[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Hoàn][Full]Q4 - Ma Vương - Nguyệt Hạ Tang
Chương 177: Thứ bên ngoài cánh cửa
Chương 177: Thứ bên ngoài cánh cửa
Hơi thở của ma vật tóc đen hoàn toàn im lặng.
Còn ma vật nhỏ màu đen thì phát ra chút tiếng động, nhưng khi nó ngủ say, âm thanh học lỏm từ cậu nó cũng dần biến mất, trả lại sự yên tĩnh vốn có của loài ma vật.Trong phòng có ba người, nhưng lại yên ắng đến mức cứ như chỉ có một mình Kế Hoan.May mà bụng của Hắc Đản vẫn phập phồng theo nhịp thở.Kế Hoan ôm lấy chiếc bụng nhỏ của Hắc Đản, mở mắt nhìn trong bóng tối một lúc.
Đến khi không chống lại cơn buồn ngủ được nữa, cậu từ từ nhắm mắt lại.Nhưng ngay sau khi Kế Hoan nhắm mắt, nếu có ai bật đèn lên lúc này, hoặc nếu cậu bất giác vung tay lên trong lúc ngủ, họ sẽ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ lơ lửng giữa không trung:Ma vật tóc đen không nằm ngủ bên kia Kế Hoan mà đang lơ lửng ngay phía trên cậu!Anh dường như đã ở đó một lúc lâu.
Có lẽ ngay khoảnh khắc đèn tắt, anh đã lật mình và dừng lại ở vị trí này.Với anh, tư thế này chẳng có gì khó khăn cả.Nếu tâm trí Kế Hoan không đang rối bời, cậu hẳn sẽ nhận ra căn phòng hôm nay tối đen một cách bất thường, tối đến mức giơ tay ra cũng chẳng thấy gì.Bởi vì, chính ma vật đó là bóng tối.Nếu lúc này Kế Hoan tỉnh táo và có được đôi mắt tinh tường của Hắc Đản, cậu sẽ thấy một cảnh tượng còn rợn người hơn:Từ cơ thể ma vật tóc đen, vô số sợi chỉ mảnh tỏa ra, lan khắp phòng.
Chúng trông như những làn sương mù đen kéo anh lơ lửng trên không, đồng thời cũng khiến căn phòng này trở thành một không gian kín mít, đen kịt.Bất cứ ai hoặc vật gì trong phòng cũng đều bị "màn sương đen" đó kiểm soát, không thể trốn thoát.May mà Kế Hoan có tư thế ngủ rất ngoan.
Cậu chỉ lặng lẽ nằm trên giường, ôm Hắc Đản.
Dù trong lòng có tâm sự, nhưng đồng hồ sinh học của cậu rất chuẩn, vừa nhắm mắt không lâu đã ngủ mất.Còn ma vật tóc đen vẫn tiếp tục lơ lửng trên không, đối diện với cậu, mặt đối mặt.Đôi mắt sâu hun hút, đen như màn đêm nhìn chăm chú vào đôi mắt nhắm nghiền của chàng trai.Lông mi của Kế Hoan không dài nhưng lại đen, khiến đường viền mắt cậu trở nên rõ nét mà chẳng cần dùng đến thứ mỹ phẩm mà nhiều phụ nữ thích—loại kẻ mắt gì đó.Ví dụ như nữ thư ký tóc đỏ của anh gần đây rất thích dùng kẻ mắt màu xanh lá.
Thú thực, lần đầu tiên thấy cô ta kẻ mắt xanh lá xuất hiện, anh lập tức nghĩ ngay đến ma vật nhỏ màu đen trong nhà Kế Hoan.Nhóc con có sở thích kỳ lạ với màu xanh lá đó.Vẫn lơ lửng trên không, anh chống khuỷu tay lên một tay khác, nắm tay đặt dưới cằm, như thể đang suy tư.Cũng giống như việc Kha Lợi Văn cứ tặng đi tặng lại một món quà cho nhà Kế Hoan để gây ấn tượng, sở thích của ma vật nhỏ tên Hắc Đản cũng dễ khiến người ta nhớ mãi.Nghĩ kỹ thì, chính vì sở thích quá đơn giản nhưng cố chấp nên nó mới để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy.Sâu đến mức anh cũng đã ghi nhớ.Nhớ đến Kế Hoan cũng như vậy.Cuộc đời anh quá dài.
