Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Edit] Thiên Vị Có Một Không Hai - Trì Mộ Ngôn

[Hoàn][Edit] Thiên Vị Có Một Không Hai - Trì Mộ Ngôn
🍊 Chương 49: Cho dù xin lỗi cũng không nhận.


Edit: Khang Vy
Beta: PeachhNhững lời này vô cùng ngượng ngùng.

Dịch Nhiễm ngẩng mặt lên nhìn anh, đáy mắt mang theo ánh sáng chói rọi."

Từ trước kia anh cũng đã vậy rồi, lúc nào cũng cảm thấy em là tốt nhất."

Nói rồi cô lại thấp giọng lẩm bẩm, "

Sau này phát hiện em không tốt như vậy thì cũng không được hối hận đâu đấy."

Lâm Chiêu 'ừm' một tiếng đầy chắc nịch.

Anh đưa tay nhéo má Dịch Nhiễm rồi khẽ thở dài, "Mặt tròn rồi."

Cô tức giận, "Bởi vì ngày nào dì Trương cũng ép em ăn đấy."

"Vậy không phải rất tốt sao, trước kia gầy quá."

Cô cũng không hiểu sao lại chỉ vì vài câu tuỳ ý của anh mà nhịp tim tăng tốc.

Dịch Nhiễm nắm chặt vạt áo anh, suy nghĩ một lát rồi nói, "Chúng ta vào thôi?"

Lâm Chiêu nắm tay cô đi, điều khiến Dịch Nhiễm không nghĩ tới chính là cô lại gặp được Lương Nặc ở đây.Bên cạnh cô ta có hai người, bọn họ đang nói gì đó với ba Lâm Chiêu.Trong lòng Dịch Nhiễm dâng lên một cảm xúc xoắn xuýt khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Lâm Chiêu hỏi, "Nhà anh và Lương gia có hợp tác sao?"

"Ông nội Lương Nặc và ba anh có chút giao tình, nhưng mà sau khi ông ấy qua đời, người hai nhà hầu như không có qua lại gì cả."

Thấy Dịch Nhiễm ngẩng đầu nhìn mình, Lâm Chiêu cũng không giấu giếm mà nói thẳng, "Bây giờ sản nghiệp của Lương gia không được tốt cho lắm, bọn họ hi vọng ba anh có thể giúp đỡ bọn họ một phen."

Dịch Nhiễm ồ một tiếng, không rõ cảm giác trong lòng mình là thế nào, nhưng lại cảm thấy mình mà tức giận thì cũng không nên.

Cô muốn buông tay Lâm Chiêu lại bị anh nắm chặt lấy."

Trước đó bọn họ có liên hệ với bên anh, hi vọng Lương Ngôn có thể trở thành người phát ngôn của hãng trang sức dưới trướng Sáng Thế."

Dịch Nhiễm kinh ngạc, dường như cô chưa từng đọc được tin tức này, vậy cuối cùng hẳn là cũng không thành."

Vậy thì sao lại không chọn chứ, hình tượng của cô ta trước đó khá tốt mà?"

Là nhà âm nhạc nổi tiếng, còn là nữ chính thâm tình nhớ mãi không quên mối tình đầu.

Nếu chọn cô ta là người phát ngôn, khả năng mua hàng sẽ rất mạnh.Lâm Chiêu nhìn chăm chú phản ứng của cô, đưa tay nhéo cằm cô một cái, "Em nói xem tại sao anh không chọn?"

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy dáng vẻ chẳng hề để ý của anh, đáp án không cần nói cũng biết."

Vậy là anh công tư không phân minh à?"

"Cũng không phải lần đầu tiên."

Tâm tư Dịch Nhiễm bị chọc trúng, lại ngẩng đầu lên đã thấy Lương Nặc và người bên cạnh cô ta đã xoay người, vẻ mặt cả hai đều vô cùng thất vọng.Lúc Lương Nặc ngẩng đầu lên thì thấy Dịch Nhiễm đứng cạnh Lâm Chiêu, vẻ mặt xấu hổ, hận không thể đào hố xuống đất mà chui vào.Lương Phi nhìn thoáng qua con gái rồi lại nhìn về phía trước, nhận ra Lâm Chiêu và Dịch Nhiễm, ông ta túm lấy tay Lương Nặc, vẻ mặt nôn nóng."

Chuyện là do con gây ra, bây giờ con đi xin lỗi cho ba."

"Dựa vào cái gì mà lại là con đi xin lỗi chứ, rõ ràng đều do đứa con riêng Lương Ngôn kia gây ra mà."

Nếu không phải đang ở nơi công cộng, Lương Phi đã tát cho đứa con chết tiệt này một cái rồi.

Từ sau khi ông cụ qua đời, Lương gia dần lao xuống dốc.

Trước kia trong nhà muốn chuyển mình, xây dựng một cái trung tâm thương mại ở Nam Thành.

Lại không ngờ tới lúc đấu thầu mảnh đất kia, người của Dịch gia và Lâm gia cùng nhau ra mặt nâng cao giá đất, tăng lên gấp ba.Cuối cùng, tuy rằng miếng đất tới tay nhưng tài chính của bọn họ cũng gặp vấn đề, trung tâm thương mại xây được một nửa, tài chính không xoay kịp, suýt chút nữa trở thành công trình dang dở.Ban đầu Lương Phi còn không hiểu chuyện gì xảy ra, sau này trên mạng làm ầm lên ông ta mới biết, là Lương Nặc và Lương Ngôn chọc vào người không nên.Lương Phi đè thấp giọng, tức giận nói, "Chẳng phải con là người tát con bé ấy à?

Con nói xem, đánh ai không đánh sao lại cố tình đi đánh con gái của Dịch Giang chứ?

Ông ta có tiếng là yêu chiều con gái, con đắc tội con gái ông ta rồi, sau này chúng ta còn sống tốt được à?"

Vẻ mặt Lương Nặc không tình nguyện, "Con nào biết chứ, cô ta ăn mặc bình thường như vậy, nào giống con gái của Dịch Giang.

Hơn nữa, nếu không phải ba vô dụng biến Lương gia thành như bây giờ nên mấy năm nay con có thể không bước chân vào giới danh gia của Nam Thành sao?

Con không quen Dịch Nhiễm, ba còn trách con?"

Lương Ngôn không hề đúng mực, nói chuyện lớn tiếng khiến người xung quanh đều nhìn về phía họ.

Ôn Diên nghe thấy động tĩnh thì nhíu mày.

Bà là người không muốn quản quá nhiều chuyện, nhưng chuyện Lương Nặc đánh Dịch Nhiễm, bà từng nghe Khương Ý kể.Ôn Diên đi tới bên cạnh chồng mình, hỏi, "Sao người Lương gia lại tới đây, ông mời à?"

"Không phải, bọn họ tới đây để xử lý chút việc, nghe nói chúng ta tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Ý nên tiện đường qua đưa món quà."

Ôn Diên hừ lạnh một tiếng châm biếm, "Chồn chúc Tết gà, không có lòng tốt gì cả.

Trong lòng bọn họ có suy nghĩ gì, chẳng lẽ không một ai biết sao?"

Lâm Bồi Tùng dỗ dành, "Yên tâm, tôi hiểu rõ, đã nói với ông ta rằng chúng ta không có ý định đầu tư rồi."

Ôn Diên nhìn lướt qua phía trước, thấy Lương Phi đi về phía Dịch Nhiễm và Lâm Chiêu.

Bây giờ ở đây nhiều người, bà sợ Lâm Chiêu sẽ gây ra chuyện gì nên bảo chồng qua xem sao.Lâm Bồi Tùng không muốn để bà lo âu, lại mở miệng khuyên nhủ, "Lâm Chiêu nó hiểu rõ, sẽ không gây chuyện quá mức đâu."

Ôn Diên không tình nguyện thở dài, "Chuyện khác thì tôi tin nó có lý trí, nhưng với chuyện của Dịch Nhiễm, tôi không ôm kỳ vọng nào cả."

Lương Phi túm Lương Nặc tới trước mặt, Dịch Nhiễm không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Chiêu, anh lại liếc cô một cái, không dấu vết kéo cô ra sau lưng mình.Sắc mặt Lương Phi đen đi nhưng vẫn kiên cường nói, "Dịch tiểu thư, thật ngại quá, là con gái chú không hiểu chuyện, trước kia đắc tội cháu rồi."

Không chờ Dịch Nhiễm mở miệng, Lâm Chiêu đã nói trước."

Cô ta bao lớn rồi, chuyện bản thân làm sai mà còn muốn người làm cha nhận lỗi thay à?"

Vẻ mặt Lương Nặc khổ sở, nhìn xung quanh thấy ai nấy cũng đang nhìn mình, dáng vẻ như xem kịch vui.Quá khứ của cô ta muốn gió được gió, cho dù là Lương Ngôn cũng phải khách khí với cô ta, nhưng bây giờ lại phải xin lỗi Dịch Nhiễm trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không làm được.Còn đang suy nghĩ, cánh tay đột nhiên tê rần, thì ra là ba cô ta nhéo tay cô ta.

Sắc mặt Lương Nặc tái nhợt, lúc này rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô ta không thể nào lựa chọn.Lương Nặc mím môi, run rẩy một hồi, khẽ cắn môi định nói xin lỗi, không ngờ người đàn ông trước mặt lại mở miệng trước."

Cho dù xin lỗi, chúng tôi cũng không bỏ qua."

Lương Nặc không dám tin nhìn Lâm Chiêu, sắc mặt Lương Phi cũng trắng bệch nhưng vẫn nịnh nọt cười nói, "Lâm tổng đừng như vậy, là con gái tôi không hiểu chuyện, tôi thay mặt xin lỗi Dịch tiểu thư, việc này... có thể bỏ qua không, dù sao, cũng không quá nghiêm trọng."

"Sao lại không nghiêm trọng?"

Giọng nói Lâm Chiêu lạnh lùng, liếc Dịch Nhiễm một cái, vẻ mặt không hề dao động khiến người ta không rét mà run."

Một cái tát kia, dấu vết để lại vài ngày mới biến mất đấy."

Nói rồi anh lại nhìn Lương Nặc, đôi mắt sâu thẳm chứa sự tức giận nhàn nhạt, "Ông nói với tôi là không nghiêm trọng?"

Lương Nặc có chút sợ hãi, theo bản năng lùi ra sau hai bước.

Lương Phi cũng luống cuống, thấy Lâm Chiêu không để ý tới tâm tư của mình mà kéo Dịch Nhiễm đi.

Ra khỏi khách sạn, Lương Phi nhịn không được nữa, tát Lương Nặc một cái.Vẻ mặt Lương Nặc không thể tin nổi, "Ba đánh con?"

"Tao đánh mày thì làm sao?

