Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland

[Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland
010. Ngẫu nhiên gặp được Hiệu trưởng Thẩm


“Bạn đã từng nằm mộng xuân chưa?”

Trên đường đi làm, Khương Nguyễn lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô bạn thân Nhan Thanh.Đối phương trả lời rất nhanh.“Mình mơ thấy Thiệu Giác và Kỳ Minh cùng lúc theo đuổi mình, như vậy có tính không?”

Thiệu Giác và Kỳ Minh đều là những thần tượng nổi tiếng, có vô số người hâm mộ, và Nhan Thanh cũng là một trong số đó.Khương Nguyễn khóa màn hình, không trả lời nữa.Sáng nay thức dậy, trên giường lại là một mớ hỗn độn.

Khương Nguyễn không còn hoảng loạn như lần trước, nhưng cảm giác xấu hổ trong lòng thì lại tăng chứ không giảm.Nàng không hiểu, tại sao mình luôn nằm những giấc mơ như vậy.

Lần trước là học sinh, lần này lại là hiệu trưởng.

Chẳng lẽ là mình đã đến tuổi, cần tìm một bạn trai để giải tỏa chút sao?Nàng mở điện thoại, vào khung chat với mẹ.

Tối qua mẹ nàng có gửi tin nhắn, nói có một người bạn có con trai cũng ở Thụy Thành, tuổi tác xấp xỉ, hỏi nàng có muốn gặp không.Khương Nguyễn cắn cắn môi, gõ chữ trả lời.“Con gặp.”

Chiều cuối tuần, Khương Nguyễn chuẩn bị tươm tất, đi đến khu thương mại Thụy Thành.Thời tiết hôm nay khá đẹp, nàng mặc một chiếc áo len màu tím nhạt, bên dưới là váy dài hoa nhí, cả người trông vừa dịu dàng lại vừa hoạt bát.Đến quán cà phê đã hẹn, đối phương vẫn chưa tới.

Khương Nguyễn gọi đồ uống, chọn một góc gần cửa sổ ngồi chờ.Khi ly cà phê gần cạn, đối phương mới ung dung đến muộn.Đối tượng xem mắt tên là Tống Khang, hơn Khương Nguyễn hai tuổi, làm việc ở ngân hàng.Khương Nguyễn trước đó đã xem ảnh, giờ gặp người thật, chỉ thấy anh ta có vẻ khôn khéo hơn trong ảnh.Quả nhiên, sau khi hai người bắt đầu trò chuyện, Tống Khang đầu tiên là tìm hiểu tình hình nhà cửa, xe cộ của nàng.

Khi biết tất cả đều là mua đứt, nụ cười trên mặt anh ta càng rộng hơn vài phần.Ngay sau đó, anh ta lại bắt đầu kể lể về việc các nữ đồng nghiệp trong phòng họ ai lái xe gì, chồng họ đứng tên bao nhiêu tài sản, đã kéo về cho ngân hàng của họ bao nhiêu khách hàng.

Giữa những lời nói, tràn đầy sự chua chát.Khương Nguyễn có chút nghe không lọt tai, mượn cớ đi vệ sinh để tạm thời trốn tránh.Bồn rửa tay của quán cà phê này đặt bên ngoài cửa nhà vệ sinh nam nữ.

Khương Nguyễn dùng xong toilet, thong thả rửa tay, trong lòng thật sự hối hận vì sự tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể thử của mình, giờ thì tốt rồi, Chủ nhật phải ngồi đây chịu dày vò.“Cô giáo Khương.”

Khương Nguyễn đang ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi.

Vừa ngẩng đầu, từ trong gương nàng nhìn thấy Thẩm Uẩn Xuyên đang đứng bên cạnh rửa tay.“Hiệu trưởng Thẩm!”

Khương Nguyễn kinh ngạc quay đầu chào hỏi hắn.Có lẽ là do đang nghỉ ngơi, Thẩm Uẩn Xuyên hôm nay mặc một chiếc áo khoác gió thường ngày, trông trẻ ra không ít.Khương Nguyễn không ngờ ở đây cũng có thể gặp hắn, “Hiệu trưởng Thẩm đến đi dạo phố sao?”

“Là vợ tôi, cô ấy đang mua đồ ở trung tâm thương mại bên cạnh, tôi ngồi đây uống cà phê, tiện thể chờ cô ấy.”

Nghe hắn nhắc đến vợ, tim Khương Nguyễn không tự giác mà thắt lại một chút, nụ cười trên mặt nàng cũng rõ ràng chùng xuống.

May mắn là nàng nhận ra sự mất bình tĩnh của mình, kịp thời điều chỉnh biểu cảm.“Hiệu trưởng Thẩm thật là một người chồng tốt.”

Giọng Khương Nguyễn khô khốc, “Vậy tôi không làm phiền ngài nữa, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.”

Khương Nguyễn nói xong, liền hoảng loạn rời đi.

Nàng thậm chí không quay lại tìm Tống Khang, mà trực tiếp rời khỏi quán cà phê.Ngồi trên taxi về nhà, như thể cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng đột nhiên ôm mặt khóc òa.Nàng biết mình thật buồn cười, rõ ràng chỉ là nằm một giấc mộng xuân mà thôi, vậy mà nghe Thẩm Uẩn Xuyên dịu dàng nhắc đến vợ hắn, lại đau khổ đến muốn chết.Người ta chỉ là đang sống cuộc sống bình thường của mình, có một gia đình hạnh phúc, có một người vợ ân ái, nàng thì tính là gì?Với hắn mà nói, mình chỉ là một cấp dưới bình thường không thể bình thường hơn, thậm chí còn bị hắn trực tiếp cảnh cáo.

Trong lòng hắn, e rằng cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về nàng.Khóc suốt đường về nhà, khi tài xế thu tiền xe, đều rụt rè.Không ăn bữa tối, Khương Nguyễn sớm đã nằm trên giường, nước mắt như thể không đóng chặt, cách một lát lại muốn rơi vài giọt.Đến khi khóc mệt nhoài, nàng mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.Trong mơ, nàng lại trở về trước bồn rửa tay của quán cà phê...---
 
[Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland
011. Bị hiệu trưởng kéo vào WC nam


Khương Nguyễn vừa dứt lời “đừng”, liền xoay người muốn chạy, nhưng lại bị một bàn tay giữ chặt lấy.Thẩm Uẩn Xuyên kéo nàng lại gần, cúi đầu nhìn mặt nàng.“Khóc cái gì?”

“Tôi không khóc!”

Khương Nguyễn theo bản năng phủ nhận trước, giơ tay muốn gạt nước mắt, nhưng chạm vào khóe mắt lại thấy khô ráo.“Tôi không khóc.”

Nàng lặp lại một lần nữa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Uẩn Xuyên, trong mắt nửa là lên án nửa là quật cường.“Thật sao?”

Thẩm Uẩn Xuyên cười nhạt, “Nhưng tôi cảm giác, vừa bước ra khỏi cánh cửa này, cô sẽ khóc ngay lập tức.”

Khương Nguyễn nhìn thấy hắn cười, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi tức giận khó tả, khiến nàng không thể kiểm soát được bản thân, ngữ khí bất thiện nói với hắn: “Tôi khóc hay không thì liên quan gì đến anh!”

Lời vừa thốt ra, nàng liền hối hận, nhưng trong lòng nàng lại vừa tức vừa tủi thân, cố gắng gồng mình không cho phép bản thân rụt rè.“À.”

Thẩm Uẩn Xuyên đột nhiên cười lạnh, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn một con thỏ không biết sống chết.Khương Nguyễn cảm thấy không ổn, xoay người muốn chạy trốn, nhưng bị Thẩm Uẩn Xuyên tóm lấy, ấn vào một bên WC nam!Bị thô bạo đẩy mạnh vào buồng vệ sinh, Khương Nguyễn sợ đến mức muốn kêu lên, Thẩm Uẩn Xuyên liền bịt miệng nàng lại.Hắn một tay vén váy Khương Nguyễn lên, một tay ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Cô không phải muốn biết cô khóc có liên quan gì đến tôi sao?”

Ngón tay hắn đã đẩy quần lót của Khương Nguyễn sang một bên, sờ đến lỗ hoa non mềm khô ráo của nàng.

Khương Nguyễn kẹp chặt chân ra sức giãy giụa, nhưng bị hắn dùng đầu gối đè chặt, không thể động đậy.Giọng nói trầm thấp và nguy hiểm bên tai nàng: “Nước mắt của cô, hãy tiết kiệm một chút mà dùng, nếu không lát nữa khi bị tôi làm, cô muốn khóc cũng không khóc được đâu!”

Lời vừa dứt, ngón tay hắn đột ngột cắm vào huyệt Khương Nguyễn.“Ngô!”

Khương Nguyễn đau đến mức nước mắt lập tức tuôn ra, tràn khỏi hốc mắt, nhỏ giọt trên mu bàn tay Thẩm Uẩn Xuyên.Thẩm Uẩn Xuyên cúi đầu, môi hắn dán lên mu bàn tay mình, đón lấy những giọt nước mắt trong suốt đó, sau đó theo dòng nước mắt hướng lên trên, từng tấc một hôn lên má nàng, khóe mắt, cuối cùng hôn lên hàng mi rung động như cánh ve của nàng.Sự dịu dàng bất ngờ ập đến, Khương Nguyễn căn bản không thể ngăn cản.