Dù trí nhớ rất tốt, nhưng trong quãng đời đằng đẵng ấy, biết bao con người đến rồi đi.
Những kẻ không quan trọng, không để lại dấu ấn, chỉ là những vị khách thoáng qua.Ban đầu, anh nghĩ nhà Kế Hoan cũng sẽ như thế.Đưa họ đến đây sống chỉ là một việc làm qua loa mà thôi.Đối với ma vật, nhà cửa chẳng khác nào "lãnh thổ".
Ở thế giới này, anh có vô số lãnh thổ.Người kia đã ở bên anh đến giây phút cuối cùng ở thế giới cũ, tặng một nơi trú ngụ chẳng đáng là gì, đúng không?Anh cũng không cảm thấy việc mình làm có gì đáng để người khác biết ơn.Dù trước nay, bất cứ điều gì anh làm cũng đều đòi hỏi sự trao đổi ngang giá, thậm chí lông nội cao hơn.Ví dụ như Lockfiny.Rất lâu trước đây, Lockfiny từng giúp anh trông coi một căn nhà, đổi lại, anh cho đối phương mượn một phần "sức mạnh" của mình.Với anh , phần sức mạnh đó chẳng đáng kể, nhưng đối với Lockfiny, nó lại là thứ mà y khát khao có được.
Vì vậy, y vô cùng biết ơn anh và phục vụ hết mình.Cái anh cần chính là sự biết ơn lớn hơn giá trị của vật trao đổi.Tất nhiên, cũng có những kẻ vi phạm giao ước.Với những kẻ như thế, điều khoản trong giao ước đã được thiết kế vô cùng tinh vi để đòi lại một cái giá đắt.Qua năm tháng dài đằng đẵng, anh thích đọc sách—mọi loại sách, kể cả những sách chuyên sâu về giao ước.Nếu dùng cách nói của thế giới Kế Hoan, có lẽ đó được gọi là sách luật.Xem đi, bất kể là ai, đọc nhiều sách vẫn luôn đúng.Anh thích những người thích đọc sách—đây là điều anh mới nhận ra gần đây.Ma vật tóc đen lại nhẹ nhàng chạm tay vào cằm mình.Từ khi gặp Kế Hoan, dường như anhdành nhiều thời gian hơn để chú ý đến "bản thân" mình.Ví dụ như bắt đầu nhận thức rõ sở thích của mình.Trước đây, anh dường như chẳng có sở thích gì cả.Cũng không hẳn, có thể là vì chưa có thứ gì hợp với sở thích của anh mà thôi.
Anh là một kẻ thích trải nghiệm và sẵn sàng thử thách.Gần đây, anh thậm chí còn đọc cả sách phân tích nhóm máu.Nhưng nhóm máu của anh quá phức tạp, đọc mãi cũng không hiểu thêm gì về bản thân.Thế là thư ký hướng dẫn anh nghiên cứu một chủ đề đang thịnh hành—chiêm tinh học.Nhưng anh lại không nhớ ngày sinh của mình.Chỉ nhớ rằng, anh sinh ra vào một mùa rất lạnh.
Đêm hôm đó dường như dài bất tận, và ngay từ lúc chào đời, anh đã có ký ức về cảm giác run rẩy giữa màn đêm.Muốn tra chính xác ngày nào, e rằng phải xem lại biên niên sử của vùng đất đó.
Nhưng đương nhiên, chẳng ai ở Yafar viết mấy thứ này cả.Anh hiểu rõ rất nhiều người, nắm rõ điểm yếu của họ.Nhưng bản thân mình lại là điều duy nhất anh không hiểu.Cũng phải thôi.Dù yêu hay ghét bản thân, anh cũng buộc phải sống với chính mình, cho đến tận ngày kết thúc vô định.Nhưng từ khi gặp Kế Hoan, vào một ngày nào đó, anh đột nhiên bắt đầu để ý đến chính mình."
Anh coi tôi là gì?