Mày nhìn chuyện mày gây ra xem, bây giờ đắc tội cả Lâm gia và Dịch gia, mày nói xem Lương gia phải làm sao bây giờ?"

Lương Nặc tức cười, "Ba, Lương gia không ổn là do bọn đàn ông mấy người không biết cố gắng.

Ba nhìn đức hạnh của đám anh trai kia đi, suốt ngày say rượu, đánh bạc, chơi gái, cái gì cũng có, mấy chú mấy bác thì một đống con gái riêng.

Bây giờ dựa vào cái gì mà đổ hết lỗi lên đầu con chứ?!"

Lương Phi còn muốn đánh tiếp, Lương Nặc lại không cho ông ta cơ hội này, chạy tới đường cái vẫy một cái taxi rồi đi mất.Lương Nặc đi rồi, Dịch Nhiễm lại cảm thấy kỳ lạ.

Tuy rằng bây giờ người biết chuyện của bọn họ không ít, nhưng công khai thế này vẫn khiến Dịch Nhiễm cảm thấy ngượng ngùng.Lại không nghĩ tới Lâm Chiêu nắm thật chặt tay cô, dáng vẻ muốn cùng cô trầm luân.Dịch Nhiễm nhìn xung quanh, ánh mắt những người đang nhìn về phía cô phần lớn vô cùng thân thiết, nhớ tới Lương Nặc vừa rồi rời đi, cô lại có chút chột dạ kéo vạt áo Lâm Chiêu, "Em thế này có tính là ỷ thế hiếp người không?"

Lâm Chiêu xoa đầu cô, giọng nói mềm mại của cô dừng trong tai anh khiến lòng anh mềm nhũn."

Không tính, là anh chống lưng cho em."

"Dịch Nhiễm nhà ta dựa vào bản thân mà thắng được cô ta."

Ôn Diên nhìn dáng vẻ của hai người thì đen mặt, nhưng cũng không ngăn cản.

Lâm Bồi Tùng nhìn bà chế nhạo một câu, "Sao tôi lại cảm thấy bà như là mẹ chồng ác độc ghen tị với con dâu thế hả bảo bối?"

"Ông nói bậy gì đó!"

Ôn Diên đáp lại, nhìn về hai người cách đó không xa, tuy rằng trên mặt không có ý cười nhưng cũng không có bài xích."

Có lẽ là duyên định từ kiếp trước, mệnh đã khóa chặt vào nhau rồi, mở thế nào cũng không ra."

Bởi vì Đặng Vi và Dịch Nhiễm đạt được thứ hạng cao trong cúp Tinh Mạn nên độ hot của Đại Mộng Tam Sinh lại lần nữa tăng cao, hot search đã treo mấy ngày liên, fans hai người cũng tăng dần.Bởi vì scandal lần trước cho nên hợp tác giữa Đặng Vi và Sang Duy cũng dừng hẳn, hôm nay cô ấy tới phòng làm việc nói lời chia tay cuối cùng, sau này không có liên quan gì tới Sang Duy nữa.Lúc Dịch Nhiễm gặp cô ấy, cô ấy vừa từ văn phòng của Trần Lực ra, thấy cô, thái độ của Đặng Vi thân thiện hẳn."

Chúc mừng cô, bây giờ sự nghiệp thành công, nghe người ta nói, phòng làm việc tính xuất bản một bộ truyện tranh về chủ đề ngài Z à?"

"Đúng vậy."

Đặng Vi vuốt tóc, nói với cô chuyện của Lương Nặc."

Cô xem Lương Nặc đi, phản ứng ngược dữ dội quá trời.

Lúc trước cô ta đánh hai người chúng ta, bây giờ cô ta bị ba mình đánh đã lên cả hot search luôn rồi."

Dịch Nhiễm cũng không có suy nghĩ gì về chuyện này, Đặng Vi thấy biểu tình lạnh nhạt của cô cũng không để ý, nhoẻn miệng cười, "Thật ra tôi rất thưởng thức cô, làm việc nghiêm túc lại có cá tính, sau này sẽ có nhiều đất dụng võ."

Thấy Dịch Nhiễm không đáp lời, Đặng Vi lại nói, "Cô rất xem thường tôi đúng không?"

"Không phải."

Thật ra Dịch Nhiễm chưa từng phải ứng phó với những chuyện thế này, cô suy nghĩ một chút rồi nói, "Cô Đặng rất ưu tú, tôi có rất nhiều thứ còn phải học tập từ cô."

"Học cái gì từ tôi cơ chứ, cô đã có người dạy tốt nhất rồi."

Đặng Vi cụp mắt, đáy mắt là sự cô đơn nhàn nhạt, nhưng cô ấy điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, tươi cười xinh đẹp."

Cô gái tốt như cô có phải rất tôn trọng người ta đúng không?

Tôi còn cho rằng thiên kim nhà giàu đều giống như Lương Nặc, tính tình khó ưa vậy cơ."

"Cũng không phải, trước kia tính tình tôi cũng không tốt lắm."

"Nhưng nhất định là tốt hơn Lương Nặc, chắc chắn cô sẽ không làm ra chuyện đánh người vô cớ."

Đặng Vi nói xong thì phải đi, đang có người chờ.

Dịch Nhiễm theo tầm mắt của cô ấy nhìn qua, chỉ thấy dưới lầu là chiếc siêu xe màu bạc, có một người đàn ông trẻ tuổi dựa vào xe.Cô hơi giật mình, Đặng Vi cũng không quan tâm nói."

Em trai nhỏ mới quen, theo đuổi tôi rất nhiệt tình, chắc cũng chỉ chơi bời thôi."

Dịch Nhiễm lộ vẻ mặt khó xử, tuy biết mình không nên nhiều lời vẫn nhịn không được nhắc nhở, "Yêu đương thì vẫn nên tìm người mình thích."

Đặng Vi khẽ cười một tiếng, sửa sang lại tóc nói, "Cô giống với người theo đuổi tôi thật đấy, ngây thơ gần chết, cậu ta cũng nói là bởi vì thích tôi cho nên muốn yêu đương với tôi."

"Chỉ là, nào có cái gọi là tình yêu đích thực chứ, huống chi người như tôi..."

Cô ấy nói xong rồi vẫy tay với Dịch Nhiễm, chân đạp giày cao gót đi ra ngoài.Dịch Nhiễm nhìn cô ấy xuống lầu, xuyên qua cửa sổ thấy người đàn ông trẻ tuổi kia mở cửa xe cho Đặng Vi, động tác cẩn thận, dáng vẻ bảo vệ rõ ràng, ánh mắt nhìn Đặng Vi chỉ có sự quan tâm.Đặng Vi cười rất xinh đẹp với đối phương, chỉ là đáy mắt lại không có ánh sáng.Dịch Nhiễm thở dài, có chút thương hại người kia.Ấn tượng của cô với Đặng Vi không tồi, cũng hy vọng cô ấy có thể nắm chặt lấy hạnh phúc.Lúc này, điện thoại cô vang lên, Dịch Nhiễm nhìn màn hình, tâm tình cũng trở nên tốt hơn."

Anh bận xong rồi sao?"

"Ừm, bây giờ tới phòng làm việc của em, cùng nhau đi ăn cơm."

Dịch Nhiễm chậm rãi đi xuống lầu, thấy người nào đó đang từ từ dừng xe ven đường, cô vẫy tay với anh rồi chạy qua.Hiếm khi Dịch Nhiễm muốn ăn đồ Thái Lan, ngồi trên xe chọn nhà hàng rồi báo địa chỉ cho Lâm Chiêu.Sau khi vào trong, Dịch Nhiễm còn đang gọi món, vừa ngẩng đầu lên đã ngây người.Là Cố Tắc Yến và Lương Nặc.Cô cũng không kinh ngạc vì đụng mặt Cố Tắc Yến, bởi vì nơi này cách công ty anh ta rất gần, điều khiến cô kinh ngạc là Cố Tắc Yến và Lương Nặc vậy mà lại kéo tay ở bên nhau.Điều này cũng châm chọc quá mà?Lâm Chiêu thấy vẻ mặt Dịch Nhiễm không đúng, quay đầu nhìn theo tầm mắt của cô.Giây phút đối diện với Lâm Chiêu, Cố Tắc Yến híp mắt mang theo khiêu khích và bài xích, chỉ là khi nhìn thấy Dịch Nhiễm đối diện anh, vẻ mặt anh ta lại không kìm được."

Đi thôi."

Anh ta vỗ tay Lương Nặc rồi mang theo cô ta xoay người rời đi.Trong văn phòng, Cố Tắc Yến dựa vào lưng ghế, Lương Nặc lại gần, anh ta cũng không tỏ vẻ gì."

Anh Tắc, tình cảm của Dịch Nhiễm và Lâm Chiêu đúng là rất tốt."

Vẻ mặt Cố Tắc Yến không chút dao động, "Cô lại muốn đi đánh cô ấy?"

Lương Nặc, "Làm sao em dám chứ, người nhà em vì chuyện này mà chửi chết em rồi."

Cô ta quan sát sắc mặt Cố Tắc Yến lại nói, "Anh Tắc, lúc trước anh và Dịch Nhiễm ở bên nhau, không có..."

Nói chuyện ấp a ấp úng khiến Cố Tắc Yến liếc cô ta một cái, lạnh lùng hỏi, "Cô muốn hỏi cái gì?"

"Em không có ác ý, chỉ là chuyện hai người truyền đi rất xa.

Tuy rằng Dịch Nhiễm đã áp xuống nhưng nếu anh có chứng cứ gì để nói, người nhà cô ấy chắc chắn sẽ tới bàn điều kiện với anh."

Lương Nặc cụp mắt, "Thiên kim Dịch gia ở Nam Thành, thế lực của ba cô ấy rất lớn."

Cố Tắc Yến nhướng mày, cười như không cười, "Cô có chủ ý này à?"

"Không phải đâu anh Tắc, em chỉ hy vọng sự nghiệp của anh suôn sẻ thôi."

"Nhưng tôi không có, cô nói xem phải làm sao?"

"Chúng ta có thể nghĩ cách khác."

Lúc Lương Nặc nói lời này, bản thân cũng cảm thấy không rét mà run.

Chỉ là gần đây cuộc sống ép cô ta điên rồi, cô ta không thể chịu đựng được cuộc sống này nữa.Cố Tắc Yến nhìn dáng vẻ cô ta, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét.Anh ta cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nhàn nhạt hỏi, "Cô muốn làm thế nào?"

"Tuần sau cúp Tinh Mạn có hoạt động tuyên truyền, đến lúc đó Dịch Nhiễm sẽ tới."

"Chúng ta tìm vài người..."

Cố Tắc Yến chỉ cảm thấy ghê tởm, theo bản năng muốn hất Lương Nặc ra, nhưng suy nghĩ một lát vẫn lựa chọn nhịn xuống."

