thở, càng làm nổi bật vẻ nghiêm nghị ấy.Lục Hoài Thâm nâng kính cửa xe rồi mới xuống xe.Thân hình người đàn ông cao lớn, Giang Nhược cao gần một mét bảy, còn đi giày cao gót tám phân mà vẫn thấp hơn anh một nửa đầu.Lục Hoài Thâm cài lại cúc áo vest, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô sau cơn mưa, có chút tò mò hỏi: "Cô vừa cười cái gì?"

Từ lời nói của anh chẳng hề thấy một chút cảm xúc xao động nào, nhưng giọng nói ấy khá tuyệt, khiến người ta có cảm giác khoan khoái từ trong ra ngoài.Giang Nhược ngẩng mặt lên, cố gắng làm cho mình trông thật chân thành rồi nhẹ nhàng nói: "Lục tiên sinh và chị họ gắn bó keo sơn, tôi vui thay cho hai người."(Các bạn đang đọc truyện tại Wattpad Phương Nhược Vũ @thachgiatrang9420)Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm cô mà chẳng hề nói gì, dường như đang phân biệt đúng sai trong lời nói của cô.Giang Nhược giải thích ý định của mình: "Tôi đến nhà anh để tìm nhưng không gặp được anh.

Tôi lại đến nhà họ Giang, trong lòng nghĩ nếu không gặp được anh thì cũng gặp được người nhà họ Giang"."

Nói việc chính."

Anh châm điếu thuốc, một tay đút vào túi quần: "Thời gian là nửa điếu thuốc".Hà Nội, 30/5/2020

Yêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ
 
[Hoàn]Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)
Chương 2: Chồng ơi, bây giờ đã thấy hài lòng chưa?


Giang Nhược vô thức nhìn theo ánh sáng đỏ ở đầu ngón tay anh, anh rít một hơi nhẹ nhàng, đầu thuốc lá sáng lên rồi lại tối, khói nhẹ bay lên, lập tức đuôi thuốc lá nhiều thêm một ánh tro tàn, thời gian cứ như vậy mà trôi qua.

Lòng cô cũng vì thế mà trở nên căng thẳng.Lục Hoài Thâm liếc nhìn cô cả người đã ướt đẫm, ngay cả đầu mày cũng không nhăn một cái, lạnh nhạt hỏi: "Bọn họ không cho cô vào à?"

"Vào nhà được rồi, chẳng phải sẽ không có cuộc đối thoại giữa tôi với anh như bây giờ".

Ý là nếu nhà họ Giang cho cô vào nhà thì cô sẽ đi tìm người nhà họ Giang để bàn điều kiện rồi.Anh đang ngậm điếu thuốc, thần sắc không rõ ràng, đáy mắt thấp thoáng nét cười: "Vậy nên tôi chỉ là người thứ hai mà cô đang xem xét lựa chọn thôi sao?"

Giang Nhược hé môi dưới, rồi lại mím chặt, liếc thấy điếu thuốc đã cháy gần hết một nửa, nắm chắc thời gian mở miệng: "Đó là vì anh không muốn gặp tôi".Lục Hoài Thâm nói: "Tôi cho rằng những gì nên nói tôi đã nói hết rồi."

"Nhưng ngay bây giờ tôi thực sự cần một khoản tiền".

Giang Nhược nhìn anh, không nhanh không chậm, mỗi chữ nói ra đều nghiêm túc mà cũng khép nép vô cùng."

Cần bao nhiêu?"

"Tám mươi vạn.

Ông nội và dì tôi bên kia, tình hình của ông chuyển biến nguy hiểm, cần phẫu thuật càng sớm càng tốt, nhưng chủ yếu vẫn là chồng dì tôi khi còn sống, chú ấy đã vay nợ bọn cho vay nặng lãi quá nhiều".Giang Nhược cả người nhu thuận, hơn nữa thỉnh thoảng lại thở dài, cúi đầu chau mày, bày ra dáng vẻ khổ sở, đáng thương đến tuyệt vọng.Con người Lục Hoài Thâm đối với sự việc đã quyết định rồi thì chẳng dễ dàng gì thay đổi.

Thật ra Giang Nhược cũng biết rằng muốn anh mở miệng chỉ là hi vọng xa vời, cũng lường trước được câu tiếp theo của anh có thể chính là bảo cô cuốn xéo xa một chút.

Ai biết được anh vừa mở miệng, lại tùy ý nói một câu rất đồng cảm: "Ừ, rất đáng thương, một bên là ông nội, một bên là bố mẹ nuôi, trách nhiệm này thế nhưng lại để một mình cô gánh vác".Giang Nhược nhắm thấy điếu thuốc sắp cháy hết một nửa mà tàn thuốc vừa đúng lúc lung lay như thể đang muốn rơi xuống.

Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, đưa tay phủi phủi, tro tàn lập tức rụng lả tả.

"Thế này đi, cô cầu xin tôi, nói không chừng tôi sẽ giúp cô".

Anh nhướn mày và lật ngược điếu thuốc để đứng trên nóc xe.Giang Nhược giật mình, nhưng giây tiếp theo lại buột miệng nói: "Cầu xin anh".Anh không hề ngạc nhiên trước sự quyết đoán của cô, chỉ là chau mày, dường như không hài lòng lắm: "Tôi không có tên à?"

Giang Nhược nghe lời liền thêm một cái tên: "Cầu xin anh đấy, Lục Hoài Thâm".Lục Hoài Thâm vẫn nhíu mày, giọng lạnh nhạt: "Gọi xa lạ như thế?"

Giang Nhược nhìn anh nửa ngày, vẫn không dám chắc suy nghĩ của anh.

Khi đối mặt với anh, so với việc thái giám ở thời cổ đại phải đoán thánh ý còn khó chịu hơn nhiều, chỉ sợ sẽ nói sai một chữ.Chưa hết, cô đột nhiên nở nụ cười: "Cầu xin anh, anh rể."

Trong lòng còn vì tìm được đáp án đúng mà thầm tự mãn một chút.Nhưng mặc dù anh mỉm cười, mà đáy mắt lại chẳng hề có chút tươi tắn: "Hiện tại gọi anh rể, vẫn còn quá sớm đấy."