Rất nhanh sau đó, nàng đã quên mất hành vi tồi tệ lúc trước của hắn, lỗ hoa dần dần chảy ra dâm dịch, làm giảm bớt sự khó chịu do ngón tay người đàn ông đột ngột cắm vào.Thẩm Uẩn Xuyên nhận thấy sự thuận theo của nàng, nới lỏng tay đang che miệng nàng, thay bằng miệng mình.Môi hắn vẫn còn vương lại mùi vị mặn chát của nước mắt.

Khương Nguyễn nếm được, có chút ngượng ngùng, vươn lưỡi, muốn liếm láp cho sạch sẽ.Cái lưỡi tinh tế ướt át liếm qua những đường vân môi hắn, ánh mắt Thẩm Uẩn Xuyên chuyển tối sầm, bỗng nhiên đè chặt gáy nàng, gia tăng nụ hôn này.Chiếc lưỡi dài bá đạo câu lấy thân lưỡi nàng, liếm láp mút mát, như muốn nuốt chửng nàng vào bụng vậy.Khương Nguyễn bị hôn đến động tình, phía dưới nước chảy ra càng lúc càng nhiều.

Thẩm Uẩn Xuyên khẽ nhúc nhích ngón tay, thậm chí có thể nghe thấy tiếng “phụt phụt” của nước.Khương Nguyễn ngượng ngùng cực kỳ, như bịt tai trộm chuông mà nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn.Thẩm Uẩn Xuyên cười, như trêu chọc mèo, hắn khẽ cắn từng chút một lên miệng nàng, cằm nàng, rồi xuống thấp hơn, liếm qua cái cổ trắng như ngọc, khẽ cắn vào xương quai xanh nhô lên của nàng.Khương Nguyễn ngứa đến mức phải co người lại, không thể không mở bừng mắt, vừa lúc chạm phải ánh mắt chế giễu của Thẩm Uẩn Xuyên.Cảm xúc chua xót trong lòng bị làn sóng tình triều dần dần dâng lên trong cơ thể hòa tan.

Khương Nguyễn một bên thầm hận bản thân không biết cố gắng, một bên lại hưởng thụ sự trêu chọc say đắm lòng người của hắn.Thẩm Uẩn Xuyên rút ngón tay ra khỏi huyệt ướt át của nàng, rồi khảy hạt hoa ẩn mình của nàng.“Muốn không?”

Nhìn Khương Nguyễn cắn môi, cố gắng ngăn tiếng rên rỉ, Thẩm Uẩn Xuyên hỏi.Khương Nguyễn mắt rưng rưng, sợ hãi hỏi lại: “Tôi có thể muốn không?”
 
[Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland
012. Bị hiệu trưởng thao trong WC nam (H)


“Tôi có thể muốn không?”

Vẻ điềm tĩnh thường ngày của Thẩm Uẩn Xuyên hiếm hoi lắm mới trở nên ngẩn ngơ vì câu hỏi này của nàng.Sau đó, ngay lập tức, hắn rút ra dương vật đã sớm cương cứng của mình, nâng một chân Khương Nguyễn lên, đẩy quần lót nàng sang một bên, rồi cắm thẳng vào!“A...”

“Tê...”

Hai người đồng thời rên lên.

Lần này Thẩm Uẩn Xuyên cắm rất sâu, như thể hận không thể từ âm đạo mà thọc thẳng vào tim nàng.Khương Nguyễn cả người bị lấp đầy, ôm hắn hổn hển thở dốc.

Hơi thở ấm áp phả vào tai người đàn ông, giống như khúc ca thôi thúc tình dục Thẩm Uẩn Xuyên nhấp nhô eo bụng, dương vật từng chút một đâm sâu vào âm đạo, đẩy lớp thịt non ướt át, thăm dò vào tận sâu trong âm huyệt.

Dương vật hắn cương cứng và nóng bỏng, Khương Nguyễn cảm thấy cả người mình sắp bị hắn thiêu đốt thành một vũng nước xuân…Tấm ván cửa phía sau cũng theo những cú va chạm của người đàn ông mà “loảng xoảng” rung lên.

Bị hiệu trưởng làm trong nhà vệ sinh của quán cà phê, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến dâm thủy của Khương Nguyễn tuôn trào.“Kẽo kẹt...”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân.Khương Nguyễn nín thở, vươn tay đẩy vai Thẩm Uẩn Xuyên, hướng hắn ánh mắt cầu xin, muốn hắn dừng lại.Nhưng vì căng thẳng, lỗ hoa ở hạ thân nàng vô thức siết chặt.

Thẩm Uẩn Xuyên bị nàng kẹp đến mức gần như mất kiểm soát, hắn dừng động tác làm tình, mắt đỏ ngầu nhìn nàng.Ánh mắt hắn nguy hiểm và trần trụi.

Khương Nguyễn thật sự sợ hắn bất ngờ nổi điên, hung hăng làm nàng trong tình huống này, thế nên nàng vươn tay kéo chiếc áo len trễ vai, moi bộ ngực đầy đặn của mình ra khỏi áo lót, như một hành động lấy lòng mà đưa về phía miệng hắn.Đây là lần đầu tiên nàng chủ động như vậy, mặt đỏ bừng gần như sắp cháy.Dục vọng trong mắt Thẩm Uẩn Xuyên không hề giảm đi nửa phần, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt.

Cũng may hắn không muốn người khác nghe thấy tiếng rên rỉ mê hoặc của người phụ nữ trong lòng mình, nên dưới ánh mắt chờ đợi của Khương Nguyễn, hắn yên lặng liếm láp đầu vú phấn nộn của nàng.Những cú thọc ra rút vào kịch liệt ban nãy cũng chuyển thành những cú nghiền nát nhẹ nhàng.

Dương vật sưng to, sung huyết khuấy động trong hoa huyệt ướt át, giống như một con trăn khổng lồ đang tìm kiếm thức ăn, dò xét khắp các nếp gấp trên vách huyệt nàng.

Mỗi khi chạm vào một chỗ, đều để lại một trận tê dại.Khương Nguyễn bị hắn làm cho cả người nhũn ra, há miệng cắn vào vai hắn, mới có thể nhịn được không kêu thành tiếng.Người đàn ông bên ngoài sau khi đi tiểu xong cũng không rời đi ngay, mà thong thả châm điếu thuốc, rồi tự nhiên gọi điện thoại cho cô bồ nhỏ của mình.“Bảo bối, nhớ anh không?”

“Thật sự không cố ý không ở bên em, chẳng phải con trai sinh nhật sao, anh đã hứa sẽ đưa nó đi trung tâm thương mại mua đồ chơi.”

“Không phải đi cùng bà thím già đó đâu, em biết mà, anh chỉ thích em thôi.”

“Đúng vậy, chỉ thích vú bự của em, với cả cái lỗ dâm đãng của em nữa.”

“...”

Lời nói của người đàn ông càng lúc càng hạ lưu, lòng Khương Nguyễn lại càng lúc càng đau.Nàng có gì khác với người phụ nữ trong điện thoại đâu, cùng chồng người khác trốn ở đây lén lút yêu đương, còn chủ động đưa vú cho hắn ăn!Thẩm Uẩn Xuyên nhận ra sự thay đổi cảm xúc của nàng, đương nhiên cũng đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.Hắn dịu dàng hôn lên môi Khương Nguyễn, sau đó rút dương vật ra, cúi người chui vào dưới váy nàng.Khương Nguyễn còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được một vật ướt át dán lên chỗ kín của mình.Nhận thức được đó là cái gì, nàng kẹp chặt chân muốn tránh, nhưng căn bản không thể chống lại động tác của người đàn ông.Thẩm Uẩn Xuyên từng chút một liếm qua hoa huyệt của nàng, động tác mềm nhẹ và chậm rãi, thế nhưng khiến Khương Nguyễn cảm nhận được một tia dịu dàng quyến luyến.Cái lỗ bị dương vật làm căng ra từ từ khép lại, Thẩm Uẩn Xuyên vươn lưỡi, đẩy mở đôi môi âm hộ đang mấp máy, thâm nhập vào trong huyệt ẩm ướt.Khương Nguyễn che miệng, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào cái lưỡi đang khuấy đảo trong âm đạo nàng.

Nó linh hoạt và mềm dẻo, như xoa dịu mà liếm qua từng lớp nếp gấp trên vách huyệt, sau đó bắt chước động tác giao hợp, cuốn lưỡi ra vào liên tục.Dâm thủy từng đợt tuôn ra, bị Thẩm Uẩn Xuyên nuốt trọn vào miệng.

Hắn vùi đầu xuống, chóp mũi cao thẳng vừa vặn đè lên hạt le mẫn cảm, khi thì đè nặng, khi thì khẽ cọ, mang đến cho Khương Nguyễn cảm giác kích thích tê dại.Khương Nguyễn khó nhịn vặn vẹo thân mình, gần như là ngồi trên lưỡi Thẩm Uẩn Xuyên.

Người bên ngoài vẫn đang gọi điện thoại tán tỉnh, chỉ cách một cánh cửa, nàng lại bị người đàn ông dùng lưỡi làm cho bụng dưới tê dại.Thẩm Uẩn Xuyên xoa bóp thịt mông nàng, ấn nàng ghì về phía miệng mình.

