- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Hoàn | H Văn - Np ] Wonderland
40: Thỏ con
40: Thỏ con
Khương Nguyễn trước đó chưa từng trải qua chuyện này, đã lấy hết dũng khí cúi đầu nhào tới.
Người đàn ông hiển nhiên cũng không có chuẩn bị, bị nàng đâm cho lùi về phía sau hai bước, cánh tay tự nhiên ôm lấy eo thon, giúp nàng ổn định bước chân.Khương Nguyễn chui đầu vào lòng người đàn ông, gương mặt nhẹ cọ vào vải vest cứng cáp của hắn, đột nhiên ý thức được không thích hợp.Vest?
Đường Phạn bình thường không mặc vest mà?Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt thâm trầm sau cặp kính của Thẩm Uẩn Xuyên.“A!”
Khương Nguyễn giống như một con mèo bị giật mình, lập tức nhảy ra khỏi lòng hắn vài bước.“Anh!
Anh!
Anh!
Sao lại là anh?”
Khương Nguyễn mặt đầy hoảng sợ, vừa rồi lòng tràn đầy e lệ cùng chờ mong, đều bị dọa đến không còn sót lại chút gì.Thẩm Uẩn Xuyên chậm rãi thu hồi cánh tay.
Xúc cảm mềm mại ấm áp cùng hương thơm mê người của người phụ nữ còn mơ hồ vương vấn.
Hắn thu lại vẻ trầm mặc trong mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nguyễn đang kinh ngạc.“Tôi ở đây.”
Câu trả lời bình tĩnh lọt vào tai Khương Nguyễn, nàng theo bản năng phản bác: “Không thể nào, đây là bạn trai của em...”
Nàng nói đến nửa chừng, bỗng nhiên ý thức được điều gì, trợn tròn mắt nhìn Thẩm Uẩn Xuyên.“Anh, anh không phải là Đường Phạn...”
“Cậu út.”
Thẩm Uẩn Xuyên thay nàng bổ sung.Khương Nguyễn: “...”
Khương Nguyễn như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ nửa ngày không hoàn hồn.Thẩm Uẩn Xuyên, hóa ra lại là cậu út của Đường Phạn?Nàng trước đây khi nghe dì Trần kể về Đường Phạn, cũng nghe nói cậu út của Đường Phạn rất trẻ, hai người quan hệ rất tốt, nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ tới, lại là Thẩm Uẩn Xuyên!Chuyện này không khỏi cũng quá... kịch tính đi?Khương Nguyễn không biết lại nghĩ tới cái gì, trên mặt lúc xanh lúc trắng.
Thẩm Uẩn Xuyên cũng không nói nữa, mà chuyên tâm thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.Dáng người Khương Nguyễn vốn dĩ đã đẹp, đẹp đến mức khi Thẩm Uẩn Xuyên nhìn thấy nàng lần đầu tiên, liền muốn đè nàng xuống thân.Giờ phút này nàng mặc chiếc váy ngủ dây áo khó khăn lắm mới che khuất bắp đùi, trước ngực lộ ra mảng lớn nhũ thịt trắng nõn.
Núm vú bị vải lụa che khuất, trong lúc nàng không hề hay biết đã cương lên, nhô ra hai điểm nhọn hoắt, ẩn hiện quyến rũ...Thẩm Uẩn Xuyên trước đây không hiểu lắm loại vớ lưới ren trắng này, cảm thấy quá thiếu nữ, nhưng hiện tại nhìn đôi chân thẳng tắp và mảnh khảnh của nàng bị loại vớ dài đến đùi này bao bọc, bỗng nhiên cảm nhận được vẻ đẹp của thiết kế này, đặc biệt là khi kết hợp với bờm tai thỏ trên đầu và vẻ mặt hoảng sợ của nàng.Giống một con thỏ con ngây thơ, không hề hay biết đã rơi vào bẫy của dã thú, bất lực đến đáng yêu, đáng yêu đến mức, khiến người ta muốn hung hăng mà ——Nuốt chửng.Hai người trong phòng đều chìm đắm trong cảm xúc riêng của mình, ai cũng không chú ý tới tiếng mở cửa vang lên.“Các người đang làm gì?”