Giang Nhược cuối cùng cũng hiểu ý anh, bất động nhìn theo bóng dáng lạnh lùng cô độc của anh, vẻ tươi cười dần nhạt đi đến khi chẳng còn nữa.

Cô từ từ cuộn tròn ngón tay, hành động kháng cự mà chỉ cô mới biết, trên nét mặt tươi cười ấy đã lộ một vài thay đổi rất nhỏ."

Khó xử như thế thì thôi bỏ đi".

Lục Hoài Thâm nhìn thấy dáng vẻ cô dần trở nên lạnh lùng hơn, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, như thể cô là món đồ chơi đã mất đi sức hấp dẫn, thản nhiên liếc nhìn cô một cái liền quay đi."

Chồng ơi", Giang Nhược một lần nữa lại bày ra vẻ mặt tươi cười diễm lệ không nói nên lời nhưng dường như mọi cảm xúc đều bị rút cạn mất rồi, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều là sự trống rỗng vô cùng, cô cười hỏi: "Hiện tại đã thấy vui chưa?"

Mọi người vẫn đồn đại, Lục Hoài Thâm và Giang Chu Mạn tâm đầu ý hợp, thế mà người anh cưới về lại chẳng phải Giang Chu Mạn.Sự thật là anh đã kết hôn với em họ của Giang Chu Mạn, cũng chính là cô, Giang Nhược.Khoảng hai năm trước, Giang Nhược trở thành Lục phu nhân, vốn không liên quan gì đến tình yêu, hoàn toàn bởi Giang Khải Ứng, ông nội Giang Nhược, đã nắm được điểm yếu của Lục Hoài Thâm, anh chẳng hề vui vẻ gì với cuộc liên hôn thương mại này.

Vốn cho rằng kiểu người như Lục Hoài Thâm ghét nhất là bị người khác đe dọa, nhưng lúc đó Lục Hoài Thâm thế mà lại dứt khoát đồng ý ngay.

Có thể tưởng tượng được, sau cùng, quả báo mà anh dành cho Giang Khải Ứng cũng sảng khoái vô cùng.Lục Hoài Thâm đã cùng với con trai nuôi của nhà họ Giang, cũng chính là bố Giang Chu Mạn, nội ứng ngoại hợp cùng nhau lật đổ Giang Khải Ứng, trong khoảng thời gian chưa đầy hai năm tính từ ngày bọn họ kết hôn đến nay.Nếu như cô không phải họ Giang, nếu như người gả cho Lục Hoài Thâm không phải là cô, có thể ngay lúc này cô sẽ vẫn còn tâm trạng nhàn nhã mà thưởng thức anh cũng nên.Hà Nội, 11/6/2020

Yêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ
 
[Hoàn]Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)
Chương 3: Lục Hoài Thâm tôi trước nay có thù tất báo


Nụ cười của Giang Nhược, như mọi khi, luôn khiến Lục Hoài Thâm cảm thấy khó chịu, bởi vị nụ cười ấy thực sự giả tạo vô cùng.

"Tôi nên vui hả?"

Lục Hoài Thâm mặt không biểu cảm hỏi lại cô, rồi lạnh lùng giễu cợt: "Tôi thấy, trên mặt cô dường như hận không thể dán thêm một hàng chữ lớn: tôi là đón ý lấy lòng thôi, chứ chẳng hề thật tâm."

Giang Nhược: "Tục ngữ nói rồi, không ra tay đánh người tươi cười.

Hay là anh có thể dễ chấp nhận hơn nếu tôi nên đến thẳng trước mặt anh và vươn tay ra nói: Tôi cần tiền?"

Lục Hoài Thâm lãnh đạm nhìn cô chẳng đáp lời, xem chừng sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.Giang Nhược giật giật yết hầu, biết anh căn bản chỉ đang chơi đùa với mình, trong lòng gấp gáp lo lắng, lời thật lòng cũng cứ thế nói ra: "Anh vốn nhìn tôi không thuận mắt, dù tôi có làm gì đi nữa, ngay từ lúc bắt đầu anh đã quyết định sẽ lãnh đạm bàng quan."

Trong lúc vô ý, cô nhìn thấy điếu thuốc gần như sắp cháy hết, lại nén tức giận, giọng nói nhỏ nhẹ càng lộ ra sự trống trải: "Rõ ràng anh biết, nếu không phải đã tới bước đường cùng tôi sẽ không đến tìm anh một lần nữa, cũng sẽ không đến tìm họ Giang kia.

Nhìn tôi như thế này anh vui lắm à?"

Lục Hoài Thâm trầm giọng uể oải "Ừm" một tiếng, lại nói thêm, "Không tính là vui, nhiều nhất cũng chỉ là cảm thấy thoải mái."

Giang Nhược bị chọc tức tới mức đau thắt ngực, không khí sau cơn mưa tràn ngập mùi cỏ xanh và bùn đất, vừa mục nát lại vừa trong lành, nhiệt độ chênh lệch đan xen, quần áo ướt dính vào người, khiến cơ thể cô lúc lạnh lúc nóng, âm thầm dấy lên những đau đớn bất lực trong lòng.Chồng dì cô khi còn sống đã vay nặng lãi hơn ba trăm vạn, tài sản trong tay ông nội cô cũng bị đóng băng toàn bộ, cô đã rút toàn bộ cổ phiếu và tiền vốn mà trước đây cô định dùng để đi thực tập, cộng thêm tiền gửi trong vài năm qua, cũng coi như gom được gần đủ rồi, ngày hôm qua đám người cho vay nặng lãi đã đuổi tới tận cửa, bọn chúng còn nói, trong thời gian ba ngày, nếu không thể đưa nốt số tiền còn lại thì em trai cô sẽ phải ngồi xe lăn suốt đời.

Những người này dùng mạng sống để hành tẩu giang hồ, Giang Nhược nào dám cứng rắn đối đầu với bọn chúng.Hơn nữa, bên phía ông nội cô ngoài chi phí y tế, các chi phí khác trong vụ kiện tiếp theo cũng là vấn đề.

