Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍨Chương 189


Thấy được sự căng thẳng của Tô Nhung, ông cụ nhà họ Hứa mỉm cười nói:
"Đừng căng thẳng, nếu con thấy hứng thú thì hôm nào rảnh, ông dẫn con đi câu cá chơi, thú vị lắm đấy."

"Sau vườn nhà ông có một ao cá, tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ để thư giãn."

"Đợi sau này hai đứa dọn về đây ở, ông lại dẫn con đi—""Ba à."

"Ông ơi."

Giọng nói đột ngột của dì Mặc và Hứa Cảnh Dịch cùng vang lên, cắt ngang lời ông cụ.

Thấy ba người trong phòng đồng loạt nhìn về phía mình, nhất là cậu bé đang ngồi đối diện với ánh mắt hoang mang, ông cụ mới nhận ra hình như... mình lỡ lời hơi sớm rồi.Ông khẽ ho hai tiếng để che đi sự lúng túng, giọng nói trở nên gượng gạo khi vội vàng chuyển sang chủ đề khác.Tô Nhung im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Hứa Cảnh Dịch và ông cụ về chuyện công ty, đầu cúi thấp, nhưng tâm trí thì vẫn quẩn quanh mấy lời ông cụ vừa nói.Trong tình huống như hiện tại... chẳng lẽ ông cụ đã biết chuyện giữa cậu và Hứa Cảnh Dịch rồi sao?...Thật lòng mà nói, hai người họ mới chính thức bên nhau chưa đến hai tuần, cậu vẫn chưa sẵn sàng để tất cả mọi người đều biết chuyện này.Đặc biệt là với người lớn.Không phải là cậu không muốn công khai, mà chỉ là... cậu thấy mọi thứ cần có thời gian để tiếp nhận.Liệu người lớn có dễ dàng chấp nhận chuyện cháu trai mình yêu một người con trai không?Cậu thật sự lo, sợ rằng họ sẽ không thể chấp nhận nổi.Ông cụ nhà họ Hứa là người có địa vị, nếu ông phản đối chuyện của cậu và Hứa Cảnh Dịch, vậy thì phải làm sao?Tô Nhung chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Hứa Cảnh Dịch dành cho cậu, nhưng cậu không muốn vì mình mà khiến anh ấy bị kẹt giữa tình yêu và gia đình.Cậu không muốn trở thành người khiến mối quan hệ gia đình anh ấy rạn nứt.Vậy nên, tất cả lỗi cũng chỉ có thể trách Hứa Cảnh Dịch ban đầu không nói cho cậu biết — rằng gia đình anh đã sớm biết và chấp nhận xu hướng của anh.Nếu biết sớm, Tô Nhung đã không phải lo nghĩ nhiều như thế.Nhưng cậu không biết.Chính vì vậy, tâm trạng cậu ngày càng trĩu nặng, suy nghĩ cũng vì thế mà thêm rối bời.Đến khi bàn tay đang cầm tách trà bị người ta nhẹ nhàng ấn xuống, Tô Nhung mới sực tỉnh, nhận ra mình đã uống quá nhiều."

Uống trà nhiều quá sẽ mất ngủ đấy."

Giọng nói trầm ấm của Hứa Cảnh Dịch vang lên.Nghe vậy, Tô Nhung rụt rè đặt tách trà xuống bàn, nhưng chưa đến mười phút sau, mặt cậu đã đỏ bừng vì buồn đi vệ sinh.May mắn thay, Hứa Cảnh Dịch luôn để ý đến từng biểu cảm nhỏ nhất của cậu.

Tuy đang trò chuyện với ông cụ nên không tiện trực tiếp đưa cậu đi, anh liền ra hiệu cho người hầu dẫn cậu đi thay."

Con xin phép đi vệ sinh một chút."

Tô Nhung lễ phép nói với mọi người rồi lặng lẽ bước theo người hầu, gò má vẫn phớt hồng vì xấu hổ.Khi đến trước cửa phòng vệ sinh, cậu lịch sự từ chối người hầu muốn đứng đợi bên ngoài, nói rằng mình nhớ đường quay lại.Chỉ đến khi đóng cửa phòng vệ sinh lại, Tô Nhung mới thật sự thở phào.Lúc rời bàn ăn đột ngột như vậy, khiến ai cũng dồn ánh mắt về phía cậu.Đặc biệt là ánh mắt của ông cụ, nếu không phải vì khuôn mặt ông vẫn treo nụ cười nhè nhẹ, cậu đã nghĩ ông đang bất mãn với hành động của mình rồi.Lân la trong phòng vệ sinh hơn mười phút, cậu tự biết nếu không ra sớm thì có lẽ sẽ bị người khác đến tìm.Không muốn để tình huống trở nên xấu hổ hơn, cuối cùng Tô Nhung cũng bước ra ngoài.Trên đường quay lại phòng khách, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.Có vẻ họ không còn bàn về công việc nữa, mà là—"Con với Tiểu Nhung đến giai đoạn nào rồi?"

"Ông thấy cổ thằng bé đỏ ửng cả lên, là do con làm đúng không?"

"Ba ơi..."

"Nếu không phải do A Dịch làm thì còn ai vào đây?

Nếu là người khác, ba nghĩ thằng cháu này của ba có chịu nổi không?"

Giọng Hứa Cảnh Dịch có phần bất lực: "Mẹ, mẹ đừng nói kiểu đó."

"Bọn con đã xác định quan hệ rồi."

Câu nói ấy dường như là để trả lời câu hỏi đầu tiên của ông cụ.Nghe vậy, ông cụ liền hỏi tiếp:
"Đã xác định rồi thì có phải nên tiến thêm bước nữa không?"

"Tính khi nào kết hôn đây?"

"Ông ơi, Tiểu Nhung vẫn còn nhỏ mà..."

"Chậc."

Ông cụ bật tiếng bực bội, giọng nói xen chút thất vọng:
"Con thì biết gì chứ."

"Theo ông thấy thì nên cầu hôn trước, có thể làm lễ đính hôn thì càng tốt, ít nhất cũng phải giữ người ta lại cho chắc cái đã."

Thấy Hứa Cảnh Dịch vẫn chưa chịu hành động gì, ông cụ tiếp tục nói:
"Cứ để kéo dài như thế, coi chừng Tiểu Nhung bị người khác giành mất."

"Đến lúc vợ bị cướp mất rồi, đừng trách ông đây không nhắc trước..."

"Thiếu gia Tiểu Nhung."

Giọng của người hầu vang lên ngoài cửa, cuộc trò chuyện có phần gay gắt bỗng chốc im bặt.Tô Nhung bước vào phòng khách, nhìn thấy ông cụ đang cúi đầu uống trà, dì Mặc chăm chú nhìn móng tay vừa làm, còn Hứa Cảnh Dịch thì dịu dàng nhìn về phía cậu.Nghĩ đến những lời vừa nghe được, ánh mắt Tô Nhung nhìn ông cụ có chút khác lạ.Cậu bắt đầu nghi ngờ... không biết mình có nghe nhầm hay không.Cậu quay lại chỗ ngồi, đón lấy miếng bưởi Hứa Cảnh Dịch đã bóc sẵn đưa tới."

Ăn chút trái cây trước đi, sắp ăn cơm rồi."

"Vâng ạ."

Thấy cậu bé ngoan ngoãn nhận lấy miếng bưởi, lặng lẽ ngồi bên cạnh nghe mọi người trò chuyện, ông cụ nhìn càng thêm sốt ruột.Trước đây chưa gặp thì không nói làm gì.Nhưng bây giờ gặp rồi thì lại càng quý hơn.Đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, ánh mắt ngây thơ thuần khiết như một chú cừu con chưa biết gì về thế giới này.Cừu con như thế này mà không nhanh chóng rước về nhà, lỡ bị người khác giành mất thì sao?Tuy rằng cháu trai của ông cũng không phải kém cỏi gì, chắc là có thể giữ được "cừu con" bên mình.