Đường Phạn bước vào phòng khách, liền nhìn thấy hai người họ đang đứng ở cửa phòng ngủ chính.Hắn liếc mắt một cái nữa, lại nhìn thấy vẻ ăn mặc gợi cảm của Khương Nguyễn.“Các người đang làm gì?”
Hắn lại hỏi một lần, chỉ là câu hỏi thứ hai rõ ràng mang theo lửa giận.Cảnh tượng này sao mà giống như đã từng quen biết, Khương Nguyễn lập tức nghĩ tới tình cảnh trong mơ, vừa thẹn vừa ngượng.Cũng may nàng rất nhanh lấy lại tinh thần, chạy về phía Đường Phạn.“Đường Phạn!”
Khương Nguyễn lần này nhào đúng người, ôm Đường Phạn hỏi, “Thẩm hiệu trưởng, là cậu út của anh sao?”
Đường Phạn hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Uẩn Xuyên đang thần sắc tự nhiên ở đằng xa, ôm nàng gật đầu, “Ừm, hắn chính là cậu út của anh.”
Bị chính chủ xác nhận, chút may mắn nào trong lòng Khương Nguyễn cũng bị bóp chết.“Trước kia không nghe anh nói qua, giật mình quá.”
Khương Nguyễn kéo tay áo Đường Phạn nhỏ giọng nói, “Vừa rồi em tưởng anh về rồi, chạy ra mới phát hiện là anh ấy, làm em sợ chết khiếp!”
Khương Nguyễn giấu đi cái "bất ngờ" và cái ôm đó, nhưng Đường Phạn nhìn bộ dạng trang điểm này của nàng, cũng đoán được đại khái, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Uẩn Xuyên một cái.Sớm không đến muộn không đến, cố tình lại đến đúng lúc Khương Khương chủ động chơi tình thú, con thỏ dâm đãng của Khương Khương, lại bị hắn nhìn thấy đầu tiên!Cáo già!
Con hồ ly thối!“Thực xin lỗi bảo bối, anh cũng không biết cậu ấy sẽ đột nhiên trở về.”
Đường Phạn cúi đầu ghé vào tai Khương Nguyễn, lại dùng âm thanh mà cả ba người đều có thể nghe thấy nói, “Bất quá không sao, buổi tối hai chúng ta lại thao con thỏ thật đã...”
Hắn một câu, nói vài trọng âm, thâm ý rõ ràng.Khương Nguyễn nghe xong, mới bỗng nhiên ý thức được mình hiện tại đang mặc trang phục gì, vừa rồi nàng chỉ lo kinh hãi, thế mà lại quên mất bộ trang phục đáng xấu hổ này!Chỉ thấy nàng khẽ kêu một tiếng, nhanh như chớp lủi về phòng ngủ...Trong phòng khách, Thẩm Uẩn Xuyên cởi áo vest, ngồi xuống ghế sofa.
Đường Phạn đi tới, tức giận nói: “Không phải nói mấy ngày nữa mới đến sao?”
“Tôi chờ không được.”
Thẩm Uẩn Xuyên nhàn nhạt nói.“Vậy anh cũng phải nói cho tôi trước chứ, xem cô ấy sợ đến mức nào.”
“Sớm hay muộn gì cũng sẽ dọa đến, không bận tâm sớm mấy ngày này, hơn nữa,” Thẩm Uẩn Xuyên híp mắt lại, như đang hồi tưởng điều gì, “Tôi cảm thấy, thời gian hôm nay rất tốt.”
“Tốt cái đầu anh!
Nếu không phải anh, tôi bây giờ đã thao được 'con thỏ' rồi!”
Đường Phạn thở phì phì nói.“Thao cái gì con thỏ?”
Khương Nguyễn thay một bộ áo dài quần dài kín mít, từ phòng ngủ đi ra, liền nghe được Đường Phạn nói cái gì “thao con thỏ”.“Không phải, tôi hỏi hắn cơm chiều muốn ăn cái gì, hắn cư nhiên nói muốn ăn con thỏ, thật tàn nhẫn!”
