Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
105309718-256-k244369.jpg

[Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo
Tác giả: truyencungdau
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

[HOÀN]

Thể loại: Cổ đại, Cung đấu (163chương)
Edit: Team Lãnh Cung.

Người phụ trách: Huệ Hoàng Hậu.

VĂN ÁN:
Đều nói, vào cửa hầu môn sâu tựa biển.

Vậy vào cửa cung thì sao?

Chính là đại dương mênh mông a!

Người bơi ở trên biển, sao có thể không gặp bão táp?

Để được 'Cập bờ', các nữ nhân trong cung bắt đầu triển khai đủ loại 'võ nghệ'.

Lời editor:
Hố mới các nàng ơi ^^
Hố này do một bạn đọc nhà mình giới thiệu.

Mình có tìm hiểu và được nghe review là một bộ cung đấu hay (nhưng nghe đồn tình cảm của bộ này lí trí chứ ko phải kiểu nhất kiến chung tình, vẫn sủng nhé^^).

Mà chưa thấy ai làm nên mình đào hố thoai haha.

 
[Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo
Chương 1: Lý Già La


Beta: An Thục PhiMột nữ quản sự ước chừng bốn mươi tuổi, mặc y phục xanh nhạt đi vào trong một gian phòng hảo hạng, nói với người bên trong: "Đại tiểu thư tỉnh chưa?"

Nha hoàn mặc y phục màu hồng nhạt lắc đầu, cùng với quản sự tay chân rón rén đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Sau đó hai người đi qua một gian phòng khác."

Vân mụ mụ yên tâm, ta sai Tử Đằng ở trong phòng nhìn rồi sẽ không có chuyện gì đâu."

Đại Mạo cười nói."

Vậy thì tốt rồi làm xong việc này, trở về chúng ta đều có công lao."

Vân mụ mụ nói: "Thà rằng trên đường vất vả một ít, cũng đừng để xảy ra sự cố."

Đại Mạo gật đầu, cười nói: "Mụ mụ, không nghĩ đến Đại tiểu thư lớn lên tại dân dã, dung mạo ngược lại không tầm thường.

Chỉ là Đại Mạo nghĩ không ra, vì sao còn muốn đem theo tên tiểu tử kia về cùng?

Như vậy không sợ khiến cho phu nhân không vui sao?"

Vân mụ mụ nói: "Ngươi vẫn chưa có trải đời nhiều, hôm nay mụ mụ liền nói cho ngươi nghe.

Để ngươi cũng thêm hiểu biết."

Vân mụ mụ rất thích Đại Mạo bên cạnh phu nhân.

Bà có con trai, tuổi cũng lớn, đã đến lúc thành gia lập thất, cho nên là có ý đó.Đại Mạo vội vàng nói: "Kính xin mụ mụ chỉ giáo, cũng do Đại Mạo có phúc khí."

Vân mụ mụ chính là tâm phúc bên cạnh phu nhân.

Bình thường có chuyện gì, phu nhân đều cùng Vân mụ mụ thương lượng.

Chỉ sợ lão gia cũng không có thân thiết như Vân mụ mụ đâu.Vân mụ mụ ngồi xuống, tiếp nhận ly trà Đại Mạo đưa cho mình, chậm rãi nói: "Vị Đại tiểu thư này của chúng ta, từ nhỏ đã không ở chung một chỗ với phu nhân.

Nay, nếu nàng ta là người trọng tình trọng nghĩa, không phải là bớt đi nhiều phiền toái sao?"

Đại Mạo cũng là người thông minh, lập tức nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Vân mụ mụ.

Vị Đại tiểu thư này, không phải là phu nhân bọn họ sinh ra, hơn nữa nói không chừng trong lòng còn có oán hận đối với phu nhân.

Muốn làm cho nàng ta nghe lời, là phải nghĩ biện pháp, còn không phải đây sao?

Biện pháp liền đưa tới cửa.

À, đây cũng không gọi là biện pháp, hẳn là uy hiếp, con người ta, một khi có uy hiếp, như vậy liền dễ dàng bị người khác khống chế, sẽ tương đối 'Nghe lời'.Vị Đại tiểu thư này, tính tình mềm mềm nhược nhược, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng nhưng khi bọn họ nói ra ý muốn đưa nàng ta trở về thì lại có điều kiện là nhất định phải đem theo vị tiểu biểu đệ kia của nàng ta.

Nếu không, tuyệt đối sẽ không cùng bọn họ rời đi, hơn nữa còn ý là nếu bọn họ cưỡng ép nàng đi, lập tức sẽ liều mạng.Vì một tiểu biểu đệ mà từ yếu đuối trở nên cường ngạnh, chứng tỏ vị tiểu biểu đệ này trong cảm nhận của nàng ta rất quan trọng.Vì thế Vân mụ mụ biết thời biết thế, đáp ứng yêu cầu của vị Đại tiểu thư này.

Chung quy, sau này Đại tiểu thư phải đi nơi tốt, vạn nhất có trở mình lớn gì, trở nên có quyền có thế thì làm thế nào?Phu nhân chỉ là kế mẫu của Đại tiểu thư lại không có công ơn nuôi dưỡng.

Chỉ có nắm giữ người mà nàng ta để ý, mới có thể làm cho nàng ta nhu thuận nghe lời, làm một nữ nhi ngoan.Cho nên mang thêm một tiểu tử thì có thế nào?

Chỉ là dưỡng thêm một kẻ rảnh rỗi, nhà bọn họ lại không phải tiểu hộ nghèo nàn mà nuôi không nổi."

Mụ mụ quả nhiên cao minh.

Đại Mạo đa tạ mụ mụ chỉ điểm!"

Đại Mạo thầm nghĩ, quả nhiên gừng càng già càng cay, không phục cũng không được.Trong chính phòng của khách điếm.

Một tiểu nha hoàn đã gục xuống bàn ngủ đến không biết trời đất gì.Người vốn nên đang ngủ say đã đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng gõ hai mạnh một nhẹ thì nhẹ nhàng mở cửa sổ ra.

Từ phía bên ngoài cửa sổ, một tiểu nam hài bảy tám tuổi trèo vào.Nam hài này mặc quần áo tơ lụa phú quý, bộ dạng mi thanh mục tú.

Có điều động tác lại cực kỳ linh hoạt, lập tức liền nhảy vào trong phòng mà không một tiếng động.Tiểu nha hoàn kia đang ngủ không chút hay biết."

Biểu tỷ, ngươi thật sự nghĩ xong, muốn đi tới chỗ Võ gia đó sao?"

Tiểu nam hài hỏi, dọc theo đường đi bởi vì có người nhìn, hai người bọn họ đều không thể nói chuyện riêng.

Nay tại khách điếm mới có cơ hội này .Về phần tiểu nha hoàn kia, còn phải ngủ say một thời gian.

Hương trong lư còn chưa có đốt xong đâu.Nữ tử kia cười nói: "Ngươi không bằng lòng sao?"

"Biểu tỷ đi nơi nào, ta liền đi nơi đó, chỉ là Võ gia kia không phải thứ gì tốt.

Ta sợ biểu tỷ đi sẽ bị người khi dễ."

Vị Võ lão gia kia, ngại bần hàn ham phú quý.

Năm đó thi đậu Tiến sĩ, vì vinh hoa phú quý liền từ bỏ thê tử Tào Khang, cưới nữ nhi của quan lớn.

Từ đó về sau, tiền đồ làm quan một đường thuận lợi.Đáng thương cho nguyên phối của hắn, người đã lo liệu cho hắn khi bần cùng, chăm sóc cha mẹ già cho hắn thì bị hắn bảo là "Khó sinh mà mất" rồi sắp xếp ở lại nông thôn.Bởi vì sinh ra không phải nam hài mà là nữ nhi nên vị Võ lão gia này cũng không có coi trọng.

Chẳng qua một năm cho người đưa chút ngân lượng, mấy năm nay cha con căn bản cũng chưa từng gặp mặt.Có điều như thế lại dễ dàng cho Lý Già La làm việc.Lý Già La nhìn thoáng qua lư hương, nói với tiểu nam hài: "Đi Võ phủ rồi, hai người chúng ta khẳng định là được chia nơi ra ở, chính ngươi phải tự cẩn thận."

Tiểu nam hài gật đầu, nói: "Biểu tỷ, ngươi cứ yên tâm đi.

Dù sao, ta cũng là chất nhi của Võ lão gia kia!"

Tiểu nam hài lại tay chân rón rén từ cửa sổ đi ra ngoài.

Lý Già La ngồi ở trên giường, giống vừa thức dậy, nha đầu kia tựa ở trên bàn ngủ cũng vừa vặn tỉnh lại.

Nàng ta nhìn thấy Đại tiểu thư hiện đã tự mặc quần áo xong, có chút sợ hãi, có điều lập tức lại nghĩ Đại tiểu thư này cũng chỉ là cái người nhát gan.

Nàng ta cũng không dám nói mình vừa rồi đã ngủ, không cần để ý lời của nàng ta, cho nên có gì phải sợ?Tuy nhiên mặt ngoài vẫn là làm dáng, nha hoàn Tử Đằng vội chạy đến đầu giường, có chút trách cứ nói: "Trời ơi, Đại tiểu thư, không phải đã nói với người rồi sao?

Người muốn đứng dậy, bảo ta một tiếng thì tốt rồi.

Người là tiểu thư, là chủ tử, làm sao có thể tự mình mặc quần áo?

Nếu như bị Vân mụ mụ biết , chẳng phải là ta sẽ bị quở trách ?"

Đại tiểu thư bận rộn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta, ta ở nhà đều là tự mình mặc quần áo, vẫn chưa quen."

"Người không quen cũng phải quen, chính người không chú ý, liên lụy đến chúng ta có khi phải chịu phạt."

Tử Đằng thấy Đại tiểu thư này bị nói lại cũng không dám nói chuyện, trong lòng thống khoái, hơi có chút ý tứ hãnh diện ở trong lòng.Ở trong phủ, những chủ tử kia ai không phải cao cao tại thượng , bọn họ làm hạ nhân đều là ăn nói khép nép.

Nay có một Đại tiểu thư ăn nói khép nép đến, xem ra cũng không tệ lắm.Xem đại tiểu thư này, tuy rằng vóc người không tệ nhưng dáng vẻ lại quê mùa.

Sao có thể so với các chủ tử trong phủ?

Quả nhiên là nông dân không có kiến thức, cũng là phu nhân nhân từ, mới cho nàng ta trở về, không thì một đời ngốc ở nông thôn.

Sau đó gả cho một nông phu, trở thành một hoàng kiểm bà (phụ nhân nói nhiều, lắm điều).Cho nên Đại tiểu thư này nếu không biết ơn, thì đó chính là bạch nhãn lang (kẻ vong ơn)!Lý Già La nhìn vị Tử Đằng này mang theo bộ dáng tiểu thư đi ra ngoài, phỏng chừng trong chốc lát vị Vân mụ mụ kia sẽ lại đây.Vị Vân mụ mụ này ngược lại là người thâm sâu, dọc theo đường đi, đối với mình cái người gọi là 'Đại tiểu thư' này cũng là tẫn hết chức trách, ôn nhu nhỏ nhẹ, so với Tử Đằng này thì hơn gấp trăm lần."

Đại tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong.

Mời tiểu thư đi dùng bữa, đều là thứ tiểu thư thích ăn ."

Vân mụ mụ tự mình hầu hạ Lý Già La rửa mặt.

Cũng may vị đại tiểu thư này mặc dù là sinh ở nông thôn, nhưng từ nhỏ biết giữ gìn răng miệng, một hàm răng trắng chỉnh tề.

Bằng không, nếu là một hàm răng vàng lại vào ba ra bảy thì cũng không có phúc khí đi theo trở về.Nhìn vị Đại tiểu thư này vốn liếng thật sự rất tốt.

Thời điểm Vân mụ mụ tới đây, còn có chút không quá hi vọng.

Hiện tại xem ra, kết quả coi như là rất tốt.Có điều, nếu phu nhân nhìn thấy vị Đại tiểu thư này, khẳng định là trong lòng không thoải mái.Nghĩ tới phu nhân luôn ngầm oán giận, lão gia thường xuyên hoài niệm vị nguyên phối kia nên phu nhân rất không vui.Trước kia Vân mụ mụ chỉ cảm thấy, vị phu nhân nguyên phối kia cùng lắm chỉ là một nông phụ, cũng bởi vì đã qua đời cho nên ở trong mắt người sống đó là trăm tốt nghìn tốt.

Hiện tại thấy vị đại tiểu thư này, Vân mụ mụ biết vị phu nhân nguyên phối kia diện mạo khẳng định không tầm thường, tuyệt đối là một mỹ nhân !Bất cứ việc gì có lợi liền có tệ vóc người tốt, mới hữu dụng.

Hi vọng phu nhân không cần vì việc nhỏ làm lỡ đại sự.---------------------------------------
Lời editor :
Phải viết mấy dòng này vì có nhiều bạn thắc mắc về tên nhân vật chính.

Các bạn ấy bảo thấy kì, ko hay và muốn mình đổi lại.