Sau khi xảy ra chuyện, cô đã từ bỏ học thạc sĩ trở về nước.

Cô đã nói chuyện sâu sắc với Lục Hoài Thâm về việc li hôn suốt cả tháng.

Tuy nhiên, khi mới kết hôn, nội dung thỏa thuận tiền hôn nhân đối với Lục Hoài Thâm đơn giản mà nói có thể được coi là một hiệp ước bất bình đẳng.Chỉ cần lấy điều kiện "khi li hôn, gia sản chia đều", Lục Hoài Thâm thà rằng hao phí thời gian cho cô, cũng sẽ không li hôn.Giang Nhược đã thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, cô chỉ cần hai trăm vạn, vào thời điểm đó, ước tính sơ sơ có thể đủ trả vay nặng lãi, các chi phí cho vụ kiện và viện phí của ông nội.Vậy mà câu trả lời của Lục Hoài Thâm là: "Chuyện này không cần bàn nữa."

Anh một tí cũng không muốn cho, muốn li hôn đương nhiên có thể, điều kiện chỉ có một, Giang Nhược ra đi trắng tay.Giang Nhược không thể không nghĩ đến đánh giá bên ngoài về Lục Hoài Thâm: khốc liệt tàn nhẫn, không có tình người.Bây giờ cô cũng coi như đã được tự mình trải nghiệm rồi, Lục Hoài Thâm đâu chỉ không có tình người, anh rõ ràng còn rất nhỏ mọn, nhất định phải báo thù, nhất định phải bắt cô đi vào đường cùng.

Giang Nhược từng hỏi anh: "Lục Hoài Thâm, nếu anh đã chán ghét tôi như thế, vậy thì li hôn đi, trên cột người phối ngẫu vẫn còn viết tên tôi, anh không cảm thấy buồn nôn sao?"

Lục Hoài Thâm đã trả lời như thế nào nhỉ?À, đúng rồi, anh nói: "Lục Hoài Thâm tôi trước nay luôn có thù tất báo."

Dáng vẻ anh khi nói câu đó cô vẫn còn nhớ, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt sắc bén, ung dung từ tốn lại phong độ lịch lãm.Giang Khải Ứng đã tính kế Lục Hoài Thâm thì Giang Nhược cô cũng là đồng phạm, anh ghét cô cũng là lẽ đương nhiên.

Nếu chỉ nhẹ nhàng li hôn với cô, thực sự cũng không phải là phong cách của Lục Hoài Thâm.Giang Nhược ngày qua ngày tự mình an ủi như vậy, gần như tê liệt cảm xúc, nhưng dù có tê liệt cũng chẳng thể nào tiêu tan được những oán hận đang dần dần chất chứa tận đáy lòng.

Rõ ràng là cả hai đều chán ghét khi nhìn nhau, Lục Hoài Thâm đủ bản lĩnh xem hết kịch hay của cô, muốn ép cô tới mức không lối thoát, nhưng cô lại không như thế.Hà Nội, 18/6/2020

Yêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ
 
[Hoàn]Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)
Chương 4: Tình yêu là một tia sáng, xanh đến nỗi khiến bạn hoảng sợ


Đây là điểm khác biệt giữa cô và anh, đây là lí do tại sao anh vẫn cứ cao cao tại thượng mà cô phải cúi đầu, phải đem lòng tự tôn của mình đào ra đặt trước mặt anh, mặc cho anh tùy ý chà đạp.

Giang Nhược nhìn chằm chằm Lục Hoài Thâm, sự phẫn hận và bất đắc dĩ như sắp tràn khóe mắt.

Cuối cùng, vẫn sợ bản thân mình để lộ ra cảm xúc nơi đáy mắt, cô nhanh chóng khép mi lại, "Chỉ một lần này thôi, Lục lão công."(Lão công nghĩa là chồng á mọi người nhưng mình vẫn để nguyên vì nguyên tác có kèm theo họ nên để như thế nghe xuôi hơn)Cô chịu đựng sự ghê tởm, nói ra hai từ đó.Thấy cô lông mày nhíu lại đầy oán giận, thế mà đôi mắt vẫn miễn cưỡng làm ra vẻ phục tùng, Lục Hoài Thâm bỗng thấy nhàm chán, giọng nói không nhanh không chậm cũng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: "Chồng cô hiện tại tâm trạng không vui, thức thời một chút, hử?"

Ý tứ chính là bây giờ cô có thể nhanh chóng cuốn xéo được rồi.Anh nói xong bèn quay người lên xe, không muốn ở lại một chút nào.Trái tim Giang Nhược nguội lạnh hoàn toàn, vào giây phút cuối cùng quay đầu gào về phía anh, "Có thể bảo tài xế đưa tôi về không, khu này không dễ gọi xe?"

Cô không phải người có tính cách cuồng loạn, việc đến nước này, khuôn mặt trắng ngần thanh lệ, ngoại trừ việc nhìn có vẻ lúng túng một chút, thì cô vẫn bình tĩnh tới mức giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Lục Hoài Thâm "Ừ" một tiếng, cúi người lên xe, hình ảnh Giang Chu Mạn vươn tay khoác cánh tay anh chợt lóe qua.Có người đang đứng ngoài xe, chỉ là cười cười, trái tim vậy mà gợn sóng, tư vị này vừa lạnh lẽo vừa đắng ngắt, không ai hay biết.Chiếc xe đi vào cổng lớn biệt thự nhà họ Giang, không đến năm phút sau, lại lái ra ngoài, khi ấy chỉ còn một mình tài xế trên xe.Giang Nhược liếc nhìn ghế sau, nhớ lại sự thân mật trước đó của hai người kia, cô do dự một chút, rồi mở cửa ghế phụ và ngồi vào.Người tài xế lặng lẽ lái xe, trong xe là một mảnh yên ắng, có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh xèo xèo của nước bắn tung tóe khi bánh xe lăn trên đường.Giang Nhược gọi một cuộc điện thoại, một lúc sau, bên kia nhận máy, cô nói: "Tớ suy nghĩ xong rồi.

Cậu giúp tớ nói một tiếng với chị Tương, lúc nữa tớ sẽ qua đó."

