Siêu Nhiên [Hoàn][Full]Q3 - Ma Vương - Nguyệt Hạ Tang

[Hoàn][Full]Q3 - Ma Vương - Nguyệt Hạ Tang
Chương 133: Bí Ngô


"Quá nhiều ma vật bán thịt săn được, vậy thì Naji có thể bán đồ ăn sẵn mà!"

Abu lập tức nghĩ đến những cửa hàng đa dạng ở thành phố Yuma."

Nếu bán đồ ăn sẵn, cần chọn cách thức và địa điểm cẩn thận.

Nếu khác biệt quá nhiều so với xung quanh, dễ bị chú ý và gây rắc rối.

Có lẽ nên bắt đầu từ việc chọn loại hàng hóa..."

So với Abu, Kế Hoan thận trọng hơn nhiều.

Khả năng đến đâu, dám làm đến đó – đó là điều quan trọng nhất."...Tôi... tôi..."

Ba (?) con ma vật bàn luận sôi nổi.

Tiểu Xám im lặng đứng bên cạnh quan sát, Hắc Đản cũng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy chân cậu.

Đôi mắt to tròn, lúc nào cũng sáng rực, cuối cùng cũng khẽ nhắm lại, biến thành một bóng đen nhỏ bên chân Kế Hoan.Lúc này, thợ chỉnh nhiệt suối nước suối nóng đang nghỉ ngơi.Dù đang trò chuyện, Kế Hoan vẫn không quên để ý đến Hắc Đản.

Thấy nó ngủ gật, cậu lập tức bế nó lên, rồi cùng nhóm ma vật đổi sang chỗ khác để tiếp tục bàn bạc.Trong khi Abu và những ma vật khác bận rộn mặc quần áo, Kế Hoan vào phòng lấy một tấm chăn, gấp lại rồi đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng đặt Hắc Đản vào trong.

Cậu còn lấy giấy và bút, gọi cả nhóm ma vật đã thay đồ xong ngồi quây quần quanh bàn ăn, tiếp tục thảo luận về quầy hàng của Naji.Dưới sự bàn bạc của nhóm ma vật trẻ tuổi, hình dáng ban đầu của quầy hàng tương lai dần hiện ra:Chủ yếu bán thịt ma thú, không cần quá nhiều, chỉ cần nhiều hơn chút so với các quầy tư nhân khác là được.Ngoài ra còn bán rau, số lượng ít, mỗi ngày chỉ một ít – nguồn cung cấp dĩ nhiên đến từ vườn rau của Kế Hoan.Thỉnh thoảng sẽ bán thêm trứng, vì trứng là món được yêu thích ở Yafar.

Nhưng tổ của những loài chim ma thú thường nằm trên cao và rất nguy hiểm, nên ít có ma vật nào có thể lấy được.

Nếu quầy hàng của Naji có thể thường xuyên bán trứng, nó sẽ trở thành một điểm đặc biệt.Và..."

Bán cả bí ngô nữa đi."

Sau khi suy nghĩ, Kế Hoan cuối cùng cũng nói ra món đầu tiên cậu nghĩ đến ngay từ lúc Tiểu Xám đề xuất mở quầy hàng."

Cái bí ngô đó thật sự rất ngon!

Yafar hoàn toàn không có!"

Abu kinh ngạc thốt lên.Ở Yafar, những thứ độc quyền luôn rất quý giá.Kế Hoan liếc nhìn Abu một cái, rồi cúi đầu, tay phải chầm chậm phác họa trên giấy.

Từ đầu đến giờ, cậu vẫn luôn ghi lại các ý tưởng, nhưng vì Abu và các ma vật khác không biết chữ, nên cậu vẽ minh họa thay vì viết.

Mỗi khi chốt một món, cậu lại vẽ nó lên hình quầy hàng.Giờ đây, trên bức tranh phác thảo đơn giản có:Một tấm vải – tượng trưng cho quầy hàng.Vài vòng tròn nhỏ – trứng.Vài khối chữ nhật – thịt ma thú đã sơ chế.Một nhúm cỏ – rau.=-= Trình độ vẽ của Tiểu Hoa dường như chẳng tiến bộ gì cả..."

Tôi... không đủ mạnh, mà sức mạnh của ông nội tôi cũng không phải lớn nhất trong số ma vật ở đây.

Với sức lực như vậy, chúng tôi không thể thực hiện kế hoạch này một cách suôn sẻ.

Rau trong vườn đủ để chúng tôi ăn, nhưng chúng tôi không dám bán."

Kế Hoan ngẩng đầu nhìn nhóm ma vật, chậm rãi nói:"Thật ra, tôi đã muốn bán bí ngô từ lâu rồi."

"Bí ngô có thể giúp no lâu.

Với những ma vật chưa có đủ sức mạnh, nó gần như có thể thay thế lương thực."

Cậu liếc nhìn Tiểu Xám."

Đối với những ma vật ăn thịt quá nhiều, nó giúp cân bằng dinh dưỡng.

Công dụng đơn giản nhất là giúp cải thiện táo bón."

Kế Hoan nhìn sang Abu.

Abu gãi đầu một cái, rồi tiện tay lấy một miếng bí ngô luộc trên đĩa nhét vào miệng."

Bí ngô là rau, nhưng bảo quản dễ hơn rau nhiều.

Nếu không bổ ra, nó có thể để được từ hai đến bốn tháng."

Nhờ sự điều chỉnh của Đại Bạch (?), bí ngô giờ còn có thể bảo quản lâu hơn cả thời con người trước đây.

Kế Hoan vừa nói vừa quay sang Naji: "Vậy nên, nếu có lúc bán chậm, cũng không cần lo lắng."

Naji ngây ngô cười."

Quan trọng nhất là—" Kế Hoan cúi đầu, rồi lại ngước lên, đôi mắt đen láy sáng rực: "Bí ngô tương đối dễ trồng.

Nếu tôi có thể trồng ở đây, biết đâu những nơi khác ở Yafar cũng có thể?

Không chỉ bí ngô ăn được, mà dây bí cũng có thể dùng làm thực phẩm.

Nếu một ngày nào đó, bí ngô mọc khắp Yafar, thì sẽ có thêm một loại lương thực nữa."

Đây mới chính là lý do Kế Hoan muốn bán bí ngô ngay từ đầu.Cậu từng thấy nơi Tiểu Xám sinh sống trước đây, cũng chứng kiến những ma vật nhỏ yếu hơn phải chật vật sinh tồn ra sao.

Đó có thể là quy luật sinh tồn của Yafar, nhưng—Cậu không phải thánh nhân, cũng không định phát triển nông nghiệp ở Yafar.

Cậu chỉ nghĩ rằng, nếu có thêm một loại thức ăn, có thể sẽ có nhiều Tiểu Xám hơn, nhiều Abu hơn, nhiều Naji hơn được sống tốt hơn khi còn nhỏ.Và cũng có thể, nhiều người như Kế Hoan và ông nội cậu sẽ có một nguồn thực phẩm để vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.Suy nghĩ của Kế Hoan đơn giản là muốn thêm một mặt hàng cho quầy của Naji, nhưng xa hơn, cậu muốn mở rộng thực phẩm cho ma vật ở Yafar.

Điều cậu không ngờ tới là, vào một ngày nào đó trong tương lai, từ "bí ngô" – một từ ngữ giản dị trong tiếng Trung – lại trở thành một từ ai cũng biết ở Yafar.Bí ngô mọc khắp nơi, và bí ngô trồng ở Yafar là ngọt nhất.

Vùng đất nổi tiếng chỉ có tội phạm này, sau cả nghìn năm, cuối cùng cũng có một đặc sản của riêng mình:Một loại rau củ ngọt ngào mang tên "bí ngô".Từ dây leo đến lá, từ vỏ đến hạt, tất cả đều có thể ăn.

Nó không hề mong manh, ngay cả trong khí hậu khô cằn ít nước của Yafar cũng phát triển tốt.

Vỏ dày có thể khoét rỗng phơi khô làm bát ăn cơm.

Nó có vô số công dụng, hữu ích vô cùng.Cũng giống như ma vật của Yafar vậy.Loại rau củ ấy, cuối cùng đã trở thành đặc sản của Yafar, rồi lan rộng khắp thế giới này, trở thành món ăn yêu thích của nhiều ma vật.Với Kế Hoan, đó cũng là loại rau duy nhất cậu mang từ quê hương đến đây – và nó đã mạnh mẽ đâm rễ, nảy mầm.Giống như gia đình cậu.Nhưng đó là chuyện của sau này.

Còn lúc này—"Tôi... tôi sẽ bán bí ngô!"

Naji kiên định gật đầu.Thế là, danh mục hàng hóa ban đầu của Naji được chốt.

Sáng mai, Abu và Tiểu Xám sẽ đi cùng Naji tìm địa điểm, còn Kế Hoan sẽ nhờ A Đan dò hỏi thông tin.

Khi đã xác định được chỗ, Naji sẽ bắt đầu đi săn.Nhưng vẫn còn thiếu một chuyện..."

Tôi... tôi không biết tính toán..."

Naji yếu ớt giơ tay lên.Abu & Kế Hoan & Tiểu Xám: =-="Với lại... lúc... lúc cần đi vệ sinh thì sao?"

Naji lại lí nhí hỏi.

Được rồi, có vẻ cậu cũng suy nghĩ khá thực tế đấy.Cả hai vấn đề này đều nghiêm trọng."

Naji cần người phụ không?