OMG, trước khi nói điều đó các bạn nên tìm hiểu thế nào là truyện edit và truyện tự sáng tác, muốn đổi thì các bạn phải tìm tác giả ở bên Trung Quốc ấy ạ =]]] chứ mình chỉ là một editor nhỏ bé, ko đủ năng lực. (mà truyện tiếng Trung đã hoàn rồi nên chắc tác giả cũng ko chiều theo ý các bạn được đâu hihi).Lúc đầu mình đọc truyện cũng khá sốc với tên của nữ chính và thấy quái quái y như các bạn á.

Nhưng sau này mới nhận ra là do mình thiếu hiểu biết mà thôi.

Các bạn có thể google cái tên : [Độc Cô Già La - Độc Cô hoàng hậu] để tìm hiểu thêm nhé ^^Già La: là một loại trầm hương
 
[Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo
Chương 2: Thật thật giả giả


Beta: Nga Dung hoa"Tốt xấu gì đó cũng là Đại tiểu thư, sau này ngươi nói chuyện nên chú ý một chút!"

Đại Mạo giáo huấn Tử Đằng: "Đừng để đến lúc gây ra chuyện thì hối hận không kịp!"

Tử Đằng kéo cánh tay Đại Mạo làm nũng: "Đại Mạo tỷ tỷ, ta đây cũng chỉ trút giận giúp phu nhân mà thôi.

Ngươi xem Đại tiểu thư kia, ta khi dễ nàng, nàng dám phản bác sao?

Chúng ta không nhân lúc ở trên đường đi đè khí thế của nàng ta xuống, đợi về đến trong phủ, chẳng phải phu nhân chúng ta càng vất vả hơn sao."

Phu nhân là kế thất, ở trước mặt đích trưởng nữ của nguyên phối này, cũng khó mà nói cái gì.

Chủ tử không tiện làm, bọn họ làm hạ nhân, liền giúp chủ tử giải quyết khó khăn.Cho vị Đại tiểu thư kia biết trời cao đất rộng, về sau sẽ không gây phiền toái cho phu nhân, cũng biết cắp đuôi mà làm người.Ngay cả nha hoàn cũng dám đối với nàng ta như vậy, huống chi là phu nhân?Về sau chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.Đại Mạo nói: "Được rồi, đừng quá đáng.

Dù sao đó vẫn là nữ nhi của lão gia chúng ta.

Để lão gia biết được, chúng ta đều không có trái ngon mà ăn."

"Hừ, điều này cũng phải để lão gia biết mới được.

Nàng ta vào quý phủ của chúng ta, có dám hé miệng nói nửa lời không?

Trong phủ đều là của tỷ muội chúng ta, lại nói, lão gia cũng ít quan tâm chuyện ở hậu trạch.

Cho nên Đại Mạo tỷ tỷ, ngươi cứ yên tâm đi."

Tử Đằng trong lòng đắc ý, nàng đây chính là nghe lời Nhị tiểu thư nói, chuyên môn xả giận cho Nhị tiểu thư.

Nếu vị Đại tiểu thư này không đến, Đại tiểu thư chính là đích trưởng nữ trong phủ.

Kết quả vị này vừa đến, vị trí Đại tiểu thư liền bị vị này chiếm mất.Nhị tiểu thư là nữ nhi ruột thịt của phu nhân, so với vị được gọi là Đại tiểu thư này sao không cao quý hơn chứ?Đại tiểu thư này, chi phí ăn mặc còn không bằng bọn họ làm nha hoàn.

Cũng khó trách bị người khác xem thường.Nếu lão gia thật sự coi trọng, thì đã sớm đưa nàng ta đến bên người, chứ không phải vẫn để nàng ta ở nông thôn, nuôi dưỡng ở nhà cậu nàng ta.

Thẳng đến khi cả nhà cậu nàng ta không còn ai thì mới đón về.Tình cảnh như vậy, làm cho người ta tôn kính không nổi.Sao Đại Mạo lại không biết Tử Đằng có tâm tư gì?

Có điều vẫn phân phó Tử Đằng không được quá đáng, không thì phía Vân mụ mụ khó mà ăn nói.Tử Đằng nói: "Ta hiểu được, đương nhiên phải chu toàn đưa người về.

Dù sao, Đại tiểu thư này trở về, cũng không ở được bao lâu, rồi sẽ rời đi thôi."

Đại tiểu thư cũng đã mười lăm tuổi, sắp phải lập gia đình.

Đây cũng là nguyên nhân mà phu nhân và lão gia muốn đón nàng ta về.

Tóm lại vẫn là cốt nhục của lão gia, không thể cả hôn sự cũng không màng.Gả ra ngoài rồi, tốt hay xấu cũng xem như đã xong việc.

Cho nên đối với chủ tử như vậy, Tử Đằng cảm thấy không cần phải để tâm.

Chẳng qua là một vị khách qua đường ở trong phủ.

Dù gả cho người ta, không có huynh đệ và mẹ, thì cũng phải dựa vào phu nhân và lão gia.

Người như vậy, Tử Đằng khinh thường, hoàn toàn không phải sợ gì.Nói đến đây, Đại tiểu thư này thật không biết điều.

Vốn có thể đón nàng ta về, chính là vận may trời cho nàng ta.

Thế mà còn đem theo đứa con ghẻ kia về, không biết nuôi một người cần rất nhiều tiền sao.Đặc biệt kẻ đó còn là cháu trai họ ngoại của nguyên phối kia.

Để phu nhân thấy được, lại là một chuyện không tốt.

Đúng là thứ không có mắt.Cho nên Tử Đằng ở trên đường thường hay châm chọc khiêu khích Đại tiểu thư.

Đương nhiên chỉ có những lúc nàng và Đại tiểu thư ở riêng mà thôi.

Vân mụ mụ mà có đó, nàng ta tất nhiên không dám, tốt xấu gì cũng phải làm bộ một chút."

Biểu tỷ, nữ nhân kia thật quá đáng, ta muốn giáo huấn nàng ta!"

Tiền Tiểu Bảo hận Tử Đằng vô cùng, dọc theo đường đi luôn dám khi dễ biểu tỷ.Ba năm trước, sau khi biểu tỷ đến nhà mình, Tiền Tiểu Bảo liền xem biểu tỷ như tỷ tỷ ruột của mình.Nay biểu tỷ bị người khi dễ, Tiền Tiểu Bảo thật muốn cho nữ nhân kia vài cái bạt tay.Một năm trước, cha mẹ, ca ca và tẩu tẩu của Tiền Tiểu Bảo gặp sạt lở, toàn bộ mai táng ở trong bùn đất, rời khỏi nhân thế.

Hắn và biểu tỷ liền sống nương tựa lẫn nhau.Trên đời này, người hắn thân cận nhất chính là biểu tỷ.

Lúc nhỏ, hắn đã nghe cha mẹ mình nói qua, phụ thân của biểu tỷ không phải là người tốt, là kẻ có phú quý liền vong ân phụ nghĩa, nói cô cô mình thành người chết, sau đó nhanh chóng cưới lão bà hiện tại.

Kẻ này đúng là mặt người dạ thú, chẳng thèm quan tâm đến cô và biểu tỷ.Hiện tại lương tâm đột nhiên ăn năn mới là lạ.

Cho nên Tiền Tiểu Bảo cảm thấy cái kẻ lang tâm cẩu phế kia nhất định không có lòng tốt gì.Chỉ là những người này cường ngạnh muốn đưa biểu tỷ đi.

Người nọ lại là cha ruột của biểu tỷ, người trong thôn cũng chỉ nghe lời của bọn họ, vì vậy biểu tỷ không thể không đi.Lại lo lắng hắn chỉ có một mình, cũng dẫn hắn đi theo.Lý Già La nói: "Ngươi đừng xúc động.

Ta cũng không phải chịu thiệt thòi đâu.

Dù gì cũng phải thích ứng trước một chút.

Ngươi nhớ kỹ, vạn sự chớ bị người ta kích một cái liền nổi nóng.

Không thì ta sẽ giận đấy!"

"Chờ đến Võ gia, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi đến học đường đọc sách, hoặc là ngươi muốn luyện võ cũng được."

"Biểu tỷ, nếu sư phụ của ta cũng đến thì tốt rồi, ta sẽ cùng sư phụ học võ.

Như vậy, chúng ta không cần chịu khi dễ nữa."

Tiền Tiểu Bảo nói.Ba năm trước hắn học chút công phu quyền cước từ một vị sư phụ, tay chân rất linh hoạt.

Sư phụ nói hắn có thiên phú luyện võ, cho nên rất chăm chú nghiêm túc dạy hắn ba năm.

Nay sư phụ có việc phải đi xa, bên này người Võ gia lại tìm tới cửa."

Võ gia không thiếu cơm, ngươi cứ yên tâm thoải mái mà ăn."

Lý Già La mỉm cười nói.Tin chắc rằng Võ gia vì muốn mình yên tâm làm "Đại tiểu thư", tuyệt đối sẽ không bạc đãi Tiểu Bảo.Về phần Tử Đằng, Lý Già La cười nhàn nhạt..."

Sắp tới Trác Châu rồi, sao Tử Đằng đột nhiên lại không hợp khí hậu!"

Vân mụ mụ nhìn Tử Đằng mệt lả, trong lòng có chút sốt ruột.

Vì con bé kéo dài vài ngày là không thể.

Phu nhân vẫn đang chờ mình nhanh chóng báo cáo kết quả.Đại Mạo vội vàng nói: "Chuyện này cũng phải trách ta.

Tử Đằng muốn ăn thịt kho tàu, ta không có ngăn lại nên nàng ta ăn nhiều, buổi tối lại lạnh bụng nên mới thế.

Mụ mụ nếu không ta ở lại chăm sóc Tử Đằng.

Ngài và Đại tiểu thư đi về trước?"

"Đại Mạo ngươi là một nha đầu tốt bụng."

Vân mụ mụ rất hài lòng.

Con dâu của bà không cần thiết phải quá vô tâm: "Có điều bệnh của Tử Đằng cũng không phải nặng lắm , sao có thể làm lỡ hành trình của Đại tiểu thư?

Ngày mừng thọ của lão thái thái sắp tới, chúng ta không thể làm lỡ.

Để Tử Đằng ngồi trên xe ngựa, cùng nhau lên đường đi."

Vân mụ mụ đã quyết định, người khác sẽ không phản đối.

Chẳng sợ Tử Đằng mệt dậy không nổi, cũng phải lên đường...Làm "Đại tiểu thư", Lý Già La rất lo lắng cho Tử Đằng, chỉ là nói một chút với Vân mụ mụ.

Vân mụ mụ lại nói phải trở về cho kịp lễ mừng thọ lão thái thái, Lý Già La cũng khó mà nói cái gì.Lần này nhi tử của Vân mụ mụ cũng đi theo, mang theo bảy tám gia đinh, một đường hộ tống đám người Vân mụ mụ.Triều đại này, nam nữ phân biệt cũng không đến mức quá biến thái.

Có điều gia đinh trong phủ không thể nhìn thẳng vào nữ chủ tử.

Trước mặt nữ chủ tử đều phải cúi đầu đáp lời.Có đôi khi, Lý Già La xuống xe ngựa, được yêu cầu phải mang theo mũ che.

Cũng may Lý Già La tương đối nghe lời, Vân mụ mụ cũng giảm đi không ít việc phiền toái."

Nương, sắp tới nơi rồi.

Lần đi này của ngài, phu nhân khẳng định sẽ thưởng!"

Nhi tử Phú Xuân của Vân mụ mụ cười hì hì nói."

Đã lớn như vậy, còn không biết ổn trọng!

Ta hỏi ngươi, ngươi và Đại Mạo đã nói được mấy câu rồi?"

Vân mụ mụ hỏi.Phú Xuân đỏ mặt: "Nương, Đại Mạo tỷ tỷ luôn luôn ở bên cạnh ngài mà.

Ta nói được gì?"

Thấy nhi tử đỏ mặt, Vân mụ mụ cười cười.

Tiểu tử này, còn biết thẹn thùng.

Ánh mắt mình không sai, nhi tử tuyệt đối thích Đại Mạo.Vân mụ mụ sẽ chờ khi báo cáo việc lần này xong, sẽ nhắc tới chuyện của nhi tử với phu nhân.

Nể mặt mũi của mình, phu nhân nhất định sẽ cho phép.
 
[Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo
Chương 3: Đoàn tụ


Beta: ThyAn89.

SuTháiphi

Tuy rằng Trác Châu không phải kinh thành nhưng chỉ cách kinh thành vài trăm dặm.

Có thể trở thành tri phủ Trác Châu, đường làm quan của Võ Chính Đạo cũng gọi là thông thuận .

Từ mười sáu năm trước đề tên bảng vàng, đến bây giờ trở thành Tri Phủ một châu.

Võ Chính Đạo cũng đã từ một tiểu sinh anh tuấn biến thành mỹ đại thúc trung niên nhưng phong thái năm đó không hề giảm.

Bằng không ngay lúc đó nữ nhi Vân thị của quan lớn cũng sẽ không nhìn trúng hắn, rồi gả cho hắn.

Chẳng qua là khi đó hắn đã có thê tử, hơn nữa thê tử còn có thai.

Vì tiền đồ ở trước mặt, Võ Chính Đạo không có khả năng không động tâm, vì thế trực tiếp báo lên rằng nguyên phối khó sinh mà chết.

Tiền thị lại sinh ra nữ nhi nên đối với Vân thị cũng không có uy hiếp gì.