Giang Nhược tắt điện thoại, nói với tài xế tên một địa chỉ.Đến nơi đó, Giang Nhược xuống xe, tài xế nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh đi vào nơi có ánh đèn kiều diễm phía trước, nháy mắt tính toán trong lòng, có nên nói với người đó không, lại nghĩ một chút, cảm thấy có thể Lục Hoài Thâm vốn chẳng hề quan tâm cô ấy.Nhưng nếu như không nói ra, Lục phu nhân dù gì cũng là con nhà lành, ở nơi này lỡ phát sinh chuyện gì, thì chính là ông chủ mình đội mũ xanh trên đầu.Thật là sầu chết người mà!Vừa hay, đúng lúc này, Lục Hoài Thâm gọi điện đến bảo anh ta quay trở lại nhà họ Giang.Người lái xe nhìn chằm chằm vào nơi bóng người vừa biến mất và kính cẩn nói với đầu kia của điện thoại: "Được ạ, bây giờ sẽ đến, tôi vừa đưa người tới nơi, vẫn đang ở bên Ngự Lâu."

Đầu kia im lặng một lúc, "Ngự Lâu?"

"Chính là câu lạc bộ mà bạn bè của anh thường tới chơi, trên xe phu nhân đã gọi điện thoại, bảo người kia liên lạc với chị Tương gì đó, những cái khác thì tôi không biết."

Tắt điện thoại, tài xế vừa tìm chỗ quay đầu xe vừa ngân nga câu hát với tâm tình phức tạp: "Tình yêu là một tia sáng, xanh tới mức khiến bạn hoảng sợ."

Sau khi Giang Nhược nhìn thấy chị Tương, cô được đưa đến phòng thay đồ, gội đầu, thay quần áo và trang điểm.Ngồi cùng bàn trang điểm với Giang Nhược là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy hai dây màu đen.Người phụ nữ đó để nhà tạo mẫu tóc lật qua lật lại mái tóc mình, thường xuyên nhìn về phía Giang Nhược, sau khi nhìn cô từ đầu đến chân, cô ta hơi xoay eo rắn nước của mình và hỏi: "Cô mới đến à?"

Giang Nhược không nặng không nhẹ "Ừ" một tiếng.

Người đó thấy cô quá lãnh đạm, mỉm cười nhỏ nhẹ nói: "Muốn kiếm tiền, chính là phải cười để làm đàn ông vừa lòng.

Nếu mặt cô cứ như đang để tang, sẽ bị khách hàng phàn nàn, cuối cùng tiền chẳng tới tay, lại còn phải chịu đựng mệt mỏi, đánh mắng."

Hà Nội, 24/6/2020

Yêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ
 
[Hoàn]Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)
Chương 5: Tôi không thể đắc tội nhà họ Giang, càng không thể đắc tội nhà họ Lục


Giọng nói của người phụ nữ đó giống như một lời nguyền, nhắc nhở Giang Nhược hết lần này đến lần khác, sau khi bước vào cánh cửa này, tối nay cô phải dựa vào đàn ông để kiếm tiền.

Điều này khiến cô cảm thấy ghê tởm, sự phẫn hận đối với kẻ đã ép bản thân mình vào hoàn cảnh như vậy càng tăng thêm mấy phần."

Sao cô lại chọn con đường này?"

Người phụ nữ đó giống như không thể ngừng nói, nhất định cứ tìm chuyện để nói với cô.Giang Nhược cau mày, "Có thể vì sao, đương nhiên là vì tiền."

Người phụ nữ kia che miệng cười, thanh âm nũng nịu đến phát ngán, cô ta nói: "Lí do này chưa đủ, lại chẳng có ai ép buộc cô, làm gì mà mặt mày đau khổ thế kia chứ?"

"Vậy cô vì sao lại làm nghề này?"

Giang Nhược không trả lời mà hỏi ngược lại.Cô ta khẽ thở dài một tiếng: "Sẽ nhanh có tiền chứ sao, không thể chịu đựng được những ngày tháng mà một ngày ba bữa đều phải đong đếm làm sao để qua, đi làm vất vả như thế, một tháng mới được vài nghìn đồng, làm sao tôi có thể sống sót trong thành phố này?

Trong nhà có bố mẹ, còn có một em trai đang học đại học, mỗi tháng tất cả đều dựa vào tôi kiếm tiền mang về.

Trong ba bữa ăn mỗi ngày, hai bữa đều là rau xanh và đậu phụ."

Cái gì mà thân thế không tốt, còn không phải vì không thể chịu đựng khó khăn sao, cuộc đời này, những người khổ hơn cô ta còn rất nhiều.

Chỉ là vội vã gặp nhau, Giang Nhược chẳng có lập trường để nói quá nhiều, huống hồ, bản thân cô bây giờ so với cô ta cũng có khác biệt là bao?Sau một hồi im lặng, Giang Nhược chỉ nói: "Ừ, nếu không phải chẳng có đường nào để đi, ai sẽ làm chuyện này chứ?"

"Đúng vậy", người phụ nữ giả vờ tự thương hại, lại nói: "Cô đẹp như thế này, đi cầu xin ma mi một chút, bảo chị ta đưa cô đến một phòng cao cấp hơn, sau một đêm sẽ có không ít tiền, như vậy mới không lãng phí làn da này."

Ma mi mà cô ta nói chính là chị Tương.Giang Nhược nói: "Các cô trong một đêm thường có thể được bao nhiêu?"

"Nó phụ thuộc vào ngoại hình và cấp độ của phòng bao.

Có điều với nhan sắc giống như của cô, đúng kiểu mấy doanh nhân kia thích nhất, gặp may mắn thì chẳng mất bao lâu sẽ được bao rồi."

Vừa dứt lời, chị Tương từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, thấy Giang Nhược đã trang điểm xong, vô thức cau mày nói với nhà tạo mẫu: "Đừng cho cô ấy mặc váy đen, cô ấy sinh ra đã trắng như thế, lựa một bộ phù hợp với màu da ấy, trang điểm cũng không cần quá đậm, như thế vừa che mất ngũ quan lại có vẻ thô tục."

