Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh

[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 62: Nơi cắm trại


Kỳ nghỉ dài Quốc khánh, Viên Tranh đích thân lên tiếng, yêu cầu nhân sự và hành chính cùng nhau tổ chức team building, đi ngoại ô cắm trại.Các sếp lớn đều nhiệt tình hưởng ứng dắt theo già trẻ, còn nhân viên bên dưới không ai dám nói không đi.Mấy năm gần đây, cắm trại ngày càng trở thành "vũ điệu quảng trường" mới của tầng lớp trung lưu ở các thành phố lớn trong nước."

Trốn khỏi thành phố, ôm ấp thiên nhiên, trải nghiệm mỹ học cuộc sống" đã trở thành mấy từ khóa mà những người yêu thích cắm trại thường dùng để check-in trên XiaoHongShu.Viên Tranh thuộc dạng người chơi lâu năm, bắt đầu mê từ những năm sống ở nước ngoài, thích nhất là "cắm trại tháo lắp di động".Màn che, lều trại, ghế trứng gỗ cuộn, đèn dầu hỏa cổ điển, bữa tối lửa trại, đều là những tiêu chuẩn cao cấp của cắm trại, thiếu một thứ cũng không được.Cụm từ "cắm trại tháo lắp di động" này một chút cũng không phóng đại.

Bởi vì mỗi lần cắm trại, đều là tái tạo một ngôi nhà di động giữa thiên nhiên hoang dã.Ngôi nhà di động này được chia thành mấy hệ thống lớn: Hệ thống ngủ nghỉ, tương tự phòng ngủ, chuẩn bị đồ vật có lều trại, đệm hơi, túi ngủ, gối đầu, thảm...; hệ thống phòng khách, dưới màn che bố trí bàn ghế, các loại đồ vật nhỏ và đồ trang trí; hệ thống bếp, bao gồm bệ bếp, bếp lò, nồi chén bát đĩa; hệ thống chiếu sáng, đèn măng-sông, đèn điện, nến, đèn dầu hỏa; ngoài ra còn có hệ thống nghe nhạc, giải trí chơi bài và hệ thống cất giữ...Nghe nói gara nhà tổng giám đốc Viên đều bị mấy hệ thống lớn này nhét đầy, chiếc Maybach tội nghiệp phải đậu bên ngoài dãi nắng dầm mưa, nhường chỗ cho các thiết bị cắm trại.Tuy nhiên, người chơi cắm trại cao cấp dạng hardcore ở trong nước dù sao cũng là nhóm nhỏ, có thể sắm đủ thiết bị và tham gia lâu dài vẫn là số ít.Vì thế có không ít nhà phát triển bất động sản, chủ nhà dân và các công ty thiết bị cắm trại mới nổi đã nhìn thấy cơ hội kinh doanh "cắm trại mang túi xách đến": Công ty xây dựng sẵn nơi cắm trại, trang bị đầy đủ tiện nghi, cung cấp dịch vụ, khách hàng đến trực tiếp trải nghiệm.Hơi giống phiên bản đặc biệt của homestay ngoài trời.Soaring lần này đặt chỗ, chính là một khu cắm trại như vậy.Không những có phòng vệ sinh, phòng tắm được trang bị đầy đủ, về mặt thiết bị thì từ lều trại đến khăn trải bàn dã ngoại đều có đủ thứ, tùy ý lựa chọn.Kiều Tử Hinh và Thẩm Thanh ở chung một lều trại, vừa đặt ba lô xuống, liền nghe thấy trợ lý hành chính bên ngoài cầm loa phóng thanh đón mọi người ra tập trung, đi chèo thuyền Kayak.Sau khi vào thu, mực nước hạ thấp, một con đường bằng phẳng nhàn nhã trôi đi, thậm chí không cần mái chèo.

Tuy nhiên có vài chỗ chênh lệch lớn, những hẻm núi kiểu "tàu lượn siêu tốc trên nước", vẫn khiến các cô gái la hét thất thanh.Lâm Phi Vũ và Kiều Tử Hinh, Thẩm Thanh và các cô gái khác được xếp vào một đội, anh ngồi ngay phía sau Kiều Tử Hinh.Khi đi qua những bãi nước xiết nguy hiểm, bè da sẽ lắc lư dữ dội, Lâm Phi Vũ liền dùng cánh tay ôm lấy cơ thể Kiều Tử Hinh đang sát mép bè, tạo ra một không gian an toàn.Kiều Tử Hinh hoàn toàn không hề hay biết những động tác bảo vệ nhỏ của anh, vì tinh lực của cô đều tập trung vào việc đánh trận nước với người trên bè đối diện.Đội đối diện là phòng kinh doanh, có nhiều nam giới hơn một chút, dụng cụ cũng tương đối đầy đủ, có súng bắn nước và cả gáo múc nước, thậm chí còn hô khẩu hiệu bắn nước về phía Kiều Tử Hinh và các cô gái, trong nhất thời chiếm ưu thế áp đảo, khiến Thẩm Thanh và mấy cô gái khác vừa la vừa hét.Kiều Tử Hinh đâu phải người chịu thua, cô trực tiếp nắm lấy mái chèo, vừa quất vừa hất về phía đối diện.

Thẩm Thanh và các cô gái thấy vậy, được cổ vũ, cũng bắt đầu chiến đấu dữ dội, có người dùng gáo múc nước, còn có người trực tiếp dùng tay vốc nước hất.Một người đối phương thừa lúc Kiều Tử Hinh không chú ý, chĩa súng bắn nước về phía cô, bóp cò, "Phụt" một luồng nước bắn thẳng vào mặt Kiều Tử Hinh.Kiều Tử Hinh nuốt một ngụm nước lớn, lập tức bị sặc mà ho khan.Thẩm Thanh lập tức không chịu, nắm lấy một chiếc mái chèo khác, "Bốp" một tiếng đập mạnh xuống mặt nước tạo ra một bọt nước lớn, để trả thù cho Kiều Tử Hinh.Tuy nhiên động tác này "tiếng sấm to hạt mưa nhỏ", bọt nước cách bè đối diện xa, cũng không làm ướt họ là bao.Phòng kế hoạch bên này đang lớn tiếng kháng nghị phòng kinh doanh không giữ "đạo đức võ sĩ", không ngờ Lâm Phi Vũ vốn dĩ vẫn ngồi ở phía sau lái thuyền và chưa tham chiến lại đột nhiên nắm lấy một cái gáo múc nước, nhanh chóng hất từng gáo nước về phía đối diện, khiến kẻ vừa dùng súng bắn nước phun Kiều Tử Hinh lập tức ướt sũng như gà rớt vào nồi canh.Mấy cô gái khác cũng lập tức đồng lòng, tập trung nhắm vào người đó mà hất.Hiệu quả "giết gà dọa khỉ" rõ rệt, đội kia rất nhanh nhận ra bên này không dễ chọc, hô to "Không chơi không chơi", rồi nhanh chóng chèo đi.Kiều Tử Hinh và họ nhìn đối phương chạy trối chết, nhìn nhau, vỗ tay chúc mừng, cười ha hả.So sánh dưới, kỳ nghỉ dài Quốc khánh của Tiêu Ảm lại thực sự là "tuần lễ vàng làm việc".Tổng giám đốc toàn cầu của Moscow cùng đoàn nghiên cứu phát triển đến công ty chi nhánh Hong Kong, mấy tổng giám đốc khu vực Châu Á đều chạy đến đó cùng đi.Sau khi gặp mặt, mọi người trước tiên khách sáo chúc Tiêu Ảm ngày lễ vui vẻ, trong lòng anh cũng chỉ "Ha hả".Nhớ lại Giáng Sinh năm trước, toàn bộ nhân viên tổng bộ đều nghỉ phép, điện thoại công việc không ai mở, email internet đồng loạt "out of office" tự động trả lời, dù có việc gấp cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mọi người kết thúc kỳ nghỉ.Mà kỳ nghỉ Quốc khánh lần này của Tiêu Ảm lại vất vả hơn cả ngày thường đi làm: Không những ban ngày phải cùng tham gia triều chính, buổi tối còn phải cùng đi xa hoa trụy lạc.Ở Lan Quế Phường, giữa chừng cuộc dạo quán bar, Tiêu Ảm đã bắt đầu đau đầu, bất đắc dĩ gắng gượng tiếp tục cười vui.Điện thoại trong túi "ong" một tiếng rung lên.Anh móc ra xem, thế mà lại là tin nhắn từ Hoành:**【Anh đoán xem em ban ngày gặp ai?】**Kèm theo một bức ảnh.Tuy là một cảnh xa mờ, nhưng Tiêu Ảm liếc mắt một cái liền nhận ra vật nhỏ đang mặc áo phao cứu sinh, mải mê "ướt người dụ hoặc".Và, người đang đứng gần cô, trên mặt mang theo ý cười, đưa khăn cho cô, Lâm Phi Vũ.Tiêu Ảm lập tức đặt mạnh ly rượu xuống quầy bar, ly thủy tinh chạm vào mặt bàn đá cẩm thạch, "Bang" một tiếng.