Hắn rảnh ra một bàn tay thay thế lưỡi, thọc vào âm đạo tìm khối vách huyệt hơi cứng kia, còn lưỡi thì trượt xuống, chuyên tấn công hạt le mẫn cảm.Ngón tay và lưỡi đồng thời tăng nhanh tần suất.

Khương Nguyễn bị hắn làm cho nước mắt không ngừng rơi, bụng dưới như chứa đầy một hồ nước xuân, cuối cùng dưới sự khuấy động nhanh chóng của Thẩm Uẩn Xuyên, đột nhiên tuôn trào ra!Bên ngoài không biết từ lúc nào đã trở nên yên tĩnh.

Khương Nguyễn chân mềm nhũn đến đứng cũng không vững, phải nhờ Thẩm Uẩn Xuyên đỡ mới không ngã.Thẩm Uẩn Xuyên ngồi trên nắp bồn cầu, ôm người phụ nữ mềm nhũn đối mặt ngồi trên đùi mình.Phần lớn dâm dịch phun ra đều bị hắn uống vào miệng, nhưng vẫn còn một ít bắn lên mặt hắn, làm ướt tóc mái trên trán.Nhưng hắn hoàn toàn không bận tâm, cúi đầu một lần nữa nhét dương vật cứng đến đau nhức trở lại vào huyệt ướt sũng của nàng.Lỗ hoa mẫn cảm được lấp đầy lần nữa, Khương Nguyễn thoải mái rên lên một tiếng.Thẩm Uẩn Xuyên nâng cằm nàng, đôi mắt như chứa đựng hồ nước xanh thẳm, nặng nề nhìn nàng.“Để tôi cho cô nhé?

Cho cô hết, được không?”

Sự dịu dàng của người đàn ông là vũ khí sắc bén, Khương Nguyễn cam tâm tình nguyện dâng hiến.Nàng cắn môi gật gật đầu, cảm xúc đau khổ trước đó tan biến thành mây khói.

Giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm.Muốn Thẩm Uẩn Xuyên thao nàng, hung hăng mà thao nàng!Ôm ấp ý niệm đó, nàng không ngờ lại chủ động nâng mông, vuốt ve dương vật trong huyệt.Sự chủ động của nàng không nghi ngờ gì đã khích lệ Thẩm Uẩn Xuyên.

Hắn nắm eo nàng, gần như nâng cả người nàng lên, rồi từng chút một ghì xuống trên dương vật của mình.Khương Nguyễn ngẩng cổ, như một con búp bê ngoan ngoãn mặc hắn thao lộng.Sức mạnh hừng hực của người đàn ông từng nhịp đập vào nàng, xâm chiếm nàng.

Khương Nguyễn không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ.“Hiệu trưởng Thẩm, thật thoải mái...

Ưm...

A...”

Tiếng rên rỉ nũng nịu của nàng như những móng vuốt nhỏ cào vào giới hạn lý trí của Thẩm Uẩn Xuyên.

Hắn kích động hổn hển, bế Khương Nguyễn lên ép vào tấm ván cửa, điên cuồng làm tình.Tấm ván cửa như sắp bị đâm thủng, toàn bộ nhà vệ sinh đều có thể nghe thấy tiếng “loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng” rất lớn, ở giữa còn xen lẫn tiếng “bạch bạch” của sự giao hợp nam nữ, cùng với tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp của người phụ nữ.Dù ai nghe xong, cũng không khó để tưởng tượng mức độ điên cuồng của cuộc làm tình này.

Nhưng hai người đang ở trong đó, căn bản không thể phân tâm mà để ý.

Họ điên cuồng làm tình, cả người đều sướng đến run rẩy.Họ dường như đang trôi nổi giữa những con sóng dạt dào của biển cả vô tận.

Eo mông Thẩm Uẩn Xuyên giống như được lắp động cơ, nhanh chóng và dữ dội đẩy dương vật từng nhịp vào sâu trong lỗ hoa chặt khít của Khương Nguyễn.Không biết đã làm mấy trăm nhịp, sóng lớn cuối cùng cũng ập đến.

Thẩm Uẩn Xuyên hung hăng thúc mạnh một cú cuối cùng, hai người đồng thời đạt đến cao trào, thân thể run rẩy, ôm nhau thở dốc...---
 
[Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland
013. Bạn học cũ gặp mặt


Lần thứ ba, Khương Nguyễn đã có thể bình tĩnh đối diện với chuyện tỉnh dậy từ mộng xuân.Khi soi gương, đôi mắt sưng đỏ như một lời cảnh báo chói lọi, nhắc nhở nàng ngày hôm qua đã buồn cười đến mức nào.Nàng không thể kiểm soát cảnh trong mơ, nhưng hiện thực thì có thể kiểm soát.

Điều nàng phải làm thực ra rất đơn giản, chính là phân biệt rõ hiện thực và giấc mơ.Mọi dục vọng hoang đường cứ để nó lại trong mơ.

Sau khi mặt trời mọc, Thẩm Uẩn Xuyên vẫn là vị hiệu trưởng cao cao tại thượng.Còn bản thân nàng, chỉ cần là một cấp dưới thận trọng trong lời nói và hành động.Hai người không còn bất kỳ mối quan hệ dư thừa nào nữa.Cũng may Thẩm Uẩn Xuyên không chỉ là hiệu trưởng trường học, mà còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong doanh nghiệp gia đình, cho nên cơ hội họ chạm mặt trong trường không nhiều.Cuộc sống dường như lập tức tĩnh lặng như một vũng nước, Khương Nguyễn mỗi ngày đi làm về đúng giờ, thỉnh thoảng cùng đồng nghiệp bạn bè đi ăn uống.

Nàng đã hơn nửa tháng không còn nằm những giấc mơ linh tinh ấy nữa.Hôm nay lại là cuối tuần, Khương Nguyễn và cô bạn thân Nhan Thanh hẹn nhau đi ăn ở một nhà hàng chuyên món đặc sản Hải Thành.Nhan Thanh và Khương Nguyễn giống nhau, đều là người Hải Thành.

Hồi cấp ba, ba người họ cùng với một nữ sinh khác là Tạ Vân Thiên là bạn thân nhất.Sau khi thi đại học, Tạ Vân Thiên đăng ký vào một trường đại học địa phương ở Hải Thành, còn Khương Nguyễn và Nhan Thanh cùng nhau đến Thụy Thành.

Mối quan hệ với Tạ Vân Thiên vì thế mà dần nhạt đi.Ngược lại, mối quan hệ giữa hai người họ lại ngày càng tốt đẹp.Nhà hàng này hôm nay vì hương vị chuẩn vị nên thường xuyên đông nghẹt.

Khương Nguyễn đã đặt chỗ sớm, rồi lái xe đi đón Nhan Thanh.Khi hai người đến nhà hàng, khu vực chờ đã đông nghịt người.“May mà Khương Khương bảo bối của mình có tầm nhìn xa, đặt chỗ trước, chứ không thì chờ đến chiều cũng không ăn được.”

Nhan Thanh ôm cánh tay Khương Nguyễn làm nũng, đang định đi vào thì đột nhiên nghe thấy có người gọi từ phía sau.“Khương Nguyễn!

Nhan Thanh!”

Quay đầu lại, họ thấy một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đứng ở cửa.“Chung Trạch!”

Hai người đồng thời kinh ngạc thốt lên, nhanh chóng trao đổi ánh mắt sau đó Nhan Thanh dẫn đầu nói chuyện.“Chung Trạch, sao anh lại ở Thụy Thành vậy?”

“Luật sư của chúng tôi ở chi nhánh Thụy Thành nhận một vụ án lớn, thiếu người nên rút tôi sang đây hỗ trợ.”

Chung Trạch cũng là bạn học cấp ba của họ, đại học học luật ở Đại học Hải Thành, sau khi tốt nghiệp viện nghiên cứu thì thuận lợi vào một văn phòng luật nổi tiếng.“À ra vậy, thế sao anh không liên hệ với bọn em, luật sư Chung đại giá quang lâm Thụy Thành, em với Khương Nguyễn thế nào cũng phải làm tròn lễ nghĩa chủ nhà, mời anh một bữa chứ.”

Chung Trạch cười: “Tôi mới đến tuần trước, bận đến chân không chạm đất.

Hôm nay khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh, nghe đồng nghiệp giới thiệu chỗ này, không ngờ lại có duyên gặp được hai cô.

Không biết có tiện cho tôi cọ một bữa không?”

Cứ như vậy, cuối cùng ba người cùng nhau ăn cơm.Bạn học cũ gặp nhau, mọi người đều rất vui vẻ, trò chuyện rất nhiều chuyện cũ.Khương Nguyễn không nói nhiều, chủ yếu là nghe hai người họ nói, thỉnh thoảng tham gia vài câu.Ăn được nửa chừng, Nhan Thanh đột nhiên hỏi: “Này, Chung Trạch, rốt cuộc anh với Thiên Thiên khi nào thì kết hôn vậy, hai người yêu nhau cũng được bảy tám năm rồi nhỉ.”