Để Vân thị thêm an tâm, Võ Chính Đạo không đón nữ nhi về bên người, mà dưỡng tại quê nhà.

Đối với nguyên phối Tiền thị, Võ Chính Đạo ngầm viết thư nói cho nàng ấy biết.

Vì thân phận địa vị của nữ nhi, nàng ấy chỉ có thể 'Bỏ mình'.

Không thì bị Vân gia bức bách, hắn chỉ có thể hưu thê.

Có một mẫu thân bị hưu, làm nữ nhi sẽ không có thanh danh gì tốt, cho nên một người đang sống sờ sờ, lại bị xem là đã chết.

Tiền thị vì nữ nhi, chỉ có thể nén giận.

Dân không cùng quan đấu, huống chi, nàng ấy còn có con gái của mình.

Vì giữ thân phận đích trưởng nữ cho nữ nhi, Tiền thị còn thay đổi cả nơi ở, mai danh ẩn tích, ru rú trong nhà.

Nữ nhi Võ Uyển Trinh càng thường xuyên ở nhà hơn, đến hơn mười tuổi nhưng số người gặp được là ít đến đáng thương.

Có điều, đại khái là xuất phát từ áy náy, Võ Chính Đạo cũng ngầm cho người của mình hàng năm đều đưa chút ngân lượng tới.

Tốt xấu gì Võ Uyển Trinh cũng là của cốt nhục của hắn.

Chỉ là ba năm trước Tiền thị thật sự bỏ mình, Đại nữ nhi của Võ Chính Đạo bị đưa đến nhà ca ca tẩu tử của Tiền thị.

Ba năm trước, Tiền thị lặng lẽ rời đi.

Mấy năm nay ca ca tẩu tử vẫn đang tìm nàng ấy nhưng lại không tìm được.

Mãi đến khi cháu gái được đưa tới, mới biết được muội muội của mình đã qua đời.

Nhìn ngọc bội gia truyền trên cổ cháu gái, ca ca Tiền thị không khỏi lệ rơi đầy mặt, trong lòng hận Võ Chính Đạo đến mức muốn giết hắn, quyết tâm nhất định phải hảo hảo nuôi lớn cháu gái.

Tẩu tử Tiền thị cũng là người thiện tâm, cho nên Lý Già La được xem như Võ Uyển Trinh sống vài năm rất tốt ở Tiền gia.

Nhưng trời cũng có gió mưa thất thường, ai biết một nhà lại gặp phải sạt lở, rốt cuộc từ đó về sau không về được nữa?

Về phần Võ Chính Đạo, sau khi đường làm quan của phụ thân Vân thị không còn thông thuận, mới quyết định đưa Đại nữ nhi lưu lạc bên ngoài của mình trở về.

Vân thị nghe xong lời Võ Chính Đạo nói, ngược lại không phản đối, còn rất cao hứng tiếp nhận.

Bà ta tự mình phái Vân mụ mụ đi đón người về.

Về phần trong lòng bà ta nghĩ như thế nào?

Cũng chỉ có bà ta cùng Vân mụ mụ biết, ngay cả Võ Chính Đạo cũng không rõ ràng.

Có điều Võ Chính Đạo cũng không kiên nhẫn nghĩ xem tâm tư nữ nhân ở hậu trạch nghĩ cái gì?

Hiện tại sự tình này liên quan đến tiền đồ làm quan của hắn, không thể để cho chuyện này trở thành thóp cho người ta bắt được.

Trước kia hắn là quan nhỏ, còn có Vân gia lão Thái Sơn làm núi dựa, người khác sẽ không đặt mọi chú ý lên trên người hắn nhưng bây giờ lão Thái Sơn đã bị bắt từ quan.

Núi dựa đổ, hắn thì còn muốn tiến thêm một bước, tất nhiên sẽ trở thành đá chặn đường người khác.

Nay đón Đại nữ nhi về, nuôi dưỡng một khoảng thời gian, nếu tư chất không tệ, gả nàng cho một mối tốt, đối với tiền đồ của Võ Chính Đạo cũng là một trợ lực.

Chỉ là hao chút bạc mà thôi, dầu gì cũng là nữ nhi của Võ Chính Đạo hắn, hắn cũng không tiếc.

Còn một nguyên nhân khác là, nay Võ Chính Đạo đối với Vân thị mà nói, ngược lại thành chỗ dựa cho bọn họ.

Cho nên đón cốt nhục của mình về, Võ Chính Đạo có thừa năng lực.

"Đại tiểu thư, đã đến nhà: "Vân mụ mụ nhẹ giọng nói với Lý Già La.

Lý Già La gật đầu: "Làm phiền mụ mụ."

Từ trong xe ngựa xuống dưới, Lý Già La ngồi lên kiệu ở phía trước, hỏi: "Biểu đệ ta đâu?"

Vân mụ mụ vội vàng nói: "Theo ở phía sau, Đại tiểu thư yên tâm, không lạc mất được."

"Mụ mụ, ta muốn nhìn qua biểu đệ ta một chút."

Vân mụ mụ thầm nghĩ, thật đúng là quan tâm, rất không yên lòng.

Có điều như vậy mới càng tốt.

Vân mụ mụ cho người đưa Tiền Tiểu Bảo lại đây.

Tiền Tiểu Bảo này thật sự gầy teo nho nhỏ, trực tiếp chạy đến trước mặt Lý Già La "Biểu tỷ!" lôi tay áo của Lý Già La không buông.

Tử Đằng bệnh vừa mới khỏe một chút, nhìn thấy vậy muốn nói vài câu, bị Vân mụ mụ trừng mắt mới thôi.

Tử Đằng này một chút ánh mắt cũng không có.

Đã đến cổng lớn, còn dám phát giận với chủ tử, thật là gấp gáp muốn chịu phạt.

"Đại tiểu thư, nô tỳ cho người dẫn xe la tới, như vậy ngài cùng biểu thiếu gia có thể cùng đi.

Ngài xem thế nào?"

"Làm phiền mụ mụ."

Lý Già La thấp giọng nói.

Bây giờ mấy người Lý Già La sẽ không đi gặp các vị chủ tử Võ gia.

Dù sao cũng phải trang điểm ăn mặc rồi mới có thể đi.

Mang bộ dáng phong trần mệt mỏi cũng không hợp lý.

Hơn nữa đám người Vân mụ mụ còn phải đi trước phục mệnh, sau đó mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Lý Già La được dẫn tới khách viện, bọn hạ nhân đã chuẩn bị quần áo.

Có người muốn hầu hạ Lý Già La đi rửa mặt, Lý Già La cự tuyệt.

Tiền Tiểu Bảo được dẫn đến gian phòng cách vách, kề bên phòng của Lý Già La.

Cuối cùng cũng đã tới cái gọi là Võ phủ, hết thảy đều là mới bắt đầu đây.

Võ Uyển Trinh thật sự là không được người hoan nghênh.Làm đại tiểu thư trong phủ, mới trở về liền bị đưa đến khách viện, trở thành khách.

Lý Già La vì Võ Uyển Trinh mà cảm thấy bi ai, có lẽ nàng ấy chết trẻ, đối với nàng ấy mà nói cũng là một loại giải thoát đi.

Không thì đến cái quý phủ này chỉ có thể là bị thương tổn thật sâu.

"Đại tiểu thư, nô tỳ Hổ Phách thỉnh an ngài !"

Hổ Phách là đại nha hoàn bên cạnh Vân thị, phụng mệnh Vân thị tới đón Lý Già La đi gặp Vân thị .

Có điều Hổ Phách lại chỉ chỉ vào phòng trong, Lý Già La theo đi vào bên trong.

"Tiểu thư, người đã đến.

Nô tỳ chờ ba năm rồi !"

Hổ Phách kích động nói, quỳ dập đầu trước chủ tử.

"Thúy Vân, ngồi xuống rồi nói."

Lý Già La cười nói: "Xem ra sau này ta phải gọi ngươi là Hổ Phách tỷ tỷ ."

Đại nha hoàn bên cạnh chủ mẫu, tiểu chủ tử đúng là thật sự xưng hô một tiếng tỷ tỷ .

Hổ Phách vội vàng nói: "Tiểu thư lại trêu ghẹo nô tỳ."

Hổ Phách cũng chính là Thúy Vân, vốn là nha hoàn của Lý Già La.

Ba năm trước, nàng ấy đi tới Võ phủ làm nha hoàn, hơn nữa thành công lợi dụng thời gian ba năm, thành đại nha hoàn bên cạnh Vân thị.

"Tiểu thư, Tiền thái thái thật sự đã qua đời?"

Hổ Phách rất đau lòng.

Lúc trước khi nàng rời đi, thân thể Tiền thị đã sụp đổ.

Hiện tại đã cảnh còn người mất .

Lý Già La nói: "Từ khi Uyển Trinh muội muội bệnh qua đời, Tiền thẩm không trụ nổi nữa.

Có điều như vậy cũng tốt, mẹ con bọn họ cũng có người bầu bạn.

Ngươi bên này, tình huống thế nào?"

Hổ Phách từ thương cảm hoàn hồn lại, nói với Lý Già La: "Sau khi nô tỳ vào Võ phủ, bởi vì biết chút ít phương thường, cho nên đối với dung mạo rất chú ý, so với người khác càng chú ý hơn.

"

Vì thế nàng mới có thể dùng thời gian ba năm, trở thành đại nha hoàn bên cạnh Vân thị.

Mà tiểu thư cũng là sau ba năm, tới cái Võ phủ này, chủ tớ các nàng rốt cuộc cũng đoàn tụ.
 
[Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo
Chương 4: Giao phong


Beta: Giang Hiền tần, Dương Tu dungVì Hổ Phách đến sớm, mà cũng chẳng ai quan tâm đến bên này nên không gây chú ý, hơn nữa nàng là nha hoàn bên cạnh phu nhân nên càng không có người ngó chừng.

Hổ Phách thuật lại đơn giản một lần tình trạng hiện tại của mấy vị chủ tử Võ gia cho Lý Già La nghe.

Võ Chính Đạo - Võ đại lão gia, sau khi đậu Tiến sĩ nhận chức quan liền đón mẹ ruột lên.

Cha của Võ đại lão gia đã qua đời từ lâu.

Võ lão thái thái thì hiện vẫn còn rất khoẻ mạnh.

Thê tử Vân thị là nữ nhi quan chủ khảo của Võ Chính Đạo.

Lúc trước khi Võ Chính Đạo thi hội, quan chủ khảo coi trọng Võ Chính Đạo, muốn nhận hắn làm con rể.

"Hẳn là bây giờ Võ Chính Đạo đã có thiếp thất rồi."

Lý Già La nói.

"Tiểu thư nói không sai, hiện nay Võ đại lão gia có hai thiếp thất, còn tương đối được sủng ái."

Hổ Phách nói.

Võ Chính Đạo chính là nam nhân như vậy, khi đã đạt được vị trí mình muốn, tuyệt đối sẽ hưởng thụ một phen.

Vân thị dung nhan bình thường, vì trước kia lão nhạc phụ còn có sức ảnh hưởng nên Võ Chính Đạo không dám nạp thiếp.

Nay Vân gia như mặt trời lặn đằng tây, hắn có nạp thêm hai tiểu thiếp cũng chỉ là việc cực nhỏ bé.

Nghĩ đến chuyện đó, Vân thị kia dù hận đến mức muốn đánh giết thiếp thất cũng là không thể không tha thứ.

Như vậy hiện nay Lý Già La ngược lại rất an toàn, nàng sẽ không trở thành mâu thuẫn chính của Vân thị.

Ngoài việc một thê hai thiếp còn có việc nhà Nhị đệ của Võ Chính Đạo.

Khi đã đứng vững vàng trên quan trường, Võ Chính Đạo liền đón cả nhà Nhị đệ tới, cùng nhau hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Ngược lại Võ Uyển Trinh là nữ nhi ruột của hắn, nhưng vì hắn ngại Vân thị và Vân gia nên không đón về.

Lý Già La hỏi: "Quan hệ của Vân thị và Nhị phòng thế nào?"

Hổ Phách cười nói: "Bên ngoài ngoài trông có vẻ hòa bình nhưng nội bộ lại đấu đá kịch liệt."

Vân thị tự cho mình là tiểu thư khuê các nên khinh thường các nữ nhi tài chủ ở nông thôn.

Võ nhị thái thái Nguyễn thị đương nhiên cũng chướng mắt Vân thị suốt ngày chưng ra bộ dáng cao cao tại thượng nên hai người mâu thuẫn rất nhiều.

"Xem ra, vị 'Mẫu thân' này của ta còn phải giải quyết rất nhiều việc đây!"

Lý Già La nói: "Đi thôi, dẫn ta qua gặp 'Mẫu thân'."

Tiền Tiểu Bảo bên kia đã có người dẫn đi gặp nhà Võ nhị lão gia Võ Chính Nghĩa nên bên này Lý Già La cũng không lo lắng.

Đi từ khách viện bên này, phải qua một đoạn hành lang thật dài, đi qua một cái cửa nguyệt môn, đến một sân viện.

Trên đường đi, nha hoàn nhìn thấy Hổ Phách đều chào hỏi, sau đó có chút tò mò liếc qua người xa lại bên cạnh Hổ Phách, vì mọi người đều nghe tin đồn nên cũng biết vị này chính là đại tiểu thư của quý phủ.