Đường Phạn vừa chê bai vừa đi tới nắm tay nàng.“Tôi chính thức giới thiệu một chút, đây là cậu út của tôi Thẩm Uẩn Xuyên, đây là bạn gái của tôi Khương Nguyễn.”
Dưới tình huống này đối mặt với Thẩm Uẩn Xuyên, Khương Nguyễn vẫn có chút không tự nhiên: “Thẩm hiệu trưởng, ngượng ngùng, em không biết ngài là cậu út của Đường Phạn.”
“Không sao, bây giờ biết cũng không muộn.
Vết thương của cô, thế nào rồi?”
Thẩm Uẩn Xuyên trong miệng nói những lời hàn huyên hết sức bình thường, nhưng mỗi câu lọt vào tai Khương Nguyễn, lại luôn có thể nghe ra một vẻ có ý nghĩa sâu xa khác.Khương Nguyễn cố gắng gạt bỏ cảm giác kỳ lạ này, nghĩ rằng mình hẳn là bị cảnh trong mơ ảnh hưởng.“Cảm ơn Thẩm hiệu trưởng quan tâm, vết thương đã khá hơn nhiều, tuần sau hẳn là có thể đi làm.”
Ánh mắt Thẩm Uẩn Xuyên lướt qua cổ tay trắng nõn của nàng, gật đầu.Đường Phạn bị bỏ rơi một bên cắt ngang cuộc đối thoại khách sáo của họ: “Được rồi đừng khách sáo nữa, tôi đói bụng.”
Câu sau của hắn là nói với Khương Nguyễn, ngữ khí rất mềm, đang làm nũng.Khương Nguyễn cười câu tay hắn, “Dì Trần làm cơm rồi, đang hâm trong lò nướng, có cá anh thích ăn.”
“Vậy anh đi rửa tay, chờ anh nhé.”
Đường Phạn cúi đầu hôn một cái lên môi nàng.Đây kỳ thật là sự tương tác cực kỳ tự nhiên giữa họ, nhưng bởi vì giờ phút này bên cạnh có sự hiện diện của Thẩm Uẩn Xuyên, tai Khương Nguyễn đỏ bừng, thẹn thùng nhẹ đấm hắn một cái.Những điều này lọt vào mắt Thẩm Uẩn Xuyên, làm đáy mắt hắn nổi lên ánh sáng sâu thẳm.Lúc ăn cơm, Đường Phạn và Thẩm Uẩn Xuyên ngồi đối diện, Khương Nguyễn ngồi cạnh Đường Phạn.Vì nàng bị thương tay phải, nên mấy ngày nay khi ăn cơm cùng nhau, Đường Phạn đều kiên quyết muốn đút nàng.
Khương Nguyễn hết cách với hắn, cũng đành chiều theo.Nhưng hiện tại, đối diện đang ngồi Thẩm Uẩn Xuyên, về mặt huyết thống vẫn là trưởng bối của Đường Phạn, nàng thật sự ngượng ngùng để hắn đút.“Em tự mình ăn được.”
Nàng dùng sức đưa mắt ra hiệu cho Đường Phạn.“Không được, bác sĩ nói phải dưỡng nhiều.”
Đường Phạn làm như không thấy.“Vậy tay trái em cũng có thể dùng.”
“Không được, anh thích đút em.”
Đường Phạn kiên trì.Khương Nguyễn không có cách nào, dùng chiêu cuối, ghé sát vào hắn thì thầm vài câu rất nhỏ.Quả nhiên, Đường Phạn ngoan ngoãn nhường ra bộ đồ ăn, ở giữa, còn không quên đắc ý liếc Thẩm Uẩn Xuyên một cái.Khương Nguyễn cuối cùng có thể ăn một bữa cơm ngon lành, không chú ý đến những hành động nhỏ giữa hai người.Nhưng mà giây tiếp theo, một câu của Thẩm Uẩn Xuyên, làm nàng lại đứng ngồi không yên.Hắn nói: “Tôi ngày mai dọn lại đây ở.”
--------
Chắc trong ngày mai sẽ hoàn , nếu không thì ngày kia sẽ hoàn nha mọi người