Anh coi nơi này là gì?Cậu nhóc... không, giờ đây đã là một thanh niên rồi, cất lên câu hỏi ấy khiến anh suy nghĩ thật lâu.Nhưng vì không tìm ra câu trả lời, anh cũng chẳng thể đáp lại.Anh là một ma vật giỏi suy ngẫm, giỏi phân tích, nhưng câu hỏi này... thực sự khiến anh bối rối.Trên không trung, anh lặng lẽ nhìn xuống—dưới kia, Kế Hoan đang ngủ, đôi mày hơi nhíu lại.
Bên cạnh cậu, một ma vật nhỏ cũng ngủ say sưa.Bỗng nhiên, anh cũng thấy buồn ngủ.Hừm... có vẻ chiếc giường rất êm ái...Anh nhắm mắt lại.Kế Hoan tỉnh dậy, hơi sững sờ.
Cậu nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nhưng khi cúi xuống nhìn bản thân, phát hiện mình đang mặc một chiếc áo thun xanh lá chưa từng thấy trước đây, cậu lập tức đoán được: Có lẽ đây lại là giấc mơ của Hắc Đản.Thằng nhóc này có đời sống về đêm phong phú thật—với tư cách là cậu ruột của nó, Kế Hoan vừa nghĩ vừa đi tìm Hắc Đản.Cậu đang ở chính ngôi nhà của mình, điều này chẳng có gì lạ.
Hắc Đản là một đứa trẻ nhút nhát, nó chưa đi được nhiều nơi, nên trong mơ, những địa điểm xuất hiện cũng rất ít.Kế Hoan quen thuộc đi đến phòng của Hắc Đản.
Mọi thứ gần như chẳng khác gì bình thường, chỉ có thêm một bức tranh chân dung tự vẽ của nhóc treo trên tường."
Đây là thứ nó muốn à?"
Cậu đứng nhìn bức tranh một lúc, quan sát cả khung gỗ chạm khắc tinh xảo.
Cậu thầm nghĩ liệu mình có thể vẽ lại rồi nhờ ông nội khắc giúp không.Nghĩ đến đây, cậu cất tiếng gọi Hắc Đản khi đi xuống lầu."
Hắc Đản."
Dù là trong mơ, cậu cũng không muốn để thằng bé một mình quá lâu.Hắc Đản mơ thấy cậu, nhất định là vì nó muốn gặp cậu rồi.Nếu để nó đợi lâu quá, nó sẽ lo lắng.
Nghĩ đến những giấc mơ thuở nhỏ của mình—những lần bị ông nội bỏ quên, Kế Hoan vô thức gọi to hơn.Cậu đẩy cửa ra.Cơn gió lạnh từ bên ngoài ùa vào khiến cậu sững lại."
Lạnh quá."
Cậu vô thức lẩm bẩm.Dù ban đêm ở Yafar có thể hạ nhiệt đáng kể, nhưng chưa bao giờ lạnh đến mức này.Rùng mình, Kế Hoan vội đóng cửa lại.
Lục tung phòng ngủ một hồi vẫn không tìm thấy áo khoác, cuối cùng cậu đành mặc chồng nhiều lớp áo thun, khoác thêm chiếc áo choàng xám hay mặc hằng ngày rồi mới ra ngoài.Dù vậy, trong đầu cậu vẫn vô thức nghĩ: "Không biết Hắc Đản có lạnh không?
Ông nội ra ngoài có mặc đủ ấm không?"
Dù đây chỉ là một giấc mơ.Cậu quấn mấy lớp áo mỏng manh rồi bước ra ngoài.Đại Bạch vẫn nằm ngay cửa, có vẻ không quá khó chịu.
Nó được Ailoka phủ lên che chắn, mỗi hơi thở của nó phả ra đều mang theo những tia lửa nhỏ.Năm con gà run rẩy co ro trong chuồng lợn.Kế Hoan: ...Lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía chuồng lợn, cậu yên tâm tiếp tục tìm kiếm trong sân.Thế nhưng, dù tìm hết một vòng, cậu vẫn không thấy Hắc Đản đâu.Lòng cậu bắt đầu nóng ruột.Đúng lúc này, cậu bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.Không phải cửa nhà, mà là cánh cổng lớn ngoài sân.Cánh cổng đen chạm trổ hoa văn có gắn vòng gõ cửa.