Chậc chậc, vị đại tiểu thư này trước kia vẫn là điều cấm kỵ của phu nhân.

Mọi người đều cho rằng cả đời này cũng không thấy được vị đại tiểu thư này.

Ai mà ngờ được bây giờ phu nhân chính là người mời nàng về đây!

Đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây [1], vận mệnh đích thực là thứ không thể nói chính xác được.
[1] Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: Ngạn ngữ Trung Quốc.

Sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía đông thì sau 30 năm nó sẽ đổi thành hướng đông.

Ý nghĩa câu này là để chỉ sự đời thay đổi.

Có điều, vị đại tiểu thư này cũng ngoan ngoãn, trông có vẻ còn thật thà hơn với các tiểu thư khác trong phủ.

Bọn nha hoàn đều không thấy rõ diện mạo đại tiểu thư vì nàng vẫn luôn cúi đầu, chỉ thấy nàng mặc một thân áo cánh màu lam nhạt, trên đầu cũng vấn một kiểu tóc đơn giản, dùng một cây trâm ngọc bình thường cố định lại, đi đường thì lặng yên không một tiếng động.

Có điều nhìn bóng dáng trông vô cùng thướt tha.

Mấy nha hoàn liếc nhau, nghĩ đến tin đồn truyền trong phủ không đúng.

Phu nhân nguyên phối khẳng định là dễ nhìn hơn so với phu nhân bây giờ.

Võ đại phu nhân Vân thị đang ngồi trong chính sảnh, trên tay cầm một chiếc quạt tròn.

Vừa rồi Vân mụ mụ đã hồi báo tin tức cho bà.

Đại thể tình huống bà đã biết, nhưng khi nhìn vào nữ tử kia, Vân thị vẫn không nhịn được mà nắm chặt tay!

Tuy rằng vị tiểu thư này dáng vẻ xinh đẹp, như vậy lại càng hữu dụng với kế hoạch của mình, nhưng trong lòng Vân thị không thể không ghen ghét.

Đối với Tiền thị chưa từng gặp mặt kia bà càng hận nghiến răng nghiến lợi .

Quả nhiên là có năng lực làm hồ ly tinh khiến lão gia nhớ mãi không quên.

Tuy nhiên lúc Lý Già La hành lễ, Vân thị vẫn vội vàng tiến đến đỡ Lý Già La đứng lên, sau đó kéo tay nàng, thở dài: "Đại tiểu thư chịu ủy khuất rồi, đều do ta không phải.

Ta cũng đã nói với lão gia, về sau đại tiểu thư cứ ở lại quý phủ.

Nơi này mới là nhà của ngươi."

"Aizz, vài năm nay ta quản gia vẫn vụng về, lão gia cũng không nói gì với ta hết, chuyện này vẫn là do ta trễ nải khiến đại tiểu thư ở bên ngoài chịu không ít cực khổ.

Ngươi yên tâm, về sau ở trong nhà này, không còn có ai dám bắt nạt ngươi."

Thật là nói trách nhiệm của mình từ nặng xuống nhẹ, hoàn toàn đều là lời nói suông.

"Phu nhân nói quá rồi."

Lý Già La cúi thấp đầu nói.

"Aiz, đứa nhỏ này, giữa chúng ta không cần như vậy.

Người đâu, đi học đường gọi các tiểu thư qua đây!

Bảo là hôm nay đại tỷ tỷ các nàng trở về, không cần đi học."

Vân thị phân phó.

Lại lôi kéo tay Lý Già La nói thực nhiều lời ấm lòng người.

"À, đúng rồi.

Hôm nay là ngày lão thái thái trai giới, không gặp bất cứ ai.

Đợi ngày mai ta mang ngươi đi thỉnh an lão thái thái.

Lão thái thái mỗi ngày đều nhắc ngươi đó."

"Thân thể tổ mẫu có khỏe không?

Ta nhớ hồi gặp tổ mẫu là lúc ta còn rất nhỏ."

Lý Già La sợ hãi ngẩng đầu lên, đại khái là bị Vân thị mềm mỏng nhỏ nhẹ trấn an mới dám ngẩng đầu lên.

Vân thị vỗ vỗ tay nàng, cảm khái: "Ngươi có tâm, lão thái thái thân mình xương cốt cường tráng, chỉ là vẫn nhớ ngươi.

Bây giờ ngươi đã về, người sẽ tốt thôi."

Lý Già La cúi đầu không nói gì, chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi để Vân thị thấy được.

Trong chốc lát, vài vị tiểu thư trong phủ đều đã tới.

Còn chưa bước vào cửa đã có âm thanh lớn tiếng thanh thúy vọng vào: "Nương, ta về rồi!

Không phải có khách đến sao?

Thế nào, rốt cuộc là ai?"

Một hàng bốn cô nương tiến vào, từ cao xuống thấp, cùng mặc áo cánh tề ngực (cột nơ ngay ngực) nhưng màu sắc và chất vải không giống nhau.

Rõ ràng người đi phía trước mặc vải quý khí hơn một chút, trên đầu vấn song loa kế, cổ đeo vòng Kỳ Lân.

Nàng ta vừa tới đã tiến đến chỗ Vân thị làm nũng.

Vân thị cười mắng: "Lớn như vậy rồi còn không biết chừng mực.

Lại đây, đây là đại tỷ tỷ ngươi!"

Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình liếc mắt nhìn Lý Già La, nói: "Có phải hay không còn chưa biết đâu.

Ai biết có phải người từ đâu tới đây giả mạo hay không ?"

"Nói gì đó?"

Vân thị tuy rằng quở trách nhưng cũng không nói nặng lời, xin lỗi Lý Già La: "Đây là nhị muội muội ngươi, bị ta nuông chiều đến hư rồi, nói chuyện không biết lớn nhỏ.

Uyển Trinh, ngươi đừng so đo với nàng.

Đến đây, mấy người các ngươi vẫn chưa đến bái kiến đại tỷ tỷ đúng không?"

Mấy vị tiểu thư còn lại không có khí thế như Võ Uyển Đình, có điều ai cũng rất tò mò về đại tiểu thư Võ Uyển Trinh trong truyền thuyết nên đều vụng trộm quan sát một chút.

Mọi người tâm tư khác biệt, nhưng đều quy củ hành lễ với Lý Già La.

Bốn tiểu thư này, ngoại trừ nhị tiểu thư Võ Uyển Đình do Vân thị sinh ra, còn có đích nữ của Nhị phòng - tam tiểu thư Võ Uyển Nhu, thứ xuất của Nhị phòng - tứ tiểu thư Võ Uyển Hà, nhỏ nhất là ngũ tiểu thư, nhìn bộ dáng có vẻ mới năm, sáu tuổi, bên cạnh còn có bà vú đi theo, tiếp theo là tiểu thư thứ xuất Võ Uyển Tình của Đại phòng.

"Ôiii, đại tẩu, đại chất nhi của ta trở về mà ngươi cũng không thông báo cho nhị thẩm này biết.

Thế này là không được đâu nha."

Nhị thái thái Nguyễn thị không mời mà đến.

Vân thị thản nhiên nói: "Uyển Trinh vừa đường sá xa xôi tới đây còn mệt nhọc, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Chúng ta là trưởng bối thì nên thông cảm mới phải.

Ta cũng định ngày mai đưa Uyển Trinh đi thỉnh an nhị đệ muội, ngươi sẽ không để ý chứ."

"Không đâu, không đâu.

Chỉ là ta đã từng thấy đại tẩu nguyên phối, phải nói là vô cùng xinh đẹp, Đại ca cũng tướng mạo đường đường, vì vậy ta nghĩ Đại chất nhi của ta do đại tẩu sinh ra hẳn là có tướng mạo không tầm thường.

Con người ai mà không yêu thích cái đẹp, ta cũng vì vậy mà không thể đợi đến ngày mai được.

Đến đây, đại chất nhi, đây là lễ gặp mặt nhị thẩm tặng ngươi, ngươi đừng có chê nhé!"
 
[Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo
Chương 5: Tâm tư


Beta: ThyAn89.

Su Thái phiNguyễn thị cho người bên cạnh cầm đến một cái hà bao, sau đó từ trong hà bao lấy ra một khối ngọc bài, là dương chi ngọc chánh tông: "Ta vừa nhìn thấy đại chất nhi đã thích ghê gớm.

Về sau đại chất nhi cần phải thường xuyên qua thăm nhị thẩm nha."

Lý Già La muốn chối từ, Nguyễn thị nói: "Đại chất nhi, 'trưởng giả cho không dám chối'.

Ta dầu gì cũng là nhị thẩm ngươi.

Ngươi hãy nhận đi.

Đừng sợ, không ai dám làm khó dễ ngươi đâu."

Xong cười nói với Vân thị: "Đại tẩu, ta nói đúng không?"

Vân thị cười : "Uyển Trinh, nhị thẩm ngươi đưa cho ngươi, ngươi hãy nhận đi.

Chờ một lát ta an bài nha hoàn cho ngươi, để bọn họ cầm thay ngươi."

Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình lạnh giọng nói: "Còn chưa biết rõ thật giả.

Nhị thẩm, ngươi cũng quá vội vàng rồi."

Nguyễn thị vội quát lớn: "Người không phải đại tẩu tìm trở về sao?

Chẳng lẽ đại tẩu vô dụng như vậy, còn tìm hàng giả đến?"

Ý nói, nếu là giả cũng là lỗi của Vân thị.Khiến Võ Uyển Đình tức giận nhưng bị Vân thị liếc mắt nhìn, chỉ có thể bĩu môi cố nén.Nguyễn thị như một trận gió tới, sau đó dẫn theo hai tiểu thư trong phòng rời đi.

Vân thị sai Hổ Phách dẫn theo hai tiểu nha đầu, cùng Võ Uyển Trinh đi an bài viện cho nàng.

Ngũ tiểu thư Võ Uyển Tình cũng bị bà vú dẫn đi rồi.

Võ Uyển Đình tức tối ấm ức, hận không thể đập cái gì đó.

Có điều nơi này là sân viện của nương mình, nói không chừng một lát cha về tới.

"Nương, sao ngài lại cho thứ dã chủng kia trở về?

Còn đưa Tứ Quý hiên cho nàng ta?"

Tứ Quý hiên là một sân viện tốt nhất phủ.

Bốn mùa đều có cảnh đẹp, cho nên mới gọi Tứ Quý hiên.

Võ Uyển Đình vốn nghĩ là mình ở, ai biết nương lại an bài cho dã chủng kia !"

Làm càn, cái gì dã chủng với không dã chủng?

Cho ngươi đọc sách biết chữ, chính là để ngươi nói mấy lời vô học thế này sao ?"

Vân thị nói: "Bình thường đã quá dung túng ngươi, để cho ngươi không biết trời cao đất rộng.

Ngươi nhớ kỹ cho ta, đó là tỷ tỷ ruột của ngươi, ngươi phải biết ý.

Đừng có như hôm nay, nói ra lời như vậy, để người ở Nhị phòng chế giễu!"

Không nghĩ đến nương luôn luôn nhỏ giọng nhỏ nhẹ với mình, thế nhưng lại phát giận.

Võ Uyển Đình ủy khuất khóc.

Vân thị mặc kệ, để cho Nhị tiểu thư này khóc đủ thì thôi.

Nếu không nói nàng ta, về sau nàng ta còn nói tới cái gì?Vân thị gả cho Võ Chính Đạo mười mấy năm, chỉ sinh một tiểu thư Võ Uyển Đình, tất nhiên là ngàn sủng vạn sủng .Hơn nữa ban đầu Võ Chính Đạo cùng Vân thị cảm tình rất tốt, vẫn không cưới vợ bé, đối Võ Uyển Đình là thiên y bách thuận (trăm lời nghe theo).

Võ Uyển Đình chính là thiên kim tiểu thư nói một thì không có hai trong Võ phủ này.

Bọn hạ nhân đều nghe theo nàng ta, nên mới dưỡng thành loại tính tình này.

Nhưng vì sau khi Vân thị sinh Võ Uyển Đình vẫn luôn không có động tĩnh, lại không cho Võ Chính Đạo cưới vợ bé, Võ lão thái thái đối với đại nhi tức này rất bất mãn.Mà Nhị phòng Nguyễn thị, sau khi sinh Võ Uyển Nhu, cách năm liền sinh một tiểu tử mập khiến Võ lão thái thái rất thích.

Cho nên tâm liền thiên về Nguyễn thị.

Sở dĩ Nguyễn thị dám cùng Vân thị ganh đua cao thấp, là bởi vì sau lưng bà ta có Võ lão thái thái đương gia làm chủ.

Thêm Đại phòng vẫn không có sinh nhi tử, Nguyễn thị kia thật sự là xuân phong đắc ý.Hơn nữa, Võ Chính Đạo vài năm trước say rượu không cẩn thận ngủ với một đứa nha hoàn, sau đó nha hoàn này châu thai ám kết (lẳng lặng mang thai).

Vân thị khi đó chịu không nổi, nháo loạn một phen.

Võ Chính Đạo chờ nha hoàn kia sinh ra Ngũ tiểu thư Võ Uyển Tình rồi cho người khiến nha hoàn kia biến thành chết bệnh.