---
Mọi người ơi, chuyện là vầy :Khi mình lấy convert thì ghi tag là "Phụ tử" mà mình edit gần xong truyện mà chưa thấy xuất hiện chi tiết cosplay hay gì hết ,không biết mình có sai gì hong nên mình chỉnh sửa lại cho phù hợp
Nếu có sai sót thì mọi người nhắc mình nha
Xin cám ơn mọi người nè
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 63: Gà ăn mày


Kiều Tử Hinh không biết, lần này Soaring chọn địa điểm team building lại là bãi của Hoành.Cô càng không biết, mọi cử chỉ hành động của mình, đều bị tay paparazzi nằm vùng này báo cáo chi tiết cho Tiêu Ảm đang ở Hong Kong.Bên cạnh nơi cắm trại chính là trại nuôi ngựa tư nhân.Kiều Tử Hinh từ cấp ba, đã bị mẹ của Hoàng tử William mà cô vô cùng kính ngưỡng bắt đi học cưỡi ngựa, tuy là sở thích nghiệp dư, nhưng số năm kinh nghiệm cưỡi ngựa của cô trong nhóm người này tuyệt đối là lâu nhất.Vì thế, cô dĩ nhiên trở thành huấn luyện viên tạm thời cho mọi người.Cô đi thay mũ bảo hiểm, giày ủng, áo vest nhỏ lộ ra cổ áo sơ mi tinh xảo phức tạp, quần jean sáng màu ôm sát cơ thể, phác họa đường cong hoàn hảo của đôi chân.Nắng gắt giữa trưa đổ xuống, khoác lên kỵ sĩ và con ngựa một lớp áo vàng kim.Kiều Tử Hinh trước tiên làm mẫu cho mọi người: Thân trên hơi nghiêng về trước, mông nhướn cao, roi ngựa kẹp dưới nách, điều khiển chú tuấn mã dưới háng phi nước đại trong trại ngựa, uy phong lẫm liệt như một nữ vương.Trong số đồng nghiệp có không ít người lần đầu cưỡi ngựa, la hét ầm ĩ không ngớt."

Con ngựa này sao mà cao thế?

Không lên được ai."

"Ê, sao nó không đi vậy?"

"Á sao tự nhiên nó đi mà không nói tiếng nào, làm tôi sợ nhảy dựng!"

"Làm sao để nó dừng lại vậy?

Ngựa muốn chạy nhanh thì làm sao đây?"

"Con ngựa này sao cứ xoay vòng tại chỗ vậy?"...Kiều Tử Hinh chạy trước chạy sau, mệt đến toát mồ hôi.Khó khăn lắm mới ngồi xuống thở một hơi, Lâm Phi Vũ vừa lúc đưa tới một lon Coca lạnh."

Cảm ơn sư huynh!"

Kiều Tử Hinh uống một ngụm lớn, bọt khí nổ tung trong miệng, mát lạnh sảng khoái, thảo nào người ta gọi là nước vui sướng."

Lúc trước sao lại nghĩ đến việc học cái môn thể thao quý tộc này vậy?"

Lâm Phi Vũ mỉm cười hỏi."

Cái gì mà thể thao quý tộc chứ?"

Kiều Tử Hinh xua tay, "Đừng đùa.

Sư huynh anh biết buổi học đầu tiên của chúng em là gì không?"

"Là chải lông ngựa, cho ăn, rửa chân, xử lý phân ngựa!"

Cô lại uống một ngụm đồ uống, nói tiếp: "Hơn nữa khi phải đeo hàm thiếc cho chúng nó, càng đủ kiểu không hợp tác, thường xuyên bị mấy trăm cân đại gia hỏa đẩy đầu vào tường, rồi lại phì phì phun vào mặt anh đầy nước mũi nước miếng.

Quý tộc nào mà thảm như vậy?"

Lâm Phi Vũ bị cô chọc cười: "Ai chà, nói vậy thì đúng là rất thảm."

"Nhưng huấn luyện viên nói với chúng em, những công việc nặng nhọc mặt mày lem luốc đó, đều là để mỗi một người học cách chịu trách nhiệm với con ngựa của mình, ý thức trách nhiệm này mới là cốt lõi của tinh thần kỵ sĩ.

Anh thật lòng coi ngựa là đồng bọn, từ từ ăn ý mà nảy sinh tình cảm, nó mới thật lòng tin tưởng anh, khi huấn luyện mới chịu phục tùng mệnh lệnh của anh."

Kiều Tử Hinh hồi tưởng chuyện cũ, khóe mắt cong lên, cười rất ngọt.Một nơi khác, Tiêu Ảm nhìn chằm chằm điện thoại, cũng nhìn nụ cười tươi tắn đó.Đưa một miếng bánh ngọt vào miệng, lại khiến anh nhíu mày:Cái quái gì mà Michelin đề cử?

Chua đến chết người!

Đến tối, khu cắm trại càng trở nên náo nhiệt, mọi người mở nhạc, đốt lửa trại, chuẩn bị bữa tối "hoang dã": Ngô nướng, khoai nướng, xúc xích nướng...Viên Tranh điểm danh Lâm Phi Vũ biểu diễn món tủ của anh.Đó là món gà ăn mày mà anh tự học từ thời đi học, xuất phát từ lòng sùng bái vô hạn đối với Kim Đại Hiệp (Kim Dung).Cách làm kinh điển nên chọn một con gà mái tơ "chưa lập gia đình", tẩm ướp qua đêm với bột ngũ vị hương, nước tương, rượu gia vị, gừng băm... rồi nhét thịt khô, rau xanh và nấm đã xào sơ vào bụng gà đã ướp.Tuy nhiên điều kiện cắm trại có hạn, Kiều Tử Hinh bị kéo đi làm trợ lý lại cắt xén nguyên vật liệu, trực tiếp cho một muỗng muối, một muỗng tiêu, cộng thêm một nắm hành tây và tỏi vào bụng gà.Lâm Phi Vũ rất nghiêm túc phết một lớp dầu rồi xoa một lớp muối lên bề mặt gà, còn phải mát xa, phục vụ đến thoải mái dễ chịu, cuối cùng dùng lá sen và giấy bạc bọc lại, rồi bọc bùn.Để giảm bớt mùi tanh của bùn đất, anh chọn dùng rượu vang thay thế nước và bùn để bịt kín.Kiều Tử Hinh nhìn anh vẻ mặt kỳ dị, muốn nói lại thôi.Lâm Phi Vũ chú ý tới, hỏi: "Sao vậy?"

Cô nhăn nhó ngũ quan, hạ thấp giọng: "Sư huynh, cái này cũng giống như đi con nít chơi bùn vậy."

Xét thấy bình luận thẳng thắn và thô bạo như vậy của Kiều Tử Hinh, Lâm Phi Vũ quyết định thưởng cho cô ôm cục bùn lớn cuối cùng đã làm xong đi nướng, không phải, đi nướng BBQ.Một tiếng rưỡi sau, gà ăn mày đã chín.Mọi người đẩy cục bùn ra khỏi lửa, rồi lại nhìn nhau.Cái thứ này trông giống như ngôi sao chết của Star Wars nướng đến mức như đồ sứ, làm sao mà mở ra đây?Có người đề nghị đi tìm một con dao phay.Kiều Tử Hinh bĩu môi: "Cái này lại không phải Na Tra, còn dùng dao phay để chặt sao?"

Cô không biết từ đâu tìm ra một cái xẻng công binh, tách mọi người ra, đi đến trước cục bùn, "Tôi đây!"

Mọi người nhìn cô tay nâng xẻng giáng xuống, bạch bạch vài cái liền gõ nát lớp vỏ bùn.Thẩm Thanh bên cạnh giơ ngón tay cái lên, "Chị Hinh đúng là hảo hán!"