Cô về trước đi."

Lương Nặc 'ừm' một tiếng lại nghe Cố Tắc Yến nói, "Cô muốn làm cái gì thì làm."

Lương Nặc cho rằng anh ta đồng ý với suy nghĩ của mình thì có chút vui vẻ.

Lúc đẩy cửa ra ngoài thấy Lương Ngôn, nghĩ đến thái độ của Cố Tắc Yến với mình dạo gần đây, Lương Nặc lại có chút đắc ý.Lương Ngôn không để ý tới cô ta, sau khi vào trong thì đóng cửa lại.

Nhìn vẻ mặt Cố Tắc Yến lạnh nhạt ngồi ở ghế, do dự một chút mới nói."

A Tắc."

Thấy anh ta ngẩng đầu, Lương Ngôn nói tiếp, "Em biết anh hận em, nhưng anh đừng giày xéo chính mình."

"Lương Nặc vừa ngu lại vừa ác, nếu anh ở bên nó sẽ hại chính anh đấy."

"Cảm ơn lời nhắc nhở của cô."

Cố Tắc Yến nhìn cô ta, ánh mắt không có chút tình cảm nào, "Cô có thể đi rồi."

Vành mắt Lương Ngôn đỏ bừng, "Anh hận em đúng không?"

Ánh mắt Cố Tắc Yến vô cùng bình tĩnh."

Cô nghĩ nhiều rồi."

Anh ta nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó mới thả lỏng người dựa vào ghế, nhắm mắt hận.Người anh ta nên hận, hẳn là người của Lương gia, hoặc là, chính bản thân anh ta.Cố Tắc Yến tự giễu cười một tiếng.Quá khứ của anh ta và Dịch Nhiễm, dường như không có một chút bóng dáng nào còn sót lại.Không có một bức ảnh chụp chung, không có sự thân mật nào giữa người yêu với nhau, hồi ức thuộc về bọn họ chỉ là sự lạnh nhạt.Tuy hôm nay đụng mặt Cố Tắc Yến nhưng tâm tình Dịch Nhiễm cũng không bị ảnh hưởng nhiều.

Ngược lại là Lâm Chiêu, dáng vẻ trông như có tâm sự.Dịch Nhiễm nhìn anh một lúc lâu mới hỏi, "Anh không vui vì gặp Cố Tắc Yến à?"

Thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, Lâm Chiêu cúi đầu hôn lên môi cô một cái sau đó nhìn cô chăm chú, "Lòng dạ anh hẹp hòi đến thế sao?"

Dịch Nhiễm yên lặng gật đầu trong lòng, sau đó hỏi, "Vậy sao dáng vẻ anh như là có tâm sự thế?"

"Không có, chỉ là nghĩ về chuyện của em thôi."

"Chuyện của em thì có gì mà phải nghĩ?"

"Có rất nhiều mà, ví dụ như kết hôn thì phải tổ chức ở đâu, nhẫn thì dùng kiểu dáng nào, nên cầu hôn như thế nào, phải nghĩ rất nhiều."

Lâm Chiêu nghiêm túc nói, nói xong thì nhìn cô một cái, thấy cô cong môi cười, đầu ngón tay anh xẹt qua giữa lông mày cô.Dịch Nhiễm nghe xong, tâm tình tốt hẳn, "Nghĩ cũng xa quá rồi đấy."

"Không xa, không phải đây là chuyện trước mắt rồi sao?"

Dịch Nhiễm ngượng ngùng, lại nghe Lâm Chiêu mở miệng, giọng nói nghiêm túc."

Gần đây cẩn thận một chút, đi ra ngoài thì bảo tài xế trong nhà đưa đi."

"Sao thế?"

"Không có gì, cẩn thận một chút cũng tốt.

Hai ngày nữa là hoạt động của cúp Tinh Mạn, anh đi cùng em."

Dịch Nhiễm ừm một tiếng, "Người tới rất nhiều, lỡ bị chụp thì sao bây giờ?"

"Chụp thì cũng tốt thôi."

"Ngài Z đưa em đi nhận thưởng, là chuyện mọi người vui mừng mà."
 
[Hoàn][Edit] Thiên Vị Có Một Không Hai - Trì Mộ Ngôn
🍊 Chương 50: Ngài Z lên hotsearch rồi!


Edit: Khang Vy
Beta: PeachhHoạt động của cúp Tinh Mạn diễn ra ở một khách sạn trong thành phố.

Buổi sáng 10 giờ là thời gian ký tên, buổi chiều trao giải và chụp ảnh chung.

Thời gian ký tên kéo dài khoảng hai tiếng, ban tổ chức đã sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho bọn họ.Thẩm Nghệ Trúc đưa cô về cửa phòng rồi nói mình phải đi.

Dịch Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, kết quả vừa mở cửa bước vào đã thấy Lâm Chiêu ngồi bên trong, anh ngồi trước bàn uống nước, trên bàn còn bày notebook và laptop, dáng vẻ như đang làm việc.Dịch Nhiễm rất ăn ý không lên tiếng quấy rầy, rón rén tới giường nằm nghịch điện thoại.

Không biết qua bao lâu, thấy một bên giường lún xuống, nghiêng đầu đã thấy Lâm Chiêu ngồi bên cạnh, đang cúi đầu nhìn cô.Cô buông điện thoại xuống, vươn tay về phía anh, hờn dỗi nói, "Ôm."

Lâm Chiêu cúi người, Dịch Nhiễm ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống.

Lâm Chiêu sợ đè lên cô, tay trái chống giường, tay phải đặt bên eo cô.Dịch Nhiễm nhìn anh chằm chằm, cười nói, "Công việc của anh bận rộn mà còn tới đây làm gì?"

"Không yên tâm nên tới xem em."

"Có thể xảy ra chuyện gì được chứ, hôm nay nhiều người lắm."

Nói rồi oán giận, "Nghệ Trúc cũng dặn em cẩn thận, đồ uống nhân viên đưa tới cũng không cho em uống, bảo em phải uống nước trong bình giữ nhiệt."

Cô đưa tay chọc chọc sườn mặt Lâm Chiêu, "Anh nói thật xem nào, có phải do anh dặn dò không?"

Lâm Chiêu cũng không giấu giếm mà gật đầu.Dịch Nhiễm hoảng hốt cảm thấy hẳn là sẽ xảy ra chuyện gì đó, cô híp mắt suy nghĩ, "Có phải anh phát hiện ra cái gì không?"

Lâm Chiêu nhìn cô, Dịch Nhiễm vừa thấy đã hiểu, ánh mắt nhìn đi nơi khác."

Cũng thật kỳ lạ, mấy năm nay em cứ như bị hút chuyện xui ấy."

Cô nhắc lại chuyện trước đây."

Lúc ấy không phải em theo đuổi Cố Tắc Yến sao!"

Cô vừa nói vừa nhìn sắc mặt anh, thấy phản ứng của anh không lớn lại nói tiếp."

Ban đầu anh ta còn bài xích em, sau này thấy anh ta không có biểu hiện gì cả nên em tặng đồ cho anh ta, anh ta sẽ nhận, cũng sẽ nói cảm ơn em, nhưng bắt đầu từ khi đó, chuyện xui xẻo cũng tìm tới em luôn."

"Có ngày bị nhốt trong phòng nguyên ngày không được ra ngoài, cũng có ngày đang đi đường thì bị người ta hắt nguyên xô nước."

Suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm, "Cả sơn nữa."

Lâm Chiêu nằm xuống bên cạnh cô, Dịch Nhiễm thuận thế lăn vào trong ngực anh.Anh nghe xong thì hai mắt trở nên thâm trầm, sau đó hỏi cô, "Những việc này em có nói với anh ta không?"

Dịch Nhiễm lắc đầu, "Không nói, khi ấy cảm thấy sẽ quấy rầy anh ta."

"Em còn rất khách khí với anh ta."

Dịch Nhiễm đón nhận ánh mắt của anh, rất tự nhiên hôn lên môi anh, "Nhưng em rất vui khi nói với anh."

Lâm Chiêu không đáp lời, chỉ xoa đầu cô.

Dịch Nhiễm nằm trong lòng anh, bắt đầu cảm thấy lo lắng bất an.Lời nói của cô có thể khiến Lâm Chiêu biết rằng cô rất thích anh không?Hiện tại chuyện cô và Cố Tắc Yến từng ở bên nhau có nhiệt độ thảo luận trên mạng không cao lắm, nhưng cũng có không ít người căm phẫn giúp cô mắng chửi tra nam.

Ngày đó đi uống trà cùng dì Trương, chính tai cô nghe được Tôn Vân Thiến nói chuyện với vài người, nói cô coi Lâm Chiêu là lốp xe dự phòng, nói Lâm Chiêu ngu ngốc nên mới tiếp nhận cô một lần nữa.Thật ra cô không để bụng người khác nghĩ về cô như thế nào, chuyện Tôn Vân Thiến thích Lâm Chiêu, đương nhiên trong lòng cô hiểu rõ.

Chỉ là cô lo lắng, không biết cô đã cho Lâm Chiêu đủ cảm giác an toàn hay chưa.Cô đã trải qua những ngày tuỳ ý làm càn, tất cả sự phản nghịch cũng đã lắng hết xuống, biến thành lo được lo mất như bây giờ.Cô sẽ thường xuyên suy nghĩ, không biết bản thân có làm tốt hay không.Trong lúc đang suy nghĩ đột nhiên phát hiện Lâm Chiêu đã ngủ từ lúc nào.Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, phát hiện lúc anh ngủ không còn dáng vẻ sắc bén như bình thường nữa.Đưa tay chọc trán anh một cái rồi lại sờ mũi, chỉ cảm thấy lồng ngực vừa nóng lại vừa mềm mại.Không còn loại cảm giác trôi nổi mơ màng không biết đi đâu về đâu, cả người đều là sự kiên định.Nếu mà có ích, cô rất muốn nói với Lâm Chiêu vài trăm lần câu em yêu anh.Chỉ hi vọng anh có thể hiểu rõ, bây giờ anh là người độc nhất vô nhị đối với cô.Cố Tắc Yến nghe điện thoại, đầu bên kia dùng giọng điều không đứng đắn lấy lòng anh ta, vẻ mặt anh ta lạnh lùng báo một số phòng.Lương Nặc đang chờ tin tức ở trong phòng, không biết tại sao lại mơ màng sắp ngủ.

Chờ tới lúc cô ta tỉnh lại thì phát hiện có người đang chạm vào mình, mở mắt thấy mấy người đàn ông vây quanh mép giường động vào quần áo của cô ta khiến cô ta hoảng sợ.Cô ta khóc lóc kêu đám người kia cút đi, nói cho bọn họ rằng cô ta là người đưa tiền.