Nhưng ai mà biết được... lỡ đâu sau này cừu con lại không còn thích kiểu người như cháu ông nữa thì sao?Phải biết rằng — đàn ông ngoài kia tuy có thể không bằng Hứa Cảnh Dịch ở một vài phương diện, nhưng lại có một điểm mạnh chí mạng hơn hẳn cháu ông.Đó chính là: tính cách của Hứa Cảnh Dịch.
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍨Chương 190


Nhìn bình thường thì không sao, chẳng phát hiện được điều gì khác lạ.Nhưng một khi phát điên lên thì đúng là chẳng khác gì một kẻ điên thực thụ.Mà cừu con nhỏ bé kia lại chính là liều thuốc duy nhất có thể chữa được cho kẻ điên đó.Cho nên nói, làm sao có thể không giữ cho thật chặt "liều thuốc" ấy chứ?Nếu để người khác giành mất, vậy thì Hứa Cảnh Dịch chỉ có nước đi tìm chỗ khóc thôi, đến thuốc hay trại điều dưỡng tốt đến đâu cũng vô ích.Càng nghĩ càng thấy bất an.Nhịn mãi không được, ông cụ Hứa vẫn mở miệng trước."

Tiểu Nhung này..."

Ông cười hiền lành, giọng nói giống hệt con sói già đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ: "Không biết ngày mai gia đình con có rảnh không?

Chúng ta hẹn một bữa ăn cùng nhau nhé?"

"Ông ơi!"

Giọng Hứa Cảnh Dịch đột ngột cắt ngang lời ông cụ, anh đang định nói gì đó thì cảm thấy tay áo mình bị kéo nhẹ hai cái."

Để...

để con hỏi thử xem..."

Hứa Cảnh Dịch thoáng bất ngờ khi thấy Tô Nhung không phản đối việc ăn cơm cùng gia đình, anh sững người, một lúc lâu cũng không biết phải nói gì thêm."

Được được, hỏi thử xem nhé, nếu gia đình rảnh thì chúng ta sắp xếp luôn."

Ông cụ vừa nói vừa hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Nhung mỗi lúc một thêm ưng ý.Ngay cả dì Mặc ngồi cạnh cũng bất giác nở nụ cười vui mừng.*Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, Hứa Cảnh Dịch cuối cùng cũng có cơ hội hỏi Tô Nhung chuyện vừa rồi.Anh ôm cậu chặt trong lòng, vừa hôn lên má cậu, vừa nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Nhung, tại sao lại đồng ý ăn cơm cùng gia đình?"

Theo hiểu biết của anh, Tô Nhung không phải kiểu người giỏi đối mặt với những tình huống kiểu này.

Vậy điều gì đã khiến cậu thay đổi ý định?Không trả lời thẳng, Tô Nhung né tránh mấy cái hôn thân mật kia, tai cậu đỏ bừng:
"Dù sao cũng là ý của người lớn...

Khó mà từ chối lắm."

"Hơn nữa, em cũng cần hỏi xem gia đình có rảnh không đã."

"Không thấy gượng ép gì đâu, anh đừng lo."

Biết rõ Hứa Cảnh Dịch đang nghĩ gì, Tô Nhung ngước nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, gương mặt đỏ ửng."

Cái đó..."

"Em muốn bàn với anh một chuyện."

Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch nhướng mày, khẽ "ừm?" một tiếng."

Chuyện là... tối nay, có thể đừng, đừng làm được không..."

"Em lo ngày mai ăn cơm với mọi người sẽ bị nhìn ra mất..."

Càng nói, mặt Tô Nhung càng đỏ bừng, cảm nhận rõ cơ thể rắn rỏi phía sau đang áp sát vào mình, khiến cậu nói cũng không tròn câu:
"Thật, thật sự sẽ bị nhìn thấy đó..."

Không ngờ cậu lại nhắc đến chuyện này, Hứa Cảnh Dịch ngẩn ra.Rất nhanh sau đó, anh bật cười nhẹ:
"Yên tâm đi, bảo bối, anh sẽ không để lại dấu vết đâu."

"Tối nay chỉ một lần thôi, anh hứa nhẹ nhàng, được không?"

"Tin anh thêm lần nữa nhé."

Chương 96Trong lòng Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch là người có mức độ tín nhiệm rất cao.Nhìn người đàn ông trước mặt cứ vừa nài nỉ vừa cam đoan, Tô Nhung không chống lại được sự dỗ dành đó, cuối cùng vẫn quyết định tin anh thêm một lần.Nhưng sau này cậu mới nhận ra, lời của Hứa Cảnh Dịch... không phải cái nào cũng đáng tin cả.Ví như lời hứa đêm qua — đúng là anh không để lại dấu vết mới thật, nhưng động tác thì chẳng nhẹ tay chút nào, thậm chí còn mạnh hơn cả trước đó.Tô Nhung cắn chặt khăn trải giường, cố nuốt những tiếng rên khe khẽ sắp bật ra, cậu cựa nhẹ vai vì đau, nhưng lại bị một lực mạnh từ phía sau ép xuống, khiến cơ thể vô thức co lại."

Nhẹ một chút..."

Khi bị ấn vào chỗ đau nhức nhất, Tô Nhung cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật ra tiếng rên, quay đầu nhìn người đàn ông đang xoa bóp cho mình bằng ánh mắt ngấn nước, miệng phụng phịu: "Anh đang làm đau em đó."

"Xin lỗi, bảo bối."

Hứa Cảnh Dịch cúi người, đặt một nụ hôn lên mái tóc đen của cậu, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nhỏ, rồi môi trượt xuống má, giọng nói mềm mỏng:
"Anh sẽ nhẹ hơn, được không?"

"Có lẽ là do tư thế tối qua giữ lâu quá, lại thêm sau đó... có thể làm căng cơ mất rồi.

Để anh xoa bóp thêm chút nữa, nếu vẫn còn đau, chiều anh đưa em đi bác sĩ nhé?"

Dứt lời, cậu bé im lặng không đáp.Cậu quay mặt đi, như đang giận dỗi, nhưng hai vành tai thì đỏ ửng chẳng giấu được.Tô Nhung thật sự không nghe nổi mấy lời của Hứa Cảnh Dịch nữa.Trước đây cậu chưa từng nhận ra người đàn ông này có thể nói mấy chuyện đó rõ ràng rành mạch đến thế.

Bây giờ thì biết rồi — biết đến mức cậu xấu hổ muốn chui xuống đất.Làm sao có thể nói mấy chuyện như vậy trắng trợn thế chứ?Gì mà tư thế tối qua giữ lâu quá!Không phải do anh cứ kéo hai chân cậu ra đến không thể khép lại được hay sao?

Rồi lại còn bắt cậu...

ôm lấy...Nói thì nghe hợp lý đấy, nhưng sao lại nghe cứ thấy sai sai?

Giống như tất cả đều là lỗi của cậu, không liên quan gì đến anh vậy.Rõ ràng là lỗi của anh mà!Càng nghĩ càng thấy không cam tâm, Tô Nhung bặm môi, hai má phồng phồng lên như con cá nhỏ giận dữ.Một lúc lâu sau, cậu mới cố nén sự uất ức mà buột miệng:
"Đều tại anh hết đó!"

"Đúng đúng, đều là lỗi của anh."

Tay không ngừng xoa bóp, nhưng Hứa Cảnh Dịch nhận lỗi rất nhanh.Vừa cẩn thận bóp chân cho Tô Nhung, anh vừa nhỏ giọng năn nỉ:
"Bảo bối tha lỗi cho anh nhé?"

"Anh sai rồi."

Giọng nói đầy thành ý nhận lỗi.