Ta có thể giúp một tay đấy!"

Một giọng nói vang lên – là ông nội, vừa thức dậy đi vệ sinh."

Thật... thật sao?" – Đôi mắt to tròn của Naji sáng rực lên."

Haha, ban ngày ngoài đi săn với trông chắt ra thì ta cũng chẳng có việc gì làm." – Ông nội cười sảng khoái.Vậy là nhân viên đầu tiên của tiệm Naji đã được xác định.Nhân viên này còn có thêm một "trợ lý" nhỏ – Hắc Đản.Suốt khoảng thời gian sau đó, ông nội ngồi nghe kế hoạch của mọi người mà chẳng ý kiến gì, chỉ mỉm cười chăm chú lắng nghe.Còn Hắc Đản thì ngủ say sưa, nước miếng chảy đầy miệng.

Chỉ cần được ngủ bên cạnh ông nội và Tiểu Tiểu, dù có bật đèn cũng chẳng ảnh hưởng gì, cu cậu vẫn ngủ ngon lành.Đồng hồ trong nhà điểm 12 giờ đêm, buổi thảo luận cuối cùng cũng kết thúc.

Mái tóc dài nhất của Abu cũng đã khô, xù lên như một cục lông mềm mại.

Sau khi gội sạch, tóc anh có màu bạch kim, trông rất mượt."

Mọi người về nhé." – Abu, Naji và Tiểu Xám xỏ giày, vẫy tay chào tạm biệt gia đình Kế Hoan."

Ừ, mai gặp lại." – Kế Hoan và ông nội cũng vẫy tay đáp lại.

Ông nội thì bận giữ Hắc Đản trên bàn, còn Kế Hoan thì tiễn Abu và mọi người ra cửa.Cậu đưa họ đến tận đầu ngõ rồi mới quay về.Lúc này, ông nội đã đặt Hắc Đản lên giường."

Nãy đi vệ sinh rồi đấy." – Ông chỉ tay về phía nhóc con.Dạo này Hắc Đản ăn ngủ rất tốt, bình thường đêm chẳng dậy lần nào, chắc tại hôm nay ăn hơi nhiều."

Vậy ông cũng đi ngủ sớm đi ạ." – Kế Hoan nhìn thoáng qua Hắc Đản đang ngủ ngon lành với tư thế chổng mông lên trời, rồi nhẹ nhàng đẩy ông nội ra ngoài."

Tiểu Hoa, con chưa ngủ à?"

"Con phải lắp máy tính đã.

A Đan đưa con cái máy cũ để tập gõ, sau này bọn con sẽ dùng máy tính để làm việc, không biết dùng thì không ổn."

"Ohhh, dùng máy tính à?

Nghe nói mấy công ty lớn trên thành phố đều làm việc bằng máy tính đấy!

Con phải học cho giỏi vào nhé!" – Ông nội lập tức nhớ đến bộ phim tình cảm đô thị mình từng xem.

Trong đó, dân văn phòng toàn ngồi làm việc trong công ty lớn, dùng máy tính một cách chuyên nghiệp!"

Vâng." – Kế Hoan khẽ gật đầu.Trong phòng, hai nhóc ma thú – một lớn một nhỏ – đã ngủ say.

Cậu tắt đèn trần, chỉ để lại chiếc đèn bàn rồi bắt đầu chật vật lắp đặt máy tính của A Đan.

Cắm dây, khởi động, đợi khá lâu mới vào được hệ thống.

Sau đó, cậu mở một tài liệu ra, cầm lấy cuốn hướng dẫn A Đan đưa, tập tành gõ chữ.Đêm đó, tiếng gõ phím chậm rãi vang lên suốt một tiếng.

Đến khi hết giờ, Kế Hoan tắt máy, rửa mặt, đánh răng rồi lên giường ngủ.Cậu là người sống rất có quy củ, dù hôm nay bị bạn bè ghé chơi làm xáo trộn sinh hoạt, nhưng thời gian học vẫn không thể thay đổi.Một đêm trôi qua yên bình.Hôm sau, cậu kể lại kế hoạch của Naji cho A Đan.

Trước đó, cậu đã nghĩ đến khả năng A Đan sẽ phản đối việc Naji đi làm.

Nhưng ngoài dự đoán, A Đan lại bật cười."

Ý tưởng hay đấy.

Mấy đứa cứ làm đi.

Nếu cần thuê quầy thì cứ tìm ta, ta sẽ bảo người ta không tính phí lung tung."

Kế Hoan: =_= Không tính phí lung tung = ưu đãiĐúng là Yafar...

Không hổ danh mà.
 
[Hoàn][Full]Q3 - Ma Vương - Nguyệt Hạ Tang
Chương 134: Buổi học toán đầy gian nan


Abu lại ra ngoài cướp bóc.Sau một thời gian dài xin nghỉ để đi cứu người, "ông chủ" đã không hài lòng từ lâu.

Hơn nữa, những người mới được tuyển vào lại cực kỳ táo bạo trong việc cướp bóc.

Vị trí mà Abu vất vả giành được giờ đang lung lay, thế nên anh vội vàng quay lại làm việc.Tiểu Xám cũng đang tìm một công việc mới.

Trước đó, chủ cũ của cậu không những không giúp đỡ khi cậu gặp chuyện, mà còn sợ liên lụy nên giấu luôn tin tức về cậu.

Làm việc cho loại chủ như vậy thì không thể tiếp tục nữa.

Bây giờ, mỗi ngày cậu đều phải đi tìm việc.Naji từng hỏi Tiểu Xám có muốn làm chung với mình không, nhưng lúc đó cậu từ chối:"Tôi nghĩ mình có thể tìm được việc." – Tiểu Xám ngẩng lên nói với Naji.Naji, người khởi nghiệp vì không kiếm nổi việc làm: "..."

Số tiền tiết kiệm từ công việc trước đây vừa đủ để trả nợ cho Abu và những người khác, vẫn còn dư một ít.

Ban ngày, Tiểu Xám đi săn, thời gian còn lại thì đến khu chợ lao động tìm việc.Còn về Naji và ông nội thì—Hai người họ bận rộn chuẩn bị cho việc mở quầy hàng.

Họ lục lọi trong các bãi phế liệu, dưới sự tìm kiếm kỹ lưỡng của ông nội, họ nhặt được đủ thứ từ gỗ vụn đến kim loại cũ.

Là một ma vật khéo tay, ông nội lau sạch, mài giũa những thứ nhặt được, rồi đập đẽo thành một chiếc xe đẩy nhỏ.

Xe có thể tháo rời bốn bên, khi mở ra sẽ trở thành một quầy hàng hình vuông, bên trên có ngăn để sắp xếp các loại hàng hóa khác nhau.

Ngoài ra, còn có một vị trí đặc biệt mà Naji không hiểu dùng để làm gì, cho đến khi ông nội đặt Hắc Đản vào thử."

Vừa khít luôn." – ông nội hài lòng nói."

Hắc Đản à~ Con có thích chỗ này không?

ông nội sẽ bảo cậu làm thêm lớp đệm quanh đây cho con, mềm mại~ màu xanh lá nữa~" – Ma vật sừng dê vừa nói vừa dùng ngón tay dài cọ cọ cằm của Hắc Đản.Lúc này, ông nội đang ở dạng nguyên thủy.

Từ khi quay lại đây, ông ngày càng quen với việc ở dạng này hơn, một phần vì thay vảy cũng dễ chịu hơn.

Chỉ là khi nói chuyện hơi khó nghe một chút, nhưng Hắc Đản vẫn hiểu được.Mà ngay cả khi không hiểu, cũng không ảnh hưởng gì đến việc giao tiếp giữa Hắc Đản và ông nội."

Ông nội!" – Hắc Đản ngước lên gọi giòn tan, rồi bám lấy thành xe đẩy.

Nó vẫn chưa đứng vững được, nhưng do đeo vòng tay nặng một thời gian dài nên hai tay rất khỏe.

Hai chân còn lơ lửng trên không, vậy mà chỉ dựa vào sức tay, nó bám chặt vào thành xe.=-=Nhưng tư thế này hơi quá sức, chẳng bao lâu sau, Hắc Đản bị trượt xuống, ngã ngồi bệt xuống đáy xe.

Hai sợi tóc nhỏ trên đầu khẽ rung lên.Ngẩng đầu nhìn lên, nó vẫn toe toét cười với ma vật sừng dê phía trên."

Ôi trời ơi~ Hắc Đản à!

Trong đó lạnh lắm, ra đây mau!" – Ma vật sừng dê nói rồi thò một móng vuốt ra, nhấc bổng tiểu ma vật đen nhẻm lên.Thực ra, bên trong không hề lạnh.

Số gỗ vụn mà ông nội và Naji nhặt về không nhiều, nên phần tốt nhất đều được dùng cho khoang hình chữ nhật này.

Bốn bức tường và đáy xe được mài nhẵn, còn có lỗ thông khí.

Ngay cả khi chưa lót đệm, ma vật nhỏ có ngồi trần trụi bên trong cũng không sợ bị xước.Nhìn ông nội và Hắc Đản vui vẻ đùa giỡn, Naji gãi đầu rồi tiếp tục công việc.Họ đã chọn được địa điểm – một khu chợ phía Tây.

Đây không phải khu chợ nhỏ mà Tiểu Xám hay bán hàng, mà là một khu chợ lớn hơn.

Khu chợ cũ đã quá tải, quầy hàng cố định không còn chỗ trống.