Lột bỏ lá sen, hương thơm xộc thẳng vào mũi, thảo nào năm đó ngay cả hoàng đế Càn Long cũng bị Tử Vi cách cách thuyết phục bởi món "trên trời nguyện làm chim liền cánh" này.Lâm Phi Vũ đeo găng tay dùng một lần, trước tiên xé một cái cánh gà, rồi bẻ bỏ đầu cánh, gốc cánh, rất tự nhiên đặt vào đĩa của Kiều Tử Hinh.Sau đó mới chia con gà mái nhỏ màu đỏ au, thịt mềm đã được chặt làm tám miếng, đón chào mọi người đến tự lấy.Anh nhớ rõ ràng, Kiều Tử Hinh ăn gà rất kén: Thích ăn cánh gà, nhưng chỉ ăn phần giữa cánh.---Vẫn chưa giận xong......
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 64: Tiểu Long Nữ


Trước khi đăng ký ở Hong Kong, Tiêu Ảm đã nói với Tô Ngôn không cần phái xe đến đón anh.Kiều Tử Hinh chủ động đề nghị ra sân bay đón người, cũng coi như có chút lương tâm.Tiêu Ảm hồi tưởng lại "livestream" cuối cùng mà Hoành gửi cho anh: xa xa là bóng đêm mờ mịt, gần đó là lửa trại ấm áp, những người vỗ tay cười vui tạo thành vòng tròn, ở giữa là Lâm Phi Vũ và Kiều Tử Hinh đang song ca bài "Trở lại đây".Hoành bình luận: "Anh đừng nói, đúng là có chút mùi Tiểu Long Nữ thật!"

Tiêu Ảm đáp: "Tiểu Long Nữ cái gì, tôi thấy là tiểu Long Nhân thì có!"

Hoành ngẩn ngơ: "Ai?"

Tiêu Ảm đặt điện thoại úp xuống bàn, không thèm trả lời, trong lòng oán hận lẩm bẩm: Cái mẹ nó khác nhau!Kiều Tử Hinh có giống Tiểu Long Nữ hay không không quan trọng, anh cảm thấy Lâm Phi Vũ cách Dương Quá cũng không xa lắm, chỉ thiếu mỗi việc anh ta đi tháo một cánh tay ra...Máy bay hạ cánh, ra đến cổng, Tiêu Ảm nhận được tin nhắn của Kiều Tử Hinh: "Em ở bãi đỗ xe, bên này ít người."

Thế nào?

Sợ bị thấy?

Anh ở chỗ cô ấy lại không nhận ra người như vậy?Tiêu Ảm cắn răng cười lạnh.Chiếc xe thể thao màu cam chói lọi của Kiều Tử Hinh rất phong cách, vừa vào bãi đỗ xe là có thể nhìn thấy ngay.Giống như con người cô ấy, gây chú ý, khiến kẻ trộm nhòm ngó...Tiêu Ảm chép miệng, trong lòng oán giận thức uống trên máy bay: Nước chanh ở khoang thương gia chất lượng thật sự không ra sao, anh mới uống chưa đến nửa ly mà răng đã muốn rụng rồi.Kiều Tử Hinh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, thấy Tiêu Ảm kéo hành lý đi tới, mới vội vàng cúp máy, nhảy xuống xe, cười chào đón: "Chủ nhân anh đến rồi!"

Trái ngược với thái độ của cô, Tiêu Ảm mở miệng hỏi một cách lạnh lùng: "Kỳ nghỉ chơi có tốt không?"

"À, cũng tạm được, bình thường thôi."

Kiều Tử Hinh trong đầu nhanh chóng tính toán, nhận ra anh bị bắt đi công tác, chắc là trong lòng còn oán khí, mình ngược lại không tiện khoe khoang chuyện ăn chơi, vì thế cố ý nhẹ nhàng bâng quơ, đáp lại mơ hồ.Tiêu Ảm âm dương quái khí hừ cười một tiếng: À, còn giữ bí mật cơ đấy!Đặt hành lý vào cốp xe, anh tự mình kéo cửa xe bên phải, ngồi xuống.Kiều Tử Hinh khó hiểu nhìn anh, cũng quay lại trong xe, rồi quay đầu lại, lại phát hiện người này đã nhắm mắt.Tiếp đó dọc đường đi, Tiêu Ảm cũng không nói gì nhiều, thần sắc có chút mệt mỏi, ngồi ở ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần.Anh mặc áo sơ mi công sở màu trắng, quần tây màu xám đậm, cà vạt đã được tháo xuống, nhét vào túi quần, lộ ra một chút viền xanh lam.Vẻ ngoài này trông vừa kiêu ngạo lại vừa tang thương: Mang danh tinh hoa xã hội, cũng chẳng qua là người làm công cấp cao, vất vả bôn ba, phong trần mệt mỏi.Thấy Tiêu Ảm mệt mỏi mà mơ màng sắp ngủ, trái tim Kiều Tử Hinh như bị một lực nhẹ nhàng bóp một cái.Cô lén lút đổi động tác lái xe một tay thành hai tay nắm vô lăng, cố gắng giữ tốc độ ổn định, âm lượng nhạc phát ra cũng điều nhỏ đi một chút.Chiếc M3 "Đừng có đụng vào tôi" sinh ra cho đường đua DTM lại bị Kiều Tử Hinh lái với tốc độ của xe lắc trẻ con.Xe lái vào khu nhà của họ, khi qua gờ giảm tốc vẫn bị xóc một chút.Tiêu Ảm mở mắt, giơ tay xoa xoa thái dương.Nói thật, trong khoảng thời gian nghỉ dài hạn vừa rồi, Kiều Tử Hinh vốn dĩ muốn quấn quýt Tiêu Ảm mấy ngày.Thế nhưng cố tình anh lại phải đi công tác, còn bận đến mức không được, ngay cả vài yêu cầu gọi video từ xa của cô cũng không đồng ý.Bây giờ vào nhà Tiêu Ảm, thấy sắc mặt anh vẫn không tốt, Kiều Tử Hinh đành nuốt ý tưởng khao khát vào bụng, bên ngoài còn phải giả bộ vẻ thiện giải nhân ý: "Chủ nhân mấy ngày nay vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Vậy, em đi trước —— ngô ——"Tiêu Ảm không đợi cô nói xong, đã vứt vali sang một bên, bóp eo nhỏ của Kiều Tử Hinh đẩy mạnh vào tường, cúi đầu cắn lấy miệng cô, hung ác liếm mút.Nụ hôn như muốn ép hết không khí còn sót lại trong phổi ra ngoài, vài cái đã khiến cô nghẹn đỏ mặt, suýt ngất đi.
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 65: Trói bằng dây bông


Tiêu Ảm cuối cùng cũng ban ơn buông môi ra, cho phép Kiều Tử Hinh thở dốc.Thấy cô đã đứng không vững, xương cốt mềm nhũn dựa vào tường từ từ trượt xuống, miệng lẩm bẩm hai chữ "Chủ nhân".Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô gái, kéo lên, "Lên lầu."

Trong nhà Tiêu Ảm, căn phòng duy nhất bị khóa đối với Kiều Tử Hinh là phòng dụng cụ trên lầu.Cô từng đùa cợt: "Những cái roi của anh chẳng lẽ còn đáng giá hơn sổ tiết kiệm ngân hàng à?"

Kiều Tử Hinh đã từng tận mắt thấy anh vứt hộ chiếu, thẻ ngân hàng các thứ vào ngăn kéo bàn làm việc, một chút biện pháp bảo mật cũng không thêm.Tiêu Ảm không ăn miếng kích tướng này: "Sổ tiết kiệm em để mắt đến làm gì?

Chỗ đó không giống, tùy tiện để phần tử nguy hiểm vào sẽ gây họa."

Ai là phần tử nguy hiểm?!Kiều Tử Hinh trừng mắt, bĩu môi.Người đàn ông mắt không tròng, mỗi lần dạy dỗ xong ra ngoài, đều đóng cửa khóa lại ngay trước mặt cô, mật khẩu thay đổi hai lần một lần.Kiều Tử Hinh không còn cách nào, đành giống như một đứa trẻ ham ăn, mắt trông mong nhìn người lớn đặt viên kẹo hấp dẫn lên tầng cao nhất của tủ bát, cất giấu đi, mong chờ đến dịp lễ tết tiếp theo mới có thể đỡ thèm.Thế nhưng hôm nay Tiêu Ảm, ý tưởng dường như có khác biệt."

Cái ghế tình yêu lần trước đặt, đã được giao đến rồi."

Anh dẫn Kiều Tử Hinh lên lầu, đến cửa, nhưng không gõ mật khẩu."

Sinh nhật em, tám chữ số."

Anh nói.Kiều Tử Hinh kinh ngạc há to miệng: "Lần này sao không sợ em vào phá nữa?"

Tiêu Ảm đáp không chút bối rối: "Em dám thì thử xem."

Kiều Tử Hinh lần đầu tiên tự tay mở căn phòng .Chiếc ghế tình yêu màu đỏ rượu, gần trần nhà rủ xuống những vòng treo đặt, bên cạnh là sợi dây thừng điều chỉnh độ cao nghiêng góc độ, đối diện có một bức tường gương lớn.Tiêu Ảm bảo cô đi tắm trước, khi cô ra, anh đã đốt một que hương.Mùi hương hoa phong lữ thảo kiều diễm thoang thoảng khắp phòng.Anh chỉ vào một tấm đệm mềm trước chiếc ghế hợp hoan: "Tháo khăn tắm ra, quỳ xuống chờ."