Dù có phải lỗi của mình hay không, chỉ cần Tô Nhung không hài lòng, Hứa Cảnh Dịch lập tức nhận sai hết về mình, chỉ sợ chậm một giây thôi cậu sẽ giận mà không thèm để ý đến anh nữa.Cứ như một người đàn ông sợ vợ vậy.Đùa chứ, nếu vợ giận, thì tối nay sẽ chẳng có bảo bối thơm mềm nằm cạnh ôm ngủ đâu.Không những mất vợ nhỏ mềm mại, mà còn có thể không được ngủ cùng giường nữa cơ.Mà không có vợ bên cạnh, thì anh đúng là chẳng làm nổi gì cả — tinh thần uể oải, đầu đau, việc gì cũng hỏng hết.Vì vậy... phải ngoan ngoãn dỗ dành cho bằng được mới yên tâm.Tất nhiên rồi — ngoài lý do đó, còn một lý do nữa...
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍯Chương 191


Việc Tô Nhung hôm trước vừa đồng ý hỏi thử gia đình xem có muốn cùng ăn cơm hay không, điều đó đồng nghĩa với việc — cậu đã sẵn lòng để người nhà biết đến sự tồn tại của anh, sẵn sàng giới thiệu anh với gia đình mình.Điều đó đại diện cho một bước tiến rất lớn — cậu sắp chính thức công khai mối quan hệ này.Chính vì vậy, khi cái danh phận ấy vẫn chưa hoàn toàn được gắn chặt vào người mình, Hứa Cảnh Dịch một chút cũng không dám lơi lỏng.

Anh sợ chỉ cần Tô Nhung đổi ý là sẽ hoãn việc ra mắt, thậm chí là rút lại ý định.May mà Tô Nhung là một bảo bối mềm lòng, dễ dỗ.Với một màn xin lỗi chân thành kèm theo kỹ năng mát-xa "chuộc lỗi" tuyệt vời, cuối cùng Hứa Cảnh Dịch cũng miễn cưỡng giành được sự tha thứ của cậu.Nói là liên hệ với người nhà, thật ra Tô Nhung chỉ gọi hai cuộc điện thoại.Một cuộc gọi cho Tô Yến Lâm — anh họ của cậu.

Nhưng xui là đúng lúc anh đang đi công tác xa, không có thời gian về ăn cơm.Cuộc thứ hai, cậu gọi cho bố — Tô Kỳ.Cậu vốn nghĩ bố mình vừa kết thúc kỳ nghỉ, sắp quay lại viện nghiên cứu, nào ngờ ông lại sẵn lòng đồng ý ngay, bảo rằng có thời gian, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.Khi Tô Nhung báo tin này cho Hứa Cảnh Dịch, tuy vẻ mặt anh không có gì thay đổi, nhưng cái cách anh bất giác ngồi thẳng dậy, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn, đều thể hiện rõ anh xem trọng chuyện này đến mức nào.Vì thế, Hứa Cảnh Dịch lập tức báo tin này cho ông cụ Hứa và mẹ mình.Thực ra, theo ý của ông cụ Hứa, ông rất mong hai bên gia đình cùng ăn với nhau một bữa, tốt nhất là có thể bàn luôn chuyện đính hôn, đỡ lo sau này Tô Nhung bị người khác "bắt cóc" mất.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Cảnh Dịch vẫn cảm thấy chuyện này nên tiến hành từ từ.Trước hết, cần để người ta có thời gian tiếp nhận.Dì Mặc cũng đồng tình với suy nghĩ của anh, nên cuối cùng quyết định: trước tiên để Hứa Cảnh Dịch ăn cơm với bố của Tô Nhung trước, để ông ấy biết con trai mình đang yêu ai.Mọi chuyện vốn được sắp xếp đâu vào đấy, nhưng giữa chừng lại có chút "sự cố" nho nhỏ.Vì lúc đầu Tô Nhung không trao đổi kỹ với Tô Kỳ, nên ông đã gọi thêm Thường Dịch Ninh cùng đi ăn.Ngay khoảnh khắc Hứa Cảnh Dịch nhìn thấy Thường Dịch Ninh, một vài ký ức không mấy vui vẻ lập tức trỗi dậy — trước mắt anh hiện lên hình ảnh Tô Nhung và Thường Dịch Ninh ở riêng cùng nhau.Ngay tức khắc, cơn ghen tuông đậm đặc xộc lên, ánh mắt nhìn về phía Thường Dịch Ninh liền biến thành những chiếc kim độc nguy hiểm.Thường Dịch Ninh bị ánh nhìn cảnh cáo đó dọa cho nghẹn họng, vội nuốt nước bọt.

Trước vẻ mặt đầy địch ý của Hứa Cảnh Dịch, anh ta lúng túng cầm ly nước lên uống cho đỡ ngượng.Trời ơi... anh ta thật không biết hôm nay Hứa Cảnh Dịch cũng sẽ đến ăn.Anh ta chỉ định đi "ăn ké" thôi, nếu biết trước Hứa Cảnh Dịch sẽ đến thì có đánh chết anh ta cũng chẳng dám tới.Vừa nhìn thấy Hứa Cảnh Dịch, tay anh ta lại theo phản xạ co rút đau đớn.Vì đau mà đặt vội ly nước xuống, tay khẽ xoay xoay cổ tay để giảm bớt cơn tê."

Tiểu Thường, tay cháu làm sao vậy?"

"À... cháu vận động chút ấy mà, ha ha, chắc là trật khớp nhẹ thôi."

Không ngờ Tô Kỳ lại để ý đến động tác nhỏ ấy, Thường Dịch Ninh vội cười cười lảng sang chuyện khác, nhưng lại bị Tô Nhung tiếp lời."

Anh Dịch Ninh, có phải đau lắm không?"

Cậu tỏ vẻ lo lắng, liền đề nghị: "À đúng rồi, anh Cảnh Dịch mát xa giỏi lắm, hay là để anh ấy giúp anh bấm huyệt thử nhé?"

Tô Nhung không hề nhận ra vẻ mặt đầy hoảng loạn của Thường Dịch Ninh, cậu quay sang hỏi Hứa Cảnh Dịch: "Anh xem giúp anh ấy một chút được không?"

"Dĩ nhiên là được."

Hứa Cảnh Dịch mỉm cười gật đầu, đứng dậy chuẩn bị bước qua — nhưng liền bị Thường Dịch Ninh hoảng hốt xua tay từ chối."

Thôi thôi thôi!

Ha ha...

ý tôi là, không cần phiền đến anh Hứa đâu, tay tôi không sao mà!"

Thường Dịch Ninh thề sống thề chết không dám để Hứa Cảnh Dịch chạm vào mình thêm lần nào nữa.

Anh ta thậm chí bắt đầu có *triệu chứng PTSD, chỉ cần thấy Hứa Cảnh Dịch là tay đau, đầu đau, cả người co rúm lại.(*Triệu chứng của PTSD (Rối loạn căng thẳng sau sang chấn) thường bao gồm hồi tưởng, né tránh, thay đổi tiêu cực về suy nghĩ và tâm trạng, và thay đổi về sự thức tỉnh và phản ứng)Muốn kín đáo ra hiệu cho Tô Nhung kéo anh ta về chỗ ngồi, ai ngờ ánh mắt ấy lại bị hiểu lầm."

Mắt anh Thường hình như cũng không ổn lắm thì phải?

Có chuyện gì vậy?"

"Bên tôi có người bạn chuyên khoa mắt, có cần tôi giới thiệu giúp không?"

Thường Dịch Ninh lập tức xua tay:
"Ha ha, không cần đâu, chắc chỉ là có hạt bụi bay vào thôi, tôi không sao, không sao cả."

Thấy Hứa Cảnh Dịch cong môi cười lạnh, anh ta bất giác rùng mình, vội vàng chuyển chủ đề: "Chú Kỳ, sao hôm nay lại cùng ăn cơm thế ạ?"

"À, là Tiểu Nhung hẹn chú đi ăn đó mà.

Chú thấy gần đây cũng vừa làm xong mấy việc, mà cháu cũng đang rảnh nên mới hẹn cùng luôn đấy."