Khương Nguyễn nghe thấy, cũng ngẩng đầu lên, chờ nghe Chung Trạch trả lời.Chung Trạch và Tạ Vân Thiên quen nhau sau khi thi đại học, yêu xa nhiều năm nhưng vẫn chưa kết hôn.Nghe câu hỏi của nàng, biểu cảm của Chung Trạch khựng lại trong giây lát, nhanh chóng liếc nhìn Khương Nguyễn một cái, rồi lại cười trêu Nhan Thanh: “Sao?

Nóng lòng mừng đám cưới vậy sao?”

Hai người cứ thế lời qua tiếng lại đùa cợt, lướt qua chủ đề này.Sau khi ăn xong, Chung Trạch còn phải về văn phòng luật sư tăng ca, sau khi tính tiền thì tạm biệt hai người.Khương Nguyễn và Nhan Thanh lái xe đi thẩm mỹ viện làm đẹp.Trên đường, Nhan Thanh đột nhiên vẻ mặt thần bí ghé sát vào nói: “Khương Khương, hôm nay mình xem tử vi, cảm giác Chung Trạch với Tạ Vân Thiên không kết hôn được đâu.”

Khương Nguyễn không hiểu nhìn nàng một cái, “Vì sao?”

“Yêu đương lâu như vậy mà không kết hôn, thường thì đều không có kết quả tốt đẹp gì, hơn nữa...

Mình cảm thấy Chung Trạch vẫn còn nhớ nhung cậu đấy.”

“Cậu đừng nói bậy!”

“Mình mới không nói bậy, lúc trước nếu không phải trời xui đất khiến, hai người các cậu bây giờ nói không chừng con cái cũng có rồi, còn có chuyện gì của Tạ Vân Thiên nữa!”

Đèn đỏ chuyển, Khương Nguyễn dừng xe, quay đầu nhìn nàng: “Hai chúng ta lúc đó nhiều lắm chỉ là một chút tình cảm chớm nở tuổi dậy thì thôi, nhiều năm như vậy sớm đã qua rồi.

Hơn nữa người ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm khẳng định rất sâu đậm, không kết hôn chắc là có suy xét gì đó.”

“Ồ...”

Nhan Thanh trầm tư gật gật đầu, tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên hỏi nàng: “Thế cậu nằm mộng xuân mơ thấy ai?”

Không ngờ chủ đề nàng chuyển nhanh đến vậy, Khương Nguyễn lập tức bị hỏi đớ người, hoảng loạn dời ánh mắt.“Không...

Không ai cả.”

Nhan Thanh hiểu nàng như vậy, đương nhiên biết nàng không thành thật, nhưng cũng không vạch trần.“Vậy thì tối nay cậu mơ thử đi, cứ mơ Chung Trạch đi.

Ý dâm một chút cũng không phạm pháp, hôm nay mình thấy hắn vẫn đẹp trai như vậy, không hổ là hot boy của trường cấp ba chúng ta...”

Quả nhiên lời nói linh nghiệm.Tối nay, Khương Nguyễn thế nhưng thật sự mơ thấy Chung Trạch...---
 
[Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland
014. Phòng học (hơi H)


Trong mơ, trường cấp ba số một Hải Thành vẫn thân quen và cổ kính như vậy.Vào giờ nghỉ trưa mùa hè, toàn bộ sân trường tĩnh lặng chỉ có tiếng ve kêu râm ran từng đợt.Trong phòng học, ở vị trí giữa dãy bàn dựa tường, Khương Nguyễn và Chung Trạch ngồi cạnh nhau.

Khương Nguyễn học không tốt môn toán, Chung Trạch sẽ tận dụng giờ nghỉ trưa để kèm thêm cho nàng.Chiếc quạt trần kêu kẽo kẹt quay, Khương Nguyễn cắn cán bút, ủ rũ nhìn những công thức toán học phức tạp khó hiểu trước mặt.“Hiểu không?”

Chung Trạch bên cạnh cúi đầu hỏi dò.Khương Nguyễn lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Em ngốc quá, nghe bao nhiêu lần rồi mà vẫn không hiểu...”

Chung Trạch nhìn mái tóc nàng khi bay lên khi rớt xuống theo gió quạt, vươn tay chọc nhẹ vào má nàng một cái.“Em không ngốc, là không tập trung thôi.”

“Em sao lại không tập trung?”

Khương Nguyễn trừng mắt phản bác.Chung Trạch nhướng mày, “ Tập trung nghe giảng hay tập trung nhìn anh?”

Khương Nguyễn nghẹn lời, chột dạ quay mặt đi.Chung Trạch cười, một chân kẹp vào chân ghế của nàng, kéo Khương Nguyễn cả người lẫn ghế lại gần.Khương Nguyễn giật mình, khi phản ứng lại, nàng đã bị hắn ôm vào lòng.“Em thế này hiệu suất thấp quá, chi bằng chúng ta làm xong việc em muốn làm trước, rồi hẵng nói chuyện bài vở.”

Chung Trạch vừa nói, vừa cởi cúc áo cổ nàng.Khương Nguyễn vội vàng che lại cổ áo, mặt đỏ bừng, không biết là vì nóng hay vì xấu hổ, “Anh nói bậy bạ gì đấy!

Cái gì mà em muốn làm.”

“Được được được, không phải em muốn làm, là anh muốn làm được chưa?

Ngoan, bỏ tay ra đi.”

Chung Trạch rất đẹp trai, đặc biệt là khi cười, khóe mắt cong cong, vô cùng mê hoặc lòng người.“Anh... anh muốn làm gì?”

Khương Nguyễn vẫn cố chống cự không buông tay.Chung Trạch cúi người ghé sát mặt nàng, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.

Hắn dùng chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ vào mũi nàng, hơi thở nóng bỏng phả ra từ mũi khiến Khương Nguyễn cảm thấy ngực đập thình thịch.“Muốn biết ư?”

Khương Nguyễn chớp chớp mắt.“Anh muốn hôn em.”

Chung Trạch in môi lên môi nàng, lưỡi liếm khắp đôi môi phấn nộn của nàng, rồi mới thăm dò vào hàm răng, câu lộng đầu lưỡi nàng.Khương Nguyễn bị hắn hôn đến thở hổn hển liên tục.

Chung Trạch quay đầu đi, nụ hôn nóng bỏng theo gò má nàng trượt xuống đến vành tai.Đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc dọc theo vành tai, Khương Nguyễn cảm giác toàn thân nổi da gà, nhắm mắt lại, cả người mềm nhũn.Cũng bởi vậy mà nàng không để ý, Chung Trạch lợi dụng khoảnh khắc nàng ý loạn tình mê, từng cái cởi bỏ cúc áo đồng phục của nàng.Đến khi bộ ngực bị người nắm lấy, Khương Nguyễn khẽ “ưm ưm” một tiếng.Chung Trạch theo chiếc cổ thon dài của nàng hôn xuống, lướt qua xương quai xanh, rồi dừng lại ở bộ ngực đầy đặn phát triển tốt của nàng.Khương Nguyễn nhìn hắn kéo chiếc áo lót màu trắng của mình xuống, hắn ngước mắt lên, đối diện với ánh nhìn chằm chằm của nàng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng dán lên núm vú phấn nộn.“Cũng muốn ăn cái này.”

Chung Trạch vừa nói, vừa dùng môi kẹp núm vú trêu đùa, cho đến khi cái viên nhỏ xíu ấy sung huyết sưng lớn, biến thành một quả nhỏ cứng cứng, mới ngậm nó vào miệng.Khương Nguyễn nhìn hắn say mê mút một bên ngực, lại dùng lòng bàn tay mạnh mẽ xoa bóp bên còn lại.

Hai bầu thịt mềm mại bị hắn tùy ý đùa giỡn vuốt ve, từng dòng điện lưu từ núm vú phát tán khắp toàn thân.Khương Nguyễn hổn hển thở dốc, hai tay siết chặt lấy áo sơ mi của hắn.Chung Trạch chú ý thấy nàng kẹp chặt hai chân, liền rảnh ra một tay, luồn vào dưới váy đồng phục của nàng.

Đùi nàng bóng loáng non mềm, chưa cần sờ đến bắp đùi đã có thể cảm nhận được một luồng hơi ẩm ướt nóng.Chung Trạch ôm nàng lên bàn học, cởi chiếc quần lót ướt đẫm của nàng.Khương Nguyễn liếc thấy trên quần lót có một mảng màu sắc rõ ràng đậm hơn, mặt đỏ bừng, không dám nhìn nhiều.Chung Trạch cười, vươn tay móc nhẹ vào chỗ kín ướt đẫm của nàng, đầu ngón tay lập tức bị nhuộm lên ánh sáng dâm mỹ.Hắn tinh tế bôi dâm thủy từ đầu ngón tay lên môi Khương Nguyễn, lấp lánh một mảng, khiến cổ họng hắn khô khốc, liền cúi người hôn lên.Chất lỏng hơi dính cùng nước bọt của hai người hòa quyện vào nhau, như một liều xuân dược thôi thúc dục tình.Chung Trạch kéo tay Khương Nguyễn di chuyển đến giữa háng, vật thịt đang phồng to từng chút một thúc vào lòng bàn tay nàng.“Để nó ra ngoài không?”