Người đi đầu nhận ra giọng nói của cô ta, có chút kinh ngạc, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì.Lúc này người dẫn đầu nhận một cuộc điện thoại, do dự một chút, một lời khó nói hết nhìn Lương Nặc một cái rồi dẫn đám người kia rời đi.Lương Nặc run rẩy ôm chặt quần áo, lúc này điện thoại cô ta có thông báo, là tin nhắn ba cô ta gửi tới bảo cô ta mau chóng về nhà.Anh trai cô ta đã xảy ra chuyện, tụ tập chơi thuốc.

Vừa mở máy lên mạng tra đã phát hiện tin tức bùng nổ.[Đm, rốt cuộc Lương gia này là thế nào vậy, mấy anh em tụ tập làm ra chuyện này, ghê tởm quá trời.][Thế đằng ấy xem ảnh chụp của Lương Nặc bị tung ra trước đó chưa, vậy nên cả nhà họ đều vậy cả, không có giới hạn đâu.][Hôm nay cô ta cũng tới hoạt động của cúp Tinh Mạn, có không ít fans tới cổ vũ.

Nhưng tôi vừa mới nhận được tin tức là cô ta thuê người đóng giả fans, ban đầu fans tìm người ký tên còn tìm sai người, bạn bè tôi đồn ầm lên kìa.][Ha ha, ai bảo ban đầu cứ cố tỏ vẻ mình là đại tiểu thư sang chảnh cơ, bây giờ vả mặt chưa?

Fans cô ta trước kia ăn nói bẩn thỉu, bây giờ một đám cũng không thấy mặt, đi luân hồi hết rồi hả?]Trái tim Lương Nặc đập nhanh, cô ta lôi kéo quần áo, chỉ cảm thấy cả người nóng ran, cảm giác kỳ lạ truyền toàn cơ thể.

Lướt thêm một chút nữa lạnh hết sống lưng.Không biết là ai chụp được tấm ảnh mấy người đàn ông chạy vào phòng cô ta, có một bức chụp được cô ta đang túm lấy quần áo, tuy rằng mờ ảo nhưng đủ khiến người ta suy đoán.Weibo của cô ta đã bùng nổ rồi.Lúc này điện thoại vang lên, là Cố Tắc Yến gọi tới, cô ta lập tức nghe máy."

Anh Tắc."

Bây giờ đầu óc Lương Nặc rất loạn, Cố Tắc Yến chính là cọng rơm cứu mạng đối với cô ta."

Làm sao bây giờ anh Tắc, em không biết tại sao mấy tên đó lại đi nhầm phòng vào chỗ em."

Cô nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, không nhanh không chậm khiến trái tim cô ta lạnh ngắt."

Thuốc kia sẽ khiến tinh thần người ta trở nên hưng phấn đúng không?"

Cố Tắc Yến lạnh lùng nói, nghe đầu bên kia chất vấn tức đến mức hộc máu, sắc mặt anh ta không có chút gợn sóng."

Hỏi tôi vì sao lại như vậy à?

Việc này không phải chủ ý của cô sao?

Tôi chỉ báo số phòng của cô lúc bọn họ gọi hỏi thôi mà."

Lương Nặc hỏi anh ta vì sao lại như vậy, Cố Tắc Yến nắm chặt điện thoại, nghĩ tới rất nhiều chuyện trước kia.Anh ta lại nghĩ tới chuyện Lương Nặc muốn làm với Dịch Nhiễm.Thù hận tập trung lại một chỗ, thành một câu, "Bởi vì tôi cảm thấy Lương gia các người thật ghê tởm."

Buổi chiều hai giờ, hoạt động trao giải bắt đầu.

Dịch Nhiễm không cho Lâm Chiêu đi theo mình, bây giờ cô vẫn chưa sẵn sàng công khai.

Đặng Vi đi bên cạnh, thấy tâm tình Dịch Nhiễm không tồi, cười tươi.Cô ấy nhìn về phía Dịch Nhiễm, "Lương Nặc xảy ra chuyện rồi."

Thấy đối phương không hiểu gì, Đặng Vi lắc đầu, "Cô cũng đúng là ngốc nghếch, không hiểu biết gì về đối thủ cả, thế này thì về sau khó tiến bộ lắm."

Dịch Nhiễm rất muốn cầm điện thoại tra xem xảy ra chuyện gì, nhưng khắp nơi đều là người, cô cũng không thể không màng trường hợp được.Nhìn xung quanh phát hiện người theo đuổi Đặng Vi cũng ở đây.

Lúc nhìn thấy Đặng Vi, ánh mắt cậu ta sáng ngời, cười lộ ra hàm răng trắng, không hề cố kỵ biểu đạt tình yêu của mình.

Dịch Nhiễm nhìn thoáng qua Đặng Vi, có thể nhìn thấy sự dịu dàng chợt loé lên trong ánh mắt của cô ấy, nhưng rất nhanh lại hoàn toàn biến mất.Hai người cách sân khấu còn một đoạn, ban tổ chức và mấy thí sinh đều đứng đó.

Đúng lúc này, quần chúng đột nhiên hét chói tai, Dịch Nhiễm nhìn lại, thấy Lương Nặc đang cầm một con dao, đi tới giống như là zombie, sau khi thấy cô thì mũi dao lập tức chĩa thẳng về cô.Dịch Nhiễm nghe thấy Đặng Vi hét chói tai, không chờ cô kịp phản ứng đã phát hiện mình bị ôm eo ngã xuống đất.

Chóp mũi là hương tuyết tùng khiến cô ý thức được sau lưng mình chính là Lâm Chiêu.Cô thấy Lương Nặc đâm dao về phía mình, đầu óc Dịch Nhiễm nóng lên, nghĩ đến người phía sau, theo bản năng giang hai cánh tay, mắt thấy dao nhỏ sắp đâm vào mình, đôi mắt Dịch Nhiễm bỗng nhiên bị che kín.'Xoẹt' một tiếng, cô nghe thấy tiếng dao đâm vào da thịt.Mà cô lại không cảm nhận được đau đớn, mở to hai mắt, trước mắt là máu chảy.

Tay Lâm Chiêu cầm chặt lấy con dao của Lương Nặc.Rất nhanh bảo vệ đã chạy tới, lúc Lương Nặc bị mang đi, đôi mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Dịch Nhiễm chỉ có sự điên cuồng.Hiện trường trở nên rối loạn.

Bảo vệ vây quanh Lâm Chiêu và Dịch Nhiễm, Dịch Nhiễm nhìn vết cắt dài trong tay anh, sợ tới mức không dám động.Lâm Chiêu trấn an, "Không sao, tới bệnh viện trước đã."

Bên này rất nhanh đã được phong tỏa, sau khi Dịch Nhiễm bình tĩnh thì lấy khăn lụa đưa cho Lâm Chiêu, anh quấn khăn lên tay, tạm thời ngăn máu chảy, được một đám người vây quanh đưa lên xe.Dịch Nhiễm ngồi cạnh anh, nhìn khăn lụa đẫm máu, vẻ mặt lo lắng, so sánh với cô thì Lâm Chiêu bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tay ấn chặt miệng vết thương, không chớp mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh lẽo.Cô cho rằng anh nổi giận với Lương Nặc nên cũng không để ý mà chỉ nhìn chằm chằm tay anh, sợ không ngăn được máu.

Thời gian dường như trôi rất chậm, mười phút đường đi ngắn ngủi khiến cô cảm giác như đã qua một ngày trời.Tới bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng giúp anh xử lý vết thương.

Dịch Nhiễm đứng ngoài nhìn bác sĩ giúp Lâm Chiêu.

Lúc này cô mới thấy rõ miệng vết thương dài bao nhiêu, kéo dài qua toàn bộ bàn tay, rất sâu.Toàn bộ quá trình Lâm Chiêu vẫn luôn bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nhíu mày một cái.

Sau khi xử lý xong, anh nâng tay phải đã được băng bó tỉ mỉ, nhìn về phía Dịch Nhiễm, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo như cũ."

Đau không?"

Dịch Nhiễm đi tới.

Thấy Lâm Chiêu nhàn nhạt liếc mình một cái, không đáp lời.Bây giờ cô mới cảm nhận được lời Khương Ý nói, Lâm Chiêu đáng sợ.Thật sự rất dữ.Ra khỏi bệnh viện, hai người song song ngồi trên xe.

Lâm Chiêu dặn dò tài xế đưa Dịch Nhiễm về nhà trước.Sao lại thế này?

Dịch Nhiễm không hiểu nổi, rõ ràng buổi sáng còn ổn, anh còn nằm cạnh cô ngủ, hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng bây giờ dáng vẻ lại là người sống chớ lại gần, coi cô trở thành không khí.Lúc này điện thoại vang lên, là Thẩm Nghệ Trúc gửi tin nhắn tới."

Dịch Nhiễm, bây giờ trên mạng đang truyền tai nhau chuyện của em và Lâm tổng, em chuẩn bị trước tinh thần đi."

Cô mơ màng một lát rồi mở weibo lên xem, tìm tên của mình, vậy nên mới thấy được video Lương Nặc tấn công cô, bình luận phía dưới đã vượt quá ba vạn.[Đm, sao Lương Nặc lại thế này?

Dáng vẻ này không được bình thường đúng chứ?][Không phải nói người nhà cô ta thích hút mấy thứ kia sao!

Dáng vẻ này chắc cũng chơi rồi.][Cốt truyện thật giả đại tiểu thư qua đi, bây giờ lại tới tiểu thư giả muốn giết tiểu thư thật, cốt truyện cẩu huyết thế này có đạo diễn nào hứng thú không?][Trọng điểm mấy người sao lại ở trên người Lương Nặc thế!

Không ai chú ý người bảo vệ Dịch Nhiễm sao?][Là bảo vệ hả?][Sao có thể là bảo vệ chứ!

Nhìn tây trang người ta mặc đi, rồi lại nhìn đồng hồ nữa, trọng điểm là, khuôn mặt này quá ư là xuất sắc!][Video này không rõ ràng, có cái nào rõ hơn không?][+1][Cầu ảnh chụp chính mắt!][Aaaaa!

Mọi người mau qua weibo của giải trí Tinh Tân đi, có ảnh chụp đó, thật sự rất đẹp trai!!!][Góc nghiêng quá đỉnh.][Giống... giống với Tuỳ Ngọc thế!][Cũng giống với ngài Z nữa, gu tui gu tui!][Cho nên, đây chính là ngài Z Dịch Nhiễm nói đúng không, là người yêu xa cách gặp lại của cô ấy đó!]Dịch Nhiễm nhìn đống bình luận bên dưới có chút hoảng hốt, quay lại mới phát hiện ngài Z lên top tìm kiếm.Thấy Lâm Chiêu không có ý định mở miệng nói chuyện như cũ, Dịch Nhiễm muốn làm dịu không khí, cẩn thận mở miệng nói chuyện, "Chúng ta lên hotsearch rồi, mọi người đều đang nhắc tới ngài Z."