Khi có người gõ, chiếc vòng sẽ phát ra tiếng động.Kế Hoan vội đi về phía cổng.Nhìn qua những hoa văn đen tuyền, cậu ngó ra ngoài—nhưng chẳng thấy ai cả.Đi rồi sao?Cậu còn đang nghĩ ngợi, thì tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.Bên ngoài trống không, mà âm thanh vẫn tiếp tục...Lòng bàn tay Kế Hoan bỗng trở nên lạnh ngắt.
Cậu theo phản xạ nhìn về phía cửa.
Chỉ một cái liếc mắt, cảm giác rét buốt khắp người bỗng chốc tan biến."
Hắc Đản... sao con lại chạy ra ngoài thế này?"
Bên ngoài cổng lớn, qua những hoa văn tinh xảo, Kế Hoan thấy một đứa bé nhỏ đang đứng đó.Mái tóc đen mềm mại, đôi mắt đen láy, khuôn mặt trắng đến mức còn nhợt nhạt hơn cả tuyết.
Nhưng đôi môi của đứa trẻ không đỏ hồng như máu, mà lại là sắc hồng tái nhợt.Đôi mắt to tròn ấy đang nhìn chằm chằm vào Kế Hoan.Đứa trẻ thấp bé, phải kiễng chân mới chạm được vòng gõ cửa.Trời đã tối mịt, Kế Hoan chỉ có thể nhìn thấy chừng ấy.Bỗng nhiên, cậu nhớ đến lớp da non mới mọc của Hắc Đản, nhớ đến những lần thằng bé tự vẽ mình trắng bệch trong tranh.
Không hiểu sao, Kế Hoan chợt chắc chắn rằng đứa trẻ này chính là Hắc Đản trong mơ.Vậy nên, như bất kỳ bậc phụ huynh nào sau khi cuống cuồng tìm con mà không thấy, cuối cùng lại thấy nó đứng ngoài cửa, Kế Hoan lập tức mở cổng."
Mau vào đi."
Bên ngoài còn lạnh hơn trong sân nhiều.
Giấc mơ này thực kỳ quái—trong sân đã lạnh thấu xương, nhưng bên ngoài cổng còn tối đen và rét buốt hơn nữa!Nghĩ đến việc Hắc Đản phải lang thang một mình trong cái lạnh này suốt một quãng đường, Kế Hoan thấy đau lòng."
Có thể vào không?"
"Hắc Đản" ngước mắt nhìn cậu, giọng nói nhỏ nhẹ."
Đây là nhà mình mà, sao lại không vào được?"
Kế Hoan cảm thấy lạ, thấy đứa bé vẫn đứng yên không nhúc nhích, cậu bèn cúi xuống, ôm lấy cơ thể gầy nhỏ của nó.Hình dung cảnh Tiểu Hắc lang thang ngoài phố suốt một thời gian dài, Kế Hoan bỗng thấy xót xa.Lời tác giả:Nhạc nền của chương này là Fate (2EM16_0944).
Có thể tìm kiếm hoặc xem qua liên kết chia sẻ trên Weibo.Ngoài ra...Trong Liên Minh Huyền Thoại, có một nhân vật tên Thresh với câu thoại: "Ta chính là thứ ở dưới gầm giường."
Tôi rất thích câu này, nghe thật ám ảnh mà đầy ý nghĩa.Vậy nên, đứa trẻ ấy – chính là thứ đứng ngoài cánh cửa kia.Đôi khi, đừng dễ dàng mang thứ gì từ bên ngoài vào nhà.Mỗi lần đi thang máy, nếu cửa bất ngờ mở ra mà bên ngoài chẳng có ai, tôi thường chào một tiếng: "Xin chào."
Trước khi rời đi, tôi lại nói: "Tạm biệt."
Tôi coi đó là một phép lịch sự dành cho những thứ không thể nhìn thấy.Bạn tôi bảo rằng, tốt nhất là đừng nói gì cả.Nhưng tôi lại nghĩ, nếu không chào tạm biệt, lỡ thứ đó đi theo mình thì sao? ̄▽ ̄~Cứ đến tháng Bảy là lại muốn xem phim kinh dị~