Sau khi khảo sát nhiều nơi, họ quyết định chọn chợ phía Tây.Sau khi bàn bạc, Naji và ông nội không thuê quầy cố định.

Ở Yafar, quầy cố định chẳng khác nào một cửa hàng.

Mới bắt đầu kinh doanh, họ quyết định di chuyển linh hoạt.

Làm vậy vừa có thể thu hút khách hàng, vừa thăm dò xem khu vực nào buôn bán tốt hơn.

Ngoài ra, nếu có hàng xóm khó chịu, họ có thể dễ dàng đổi chỗ.

Và nếu khu chợ phía Tây không có nhiều khách, họ có thể nhanh chóng chuyển sang nơi khác.Tất cả những kế hoạch này đều do ông nội nghĩ ra.

Ở quê, ông đã thấy nhiều xe hàng rong kiếm được thu nhập ngang ngửa với các doanh nghiệp lớn.

Nghe nói sẽ mở quầy hàng, ông liền nghĩ ngay đến phương thức này.

Chiếc xe đẩy nhỏ mà họ làm cũng mô phỏng theo xe bán hàng lưu động của con người.

Ở đây không có lực lượng trật tự đô thị, nhưng có thể có kẻ thu phí bảo kê.

Nếu có rắc rối, họ có thể đẩy xe chạy hoặc nhanh chóng thu dọn mang đi.Sau khi hoàn tất xe đẩy, ông nội và Naji lần lượt thử vác nó lên vai.

Naji tất nhiên không gặp vấn đề gì, còn ông nội cũng nhấc lên nhẹ như không.Xong xuôi!Giờ thì đến khâu chuẩn bị hàng hóa.

Naji đi săn hai con thú hiếm, còn ông nội săn những loài phổ biến hơn, thậm chí cả hai con cốt sống.

Tối đó, ông nội hái ba quả bí ngô lớn bỏ vào xe, rau xanh thì để sáng hôm sau mới hái để giữ độ tươi.Sáng sớm hôm sau, Naji đến gõ cửa, ông nội cẩn thận hái hai bó rau từ vườn, kiểm tra lại xe đẩy, rồi đặt Hắc Đản vào khoang bí mật.

Hai ma vật vác xe lên vai và xuất phát.Nhìn bóng hai người họ khuất dần, Kế Hoan nghĩ thầm: "Khoan... xe đẩy không phải để đẩy sao?"

Cậu cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn khóa cửa rồi đi làm.Tối về, Kế Hoan thấy Naji và ông nội đang ngồi đếm tiền.Trên xe đẩy vẫn còn một con thú săn, hai quả bí ngô, nhưng rau xanh đã bán hết.

Mở một khoang chống sốc do Kế Hoan tự làm, cậu thấy trứng cũng đã được bán sạch.Xem ra buôn bán không tệ—Nhưng..."

1...

2...

3...

7..."

Naji ngồi bệt dưới đất, cẩn thận đếm từng đồng xương sáng lấp lánh.

Nhưng khi đến số bảy, cậu không đếm tiếp được nữa.Bên cạnh, ma vật sừng cừu cũng đang đếm.So với Naji, ông đếm giỏi hơn một chút, có thể đến bốn mươi.

Nhưng sau bốn mươi thì bắt đầu dùng tiếng Trung, và đến sáu mươi ba thì ông cũng chịu thua.Kế Hoan nhìn từ nửa chừng và nhận ra—Từ năm mươi mấy là ông nội đã đếm sai rồi...=口=Cuối cùng cậu cũng nhận ra có vấn đề!Cả ông nội và Naji đều dốt toán!Mà người không biết tính toán lại đi làm ăn...Thế này chẳng phải vừa mở quầy đã sắp đóng cửa luôn sao?!Kế Hoan liền bước đến."

Tiểu Hoa, con về rồi à?"

ông nội ngẩng lên chào.Naji cũng nhìn lên, cười cười, chỉ vào mấy con thú săn được còn lại trên xe đẩy: "Còn... lại... tối ăn."

Ở đây, bọn ma vật không mua thịt để qua đêm đâu.

Cũng phải thôi, chợ đầy đồ tươi, ai lại đi mua đồ cũ chứ, nhất là khi mũi chúng nhạy thế này!Bữa tối chỉ còn lại một con quái thú, Kế Hoan còn nấu thêm quả bí đỏ nhặt từ trên xe đẩy.Cậu hỏi thăm tình hình buôn bán hôm nay.

Nhìn chung cũng ổn, nhờ xe đẩy trông khá gọn gàng, hàng hóa lại đa dạng nên thu hút được nhiều ma vật ghé qua.Trứng bán rất nhanh.

Chỉ có mười quả, giá mỗi quả mười đồng xương.

Nhưng mà... khoan đã, mười quả thì là bao nhiêu đồng xương nhỉ?Trứng ở Yafar cực kỳ được ưa chuộng.

Vừa bày ra đã có một con quái đến mua hết.

Nó muốn mặc cả."

Mười đồng xương một quả đắt quá!

Bảy đồng đi!"

Naji nhất quyết không chịu (← do Abu dặn vậy).

Ma vật kia bèn giơ nắm đấm định đánh Naji.

Nhưng Naji cũng giơ tay lên—cạnh đó có một cột kim loại cũ kỹ, hắn đấm một phát, cột sắt vỡ tan thành bụi.Đây cũng là mẹo Abu chỉ: bày sẵn vài món đồ cứng cáp bên cạnh, nếu có kẻ gây chuyện thì cứ đấm vào đó trước.

Nếu vẫn còn muốn đánh nhau thì...

đánh luôn nó.Naji là kẻ thật thà, được bảo gì thì làm nấy.Nhìn thấy cột sắt nát vụn, con quái kia lập tức bỏ chạy.Mấy con khác sau đó cũng ngoan hẳn, chẳng ai dám mặc cả nữa.

Một khách sộp đến mua hết chỗ trứng còn lại mà chẳng thắc mắc gì về giá, đưa luôn một túi đồng xương.Naji ngồi đếm hồi lâu... nhưng đếm mãi chẳng xong.

Khách mất kiên nhẫn, hắn đành để người ta đi.Sau bữa tối, Kế Hoan lấy túi tiền ra kiểm lại—trong đó chỉ có sáu mươi tám đồng xương!Thế này còn lỗ hơn cả cái giá mà con quái lúc đầu đòi mặc cả bảy đồng một quả nữa!Nghe xong kết quả, Naji đờ cả người.Cậu gãi đầu, chọc chọc vào mấy đồng xương sáng lấp lánh.ông nội nhân cơ hội chuồn đi rửa bát.Buổi học toán sắp sửa bắt đầu rồi.

Tối hôm đó, Kế Hoan kéo cả hai ra dạy đếm số.Mục tiêu cũng không cao, chỉ cần đếm được đến năm mươi là ổn.Nhưng mà...

Naji với ông nội đúng là không có khiếu.

Dạy cả buổi, hai người không những không tiến bộ mà còn suýt quên luôn mấy con số đã biết trước đó!Kế Hoan hít sâu, rất sâu, rồi cố nghĩ cách đơn giản hơn.

Đúng lúc này, có một giọng nói nhỏ vang lên bên cạnh:"Một!"

"Hai!"

"Mười!"

Là tiếng của Hắc Đản.

Kế Hoan quay lại nhìn, thấy nó đang ngồi trên bàn.Lúc cậu dạy học, Hắc Đản được đặt trên bàn, bên cạnh có sách với mấy món đồ chơi.

Nhưng giờ nó chẳng thèm ngó đến sách hay đồ chơi, mà đang với tay bốc mấy đồng xương trên bàn—số tiền mà Naji kiếm được hôm nay.Ban đầu, Kế Hoan nghĩ nó chỉ chơi đùa thôi, dù hơi bất ngờ khi nhóc con này đã biết đọc số.Nhưng sau đó, cậu nhìn xuống chỗ đồng xương trên bàn, đếm lại một lượt—đúng như Hắc Đản vừa nói, có đúng mười đồng!Nhận ra cậu đang nhìn mình, Hắc Đản cười tít mắt, ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục bốc tiền."

Một!"

"Hai!"

"Mười!"

Lần này, Hắc Đản bốc tổng cộng bảy lần, đến khi nó nhặt lên đồng thứ mười, trên bàn lại vừa đúng mười đồng.Kế Hoan hoàn toàn bị thu hút.Hắc Đản thích nhất là được cậu nhìn.

Thấy mình chơi "lấp lánh" mà thu hút được sự chú ý của cậu, nó càng hào hứng.Rất nhanh, nó lại tiếp tục.

Vẫn ba con số quen thuộc, lại thêm một chồng "lấp lánh" xuất hiện.Dưới ánh mắt của Kế Hoan, Naji và ông nội, Hắc Đản tổng cộng xếp được mười chồng đồng xương."

Mười!"

"Mười!"

"Mười!"

Nó lặp lại đúng mười lần.Kế Hoan nhìn chằm chằm vào Hắc Đản, rồi lại nhìn sang hai kẻ ngồi đơ bên cạnh, bỗng có chút hoang mang.Trong khi Naji với ông nội còn chưa làm được phép cộng trừ, Hắc Đản đã bắt đầu hiểu khái niệm nhân số rồi.Nên vui hay nên khóc đây...?Kế Hoan: =-=Sau đó, cậu thử kiểm tra lại khả năng đếm của Hắc Đản.