Kiều Tử Hinh ngoan ngoãn cởi bỏ tấm che trên người, quỳ xuống, trên người vẫn tỏa ra mùi sữa tắm thoang thoảng, như một bông hoa súng đêm hè tĩnh lặng.Tiêu Ảm cũng đi vào phòng tắm, tắm rửa xong, thay bộ đồ ở nhà bằng vải mềm mại.Anh bảo Kiều Tử Hinh đứng dậy, nhìn cô lén lút đưa tay xoa đầu gối, hừ một tiếng từ mũi: "Mới có mấy ngày không quỳ mà sức chịu đựng đã không được rồi à?

Hay là từ hôm nay trở đi, mỗi ngày phạt quỳ hai tiếng cho quen?"

Kiều Tử Hinh vừa nghe, lập tức đứng thẳng, không dám có động tác nhỏ nào nữa.Tiêu Ảm lại lấy ra một bó dây bông màu ô liu bản rộng, giọng nói trầm như nước: "Vẫn chưa chính thức trói em bao giờ, hôm nay thử xem?"

Dù là chất liệu gai dầu hay nylon, các loại chất liệu đó đều không tránh khỏi quá thô ráp, Tiêu Ảm thực ra không nỡ dùng lên người Kiều Tử Hinh.Sợi dây trói bằng chất liệu bông mềm mại, từ từ leo lên hai vai cô gái.Quấn quanh hai đầu dưới xương quai xanh, vòng qua ngực, chèn chặt dưới sườn ngực, vòng qua đầu ngực, đôi bầu ngực mềm mại đầy đặn lập tức bị ép đến không còn đường thoát, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc căng tròn lên.Tiếp theo dây lưng vòng ra sau lưng, đè nặng sườn eo, buộc hai cánh tay lại phía sau lưng.Cảm giác áp bức siết chặt, không chút lưu tình hằn sâu vào da thịt, không phải là đau đớn, mà là cảm giác bị kiểm soát hoàn toàn và bao vây.Hô hấp của Kiều Tử Hinh trở nên dồn dập, sự nồng nhiệt và khát vọng lặng lẽ len lỏi trong cơ thể, trên mặt cô lại lộ ra vẻ tự nhiên vô tội và bất lực.Cô biết, Tiêu Ảm muốn, chưa bao giờ là cô bày ra bao nhiêu đau khổ không thể chịu đựng nổi, mà là sự ngoan ngoãn từ bỏ chống đối, và sự bất lực không nơi nương tựa khi bị tước đoạt ý thức tự chủ.Anh kéo cô đứng thẳng, thong thả ngắm nhìn một lúc, rồi mới tiếp tục động tác trong tay.Phần dây còn lại vòng qua háng, ép chặt vào giữa hai cánh mông, cố định mông, chỉ một vòng quấn đơn giản liền tạo thành chiếc quần chữ Đinh (丁), hai mảnh mông bị buộc nhô cao, trơn bóng mịn màng.Hai đùi cũng bị tách ra cuốn lấy, dây vòng qua đầu gối, cuối cùng lại trở về sau lưng, thắt nút cố định ở trên cánh tay.---
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 66: Roi ngựa


Lần buộc chặt tiến hành thật sự chậm.Tiêu Ảm mỗi trói một bộ phận, đều phải cẩn thận điều chỉnh độ căng của dây, quan sát phản ứng cơ thể của Kiều Tử Hinh, đảm bảo mỗi chỗ buộc chặt đều đều, nhưng không áp bức khớp xương và mạch máu chính, càng không thể xuất hiện tê liệt, tím đen và sưng tấy.Hình thoi của những nút dây siết chặt cơ thể cô, lột sạch tôn nghiêm của cô, nhưng lại làm linh hồn cô nguyên vẹn mà bay bổng, bay đến sao trời, chạm vào tự do vô hạn Gương ở tường phản chiếu, cơ thể hồng hào của Kiều Tử Hinh, tất cả các bộ phận quan trọng đều bị cố tình làm nổi bật, không thể che giấu, không thể giãy giụa, không nơi trốn tránh."

Thật đẹp!"

Tiêu Ảm khen ngợi bên tai cô, chân thành mà mê hoặc.Anh lấy tới một chiếc khăn lụa, mềm mại như tay người tình, thâm tình che lại hai mắt Kiều Tử Hinh.Cô thích chất liệu tơ tằm mềm mại và cổ điển, cũng có đầy tủ quần áo sườn xám tơ tằm, đồ lót tơ tằm, đồ ngủ tơ tằm, thậm chí cả vớ tơ tằm.Tuy nhiên lúc này, sự mềm mại tinh tế thường ngày bỗng biến thành sự vô tình ngoan cố, giấu cô vào thế giới đen tối.Sợ hãi bóng tối, là bản năng tự bảo vệ có sẵn của con người.Khi bóng tối uy nghiêm bao phủ mọi thứ, nỗi sợ hãi ẩn giấu trong sự cô độc đó, sẽ giống như con rắn độc, lặng lẽ uốn lượn bò ra, bò đến sau lưng bạn, mang theo sự lạnh lẽo và ngược đãi.Cho nên chúng ta mang đến ngọn lửa, từ chối bóng tối, nỗ lực đấu tranh.Nhưng ánh sáng trong bóng tối, bóng tối lại không chấp nhận ánh sáng.Chúa phán: "Hãy có ánh sáng", thế là thế gian có ánh sáng.Nhưng bạn có từng đọc sách Isaiah, "Ta tạo ánh sáng, lại tạo bóng tối; ta ban bình an, lại giáng tai họa; Đấng tạo ra tất cả những điều này chính là ta, Jehovah."

Bóng tối, cũng là sự ban tặng tối thượng của thần, muốn bạn kính sợ, muốn bạn thần phục, muốn bạn cảm ơn ánh sáng ngắn ngủi.Lại một chiếc khăn lụa được Tiêu Ảm cầm lấy, ra lệnh Kiều Tử Hinh há miệng, ngăn lại chiếc lưỡi thường ngày duyên dáng của cô, thắt chặt vào sâu trong miệng.Kiều Tử Hinh răng cắn chất liệu mềm mại trơn tru, từ từ cảm nhận nó bị nước bọt của mình thấm ướt.Khác với quả bóng bịt miệng cao su, sợi dây lụa trói buộc dịu dàng như chiếc lưỡi đầy dục vọng của người tình, quấn lấy lưỡi cô, bá đạo chiếm đầy khoang miệng cô.Thời gian dần trôi, bị dây buộc và khăn lụa siết chặt, Kiều Tử Hinh thậm chí từ từ cảm thấy toàn thân như có chỗ dựa.Giống như khi còn nhỏ trong vòng tay rộng lớn vững chãi của cha, thậm chí là đứa trẻ quay về căn phòng tối ấm áp của người mẹ.Trong bóng đêm, cô có thể tưởng tượng, một người đàn ông có thể chi phối mọi thứ của cô, đang nhìn xuống cô.Dục vọng từ nút dây siết chặt bò ra, mang theo sự ấm áp xâm nhập vào não Kiều Tử Hinh.Linh hồn cô thậm chí sẵn lòng ngủ trong sự ấm áp đó, phó thác mọi thứ của mình cho người chủ đã trói chặt cô.Đó là một sự hoàn toàn thả lỏng, hoàn toàn ỷ lại, hoàn toàn quên lãng.Tiêu Ảm đỡ Kiều Tử Hinh ngồi trên chiếc ghế hợp hoan mới tinh kia, hai chân cô gác cao trên tay ghế, cửa ngõ mở rộng.Là con dê yếu ớt không xương trên tế đàn.Tiêu Ảm đi đến bàn dụng cụ, trực tiếp cầm lấy một cây roi ngựa dẻo dai, không chút do dự một giây nào, làm như không thấy những hình cụ đa dạng khác đang tràn ngập.Hai lớp roi da mềm mại dày ở đầu gấp vào nhau, tạo thành một đầu roi hình chữ nhật, thân roi thon dài gọn gàng, vừa vặn truyền tải cảm giác áp bức dè dặt.Người đàn ông đi trở lại, dùng đầu roi da màu đen nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, cổ, ngực của cô gái... nhìn cô không kiềm chế được mà khẽ rùng mình.Cuối cùng trở lại cằm, nhẹ nhàng nhấc lên."

Công cụ này em hẳn là quen thuộc."

Anh ta dường như cười khẽ một tiếng, "Nhưng tác dụng chính của roi ngựa, từ trước đến nay không phải để quất đánh, mà là để sửa tư thế, dẫn đường phương hướng."