Người nam sinh nhẹ nhàng dụ dỗ, lòng bàn tay Khương Nguyễn nóng bỏng, nàng gần như không thể nhận ra mà gật đầu.---
 
[Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland
015. Bị làm trong phòng học (H)


Khương Nguyễn cẩn thận cởi cúc áo của Chung Trạch, kéo khóa quần xuống.Trong toàn bộ quá trình, nàng cố gắng hết sức để không chạm vào dương vật đang căng phồng của người đàn ông, nhưng Chung Trạch như cố ý, luôn cựa quậy, khiến khối vật cứng nhắc kia thường xuyên chạm vào tay nàng, nghịch ngợm trêu chọc.Khương Nguyễn bực bội, một tay kéo tuột quần hắn xuống.

Cái tên vô lại cứng đờ đó thoát khỏi trói buộc, “Bang” một tiếng bật ra.Khương Nguyễn giật mình, muốn quay mặt đi không nhìn, nhưng lại không nhịn được mà muốn nhìn.Dương vật của thiếu niên sạch sẽ và đầy sức sống, thân dương vật có màu hồng nhạt, xung quanh nổi rõ những mạch máu.

Quy đầu cực lớn, dưới ánh mắt chằm chằm của nàng, kiêu ngạo run rẩy.Chung Trạch đặt tay nàng lên dương vật, dẫn nàng vuốt ve hai nhịp.

Dương vật thô tráng trong tay nàng càng thêm cứng rắn, mạch máu đập thình thịch.

Khương Nguyễn vô thức siết chặt hơn một chút, nghe thấy Chung Trạch phát ra một tiếng rên rỉ.“Làm anh đau sao?”

Khương Nguyễn không dám động đậy nữa.“Không, không,” Chung Trạch kéo cổ tay nàng để nàng tiếp tục, “Là tay em thoải mái quá.”

Khương Nguyễn thẹn thùng đấm hắn một cái, nhưng tay vẫn tiếp tục vuốt ve lên xuống, quy đầu cực lớn ra vào trong kẽ hổ khẩu của nàng.Nàng cũng không biết kỹ thuật đặc biệt gì, nhưng đối với Chung Trạch mà nói, dương vật của mình được bàn tay nhỏ mềm mại của nàng nắm lấy, đã đủ kích thích rồi!Theo sự vuốt ve của Khương Nguyễn, hơi thở Chung Trạch dần nặng nề hơn.

Hạ thân căng tức đến muốn chết, đột nhiên như không chịu nổi nữa, hắn ôm lấy Khương Nguyễn, để nàng đối mặt ngồi trên đùi mình.“Anh muốn thao em.”

Ánh mắt Chung Trạch sáng quắc, gần như có thể xuyên thấu nàng.Khương Nguyễn không nói gì, chỉ vòng tay ôm cổ hắn, xem như chấp thuận.Chung Trạch vươn tay sờ vào lỗ hoa của nàng, không ngờ lại ướt hơn lúc nãy.

Hắn khẽ cười, liền lấy chất lỏng trên tay bôi lên dương vật, coi như chất bôi trơn.Quy đầu trượt vài cái trên môi âm hộ, liền thuận lợi kẹt vào cửa huyệt.Khương Nguyễn không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy cái thứ to lớn kia từ từ cắm vào cơ thể mình, bên trong vừa căng đau lại mang theo chút thỏa mãn khi bị chiếm hữu.Dương vật cắm vào hơn nửa, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.Bình ổn vài giây sau, Chung Trạch bắt đầu đâm chậm rãi.

Vì có đủ chất bôi trơn, cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều, nhưng dù sao cũng là dị vật xâm lấn, lỗ hoa bản năng siết chặt, muốn đẩy nó ra, nhưng lại hút chặt hơn.Chung Trạch bị nàng hút đến sướng cực độ, hắn đỡ eo nàng tăng nhanh tốc độ, hơn nữa mỗi cú thúc, đều đi vào tận gốc.“Ưm...

Sâu quá...”

Khương Nguyễn rên rỉ yếu ớt thành tiếng.

Ở tư thế này, mỗi lần cắm vào đều tiến rất sâu, cảm giác tê dại lan tỏa từ sâu trong âm đạo.

Nàng cắn vào vai Chung Trạch, muốn dùng cách này để giảm bớt khoái cảm hành hạ người.Cơn đau từ vai không những không ngăn được Chung Trạch thọc ra rút vào, ngược lại còn mang đến cho hắn một loại kích thích thỏa mãn.

Hắn đặt Khương Nguyễn nằm ngửa trên bàn, ôm lấy hai chân thon dài trắng nõn của nàng dựng thẳng trước người, bụng dưới nhanh chóng kích thích, mạnh mẽ thọc ra rút vào trong lỗ hoa ướt át của nàng.Khương Nguyễn khó nhịn vặn vẹo thân mình, bị hắn làm cho nước mắt giàn giụa.

Nàng có thể cảm nhận được quy đầu cực lớn của nam sinh cọ xát vào vách trong lỗ hoa, giống như dính lửa lân tinh, thiêu đốt lỗ hoa nàng, liên quan đến toàn bộ thân thể nàng!Chung Trạch vừa làm nàng, vừa nghiêng đầu hôn lên bắp chân nàng những nụ hôn vụn vặt.

Da thịt trên người nàng mềm như đậu phụ, chỉ cần dùng chút lực là có thể để lại một vết.

Những dấu vết yếu ớt này càng thôi thúc ác niệm trong lòng người đàn ông.Chung Trạch cúi thấp người, đi hôn bầu ngực đang đung đưa của Khương Nguyễn, nhưng vì vai đang đỡ chân nàng, khi hắn ghì xuống như vậy, gần như khiến nàng gập đôi lại.

Bụng dưới nàng nhô cao, lỗ hoa ướt sũng hoàn toàn lộ ra, thậm chí có thể nhìn thấy thịt non màu nhạt bị kéo ra khi dương vật của người đàn ông rút ra.“...Ưm a...

Không chịu nổi!”

Ngón tay Khương Nguyễn cắm vào giữa mái tóc ngắn cứng cáp của nam sinh trước ngực.

Bầu vú nàng bị hắn mút đến run rẩy “tư tư”.

Eo hông hung hăng nhấp nhô, gần như từng nhịp một đâm thẳng vào lỗ hoa nàng.

Dâm dịch tuôn trào bị thúc mạnh bắn tung tóe khắp nơi, phát ra tiếng “bạch bạch bạch” đều đặn.Chung Trạch cúi đầu nhìn Khương Nguyễn với ánh mắt mê ly mê người vì bị làm, dương vật cứng như sắt, hắn tăng lớn lực độ, điên cuồng thao làm, như thể hận không thể làm nàng chết ngay tại chỗ này.Khương Nguyễn đã hoàn toàn không nói nên lời, những tiếng rên rỉ đứt quãng cũng bị những cú thúc điên cuồng của Chung Trạch làm vỡ vụn.Buổi chiều mùa hè, mồ hôi trên người hai người như thể không bao giờ khô được, ẩm ướt lại dính nhớp, tràn ngập mùi hương tình dục.“Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn...”

Không biết đã làm bao lâu, Chung Trạch đột nhiên hôn lên đôi môi khẽ hé của Khương Nguyễn, lẩm bẩm gọi tên nàng.Khương Nguyễn nhiệt tình đáp lại, cả hai cái miệng nhỏ trên dưới cùng lúc vội vàng liếm mút hắn.Hai người ôm chặt lấy nhau, cảm nhận đối phương đang động tình kịch liệt.

Chung Trạch tăng nhanh tần suất, cảm giác được cơ thể Khương Nguyễn đột nhiên cứng lại, hắn thúc mạnh mấy chục nhịp, ưỡn eo một cái, hai người đồng thời đạt đến cao trào...---
 
[Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland
016. Mang cô của tôi đi


Ngày hôm sau tỉnh dậy từ trong mơ, Khương Nguyễn ngồi trên giường thẫn thờ một lúc.Ngoại trừ cái màn làm tình hoang đường ấy, tình tiết trong mơ thực sự đã xảy ra khi nàng còn học cấp ba.Khi đó, nàng vì môn toán thi không tốt mà lén lút khóc thút thít.

Chung Trạch phát hiện ra liền chủ động giúp nàng học thêm.Ngoài việc học thêm, Chung Trạch ngày thường cũng rất quan tâm đến nàng.

Hai người dù chưa thổ lộ, nhưng những tình ý thẹn thùng lại vấn vương trong mắt họ không thể giả dối.

Đến nỗi Khương Nguyễn vẫn luôn cho rằng, sau khi tốt nghiệp cả hai sẽ ở bên nhau.Không ngờ sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cô bạn thân Tạ Vân Thiên đột nhiên nói với nàng rằng Chung Trạch đã đồng ý lời tỏ tình của cô ấy.Khương Nguyễn đau lòng liền nộp đơn vào trường đại học Thụy Thành, và cũng chấp nhận lời tỏ tình của một nam sinh khác tên là Tôn Ngật vào lúc đó.Tình yêu mơ hồ thời niên thiếu ngây thơ và tươi đẹp, nhưng cũng yếu ớt và dễ đổi thay.Kể từ đó, Khương Nguyễn và Chung Trạch hoàn toàn trở lại mối quan hệ bạn học cũ bình thường.