Nhà tạo mẫu đã chọn cho cô chiếc váy màu xanh nước biển, Giang Nhược cầm nó đi thay.

Nhà tạo mẫu bắt chuyện với chị Tương: "Chuyện này làm sao mà chị còn phải tự mình kiểm tra thế này, lai lịch thế nào vậy?"

"Minh Ngọc giới thiệu tới, bây giờ đang cần tiền gấp."

"Bao nhiêu?"

Chị Tương vươn ngón tay ra giống như đang đếm số, nhà tạo mẫu cười than thở: "Năm mươi vạn?

Tôi thấy hoặc là trực tiếp bán mình hoặc là tìm lấy kim chủ bao nuôi cô ấy, còn phải là kiểu bao nuôi mà ra tay hào phóng mới được!

Tiếp rượu tiếp đến thiên hoang địa lão thì may ra mới đủ.

Cô gái này sao mà đơn thuần thế?"(Thiên hoang địa lão là thành ngữ Trung Quốc, chỉ bầu trời trở nên hoang vu và mặt đất trở nên già nua.

Thường được dùng để nói đến thời gian rất dài, rất xa xôi)"Anh biết, cái, rắm!"

Chị Tương liếc anh ta một cái, nhíu mày sốt ruột, "Tôi đã nhận ân tình Minh Ngọc, phải giúp cô ấy một lần, nếu thực sự để cô ấy bán, tôi cũng chẳng có gan đó, cô ấy chính là một củ khoai lang bỏng tay."

Nhà tạo mẫu không thể che giấu sự phấn khích, "Làm sao lại nói như vậy?

Lai lịch ra sao?"

Chị Tương lườm anh: "Anh quản ít thôi!"

Giang Nhược thay quần áo rồi bước ra ngoài, chị Tương đang nhíu mày ngay lập tức tươi cười, "Đẹp lắm", đột nhiên lại nghi hoặc nhìn vào tai cô, "Không xỏ khuyên tai?"

Giang Nhược lắc đầu: "Không có."

Ánh mắt chị Tương khẽ động, nhà tạo mẫu biết ý, ngay lập tức kéo ra một đôi khuyên tai từ trong ngăn kéo bàn trang điểm đưa cho Giang Nhược đeo lên.Sau đó, chị Tương kéo cô sang một bên nhỏ giọng nói: "Giang tiểu thư, chúng ta phải nói rõ ràng trước nhé, nếu như có chuyện gì xảy ra, cô phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Tôi không thể đắc tội nhà họ Giang, càng không thể đắc tội nhà họ Lục.

Người đáng thương tôi thấy nhiều rồi, nếu không phải Minh Ngọc hết lần này đến lần khác nhờ vả, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận mạo hiểm thế này."

Giang Nhược cười nhẹ một tiếng, "Chị Tương yên tâm, tôi hứa, bất kể là nhà họ Giang hay nhà họ Lục, cũng sẽ không gây rắc rối gì cho chị, được không?"

Hà Nội, 27/6/2020

Yêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ
 
[Hoàn]Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)
Chương 6: Người phụ nữ đó thật giống vợ cậu


Một người phụ nữ đột nhiên đẩy cửa bước vào, ôm mặt khóc nức nở nói: "Ma mi, có người gây rối, nói rằng trước đây anh ta là khách quen của chị, kiên quyết muốn chị phải xuất hiện."

(Ma mi: cách phát âm của từ 妈咪, dùng để chỉ người phụ nữ chuyên làm môi giới mại dâm, chủ quán bar, câu lạc bộ, ở bên mình gọi là má mì đấy, có chỗ còn gọi là mẹ luôn)Sắc mặt chị Tương không tốt lắm, "Ai vậy?"

Khi chị Tương quay người sang bên, Giang Nhược mới nhìn thấy rõ, là một cô gái trẻ tuổi cực kì xinh đẹp, với năm vết ngón tay rực lửa trên mặt, cô ta ấm ức dậm chân, "Đó là người từ thành phố X, đại ca của bang gì đó, họ Trần."

Chị Tương trợn tròn mắt, "Nước cạn rùa nhiều, khắp nơi đều là đại ca, bà đây không nhớ nổi!"

Nói là thế, nhưng ngay lập tức lại mỉm cười duyên dáng, giẫm trên giày cao gót lắc lắc eo thon ra ngoài gặp khách ngay.(Nước cạn rùa nhiều, khắp nơi đều là đại ca: thành ngữ Trung Quốc, với ý nghĩa trong biển người mênh mông những người thô tục mà giả vờ thanh lịch có rất nhiều, đều làm như mình rất có thân phận, sự thật thì sao, cũng chỉ là những người bình thường)Trước khi rời đi, chị ta dặn dò Giang Nhược, "Cô đợi một chút, lát nữa tôi sẽ bảo người đưa cô đến phòng bao."

Giang Nhược trở lại chỗ ngồi, người phụ nữ vốn im lặng hồi lâu lại quay sang thăm dò, híp mắt cười hỏi: "Hóa ra cô quen biết với ma mi, ai giới thiệu cô đến thế?"

Lần này Giang Nhược hoàn toàn không nghe thấy cô ta đang nói gì, cái cảm giác khẩn cấp trong lòng cô khi không trâu bắt chó đi cày thế này cứ lớn dần, đầu cũng toàn là âm thanh ù ù dội lại, sao mà cô cảm thấy tối nay như dài vô tận, so với nửa cuộc đời cô đã trải qua còn dài hơn."(Không trâu bắt chó đi cày: cách dùng tương tự như cụm từ赶鸭子上架 trong bản truyện gốc của tác giả, để chỉ tình huống buộc phải làm những việc không thực hiện được hoặc rất khó thực hiện)"Cô đừng lo lắng, lần đầu tiên tôi cũng giống như cô", người phụ nữ bên cạnh nắm lấy vai cô nói an ủi, "Cô thử thay đổi suy nghĩ của mình, con dâu xấu xí cuối cùng cũng phải gặp bố mẹ chồng, gái làng chơi cũng phải gặp đàn ông, mọi chuyện đều có lần đầu tiên, quen rồi sẽ thấy bình thường thôi."