Hơi thở da thuộc mãnh liệt quanh quẩn giọng nói của Tiêu Ảm, khiến Kiều Tử Hinh mê mẩn trong đó, không thể thoát ra.Đầu roi được lướt đến giữa xương quai xanh tinh xảo, luyến tiếc đi tới đi lui.Tiếp theo lướt qua vai, lướt qua cánh tay, cuối cùng dừng lại trên bầu ngực hồng hào bị lưới dây buộc siết chặt, theo hình dáng hoàn hảo, vòng quanh bốn phía.Một trận ngứa ran tê dại nhanh chóng chiếm lấy thần kinh Kiều Tử Hinh, khiến cô theo bản năng rụt vai rụt ngực, ý đồ trốn tránh sự trêu chọc khó chịu này."

Bị trói mà còn không thành thật như vậy."

Giọng nói lười biếng của người đàn ông đột ngột lạnh đi, "Mỗi bên mười lăm cái, làm cảnh cáo."

Nỗi sợ hãi đầy áp lực khiến Kiều Tử Hinh tức thì ngừng thở, bị khăn lụa che mắt không nhìn rõ dáng vẻ của anh ta, khăn lụa siết chặt trong miệng cũng ngăn chặn mọi khả năng cầu xin.Tiếng roi ngựa rít bên tai bất chợt ập đến, đan xen nhau trên bầu ngực đầy đặn, mịn màng.Tiêu Ảm dùng roi, luôn là cao thủ trong đó, bất kể nặng nhẹ hay vị trí, ở một bên vẽ lên màu hồng, ở một bên khác nhất định sẽ để lại dấu vết đối xứng tương tự.Bang —— bang —— bang —— bang ——Là cây bút mang cảm hứng của họa sĩ, đang miêu tả cảnh tượng trong đầu.Bang —— bang —— bang —— bang ——Bức tranh trong sáng, loang ra vẻ đẹp kinh diễm....Hai cái cuối cùng, Tiêu Ảm cố ý chơi xấu, roi ngựa rời khỏi bầu ngực đỏ ửng, lại quất vào nơi riêng tư lấp lánh nước.Kiều Tử Hinh đột nhiên bị cú đánh bất ngờ khiến cô đau đớn kêu lên, nhưng miệng lưỡi bị khăn lụa hạn chế, chỉ có thể phát ra tiếng “ách ách”.---
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 67: Không nghe lời


"À, trượt tay."

Tiêu Ảm giải thích một cách không thành ý.Anh duỗi tay, cởi bỏ hai chiếc khăn lụa, một lần nữa ban cho Kiều Tử Hinh ánh sáng và âm thanh.Anh lại thấy đôi mắt cô ngập nước, hàng mi quạ đen rủ xuống tạo thành bóng râm hình quạt nhỏ."

Chủ nhân, anh thật ——!"

Kiều Tử Hinh vừa mới khôi phục quyền tự do ngôn luận đang định tố cáo hành vi "dương đông kích tây" ác độc của Tiêu Ảm, lại bị anh trừng một ánh mắt lạnh băng khiến cô nuốt lời vào trong.Hương đã cháy được một nửa, Tiêu Ảm trong tay vuốt ve một nút dây trên người Kiều Tử Hinh, chậm rãi mở miệng: "Anh thật cái gì?"

"Giỏi quá, thật lợi hại, trình độ thật cao!"

Kiều Tử Hinh há miệng là một tràng "nịnh hót".Tiêu Ảm mặt không biểu cảm, ngay sau đó bắt đầu tháo dây trói ở chân cho cô.Kiều Tử Hinh có chút hoang mang chớp chớp mắt: Vừa rồi roi ngựa có phải là vỗ vào chân ngựa không?Cô cũng không biết, cô cũng không dám hỏi...Làn da ở vị trí dây buộc lâu hơi tái nhợt, sau khi tháo trói, máu chảy ngược lại lập tức mang theo nhiệt lượng làm nổi bật những đường vân màu hồng.Là những đường vân nghệ thuật nổi bật trên bức tranh phẳng phiu.Hai núm vú sớm đã sung huyết dựng đứng, căng đến đỏ tươi.Giữa hai chân càng là môi anh đào mang sương, khẽ run rẩy cầu xin thương xót.Roi ngựa một lần nữa đặt lên cánh môi trơn bóng, di chuyển qua lại cọ xát."

Chỉ ăn hai cái, mà đã ướt như vậy rồi sao?"

Tiếng nước dính dáp khiến Kiều Tử Hinh hổ thẹn khó xử.Tiêu Ảm nâng roi ngựa lên xem, đầu roi lấp lánh phản chiếu nước.Anh ẩm ướt vỗ vào mặt Kiều Tử Hinh, bôi chất lỏng của chính cô lên nốt ruồi nhỏ quyến rũ đó.Không đau đớn nhiều, nhưng lại vô cùng xấu hổ, Kiều Tử Hinh cố nén nước mắt, nghẹn đến mức hốc mắt đỏ lên: "Chủ nhân...

Chủ nhân, bỏ qua đi."

Tiêu Ảm buông dụng cụ trong tay, nắm lấy bắp chân cô, đặt lại lên giá của ghế tình yêu lần này dùng còng chân khóa chặt.Anh lại đi lấy một tờ khăn giấy trở về, lót dưới mông Kiều Tử Hinh: "Muốn hay không muốn, hãy để cơ thể em tự trả lời."

Roi ngựa trở lại lối vào khu vườn của Kiều Tử Hinh, lướt qua lướt lại, chậm rãi gợi tình.Tiêu Ảm có một chút không một chút vỗ nhẹ, rồi dựng thẳng đầu roi, dùng cạnh bên để dò dẫm trong khe nứt đó.Cảm giác ngứa ngáy và tiếng nước dâm mị, ngực Kiều Tử Hinh bắt đầu phập phồng kịch liệt."

Bang ——"Cú quất đột nhiên gào thét xuống.Roi này đã thêm lực, trúng chính giữa cánh hoa.Kiều Tử Hinh "Ngô" một tiếng toàn thân căng thẳng, nước mắt tràn mi tuôn ra.Nhụy hoa đột nhiên bị roi ngựa đánh lén, đột nhiên run rẩy, sau đó dựng thẳng lên như cầu cứu."

Trong vòng hai mươi cái, nếu khăn giấy ướt, em sẽ được dễ chịu."

Giọng Tiêu Ảm nghiêm túc đến vô tình, lại yêu dã đến mê hoặc: "Tự mình đếm."

"Bang —— bang —— bang —— bang ——"Những cú quất liên tiếp không chút lưu tình rơi xuống, mỗi cú đều không lệch một chút nào mà trúng đích nhụy hoa, vô cùng chính xác.Đau đớn xé rách tôn nghiêm, nhục nhã cuộn trào dục vọng.Kiều Tử Hinh vừa nức nở đếm số, một mặt căng thẳng thần kinh muốn khống chế dòng nhiệt bên dưới.Mắt cá chân bị khóa vào ghế hợp hoan, khiến cô không thể kẹp chặt đùi, chất lỏng trong suốt không ngừng nhỏ giọt, làm ướt một vòng tròn này đến vòng tròn khác trên khăn giấy dưới thân.Giữa cánh hoa môi có nhiều ánh nước lấp lánh hơn, dường như chỉ hơi buông lỏng một chút là sẽ trút xuống.Tiêu Ảm nhìn Kiều Tử Hinh cắn răng nhẫn nhịn, khuôn mặt nóng bừng, khóe mắt đỏ hoe.Cô đang chịu đựng điều gì vậy?Là nỗi đau do bị quất, hay là khoái cảm bốc hơi từ khát vọng?"

Gọi người."

Anh yêu cầu tăng giá."

Bang ——""A —— một —— chủ nhân ——""Bang —— bang ——""Ô ô ô —— hai —— ba —— chủ nhân ——"Cơn đau buốt nhói nhỏ bé từng lớp bao quanh nơi nhạy cảm mềm mại nhất của cô, tiếng đếm của Kiều Tử Hinh run rẩy nhẹ, mỗi khi phát ra một con số, đều đi kèm một tiếng kêu gọi dụ hoặc kéo dài.Là lời cầu nguyện thành kính, cũng là lời cầu xin đáng thương.Khe suối lầy lội càng thêm tràn lan, đó là những giọt nước mắt của sự vui sướng đang trôi chảy về phía linh hồn tự do.Hai mươi roi ngựa trừng phạt kết thúc, khăn giấy dưới thân Kiều Tử Hinh đã ướt sũng.Tiêu Ảm nhặt lên tờ khăn giấy mang theo trọng lượng chất lỏng của cô, vết nước trơn trượt xuyên qua lớp chất liệu mỏng manh, chảy đến tay anh, kéo ra những sợi dài giữa các ngón tay."

Sao vẫn không nghe lời như vậy chứ?"

Anh ta thậm chí cười một tiếng, cười đến mức Kiều Tử Hinh rợn tóc gáy: "Không được cho phép, mà lại chảy nhiều nước như vậy, có phải nên phạt không?"