Cậu cố tình nhặt chín đồng xương, đặt thành một chồng, rồi nói: "Mười."

Hắc Đản ngơ ngác hồi lâu, sau đó... bắt đầu lắc đầu.Nó lắc mãi, đến khi Kế Hoan thêm một đồng xương nữa vào chồng đó.Lúc này nó mới dừng lại."

Mười!"

Hắc Đản chỉ vào chồng đồng xương, ngước lên nhìn cậu với vẻ mặt...

đầy thỏa mãn.Thỏa mãn...?Khoảnh khắc đó, Kế Hoan thật sự cảm thấy trên gương mặt bé con này có biểu cảm phức tạp mang tên "hài lòng."

Nhìn sang Naji và ông nội, hai người đã hoàn toàn đờ đẫn.Kế Hoan quyết định tạm tha cho họ, tối nay tập trung dạy Hắc Đản thôi.Dù nhóc này còn nhỏ, dù chưa nói sõi, nhưng đầu óc rõ ràng nhanh nhạy hơn hai người kia nhiều.
 
[Hoàn][Full]Q3 - Ma Vương - Nguyệt Hạ Tang
Chương 135: Túi vải


Hắc Đản quả thực rất thông minh.

Khi Kế Hoan dạy Naji và ông nội, cậu nhóc chỉ ngồi bên nghe lỏm mà đã học được cách đếm số trong phạm vi mười.

Sau khi được Kế Hoan hướng dẫn riêng, Hắc Đản nhanh chóng nhớ được cách đọc từ một đến mười và thậm chí còn biết viết ba số: một, hai, mười.

Cậu bé có thể nhận diện cách viết, cách đọc và ý nghĩa của những con số này!Đây là một bước tiến không hề dễ dàng với một đứa trẻ chưa đến tuổi đi học, vậy mà Hắc Đản lại làm được một cách hoàn hảo!Kế Hoan không vội dạy thêm.

Một đứa trẻ thông minh không có nghĩa là phải nhồi nhét thêm kiến thức ngay lập tức.

Nếu chúng tự nhiên học được điều gì đó, việc khen ngợi đúng lúc sẽ giúp chúng hào hứng học hỏi hơn.

Nhưng nếu để chúng hiểu rằng học nhanh đồng nghĩa với việc phải học nhiều hơn, có thể chúng sẽ cảm thấy áp lực.

Ban đầu không sao, nhưng dần dần điều đó sẽ trở thành gánh nặng, ngay cả với những đứa trẻ thông minh nhất.Huống chi, Hắc Đản vẫn chỉ là một đứa trẻ.Kế Hoan tuy nghiêm khắc, yêu cầu Hắc Đản phải làm đúng những gì đã học, nhưng lại không bao giờ thúc ép.

Sau khi chắc chắn rằng cậu nhóc đã nắm vững mười con số, Kế Hoan để Hắc Đản đi dạy lại cho ông nội và Naji.Thực ra, ông nội và Naji giờ chỉ cần một cái máy đọc lại mà thôi.Việc này thì Hắc Đản giỏi nhất.Nhìn nhóm "thầy trò" đối lập về tuổi tác bên bàn, Kế Hoan khẽ cười rồi quay người đi vào kho.Cậu tìm một chiếc áo cũ của ông nội, tháo hết đường chỉ, trải phẳng thành một tấm vải lớn.

Sau đó, cậu dùng kéo cắt vải thành những dải dài, chỉ dùng hơn một nửa tấm vải.Tiếp theo, anh chia một số dải vải ra thành từng miếng vuông nhỏ rồi lấy kim chỉ ra.Cậu bắt đầu từ những miếng vuông nhỏ trước.

Kế Hoan gập mép trên của từng miếng vải xuống và may cố định, giống như cách làm lưng quần co giãn.

Sau khi hoàn thành tất cả, cậu khâu những miếng vuông này vào các dải vải dài.Khi đã may xong, những túi nhỏ trên dải vải có thể mở ra khép lại bằng cách kéo hai sợi dây phía trên.

Nếu buộc lại, đồ bên trong sẽ không rơi ra.Cuối cùng, Kế Hoan nối hai đầu từng dải vải lại với nhau, tạo thành những vòng tròn giống như thắt lưng rộng rãi.Sau khi kiểm tra độ chắc chắn, cậu mang chúng ra ngoài.Chiếc "máy nhắc" Hắc Đản vẫn đang làm việc không biết mệt mỏi, còn "máy học" Naji thì... sắp trục trặc đến nơi rồi.Hắc Đản còn cứng đầu hơn cả Kế Hoan.

Nếu học trò làm sai, cậu nhóc sẽ chỉnh sửa cho đến khi người kia làm đúng mới thôi.Kế Hoan đành phải cắt ngang."

Hắc Đản, lại đây, xem cái này."

Cậu nhóc lập tức quay đầu lại, thấy cậu, liền ngoan ngoãn cười rồi tò mò nhìn những dải vải trong tay Kế Hoan.Cậu khoác một dải vải lên vai Hắc Đản, giống như đeo dây đeo chéo.

Cậu bé tò mò sờ thử vật đang đeo trên người, rồi ngước mắt nhìn cậu."

Hắc Đản, giờ cậu sẽ kiểm tra xem con còn nhớ những con số đã học không."

Kế Hoan chỉ vào những túi vải: "Mười."

"Mười đồng xu, bỏ vào túi này."

Lúc đầu Hắc Đản chưa hiểu, nhưng khi Kế Hoan làm mẫu, cậu nhóc lập tức hiểu ra.

Cậu bắt đầu nhặt từng đồng xu trên bàn bỏ vào túi, đến đồng thứ mười thì ngẩng lên, hô thật to:"Mười!"

Giọng đầy khí thế!Kế Hoan giơ ngón tay cái khen ngợi, sau đó cúi xuống dạy Hắc Đản cách buộc dây để túi không bị đổ.

Khi cậu nhóc đã làm thành thạo, cậu bảo Hắc Đản tiếp tục bỏ mười đồng vào mỗi túi trên dải vải.Sau khi hoàn thành, Kế Hoan bảo cậu đếm số túi."

Mười!"

Hắc Đản đếm một lúc rồi nói to.Những chiếc túi giống hệt nhau, ngay cả người lớn không đánh dấu cũng dễ nhầm, nhưng cậu bé lại đếm chính xác!"

Tốt lắm."

Kế Hoan khen ngợi, rồi viết số "10" lên chiếc túi đầu tiên."

Mười cái mười là một trăm."

Kế Hoan nói với mọi người xung quanh."

Vậy từ giờ Hắc Đản sẽ phụ trách đếm và đựng xu.

Đầy một dải là một trăm đồng, mười dải là một nghìn.

Chúng ta sẽ chỉ định giá hàng hóa theo bội số của mười, không mặc cả."

Mặc cả là trò chơi của người giỏi tính toán.

Còn bọn họ thì...

đành chọn cách "lạnh lùng" không giảm giá thôi.Cách này rất ổn!

Naji và ông nội lập tức hiểu ra, mắt sáng rỡ nhìn những chiếc túi trên người Hắc Đản."

Hắc Đản, giúp ông nội và Naji chắc sẽ hơi mệt đấy, nhưng con cố gắng một chút được không?"

Kế Hoan cúi xuống nói với cậu nhóc."

Được!"

Hắc Đản trả lời ngay, giọng đầy quyết tâm."

Nhưng nếu mệt quá thì bảo ông nội và Naji, rồi về nhà nghỉ ngơi nhé."

Kế Hoan xoa đầu cậu bé dặn dò."

Không!

Mệt!"

Hắc Đản nói dõng dạc.

Kế Hoan hiếm khi nở nụ cười.Sau khi hẹn giờ gặp lại vào sáng mai, Naji tạm biệt cả nhà Kế Hoan.Tối đó, Kế Hoan bảo ông nội đi ngủ sớm, còn cậu ôm Hắc Đản về phòng.Vừa lên giường, Hắc Đản lập tức bò về phía gối, sờ sờ một hồi rồi lôi ra một cái túi nhỏ.

Cậu bé thò tay vào túi, tìm thấy một chiếc nhẫn.Đó là chiếc nhẫn A Cẩn tặng.

So với những món đồ cũ trong nhà, chiếc nhẫn này trông quá nổi bật—vàng óng ánh, lại đính một viên đá đỏ lớn.

Vì vậy, mỗi khi ra ngoài, Hắc Đản luôn để nhẫn ở nhà.Đồ của Hắc Đản không nhiều, Kế Hoan để nhóc tự quản lý, chiếc nhẫn cũng vậy.

Chỗ giấu nhẫn là do cậu nhóc tự chọn—dưới gối của cậu.Hắc Đản thích cất những thứ quý giá ở đó, dù hơi cộm nhưng Kế Hoan vẫn chịu đựng được.Cậu nhóc chơi với chiếc nhẫn một lúc, rồi đột nhiên hôn lên viên đá đỏ, thậm chí còn liếm vài cái."

Hắc Đản, ngủ thôi."

Trẻ con mọc răng hay muốn gặm đủ thứ, nên Kế Hoan luôn giữ đồ đạc sạch sẽ.

Cậu không cấm đoán hay quát mắng, chỉ nhẹ nhàng chuyển hướng sự chú ý của cậu nhóc.Hắc Đản rất ngoan, lưu luyến nhìn chiếc nhẫn, liếm thêm một cái, rồi cẩn thận cất lại dưới gối.Chẳng mấy chốc, nhóc đã ngủ say.Còn Kế Hoan thì không.