Tô Kỳ không hề nhận ra bầu không khí "ngầm sóng ngầm" đang diễn ra quanh bàn ăn, ông quay sang hỏi Tô Nhung: "Cũng sắp đến lúc nhập học rồi đúng không con?

Khai giảng ngày nào, để ba đưa con đi nhé?"

"Chắc còn khoảng hai tuần nữa ạ, sau Tết mới đi học."

Tô Nhung nghĩ nghĩ rồi đáp, "Ba không cần đưa con đâu, lúc đó anh Cảnh Dịch sẽ đưa con đi rồi."

"Sao cái gì cũng phải phiền đến Tiểu Hứa thế, để ba xem lại lịch, nếu bận thì để Tiểu Thường đưa con cũng được..."

"Chú Kỳ, không phiền gì đâu ạ, cháu rất sẵn lòng đưa Tiểu Nhung đến trường."

Hứa Cảnh Dịch cắt ngang lời Tô Kỳ, mắt lại vô tình liếc Thường Dịch Ninh một cái, "Đến lúc đó không biết anh Thường có bận hay không, vẫn là cháu đưa thì hơn."

"Đúng rồi đúng rồi, chú Kỳ, lúc đó cháu có thể bận mất, nên cứ để anh Hứa đưa đi là ổn nhất ạ."

Thấy Thường Dịch Ninh cũng nói vậy, Tô Kỳ không nói thêm gì nữa.Nhớ đến những gì Hứa Cảnh Dịch đã làm cho Tô Nhung trong thời gian qua, ông liền rót cho anh một tách trà nóng: "Tiểu Hứa, vậy thì phiền cháu rồi."

"Nói thật lòng, chú thật sự cảm ơn cháu vì đã luôn chăm sóc Tiểu Nhung."

Hứa Cảnh Dịch lập tức nhận lấy ly trà, thái độ lễ độ và khiêm nhường bộc lộ rõ ràng:
"Chú Kỳ đừng khách sáo vậy ạ.

Chăm sóc Tiểu Nhung là điều nên làm mà."

Anh mỉm cười chân thành: "Hơn nữa, cháu rất sẵn lòng chăm sóc em ấy — Tiểu Nhung rất ngoan."

Tuy lời của Hứa Cảnh Dịch nghe có phần "tinh tế khó đoán", nhưng Tô Kỳ cũng không nghĩ sâu xa.Ông cảm thấy rất hài lòng với chàng trai trẻ này, liền bật cười gật gù:
"Haizz, giá mà Tiểu Nhung nhà chú được giỏi giang như cháu thì tốt quá rồi."
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍯Chương 192


"À đúng rồi, con có người yêu chưa?

Nếu chưa thì để chú Kỳ giới thiệu cho một người nhé?"

"Bên viện nghiên cứu của chú cũng có mấy đứa nhỏ rất khá đấy."

"Chú Kỳ, cháu có người yêu rồi ạ, nên... chú khỏi cần phiền đâu ạ."

Hứa Cảnh Dịch lễ phép từ chối, dường như còn định nói thêm điều gì, nhưng khi ánh mắt lướt qua Tô Nhung, anh lại nuốt lời định nói vào trong.Anh muốn chờ Tô Nhung chính miệng cho anh một danh phận."

Có rồi à?

Vậy thì tốt quá."

Tô Kỳ cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Dù sao thì năng lực và điều kiện của Hứa Cảnh Dịch là điều ai cũng thấy rõ, có người yêu là chuyện bình thường.Nhưng nói đến đây, Tô Kỳ đột nhiên quay sang nhìn Tô Nhung:
"À phải rồi, ba chợt nhớ ra một chuyện."

"Tiểu Nhung, lần trước gọi video với con ấy, nhớ không, bên cạnh ba còn có một thực tập sinh nữa, con còn nhớ không?"

"...Là cái cậu chào con rồi khen con đẹp trai đó, nhớ ra chưa?"

Thấy Tô Nhung khẽ gật đầu, ông mới nói tiếp: "Cậu ấy bảo muốn làm quen với con, ngày mai con có rảnh không, hẹn nhau ăn một bữa cơm nhé?"

Lời vừa dứt, không khí trong phòng lập tức lạnh hẳn đi.Tô Kỳ vô tư hoàn toàn không nhận ra điều gì bất ổn.

Thấy Tô Nhung chưa trả lời, ông lại hỏi thêm: "Sao nào?

Làm quen một chút, coi như bạn bè."

"...Ba à."

Rõ ràng cảm nhận được sắc mặt của người đàn ông bên cạnh tối sầm lại, Tô Nhung mím môi, suy nghĩ kỹ rồi cẩn thận lựa lời: "Thật ra hôm nay hẹn ba ăn cơm là vì con có chuyện muốn nói."

Cậu lén liếc nhìn Hứa Cảnh Dịch, thấy sắc mặt anh đã dịu đi phần nào, mới lén thở phào nhẹ nhõm."

Chuyện gì vậy con?"

"Là... con muốn nói với ba rằng con đang yêu, và đang quen với một người rất ổn định."

Tô Kỳ nghe vậy thì sững lại một lúc, nhưng sau đó liền cười tươi hỏi:
"Vậy thì tốt quá rồi, sao không đưa người yêu đến ăn cơm luôn?"

"Để ba còn gặp mặt một chút."

"Anh... anh ấy có đến."

Tô Nhung không hiểu sao lại thấy hơi ngại, cậu nắm lấy tay Hứa Cảnh Dịch, hít sâu một hơi rồi nói:"Ba, con với anh Cảnh Dịch đang ở bên nhau."

Chương 97Sau bữa cơm hôm đó, Tô Nhung lại nhận được cuộc gọi từ Tô Kỳ.Trong điện thoại, Tô Kỳ hẹn cuối tuần này gặp riêng cậu một buổi.Nghe ba dặn đi dặn lại rằng muốn gặp một mình cậu, Tô Nhung dù thấy hơi lạ nhưng cũng đồng ý.Thời gian này cậu vẫn đang ở trong căn hộ của Hứa Cảnh Dịch, mà đúng lúc anh lại có việc phải đi công tác ở tỉnh bên, nên tạm thời giấu được một lần.Tô Nhung đến nhà hàng mà ba cậu đã hẹn trước.

Chống cằm ngồi chờ, cậu nhìn ly trà nóng bốc khói trước mặt, bất chợt nhớ lại cảnh tượng bữa ăn lần trước.Sau khi cậu nói câu ấy xong, cả phòng ăn lập tức chìm trong im lặng.Khác với mọi khi, cậu rõ ràng cảm nhận được bầu không khí trong phòng trở nên rất vi diệu.Thường Dịch Ninh là người ngoài, không tiện chen vào chuyện nhà họ.

Hứa Cảnh Dịch ngồi ngay ngắn, dáng vẻ trang trọng hẳn lên.

Còn cậu thì im lặng chờ đợi phản ứng của bố.Một lúc lâu sau, cuối cùng Tô Kỳ cũng lên tiếng.Ông chỉ hỏi hai người quen nhau từ khi nào, rồi không nói gì thêm.

Điều đó khiến cả Tô Nhung và Hứa Cảnh Dịch đều không rõ rốt cuộc ông nghĩ thế nào về chuyện này.Lúc ra về, cậu cùng Thường Dịch Ninh đi vệ sinh, khi quay lại thì thấy ba đang trò chuyện gì đó với Hứa Cảnh Dịch.Nhưng vừa bước đến gần, cả hai người lập tức ngừng nói, khiến cậu hoàn toàn không đoán ra đã xảy ra chuyện gì.Sau đó cậu từng lén hỏi Hứa Cảnh Dịch, nhưng anh kín miệng đến mức không hé lộ nửa lời..."

Tiểu Nhung, đến sớm nhỉ."

Nghe tiếng gọi, Tô Nhung ngẩng đầu — là ba cậu đến rồi."