Không lâu sau, cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông mặc như nhân viên phục vụ hét vào phòng: "Giang Nhược đâu?"

Giang Nhược ngẩng đầu lên, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, ở một mức độ nhất định lại hợp với bầu không khí trụy lạc tại câu lạc bộ đêm, thêm đôi mắt trong veo đầy mong chờ, rất dễ khiến người ta nảy sinh khao khát được chà đạp.

Người đàn ông đó vẫy tay: "Chị Tương bảo tôi đưa cô đến phòng bao."

Chị Tương xử lí xong chuyện vị đại ca kia vừa mới đi ra, đã có người đến tìm chị ta, ghé sát bên tai nói vài câu, chị ta ngay lập tức dẫn người đi đến cửa vào.

Nhìn thấy người đó, chị Tương cố làm ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó mới tiến lên nghênh đón, giọng nói phát ngấy: "Lục tiên sinh, sao đến muộn vậy, Hạ tổng bọn họ đã vào phòng được một lúc rồi."

Lục Hoài Thâm liếc nhìn chị ta, đi thẳng theo hướng thang máy VIP, "Hạ Tông Minh ở tầng mấy?"

Chị Tương ngăn bước anh, áy náy nói: "Ai ya, thật không may, thang máy VIP bị trục trặc, vẫn đang sửa, làm phiền ngài một chút, dùng thang máy công cộng trước ạ."

Lục Hoài Thâm một lần nữa lại chăm chú nhìn chị ta, ánh mắt ấy vừa thâm trầm vừa nghiêm khắc, chị Tương có chút chống đỡ không nổi, tim cứ đánh trống loạn lên.Lục Hoài Thâm lên thang máy, chị Tương cũng đi cùng suốt quãng đường, xuyên qua hành lang với cấu trúc phức tạp tràn đầy thanh sắc kiều diễm.Hạ Tông Minh trước đó đã nhận được thông báo rằng Lục Hoài Thâm sắp đến, lúc này đang đi ra đón người, từ xa đã nhìn thấy, chào anh một tiếng, đợi khi người đến gần mới hỏi: "Không phải cậu nói không thể đến sao?"

Hai người cùng nhau đi tới phòng bao, chị Tương không làm phiền nữa, thức thời rời đi.Lục Hoài Thâm, "Tôi muốn đến thì đến thôi."

Hạ Tông Minh vuốt vuốt mái tóc, buồn bực nói: "Thế này càng hay, đứa cháu trai đó đã chơi chiến thuật vu hồi với tôi, cậu đến giúp tôi cạy miệng, hạng mục ở phía nam thành phố lại không có tiến triển gì, tiền của ông đây sắp trôi theo dòng nước rồi."

Lục Hoài Thâm vừa muốn nói gì đó, từ cánh cửa không đóng chặt của một phòng bao vừa đi qua, có tiếng hát truyền tới, xen lẫn với âm thanh tán tỉnh nam nữ.Anh ngừng bước chân.Hạ Tông Minh hỏi anh có chuyện gì, Lục Hoài Thâm không để ý, trực tiếp đi thẳng qua đó và đẩy một chút cánh cửa đang khép dở.

Trong phòng bao lớn như thế, đèn hiệu ứng màu xanh tím tràn ngập mọi ngóc ngách, mấy người đàn ông trung niên mặc comple giày da đang ngồi trên sofa, mỗi người đều có một hai người đẹp ngồi kế bên, còn có đôi nam nữ đang hát hò.Bài hát đó mang đầy phong cách thời đại, một giọng nữ tinh tế trong sáng, "Đã từng nói với anh đây là kết thúc thầm lặng, theo sự phai nhạt của những năm tháng đó mà qua đi, em đã từng nói rằng nếu có một ngày em rời xa anh, sẽ không bao giờ em để mình rơi lệ."

Hạ Tông Minh không hiểu ra sao, ở khoảng cách không xa liếc nhìn vào bên trong, thuận miệng nói một câu: "Người phụ nữ đó thật giống vợ cậu."

Phần hát của nam kết thúc, cô gái lại một lần nữa hát tiếp: "Khi chia tay hãy nói chia tay, xin đừng nói thật khó để quên."

Hạ Tông Minh tập trung lắng nghe, cảm thấy có chút kì lạ.

"Làm sao mà đến giọng hát cũng giống nhau vậy, cậu có thấy thế không?"

"Ừ, giống thật."

Lục Hoài Thâm trầm mặc vài giây, sau đó quay người rời đi.Hạ Tông Minh đuổi theo, nhưng không biết liệu Lục Hoài Thâm nói "Ừ" hay "Hừ".

Ánh sáng trong hành lang mờ nhạt không rõ, giống như nét mặt của anh lúc này.Hà Nội, ngày 28/6/2020Yêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ
 
[Hoàn]Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)
Chương 7: Trước tiên giải thích một chút, Lục phu nhân của tôi


Người phục vụ mang rượu mới tới rồi ra ngoài, đóng cửa lại, Giang Nhược và vị lão tổng họ Trần kia cũng hát xong một bài.

Trần tổng cười đưa cho cô một ly sâm panh, "Nào, khát rồi phải không, uống một chút nhé?"

Trong lòng Giang Nhược đắn đo, sâm panh dễ say, chuốc rượu cho phụ nữ là việc thường tình mà phần lớn những người đàn ông quyến luyến chốn thanh sắc này vẫn hay làm.Nhưng nhìn đối phương thái độ lịch sự, từ đầu tới cuối cũng không có hành động mạo phạm nào, cô liền cười cười, nhận lấy sâm panh, chỉ uống một ngụm nhỏ, "Cảm ơn."

Trần tổng đẩy nhẹ gọng kính, "Xem ra tửu lượng của cô không cao."

Giang Nhược vừa đặt ly xuống, "Đúng vậy, tôi không thường uống rượu."

"Ít uống rượu là tốt, con gái không uống được cũng là bình thường."

Trần tổng nói ôn hòa, nhưng ánh mắt lại không cẩn thận lưu luyến trên khuôn mặt cô.Giang Nhược mỉm cười hào phóng với ông ta.