---
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 68: Bốn quả trứng rung


Tiêu Ảm quay lại bàn dụng cụ, cầm lên một chiếc kẹp bốn đầu rất dài, mỗi cái kẹp nhỏ màu trắng đều treo một quả trứng rung.Anh nở nụ cười tà ác, chậm rãi tách bốn chiếc kẹp.

Hai chiếc kẹp vào hai núm vú trên ngực Kiều Tử Hinh, hai chiếc còn lại kẹp lấy cánh hoa đang sưng đỏ vì khóc dưới thân cô.Tiêu Ảm cố tình chừa một khoảng trống lớn giữa mỗi cặp kẹp.

Ngón tay anh không ngừng chấm chất bôi trơn của chính cô, kích thích và xoa nắn khắp nơi.Kiều Tử Hinh bị anh trêu chọc đến mức liên tục hít khí lạnh, nghẹn ngào gọi anh, giọng đứt quãng: "Chủ...

A...

Chủ nhân..."

Bốn chiếc kẹp kim loại bạc tinh xảo, sáng bóng, với lớp lót dán thịt mịn màng, hằn sâu vào những đường cong nổi bật của cơ thể mềm mại xinh đẹp, gặm nhấm một cách đầy ác ý.Trên sợi dây nối liền giữa các chiếc kẹp, treo đầy những chiếc chuông nhỏ.

Bất kể là thân trên hay thân dưới, chỉ cần hơi nhúc nhích, chúng sẽ lập tức leng keng rung động.Người đàn ông dường như vẫn thấy tra tấn chưa đủ.

Anh vươn tay ấn nút điện điều khiển từ xa của trứng rung, nhìn Kiều Tử Hinh "Ô a" một tiếng, toàn thân cứng đờ.Tiêu Ảm điều chỉnh chế độ thành "ngẫu nhiên".

Bốn quả trứng rung nhỏ màu trắng lập tức bắt đầu hoạt động điên cuồng, lúc thì vặn vẹo liên tục, lúc thì rung lắc ngắt quãng.Sự xâm nhập không thể đoán trước là đáng sợ nhất.

Từng đợt tác động không theo quy luật ập tới, vô tình giày vò những điểm nhạy cảm của Kiều Tử Hinh.Người đàn ông đẩy cường độ lên mức cao nhất, sự rung động mạnh mẽ của trứng rung thậm chí còn tạo ra tiếng vọng trong không khí.Kiều Tử Hinh không kìm được mà bật khóc, hai chân run rẩy không ngừng.

Lúc trước còn có một chút tê dại dễ chịu, giờ thì đã hoàn toàn biến thành sự tra tấn tàn nhẫn.Cơ thể cô nhanh chóng nóng bừng, thậm chí run rẩy bần bật.

Những chiếc chuông nhỏ va chạm vào nhau, leng keng vang lên.Ngực cô gái không ngừng phập phồng theo hơi thở dồn dập, trong miệng toàn là tiếng rên rỉ không thể kìm nén, cùng những lời cầu xin không màng tất cả.Tiêu Ảm không hề dao động, thong thả ngồi trên ghế tròn tích hợp của chiếc ghế hợp hoan, ngay giữa hai chân Kiều Tử Hinh đang cố gắng dạng rộng.Anh chăm chú nhìn chằm chằm hai cánh môi mọng mềm thịt, thấy chúng bị trứng rung kích thích đến mức không ngừng run rẩy.

Anh khẽ mỉm cười, bàn tay nâng lên, bao bọc lấy nhụy hoa đang dốc lòng thổ lộ.Ngón tay người đàn ông khớp xương rõ ràng, thon dài sạch sẽ, ngay cả móng tay cũng cắt gọn gàng, màu trắng hồng gần như trong suốt.Anh âu yếm vuốt ve chơi đùa, nhẹ nhàng xoay tròn, từ trong ra ngoài.Đầu ngón tay chạm đến nụ hoa đang sung huyết nóng bỏng, hơi dừng lại, đột nhiên dùng sức, ấn mạnh xuống.Đòn đánh bất ngờ khiến Kiều Tử Hinh kinh hô bật ra tiếng, kịch liệt giãy giụa.

Chiếc xích bạc lập tức đổ chuông lớn, vang thành một mảng.Tiêu Ảm làm thô bạo thêm, ngón tay lạnh lẽo luồn vào đường đi của cô, nhanh chóng dò xét đến tận cùng.

Rồi anh cong đốt ngón tay thứ nhất, đúng đỉnh ở nơi mẫn cảm nhất của cô, không chút khách khí bắt đầu ra vào.Trứng rung vẫn đang ù ù chấn động.

Đầu ngón tay nhô lên không ngừng di chuyển trước sau khi chạm vào điểm G của cô, trêu chọc những dây thần kinh đã sung huyết Kiều Tử Hinh dường như có thể nghe được máu trong cơ thể đang sôi trào, dục vọng trong khoang đầu đang thét chói tai.Cô há miệng nhưng không thể kêu thành tiếng, cổ họng khô khốc như lửa đốt.Dòng nhiệt dưới thân càng tích tụ càng nhiều, đột nhiên một luồng tê dại thẳng tắp lẻn lên đại não.

Sự run rẩy như bị điện giật bùng nổ ở bụng dưới, sóng xung kích lan tràn khắp người.Nước mắt trào ra.

Cánh tay Kiều Tử Hinh vẫn bị trói ở phía sau, mười móng tay cô cào ra những vết hằn sâu trên cánh tay chính mình.Tiêu Ảm cũng cảm nhận được có luồng nhiệt nóng bỏng từ sâu trong đường đi của cô tuôn ra.

Anh nhanh chóng rút tay ra, nhìn nước mật sáng lấp lánh như tiết hồng bắn tung tóe, nhanh chóng tích lại một vũng nước nhỏ trên ghế da.Kiều Tử Hinh trong khoái cảm cao trào mãnh liệt lẫn lộn mơ màng, hoàn toàn không nhớ rõ khi nào thì dây buộc thân trên được cởi bỏ.Cô ôm lấy eo Tiêu Ảm, tủi thân mà khóc lớn, dường như là một đứa trẻ bị bắt nạt về nhà mách.

Nhưng kẻ "bắt nạt" cô rõ ràng chính là người mà cô đang ôm."

Chủ nhân, xin anh, cho em đi, chủ nhân ~"Cô si mê khẩn cầu, như một tín đồ thành kính phủ phục hôn lên cây thánh giá trên giày của giáo hoàng.---
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 69: Xem cúc hoa


Tiêu Ảm cuối cùng cũng lấy lại được một tia hài lòng.Cô gái như thế này, bị đau đớn chinh phục, bị xấu hổ thuần hóa, tan vỡ mà nức nở, bất lực mà cầu xin, mới là cô ấy; một phiên bản hoàn toàn khác, chỉ thuộc về anh, người khác chưa từng gặp qua, thậm chí chưa từng tưởng tượng.Cô ấy là quả táo vàng khiến các vị thần trở mặt thành thù, nhưng chung quy chỉ có thể thuộc về riêng mình anh.Ý nghĩ này khiến anh sung sướng, cũng bồn chồn, nóng lòng muốn tuyên bố quyền chiếm hữu độc nhất vô nhị của mình.Thế là, "hung khí" của anh giận dữ bùng lên, hòa cùng mùi vị đặc trưng nam tính, với hơi thở dồn dập, rồi hung hăng lao xuống.Sự trói buộc trên cơ thể sớm đã được giải trừ, nhưng Kiều Tử Hinh lại cam tâm trầm luân, muốn gì thì lấy.Cô khao khát sự thô bạo thống trị của chủ nhân mình, sự chiếm hữu ngang ngược, xé toạc gông xiềng tôn nghiêm mà thế giới bên ngoài áp đặt lên tinh thần cô, chỉ để chìm nổi trong những đợt sóng dục mãnh liệt, trở thành phiên bản tương ứng, gột rửa ra bản ngã thuần túy và chói lóa nhất của chính mình.Tiếng va chạm của hai cơ thể, tiếng nước gợn liên tục xao động, tiếng trứng rung hoạt động không ngừng nghỉ, tiếng chuông leng keng va chạm...Tất cả hòa quyện thành khúc nhạc của thế giới cực lạc, tác động mạnh mẽ vào trái tim, não bộ, dục vọng của cả hai, hợp thành một, chết đi sống lại.Đến khoảnh khắc gần như bùng nổ, Tiêu Ảm giải phóng vào miệng Kiều Tử Hinh, đồng thời ác liệt trả đũa bằng lời nói: "Không phải thích ăn gà sao?

Ăn cho đã!

Ăn cho đủ vào!"

Sau một thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức ngắn ngủi, Kiều Tử Hinh bị Tiêu Ảm lật thành tư thế bò ngửa."