Cậu lấy chỗ vải còn lại, làm một dải vải to hơn với một túi lớn duy nhất.Hôm sau, khi Hắc Đản theo ông nội ra quầy hàng, Kế Hoan đeo dải vải đó lên người bé, rồi đặt con ếch của mình vào trong túi."

Ếch sẽ ở bên Hắc Đản."

"Ộp~" Không hiểu sao gần đây con ếch lại biết kêu, dù không thường xuyên.Hắc Đản sáng mắt nhìn con ếch, rồi nhìn túi, cuối cùng là nhìn Kế Hoan."

Yaaa~" Một tiếng reo đầy thích thú.Đeo đầy túi trên người, Hắc Đản được ông nội và Naji mang ra ngoài.Đeo một chiếc túi nhỏ trên lưng, Hắc Đản ngồi trong hộc tối, được ông nội và Naji khiêng ra khỏi nhà.Nhưng lần này, nhóc không còn cô đơn nữa.

Chú ếch nhỏ mà bé nhận từ cậu nhỏ đang đồng hành cùng bé.

Ngồi trong hộc tối, Hắc Đản nhìn nó rồi bắt đầu dạy nó đếm số.Ông nội: ...Naji: ...Ếch: Ộp!Nhìn theo bóng họ rời đi, Kế Hoan kiểm tra lại cửa nẻo lần cuối rồi khóa cửa đi làm.Hôm đó, Hắc Đản thực sự làm rất tốt vai trò của một nhân viên thu ngân, Naji thì dùng vũ lực từ chối mọi khách hàng muốn mặc cả, còn ông nội lại sáng tạo ra chiêu tiếp thị bằng cách cho khách hàng thử hàng trước.

Kết quả là họ mang về nhà một túi tiền đầy ắp.Số tiền này được cất tại nhà Kế Hoan, họ dự định khi gom đủ sẽ đem gửi ngân hàng ở trấn trên để đổi thành thẻ.Tuy nhiên, dù có Hắc Đản cũng không thể lơ là việc học.

Từ hôm đó, mỗi tối Kế Hoan đều dạy Naji và ông nội cách tính toán, còn Hắc Đản thì ngồi bên nghe ké.

Nhóc có thể học hoặc chơi tùy thích.Thế nhưng, dù không bị ép học, Hắc Đản vẫn là người tiến bộ nhanh nhất.Cũng từ ngày đó, việc buôn bán của Naji bắt đầu đi vào guồng.Công việc của Kế Hoan cũng suôn sẻ hơn.Mỗi tối, cậu dành một tiếng để luyện sử dụng máy tính.

Trong lúc gõ phím, cậu tiện thể học thuộc từ vựng.

Nhờ vậy, tốc độ đánh máy của cậu cải thiện đáng kể, tuy vẫn chậm hơn viết tay, nhưng thầy già đã bắt đầu yêu cầu cậu tập làm hồ sơ xin việc bằng máy tính.Chiếc máy tính mà Kế Hoan đặt qua bạn của thầy già cuối cùng cũng được giao đến.

Nó thậm chí còn to và nặng hơn cả chiếc máy cũ của thầy trước đây.

Khi nhân viên giao hàng mang đến, Kế Hoan suýt nghĩ họ giao nhầm số lượng, phải xác nhận lại nhiều lần mới dám để họ lắp đặt.Từng bộ phận được lấy ra khỏi thùng, màn hình và thùng máy đều có nhiều chiếc.

Những thiết bị lớn nhỏ chất đầy một căn phòng, đến mức khi lắp xong, Kế Hoan gần như bị choáng ngợp:Chiếc máy này trông quá xịn!

Y như bước ra từ phim khoa học viễn tưởng, thậm chí giống hệ thống siêu máy tính trong các phòng thí nghiệm tối tân.Vậy mà giờ đây, nó lại được dùng chỉ để... làm hồ sơ xin việc."

Chúng tôi đã cài đặt đầy đủ các trò chơi mà ngài yêu cầu.

Ngoài ra, còn có 857 tựa game phổ biến khác mà ngài có thể chơi trên màn hình này."

Nhân viên kỹ thuật thông báo sau khi điều chỉnh xong hệ thống.Ông lão A Đan mở một trò chơi ra thử, nhìn vào giao diện y hệt trò nối hình—Kế Hoan: ...Thôi vậy, hóa ra không chỉ mình cậu dùng máy tính làm việc, mà lão còn dùng nó để chơi nối hình nữa...Sau khi nhân viên rời đi, A Đan ném quyển hướng dẫn sử dụng cho Kế Hoan, từ đó việc nghiên cứu cách vận hành chiếc máy này chính thức trở thành nhiệm vụ của cậu.

Ngoài việc tự học cách làm hồ sơ, Kế Hoan còn phải giúp ông lão tìm hiểu các trò chơi mới.

Trong lúc cậu làm việc, ông ngồi kế bên chơi game.=-=Một sự phân công lao động đầy... hòa hợp.Ngoài các màn hình siêu nét trong phòng máy, hệ thống còn có một thiết bị nhập liệu di động.

Nó trông như một chiếc máy tính bảng, bàn phím gắn trên cổ tay và kết nối trực tiếp với trung tâm điều khiển.

Kế Hoan có thể nhập dữ liệu bất cứ lúc nào, thông tin sẽ lưu vào máy chính và được xử lý sau.Giờ đây, khi ông lão kiểm tra các ma vật khác, Kế Hoan không cần mang theo sổ bút để ghi chép nữa.

Cậu chỉ cần đeo thiết bị này là xong.Ban đầu, cậu chưa quen dùng nó, nhưng thầy già nhất quyết bắt cậu phải học.

Lúc đầu, Kế Hoan không thể theo kịp tốc độ của thầy.

May mà trí nhớ cậu tốt, có thể bổ sung thông tin sau khi thử nghiệm xong.

Nếu thực sự quên...A Đan sẽ bắt ma vật đó làm lại từ đầu.Dù có phản đối thế nào, lũ ma vật cũng chẳng thể thoát, bởi đây là trung tâm kiểm định duy nhất.

Chẳng ai có quyền từ chối cả.Dưới sự hướng dẫn và giám sát nghiêm khắc của lão, tốc độ đánh máy của Kế Hoan tăng lên từng ngày.

Chẳng bao lâu, cậu đã đánh máy nhanh hơn viết tay.

Khi học xong một vài phần mềm văn phòng, cậu xử lý hồ sơ nhanh gấp ba lần trước đây.Lúc này, ngược lại, lão lại bắt đầu theo không kịp tốc độ của cậu.A Đan phản đối ngay lập tức.Vì ông chủ lên tiếng, Kế Hoan đành phải điều chỉnh lại quy trình làm việc.

Cậu đặt giới hạn số lượng ma vật mà ông lão kiểm tra mỗi ngày, ai làm xong thì có thể đi, còn cậu sẽ tổng hợp kết quả vào sáng hôm sau.Nhờ đó, quá trình kiểm định tập trung vào buổi sáng, kết thúc trước giờ ăn trưa.

Còn buổi chiều, Kế Hoan có thể dành trọn thời gian xử lý dữ liệu đã thu thập vào buổi sáng.Còn ông lão thì...Có thể thoải mái chơi game.A Đan cực kỳ hài lòng.Hứng chí lên, ông lại tăng lương cho Kế Hoan.

Nhìn bên ngoài có vẻ không ai nhận ra, nhưng thực tế, giờ đây Kế Hoan đã thuộc tầng lớp có thu nhập cao ở Yafar rồi.
 
[Hoàn][Full]Q3 - Ma Vương - Nguyệt Hạ Tang
Chương 136: Quyết định của Kế Hoan


Mỗi sáng, Kế Hoan xử lý các bài kiểm tra, còn buổi chiều thì tổng hợp kết quả thành hồ sơ.

Một bản được in ra, bản còn lại được mã hóa và lưu vào cơ sở dữ liệu trên máy tính.

Ban đầu, công việc này tốn cả buổi chiều, thậm chí có khi phải làm thêm giờ.

Nhưng càng ngày cậu càng thành thạo, nắm vững các mẹo trong sách, dần dần chỉ cần một tiếng là xong hết mọi việc."

Xong rồi thì chơi game với ta đi."

A Đan đề nghị.Kế Hoan: =-=Mỗi ngày chỉ làm một số việc nhất định, hoàn thành lúc nào thì nghỉ lúc đó.

Lúc rảnh thì pha trà, chơi game, đánh cờ hay sang phòng bên tám chuyện.

Nghĩ đi nghĩ lại, lối sống này chẳng khác gì một công chức già sắp về hưu.Nhàn rỗi quá là dấu hiệu sắp thất nghiệp — Kế Hoan từng đọc ở đâu đó một câu như vậy, và cậu hoàn toàn đồng tình.Cậu bắt đầu suy nghĩ xem mình có thể làm thêm gì nữa.Và rồi cơ hội đến.Còn nhớ con ma vật từng chặn đường Kế Hoan hôm đầu tiên đi làm lại, bắt cậu xếp hàng giúp nó không?Vòng vo một hồi, cuối cùng nó cũng tới lượt kiểm tra.

Gặp lại Kế Hoan, gã khổng lồ ấy có vẻ hơi ngại.Nhưng Kế Hoan chẳng để tâm chuyện hôm đó.

Đúng như cậu dự đoán, các chỉ số của nó thuộc dạng khá trong số những người đến kiểm tra."