Ba."

Cậu thu lại dòng suy nghĩ, giúp ba cởi áo khoác.

Sau khi gọi món xong, Tô Nhung không nhịn được lên tiếng trước: "Ba, hôm nay gọi con ra rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?"

Trong điện thoại chỉ bảo gặp rồi nói, bí ẩn quá nên cậu không khỏi thấy tò mò.Vừa dứt lời, sắc mặt Tô Kỳ bỗng nghiêm túc hẳn:
"Tiểu Nhung, hôm nay ba tìm con là để nói chuyện về mối quan hệ giữa con và Hứa Cảnh Dịch."

Ông ngừng lại giây lát, ánh mắt trở nên sắc bén và nghiêm túc:
"Tiểu Nhung, ba hỏi con một câu — con chắc chắn là mình thật sự thích Hứa Cảnh Dịch chứ?"

"Liệu cái gọi là 'thích' ấy, có phải chỉ là cảm giác thân quen vì hai đứa ở bên nhau lâu ngày, nên lầm tưởng thành tình cảm không?"

Không ngờ câu đầu tiên bố hỏi lại là điều này, Tô Nhung thoáng sửng sốt.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị kia, cậu gật đầu thật mạnh."

Con chắc chắn là con thật sự thích anh ấy."

"Không phải vì thói quen đâu."

"Ba, con thật sự..."

Lời còn chưa dứt thì bị bàn tay của Tô Kỳ ra hiệu ngưng lại.

Sau đó, ông lấy từ trong túi ra một vật gì đó khiến cậu sững người."

Lúc nãy ba có về nhà một lát, vào két sắt lấy ra thứ này."

Đó là một túi vải đen.

Tô Kỳ mở túi, lấy ra một chiếc hộp gấm hình vuông.Hộp gấm nhìn qua là biết đã có từ lâu, màu sắc có phần phai nhạt nhưng rất sạch sẽ, được bảo quản cực kỳ cẩn thận.Ông nhẹ nhàng mở hộp ra — bên trong là một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy tinh xảo, kiểu dáng nữ tính."

Đây là gì ạ?"

"Tiểu Nhung, đây là di vật mẹ con để lại cho con.

Bà ấy từng nói, đợi đến khi con kết hôn thì đưa cái này tặng cho vợ con."

Ánh mắt Tô Kỳ dừng lại trên chiếc vòng, thoáng hiện lên vẻ hoài niệm."

Mẹ con khi xưa rất thích đeo ngọc, nhưng chiếc này là bà ấy thích nhất.

Mới đeo vài lần đã cất đi, không nỡ dùng tiếp."

Ông trầm ngâm một chút rồi kể tiếp:
"Chiếc vòng này là từ tay bà ngoại con truyền lại cho mẹ con, coi như một loại truyền thừa của gia đình vậy."

"Lần trước ăn cơm, nghe con nói con đang yêu, ba mới nhớ đến chuyện này."

Nói tới đây, ánh mắt ông nhìn thẳng vào Tô Nhung:
"Ba sẽ không can thiệp con sau này sẽ ở bên ai, chỉ cần con thật lòng yêu là được."

"Vả lại, ba nhìn ra được — Tiểu Hứa thật sự rất quý con.

Trong bữa ăn hôm đó, từng cử chỉ chăm sóc của thằng bé đều hết sức tỉ mỉ.

Ba nhìn trong mắt thằng bé, biết rõ nó không phải người qua đường."
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍯Chương 193


"Nhưng mà, xét đến việc hai đứa mới bên nhau chưa bao lâu, ba cũng không biết sau này mọi chuyện sẽ ra sao..."

Nói đến đây, Tô Kỳ liền dừng lại, không tiếp tục nữa.Ông lại nhìn chiếc vòng ngọc trong tay, khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhẹ:
"Mẹ con chắc chẳng thể ngờ con lại dắt một cậu bạn trai về nhà đâu nhỉ, cái vòng này cậu ta cũng đâu đeo được, ha ha ha."

"Ờ...

đúng là vậy thật."

Nhìn kích cỡ chiếc vòng, Tô Nhung chắc chắn Hứa Cảnh Dịch có muốn cũng chẳng thể nhét vừa."

Nhưng hôm nay bố mang cái vòng này đến là để giao cho con.

Nếu con thật sự xác định người đó rồi, thì tặng cho cậu ta đi."

"Còn nếu muốn chờ mối quan hệ vững vàng hơn một chút rồi tặng cũng được, kẻo sau này chia tay rồi lại phải đòi về."

"Ba nghĩ nhà họ Hứa cũng chẳng đến mức tham cái vòng nhỏ xíu của nhà mình đâu."

Nói đến đây, Tô Kỳ thấy mình nói có vẻ buồn cười, liền cười ha hả hai tiếng:
"Được rồi, cất vòng đi, ăn cơm xong nhớ mang về đấy nhé."

Ông vừa dứt lời, món ăn cũng được dọn lên.Vừa ăn vừa nói chuyện với bố, Tô Nhung bỗng nhớ lại chuyện lần trước, cậu đặt đũa xuống hỏi: "Ba, lần trước ăn cơm xong, ba đã nói gì với anh Cảnh Dịch thế?"

Tô Kỳ vừa gắp đồ ăn, vừa nuốt xong rồi đáp: "Ba cũng chẳng nói gì đâu, chỉ là hỏi sơ qua chuyện tình cảm trước đây của cậu ta thôi."

"Cậu ta lớn hơn con mấy tuổi, lại còn sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nên ba nghĩ chắc cũng yêu đương nhiều rồi, lo là..."

Nói đến đây, ông dừng một chút, uống ngụm trà rồi tiếp:
"Không ngờ cậu ta lại nói trước giờ chưa từng yêu ai."

"Con là mối tình đầu của cậu ấy."

"Không nghĩ tới thằng bé đó lại đơn thuần như vậy.

Nó bảo nửa đời trước sống vì con, chẳng còn lòng dạ nào để nghĩ đến người khác.

Còn nửa đời sau... cũng sẽ chỉ gắn bó với con thôi, chẳng có ai khác."

Nghe vậy, Tô Nhung lặng người.Cậu nhớ lại biểu cảm hôm ấy khi hỏi Hứa Cảnh Dịch, quả thật trên gương mặt anh khi đó có chút không tự nhiên.Thì ra là vậy..."

Thôi, ăn cơm xong, ba lại phải về viện nghiên cứu một thời gian nữa.

Tiểu Nhung con—""Ba , con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, ba đừng lo."

Biết ba định nói gì, Tô Nhung lập tức tiếp lời:
"Ba cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, trời lạnh rồi, cẩn thận đừng để bị cảm."

"Yên tâm, sức khỏe ba lúc nào cũng tốt."

Tô Kỳ cười cười, nhấp ngụm trà, hai ba con lại tiếp tục chuyện trò.Nghe ba kể mấy chuyện vui ở viện nghiên cứu, Tô Nhung thỉnh thoảng xen vào đôi câu, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.Sau bữa ăn, cậu tạm biệt bố rồi mang chiếc vòng về căn hộ.Vừa mở cửa vào, Tô Nhung đã thấy một chiếc vali màu đen đặt ở lối ra vào.Nghe thấy tiếng nước chảy từ trong nhà vọng ra, Tô Nhung thay giày, bước vào nhẹ nhàng."

Anh Cảnh Dịch, anh về rồi à?"

Tiếng nước lập tức im bặt sau lời gọi.Tô Nhung đi tìm một vòng từ phòng khách đến phòng đọc, đang định bước vào phòng ngủ thì bất ngờ bị người phía sau ôm chặt lấy.Cậu giật nảy mình, định phản kháng thì nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai:
"Bảo bối, anh nhớ em lắm."

Hứa Cảnh Dịch vùi mặt vào hõm cổ cậu, hít một hơi thật sâu như muốn lấp đầy nỗi nhớ, rồi đặt những nụ hôn liên tiếp lên má Tô Nhung, bế bổng cậu bước vào phòng ngủ."