Anh đáp lời, Dịch Nhiễm không nhìn ra anh có đang vui hay không, lại nói, "Có cần quan hệ công chúng không?"

Cuối cùng anh cũng chuyển tầm mắt về phía cô, nhìn dáng vẻ đơn thuần vô tội của cô, trong lòng hiểu rõ.Căn bản cô không biết anh tức giận cái gì.Trầm ngâm một lát, Lâm Chiêu mở miệng."

Dịch Nhiễm, em cảm thấy mình rất có năng lực đúng không?"

"Làm sao vậy chứ!"

Cô khó hiểu nhìn anh, "Em chọc phải anh chỗ nào?"

"Em có ngày nào mà không chọc anh?"

Lâm Chiêu cúi đầu nhìn bàn ta, đè thấp giọng, thấy dáng vẻ khó hiểu của Dịch Nhiễm, tiện đà nói, "Thật sự không hiểu?"

"Không hiểu!"

Anh biết từ trước đến giờ cô vẫn luôn như vậy, càng là chuyện quan trọng sẽ càng chậm nữa nhịp.Anh có thể thế nào được chứ?

Lâm Chiêu nhận mệnh thở dài một tiếng, sắc mặt cũng không lạnh lẽo như vậy rồi nữa.Anh dùng bàn tay không bị thương xoa đầu Dịch Nhiễm, bất lực nói:"Về sau nếu gặp nguy hiểm, vậy thì trốn đi trước đã."
 
[Hoàn][Edit] Thiên Vị Có Một Không Hai - Trì Mộ Ngôn
🍊 Chương 51: Nếu như cô cầu hôn, anh sẽ có phản ứng gì?


Edit: Khang Vy
Beta: PeachhTới giờ Dịch Nhiễm mới phản ứng lại, hành động khi đó của cô đã chọc cho Lâm Chiêu tức giận.Cô nghiêm túc suy nghĩ rồi mở miệng, "Chẳng phải là bản năng thôi à, em cũng chưa kịp phản ứng mà."

Cô lấy lòng đưa tay túm lấy cổ áo anh, cẩn thận tránh khỏi bàn tay bị thương của anh, nũng nịu nói, "Em sợ nhìn thấy anh bị thương."

Nói rồi cảm xúc lại trở nên nặng nề, "Kết quả là vẫn bị thương rồi."

Lâm Chiêu cụp mắt, Dịch Nhiễm thấy dáng vẻ này của anh cũng chột dạ."

Về sau không được như vậy nữa, anh không thể để ý được cả anh lẫn em được."

Anh liếc cô, tuy rằng vẻ mặt không còn lạnh lùng như hồi nãy, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt, "Lần sau gặp phải chuyện thế này, cứ trực tiếp chạy đi nhớ chưa?"

Dịch Nhiễm luôn có cảm giác bản thân rất vô dụng, oán giận một câu, "Anh nói vậy cứ như em vô dụng lắm ấy, nghe anh nói xong em cũng muốn đi học võ luôn này."

Anh nhìn cô không rời, tầm mắt chuyển xuống cánh tay nhỏ bé của cô, Dịch Nhiễm thấy thế thì giận dỗi nói, "Anh đang ghét bỏ em đấy à?"

"Ghét bỏ?"

Lâm Chiêu hỏi lại một câu rồi đưa cánh tay bị thương lên, "Anh ghét bỏ em?"

Giọng nói anh không vang, nhưng thái độ rõ ràng phối hợp với động tác, mỗi chữ đều đã nói đúng trọng điểm.Một câu đã khiến sức chiến đấu của cô mất sạch, áy náy tới mức hận không thể chôn sống bản thân mình.Dưới tình huống yếu thế, cô vẫn luôn thức thời.

"Em biết mà, anh luôn tốt với em nhất."

Ánh mắt Lâm Chiêu khẽ động, cúi đầu nhìn cô rồi hôn khẽ lên trán cô một cái, "Ừm, em cũng rất tốt với anh."

Dịch Nhiễm chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn, nhịn không được ngẩng đầu lên, lúc chạm mắt với anh, dường như nơi tận cùng của linh hồn cũng khẽ run.Từ sau khi yêu đương với anh, Dịch Nhiễm cảm thấy mình không làm ra vẻ nổi.Hận không thể ở bên anh mỗi phút mỗi giây, chỉ một câu nói tuỳ ý thôi cũng đủ làm pháo hoa nở rộ trong mắt cô rồi.Hai người nhìn nhau, thấy sâu thẳm trong đôi mắt cô là âm thanh của sự rung động trái tim như mình, cuối cùng cũng không nhịn được, dùng bàn tay không bị thương nắm lấy cằm cô.

Đoán được hành động tiếp theo của anh, Dịch Nhiễm đưa tay muốn chặn lại, nhưng động tác của anh lại nhanh hơn, ngay khi tay cô vừa mới chạm vào áo anh đã bị anh đè xuống.

Ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc chuyển động, bên trong xe dường như cách biệt hẳn với thế giới, cái gì cũng không nghe thấy, trong nháy mắt phát hiện cô muốn trốn, tay anh chuyển qua cái gáy của cô, ấn chặt khiến cô không thể động đậy.Dịch Nhiễm sợ chạm tới miệng vết thương của anh, tay chỉ có thể đặt trên đầu gối, tuỳ ý để anh hành động.Giây phút anh buông cô ra, Dịch Nhiễm chột dạ nhìn về phía tài xế ở phía trước, thấy ông không có phản ứng gì, mặt cô ngày càng nóng.Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chiêu, thấy vẻ mặt anh đứng đắn nhìn chằm chằm phía trước, dáng vẻ như gì cũng chưa xảy ra.Dịch Nhiễm nhịn không được chửi thầm anh một câu, ra vẻ đứng đắn.Nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà vui mừng.Tới cửa nhà, Dịch Nhiễm nhìn chằm chằm anh, nghĩ ngợi rồi nói, "Anh nghỉ ngơi cho tốt đấy."

"Ừm."

Thấy cô vẫn nhìn tay mình không rời, anh khẽ thở dài một hơi, "Anh không sao đâu."

Nhìn xe Lâm Chiêu đi rồi, Dịch Nhiễm vẫn rất lo lắng.

Đi vào cửa nhà, Trương Vân Xuân đã ra chào đón, lôi kéo cô ngó trái ngó phải."

Con không sao chứ, đáng sợ quá mà, lại còn dám dùng dao nữa chứ."

Dịch Nhiễm cũng không hiểu làm sao, mở miệng nói, "Con cũng không biết, sáng nay cô ta còn rất bình thường, vậy mà tới buổi chiều lại cầm dao tới chỗ con."

"Con không sao chứ?

Ba con sắp về rồi, nghe nói hôm nay có người định đâm con cũng lo lắng không thôi.

Vừa rồi Lâm Chiêu mới cho người nói với dì, dì đang hầm canh cho con, đợi lát nữa uống nhiều một chút."

"Con không sao đâu ạ, chỉ là Lâm Chiêu bị thương rồi, tay bị cắt một cái, nhất định sẽ để lại sẹo."

Trương Vân Xuân thở dài, cũng biết Lâm Chiêu để ý Dịch Nhiễm bao nhiêu, nhưng vốn dĩ ba mẹ đối phương có thành kiến với Dịch Nhiễm, hiện giờ Lâm Chiêu lại vì Dịch Nhiễm mà bị thương, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào.Trương Vân Xuân để cô về phòng nghỉ ngơi một lúc, Dịch Nhiễm cũng đã thấm mệt, nằm trên giường lướt điện thoại, bây giờ trên mạng chỉ toàn tin tức của Lương Nặc, đủ mọi chuyện đều được công khai, Dịch Nhiễm đọc mà như lọt vào sương mù.Còn đang đọc, Lâm Chiêu đã gửi tin nhắn tới."

Em không cần quan tâm chuyện trên mạng."

Dịch Nhiễm gửi tin nhắn giọng nói đáp lại, "Anh về đến nhà rồi à?"

Một lát sau, anh cũng trả lời lại, lời ít ý nhiều, chỉ một chữ 'ừm'.

Từ trước tới nay anh là người ít nói, cho nên lúc nhắn tin với cô cũng rất ít khi gửi tin nhắn bằng giọng nói, nhưng Dịch Nhiễm không muốn chỉ đọc chữ."

Có thể gọi video không anh?"

Tin nhắn vừa được gửi qua, Lâm Chiêu đã gọi video cho cô.

Dịch Nhiễm nghe máy, thấy anh đang dựa vào giường, trên người là áo sơ mi tối màu, cà vạt đã được tháo xuống, cổ áo đã cởi cúc, dáng vẻ tuỳ ý khiến khí chất tinh anh đứng đắn ngày thường của anh đã tiêu tan không ít.Dịch Nhiễm cẩn thận nhìn màn hình, Lâm Chiêu nhìn thấu tâm tư của cô, giơ tay lên trước màn hình, "Thật sự không sao mà."

Nhìn một đống băng gạc trên tay anh, trái tim Dịch Nhiễm lại đau xót, cô nói, "Thời gian này anh phải nghỉ ngơi thật tốt, phải dưỡng thương cho thật tốt."

"Ừm."

Anh đồng ý, nhưng Dịch Nhiễm cũng không biết anh có làm theo hay không, suy nghĩ một chút lại nói, "Ngày mai em tới thăm anh được không?"

Lâm Chiêu đầu bên kia hơi nhíu mày, Dịch Nhiễm nhụt chí, thở dài nói, "Không thể à?"

Anh trả lời rất nhanh, "Sao lại không thể, anh muốn gặp em mà."

Nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trong mắt cô, anh mới bình tĩnh lại, tiện đà nói, "Vốn dĩ ngày mai phải đi làm."

"Không được."

Cô trừng mắt, dáng vẻ hung dữ.Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào vị trí má cô, "Được, vậy ngày mai anh nghỉ làm."

Dừng một chút lại khẽ cười, "Ở nhà chờ em."

Sau khi tắt máy, Dịch Nhiễm suy nghĩ xem ngày mai đi gặp Lâm Chiêu nên chuẩn bị cái gì.Lúc này Trương Vân Xuân đi vào, trên tay bưng bát canh nói."

Bé con, uống canh mau nào, cẩn thận nóng."

Dịch Nhiễm nhìn bát canh, ngẩng đầu nhìn Trương Vân Xuân một cái rồi hỏi bà, "Dì Trương, có loại canh bổ máu nào thích hợp cho người bị thương không ạ?"