Võ lão thái thái càng không thích Vân thị.

Có thể nói, hiện tại tình thế đối với Vân thị thật bất lợi, Võ Chính Đạo từ từ không để Vân thị vào mắt, lại còn nạp thiếp.

Mặc dù là Võ lão thái thái chủ động nạp, nhưng trước kia hắn luôn luôn cự tuyệt, hiện tại lại thật nghe lời nạp thiếp.

Vân thị vẫn không mang thai, thì một thiếp thất đã mang bầu.

Tuy rằng nhi tử sinh ra thì mình là mẹ cả, nhưng muốn khiến thiếp thất kia biến mất thì không thể, cũng không đơn giản giống trước kia nữa.

Vân thị không thể không nghĩ biện pháp.

Cho đón Võ Uyển Trinh về là một cái biện pháp trong đó, tốt xấu cũng có thể vãn hồi một ít tâm của Võ Chính Đạo.Chính bà ta bộ dạng bình thường, sinh hạ nữ nhi bộ dạng cũng như mình, tất nhiên là dung mạo không được tốt lắm.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế.Mặc dù nói cưới vợ chọn người hiền, nhưng là nam nhân ai không hi vọng thê tử vừa hiền lành lại xinh đẹp?

Huống hồ, trong lòng Vân thị còn tính toán lớn hơn.

Nếu thành công, như vậy địa vị bản thân ở trong lòng lão già đó chính là vững như bàn thạch, sau này dù có bao nhiêu tiểu thiếp, cũng không sợ.

Nhưng nếu như nữ nhi của mình, cùng Võ Uyển Trinh kia biến thành không hợp, đây không phải là để cho người khác chui chỗ trống sao?Đến thời điểm mấu chốt, thật sự thành làm đồ cưới cho người khác.

Đây mới là tình huống Vân thị không muốn nhìn thấy.Cũng may Võ Uyển Trinh này tính tình nhu nhược, dễ nắm trong tay.

Hôm nay vừa thấy, quả nhiên, một chút ơn huệ nhỏ, nàng liền cảm động ghê gớm.

Nghe Vân mụ mụ nói, mấy năm nay, nàng nhận hết thờ ơ của người khác, khó có được người đối tốt với nàng .

Nàng lại không phải nhi tử, Vân thị tuy rằng trong lòng không thích Tiền thị, nhưng mà vẫn có thể chịu được.

Cho nên Vân thị nhắc nhở Võ Uyển Đình, nhất định phải cùng Võ Uyển Trinh chung sống hòa thuận, không thể bày tiểu tính tình, "Aizz, ta xem như tính toán nát óc, Uyển Đình nha đầu kia còn oán trách ta ."

Vân thị thật là thật bi ai, Vân mụ mụ khuyên nhủ: "Phu nhân, đợi về sau nhị tiểu thư sẽ hiểu được ngài khổ tâm ."

"Có hiểu hay không, ta cũng không để ý.

Chỉ là tính tình nha đầu kia, cũng không biết còn có thể sửa được hay không ."

Vài năm nay, tính tình Vân thị so trước kia trầm ổn hơn, cũng là do bị đả kích.

Tình thế như vậy, bà không cúi đầu lại có thể làm gì?

Ai bảo nhà mẹ đẻ không cố gắng, nếu không còn cường ngạnh như trước, vậy thua thiệt chính là mẹ con mình.

"Hồ di nương thân mình thế nào ?"

Vân thị hỏi.Hồ di nương chính là vị tiểu thiếp hiện tại đang có thai kia."

Phu nhân, ngài vẫn muốn tiếp tục kế hoạch?"

Vân mụ mụ lo lắng hỏi.Vân thị vẫy tay, "Không được, ta cũng suy nghĩ rõ rồi, nam nhân này là dựa vào không được."

Lúc trước vì tình yêu, bà làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn.

Nay coi như là suy nghĩ minh bạch, "Nhị phòng như hổ rình mồi, xem chúng ta bên này không có nhi tử, liền đánh chủ ý cho làm con thừa tự.

Để bọn họ mộng tưởng hão huyền đi!

Đem so sánh với Hồ di nương kia, vẫn là Nguyễn thị khó đối phó hơn một ít."

Tiểu thiếp nha, nắm ở trong tay, còn không phải để chủ mẫu tùy tiện xoa nắn sao?Thật sự nếu cho đứa nhỏ Nguyễn thị làm con thừa tự, về sau bà còn phải ở trong tay Nguyễn thị kiếm ăn.So sánh như vậy, nên là Hồ di nương sinh con trai đi.

Đến thời điểm Hồ di nương kia bà vẫn có thể tìm được cơ hội đối phó, cũng chỉ là cái di nương.

Dù là giết, nhiều lắm ăn một tiếng mắng, nhưng nếu là Nguyễn thị, vậy thì không thể nào.Vốn Vân thị có chủ ý là muốn lợi dụng tay Võ Uyển Trinh khiến Hồ di nương sảy thai.

Nhưng nhìn bộ dáng Võ Uyển Trinh, cùng biểu hiện hôm nay của Nguyễn thị, bà liền bỏ đi ý nghĩ này.

Thật muốn nắm cái thóp này, nói không chừng Võ Uyển Trinh liền bị Nguyễn thị thu nạp qua.

Như vậy một phen tâm huyết của bản thân coi như uổng phí!

Tứ Quý hiên là một nơi tốt.

Có điều Lý Già La chỉ nhìn một cái, liền đi vào trong phòng.

Trong viện này nhân thủ sẽ càng ngày càng nhiều.

Vân thị cho Lý Già La 2 nha đầu, đây là dùng trước.

Dựa theo quy định các tiểu thư trong phủ, bên này của nàng còn phải có một mụ mụ quản sự, 2 cái nha hoàn nhị đẳng, 4 nha hoàn tam đẳng, sau đó là một số nha hoàn thô sử.

Ở cửa sân cũng phải có bà mụ canh giữ.

"Ngươi đi về trước, về sau có cơ hội lại nói tiếp.

Ở lâu sẽ khiến người hoài nghi."

Chung quy nàng là một đại tiểu thư căn cơ không ổn, đại nha hoàn bên cạnh phu nhân cũng chỉ là 'Qua loa cho xong' .Hổ Phách gật gật đầu, nói với Lý Già La: "Biểu thiếu gia bên kia, cũng đã sắp xếp xong xuôi.

Về sau mỗi sáng sớm thời điểm thỉnh an, tiểu thư có thể nhìn thấy."

Chung quy nơi này là hậu trạch, không tiện để một nam hài tử ở bên cạnh tùy ý ra vào.
 
[Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo
Chương 6: Ra oai phủ đầu


Beta: An Thục Phi.

Nam Thiên Vân

"Nương, sao ngài lại đem cái dương chi ngọc bài kia cho đại tỷ tỷ vậy?

Ta muốn ngài cũng có cho ta đâu?"

Tam tiểu thư Võ Uyển Nhu ở trước mặt mẹ ruột Nguyễn thị làm nũng nhất quyết không tha.

Cái ngọc bài kia nàng đã xin thật lâu, vậy mà hôm nay nương lại cho một cái đại tỷ tỷ mới đến chưa tới một ngày.

Nguyễn thị cười trấn an con gái của mình, nói: "Chỉ là cái ngọc bài, về sau nương sẽ cho ngươi thứ tốt hơn.

Uyển Nhu, ngươi nghe lời của nương phải cùng đại tỷ tỷ ở chung cho tốt, sẽ có lợi cho ngươi."

"Nương, nàng ta chỉ là cái thứ mẹ ruột cũng không có ở đây, chúng ta cần gì phải như vậy."

Võ Uyển Nhu không hiểu ở cái phủ này, đại bá làm quan nhưng đối với bọn họ cũng tốt.

Mặt khác còn có tổ mẫu, đối với Nhị phòng bọn họ cũng đặc biệt tốt, hơn nữa nàng còn có mấy người đệ đệ rất được tổ mẫu thương yêu, hoàn toàn không cần để ý tới đại tỷ tỷ mới đến này.

"Nương sao có thể làm hại ngươi?

Ngươi nghe lời của nương đương nhiên là tốt!"

Vân thị muốn thông qua sự việc này, khiến Đại ca đối với bà ta tốt một chút.

Có điều sự tình thực sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Vân thị đoạt trượng phu người ta, bây giờ còn muốn bán cái nhân tình ở đâu có chuyện dễ dàng như vậy?Không nói cái khác, lão thái thái bên kia, đối với Vân thị là rất không hài lòng nha.

Thường xuyên lấy chuyện đại tiểu thư bày ra nói Vân thị ghen tị, không chấp nhận được cháu gái bà.

Nguyễn thị cũng biết, lão thái thái không có khả năng thật sự đau lòng vị đại tiểu thư này, bằng không cũng sẽ không mười mấy năm mặc kệ không quản.

Chỉ dùng Đại tiểu thư này để lấy cớ mà thôi nhưng đối vớiNguyễn thị và nhị phòng mà nói, chỉ cần Vân thị không được lão thái thái thích thì tất cả đều được.

Nhị phòng bọn họ mới có ngày lành đây.

Võ Chính Đạo hạ nha trở về (vua hạ triều còn quan là hạ nha, nha* trong nha môn), từ chỗ Vân thị biết đại nữ nhi Võ Uyển Trinh của mình đã đến.

"Lão gia, Đại tiểu thư ở tại Tứ Quý hiên, hôm nay ta nghĩ chắc chắn con bé cũng mệt mỏi rồi nên để ngày mai Đại tiểu thư đi gặp lão thái thái sau, thế nào?"

Vân thị nói với Võ Chính Đạo.

Võ Chính Đạo nói: "Ngươi an bài, ta có gì không yên lòng?

Có điều nha đầu kia mới đến, có gì ngươi chú ý nhiều một chút."

"Vâng, đều nghe lão gia ."

Vân thị vốn cho rằng mình làm chuyện này, hôm nay lão gia sẽ lưu lại trong phòng mình, kết quả Võ Chính Đạo ăn xong cơm chiều thì rời đi.

Vân mụ mụ cho người hỏi thăm, đại lão gia trực tiếp đi thư phòng nghỉ ngơi.

Vân mụ mụ nhìn sắc mặt Vân thị, khuyên: "Lão gia có công vụ bề bộn, về sau sẽ tốt rồi!"

Chỉ cần không đi chỗ hai di nương bên kia thì tốt rồi.

Đặc biệt Hồ di nương đang có thai.

Hiện tại Võ lão thái thái nâng niu Hồ di nương này thành cái rồi, nếu lão gia lại cưng chiều thêm, vậy còn có đường sống cho phu nhân sao?

Vân thị cười lạnh nói: "Trong lòng lão gia các ngươi khẳng định trách ta không sớm đón nữ nhi của hắn về đây.

Nay ta cũng chỉ là lấy công chuộc tội, có điều chẳng lẽ là ta không cho hắn đón nữ nhi của hắn về sao?

Nay như vậy, giống như đều là lỗi của ta, cũng chỉ là một nha đầu, ta cần gì ghen ghét?

Chỉ thêm một miệng cơm mà thôi."

Ân ái ngày xưa đều không còn đây, Vân thị thấy thật sự đáng buồn.

Có điều bà biết, sau này vẫn nhờ vào trượng phu mình.

Cho nên, chỉ có thể lấy lòng trượng phu, khiến trượng phu càng coi trọng mình.

Vân mụ mụ nghe Vân thị nói lời oán giận, vội khuyên nhủ: "Phu nhân, lão gia rất thương Nhị tiểu thư, lão gia khẳng định không có nghĩ như vậy.

Phu nhân ngài quên rồi sao?

Có một lần, phu nhân ngài tới quỳ thủ, bụng đau khó chịu.

Lão gia còn tự xuống bếp nấu nước gừng pha đường cho ngài đây."

Đó cũng chỉ là thời điểm bắt đầu tân hôn, khi đó Võ Chính Đạo đối với Vân thị rất tốt, quả thực là ngoan ngoãn phục tùng lại nhỏ nhẹ ôn nhu.

Vân mụ mụ nhìn mà cảm thấy phu nhân gả đúng người rồi.

Tuy rằng chuyện hôn sự này có chút chỗ không được như ý muốn nhưng chỉ cần cô gia tốt, dù bị người ngầm nói vài lời thì có thế nào?

Nhưng thời gian lâu, các loại mâu thuẫn liền xảy ra.

Không nói cái khác, lão thái thái từ nông thôn đến, sợ con dâu xuất thân danh môn chướng mắt bà, cho nên từ ban đầu liền chèn ép.

Lý do thì trăm loại kì quái, sau đó lại có người châm ngòi ly gián rồi thành tình huống như hiện tại.

Nói đến nói đi, phu nhân không có sinh nhi tử, cho nên không đủ trọng lượng, không thì lão thái thái cũng sẽ không quá phận như vậy.

Bởi vì không có nhi tử, dù Vân gia có cường thế cũng có chút không thể nào nói nổi cũng không thể khiến nhà người ta không có hương khói.

Hơn nữa Vân gia lại xuống dốc, lão gia cưới vợ bé, Vân gia cũng không dám nói gì.

Chỉ hi vọng chuyện lần này có thể thành công, sau này lão gia đối với phu nhân càng coi trọng, cũng không uổng công phen này suy tính.