Em vừa đi đâu thế?"

Đặt Tô Nhung nằm xuống giường, Hứa Cảnh Dịch chú ý thấy cậu vẫn luôn nắm trong tay một túi vải đen, bên trong như có vật gì đó đặc biệt."

Cái gì vậy?"

Những nụ hôn ấm nóng nối tiếp nhau rơi xuống, chẳng trốn nổi, Tô Nhung bị anh hôn đến mức chỉ có thể vừa thở dốc vừa nói:
"Vừa rồi em đi ăn với ba, cái này làbabố đưa cho em."

Nói xong, cậu lấy chiếc hộp gấm từ trong túi vải ra, mở nắp cho Hứa Cảnh Dịch xem.Chưa kịp giải thích nguồn gốc món đồ, sắc mặt người kia đã lập tức trầm xuống.Giọng anh hơi khàn:
"Đây là vòng tay nữ."

Tay ôm lấy eo Tô Nhung bỗng siết chặt hơn, giọng nói bên tai thấp đến mức nghe rõ cả gợn sóng cảm xúc, ngay cả áp suất trong phòng cũng như tụt xuống:
"Chú Kỳ... không chấp nhận anh làm bạn trai của em à?"

Không hiểu sao Hứa Cảnh Dịch lại nói vậy, Tô Nhung sửng sốt, thấy nét mặt người kia càng lúc càng đen, cậu vội vàng lên tiếng:
"Không phải, ba em không có ý đó."

"Đây là vòng tay mẹ em để lại.

Ba giao cho em, bảo khi nào kết hôn thì tặng cho người bạn đời."

Nói xong với vẻ hơi giận dỗi, Tô Nhung thấy sắc mặt Hứa Cảnh Dịch dịu đi không ít, liền tinh nghịch giơ chiếc vòng lên lắc lắc trước mặt anh."

Đáng tiếc là vòng tay nữ, anh đeo không vừa đâu."

"Hay là... em không tặng cho anh nữa nhé?"

"Không được!"

"Đây là của anh!"

Không ngờ Hứa Cảnh Dịch lại cố chấp với chiếc vòng nữ thế này, Tô Nhung ngạc nhiên chưa kịp phản ứng thì vòng đã bị anh giật lấy."

Bảo bối, em biết chiếc vòng này đại diện cho điều gì không?"

"Đại diện cho điều gì?"

Cẩn thận đặt chiếc vòng trở lại hộp gấm, Hứa Cảnh Dịch nghiêm túc nói:
"Nó là tín vật định tình."

Nghe đến từ đó, mặt Tô Nhung đỏ bừng, cậu xấu hổ muốn giành lại chiếc vòng, nhưng lại bị anh giữ chặt:
"Đã tặng rồi thì không được đòi lại!"

Nhìn dáng vẻ quý như trân bảo của anh, Tô Nhung không nhịn được cười khẽ:
"Rồi rồi, không đòi nữa."

Nhìn thế nào cũng chẳng giống người của gia đình nhiều của báu như nhà họ Hứa.Nghĩ đến lời ba nói, Tô Nhung thầm nghĩ:
Nhà họ Hứa chắc chỉ để tâm đúng mỗi cái vòng nhỏ xíu này thôi.Và với dáng vẻ như hiện tại của Hứa Cảnh Dịch, có khi cả đời này cũng chẳng thể lấy lại vòng từ tay anh nữa.Cậu nhẹ nhàng cất hộp gấm vào tủ, quay đầu lại đã thấy Hứa Cảnh Dịch bước đến, ôm cậu từ phía sau."

Bảo bối đang nghĩ gì vậy?"

"Em đang nghĩ... chẳng phải anh bảo mai mới về sao?

Sao lại về hôm nay rồi..."
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍯Chương 194


Cậu còn chưa nói hết câu thì cằm đã bị người ta nâng lên.Đôi môi mỏng áp sát, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi trên của Tô Nhung, chiếc lưỡi ấm nóng quen thuộc quấn lấy phần thịt mềm bên trong, mút lấy chất ngọt trong khoang miệng như thể đang thưởng thức một món ngon không thể rời môi.Mãi đến khi đôi môi bị hôn đến mức sưng đỏ cả lên, Hứa Cảnh Dịch mới chịu buông cậu ra."

Bởi vì nhớ em, nên anh về sớm."

Chỉ rời xa có ba ngày mà đã không chịu nổi, cậu nhóc mê người này khiến người ta nhung nhớ đến phát điên.

Dù mỗi tối đều gọi video nhưng vẫn chẳng sao giải được nỗi tương tư ấy."

Anh... anh đừng nói mấy lời kiểu đó nữa mà."

Tô Nhung mặt mỏng, đến giờ vẫn chưa quen nổi mấy câu tình ngọt như mật của người đàn ông này.Cậu cảm thấy cả mặt đều nóng ran, môi tê tê, những chỗ vừa bị hôn qua cũng bỏng rát lên rồi.Cậu nhạy bén nhận ra Hứa Cảnh Dịch đang có ý đồ, nhìn ra ngoài trời còn sáng trưng, liền lí nhí lên tiếng:
"Trời... trời vẫn còn chưa tối mà..."

Chưa tối thì không được làm sao?Hứa Cảnh Dịch – người đang "đói" đến mức ánh mắt phát đỏ – đâu còn quan tâm được điều đó.Anh lập tức đè cậu nhóc dưới thân, nhanh chóng cởi tất, rồi đến quần áo của Tô Nhung."

Đợi—đợi một chút đi mà, đừng có vội như vậy..."

"Không đợi nổi nữa rồi!"

Chương 98"Cậu không biết tôi bận lắm à?

Gọi tôi ra đây làm gì?"

Vừa bước vào phòng riêng đã vì nhiệt độ quá nóng mà gỡ bớt cúc áo cổ, nhìn người đàn ông cao lớn đang quay lưng ngồi trên ghế sô-pha, Tô Yến Lâm nhướng mày tiến đến:
"Hứa Cảnh Dịch, hôm nay rảnh thế cơ à?

Nhà họ Hứa phá sản rồi chắc?"

Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch cũng chẳng tức giận, điềm nhiên cầm tách sứ lên nhấp một ngụm trà, đặt xuống rồi cũng kéo cổ áo ra vì thấy hơi nóng.Theo động tác ấy, vật treo trên cổ anh thấp thoáng lộ ra.Mắt Tô Diễn Lâm nheo lại, nhìn món đồ quen thuộc kia, anh cau mày hỏi:
"Cái gì đang đeo trên cổ anh vậy?"

Dường như đã chờ sẵn câu hỏi đó, Hứa Cảnh Dịch dừng lại, chủ động đưa chiếc vòng đeo cổ ra cho người đối diện nhìn rõ."

Anh đang nói cái này à?"

Câu nói vừa dứt, bầu không khí trong phòng lập tức chìm vào yên lặng chết chóc.Một lúc lâu sau, nhìn hành động khoe khoang đến vô ngữ của Hứa Cảnh Dịch, Tô Diễn Lâm giật giật khóe miệng:
"Sao anh lại đeo cái vòng tay ở cổ?

Hơn nữa còn là vòng nữ, khoan đã... sao cái vòng này nhìn quen thế..."

"Sao?

Cảm thấy quen à?"

"..."

Chẳng mấy chốc, Tô Yến Lâm nhớ ra đã thấy chiếc vòng đó ở đâu.Đây chính là chiếc vòng ngọc mà bác gái từng đeo lúc sinh thời.Sắc mặt không đổi, anh hỏi thẳng: "Cậu ăn trộm đồ nhà chúng tôi từ bao giờ vậy?"

Lắc đầu, Hứa Cảnh Dịch bình tĩnh nói: "Đừng nói linh tinh, cái này là Tiểu Nhung đưa tôi."