Trương Vân Xuân hiểu thấu tâm tư của cô, cười nói, "Chuẩn bị cho Lâm Chiêu ấy hả?"

"Vâng ạ."

Cô cũng không kiêng dè nói, "Lâm Chiêu đối xử với con rất tốt, con cũng muốn cho anh ấy biết, con rất thích anh ấy."

"Nhất định Lâm Chiêu cũng biết mà."

"Nhưng anh ấy không biết con thích anh ấy bao nhiêu."

Suy nghĩ của cô lại bay tới trước kia, anh xem tranh trong phòng cô, trong tranh là cảnh cô nấu cơm cho Cố Tắc Yến.Khi đó, vẻ mặt anh lạnh lẽo tới mức đáng sợ, rõ ràng đang cố kiềm chế, cuối cùng cũng không nói gì cả mà chỉ khích lệ cô vẽ đẹp.Thật ra là có tiếc nuối.Từ đầu tới cuối, anh vẫn luôn trước sau như một.Cho nên cô muốn cho anh biết, cô thích anh bao nhiêu, nghiêm túc thế nào.

Hy vọng có thể đền bù những năm tháng đã bỏ lỡ kia.Lúc Ôn Diên bước vào, Lâm Chiêu đang gọi điện thoại.

Nghe lời nói hình như đang dặn dò nhân viên gỡ bỏ những tin tức liên quan tới Dịch Nhiễm trên mạng.Bây giờ Lương gia gần như đã nát.

Các loại tin xấu và thiếu hụt tài chính của công ty khiến gia tộc đã từng huy hoàng này không có cách nào xoay chuyển trời đất.Con trai của bà, trong chuyện này cũng đã làm chút gì đó.Chỉ đơn giản là vì Dịch Nhiễm thôi.

Lúc này Lâm Chiêu nói chuyện điện thoại xong, thấy Ôn Diên thì đi về phía bà.Ôn Diên thở dài cầm lấy tay con trai lên đánh giá."

Miệng vết thương còn đau không, không nứt ra chứ?"

"Không ạ."

Ôn Diên nhìn đôi mắt anh, thấy ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt.Đứa con trai này của bà, ở trong mắt người ngoài chính là người không có ham muốn vật chất hay gì.

Nhưng bà biết rõ, lúc đối mặt với chuyện có liên quan tới Dịch Nhiễm, thằng bé có sự kiên nhẫn và cố chấp lạ thường."

Lần này chú Dịch của con tức điên lên rồi, nói rằng chuyện của Lương gia ông ấy sẽ không bỏ qua."

"Năm đó ông cụ Lương cũng là người đáng ngưỡng mộ, dựa vào bản thân gây dựng cơ nghiệp của toàn gia tộc, không ngờ tới giờ lại bị một đám hậu bối làm cho thảm hại không ngóc lên nổi."

Bà nhìn Lâm Chiêu, "Con có muốn truy cứu không?"

"Đương nhiên ạ."

"Bởi vì Dịch Nhiễm?"

Lâm Chiêu không nói, Ôn Diên cũng đoán được ra.

Bà thở dài, "Lúc trước con không cho Lương Ngôn làm người phát ngôn cho công ty chúng ta, mẹ và ba con cũng đã đoán được."

"Chuyện của Lương gia, con đã sắp đặt từ lâu rồi đúng không?"

"Đúng vậy."

Lâm Chiêu không hề kiêng dè mà thản nhiên thừa nhận.Thấy trong đáy mắt Ôn Diên hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Lâm Chiêu lại nắm lấy tay bà, vẻ mặt nghiêm túc."

Ngày mai Dịch Nhiễm muốn tới thăm con."

Ôn Diên nhướng mày, "Con muốn mẹ làm gì?"

"Cô ấy luôn cảm thấy bản thân làm không được tốt."

Lâm Chiêu cụp mắt, đáy mắt bất đắc dĩ."

Con không hi vọng cô ấy có suy nghĩ như vậy, cô ấy chưa từng làm gì có lỗi với con cả."

"Chuyện trước kia như thế nào, sau này ra sao cũng đều là con tự nguyện."

Ôn Diên nhắm mắt, gật đầu.Bà còn có thể làm gì được chứ?Lâm Chiêu đã nói rất rõ với bà, nếu Dịch Nhiễm khó chịu, thằng bé sẽ đau lòng.Sao bà có thể khiến con trai mình đau lòng được.Dịch Nhiễm choáng váng, lúc ba cô trở về thì lôi kéo cô đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, xác định cô không bị thương mới yên tâm."

Chuyện lần này, ba sẽ ra mặt vì con, những chuyện lung tung đó con đừng nhọc lòng."

"Bây giờ người bàn luận về con và Lâm Chiêu trên mạng rất nhiều, video và ảnh chụp ba đã cho người xử lý rồi, nhưng cũng không thể xoá được hết.

Tình hình trước mắt, mọi người đều rất coi trọng con và Lâm Chiêu."

"Ba à, ba muốn làm gì ạ?"

Sắc mặt Dịch Giang nghiêm túc, trầm ngâm một lát, biểu tình kiên định hơn rất nhiều."

Ba và Lâm Chiêu đã thương lượng xong rồi, chuẩn bị công khai chuyện của con và Lâm Chiêu, nói hai đứa đã định hôn ước."

"Dạ?"

"Có gì kỳ lạ chứ, chẳng qua cũng chỉ là khiến mọi chuyện trở về như ban đầu thôi."

Dịch Giang nhìn con gái, vẻ mặt nghiêm túc, "Con đã nghĩ kỹ chưa, muốn gả cho Lâm Chiêu hay không, bây giờ còn có thể đổi ý đấy."

"Sao lại đổi ý chứ ạ."

Cô lẩm bẩm, "Con chỉ cảm thấy nhanh quá thôi!"

"Nhanh gì mà nhanh, hai đứa đã quen biết nhau bao nhiêu năm rồi chứ."

Tuy rằng Dịch Nhiễm cảm thấy mọi chuyện vượt quá mong đợi của mình, nhưng cô cảm thấy như vậy cũng không tồi."

Vậy được, con đồng ý."

Dịch Giang xoa đầu cô, nói cho cô biết những chuyện sau này phải làm, Dịch Nhiễm nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.Kế hoạch vô cùng viên mãn, nhưng chuyện này lại khiến cảm giác tồn tại của cô vô cùng thấp.Buổi tối, cô nằm trên giường lướt weibo.Vừa rồi ba và Lâm Chiêu mới lấy danh nghĩa tập đoàn công bố quan hệ của hai người bọn họ.Giờ phút này, hotsearch weibo đã bị cô và Lâm Chiêu chiếm lấy.[Trời ạ, vậy là thanh mai trúc mã có đúng không?

Cốt truyện này tôi nguyện ăn cả đời.][Quan trọng là hai người họ vô cùng xứng đôi, từ nay về sau sẽ là CP tôi đu.][Cả hai chạy về phía nhau đó chị em ơi, mấy cô có coi video không, lúc Lương Nặc đâm dao về phía mình, Dịch Nhiễm đã giơ tay muốn chắn thay Lâm Chiêu, sau đó Lâm Chiêu lập tức dùng tay chặn dao lại, hai người đều rất yêu nhau đó!][Vậy nên có thanh mai trúc mã chất lượng như vậy, tại sao lúc trước lại theo đuổi Cố Tắc Yến chứ?

Rõ ràng Lâm Chiêu đẹp trai hơn nhiều!

Rốt cuộc Dịch Nhiễm có nghiêm túc hay không vậy?][Thôi lầu trên cút đê!][Nhưng mà, người sống trên đời sẽ có đôi lúc nhìn nhầm mà, quan trọng là biết nhận ra và thay đổi.][Cố Tắc Yến vẫn nên thiên trường địa cửu với Lương Ngôn đi thôi, hai người này cũng xứng với nhau lắm.][Chúc Lâm tổng và Dịch Nhiễm hạnh phúc mãi mãi, mãi ủng hộ hai người.]Dịch Nhiễm đọc từng bình luận, dở khóc dở cười.Có mấy cái bình luận đứng đầu lúc trước cô hóng tin của Cố Tắc Yến và Lương Ngôn cũng thấy mấy tài khoản đó.

Kết quả bây giờ lại quay ra ủng hộ cô và Lâm Chiêu, đúng là châm chọc.Cho nên nói, cái nhìn của những người khác như là một cơn gió, nói qua là qua.Nói cách khác, bên ngoài nhìn bọn họ thế nào cũng không quan trọng.Tuy rằng qua đi có tiếc nuối, nhưng vẫn phải quý trọng hiện tại.Chỉ là, nghĩ tới dáng vẻ của Lâm Chiêu khi cô bỏ đi trước đó, Dịch Nhiễm không muốn mọi chuyện đều phải chờ Lâm Chiêu làm trước.Cô đã từng buông bỏ anh, không quan tâm tất cả rời xa anh.

Nhưng lần này, cô hi vọng mình sẽ là người chạy về phía anh.Cô chống cằm, nghiêm túc tự hỏi.Nếu cô cầu hôn, anh sẽ có phản ứng gì.Tác giả có lời muốn nói:Dịch Nhiễm: Cầu hôn thế nào được đây?Mị: Đơn giản lắm, hỏi thẳng, kiểu gì Lâm Chiêu cũng đồng ý.Dịch Nhiễm: Không có nghi thức gì cả, phải chuẩn bị cẩn thận.
 
[Hoàn][Edit] Thiên Vị Có Một Không Hai - Trì Mộ Ngôn
🍊 Chương 52: Bên tai vang lên lời âu yếm nhất - END.


Edit: Khang Vy
Beta: PeachhNghĩ tới chuyện cầu hôn Lâm Chiêu, cả một buổi tối Dịch Nhiễm đều nằm mơ.

Cảnh tượng trong mơ vô cùng kỳ lạ, lúc thì là cô cầu hôn anh trên khinh khí cầu, sau đó khinh khí cầu bị bay đi mất.

Cũng có cảnh cô tự đóng gói mình thành món quà, chuyển phát nhanh tới cửa nhà Lâm Chiêu, muốn cho anh sự kinh ngạc, kết quả anh chưa mở mà đã cho người ném đi mất.Lúc Dịch Nhiễm tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi, thầm nghĩ nếu không vẫn nên ổn thoả một chút, tính tình của Lâm Chiêu không hợp với lãng mạn cho lắm.Sáng sớm, cô làm theo lời dạy của Trương Vân Xuân, vào phòng bếp hầm canh.

Dịch Giang có vài trong ngó thử vài lần, thấy dáng vẻ chân tay vụng về của cô thì lắc đầu, "Mấy năm nay con sống ở ngoài nuôi sống bản thân kiểu gì thế?"

Dịch Nhiễm nghe xong không vui cho lắm, "Trù nghệ của con có tiến bộ rất lớn đó, biết nấu cơm rồi."