Hôm đó... xin lỗi nhé!"

Cầm tờ hồ sơ trong tay, nó gãi đầu nói."

Không sao đâu.

Thật ra, cách làm hôm đó của anh cũng không hẳn là sai."

Kế Hoan gật đầu đáp.Con ma vật ấy đã trả tiền nhưng vẫn chưa rời đi.

Kế Hoan tiếp tục phát hồ sơ cho mấy người khác, đến khi quay lại, nó vẫn đứng đó.

Thấy Kế Hoan nhìn mình, nó nhỏ giọng bảo rằng nó không đọc được chữ trên hồ sơ, muốn nhờ cậu giải thích giúp.Sợ mình bị trả thù nên muốn kiểm tra xem có bị chỉnh sửa thông tin không à? — Kế Hoan thoáng nhìn nó, thầm nghĩ không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Gã to xác này cũng tinh ý phết, suýt theo kịp Abu rồi.Sau khi giải quyết xong những người khác, Kế Hoan ngồi xuống, kiên nhẫn giảng giải cho nó về ý nghĩa của từng chỉ số trên hồ sơ.Quả nhiên, đối phương rất quan tâm đến những con số, thậm chí yêu cầu Kế Hoan nhắc lại nhiều lần.

Nếu có chỗ nào khác so với lần trước, nó sẽ nhận ra ngay.Kế Hoan cũng không vạch trần ý đồ của nó, chỉ kiên nhẫn giải thích.Xác nhận không có sai sót, con ma vật ấy lặng lẽ thở phào.

Sau đó, ánh mắt nó dừng lại ở dòng đầu tiên của tờ giấy—chỗ ghi tên."

Đây là tên tôi à?"

Nó chỉ vào một dòng chữ in, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự háo hức.Kế Hoan lắc đầu: "Đó là chữ 'Họ và tên'.

Tên anh là chữ cái phía sau ô vuông kia."

"Nhân tiện xác nhận lại chút, anh từng nói tên anh là 'Phì', vậy là...

'phì' trong 'cường tráng' đúng không?"

Cậu chọn cách nói tế nhị hơn."

Ây dà!

Cường tráng gì chứ, là 'phì' trong 'mập mạp' đó!

Hồi nhỏ tôi gầy nhom, luôn ao ước được béo lên!"

Chàng ma vật trẻ tuổi tên "Phì" cười sảng khoái.

Trong khoảnh khắc ấy, sự cảnh giác và lanh lợi trong mắt nó giảm đi đôi chút."

Vậy thì ghi đúng rồi."

Kế Hoan không bình luận gì về gu thẩm mỹ hay sở thích của người khác, chỉ gật đầu xác nhận."

Anh có thể dạy tôi viết tên mình không?

Tôi nghĩ...

đi xin việc sẽ phải ký hợp đồng, tôi muốn ký tên cho ngầu, không muốn lăn tay nữa."

Nó nói tiếp.Kế Hoan lại gật đầu, lấy ra giấy bút rồi viết một chữ "Phì" thật lớn.

Nghĩ cũng lạ, rõ ràng cậu mới là người từ nơi khác đến, vậy mà giờ lại dạy người bản địa viết chữ của chính họ.Chữ của Kế Hoan không quá đẹp nhưng ngay ngắn.

Cậu học chữ từ sớm.

Ông nội không biết chữ, dù tìm được mấy quyển sách từ bên ngoài nhưng chẳng thể đọc truyện cho cậu nghe.

Muốn nghe thì chỉ có cách tự học thôi.Ban đầu, Kế Hoan học bằng cách ghép âm, dần dần quen mặt chữ.

Không phải chữ nào cũng biết, nhưng đọc sách nhiều giúp cậu đoán được nghĩa của từ mới.

Sau này, ông nội cho cậu một quyển từ điển.

Đọc xong truyện, cậu liền bắt đầu lật từ điển.Không biết người khác thấy thế nào, nhưng với cậu, từ điển rất thú vị.

Nó giải thích nguồn gốc của chữ, kèm theo hình ảnh minh họa.

Thường thì dưới mỗi chữ lại là một câu chuyện.

Hồi bé, ông nội, con chó nhỏ và thế giới trong sách chính là tất cả với Kế Hoan.Lại lạc đề rồi.

Tóm lại, chữ của Kế Hoan không uốn lượn cầu kỳ, cũng không có ai dạy cách viết sao cho đẹp.

Chỉ là nét nào ra nét đó, nhìn kỹ sẽ thấy rõ sự tinh tế trong từng con chữ."

Phì có nghĩa là 'béo'."

Vừa viết, Kế Hoan vừa giải thích.

Nhưng từ này nghe đơn giản quá, chẳng mấy hay ho, nên cậu bổ sung thêm: "Ở quê tôi, 'phì' còn có nghĩa là thứ làm đất thêm màu mỡ."

Giải thích này cũng không hẳn hay, nhưng ít ra làm từ "phì" bớt đơn điệu.ma vật nghe chăm chú.Kế Hoan viết chữ "Phì" ba lần.

Trong lúc đó, "Phì" cũng tập viết theo.

Nó học rất nhanh.

Khi Kế Hoan bảo nó thử tự viết, nó hơi do dự, rồi cầm bút nắn nót viết xuống một chữ "Phì" nhỏ xíu.Bất ngờ là, chữ của nó khá đẹp, không hề run rẩy, chẳng giống người mới tập viết chút nào."

Tôi có thể mua lại tờ giấy này không?"

Nhìn kỹ dòng chữ của mình rồi lại so với chữ của Kế Hoan, chàng ma vật ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi."..."

Kế Hoan nhìn sang lão ma vật đang chơi game một lát, rồi giơ một bàn tay lên.Đối phương lập tức rút ra năm mươi đồng xương, đặt lên bàn như sợ Kế Hoan đổi ý, sau đó nhanh chóng lấy tờ giấy đi mà không hề động vào cây bút.Không biết có phải bị ảnh hưởng từ hắn không, nhưng mấy con ma vật xung quanh cũng nhao nhao nhờ Kế Hoan xem giúp bảng đánh giá của mình, tiện thể viết tên cho chúng.

Mấy kẻ dư dả thì thuê hẳn một tờ giấy riêng, còn đứa ít tiền thì ghép đôi, mỗi người một nửa tờ giấy.Bọn chúng thật biết tính toán.Kế Hoan chợt nảy ra một ý tưởng."

Ông chủ, tôi ngày càng xử lý hồ sơ nhanh hơn, thời gian rảnh cũng nhiều hơn.

Vậy... chiều tôi có thể mở lớp dạy chữ ở đây không?"

Trước khi tan làm hôm đó, Kế Hoan bước đến phía sau A Đan, người đang mải chơi game, rồi kính cẩn hỏi ý kiến ông ta.Để tăng thêm sức thuyết phục, cậu còn đưa ra số tiền vừa nhận được từ đám ma vật kia cho A Đan xem."

Chỉ chìa tay ra mà đã được năm mươi đồng xương à?"

A Đan không quay đầu lại, chỉ hờ hững hỏi."

Đúng vậy."

"Hừ~ Làm ăn cũng được đấy."

"Chúng ta cung cấp địa điểm và giấy bút, chỉ mở lớp học cho những ai đã kiểm tra ở trung tâm và mua hồ sơ.

Cậu tự đặt giá khóa học, tự lo liệu các thứ cần thiết.

Không cần bỏ tiền túi, cứ đến những người tôi đã đưa số liên lạc mà ghi nợ."

Kế Hoan khẽ mỉm cười, gật đầu rồi lùi ra ngoài.Cậu là người làm việc rất nhanh gọn.

Ngay trong ngày hôm đó, cậu đã gọi điện sắp xếp xong xuôi, rồi tìm một căn phòng trống bên chỗ A Đan để biến thành lớp học tạm.

Hôm sau, khi phát hồ sơ, cậu thông báo luôn về lớp học xóa mù chữ.Bất kỳ ma vật nào đã kiểm tra ở trung tâm và mua hồ sơ đều được học buổi đầu tiên miễn phí.

Buổi học này sẽ giúp họ nhận diện tên của mình và hiểu nội dung trong hồ sơ.

Tuy nhiên, không đảm bảo họ sẽ nhớ hết, và nếu cần giấy bút thì phải trả thêm tiền.Muốn tiếp tục học, họ phải đóng học phí: mười đồng xương hoặc một con mồi có giá trị tương đương cho mỗi buổi học.

Giấy bút vẫn tính riêng.Sau khi tin tức được lan ra, Kế Hoan bắt đầu bận tối mặt!Hai tiếng sau khi phát hồ sơ mỗi ngày đều kín lịch.

Một tiếng dành cho lớp học thường, còn lại là lớp xóa mù chữ.Buổi đầu tiên đông hơn buổi sau.

Khóa học thưởng miễn phí gần như không ai bỏ lỡ, còn lớp phải trả tiền thì tùy hứng từng người.

Không phải con ma vật nào cũng thích học, cũng không phải ai thích học cũng nghe được tin về lớp của Kế Hoan.

Vì vậy, số học viên lớp thứ hai tuy không ít nhưng cũng không quá tải.

Căn phòng cậu chuẩn bị vừa vặn.Ở lớp này, Kế Hoan dạy toán cơ bản và những chữ thông dụng.Không phải ai cũng có thời gian và đủ tiền để học đều đặn, nên mỗi buổi lại có những học viên khác nhau.