Cuộc tình đơn phương vô vọng đó cũng dần tan biến theo thời gian, chỉ còn lại một vài hình ảnh mờ nhạt, lắng đọng lại và được xếp vào ký ức đẹp đẽ về tuổi thanh xuân.Khương Nguyễn hiện tại không còn suy nghĩ gì về Chung Trạch, nhưng việc mơ thấy hai người thời niên thiếu vẫn khiến nàng rất vui và hoài niệm.Nàng lần đầu tiên cảm thấy, việc nằm những giấc mơ này dường như không phải là chuyện xấu.

Được bù đắp những tiếc nuối thời niên thiếu trong mơ, cũng coi như là một loại ký ức quý giá.Nghĩ thông suốt những điều này, nàng đầy tinh thần đi làm, không ngờ vừa đi đã gặp chuyện phiền phức.Lớp Khương Nguyễn chủ nhiệm có một học sinh đã trốn học ba ngày.Học sinh này có chút đặc biệt, vì thành tích học tập tốt, cậu bé đã nhảy lớp ở tiểu học và trung học cơ sở.

Hiện tại học lớp 11, nhưng thực tế mới mười bốn tuổi.Cậu ta có thành tích xuất sắc, nhưng tính cách lập dị, không thích giao lưu với bạn bè, và trốn học càng là chuyện thường ngày.Nhà trường trước đây đã từng phản ánh với phụ huynh, nhưng thái độ của phụ huynh là chỉ cần học tập tốt thì những chuyện khác không sao cả, nên nhà trường cũng làm ngơ.Chỉ là lần này thời gian trốn học hơi dài, Khương Nguyễn có chút lo lắng.

Thầy chủ nhiệm cũng bảo nàng tự mình đi tìm, dù sao cũng khuyên cậu bé về học vài ngày.Thế là sau khi tan tầm, Khương Nguyễn liền theo những địa điểm mà nàng nghe nói cậu bé thường đến để tìm.Cuối cùng, nàng tìm thấy cậu bé ở một quán net trong nội thành.Quán net này có môi trường rất tốt, chia thành nhiều khu vực.

Chỗ cậu học sinh kia ngồi, chỉ có hai máy tính đối diện nhau, bên cạnh còn có cây xanh và suối nước trang trí.Khương Nguyễn đi qua sau lưng cậu bé.

Trên màn hình máy tính rộng lớn là hình ảnh trò chơi mà Khương Nguyễn không hiểu."

Em Từ Trình?"

Khương Nguyễn đứng bên cạnh cậu bé, vỗ nhẹ vào vai cậu.Từ Trình không thèm nhìn lấy một cái, buông ra một câu: "Coca thêm đá."

Khương Nguyễn nhìn lon nước rỗng bên cạnh cậu bé.

Tên nhóc này, là đang coi nàng là nhân viên phục vụ sao?Nàng quay người đi đến quầy tiếp tân lấy một hộp sữa tươi, vẫy vẫy trước mắt Từ Trình, rồi đặt lên ngay trước màn hình máy tính.Lần này Từ Trình cuối cùng cũng nhìn thấy nàng, kinh ngạc một giây, rồi lại dời tầm mắt về màn hình.

Tuy nhiên lần này cậu bé gạt một bên tai nghe xuống, để giao tiếp với nàng."

Từ Trình, em đã ba ngày không đến trường."

"Vậy cô nên gọi cho phụ huynh của em chứ."

Từ Trình đang chém giết với nhân vật trong máy tính, chuột di chuyển nhanh như chớp.Khương Nguyễn lập tức không nói nên lời.

Nàng không thể nói với một đứa trẻ rằng phụ huynh của cậu bé căn bản không có thời gian quản lý cậu.Từ Trình lại dường như đã nhìn thấu từ sớm, cậu ta cười lạnh một tiếng: "Nếu ba mẹ tôi đều không quản sống chết của tôi, thì tôi có đi học hay không thì có liên quan gì?"

Khương Nguyễn nhìn thấy ánh mắt thất vọng ẩn giấu trong vẻ thờ ơ của cậu bé, có chút đau lòng: "Từ Trình, không phải như thế..."

"Thôi được rồi cô giáo Khương!"

Từ Trình mất kiên nhẫn cắt ngang lời nàng, "Ba mẹ tôi tôi hiểu rõ, cô đi đi, tôi không chết được đâu!"

Từ Trình nói xong, liền đeo tai nghe vào, hoàn toàn từ chối giao tiếp.Khương Nguyễn thở dài, không có cách nào bỏ mặc cậu bé.

Nàng nhìn ngang dọc xung quanh không có chỗ ngồi trống, liền ngồi xổm bên cạnh cây xanh.

Nàng đi làm mang giày cao gót, chạy nhiều nơi như vậy, chân đau nhức lợi hại, cũng chẳng màng gì đến hình tượng giáo viên.Nàng vừa xoa bắp chân đang tê dại, vừa nghĩ lát nữa làm thế nào để kéo Từ Trình đi.

Đột nhiên trước mắt tối sầm, ngẩng đầu lên liền thấy người ban đầu ngồi đối diện Từ Trình đứng dậy đi vòng đến bên cạnh Từ Trình, một tay giật lấy tai nghe của cậu bé."

Thằng nhóc, mày thành niên chưa mà đã ngồi quán net vậy?"

Người đàn ông trông cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, rất đẹp trai, đôi mắt một mí hẹp dài, vẻ mặt có vẻ khó chịu.Từ Trình đang chơi đến chỗ quan trọng, bị người ta ngắt ngang, tức giận nhảy dựng lên: "Liên quan gì đến anh!

Anh bị bệnh à?"

"Chướng mắt."

Người kia liếc nhìn về phía Khương Nguyễn một cái.

Khương Nguyễn khó hiểu, hắn đang nói nàng sao?"

Mày chơi cái này à?"

Người đàn ông nhìn thấy giao diện trò chơi của Từ Trình, nhướng mày nói: "Làm một ván, thua thì ngoan ngoãn về trường học đi học, dám không?"

Từ Trình dù sao cũng còn nhỏ tuổi, không chịu nổi sự khiêu khích, hơn nữa đẳng cấp của cậu bé cũng không thấp, nên liền đồng ý ngay lập tức."

Được!

Vậy nếu anh thua..."

Từ Trình suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên chỉ vào Khương Nguyễn bên cạnh, "Nếu anh thua, thì anh phải mang cô giáo của tôi đi!"

Khương Nguyễn đột nhiên bị ghét bỏ: "..."

---
 
[Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland
017. Liên hoan


Cuối cùng, Khương Nguyễn đã không bị "mang đi", mà ngược lại Từ Trình lại thua, hứa sẽ ngoan ngoãn trở lại trường học.Khương Nguyễn định nói lời cảm ơn với người kia, nhưng chỉ một thoáng lơ đễnh đã không tìm thấy hắn nữa.Chiều thứ Sáu, Nhan Thanh gọi điện thoại nói buổi tối có một buổi tụ tập, vài người bạn học cũ ở Thụy Thành nghe nói Chung Trạch đến nên muốn cùng nhau gặp mặt.Khương Nguyễn và Nhan Thanh đến nhà hàng đã hẹn, mọi người đã đến đông đủ.Ngoài Chung Trạch, còn có hai bạn nam khác, và Tôn Ngật cùng bạn gái của anh ta.Đúng vậy, Tôn Ngật chính là bạn trai mà Khương Nguyễn đã hẹn hò khi tốt nghiệp cấp ba.Hai người lúc đó có thể ở bên nhau, phần lớn là do sự thương cảm của Khương Nguyễn và sự cảm động.

Vào đại học, họ cũng cố gắng hẹn hò nghiêm túc vài tháng, nhưng cả hai phát hiện ra rằng họ thực sự không hợp nhau, nên đã chia tay trong hòa bình.

Sau này Tôn Ngật lại có bạn gái mới là Lam Đình Đình, thậm chí còn nhờ Khương Nguyễn giới thiệu.

Sau đó, mối quan hệ của ba người đều khá tốt.Thấy Khương Nguyễn và Nhan Thanh đến, Lam Đình Đình vẫy tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình, bảo hai người qua đó ngồi.Trong bữa tiệc, mọi người vừa nói vừa cười, trò chuyện về chuyện cũ, về tình hình hiện tại, rồi đến vấn đề tình cảm, không tránh khỏi có người truy hỏi Chung Trạch và Tạ Vân Thiên khi nào thì kết hôn.Điều khiến người ta ngạc nhiên là Chung Trạch lại lộ ra vẻ mặt cười khổ, nói rằng giữa họ đã xảy ra một số vấn đề, sau đó giơ tay rót ly rượu trong tầm tay vào miệng.Không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, mọi người nhìn nhau, không ai dám hỏi thêm, liền đánh trống lảng sang vấn đề khác.Sau khi ăn xong, theo lệ thường, mọi người muốn đi KTV.Ra khỏi nhà hàng chờ taxi bên đường, Tôn Ngật và Lam Đình Đình ghé vào một bên thì thầm, Khương Nguyễn cười nhìn Nhan Thanh và hai bạn nam khác đang đùa giỡn, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh ấm áp.Quay đầu lại, nàng nhìn thấy khuôn mặt Chung Trạch ở gần ngay trước mắt.Khoảng cách giữa họ thật sự có chút gần, xung quanh Khương Nguyễn toàn là mùi rượu thoang thoảng trên người hắn.“Nguyễn Nguyễn.”