"Phu nhân, ngài suy nghĩ một chút.

Chúng ta đón Đại tiểu thư về, Đại tiểu thư vóc dáng tốt, tính tình khá, nếu thật sự thành công quý phủ này ai dám bất kính với ngài?"

Vân thị nói: "Chỉ sợ tính tình nó quá mềm mỏng, đến thời điểm lại chịu thiệt."

"Xem phu nhân nói kìa, nguyên nhân vì nàng ấy tính tình như vậy, về sau mới có thể biết phu nhân ngài đối với nàng ấy tốt.

Hiẹn tại chúng ta nên phòng bị Nhị thái thái bên nhị phòng kia."

Vân thị gật đầu, Nguyễn thị này không có ngày nào không chống đối mình!

Thật là tức giận đến đau cả ruột gan.

Ỷ vào sinh hai nhi tử, liền muốn đoạt quyền quản gia của mình.

Nghĩ hay thật!

Dù thế nào trong phủ này là do lão gia gầy dựng, chẳng lẽ gia nghiệp lão gia tân tân khổ khổ dựng nên liền chắp tay nhượng cho nhị phòng, nằm mơ đi!

Võ Chính Đạo đến ngoại thư phòng, hắn không nhớ được hình dáng Tiền thị trông thế nào?

Nhiều năm trôi qua, đối với Tiền thị tâm tình Võ Chính Đạo rất là phức tạp.

Thời niên thiếu cũng từng rất ân ái.

Có điều làm nam nhân, sao lại chỉ lo tư tình nhi nữ?

Hắn cũng đề nghị qua muốn để Tiền thị làm quý thiếp, sau đó Vân thị làm chính thê, chẳng qua Vân gia cùng Tiền thị đều không đồng ý.

Vậy nên hắn đành phải xem như Tiền thị 'Khó sinh mà chết' .

Cho nên đối với Đại nữ nhi Tiền thị sinh ra, hắn muốn gặp lại vừa không muốn gặp.

Bởi vì thấy cái nữ nhi này, những chuyện cũ sẽ thời khắc nhắc nhở hắn.

Chỉ là nay Đại nữ nhi cũng đến tuổi có thể kết hôn, không thể để con bé gả cho hán tử ở nông thôn.

Đây là làm mất mặt hắn.

Hơn nữa Võ Chính Đạo biết mối hôn sự tốt, chính hắn không phải cũng là như vậy?

Một nữ nhi, chỉ trả giá một phần đồ cưới, chỗ tốt mang về không biết gấp mấy lần.

Hơn nữa hắn và Tiền thị, bộ dạng đều không tầm thường.

Nữ nhi này tuyệt đối sẽ không khó coi được.

Có phụ thân không tệ, còn có dung mạo tốt, lại là đích nữ, tìm mối hôn sự tốt, tuyệt đối không phải việc khó gì.

Hơn nữa, Võ Chính Đạo đã xem tốt một mối rồi, sẽ chờ đến thời điểm thích hợp.

Hắn không cần trường kỳ đối mặt với Đại nữ nhi, sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Võ gia mỗi người đều có mưu tính khác nhau, buổi tối Lý Già La ngược lại ngủ rất ngon.

Vừa thức dậy, cảm thấy thật là thần thanh khí sảng.

Hai nha hoàn ngày hôm qua đưa đến hầu hạ Lý Già La tắm rửa xong, nàng liền muốn đi thỉnh an Vân thị cùng Võ Chính Đạo.

Hoặc là nói, gặp mặt mới đúng.

Buổi sáng, Võ Chính Đạo đến chỗ Vân thị hội hợp, sau đó cùng đi thỉnh an Võ lão thái thái.

Nhất là hôm nay, Đại tiểu thư Võ Uyển Trinh chính thức thể hiện thái độ.

Đợi lúc Lý Già La đến chỗ Vân thị, người khác đều đã đến, chỉ còn sót lại nàng là cuối cùng.

Hai nha hoàn kia bị Lý Già La nhìn đến tuy có chút xin lỗi nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực.

Chủ yếu là ngày hôm qua trước khi ngủ, Lý Già La còn nói nhờ bọn họ ngày mai gọi nàng dậy sớm chút, miễn cho đến muộn.

Kết quả hiện tại nàng là người đến cuối cùng, có thể thấy được hai nha đầu này căn bản cũng không có để lời Đại tiểu thư này nói vào mắt, hoặc là trực tiếp hạ thể diện của Đại tiểu thư này.

Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình châm chọc: "Có vài người, mặt mũi đúng là quá lớn.

Để mọi người đều phải chờ mình!

Quả nhiên là không có giáo dưỡng!"

------------Tuyển editor nha~~~~
 
[Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo
Chương 7: Tiểu thiếp


Beta: Nga Tiệp dưVõ Uyển Đình rất đắc ý, ngày hôm qua nàng đã sai tiểu nha hoàn của mình đi chuyển lời cho hai nha đầu kia.

Hiện tại, nhìn Võ Uyển Trinh này xấu mặt, nàng không biết có bao nhiêu vui vẻ!Ai kêu Võ Uyển Trinh này vừa đến, nương liền quát lớn chính mình?Cả cha cũng vậy, hôm nay còn đặc biệt chờ nàng ta, thể diện lớn ghê!Khiến cho nàng ta ngủ nướng, ấn tượng của cha đối với nàng ta dĩ nhiên là kém!Võ Chính Đạo trên mặt khó coi, Vân thị vội vàng nói: "Nói bậy cái gì?

Đại tỷ ngươi là đi đường mệt nhọc, cho nên mới dậy trễ!"

Con bé Uyển Đình này, giở chút thủ đoạn cũng không nên rõ rệt như vậy chứ.

Gọi chủ tử rời giường, là trách nhiệm của bọn hạ nhân.

Đại tiểu thư mới đến, cái gì cũng không hiểu, không biết.

Dù dậy trễ, cũng là bọn hạ nhân không tẫn trách.

Mà hai nha đầu này là Vân thị tự mình an bài.

Vốn Võ Uyển Đình không nói, người khác cũng không thèm để ý, nhưng vừa nói ra, thì liền nghĩ đến ngay.Đây không phải là chủ ý phá Vân thị sao?

Vân thị cảm thấy muốn nôn ra một búng máu, cố nén tâm tư muốn giáo huấn Võ Uyển Đình, nói với Võ Chính Đạo: "Lão gia, người đã đến đông đủ, chi bằng chúng ta đi thỉnh an lão thái thái đi?"

Võ Chính Đạo gật đầu, nhưng vẫn nói: "Về sau an bài cho Uyển Trinh hạ nhân tốt một chút, đừng có qua loa!"

"Vâng, lão gia.

Đều là ta sơ sót.

Hai nha đầu này hành sự bất lực, lát nữa ta sẽ sắp xếp lại ổn thỏa nha hoàn cho Đại tiểu thư."

Võ Chính Đạo nhìn Lý Già La, vẫn rất hài lòng.

Thật là vượt ra khỏi dự đoán của bản thân hắn rất nhiều, đối với cửa hôn sự kia càng có phần nắm chắc.Về phần Lý Già La, lớn lên không giống hắn thì cũng sẽ giống Tiền thị thôi.

Tóm lại nữ nhi của hắn, làm sao không giống cho được?Bản thân rốt cuộc có được một nữ nhi bộ dạng tốt!Võ Chính Đạo dẫn đường ở phía trước, Vân thị vì bù lại sai lầm vừa rồi, vẫn đi sát Đại tiểu thư."

Nhị muội ngươi tính tình thẳng thắng, thật ra không có ý xấu đâu.

Uyển Trinh, ngươi đừng giữ trong lòng nha, lát nữa ta sẽ nói con bé."

Vân thị an ủi Đại tiểu thư.Đại tiểu thư có chút khẩn trương hỏi: "Ta không cần dập đầu cho cha sao?

Nương ta trước lúc lâm chung có nói, gặp được cha ta nhất định phải dập đầu.

Có phải cha không thích ta hay không?"

Vân thị khựng lại, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay Đại tiểu thư, nói: "Không cần, không cần.

Lão gia đó mà, có nhiều lời đều giữ ở trong lòng, khó mà nói ra.

Hai người là cha con, huyết mạch tương liên.

Đến lúc ngươi sẽ biết thôi."

"Dạ, ta đều nghe người."

Đại tiểu thư nói.Vân thị nhàn nhạt cười.

Tiền thị, cũng may ngươi không dạy cho con gái ngươi cái gì gọi là thù hận, không thì tình cảnh hiện tại tuyệt đối sẽ không tốt.Vân thị cũng từng nghe qua tính tình của Tiền thị.

Cho dù có hận lão gia, cũng sẽ không ở trước mặt nữ nhi nói xấu lão gia.

Ngược lại khiến hình tượng lão gia đặc biệt tốt.

Nói trắng ra là một người luôn nén giận, dạy dỗ nữ nhi cũng giống như thế.Chỉ sợ là bà ta cũng biết, con gái của mình về sau vẫn cần nhờ vào lão gia mới có thể sống những ngày lành, cho nên không có đem thù hận truyền sang cho Võ Uyển Trinh.Đoàn người đi về hướng viện lão thái thái.

Hai thiếp thất Hồ di nương và Lưu di nương không có tư cách đi thỉnh an lão thái thái.

Các nàng chỉ đến chính phòng thỉnh an Vân thị cùng lão gia rồi tự mình trở về.Hồ di nương là muốn an tâm dưỡng thai, có điều đối với việc hôm nay nhìn thấy Đại tiểu thư, nha hoàn bên cạnh nàng cũng không có thấy.

Nói tới Hồ di nương, trước kia cũng là xuất thân nha hoàn.

Chẳng qua sau này vận khí tốt, được Võ lão thái thái đưa cho Võ đại lão gia, bây giờ còn có thai.

Cho nhiều đại phu nhìn, đều nói thai này là thai nam.

Cho nên đãi ngộ của Hồ di nương lập tức tăng lên không ít.Hồ di nương tất nhiên sợ Vân thị giở thủ đoạn, cho nên xin lão thái thái, cho phép biểu muội Xảo Nhi của mình tới bên người làm nha đầu tùy thân.Xảo Nhi cũng hết sức tò mò về Đại tiểu thư mới tới.

Thấy Hồ di nương trở lại, giúp Hồ di nương cởi áo choàng xong, liền vội vàng hỏi chuyện Đại tiểu thư."

Di nương, ngày hôm qua có người nhìn thấy Đại tiểu thư đều nói bộ dạng hết sức dễ nhìn, có thật không?"

Đại tiểu thư này đúng là tác động đến tâm tư không ít người trong phủ, ngay cả các vị di nương cũng đều chú ý.Dù có như thế nào, vị Đại tiểu thư này cũng là đích trưởng nữ của Võ phủ.

Không chừng về sau còn có chỗ hữu dụng.

Giống như Hồ di nương, có thể cùng Đại tiểu thư kết thiện duyên, cũng là rất tốt.

Vì đứa nhỏ trong bụng, nàng ta cũng phải suy nghĩ mọi chuyện thật tốt mới được.Lại nói, mặc dù Đại tiểu thư là do Vân thị phái người đón về.

Nhưng ai chẳng biết đó là ý của Đại lão gia.Đại lão gia muốn đón Đại tiểu thư về, vậy khẳng định là coi trọng nàng ta.

Đối với những di nương này mà nói, ý của lão gia mới là quan trọng nhất, thuận theo tâm ý, như vậy mới được lão gia thích.Hồ di nương nhẹ nhàng nâng bụng của mình, nói: "Diện mạo rất xuất chúng, mấy tiểu thư phủ chúng ta so ra đều kém."

"Nếu so với di nương ngài thì sao?"

Xảo Nhi hỏi.Hồ di nương cười mắng: "May là đang ở chỗ ta.

Ta là một di nương, sao có thể so sánh với một chủ tử là Đại tiểu thư?"

Xảo Nhi bĩu môi nói: "Di nương, ta chỉ hỏi một chút.

Người ta đều nói phu nhân nguyên phối bộ dạng đặc biệt tốt.

Ta nghĩ nếu bộ dạng di nương so với Đại tiểu thư đẹp hơn, đó chính là so với phu nhân nguyên phối còn đẹp hơn, lão gia khẳng định càng thích ngài!"

"Hừ, dù cho bộ dạng tốt, nhưng không có một phụ thân tốt thì cũng vô dụng!"

Còn không phải bị Vân thị chiếm hết ưu thế sao?Nguyên phối cái gì, một chút phúc cũng không được hưởng liền chết như vậy!Vân thị có cái gì?

Bộ dạng bình thường như vậy, nếu không có một người phụ thân tốt, vị trí phu nhân cũng không đến lượt bà ta làm!"

Nhưng Đại tiểu thư có một phụ thân "tốt".

Nàng ấy còn xinh đẹp nữa, đó không phải là so với các tiểu thư khác càng có tiền đồ hơn sao?"

Xảo Nhi nói."

Lời này đúng là không sai.

Có điều phu nhân sẽ để Đại tiểu thư có tiền đồ tốt hơn các tiểu thư khác sao?

Ngươi cứ chờ đi, Đại tiểu thư về sau sẽ như thế nào đây?