Một số gương mặt quen dần, nhưng quen nhất là một con ma vật tên "Phì".Nó săn được một con mồi hiếm, đủ đổi lấy mười buổi học.

Ban ngày đi kiếm việc, săn bắt để nuôi thân, còn buổi chiều thì cắm rễ ở lớp của Kế Hoan.Một ma vật ham học như vậy, Kế Hoan chưa từng gặp bao giờ.Đến buổi học thứ chín, "Phì" tìm Kế Hoan sau giờ học.

Nó gãi đầu rồi nói rằng đã kiếm được việc làm.Nó bảo giờ đã đọc hiểu gần hết hợp đồng, nhờ Kế Hoan mà mới làm được điều đó.Nó nói đã ký một chữ "Phì" thật đẹp trên hợp đồng.Nó còn bảo sẽ đi làm xa một thời gian, nhưng vẫn còn một buổi học chưa học, nhắc Kế Hoan nhớ đừng quên.

Nó đã trả tiền rồi.Rồi nó rời đi.Không bao giờ quay lại nữa.Hai tháng sau, Kế Hoan nhìn thấy tin về nó trên báo.Là một tên tội phạm nguy hiểm đã ám sát một nhân vật quan trọng, cái tên "Phì" xuất hiện trên mặt báo.Nó đã chết.Nó đã liều mạng để giết mục tiêu.

Thành công, nhưng cũng mất mạng ngay lúc đó.Khi điều tra người đã thuê nó, Kế Hoan mới biết đó là một công ty môi giới lừa đảo.Chúng chuyên tìm những kẻ vô gia cư ở Yafar, dụ dỗ họ ký hợp đồng để làm những công việc nguy hiểm.Không cần trả tiền bồi thường, không phải lo hậu quả.Bởi vì chính những con ma vật đó đã tự đồng ý, hoặc điểm chỉ, hoặc ký tên mình lên giấy.Công ty môi giới không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.Giây phút nhìn thấy kết quả điều tra, sắc mặt Kế Hoan trở nên u ám đáng sợ.Nhìn vào chỗ ngồi quen thuộc của "Phì" trong lớp học, Kế Hoan không biểu lộ gì, chỉ lặng lẽ giảng bài, rồi tan học, về nhà nấu ăn, tắm rửa, đi ngủ.Trong bóng tối, cậu mở mắt, rất lâu không tài nào chợp mắt được.Sáng hôm sau, cậu đưa ra quyết định thứ hai.Một quyết định sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.
 
[Hoàn][Full]Q3 - Ma Vương - Nguyệt Hạ Tang
Chương 137: Ma Vương


"Sáng sớm hôm sau, thay vì dọn dẹp như mọi khi, Kế Hoan đi thẳng đến phòng của A Đan.

Cậu đến khá sớm, A Đan vẫn đang đánh răng."

Tôi muốn lập một hệ thống đánh giá độ tin cậy."

A Đan quay đầu nhìn cậu với vẻ mặt không cảm xúc, miệng phồng lên vì còn đang súc miệng."

Dựa vào sơ yếu lý lịch thôi là chưa đủ.

Ma vật có thể dễ dàng tìm được việc làm hơn, nhưng cũng dễ bị lừa hơn.

Nhiều khi, họ biết mình đang bị lừa ngay từ đầu, nhưng lại không có cách nào rời đi."

Cũng giống như Xám, dù cậu ta thoát ra được, nhưng hợp đồng vẫn còn hiệu lực.

Hợp đồng của ma vật có tính ràng buộc mạnh hơn nhiều so với hợp đồng trong thế giới loài người.

Nếu như con người bị ràng buộc bởi tiền bạc và pháp luật, thì ma vật lại bị trói buộc bởi sức khỏe, thậm chí là tính mạng.Vì vậy, dù đã tìm thấy Tiểu Xám, nhưng cậu ấy vẫn chưa thể rời đi vì hợp đồng vẫn nằm trong tay kẻ khác.

Cuối cùng, chính A Cẩn đã mua lại toàn bộ đấu trường đó để giải thoát hợp đồng cho Xám.Nghe nói vẫn có cách khác để hủy hợp đồng, nhưng chắc chắn không đơn giản hơn việc mua lại đấu trường.

Nếu không có A Cẩn, Tiểu Xám có lẽ vẫn phải tiếp tục liều mạng ở đó, giống như Phì vậy...Nghĩ đến con ma vật cao lớn ấy, Kế Hoan mím môi lại."

Đánh giá độ tin cậy?

Nói cụ thể đi."

A Đan nhổ bọt kem đánh răng, lấy khăn lau miệng, rồi ngước lên nhìn Kế Hoan, sẵn sàng nghe tiếp."

Tôi muốn đánh giá độ tin cậy của bên tuyển dụng.

Giống như cách chúng ta lập hồ sơ cho từng ma vật đến kiểm tra năng lực, em muốn lập một hệ thống tương tự cho các nhà tuyển dụng trên thị trường lao động."

"'Người được họ thuê có bị lừa không?

Tỷ lệ tử vong có cao không?

Tiền lương có tương xứng với công việc không?

Tôi muốn thiết lập một hệ thống để đánh giá những điều đó."

Kế Hoan nói chậm rãi, nhìn chằm chằm vào mí mắt cụp xuống của A Đan.Ngay lúc đó, một luồng áp lực khủng khiếp bỗng bùng lên từ cơ thể A Đan.

Làn da chùng nhão trên khuôn mặt ông ta bị căng ra, như thể có một sức mạnh vô hình đang lan tỏa từ sống mũi ra bốn phía.Giây tiếp theo, Kế Hoan thấy đôi mắt mà A Đan luôn nhắm nghiền bỗng mở ra!Trong khoảnh khắc ấy, Kế Hoan có cảm giác mình giống như một con mồi yếu ớt, bị một con ma vật đáng sợ nhất dõi theo.Không thể cử động!

A Đan đang nhìn chằm chằm vào cậu.Không thể nói chuyện!

Áp lực từ ông ta dồn đến như một dòng nước vô hình, chỉ cần cất lời là sẽ bị nhấn chìm.Toàn thân khẽ run rẩy, Kế Hoan ép bản thân phải nhìn thẳng vào mắt A Đan.

Một con mắt của ông ta hoàn toàn đen kịt, không có tròng, như một hố sâu không đáy.

Con mắt còn lại đỏ như máu.Chỉ một cái nhìn từ con mắt đỏ ấy cũng đủ khiến mồ hôi Kế Hoan túa ra như suối.Cậu chưa bao giờ bị A Đan áp chế trực tiếp như thế này, cũng không ngờ rằng luồng khí thế từ ông ta lại đáng sợ đến vậy!Con mắt đỏ di chuyển một chút, lướt qua người Kế Hoan từ đầu đến chân.Rồi, luồng áp lực ấy bỗng nhiên biến mất, giống như chưa từng tồn tại.A Đan lại trở về với dáng vẻ già nua, mệt mỏi mà Kế Hoan vẫn quen thuộc.Không ngạc nhiên trước sự thay đổi đó, Kế Hoan vẫn nhìn thẳng vào A Đan.Nhưng chính A Đan lại là người quay mặt đi trước.Khoanh tay sau lưng, ông ta chậm rãi nói:"Hóa ra nhóc trông như thế này."

Kế Hoan: ...

Hóa ra trước giờ ông chưa từng nhìn kỹ mặt tôi sao...=-=Nhớ lại vài ngày trước, Abu có hỏi cậu một câu:'Mí mắt A Đan dày như vậy, lúc nào cũng cụp xuống, ông ta có nhìn thấy chúng ta không nhỉ?'Kế Hoan chưa từng hỏi A Đan điều đó, nhưng giờ thì cậu đã có câu trả lời, theo một cách không ngờ tới.Cậu đứng sững tại chỗ, ngơ ngác mất một lúc.A Đan lại lên tiếng:"Cậu có biết những người mà mày định đánh giá là ai không?"

Kế Hoan lắc đầu, rồi ngập ngừng đáp:"Không rõ lắm... nhưng chắc là những kẻ có thế lực?"

A Đan gật đầu:"Đúng vậy.

Bất kể lớn hay nhỏ, không ai trong số họ là kẻ vô danh."

"Có người đứng sau họ là các ông trùm ở khu xa hoa của Yafar, có người thì được các doanh nhân ngoài kia hậu thuẫn.

Chúng không cần ra tay, chỉ một lời cũng đủ khiến cậu mất mạng."

"Vậy mà cậu lại muốn đánh giá bọn chúng sao?"

Cùng lúc nói câu đó, áp lực khủng khiếp từ A Đan lại bùng lên.

Nhưng lần này, Kế Hoan chỉ hơi tái mặt chứ không lùi lại dù chỉ một bước.Mí mắt của A Đan vẫn cụp xuống, nhưng Kế Hoan lại có cảm giác bị nhìn chằm chằm, không phải bằng mắt thường, mà là bằng một ánh nhìn xuyên thấu da thịt, nhìn thẳng vào tận linh hồn cậu.Trong căn phòng nhỏ hẹp, hai người đứng đối diện nhau, một cao một thấp, khoảng cách chưa đầy hai mét."

Sao cậu định làm chuyện này?

Đám tuyển dụng đó sẽ không bao giờ nói thật với cậu đâu."

A Đan hỏi, phá vỡ sự im lặng.Tối qua, Kế Hoan đã suy nghĩ cả đêm về vấn đề này, nên khi A Đan hỏi, cậu liền nói ra kế hoạch sơ bộ của mình."