Dịch Giang nhìn hình thù quái dị của nguyên liệu nấu ăn trên thớt, thở dài một hơi.Thôi, có tâm là được rồi.Tài xế đưa Dịch Nhiễm tới nhà Lâm Chiêu, đứng ở cửa nhà anh, cô có chút hốt hoảng.Cô vừa tới cửa, quản gia nhà Lâm Chiêu đã ra nghênh đón.Người này cô quen, khi còn nhỏ lúc chơi với Lâm Chiêu, ông ấy rất hay quan tâm cô."

Chào bác Trương ạ."

"Chào Dịch tiểu thư, bây giờ thiếu gia có chút việc, sẽ trở về ngay, phu nhân đang chờ cô trong phòng khách.Dịch Nhiễm vừa nghe mẹ Lâm Chiêu ở đây thì bắt đầu hoảng loạn.

Nhưng tới nước này cũng không thể rút lui, chỉ có thể căng thẳng đi vào.Nhìn thấy Dịch Nhiễm, vẻ mặt Ôn Diên rất bình tĩnh.

Bà lịch sự bảo Dịch Nhiễm ngồi xuống, thái độ không thể nói là thân mật nhưng cũng không quá lạnh lùng."

Con chào dì ạ."

"Ừm."

Ôn Diên gật đầu, "Lâm Chiêu có chút việc ra ngoài, chút nữa sẽ trở về."

Bà cũng không biết nên nói gì, thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Dịch Nhiễm, bà đứng dậy nói, "Đi ra sân sau đi, hôm nay thời tiết khá đẹp."

"Vâng ạ."

Đợi Dịch Nhiễm đứng lên, Ôn Diên đưa cô đi tới sân sau.

Dịch Nhiễm đi sau lưng bà, nghĩ một chút vẫn mở miệng."

Dì ơi, chuyện trước kia, con xin lỗi ạ."

Giữa mày Ôn Diên khẽ động, bà nhớ lại những lời Dịch Nhiễm từng nói khi đó, chỉ là bây giờ, chút không cam lòng và bất mãn cũng đã tan đi không ít, bà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dịch Nhiễm, tuy rằng trong lòng cũng còn chút không thoải mái, nhưng cũng không muốn so đo gì cả."

Không cần phải xin lỗi, cũng đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi."

Hai người đi tới sân sau, ánh mặt trời hôm nay rất đẹp khiến tâm tình người ta cũng cảm thấy ấm áp.

Ôn Diên ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu vào trong mắt, lúc này, rất nhiều chuyện lại ùa về."

Dịch Nhiễm, sau khi con đi, Lâm Chiêu có đi tìm con."

Dịch Nhiễm kinh ngạc, lại nghe Ôn Diên nói tiếp, "Thằng bé có đi tìm con, mấy năm nay tranh con đăng trên tạp chí nó cũng thu thập hết."

Ôn Diên nhìn về phía cô, Dịch Nhiễm không biết phải làm sao."

Không cần phải cảm thấy áy náy, Lâm Chiêu nó không thấy con thiếu nợ nó cái gì, huống chi hôn sự năm đó của hai đứa cũng do người lớn không hỏi ý kiến của con, chúng ta cũng có phần không đúng."

Nguyên nhân Dịch Nhiễm áy náy còn vì người nhà Lâm Chiêu thật sự rất tốt.

Dì Ôn Diên vẫn luôn là người thoải mái, trước kia lúc gặp cô đều nói muốn có một đứa con gái, kết quả lại sinh ra thằng nhóc không hiểu phong tình như Lâm Chiêu.Bọn họ đều rất tốt với cô, Lâm Chiêu cũng vậy.Không khí rơi vào yên lặng, Ôn Diên biết vách ngăn giữa hai người không thể biến mất ngay lập tức."

Lâm Chiêu sắp về rồi, con cứ ở đây chờ nó.

Bây giờ chuyện của hai đứa cũng công khai rồi, sau này..."

Ôn Diên dừng một chút, chuyển tầm mắt, "Về sau phải sống thật tốt."

Ôn Diên nói xong thì đi, Dịch Nhiễm ngồi trên ghế, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện trong quá khứ.Rất nhanh Lâm Chiêu đã trở về, Ôn Diên nói với anh Dịch Nhiễm ở sân sau, anh đi rất nhanh, vào sân đã thấy cô ngồi trên ghế, đưa tay chống cằm, dường như đang suy nghĩ gì đó."

Nghĩ cái gì thế?"

Dịch Nhiễm hoàn hồn, nhìn thấy Lâm Chiêu đang cúi đầu nhìn mình.

Anh đưa lưng về phía mặt trời khiến khuôn mặt càng trở nên đẹp hơn.

Cô đưa tay chạm vào mũi anh, ăn ngay nói thật, "Nghĩ về anh?"

"Anh thì có gì mà phải nghĩ?"

Anh ngồi lên tay ghế, tầm mắt dừng tại bình giữ nhiệt cô mang theo."

Mang tới thăm anh à?"

"Ừm, em học dì Trương đó."

Vừa mở ra, Lâm Chiêu đã nhìn thấy mấy miếng củ cải hình thù quái dị, ánh mắt sâu thẳm, sau đó Dịch Nhiễm nghe được một tiếng cười khẽ."

Bán chạy thật đó."

Ánh mắt cô chuyển qua hoa lan trong sân, không nặng không nhẹ đáp lại, "Anh không thể thực tế hơn được à?"

"Thực tế chính là phát hiện, em rất yêu anh."

Anh tựa lưng vào ghế, tư thế ngồi tuỳ ý, vẻ mặt đoan chính giờ phút này mang theo ý cười nhạt.Không hề còn dáng vẻ lạnh lẽo không dính khói lửa nhân gian như trước nữa, giờ phút này lại mang theo hương vị văn nhã bại hoại.Nếu anh không phải là người bệnh, Dịch Nhiễm đã đánh anh rồi.

Cô cúi đầu suy nghĩ rồi hỏi, "Trước kia anh có đi tìm em, đúng không?"

Vẻ mặt Lâm Chiêu xẹt qua một tia ngoài ý muốn, rất nhanh đã suy nghĩ cẩn thận xem là ai nói với cô.Anh khẽ 'ừ' một tiếng, không hề lảng tránh."

Sao em lại không phát hiện?"

"Em chậm chạp như thế, đương nhiên là không phát hiện rồi."

Giọng nói anh bình tĩnh, dường như đã tiếp nhận quá khứ kia, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói, "Khi đó anh nhìn thấy anh ta cõng em, đó là lần cuối cùng anh đi tìm em."

Dịch Nhiễm nhớ lại, lần đó xem như là lần ấm áp duy nhất giữa cô và Cố Tắc Yến."

Hôm đó em bị đau dạ dày, anh ta cõng em tới bệnh viện, sau đó cũng không có gì nữa."

Cô nghe thấy một tiếng thở dài."

Đáng ra lúc ấy anh không nên đi."

Dịch Nhiễm nhìn anh chăm chú, lại nghe anh nói, "Anh nên mặc kệ tất cả, đoạt em trở về."

Dịch Nhiễm nghe xong không nhịn được cười, đưa tay vỗ mặt anh, "Anh còn định cầm tù em nữa hả?!"

"Sợ à?"

"Em thì sợ cái gì?"

Vẻ mặt Dịch Nhiễm hờn dỗi, "Anh nào dám không tốt với em."

"Vâng, không dám không tốt với em."

Anh nhìn chằm chằm bình canh Dịch Nhiễm mang tới, chần chừ vài giây rồi uống thử.

Thấy thần thái bình tĩnh của anh, chờ anh uống gần hết mới lộ vẻ mặt mong chờ, "Có phải rất ngon không?"

Tay nắm muỗng của Lâm Chiêu khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Dịch Nhiễm.Hầu kết anh chuyển động, nuốt xuống rồi nói, "Có hơi mặn."

Dịch Nhiễm: "..."

Cô trừng anh một cái, "Vậy anh còn uống làm cái gì!"

Lâm Chiêu yên lặng cụp mắt, cười như không cười, "Lần đầu vợ anh hầm canh cho anh, đương nhiên phải ủng hộ rồi."

Dịch Nhiễm đỏ mặt, sau đó cười một tiếng.Cô đưa tay ôm mặt, ánh mắt tràn đầy mong chờ, Lâm Chiêu thản nhiên nhận ánh mắt của cô, thăm dò một hồi không hiểu được mới hỏi, "Nghĩ về anh à?"

"Nghĩ xem anh thích gì."

Dịch Nhiễm mỉm cười, ánh mắt trời xuyên qua sợi tóc của cô, dừng trong mắt của Lâm Chiêu khiến cả người cô sáng bừng."

Lâm Chiêu, anh thích lãng mạn không?"

"Đột nhiên hỏi thế làm gì?"

Ngón tay anh đặt giữa môi, "Muốn tạo bất ngờ cho anh à?"

"Chỉ là muốn hỏi anh thôi."

Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt dao động, "Anh nói cho em biết anh thích gì đi."

Anh không trả lời ngay mà chỉ yên lặng nhìn cô.

Nhìn bản thân mình trong mắt anh, cô đã có đáp án.Lâm Chiêu tiến tới bên tai cô, giọng nói của anh quanh quẩn trong tim cô, "Biết rõ còn cố hỏi."

Chờ tay Lâm Chiêu lành lại, Dịch Nhiễm đi cùng anh tham gia một hoạt động công khai.Bộ phim điện ảnh Đại Mộng Tam Sinh gặt hái được thành công rất lớn, trở thành hắc mã phòng vé, Hạ Sương và Cố Tích cũng dựa vào bộ phim này nhận được vai nam nữ chính xuất sắc nhất.Lần này Bách Hoa tiết được cử hành vô cùng long trọng, khách quý biểu diện là nghệ sĩ nổi tiếng Cố Ngạo, cộng sự của anh ta chính là Lương Ngôn.Lúc thấy cô ta xuất hiện trên sân khấu, Dịch Nhiễm hơi kinh ngạc.

Cô biết hôm nay Cố Tắc Yến cũng được mời, theo bản năng cảm thấy đây là cơ hội anh ta cho.Chỉ là, lúc biểu diễn xong, Lương Ngôn xuống sân khấu, lúc đi qua người Cố Tắc Yến cũng không cho anh ta một ánh mắt.

Hai người ngồi thật sự rất gần, ở giữa cách nhau có một lối đi nhưng lại như người xa lạ chưa từng quen biết.Lúc diễn ra lễ trao giải, Dịch Nhiễm và Lâm Chiêu ngồi cạnh nhau.

Lúc Cố Tích đoạt giải, trên màn hình chiếu vai diễn của anh ta và nhân vật hoạt hình Tuỳ Ngọc.