Đứa nhỏ không mẹ chỉ là cỏ dại, cho nên, ta nhất định phải sống thật tốt!"

Hồ di nương nhẹ giọng nói.Mà Lưu di nương vào phòng lại không nhịn được cười ha ha.

Quả thực là quá buồn cười.

Nhị tiểu thư lại còn phá phu nhân.

Có cái tiểu thư ngu xuẩn như vậy, xem ra phu nhân cũng rất khó chịu.

Không thấy lúc ấy bà ta nhẫn đến muốn hộc máu sao?Lão gia đã không hài lòng rồi đó.

Ha ha, phu nhân chỉ có Nhị tiểu thư là khuê nữ ruột, về sau hẳn là phải vất vả thu thập lộn xộn cho Nhị tiểu thư rồi, ha ha!Về phần chính mình, chỉ cần lấy lòng lão gia, sau đó sinh nhi tử, địa vị trong phủ sẽ vững vàng không đổ!Nàng phải lên kế hoạch thật tỉ mỉ, không thôi để họ Hồ kia chiếm tiên cơ, sẽ không tốt.

Trong khoảng thời gian này, họ Hồ kia càng ngày càng kiêu ngạo, mình và nàng cùng lúc trở thành tiểu thiếp của lão gia, kết quả nữ nhân này lại mang thai trước.

So sánh ra, chính mình vẫn chưa có động tĩnh, liền bị vắng vẻ.

Mà họ Hồ kia so với bản thân mình thì càng giống như bảo bối vậy.

Là nam hay nữ còn chưa biết được.

Cứ thế, đến khi sinh ra cái nha đầu, coi nàng ta còn đắc ý được không!"

Di nương, bên Hồ di nương lại có hoa quả mới đưa đến!

Chúng ta bên này một chút cũng không có!"

Nha hoàn Thủy Cần của Lưu di nương rất bất mãn: "Không phải chỉ mang thai thôi sao?

Có gì đặc biệt hơn người?

Đợi di nương ngài cũng mang thai, xem nàng ta còn kiêu ngạo thế nào được!"
 
[Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo
Chương 8: Mẹ chồng nàng dâu


Beta: Nam Thiên Vân, Dương Tu dungChiếu theo quy củ, hoa quả của di nương cũng chỉ được phân phát từng đó nhưng Hồ di nương từ lúc mang bầu liên tục nói ăn không vào, lúc muốn ăn cái này, lúc lại muốn cái khác, lão thái thái bên kia vì kim tôn (đứa cháu bảo bối) nên muốn Vân thị tận lực thỏa mãn yêu cầu của Hồ di nương bên này.Vân thị vô cùng nghiêm túc, Hồ di nương muốn cái gì là cho thứ đó.Chỉ là Lưu di nương nhìn thấy cảnh này cảm thấy không thoải mái.Lý Già La cùng đi gặp Võ lão thái thái.

Võ lão thái thái mặc một bộ vải gấm màu nâu hoa văn chìm, trên đầu đeo một cái khăn bịt trán màu đen nạm vàng, xương gò má hơi nhô cao, cả người toát lên vẻ kham khổ.Có điều lúc Lý Già La hành lễ, bà liền ôm lấy Lý Già La, lớn tiếng khóc.Bà vừa khóc, cả phòng cũng rơi nước mắt theo.

Võ lão thái thái khóc hu hu thương xót.

Lý Già La bị Võ lão thái thái ôm vào trong ngực không nâng đầu dậy nổi.Nguyễn thị thấy cũng đã khóc một hồi liền vội vàng đo đỏ mắt đi đến khuyên nhủ: "Nương, ngài xem, đại chất nhi cũng gặp được rồi, ngài đừng khóc để ảnh hưởng đến sức khoẻ, nếu không đại chất nhi cũng sẽ buồn đó."

Võ lão thái thái thở dài nói: "Uyển Trinh là đứa cháu đầu tiên của ta, vậy mà bây giờ ta mới gặp được, ta có thể không khó chịu sao?"

Nói xong bà còn hung hăng liếc mắt nhìn Vân thị, sau đó cẩn thận nhìn Lý Già La.

Lý Già La cũng đã cụp mắt rưng rưng."

Cháu ngoan, đừng khóc!

Về sau nơi này chính là nhà của con.

Ai cũng không dám ức hiếp con.

Nếu ai đối với con không tốt thì cứ nói cho tổ mẫu, tổ mẫu làm chủ cho con!"

Lý Già La nghẹn ngào nói: "Không có ai bắt nạt con hết, phu nhân đối với con rất tốt."

Vân thị vội vàng tiến đến nói: "Nương, con đã an bài cho đại tiểu thư ở Tứ Quý hiên.

Con bé cũng rất thích!"

Vừa rồi nhị tiểu thư Võ Uyển Đình định tiếng liền bị Vân thị ngầm ngăn cản, nếu không hôm nay không dễ xong việc.Võ lão thái thái chớp mắt, nói: " Sao ta nghe nói có nha hoàn không nghe lời, còn khi dễ tôn nữ của ta đây?"

Lão thái thái ngài biết tin tức cũng nhanh thật.

Vân thị vội thỉnh tội : "Đều là do con dâu không phải.

Con dâu đã phạt bọn chúng.

Về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa."

"Ngươi có thể bảo đảm không?

Ta thấy chuyện an bài nhân thủ này không cần ngươi làm nữa.

Bên này nha hoàn của ta cái khác không nói, ít ra việc kính trọng chủ tử cũng làm tốt hơn so với kẻ khác!"

"Sao có thể làm phiền lão thái thái từ bỏ nha hoàn yêu thích?

Nha hoan bên này của lão thái thái đều là nhất đẳng, còn phải hầu hạ lão thái thái đây.

Con dâu đã nói với lão gia rồi, lão gia cũng đồng ý, nhân thủ đều đã sắp xếp xong xuôi!"

Lão thái thái nhìn về phía Võ đại lão gia Võ Chính Đạo bên kia.

Võ đại lão gia nói: "Nương, chuyện nha hoàn cứ để cho Vân thị lo đi."

Võ lão thái thái trong lòng mất hứng, nhưng là phu tử tòng tử (chồng chết theo con), hiện tại bà có thể sống tốt như thế cũng là công lao của đại nhi tử này.

Vì thế bà liền hỏi đại tiểu thư: "Uyển Trinh, con muốn nha hoàn của ai?"

Đại tiểu thư sợ tới mức không dám nói lời nào.

Nhìn Nguyễn thị lại muốn xen vào, Vân thị lập tức giành nói trước: "Nương, như vậy chi bằng chúng ta đều tự tìm vài nha hoàn cho đại tiểu thư đi.

Đại tiểu thư vừa trở về không hiểu rõ mọi chuyện.

Coi như trưởng bối chúng ta thay nàng sắp xếp chu toàn ."

Đại tiểu thư cảm kích liếc mắt nhìn Vân thị.

Võ lão thái thái thấy nhi tử sắc mặt càng ngày càng khó coi, liền nói: "Cũng được.

Uyển Trinh, nếu có nha hoàn nào không nghe lời, con cứ đến đây nói với ta.

Con phải nhớ kỹ, con là hài tử của phụ thân con."

Võ lão thái thái lại nói một hồi, cuối cùng mới cho các nam nhân rời đi.

Sau đó các vị tiểu thư ngồi xuống, hai con dâu thì ở bên cạnh hầu hạ.Nguyễn thị so với Vân thị rõ ràng là được lòng của Võ lão thái thái hơn.

Võ lão thái thái đối với Nguyễn thị còn có vẻ mặt ôn hoà, nhưng đối với Vân thị thì sắc mặt không được tốt lắm.

Có điều Vân thị cũng có thể nhịn.

Võ lão thái thái bảo Lý Già La ngồi xuống bên cạnh mình, bên còn lại là Tam tiểu thư Võ Uyển Nhu của Nhị phòng.

Nhị tiểu thư thì lui một bước, ngồi dưới Lý Già La.

Hai nam hài của Nhị phòng cùng Tiền Tiểu Bảo theo Võ nhị lão gia trở về.

Tiền Tiểu Bảo vì không thể nói chuyện riêng với Lý Già La nên có chút khó chịu.

Nhưng nghĩ lại, chờ tìm một cơ hội chạy tới Tứ Quý hiên là được.Ở trên bàn cơm, Võ lão thái thái cũng không chú trọng quy củ ăn không nói ngủ không nói, trái lại còn nói tương đối nhiều, thường hỏi Lý Già La thích ăn gì, sau đó sai Vân thị gắp cho Lý Già La.

Lý Già La lập tức dừng lại.

Đúng là chuyện đùa, nếu như là thân phận đệ muội (em gái chồng), để tẩu tử gắp thức ăn cho còn có thể bỏ qua, còn đây trên danh nghĩa là mẫu thân gắp đồ ăn cho thì quá kỳ cục rồi.Quan hệ mẹ chồng con dâu ở Võ gia đúng là có chút nước sôi lửa bỏng.Nguyễn thị lúc này lại phát huy sở trường, khuyên nhủ Võ lão thái thái một phen.

Võ lão thái thái nói: "Vậy thôi, các ngươi đều lui xuống đi.

Đứng ở đây, các nàng không được tự nhiên."

Vân thị và Nguyễn thị đều cáo lui.

Võ Uyển Đình trừng mắt nhìn Lý Già La vài lần nhưng Lý Già La không nhìn về bên đó.

Xem như nàng ta uổng phí thời gian, vốn muốn đạp Võ Uyển Trinh một cái thật mạnh dưới gầm bàn nhưng nghĩ đến đây là địa bàn của Võ lão thái thái, nàng ta lại cố kìm nén.Sau khi Vân thị và Nguyễn thị rời đi, bữa cơm trôi qua trong gió êm sóng lặng.

Vân thị đi rồi, Võ lão thái thái cũng không biểu hiện tấm lòng từ ái nữa, chẳng nói câu nào với Lý Già La.Lý Già La cũng không để ý, nàng thật sự cũng không muốn quan tâm đến những người Võ gia.

Chỉ là xem bọn họ diễn trò cũng khá thú vị.Một hai ngày này, tình huống căn bản của Võ phủ, Lý Già La đã hiểu rõ.

Cái nhà này khắp nơi đều có mâu thuẫn.Có mâu thuẫn mới tốt, có mâu thuẫn mới có cơ hội nha.Cảm tình của Võ lão thái thái đối với Võ Uyển Trinh cũng rất phức tạp.

Thật ra là không muốn gặp lại nàng, chẳng qua vì không hợp với Vân thị nên mới cố ý ở trước mặt Vân thị đối xử tốt với Võ Uyển Trinh.Chỉ có mỗi việc an bài nha hoàn cũng không muốn để Vân thị được yên.Quan hệ mẹ chồng con dâu kém như thế, Vân thị vốn đã chịu ấm ức, hôm nay lại càng tức hơn, trở về uống vài cốc trà lạnh cũng không áp nổi lửa giận, "Cái bà già bất tử này, không có một ngày nào không chống đối ta!"

Trước mặt Vân mụ mụ, Vân thị cũng không cố kỵ gì, trực tiếp mắng Võ lão thái thái là lão bất tử (già còn chưa chết).Nếu không phải vì tiền đồ của lão gia, bà hận không thể lập tức khiến bà già bất tử kia xong đời!Hơn nữa chuyện tiếp theo còn phải để lão bất tử kia sống sót, không thì lão gia có đại tang, không thể làm gì được."

Xin phu nhân bớt giận!

Ngài cứ coi như không khí là được!

Đợi chúng ta lôi kéo được đại tiểu thư, sau này đại tiểu thư có tiền đồ rồi lão thái thái còn dám nói cái gì?"

Vân thị nói: "Ta không thể trông chờ con nha đầu kia một mực trung thành với ta được, chung quy cũng không phải là thịt trên người mình rớt xuống.

Chỉ cần lão gia đứng về phía ta là tốt rồi.

Chuyện lần này nhất định phải làm xong!"

Vân thị nghĩ, đợi hôm nay lão gia trở về, bà sẽ thương lượng chuyện này với ông ta.Làm nhiều việc như vậy mà không để lão gia thấy mình khổ tâm thì chẳng phải uổng phí sao?"

Phu nhân, lão gia chắc chắn cũng không hi vọng người của Nhị phòng chiếm lợi thế.

Lão thái thái thiên vị như vậy, không chừng trong lòng lão gia cũng không thoải mái."

"Ý ngươi là khiến lão gia có khúc mắc đối với nhị phòng và lão thái thái?"

Vân thị vừa nghĩ, cười nói: "Kế này đúng là hay!

Ta nên sớm nghĩ như vậy mới phải!

Chỉ cần lão gia chán ghét nhị phòng bên kia, lão thái thái còn một lòng thiên vị nhị phòng, như vậy quan hệ này sẽ tự nhiên đổ bể!"

Vân mụ mụ nói: "Có khi phu nhân ngài còn phải chủ động vì lão gia mà nạp vài thiếp thất, sớm sinh tiểu thiếu gia, như vậy nhị phòng cũng không thể lớn lối nữa!"

Tự mình chủ động an bài thiếp thất?

Trong lòng Vân thị cảm thấy khó chịu.

Hai tiểu thiếp kia là do bà lão bất tử an bài nên bà đành cam chịu.

Nhưng bây giờ bà còn phải chủ động an bài sao?"