Nhô cao lên," anh nói.Kiều Tử Hinh phối hợp nhô cao mông, bị anh lại lần nữa thâm nhập sâu vào, hoàn toàn lấp đầy.Người đàn ông mười ngón tay hung hăng bóp chặt hai bên mông thịt, giữ cố định cơ thể cô gái, chỉ có như vậy, cô mới không bị đánh gục bởi những lần anh hoàn toàn ra vào.Bàn tay nhanh chóng lại giáng xuống, tiếng vỗ vào da thịt vang vọng khắp phòng, khiến đường đi của cô run rẩy, bao bọc anh lại càng thêm căng lớn.Tiêu Ảm biết, đây là cô đang kích động vui sướng.Bàn tay là dụng cụ yêu thích nhất của Kiều Tử Hinh, cho nên nói đây là trừng phạt, không bằng gọi là khen thưởng.Người đàn ông lại bắt đầu rút ra chậm rãi, nhưng lần này cô gái bỗng nhiên cảm thấy sự việc đang phát triển theo một hướng không giống lắm.Bàn tay lớn của anh vuốt ve cánh mông đỏ bừng, xoa nhẹ vài cái, đột nhiên trượt vào khe giữa, dùng sức tách ra hai bên.Cửa hậu hoa viên xấu hổ từ từ lộ ra, lỗ nhỏ ấm áp vừa tiếp xúc với không khí lạnh, căng thẳng mấp máy một chút."

Tự mình banh ra," Tiêu Ảm ra lệnh.Sự xấu hổ thiêu đốt dục vọng thành ngọn lửa nóng bỏng.

Kiều Tử Hinh nức nở một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra sau, dùng sức banh chặt hai bên mông thịt, hoàn toàn không phòng bị mà mở ra cho anh.Cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt bất chợt ập đến, làm cho tiểu cúc hoa co chặt.

Cô gái hoảng sợ, theo bản năng muốn trốn về phía trước.Tiêu Ảm kéo cô trở lại, đè chặt, "Bò cho vững!"

Khứu giác mẫn cảm của Kiều Tử Hinh nhận ra mùi trên tay anh: là cồn.Anh đang giúp cô sát trùng.Lại muốn đeo đuôi sao?Cô thầm nghĩ.Việc sát trùng cẩn thận và nghiêm túc, làm sạch từng nếp gấp nhỏ cả bên trong lẫn bên ngoài.Bị Tiêu Ảm rửa sạch nơi bí ẩn và xấu hổ nhất của mình như vậy, Kiều Tử Hinh sớm đã đỏ mặt tía tai, hóa thân thành một con đà điểu nhỏ, cúi đầu giấu vào khuỷu tay mình.Miếng bông lại được thay một miếng mới, lần này được kẹp bằng nhíp tiếp tục thám hiểm sâu hơn.Động tác trên tay người đàn ông mềm nhẹ dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với những cú đánh bá đạo trước đó.Thấy cô căng như dây cung, siết chặt vùng cơ đặc biệt đó, cả người run rẩy nhỏ vụn.Tiêu Ảm vỗ vỗ cái mông nhỏ vừa bị mình vỗ đến đỏ bừng: "Thả lỏng chút đi, không thì sẽ đau đấy."

"Ngô..."

Kiều Tử Hinh nửa sợ hãi nửa mong đợi, như bị làm phép "định thân", cứng ngắc run rẩy không ngừng.Việc sát trùng cuối cùng cũng kết thúc, nhưng cô lại không chờ được việc bị nhét vào.

Thay vào đó là ngón cái của Tiêu Ảm chuyển qua phía trên cúc hoa, nhẹ nhàng ấn vào vùng cơ đang căng chặt đó."

Chủ...

Chủ nhân..."

Khi đầu ngón tay ấn vào, tim Kiều Tử Hinh đập thình thịch đến tận cổ họng."

Tôi kiểm tra một chút," Tiêu Ảm nói.---
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 70: Thao cúc


"Đồ khốn nạn!" — Sao lại phải kiểm tra cái này chứ?Kiều Tử Hinh thật sự muốn chết vì xấu hổ và tức giận.Ngón cái đeo găng tay vô trùng đi vào một khớp xương, nhiệt độ cơ thể bên trong ấm áp lập tức truyền dọc theo đầu ngón tay đến lòng bàn tay Tiêu Ảm.Anh khẽ xoay ngón tay hai nửa vòng."

Không tồi, độ đàn hồi cũng rất tốt."

Đúng là trạng thái nguyên bản chưa từng bị ai chạm vào.Cái quái gì mà đánh giá biến thái thế này?

Anh đang mua dây kéo ở đây à?!Cô gái khó nhịn cắn môi dưới.

Dù lầm bầm chửi rủa, nhưng cô không dám trốn.

Ngược lại, cô dốc hết sức để thả lỏng thần kinh kiểm soát cơ vòng, muốn cho ngón tay người đàn ông tiến vào dễ dàng và thuận tiện hơn.Cô giống như một tín đồ hành hương, quỳ lạy trước bàn thờ, thành kính chờ đợi vị thần ban cho mình tất cả, hoặc muốn lấy đi hưởng thụ tất cả: có thể là đau đớn, có thể là sỉ nhục.Nhưng tuyệt đối không dị nghị.Ngón tay anh tiếp tục xâm nhập, từng chút một duỗi thẳng và mở rộng cơ thể cô.Những nếp nhăn nhỏ nhắn, mềm mại bị kéo căng.

Kiều Tử Hinh thở dồn dập, ngực phập phồng lên xuống.Tiêu Ảm có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô, nhưng anh không ngừng động tác trên tay.

Biên độ xâm nhập không lớn nhưng rất kiên định:Anh muốn từ từ dạy dỗ cô, cho cô thời gian thích nghi, nhưng kết quả đã định, sẽ không thay đổi, cô cũng phải chấp nhận.Khi ngón tay rút ra khỏi cơ thể cô, Kiều Tử Hinh thở phào một hơi dài.Tiêu Ảm nhếch khóe môi ở nơi cô không nhìn thấy.Yên tâm vẫn còn quá sớm...Chất bôi trơn mát lạnh nhanh chóng nhỏ xuống.Một giọt, hai giọt...

đọng lại thành một vũng nhỏ trong vườn cúc hoa của cô.Ngón tay lại trở lại cúc hoa, lần này, hai ngón tay cùng tiến vào.Xoay tròn, căng giãn, xẻ cọ, quanh quẩn.Nhìn những cánh cúc hoa nhỏ nhắn mềm mại bị mở ra kéo giãn đến gần như trong suốt, giọng nói trầm ấm của người đàn ông bỗng nhiên vang lên."

Nói cho tôi, nơi này là của ai?"

Hậu đình non mềm chịu đựng cảm giác chua chát chưa từng có.

Kiều Tử Hinh run rẩy trả lời:"Là... là chủ nhân."

"Ừm."

Là lời khẳng định hài lòng.

"Vậy em nhớ kỹ, nơi này, chỉ thuộc về anh, và chỉ có thể cho một mình anh dùng!"

Ngón tay anh lại thêm một ngón, khép lại, một lần nữa đẩy vào bên trong, lại thâm nhập thêm một bước."

Lặp lại lời của anh"Trong đầu Kiều Tử Hinh sớm đã cuộn lên từng đợt điện lưu tê ngứa mãnh liệt.

Giọng cô đã mềm mại đến không thành tiếng:"Nơi này... chỉ... thuộc về chủ nhân, chỉ có thể... cho... chủ nhân... dùng."

Thật kỳ lạ, điều này dường như không chỉ là Tiêu Ảm đang ép cô thuật lại mệnh lệnh của anh, mà chính khát khao tột cùng từ sâu trong nội tâm cô cũng vào lúc này thẳng thắn hiển lộ.Kiều Tử Hinh lần đầu tiên rõ ràng nhận thức được, không chỉ là phía trước, mà lỗ hổng này, dưới sự dẫn dắt và dạy dỗ của chủ nhân cô, cũng đã được khai quật một khát vọng nguyên thủy, khát vọng được lấp đầy, được chiếm hữu.Như vậy, cô liền hoàn toàn, hoàn toàn mà, thuộc về anh.Ý nghĩ này thậm chí làm cô có một cảm giác hạnh phúc choáng váng.Đó là 100% sự phó thác và tín nhiệm, dù thưa thớt thành những mảnh nhỏ, cũng phản chiếu ánh sáng vui sướng."

Chủ nhân...

A...

Cầu xin chủ nhân... dùng em đi."