"Đây là vật gia đời."

"...Vậy nên cậu đặc biệt chỉnh điều hòa phòng riêng lên mức nóng bức như thế này, chỉ để khoe là anh đã lấy được đồ gia truyền nhà tôi?"

Rốt cuộc cũng hiểu mục đích Hứa Cảnh Dịch gọi mình ra hôm nay, Tô Yến Lâm dở khóc dở cười: "Hứa Cảnh Dịch, cậu có trẻ con quá không hả?"

Bị nói thế nhưng anh chẳng mấy để tâm.

Thấy mục đích đã đạt được, Hứa Cảnh Dịch cẩn thận giấu chiếc vòng lại vào trong áo, cài lại từng cúc một, dáng vẻ cẩn trọng như thể sợ bị người ta trộm mất.Nhìn bộ dạng ấy, sắc mặt Tô Yến Lâm càng tối sầm.

Anh ta cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, bị lòng hiếu kỳ đánh bại: "Rốt cuộc cậu đã làm gì mà lừa được cái vòng này vậy?"

Theo những gì anh ta biết, từ sau khi bác gái qua đời, chiếc vòng này vẫn luôn được bác trai cất kỹ trong két an toàn, chưa từng mang ra.Không ngờ lần nữa nhìn thấy nó lại là khi nó nằm... trên cổ Hứa Cảnh Dịch."

Đã nói rồi, là Tiểu Nhung đưa tôi.

Chú Kỳ đã chấp nhận tôi."

Khóe môi khẽ cong, Hứa Cảnh Dịch long trọng tuyên bố tin mừng được người nhà công nhận.

Anh hơi ngẩng cằm, lần hiếm hoi bày ra vẻ mặt đắc ý tự hào."......"

Toàn bộ sự cạn lời của năm nay Tô Yến Lâm đều dồn cả vào giây phút này.Vừa định quay đi chỗ khác, anh ta lại vô tình phát hiện vết đỏ ửng nơi cổ Hứa Cảnh Dịch, liền thuận miệng hỏi: "Dưới tai cậu bị gì vậy?"

"À, cậu nói chỗ này à?"

Hứa Cảnh Dịch chỉ chính xác vào bên dưới tai phải, giọng điệu bất lực: "Tối qua chơi hơi quá, Tiểu Nhung cắn đấy."

Nghe vậy, mặt Tô Yến Lâm tối sầm.Chậc, trúng kế rồi.Lẽ ra anh ta không nên hỏi.Lúc này anh ta mới thực sự hiểu: Hứa Cảnh Dịch gọi mình ra đây, đơn giản là để khoe người yêu.Từ hồi nhỏ anh ta đã thấy thằng nhóc này suốt ngày lượn quanh Tô Nhung, nên vẫn luôn không ủng hộ hai người bên nhau.Bởi vì với Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch quá khó đoán, tâm tư thâm sâu, tính cách cũng không dễ kiểm soát.

Ở bên nhau, cậu có thể bị tổn thương.Mà Hứa Cảnh Dịch từ lâu đã biết anh không có thiện cảm với mình.

Vậy nên hôm nay mới cố ý sắp xếp bữa gặp này, để chứng minh rằng mình đã thành công.Hôm nay đúng là không nên bước chân ra khỏi nhà.Miếng "cẩu lương" này khiến mặt anh ta sắp méo rồi."

Chúc mừng."

Nói với giọng lạnh tanh, Tô Yến Lâm cười nhạt, nhấc cốc trà trước mặt lên uống một hớp.Vừa đặt xuống, đã nghe Hứa Cảnh Dịch hỏi: "Tay cậu bị sao thế?"

"Mấy hôm trước đi trượt tuyết, bị cứa một chút."

"Trượt tuyết à?"

Anh ta gật đầu "ừm" một tiếng, thấy Hứa Cảnh Dịch như có điều suy nghĩ, liền nhướng mày: "Sao vậy?"

"Hôm qua Tiểu Nhung nói muốn đi trượt tuyết, cậu giới thiệu chỗ nào được không?"

"Nơi đó có khu trượt tuyết dành cho các cặp đôi không?"

"......"

Sao mình lại tưởng là cậu ta quan tâm mình chứ?Trong đầu tên này chỉ toàn yêu đương thôi!*Thời gian nghỉ của Tô Nhung chẳng còn nhiều.

Cậu dành hai ngày đi trượt tuyết, hai ngày ở nhà, chớp mắt đã đến lúc phải quay lại trường.Hiện giờ cậu đã vào học kỳ hai của năm ba, số lượng tiết học đã ít đi nhiều.Dưới đề xuất của Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung quay lại trường làm thủ tục trả phòng ký túc xá, từ nay chỉ quay về trường mỗi khi có tiết học.
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍯Chương 195 [HOÀN THÀNH]


Hầu như mỗi lần đi học, đều là Hứa Cảnh Dịch đến đưa đón cậu, chỉ có vài lần hiếm hoi là Tô Nhung tự mình bắt xe.Hôm nay đúng lúc Hứa Cảnh Dịch đột nhiên có việc bận không tới đón được, nhìn trời hãy còn sớm, Tô Nhung quyết định đi xe buýt về nhà.Căn hộ của Hứa Cảnh Dịch nằm ở trung tâm thành phố, đi xe buýt mất khoảng bốn mươi phút.

Cậu thong thả xuống trạm, đi bộ về đến nơi thì vừa vặn sáu giờ chiều.Vừa bước vào nhà, Tô Nhung đã chú ý tới ánh hoàng hôn buổi chiều tà xuyên qua cửa kính lớn, rọi xuống nền đá cẩm thạch trắng muốt.

Ngay bên cạnh là một chiếc bàn, trên đó đặt một hộp quà được gói bọc vô cùng tinh xảo.Cậu bước đến gần, điều đầu tiên không phải là cầm hộp quà lên, mà là đưa mắt nhìn quanh, muốn tìm bóng dáng của Hứa Cảnh Dịch."

Anh Cảnh Dịch?"

Trong nhà không có ai đáp lại, cũng không nghe thấy một tiếng động nào.Nghĩ ngợi một lát, Tô Nhung chần chừ cầm hộp quà lên lắc nhẹ bên tai.Nghe thấy bên trong phát ra tiếng va chạm, ánh mắt cậu càng thêm nghi hoặc."

Em mở hộp đây nhé."

Tô Nhung nói với khoảng không trước mặt một câu, thấy vẫn không ai đáp lời, cậu mím môi, cẩn thận mở hộp quà ra.Bên trong là một món đồ nhỏ bằng bạc, hình con cú mèo, được chế tác vô cùng tinh xảo.Thứ này, cậu từng thấy qua.Tay cầm vật trang trí ấy, Tô Nhung đi đến trước cửa thư phòng, ngẩng đầu nhìn về tủ rượu đối diện, ánh mắt dừng lại ở con cú mèo đặt phía trên cùng.Con cú ấy giống hệt thứ cậu đang cầm trên tay.Nhớ lại lần trước, cậu ấn xuống đầu con cú mèo – một phòng chiếu phim bí mật liền được mở ra.Khác với lần trước đen kịt chẳng nhìn rõ gì, lần này căn phòng được bật đèn, ánh sáng dịu nhẹ khiến người ta có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.Trước khi bước vào, cậu lại gọi tên Hứa Cảnh Dịch một lần nữa, và lần này dường như có tiếng động phản hồi lại.Nghe thấy tiếng động khe khẽ, Tô Nhung xoay đầu nhìn sang bên trái của phòng chiếu.

Ở đó có một cánh cửa hòa vào màu sắc của căn phòng, gần như không thể nhận ra.Tiếng động vừa rồi phát ra từ chính cánh cửa ấy.Tim cậu bỗng đập thình thịch, vô thức bước đến.Đứng trước cửa, cậu nhận ra ổ khóa có một rãnh lõm, hình dáng rất giống món đồ cú mèo trong tay cậu.Chần chừ giây lát, cậu đặt món đồ vào rãnh khóa — giây sau liền vang lên âm thanh "tách" mở khóa.Tay đặt lên tay nắm cửa, tim đập càng lúc càng nhanh, cậu mơ hồ nhận ra bên trong căn phòng này cất giấu một bí mật không nhỏ."