Phu nhân của ta, nếu đã có hai phòng rồi thì sao phải để ý chuyện có thêm mấy phòng nữa.

Càng nhiều người, tranh chấp sẽ càng nhiều.

Phu nhân tự mình an bài, khế ước bán thân của họ đều bị phu nhân nắm trong tay, muốn sống muốn chết còn không phải chỉ bằng mấy lời phu nhân nói là xong sao?

Đến lúc sinh tiểu thiếu gia, phu nhân cứ trực tiếp bế về, dù sao so với mấy kẻ khế ước bán thân bên kia còn tốt hơn!

Huống hồ, nhiều người mang thai cũng sẽ không còn quý giá.

Các nàng còn muốn tranh giành ghi tên con dưới danh nghĩa phu nhân ngài nữa cơ."

Đây đúng là chuyện tốt.

Vân mụ mụ hi vọng phu nhân có thể thông suốt, đừng tiếp tục suy nghĩ trong lòng như vậy.

Tiểu thiếp càng nhiều càng không đáng giá.

Phải là là phu nhân chính phòng mới có thể đứng vững.
 
[Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo
Chương 9: Lung lạc


Beta: Thư Thục cơ.

Nam Thiên VânNha hoàn của Lý Già La rất nhanh đã đến đủ.

Người của Võ lão thái thái cùng Vân thị mỗi bên chiếm một nửa nhân số, ngược lại cũng đầy đủ.

Mặt khác Vân thị còn cho bên Lý Già La một quản sự mụ mụ là Quách mụ mụ.Tiền Tiểu Bảo được an bài cùng hai tiểu công tử trong phủ đi học.

Chẳng qua đối với việc đọc sách Tiền Tiểu Bảo không có hứng thú, ngược lại khi nghe hạ nhân nói một ít nhàn thoại, coi trời bằng vung, hắn liền dùng nắm tay trị người."

Biểu tỷ, chúng ta vụng trộm rời đi thì tốt hơn.

Người ở đây đều khi dễ ngươi!"

Bởi vì có người nói tới Lý Già La nên Tiền Tiểu Bảo mới động thủ.Lý Già La xoa nhẹ rồi lại véo mặt Tiểu Bảo khiến hắn hơi đau, "Ai có thể khi dễ ta?

Những người đó, chỉ là ta cố ý không phản ứng lại bọn họ.

Về sau ngươi đừng tùy tiện động thủ.

Cứ ở trong phủ này sống cho tốt, không thì ta sẽ giận đấy."

"Biểu tỷ, ta nghe lời ngươi là được.

Nhưng ngươi thật sự không bị khi dễ ư?"

Tiền Tiểu Bảo không yên lòng."

Đương nhiên là thật, ngươi quên bản lĩnh của ta rồi sao?

Chẳng qua chúng ta mới đến, trước hết nên yếu thế, người khác mới không xem ngươi là người lợi hại mà đề phòng."

Có chút lời cũng không tiện nói với Tiểu Bảo.

Nhưng Tiểu Bảo ở đây rất an toàn.

Người Võ gia sẽ không bạc đãi Tiểu Bảo.

Hơn nữa lần này Tiểu Bảo động thủ đánh người, cũng làm cho người ta biết hắn không phải dễ chọc, hắn lại không có xung đột lợi ích ở trong phủ, cho nên Lý Già La yên tâm về Tiểu Bảo.Về phần nàng, vì có hai phe là Vân thị cùng Võ lão thái thái, cho nên người từ hai phe đều thay chủ tử đến lấy lòng phần mình, liên tiếp biểu hiện ở trước mặt Lý Già La.

Cho nên hàng ngày Lý Già La cũng không có cái gì khổ sở.

Về phần Tiểu Bảo nghe được người ta nói nàng 'gan nhỏ' nên bị người khi dễ, đó bất quá là ấn tượng nàng tạo cho Vân thị cùng Võ lão thái thái mà thôi.Hai người này tiết chế lẫn nhau, nàng làm chủ tử mới có thể an chẩm vô ưu (ngủ ngon không lo âu).Thuật cân bằng từ trước đến giờ luôn hữu dụng.

Nếu hai phe này mà bắt tay giảng hòa, Lý Già La lại còn phải phí công phu đi châm ngòi đây.Có điều quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người Võ lão thái thái cùng Vân thị đã không thể giảng hòa, không cần Lý Già La phí sức lực làm gì.Cho nên 'gan nhỏ' cũng có chỗ tốt của 'gan nhỏ'.

Vào lần đầu gặp mặt lão thái thái, nếu không phải là bởi vì 'gan nhỏ' không dám trả lời câu hỏi của Võ lão thái thái, không dám đắc tội hai phe thì hiện tại cũng sẽ không có nhân mã từ hai phe kiềm chế lẫn nhau như thế này.Nhiều việc không bằng bớt việc?

Mọi người đều biết đại tiểu thư là người không có chủ ý, đều nghĩ không cần bắt nàng quyết định."

Hổ Phách tỷ tỷ, ngài mang đồ đến cho đại tiểu thư sao!"

Hổ Phách có nhân duyên rất tốt, bất kể là người bên Võ lão thái thái, hay là bên Vân thị, đối với Hổ Phách đều thật khách khí.

Bởi vì mọi người đều biết, Hổ Phách ở phương diện bảo dưỡng dung nhan chính là một người có tay nghề.

Nhóm nha hoàn này, ai lại không thích đẹp, nên đều đi tìm Hổ Phách hỏi chút ít bí quyết.

Huống hồ, Quách mụ mụ lại là người của Vân thị, đối với Hổ Phách tất nhiên là cho sắc mặt tốt."

Phía thôn trang của thái thái đưa đến nho mới hái, sai ta đưa một chút đến cho đại tiểu thư.

Đại tiểu thư đâu?"

Hổ Phách hỏi."

Ở trong phòng đọc sách."

Vị đại tiểu thư này còn thật sự biết chữ.

Nghe nói là vị phu nhân kia từ nhỏ đã bắt đầu dạy.

Khiến cho suy đoán của mọi người về Tiền thị càng nhiều lên.

Lại còn là người biết chữ, không phải nói là phụ nhân ở nông thôn sao?Bởi vì đại tiểu thư đối với những nha đầu này đều thật khách khí, cho nên lúc nàng ở trong phòng, cũng không cần có nha hoàn bên người hầu hạ.

Hổ Phách đi vào, cũng là một người đi vào.

Mọi người đều thấy bình thường."

Tiểu thư, đêm qua Võ đại lão gia cùng Vân thị nói chuyện cả nửa buổi.

Nô tỳ nghe được chuyện tuyển tú, phía sau thì không nghe được."

Hổ Phách tới để báo tin."

Chuyện sớm hay muộn thôi, cứ đợi xem đi.

Võ đại lão gia là kẻ 'vàng đỏ nhọ lòng son'[1],Vân thị cũng tự cho rằng đại tiểu thư ta đây yếu đuối dễ lung lạc, rất nhanh sẽ có động tác bước tiếp theo."

Nói thật, đối với những chuyện của Võ gia, Lý Già La có chút nhàm chán, xem cuộc vui cũng phải xem cái mới mẻ.

Nếu mỗi ngày đều xem, cũng sẽ phiền.

Đơn giản là tranh giành lợi ích giữa mẹ chồng nàng dâu, thê thiếp, chị em dâu, tỷ muội.

Chính mình còn cùng diễn trò, bị bệnh một trận, diễn trò mẫu từ tử hiếu.[1] vàng đỏ nhỏ lòng son: của cải vật chất khiến con người trỗi dậy lòng tham không giữ được lương tâm trong sáng."

Tiểu thư, đến lúc đó nhớ phải dẫn nô tỳ theo cùng."

Hổ Phách vốn chỉ tới nơi này đi tiền trạm trước, đến lúc tiểu thư muốn rời khỏi Võ gia, nàng cũng không muốn ở Võ gia ngây người đâu."

Tất nhiên là mang theo ngươi cùng đi."

Nghe xong lời tiểu thư nói, Hổ Phách yên tâm.

Tiểu thư đã nói thì chưa từng nuốt lời.

Huống hồ, tiểu thư nói có thể mang chính mình đi, vậy tuyệt đối là có thể mang theo chính mình đi.Sau khi Hổ Phách trở về, liền biểu đạt với Vân thị lòng cảm kích của đại tiểu thư.Chung quy từ khi đại tiểu thư trở lại, mỗi ngày Vân thị đều cho không ít thứ tốt qua.

Càng không cần nói là quần áo, trang sức, trên mặt đồ ăn Vân thị còn cầm vốn riêng của mình thêm cơm cho đại tiểu thư, bữa bữa đều là tốt.Nhị tiểu thư mất hứng bao nhiêu lần, nhưng cũng không có cách nào.

Trong đó đại tiểu thư còn sinh bệnh một lần, Vân thị càng là tự thân tự lực chăm sóc mãi cho đến khi đại tiểu thư hoàn toàn khỏi hẳn.Dù đại tiểu thư thật sự có khúc mắc, thì sau lần sinh bệnh này cũng hoàn toàn không còn.

Ngay cả Võ đại lão gia khi nhìn Vân thị đối đãi với đại nữ nhi của mình như vậy cũng bày tỏ sự vừa lòng, cho nên một đoạn thời gian dài đều nghỉ tại chính viện của Vân thị."

Phi, nếu Vân thị thật sự đối tốt với nha đầu kia, ta cắt đầu bỏ.

Bên trong này khẳng định có chuyện chúng ta không biết."

Nguyễn thị không tin Vân thị có thể xem đứa nhỏ của nguyên phối trở thành thân sinh, so ra còn tốt hơn đối với nhị nha đầu, trong chuyện này tuyệt đối có điều mờ ám.

Chỉ là bà hỏi thăm không ra.Nguyễn thị nói: "Còn trùng hợp vậy, mới đến liền ngã bệnh.

Ta xem là Vân thị phái người làm đi.

Khiến một người sinh bệnh, biện pháp đâu ít?

Lão gia, ngươi nói coi trong hồ lô của Vân thị bán cái dược gì?" (một cách nói của người TQ, tương đương: không biết có ý đồ gì)Võ nhị lão gia Võ Chính Nghĩa nói: "Quản bà ta có thuốc gì!

Đại ca đều không nói gì thêm, chúng ta quản làm cái gì?"

"Sao mặc kệ được, vạn nhất là vì đối phó với nhị phòng chúng ta thì làm thế nào?

Còn không bằng trước tiên chuẩn bị?"

Nguyễn thị cảm thấy Vân thị không có hảo tâm.Nhân thủ của Nguyễn thị nằm vùng bên chỗ Vân thị mang đến tin tức đều không quan trọng.

Nguyễn thị thật không thích loại cảm giác này.Võ nhị lão gia không muốn nghe Nguyễn thị nói những thứ này nữa, cảm thấy bà rảnh rỗi tìm việc, làm sao có khả năng đối phó nhị phòng bọn họ, còn có nương cùng Đại ca ở đây.

Nữ nhân gia chính là hay suy nghĩ nhiều, hắn mặc kệ.Lão thái thái bên kia, từ lúc Lý Già La đến, thấy Vân thị thường tặng đồ qua, mỗi ngày bà cũng gọi Lý Già La đi qua chỗ mình ngồi nói nói, liền nói đến trên người Tiền thị, khen Tiền thị đặc biệt tốt.

Mục đích chính là muốn khiến Lý Già La chán ghét Vân thị, trung gian cũng ám chỉ Vân gia bá đạo cỡ nào, Vân thị đáng giận cỡ nào.Lý Già La làm như nghe không hiểu, dù sao nàng cũng từ nông thôn đến, ám chỉ cái gì, đối với nàng đều không hiệu nghiệm.Võ lão thái thái quản tiền tài rất chặt, sẽ không dễ dàng nhả ra, ngay cả lễ vật gặp mặt cho Lý Già La cũng miễn, nói đều là người một nhà, tổ mẫu cần gì cho cháu gái lễ gặp mặt.Cho nên tại phương diện lung lạc lòng người, Võ lão thái thái rơi xuống thế hạ phong.Có thể nói, trong tình trạng quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Vân thị cùng Võ lão thái thái tệ như vậy mà Vân thị còn có thể chưởng gia (quản lý gia đình), đây chính một nguyên nhân quan trọng, Vân thị hào phóng.

Nữ chủ tử hào phóng so nữ chủ tử keo kiệt càng được bọn hạ nhân thích.Nguyễn thị ngược lại cũng muốn chưởng gia, đáng tiếc cái nhà này nói đến cùng là của đại phòng.

Nhị phòng chỉ là dựa vào quan hệ.Vì thế, Vân thị cao hơn một chút.

Võ lão thái thái chỉ là muốn lợi dụng đại tiểu thư đến ghê tởm Vân thị, nhưng ngoại trừ trong lời nói châm ngòi, cái khác thì bà cũng không chịu tiến thêm một bước.

Bởi vì đại tiểu thư này uy lực không lớn, chỉ là cái mềm yếu.

Nhất là về sau Võ Uyển Trinh cùng Vân thị càng ngày càng thân cận, Võ lão thái thái dần dần cũng không thường xuyên gọi đại tiểu thư qua nữa, bỏ qua cái thủ đoạn này.
 
Back
Top Bottom