Cô cam tâm tình nguyện hiến dâng bản thân thành vật tế trên thần đàn, muốn chịu tải tiếp nhận tất cả những gì anh ban cho.Câu trả lời như vậy vừa nguy hiểm lại vừa mê hoặc.Hơi thở của Tiêu Ảm càng thêm dồn dập và nặng nề.Nhìn những nếp nhăn non mịn trên cánh hoa đã bị ngón tay anh kéo căng đến trơn nhẵn, sự sưng tấy ở hạ thân càng thêm nóng lòng, muốn thay thế ngón tay mình, không chút bận tâm mà xuyên vào nơi hút bọc ấm áp và chặt chẽ đó.Ngón tay rút ra ngoài, cúc hoa đã được khuếch trương thành công vẫn hơi hé miệng nhỏ, dường như có chút mê mang đang chờ đợi.Trong không khí vang lên tiếng xé bao bì nhôm bạc.Kiều Tử Hinh nắm chặt hai nắm đấm, ngừng thở.Phần đầu hình dù nóng bỏng không chút khách khí chống vào lối vào phía sau, đè ép có chút thô bạo.Không đợi cô hoàn toàn phản ứng kịp, Tiêu Ảm đã đẩy mình nhè nhẹ vào một chút.Dù chỉ là một cú đẩy nhẹ, nhưng cảm giác no căng đột ngột ập đến vẫn khiến Kiều Tử Hinh có một ảo giác gần như nghẹt thở.Cô ngẩng đầu há to miệng hít khí, theo bản năng đưa tay ra sau, nắm lấy cổ tay người đàn ông.Tiêu Ảm tạm dừng động tác, giọng nói khản đặc: "Sao vậy?

Không phải đã chuẩn bị sẵn sàng để anh sử dụng sao?"

---
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 71: Không mất mặt


Giọng Kiều Tử Hinh dính nhớp, mềm mại, rõ ràng là tiếng đàn hạc mê hoặc của Siren: "Bên trong... còn chưa có rửa."

Hiểu biết còn khá nhiều.Tiêu Ảm không kìm được nở một nụ cười."

Em chắc chứ?"

Anh nói, "Hoàn toàn rửa sạch sẽ, em sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc được sử dụng sâu hơn đấy."

Toàn thân Kiều Tử Hinh đỏ bừng như trứng tôm chín, khẽ gật đầu gần như không thể thấy.Tiêu Ảm vốn dĩ chỉ định giới thiệu qua bước 1 rồi dừng, không ngờ người ta lại vội vã yêu cầu chơi cấp độ cao hơn, lẽ nào lại không thỏa mãn cô ấy được.Anh đứng dậy, vỗ vỗ vào mông Kiều Tử Hinh: "Vào phòng tắm đi."

Nhiệt độ ổn định trong phòng tắm là 27°C, mức thân nhiệt cảm thấy dễ chịu nhất.Cô gái quỳ trong bồn tắm, thân trên cố gắng nằm sấp, áp sát vào mặt sứ trơn bóng.Tiêu Ảm đứng phía sau cô, trong tay cầm một chiếc bóng thụt rửa chứa dung dịch thụt ruột.Khác với túi thụt rửa thông thường, bóng thụt rửa có dung tích nhỏ hơn, lượng dung dịch vừa đủ để làm sạch, lại không gây tổn thương niêm mạc ruột do sử dụng quá mức.Anh tách một bên mông của Kiều Tử Hinh, thấy cúc hoa nhỏ ẩn bên trong đã co chặt lại như cũ.Đầu ống mềm của bóng thụt rửa được bôi đầy chất bôi trơn gốc nước, nhẹ nhàng đưa vào, liền trượt vào cửa ngõ u ám.Ống mềm tiếp tục đẩy sâu vào bên trong, phần ruột sâu chưa từng được khai phá lần đầu chịu sự cọ xát kích thích.

Kiều Tử Hinh phản xạ có điều kiện mà kẹp chặt cơ bắp phía sau, kèm theo một tiếng rên rỉ run rẩy.Dụng cụ thụt rửa bị cô kẹp chặt đến mức tiến thoái lưỡng nan, Tiêu Ảm nhanh chóng nâng cánh tay lên."

Bang ——"Trên đùi tức thì hiện ra vệt đỏ năm ngón tay, bên tai là một mệnh lệnh uy nghiêm: "Thả lỏng, không được dùng sức."

Cô gái ủy khuất "Ô" một tiếng, vì thế không dám dùng sức nữa, thử thả lỏng những nếp gấp căng chặt ở lối vào hậu huyệt.Việc đưa ống vào tiến hành từ từ và thuận lợi đến khoảng 10 cm, Tiêu Ảm dừng lại, sau đó bắt đầu đẩy pít-tông trong tay.Dung dịch làm sạch có nhiệt độ tương đương cơ thể người từng chút một được đẩy vào, cho đến khi ống tiêm trong suốt không còn nửa giọt.Ruột được dung dịch làm sạch ấm áp ngâm mềm mại, thậm chí có chút cảm giác nhẹ nhõm buông lỏng cảnh giác.Bỗng nhiên, ống mềm bắt đầu rút ra ngoài.

Cảm giác kỳ lạ khi vật thể lạ kéo ra suýt chút nữa làm Kiều Tử Hinh mất kiểm soát.Cô "A" một tiếng kêu lên, hai lỗ nhỏ phía trước và phía sau đều đột nhiên co rút lại, nhưng vẫn có một chút chất lỏng bị ống mềm đưa ra ngoài cơ thể.Tiêu Ảm cầm một chiếc khăn ướt, giúp cô lau sạch, rồi lạnh giọng cảnh cáo: "Bây giờ kẹp chặt lại, không được để rò rỉ ra ngoài."

Kiều Tử Hinh xấu hổ muốn đâm đầu vào tường, bất chấp tất cả mà khoát tay, lớn tiếng phản đối: "Anh nhắm mắt lại!

Không được nhìn!"

Tiêu Ảm không kìm được muốn cười, nhưng lại cảm thấy điều này thật sự không hợp với không khí dạy dỗ nghiêm túc lẽ ra phải có, đành phải cưỡng chế mình, giả vờ nghiêm khắc: "Nhịn năm phút, không có sự cho phép của tôi, không được đẩy ra."

Nói xong, anh ấn đồng hồ đếm ngược, rồi lại lấy một chiếc nút bịt hậu môn cỡ nhỏ, hoàn toàn ngăn chặn cúc hoa nhỏ của côĐây có lẽ là năm phút dài đằng đẵng và khó chịu nhất trong đời Kiều Tử Hinh.Bụng dưới từng cơn hơi đau, không hiểu sao còn kéo theo cảm giác muốn đi tiểu ở tiền đình.

Toàn thân cô bắt đầu hơi run rẩy, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra.Cuối cùng cũng đợi đến khi đồng hồ đếm ngược vang lên, Kiều Tử Hinh đã gần đến giới hạn chịu đựng.Tiêu Ảm vươn tay xoa đầu cô, rồi mở miệng, giọng nói vui vẻ: "Đi thôi."

Kiều Tử Hinh cắn răng, dốc hết sức khống chế phản ứng sinh lý đáng xấu hổ nhất của mình: "Anh... anh ra ngoài!"

Người đàn ông không hề tức giận vì sự bất kính của cô, ngược lại, trông có vẻ tâm trạng rất tốt khi rời đi, đóng cửa lại.Khi tiếng xả nước vang lên trong phòng vệ sinh, Tiêu Ảm gõ cửa từ bên ngoài: "Em có ổn không?"

Không biết có phải ảo giác không, anh vừa nãy dường như nghe thấy một tiếng nức nở nhỏ.Kiều Tử Hinh kéo cửa ra, quả nhiên mũi đỏ hoe: "Mất mặt chết đi được."

Cô bĩu môi, lại muốn khóc.Trái tim Tiêu Ảm bỗng nhiên bị một cú đấm từ bên trong:Con thỏ nhỏ vô tội bị bắt nạt tàn nhẫn, há miệng cắn một miếng vào trái tim đại bàng săn mồi —— anh hư quá!Ánh mắt người đàn ông nhìn cô gái dần trở nên mềm mại, như thể họ vừa trải qua không phải là hình thức dạy dỗ mang lại cảm giác xấu hổ mạnh nhất, mà ngược lại là tình cảm sâu sắc mơ hồ kiểu "Đêm nay ánh trăng thật đẹp".Anh tiến một bước, bế ngang cô lên, đi trở lại phòng tắm.Kiều Tử Hinh được đặt vào bồn tắm, Tiêu Ảm điều chỉnh góc vòi hoa sen và nhiệt độ nước, tắm rửa cho cô một cách tỉ mỉ."

Không hề mất mặt chút nào, nơi đây, bây giờ rất đẹp."

Anh cẩn thận thoa kem massage hương đào lên cúc hoa nhỏ vừa chịu đủ sự giày vò, xoa bóp, nhìn nó trở nên hồng hào hơn, giọng nói thành khẩn và hài lòng.---
 
Back
Top Bottom