Chung Trạch bỗng nhiên mở miệng, giọng nói rất nhẹ, như là gọi nàng, càng như là đang lẩm bẩm tự nói.“Ừm?”

Khương Nguyễn hỏi dò.Chung Trạch đang định mở miệng nói gì đó, thì Lam Đình Đình đột nhiên chen vào giữa hai người.“Nguyễn Nguyễn, lần trước nói sẽ giới thiệu bạn trai cho cậu, lát nữa anh ấy cũng đến đó!”

“À?”

Khương Nguyễn vẻ mặt mờ mịt, nàng không nhớ mình có nhờ Lam Đình Đình giới thiệu bạn trai nào cả.

Đang định mở miệng phản bác, thì thấy cô ấy ôm cánh tay mình nháy mắt với nàng.Khương Nguyễn phối hợp gật đầu, biểu cảm trên mặt Chung Trạch nhạt đi một chút, rồi đi sang chỗ những người khác.“Chuyện gì vậy?”

Khương Nguyễn lúc này mới nhỏ giọng hỏi.“Cậu không nhận ra sao?

Chung Trạch hắn rõ ràng là muốn tán tỉnh cậu!

Hắn còn đang dây dưa với bạn gái mà đã nghĩ đến việc ve vãn cậu, tên đàn ông tồi!”

Lam Đình Đình tức giận nói, “Cho nên mình với Tôn Ngật bàn bạc rồi, kêu sư đệ của anh ấy đến giúp cậu chặn lại một chút.”

Thì ra hai người họ vừa nãy đã ở đó thì thầm chuyện này.Khương Nguyễn bật cười: “Mình đâu phải trẻ con, tự mình chú ý là được rồi, không cần làm phiền người khác đâu.”

“Ôi chà, dù sao cũng đã gọi đến rồi, cậu thuận tiện gặp mặt cũng đâu phải chuyện xấu gì.

Mình nói cho cậu biết, sư đệ này của anh ấy đẹp trai đặc biệt luôn, hơn nữa còn rất tài năng nữa.

Đội của họ làm game, bây giờ đang rất nổi tiếng đấy!”

Nghe đến đó, Khương Nguyễn xem như đã hiểu, Lam Đình Đình đây là thật lòng muốn giới thiệu cho nàng.Nàng không bài xích việc làm quen bạn mới, liền gật đầu đồng ý.Chỉ là nàng không ngờ, sư đệ của Tôn Ngật, lại chính là người đàn ông hôm đó ở quán net, cái người đã chê nàng “chướng mắt”!---
 
[Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland
018. Bạn gái


Tôn Ngật đã giới thiệu sơ qua, hóa ra người kia tên là Đường Phạn, kém Khương Nguyễn một tuổi.Tôn Ngật không nói thẳng là giới thiệu bạn trai cho Khương Nguyễn, nhưng lại chủ động đẩy người kia về phía Khương Nguyễn, mọi người cũng ngầm hiểu mà không nói ra.Điều khiến Khương Nguyễn ngạc nhiên là Đường Phạn nhìn thấy nàng cũng không quá bất ngờ, mà thuận lẽ tự nhiên ngồi xuống cạnh nàng, như thể đã quen biết từ lâu vậy.Nhan Thanh cùng hai bạn nam kia bắt đầu cuộc chiến giành mic, gào thét những bài tình ca.Đường Phạn im lặng ngồi đó.

Hôm nay hắn lại mặc một chiếc áo hoodie đen, nếu không phải da mặt trắng, gần như muốn hòa mình vào bóng tối.

Khương Nguyễn cảm thấy không khí có chút gượng gạo, trong lòng nhớ đến lần trước Đường Phạn đã giúp nàng, nên bưng ly rượu chủ động bắt chuyện với hắn."

Hôm đó cảm ơn cậu ."

Đường Phạn quay đầu nhìn sang.

Hôm đó Khương Nguyễn chưa nhìn kỹ, giờ ở khoảng cách gần như thế này, Khương Nguyễn mới phát hiện, người này thật sự rất đẹp trai.

Mũi cao, môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm lại hẹp dài, cho người ta cảm giác lãnh đạm xa cách."

Đẹp không?"

"Đẹp."

Khương Nguyễn trả lời.

Nói xong, nhìn thấy Đường Phạn nhếch khóe miệng, đột nhiên nàng phản ứng lại, thẹn thùng quay đầu đi.Bị bắt quả tang đang mê trai, Khương Nguyễn cảm thấy muốn chết vì xấu hổ, không dám liếc mắt sang bên cạnh dù chỉ nửa phần.Không ngờ ly trên tay bỗng nhiên bị người khác rút đi.

Khương Nguyễn nhìn theo, chỉ thấy Đường Phạn ngửa cổ uống cạn ly rượu, rồi cười nói với nàng câu "Không có gì".Mặt Khương Nguyễn lập tức đỏ bừng!Cái tên này, khi cười lại có cả má lúm đồng tiền nhỏ, đúng là trái ngược đến mức phạm quy!Sau đó chơi trò chơi uống rượu, mọi người cố ý vô tình luôn đẩy Khương Nguyễn và Đường Phạn lại gần nhau.

Khương Nguyễn đầu óc không tỉnh táo, thua rất nhiều ván.

Đường Phạn uống thay nàng không ít, khiến mọi người lại được dịp ồn ào.Chung Trạch ngồi đối diện không nói gì, thỉnh thoảng cũng cười theo, nhưng rõ ràng là rất miễn cưỡng.

Nhưng vì màn kịch lúc ăn cơm, mọi người đều cho rằng hắn vốn dĩ tâm trạng đã không tốt.Trong lúc chơi đùa, Khương Nguyễn lại thua rồi.

Nàng thực sự ngại làm phiền người khác, liền nhanh chóng bưng ly rượu định rót vào miệng, không ngờ có người hành động nhanh hơn nàng.

Môi nàng còn chưa chạm vào ly, đã chạm vào một mu bàn tay ấm áp trước.Mọi người "oa oa" ồn ào.

Khương Nguyễn mới phát hiện Đường Phạn không muốn nàng uống, đã đặt tay che miệng ly.

Nàng không chú ý, lại vô tình hôn lên mu bàn tay hắn.Lập tức, Khương Nguyễn chỉ cảm thấy môi nóng bừng.

Đường Phạn thì chưa nói gì, chỉ khẽ cười, rồi uống cạn ly rượu thay nàng.Mặt Khương Nguyễn nóng không chịu được, viện cớ đi ra ngoài vệ sinh.Khi ra ngoài, nàng phát hiện Chung Trạch đang đứng ở hành lang bên ngoài WC."

Chung Trạch?

Sao lại đứng đây?

Không vào trong à?"

Chung Trạch rõ ràng đã uống hơi nhiều, đáy mắt đều có chút đỏ.

Hắn nhìn chằm chằm Khương Nguyễn, trong mắt dường như cuộn trào rất nhiều cảm xúc phức tạp."

Nguyễn Nguyễn, anh có vài lời muốn nói với em."

Khương Nguyễn mơ hồ đoán được hắn muốn nói gì, nhưng nàng cũng không muốn nghe.

Kỳ thật sau này, nàng cũng biết sự thật về việc Chung Trạch và Tạ Vân Thiên ở bên nhau khi đó, đơn giản là thủ đoạn châm ngòi vụng về và sự hiến thân của cô gái kia.Nàng không trách Chung Trạch, nhưng nỗi đau lòng lúc đó là thật.

Cho nên nàng chỉ muốn giữ mãi hình ảnh chàng trai đã khiến mình rung động thời cấp ba trong ký ức, chứ không có ý định nối lại duyên xưa với Chung Trạch hiện tại.Khương Nguyễn nhìn người đàn ông trước mặt đầy thâm tình, đang suy nghĩ làm sao để thoát thân, thì thấy phía sau hắn, Đường Phạn đã đi tới."

Lâu như vậy không quay lại, cứ tưởng chị bị tên ma men nào đó bám lấy rồi."

Đường Phạn lướt qua bên cạnh Chung Trạch, tự nhiên ôm lấy vai Khương Nguyễn, ánh mắt quét về phía người đàn ông đối diện."

Các cậu mới gặp nhau lần đầu, thân mật như vậy dường như có chút không lịch sự thì phải?"

Ánh mắt Chung Trạch gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay của Đường Phạn đang đặt trên vai nàng, ngữ khí không tốt."

Tôi ôm bạn gái của tôi, có gì mà không lịch sự?"

Đường Phạn cười lạnh: "Hơn nữa, sao anh biết chúng tôi là lần đầu gặp mặt?"

Đường Phạn quay đầu nhìn Khương Nguyễn, người vẫn còn đang chìm đắm trong sự bất ngờ do ba chữ "bạn gái" mang lại, rồi nói: "Chúng tôi đã gặp nhau một lần trước đây, khi đó tôi đã nhất kiến chung tình với Nguyễn Nguyễn.

Không ngờ cô ấy lại là bạn của sư huynh tôi, đây có lẽ chính là cái gọi là duyên phận, khiến chúng tôi không ở bên nhau cũng không được."