Ánh sáng trong phòng bao khiến ngũ quan tinh tế mơ hồ không rõ, không phải là thanh thuần nhưng lại cũng chưa đủ gợi cảm.

Cô vẫn chưa bắt chước được dáng vẻ quyến rũ của phụ nữ phong trần, nhìn một cái có thể khiến người ta nhận ngay ra là vừa vào nghề.Cô mỉm cười quá khách sáo, tới mức khiến sự ám muội vừa mới nổi lên trong mắt Trần tổng thành ra xấu hổ vô cùng, ông ta đành phải khó khăn nhìn đi nơi khác.Giang Nhược nhẹ nhàng thu lại vẻ mặt tươi cười, vừa nhìn xuống vừa uống rượu.Doanh nhân trung niên có sự nghiệp thành công, thoạt nhìn lịch sự nho nhã, cư xử chuẩn mực, nhưng dù có chăm sóc tốt thế nào vẫn không tránh được dấu vết hói đầu, nước hoa bên ngoài cũng không che giấu nổi mùi dầu mỡ dần thối nát bên trong, khả năng tự kiềm chế không tốt thậm chí có cố cũng không ngăn được ánh mắt háo sắc đang lồ lộ từ trong ra ngoài.Trong phòng bao, mùi thuốc lá và rượu dần dần nồng đậm, Giang Nhược liếc nhìn khuôn mặt bóng nhẫy của những người đàn ông, và cả những cô gái vì tiền boa đang ráng sức lấy lòng đàn ông, trong lòng khó chịu y như quả khí cầu đang bị bơm căng phồng vậy.Khi Trần tổng nhịn không được muốn ép rượu thì cửa phòng bao lại bị đẩy mở, chị Tương cầm điện thoại của Giang Nhược đi vào, trước tiên là nhận lỗi với Trần tổng, " Trần tổng, thật là không không phải, A Nhược không thể tiếp ngài rồi, nhà cô ấy vừa gọi điện tới, em trai xảy ra chuyện gấp, nhất định phải về một chuyến."

A Nhược là biệt danh cô tạm thời dùng khi ở đây, chị Tương vừa nói như thế, Giang Nhược cũng phối hợp bày ra vẻ mặt không dám tin.Chị Tương kéo Giang Nhược lên, "A Nhược, em mau trả lời điện thoại đi, về nhà xem sao.

Trần tổng, tôi gọi cho ngài mấy em khác cùng đến để ngài lựa chọn, rượu sâm panh này cứ tính cho tôi nhé."

Chị Tương đã bán hết cả mặt mũi rồi, lời tốt đẹp cũng đã nói hết rồi, Trần tổng gặp phải tình huống này muốn giữ người cũng chẳng dễ dàng, ông ta lại là người có văn hóa, chỉ có thể nhìn Giang Nhược bị chị Tương kéo đi, vươn tay ra chỉ kịp chạm tới làn váy của Giang Nhược.Vải tơ tằm trơn bóng lướt qua mu bàn tay, mang theo mùi hương rượu đào, thứ mùi ấy cực kì giống với mùi nước hoa mà cô con gái ông ta thường dùng, nhớ đến vợ con, trong lòng ông ta nảy sinh một tia buồn bã, âm thầm tự mắng bản thân mình không phải là người!Ra khỏi cửa, chị Tương đưa cô đi lòng vòng rồi đến trước một phòng bao.Trước khi mở cửa, chị Tương giữ tay nắm cửa, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: "Giang tiểu thư, tôi chỉ có thể làm tới đây thôi."

Giang Nhược cười cười: "Yên tâm, chị Tương giúp đỡ tôi, ân tình này tôi sẽ không quên."

"Tôi muốn chính là câu này của cô!" chị Tương lập tức cười như nở hoa, chị ta chẳng qua cũng chỉ là một người chưa tới 30 tuổi, trang điểm xinh đẹp, dáng người thướt tha, cười lên còn mang theo hơi thở mê hoặc.Chị ta nheo mắt nhìn Giang Nhược, lời nói lộ ra cảm giác tiếc nuối mơ hồ, "Nói thật, dựa vào khuôn mặt này của cô, chỉ cần cô với tôi hợp tác, tôi chắc chắn có thể biến cô thành át chủ bài của Ngự Lâu.

Người thật đáng giá."

Chị ta hướng vào trong cửa chu chu miệng, tiếp tục nói: "Tôi thật sự vẫn không dám trêu vào."

Nói xong, chị ta đích thân tự mở cửa, để Giang Nhược đi vào, hướng vào bên trong nói một câu: "Lục tiên sinh, A Nhược đến rồi."

Phịch___Cửa phía sau Giang Nhược bị đóng lại.Phòng bao này so với căn phòng vừa nãy hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, giống như là sự đối lập giữa một vật dung tục và cây sen xanh vậy.Cách trang trí của phòng bao này mang sắc thái cổ điển, ánh sáng rực rỡ như ban ngày, sofa kiểu trung kết hợp với mấy chiếc bàn dài được chạm khắc, trên tường gắn bình sứ Thanh Hoa mang họa tiết thư pháp.

Giang Nhược buồn cười, ở nơi thanh sắc thế này mà còn có thể làm ra vẻ phong nhã, quả thực so với việc kĩ nữ muốn lập đền thờ còn buồn cười hơn.Giang Nhược nhìn lướt qua khắp căn phòng, tự nhiên chú ý tới người đàn ông đang đứng nghiên cứu trước bức tranh thủy mặc, thân hình cao lớn, một tay chống eo, một tay cầm ly rượu, quần tây đen áo sơ mi trắng, càng làm nổi bật phong cách căn phòng này.Anh quay lưng lại với cô, không lên tiếng, Giang Nhược cũng đứng im.Sau hồi lâu, người đàn ông vẫn cứ nhìn bức tranh trước mặt, khi anh mở miệng, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: "Trước tiên giải thích một chút, chuyện Lục phu nhân của tôi trở thành người tiếp rượu."

Hà Nội, 8/7/2020

Yêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ
 
[Hoàn]Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)
Chương 8: Đợi tôi mở miệng mời cô qua đây sao?