Tôi không cần hỏi họ.

Tôi sẽ hỏi những ma vật từng đi qua đây và đã tìm được việc."

"'Bất cứ nhà tuyển dụng nào cũng cần nhân viên.

Nhân viên chính là nền tảng của doanh nghiệp.

Ma vật từ trung tâm kiểm tra của chúng ta có thể làm nhiều ngành nghề khác nhau.

Nếu muốn đánh giá độ tin cậy của các nhà tuyển dụng, chúng ta có thể thu thập thông tin từ chính những người đã từng làm việc cho họ."

Đây chính là lợi thế của trung tâm kiểm tra năng lực.Trên bề mặt, trung tâm này chỉ là nơi đánh giá năng lực của ma vật, giúp họ có một hồ sơ khách quan để tìm việc.

Nhưng từ khi bắt đầu làm việc bằng máy tính, Kế Hoan nhận ra mình có thể làm nhiều hơn thế.Cậu có toàn bộ hồ sơ của ma vật đến kiểm tra, biết tên họ, đánh giá năng lực của họ, nơi họ từng làm việc và thời gian họ làm ở đó... tất cả những thông tin này đều có trong dữ liệu của cậu.Từ lâu, Kế Hoan đã muốn tìm cách giảm bớt những bi kịch như của Tiểu Xám.

Ban đầu, cậu chưa có phương pháp nào hiệu quả.Nhưng giờ đây, với công nghệ và dữ liệu trong tay, cậu đã tìm ra hướng đi.Và lần này, cậu sẽ không chần chừ nữa."

Đây là lợi thế tự nhiên của trung tâm kiểm tra.Bề ngoài, trung tâm này chỉ có nhiệm vụ đánh giá năng lực.

Những con ma vật đến đây kiểm tra, nhận được một tiêu chuẩn chung để đánh giá khả năng của mình, sau đó mang kết quả này đi tìm việc.

Chỉ đơn giản như vậy.Thế nhưng, sau khi Kế Hoan bắt đầu làm việc bằng máy tính, cậu chợt nhận ra mình có thể làm nhiều hơn thế.Cậu có toàn bộ hồ sơ của các ma vật.

Cậu biết tên của rất nhiều người, hiểu rõ điểm số của họ trong từng hạng mục, thậm chí còn biết họ đã làm việc ở đâu, trong bao lâu...

Tất cả thông tin này đều được ghi chép lại và tổng hợp bởi chính cậu.Khi nhập dữ liệu vào máy tính, Kế Hoan sử dụng phần mềm phân tích mà A Đan đã trang bị.

Trong quá trình làm quen với các công cụ này, cậu đã thử thống kê dữ liệu theo nhiều cách khác nhau.Ví dụ, khi xếp hạng các ma vật theo từng chỉ số, cậu xác định được mức năng lực trung bình của những người đang tìm việc trên thị trường lao động Yafar.Khi tổng hợp địa điểm làm việc trước đây của họ, cậu phát hiện ra đâu là nơi tuyển dụng thường xuyên nhất, ai là người thuê nhiều lao động nhất...Thậm chí, nếu hỏi thêm một chút, các ma vật còn có thể tiết lộ lý do họ rời bỏ công việc cũ, đôi khi là cả những thông tin nội bộ.Thông tin của toàn bộ ma vật đều do một mình Kế Hoan xử lý, những lời họ nói cũng chỉ có cậu nghe thấy.

Nhờ đó, việc sàng lọc dần trở nên dễ dàng hơn.Lúc cứu Tiểu Xám về, Kế Hoan đã nghĩ xem làm thế nào để ngăn chặn những chuyện như vậy xảy ra lần nữa.Khi đó, cậu chưa tìm ra cách hay.Nhưng ý nghĩ ấy vẫn luôn nằm trong đầu cậu.Mãi đến khi A Đan ép cậu sử dụng máy tính để lưu trữ dữ liệu và thành thạo các phần mềm phân tích, Kế Hoan mới dần nhìn thấy hướng đi.

Tuy vậy, lúc ấy cậu vẫn rất thận trọng.Dù sao, cậu cũng chỉ là một người mới đến, không có sức mạnh ma vật, lại phải lo cho gia đình.

Cậu không thể hành động tùy tiện được.Vốn dĩ, Kế Hoan không phải kiểu người bốc đồng.Thế nhưng, ý nghĩ ấy đã âm thầm bén rễ trong lòng cậu.

Và rồi, sự kiện liên quan đến Phì như một mồi lửa, khiến nó bùng lên."...Chúng ta có thể thu thập ý kiến của các ma vật về từng chủ thuê khi họ đến kiểm tra tại trung tâm.

Dựa vào tần suất tuyển dụng, ta có thể điều tra những nơi có dấu hiệu không đáng tin.

Ma vật mỗi lần đổi việc thường sẽ quay lại kiểm tra, đó chính là cơ hội để hỏi thăm về công việc cũ của họ..."

Kế Hoan trình bày ý tưởng của mình.

Là một người trẻ tuổi, theo lẽ thường thì đáng lẽ giờ này cậu chỉ vừa vào đại học, nên suy nghĩ vẫn còn non nớt.

Nhưng không thể phủ nhận rằng cậu đã tận dụng rất tốt những gì mình có."

Ở Yafar chỉ có một trung tâm kiểm tra, nên ai muốn đánh giá năng lực cũng buộc phải đến đây—đây chính là lợi thế của cậu sao?"

A Đan chậm rãi hỏi sau khi nghe kế hoạch.Kế Hoan nhìn thẳng vào A Đan, nhẹ nhàng lắc đầu."

Không, lợi thế của tôi chính là ngài."

"Tôi không biết những kẻ đứng sau các chủ thuê kia là ai, nhưng tôi biết rằng mình có ngài ở phía sau."

Đi theo A Đan bấy lâu, nếu Kế Hoan vẫn chưa nhận ra vị trí của ông ta ở Yafar thì cậu đúng là kẻ ngốc.Chưa kể, ngay từ đầu A Cẩn đã từng nhắc nhở cậu.Chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ thực sự cần đến địa vị của A Đan.Hoặc có lẽ, không chỉ A Đan đã cho cậu dũng khí để làm điều này.Còn có Abu, Naji, Tiểu Xám...Với Kế Hoan, gia đình không phải là gánh nặng, nhưng sự tồn tại của ông nội và Hắc Đản vừa là động lực để cậu cố gắng sống tốt, vừa là ràng buộc vô hình, khiến cậu không thể hành động liều lĩnh.

Cậu không phải kiểu người dám mạo hiểm mọi thứ.Huống hồ, còn có A Đan.Kế Hoan lặng lẽ nhìn ông ta.Cậu thấy A Đan bật cười.Kế Hoan chợt hiểu, thời khắc quyết định số phận của mình đã đến.Kế hoạch này có thành công hay không, phụ thuộc vào câu nói tiếp theo của A Đan.Cậu mím môi, chờ đợi."

Cậu có biết chuyện cậu sắp làm sẽ dẫn đến điều gì không?"

A Đan ngước nhìn về phía cậu."

Bây giờ cậu chỉ nghĩ rằng việc này sẽ giúp nhiều ma vật tránh bị lừa khi tìm việc, tránh xảy ra những trường hợp như Tiểu Xám và Phì."

"Nhưng cậu có từng nghĩ... nếu làm đến cùng, chuyện này sẽ biến thành thứ gì không?"

A Đan lặng lẽ nhìn về phía cậu.

Dù không thể thấy Kế Hoan, nhưng ông ta có thể cảm nhận được cậu.Không giống những ma vật khác, năng lực của A Đan cho phép ông nhìn thấu lớp vỏ bên ngoài để thấy được bản chất thật sự của một kẻ nào đó.Trong mắt ông, Kế Hoan là một ma vật yếu ớt.

Sức mạnh của cậu nhỏ bé đến mức gần như không thể nhận ra.Nhưng đồng thời, cậu cũng vô cùng mạnh mẽ.Ý chí của cậu mạnh đến mức trong vài tháng ngắn ngủi, cậu đã làm được những việc mà ngay cả những ma vật có sức mạnh gấp mấy lần cậu cũng không thể làm được.Giờ đây, cậu đứng trước mặt ông, nói ra một chuyện mà ngay cả A Đan cũng không ngờ tới."

Nếu cậu thành công, tất cả ma vật cần tìm việc sẽ gửi thông tin cho cậu.

Họ sẽ nhờ cậu kiểm tra độ uy tín của từng chủ thuê, họ sẽ kính trọng cậu."

"Cùng lúc đó, các chủ thuê cũng không dám đắc tội với cậu.

Họ sợ uy tín của mình bị tổn hại, nên sẽ nể nang và thậm chí tìm cách lấy lòng cậu.

Nhưng đồng thời... họ cũng sẽ vô cùng e sợ cậu."

"Cậu có biết không?

Một ma vật được toàn bộ đồng loại kính nể và tuân theo, được cả những kẻ quyền lực dè chừng, là gì không?"

Chính là ma vương.Ôi, đứa trẻ non nớt mà liều lĩnh này!

Cậu có hiểu cậu vừa nói ra điều gì không?Điều cậu đang nói .... tương đương với tuyên bố cậu muốn trở thành ma vương đấy!Nhìn chàng trai trẻ với ánh mắt ngây thơ đầy thắc mắc trước câu hỏi của mình, A Đan bỗng bật cười.
 
Back
Top Bottom