Khi hắn nói chuyện, ánh mắt quá đỗi dịu dàng.

Nếu không phải còn nhớ câu "chướng mắt" mà hắn nói lần trước, Khương Nguyễn suýt chút nữa đã tin rồi!Chung Trạch nghe không lọt tai, tức giận quay người bỏ đi.Khương Nguyễn cảm ơn Đường Phạn đã giúp nàng giải vây.

Đường Phạn không nói gì, chỉ nhìn nàng một lúc, sau đó hai người cùng nhau trở về phòng hát.Nhưng, giấc mơ của Khương Nguyễn lại dừng lại ở hành lang này...
 
[Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland
019. Bị hắn ôm mông liếm (H)


Trong mơ, hành lang đó.Chung Trạch đã đi rồi, Khương Nguyễn quay đầu lại nói với Đường Phạn: “Cảm ơn em, lại giúp chị một lần nữa.”

Đường Phạn cúi đầu, ôm tay nàng không buông xuống, ngược lại nhân tiện kéo nàng vào lòng, đè nàng vào bức tường bên cạnh.Khương Nguyễn giật mình, mở to mắt nhìn hắn.Đường Phạn mặt không biểu cảm: “Cảm ơn thế nào?”

“Em, em muốn chị cảm ơn thế nào?”

Đường Phạn nhếch môi cười một chút, hai tay từ vai nàng trượt xuống, theo đường cong uyển chuyển, dừng lại ở vòng ba nhô cao của nàng, sau đó, hung hăng bóp một cái!“A!”

Bất ngờ bị người khác bóp mông, Khương Nguyễn sợ đến mức kêu lên một tiếng, “Em làm gì vậy?”

" Tôi thích mông chị, cứ dùng cái này để cảm ơn là được.”

Đường Phạn vừa nói, vừa thong thả xoa bóp thịt mông nàng, đầy vẻ sắc tình.Khương Nguyễn sững sờ vài giây, nàng có chút không dám tin, người này vừa mới nói cái gì?Thích mông nàng ư?Nhìn ánh mắt kinh ngạc đến khó tin của nàng, Đường Phạn cúi đầu hôn lên miệng nàng, trán chạm trán, gần như môi chạm môi mà nói: “Lần trước chị mặc chiếc váy bó sát như vậy ngồi xổm trước mặt tôi, làm tôi không thể chơi game được.

Tôi đã nghĩ, lần sau nếu còn gặp lại chị, nhất định phải ôm mông chị mà làm một trận thật mạnh!”

Rõ ràng nói những lời trần trụi và sắc tình như vậy, nhưng giọng hắn lại rất bình thản, như thể đang nói muốn đi ăn món gì đó hay đại loại thế.Khương Nguyễn cảm thấy không thể tin nổi: “Em, tại sao lại... như vậy?”

“Không cho sao?”

Đường Phạn nghiêng đầu nhìn nàng.Khương Nguyễn nhìn vào đôi mắt hắn, sâu thẳm như có thể chứa cả một hồ nước, giờ phút này phản chiếu khuôn mặt nàng trong đó.Trong khoảnh khắc, nàng đột nhiên như quả bóng cao su bị chọc thủng, mất hết khí thế, ma xui quỷ khiến mà gật đầu.“Làm đi.”

Nàng nói.Khi úp mặt nằm sấp trên mặt bàn lạnh lẽo, Khương Nguyễn thật sự tin rằng Đường Phạn thật sự rất thích... mông nàng.Vừa nãy, ngay khi nàng đồng ý, hắn đã lập tức nâng mông nàng lên ôm lấy, một bên hôn miệng nàng, một bên ôm nàng tùy tiện đá tung một cánh cửa phòng trống.Phòng không bật đèn, chỉ có thể từ mấy ô kính hình thoi trên cửa xuyên vào vài tia sáng ngũ sắc.Đường Phạn ngồi trên ghế sofa, lưỡi hắn khuấy đảo khắp trong miệng Khương Nguyễn, hôn nàng đến thở dốc xong, liền bảo nàng quay người úp mặt lên bàn.Khương Nguyễn hôm nay cũng mặc váy, nhưng là một chiếc váy dài xòe rộng, bị Đường Phạn một tay vén lên đến hông, để lộ vòng ba chỉ mặc quần lót ren.Hơi thở của Đường Phạn rõ ràng trở nên nặng nề hơn, những ngón tay hơi thô ráp vuốt ve lên cánh mông trắng nõn như đậu phụ của nàng.Khương Nguyễn chưa từng bị người khác nhìn mông gần gũi như vậy, có chút không tự nhiên mà vặn vẹo.

Nhưng động tác này, trong mắt người đàn ông, rõ ràng là một sự quyến rũ đầy ẩn ý.“Đồ dâm đãng!”

Đường Phạn đột nhiên vỗ một cái vào mông phải nàng, trên lớp thịt non mềm lập tức nổi lên năm dấu ngón tay.Khương Nguyễn tủi thân mà rụt lại một chút.

Mông có chút đau, lại có chút tê dại, hơn nữa cảm giác tê dại này cứ kéo dài về phía trước, làm cho lỗ hoa nàng vô thức chảy nước.“A...”

Nơi vừa bị đánh đột nhiên lạnh buốt, Khương Nguyễn quay đầu lại, liền nhìn thấy Đường Phạn ôm mông nàng, đang cúi đầu, tinh tế hôn lên chỗ vừa bị hằn dấu tay.“Đừng...”

Khương Nguyễn ngượng ngùng cực kỳ, muốn trốn về phía trước, nhưng bị hắn kéo lại không cho.Trên bức tường phòng, có dùng kính màu đồng làm vật trang trí.

Cho nên Khương Nguyễn nghiêng đầu sang một bên, có thể xuyên qua gương, nhìn thấy hình ảnh Đường Phạn ôm mông nàng thân mật.Hình ảnh sắc tình lại đáng xấu hổ như vậy, làm Khương Nguyễn mặt nóng bừng, nhưng vẫn không nhịn được lén nhìn.Chỉ thấy Đường Phạn cởi quần lót của nàng, hai tay không ngừng vuốt ve xoa nắn trên mông nàng, môi dán trên thịt mông trắng nõn, từng chút một mút hôn, giữa chừng còn thường xuyên dùng lưỡi liếm vài cái.“Khương Khương, chị đáng yêu quá.”

Đường Phạn hôn hôn, đột nhiên dừng lại nói.Khương Nguyễn trong giây lát có chút dở khóc dở cười, không biết hắn là đang khen nàng, hay khen mông nàng.Đường Phạn nói xong, liền lại cúi đầu, chỉ là lần này, mục tiêu hắn hạ xuống.Nhìn từ phía sau, vùng kín đầy đặn của Khương Nguyễn nhô lên như bánh bao, khe hở ở giữa đã sớm tràn đầy dâm thủy.Đường Phạn vươn lưỡi, móc lấy một giọt nước sắp nhỏ xuống vào miệng.“Ưm ngô...”

Khương Nguyễn che miệng lại, lỗ hoa bị kích thích mà căng thẳng, lại tiết ra một dòng nước nữa.Đường Phạn banh hai cánh mông nàng ra, ghé sát lên từng chút một liếm cái khe hẹp đó của nàng.Khương Nguyễn cắn ngón tay, mặt dán vào mặt bàn lạnh lẽo, nhưng một chút cũng không thể làm giảm đi sự nóng bỏng trên người nàng.

Nàng vừa khó nhịn mà hừ hừ, vừa ưỡn cao mông để hắn liếm.Đường Phạn gần như vùi mặt vào chỗ kín của nàng, vươn đầu lưỡi dài dò tìm hạt hoa ẩn mình phía trước, chiếc lưỡi mềm dẻo ướt át từng nhịp thúc đẩy hạt le mẫn cảm.

Cơ thể Khương Nguyễn bị kích thích đến run lên bần bật.Đường Phạn để một tay tiếp tục vuốt ve đùa giỡn, lưỡi trượt xuống dưới, theo khe hẹp liếm đến cửa huyệt ướt đẫm, môi hắn bao trọn môi âm hộ, đột nhiên hút mạnh một cái!“A!”

Khương Nguyễn lập tức như bị điện giật, hét to thành tiếng, bụng dưới co giật, trào ra một lượng lớn dâm dịch, tất cả đều chảy vào miệng Đường Phạn.Khương Nguyễn cả người mềm nhũn không còn sức lực, được Đường Phạn ôm ngồi vào đùi hắn, lưng dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, hổn hển thở dốc.Đường Phạn cúi đầu nhìn vẻ mặt mê mang thở dốc của nàng, khó hiểu hỏi: “Sao còn chưa vào mà đã ra rồi?”

Khương Nguyễn muốn chết vì xấu hổ, nàng cũng không biết mình sao lại cao trào nhanh đến vậy.Sợ hắn cảm thấy mình quá vô dụng, nàng quay đầu muốn nhìn biểu cảm của hắn, ánh mắt lại quét đến vệt nước lấp lánh bên khóe miệng hắn, trong lòng giật thót, không biết từ đâu lấy ra dũng khí, nàng lắc mông cọ vào vật cứng cáp ở đùi hắn.“Em rốt cuộc có muốn làm không?”
 
Back
Top Bottom