"Lục phu nhân của tôi" mấy từ này xem ra vô cùng thân mật, từ miệng anh nói ra thế nhưng lại thành lạnh lùng xa cách, Giang Nhược biết Lục Hoài Thâm cố ý nói như vậy, mặc dù còn mang theo chút ý châm biếm, nhưng một chút cảm giác khó chịu cô cũng không có.Thậm chí không hiểu sao còn muốn cười.Trong tay cô chỉ cầm chiếc điện thoại, bên tay kia không có gì luôn có cảm giác không được tự nhiên, bèn thuận tay gẩy gẩy hoa tươi trong bình sứ bên cạnh."

Lục phu nhân của anh thiếu tiền đấy, chồng cô ấy không có trách nhiệm, không cho tiền tiêu, chỉ đành lưu lạc phong trần."

Giọng nói của cô vốn nhẹ nhàng, lại cố ý nói chuyện với giọng điệu mềm mỏng, rất dễ dàng khiến người ta lầm tưởng là hờn dỗi.Không biết là câu đó lại khiến tâm trạng Lục Hoài Thâm vui vẻ, anh cười hừ một tiếng, quay người nhìn thấy Giang Nhược đang hơi cụp mí mắt, đầu ngón tay đang lật qua lật lại đóa hoa, đưa tay muốn bứt cánh hoa rơi xuống, nhìn kĩ thì cô dường như không vui lắm, lại đem cánh hoa đặt trở lại vào giữa bông hoa.Lục Hoài Thâm một ngụm uống cạn chỗ rượu còn lại, đặt ly sang một bên, hỏi: "Chơi đủ chưa?"

Giang Nhược nghe thấy ngữ khí của anh vô tình còn mang theo vài phần mạnh mẽ, cực kì giống với lời mở đầu trong bài phát biểu của thầy chủ nhiệm.Giang Nhược ngước mắt nhìn nhìn anh, nhu thuận thu tay lại, nhưng không hề đến gần.Lục Hoài Thâm đi đến sofa ngồi xuống, cau mày nhìn về phía cô: "Cô có vẻ thích đứng ở cửa để nói chuyện với tôi, hay là đợi tôi mở miệng mời cô qua đây?"

Giang Nhược nhấc chân đi qua ghế sofa đơn bên tay phải anh ngồi xuống.Sau khi Lục Hoài Thâm quan sát cô từ đầu tới chân, nhìn cô lại càng không thuận mắt, từ kiểu tóc đến quần áo giày dép, đều là phong cách mà anh chán ghét, đặc biệt là cái váy kia, thật là xanh tới chói mắt.

"Đêm nay kiếm được bao nhiêu?"

"Lục tiên sinh nửa chừng tìm tôi, vậy nên ngay cả tiền boa cơ bản cũng còn chưa được cầm."

Giang Nhược cảm thấy, cuộc đời này cô sống tới bây giờ đều dựa vào một chữ nhẫn, cho nên bất kể Lục Hoài Thâm nói gì, cô đều sẽ không cảm thấy chối tai, hầu hết là những lời hạ thấp lòng tự trọng, anh cũng nói ra được.Lục Hoài Thâm vắt chéo đôi chân dài, dáng vẻ nhàn nhã, "Phải không, một đêm có thể được bao nhiêu tiền boa?"

Giang Nhược dựa vào sofa, hướng về anh cười cười: "Trong phòng bao không có nhân vật lớn, so với anh còn cả Hạ Tông Minh ra tay hào phóng không có cách nào so sánh được, cũng khoảng hai ba nghìn đi."

Lục Hoài Thâm một lần nữa nghiêng người thêm chút rượu vào ly, "Coi như cô một đêm được ba nghìn, hai trăm hay ba trăm ngày thì tiết kiệm đủ tám mươi vạn?

Tôi không cho rằng khúc xương già Giang Khải Ứng và người dì kia của cô có thể đợi được.

Nếu như cô thật lòng thật dạ muốn ở đây kiếm tiền, không bằng trực tiếp bán mình, lần đầu tiền còn có thể bán được giá tốt."

Giang Nhược không tiếng động, nheo mắt nhìn chằm chằm cái ly trên bàn trà, tay gỡ mái tóc xoăn đang bị vướng vào hoa tai khiến cô hơi đau nhè nhẹ.Nụ cười của Lục Hoài Thâm trầm lạnh, nhìn cô chăm chú ép hỏi: "Cô nói xem tôi nói như thế có hợp tình hợp lý không?"

Giang Nhược vẫn như cũ mím môi không tiếp lời.Lục Hoài Thâm dựa vào sofa, tầm mắt liếc qua quần áo của cô, vân vê điếu thuốc, giọng nói không chút biểu cảm: "Cô thôn nữ bé nhỏ thật thà đi du học mấy năm quay về, rốt cuộc lại học được cách giở trò khôn vặt."

Giang Nhược nhíu mày vì cách xưng hô đó, biệt hiệu "cô thôn nữ bé nhỏ" này, vào năm cô mười sáu tuổi vừa mới tới nhà họ Giang, là Giang Cận, anh trai Giang Chu Mạn, thuận miệng đặt cho cô.Trước năm mười sáu tuổi, cô vẫn luôn được hai vợ chồng dì nuôi nấng, trong mấy năm ngắn ngủi đó, cuộc sống đã trải qua biết bao thăng trầm.Khi đó chồng dì vì kinh doanh thất bại mà dính vào bọn cho vay nặng lãi, đúng vào lúc trong nhà sa sút nhất, làm gì có điều kiện mà chú trọng ăn mặc trang điểm.Cô chính là kiểu đột nhiên xông vào hoàn toàn không có cách nào theo kịp với gia đình thượng lưu, nhất là khi đứng cùng với Giang Chu Mạn nổi tiếng xinh đẹp, cô lộ ra vẻ thận trọng mà trầm lặng.Giang Cận nhìn cô, miệng cười chế giễu nói: "Cô thôn nữ bé nhỏ này hình dáng quả thực có chút giống với người nhà họ Giang."

Hà Nội, 10/7/2020

Yêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ
 
Back
Top Bottom