Cạch"—tiếng cửa mở ra.Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, không chói mắt nhưng vẫn đủ sáng để nhìn rõ những khung ảnh treo kín tường.Và trong tất cả những bức ảnh đó, đều là cậu.Có tấm chụp cậu hồi nhỏ đang ngồi chơi đồ chơi trên bãi cỏ, có tấm là lúc học tiểu học cõng cặp sách chạy tới đòi ôm, có tấm là khi lần đầu biểu diễn được hóa trang thành công chúa, và còn cả những bức ảnh gần đây bị chụp trộm nữa...Tô Nhung sững người, chậm rãi bước vào phòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc khung ảnh lớn nhất ở chính giữa.Đó là ảnh trích từ một camera an ninh trước cổng nhà.Một cậu bé nhỏ nhắn cõng chiếc cặp không to lắm, hai tay bám vào hàng rào đen, đôi mắt tròn đen láy nhìn ngôi biệt thự phía trước với vẻ hiếu kỳ, cái miệng nhỏ khẽ mở ra ngỡ ngàng.Nhìn cậu bé quen thuộc ấy, Tô Nhung cẩn thận nhớ lại – cuối cùng cũng nghĩ ra được, đó chính là lần đầu tiên cậu đến trước cổng nhà của Hứa Cảnh Dịch.Vì nhầm đường mà vô tình tới trước căn biệt thự xa lạ kia, lúc còn đang ngơ ngác thì một thiếu niên tuấn tú ôm sách từ trong nhà đi ra.Đó là lần đầu tiên cậu gặp Hứa Cảnh Dịch.Những ký ức vốn đã mờ nhạt đột nhiên ùa về, khóe mắt Tô Nhung đỏ hoe, cảm xúc dâng trào.Sau lưng vang lên tiếng bước chân nhẹ, chưa kịp quay đầu, cậu đã bị ai đó ôm chặt từ phía sau, mùi hương lạnh mát quen thuộc của người đàn ông bao trùm lấy cậu."

Tiểu Nhung, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, Tô Nhung khẽ gật đầu, giọng nhẹ bẫng như gió thoảng: "Em nhớ."

"Hồi đó em bị lạc, còn đói bụng.

Sau khi anh phát hiện ra, đã đưa em vào nhà, rồi còn cho em một miếng bánh nhỏ."

Những ký ức càng lúc càng rõ ràng, cậu dường như còn có thể cảm nhận được vị ngọt mềm của chiếc bánh ấy.Thơm, mềm, rất ngon.Hứa Cảnh Dịch cũng bị kéo vào hồi ức.

Anh nhớ rõ khi cậu bé nhận lấy chiếc bánh, khuôn mặt ánh lên niềm vui sướng, rồi dùng giọng nói mềm như bông cảm ơn anh một câu: "Cảm ơn anh ạ."

Chính câu cảm ơn ấy đã khiến anh đắm chìm.Và dốc cả đời vào người ấy."

Tiểu Nhung, bảo bối của anh."

Anh gọi tên cậu một cách thân thiết, cằm đặt lên đỉnh đầu cậu, tay lớn xoa nhẹ lên gò má non mềm.

Anh hỏi: "Em có biết hôm nay là ngày gì không?"

"Ngày gì cơ?"

Bị hỏi bất ngờ, Tô Nhung hơi sững lại, sau đó chần chừ trả lời: "...Lẽ nào là ngày chúng ta quen nhau?"

Nếu không phải thì Hứa Cảnh Dịch cũng không vất vả sắp đặt mọi thứ như thế này."

Đúng vậy."

Quả nhiên, Hứa Cảnh Dịch xác nhận đáp án của cậu."

Tiểu Nhung thông minh lắm."

Anh buông má cậu ra, nghiêng người cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên giữa đôi mày cậu, từng chút một lần đến khóe môi tinh xảo mới dừng lại."

Bảo bối, là nhờ những bức ảnh này mà anh mới có thể gắng gượng sống tiếp cho đến ngày hôm nay."

"Bảo bối, em là liều thuốc của đời anh."

Tô Nhung thật ra không hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa những câu này.

Cậu không biết mấy năm Hứa Cảnh Dịch ở nước ngoài đã trải qua những gì.Nhưng lờ mờ, cậu đoán đó không phải là những tháng ngày dễ chịu gì.Nhìn sâu vào đôi mắt đen tuyền của người đàn ông, Tô Nhung nghĩ một chút, rồi đỏ mặt khẽ kiễng chân lên, chủ động hôn lên môi anh."

Sau này em sẽ luôn ở bên anh."

Cậu không biết vì sao mình lại nói ra câu đó.

Cũng không biết rằng chính câu nói ấy đã khiến trong lòng người đàn ông nổi lên một cơn sóng lớn ngập trời.Cậu chỉ biết — sau khi cậu nói xong, đôi mắt sâu thẳm kia của Hứa Cảnh Dịch đột nhiên bừng sáng.Cơ thể cậu bị người ta bế bổng lên, mông được bàn tay của người đàn ông đỡ lấy một cách vững vàng.Mặt Tô Nhung lập tức đỏ bừng, cậu muốn bảo Hứa Cảnh Dịch đặt mình xuống, nhưng điều đón lấy lại là một nụ hôn da diết quấn quýt.Một lúc sau, cậu mới được thả ra.Giữa hai đôi môi vẫn còn kéo một sợi bạc mỏng manh, dính dấp.

Môi Tô Nhung bị hôn đến đỏ ửng, cánh môi sưng mọng, cả khuôn miệng đều trở nên ướt át long lanh.Cậu cúi đầu thở gấp, chợt cảm thấy tay trái bị người ta nâng lên, đầu ngón áp út nhẹ nhàng bị một vòng tròn lành lạnh xỏ qua.Đến khi nhìn lại, một chiếc nhẫn đã yên vị nằm trên ngón tay cậu.Còn chưa kịp lên tiếng, cằm cậu đã bị người kia nâng lên lần nữa.Đôi mắt trong veo đẫm nước phản chiếu gương mặt tuấn tú trước mặt.

Nhìn vào ánh mắt dịu dàng như nước ấy, cậu nghe thấy Hứa Cảnh Dịch cất giọng khàn khàn nhưng đầy dịu dàng:"Bảo bối, anh yêu em."

"Lấy anh nhé, được không?"

"...Vâng.

Em đồng ý."—HOÀN THÀNH—

🎉Huraaaa, CHÚC MỪNG BÉ NHUNG VÀ ANH CẢNH DỊCH VỀ 1 NHÀ - KẾT THÚC VIÊN MÃN quáaaa.

Anh Cảnh Dịch thì đúng kiểu công chiếm hữu nhưng vẫn phải nhịn, lạnh lùng cả thế giới chỉ dịu dàng với mình em ; bé con Tô Nhung thì ngoan ơi là ngoan, ngoan xinh iu.

Gia đình của anh và bé cũng rất nai xừ, ủng hộ nên không bị ngược hoàn cảnh. 💐🌷🌼🌸🌹🪻💗

🌷Đây là bộ truyện ĐẦU TIÊN tôi lấp hố thành công 😆Tính đến nay cũng hơn 1 năm xíu rồi ^^
Cảm ơn các bác đã follow cũng như yêu thích bé Nhung 💗

🌼Các bác có bộ nào theo gu nhà tôi mà chưa edit/dịch thì có thể giới thiệu cho tôi nhé.

Nếu ổn áp thì tôi sẽ thầu ('▽'ʃ♡ƪ)

_30/06/2024 - 15/07/2025_
 
Back
Top Bottom