Lần này Đại Mộng Tam Sinh đạt được thành công lớn, Dịch Nhiễm là nhà thiết kế hình tượng hoạt hình của Tuỳ Ngọc cho nên cũng rất hot.Dịch Nhiễm trộm lướt điện thoại ở hàng ghế dành cho khách quý.

Lễ trao giải được phát sóng trực tiếp, trên video là rất nhiều bình luận lướt qua.

Cô rất đắc ý ghé sát tai Lâm Chiêu, nói cho anh biết rất nhiều người đều đang khen cô vẽ đẹp.Cũng không biết camera làm sao mà vừa hay quay tới bọ họ.

Giây tiếp theo, trên màn hình là cảnh tượng hai người ghé sát tai nhau nói chuyện, vô cùng rõ ràng.Dịch Nhiễm nhìn màn hình sửng sốt, sau đó lại cúi đầu nhìn điện thoại.Quả nhiên video đã làm fans hai người họ bùng nổ.[Aaaaaaa, ân ái quá, ánh mắt Lâm tổng kìa, cưng chiều quá!][Ha ha, Dịch Nhiễm ngốc quá.

Một giây trước còn đang đắc ý nói chuyện với Lâm Chiêu, một giây sau thấy mình trên màn hình đã ngẩn người rồi.][Haha, còn đang cúi đầu xem điện thoại, có phải bị đống bình luận dọa sợ rồi không?

Mọi người chú ý chút nha, Dịch Nhiễm dễ ngượng ngùng lắm.][Hahaha, không cần ngượng ngùng, hôn phu hôn thê ân ái là chuyện bình thường, toàn thể cư dân mạng like cho hai người!][Haha like gì mà like, chúng tôi đã chuẩn bị tiền mừng cưới xong hết rồi!]...Dịch Nhiễm muốn trốn, nhưng camera còn ở đó, cô chỉ có thể cười đối diện cùng với Lâm Chiêu, làm bộ bình tĩnh thể hiện tình cảm.Cô cũng rất bội phục Lâm Chiêu.

Rõ ràng không phải là người thích công khai trước công chúng, nhưng bản lĩnh show ân ái cũng không nhỏ.Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sau cặp kính đen nhánh lại sâu thẳm.Bỗng nhiên khiến người ta cảm thấy như đang thèm khát.[Mọi người thấy ánh mắt Lâm tổng không, aaaa, cảm thấy Dịch Nhiễm sắp bị ăn rồi!]Bị ăn!Bị ăn!Ăn!Cô cũng không phải anh đào, bị ăn thế nào được!Cố Tắc Yến nhìn hai người trên màn hình, trong lòng cảm thấy cô đơn tịch mịch.Anh ta cho rằng đã hình thành thói quen, chỉ là khi hiện thực bày ra trước mắt, anh ta mới biết được cái gì là đau đớn đến chết.Vừa rồi lúc ở hậu trường, anh ta đụng phải Lương Ngôn.Ánh mắt của cô ta không giống như trước, sợ hãi lại nghiêm nghị.Cô ta chỉ nói một câu duy nhất."

Nếu anh còn hoài niệm về đồ đã mất đi thì không có tương lai đâu."

Sau khi hoạt động kết thúc, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Cố Tắc Yến rời khỏi hội trường.

Xung quanh là phóng viên, ánh đèn flash nhấp nháy.

Lúc này, trước mặt có một chiếc xe dừng lại, anh ta hoảng hốt muốn đi về phía trước, đột nhiên nghe được một tiếng 'cho qua'.Là giọng nói quen thuộc.

Cố Tắc Yến hoàn hồn, người đàn ông kia đi qua bên người anh ta, bàn tay trong tay anh chính là của người mà anh ta tâm tâm niệm niệm.Hôm nay cô mặc váy dài lụa màu xanh đậm, trên tóc là vật trang sức tinh xảo, cả người trắng sáng.Cô được Lâm Chiêu nắm tay, ngẩng đầu nhìn Lâm Chiêu, lúm đồng tiền tươi như hoa.Đó là cảnh tượng giữa họ chưa từng có bao giờ.Sau khi Dịch Nhiễm lên xe, Lâm Chiêu nghiêng đầu hỏi cô có mệt hay không, cô nói vẫn ổn, nghiêng đầu thấy được Cố Tắc Yến bên ngoài xe, tâm tình cô cũng không có gì xao động, lại làm như không có việc gì quay đầu.Bây giờ cô có chút khẩn trương.Bởi vì vẫn còn việc lớn đang đợi cô làm.Dịch Nhiễm đặt tay trước ngực, hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh trạng thái tốt nhất."

Hôm nay ngủ sớm một chút."

"Em biết rồi."

Cô nghiêm túc đảm bảo với anh, vẻ mặt quá mức nghiêm trang khiến Lâm Chiêu nổi lên nghi hoặc.Lúc về gần tới nhà cô, Dịch Nhiễm bảo Lâm Chiêu đi xuống với cô một lát.Hôm nay màn đêm rất đẹp, trăng tròn, xung quanh được bao phủ bởi một lớp mây trông như lụa mỏng, khiến cho ánh trăng trở nên mông lung.Bước chân của cô nghe như rất vui vẻ, gót giày va chạm vào mặt đất phát ra tiếng kêu thanh thuý, tầm mắt Lâm Chiêu chuyển lên khuôn mặt cô, thấy mặt cô hiện rõ ý cười."

Anh đưa em tới đây được rồi."

Lâm Chiêu dừng bước, đây là lối đi tới nhà cô."

Làm sao vậy."

"Em đi một mình một lát, anh về đi."

Lâm Chiêu khẽ nhíu mày, như nhớ tới gì đó lại không nhiều lời."

Được, vậy em nhớ ngủ sớm chút."

Nhìn theo bóng dáng cô, Lâm Chiêu chậm rãi xoay người.Anh cúi thấp đầu, nhìn bóng dáng dưới chân.

Suy nghĩ lại bay về mấy năm trước, ngày cô từ hôn, anh tới nhà cô muốn giải thích.Lại nghe được tại đây cô cãi nhau với Tiết Duy một trận, cô nói không muốn kết hôn, người cô ghét nhất chính là anh.Sau đó cô chạy một đường, lúc đi ngang qua anh cũng không hề quay đầu.Đều là chuyện trong quá khứ cả rồi, anh cảm giác bản thân như trút được gánh nặng, sau đó trong khoảnh khắc này, màn đêm vang lên giọng nói của cô."

Lâm Chiêu!"

Đèn xung quanh lập tức sáng lên, trên vách tường có đủ loại đèn trang trí nhỏ trông như đom đóm.Không khí nháy mắt trở nên ấm áp.Tay cô ôm một bó hồng, đỏ rực như lửa.Dịch Nhiễm chậm rãi đi tới trước mặt anh, góc váy theo động tác của cô mà lay động.Cô ôm hoa tới trước mặt anh, vẻ mặt đắc ý, có chút ngượng ngùng.

Dịch Nhiễm nghiêng đầu hỏi anh, "Em tặng sự lãng mạn cho anh, được chứ?"

Lâm Chiêu nhìn quanh bốn phía, ừ một tiếng.Dịch Nhiễm hừ lạnh, "Ngôn ngữ cằn cỗi, lúc anh đi học chắc chắn điểm văn không được cao."

Lâm Chiêu hơi cúi đầu, "Dịch Nhiễm, em không có gì muốn nói với anh sao?"

Cô đối mặt với đôi mắt của anh, thấy ánh mắt anh sâu thẳm giống như một người thợ săn đang chờ đợi thành quả của mình.Ngày hôm nay, anh đã chờ rất lâu rồi.Dịch Nhiễm nghĩ, nếu đã chuẩn bị tốt, vậy trước tiên cứ cho anh đắc ý đã.Cô cúi đầu nhìn bó hồng trong tay, sau đó đưa tới trước mặt anh."

Ngài Lâm Chiêu, người trước mặt anh là một người có rất nhiều khuyết điểm."

Dịch Nhiễm ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản."

Có chút yếu ớt, lúc không vui thì sẽ bực bội, mắt nhìn cũng kém, dễ dàng suy nghĩ miên man."

"Lá gan không lớn, được người khen thì mới có tự tin, anh có thể đảm bảo cuộc sống sau này sẽ không chê em phiền, yêu em chiều em, coi em là người có một không hai không?"

Lâm Chiêu nghiêm túc lắng nghe, đưa tay nhận lấy bó hoa."

Vinh hạnh của anh."

Bốn chữ đơn giản lại khí phách, đôi mắt sâu thẳm toả ra thâm tình nồng cháy.Dịch Nhiễm nắm lấy tay anh, ánh mắt chân thành tha thiết, "Anh tin tưởng em, cả đời này của em cũng chỉ đối với mình anh như vậy."

"Cuộc sống sau này, em sẽ cố gắng đối xử tốt với anh."

Dịch Nhiễm suy nghĩ rất nhiều lời nói cảm động, vì buổi cầu hôn ngày hôm nay, cô đã xem rất nhiều bộ phim tình cảm lãng mạn, nhưng không có lấy một câu nào có thể khái quát được tâm tình của cô cả.Rốt cuộc là đã đủ hay chưa?

Làm sao mới có thể cho anh biết rằng anh là độc nhất vô nhị đối với cô?Nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại rối rắm của Dịch Nhiễm, vẻ mặt Lâm Chiêu cũng giãn ra.Anh khom lưng, hôn nhẹ lên môi cô một cái."

Nói hay lắm."

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, khích lệ tự tận đáy lòng.Thấy mắt cô khẽ run, anh lại nói tiếp, "Sau đây tới lượt anh nói, bởi vì chúng ta giống nhau."

Một tay anh cầm hoa, một cánh tay khác ôm cô vào lòng, dưới ánh mắt hoảng hốt của Dịch Nhiễm, anh cúi đầu hôn cô.

Động tác của anh vô cùng mạnh mẽ, vài cánh hoa hồng bị rơi xuống đất, dừng bên chân bọn họ.Dưới ánh trăng, hai người không kiêng nể gì mà hôn nhau.Trong lúc thở dốc, bên tai cô vang lên lời âu yếm nhất."

Dịch Nhiễm, anh yêu em."

"Kết hôn với anh đi."

HOÀN CHÍNH VĂN.NGOẠI TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WORDPRESS CHÍNH CHỦ BLEUNOVEMBRE2020.WORDPRESS.COM, VUI LÒNG LÀM THEO HƯỚNG DẪN SAU: Comment tại 20 chương bất kỳ (từ chương 01-52, phải liên quan tới nội dung chương đó) rồi chụp lại, gửi về page Bleu Novembré để nhận pass. (Không chấp nhận các comment chỉ có 3-4 chữ spam hoặc vô nghĩa)
 
Back
Top Bottom